Download as docx, pdf, or txt
Download as docx, pdf, or txt
You are on page 1of 13

第四夜

  开学上三年级,沈矜迟被安插到舒香浓的班,和她前后桌。
  舒香浓作为广受欢迎的班花,每天为他殷勤“打点”着同学关系,但插班生多少
会遇到点麻烦。
  有几个家境好的拽男生,因为嫉妒,很不爽沈矜迟。
  
  放学后舒香浓趴在走廊的水泥栏杆写家庭作业,等沈矜迟值日完一起回家,写到
一半听见教室桌椅响动,她放笔去推开后门。
  ——三五个男生正挥着拳头围压着沈矜迟,而他的白衣服上已洒了血点子。
  
  舒香浓一懵,她脚边刚好是垃圾桶。
  
  “哐当!”
  垃圾桶从起头的男生头顶砸下,纸屑、泥灰、果皮洒了满地——“不许欺负沈矜
迟!都走开!”
  
  为首的男生被砸蒙,几人纷纷朝突然闯入的舒香浓看来。一股火气。
  想他们平时,想方设法讨好她都爱答不理,现在,居然为个插班生出头!五个人
气得眼睛圆瞪。
  
  舒香浓力气没有,但从小受追捧,脾气还是不小的。她撸袖子一举扫把。“你们
再动他一下我就告诉我爸妈,让你一个个初中都上不了!”
  
  男孩们这才骂骂咧咧散开,提着脏兮兮的书包,说着难听的话涌出教室。
  “哼,靠自己的妞保护!”
  “弱鸡。”
  “略略略——”
  
  舒香浓忙跪地上去扶人,看见血,手都在颤。“沈、沈矜迟你怎么样?痛不
痛?”
  可沈矜迟没要她扶。
  他站起来,一声不吭甚至没看她一眼,从后门离开。剩舒香浓坐在纸屑里,眼睛
红通通的,但很快门口走掉的人又去而复返。
  她仰起脸,喉咙还在抽噎。
  沈矜迟书包放一边,在她跟前蹲下来,眼神黑沉沉。“下次看见这种情况别管
我。不然他们可能连你一起揍。我保护不了你。”
  
  舒香浓擦了下眼泪,点点头。
  
  -
  学校后门旁,常年有老奶奶用搪瓷盆盛着鲜香的麻辣串叫卖。空气飘着馋人香。
舒香浓忍了口水,还是把零花钱去门口买了两只棒棒糖。
  因为沈矜迟不吃辣。
  
  校门边有洗拖把的水槽。沈矜迟拧开水龙头,把衣服上血迹洗掉,提在手里出
来。身上就穿着一件白色背心。
  老远就见舒香浓背着卡通书包,在麻辣串摊子边看别人吃,吞口水。
  她看见地上他被太阳拉过去的影子,灵敏地回头,立刻笑。夕阳浮在她小梨涡
里。
  
  “沈矜迟!”她稚气又随时充满活力地喊。
  之后又一愣。
  舒香浓还是第一次见,男孩子在校服衬衫里头穿白背心。班上其它男生能把衣服
扣上就不错了。
  
  她更对他青眼相加,黏上去,递上糖。“沈矜迟,你还疼吗?”
  沈矜迟不接也不想说话,但她头一直歪头看,不得已才瞥她一眼道:“还好。”
  “下次他们要再欺负你,你就说你奶奶也是三中的老师,他们就害怕了。”
  他过了一阵,喉咙才嗯了一声。也不知听没听进去。
  
  夕阳落在马路边的小河里,他们影子叠落在狗尾巴草丛,往回家的方向移动。
  “回去不要说我打架的事。”
  “为什么!不告诉爸妈他们怎么去收拾那几个坏小子。”
  沈矜迟:“不要提就对了。”
  
  虽然不明白为何不让说,但舒香浓还是答应了。
  谁叫他好看呢?
  她就是喜欢听他说话,也愿意听他的话。
  
  -
  小学生也有小学的江湖。
  舒香浓是教师子女,长相好,成绩佳,个性开朗朋友也多,学校各种文娱活动经
常能露个脸,在学校名气不小。关于她的传说自然也没断过。但一切传闻在沈矜迟来
后达到了新高度。
  
  那天起,周围就乱传出她和沈矜迟的故事。
  说有人看见他们俩躲在一个屋子换衣服,喝一个水杯吃对方口水,沈矜迟还把手
伸到舒香浓裙子里面去了。
  而那几个男生也因为舒香浓整天围着沈矜迟,变本加厉。
  
  但舒香浓是再没撞见过沈矜迟和人打架,每次沈矜迟放学值日或晚走,他都不许
她在教室等。她又不想一个人走,只能去学校门口等他。
  而沈矜迟每回出来身上都多少有点伤,她陪着他把衣服上的灰、偶尔的血迹洗过
水,再一起回家,又严格为他保守秘密。
  
  直到期中考下午放学那天,舒香浓见沈矜迟衣襟上全是血点子,嘴唇也破了,眼
泪簌簌下来。
  “怎么会这样?”她哆嗦着,用手帕擦沈矜迟嘴巴,“你又流血了,还这么多,
呜呜……沈矜迟,你一定很疼对不对?”
  沈矜迟不留情地推开手帕,声音还是柔软下来。“别哭了。我不疼。”
  “怎么会不疼……你在这等着,我去找他们算账!”舒香浓刚扯开步子,手腕就
被扣住。
  “你拉着我干嘛!”她气头上,不顾一切使劲挣扎,“你放开我、放开!”
  
  沈矜迟被扯得趔趄一步,忍无可忍地皱起眉。“我不用你保护!别管闲事...”
  
  正倔着发脾气的舒香浓,被他陡然低沉的气息镇住了。动作弱下来,眼睛水灵灵
地望着他,害怕他生气。
  
  “快下雨了,回家吧。”
  好在沈矜迟就凶了一下,而后拉住她手腕往校外走。
  舒香浓不情不愿地跟着,回过味就委屈了。
  ——她一直把自己当做沈矜迟独一无二的好朋友,从暑假到现在,她每天都陪着
他、想着他的事,可是,他居然说她别管闲事?!
  
  舒香浓越想越气,越气越难过。
  可恶。
  平时都只有别人对她哈巴狗一样讨好的份。现在,她这么讨好一个人,他居然不
领情!
  舒香浓吸吸鼻子。
  
  “我再不理沈矜迟了!讨厌。”这念头在舒香浓心头闪过,又一滞。
  可怎么才能不理他呢?
  他们两个的家住在一起,父母跟周老师关系那么好,每周一块儿吃饭。而且,假
如真跟沈矜迟闹翻了,也没法和爸妈交代……他们都那么喜欢他。
  
  舒香浓一边被拉着往前走,一边看着沈矜迟后背。
  唉。
  还是算了。
  
  不能得罪他,得天天见呢~
  
  -
  沈矜迟没胡说,是真要下雨!
  顷刻间天昏地暗,大雨倾盆而下。
  马路口前不着村后不着店,只有拉着卷帘门的小卖店门,窄窄的一条房檐能稍微
躲躲。
  
  舒香浓与沈矜迟隔着距离,站在角落呕着气,雨水斜进来打湿了她白色的小腿
袜。
  她冷得打寒颤,又被惊雷吓得一哆嗦,又冷又怕地更委屈了。眼睛红了又红,忍
着不想示弱。
  
  “贴这站好。”
  嘈杂雨声里这一句低语被削弱。
  舒香浓茫然地被摁着肩膀、推到卷帘门上。“你、你干嘛?”
  沈矜迟看她一眼,脱掉外套放她头顶,抬起手臂罩在她两旁,背挡住了斜进来的
雨丝。“别动。”
  舒香浓一呆,随后明白过来。
  
  屋檐“踢踢踏踏”不停坠着水流,电闪雷鸣持续。沈矜迟脸撇开,看着地面,被
雨淋得潮湿苍白,衬衣打湿的胸膛呼吸起伏,热量透过薄薄的衣衫,隔着空气沾染她
皮肤。
  
  太好的事突然落到自己身上,窃喜到不真实。舒香浓窝在手臂圈成的狭窄空间,
低头看白网鞋时,嘴角欢愉的小梨涡浮上来……
  她开心到忍受不了,双手捂住脸不看沈矜迟。直到雨停,晚霞浮在天边。
  
  她移开手,看见沈矜迟已经提上她书包,背对着,走在她前面。
  
  --
  沈矜持被霸凌的日子并没持续多久。
  期中考试成绩出来,他一骑绝尘,加上他普通话好,学习能力远超同班学生,迅
速成了老师关注的宠儿。
  比赛、升旗、汇演,哪儿都有他,还当选了手臂三道杠的校干部,小学阶段食物
链顶端的那几个学生。有实权,能扣全校各班级学分,直接影响班主任业绩考评。
  胖熊几个哪还敢惹他,看着就躲!
  
  舒香浓才有点意识到,沈矜迟真挺能忍,还很有脑子。不过她顾不上佩服他,心
情从此开始变复杂……
  因为沈矜迟的出现,抢走了她的第一名和光环。
  许多活动一个班只能出一个,现在都成了沈矜迟的。
  
  她每次考试回家,或者每次学校活动邀请家长,舒展和唐芸在底下当观众,都一
阵叹。总觉得她跟沈矜迟比起来差太远。
  于是她课外生活变成了各种补习班,暑假能扑蜻蜓的日子一去不复返。
  但事情朝着糟糕的方向发展。
  补习越多,她反而成绩越差,本来就是玩心重的人,现在她搞得一翻书就头
疼……成绩一落千丈。
  
  “你看看人家沈矜迟,再看看你!”
  “同样是教师子女,你怎么回事?”
  
  父母这两句话成了家常便饭。
  当夏天夜来香一次次绽放,她已不再给沈矜迟摘,留在他门口。反而心埋下了个
嫉妒的小种子:
  如果,有一天,能看见沈矜迟犯错失败,就好了!
  
  她不止一次幻想他跪在他奶奶跟前,被狠狠训斥的画面。
  但这邪恶的小愿望到上初中了都没实现过一次半次......
  沈矜迟好像不会犯错一样,大人喜欢的他都能做到,大人不喜欢的,他一样都不
做。
  而她似乎爱上了“犯错”,游戏、上网、跟朋友出去嗨……一件比一件溜。也越
来越对这方面感兴趣。反正,她怎么学都比不上他。
  
  夏季的大雨依旧一轮轮地浇。
  人脑在成长过程中,会抹掉童年大部分记忆。
  到初二时,那铅笔写下的“沈矜迟”,那落在隔壁门前的夜来香,和雨里卷帘门
下呼吸起伏的胸膛,已在舒香浓脑子里一一淡去。
  
  她每天一睁眼,穿上短裙懒散出门,看见的永远是门边等他,蓝白校服在身上空
荡荡的沈矜迟。
  他依旧清瘦,白皙,寡言。
  唯一不同是,舒香浓已完全不记得自己曾为这张脸、这个人,疯狂地讨好过、伤
心过、欢喜过。
  只觉得,沈矜迟最多也就比普通男生帅一点点而已。真的,就一点点,多一点都
没有……
  
  初夏雨水连绵。
  经历几年风吹日晒的教师家属楼旧了不少,门旁花园里,雨中的石榴花鲜红欲
燃。
  
  舒香浓抖抖撑开黑伞,回头,对后一步下楼梯的人说:“都是你,沈矜迟。你不
打花伞我妈每次都给我买黑的!”
  
  指骨修长的手,从她手里接过伞柄。她自然而然贴近距离,挨在他身边。门口水
洼映着两人迈过的身影,又落下的水滴砸碎。
  
  “你所有伞都会到我这,颜色你不需要在乎。”
  
  舒香浓转头,卷翘的睫毛下眯,不点而红的唇一勾笑:“也是!都是你管理我的
东西,反正有你在,我就不用带。”
  
  黑色伞盖投下阴影,十三四岁的少年只露半张脸。
  秀气的下颚线,薄而挺的鼻梁,唇色很淡。毫无杂欲的一张脸。
  在混乱倾斜的雨丝里,洁净得一丝不苟。
  
  可哪怕看着当时一同经历的人,舒香浓也已想不起八岁那年的大雨,和捂脸偷笑
时藏不住的梨涡。

Đêm thứ tư
  Vào năm lớp ba khi bắt đầu đi học, Shen Jinchi được xếp vào lớp của Shu
Xiangnong, học cùng bàn trước và sau với cô. 
  Là một người bạn cùng lớp nổi tiếng, Shu Xiangnong chăm chỉ "quản lý"
mối quan hệ với các bạn trong lớp hàng ngày, nhưng những học sinh chuyển
đến lớp sẽ gặp phải một số rắc rối. 
  Có một số chàng trai xuất thân tốt rất khó chịu và muộn phiền vì ghen
tuông. 
  
  Sau khi tan học, Shu Xiangnong nằm trên lan can bê tông ở hành lang để
viết bài tập về nhà, khi Shen Jinji kết thúc nhiệm vụ, cô ấy cùng nhau về nhà.
Đang viết bài được một nửa, cô ấy nghe thấy tiếng bàn ghế trong lớp học, và
cô ấy đặt. bút của cô ấy để mở cửa sau. 
  ——Ba hoặc năm chàng trai đang vung nắm đấm xung quanh Shen Jinchi,
và bộ quần áo trắng của anh ấy đã bị đổ máu. 
  
  Shu Xiangnong sững sờ, chân cô ấy tình cờ trở thành một cái thùng rác. 
  
  “Kang Dang!” Cái 
  thùng rác bị 
  
  đập từ đầu cậu bé, và hoa giấy, thạch cao và vỏ cây rơi vãi khắp sàn-
“Đừng bắt nạt Shen Jingji! Biến đi!” Cậu bé đứng đầu. đã bị đập vỡ, và một số
người đột nhiên lao về phía anh ta. Hãy nhập ý kiến của Shu Xiangnong. Một
sự tức giận. 
  Tôi nghĩ rằng họ thường làm mọi thứ có thể để làm hài lòng cô ấy, nhưng
cô ấy rất thích trả lời họ, và bây giờ cô ấy đã thực sự tìm đường chuyển đi! Năm
người tròn mắt. 
  
  Shu Xiangnong không có thực lực, nhưng từ nhỏ đã được săn đón, tính
tình cũng không nhỏ. Cô ấy xắn tay áo lên và nhào vào một cái ngã sà
xuống. “Cô lại chuyển cậu ấy đi và tôi sẽ nói với bố mẹ tôi rằng cậu sẽ không
thể học trung học cơ sở!” Các 
  
  cậu bé mắng mỏ và lao ra khỏi lớp mang theo cặp sách bẩn thỉu và nói
những điều khó chịu. 
  “Hừm, trông cậy vào sự bảo vệ của chính cô gái của mình!” 
  “Gà yếu ớt.” 
  “Khẽ—” 
  
  Thư Tương Tư vội vàng quỳ xuống đất cầu cứu người ta, tay cô run lên khi
nhìn thấy vết máu. “Shen, Shen Zhenchi, anh có khỏe không? Có đau
không?” Nhưng Shen Zhenchi 
  không nhờ cô giúp. 
  Anh đứng dậy, không nói gì hoặc thậm chí liếc nhìn cô, và bỏ đi qua cửa
sau. Còn lại Thư Tương Tư ngồi ở hoa giấy đỏ mắt, nhưng ngay sau đó người đi
ra khỏi cửa liền đi trở về. 
  Cô ngẩng mặt lên, cổ họng vẫn nghẹn ngào.
  Shen Zhenchi đặt cặp sách của mình sang một bên và ngồi xổm xuống
trước mặt cô, đôi mắt anh thâm quầng. "Lần sau nếu gặp tình huống này, hãy
để tôi yên. Nếu không, bọn họ có thể sẽ đánh chết cô. Tôi không thể bảo vệ
cô." 
  
  Thư Tương Tư lau nước mắt gật đầu. 
  
  - 
  Sau cánh cửa trường, một cụ bà lâu năm với cái bát tráng men đầy những
dây cay bán ngon lành. Không khí tham lam. Shu Xiangnong chịu đựng nước
miếng của mình, và đi đến cửa với tiền túi của mình để mua hai cây kẹo mút. 
  Bởi vì Shen Zhen không ăn đồ cay trong một thời gian dài. 
  
  Cạnh cổng trường có bồn rửa chén. Thẩm Cẩm mở vòi nước sau đó, rửa
sạch vết máu trên quần áo, cầm trong tay ra. Anh ta mặc một chiếc áo vest
trắng. 
  Từ xa, tôi đã nhìn thấy Shu Xiangnong mang cặp sách hoạt hình, nhìn
những người khác đang ăn ở quầy thịt xiên cay, nuốt nước bọt ừng ực. 
  Cô nhìn thấy bóng anh bị mặt trời vẽ trên mặt đất, nhạy cảm quay đầu lại,
lập tức mỉm cười. Mặt trời lặn trôi trong vòng xoáy lê nhỏ của cô. 
  
  “Shen Jinchi!” Cô hét lên một cách trẻ con và mạnh mẽ bất cứ lúc nào. 
  Sau đó, anh lại sững người. 
  Đó là lần đầu tiên Shu Xiangnong nhìn thấy cậu, cậu bé mặc áo vest trắng
dưới áo sơ mi đồng phục học sinh. Thật tuyệt nếu các bạn nam khác trong lớp
có thể cài khuy quần áo. 
  
  Cô ấy thêm đôi mắt xanh cho anh ta, dán nó vào và đưa kẹo. “Shen
Yanchi, em còn đau không?” 
  Shen Yan không trả lời và không muốn nói, nhưng cô cứ nghiêng đầu nhìn
cô là biện pháp cuối cùng. “Không sao đâu.” 
  “Lần sau họ muốn. bắt nạt bạn thì cứ gọi bà là “ Họ cũng là giáo viên dạy
cấp ba nên sợ lắm.” 
  Một lúc sau, cổ họng nó ậm ừ. Tôi không biết nếu tôi đã nghe. 
  
  Mặt trời lặn buông xuống dòng sông nhỏ bên đường, bóng của bọn họ rơi
vào bụi cây đuôi chó, hướng nhà đi tới. 
  "Quay lại và đừng nói về cuộc chiến của tôi." 
  "Tại sao! Đừng nói với bố mẹ tôi cách làm thế nào để dọn dẹp những tên
xấu xa đó." 
  Shen Jingchi: "Đừng nhắc đến nó, đó là quyền." 
  
  Mặc dù tôi không hiểu tại sao tôi không để nó được nói ra, Shu Xiangnong
Vẫn đồng ý.
  Ai bảo anh ấy trông đẹp? 
  Cô ấy chỉ thích nghe anh ấy nói, nhưng cũng sẵn sàng lắng nghe anh ấy. 
  
  - 
  Học sinh tiểu học cũng có sông hồ. 
  Shu Xiangnong là con một giáo viên, ngoại hình khá, học giỏi, có nhiều
bạn, tính tình vui vẻ, thường xuyên xuất hiện trong các hoạt động vui chơi giải
trí trong trường và nổi tiếng trong trường. Truyền thuyết về cô ấy tự nhiên vẫn
chưa bị phá vỡ. Nhưng mọi tin đồn đều lên một tầm cao mới sau khi Shen Jin
đến muộn. 
  
  Kể từ ngày đó, câu chuyện của cô và Shen Jingchi được lan truyền khắp
nơi. 
  Nói rằng có người nhìn thấy hai người họ trốn trong một căn phòng, thay
quần áo, uống một cốc nước và ăn nước miếng của nhau, Shen Jingchi thậm chí
còn thò tay vào váy của Shu Xiangnong. 
  Và những chàng trai đó cũng trở nên tồi tệ hơn vì Shu Xiangnong vây
quanh Shen Jingji suốt ngày. 
  
  Nhưng Shu Xiangnong không bao giờ đụng vào Shen Zhenchi đánh nhau
với ai đó nữa, và mỗi khi Shen Zhenchi tan học hoặc đi làm muộn, anh đều
không cho phép cô đợi trong lớp. Cô không muốn đi một mình nên chỉ có thể
đợi anh ở cổng trường. 
  Và mỗi lần Thẩm Trấn Chi ra ngoài, cơ thể cô có phần đau đớn, cô cùng
anh đi giặt sạch bụi bặm và vết máu thi thoảng trên quần áo của anh, sau đó
cùng nhau về nhà, nghiêm khắc giữ bí mật cho anh. 
  
  Cho đến ngày thi giữa kỳ vào buổi chiều, khi Thư Tương Tư nhìn thấy áo
khoác của Thẩm Cẩm Chi đầy vết máu, môi bị rách, nước mắt rơi lã chã. 
  “Làm sao có chuyện này?” Cô rùng mình, dùng khăn tay xoa xoa miệng 
  Thẩm Vân Chi , “Anh lại chảy máu, vẫn còn nhiều như vậy, cục cưng …
Shen Yunchi, anh hẳn là rất đau đúng không?” Shen Xunchi không ngừng đẩy
chiếc khăn tay ra. , giọng nói vẫn nhẹ nhàng trầm xuống. "Đừng khóc. Em
không đau." 
  "Sao lại không đau ... Anh đang đợi ở đây, anh sẽ đến chỗ bọn họ giải
quyết!" Ngay khi Thư Tương Đình rút ra, của anh cổ tay đã được siết chặt. 
  “Tại sao lại kéo tôi!” Cô tức giận, giãy dụa tuyệt vọng, “Anh buông tôi
ra, buông ra!” 
  
  Thẩm Triệt bị lùi lại một bước, cau mày không chịu nổi. "Tôi không cần sự
bảo vệ của anh! Đừng lo lắng về điều đó ..." 
  
  Thư Tương Tư vốn đang cố chấp mất bình tĩnh, bị hơi thở thấp đột ngột của
anh làm dịu đi. Động tác của hắn suy yếu, ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía
hắn, sợ rằng hắn sẽ tức giận.
  
  “Trời sắp mưa rồi, về nhà đi.” 
  Cũng may Thẩm Trăn trở nên dữ tợn một lúc sau mới nắm cổ tay cô bước
ra khỏi trường học. 
  Shu Xiangnong miễn cưỡng làm theo, cảm thấy đau khổ sau khi nhớ lại. 
  ——Cô ấy luôn coi mình là bạn tốt duy nhất của Shen Jinchi, từ kỳ nghỉ hè
đến nay, ngày nào cô ấy cũng ở bên cạnh anh và suy nghĩ về chuyện của anh,
nhưng anh thực sự nói rằng cô nên tọc mạch? ! 
  
  Thẩm Tương Ngôn càng nghĩ càng tức giận, càng tức giận càng buồn bực. 
  đáng ghét. 
  Thông thường, chỉ có những người khác tốt với cô ấy như một con
pug. Hiện tại, nàng vừa lòng một người, thật ra hắn cũng không cảm kích! 
  Thư Tương hút mũi dày đặc. 
  
  "Tôi không quan tâm đến Thẩm Giai Nghi nữa! Tôi ghét nó." Ý nghĩ này
chợt lóe lên trong đầu Thư Tương Tư, và anh lại đình trệ. 
  Nhưng làm sao tôi có thể bỏ qua anh ta được? 
  Hai người họ sống cùng nhau, cha mẹ của họ có quan hệ tốt như vậy với
thầy Chu, và họ ăn cơm cùng nhau hàng tuần. Hơn nữa, nếu bạn thực sự thất
tình với Shen Jinchi, bạn sẽ không thể giải thích điều đó với cha mẹ mình ... Họ
đều thích anh ấy rất nhiều. 
  
  Trong khi bị kéo về phía trước, Shu Xiangnong nhìn bóng lưng của Shen
Jinchi. 
  Ặc. 
  Quên đi. 
  
  Không xúc phạm anh ấy và tôi đã thấy nó - mỗi ngày 
  
  - 
  Shen Jin Chi không phải là vô nghĩa, trời thực sự sắp mưa! 
  Trời đất tối sầm trong phút chốc, mưa to như trút nước. 
  Phía trước đường cùng thôn sau không có cửa hàng, chỉ có cửa hàng nhỏ
cửa cuốn cửa cuốn, một cái hẹp có thể che dấu một chút. 
  
  Shu Xiangnong và Shen Jinchi bị tách ra khỏi nhau, đứng trong góc nôn
mửa, mưa dựa vào làm ướt tất bắp chân trắng của cô. 
  Cô rùng mình vì lạnh, rùng mình vì sấm sét, và càng đau đớn hơn vì lạnh
và sợ hãi. Đôi mắt đỏ và đỏ, và tôi không muốn thể hiện sự yếu đuối. 
  
  “Đăng trạm này.” Tiếng 
  thì thầm trong cơn mưa ồn ào đã yếu đi.
  Shu Xiangnong bị choáng váng bởi vai cô và bị đẩy lên cửa cuốn. “Em,
em làm sao vậy?” 
  Thẩm Tinh Di liếc cô một cái sau, cởi áo khoác khoác lên trên đầu cô, giơ
cánh tay che hai bên người cô, lưng chặn đường xéo đi vào mưa. “Đừng nhúc
nhích.” 
  Thẩm Tương Ngôn ngẩn ra, sau đó mới hiểu ra. 
  
  Mái hiên “đạp đổ” nước cứ đổ ầm ầm, sấm chớp liên hồi. Shen Jinchi
quay mặt sang một bên và nhìn xuống mặt đất, ẩm ướt và nhợt nhạt vì mưa,
lồng ngực ướt át vì hơi thở của áo sơ mi dao động, và hơi nóng truyền vào da
cô qua không khí xuyên qua lớp quần áo mỏng. 
  
  Những điều rất tốt đẹp bỗng nhiên ập xuống tôi, hạnh phúc đến không
tưởng. Shu Xiangnong nép mình trong không gian hẹp được vòng tay bao
quanh, khi 
  cô nhìn xuống đôi giày lưới màu trắng, một nụ cười hình quả lê nhỏ vui vẻ
hiện lên khóe miệng ... Cô hạnh phúc đến mức chịu không nổi, cô ấy lấy tay che
mặt và không nhìn Shen Jingji. Cho đến khi tạnh mưa, những đám mây hoàng
hôn lơ lửng trên bầu trời. 
  
  Cô bỏ tay ra và thấy Shen Zhenchi đã đeo cặp sách, quay lưng lại và đi tới
trước mặt cô. 
  
  - 
  Shen đã dè dặt những ngày bị bắt nạt không kéo dài. 
  Sau khi kết quả kỳ thi giữa kỳ được công bố, cậu thành công rực rỡ, cùng
với vốn tiếng phổ thông tốt, học lực vượt xa các bạn cùng lớp, cậu nhanh chóng
trở thành con cưng được thầy cô chú ý. 
  Anh có mặt khắp nơi trong các cuộc thi, chào cờ, biểu diễn, anh còn được
bầu làm cán bộ cấp ba của trường, học sinh đứng đầu bảng ăn ở trường tiểu
học. Với thực lực, nó có thể trừ tín chỉ của tất cả các lớp trong trường, ảnh
hưởng trực tiếp đến việc đánh giá kết quả học tập của giáo viên chủ nhiệm lớp. 
  Mập Mạp làm sao dám khiêu khích hắn, vừa nhìn liền trốn! 
  
  Chỉ khi Shu Xiangnong nhận ra rằng Shen Jinchi thực sự rất bao dung và
rất thông minh. Nhưng cô không thèm ngưỡng mộ anh, từ đó tâm trạng cô
bắt đầu trở nên phức tạp hơn ... 
  bởi vì sự xuất hiện của Thẩm Ngạn đã cướp đi vị trí và hào quang đầu tiên
của cô. 
  Nhiều hoạt động chỉ có thể được giao cho một lớp, và bây giờ tất cả đều đã
quá muộn. 
  
  Cô ấy thở dài mỗi khi đi thi về nhà, hay mời bố mẹ đến dự mọi sự kiện của
trường, và Shu Zhang và Tang Yun đều ở dưới khán đài. Tôi luôn cảm thấy rằng
cô ấy ở quá xa so với Shen Zhenchi. 
  Kết quả là, cuộc sống ngoại khóa của cô ấy biến thành nhiều trường luyện
thi khác nhau, và những ngày cô ấy có thể bắt chuồn chuồn trong kỳ nghỉ hè
đã không còn nữa.
  Nhưng mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng xấu. 
  Học phí càng nhiều, điểm của cô càng kém, vốn dĩ là một người ham chơi,
nhưng giờ cô lại đau đầu khi lật giở sách vở ... điểm của cô tụt dốc thảm hại. 
  
  “Nhìn người nào đó Shen Yanchi, sau đó nhìn bạn!” 
  “Cũng là con của giáo viên, con có chuyện gì vậy?” 
  
  Hai chữ cha mẹ này trở thành chuyện thường tình. 
  Khi Ye Laixiang nở hoa liên tục vào mùa hè, cô ấy đã dừng đón Shen Jin
muộn và ở lại cửa nhà anh ấy. Thay vào đó, trái tim tôi đã gieo một mầm mống
nhỏ của sự ghen tị: 
  nếu một ngày nào đó, tôi có thể nhìn thấy Shen Jinchi mắc sai lầm và thất
bại, điều đó thật tuyệt! 
  
  Cô tưởng tượng về việc anh ta quỳ gối trước mặt bà mình và bị khiển trách
nặng nề hơn một lần. 
  Nhưng điều ước nhỏ bé độc ác này đã không được thực hiện một lần rưỡi
kể từ khi anh ấy 
  bước vào trường trung học cơ sở ... Shen Jinchi dường như không mắc lỗi.
Anh ấy có thể làm những gì người lớn thích và anh ấy không làm bất cứ điều gì
mà người lớn không làm t thích. 
  Và dường như cô ấy mê “mắc lỗi”, chơi game, lướt Internet, đi chơi với
bạn bè… lần lượt trôi tuột mất. Cũng ngày càng quan tâm nhiều hơn đến lĩnh
vực này. Dù sao, cô không thể so sánh với anh về bất cứ phương diện nào. 
  
  Cơn mưa lớn mùa hạ vẫn trút từng đợt. 
  Khi bộ não của con người ngày càng lớn lên, nó sẽ xóa đi hầu hết những ký
ức thời thơ ấu. 
  Đến ngày thứ hai của năm lớp hai, cây bút chì "Shen Yanchi", của Ye
Laixiang rơi trước cửa nhà bên cạnh, và lồng ngực nhấp nhô thở dưới cửa cuốn
trong mưa, đã phai mờ trong tâm trí Shu Xiangnong. bởi một. 
  
  Ngày nào cô cũng mở mắt ra, mặc chiếc váy ngắn cũn cỡn đi ra ngoài, điều
cô nhìn thấy luôn đợi anh ở cửa, bộ đồng phục học sinh trắng xanh trống rỗng
và trễ nải. 
  Anh vẫn gầy, bình thường và kín tiếng. 
  Điều khác biệt duy nhất là Shu Xiangnong không còn nhớ rằng anh đã hài
lòng, buồn và hạnh phúc đến điên cuồng vì khuôn mặt này và con người này. 
  Tôi chỉ cảm thấy rằng Shen Jinchi tốt nhất là đẹp trai hơn một chút so với
những chàng trai bình thường. Thật đấy, chỉ là một chút thôi, không hơn chút
nào ... 
  
  cơn mưa đầu mùa hạ liên tục.
  Trải qua mấy năm nắng gió, mái ấm gia đình cô giáo đã khá cũ, trong khu
vườn cạnh cửa, hoa lựu đỏ rực trong mưa. 
  
  Thẩm Tương Ngôn lắc mở chiếc ô màu đen, quay đầu lại, nói với người đi
xuống cầu thang sau đó một bước: "Đều là cậu, Thẩm Y Nhiên. Nếu cậu không
dùng ô màu sặc sỡ, mẹ tôi sẽ mua màu đen cho tôi." mọi lúc mọi nơi! "Với 
  
  đôi tay phalanx dài , hãy cầm lấy tay cầm ô của cô ấy. Cô tự nhiên ở gần,
bên cạnh anh. Vũng nước trước cửa phản chiếu bóng dáng hai người đi ngang
qua, giọt nước rơi vỡ tan tành. 
  
  "Tất cả ô của anh đều sẽ đến tay em. Anh không cần quan tâm đến màu
sắc." 
  
  Thư Tương Tư quay đầu lại, cong mi nhíu lại môi cười: "Được! Anh quản lý
đồ của em. Em không có." Dù sao thì tôi cũng không cần phải mang nó theo.
”Chiếc 
  
  ô đen che khuất một bóng đen, cậu bé mười ba tuổi chỉ lộ ra một nửa
khuôn mặt. 
  Đường cằm thanh tú, sống mũi mỏng và màu môi rất nhẹ. Một khuôn mặt
không có dục vọng. 
  Trong cơn mưa hỗn độn và nghiêng ngả, việc dọn dẹp tỉ mỉ. 
  
  Nhưng ngay cả khi nhìn những người đã trải qua lúc đó, Shu Xiangnong
cũng không thể nhớ nổi trận mưa lớn năm tám tuổi, và Liwor không thể giấu
mặt khi cô ấy đang cười.

You might also like