Professional Documents
Culture Documents
Truyen Hedieuhanh
Truyen Hedieuhanh
Turn on…
Nước suối – đó là thức uống Vinh thích nhất, cũng như
con người anh vậy, không gợn một chút đắng như café,
không ngọt lành như sữa, nhưng như nước suối, từ người
già đến trẻ em đều thích, đều cần. Đáng lẽ kiểu người như
Vinh và Ly sẽ chẳng bao giờ yêu nhau. Ngay cả công việc
họ làm cũng khác, Vinh làm đầu bếp cho một nhà hàng Đức
trong khách sạn. Ly làm trợ lý giám đốc IT cho một công ty
nước ngoài – một kiểu người độc lập và trong nóng ngoài
lạnh. Thức uống Ly thích nhất là café và trà. Vậy mà họ vẫn
yêu nhau. Ngày họ biết nhau, Ly vừa trở về nước và tiếp
nhận công việc mới nhưng cô sớm làm mọi thứ trôi chảy
như cô đã từng làm. Ly khác hoàn toàn so với Ly thời học
sinh ở nhà, một Ly trong công việc tháo vát và mạnh mẽ.
Còn Vinh, chỉ là anh phụ bếp đang học nghề, đánh vật với
những thủ đoạn của đồng nghiệp và những trò thử thách
của sư phụ. Điều hấp dẫn ở Vinh mà Ly cảm nhận lúc đó là
lúc Vinh huýt sáo bài Sắc màu và sau đó mấy giây, anh lao
người ra đường ôm chầm lấy đứa bé đang lơ ngơ, thoát
khỏi một thằng đi xe ẩu trong tích tắc. Và nụ cười của anh,
có cảm giác như hơi ấm hơn là sức nóng làm tan chảy tảng
băng mang tên cô. Lần thứ hai gặp lại, một tuần sau đó, khi
anh đang cố tìm một chiếc máy vi tính xách tay ưng ý để
mang sang Đức du học. Ly lúc đó thì sao ta, à, tóc vấn cao,
mặc một chiếc áo chemise trắng tinh, quần jean xanh đậm,
kính cận cũng trắng sáng , vừa bước ra từ phòng anh hai,
một giám đốc của công ty về máy vi tính. Vinh là người phát
hiện ra cô trước
“Nhận ra nhau không?” – Vinh cất tiếng, tay chỉ vào
miếng băng keo cá nhân hình con ếch trên khuỷu tay, ừ phải
rồi, chính cô đã giúp anh rửa và băng lại vết thương – “Tôi là
Vinh”.
Ly gật đầu, cũng một chút bối rối khi để một người con
trai xa lạ phát hiện ra bên trong cô lại là một Ly có phần trẻ
con, mà hình như là lúc đó cô đã cố phòng thủ, như một
phản xạ của cô gái chưa từng có một tình yêu thật sự sau
vài cảm xúc trẻ con thời đi học. Nhưng thật ra, từ lúc đầu
gặp mặt, anh đã có một sức hấp dẫn nhất định với cô. Như
hai cực trái dấu thì hút nhau vậy. Vinh nheo mắt đọc hàng
chữ trên thẻ công tác cô đeo trước ngực quên cởi ra. Hồ
Việt Thục Ly và chức vụ của cô ghi thật nhỏ nhưng cũng khá
dễ đọc phía dưới. Vinh cũng không tỏ ra tán cô, Ly nghĩ thế.
Sau màn chào hỏi, anh lại phân vân tiếp những dòng laptop
đa dạng . Còn cô tiếp tục quan sát anh phía sau, chả hiểu
sao.
“À mà này, Ly thấy máy nào được?” – Vinh quay lại hỏi
cô tự nhiên, như thể cô đi xem máy cùng anh
“Hả….ừm….” – Ly thoáng bối rối ngập ngừng. Một
nhân viên từ xa nhìn thấy định chạy đến nhưng ông chủ của
anh ta, tức là anh trai Ly, ngoắc tay kêu lùi lại. Linh cảm một
người đàn ông hơn cả Vinh và Ly một con giáp, từng có một
tình yêu do duyên phận mà thành đã mách bảo anh. Ly – em
gái anh, buộc và cũng là theo lẽ thường tình, chọn một chiếc
máy để giúp Vinh.
“Chiếc này nhé, cấu hình phù hợp với yêu cầu của anh,
anh muốn cài hệ điều hành nào, phần mềm nữa, cửa hàng
có dịch vụ đó” – Ly nói thật nhẹ nhõm
“Windows XP, chắc là được rồi” – Vinh chặc lưỡi
“Có thể cài được cả Vista đó?” – Cô hỏi như một lời gợi
ý
“Tôi thích XP hơn, tôi quen rồi’ – Vinh mỉm cười
Ly gật đầu, lẩm bẩm “Ừ, tùy anh”
Turn on…..laptop chạy ro ro, Windows XP hiện lên với
giao diện quen thuộc đến nhàm chán. Nhưng turn on….tình
yêu bắt đầu như thế. Có lẽ thế là đủ.
Restart
Ly là kiểu người không dễ dàng gục ngã sau thất bại
nhưng lại sợ thất bại. Một quá khứ đã ám ảnh cô. Để vuột
mất Vinh rồi, không chờ ông anh có vẻ già đời trong tình yêu
sạc cho một trận, Ly cũng cảm thấy mình thật ngốc, sợ thất
bại, ngay cả trong tình yêu, cô cũng luôn muốn là kẻ chiến
thắng. Có một lần, Vinh nói nếu thật sự thích, uống một ly
nước suối cũng ngon. Có rất nhiều điều khi mất đi người ta
mới biết trân trọng. Ly đã xin nghỉ việc được nửa năm, cô đi
du lịch, viết bài về IT cho một số báo rồ gửi qua mail, chụp
hình, làm những việc Ly thích. Và giờ thì đến Đức, để xem
Bayern Munich và Klose đá. Hình như lúc yêu nhau, đó là
chủ đề duy nhất cô nói với Vinh về nước Đức mà anh rất
yêu, mà cha mẹ đang sống ở đó. Suốt nửa năm, Ly chưa
một lần cố tìm Vinh và ngược lại. Họ cứ như hai kẻ đã đi
ngược chiều gió. Cũng kể từ lần khóc trong đêm đó, Ly
chưa một lần rơi nước mắt nữa. Ly sống nhẹ nhõm hơn
nhiều, là so với những thắng thua thiệt hơn công việc. Còn
trong trái tim cô, thật sự, vẫn là chiếc máy đã turn off. Cầm
trong tay chiếc vé trận đấu của Hùm Xám và những chú
thiên nga trắng Stuttgart. Nhưng quỷ tha ma bắt, không một
chữ tiếng Đức trong đầu, Ly khua tay múa chân với một đám
cổ động viên đang tranh chỗ ngồi với cô. Đột nhiên một bàn
tay rắn chắc, nắm lấy tay cô, và giọng anh lại cất lên quen
thuộc như thuở nào, tiếng Việt đặc trưng “Hùm Xám ngồi
bên này. Em muốn bị quýnh hả?”, anh nắm tay cô, hai người
len lỏi qua hàng ngàn cổ động viên, chạy thật nhanh về phía
hội cổ động viên của Hùm Xám mà anh có hai ghế trống.
Dẫu biết điều anh nói nửa thật nửa đùa nhưng Ly vẫn im
lặng, cô quá bất ngờ. Nửa năm chưa một lần họ gặp nhau,
và giờ gặp nhau giữa sân vân động.
Hai người ngồi xuống ghế, khi ông trọng tài khá bảnh
trai đang nhìn đồng hồ. Ly nói bên tai anh đủ hai người nghe
“Thật ra Vista cũng có lỗi, XP cũng có lỗi. XP là XP, và Vista
là Vista”. Một hồi còi vang lên, trái bóng lăn từ chân Klose.
Vinh mỉm cười, tự lúc nào bàn tay họ đã đan vào nhau. Mưa
trên sân Bay Arena rơi tí tách, Vinh nhìn Ly, anh kẽ lau giọt
nước trên má cô. Hình như cả hai đều hiểu đó là nước mắt
hay là mưa? Hay là cả hai? Không sao cả. Quan trọng là đã
qua tất cả.
Phía bên kia, ở đất nước hình chữ S, anh trai của Ly
với tay bấm lên nút Restart.của máy vi tính. Linh tính một
người qua kinh qua đủ cảm giác của tình yêu đã mách bảo.
Restart.
Một hệ điều hành có thể tranh đua thị phần với một hệ
điều hành khác. Nhưng tình yêu, không có kẻ thắng người
thua.
Thùy Dương