Thì anh lại tính buộc... cha vào người Cái nơ mầu đỏ thật tươi Anh xin tặng cả cuộc đời… Tự do
Mỗi năm mùng 8 tháng 3
Thì anh lại muốn đi xa mấy ngày Ở nhà thì rất là gay Phải mua quà tặng đêm ngày nghĩ suy Chung quy chẳng biết mua gì Loanh quanh không khéo lại quy ra tiền Nhận phong bì, vợ tức điên Tỏ ra khó chịu nói: “Tiền trả công!” Nếu mà mua một bó hồng Thì chê đơn điệu, gã chồng chán ghê
Tức mình tặng vợ coóc - xê
Vào hàng đồ lót ngại ghê cả người Cô bán hàng rất xinh tươi Chạy ngay ra hỏi: Cỡ người vợ anh? Ngượng ngùng "quả bưởi… quả chanh" Chẳng thể nào nhớ, tay đành khum khum "Cỡ này..." em hãy chọn giùm Mấy cô bán “coóc” cười um cả nhà…
Mỗi năm mùng 8 tháng 3
Thì anh lại cứ suy ra tính vào Sợ rằng vợ hỏi: “Tại sao Tiền lương nộp hết, quỹ nào còn đây?” Với câu hỏi khó thế này Thể nào cũng lộ ra ngay món tiền Bao ngày giấu tưởng đã yên Bây giờ đùng cái, vợ liền tịch thu
Mỗi năm mùng 8 tháng 3
Qua được ngày ấy rất là sướng vui Mất tiền miệng phải tươi cười Đàn ông thật giống đười ươi trong rừng Hết hôm mùng 8 tạm mừng Cầu mong ngày ấy nó đừng đến nhanh Nhưng rồi lại cứ loanh quanh Thời gian loáng cái đã thành 1 năm Tháng 3 có một cái còng Hình con số 8 “đau lòng” đàn ông!