Download as rtf, pdf, or txt
Download as rtf, pdf, or txt
You are on page 1of 28

Người bạn tưởng tượng của con trai tôi đã chết

Hương thơm của cà phê lan tỏa một cách mạnh mẽ trong
không khí khi mà tôi đang đi xuống cầu thang. Tôi vươn
vai 1 cách uể oải khi xuống đến tầng dưới, cơ thể tôi vẫn
đang cố để thức dậy sau 1 giấc ngủ dài và ngon lành.
"Chào buổi sáng cả nhà" tôi nói khi mà đang đi vào nhà
bếp. Tôi thơm vợ tôi, Clair, một cái thơm lên má khi mà
tôi đi qua chỗ cô ấy.
"Bố ơi!!" con trai tôi nói, nhảy xuống chiếc ghế của nó và
chạy về phía tôi. Đúng là 1 khung cảnh quen thuộc mà.
Luke đã được 4 tuổi rồi. Tôi bế bổng nó lên và xoay vòng
quanh, mẹ nó thì lại tỏ ra không thích thú lắm về hành
động này và cố gắng để cho Luke ngồi xuống lại chiếc ghế
và ăn nốt bát ngũ cốc Cheerio của mình. Nhận thấy dáng
vẻ vội vã của Clair, tôi nhanh chóng đặt Luke xuống chiếc
ghế của nó để Luke có thể hoàn thành nốt bữa sáng.
"Tối qua con ngủ ngon chứ anh bạn nhỏ ?"
"Tốt ạ! Reggie đã đến thăm con vào tối qua."
"À phải rồi, vậy anh bạn Reginald tốt bụng vẫn khỏe
chứ ?" tôi nói với 1 giọng hơi mỉa mai.
"Tên cậu ấy là Reggie bố à, chứ không phải là Reginal!"
Luke nói, cố gắng để kéo dài âm tiết cuối ra như 1 cách
để nhấn mạnh lỗi sai của tôi.
"Được rồi bố xin lỗi. Vậy Reggie vẫn khỏe chứ ?" tôi đáp
lại.
Vợ tôi liếc tôi với 1 ánh mắt khó hiểu. Tôi biết là mình
không nên đồng tình với người bạn tưởng tượng mới này
của con trai tôi. Chắc chắn là Clair không đồng tình rồi.
Nhưng thực sự thì tôi không thấy bất cứ sự tai hại nào ở
đây cả. Thằng bé mới 4 tuổi thôi mà. Có 1 đứa trẻ 4 tuổi
nào là không có 1 người bạn tưởng tượng của riêng mình
cơ chứ ? Và với việc chúng tôi mới chuyển đến căn nhà
mới này tại một ngôi làng cũng mới, thì tôi nghĩ đây cũng
chỉ là 1 cách để thằng bé có thể làm quen với sự lạ lẫm
với mái nhà mới của mình mà thôi. Sự chuyển dịch nơi ở
tới Castlewood là một điều khá là bất ngờ. Với việc
chuyển tới đây thì tôi sẽ có nhiều cơ hội trong việc thăng
tiến trong công việc hơn. Đây là 1 cơ hội quá tốt để mà có
thể bỏ qua. Một điểm trừ ở đây, đó chính là sự đột ngột
khiến vợ và con trai tôi có quá ít thời gian để chuẩn bị
tinh thần.
"Cậu ấy vẫn ổn ạ" Luke nói.
Tôi nhìn lên vào của thằng bé. "Chỉ ổn thôi ư ? Nghe
không tốt lắm nhỉ. Cậu bạn Reggie tốt bụng có tâm sự gì
với con không ?"
"Cũng không có gì nhiều ạ" Luke nói, khi mà đang nhai
ngũ cốc của mình. "Mấy việc linh tinh thôi ạ."
"Mấy việc linh tinh à" tôi nhại lại.
"Vâng ạ. Cậu ấy nói là cậu ấy không thích bố lắm."
Tôi giả vờ đau khổ, nói rằng "Gì cơ! Reggie à, cháu làm
tổn thương ta rồi đấy!" tôi cù lét Luke trong khi nói và
thằng bé rất khoái điều đó. "Vậy thì, mong là khi bố gặp
Reggie tại bữa tiệc sinh nhật của con vào tuần sau, thì
cậu ấy sẽ nhận ra là bố cũng không quá tệ."
Con trai tôi cười 1 cách rạng rỡ và trả lời rằng, "Bố ngớ
ngẩn thật đó! Reggie không đến được đâu mà! Cậu ấy đã
chết rồi."
Tôi nghe thấy tiếng của chiếc muỗng mà vợ tôi đang cầm
bị va vào thành nồi. 2 chúng tôi đều quay ra và nhìn
nhau. Tôi dừng lại một nhịp trước khi quay ra để trả lời
thằng bé.
"Con nói rằng Reggie đã chết rồi ư ?" tôi nhìn vào con trai
mình và hỏi.
"Vâng ạ, cậu ấy đã chết từ rất lâu rồi ạ" con trai tôi trả lời
trong khi đang đưa chiếc thìa đầy ngũ cốc lên miệng.
"Mẹ ơi, giờ con có thể ra ngoài vườn chơi được chưa ạ ?
Con đã ăn gần hết cả bát rồi ạ !"
Clair có vẻ hơi bị mất tập trung một tí trước khi mà cô ấy
quay ra rồi gật đầu một cái với Luke.
"Được rồi, nhưng hãy nhớ mang cái bát đó ra bồn rửa đã
nhé."
"Vâng ạ!" Luke đáp lại, trong khi đang đổ phần ngũ cốc
thừa còn lại vào bồn. Thằng bé chạy về phía khu vườn
một cách vội vã. Với tôi đang nhìn theo sau.
"Em nghĩ sao về chuyện này ?" tôi hỏi vợ mình.
"Em không biết nữa. Khá là sởn da gà đấy, anh có thấy
thế không ?" cô ấy trả lời.
"Cũng hơi hơi. Thực sự là anh không hiểu làm sao mà
thằng bé có thể viết ra cả câu truyện này được. Em có
nghĩ rằng liệu có điều gì hơn thế không ?"
Clair nhìn tôi bằng 1 ánh mắt kì lạ. "Anh đang hỏi em là
liệu nhà chúng ta có đang bị ám bởi 1 con ma và nó ghé
thăm con trai mình mỗi tối không ư ? Thật à John ?"
"Thì sao chứ, em không tin vào ma quỷ à ?"
"Tất nhiên là không rồi ! Toàn những chuyện nhảm nhí
thôi. Đừng có nói với em là anh thực sự tin vào những
thứ tào lao này đấy nhé ?"
"Anh không biết nữa" tôi nói với 1 ánh nhìn trầm ngâm.
"Anh nghĩ là có rất nhiều thứ khác trong vũ trụ này mà
chúng ta vẫn chưa biết. Làm sao mà có thể chắc chắn
rằng không có thế giới sau cái chết chứ ?"
Cô ấy quay lại để làm nốt món trứng cho bữa sáng của
tôi. "Thật là kì quặc đấy John. Dù sao thì, như anh cũng
đã nói nhiều lần trước. Đó chỉ là một người bạn tưởng
tượng vô hại thôi mà, đúng chứ ?" cô ấy quay lại liếc nhìn
qua vai về phía tôi.
"Đúng chứ ?" tôi thì thầm, nửa nghe nửa không. Tâm trí
tôi giờ đang suy nghĩ về 1 vấn đề khác. Tôi nhìn ra ngoài
cửa sổ, nhìn Luke đang chơi trong cái hộp cát của nó.
"Có lẽ là anh nên ở trong phòng của Luke vào tối nay. Em
biết đấy, để kiểm tra xem, liệu có tên biến thái nào lẻn
vào phòng con trai chúng ta vào giữa đêm không."
"Thật đấy hả ? Anh không thấy thế là hơi quá sao ?"
"Thì cũng có hại gì đâu chứ ? Hôm nay là tối thứ 6 mà, bà
nội sẽ rất vui nếu có cháu trai qua chơi đó. Hai bà cháu có
thể cùng nhau xem "Những Chú Chó Cứu Hộ" trong khi 2
người ăn bỏng ngô và bánh quy. Và em sẽ có một buổi tối
thư giãn cho riêng mình trong bồn tắm với một ly rượu
vang và một cuốn sách hay."
Cô ấy cố để tỏ ra phiền phức, nhưng tôi vẫn có thể biết
được là cô ấy cảm thấy khá là hứng thú với kế hoạch này.
"Chuyện này vẫn khá là kì quặc, anh biết đấy" cô ấy nói.
"Thôi nào, em biết là một buổi tối để thư giãn ngâm mình
trong bồn tắm sẽ rất là thoải mái mà."
Cô ấy đảo mắt. Tôi biết là tôi đã thuyết phục được cô ấy
rồi. "Sao cũng được. Nhưng nếu mẹ anh bận thì kế hoạch
sẽ bị hủy nhé!"
Như là tôi dự đoán, mẹ tôi sẵn lòng để trông Luke vào tối
nay. Bà ấy đến để đưa thằng bé đi vào tối đó, tôi và Clair
đã có một buổi hẹn hò nhỏ với bánh Pizza mang về và
rượu vang rẻ tiền. Tôi đưa cô ấy vào bồn tắm để chuẩn
bị, sau đó ngồi xem một chương trình gì đó về người
ngoài hành tinh trên kênh History. Khoảng 11 giờ đêm,
tôi cảm thấy khá là buồn ngủ và quyết định đi vào phòng.
Sau khi thay sang bộ đồ ngủ của mình và đánh răng, tôi
thông báo với vợ rằng giờ mình sẽ đi "nói chuyện với
người chết", với một tông giọng đáng sợ lố bịch. Cô ấy
cũng đã đang nằm trên giường trong khi đang mải mê
đọc một cuốn sách rồi. "Vui vẻ nhé", cô ấy lẩm bẩm và
thổi cho tôi một nụ hôn gió. Tôi rời khỏi hơi ấm của căn
phòng và đi xuống dưới hành lang về phía phòng của
Luke. Tôi bật đèn lên và nhìn xung quanh. Bức tường màu
xanh lam có in hình một chú hề khá lớn đang nhìn tôi với
hàm răng đang nhe ra. Tôi rùng mình. Không hiểu sao vợ
tôi lại đồng ý với cái chủ đề này cho căn phòng của Luke.
Thực sự là không có gì đáng sợ hơn là một chú hề đâu.
Tôi tiến đến chiếc giường nhỏ của Luke với ga giường họa
tiết sọc xanh lam. Cái giường hơi nhỏ so với tôi, chân tôi
bị thò ra ngoài ở phần cuối giường, nhưng không sao cả,
tôi sẽ sống sót thôi. Tôi tắt cái đèn ngủ có hình con voi đi
và nằm xuống. Bóng tôi bao trùm căn phòng, ngoại trừ
một cái đèn ngủ hình nón ở góc phòng. Ánh đèn hơi đỏ
này khiến cho hình chú hề trên tường kia sáng lên. Sao
mà tôi lại không nhận ra độ đáng sợ của căn phòng này
vào buổi đêm cơ chứ ? Quay lưng về phía chú hề kia, tôi
cố hết sức để thư giãn và chìm vào giấc ngủ.
Tôi thức giấc đột ngột vào giữa đêm từ một giấc ngủ sâu
khi mà nghe thấy một tiếng cót két. Tôi phải mất một lúc
để định hình lại căn phòng mà mình đang ở.
À, mình đang ở phòng của Luke mà.
Tôi dụi mắt và nhìn quanh, cố gắng để xác định vị trí của
tiếng động kia. Cánh cửa của chiếc tủ quần áo phía góc
căn phòng hơi bị hé ra một tẹo. Chẳng phải mình đã đóng
khít nó từ trước lúc đi ngủ rồi sao ? Chiếc cặp bé tẹo của
Luke đưa qua đưa lại khi nó đang được treo trên chiếc
nắm cửa.
"Xin chào ?" tôi hỏi khẽ. "Có ai ở đó không ?"
Im lặng.
Tôi quay sang phải và giật mình khi nhìn thấy thằng hề
trên tường kia. Tôi thực sự phải nói chuyện với Clair về
vấn đề này. Chiếc đèn ngủ vẫn tỏa ra một ánh sáng đỏ lờ
mờ, làm cho căn phòng cũng trở nên biến dạng theo. Tôi
nhìn quanh căn phòng, nhìn thấy một đống thú nhồi
bông ở một góc, và cái kệ sách bên cái cửa.
"Ông không phải là Luke." Tôi quay ngoắt về phía chiếc tủ
quần áo kia. Giọng nói đó rất khẽ khàng, tôi còn không
chắc chắn là mình có thực sự nghe thấy nó không nữa.
"Ai ở đó vậy ?" tôi thì thầm về phía chiếc tủ.
Một lần nữa, chỉ là sự im lặng. Tôi dụi mắt. Chuyện này
thật là kì quặc. Tôi đang làm gì ở đây vậy chứ ? Có lẽ thực
sự là tôi đang làm quá mọi chuyện lên thật. Tôi là một
người đàn ông trưởng thành đang nằm ngủ trên một
chiếc giường tí hon cạnh một thằng hề trông cực kì kinh
dị. Tôi bỏ chăn ra và khi chuẩn bị cho chân xuống đất thì
tôi lại nghe thấy nó một lần nữa.
"Ông không phải là Luke."
Tôi sững người lại. Không còn nghi ngờ gì nữa. Chắc chắn
là có một giọng nói phát ra từ trong tủ quần áo. Từ từ và
cẩn trọng, như thể tôi không hề muốn nhìn thấy thứ gì
đang phát ra nó vậy, tôi quay sang về phía chiếc tủ nằm ở
góc phòng. Từ ánh sáng đỏ lờ mờ của chiếc đèn ngủ, tôi
nhìn thấy 1 gương mặt bé tẹo, trắng bệch. Chỉ có phần
trên của gương mặt là lộ ra thôi, hai lỗ đen to và tròn là
đôi mắt, một vầng trán màu ghi, và một mái tóc đen
nhánh. Gương mặt đó nhìn chằm chằm vào tôi từ phía
trên nóc tủ, như thể đó là một đứa trẻ cao lớn một cách
kì lạ đang đứng phía sau bức tường vậy.
Cái quái gì vậy ?
"Ngươi-ngươi là ai vậy ?" tôi ngập ngừng nói.
Gương mặt đó vẫn đứng im. Tôi nhận thấy rằng nó vẫn
nhìn tôi chưa chớp mắt phát nào.
"Ngươi là Reggie ư ?" tôi hỏi.
Khi tôi phát âm đến cái tên đó, gương mặt đột nhiên biến
mất, và tôi nghe thấy những tiếng lục đục bên trong tủ
quần áo.
"Luke đâu rồi ?" giọng nói đó trở nên to hơn và thô bạo
hơn lần này, với cái tên Luke được phát âm một cách rất
tức giận.
"Thằng bé không có ở đây" tôi nói, với một tôn giọng
bình tĩnh hơn lần trước. "Ngươi muốn gì ?"
Im lặng trong vài giây. Cuối cùng, thì nó đáp lại, một cách
nhẹ nhàng hơn. "Muốn. Luke."
Tôi cảm thấy sốc khi nó nói điều đó.
"Ngươi không thể có Luke được" tôi nói một cách chắc
chắn.
Căn phòng đột nhiên trở nên lạnh ngắt khiến tôi dựng cả
tóc gáy.
Trước khi có thể nói bất cứ điều gì, tôi nhìn thấy có
chuyển động ở phía dưới chiếc tủ. Gương mặt kia đã
quay trở lại, và lần này thì tôi có thể nhìn thấy nó rõ ràng
hơn. Đó là khuôn mặt của một đứa trẻ, nhưng nó đã bị
biến dạng. Đây không phải là một đứa trẻ. Làn da của nó
trắng bệch một cách bệnh hoạn. Mắt của nó thì sâu
hoắm lại. Có những vầng thâm đen xung quanh hai mắt
của nó. Đôi môi thì nhợt nhạt và cong lên như là đang nở
một nụ cười bệnh hoạn vậy. Hàm răng của nó là thứ mà
tôi thấy ghê tởm nhất. Chúng cực kì nhỏ, mỏng và nhọ.
Giống như là mỗi cái răng đã bị bẻ gãy để tạo nên sản
phẩm cuối cùng kinh tởm này vậy. Cằm của nó ở sát đất
và nó nhìn vào tôi với một ánh mắt tức giận, một biểu
cảm mà tôi chưa thấy đứa trẻ nào làm bao giờ. Nó thuần
khiết nhưng lại rất tức giận. Nó nhìn tôi một lúc, sau đó
bắt di chuyển. Không, chính xác hơn là trườn. Với những
chi ở sát bên cơ thể dài ngoằng của nó, nó trườn đến tôi
từ chỗ chiếc tủ quần áo, với giọng nói liên tục ngày càng
lớn hơn, "Muốn Luke...Muốn Luke...". Tôi lùi lại càng sâu
càng tốt, cho đến khi lưng mình chạm phải cái đầu
giường, trong khi sinh vật kì lạ kia đang trườn đến chỗ
tôi. Sau đó, tôi không nhìn thấy cái đầu và hai vai của nó
nữa. Nó dần biến mất khi trườn vào dưới gầm giường.
Đứa trẻ đang ở dưới gầm giường. Tôi nắm lấy ga giường
bằng cả hai tay, không biết là nên làm gì. Nhịp tim của tôi
tăng lên rất cao và trán thì đổ đầy mồ hôi. Tấm đệm bị
lõm xuống như thể sinh vật kia đang cố tóm lấy và
trường trên nó, lộn ngược như một con dơi. Tiếng kêu
của những chiếc lò xo vang lên vì sức căng. Chậm rãi, tôi
có thể cảm thấy được chuyển động của sinh vật kia khi
mà nó di chuyển tay của mình, và tay còn lại. Cho đến khi
tôi nhìn thấy những chiếc móng tay bé tí và sắc nhọn xuất
hiện ở bên lề giường. Tôi chưa bao giờ hiểu được ý nghĩa
của cụm từ "sợ chết đứng", tôi luôn nghĩ rằng nếu mình
có phải đối mặt với một con quái vật giận dữ hay là một
tên sát nhân điên loạn cầm một chiếc rìu lớn, thì tôi có
thể dễ dàng tìm thấy sức mạnh ý chí của mình để bình
tĩnh lại và di chuyển. Nhưng ngay bây giờ, cái khả năng để
di chuyển đã bỏ mặc tôi, và tôi bị bắt phải chứng kiến
cảnh những bàn tay nhỏ và chết người đang bám để kéo
tới tôi. Tôi nhắm chặt mắt lại, không muốn nhìn thấy sinh
vật kia để rồi bị ám ảnh suốt phần đời còn lại. Và đó là
lúc, tôi nghe thấy nó.
"Jonh ? Anh à, hãy trở về phòng đi được không, chuyện
này thật là điên rồ."
Đèn được bật lên và cuối cùng thì tôi lại có thể di chuyển
được, tôi mở mắt ra và nhìn thấy vợ tôi đang đứng ở cửa.
"Jonh ? Anh có ổn không thế ?"
Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy một lúc cho đến khi chợt
nhận ra và quay xuống để nhìn xuống bên giường, nơi mà
những bàn tay bé nhỏ kia đã nắm lấy trước đó. Không có
gì ở đó cả.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
"Anh ổn, tất cả đều ổn".
Cô ấy cũng nhìn vào chỗ mà tôi đang nhìn. Không thấy gì
cả, cô ấy nói tiếp.
"Quay về phòng đi anh. Em không ngủ thiếu anh được,
em không quen ngủ một mình."
Cô ấy quay lại và rời đi, chiếc váy ngủ của cô ấy bay theo
sau. Tôi đợi ở sau khoảng 1 phút, lắng nghe xem có bất kì
tiếng động gì nữa không.
Tất cả đều im lặng.
Một cách lưỡng lự, tôi hạ lần lượt hai chân xuống sàn
nhà. Khi tôi đứng lên, tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng
được cái cảnh mà những bàn tay bé nhỏ kia thò ra từ
dưới gầm giường và nắm lấy cổ chân tôi, nhưng không có
gì xảy ra cả. Tôi không có đủ dũng khí để có thể nhìn
xuống dưới gầm giường. Vì có khả năng là tôi sẽ thực sự
mặt đối mặt với sinh vật hình trẻ con kia. Thay vào đó, tôi
quay người lại, đi thẳng ra ngoài phòng và đóng chặt cửa
lại phía sau.
Trở về phòng ngủ của mình, với người vợ đang ngủ say
giấc bên cạnh, thì tôi cứ nằm chật vật hàng tiếng đồng
hồ, không thể nào tống khứ được gương mặt kì dị kia ra
khỏi tâm trí mình được. Tôi không thể nào ngủ được với
cái nỗi sợ là những bàn tay lạnh lẽo, bé nhỏ kia sẽ tới và
bóp cổ tôi, thì thầm vào tai tôi với một giọng nói như rắn
trong màn đêm.
Hẳn là tôi đã thiếp đi trong những suy nghĩ đó, vì thứ tiếp
theo mà tôi biết, là trời đã sáng rồi. Ánh ban mai le lói
qua chiếc rèm cửa và những con chim thì đang hót một
cách phiền phức ở ngoài cửa sổ. Tôi dụi mắt để cho đỡ
ngái ngủ, trong khi vẫn còn những cảm giác dư âm của
đêm hôm qua.
Tôi không thể nào để Luke vào trong căn phòng đó một
lần nào nữa. Không phải là... với thứ đó. Không. Tôi phải
làm gì đó. Tôi phải bảo vệ con trai mình.
Tôi với lấy cái laptop ở dưới chân giường. Cái thứ chết
tiệt này hoạt động thực sự rất chậm. Cảm giác như tôi
phải đợi cả tiếng đồng hồ để cho nó khởi động lên vậy,
tôi bật thanh công cụ tìm kiếm lên và bắt đầu công cuộc
điều tra của mình.
"Làm thế nào để đuổi ma đi"
Con trỏ chuột nhấp nháy lên như thể là đang trêu ngươi
tôi vậy. Tôi nhanh chóng ấn nút "trở lại" và gõ "hướng
dẫn trừ tà".
Được rồi, cái này nghe còn tệ hơn cái ban nãy nữa.
"Thanh tẩy những linh hồn trong nhà của bạn". Nghe tốt
hơn rồi đấy. Tôi ấn vào enter. Những kết quả hiện ra đều
không nhất quán, như tôi nghĩ từ trước. Nhưng cuối cùng
thì tôi cũng đã tìm thấy một vài trang web có những
thông tin mà mình cần.
Một vài tiếng sau, tôi đã có một kế hoạch. Và tôi đã tìm
thấy một cái tên.
Reginald Ward.
Sau tất cả thì cái thứ quái quỷ kia lại thực sự tên là
Reginald. Có vẻ như cả tôi và vợ đều đã không biết thông
tin này về ngôi nhà của mình, ngôi nhà này đã từng là
hiện trường của một vụ chết người thảm khốc, của một
cậu bé 8 tuổi vào năm 1907. Reginald Ward, dựa vào
những gì mà tôi tìm thấy trên mạng, đã qua đời vì căn
bệnh lao. Vốn đã bàng hoàng khi biết được rằng nhà
mình đã là nơi một cậu bé nhỏ đã qua đời một cách
thương tiếc, giờ tôi càng bàng hoàng hơn nữa khi nhận ra
rằng đứa bé đó vẫn đang vấn vương nơi đây. Tôi rùng
mình khi nghĩ về việc tại sao và thứ gì đã thay đổi cậu bé
đó qua nhiều thập kỉ, để rồi bị biến đổi thành...sinh vật
kia.
Vợ tôi thò đầu vào phòng và đánh bật tôi ra khỏi luồng
suy nghĩ. "Anh đang làm gì vậy ? Anh đã ở trong này cả
buổi sáng rồi đó."
"À, không có gì đâu" tôi đáp lại, đóng nắp chiếc laptop lại
một cách chậm rãi để không làm cô ấy nghi ngờ. "Anh chỉ
đang đọc tin tức online thôi."
"Được rồiii" cô ấy kéo dài âm cuối ra trong khi đang nhìn
tôi một cách kì lạ.
Yeah. Chắc chắn là cô ấy đã nghi ngờ rồi. Tôi phải nghĩ ra
một thứ gì đó thôi.
"Em này, dạo này trông em có vẻ hơi căng thẳng đó. Hay
là anh bảo mẹ trông Luke thêm một vài tiếng nữa để em
có thể có một buổi đi spa thì sao nhỉ."
Cô ấy rướn lông mày lên. "Anh nghiêm túc hả ? Em tưởng
anh bảo rằng đi spa là cách vô dụng nhất để tiêu tiền
chứ."
Nụ cười của tôi hơi gượng gạo. Đúng là thế thật, tôi nghĩ
hoạt động này hoàn toàn rất tốn tiền. Bạn chẳng được
cái lợi ích gì từ nó cả. Nhưng tôi cần cô ấy rời ngôi nhà
bằng một cách nào đó. Cô ấy không thể ở đây trong khi
tôi đang thực hiện nghi lễ "thanh tẩy" này được.
"Đâu có đâu, em xứng đáng mà. Hãy mau đi gọi đến
trung tâm spa và đặt lịch đi."
Cô ấy nở một nụ cười tươi và chạy xuống nhà với lấy cái
điện thoại. Tôi cố không nghĩ về việc chuyến spa này sẽ lại
làm tôi tốn bao nhiêu tiền, mà thay vào đó trở lại để suy
nghĩ về vấn đề trước mắt quan trọng hơn. Tôi nghĩ rằng
mình đã có cách để có thể đuổi Reggie ra khỏi đây. Từ
những gì mà tôi đọc được ở trên mạng, sẽ tốt hơn nếu
làm nghi lễ này vào buổi đêm. Nhưng tôi không thể đợi
đến lúc đó được. Tôi phải giải quyết nó ngay bây giờ. Tôi
gọi cho mẹ tôi và bảo bà ấy trông Luke cho đến buổi tối.
Sau khi sắp xếp được thời gian mà mọi người sẽ về nhà,
tôi nhanh chóng mặc đồ và chạy xuống nhà.
"Em yêu à, anh có chút việc phải ra ngoài tí nhé."
"Vâng ạ. Em sẽ đi spa trong vòng 30 phút nữa. Có người
đột nhiên hủy gói dịch vụ cao cấp vào phút cuối và em đã
đặt nó luôn, tuyệt thật đó!?"
Tôi thở dài trong đầu những vẫn cố nở một nụ cười tươi.
"Tuyệt thật đấy em yêu. Vui vẻ nhé."
Tôi cầm lấy chìa khóa xe và chạy ra bãi đỗ.
45 phút sau, tôi quay trở lại với đống đồ đạc cần thiết.
Clair đã đi rồi. Giờ tôi đang ở một mình. À thì, cũng
không hẳn là một mình nếu nói một cách chính xác.
Tôi xách đồ lên tầng và mở cửa vào phòng của Luke. Tôi
kéo chiếc rèm cửa xuống và căn phòng trở nên đáng sợ
chẳng kém gì tối qua cả. Thời tiết bỗng trở nên âm u và
mưa, vậy nên chút ánh sáng le lói chiếu qua cửa cho căn
phòng một cảm giác lờ mờ như đêm trước đó. Tôi rùng
mình. Đóng cửa lại, bày hết đồ đạc ra sàn nhà. Tôi dừng
lại một chút để kiểm tra lại xem là đã đủ những thứ cần
thiết chưa. 1 bó gậy nhỏ mà tôi được bảo chính là những
đũa phép, một cái vỏ bào ngư, một chiếc lông vũ lớn,
một hộp đựng muối, và một cuốn kinh thánh. Tôi mở
điện thoại lên và tìm lại bài viết mà mình đã lưu lại trước
đó. Tôi nhanh chóng đọc hết cách thức thực hiện để chắc
chắn là mình đã chuẩn bị mọi thứ đúng cách.
Đầu tiên là tôi cầm lên một nắm muối và dải 1 đường ở
ngoài cửa phòng. Điều này là để ngăn chặn cho những
linh hồn không bay ra ngoài và vào những căn phòng
khác trong khi nghi lễ được thực hiện. Tôi không biết là
liệu nó có hoạt động hay không nữa, nhưng cứ làm vậy
cho chắc chắn vậy. Tiếp theo, thì để cái vỏ bào ngư lên
trên cuốn kinh thánh.
Tôi đi đến chỗ cửa sổ và nâng cái rèm cửa đỏ lên. Giờ thì
cơn mưa đã trở nên to hơn rồi. Tôi mở hé cửa sổ một
tẹo. Mục đích cho việc này dựa theo những gì mà tôi đã
tìm hiểu đó chính là để tạo một lối thoát cho linh hồn. Tôi
không muốn nước mưa bắn vào và làm bẩn căn phòng
nên chỉ mở hé một tẹo thôi. Mong thế là đủ. Tôi lôi ra
một chiếc bật lửa từ trong túi áo và bật nó lên. Ánh lửa
nhỏ nhoi đung đưa trong căn phòng nhỏ lờ mờ ánh sáng.
Tôi cầm cây đủa lên và đốt nó. Nó bắt lửa và ánh lên vầng
đỏ. Tôi thổi tắt lửa đi, nhưng cây nhang vẫn tiếp tục cháy,
nó tỏa ra một mùi hương đặc trưng, giống như là mùi đất
vậy. Tôi nhanh chóng thả cây nhang vào trong chiếc vỏ
bào ngư và cầm nó lên cùng với cuốn kinh thánh. Với tay
còn lại, tôi cầm lên chiếc lông vũ lớn.
Tôi đã sẵn sàng rồi.
Tôi bắt đầu đi quanh căn phòng. Với mỗi bước, tôi lại
dùng chiếc lông kia để xua khói từ cây nhang đi, phủ toàn
bộ căn phòng với cái mùi đất nồng nặc đó. Tôi tiếp tục đi
thêm 2 vòng nữa, giữ im lặng trong khi làm những hành
động này. Sau khoảng 3 lần, tôi niệm.
"Reggie Ward. Nhân danh Chúa ta yêu cầu ngươi hãy rời
khỏi nơi này. Ngươi không được chào đón ở đây và ngươi
phải rời đi." Tôi dừng lại một vài nhịp trong khi vẫn đang
đi vòng quanh.
Không có gì xảy ra cả.
Tôi lại tiếp tục.
"Reggie Ward. Nhân danh Chúa ta yêu cầu ngươi hãy rời
khỏi nơi này. Ngươi không được chào đón ở đây và ngươi
phải rời đi."
Vẫn không gì xảy ra cả. Nên tôi tiếp tục làm vậy.
"Reggie Ward. Nhân danh Chúa ta yêu cầu ngươi hãy rời
khỏi nơi này."
Ban đầu, tôi nghĩ rằng chắc vẫn chưa có gì đâu. Về sau,
tôi mới nhận ra rằng, có gì đó đã thay đổi.
Tôi không còn nghe thấy tiếng mưa rơi nữa.
Nó giống kiểu như là lớp khói dày đặc đã khiến lớp không
khí trong phòng trở nên dày đặc. Cảm giác như tôi đang
ở dưới nước vậy. Tôi có thể nghe thấy nhịp tim mình tăng
lên.
"Reggie Ward. Nhân danh Chúa ta yêu cầu ngươi hãy rời
khỏi nơi này."
Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng động mạnh từ tủ quần
áo. Tôi dừng lại và nhìn về phía tiếng động. Cánh tủ mở
hé ra. Ở bên trong là một sinh vật bóng tối đang thu
mình. Không rời mắt khỏi nó, tôi niệm tiếp.
"Reggie Ward. Nhân danh Chúa ta yêu cầu ngươi hãy rời
khỏi nơi này."
Một tiếng đập mạnh nữa vang lên. Và rồi, một âm thanh
trầm đến mức tôi gần như không thể nghe thấy, 1 tiếng
rít lên, không giống như là tiếng huýt sáo đâu. Đó là 1
tiếng rít lên dài và trầm, giữa đó là những tiếng cào.
"Reggie Ward. Nhân danh Chúa ta yêu cầu ngươi hãy rời
khỏi nơi này! Ngươi không được chào đón ở đây!"
Tiếng rít trở nên to hơn. Và từ sâu trong chiếc tủ, một
giọng nói nhỏ, rên rỉ.
"Đừnggg." Câu từ bị kéo dài ra với một giọng nói khàn.
"Reggie, ngươi phải rời đi ngay bây giờ !" tôi hét lên về
phía chiếc tủ.
"Đừngggg" tiếng rít lần này to hơn. Từ trong bóng tối của
chiếc tủ quần áo, 2 bàn tay kinh dị, nhỏ nhắn màu ghi thò
ra ngoài nắm lấy cánh cửa tủ. "John..." Cách mà tên tôi
được phát âm bằng chất giọng đó khiến tôi ghê người.
"John...đừng...".
Tôi không đồng tình.
"Reggie Ward. Nhân danh Chúa ta yêu cầu ngươi hãy rời
khỏi nơi này ngay lập tức!"
Ở phía trên tủ, gương mặt nhỏ trắng bệch kia ghép lại với
2 đôi tay của nó. Ánh mắt đen nhánh tỏa ra một cảm xúc
sợ sệt. Làm tôi suýt nữa thì cảm thấy tội lỗi với sinh vật
này.
Nhưng tôi không hề.
Nhỏ nhẹ hơn, tôi nói một lần nữa.
"Reggie. Ngươi phải rời đi thôi."
Có khói tỏa ra từ đôi bàn tay nhỏ, như thể có một ngọn
lửa nào đó đang bùng cháy bên dưới làn da của sinh vật
này vậy.
Sinh vật này không nói thêm gì nữa. Chỉ có lục đục và
tiếng rít lên tràn trong không gian.
Tôi đứng xem trong sự run sợ khi mà đôi bàn tay rơi
xuống sàn nhà. Tôi có thể thấy những móng tay sắc nhọn
đang bấu xuống sàn nhà, nó đang cố để bò ra ngoài chiếc
tủ.
Trong ánh sáng nháy lên của sấm chớp ngoài cửa sổ, và
với tình trạng yếu đuối của nó, sinh vật này trông cực kì
đáng thương. Làn da màu ghi, da nó gợn sóng lên khi mà
làn khói chạm vào nó. Sinh vật đó đưa đôi mắt sâu đen
của nó nhìn vào tôi với sự cầu xin. Với chút nỗ lực cuối
cùng, nó nói.
"Đừng..."
Tôi thạm chí còn không có cơ hội để trả lời. Làn khói bao
phủ toàn bộ cơ thể của sinh vật kia và cuốn cùng nó ra
ngoài cửa sổ.
Tôi đứng im trong vài giây trước khi ngã khuỵu xuống mặt
đất. Tôi đã không hề nhận ra rằng nghi lễ này đã hút kiệt
toàn bộ sức lực của tôi cho đến bây giờ. Tôi lau lớp mồ
hôi mỏng trên lông mày đi rồi nhìn về phía chiếc tủ trống.
Kết thúc rồi.
Vào tối muộn hôm đó, vợ tôi và tôi ngồi với nhau trong
phòng khác, mời nhau những ly rượu vang trắng. Tôi
không nói nhiều lắm từ lúc cô ấy về nhà, cô ấy cảm thấy
rất thư giãn và thoải mái sau một ngày tận hưởng.
Tôi vẫn chưa hoàn toàn hoàn hồn lại được sau tất cả
những gì đã xảy ra hôm nay. Nhưng biết được rằng giờ
con trai mình đã được an toàn là quá đủ đối với tôi rồi.
Tối uống một ngụm rượu to và dựa lưng vào chiếc ghế
sofa mềm mại.
Tiếng chuông cửa vang lên và trước khi tôi có thể đặt
chiếc ly xuống, tiếng chân nhanh nhẹn của thằng bé trên
hành lang vang lên khi nó chạy về phía tôi.
"Bố! Mẹ!" Luke chạy vào phòng khách và sà vào chúng
tôi. Cười đùa vui vẻ, chúng tôi ôm thằng bé nghịch ngợm
vào lòng khi mà nó kể lại chuyến phiêu lưu của nó tại nhà
của bà nội. Thằng bé nói rất nhanh, tôi chỉ nghe được vài
từ trong một câu của nó. Từ những gì mà tôi nghe được,
thì có vẻ như họ đã có những khoảng thời gian vui vẻ
trong việc nước bánh, chơi trò chơi, và ăn rất nhiều đồ ăn
vặt.
Mẹ tôi bước vào phòng với một thái độ điềm đạm hơn.
"Từ từ thôi Luke, để họ thở cái đã chứ anh bạn nhỏ." bà
ấy nói.
"Con sẽ đi gặp Reggie đây ạ ! Không thể đợi để cho cậu
ấy nghe về bộ xếp hình mới mà bà mua cho con!"
Trước khi mà tôi có thể nói gì, thằng bé đã chạy một
mạch lên tầng và cười đùa trong niềm vui phấn khởi.
Mẹ tôi lắc đầu nói. "Thằng bé không thể nào ngừng kể về
anh bạn Reggie suốt cả cuối tuần." bà ấy ngồi xuống trên
chiếc ghế cạnh tôi.
"Chà, con có cảm giác như chúng ta sẽ không phải lo lắng
về Reggie nữa rồi" tôi nói.
Vợ tôi liếc nhìn với một ánh mắt tò mò, nhưng tôi đã
phớt lờ nó.
"Nhưng cũng khá là kì lạ đấy" mẹ tôi nói tiếp như thể bà
ấy không nghe thấy tôi vừa nói gì. "Khi mà mẹ hỏi thằng
bé về Reggie, thằng bé bảo là Reggie đã chết rồi."
"Con biết mà" Clair nói. "Khá là rợn người đúng không
ạ?"
"Đúng thế" mẹ tôi đáp lại. "Mẹ cũng thấy vậy đó. Nhưng
thằng bé bảo rằng cậu bé đó là bạn của mình, và rằng
Reggie đã bảo vệ thằng bé khỏi những người khác."
Tôi quay về phía mẹ tôi. "Mẹ vừa nói gì cơ ạ ?"
"Ừ, nó cũng làm mẹ hơi hãi một chút" bà ấy nói. "Thằng
bé nói rằng những người khác ở trên tầng gác mái rất xấu
tính và đã từng xuống để làm hại Luke. Thằng bé nói rằng
Reggie đã ngăn không cho điều đó xảy ra; rằng cậu bé kia
đã bảo vệ thằng bé và giữ cho thằng bé an toàn."
Một cảm giác lạnh sống lưng lan tỏa ra khắp cơ thể tôi.
Những người khác ư ? Bỗng nhiên, giọng nói khàn yếu ớt
của Reggie quay trở lại trong tâm trí tôi.
Muốn Luke. Muốn Luke.
Cảm giác như một cánh cổng đã được mở ra để cho 1
cơn lũ tràn vào, tôi đã hiểu mọi chuyện rồi. Reggie không
muốn Luke. Cậu ấy đã cố gắng để nói với tôi về "những
người khác". Những người khác muốn Luke. Reggie đã cố
để cảnh báo tôi. Cậu ấy đã cố để dọa tôi, để tôi có thể
đưa gia đình rời khỏi nơi này, cậu ấy đã cố để giúp tôi. Để
bảo vệ con trai mình.
Tôi nhanh chóng đặt xuống ly rượu và ném cái chăn sang
một bên. Trước khi mà tôi có thể đứng lên hoàn toàn,
tiếng hét của con trai tôi vang lên.

You might also like