Download as docx, pdf, or txt
Download as docx, pdf, or txt
You are on page 1of 7

Impacts of FDI on environment in China.

FDI inflow into China has been increasing since the reform and opening-up, a growth
from the actually utilized FDI of a mere 1.96 billion US dollars in 1985 to 134.97
billion US dollars in 2018, a 69-times increase or 20% annual growth. FDI has been a
major propeller of China’s rapid economic growth in recent years. However, an
accompanying side effect of the reform, opening-up and FDI inflow is the rampant
environmental pollution. Specifically, the environmental pollution caused by FDI
inflow is called the “pollution haven” phenomenon. This is because some enterprises
from developed countries cannot fulfill the stringent environmental regulations and
seek large-scale cost reduction by adopting high-pollution technologies in developing
countries. Therefore, FDI flows into developing countries with low environmental
standards or even no environmental regulations and causes pollution problems.
- Air pollution.
In 2017, on December 30, the air pollution in Beijing reached an orange alarm (2nd
highest danger level) and the Chinese Ministry of the Environment warned that the
pollution in the next few days will continue to deteriorate.
Beijing's Air Quality Index (AQI) hit 500 or so, the most dangerous level, on January
1. The cold air helped dispel the haze of a little morning 2-1, but the situation
continued to worsen late at night.

More than 300 flights in Thien Tay were canceled on January 1 due to the haze.
( source: Nguoi Lao Dong)
A man wearing a smoke-proof mask walks in Beijing on December 30.
( source: Nguoi Lao Dong)

Smoke emitted from a number of factories in Thai Nguyen City, Son Tay.
( source: Nguoi Lao Dong)
The atmosphere in Beijing, China, was again seriously polluted this week, although
emissions from factories and vehicles have fallen sharply due to the impact of
COVID-19 containment measures.
The Air Quality Index (AQI) in Beijing on the afternoon of February 13, 2020 was
recorded at 222, higher than the threshold of extremely toxic pollution, up to 22 units
of measure. Most of the pollution is ultrafine dust (PM2.5), most toxic to human
respiratory organs (source: VTV24).

Air pollution in Beijing (source: The Guardian)


Figure 1. China’s carbon emissions, foreign direct investment (FDI) and
marketization (1997–2009). Source: FDI from the United Nations Conference on
Trade and Development (UNCTAD); carbon emissions calculated by author;
marketization from Fan et al., (2012)
We can see that China’s FDI and CO 2 emissions increased gradually, while the
average level of market development also had a similar trend

- The world's technology landfill:


Electronic and technological waste range from television screens, refrigerators, air
conditioners to old computers or cell phones, many of which are manufactured in
China and after a world tour , they return to "rest" in China.
Data from the World Bank in 2012 showed that 189 million tons of waste, or 70% of
annual waste in East Asia and the Pacific, comes from China. According to the report,
the world's most populous country generates more than 520,000 tons of waste per day,
and the amount of waste per capita is about 1.02 kg. By 2015, the amount of waste for
the whole year has reached more than 220 million tons, or an increase of more than
16%.
And yet, before saying no to "foreign waste" in early 2018, China is considered the
"world's landfill", when importing, processing and recycling all kinds of waste from
43 other countries throughout. nearly 3 decades. Since 1992, China has imported more
than 106 million tons of plastic waste, or 45% of the global plastic waste - a figure
equivalent to the weight of more than 300, according to a study from Georgia State
University scientists. Empire State Building is 102 stories high in New York.
FDI là động lực chính thúc đẩy tăng trưởng kinh tế nhanh chóng của Trung Quốc
trong những năm gần đây. Tuy nhiên, một tác dụng phụ đi kèm của cải cách, mở cửa
và dòng vốn FDI là tình trạng ô nhiễm môi trường tràn lan. Cụ thể, ô nhiễm môi
trường do dòng vốn FDI gây ra được gọi là hiện tượng “thiên đường ô nhiễm”. Điều
này là do một số doanh nghiệp từ các nước phát triển không thể thực hiện các quy
định nghiêm ngặt về môi trường và tìm cách giảm chi phí quy mô lớn bằng cách áp
dụng các công nghệ ô nhiễm cao ở các nước đang phát triển. Vì thế, Dòng vốn FDI
chảy vào các nước đang phát triển có tiêu chuẩn môi trường thấp hoặc thậm chí không
có quy định về môi trường và gây ra các vấn đề ô nhiễm.
- Ô nhiễm không khí:
Năm 2017, vào hôm 30-12, tình trạng ô nhiễm không khí ở Bắc Kinh đạt mức báo
động cam (mức nguy hiểm cao thứ 2) và Bộ Môi trường Trung Quốc cảnh báo tình
trạng ô nhiễm trong vài ngày tới vẫn tiếp tục diễn biến xấu.

Chỉ số chất lượng không khí (AQI) của Bắc Kinh đạt mức trên dưới 500, mức nguy
hiểm cao nhất, vào hôm 1-1. Không khí lạnh giúp xua tan khói mù chút ít sáng 2-1
nhưng tình hình tiếp tục tồi tệ vào đêm cùng ngày.

Bầu không khí tại thủ đô Bắc Kinh, Trung Quốc lại ở trong tình trạng ô nhiễm nặng
trong tuần này dù khí thải từ các nhà máy và phương tiện đã giảm mạnh do tác động
từ các biện pháp khống chế dịch COVID-19.

Chỉ số chất lượng không khí (AQI) tại Bắc Kinh chiều 13/02/2020 được ghi nhận ở
mức 222, cao hơn ngưỡng ô nhiễm vô cùng độc hại, đến 22 đơn vị đo. Ô nhiễm phần
lớn là bụi siêu mịn (PM2.5), độc hại nhất đối với cơ quan hô hấp của người
(nguồn:Trung tâm Tin tức VTV24).

Hình 1. Lượng khí thải carbon, đầu tư trực tiếp nước ngoài (FDI) và thị trường hóa
của Trung Quốc (1997-2009). Nguồn: FDI từ Hội nghị Liên hợp quốc về Thương mại
và Phát triển (UNCTAD); phát thải carbon do tác giả tính toán; thị trường hóa từ Fan
và cộng sự, (2012)
Chúng ta có thể thấy rằng FDI và CO 2 của Trung Quốc lượng khí thải tăng dần, trong
khi mức độ phát triển trung bình của thị trường cũng có xu hướng tương tự. 
- Bãi rác công nghệ của thế giới:
Rác thải công nghệ và điện tử bao gồm từ màn hình tivi, tủ lạnh, điều hòa không khí tới
máy tính cũ hay điện thoại di động, không ít các thiết bị đó được sản xuất ở chính Trung
Quốc và sau một vòng thế giới, chúng quay về “yên nghỉ” ở Trung Quốc.

Số liệu từ Ngân hàng Thế giới vào năm 2012 cho thấy, 189 triệu tấn rác, tương đương
70% lượng rác thải hằng năm tại khu vực Đông Á và Thái Bình Dương, đến từ Trung
Quốc. Theo báo cáo, đất nước đông dân nhất thế giới thải ra hơn 520.000 tấn rác mỗi
ngày, và lượng rác thải tính trên đầu người vào khoảng 1,02 kg. Đến năm 2015, lượng
rác thải cả năm đã lên tới hơn 220 triệu tấn, tức tăng hơn 16%.

Chưa hết, trước khi nói không với “rác ngoại” hồi đầu năm 2018, Trung Quốc được xem
là “bãi rác của thế giới”, khi nhập khẩu, xử lý và tái chế các loại rác thải từ 43 quốc gia
khác trong suốt gần 3 thập kỷ. Một nghiên cứu từ các nhà khoa học thuộc Đại học bang
Georgia cho hay, kể từ năm 1992, Trung Quốc đã nhập hơn 106 triệu tấn rác nhựa, tức
45% lượng rác nhựa toàn cầu - con số tương đương trọng lượng của hơn 300 tòa nhà
Empire State cao 102 tầng tại New York.

Theo một dự báo của Diễn đàn Kinh tế Thế giới, chính sự phát triển mạnh mẽ của nền
kinh tế số cùng lượng rác thải khổng lồ chưa tìm ra cách tiêu hủy hiệu quả là 2 yếu tố
thúc đẩy Trung Quốc trở thành cái nôi của nhiều giải pháp công nghệ sáng tạo trong
xử lý rác thải. Một số giải pháp như cắt giảm rác ngay khi giao đồ ăn, thúc đẩy tái chế
rác trong cộng đồng nhờ mạng xã hội, xử lý rác thải thực phẩm…

You might also like