Download as docx, pdf, or txt
Download as docx, pdf, or txt
You are on page 1of 23

Chương 1: Trở thành tiểu thiếp

Tôn Nhạc tỉnh lại trong cảm giác lay động choáng váng.

Nàng chậm rãi mở mắt ra, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt nàng là một không
gian rất nhỏ. Bốn phía tính cả trên đỉnh đầu đều làm từ vải bố, chỉ có chỗ nàng
đang nằm là một tấm ván gỗ nho nhỏ.

Tấm ván gỗ đang dao động rất kịch liệt.

Tôn Nhạc trừng mắt nhìn mãi cũng thấy chỉ một tia sáng từ lỗ nhỏ trên lớp vải bố
xuyên vào. Mình đang ở đâu đây?

Nàng thầm nghĩ, chậm rãi vươn tay về hướng lỗ nhỏ kia. Tay nàng vừa mới duỗi ra
liền giật nảy mình.

Đây không phải tay nàng!

Xuất hiện trong tầm mắt của nàng là một bàn tay nho nhỏ, khô gầy như que củi với
làn da xanh mét. Một bàn tay như vậy tuyệt đối không thể là tay nàng!

Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Tôn Nhạc, nàng liền bừng tỉnh khỏi cơn mê,
xoay người ngồi dậy đưa hai tay xoa hai má, tiện đà liếc mắt nhìn khắp thân thể.

Vừa khẽ vỗ, nàng liền nhắm hai mắt lại thật chặt: nhất định là ảo giác, chắc chắn là
vậy! Làm sao mình có thể đột nhiên biến thành một người khác? Đúng, nhất định
là mình đang nằm mơ!

Tuy rằng đã nhắm mắt, tấm ván gỗ vẫn lắc lư như cũ. Bên ngoài vẫn vang lên tiếng
bánh xe gỗ lăn "Kót két",nàng biết mình đang bị chở đi với một tốc độ không
nhanh không chậm.

Giấc mộng này kỳ lạ quá, đến tiếng động cũng chân thật đến vậy!

Một hồi lâu sau Tôn Nhạc mới mở mắt ra lần nữa. Lần này mở mắt trợn mắt mấy
lượt vẫn như vừa rồi, chỉ thấy thân thể của một cô gái nhỏ khoảng mười một mười
hai tuổi mà không phải là chính bản thân nàng!

Đầu nàng ong ong. Đột nhiên, một ý tưởng nảy ra: chẳng lẽ mình xuyên không rồi?
Trong lúc tâm tư Tôn Nhạc đang rối loạn thì một giọng nói từ bên ngoài truyền
vào"Lão gia, chúng ta đi vào từ cửa nào?" Giọng nói này vừa hèn nhát bỉ ổi vừa a
dua nịnh hót.

Một giọng nói cao ngạo đáp lại"Từ cửa hông thứ ba đi."

   "Thưa vâng."

Nghe đến đó Tôn Nhạc rùng mình nàng vội vàng dứt bỏ những suy nghĩ lung tung
trong đầu, vội vàng đưa tay kéo tấm vải bố ra.

Xuất hiện ở trước mắt nàng là một dãy tường rào, toàn bộ dãy tường được xây
dựng từ những tảng đá cực lớn. Phóng mắt nhìn qua dãy tường rào thì thấy cỏ dại
mọc san sát như rừng, cây cối thấp thoáng dày đặc.

Mà nàng đang ngồi trên một chiếc xe bò, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi
gầy gò mặc áo vải gai ngồi trên vị trí xa phu. Mái tóc của ông ta được búi lại gọn
gàng chỉ dùng một cây trâm gỗ cố định trên đầu. Người đàn ông gầy gò kia đang
nói chuyện với một người trung niên chừng bốn mươi mấy tuổi, hơi mập, mặc áo
gấm, chiều cao ước chừng một mét sáu, đầu tóc thưa thớt cũng được cố định bằng
trâm. Ông ta ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt ti hí trên gương mặt đầy thịt
béo kia khinh thường liếc xa phu một cái rồi nghênh ngang rời đi.

Trời ạ, chẳng lẽ mình thật sự xuyên không? Lại còn xuyên đến cổ đại?

Người trung niên kia vừa đi khỏi, Tôn Nhạc liền sợ hãi mở miệng, "Đại thúc, đây
là đâu vậy?" Nàng vừa mới mở miệng, một giọng nói yếu ớt của chính thân thể này
liền vang lên. Trong giọng nói bao hàm sự e sợ hèn mọn.

Phu xe kia quay đầu nhìn về phía Tôn Nhạc, mặt của ông ta chẳng những gầy, còn
chằng chịt nếp nhăn. Trên gương mặt khô héo không có chút thần sắc nào. Đôi mắt
cũng mờ mịt, nếp nhăn trên mặt thì tầng tầng lớp lớp giống như da của người già,
lại giống như từ trước đến nay ông ta chưa hề rửa mặt.

Phu xe nhìn Tôn Nhạc đầy vẻ thương hại, nhưng đồng thời trong thương hại lại có
một chút hâm mộ. Đây là hai loại biểu tình hoàn toàn khác nhau xa lắc, vậy mà lại
đồng thời xuất hiện trên cùng một gương mặt.

"Cô bé đã tỉnh rồi sao? Lần này con có thể chuyển mệnh rồi, con có biết người
ngày hôm qua con dũng cảm cứu giúp là ai không? Ngài ấy là Ngũ công tử ở Cơ
phủ đó! Ngũ công tử thấy con có ơn cứu mạng nên đã quyết định nạp con làm tiểu
thiếp thứ mười tám! Thấy không, quản gia của bọn họ còn phái một chiếc xe bò
bóng loáng tới đón con vào cửa nữa này."

Ầm!

Tôn Nhạc chỉ cảm thấy trong tai có tiếng nổ ầm ầm! Chẳng những nàng đã xuyên
không lại còn trở thành một trong mười tám tiểu thiếp của một vị công tử ư?.

Sau khi phu xe nói xong câu này, liền quay đầu "Hây ——"thúc bò đi nhanh hơn.
Chiếc xe bò lại lắc lư một trận, Tôn Nhạc sợ hãi kêu lên, "Đại thúc, thúc vừa mới
nói con sẽ trở thành tiểu thiếp thứ mười tám của Ngũ công tử sao?"

Xa phu cũng không quay đầu lại chỉ đáp: "Ừ số mạng của con cũng không tệ, lại
được Ngũ công tử nhìn trúng. Cô bé à, sau khi con vào Cơ phủ, nếu có thể tìm cách
ngủ với Ngũ công tử một hai lần, sinh một đứa con trai thì đúng là quá có phúc.
Chậc chậc, việc này hơi khó, hơi khó đó."

Tôn Nhạc nghe vậy thì thấy trước mắt tối sầm, thật lâu sau vẫn nói không nói nên
lời.

Ngay lúc đầu óc của nàng vẫn còn lẫn lộn như mớ hồ dán thì chiếc xe bò lung la
lung lay đi tới trước một cánh cửa hình vòm nho nhỏ. Cửa hình vòm này rất nhỏ,
độ cao không đến một mét rưỡi, lại rất hẹp, người hơi cao một chút phải khom
lưng nghiêng người mới có thể đi qua.

"Hây ——".

Xa phu hét dài một tiếng, sau khi giữ chặt bò nhảy xuống xe, ông quay đầu về
hướng Tôn Nhạc, chỉ chỉ cái cổng vòm nhỏ kia, nói: "Con vào đi, đại thúc đưa đến
nơi này thì không thể đi vào nữa. "

Hai mắt Tôn Nhạc vẫn nhập nhèm mơ hồ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nàng
nhìn sang bên kia cánh cổng vòm đầy cỏ dại, sợ hãi nói: "Đại thúc, con, con phải đi
vào sao?"

Phu xe vừa kéo dây thừng chuẩn bị quay đầu trở về, vừa trả lời: "Đúng vậy con
bước qua cánh cửa này thì trở thành người nhà họ Cơ rồi".

Nhìn thấy phu xe nhảy lên xe bò định đi, trong lòng Tôn Nhạc quýnh lên, giọng
nói sợ hãi của nàng rốt cuộc cũng cao lên một chút, "Đại thúc, con, con sợ lắm".
"Hây——" lại là một tiếng thúc bò, xa phu dừng xe bò lại, quay đầu nhìn về phía
Tôn Nhạc. Ông ta lẳng lặng đánh giá Tôn Nhạc, sau một lúc lâu mới thở dài một
hơi, nói: "Chỉ mới lớn bằng bọn trẻ nhà ta, vậy mà... Cô bé ơi, đại thúc chỉ là một
dân đen. Đây là chỗ phú quý ta không thể ở lâu, phải nhanh chóng trả bò lại cho
quản gia rồi về nhà. Con suy nghĩ một chút đi, con cũng là dân đen, nhưng bây giờ
sắp trở thành người bề trên rồi. Nếu có thể tìm cách sinh một đứa con, vậy cả đời
này con sẽ mãi người bề trên. Đến lúc đó nhà đá nhà gỗ rắn chắc rộng lớn như vậy,
con cũng có thể vừa ngủ một gian vừa chiếm một gian. Đó đúng là phúc phận
không thể tưởng tượng nổi. Con đừng mè nheo nữa, nhanh chóng vào đi thôi, nếu
Ngũ công tử còn nhớ đến con, thì nhất định phải biểu hiện tốt một chút nhé".

Phu xe nói một hơi nói tới đây, thì hét dài một tiếng "Hây ——", thúc xe bò từ cửa
hông đi về hướng Tây.

Tôn Nhạc đứng tần ngần ở ngoài cổng vòm thật lâu.

Theo lời xa phu nói, nàng gả cho Ngũ công tử này làm tiểu thiếp, là may mắn trăm
năm có một. Nhờ Ngũ công tử kia thấy nàng có ơn cứu mạng mình nên mới đặt
cách ban ân như vậy!

Trên thân thể nhỏ bé là một bộ áo vải gai, áo vải gai rất mới, hiển nhiên là vừa
may, không được vừa người cho lắm. Cổ áo và cổ tay áo đều rộng thùng thình.

Dưới chân nàng là một đôi giầy rơm, lộ ra vài ngón chân xanh tím, nhưng thật ra
đã cẩn thận rửa ráy rất sạch sẽ.

Một cơn gió thổi qua, lúc này đã là tháng ba, ánh mặt trời rạng rỡ chiếu khắp mọi
nơi. Cơn gió này cũng rất ấm áp, nhưng làn gió ấm áp này thổi lên người nàng, lại
khiến nàng rùng mình một cái, cả người mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã ngồi ngay
tại đó.

Thân thể này thật là yếu ớt, quá sức yếu ớt.

Nhìn cánh cổng vòm kia, Tôn Nhạc cắn răng thầm nghĩ: suy nghĩ gì nhiều, ta cứ đi
vào trước hẵng nói sau. Thân thể này chẳng những tuổi nhỏ, hơn nữa dinh dưỡng
còn không đầy đủ, có lẽ Ngũ công tử kia cũng sẽ không nổi thú tính đâu!

Nghĩ đến đây, nàng rốt cuộc cũng lấy hết dũng khí thẳng tiến về hướng cổng vòm.
Vừa vào cổng vòm, cảnh vật đầu tiên đập vào mắt nàng đó là một vườn hoa nho
nhỏ. Ba con đường nhỏ rải đá vụn chia ra ba hướng xuyên qua vườn hoa. Cuối
những con đường là mấy căn nhà gỗ nằm san sát nhau.

Trong vườn hoa có bốn năm cô gái mặc quần áo vải gai đang vừa nói cười, vừa dệt
vải gai.  Dây gai chồng một đống thật dày trên mặt đất. Mấy cô gái này đều khoảng
mười bốn mười lăm tuổi, diện mạo hơi thanh tú.

Nhìn thấy Tôn Nhạc tiến vào, mấy cô gái đều sửng sốt.

Ánh mắt của các nàng đánh giá Tôn Nhạc một lát, sau đó đồng thời đưa ánh mắt
nhìn vạt áo vải của nàng, Tôn Nhạc theo ánh mắt của các nàng nhìn về phía của vạt
áo mình, chỉ thấy bốn năm đóa hoa khiên ngưu* buộc thành một bó cắm ở đó. Vừa
rồi tâm thần nàng vẫn bất an nên không phát hiện.

Mấy nàng ngắm nghía Tôn Nhạc, lại nhìn mấy đóa hoa khiên ngưu, biểu tình đều
lộ vẻ không tin nổi.

Tính cách Tôn Nhạc vốn hơi hướng nội, giờ phút này đối diện với mấy ánh mắt
sáng quắc kia thì không khỏi mất tự nhiên.

Ngay khi nàng cúi đầu muốn đi tìm người hỏi han một chút, thì một giọng nói
trong trẻo dễ nghe đã từ bên cạnh truyền đến: "Ngũ ca ca, nàng ta là ai vậy? Bộ
dạng xấu như vậy lại còn cài hoa trên vạt áo? Không phải là huynh lại lấy một tiểu
thiếp vào cửa chứ?"

Đây là giọng nói của một thiếu nữ, ngọt ngào mà trong trẻo, so với giọng nói ồm
ồm hèn nhát bỉ ổi của thân thể này quả thực là một trời một vực.

Tôn Nhạc vừa nghe cô gái nói, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn.

Vừa nhìn, hai mắt nàng không khỏi trợn tròn.

Xuất hiện ở trên con đường đá vụn bên trái là một thiếu niên, ước chừng mười lăm
mười sáu tuổi, dáng người cao gầy.

Hắn ta cực kỳ tuấn mỹ.

Đây là một loại tuấn mỹ uyển chuyển như nước, như mây, ngũ quan thiếu niên rõ
ràng anh tuấn, đôi mắt như nước hồ thu chảy mãi không dứt, đuôi mắt hơi xếch
lên. Mắt như vậy được xưng tụng là mắt hoa đào, làm cho nữ nhân nào bị hắn nhìn
đều có cảm giác chìm sâu vào hai con ngươi kia. Nhưng ánh mắt như vậy kết hợp
với cặp môi hơi mỏng lạnh lùng của thiếu niên kia, lại càng thích hợp với khí
chất hờ hững lạnh nhạt trên gương mặt tái nhợt. Ánh mắt kia khiến cho người ta
khát vọng muốn tiếp cận lại không dám.

Thiếu niên mặc áo gấm màu trắng, mái tóc đen nhánh dùng trâm ngọc buộc trên
đỉnh đầu. Khi hắn nhìn người khác thì biểu tình hờ hững mà xa xôi, giống như bất
cứ chuyện gì cũng khó mà lọt vào mắt hắn.

Thiếu niên này làm cho bất cứ ai nhìn thấy hắn, cảm giác đầu tiên đều là tuấn mỹ,
cực kỳ thanh sạch lại hơi lạnh lùng. Cảm giác này rất khó hình dung, hắn giống
như một vầng trăng sáng chói mắt, có thể che khuất hào quang của bất cứ kẻ nào.
Như tiểu cô nương bên cạnh hắn, nàng mới mười hai mười ba tuổi xinh đẹp như
khắc từ phấn điêu từ ngọc, nhưng lại bị sự nổi bật của hắn che lấp hoàn toàn.

Tôn Nhạc ngây ngốc nhìn thiếu niên, trái tim nàng đập nhanh "bình bịch". Trong
nhịp đập dồn dập, một loại cảm giác vừa vui sướng, khát vọng, lại ngọt ngào chua
xót trào dâng trong lòng nàng.

Không đúng, đây không phải cảm giác của mình!

Trong lúc ngây ngốc thần trí Tôn Nhạc đột nhiên tỉnh táo lại, kinh ngạc thầm nghĩ:
chỉ là một thiếu niên xinh đẹp mà thôi! Trước kia đâu phải mình chưa từng thấy
trên TV, sao tim có thể đập nhanh như vậy?

Đúng, đây không phải cảm giác của mình, nhất định không phải cảm giác của
mình! Đúng, đây là cảm giác của thân thể này!

Tuy rằng Tôn Nhạc nghĩ như vậy, nhưng trái tim nàng vẫn đập "Bình bịch", ánh
mắt của nàng vẫn không dời bỏ được, lồng ngực của nàng vẫn chua xót mà khổ sở
như cũ!

Lúc này, không chỉ là Tôn Nhạc, mấy cô gái kia cũng đều giống nàng, dùng vẻ mặt
si dại nhìn thiếu niên chăm chú. 

Thiếu niên nghe tiểu cô nương kia nói, cũng xoay đầu nhìn về hướng Tôn Nhạc.
Khi đối diện với ánh mắt si mê ngưỡng mộ của nàng thì chân mày hắn nhíu lại, sự
chán ghét xẹt qua tròng mắt đen thẫm!

Vẻ chán ghét này đã giúp Tôn Nhạc lấy lại thần trí của mình, nàng nhanh chóng
cúi đầu xuống, cực lực đè nén sự chua sót đang trào ra trong tim.
"Ngũ ca ca, nàng ta là không phải tiểu thiếp mới nạp của huynh phải không? Ngũ
ca ca huynh nói đi."Giọng nói hờn dỗi của cô gái lại truyền đến.

Ngũ công tử quét mắt nhìn Tôn Nhạc, thản nhiên nói: "Không sai, nàng là tiểu
thiếp thứ mười tám ta mới nạp.  A Phúc ——"Giọng nói trong trẻo của hắn đề cao
lên một chút.

Tiếng bước chân truyền đến xen lẫn với tiếng thanh niên thở gấp: "Ngũ công tử,
ngài gọi tôi ư?"

Ngũ công tử chỉ Tôn Nhạc, thản nhiên nói: "An bài cho nàng ấy. Tuyết Xu, chúng
ta đi thôi"

Spoil tấm hình minh họa nhan sắc Ngũ ca:

*Hoa khiên ngưu( còn gọi là hoa bìm bìm):


 

Chương 2: Vào ở Tây viện

A Phúc chạy tới ước chừng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, dáng người gầy yếu,
sắc mặt hơi vàng vọt, hai tròng mắt hơi lồi ra ngoài.

A Phúc khom người, chờ đến khi Ngũ công tử đi xa, mới xoay đầu lại nhìn về phía
Tôn Nhạc.

Vừa nhìn, hắn liền tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc đánh giá nàng một hồi. A Phúc nói: "Đi
theo tôi."

Tôn Nhạc cúi đầu, vội vàng đuổi theo A Phúc. A Phúc chỉ cắm cúi đi không quay
đầu lại nói: "Cô nương đến Tây viện chờ trước, tôi đi hỏi tình trạng nhà ở sau đó sẽ
đến sắp xếp cho cô."
Tôn Nhạc nhẹ nhàng "Ừa." một tiếng, đi đến ngoài cửa lớn Tây viện theo chỉ dẫn
của A Phúc. A Phúc lại liếc nhìn nàng vài lần rồi xoay người rẽ vào con đường đá
vụn bên phải.

Đến khi thân ảnh A Phúc biến mất khỏi tầm mắt Tôn Nhạc, nàng mới chậm rãi
xoay đầu lại đánh giá bốn phía.

Nơi nàng đứng là bên ngoài một cổng vòm bằng đá. Cổng vòm này khá lớn, hoàn
toàn có thể để một chiếc xe bò ra vào. Xung quanh trồng những cây đa lớn như cột
đình. Một gốc cây còn lớn hơn vòng ôm của một người, chặn hết ánh nắng chói
chang bên trên vòm lá.

Mà ở dưới tàng cây đa, ngoại trừ con đường đá vụn xuyên qua cổng vòm, những
nơi khác đều trụi lủi không một ngọn cỏ.

Đứng ở nơi xa lạ này, chờ một người xa lạ, trong lòng Tôn Nhạc vô cùng bất an,
thấp thỏm lo âu nói không nên lời.

Nàng vốn là cô nhi, lớn lên ở nông thôn. Sáu tuổi bắt đầu đi học, nhờ sự trợ giúp
của chính phủ mà học xong chín năm giáo dục phổ cập. Sau khi tốt nghiệp trung
học thì thành tích của nàng cũng không tệ, nàng đứng thứ mười trong kỳ thi tốt
nghiệp của cả hai huyện. Nhưng lúc này đã không còn ai giúp đỡ nàng, mà nàng thì
không muốn đi cầu cạnh những người họ hàng xa lắc, cách hai ba đời nên quyết
định không học tiếp nữa, lên thị trấn làm công trong tiệm cơm.

Xưa nay nàng cũng không có sở thích gì, ngoại trừ chi phí ăn ở còn dư ít tiền
không nhiều lắm nàng đều dùng để mua sách báo về đọc. Cuộc sống như vậy qua
không đến một năm, nàng tỉnh lại liền trở thành một tiểu cô nương.

Tôn Nhạc nhìn xuống mũi chân, dùng sức cọ xát trên cục đá, suy nghĩ trong đầu
nàng lan man rối loạn không thể tập trung nổi.

Đúng lúc này lại có tiếng cười trong vắt truyền đến. Tiếng cười càng ngày càng
gần Tôn Nhạc không khỏi ngẩng đầu nhìn về đám người đang đi tới.

Có năm sáu cô gái đang đến, trong đó có ba người là mấy cô gái dệt vải vừa rồi.
Các cô gái này vốn đang hi hi ha ha vui vẻ, vừa nhìn thấy Tôn Nhạc, tiếng cười kia
liền chậm rãi ngừng lại.

Một cô gái diện mạo thanh lệ đi ở đàng trước, nàng có một đôi mắt to long lanh,
sáng ngời.
Cô gái trừng to mắt không dám tin nhìn Tôn Nhạc, đánh giá nàng từ đầu đến chân
lại từ chân đến đầu. Sau đó cô gái kinh ngạc nói: " Con nhãi xấu xí này là ai vậy?
Tại sao trên vạt áo nó cũng có gắn hoa khiên ngưu?"

Giọng nói của cô gái hơi the thé, tràn đầy sự kinh ngạc.

Phía sau cô gái mắt to, một cô gái dệt vải lúc nãy đã gặp Tôn Nhạc vội vàng trả
lời: "Thất Cơ tỷ tỷ, nó là Thập Bát Cơ Ngũ công tử mới nạp đấy."

"Hả?"

Tiếng kêu kinh ngạc liên tiếp truyền đến, các cô trợn tròn mắt, nửa ngày cũng nói
không nên lời.

"Không thể nào!"

"Đúng vậy, không thể nào! Ngũ công tử sẽ không chọn một con nhóc xấu xí như
vậy đâu!"

Trong tiếng xì xào, một cô gái khác cũng cất tiếng: "Thật mà, chính miệng Ngũ
công tử nói đó".

Câu này vừa thốt ra, các cô gái liền ngậm miệng im thin thít.

Những ánh mắt soi mói nhìn Tôn Nhạc chằm chằm, Tôn Nhạc từ từ ngẩng đầu lên,
đôi mắt quật cường nhìn thẳng vào mắt các cô gái kia.

"Dựa vào cái gì? Ngũ công tử dựa vào cái gì mà chọn nó? Tỷ muội chúng ta đây,
người nào không phải là tiểu mỹ nhân ngàn dặm chọn một, mới được lựa chọn tặng
cho Ngũ công tử? Tại sao Ngũ công tử lại tự chọn một con nhóc xấu như vậy?"

Tiếng hét oán hận bất bình đến từ Thất cơ, nàng hung hăng nhìn Tôn Nhạc chằm
chằm. Biểu tình trên mặt cực kỳ phức tạp, khó mà nói là quá mức thất vọng hay là
đang cân nhắc sự tình.

Lúc này Tôn Nhạc đã cúi đầu xuống, nàng hoàn toàn không biết gì về tình cảnh
của mình, cũng không có tâm tình mắt to trừng mắt nhỏ với bọn họ.

Đúng lúc này, một trận tiếng bước chân truyền đến. Tôn Nhạc ngẩng đầu nhìn lên,
thấy A Phúc đang đi về hướng mọi người.
A Phúc đưa mắt nhìn các cô gái, cũng không để ý tới họ chỉ quay đầu nói với Tôn
Nhạc: "Tôi đã đặc biệt hỏi Trần phó quản gia rồi, từ giờ trở đi cô sẽ ở căn nhà gỗ
thứ năm trong Tây viện, lấy tên là Thập Bát cơ, đi thôi".

Tôn Nhạc đáp khẽ, đi theo phía sau A Phúc vào cổng vòm Tây viện, vừa đi nàng
vừa thầm nghĩ: hóa ra đến nơi này còn phải lấy tên một lần nữa.

Điểm ấy Tôn Nhạc không biết, ở trong thế giới này, dân đen địa vị thấp sẽ không
có tên. Nếu người có tên tức là có một chút địa vị, mà có dòng họ là đặc thù của
quý tộc. Ngay cả chính thân thể này ở trong thôn làng, mọi người cũng chỉ gọi
nàng là con nhóc hoặc con nhóc xấu xí.

Bước vào Tây viện, bên trong là hơn hai mươi căn nhà gỗ liên tiếp xuất hiện trước
mắt Tôn Nhạc. Mỗi một căn nhà gỗ này đều độc lập, giữa căn này và căn kia là
những cây đa lớn nối liền với nhau bằng những con đường rải đá vụn.

Phong cách kết cấu của nhà gỗ rất cổ xưa, có không ít căn nhà trên tường vẫn còn
nguyên vỏ cây màu xanh chưa lột bỏ. Đôi chỗ còn mọc lên những nhánh cây nhỏ
hoặc quấn đầy dây leo.

A Phúc quay đầu thấy Tôn Nhạc đang đánh giá bốn phía liền khinh bỉ chép miệng,
âm thầm nói lầm bầm: "Đúng là quê mùa, không biết Ngũ công tử ngài ấy.." Giọng
nói của hắn rất nhỏ, cũng không nói hết câu.

Tôn Nhạc nghe được tiếng A Phúc than thở, vội vàng thu hồi ánh mắt tò mò.

A Phúc mang theo nàng đi thẳng tới cuối Tây viện, nơi này có một căn nhà gỗ nho
nhỏ, đặc biệt nhỏ và tồi tàn hơn những căn nhà khác. Chung quang đầy cỏ dại và
những cây đa cao tít, căn nhà gỗ kia cũng rất cũ kỹ, ngay cả khung cửa sổ cũng
quấn đầy dây leo. A Phúc mang nàng đi đến trước nhà gỗ liền dừng lại nói: "Thập
Bát cơ, đây là chỗ ở tạm thời của cô" hắn nhấn mạnh hai chữ "Tạm thời" kia, tiếp
tục nói: " Trong Tây viện này có mười tám tỳ thiếp của Ngũ công tử, cô nhỏ nhất,
về sau có việc làm nhiều một ít, nhường nhịn một tí cũng không có gì không tốt.
Tôi đã mang cô đến đây rồi thì cô vào đi thôi, có gì muốn hỏi thì đi hỏi các tỷ tỷ
của cô".

Nói xong, A Phúc quay người nhanh chóng rời đi.

Nhìn bóng lưng A Phúc, bụng Tôn Nhạc kêu lên "Ùng ục ùng ục" nàng đưa tay vỗ
về bụng nhỏ, thầm nghĩ: cứ như vậy là xong rồi sao, mình còn chưa biết ăn cơm ở
đâu mà.
Tôn Nhạc xoay người, vươn tay đẩy cửa nhà gỗ "ken két ". Trong tiếng ma sát chói
tai, cửa gỗ mở ra, đồng thời, một đám bụi mịt mù cũng ập vào mặt nàng.

Tôn Nhạc vội vàng đưa tay chắn, đám tro bụi kia vẫn không ngừng bay vào trong
miệng trong mũi của nàng, khiến nàng bị nghẹn liên tục ho khan.

Một hồi lâu sau, lớp tro bụi trước mắt mới chậm rãi tan đi.

Tôn Nhạc dụi dụi mắt, bước chân vào trong căn nhà gỗ phủ đầy tro bụi.

Chương 3: Khuôn mặt

Nhà gỗ này có bốn gian phòng, cấu tạo cực kỳ đơn giản, hơn nữa từng phòng đều
trống rỗng, gian thứ nhất là một nhà kề (trong khu nhà tứ hợp), dựa vào bên sườn
có một cái giường đất ( Giường của người phương bắc Trung Quốc), giường đất
rất lớn, có thể chứa đủ hai ba người. Gian thứ hai là phòng khách, ở giữa đặt một
cái bàn, vài băng ghế đá về phần căn thứ ba hẳn là phòng ngủ, bên trong có một
chiếc giường gỗ, một cái bàn.

Mà gian thứ tư, nằm gần đám cây cối phía sau, vị trí hơi lệch, không gian cũng hơi
nhỏ, bên trong có một thùng gỗ lớn, hẳn là phòng tắm. Mặt khác, ở bên ngoài nhà
gỗ có một gian phòng ở nhỏ, bên trong có bếp lò và hai cái bát gốm.

Tất cả các phòng này, tính cả cửa sổ và đồ dùng trong nhà trên mặt đều phủ một
tầng bụi thật dày.

Nhìn đến phòng ở cùng đồ dùng bám bụi, trong lòng Tôn Nhạc lại buông lỏng. Bẩn
và mệt kỳ thật cũng không đáng sợ, nàng sợ nhất chính là giao tiếp với người khác,
hiện tại chỉ mình nàng ở một căn nhà gỗ, thật ra lại rất tốt.

Lại đi dạo qua một vòng quanh nhà gỗ, rốt cuộc ở phía sau hông căn nhà gỗ phát
hiện một cái giếng nước. Rốt cuộc cũng tìm thấy nước rồi! Có thể dọn dẹp nhà gỗ.

Hiện tại trong bụng nàng kêu ùng ục không ngừng, muốn đi tìm người hỏi một câu,
nhưng cẩn thận nghe, toàn bộ Tây viện trống rỗng yên ắng, chỉ có trong hoa viên
gần cửa vào vừa rồi phát ra từng đợt tiếng cười vui, chắc là các tỷ tỷ này đều tụ lại
một chỗ nếu hiện tại đến hỏi, khó tránh khỏi lại bị trào phúng một trận, vẫn là chờ
một lát đi.

Nghĩ như vậy, Tôn Nhạc liền chịu đựng cơn đói khát, đến giếng nước múc một
thùng nước trong lên, sau đó đổ nước vào một cái thùng không đặt ở bên giếng, lại
đi về nhà gỗ.

Thân thể này rất yếu ớt, chỉ là một thùng nước mà nàng gần như đi mấy bước lại
phải nghỉ ngơi một chút, khoảng cách chỉ trăm mét, nàng nghỉ ngơi đến gần nửa
giờ.

Xách nước đến phòng bếp, Tôn Nhạc tìm không thấy vải rách, liền từ hậu viện hái
được vài miếng lá cọ bắt đầu quét dọn.

Trước tiên lau khô hai cái chén sứ thật sạch sẽ, sau đó lại vụng về chà lau bếp lò
một chút, lại dùng cỏ quét qua một tí.

Đưa tay lau mồ hôi trên trán, Tôn Nhạc lại đưa thùng nước về bên cạnh giếng,
đang chuẩn bị xoay người rời đi, nàng đột nhiên nhớ lại, hình như mình còn chưa
xem qua diện mạo thân thể này.

Tôn Nhạc vội vàng đi đến nước giếng giữ hai tay trên miệng giếng thò đầu nhìn
vào trong nước.

Mặt nước thật trong suốt chỉ có hai mảnh lá rụng phập phềnh, nàng duỗi đầu ra
một khuôn mặt liền xuất hiện ở trong nước.

Vừa nhìn thấy khuôn mặt xuất hiện trong nước sắc mặt Tôn Nhạc liền trở nên trắng
bệch như tuyết!

Xuất hiện ở trong nước giếng là một con nhóc thực xấu xí! Nàng ta chỉ khoảng
chín tuổi. Đầu tóc khô vàng thưa thớt kéo lên đỉnh đầu quấn lại thành một búi tóc.

Mà mặt của nàng ta thật vàng mà u ám. Hai mắt dài nhỏ không có một chút thần
thái môi không có một chút huyết sắc nào. Ngũ quan vẫn xem là bình thường chỉ là
trên mặt của nàng, làn da lại có mấy cái vết sẹo lồi gồ ghề trải rộng hơn nữa mấy
vết sẹo lồi này còn có màu sắc không giống màu da bên cạnh, đó là màu xanh tím
sẫm càng nhìn kỹ càng rõ ràng!

Thật đúng là xấu mà!


Nhìn ảnh ngược trong giếng nước, Tôn Nhạc ngây cả người. Vừa rồi mọi người
gọi nàng là con nhóc xấu xí thì nàng vẫn không để trong lòng, chỉ nghĩ vì dinh
dưỡng không đầy đủ làm cho khí sắc làn da không tốt, nhưng bây giờ xem ra, mấy
vết trên mặt này giống như là từ khi sinh ra đã có.

Khuôn mặt như vậy, ngay cả chính nàng nhìn cũng cũng chán ghét trong lòng,
huống chi là người khác, huống chi là Ngũ công tử giống như trăng sáng như cây
ngọc đón gió kia?

Khi cái tên Ngũ công tử này xuất hiện trong đầu  thì trước mắt Tôn Nhạc lập tức
xuất hiện ánh mắt chán ghét vừa rồi khi hắn nhìn đến mặt mình!

Tôn Nhạc nghĩ đến đây, trong lòng giống như nghẹn lại, đau buồn hốt hoảng.

Hai tay nàng ôm ngực, chậm rãi lùi khỏi giếng nước hai mắt nhìn chằm chằm
xuống mặt đất, Tôn Nhạc thầm nghĩ : xấu xí thì sao? Tôn Nhạc ơi Tôn Nhạc, cho
tới bây giờ ngươi chưa từng nghĩ sẽ dựa vào người khác, muốn người khác yêu
thích, xấu như vậy thì thế nào? Kiếp trước cùng khổ như thế, ngươi cũng có thể vui
vẻ mà sống, đời này ngươi cũng có thể làm được!

Nàng chậm rãi hơi nhếch môi, buông hai tay trên ngực xuống, cũng không quay
đầu lại xoay người đi về nhà gỗ.

Dù sao Tôn Nhạc cũng xuất thân cùng khổ, chỉ một lúc sau, nàng liền ném chuyện
diện mạo thân thể không bằng người này ra sau đầu. Hiện tại nàng đói bụng đến dạ
dày quặn đau, muốn có chút gì đó nhồi vào nó.

Nhưng cho tới bây giờ, trong Tây viện vẫn là trống rỗng không nhìn thấy bóng
người, Tôn Nhạc cắn chặt răng, cất bước đi về hướng hoa viên kia.

Mới vừa đi vài bước, nàng dừng bước lại, cúi đầu lấy mấy đóa hoa khiên ngưu
xuống. Lấy bộ dạng mình bây giờ, Ngũ công tử kia nguyện ý nạp mình làm tiểu
thiếp phòng thứ mười tám, thật đúng là vì báo ân đây.

Cái thân thể này của Tôn Nhạc thật sự quá mệt mỏi, đi mấy chục bước liền có cảm
giác hai mắt biến thành màu đen, chân như nhũn ra, khi nàng nghiêng nghiêng ngả
ngả đi đến chỗ hoa viên thì cũng đã tốn không ít thời gian.

Tôn Nhạc ngẩng đầu xem xét, trong hoa viên ngồi mười bốn mười lăm cô gái, mấy
cô gái này hoặc áo vải, hoặc áo tang, đang ở đó trêu cợt lẫn nhau.
Tôn Nhạc dựa vào một cây bạch dương ở lối vào hoa viên, nhìn các thiếu nữ sung
sướng này, cước bộ không khỏi hơi do dự.

Đúng lúc này, một cô gái xoay đầu lại nhìn thấy nàng. Thiếu nữ này diện mạo
thanh lệ, mắt to long lanh, lại đúng là Thất cơ nàng đã gặp.

Thất cơ vừa ngẩng đầu nhìn thấy Tôn Nhạc, không khỏi khì khì bật cười. Tiếng
cười của nàng khiến mấy thiếu nữ chung quanh chú ý, mọi người đều quay đầu
nhìn về hướng Tôn Nhạc.

Lúc này, một cô gái có đôi mày rậm trong đó tò mò hỏi: "Thất cơ, tỷ nhìn con nhóc
xấu xí này rồi cười cái gì?"

Thất cơ đưa tay che cái miệng nhỏ, rất là kiều mỵ nói: "Hì hì, Thập Nhị cơ, muội
nhất định không biết con nhóc xấu xí này là ai!" Tiếng hai nàng nói chuyện với
nhau, đã sớm làm chúng nữ chú ý, trong thời gian ngắn, chúng nữ đều xoay đầu lại
tò mò nhìn Tôn Nhạc.

Thất cơ chậm rãi đứng dậy đi tới hướng Tôn Nhạc, nàng đi đến trước mặt Tôn
Nhạc vẫn đang cúi đầu, sau một lúc cười duyên, mới đề cao giọng nói: "Vị này
chính là Thập Bát cơ của chúng ta! Còn do Ngũ công tử tự mình đưa vào đây!"

"Hả?"

"Sao có chuyện như vậy?"

"Không thể nào!"

Tiếng than sợ hãi liên tiếp vang lên, chúng nữ hiển nhiên đều bị dọa đến sợ ngây
người, một đám nhìn Tôn Nhạc chằm chằm xì xào bàn tán không ngớt.

Thất cơ vừa cười vừa nói: "Ha, xem ra Thập Bát cơ đã lấy hoa khiên ngưu thắt trên
vạt áo nàng xuống. Ta nói Thập bát cơ a, tại sao ngươi lại gỡ hoa khiên ngưu
xuống vậy? Đó là vật đại biểu cho thân phận gái mới gả chồng của ngươi mà."

Thất cơ nói tới đây, liền đến gần Tôn Nhạc, nàng ta cúi đầu, hơi thở thơm ngát
phun thẳng đến trên mặt Tôn Nhạc, " Tại sao ngươi lại muốn gỡ mấy đóa hoa
khiên ngưu xuống? Nói cho tỷ tỷ được không vậy?" Trong ngữ điệu vô cùng thân
thiết lại ẩn giấu ý đùa cợt.

Cho đến lúc này Tôn Nhạc mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Thất cơ vừa nhìn thấy mặt của nàng, trong ánh mắt liền nhanh chóng hiện lên một
chút chán ghét.

Tôn Nhạc giống như không nhìn tới sự chán ghét trong mắt nàng, chỉ bình tĩnh
nhìn thẳng vào mắt Thất cơ, nhẹ giọng trả lời: "Muội cứu Ngũ công tử, ngài ấy
thấy muội đáng thương mới để cho muội vào phủ. Ngũ công tử là người giống như
thiên thần, ngài có thích cũng là thích mỹ nhân giống các tỷ tỷ đây".

Chương 4: Đói bụng rồi

Nghe xong lời Tôn Nhạc nói..., môi Thất cơ dẩu lên, hừ nhẹ, "Coi như ngươi còn
thức thời!"

Dứt lời, nàng xoay người rời đi, Tôn Nhạc cúi đầu, khiêm tốn nói: "Thất Cơ tỷ tỷ,
tỷ có thể nói cho tôi biết ăn cơm ở đâu không?"

Bước chân Thất cơ ngừng một chút, quay đầu lại liếc nàng, "Đừng gọi ta là tỷ tỷ, ta
không muốn làm tỷ tỷ của ngươi!" Nói tới đây, nàng nhìn thân thể nhỏ bé của Tôn
Nhạc, lắc lắc đầu thở dài: " Không có chút thịt như vậy, cũng không biết có thể
sống mấy ngày. Hề nữ, đi làm cho nó chút gì ăn đi."

Sau khi phân phó xong, nàng nói với Tôn Nhạc: "Trong viện này ăn mặc đều có
định mức, cái chuyện ăn này đều là bề trên có người chuyên đưa tới các phủ các
viện, phần của ngươi thì không bằng ngươi đi hỏi hỏi ngũ công tử đi, nhìn bộ dạng
ngươi đứng cũng đứng không vững, đúng là đáng thương, ai da, hôm nay ta bố thí
ngươi một bữa cơm vậy." dứt lời, nàng ta giương cằm lên, cực kỳ ngạo mạn quay
lưng về phía Tôn Nhạc.

Thấy Thất cơ rời đi, Tôn Nhạc mỉm cười cúi chào, thấp giọng nói: "Cám ơn Thất
cơ" nàng ta không muốn mình gọi tỷ tỷ, thì Tôn Nhạc cũng không cần phải gọi
nữa.

Hai mắt Tôn Nhạc nhìn chằm chằm mặt đất, âm thầm nghĩ: cẩn thận không có hại,
sinh tồn là điều kiện tiên quyết, có cái gì mình không thể nhịn!
Một đôi giầy rơm xuất hiện ở trong tầm nhìn Tôn Nhạc, đồng thời, một giọng nói
lanh lảnh, không kiên nhẫn truyền vào trong tai nàng, "Thập bát cơ, đây là đồ ăn cô
nương nhà ta thưởng cho ngươi, ngươi cầm đi"

Dứt lời, một cái chén sứ nhét thẳng vào tay nàng.

Đây là một cái chén cũ mèm, bên mép còn có một vệt đen thui, bên trong cái chén
là hơn nửa bát cháo loãng, trên cháo trôi lững lờ hai mảnh rau cải khô vàng.

Tôn Nhạc nắm chặt chén sứ, đầu cũng không ngẩng thấp giọng nói: "Đa tạ tỷ tỷ"

Dứt lời, nàng cũng không nhiều lời nữa, xoay người rời đi.

Tôn Nhạc đi ra không đến hai mươi bước phía sau liền truyền đến một trận cười hì
hì "Hề nữ ngươi cũng thật là ác mà. Chén cháo kia là chuẩn bị đem đổ đi?"

Tiếng cười Hề nữ truyền đến" Thất cơ nhà ta tốt bụng quá. Người xấu xí như vậy
không quá hai tháng sớm muộn sẽ bị người ta đuổi đi ra. Đã là sắp đi rồi thì cho
nàng ta ăn làm gì?"

Giọng nói một cô gái cái khác truyền đến "Nhất định phải cho cái thứ xấu xí này
một đòn phủ đầu, đừng để nàng ta nghĩ rằng mình được Ngũ công tử đích thân
tuyển vào liền tự cho là hơn người khác một bậc!"

Trong tiếng cười chúng nữ một giọng nữ êm tai truyền đến "Cũng không thể nói
như vậy nha đầu kia tuy rằng xấu xí một chút nhưng nàng có ân cứu mạng với Ngũ
công tử. Lấy thái độ làm người của Ngũ công tử tất sẽ không bạc đãi nàng, mọi
người không nên quá đáng".

Nữ tử này hiển nhiên khá là có uy những lời này vừa nói ra tiếng giễu cợt liền
không hề vang lên nữa.

Tôn Nhạc lúc này ném vũ nhục của mấy người kia ra sau đầu. Nàng đã sớm đói
bụng đến choáng đầu hoa mắt nghiêng ngả lảo đảo đi đến trong một cái ngõ nàng
liền cầm chén lên ăn như hổ đói.

Không tới hai ba hơi, một chén cháo liền vào bụng cảm giác được một dòng nước
ấm từ trong dạ dày dâng lên, nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Tôn Nhạc hai tay ôm bụng, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, chậm rãi, khóe
miệng của nàng nở nụ cười, "Trời không tuyệt đường người, ta không tin trời xanh
đưa ta đến nơi này, chỉ là vì muốn ta nhận hết khi nhục mà chết!".

Sau khi lầm bầm nói xong câu đó, Tôn Nhạc nhấc tay áo lau khô miệng, xoay
người đi nhanh chóng đi về hướng nhà gỗ của mình.

Chuyện cần làm rất nhiều, nàng muốn sửa sang lại phòng ngủ một chút, nàng còn
muốn nghĩ ra biện pháp kiếm cái ăn! Chịu nhục một lần là đủ rồi, nàng cũng không
muốn mỗi ngày đi nhận bố thí của vị tỷ tỷ này. Về phần theo lời Thất cơ, chuyện
ăn cơm đi hỏi Ngũ công tử, lời kia vừa nghe liền thấy bất thường.

Trong dạ dày có thứ lấp vào, sức lực khi làm việc cũng nhiều hơn một phần, Tôn
Nhạc đến chỗ này, cũng khá may mắn. Trong phòng trống rỗng, ít nhất lau chùi vô
cùng thuận tiện, không đến hai giờ nàng đã lau rửa mấy gian phòng ở sạch sẽ.

Hiện tại vừa qua giữa trưa không lâu, còn có thời gian nửa ngày, trpng nửa ngày
này nàng phải đi tìm một ít đồ ăn có thể lót dạ.  Nhà gỗ của nàng là ở vào gian cuối
cùng Tây viện, xa hơn phía sau, đó là một mảnh rừng cây hỗn độn, sau đó là một
cái tường vây do đá chồng lên cao hai thước, phía ngoài tường rào là một ngọn núi
nhỏ cỏ dại mọc um tùm.

Tôn Nhạc đi vào trong rừng cây nhỏ phía sau nhà gỗ, trong rừng cây cỏ dại rối
rắm, phần lớn cỏ cao bằng người, nàng đi thật đúng là từng bước gian nan. Sau vài
bước đi thật sự không thông, Tôn Nhạc liền đi dạo một lần quanh rừng cây.

Một lần dạo này, nàng nhìn đến hai ba đống rau sam, rau sam này là một loại thảo
dược thanh nóng giải độc, cũng có thể dùng để nấu cơm, Tôn Nhạc trước kia từng
nhìn thấy các bạn hàng xóm thường xuyên thu thập nó đem phơi khô, nấu với thịt
mà ăn.

Được, hai ba đống rau sam này đủ để làm rau xanh cho nàng ăn rồi, nhưng mà lấy
gì thay cơm đây? Tôn Nhạc ngẩng đầu nhìn về hướng phía sau tường vây, cũng
không biết trên núi phía sau kia có gì không?

Tôn Nhạc đi đến ven tường vây, sau khi vòng vo chừng trăm thước quanh tường
vây, nàng cắn chặt răng, tìm được mấy tảng đá, hao hết sức chín trâu hai hổ chồng
những tảng đá này lên nhau sau đó đứng lên, Tôn Nhạc đứng ở trên tảng đá, hai tay
vừa vặn có thể bấu trên tường vây.
Nàng trèo cây leo tường vốn cũng không tệ, nhưng thân thể này quá yếu, cánh tay
không có chút lực nào. Nàng chỉ vịn như vậy, thân mình liền có vẻ chịu không nổi
may mắn tường vây này do đá xếp thành nên khắp nơi là khe hở, cũng tiện cho
nàng đặt chân.

Mũi chân dẫm trong kẽ đá, Tôn Nhạc thở hổn hển bò lên trên tường, thấy bốn bề
vắng lặng, nàng ngồi ở trên tường nghỉ ngơi đủ nửa giờ mới cẩn thận leo xuống
phía dưới.

Ở bên trong núi cũng cỏ dại mọc thành bụi, cây cối san sát, hơn nữa không có
đường đi.

Tôn Nhạc mang giầy rơm không quen, có nhiều lần bị gai mắc vào, mất rất nhiều
sức mới kéo ra được. Sau khi lặp lại như vậy bốn năm lần, giầy rơm đã sắp hỏng.

Tôn Nhạc nhìn bàn chân trên giầy rơm, cắn chặt răng, tiếp tục leo lên trên sườn núi
phía trước.

Leo lên trên sườn núi, xuyên qua bụi cỏ dại mơ hồ có thể nhìn đến một dòng suối
nhỏ. Có dòng suối chảy qua? Hai mắt Tôn Nhạc sáng ngời, trong suối có thể có cá
không?

Nhưng mục đích của chuyến này, chủ yếu là tìm được tinh bột, có thể thay thế
lương thực chính, dòng suối nhỏ đành phải tạm gác lại ngày sau lại đi thăm dò.

Trong tay Tôn Nhạc lúc này đã cầm một cây thân cây, nàng vừa dùng thân cây vẹt
bụi cỏ ra, vừa thử dò xét đi tới.

Đi như vậy rồi chừng hai giờ sau, bộ quần áo vải bố trên người đã bị gai đâm ra
năm sáu cái lỗ nhỏ, nàng đã cẩn thận hết sức rồi mới được vậy.

Lại trèo qua sườn một ngọn núi nhỏ, hai mắt Tôn Nhạc bị một lùm dây leo hấp
dẫn: đó là củ từ! Đó là mấy chục cụm củ từ! Trời ạ, rốt cuộc tìm được rồi! Cảm
giác mừng như điên trào dâng trong lòng nàng, Tôn Nhạc khẽ kêu một tiếng, tay
chân cùng cử động, vội vàng phóng tới đám củ từ kia.

Ngay lúc toàn bộ tâm trí nàng đặt trên dây củ từ thì một giọng nói non nớt nho nhỏ
của thiếu niên truyền đến: "Ngươi là ai? Làm sao lại chạy đến nơi này?"

 Chương 5: Thiếu niên và ông lão


Tôn Nhạc quay đầu lại.

Chỉ thấy trên sườn núi nhỏ bên trái, có một thiếu niên mười một mười hai tuổi 
đang đứng, thiếu niên này khá gầy yếu, đôi mắt to đen nhánh như ngọc chuyển
động linh hoạt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú hơi vàng vọt của hắn dính đầy
bùn đất.

Thiếu niên vừa nhìn thấy mặt Tôn Nhạc, liền cười to một trận, trong tiếng cười,
hắn đắc ý nhảy đến trước mặt Tôn Nhạc đã dính đầy bùn đất, thấy không rõ tướng
mạo vốn có. Thiếu niên đá đá người nàng, kêu lên: “Bộ dạng ngươi ngộ quá, ma
lem, mau mau đứng lên vấn an cho ta!”

Tôn Nhạc lẳng lặng liếc thiếu niên, chậm rãi đứng dậy. Thiếu niên thấy nàng đứng
lên trả lời, lại đắc ý ngoác miệng cười không ngừng.

Tôn Nhạc cũng không thèm nhìn đến thiếu niên. Liếc mắt một cái, nàng lại ngồi
xổm người xuống lần nữa, cầm thân cây trong tay móc bùn đất lên.
“Này, ngươi đang làm gì đấy?”

Thiếu niên thấy nàng không để ý tới mình, đầu tiên là mất hứng dẩu môi, nhưng
đảo mắt hắn liền bị hành vi của Tôn Nhạc hấp dẫn, thân mình xoay chuyển, hắn
chạy đến bên cạnh Tôn Nhạc ngồi xổm xuống, chuyên tâm nhìn chằm chằm gốc củ
từ kia giống nàng, nhìn nàng từng chút từng chút đào đất ra.

Tôn Nhạc vẫn không để ý đến hắn, nàng chỉ chuyên tâm đào đất. Nàng chưa bao
giờ biết, không có dụng cụ bằng kim loại thì khó đào như vậy, dùng thân cây này
đâm xuống, chỉ có thể đào ra cục đất lớn cỡ nửa bàn tay. Xem ra với cái tốc độ
này, nàng muốn đào một cây củ từ, sợ là đào đến ngày mai mới xong.

Nhưng chuyện này cũng không có cách nào khác, vừa rồi nàng lộn mấy vòng trong
Tây viện, ngay cả cái bóng dụng cụ còn không thấy. Sau khi mồ hôi, ánh mắt Tôn
Nhạc chuyển về hướng rừng cây bên cạnh, thầm nghĩ: nếu có thể tìm được cây gậy
trúc cũng tốt hơn một chút.

Hai mắt thiếu niên chuyển động nhanh như chớp, hắn liến nhìn gốc củ từ kia, lại
nhìn Tôn Nhạc. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tôn Nhạc dính đầy mồ hôi và bùn
đất thì hắn lại cười to một trận, vừa cười, hắn vừa chỉ vào mặt của nàng kêu
lên: “A, ma lem, ngươi đúng là con ma lem!”
Giọng của thiếu niên rất cao, dường như cố ý chọc giận Tôn Nhạc.

Ngay khi tiếng cười của hắn càng lúc càng lớn thì một giọng nói già yếu khàn khàn
truyền đến“Nhược nhi đang nói ai vậy?”
Đây là một giọng nói rất già nua, thong thả trầm thấp mà cố sức. Tôn Nhạc không
khỏi nghe tiếng quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy trên sườn núi vừa rồi thiếu niên nhảy ra xuất hiện một ông lão sáu bảy
mươi tuổi. Ông ấy lưng còng, râu tóc bạc phơ nếp nhăn chằng chịt.

Ông lão giương đôi mắt đục ngầu đánh giá Tôn Nhạc. Ông nhìn rất kỹ càng, nhìn
thẳng đến một hồi lâu sau mới gật gật đầu với Tôn Nhạc. Trên mặt ông lão lộ ra
biểu tình rất không tự nhiên “Tiểu nha đầu đừng lấy làm phiền lòng Nhược nhi
chỉ nghịch ngợm thôi, nó không có ác ý “

Tôn Nhạc nhìn triền núi kia thì hơi lo lắng. Ông lão này già như vậy cũng không
biết có thể bình an đi xuống hay không. Không an tâm nàng vội vàng buông nhánh
cây, bước một bước dài vọt tới trước mặt ông lão vươn tay giúp ông. Trong ánh
mắt kinh ngạc của ông lão, Tôn Nhạc thấp giọng nói: “Ông ơi, cứ để con dìu
người đi xuống đi.”

Ông lão cười ha ha chuyển sức nặng lên người Tôn Nhạc. Dựa vào nàng chậm rãi
đi xuống triền núi.

Vừa đi, Tôn Nhạc vừa nói: “Ông ơi, rừng cây này vốn không có đường, làm sao
người đi đến đây được?”

“Ai nói không có đường?” Thiếu niên xông lên trước chỉ vào bên trái đắc ý
nói: “Nơi đó rõ ràng có đường núi, là ông ta trước kia đi đốn củi khai phá ra,
ngươi không biết à?”
Cho dù là thế, ông lão già như vậy rồi, sợ là đi cũng không dễ dàng gì. Tôn Nhạc
thầm nghĩ nhưng việc này cũng không liên quan gì đến nàng, ý nghĩ này chỉ thoáng
qua đầu, Tôn Nhạc để nó để qua một bên.

Giúp đỡ ông lão đi tới trước bụi củ từ, Tôn Nhạc mới buông tay ra. Ông lão run rẩy
đi đến trước mặt thiếu niên tên Nhược nhi, ngồi xổm xuống nhìn vào mắt hắn,
hỏi: “Nhược nhi, tại sao con không nghe lời ông, một mình chạy đến đây?”
Nhược nhi cúi đầu, cái chân nhỏ vô cùng bẩn chà chà trên lớp bùn đất, cũng không
nói được lời nào.
Ông lão thở dài, vươn tay xoa đầu Nhược nhi, lắc lắc đầu không truy hỏi nữa.

Ông lại quay đầu nhìn về phía Tôn Nhạc, cười nói: “Nha đầu, con ở đây làm gì?”
Tôn Nhạc đang muốn hỏi ông lão một vài vấn đề, nghe ông lão chủ động hỏi, vội
vàng tôn kính nói: “Dạ thưa ông, con muốn đào cây này lên ăn, nhưng dùng
nhánh cây căn bản không đào được, ông có cách nào tốt hơn không ạ?”
Ông lão nhìn nhìn gốc củ từ, lấy làm kinh ngạc nói: “Cây này có thể ăn được à?”

Tôn Nhạc ra sức gật đầu, nói: “Đúng vậy, trước kia con đã ăn qua, ăn được.”
Ông lão nghĩ một lát, “Dụng cụ bằng đồng hay sẳt hẳn là đào tốt, nhưng những
thứ đó đều được trông giữ rất chặt, người như chúng ta không thể tùy tiện lấy
ra dùng.” Nghe đến đó, Tôn Nhạc hoảng hồn: trời ạ, đây là nơi quỷ quái nào đây?
Ngay cả dụng cụ bằng đồng hay sắt cũng bị trông giữ thật chặt?
Ông lão không nhận thấy sự bất ổn của Tôn Nhạc, tiếp tục nói: “Thật ra ở nhà
ông có hai cây cuốc đá, có thể dùng được. Chính là quá xa, nha đầu ngày mai
con đến đây đi, ngày mai ông kêu Nhược nhi mang cuốc đá tới đào giúp con.”
Lại còn dùng cả cuốc đá? Hai mắt Tôn Nhạc trợn trắng.

Thấy nàng đứng nghệch ra không nói lời nào, ông lão tưởng rằng lo lắng nàng
trong lòng, đánh giá thân thể gầy yếu đến không chịu nổi của nàng, ông lão từ từ
thở dài, “Nha đầu không cần phải gấp gáp, có phải con đói bụng rồi không? Ở
chỗ ông còn có một chiếc bánh mè đây.”
Dứt lời, ông lão vói tay vào lòng, sờ soạng tìm kiếm trong đó.

Tôn Nhạc lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Không phải như thế, ông ơi, bây giờ con
không đói bụng, con chỉ muốn tự mình tìm cách kiếm đồ ăn thôi.”
Động tác ông lão ngừng lại, ông ta nhìn chằm chằm Tôn Nhạc, một hồi lâu sau,
ông mới giận dữ nói: “Ông hiểu mà nha đầu, chỉ là thân thể của con thật sự
quá yếu”
Ông lão suy tư một hồi, lại vươn tay sờ soạng trong ngực áo.

Ông lão moi moi móc móc nửa ngày, cuối cùng móc từ trong lòng ra một tấm trúc
* mắt ông lão đã mờ, mới đưa tấm trúc ra xa xa, đưa xa chừng một cánh tay, ông ta
vừa liếc tấm trúc vừa nói: “Nha đầu con biết chữ không? Chỗ ông có một phương
pháp hít thở.”

Phương pháp hít thở? Chẳng lẽ là cái loại phương pháp hô hấp có thể tu tiên có thể
trở thành đại hiệp?
Trong khoảng thời gian ngắn, tim Tôn Nhạc bắt đầu đập nhanh thình thịch.

Nhưng ý nghĩ này của nàng vừa mới trồi lên, đã nghe ông lão tiếp tục nói: “Trước
kia dã thú hoành hành, khi đó công cụ bằng đồng sắt đều thực hiếm thấy, trong tay
người xưa không có binh khí. Dã thú không cần biết là hoa màu hay dân chúng đều
tấn công, cuối cùng người xưa liền phát minh phương pháp hít thở này làm cho họ
tăng cường thể lực. Lại nói biện pháp này người xưa học, lúc ông còn trẻ cũng
không tin, năm kia thử luyện luyện, phát hiện cả người đều phấn chấn chút ít ha ha,
nha đầu con nghe kỹ nhé, để ông đọc cho con nghe nha.”

Tôn Nhạc nghe đến đó, tâm tình hưng phấn vừa trào dâng giống như bong bóng
“Bụp” một tiếng liền vỡ tan!

* Tấm trúc:

You might also like