Download as docx, pdf, or txt
Download as docx, pdf, or txt
You are on page 1of 2

Tiếng đồn đến tai nhà vua, Trắc-ken-ban-đi liền được tiến vào cung làm thứ phi.

Khi đón nàng vào cung, vua


cho xây một toà lâu đài đỏ thắm, bốn bề nạm ngọc, dát vàng thật rực rỡ.
Chẳng bao lâu Trắc-ken-ban-đi có mang. Nhà vua vô cùng mừng rỡ, ông yêu quý người vợ trẻ còn hơn cả mọi
báu vật trên thế gian. Nàng thích gì nhà vua cũng chiều chuộng. Thật không may cho Trắc-ken-ban-đi. Việc
nàng có mang khiến hoàng hậu rất căm ghét, sợ con của Trắc-ken-ban-đi sau này chiếm ngôi báu, nên hoàng
hậu luôn nghĩ cách hãm hại nàng.

Sắp đến ngày sinh nở, Trắc-ken-ban-đi bỗn dưng rất thèm thịt hươu non. Không ngần ngại, nhà vua cùng một
đoàn thợ săn vào rừng săn hưu. Nhà vua đi được vài hôm thì Trắc-ken-ban-đi trở dạ. Nàng sinh chín mươi
chín đứa con trai và một cô con gái. Dịp may hiếm có, hoàng hậu liền sai một số cận thần đào một cái hố ở
cuối vườn rồi lấy súc vật đạp chết đem chôn. Còn trăm đứa bé kia hoàng hậu cho vào cả thùng thả xuống
sông.
Sau mấy ngày săn bắn vất vả, nhà vua và đoàn thợ săn không kiếm được con hưu nào, đành phải trở về
hoàng cung. Vừa thấy bóng dáng nhà vua, hoàng hậu đã vội vã tâu:
-Tâu bệ hạ, Trắc-ken-ban-đi không đẻ ra người mà đẻ ra một lũ quái vật. Vừa lọt lòng mẹ chúng đã chết ngay,
thiếp phải đem chôn ở góc vườn.
Nhà vua vừa buồn,vừa sợ. Được thể hoàng hậu lại xúc xiểm thêm:
-Trắc-ken-ban-đi đúng là phù thuỷ hiện hình. Nếu nhà vua không trừ khử, e hậu hoạ sẽ xảy ra cho cả vương
triều.
Sợ tai họa giáng xuống, đức vua đành phải chiều theo ý của hoàng hậu. Có điều nhà vua không giết Trắc-ken-
ban-đi mà sai lính nhốt nàng vào một nơi hẻo lánh, Trắc-ken-ban-đi không hiểu được mưu sâu của hoàng hậu,
nên chỉ còn biết khóc than cho số phận hẩm hiu của mình.

Lại nói về chiếc hòm có trăm đứa trẻ trôi sông. Dòng nước chảy xiết đã ném chiếc hòm đó lên một doi cát nơi
cửa sông. Vừa lúc đó có hai vợ chồng khổng lồ đi tới thấy chiếc hòm lạ, họ xúm nhau khênh lên bờ rồi mở ra
xem. Cả hai đều kinh ngạc thấy một trăm đứa trẻ giống nhau như trăm giọt nước đang ngủ ngon lành. Đôi vợ
chồng đưa cả trăm đứa trẻ về nuôi.
Thời gian thắm thoắt trôi, trăm đứa trẻ đã không lớn và xinh tươi lạ thường. Riêng cô gái út càng lớn càng đẹp.
Sắc đẹp của cô khiến thánh thần cũng phải kinh ngạc. Hằng ngày các nàng tiên bay xuống dạy cô thêu thùa,
may vá, đàn hát… Họ còn nói cho cô biết cha mẹ cô là ai, mẹ cô bị người ta hãm hại như thế nào.
Nhân một hôm vợ chồng khổng lồ đi kiếm ăn xa, cô gái liền đem câu chuyện kể lại cho các anh của mình
nghe. Cả trăm anh em đều muốn đi cứu mẹ ngay, nhưng các nàng tiên khuyên hãy chờ dịp.
Một hôm nàng công chúa út xin bố mẹ nuôi rèn cho một trăm cái rìu để phát rừng. Có rìu, cô gái cùng chín
mươi chín anh trai ngày ngày phát nương trỉa lúa, trồng ngô. Chả mấy chốc thóc lúa về đầy nhà, vợ chồng
khổng lồ từ đó không phải đi xa kiếm ăn nuôi đàn con nữa.
Một đêm trăng thanh gió mát, các nàng tiên bay xuống báo cho cô gái biết đã đến lúc trăm anh em phải trở về
cứu mẹ. Họ còn cho biết khi ra khỏi xứ sở của người khổng lồ, người đầu tiên hỏi cô gái làm vợ sẽ chính là
cha đẻ của nàng.
Sau khi quyết định, cả trăm anh em phải nài nỉ mãi bố mẹ khổng lồ mới cho đi. Trước lúc tạm biệt các con, vợ
chồng khổng lồ dặn:
-Dọc đường có con yêu tinh hiện thành người đàn bà một mắt gọi lại thì các con chớ có trả lời kẻo hoá đá tất
đấy.
Riêng cô gái út được bố mẹ nuôi tặng cho một chiếc nhẫn thần tránh mọi tai hoạ.
Trước lúc các con lên đường, vợ chồng khổng lồ tặng trăm anh em một trăm con voi trắng để về quê hương
xứ sở cho nhanh. Cô út trong bộ quần áo lộng lẫy, cưỡi voi trắng bảy ngà dẫn đầu cả đàn voi ra đi. Trăm anh
em đi mãi, đi mãi tới một thung lũng núi non trùng điệp bao quanh. Trong thung lũng có rất nhiều người hoá
đá. Đang lúc sợ hãi, cả trăm anh em nghe tiếng gọi tha thiết:
-Các người đi đâu đấy,chờ tôi với.
Quên khuấy lời bố mẹ dặn, cô gái út liền lên tiếng:
-Ai gọi chúng tôi đấy?
Tiếng cô vừa dứt, lập tức chín mươi chín anh trai cùng đàn voi hoá thành đá, lạnh ngắt. Nàng út may mắn có
chiếc nhẫn thần nên cùng con voi không bị hoá đá. Cô khóc lóc lay gọi các anh, cô hối hận vì đã quên lời bố
mẹ nuôi dặn. Vừa lúc đó có mụ đàn bà quái dị đi tới, một mắt của mụ ta mù hẳn. Còn mắt kia to như cái cái
chén, đỏ trọc trông thật ghê sợ. Cô gái đoán ngay là mụ đàn bà vừa hại các anh mình. Sợ quá, nàng vội nấp
sau một gốc cây to. Không ngờ từ đằng xa, mụ giơ cánh tay đầy lông lá túm lấy suối tóc óng mượt của nàng
đem về.
Thấy cô gái xinh đẹp, yêu quái dạy cho cô các phép thuật. Riêng phép biến những pho tượng đá thành người
thì mụ giấu biến. Một buổi tối mụ phù thuỷ đi đâu về muộn, mụ thấy cô gái đang nằm trên giường. Tưởng cô
đã ngủ, mụ đổ ra nhà một đàn chuột cứng như đá, rồi cho tất cả vào nồi, sau đó niệm thần chú. Lập tức đàn
chuột sống lại đuổi nhau chí choé. Lúc chuột bò tán loạn khắp nền nhà, mụ phù thuỷ liền niệm thần chú và lũ
chuột bỗng cứng lại như đá, bất động. Nằm trên giường cô gái biết hết những ma thuật mà bấy lâu mụ yêu
quái vẫn giấu nàng.
Sáng hôm sau khi mụ vừa ra khỏi nhà, cô liền đi theo, đọc thần chú khiến mụ cứng trơ như đá, bất động. Cô
mừng rỡ chạy đến chỗ các anh đọc to câu thần chú. Lời cô vừa dứt, tất cả chín mươi chín anh trai cùng đàn
voi sống lại. Cả trăm anh em lại tiếp tục lên đường về xứ sở của mình.
Thấy cô gái đẹp cưỡi voi dẫn đầu một đoàn trai tráng diễu qua kinh thành, dân chúng đổ xô ra xem. Tin lạ đến
tai nhà vua, ông cho mời đoàn quý khách về triều để nghỉ chân. Trông thấy nàng út mắt sáng như sao, tóc dài
như suối lại đối đáp thông minh sắc sảo, nhà vua ngỏ lời cầu hôn. Nhớ tới lời nàng tiên mách bảo, nàng đoán
được đức vua chính là cha mình. Nàng vui mừng khôn xiết.
Sáng hôm sau nàng xin được gặp đức vua. Nàng nói với ông rằng nàng ta sẽ nhận lời cầu hôn nếu nhà vua
thả người đàn bà bấy lâu bị sống nơi hẻo lánh. Nghe vậy, nhà vua liền chấp thuận lời thỉnh cầu của cô gái và
ngày sau đó Trắc-ken-ban-đi được trả lại cuộc sống tự do. Vừa nhìn thấy mẹ, cả trăm anh em chạy tới ôm
chầm khóc nức nở. Trước vua cha và mọi người, cô gái kể lại đầu đuôi câu chuyện. Nhà vua vô cùng xúc động
và ân hận về việc làm của mình. Ông truyền lệnh nhốt hoàng hậu vào trong ngục tối vì những gì mà bà ta đã
gây ra. Về phần Trắc-ken-ban-đi, bà được trả lại cuộc sống tự do và sống sum vầy, hạnh phúc bên các con
của mình cho đến cuối đời.

Câu chuyện "Con nuôi người khổng lồ" mà tôi vừa kể cho các bạn nghe là một câu chuyện cổ tích nước ngoài
mà tôi đã được bố tặng ngày sinh nhật 7 tuổi. Có lẽ câu chuyện còn mang quá nhiều yếu tố kì ảo, nhưng đối
với tôi, đó là cả một vùng trời sâu lắng, là món quá vô cùng ý nghĩa. Nó chứa đựng tuổi thơ, niềm hạnh phúc
của tôi vì vậy đến tận bây giờ tôi vẫn yêu thích câu chuyện cổ tích này.

You might also like