Professional Documents
Culture Documents
Kịch Bản Hạnh Phúc Của Một Tang Gia
Kịch Bản Hạnh Phúc Của Một Tang Gia
MỞ ĐẦU
Mc (Châu): Hế lô é vờ ry bo dy. Lại là mình đây. Chắc mọi người cũng biết tên mình hết rồi
phôn nè. <chỉ tay vào người nào đó bất kỳ>:” Biết tên mình chưa? Biết chưa? Biết rồi phôn?>
Người đó trả lời:” Chời ơi bà tên Châu chứ gì nữa đây ai hổng biết!”
Châu: Vâng ạ! Lại là Châu đây. Ngọc Châu! Tổ 4 <hô như kiểu hô của mấy bà hoa hậu đú đa đú
đởn á> . Lời nói đầu tiên cho phép Ngọc Châu được gửi lời chào thân ái thân thương thân mến
và hết sức thân mật đến mọi người ạ. Lời nói thứ hai cho phép Châu xin được tuyên bố một
chuyện hết sức hệ trọng. Chuẩn bị tinh thần để nghe chưa ạ? Vâng ạ việc hệ trọng đó không gì
khác ngoài việc... ngoài việc.... tiết mục của tổ em xin được phép bắt đầu. Khuyến cáo: Tiết mục
trên chỉ mang tính chất tham khảo và giải trí, một số chi tiết có thể không thực sự bám sát cốt
truyện. Những hành động trong tiết mục là những hành động của diễn viên chuyên nghiệp và
không khuyến khích thực hiện tại nhà.
Phân cảnh 1: Ông cụ già đang được cụ bà và ông Văn Minh đút ăn tô cháo yến.
Ông cụ ho khù khụ: "Từ từ thôi, muốn ta chết nghẹn hả?"
"Vâng, vâng." – cụ bà đáp giọng chán nản.
Ông Văn Minh vuốt lưng cụ: "Ông mau uống đi cho chóng khỏi."
"Di chúc thì ta đã viết xong rồi đấy. Chỉ còn việc đợi khi nào ta chết thôi."
(Sau khi nghe cụ Viên đề cập chuyện di chúc.)
Ở bên góc phòng (cùng gian phòng với cụ Viên), nơi cụ Hồng đang ngồi châm điếu thuốc phiện,
bên cạnh là ông Phán.
"Ôi, cụ khỏe đến thế thì đến khi nào cụ mới chết được ạ." – ông Phán với nói với cụ Hồng với vẻ
mặt buồn rầu.
Cụ Hồng đáp giọng ngán ngẩm:
"Biết rồi, khổ lắm nói mãi. Để ta nghĩ cách."
"Cách gì ạ?"
"Thì chỉ còn cách làm cho bản di chúc có hiệu lực ấy."
"Thế thì chắc phải nhờ đến ông đốc tờ Xuân rồi."
Phân cảnh 2: Sau khi ông Phán vừa nhắc đến Xuân.
Ông Phán vừa dứt lời thì Xuân từ ngoài bước vào nhà cụ Hồng. (Ngoài cửa lớp.)
Ông Văn Minh thấy Xuân liền đứng dậy, mỉa mai: "Ôi ngọn gió nào đưa ngài đến đây vậy, ngài
Xuân."
Cô Tuyết đang ngồi trong phòng vừa nghe thấy Xuân thì lập tức chạy ra, đi một vòng quanh nó
và nhay nháy mắt.
" A...anh Xuân."
Xuân lờ Tuyết đi, nó đến bên giường cụ tổ hỏi to:
"Bẩm cụ vẫn mạnh khoẻ chứ? Sau khi tôi chữa cho cụ thì cụ không đau yếu gì nữa, không phải
mời thầy thuốc gì nữa đấy chứ?"
(Tuyết lúc này đang đứng cạnh ông Văn Minh)
Cụ già ngừng thìa, chọ trẹ đáp:
"Cám ơn quan đốc lắm. Từ độ quan đốc chữa cho thì già vẫn khỏe mạnh, mà chưa biết lấy gì tạ
ơn quan đốc đấy!"
"Được ạ, có gì mà phải nhớ ơn!"
Xuân vênh váo, hất hàm hỏi Văn Minh:
"Từ độ tôi không lại giúp được thì cửa hàng vẫn đông khách chứ hả?"
Bà vợ Văn Minh từ đâu bước ra đỡ lời:
"Vâng, có nhiều bà, nhiều cô hỏi thăm quan anh lắm đấy."
Vẫn vênh váo, Xuân đút tay vào túi quần, nói dỗi:
"Hỏi thăm làm gì? Tôi thì danh giá quái gì! Hạ lưu! Ma cà bông! Nhặt banh quần, không đứng
đắn, chỉ đáng nhổ vào mặt!"
Xuân vẫn đi đi lại lại, Tuyết nghe thấy hậm hực nói:
"Còn tôi đây chỉ muốn được có người nhổ vào mặt, tát vào mặt!"
Ông Văn Minh tức lắm nhưng vì trong nhà đang có nhiều người nên đành dịu giọng:
"Mời quan đốc ngồi chơi. Nào nhà này có ai sơ suất lỡ lời gì đâu?"
Xuân vẫn đi đi lại lại (xung quanh chỗ cụ Viên đang nằm), giận dữ nói:
"Tôi mà đã nổi giận thì có người chết! Tôi xấu thì cũng chả ai đẹp!"
Mọi người đều im lặng. Ai cũng sợ hãi không dám nói gì cả. Xuân cứ lầm lầm cái mặt, đi đi lại
lại độ 10 phút nữa, chỉ có tiếng gót giầy của nó là phá tan cái không khí im lặng của gian phòng.
Nó sắp nguôi giận, thì vợ ông Phán mọc sừng bước vào nhà: "Ôi cha đông đủ thế."
Làm cho nó chợt nghĩ đến số tiền năm đồng mà nó có thể dùng để trả nợ sư ông tăng Phú một
chầu chay... nay mai... (ngước mặt nghĩ ngợi)
Nó bèn ưỡn ngực, nhìn sang ông Phán: "Thưa ngài, ngài là một người chồng mọc sừng!"
(Vị trí của cụ Hồng và ông Phán không thay đổi.)
Tất cả mọi người đều như là điện giật.
(Gồm ông bà Văn Minh, bà Hoàng Hôn, Tuyết.)
Ông Phán giây thép đứng dậy tức tối rồi ôm lấy ngực ngã khuỵu xuống đất, khặc khừ kể lể:
"Cha mẹ ôi! Đã đẹp mặt tôi chưa? Vợ tôi ngủ với giai mà đến ai cũng biết cả, cả bàn dân thiên hạ
đều rõ! Rõ đau đớn khổ nhục!"
Xuân Tóc Đỏ chưa kịp hoảng hót về cái trò đùa ấy mà lại xoay ra bi kịch như thế thì trong màn,
ông cụ già cũng nấc một cái to, ngã xuống giường. (cụ tổ vẫn chưa chết.)
Cả nhà nhao lên, chia làm hai tốp (Ông bà Văn Minh một tốp) một đỡ cụ tổ, một (bà Hoàng Hôn
một tốp) thì đỡ ông phán đứng dậy. Cụ bà hoảng sợ, nắm lấy tay áo kêu van với Xuân:
"Xin anh rũ lòng thương chạy chữa ngay cho cụ tôi."
Cụ tổ rên rĩ nói như sắp tắt nghĩ:
"Không cần! Để ta chết! Sống cũng nhục! Có chạy chữa thì chạy chữa cho cái thanh danh nhà
tao, mà bọn chúng mày đã trót bôi nhọ! Thế?"
Chân nó run lên, lấm bấp nói: "Thưa, quả con vô học, xưa nay nhặt banh quần vợt, hạ lưu, không
biết thuốc ạ!"
Rồi nó ra cửa, chạy thẳng một mạch như thằng ăn cắp. (Tông cửa lớp chạy ra.)
Sau đó mọi người nhốn nháo một hồi và lần lượt từng người mở một nụ cười mãn nguyện. Thậm
chí họ còn vỗ tay hô to:
"Đợi chờ mãi mới tới thời khắc này."
(Ông Phán và cụ Viên nói.)
*Sau khúc này chuyển lại cảnh về thực tại*
-Nv5: Chuyện là vậy đó cô phóng viên
-Phóng viên: Thật là lâm li bi đát ướt át sướt mướt đẫm lệ khóc cả một dòng sông hương Hương
nước xanh trong vắt trong veo trong suốt. Cảm ơn câu chuyện hết sức cảm’s động’s của’s bạn.
Phân cảnh 3.2: Phía bên ngoài, mọi người đang chọn trang phục cho đám tang.
Bà Văn Minh cầm trên tay cái áo dài, ướm thử lên người Tuyết.
"Không biết cái áo này có vừa người chị không Tuyết nhỉ?"
Còn Tuyết thì vừa kiếm được một cái áo đầm trắng, viên đen nên cô chẳng màng gì đến bà Văn
Minh. Mặt cô hớn hởi ướm thử lên người mình là xoay một vòng.
"Mặc đồ thế chẳng khác gì đi hội hả Tuyết?" - vợ ông Phán liếc nhìn bộ đầm của Tuyết rồi hất
giọng.
"Chị cũng thế thôi, có khác gì em đâu nhỉ?" - Tuyết liếc mắt nhìn cái bộ đầm ngắn ngủn của chị
mình.
Bà Văn Minh xen vào thở dài nói với giọng mỉa mai: "Đám tang nhà mình chắc nổi nhất Hà
Thành rồi còn gì."
Lúc này cụ Hồng bước vào phòng, ho khù khụ rồi chậm rãi nói: "Nào nào tới giờ lành rồi."
KẾT THÚC
Châu: <tự biên ạ>