Cô Chính

You might also like

Download as docx, pdf, or txt
Download as docx, pdf, or txt
You are on page 1of 1

Có những người không cần mất quá nhiều thời gian để ta yêu mến họ.

Dù chỉ đồng hành


cùng nhau đôi ngày, họ vẫn để lại nhiều ấn tượng sâu đậm trong lòng ta.

Tôi may mắn gặp được một người như vậy - đó là cô Chính, giáo viên dạy hè của tôi. Tôi
chỉ được học cô trong khoảng vài tuần trước khi vào lớp một. Sau gần hai mươi năm, ký ức
của những ngày thơ bé còn sót lại là sự hiền từ, dịu dàng của cô. Đôi khi tôi tiếc nuối vì học
với cô quá ít, giá mà tôi được xếp vào lớp 1B thì đã là học trò của cô suốt một năm rồi.
Nhưng có lẽ ông trời cố tình đẩy tôi xa cô, để tôi càng trân trọng và yêu quý cô hơn nữa.

Hồi đó tôi với đứa bạn cùng bàn hay thi viết chữ nhanh, đứa nào viết xong trước thì đưa cô
chấm điểm. Tụi tôi đấu đá kịch liệt đến mức cô phải gọi tôi ra nói chuyện riêng. Ban đầu tôi
sợ lắm nhưng cô chỉ ôn tồn bảo rằng hãy rèn luyện chữ thật đẹp trước khi viết thật nhanh.
Khi ấy tôi không nghĩ quá nhiều, chỉ vâng dạ nghe lời cô và tập viết chữ đẹp hơn. Sau này
khi bị một giáo viên đánh đập, tôi mới hiểu cô Chính của mình tuyệt vời như thế nào. Không
cần đòn roi dọa nạt, chỉ bằng lời nói và sự điềm tĩnh, cô giúp tôi và nhiều thế hệ học trò thay
đổi tích cực hơn.

Tôi cứ tưởng hết hè sẽ thì cô sẽ dạy mình tiếp, nhưng không, từ lớp 1B tôi được đẩy lên lớp
1A. Ngày hôm đó, tôi đem cặp sách sang lớp 1B học, tôi đọc danh sách thấy tên mình ở lớp
1A nhưng vẫn mong có nhầm lẫn. Cuối cùng cô phải dẫn tôi về lớp 1A và giao tôi cho giáo
viên chủ nhiệm mới. Tôi không hề khóc, chỉ là thấy lòng nặng trĩu. Tôi chẳng muốn thay đổi
gì cả, chỉ muốn ở lại lớp học cũ, với những người bạn cũ và cô Chính thôi.

Thời gian qua nhanh, tôi dần làm quen với môi trường mới, dường như tôi đã quên khoảng
thời gian học hè ngắn ngủi. Nhưng mỗi lần đi ngang qua lớp 1B, tôi lại thấy cô Chính trên
chiếc xe đạp cũ kĩ, vẫn với bộ quần áo giản dị và mái tóc hoa râm. Bạn bè tôi thỉnh thoảng
nhắc về cô, nào là cô hiền lắm, thương cô quá, hồi trước tao được học cô nè. Hóa ra cũng
như tôi, rất nhiều đứa học trò yêu mến, kính trọng cô.

Khi tôi lên cấp hai, hình ảnh cô Chính ngày càng ít dần đi. Cô vẫn là người giáo viên cấp
một cần mẫn, còn tôi thì đã rời xa mái trường năm xưa. Tôi thấy cô vài lần, chiếc xe đạp cũ
kĩ nay đã trở thành xe đạp điện, cô không cần phải gắng sức đạp xe nữa. Nhiều khi tôi
muốn gọi cô, nhưng sợ cô chẳng còn nhớ đến tôi, tôi chỉ lặng lẽ nhìn bóng dáng cô dần
khuất xa. Tôi thầm mong cô khỏe mạnh và hạnh phúc.

Một hôm, tôi với đứa bạn thân chở nhau đi học thì thấy cô Chính chạy phía trước. Bạn tôi
hét gọi tên cô, khoảng cách khá xa nên cô không nghe thấy. Hóa ra nó học 1B, tôi học 1A.
Hồi đó hai đứa đâu có biết nhau, lên cấp hai thì mới bắt đầu chơi thân. Nó kể cô rất thương
học sinh, đi sớm về trễ để rèn cho tụi nó viết chữ đẹp. Thế nên từ phụ huynh đến học trò
đều yêu quý cô hết mực.

Khi tôi lên cấp ba thì cô đã về hươu, tôi chỉ nghe tin qua đứa bạn thân và cũng không còn
thấy cô từ đó. Tôi không biết còn may mắn gặp lại nữa không nhưng tôi luôn hy vọng cô có
nhiều sức khỏe, những điều may mắn, tốt đẹp nhất sẽ đến bên cô. Con chữ đầu tiên mà tôi
cố gắng nắn nót cho tròn vẹn là nhờ lời răn dạy dịu dàng của cô. Cảm ơn cô đã dạy dỗ con,
dù khoảng thời gian không nhiều nhưng lại mang ý nghĩa rất lớn đối với con.

You might also like