Professional Documents
Culture Documents
Chap 10
Chap 10
“…CLGT...”
Bây giờ đang là bữa trưa, sau khi kể cho cậu bạn thân Sagami về mối quan hệ của tôi
với Kii-san, nhìn mặt cậu ta đang trưng ra cái vẻ mặt ngạc nhiên chưa kìa.
“Này, đừng đùa với tao như thế chứ. Ngay cả khi mày giỡn, ít nhất cũng phải là một
điều gì đó đáng tin chút chứ.”
Tôi đưa ra hai bức ảnh của Kii-san chụp chung với tôi cho Sagami- người đã không tin
tôi.
Biểu hiện của Sagami lập tức chuyển thành sốc, như thể cậu ta bất ngờ bị sét đánh.
Mắt và miệng cậu ta mở to đến mức tôi thực sự ấn tượng bởi những biểu cảm mà con
người có thể tạo ra.
“Phải”
Sagami đã nhìn tôi với sự tức giận. Sau một lúc, tôi nuốt xuống và cúi đầu.
“Vậy đó là mày. Bạn trai cô ấy. Một cách nào đó, tao thấy thật kì lạ.”
“Ý mày, kì lạ là sao…?”
“Không, tao sẽ không có ý kiến nếu người ấy là một sinh viên đại học lớn tuổi hoặc gì
đó, nhưng khi là mày…”
Sự tức giận của Sagami biến mất khi cậu ta tự rên rỉ với chính mình.
“Mà, đừng kể cho bất cứ ai về chuyện này nhé. Tao không muốn thêm bất cứ rắc rối từ
ai nữa.”
“Ah, đương nhiên rồi. Thực ra, tại sao mà mày lại kể với tao chuyện đó ?”
“Vì một số lí do, tao không muốn giấu người bạn thân của mình. Cảm giác như làm thế
sẽ thô lỗ với mày.”
“Không, thế việc nói điều này với tao không thô lỗ hay sao? Kể cả bây giờ, tao vẫn
thích Kii-san. Nó hơi sốc. Mọi việc sẽ tốt hơn nếu mày không nói ra.”
“Xin lỗi...”
Choáng ngợp trước năng lượng của cậu ta, tôi ngoan ngoãn xin lỗi.
Tôi nghĩ rằng tôi đã rất chân thành khi nói với Sagami, nhưng tôi đoán rằng tôi chưa
cân nhắc đủ.
“W-well, vì mọi việc đã xảy ra rồi, umm… có lẽ từ giờ trở đi, tao sẽ lại nói dối vậy.”
Tôi không biết phải nói gì thêm, tôi đã bảo hắn rằng tôi sẽ tiếp tục nói dối. Sau đó, tôi
đứng dậy và rời phòng học.
Lúc đó, Sagami nằm dài ra bàn, đầy bất lực. Tôi đoán mọi chuyện có lẽ sẽ tốt hơn nếu
tôi không nói điều đó.
*****
Trường của chúng tôi có sân thượng và nó hầu như không khóa. Dù vậy, nó không phải
là một địa điểm nổi tiếng.
Ban đầu, nhiều học sinh năm nhất có thể tập trung ở đó vì tò mò nhưng dần dần, số
lượng cũng giảm dần.
Lí do là nó rất phiền phức để lên đến tận đó. Để lên sân thượng, bạn cần phải vượt qua
một tòa nhà bên cạnh những lớp học.
Vì thế, ở yên trong lớp học luôn là sự lựa chon tối ưu.
Cứ như vậy, tầng thượng trở thành một nơi vắng bóng học sinh.
Tuy nhiên, hôm nay, tôi đang hướng tới sân thượng.
Lí do rất đơn giản, tôi đang đi ăn trưa cùng người yêu tôi.
Cô ấy đã nói rằng muốn ăn ở quán cà phê, nhưng ở đó có quá nhiều người nên sẽ rất
rắc rối, do đó, chúng tôi đã quyết định gặp nhau ở tầng thượng.
“Ah, Yoshiki-kun!”
Khi tôi lên đến tầng thượng, tôi đã được chào đón bởi một Kii-san đang ngồi và nở một
nụ cười. Theo tôi nghĩ, thì cô ấy thật sự dễ thương, người yêu tôi mà.
“Không sao đâu, cũng không lâu lắm. Hơn nữa, nhanh lên và chúng ta bắt đầu ăn nào!”
Kii-san lấy một hộp bento ra trong sự hào hứng. Ở đó có hai hộp vì một số lí do nào đó.
Kii-san ăn nhiều thât đó.
Tôi nghĩ, và lấy hộp bento của tôi ra. Mẹ luôn làm bento cho tôi.
“Eh…?”
Kii-san rất ngạc nhiên khi thấy hộp bento của tôi.
“Đúng như tôi nghĩ, cậu đã không thấy tin nhắn trong LINE”
[LINE: App chat phổ biến ở vài quốc gia Châu Á như Nhật Bản…]
Nghe những gì Kii-san nói, tôi kiểm tra điện thoại. Khi tôi mở app LINE, thật ngạc
nhiên, có hơn 100 thông báo.
Tôi thường tắt thông báo của mình nên tôi hoàn toàn không chú ý.
Tiếp theo, tôi kiểm tra những thông báo đó, chúng đều đến từ Kii-san.
Một vài cái đầu đại loại như [Em rất hạnh phúc khi chúng ta giờ đây đang hẹn hò thật
sự<3] hay [Hãy chăm sóc em từ giờ], nhưng từ khi tôi không phản hồi, những cái sau
bắt đầu trở nên tiêu cực hơn như,[ Anh có ghét em không?] và tương tự.
Trong số những tin nhắn đó,có một cái nói rằng cô ấy sẽ làm bento cho tôi, như Kii-san
vừa nói.
Thậm chí sau đó, cô ấy còn gửi quá nhiều. Sau khi gửi khoảng 10 tin, rõ ràng là người
nhận được nó không chú ý.
Tôi nghĩ vậy, nhưng thật sự, tôi là người có lỗi, nên với cảm giác đói, tôi mở miệng ra
để nói.
“Xin lỗi, anh thực sự không để ý, tuy nhiên mọi thứ vẫn ổn, anh cũng có thể ăn cả bento
của người yêu mình làm nữa mà.”
Thực lòng, tôi đã lo lắng rằng tôi không thể nào ăn hết, nhưng giờ, tôi chỉ có thể cố
gắng hết khả năng của mình.
“Không sao đâu. Nhưng từ bây giờ, xin hãy đọc chúng một cách tràn đầy yêu thương
nhé.”
Tôi mỉm cười dịu dàng với cô ấy rồi mở hộp bento của tôi ra. Nó là một hộp bento đầy
chất dinh dưỡng, và cả tình yêu nữa.
Trước khi bữa trưa kết thúc, chúng tôi hứa với nhau rằng sẽ cùng ăn trưa trên tầng
thượng và từ giờ trở đi, Kii-san sẽ làm bento cho tôi.
Tối hôm đó, khi tôi trở về nhà, khác với thường lệ, mẹ tôi đã về. tôi bỏ hộp bento ở bếp
và ra phòng khách ngồi.
Nhìn theo cách này, mẹ tôi nghiêng đầu. Tôi chậm rãi đáp lại mẹ:
“Giờ con đã có bạn gái, nên cô ấy sẽ làm bento cho con từ bây giờ.”
Mẹ xúc động đến nỗi đã có vài giọt nước mắt đọng trên đôi mắt bà.
Hành động đến mức này khiến tôi có chút xấu hổ… Một phụ huynh khóc sau khi con
mình có bạn gái…
Sau đó, cửa phòng khách bật mở, và em gái tôi bước vào. Có vẻ như vừa tắm xong,
quấn một chiếc khăn tắm quanh cổ và chỉ mặc mỗi nội y.
Bạn có thể nghĩ có thể nhìn em gái mình trong tình trạng này là tốt, nhưng vì chúng tôi
là anh em nên chẳng cảm thấy gì cả.
Tôi chắc rằng em gái tôi cũng sẽ hạnh phúc như thế, tôi nghĩ:
“… Nó thật, thật tốt.”
Thường thì em gái tôi luôn tràn đầy năng lượng, tôi tự hỏi đã có chuyện gì xảy ra với
nó hôm nay.
“Mẹ không biết, nó sắp có bài kiểm tra nên có lẽ đang lo lắng về điều đó. Quan trọng
hơn, tối nay chúng ta có nên ăn Sekihan không? Con biết chứ? Sekihan!”
[Sekihan: Món xôi truyền thống của Nhật. Về cơ bản là hấp xôi với đậu đỏ. Thường
được phục vụ vào những ngày lễ đặc biệt như đám cưới…]
Tôi đã lo lắng về cô em gái bé nhỏ của tôi, nhưng khi nhìn thấy sự hào hứng của mẹ,
nỗi lo ấy chợt biến mất.
Vài ngày sau, em gái tôi không nói chuyện với tôi nữa, mặc dù chúng tôi thường trò
chuyện rất nhiều.