Professional Documents
Culture Documents
CÁT BỤI LÀM SAO BIẾT MỈM CƯỜI
CÁT BỤI LÀM SAO BIẾT MỈM CƯỜI
“Mít’stơ” Đàm có lần hát rất thành công, một bài, đại ý: “Nếu có yêu tôi, thì xin hãy yêu tôi bây
giờ! Đừng để ngày mai lúc tôi đã nằm im hơi! Cát bụi làm sao biết mỉm cười?”
Và Thượng tọa Thích Minh Niệm từng thuyết giảng: “Hạnh phúc ở TRONG ta, NGAY bây giờ và
NGAY tại đây”.
Cho nên hãy yêu thương nhau ngay khi ta con diễm phúc sống trên cõi đời này! Thế nên trong các
tác phẩm về những NGÔI NHÀ của Ngọc Linh có một ngôi nhà của những linh hồn; mà lại là linh
hồn đàn bà nên tác phẩm còn được gọi: “Ngôi nhà thiếu đàn bà”!
Vở có một số cảnh rất “liêu trai chí dị” với một cánh bướm trắng to đùng – một Bạch Hồ Điệp làm
nền! mà cũng có những hiện tượng ma quái như từ lồng nhựa chim giả phát ra tiếng chim hót thật.
Cái quạt hư từ…lâu lắm bỗng chạy vù vù như có ma lực của âm binh! Những chi tiếc đó – không
chỉ là hình thức ma mị theo thời thượng sân khấu; mà còn là những hình ảnh ẩn dụ của bi kịch con
người: luôn luôn đi tìm hạnh phúc ở tận đâu đâu mà quên cái đang có trong tay; để lại hậu quả là
người sống thì vò võ cô đơn; còn người chết thì…không siêu thoát được bởi bị dày vò ân hận những
điều chưa làm được ở trần gian!
Xem xong vở kịch cũ được “chuốt” lại để tái diễn ở sân khấu Hoàng Thái Thanh; tôi vẫn thấy nhớ
nhất là vai Mộng Hoài – nhà ngoại cảm của “quái nữ”Ái Như chứ không ai khác là người thẩm thấu
nhất “chất Ngọc Linh” trong những vở chuyển thể từ tác phẩm của một trong những nhà văn Nam
bộ tiêu biểu nhất.
Dương Nữ Thục Linh