Professional Documents
Culture Documents
Chương 6 Nợ Nghĩa Kiếm Sầu
Chương 6 Nợ Nghĩa Kiếm Sầu
Cầm Thư vuốt bàn tay của Thiếu Hoa, nhỏ nhẹ nói :
- Thiếu Hoa! Trên thế gian này, con nghĩ đến cái gì
nhiều nhất!
Cầm Thư mỉm cười rồi lại ho khan. Nắm chặt bàn tay
Thiếu Hoa, Cầm Thư nói :
- Thiếu Hoa chỉ nghĩ đến một mình mẫu nương thôi
sao?
- Mẫu nương chỉ là một con bệnh trầm kha, sao có thể
quan trọng hơn con được!
- Thiếu Hoa xem con kìa! Tóc tai con để rối bù như
thế này thì đâu thể có một nhi nữ nào để mắt đến con!
- Con lớn lắm rồi, hẳn phải có một ý trung nhân nào
đó chứ?
- Ngô Tịnh sẽ nói cho con biết! Trở thành Kiếm chủ,
Thiếu Hoa sẽ không bị người ta bức hiếp nữa!
- Nếu vậy, con chẳng màn đến Kiếm chủ gì đó! Con
chỉ muốn hàng ngày được ở bên cạnh hầu hạ mẫu
nương thôi!
Thiếu Hoa nhìn vào mắt Cầm Thư rồi, nàng nghiêm
giọng nói :
- Mẫu nương có một báu vật liên can đến con! Nhưng
khi nào con trở thành Kiếm chủ, mẫu nương mới trao
cho con. Bằng như mẫu nương có ra đi đột ngột thì
khi nào con là Kiếm chủ mới được mở nó ra!
Nắn nót bàn tay của Thiếu Hoa, Cầm Thư nói :
- Mẫu nương chỉ nói thế thôi! Quyết định chính vẫn là
Thiếu Hoa! Mẫu nương không muốn ép con những gì
con không muốn!
Vỗ nhẹ vào bàn tay Thiếu Hoa, Cầm Thư nhẹ nhàng
nói :
- Con biết!
- Con đi đi!
Bước ra khỏi cửa thảo xá, Thiếu Hoa gặp ngay Ngô
Tịnh. Thiếu Hoa nói ngay :
Thiếu Hoa bật cười thành tiếng. Chàng vừa cưới vừa
nói :
Chực cởi dây buột thuyền, Thiếu Hoa ngẩng lên nói :
- Khi Thiếu Hoa ở ngoài khi đang đêm thì có cảm giác
như thế nào?
Đôi chân mày Thiếu Hoa nhíu lại. Chàng suy nghĩ
một lúc rồi nói :
- Buổi đầu một mình ra khơi, Thiếu Hoa hồi hộp lắm.
Bóng tối và sóng nước Hoàng giang luôn gieo cho
Thiếu Hoa một nỗi sợ hãi mông lung, nhưng riết rồi
tất cả trở nên quen thuộc. Nếu như không được đưa
thuyền ra khơi, đệ chắc chắn sẽ cảm thấy thiếu thốn
một cái gì đó!
Thiếu Hoa đáp lời ngay sau khi Ngô Tịnh vừa nói dứt
câu :
- Bất cứ điều gì xảy ra trên đời này đối với Thiếu Hoa,
điều đầu tiên Thiếu Hoa nghĩ đến trước tiên là mẫu
nương!
- Tại sao mẫu nương lại muốn đệ trở thành Kiếm chủ?
Thiếu Hoa nói rồi chống cây dằm đẩy con thuyền ra
khơi.
Ngô Tịnh nhìn theo con thuyền nan của Thiếu Hoa
cho đến khi nó mất hút trong tầm mắt chỉ còn lại một
điểm đen dập dềnh trên sóng nước.
Đứng trên ghềng đá, Ngô Tịnh chấp tay sau lưng. Y
suy nghĩ mông lung rồi bất giác buông một tiếng thở
dài. Ngô Tịnh lẩm nhẩm nói :
Cầm Thư xuất hiện với một tràng ho. Ngô Tịnh nhìn
lại Cầm Thư :
- Phu nhân!
Cầm Thư dùng khăn tay che miệng mình rồi nói :
Ngô Tịnh nói dứt câu thì Cầm Thư lại ho tiếp. Lần
này Cầm Thư ho thật dữ dội.
Thả tay khỏi miệng, Cầm Thư mỉm cười. Nàng từ tốn
nói :
- Ngô tôn giá! Cầm Thư biết mình như thế nào.
Chẳng ai có thể sống mãi với cuộc đời này! Cầm Thư
biết mình sẽ phải đi! Thời khắc của Cầm Thư không
còn bao lâu nữa!
Cầm Thư nhìn Ngô Tịnh, bất thình lình nàng quỳ
xuống.
- Cầm Thư! Đừng làm khó cho Ngô Tịnh! Nhận một
lạy của phu nhân, tại hạ khó đứng trong cuộc đời
này!
- Cầm Thư chỉ có thể nói với tôn giá, Thiếu Hoa là
người có cùng một số phận. Tôn giá muốn lập Kiếm
môn thì Cầm Thư nghĩ chỉ có Thiếu Hoa mới có căn
cơ nối tiếp những gì tôn giá còn làm dang dở.
- Cầm Thư phu nhân! Phu nhân có nghĩ cát bụi giang
hồ sẽ khiến cho tâm hồn Thiếu Hoa bị vẫn đục
không?
- Cầm Thư tin Thiếu Hoa sẽ biết gội rửa những bụi
cát của võ lâm!
Sau cơn ho, mặt Cầm Thư tái nhợt. Nàng đặt chiếc
khăn vào tay Ngô Tịnh rồi nói :