Professional Documents
Culture Documents
Quách Hương Giang 12B3
Quách Hương Giang 12B3
Quách Hương Giang 12B3
hết, yếu tố ngoại cảnh tác động đến sự hồi sinh của Mị không thể không kể đến vẻ đẹp của mùa xuân về trên rẻo
cao Tây Bắc. Mùa xuân mang vẻ đẹp giàu chất thơ, hiện ra với nhiều gam màu rực rỡ với cỏ gianh vàng ửng,
những ruộng bí đỏ, những chiếc váy hoa xòe như những con bướm sặc sỡ. Mùa xuân còn hiện ra qua tiếng trẻ con
đợi Tết nô đùa, cười ầm trước sân, tiếng kèn, tiếng sáo, ... Qua đó, tác giả đã khắc họa rõ nét bức tranh mùa xuân
tươi trẻ, đẹp nên thơ, giàu sức sống, nồng nàn, tràn ngập niềm vui và hạnh phúc. Đặc biệt, tiếng sáo gọi bạn- biểu
tượng của tiếng gọi tự do, khát vọng tình yêu, hạnh phúc đã đánh thức con người ngày xưa của Mị, đánh thức cảm
xúc trong tâm hồn Mị khiến Mị ngồi “nhẩm thầm bài hát của người đang thổi”.
Tiếng sáo ấy đã dẫn đến hành động nổi loạn của cô: “Mị lén lấy hũ rượu uống ực từng bát một, uống như nuốt cay
đắng, phẫn uất vào lòng”. Cách uống rượu của Mị ây không phải là cách uống nhâm nhi thưởng thức chén rượu đầu
xuân mà là uống rượu để “uống” đi những cay cực, phẫn uất, nỗi niềm tiếc nuối quá khứ vào trong lòng. Mị uống
rượu không phải để say quên đi quá khứ, mà là nhờ men rượu để sống lại một lần nữa quá khứ tươi đẹp, tràn ngập
tự do và hạnh phúc.
Song, tiếng sáo, vẫn có tác dụng mãnh liệt nhất trong việc hồi sinh sức sống trong Mị. Khi nghe tiếng sáo gọi bạn
đầu làng, Mị đã ý thức trọn vẹn được quá khứ rực rỡ, những kỉ niệm ngọt ngào của quá khứ: “Mị thấy phơi phới trở
lại, trong lòng đột nhiên vui sướng như những đêm Tết ngày trước”. Tiếng sáo làm Mị nhớ về ngày trước, ngày Mị
còn ở với cha, khi Mị còn là một cô gái phơi phới tuổi thanh xuân: “uống rượu trên bếp lửa , thổi lá cũng hay như
thổi sáo, có biết bao nhiêu người mê ngày đêm đã thổi sáo đi theo Mị”. Mị hạnh phúc, vui sướng khi được tìm lại
chính mình, nhớ lại những kỉ niệm thời thiếu nữ say mê, là tự do, tuổi trẻ, hạnh phúc, tình yêu, là thiên đường.
Tuy vậy, Mị không chỉ nhận thức được quá khứ mà Mị còn nhận thức được hiện tại. Tiềm thức thì nhắc nhở Mị
vẫn là một con người và có quyền sống của một con người: “Mị trẻ lắm, Mị vẫn còn trẻ. Mị muốn đi chơi.” Nhưng
thực tại thật đau lòng và phũ phàng khi Mị ý thức được về thân phận hiện tại của mình. Ở đây, Tô Hoài đã bộc lộ
sự tinh tế của mình khi diễn tả sự giao tranh tâm lí trong nhân vật Mị giữa một bên là sức sống tiềm tàng, một bên
là ý thức về thân phận. Khi say, Mị nhớ và sống lại với ngày xưa, nhưng thực ra, Mị vẫn đang ở nhà thống lý Pá
Tra. Mị vẫn đang sống kiếp đọa đày với A Sử. Không chỉ vậy, Mị còn nhận thức được tình trạng thê thảm cuộc hôn
nhân giữa Mị và A Sử: “Huống chi A Sử với Mị, không có lòng với nhau mà vẫn phải ở với nhau!”. Khát vọng
sống, tự do, hạnh phúc, khát khao tuổi trẻ của Mị lớn bao nhiêu thì nỗi phẫn uất, đau đớn khi nhận thức được về
thực tại đầy đau khổ của Mị cũng lớn bấy nhiêu. Không cam chịu mãi kiếp nô lệ, kiếp làm dâu gạt nợ, Mị muốn tìm
đến cái chết để giải thoát cho bản thân mình: “Nếu có nắm lá ngón trong tay lúc này, Mị sẽ ăn cho chết ngay, chứ
không buồn nhớ lại nữa. Nhớ lại, chỉ thấy nước mắt ứa ra.”
Ý thức về cái chết lại xuất hiện, nhưng lần này nó có ý nghĩa khác. Nếu người đọc đánh giá ở mức độ sự sống cho
thể xác, thì đây là một quyết định tiêu cực của Mị. Tuy nhiên, nếu ta theo dõi toàn bộ diễn biến tâm lí nhân vật và
quan sát ở phương diện tinh thần, thì muốn chết là biểu hiện mãnh liệt nhất, dữ dội nhất của sự thức tỉnh lòng ham
sống, lòng khát khao hạnh phúc, thể hiện được lòng tự trọng, nhân phẩm cao đẹp của Mị, khi ước mong hướng đến
sự sống chân chính, thoát khỏi và vượt lên số phận bi thương của bản thân mình.
Không chỉ vậy, đoạn văn trên còn thể hiện rõ tài năng miêu tả tâm lí nhân vật vô cùng tinh tế của Tô Hoài. Sở
trường phân tích tâm lí cho phép ngòi bút tác giả lách sâu vào những bí mật của đời sống nội tâm, phát hiện nét đẹp
và nét riêng của tính cách của nhân vật Mị. Qua đoạn trích, nhà văn đã tố cáo tội ác của giai cấp thống trị, những kẻ
đã lợi dụng cường quyền và thần quyền để hủy hoại, chà đạp Mị cả về thể xác lẫn tinh thần. Đồng thời, Tô Hoài
cũng thể hiện niềm vui, tấm lòng trân trọng, ngợi ca khao khát sống chân chính cũng như khát khao được tự do,
hạnh phúc, được yêu thương của nhân vật Mị và bộc lộ niềm hi vọng, niềm tin vào sức sống của con người dù bị
chà đạp bởi tội ác của giai cấp thống trị cũng sẽ không bị hủy diệt.
Có thể nói, với trang văn trong đoạn trích đầy ắp tính nhân đạo và nhân văn của tác giả, kết hợp với nghệ thuật
xây dựng hình tượng nhân vật, miêu tả tâm lí nhân vật tinh tế, ngôn ngữ sinh động, đầy tính biểu cảm và nghệ thuật
kể chuyện lôi cuốn, tự nhiên, hấp dẫn, Tô Hoài đã vô cùng thành công khi diễn tả sự hồi sinh trong tâm hồn nhân
vật Mị. Chính sức sống tiềm tàng và mãnh liệt của người cô gái Mèo xinh đẹp ấy đã để lại ấn tượng sâu đậm trong
lòng người đọc và góp phần không nhỏ vào sự thành công của tác phẩm.
3