Download as docx, pdf, or txt
Download as docx, pdf, or txt
You are on page 1of 11

Chương 1907: Tìm đại là ra

Ứng Hiểu Nguyệt trợn mắt há hốc mồm, vô cùng hoảng sợ


hỏi: “Ngươi, làm sao ngươi tìm được chỗ này?"

Cứ điểm bí mật này của bọn họ, trừ cao tầng tổ chức Thiên
cung ra, căn bản là không có ai biết, cô tự tin như vậy là vì ngay cả tổ
chức đặc công xuất sắc nhất thế giới cũng tuyệt đối không phát hiện
được nơi này. Nhưng hiện tại Hạ Thiên không một tiếng động đã mò
tới đây, còn không bị ai phát hiện.

"Cái chỗ tồi tàn của các ngươi, ta tìm đại là ra ấy mà." Hạ
Thiên tùy ý nói. Lời này cũng không sai, hắn chỉ dùng tốc độ cực
nhanh thám thích mọi ngóc nghách cả cái kinh đô, cuối cùng tìm được
chỗ bí mật này.

Ứng Hiểu Nguyệt nghiêm mặt, cô ta cũng không tin Hạ


Thiên chỉ cần tìm đại là ra, cô thà tin là có người tiết lộ địa chỉ cho Hạ
Thiên, thế nhưng đó là ai chứ?

"Ta không rảnh chơi trò suy đoán với ngươi." Hạ Thiên liếc
thấy Ứng Hiểu Nguyệt đang hoài nghi, nhưng hắn lười lãng phí thời
gian với cô ta, đi thẳng vào vấn đề nói: “Các ngươi tìm được tổng bộ
của Âm Y môn kia chưa?"
Ứng Hiểu Nguyệt còn chưa kịp trả lời, thân thể người đàn
ông cao lớn bị Hạ Thiên dẫm dưới chân bỗng nhiên mềm nhũn ra,
giống như hóa thành một vũng nước, trốn thoát từ dưới chân Hạ Thiên.

"Ngươi chính là Hạ Thiên?" Sau khi người đàn ông cao lớn
khôi phục thân thể, ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn Hạ Thiên.

Hạ Thiên lười biếng liếc người này, không khỏi ngáp một
cái: “Đồ ngốc ngươi quá yếu, căn bản đánh không lại ta, tốt hơn là gọi
phật tổ Như Lai như lời ngươi nói ra đi."

"Đánh có thắng được hay không, phải thử qua mới biết
được." Người đàn ông cao lớn hừ lạnh, siết chặt quả đấm,"Ngươi
không cho là mới vừa rồi ngươi đánh lén thành công, là có thể đánh
thắng ta đấy chứ?"

"Ngu ngốc." Hạ Thiên bĩu môi, lười đôi co với hắn.

"Nếm thử một quyền của ta trước đi!" Người đàn ông cao lớn
quát khẽ một tiếng, bỗng dưng da thịt cả người phồng lên, xương cũng
phát ra tiếng kêu răng rắc, so với mới vừa rồi thì thân thể không ngừng
lớn lên, trông cũng có dáng dấp của Cự Linh Thần, nắm đấm còn lớn
hơn đầu Hạ Thiên.
Một quyền như núi băng, cương mãnh vô cùng, mang theo
tiếng xé gió bay về hướng Hạ Thiên. Nhìn điệu bộ này, dường như hắn
muốn một quyền đập Hạ Thiên thành thịt vụn.

"Lại là loại chiêu thức chỉ được cái mã ngoài này." Hạ Thiên
lắc đầu, đưa tay tùy ý tung ra một chưởng.

"Chát!" sau một tiếng vang nhỏ, quả đấm thế lớn lực trầm cứ
như vậy bị gạt đi, hóa giải trong vô hình.

Người đàn ông cao lớn giật mình sững sờ tại chỗ: “Sao có thể
như vậy!"

"Không có gì là không thể, do kiến thức đồ ngốc ngươi quá ít


thôi." Hạ Thiên tùy ý trả lời, tiếp đó tung một cước đạp hắn bay ra
ngoài.

Ứng Hiểu Nguyệt im lặng nhìn một màn này, sự kiêng kỵ đối
với Hạ Thiên trong lòng càng tăng thêm mấy phần, chẳng qua là trên
mặt không dám biểu lộ, vẫn duy trì nụ cười quen thuộc: “Hạ Thiên,
không biết ngươi cố ý đến một chuyến là có việc gì cần sao?"

" Không phải ta mới vừa nói sao." Hạ Thiên bất mãn trợn mắt
nhìn Ứng Hiểu Nguyệt," Rốt cuộc lúc nào các ngươi lên đường đi tìm
Âm Hậu gì đó?"
"Là như vậy." Mặt Ứng Hiểu Nguyệt lộ vẻ sầu khổ, không
khỏi oán trách: “Chúng ta cũng muốn nhanh chóng lên đường lắm,
chẳng qua vẫn chưa phá giải được vị trí tổng bộ Âm Y môn, không biết
mục tiêu ở đâu, làm sao lên đường được."

Hạ Thiên khinh bỉ nói: “Vậy các ngươi quá phế vật rồi đó."

" Nếu trận pháp trên đảo Sương Nguyệt dễ dàng phá giải như
vậy, Âm Y môn này sớm đã bị người ta diệt môn vô số lần." Ứng Hiểu
Nguyệt thở dài,"Hạ Thiên, ta biết ngươi quan tâm an nguy của Y Tiểu
Âm, nhưng chuyện này thật sự không thể nóng vội, ngươi cho ta thêm
thời gian hai ngày, có được không?"

"Không được, lập tức lên đường cho ta." Hiển nhiên, Hạ
Thiên không lo lắng cho an nguy của Y Tiểu Âm, bởi vì hắn biết Y
Tiểu Âm không có bất kỳ chuyện gì, chẳng qua là cảm thấy ở kinh đô
quá nhàm chán, muốn nhìn thấy Y Tiểu Âm sớm một chút thôi.

"Chuyện này ta thật sự làm không được, ngươi có giết chúng


ta cũng chịu thôi." Ứng Hiểu Nguyệt lắc đầu, bày ra bộ dạng ngươi ép
ta cũng không có tác dụng gì: “Cho dù ngươi rất lợi hại, nhưng làm ơn
nói đạo lý một chút đi, chưa tìm được mục tiêu đã tùy tiện lên đường,
như vậy chẳng những không thể tiết kiệm thời gian, ngược lại còn dễ
gặp phải nguy hiểm, thứ cho ta khó có thể tuân lời."
Hạ Thiên lười biếng ngáp: “Vậy ta còn cần các ngươi làm gì,
ngay cả chút chuyện nhỏ cũng làm không xong?"

"Nếu như ngươi có thể giúp chúng ta tính ra vị trí mắt trận,
vậy chúng ta lập tức có thể biết vị trí đảo Sương Nguyệt, lập tức xuất
phát cũng không phải là không thể." Ứng Hiểu Nguyệt nghĩ đến sự lợi
hại của Hạ Thiên, ý nghĩ xoay chuyển, không biết có thể lợi dụng Hạ
Thiên làm việc cho cô nàng hay không.

Nói xong, Ứng Hiểu Nguyệt vẫy vẫy tay, để cho Nam Cửu
mang hết những tài liệu hình vẽ phức tạp vào.

" Tất cả tài liệu có liên quan tới tổng bộ Âm Y môn tại đảo
Sương Nguyệt đều ở đây rồi." Ứng Hiểu Nguyệt nhìn sắc mặt Hạ
Thiên, mới nói tiếp: “Đảo Sương Nguyệt vẫn được một trận pháp
khổng lồ bao phủ, cho dù là vệ tinh cũng tìm không ra, chỉ cần phá giải
trận pháp mới biết địa điểm chân chính ở đâu. Từ ngày ta thoát khỏi
Âm Y môn, ta liền để chuyên gia trận pháp và chuyên gia địa lý nổi
tiếng trong ngoài nước tiến hành nghiên cứu, đã nhiều năm như vậy
cũng chỉ tính ra được phương thức mắt trận di động, tìm được mắt trận
thì vị trí đảo Sương Nguyệt tự nhiên cũng rõ ràng."

"Cho nên mới nói các ngươi là đồ ngốc." Hạ Thiên nhìn lướt
qua những tài liệu này, mất hết hứng thú, khinh thường nói: “Đây căn
bản không phải trận pháp, cũng không tồn tại mắt trận gì đó, cho dù các
ngươi nghiên cứu ra được cũng không có tác dụng gì."
Ứng Hiểu Nguyệt sửng sốt, nửa tin nửa ngờ nhìn Hạ Thiên:
“Lời này của ngươi là ý gì?"

Có nói ngươi cũng không hiểu." Hạ Thiên không có lòng


kiên nhẫn với Ứng Hiểu Nguyệt, dù sao cô nàng cũng không phải là
người phụ nữ của hắn, ngoại hình cũng không đủ xinh đẹp,"Tóm lại, ta
cho các ngươi thời gian một ngày. Nếu vẫn tìm không ra cái đảo nát
kia..., thì các ngươi đúng là vô dụng." Hạ Thiên vốn định trực tiếp giết
hết lũ ngốc này, nhưng nhớ tới lời vợ Y Y dặn hắn đi theo những người
này, cho nên rộng lượng quyết định giữ mạng cho bọn họ.

"Trong vòng một ngày, nhất định sẽ có kết quả ." Trong lòng
Ứng Hiểu Nguyệt còn đang rối rắm với mấy lời Hạ Thiên nói vừa rồi,
mặt lại mỉm cười.

Điện thoại Hạ Thiên bỗng nhận được một tin nhắn, hắn mở ra
nhìn lướt qua, trong nháy mắt đã biến mất không thấy.

Ứng Hiểu Nguyệt đứng im không nhúc nhích, cũng không


phát ra bất kỳ âm thanh gì, ánh mắt hồ nghi nhìn bốn phía gian phòng.

"Môn chủ, người nọ chắc là đi rồi nhỉ?" Nam Cửu nhỏ giọng
hỏi.
"Đi hay chưa cũng không quan trọng, mau mau đi phá giải
trận pháp, nếu ngày mai vẫn không có kết quả, ta sẽ đập chết ngươi."
Ứng Hiểu Nguyệt lạnh lùng nói.

Nam Cửu bị dọa đến cả người run lên, cẩn thận mang những
tư liệu kia đi, trong lòng thầm nghĩ nhất định phải ra sức thúc dục
những chuyên gia trận pháp với chuyên gia địa lý kia.

"Ái chà chà, Ứng Phó Môn Chủ, hình như ngươi trêu phải
một sát tinh rồi." Trong phòng vang lên giọng nói của một người phụ
nữ khác, trong giọng nói vừa có ý khiển trách vừa có ý đùa cợt.

Ứng Hiểu Nguyệt nghe thấy giọng nói này, sắc mặt liền trầm
xuống: “Tô Mộng Lệ, nếu ngươi đã sớm tới, mới vừa rồi tại sao không
ra tay?"

Một cây dù giấy bỗng nhiên từ ngoài cửa nhẹ nhàng bay vào,
sau khi quanh quẩn vài vòng giữa không trung, mới dừng trên người
một cô gái trẻ mặc váy dài hai màu đỏ xanh.

"Người nọ hung thần ác sát, hơn nữa còn cường đại như thế,
ta không dám trêu vào đâu." Cô gái cười khanh khách,"Cả Tần Khí Tật
cũng không ra tay, vậy mới lạ đó, không phải ngươi là một phần tử hiếu
chiến cực đoan à?"
Lời vừa rơi xuống, một người thanh niên to con mang Đa đại
sư đang ngất xỉu đi vào.

Người thanh niên hắng giọng nói: “Tuy ta hiếu chiến, nhưng
cũng không ham mấy trận chưa đánh đã biết thua. Tiểu tử kia một cước
đã có thể đánh ngất Đa Minh Quang, thực lực sâu không lường được, ta
không muốn tự chuốc khổ."

"Nói trắng ra là tránh nặng tìm nhẹ chứ gì." Cô gái váy dài
che miệng cười khẽ, vẻ mặt đầy châm chọc.

Người thanh niên hoàn toàn không để ý, khoát tay áo nói:


“Ngươi muốn nói thế nào cũng được, phép khích tướng vô dụng với
ta."

" Tình hình mới vừa rồi các ngươi cũng nhìn thấy đó, thực
lực Hạ Thiên không biết đã đến mức nào?" Ứng Hiểu Nguyệt nhướng
mày, không khỏi sầu lo hỏi: “Chẳng lẽ các ngươi liên thủ cũng đánh
không lại hắn?"

"Đánh thì nhất định là đánh không lại rồi, có điều. . . . . ." Cô
gái mặc váy dài cười dừng câu chuyện lại, liếc nhìn Ứng Hiểu Nguyệt:
“Tại sao Ứng Phó Môn Chủ nhất định phải đối phó tiểu ca ca mới rồi
vậy. Mặc dù hắn trông khá bình thường, nhưng sức hấp dẫn không tầm
thường đâu."
Ứng Hiểu Nguyệt liếc cô gái váy dài, tức giận nói: “Bớt đong
đưa đi, mắt chọn phụ nữ của Hạ Thiên rất khắt khe đó, ta còn không
vào được mắt hắn, chớ nói chi là ngươi."

"Ứng Phó Môn Chủ, lời này của ngươi sao ta nghe có mùi
ghen tị vậy." Cô gái váy dài hơi bực, nhưng ngoài miệng vẫn cười, trêu
chọc nói: “Ta chẳng qua chỉ thuận miệng nói vậy thôi, tiêu chuẩn của ta
cũng rất cao, hắn cũng không phải là gu của ta."

"Tốt nhất đừng làm chuyện vô ích." Ứng Hiểu Nguyệt trịnh
trọng cảnh cáo: “Lần hành động này của chúng ta mục tiêu tối thượng
là đánh chết Âm Hậu, giành lấy quyền truyền thừa chí cao của Âm Y
môn, bất cứ chuyện gì khác cũng không thể ngăn cản mục tiêu này."

Thanh niên kia không hiểu lắm : “Vậy ngươi tội gì đi chọc
vào cái tên sát tinh kia?"

"Không phải ta muốn chọc hắn, mà là thử dò xét." Ứng Hiểu


Nguyệt lạnh lùng nói: “Hạ Thiên mặc dù lợi hại, nhưng Âm Hậu cũng
rất kinh khủng. Thực lực Hạ Thiên càng cường đại, tuy bước đầu rất có
lợi cho chúng ta, nhưng sau đó có thể sẽ phát triển thành trở ngại."

"Hiểu rồi." Cô gái váy dài cười ha ha: “Đầu tiên là liên hợp
theo nhu cầu. Sau đó trở mặt trừ khử luôn, đúng không?"
"Dựa vào mấy người chúng ta, có vẻ như không làm được
đâu." Người thanh niên thực tế hơn chút, suy tính vài giây đồng hồ, vẫn
liên tục lắc đầu.

Ứng Hiểu Nguyệt nghiêm túc, thản nhiên nói: “Chỉ dựa vào
mấy người chúng ta khẳng định là không được, phải gọi cả năm người
còn lại đến đây, như vậy mới có cơ hội thắng."

"Vậy thì hơi khó khăn đó." Cô gái váy dài lắc đầu không dứt,
thở dài nói: “Mặc dù chúng ta được xưng là Nam Thiên Bát Vệ, nhưng
có mấy người đã thành gia lập nghiệp rồi, cũng không còn tâm tư tụ tập
nữa."

"Vậy thì chuẩn bị phương án hai." Ứng Hiểu Nguyệt suy tư


một lát, nghiêm túc nói: “Đa đại sư còn có Tần tiên sinh đi triệu tập
thêm nhân thủ, Tô tiểu thư ngươi nghĩ cách bắt mấy người đàn bà của
Hạ Thiên tới đây. Đến lúc đó, không sợ Hạ Thiên không khuất phục."

Cô gái váy dài từ chối cho ý kiến: “Hi vọng phương pháp xử
lý của Ứng Phó Môn Chủ có thể tiến hành thuận lợi."

"Nếu không, hậu quả không thể tưởng tượng nổi." Người
thanh niên tiếp lời.
Ứng Hiểu Nguyệt thản nhiên nói: “Có hậu quả gì tự ta gánh
chịu, dù môn chủ có trách cứ, cũng không rơi lên trên đầu các ngươi
đâu."

"Vậy thì cứ làm như vậy đi." Chiếc dù giấy trong tay cô gái
bắt đầu xoay tròn, tiếp theo đó bay ra ngoài cửa, bóng người cũng theo
đó biến mất.

......

Bên kia, Hạ Thiên một mình đi tới phi trường.

You might also like