Chương 46

You might also like

Download as docx, pdf, or txt
Download as docx, pdf, or txt
You are on page 1of 7

Chương 46: Hình dáng của ước mơ.

Làm người mẫu đến tận trưa, rốt cuộc Vinh Đào Đào mới được Tư Hoa Niên thả
đi.
Vào giữa trưa lúc ăn cơm, cuối cùng Hạ Phương Nhiên cũng dẫn Lý Tử Nghị và
Tôn Hạnh Vũ trở về thành, đi vào diễn võ trường tìm " Lão gia tản bộ " Vinh
Đào Đào.
Ngoại trừ khoảng thời gian Vinh Đào Đào bị Tư Hoa Niên gọi đi làm người mẫu
ra, Vinh Đào Đào vẫn rất nghe lời, cũng rất cố gắng, đi một vòng lại một vòng
quanh diễn võ trường, không sợ làm phiền người khác.
Lúc này, Vinh Đào Đào nắm giữ Hồn kỹ -Tuyết Đạp đã tương đối thuần thục,
bình thường giống như đi đường, không cần suy nghĩ quá nhiều, vẫn có thể duy
trì trạng thái "Đạp tuyết mà đi" một cách tự nhiên.
Vinh Đào Đào cũng khá là thông minh, hắn hiểu tính cách của Lý Tử Nghị.
Thấy Lý Tử Nghị cũng không có "Khổ đại cừu thâm", Vinh Đào Đào liền biết
hẳn là hắn đã sớm thành công, chỉ cố ý ở lại làm bạn với Tôn Hạnh Vũ, nên đến
giữa trưa mới cùng người yêu về thành.
"Đi, ăn cơm thôi."
Hạ Phương Nhiên vẫy vẫy tay với Vinh Đào Đào, cũng nhìn thấy Tư Hoa Niên
vẫn đang giảng bài trong diễn võ trường.
Ánh mắt hai vị giáo sư giao thoa, vội vàng thân thiện gật đầu, nhưng cũng
không chào hỏi gì thêm.
Vinh Đào Đào hơi kinh ngạc, hẳn là hai giáo sư này cũng không thân quen, có
thể nhìn ra từ hành động lễ phép quá mức của họ.
Ừm, ngẫm lại cũng đúng.
Một người là "Tùng Hồn Tứ Quý", một người lại thuộc "Tùng Hồn Tứ Lễ", biên
chế không giống nhau, không quen cũng bình thường thôi.
Nếu nói toạc ra, lực lượng giáo viên ở Hồn Võ Tùng Giang hùng hậu như vậy,
sợ là phe phái trong đó cũng không ít.
Đương nhiên, lấy thân phận và thực lực của đám người Vinh Đào Đào trước
mắt, còn chưa tiếp xúc đến những việc này.
"Thế nào?"
Hạ Phương Nhiên đưa tay nắm bả vai Vinh Đào Đào, thái độ hiển nhiên đã thay
đổi không ít.
Từ lúc ban đầu muốn đánh phủ đầu Vinh Đào Đào, đến vẻ mặt ôn hoà bây giờ,
có thể nhìn ra hắn vô cùng hài lòng về Vinh Đào Đào.
Nhất là khi Hạ Phương Nhiên trở về, nhìn thấy Vinh Đào Đào đi từng bước một
vòng quanh diễn võ trường, Hạ Phương Nhiên càng hài lòng với cậu nhóc nghe
lời này.
Nhưng Hạ Phương Nhiên đã tin lầm, làm hắn sao biết, mới vừa rồi Vinh Đào
Đào còn kiêm luôn chức người mẫu trực quan . . .
Cả đám đi về hướng ký túc xá học viện, tầng một chính là phòng ăn, bởi vì trận
bão tuyết đột nhiên xuất hiện này, tất cả những người đang rèn luyện trong xã
hội được triệu hồi về cũng bị đuổi đi, hiện tại cao ốc ký túc xá kia trống rỗng,
cũng chỉ có các học viên lớp thiếu niên chiếm 3 phòng ngủ.
Vinh Đào Đào đang trò chuyện với Hạ Phương Nhiên, khi đi đến đường chính
trung ương, lại là nghe được từ xa truyền đến một trận tiếng vó ngựa lộc cộc.
Trong nháy mắt, một đám Tuyết Dạ Kinh đã xuất hiện trong tầm mắt của mọi
người.
"Chú ý an toàn!"
Binh sĩ dẫn đầu la lớn.
Mấy người Vinh Đào Đào vội vàng lui về phía sau.
Đại quân đi qua, chúng sinh lui tránh.
Không ngờ lần chờ này kéo dài đến gần 10 phút!
Từ cửa Nam đến cửa Bắc Bách Đoàn quan, con đường ở giữa này là rộng nhất.
Cho dù là Tuyết Dạ Kinh hình thể to lớn, cũng có thể để năm con đi song song.
Mà đám người Vinh Đào Đào, đứng bên đường chờ 10 phút, mắt thấy chiến mã
khí thế hừng hực vụt qua trước mắt nhanh như tên bắn, tiếng vó ngựa "Cộc cộc"
không dứt bên tai.
Vinh Đào Đào càng kinh ngạc, giống như chờ mãi vẫn không thấy binh sĩ cuối
cùng.
"Đội. . . đội ngũ này có bao nhiêu tên lính?"
Vinh Đào Đào ngây ngốc ngửa đầu quan sát, nhịn không được dùng cùi chỏ
đụng đụng Hạ Phương Nhiên.
"Chuyện gì vậy ạ?"
"Ai. . ." Hạ Phương Nhiên lại thở dài, ngửa đầu nhìn về hướng bầu trời tối tăm
mờ mịt.
Bông tuyết trong Bách Đoàn quan lả tả bay xuống như lông ngỗng.
Mà bên ngoài Bách Đoàn quan, lại là cuồng phong bạo tuyết kinh khủng.
Điều binh khiển tướng với thanh thế lớn như vậy, nhất định có liên quan với lần
bão tuyết nghiêm trọng này.
Chẳng lẽ là. . .
Trong lòng Hạ Phương Nhiên dâng lên dự cảm không ổn.
Đối với vùng đất Tuyết Cảnh ở phía Bắc Hoa Hạ mà nói, chiến tranh mới là
trọng điểm ở đây, hòa bình chỉ là nhất thời.
Tiền tuyến lại có chuyện gì chăng?
Loại trợ giúp binh lực ở quy mô này, chỉ sợ tình huống rất nguy cấp. . .
Từng binh sĩ nhanh chóng lướt qua trước mắt Vinh Đào Đào, nam có nữ có, sắc
mặt vô cùng nghiêm túc.
Đây là một loại cảm giác rất kỳ diệu, Vinh Đào Đào còn chưa trải qua chiến trận
sinh tử, nhưng từ vẻ mặt gần như giống nhau của những binh lính này, Vinh Đào
Đào dường như cảm nhận được tâm thái sẵn sàng "Chịu chết".
Đại đội nhân mã rốt cuộc đã đi qua, tiếng vó ngựa lẻ tẻ dần dần đi xa, chỉ để lại
tổ ba người ngơ ngác đứng lặng trong bông tuyết đang bay múa.
"Đi thôi, ăn cơm. Ngày sau, các ngươi thấy nhiều, cũng sẽ quen thôi."
Hạ Phương Nhiên nhẹ nhàng nói, nhưng trên thực tế, trong nội tâm cũng không
nhẹ nhõm như thế.
Cho dù là Hạ Phương Nhiên, cũng rất hiếm khi nhìn thấy tăng cường binh sĩ ở
quy mô này, nhưng thân là giáo sư, Hạ Phương Nhiên không cần nói quá nhiều
với các học sinh.
Dù sao, khoảng cách của ba tên nhóc con này với thế giới bên ngoài vẫn còn quá
xa xôi.
Mấy người ăn cơm trưa xong, Hạ Phương Nhiên liền dẫn tổ ba người lên tường
thành, đứng giữa các khoảng trống trên thành, để bọn họ hấp thu Hồn lực, tu
luyện Băng Tuyết Chi Tâm.
Mà Hạ Phương Nhiên cũng không nghỉ ngơi, hắn vẫn đứng vững, chỉ phóng xa
tầm mắt, nhìn gió tuyết đầy trời. Ánh mắt kia, cứ như có thể xuyên thấu tầng
tầng gió tuyết, nhìn thấy chuyện xảy ra bên ngoài.
Cho đến giờ ăn cơm tối, bài giảng một ngày mới coi như kết thúc, Hạ Phương
Nhiên tự rời đi, để lại tổ ba người mệt mỏi đi học lớp lý thuyết ban đêm.
"Ấy, ngươi nói. . . Buổi trưa có bao nhiêu binh sĩ nhỉ?"
Tôn Hạnh Vũ dùng bả vai đụng đụng cánh tay Lý Tử Nghị, nhỏ giọng dò hỏi.
Lý Tử Nghị lắc đầu, nói:
"Tối thiểu phải mấy ngàn? Với tốc độ lao vụt kia, có lẽ hơn chục ngàn cũng có
thể?"
Tổ ba người vừa trò chuyện, vừa đi vào phòng học, chỉ một thoáng, tâm thái
nặng nề liền cải biến.
Tất cả đều nhờ vào một người trong phòng học đá kia—— Dương Xuân Hi.
Trên mặt của nàng mang theo nụ cười tươi sáng rỡ, tựa như có thể hòa tan tầng
tầng băng tuyết ở Tuyết Cảnh đại địa. Trong đôi mắt sáng ngời kia, còn chứa
đựng sự dịu dàng, nhìn mấy học sinh vừa mới đi tới.
"Chào cô ~"
Tôn Hạnh Vũ chào hỏi Dương Xuân Hi.
"Ừm."
Dương Xuân Hi cười gật đầu đáp lại.
"Lần sau tới sớm một chút."
"Vâng."
Tôn Hạnh Vũ ngượng ngùng le lưỡi, nhìn trong phòng học đã ngồi đầy học sinh,
nàng vội vàng chạy tới vị trí của mình.
"Người đã đông đủ, chúng ta liền lên lớp sớm đi, không dựa theo giờ học."
Hai tay Dương Xuân Hi chống bục giảng, nhìn các học viên phía dưới, không
khỏi cười cười , nói.
"Ta biết hôm nay các ngươi đều rất mệt mỏi, đã tập luyện rất nhiều sao?"
Mặc dù không ai trả lời, nhưng từng khuôn mặt nhỏ "Đau khổ" đã trả lời câu hỏi
của Dương Xuân Hi.
Dương Xuân Hi tiếp tục nói:
"Tiết khai giảng đầu tiên, ta cũng không định dạy lý thuyết, các ngươi là học
viên lớp thiếu niên được chọn sau nhiều lần tuyển lựa, trước tiên cứ làm quen
với nhau một chút đi."
Các học viên nhìn nhau, cũng đã biết tên họ của nhau, thậm chí có một bộ phận
đã rất quen thuộc từ đợt khảo hạch ở cánh đồng tuyết lúc trước.
Dương Xuân Hi rất dịu dàng, hoàn toàn không giống mấy giáo sự dạy thực hành
hôm nay, nàng nhẹ nhàng nói:
"Trên phố Hoa Hạ có lưu truyền một câu, Hồn võ giả đến Tuyết Cảnh đại địa tu
hành, nhất định đều là người có tín ngưỡng."
Câu nói này, Vinh Đào Đào rất quen thuộc, cũng rất tán thành.
"Bắt đầu từ tổ một."
Dương Xuân Hi nhìn về hướng Phàn Lê Hoa ngồi ở bàn số 1, nói.
"Ngươi đến từ Giang Nam, vì sao không chọn trở thành Hồn võ giả Hải Dương,
Tinh Dã, mà lại đi tới Tuyết Cảnh?"
Nhất thời, các học viên nhao nhao nhìn về hướng Phàn Lê Hoa.
Phàn Lê Hoa có vẻ hơi ngượng ngùng, khẽ cúi đầu, nhỏ giọng hồi đáp:
"Nhà. . . Người nhà bảo ta tới, ta liền. . . Ta liền đến."
Dương Xuân Hi:
"Ồ? Là quyết định do người nhà bàn bạc với ngươi à?"
Phàn Lê Hoa cúi thấp đầu, tiếng nhỏ như muỗi kêu:
"Cha mẹ."
Dương Xuân Hi nghĩ nghĩ rồi gật nhẹ đầu, cô bé vừa mới tốt nghiệp cấp 2, nhân
sinh quan chưa hoàn toàn hình thành, tất cả đều tuân theo phụ huynh an bài,
đương nhiên là không gì đáng trách.
Nàng nhìn về hướng Thạch Lan ngồi phía sau Phàn Lê Hoa, nói:
"Ngươi thì sao?"
Vụt!
Thạch Lan đột nhiên đứng phắt dậy, dọa đám người giật nảy mình!
Thật đúng là tràn đầy sức sống!
Chỉ nghe Thạch Lan mở miệng nói:
"Ta muốn đi vào vòng xoáy Tuyết Cảnh!"
"Ồ?"
Dương Xuân Hi hào hứng, rất hứng thú nhìn Thạch Lan.
"Vì sao?"
"He he."
Thạch Lan có khuôn mặt khí khái hào hùng, hoàn toàn không hợp với khí chất
ngu ngơ của mình.
"Ông nội của ta từng là một binh sĩ Tuyết Cảnh, trước 10 tuổi, ta được nuôi lớn
ở chỗ ông. Mỗi lần trước khi ngủ, kiểu gì ông cũng sẽ kể cho chị em ta vài câu
chuyện, đều là những chuyện từng phát sinh trong Tuyết Cảnh.
Kiếp sống quân lữ của ông có rất nhiều tiếc nuối, ông nói cho tới bây giờ ông
chưa từng vào vòng xoáy Tuyết Cảnh, nên không biết bên trong như thế nào.
Ta muốn xem xem ở bên trong vòng xoáy là cái gì để về kể ông nghe!"
Thạch Lan có thể nói là tràn đầy chí khí, lớn tiếng nói:
"Khi còn bé ông kể chuyện cho chúng ta nghe, dỗ dành ta ngủ, đợi ông già rồi,
đến phiên ta kể chuyện cho ông nghe, dỗ ông ngủ."
Dương Xuân Hi lẳng lặng nhìn Thạch Lan, nhẹ nhàng thở dài trong lòng.
Chỉ mấy lời ngắn ngủi, đã làm Dương Xuân Hi nghĩ đến một ông lão tóc trắng
xoá, mỗi đêm ngồi bên giường hai chị em, bên cạnh ngọn đèn lờ mờ, nhẹ giọng
kể những chuyện mình trải qua ngày xưa, dỗ dành hai đứa bé tiến vào mộng
đẹp. . .
Dương Xuân Hi dịu dàng nói:
"Bây giờ ông của ngươi đang ở đâu?"
"A. . ."
Khuôn mặt nhỏ của Thạch Lan xịu xuống, nói:
"Trong một lần chiến đấu, ông đã mất đi hai chân, liền trở về quê, vẫn luôn ở
thành phố Trường An tại Tam Tần đại địa."
Dương Xuân Hi gật nhẹ đầu, nói:
"Cho nên cha mẹ của ngươi đều là Hồn võ giả Tinh Dã, mà các ngươi lại rời
quê, đi tới Tuyết Cảnh đại địa."
Trên thực tế, cha của Thạch Lâu Thạch Lan là con nuôi của ông, nhưng những
chuyện này, Thạch Lâu không cần thiết nói ở đây.
Thạch Lan nắm chặt nắm đấm, gật mạnh đầu:
"Đúng, tuổi ông càng ngày càng cao, ta phải nhanh chóng mạnh lên, sớm về nói
cho ông biết rốt cuộc tình hình bên trong vòng xoáy Tuyết Cảnh là như thế nào."
Chẳng biết lúc nào, Phàn Lê Hoa ngồi bàn trước Thạch Lan đã xoay người lại.
Phàn Lê Hoa ngẩng đầu lên, miệng nhỏ hơi há ra, ngước nhìn khuôn mặt Thạch
Lan.
Tại thời khắc này, Thạch Lan vốn đã cao gầy, ở trong mắt Phàn Lê Hoa, thân
ảnh càng cao lớn vô hạn, thậm chí còn như toả hào quang bốn phía!
Phàn Lê Hoa nhìn đôi mắt hẹp dài của Thạch Lan, trong lòng lại nhẹ nhàng run
rẩy.
Trong đôi mắt của Thạch Lan, Phàn Lê Hoa tìm thấy một thứ mà bản thân chưa
bao giờ có.
Tên của nó là "Ước mơ" .
Từ nhỏ đến lớn, mấy tuổi tập võ, tu tập binh khí gì, đi học thêm ở lớp nào, thi
trường trung học nào, thậm chí đến hiện tại, Phàn Lê Hoa học đại học gì. . .
Tất cả, đều được cha mẹ sắp xếp xong xuôi.
Phàn Lê Hoa vốn không nhiều lời, ở trước mặt cha mẹ, đã nhu thuận lại nhát
gan. Nàng một mực nghe lời, thuận theo tâm ý cha mrj, đi tới Tuyết Cảnh, cũng
thành công thi đậu lớp thiếu niên.
Cho đến giờ khắc này, ở trên người người khác, rốt cuộc Phàn Lê hoađã tìm
được thứ mà mình vẫn luôn thiếu.
Cô Dương Xuân Hi nói, phàm đã đến đây, đều là người có tín ngưỡng.
Như vậy. . . Vì sao ta lại tới đây chứ?
Tựa hồ cảm nhận được ánh nhìn kinh ngạc chăm chú của Phàn Lê Hoa, Thạch
Lan cúi đầu xuống, cười cười với Phàn Lê Hoa.
"Á."
Sắc mặt Phàn Lê Hoa ửng đỏ, vội vàng cúi đầu, xoay người sang chỗ khác.
Cô bé đến từ Giang Nam này hình như vô cùng ngượng ngùng. . .

You might also like