Chương 2

You might also like

Download as docx, pdf, or txt
Download as docx, pdf, or txt
You are on page 1of 3

Học kì 2 của lớp 12 mới bắt đầu, Giang Hoài Dã đã chuyển đến lớp chúng tôi, nghe

nói là lãnh đạo nhà trường vì bồi dưỡng mầm non thủ khoa tỉnh mà đều qua đây, tôi
xoay bút nhìn thiếu niên có dung mạo tuấn tú đang cắm hai tay vào túi đứng trên
bục giảng, xem ra tôi sẽ có đối thủ mạnh mẽ trong học tập rồi.
 
“Giang Hoài Dã, bây giờ cứ ngồi bên cạnh Lâm Khương Vãn trước đi, hai người có
thể học hỏi lẫn nhau.”
 
Tôi nhìn Giang Hoài Dã đi qua đây, trong ánh mắt tràn đầy sự nóng lòng muốn thử.
Anh kéo ghế ngồi xuống, đem cặp sách ném vào trong ngăn bàn, sau đó từ trong
cặp lấy ra một cái gối ôm, tôi nhìn anh sắp gục xuống gối, lập tức đưa tay ra.
 
“Xin chào, tôi là Lâm Khương Vãn, xin chỉ giáo nhiều.”
 
Tôi giương cao cằm, ánh sáng từ sau lưng tôi chiếu vào, tôi tự tin nhìn Giang Hoài
Dã, vị mọt sách từ bên ngoài đến này nhất định sẽ trở thành bại tướng dưới tay của
tôi. Khóe môi anh khẽ cười với tôi một cái, làm tôi sửng sốt, anh đưa tay ra bắt lấy
tay tôi.  
 
“Bạn cùng bàn mới, xin chỉ giáo thêm.”
 
Sau đó liền nằm xuống đệm đi vào giấc ngủ. Giọng nói của anh thuộc loại rất trầm,
rất khó để không có thiện cảm, ý thức cạnh tranh của tôi bỗng nhiên không còn
mạnh mẽ nữa, tôi thu tay về tiếp tục xem bài luận văn của tôi. Anh ngủ một mạch
đến tiết thứ 3 – sắp giải lao, tôi cảm thấy khó hiểu khi thầy Vu lại có thái độ mặc kệ
với anh như vậy, anh thức dậy dụi mắt, sau đó liền kề sát bên cạnh tôi nhỏ giọng
nói:
 
“Bạn cùng bàn, hiện tại là tiết thứ mấy?”
 
Tôi ngửi thấy mùi hương rất dễ ngửi, thoang thoảng trên người anh, hình như là mùi
chanh, tôi cúi thấp đầu trả lời anh: “Tiết thứ 3, sắp giải lao.”
 
Anh gật gật đầu, lại nằm xuống lại trên đệm. Tôi bất giác dùng khóe mắt vụng trộm
quan sát anh, làn da rất trắng, lông mi cũng rất dài. Chuông ra chơi vang lên, giờ ra
chơi cần tập thể dục, mọi người lần lượt đi ra ngoài, anh ngồi thẳng lên, lười biếng
dựa lưng vào ghế, chậm chậm đem đầu kề sát lại tôi, tôi cảnh giác nhìn anh, anh
nhìn tôi rồi chậm rì rì nói: 
 
“Bạn cùng bàn, cậu vừa mới nhìn trộm tôi.”
 
Mặt tôi đỏ bừng lên, tôi lập tức đứng phắt dậy: “Tránh ra một chút, tôi muốn đi tập
thể dục.” Anh nhướng mày, nhường chỗ cho tôi, sau đó cùng tôi hòa nhập vào dòng
người đi xuống lầu. Đến sân trường tôi đi đến vị trí cũ ở cuối cùng của tôi, chuẩn bị
tùy ý hoạt động, ngoảnh lại liền nhìn thấy Giang Hoài Dã đang cắm hai tay vào túi
đứng phía sau tôi, tôi vẻ mặt khó hiểu, “Cậu đi theo tôi làm gì?” Anh nhún nhún vai,
“Học sinh mới chuyển trường đến như tôi không phải mặc định đứng ở cuối hàng
sao? Bạn cùng bàn này cậu cũng nhạy cảm quá rồi.” Tôi quay đầu lại, lần đầu tiên
có cảm giác bất lực, như đánh vào bông. Tiếng nhạc vang lên, tôi bắt đầu tự do tập
luyện, qua một hồi thì nghe thấy tiếng cười kiềm nén từ phía sau, tôi bực bội quay
đầu lại, nhìn thấy Giang Hoài Dã đứng đó cong eo cười, tôi không hiểu, hạ thấp
giọng nói: “Cậu cười cái rắm?” Anh thu lại ý cười bên môi, “Đừng nói như vậy, tôi chỉ
là cảm thấy cậu tập thể dục rất hài hước.” Tôi xém chút nữa đã phun ra một ngụm
máu, vứt lại một câu “Ai cần cậu quản” sau đó tức giận xoay đầu lại. Sau khi giải tán
tôi đi theo phần lớn mọi người trở về lớp học, Giang Hoài Dã lại âm thầm đi song
song với tôi, tôi nhìn thoáng qua anh một cái, không muốn nói chuyện, một mạch đi
đến chỗ ngồi, Giang Hoài Dã mới hắng giọng một cái, lại gần hỏi tôi: “Bạn cùng bàn,
cậu tức giận à?” Tôi nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt thâm thúy dưới tóc mái lưa thưa
của anh, mắt hai mí rõ ràng xinh đẹp giống như tôi, tôi nhất thời thất thần, suy nghĩ
một chút, liền tức giận thu lại ánh mắt, không muốn nói chuyện với anh. Yên tĩnh
như vậy đến khi hết giờ ra chơi, tôi thật ra cũng không thực sự tức giận, chỉ là cảm
thấy mới gặp bạn cùng lớp mới như vậy, rất lúng túng, đang thất thần thì thầy gọi tôi
đứng lên trả lời, tôi không biết thầy đã giảng bài đến đâu, Giang Hoài Dã duỗi ngón
tay chỉ chỉ một chỗ trên sách tôi mới trả lời được, tôi ngồi xuống quay đầu nhìn
Giang Hoài Dã đang chống tay lên cằm với bộ dạng uể oải, thật muốn cho anh một
đấm. Anh đưa tay vào cặp sách bới bới, lấy ra một bịch kẹo để lên bàn của tôi. Sau
đó nói nhỏ với tôi: “Tôi sai rồi, bạn cùng bàn đừng tức giận nữa được không?” Tôi
hừ một tiếng, cầm lấy một viên kẹo rồi đem phần còn dư trả anh. “Miễn cưỡng tha
thứ cho cậu.” Sau đó hai chúng tôi mới yên ổn không sóng gió nhưng thỉnh thoảng
lại dỗi lẫn nhau, tôi phát hiện Giang Hoài Dã đôi khi ngủ, đôi khi lại nghe giảng,
nhưng bài tập đều nộp đúng hạn, lúc tỉnh táo phần lớn thời gian đều làm đề, có đôi
lúc có thể giảng cho tôi một ít đề, có lúc làm tôi bực bội đến mức muốn bịt miệng
anh lại.
Sau đó một khoảng thời gian, đến thời điểm phải đổi chỗ ngồi, chúng tôi bị đổi đến
một góc cuối lớp, mọi người bắt đầu thu dọn đồ vật chuyển bàn, Giang Hoài Dã còn
đang ngủ, tôi đứng lên chuẩn bị dọn dẹp đồ,  bên cạnh có một bạn học đang thét to
nói nhường một chút, sau đó khiêng cái ghế tựa đi ngang qua hành lang, tôi thấy
cạnh ghế tựa sắc bén sắp đụng đến đầu của Giang Hoài Dã, theo bản năng ném đồ
vật trong tay, nghiêng người duỗi tay che trên đầu Giang Hoài Dã. Cạnh chiếc ghế
tựa va vào mu bàn tay tôi, tôi rút tay hít một ngụm khí lạnh, bạn học chuyển băng
ghế vội vàng nhận lỗi: “Xin lỗi……xin lỗi……” Giang Hoài Dã lúc này mới tỉnh dậy,
nhìn thấy vết cắt trên mu bàn tay tôi liền kéo tay tôi qua, trong giọng nói còn chưa
tan hết cơn buồn ngủ, “Xảy ra chuyện gì?” Tôi muốn rút tay lại nhưng vì đau quá
nên không rút nổi, bạn học bên cạnh không ngừng nói nguyên do sự việc, tôi nói
không sao với bạn học đó, sau đó cúi đầu nói với Giang Hoài Dã đang kéo tay tôi:
“Tôi không sao, tôi đi phòng y tế băng lại.” Giang Hoài Dã đứng lên, biểu cảm không
được tốt, nói với tôi: “Đợi một chút, tôi đi cùng cậu.” Sau đó động tác lưu loát đem
bàn của chúng tôi chuyển đến nơi cần chuyển, chỉnh đốn một lát rồi mang theo cặp
sách của hai chúng tôi liền kéo tôi đi. Trong phòng y tế không có người, tôi bị Giang
Hoài Dã nhấn ngồi trên giường, tôi nhìn anh đứng ở trước tủ tìm thuốc, gò má kéo
căng, tôi còn nói đùa: “Tôi không sao, thật đó, chỉ trầy xước một chút, tôi đối với mấy
cơn đau này không cảm thấy đau mấy, cậu đừng căng thẳng như vậy.” Anh cầm
cồn với băng ngồi xổm trước mặt tôi, không nói chuyện, yên tĩnh đến mức làm tôi có
chút rụt rè, anh nắm lấy tay tôi, cầm cồn i-ốt khử trùng sau đó băng bó lại, tôi nhìn
anh băng bó lộn xộn, đẩy tay anh ra tự mình băng sau đó đưa cho anh. “Cậu làm
đoạn kết đi.” Tôi nhìn ngón tay thon dài của anh đang cầm băng dính dán cho tôi,
sau đó nắm ngón tay tôi ngẩng đầu nhìn tôi: “Xin lỗi.” Tôi nhìn khuôn mặt khí thế ép
người của anh, cúi đầu lại gần anh, một tay khác không nhịn được sờ đầu anh.
“Thật sự không có gì, tôi đây là nhân nghĩa giúp đỡ người khác hiểu không? Cậu
hiện tại đang nợ tôi một ân tình  đấy.” “Được, nợ cậu một ân tình.” Anh thổi một hơi
vào mu bàn tay tôi. “Còn đau không?” “Tôi không có yếu đuối như vậy.” “Được, đi
thôi, đưa cậu về nhà.” “Hả?” “Chăm sóc bạn học nhỏ cùng bàn một chút.” Buổi chiều
kiểm tra xong lớp chúng tôi cùng ở lại trong lớp xem phim, một bộ phim hành động,
tôi đã xem qua vài lần, thế nên không quá hứng thú nên ngồi một bên chơi Anipop
(giống candy crush saga), bên cạnh Giang Hoài Dã cũng đang xem điện thoại. Tôi
tình cờ ngẩng đầu nhìn thấy cơ bụng của nam chính, sau đó giật nhẹ Giang Hoài Dã
hạ giọng nói: “Cậu có cơ bụng không?” Giang Hoài Dã cũng hạ giọng đáp tôi: “Có,
cậu có muốn sờ không?” Tôi nhìn biểu cảm ngả ngớn của anh, tỏ thái độ chắc chắn
tôi sẽ không dám, tôi bật cười lên, thò tay vào trong đồng phục của anh, biểu tình
của anh sững sờ, ngón tay cảm giác được bắt thịt vừa nóng vừa cứng, tôi nhẹ
nhàng chạm một cái thì muốn lấy ra, lại bị Giang Hoài Dã bắt lấy toàn bộ bàn tay đặt
trên cơ bụng anh. “Thế nào, không dám à?” Mặt tôi đã đỏ lên, nhưng trong hoàn
cảnh này, lá gan của tôi cũng to lên, “Có gì mà không dám?” Tôi trượt nhẹ ngón tay
trên cơ bụng anh, sờ đến bắp thịt không có xíu mỡ, còn có những đường viền nông,
tôi cảm thấy không tiện liền dịch tay xuống, sau đó liền khoát lên eo của anh, tôi
phát hiện đường viền của chiếc eo này……làm cả người tôi đều run lên. Tôi nghe
thấy hô hấp của anh nặng nề hơn, cách lớp đồng phục, từ bên ngoài đè lên tay tôi,
sau đó âm thanh trầm thấp vang lên bên tai tôi: “Bạn cùng bàn, lá gan của cậu cũng
to thật.” Kỳ nghỉ ngắn ngủi trôi qua, lúc tôi đến lớp Giang Hoài Dã vẫn chưa đến,
nghĩ đến ánh mắt của anh ngày đó, tôi liền không nhịn được có chút……Tôi mở bàn
tay ra, cảm xúc trên eo anh phảng phất vẫn còn trên đầu ngón tay, mặt tôi không
kiềm được, tự giác hồng lên. Một lát sau lớp trưởng cầm bảng thành tích dán ở phía
trước, tôi với mọi người tu tập lại xem, họ xem xong rồi thì tôi mới nhìn thấy thành
tích của mình, tôi vẫn xếp hạng nhất, tôi hài lòng gật gật đầu, nhìn thấy Giang Hoài
Dã ngay bên dưới tôi, tổng điểm cũng chỉ thấp hơn tôi 1 điểm. 
 
“A……bạn cùng bàn cũng rất lợi hại.” tôi quay đầu nhìn Giang Hoài Dã xuất hiện
phía sau tôi, tóc có chút rối, nhìn thấy sắc mặt của tôi trở nên hồng hồng, còn duỗi
tay vuốt tóc đuôi ngựa của tôi. “Không sai,” “Ai muốn sự khẳng định của cậu! 

You might also like