Download as txt, pdf, or txt
Download as txt, pdf, or txt
You are on page 1of 1

Cộng hòa nhân dân Trung Hoa.

"

"Thân phận?"

"Sinh viên học viện âm nhạc quốc lập Odessa."

"Địa chỉ?"

Tôi báo địa chỉ nơi ở hiện tại. Người cảnh sát cau mày: "Tại sao địa chỉ không
trùng khớp với địa chỉ trên visa?". Tuy ngữ điệu cứng nhắc nhưng phát âm tiếng
Anh của anh ta khá chuẩn, không giống người Ukraine bình thường mỗi khi nói tiếng
Anh miệng lụng bụng như ngậm một ngụm rượu Vodka.

"Bởi vì lúc làm visa không ai nói cho tôi biết, địa chỉ đó bao gồm cả gián và
chuột". Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, cau mày nhìn anh ta: "Lẽ nào anh chưa từng sống
ở ký túc xá sinh viên?"

Gương mặt lạnh lùng của anh ta đến lúc này mới hơi giãn ra, khóe miệng nhếch lên
mỉm cười. Bấy giờ tôi mới chú ý, người đối diện là một anh chàng Ukraine rất đẹp
trai. Dưới chiếc mũ cảnh sát là một đôi mắt xanh như nước biển, sâu thẳm không
thấy đáy.

Nụ cười của anh ta giống ánh nắng mặt trời ló ra từ đằng sau đám mây đen. Tuy
nhiên, vẻ mặt này nhanh chóng biến mất, anh ta lại bắt đầu đặt một số câu hỏi sắc
bén về chủ đề chính.

"Tôi không nhìn thấy gì cả". Đối mặt với sự truy vấn của người cảnh sát, tôi chỉ
trả lời đúng một câu duy nhất. Trên thực tế, tôi đúng là chẳng nhìn thấy gì cả. Mà
khả năng tiếng Nga có hạn của tôi chỉ cho phép tôi biểu đạt câu này một cách chính
xác nhất về mặt ngữ pháp và phát âm rõ ràng nhất.

Trong khi đó, giọng nói trầm ấm đầy từ tính của người đàn ông lạ mặt luôn văng
vẳng bên tai tôi: Cô hãy khai với cảnh sát, cô không nhìn thấy gì cả, nhớ chưa?.

Tôi cố gắng hồi tưởng lại dáng vẻ và nét đặc trưng của người đàn ông đó nhưng
không có kết quả. Trong đầu tôi chỉ xuất hiện đúng một hình ảnh duy nhất là cái áo
khoác màu nâu của anh ta.

Cuối cùng tôi cũng có thể rời khỏi đồn cảnh sát, lúc này đã là nửa đêm. Bành Duy
Duy với gương mặt xinh đẹp không tì vết đứng đợi tôi ở phía trước.

"Triệu Mai, số cậu lớn thật đấy." Bành Duy Duy tiến đến mỉm cười, nhưng ánh mắt
cô không dừng ở người tôi mà nhìn chăm chú ra đằng sau lưng tôi.

Tôi ngoảnh đầu, hóa ra phía sau là anh chàng cảnh sát đẹp trai cao ráo vừa thẩm
vấn tôi. Thảo nào thần sắc của Duy Duy giống như con gấu Winnie nhìn thấy mật ong,
đôi mắt tròn xoe của cô lúc này híp lại thành nửa vầng trăng.

"Cô Triệu, cô quên không cầm hộ chiếu." Anh chàng cảnh sát hình như đã quen với
ánh mắt của đám sắc nữ nên không hề để ý đến Duy Duy. Anh ta lặng lẽ giơ tay về
phía tôi.

Trong tay anh ta là một quyển hộ chiếu màu nâu. Tôi nhận quyển hộ chiếu, lật vài
trang, gật đầu cám ơn anh ta rồi kéo tay Duy Duy: "Chúng ta đi thôi."

Duy Duy rất không vui, cô cố gắng thoát khỏi sự khống chế của tôi: "Đi vội thế làm
gì?"

You might also like