Download as docx, pdf, or txt
Download as docx, pdf, or txt
You are on page 1of 11

Chương 444: Liên minh kết thúc (1)

Bảy ngày trước, Ma giáo quan đã mở cửa trong nội thành.


Và có 1 vị khách bất ngờ đã ghé qua.
Sự kiện này rất quan trọng cho nên Thập Nhị Trưởng Lão Cửu Trấn Long, người được Thiên
Như Vân giao trọng trách sẽ giám sát toàn bộ chuyện này.
Trong khi Thiên Như Vân dẫn Lục Kiếm và người của họ đến Bắc Hải thì ông cùng với Vương
Trịnh sẽ đảm nhiệm việc tiếp quan tạiMa giáo quan.
Khi nhìn thấy những vị khách đứng chờ trong sảnh khách thì Cửu Trấn Long không khỏi bàng
hoàng.
“Lão Hoàn! Ah… cả Nhị trưởng lão Dương cũng ở đây sao.”
Họ đều là các vị trưởng lão của Ma giáo, Nhị trưởng lão Dương Mộ Hà và và Thất trưởng lão
Hoàn Nhi.
Các vị trưởng lão thường sẽ chỉ xuất hiện khi Giáo chủ quay trở lại hoặc có chuyện gì cấp bách.
Vậy mà Thiên Như Vân giáo chủ của Ma giáo vẫn chưa trở lại thế mà bọn họ lại có mặt ở đây.
"Giáo chủ có chuyện gì muốn giao cho hai người sao?"
“Fufufu, không. Bọn ta chỉ đến thăm hỏi chút thôi”.
"Huh?"
Cửu Trấn Long cau mày khi nhìn thấy dáng vẻ của 1 nữ nhân đang e thẹn đưa tay lên che miệng
cười.
Nhị trưởng lão và Thất trưởng lão tới đây mà không nhận được bất cứ mệnh lệnh nào từ Giáo
chủ, điều này là trái với lệ thường.
Cửu Trấn Long nheo mắt nghi ngờ nói.
“Thất trưởng lão Hoàn, huynh không thể rời khỏi vị trí của mình trừ khi nhận được lệnh, huynh
tới đây mà không nhận được lệnh nào vậy thì…”
Cửu Trấn Thành còn chưa nói hết câu thì đã thấy Hoàn Nhi lấy từ trong ống tay áo của mình 1
thứ gì đó.
Một mảnh giấy.
“Thiên Ma lệnh!”
Ngay khi nhìn thấy mảnh giấy tất cả mọi người trong sảnh khách cúi rạp người xuống, mảnh
giấy đó có con dấu đặc trưng của Thiên Ma Giáo chủ.
"Thập nhị trưởng lão ắt hẳn cũng đã biết đây là Thiên Ma lệnh sao?"
"Ugh!"
Hoàn Nhi nắm chặt mảnh giấy trong tay nhắc lại 1 lẫn nữa.
“Fufufu, ta không hề độc đoán. Ta đến đây ngày hôm nay là do Giáo chủ của Thiên ma di chúc
đã giao cho ta trọng trách này. "
Đúng như những gì Hoàn Nhi giải thích.
Trong suốt 1 khoảng thời gian dài khi Thiên Như Vân vắng mặt tại Ma giáo thì Tam trưởng lão
Văn Doãn đã thay mặt Giáo chủ quán xuyến mọi việc.
Tuy nhiên, Hoàn Nhi cũng đã nhận được lệnh khi Thiên Như Vân vắng mặt. Ông ta cũng có
quyền đề phòng cho bất cứ tình huống khẩn cấp nào xảy đến.
“Đây là chuyện hệ trọng vì nó có liên quan đến sự thay đổi của Chính phái? Bọn ta cũng đã gửi
thư tới Bắc Hải vài chính điện nhưng vẫn chưa nhận được phản hồi.
Hoàn Nhi nhướng mày lên nhìn trước những lời nói của Cửu Trấn Long.
Dương Mộ Hà cũng vậy.
Mọi nguồn tìn về phía bắc song Hoàng Hà đều đã bị cắt đứt khi Thiên Như Vân cùng với Lục
Kiếm tới Bắc Hải.
"Đúng như những gì mà ta mong đợi. Nó không mất quá nhiều thời gian nên chắc hẳn Thập nhị
trưởng lão Cửu Trấn Long đây vẫn chưa nắm rõ được tình hình ”
Cửu Trấn Long nghiêng đầu nhìn Dương Mộ Hà với vẻ mặt đầy khó hiểu.
Thất trưởng lão Hoàn Nhi nhìn về phía Tư mã Lục Thẩm Minh.
Ông nói.
“Tư mã Lục Thẩm Minh của Ảo Ma tông.”
"Sao cơ? Ảo ma tông? ”
Vị trí tư mã của giáo phái trước giờ vẫn do Giáo chủ đảm nhiệm .
Cửu Trấn Long vẫn không tin được vào những gì mình vừa được nghe, ông vẫn rất đỗi bàng
hoàng.
Cũng dễ hiểu thôi vì trước đó Giáo chủ không hề đề cập tới chuyện này với ông.
“Xin thứ lỗi trưởng lão Cửu. Đây là lệnh trực tiếp của Giáo chủ chính vì vậy mà ta không thể tiết
lộ thân phận bản thân."
“Huhu, chuyện này có chút…”
“Ta cũng xin lỗi trưởng lão Cửu. Bởi vì hôm nay là ngày Ma giáo quan mở cửa cho nên bọn ta
cử hắn đến đây để có thể nhờ hắn dẫn dắt Ma giáo quan từ nhữn ngày đầu tiên. Huhuhu. ”
Trái với những lời xin lỗi thiết tha đó, khuôn mặt bọn họ không giống với nhữn kẻ dang xin lỗi
lắm, ngược lại trông còn khá vui vẻ.
Cửu Trấn Long lắc đầu trước lời nói của họ.
“Vậy thì, chúng ta sẽ nghe lệnh khẩn trước đã? Có phải cũn có người được cử đến chính điện
không? ”
“Vẫn chưa nghe ngóng được gì từ phía Lưu Lam tộc, nhưng ta đang nghĩ đến việc tự mình xuống
đó để kiểm tra.”
Dạo gần dây theo những gì mà bọn họ thu thập được thì hơn một nửa số người của Ảo ma tông
được cài vào thăm dò những tộc khác đxa hoàn toàn mất liên lạc.
Mới chỉ có nam ngày thôi nhưng tuy nhiên đây là Ảo ma tông, gia tộc có thể tìm ra tung tích,
hành tung của mọi viêc rất nhanh, đây quả là một điều đáng lo.
“Từ phía chỉ huy quân sự của Lưu Lam tộc, Doãn Bạch Liên, chắc hẳn hắn là kẻ đứng sau
chuyện này. Đối với những tên chưa từng gia nhập Ma giáo chúng ta thì chắc chắn chúng sẽ có
chuyện”.
Hoàn Nhi lộ vẻ mặt quan tâm đưa tay phải lên vuốt cằm suy ngẫm.
Doãn Bạch Liên là người khó đối phó nhất.
Sau khi bản chiến lược của Nhị quân sư Gia Cát Từ Hi bị bác bỏ thì bọn họ đã biết đến sự tồn tại
của người đàn ông này và hắn ta đang cố gắng tìm hiểu về Đao thần lục võ tông.
“Vị trưởng lão đay không biết rằng phía Lưu Lam tộc đang huy động toàn bộ lực lượng đi sao?”
"Toàn bộ lực lượng ư?"
Lục Thẩm Minh của Ảo ma tông đã nhắc đến chuyện này.
Vậy có nghĩa là bên phía Lưu lam tộc chia làm hai nhánh, 1 nhánh đổ về phía Bắc và 1 nhánh tản
xuống phía Nam.
Vì quân bên Lưu Lam tộc rất đông cho nên bọn chúng có thể nắm được một vài sự việc và chúng
sẽ quay về bẩm báo lại với tộc của mình.
“Ha! Lưu Lam tộc mà cũng phải bày mưu tính kế như này! ”
Nhị Trưởng lão Dương Mộ Hà cảm thấy phẫn uất.
Nhưng Hoàn Nhi thì khác, ông thấy tất cả những điều này đều là manh mối để dẫn tới 1 sự việc
sau cùng.
Giống như đang chơi câu hỏi giải đố vậy, tất cả những manh mối sẽ dẫn tới 1 đáp án cuối cùng.
‘Sức mạnh của Lưu Lam tộc chỉ được duy trì để bảo vệ chính nó khỏi các phái phía nam của
sông Hoàng Hà. Chúng làm vậy chỉ để đề phòng mọi họat động của ta. Tuy nhiên thực tế thì mọi
nguồn tin của chúng ta đều bị chúng can thiệp và làm cho mọi thứ rối tung… '
"Có vẻ như lần bên Lưu Lam tộc muốn Hóa Thần."
"Hóa Thần sao? Rồi sau đó sẽ là Ma giáo sao? ”
Khê ước vẫn còn đó, liên minh giưa hai bên vẫn tồn tại vậy mà không hiểu sao bên phía Lưu
Lam tộc lại hành xử như vậy.
Trước câu hỏi khó hiểu đó, Hoàn Nhi lên tiếng.
“Lý do tại sao chúng ta không động đến người bên Lưu Lam tộc là do Ma giáo quan mới mở
cửa. Có lẽ đó cũng là lý do tại sao mà bọn chúng có thể dễ dàng chặn nguồn tin của chúng ta. ”
“Nhưng chúng có thể làm vậy bao lâu? Chúng nên biết rằng ta sẽ bắt kịp chúng. ”
Tất cả mọi người rồi sẽ nhận thức hết được vấn đề nhưng đó chỉ là vấn đề thời sao mà thôi,
chúng có thể can thiệp bao lâu cơ chứ.
Tất nhiên, nếu thông tin được đưa ra dưới dạng phân tán, nhưng đối với Giáo phái Quỷ, người
luôn đề phòng, điều đó sẽ chỉ có vẻ lạ lùng.
“Lý do rất đơn giản. Chúng đang dung hết khả năng của mình để làm 1 chuyện gì đó. Chúng có
thể sốt ruột về phía Bắc Hải, nhưng…bọn chúng đang hành động rất nhanh. ”
Hoàn Nhi đã nhận được tin tức từ Lục Kiếm về những gì đã xảy ra ở Bắc Hải.
Hoàn Nhi biết rằng bên phía Lưu Lam tộc đã dòm ngó hồn khí của Long Quy nên ông đoán chắc
chuyện này không sớm thì muộn cũng sẽ dẫn đến xung đột.
Nhưng ông hoàn toàn không ngờ tới mọi chuyện lại diễn ra nhanh chóng như vậy.
"Đó hẳn là vì Minh chủ đã mất đi người con thứ hai của mình."
Hoàn Nhi không nghi ngờ gì về lời phán xét của Giáo chủ, nhưng đối với Võ Lâm minh chủ mà
nói thì đây hoàn toàn có thể là động cơ.
Cho dù Võ Lâm minh chủ có là người sáng suốt và lý trí đến đâu thì cũng không thể nào có thể
kìm nén được cảm xúc của chính mình khi hay tin hai người con trai của mình đã bị sát hại.
“Việc tụ họp ở đây có thể sẽ khiến Giáo chủ không hài longf nhưng đây là việc nên làm lúc này,
việc bọn chúng chia quân thành hai hướng và cử 1 người tới phía đông bắc chắc chắn có liên
quan đến Giáo chủ”.
"Chờ đã! Nếu theo như những gì mà Thất trưởng lão Hoàn nói, chúng ta sẽ không nhận được bất
kỳ bức thư tri viện nào từ quân mình khi rời khỏi Bắc Hải. "
Thập Nhị trưởng lão Cửu Trấn Long lên tiếng.
Lưu Lam tộc dùng mọi cách để có thể chặn nguồn tin của ta.
Trước đó Hoàn Nhi mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại.
“Đó là lý do tại sao Nhị Trưởng lão Dương và ta đến đây. Đừng quá lo lắng. Huhuhu. ”
Nói xong, họ nhìn về hướng có căn cứ của Lưu Lam tộc.
“Từ lâu rồi ta đã không muốn đấu trí với tên Doãn Bạch Liên đó. Ta cần dạy cho hắn 1 bài học,
cho hắn biết rằng tất cả những trò ngu ngốc như vậy sẽ không có tác dụng với chúng ta. Chúng ta
chỉ thuận thoe nhưng trò ngu ngốc này của hắn để hắn nghĩ ta thực sự mắc bẫy nhưng thjat ra
chúng là chúng ta mới là những người đùa giỡn với chúng. Huhuhu. ”
"L- làm thế nào mà ngươi ở đây?"
Tất cả các thủ lĩnh Chính phái và người của Lưu Lam tộc đều bất ngờ.
Điều này hoàn toàn khác so với kế hoạch, với những gì mà chúng đã tính toán từ trước.
Chúng muốn ngăn chặn càng nhiều nguồn tin càng tốt để có thể đảm bảo cho cuộc hành quân tới
Trường Bạch của chúng
‘Bọn ta đã cử những người giỏi nhât đi để có thể ngăn chặn tin tức nhiefu nhất có thể tới phía
Bắc Hải, vậy mà làm thế nào?’
Mặc Vi Thống thấy tình huống này bất ngờ tới mức không thể thốt lên lời.
1! 2! 1! 2! (Step! Step!)
Khi Thiên Như Vân từ từ tiến về phía hắn, các thủ lĩnh của các tộc lần lượt rút kiếm ra và hét
lớn.
"Đ- đứng lại!"
"Làm thế quái nào mà ngươi có thể vào được đây?"
Dù thủa pháo của hắn có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể nào che giấu được hoàn
toàn sức mạnh của mình .
Đó là ban ngày, và bây giờ toàn bộ đơn vị đang trong tình trạng khẩn cấp nên tất cả mọi người
đxa ra ngoài phòng thủ.
"Chúng ta không hề thấy bóng dáng của hắn cho tới bây giờ, hắn đột nhiên xuất hiện như
vậy.Rốt cuojc thì hắn đã sử dụng thuật thức gì vậy? '
Ngạc nhiên thay, ngay cả những người đứng đầu Chính phái cũng vậy.
Ngay cả Khắc Nghiên cũng không thể cảm nhận được Thiên Như Vân cho đến khi hắn xuất hiện.
Ông ta chắc chắn rằng không có ai ở xung quanh căn cứ của họ.
"Đây là 1 sự thành công."
Thiên Như Vân hài lòng khi nhìn biểu cảm của họ.
Trong số các chức năng của trang ohucj Nano, khi các chức năng mới dần được kích hoạt thì có
một thứ mà Thiên Như Vân muốn thử nhất, đó là thuật tàng hình.
Nó cho phép ánh sáng đi xuyên qua cơ thể hắn y như thể hăsn thậm chí không tồn tại.
Tất nhiên, nó cũng có một điểm yếu.
Nếu có mưa hoặc bất kỳ thay đổi môi trường nào khác, chức năng của bộ trang phục này sẽ bị
ảnh hưởng.
Ngoài ra, nó chỉ có tác dụng trong 1 khoảng thời gian ngắn để phục vụ cho việc ẩn náu tren chiến
trường.
"Sao ngươi có thể hành độn 1 cách thô lỗ như vậy trong khi ngươi là 1 giáo chủ co chứ?"
Diên Anh Nhân tiến lên phía trước và hét vào mặt Thiên Như Vân.
Dù mới chỉ là bước lên trước một bước nhưng hắn không thể che giấu được sự căng thẳng trong
mắt khi chạm trán với Ma thần.
"Thập thủ lĩnh Diên!"
Bành Vu và võ tăng Sa Đề ngơ ngác nhìn hắn.
Hắn ta không hề biết rằng, việc khiêu khích Ma thần là việc làm ngu xuẩn nhất tren đời này.
"Thô lỗ ... ai mới là kẻ đang thô lỗ?"
Ssh!
Thiên Như Vân túm lấy đầu của Diên Anh Nhân.
Hắn ta muốn nâng kiếm của mình lên đáp trả nhưng không tà nào nhấc nối.
Thình thịch!
"Kuak!"
1 nguồn năng lượng lớn đã trấn áp hắn ta.
Bàng hoàng trước 1 nguofn năng lượng lớn như vậy, hắn ta cô hết sức để đáp trả nhưng.
Th-thịch!
"Kuakk!"
Hắn ta đã bị đè xuống đất.
‘Đ- đây là sức mạnh gì vậy?’
Các vị thống lĩnh bên trong căn cứ địa cũng không tài nào giấu được sự hoang mang khi chứng
kiesn cảnh tương đó.
Diên Anh Nhân là một thống lĩnh đã buoiwsc vào cảnh giới Đại võ sư trung cấp.
Họ không thể tưởng tượng nổi làm thế nào một người mạnh như vậy lại bị hạ gục bởi sự giải
phóng năng lượng đơn giản như vậy.
'Không thể tin được? Năng lượng của hắn có tang so với trước đó không? "
Hồng Tất Hựu tròn mắt kinh ngạc. Hắn nhớ lại những lời của Mặc Vi Thống.
‘Hắn đã hấp thụ được hồn khí của Long Quy. Ta có thể nhận thấy rõ được điều này. '
Nếu không, sức mạnh như vậy chẳng có ý nghĩa gì.
Đây là lần đầu tiên hắn được chứng kiến 1 vị Dại võ sư trung cấp bị áp chế bởi 1 nguồn năng
lượng.
Nếu mọi thứ cứ tiếp tục như thế này, thì tiếp sau đây bọn họ sẽ phải hứng chịu những điều
khunge khiếp nhất.
" Giáo chủ Thiên!"
Hồng Tất Hựu vội vàng lên tiếng vì hắn không muốn bất kì ai ở đây bị thương.
Hắn nói với giọng ddaafy thận trọng.
“Hãy thả hắn ta ra. Chúng ta vẫn còn là 1 liên minh. Trước hết chưa cần động thủ nặng tay như
vậy, chúng ta cần thương lượng1 chút... ”
Nghe Hồng Tất Hựu nói vậy Thiên Như Vân bèn hạ tay xuống.
Và Diên Anh Nhân đã được trả tự do.
“Hộc hộc… Hộc hộc…”
Hắn ta thở hổn hển.
Chỉ cần nhìn những giọt mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt hắn, họ có thể biết hắn tuyệt vọng như
thế nào.
Nhưng Hồng Tất Hựu rất vui.
Hắn nghĩ rằng không có gì khó hiểu khi thấy Thiên Như Vân nổi cơn thịnh nộ như vậy, nhưng
có vẻ như hắn đã có hy vọng khi
Thiên Như Vân dừng lại.
"Cảm tạ ngài, Giáo chủ!"
Pak!
Hồng Tất Hựu cảm ơn Thiên Như Vân .
Tuy nhiên, Thiên Như Vân bắt đầu đi lại và hướng đến một nơi, nơi Mặc Vi Thống đang đứng.
"Trước đó, hãy để ta giải quyết các vấn đề cá nhân."
Khi Thiên Như Vân đến gần, ba vị thủ lĩnh ở gần hắn ta vội lùi lại.
Chỉ cần cảm nhận được nguồn năng lượng tỏa ra từ cơ thể hắn cũng đủ khiến họ khiếp sợ.
Tuy nhiên, họ không thể để Thiên Như Vân giết người mà hắn ta muốn.
“D-dừng lại! Giáo chủ Ma giáo! ”
Thiên Như Vân nhẹ nhàng vẫy tay về phía họ.
Như thể một cơn sóng lớn ập vào họ, cả ba người cùng bị hất sang một bên.
"Huh!"
"Ách!"
Thình thịch!
Những người cố gắng ngăn cản hắn đều bị hất văng ra xa.
Khi những người cản giữa hắn và Mặc Vi Thống biến mất, Thiên Như Vân mới lên tiếng.
"Khi ngươi chạm vào đồ cua người khác mà khong xin phép ngươi sẽ phải trả giá."
"… ý ngươi là như thế nào? Làm sao ngươi có thể nói… ”
Nghe những lời đó, Thiên Như Vân nghiêng đầu.
“Chuyện này thật kì lạ. Lúc đó ngươi cũng như bây giờ, mới chỉ đạt dược đến Đại võ sư Hạ cấp,
vậy ngươi làm thế nào để thích ứng được lôi khí đang chảy trong cơ thể mình? ”
‘!?’
Trước những lời đó, sắc mặt Mặc Vi Thống cứng lại.
‘Làm sao hắn ta biết được? Ta phân tán năng lượng trong đan điền khắp cơ thể… '
Đó là điều mà hắn đã học được. Nó có tác dụng làm giảm nguồn năng lượng bên trong.
Một thuật thức có thể che giấu sự phát triển của hắn sau khi tiếp nhận khí bằng cách phân tán nội
năng của mình khắp cơ thể. Tuy nhiên, những môn võ thuật ban đầu mà hắn được học sẽ không
thể nào khia triển được thuật thức này.
Và nó đã bị cấm, vì thời điểm họ cần giải phóng khí sẽ là một bất lợi rất lớn, chính vì vậy mà
thuật thức này được xem là yếu.
‘Là bởi vì lôi khí?’
Trong khi lấy đầu long hồn hắn ta uống máu của nó, và lôi khí được tạo ra.
Lúc đầu, hắn không kiềm chế được, nhưng chưa đầy một tháng sau, hắn đã có thể hoàn toàn
kiểm soát nó, thậm chí có thể che giấu nó.
‘Ngay cả Lê Mặc cũng không hề hay biết chuyện này. Có phải vì hắn đã hấp thụ hồn khí? '
Nếu không có điều đó, hắn không thể nhận ra khí trong cơ thể của Mặc Vi Thống.
Mặc Vi Thống lúng túng không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào.
Ngay cả khi hắn đã hủy lệnh cấm khí tì hắn cũng không phải là đối thủ của Thiên Như Vân,
nhưng nếu hắn cố gắng chạy trốn, có lẽ hắn sẽ có cơ hội.
Chính vào lúc đó,
“A di đà! Giáo chủ Thiên Như Vân! Ngài đang hành xử quá đáng ”.
Sss!
Lúc đó, Thủ lĩnh Khắc Nghiên của Thiếu Lâm Tự đến và đứng giữa hai người bọn họ.
Ông ấy không phải là người duy nhất.
Ngay cả cũng xuất hiện bên cạnh và lên tiếng, tay thfi vẫn luôn thủ sẵn thanh kiếm.
“Giáo chủ Thiên Như Vân. Đây là lần gặp gỡ đầu tiên của chúng ta. Ta là Vũ Cao Thiên. Ta ở
đây với tư cách là 1 thủ lĩnh. Hãy cân nhắc liên minh của chúng ta và nói về điều này… ”
"Woah, ta đã quá mệt mỏi với thứ liên minh vớ vẩn này."
"Sao cơ?"
"Di chuyển."
Thiên Như Vân duỗi tay ra và giả vờ tạo khoảng cách giữa Khắc Nghiên và Vũ Cao Thiên.
Ngay lúc đó, như thể một bức tường năng lượng được tạo ra, nó đẩy hai thủ lĩnh ra xa.
'Sức mạnh này thật đáng kinh ngạc!'
Cả hai đã bị bất ngờ, khi thấy họ bị văng ra xa như vậy.
Thình thịch!
"Kuak!"
"Euk!"
Hai người bị đẩy ra xa ba bước.
Không giống như Diên Anh Nhân, người bị đẩy đi như một con búp bê rơm, hai người này đều ở
cuối cấp Đại võ sự trung cấp, vì vậy sự khác biệt là rất lớn.
“G… Giáo chủ… Thiên… Xin hãy dừng lại!”
“A di đà! Chúng ta hãy thương lượng… ”
"Ngươi cũng trụ được lâu đấy."
Wooong!
‘!?’
Vừa dứt lời, hai vị thống lĩnh không khỏi rung mình.
Năng lượng mạnh hơn trước đây được dồn vào họ.
Nhị thủ lĩnh Chính phái Khắc Nghiên và Vũ Cao Thiên, những người gần như không thể trụ
được, đã bị đẩy ra xa một cách bất lực.
"Liệu có năng lượng này thậm chí có ý nghĩa?"
"Làm sao hai người đó có thể bị đẩy ra xa như vậy?"
Họ không thể tin được.
Họ biết rằng Thiên Như Vân là một Thiên sư, nhưng họ không bao giờ tưởng tượng được rằng
hắn ta lại mạnh đến mức này.
Bởi vì khoảng cách thực lực giữa họ dường như quá lớn, bọn họ sẽ bại trận nếu những người
khác không can thiệp ngay bây giờ.
Chính lúc đó,
Rắc rắc!
"Cảm ơn cả 2 vị thống lĩnh!"
Một nguồn sức mạnh to lớn truyền lại từ phía sau. Một thanh kiếm được bao quanh bởi những tia
chớp lao tới chỗ của Thiên Như Vân, người đang đẩy hai thủ lĩnh ra xa.
Người bất ngờ khia triển lôi kiếm đó là là Mặc Vi Thống.
"Thủ lĩnh Mặc!”
Được hủy ệnh cấm khí, nhưng nó không hoàn hảo chút nào. Rút ra năng lượng bên trong, hắn ta
khai triển lôi kiếm.
‘Đây là khoảng trống!’
Lúc đầu, hắn ta cố gắng trốn thoát, nhưng khi thấy Thiên Như Vân đang dùng cả hai tay để trấn
áp các thủ lĩnh, hắn ta quyết định rằng đây là thời cơ thích hợp để tấn công và nhằm tấn công bất
ngờ.
‘Ngươi sẽ chết bởi kẻ yếu hơn mình!’
"Chết đi!"
Rắc rắc!
Pak!
"Ah?"
Vì ở quá gần nên Mặc Vi Thống nghĩ rằng đòn tấn công sẽ có hiệu quả.
Tuy nhiên, thanh kiếm với tia chớp xanh đột nhiên biến mất, và thanh kiếm của hắn bị Thiên
Như Van chặn lại bằng tay không.
"H-làm thế nào bạn có thể ngăn chặn lôi khí?"
Rắc rắc!
Lôi khí vẫn hoành hành.
Thiên Như Vân thậm chí còn không sử dụng lôi khí của mình. Tất cả những gì hắn đang mặc là
bộ giáp đen đó, vì vậy việc bị giật sẽ rất dễ dàng, nhưng sự thật thì điều đó đã không xảy ra.
"Ta hiểu rồi."
"Cái gì?"
"Lôi khí này."
Ngay lúc đó, lôi khí của lưỡi kiếm cắm vào hai tay hắn bắt đầu chảy ngược trở lại.
Tuy nhiên, mức độ của khí chảy ngược lại là khác nhau.
Rắc rắc!
Trong khoảnh khắc, một cơn bão sấm chớp đã bao trùm toàn bộ doanh trại, và cơ thể của Mặc Vi
Thống, người đang cầm kiếm, được bao phủ bởi 1 thứ ánh sáng.
"Kuaaaakkkkk!"

You might also like