Professional Documents
Culture Documents
Vui Voi Nguoi Noi Tieng
Vui Voi Nguoi Noi Tieng
Vui Voi Nguoi Noi Tieng
Trên chuyến tàu từ Châu Âu sang Mỹ, mọi người đều mệt mỏi vì bị sóng biển nhồi
lắc. Riêng có một người gương mặt thật bình thản ngồi hút thuốc, nghe nhạc. Mọi
người thêm thán phục khi biết được đó chính là Albert Einstein (1879 - 1955).
Một người mạnh dạn hỏi:
- Thưa ngài, trong thuyết tương đối, nhiều và ít được hiểu như thế nào ạ?
- Ồ, có gì đâu. Đơn giản thế này nhé: mấy trăm cọng tóc trên đầu là ít. Nhưng
trong một chén nước uống mà chỉ có vài ba cái tóc cũng là nhiều.
- Xin bác cho biết, hôm nay giáo sư Plăng sẽ thuyết trình ở đâu ạ?
- Này anh bạn trẻ, đừng đến đấy làm gì. Anh còn ít tuổi thế, làm sao mà hiểu nổi
giáo sư Plăng!
Có lý
Mác Xlê-pho, một hoạ sĩ nổi tiếng tâm sự với bạn bè về lý do mình chọn ngành
hội hoạ:
-Tôi chọn ngành này từ năm 11 tuổi. Thoạt đầu tôi muốn trở thành ca sĩ, nhưng
suy đi nghĩ lại, tôi thấy nếu ca sĩ mà bị mất giọng thì xem như tan đời. Còn hoạ sĩ
nếu có mất ... bút vẽ thì chỉ có việc chạy ra ngoài phố, nhoáng cái là mua được
cây khác rồi. Và thế là tôi quyết định.
Ông đi công chuyện, 14 giờ đã xong, ông trở về nhà mình. Đến nơi thấy dòng chữ
nói trên, đang mãi suy nghĩ, ông quên khuấy mình chính la Ampe, ông thở dài,
xem đồng hồ và lẩm bẩm:
Một hôm, choàng dậy thì ông đã thấy con ngựa biến mất. Tức điên lên, nhà văn
bổ đi tìm nhưng vô ích. Thất thểu về nhà, gặp một ông cụ nông dân đi dạo trên
đường, nhà văn than phiền về con ngựa. Ông cụ nhìn Hugo như một "quái vật" rồi
khẽ đáp:
- Làng này toàn người tự trọng cả, không ai làm chuyện ấy đâu - chợt cụ sực nhớ
ra - À, mà này, cách đây mấy hôm, nghe nói có cái ông nhà văn gì đấy từ Paris
đến. Hay là...
Quảng cáo
Hồi Mark Twain làm chủ bút một tờ báo tỉnh lẻ, ông nhận được thư của khách
hàng mua dài hạn lâu năm, than phiền rằng ông ta thấy một con nhện trong
trang báo và hỏi như thế là điềm lành hay gở. Mark Twain trả lời :
- Thưa độc giả dài hạn lâu năm thân mến ! Thấy một con nhện trong tờ báo
chẳng phải là điềm lành hay gở cho ông. Chỉ đơn giản là con nhện dò trên tờ báo
của chúng tôi, tìm xem nhà buôn nào không đăng quảng cáo để nó có thể đến
cửa hiệu đó chăng mạng nhện ở cửa, và hưởng một cuộc sống thanh bình phẳng
lặng cho mãi về sau.
- Nó bằng cái đuôi của ta cũng khá lắm rồi. Đặt tên cho nó là…Leon.
- Anh có thể đăng báo là tôi đang viết một vở kịch gồm 4 hồi và 3 lần nghỉ giải
lao. Tôi đã hoàn thành xong phần 3 lần giải lao đó.
- Vì anh có thói quen: bất cứ lúc nào thấy "cái gì hơi to một tí" là anh muốn quốc
hữu hóa nó ngay!
- Thưa ngài, tôi xin lại thăm đáp lễ ngài. Tôi đã được đọc "Danh thiếp tên ngài"
trên cửa nhà tôi. Tôi vô cùng tiếc là đã không ở nhà khi ngài đến thăm!
-Ba ngày cơ à! _ một nhà thơ hạng trung bình nghe thấy thế, ngạc nhiên hỏi_ cứ
như tôi đây, cứ 3 ngày tôi có thể làm tối thiểu 100 câu thơ!
-Vâng, đúng thế _ Xô-Fốc trả lời_ nhưng anh bạn trẻ ạ, 100 câu thơ ấy chắc chỉ
sống được ba ngày!
- Thưa nhà văn, nói thế nào cho đúng: "Cho chúng tôi uống" hay là "Mang thức
uống cho chúng tôi"!
- Đối với các bạn cả hai câu ấy đều không đúng - Nhà văn trả lời - Các bạn phải
nói: "Dẫn chúng tôi ra vũng nước"!
Nên ăn cá
Mark Twain trả lại bản thảo cho một tác giả trẻ với lời nhận xét sau:
"Bạn thân mến, các thầy thuốc danh tiếng khuyên những người làm việc trí óc
nên ăn cá, vì thực phẩm này bồi dưỡng tủy não bằng chất đạm của nó. Trong lĩnh
vực này tôi không thạo lắm vì thế tôi không biết bạn nên ăn bao nhiêu cá. Nhưng
qua bản thảo bạn gửi cho tôi, tôi cho rằng đối với bạn hai con cá voi cỡ vừa không
phải là một lượng quá đáng!"
- Thơ ông viết cũng được, nhưng tôi nghĩ rằng địa chỉ mà ông đề có lẽ không
đúng và nó sẽ không đến được đâu!
Thiếu
Có lần nhà văn Moritj Saphir (1795-1858) là nhà văn hài hước nổi tiếng người
Đức, cãi nhau với một nhà thơ. Ông này vốn ghét nhà văn đã nói:
- Thưa ngài Saphir, ngài viết chỉ vì tiền. Còn tôi viết vì danh dự!
- Mỗi chúng ta viết chính vì cái chúng ta thiếu! Ông từ tốn đáp.
- Thưa bác, tại sao bác là người nổi tiếng mà chiếc vali của bác lại nhẹ và rỗng
như thế này?
- Ồ! Không sao, bác chỉ sợ chiếc vali của bác nổi tiếng còn bác thì lại... nhẹ và
rỗng!
"Một người kia phải đi qua sa mạc. Người ấy vào chợ, đến chỗ mướn lừa. Hắn
mướn một con lừa, trả tiền trước và giao hẹn với kẻ cho thuê:
-Tôi mướn lừa của anh, anh dắt lừa, tôi ngồi trên lưng lừa qua sa mạc.
Đường xa, trưa, càng nắng. Người cưỡi lừa bị nóng bức, chịu hết nổi. Giữa sa
mạc, chỉ có một bóng mát duy nhất là bóng con lừa. Hắn bèn nhảy xuống, núp
bóng lừa mà đi.
Gã cho mướn lừa thấy vậy, liền dừng lại, không đi nữa.
- Tiền gì?
- Tiền thuê bóng con lừa. Vì ông chỉ mướn con lừa, chớ ông có trả tiền mướn cái
bóng của nó đâu.
Anh mướn lừa giận quá, đang tìm chữ xứng đáng để nói với đứa cho mướn lừa..."
- Thưa các bạn, cái chính là bài tôi giảng thì các bạn chả chú ý, lại đi chú ý đến
câu chuyện cù lần của thằng cho mướn lừa!
Quốc tịch
Albert Einstein có lần nói với các nhà báo:
- Các ông đừng đặt vấn đề quốc tịch của tôi. Những năm còn lại của cuộc đời tôi,
theo giấy tờ thì tôi là người Mỹ. Nhưng, sau khi tôi chết. Nếu như những lý thuyết
của tôi đề ra là đúng thì người Đức sẽ nói tôi chính gốc là người Đức. Người Pháp
sẽ nói tôi là công dân quốc tế. Nếu sau này có những chứng minh cho rằng lý
thuyết của tôi đề ra còn có những thiếu sót, thì người Pháp sẽ nói tôi đã từng là
người Đức và người Đức sẽ nói tôi là một tên Do Thái.
Tên gì?
Một hôm, nhà bác học Anhxtanh bước lên xe buýt nhưng lỡ làm rơi mắt kiếng,
ông đang khom người sờ soạng tìm dưới sàn xe thì cô bé đứng đối diện nhặt
kiếng lên dúi vào tay ông.
"Clara-Anhxtanh, bố ạ!"
- Ít nhất ngài cũng phải cho biết cụ thể khi nào ngài có thể trả nợ được để tôi có
thể ngủ ngon giấc?
- Nếu tôi nói ra thì ông sẽ chẳng bao giờ ngủ được mất.
- Ngài thật là may mắn, tối nay có buổi nói chuyện của Mark Twain, ngài đi nghe
chứ?
- Ồ! Chưa, chưa.
- Vâng, thật đáng tiếc, tôi luôn luôn phải đứng trong các buổi nói chuyện của
Mark Twain.
Nguyên nhân
Một hôm Bécnasô gặp một giáo sĩ nổi tiếng hài hước và rất béo.
Vị giáo sĩ nhìn thấy Bécnasô gầy gò quá liền đùa vui:
- Tôi mong ông đừng có gầy quá, nhìn ông người ta lại nghĩ là nước Anh đang còn
đói.
- Còn tôi cũng mong rằng ông đừng béo quá như thế này, không thì người ta lại
tưởng chính ông là nguyên nhân gây ra các nạn đói ấy!
Nhóm sinh viên tinh nghịch đã xóa chữ "c" trong từ classes, từ này trở thành
"lasses" (những tình nhân) và câu trên trở thành : "Hôm nay giáo sư Thomson sẽ
không gặp những tình nhân của mình".
Hôm sau, khi lên lớp thấy những ánh mắt cười ranh mãnh và dòng chữ đùa tếu
ấy, nhà vật lý thiên tài không mảy may bối rối mà còn thản nhiên bước tới bảng
xóa thêm chữ "l" ở từ "lasses", rồi xách cặp ra về. Dòng chữ trên bảng lại trở
thành : "Hôm nay giáo sư Thomson sẽ không gặp những con lừa" (từ " asses":
những con lừa)
- Tôi viết.
Nhân viên hải quan nọ gật đầu ra vẻ thông hiểu. Sao đó anh ta ghi vào tờ thị thực
nhập cảnh: "Hugo, nhà kinh doanh ngòi bút".
- Tôi có viết một số tác phẩm mà người đọc cũng đánh giá là được chẳng hạn
như: Chiến tranh và hòa bình hay Anna Karênina..
Nữ Hoàng gõ cửa
Nữ hoàng Victoria nước Anh đôi khi cũng gặp phải sóng gió nhỏ nhặt trong hôn
nhân. Tối nọ, trong hoàng cung yến tiệc linh đình. Nữ hoàng bận tiếp các vương
tôn quý tộc nên đã quên bẵng chồng mình. Hoàng thân giận lắm bèn lẳng lặng
quay về phòng. Vài phút sau có người đến gõ cửa, trong phòng chỉ vọng ra một
giọng lạnh lùng: "Ai đấy?"
Cửa không mở và mãi cũng chẳng thấy động tịnh gì. Người đứng ngoài thẹn
thùng rời đi nhưng chẳng bao lâu đã quay lại. Trong phòng lại có tiếng hỏi: "Ai?"
Thế nhưng cửa vẫn cứ đóng chặt. Người gõ cửa hết sức tức giận, không ngờ cả uy
danh nữ hoàng cũng chẳng lấy được một cánh cửa, bèn hậm hực bỏ đi... Nửa
chừng ngẫm nghĩ lại quay về gõ lần nữa. Bên trong vẫn tiếng nói lạnh lùng ban
nãy: "Ai?"
Im lặng là vàng
Edison phát minh một dụng cụ điện tử, ông muốn bán phát minh này với giá
3.000 USD, và tự nhủ nếu các thương gia chỉ trả 2.000 USD cũng được. Lúc gặp
nhau, họ hỏi ông về giá cả, Edison lúng túng không biết phải nói như thế nào.
Một người trong số họ đành phải bắt đầu trước:
- Chúng tôi không trả cao đâu, ông nghĩ sao với cái giá 40.000 USD?
Cùng mù chữ cả
Một lần vào quán ăn, Einstein quên kính nên không đọc được thực đơn, ông bèn
nhờ người hầu bàn đọc hộ. Với cái nhìn đầy thông cảm, anh bồi ghé tai Einstein
nói thầm:
- Có thể tôi sẽ phản đối to tiếng khi ông cố đánh thức tôi dậy đấy! Nhưng đừng
bận tâm, dù thế nào cũng cứ cho tôi xuống tàu nhé!
Khi Mark Twain thức dậy thì tầu đã chạy qua Dijon và đang vào ga Paris. Ông rất
bực, chạy đến chỗ tay kia mắng gay gắt:
- Suốt đời tôi chưa bao giờ cáu giận như thế này.
- Lão người Mỹ mà tôi cho xuống ở ga Dijon ấy, còn cáu gấp đôi ông ấy chứ.
Ban-dăc và kẻ trộm
Một đêm Ban-dăc quên không đóng cửa, ông đã vào nằm nhưng chưa ngủ. Một
tên ăn trộm vào không thấy ai, bèn đi đến cái tủ, khẽ mở ra và lục tìm tiền. Bỗng
tên trộm nghe nhà văn cười nói:
- Anh bạn ơi, mắc sai lầm lớn rồi. Anh đã đến vào đêm tối như bưng để tìm tiền ở
nơi chính tôi, giữa ban ngày chói chang tôi cũng không bao giờ tìm thấy!