Download as docx, pdf, or txt
Download as docx, pdf, or txt
You are on page 1of 5

“Giang Hoà i Dã , đổ i cho tớ .


Tô i nó i mà khô ng suy nghĩ gì, vì tô i hoà n toà n đượ c nó i như vậ y vớ i
Giang Hoà i Dã. Cậ u ấy vừ a đi từ că ng tin về, đặ t sữ a chua lên bà n củ a
tô i hơi lỗ mã ng.
“Khỏ i đi đi, cậ u đó i quá rồ i”.
Tô i đặ t bài tậ p tiếng Trung lên bà n cậ u ấ y, “Nà y, tớ là m xong cho cậ u
rồ i nà y”.
Giang Hoà i Dã nhướ ng mà y và gậ t đầ u hà i lò ng. Sau đó cậ u ấ y tú m lấ y
á o, nhích lạ i gầ n tô i, kéo khó a á o khoá c đồ ng phụ c họ c sinh xuố ng.
“Lai đâ y nà o Tâ n Hoa Đà o” - Tô i rá ng chịu đự ng hơi nó ng đang phả ra
trên mặ t, đưa tay đẩy cậ u ta ra “Cậ u thô lỗ quá , tô i từ chố i, cả m ơn.”
“Nà y, lạ i mộ t lầ n nữ a bị ngườ i cù ng bà n từ chố i trong ngà y sao.”
“Dừ ng lạ i đi mà ” - Tô i cú i đầ u lí nhí, bụ ng nén để khô ng cườ i ra thà nh
tiếng, bên cạ nh truyền đến tiếng thá o ố ng hú t sữ a chua sộ t soạ t.
“Uố ng đi, tớ lo sẵ n cho cậ u luô n rồ i đó .”

Cò n nă m phú t nữ a là và o lớ p, thầ y hiệu trưở ng đến sớ m “Nà o nà o cá c


bạ n trẻ lạ i đâ y, chú ng ta có mộ t cuộ c thi, họ c sinh nà o rả nh có thể
tham gia thử sứ c.”
Tờ bướ m truyền đến hà ng cuố i cù ng thì dừ ng lạ i ở ngã ba, tô i miệng
ngậ m sữ a chua vừ a viết câ u hỏ i và o lò ng bà n tay, Giang Hoà i Dã lắ c
lắ c chiếc ghế đẩ u nhìn và o tờ bướ m. Đượ c mộ t chố c cậ u ta đá và o
chiếc ghế tô i đang ngồ i, tô i cau mà y ngướ c lên nhìn cậ u ta.
“Thế nếu lú c cậ u quay trở lạ i trườ ng, đứ ng lên trướ c bứ c tườ ng củ a
lớ p chú ng ta nhậ n giả i thưở ng thì sao.”

Lú c cậ u ấ y nó i câ u đó , mặ t trờ i đang chiếu rọ i rấ t nhiều tia qua khung


cử a, nhữ ng đườ ng nét xinh đẹp củ a cậ u ấy khiến tô i có phầ n ngâ y
ngấ t, ngườ i thiếu niên hà o hoa ấ y vồ vậ p hướ ng về phía tô i. Giang
Hoà i Dã vớ i tay nghịch mớ tó c má i bờ m xờ m củ a tô i “Bạ n cù ng bà n,
chú a thầ n ơi, tô i nghĩ tô i đã dà nh rung cả m đầ u tiên nà y cho cậ u ấ y
rồ i, chắ c là ở khoả nh khắ c đó , hoặ c là …trướ c đó đã thích rồ i.”

Lú c Giang Hoà i Dã ô n thi ở lầ u 2, cậ u ấ y thườ ng hay nằ m bên cạ nh,


vừ a viết bà i vừ a xoắ n lấ y phầ n tó c đuô i gà buộ c cao củ a tô i. Tô i cũ ng
đã quen rồ i nên lờ cậ u ta đi “Cù ng bà n, lấ y cá i đó cho tô i!” Tô i trợ n
trò n mắ t “Đồ điên kia, cậ u khô ng tự là m đượ c sao?”
“Tó c củ a cậ u mềm quá , tớ khô ng muố n buô ng ra. Lấ y cho tô i nhanh
lên!” Tô i mỉm cườ i lịch sự , sau đó lấ y hết sứ c bình sinh lù i lạ i phía
sau, cố gắ ng thoá t khỏ i tay cậ u ta. Kết quả là đầ u tô i, bằ ng mộ t lự c
mạ nh gấ p 3 lầ n bình thườ ng, đậ p và o tườ ng. Bà n tay Hoà i Dã đang
nắ m chun cộ t tó c củ a tô i giậ t kéo ngượ c lạ i đầ y hà m ơn. Nướ c mắ t tô i
liền trà o ra, tô i chỉ kịp cả m thấ y bà n tay củ a Hoà i Dã nhanh chó ng
đưa ra sau và vuố t nhẹ đỡ trên lưng tô i.

Mấ y ngườ i bạ n xung quanh quay đầ u lạ i nhìn tô i ý nhị, tô i khô ng hề


muố n mấ y cậ u ấ y đọ c đượ c cả m xú c củ a tô i, vộ i và ng ngồ i thụ p
xuố ng, vù i mặ t và o tó c. Đâ y là lầ n hiếm hoi mà tô i cả m thấ y hạ nh
phú c khi có bộ má i bờ m đó . Giang Hoà i Dã thấ p giọ ng hỏ i thă m bên
cạ nh, nhưng tô i khô ng muố n trả lờ i cậ u ta chú t nà o vì vẫ n cò n thấ y
khó chịu. Mộ t lá t sau tô i nghe thấ y tiếng sộ t soạ t, rồ i tấ m á o đồ ng
phụ c vớ i mù i hương quen thuộ c củ a Giang Hoà i Dã chụ p lên đầ u tô i.
Câ u ta cưỡ ng chế kéo tô i lên và lô i tô i ra khỏ i lớ p họ c. Độ ấ m từ tay
cậ u ấy truyền đến là m tay tô i tê cứ ng. Lú c đó đầ u tô i có phầ n choá ng
vá ng.

Giang Hoà i Dã đã kéo tô i đi mộ t quã ng xa, đó là mộ t bệnh xá quen


thuộ c, nên tô i xé tấ m á o đang là m đầ u tô i đau như bú a bổ xuố ng, ô m
và o bụ ng và leo lên bà n ngồ i, đầ u vẫ n cò n choá ng vá ng. Lú c nà y Giang
Hoà i Dã đã đứ ng chắ n trướ c mặ t tô i, nhắ c nhở “Bậ t đèn lên, sẽ có hơi
chó i mắ t.” Tầ m nhìn có phầ n rõ hơn, tô i gạ t tay cậ u ta ra.

“Tô i khô ng sao. Tô i có đau thì cậ u cũ ng đâ u có biết!” Nhưng cậ u ta


vẫ n trêu “Mớ i có chú t xíu đã khó c rồ i, thậ t là mít ướ t quá đi!” Tô i ngồ i
trên chiếc bà n cao, tầ m mắ t có thể nhìn đượ c và o mắ t củ a Hoà i Dã,
cậ u ấy đang cầ m tú i đá nhẹ nhà ng chườ m lên lưng tô i.
“Như vầ y đỡ hơn chú t nà o chưa?”
Tô i định ngướ c lên nhìn thì cậ u ấ y đã ở rấ t gầ n rồ i, nhữ ng lờ i tô i
muố n nó i đều mắ c kẹt trong cổ họ ng. Tô i nhìn và o đô i mắ t sá ng và
sâ u thẳ m ấ y, choá ng ngợ p.

Giang Hoà i Dã đưa tay ra vén tó c má i tô i lên, kết quả là mộ t tay cũ ng


khô ng đụ ng và o đượ c. Tô i đẩ y cậ u ta ra, tự chả i tó c. Cậ u ta gỡ tú i
chườ m đi mộ t lú c, sau đó nó i vớ i tô i “Xin lỗ i vì đã là m đau bạ n cù ng
bà n, hình như lú c nà o tô i cũ ng là m cậ u bị thương.” Cậ u ta đến gầ n và
nó i nhữ ng điều như thế, tô i thự c sự rấ t…
“Vậ y thì mắ c mớ gì cậ u quấ n dây cộ t tó c củ a tô i. Đừ ng có nó i thêm
nhữ ng lờ i đạ o đứ c giả nữ a. Tô i khô ng sao.” Tô i quay đầ u đi, khô ng
dá m nhìn và o mắ t cậ u ấ y nữ a. Rồ i sau đó bà n tay củ a Giang Hoà i Dã
nâ ng cằ m tô i lên, để tô i nhìn cậ u ấy, thì thầ m vớ i tô i“Bạ n cù ng bà n à ,
hình như tô i chưa bao giờ thổ lộ cho cậ u biết, rằ ng cậ u thự c sự rấ t là
xinh.”
Trên lầ u 2, tô i và Giang Hoà i Dã đượ c phâ n cô ng cù ng mộ t phò ng. Đọ c
số bá o danh tô i thấ y Giang Hoà i Dã ngồ i phía sau lưng. Cậ u ta đến
ngay khi giờ thi gầ n bắ t đầ u, bộ dạ ng có vẻ khô ng tỉnh tá o, bướ c đến
gầ n tô i rồ i lấ y ra mộ t tú i thuố c và đặ t lên bà n, rồ i điềm nhiên về chỗ
ngồ i. Tô i đằ ng hắ ng đẩ y tú i thuố c và o trong ngă n bà n.

Hai mươi phú t sau khi buổ i thi bắ t đầ u, chiếc ghế tô i đang ngồ i rung
lên theo nhịp châ n củ a bạ n đồ ng họ c ngồ i phía sau, tô i dịch ghế về
phía trướ c, né trá nh đô i châ n đang hung hă ng rung lắ c. Đến khi bắ t
đầ u viết bà i luậ n, tô i chỉnh ghế và o vị trí, thì đô i châ n đằ ng sau lạ i tiếp
tụ c. Có cả m giá c như ó c nã o tô i vă ng ra tứ phía, chuẩ n bị quay đầ u lạ i
xả cho tên đó mộ t trậ n.

Lú c vừ a quay lạ i thì hắ n ta đã sử a soạ n nộ p bà i. Tô i vừ a kinh ngạ c


thấ y hắ n ta là m bà i nhanh như vậ y, vừ a nhìn tên đó đang bướ c ngang
qua. Lú c đó hắ n ta cò n ngoá i lạ i chiếc ghế đẩ u, bộ dạ ng như thể “Bộ
cậ u khô ng tự chủ đượ c châ n củ a mình hay sao?” Thầ y giá m thị đến
xem thử chuyện gì đã xảy ra, nhưng Giang Hoà i Dã khô ng để tâ m, cậ u
ta bướ c ra khỏ i phò ng thi vớ i vẻ số t ruộ t.

Nử a phầ n sau củ a bà i thi tô i hoà n thà nh tố t. Sau lầ n cuố i kiểm tra lạ i


bà i, tô i bướ c ra khỏ i phò ng thi thì đã thấ y Giang Hoà i Dã đứ ng ở cử a
đợ i, á nh mặ t trờ i buô ng xuố ng trô ng cậ u thậ t đá ng yêu. Thấ y tô i đi ra
cậ u ta liền vớ i tay kéo tô i ra ngoà i “Nà y cù ng bà n, sao cậ u viết chậ m
thế?”

Mộ t cơn gió từ phía cậ u ấ y thổ i ngang qua, tô i đưa mắ t nhìn Hoà i Dã :


Á o đồ ng phụ c că ng phồ ng, mù i chanh má t là nh cuố n đến khướ u giá c.
Tô i bướ c về phía cậ u ta nó i “Muố n là m gì hả ? Thi cử kĩ cà ng vui chơi
hớ n hở có biết khô ng hả ?”
“Tô i đưa cậ u đi ă n mó n ngon ở nhà hà ng 7*”
“Rõ rà ng là cậ u đó i nên mờ i tô i, bớ t viện cớ đi.”
“Đú ng rồ i đú ng rồ i, bạ n cù ng bà n nó i cá i gì cũ ng đú ng.”

Đưa tô i đi ă n lẩ u, sau đó Hoà i Dã dẫ n tô i lên trung tâ m trò chơi điện


tử . Cậ u ta dừ ng lạ i trướ c má y bắ n sú ng “Để tô i cho cậ u lá c mắ t” - Tô i
bậ t cườ i “Đượ c đấ y, tô i cũ ng cho cậ u xem.” Chú ng tô i thay phiên nhau
đá nh 3 lầ n, mỗ i lượ t tô i đều trú ng. Giang Hoà i Dã chố ng chế “Khô ng
sao khô ng sao, tô i cũ ng khô ng giỏ i thể thao lắ m.”
“Vậ y xem như cậ u nợ tô i mộ t lầ n.”
Cuố i cù ng Giang Hoà i Dã bắ t tô i phả i mua vé xem phim cù ng, lú c ngồ i
trong khá n phò ng cậ u ta bả o “Khô ng ngờ cù ng cậ u lạ i vui vẻ đến thế.”
Tô i chết trâ n nhìn trong bó ng tố i, nhịp đậ p củ a cậ u ta dầ n dầ n cà ng rõ
rà ng hơn, á nh đèn flash chiếu qua là m châ n tô i vô tình đạ p nhẹ lên
chiếc tú i sợ i gai phồ ng rộ p “Đượ c ngồ i cù ng bà n vớ i cậ u là đủ rồ i.”

“Đó chỉ là mộ t phầ n”


“Chiến binh sở hữ u toà n diện sá u kĩ nă ng?
Phim hà nh độ ng xã hộ i?”
Tô i cườ i, “Tớ mê nhiều thứ lắ m.”

Đèn trong rạ p đã tắ t. Tô i chưa kịp quen vớ i bó ng tố i độ t ngộ t, chỉ cả m


nhậ n đượ c rằ ng Giang Hoà i Dã đang ở rấ t gầ n, má i tó c rẽ ngô i củ a cậ u
ấ y quét nhẹ lên trá n tô i. Trong phú t chố c tim tô i đậ p liên hồ i.
“Cù ng bà n cho tớ cơ hộ i để chú ng ta hiểu nhau hơn có đượ c khô ng?”
Giọ ng tô i lạ c đi, dườ ng như lú c đó nó khô ng cò n là củ a tô i nữ a, chỉ cò n
mỗ i cả m giá c đượ c rằ ng bà n tay cậ u ấ y đang nắ m nhẹ lấ y tay tô i. Tô i
bấ t giá c rù ng mình.
“Vậ y…đợ i đến khi biết điểm thi đạ i họ c.”

Mắ t tô i bắ t đầ u quen hơn vớ i bó ng tố i, tô i cả m thấ y gương mặ t củ a


Hoà i Dã ngà y cà ng gầ n hơn, mộ t cá i gì đó mềm mạ i chạ m nhẹ và o má .
“Cù ng bà n, cho cậ u vò ng tay mà u đỏ nà y.”

Sau nà y khi tô i nhớ lạ i, khi thi cấ p ba xong, thầ n sắ c củ a Giang Hoà i


Dã khô ng tố t lắ m, cậ u ấ y thườ ng bị phâ n tâ m, cũ ng hay ngủ nhiều
hơn thườ ng ngà y, chỉ là cậ u ấ y vẫ n giữ mộ t á nh nhìn lã ng đã ng dà nh
cho tô i. Tô i cũ ng khô ng chú tâ m lắ m.

Điểm thi cô ng bố và o buổ i chiều, lú c đó nhà tô i đi vắ ng, tô i rủ Hoà i Dã


sang că n gá c nhỏ vớ i lỉnh kỉnh nà o là má y tính và linh tinh thứ trên
chiếc ghế sofa củ a tô i. Hoà i Dã dườ ng như rấ t buồ n ngủ , nhưng tô i lạ i
thấ y trong cặ p củ a cậ u ấ y đầ y sá ch vở . Tô i thấ y hơi kì lạ , nhưng vẫ n
khô ng nghĩ ngợ i gì nhiều về điều đó .

Tô i mở hai trang web cù ng lú c để theo dõ i điểm số củ a cả hai. Hoà i Dã


ô m lấ y tô i từ phía sau, hơi thở phả và o cổ tô i khiến tô i chịu thua. Tô i
mỉm cườ i và hích nhẹ cậ u ấ y. Giang Hoà i Dã liếc nhẹ sang gương mặ t
tô i.
Giờ cô ng bố điểm đã tớ i, tô i nhanh chó ng truy cậ p. Đợ i mộ t chú t, tô i
tìm thấ y điểm số củ a mình, khá đú ng vớ i nă ng lự c họ c tậ p thườ ng có .
Vậ y mà điểm số củ a cậ u ta lạ i cao hơn tô i mộ t điểm.
Tô i hoà i nghi quay lạ i truy vấ n “Xưa giờ cậ u đều kém hơn tớ ít nhấ t
và i điểm.”
Giang Hoà i Dã tự a và o ghế sofa chă m chă m nhìn tô i “Cù ng bà n à , cậ u
khô ng biết là đườ ng kính là đườ ng ngắ n nhấ t để đến bên kia đườ ng
trò n sao? Ai mượ n cậ u đi theo đườ ng chu vi”
Tô i đơ ngườ i trong hai giâ y “Cậ u đượ c lắ m.”
Tô i giơ tay lên định cấ u lấ y cậ u ta thì đã bị tay cậ u ta giữ lạ i, kéo tô i
và o trong lò ng “Vậ y giờ chú ng ta chính thứ c vớ i nhau đượ c rồ i!”
“Tớ miễn cưỡ ng lắ m mớ i đồ ng ý đấy!”
Nó i vậ y nhưng lú c tiếng cườ i củ a Giang Hoà i Dã vang tớ i, tô i thấ y
toà n thâ n mình bủ n rủ n, cậ u dang tay ra ô m lấ y gương mặ t tô i “Vậ y
miễn cưỡ ng hô n tớ mộ t cá i đượ c khô ng?” Tay tô i chạ m lấ y cậ u ấ y, lầ n
theo chiếc cổ đang rướ n lên chờ đợ i, tô i hô n đá p trả .

Sau đó chú ng tô i cù ng thả o luậ n về việc chọ n trườ ng. Tô i tự a và o


vò ng tay củ a Hoà i Dã “Cậ u muố n họ c trườ ng nà o? Đạ i họ c C có ngà nh
cậ u thích, điểm củ a cậ u đang đứ ng thứ 21 nà y.”
“Tớ thích trườ ng B, mô i trườ ng họ c xá ở đó tớ thấ y hứ ng thú hơn.”
“Thì cũ ng quét vô i trắ ng thô i chứ khá c gì nhau đâ u.”
“Tự tin đấ y, bộ cậ u khô ng sợ bị mấ y anh chị ma cũ ă n hiếp sao?”
“Cò n ai bắ n tỉa xịn hơn tớ nữ a đâ u mà lo.”
“Tự tin vậ y là tố t đấy!”

Lú c ra về cậ u ấ y vẫ n vẫ y tay chà o tạ m biệt tô i như thườ ng lệ nên tô i


chẳ ng cả m thấ y điều gì bấ t thườ ng. Vậ y nên hô m sau tô i khô ng gọ i
cậ u ấ y. Chỉ đến khi tô i nghi ngờ rằ ng cậ u ấ y chia tay tô i thì đầ u ó c tô i
trở nên trố ng rỗ ng. Thậ m chí cá c thầ y cô cò n khô ng có tin tứ c gì về
cậ u ấ y. Sau đó mọ i liên lạ c về Giang Hoà i Dã đều bị cắ t đứ t, tô i chỉ
đượ c nhìn lạ i cá c hiệp sĩ trên bả ng tin khi quay trở lạ i thă m trườ ng.

Rấ t lâ u sau, tô i chỉ có thể nhờ các bạ n bè bên đạ i họ c C tìm giú p thô ng


tin về cậ u ấ y. Đó là khi tô i chợ t nhậ n ra cả mộ t tấ m hình vớ i cậ u tô i
cũ ng khô ng có , dườ ng như lú c ở bên nhau chỉ là đấ u khẩ u và tỉ thí.

Cậ u ấy giố ng như là giấ c mơ thờ i cấ p 3 củ a tô i.


Nhưng cũ ng khô ng tệ lắ m, bây giờ thì tô i đã hiểu rồ i.

You might also like