Nhưng mình đã yêu để biết tình là đau khổ Những ngày gặp nhau trên phố Hởi hạnh phúc nào đã có chỗ rất đỗi mong manh! Thế rồi em đành xa anh! Con đường mòn uốn quanh một ngày buồn rất lạ Em nói với anh về một điều gì đó Có vô thường có khổ giữa đôi ta Mình nắm chặt tay nhau thật gần mà cũng thật xa Anh hứa với em rằng mình sẽ đợi... Bằng những yêu thương vời vợi Có vầng trăng khuya làm chứng đôi mình Xếp lại hành trình một thuở ngày thơ Em giã từ giấc mơ trở về thực tại Ngày ngày lắng nghe kinh - nghe những bài pháp thoại Để biết mình đã toại nguyện từ lúc chia xa Lời Phật pháp như hoa tươi đẹp giữa cuộc đời Những câu kinh tuyệt vời đã cho ta điểm tựa Em rất vui khi đã chọn cho mình một lối đi đúng đắn Dẫu tình trần là trống vắng một bờ vai Nếu tình sanh thì trí cách - bi ai Đời vẫn khổ, dù có tu vẫn khổ Tham ái sẽ dày thêm với bao điều quyến luyến Hệ lụy phù sinh đôi khi đay nghiến - đến không ngờ! Nên thôi, em cất anh vào lại một góc trái tim thơ Anh cất em vào lại một gốc sâu đợi chờ - kỉ niệm Ta cất lại tình yêu của mình anh nhé! Dẫu cách biệt phương trời mà vẫn đồng giữ một chữ tu Con bướm vàng đã thôi không đậu nhánh mù u Em đã không lấy chồng để lời ru vui trở lại Để câu hò bên sông không còn nỗi buồn xa ngái Để pháp Phật có người gìn giữ một tàng kinh." (Thích Nhất Hạnh)