Download as pdf or txt
Download as pdf or txt
You are on page 1of 1

TRUYENFULL $

COM

Truyện Ngôn Tình Truyện Tiên Hiệp Truyện Xuyên Không

Trang Chủ ! Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn ! Chương …

Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng


Của Hắn - Chương 182: Tiểu
chúc long của sư tôn

Truyện Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn


Tác giả Nhục Bao Bất Cật Nhục
Danh mục Huyền Huyễn, Trọng Sinh, Ngược,
Đam Mỹ, Cổ Đại

" Trước # Tiếp !

Edit: Thiên Di

Beta:

Suy đoán đi suy đoán về, không phải suy


luận ban đầu, Sở Vãn Ninh không muốn
nghĩ nhiều, tự làm mình ngột ngạt.

Chỉ đối với chút tình cảm bất chợt này, y


ít nhất còn giữ lại. Bởi vậy đám cháy cuối
cùng cũng tắt, đoàn người chuẩn bị ngự
kiếm rời đi, Sở Vãn Ninh lại không có ý
định ngồi lên bội kiếm của Mặc Nhiên.

Đương nhiên Ngọc Hành trưởng lão có


thể miễn cưỡng bay lên hai mươi thước
cũng không định bước lên Hoài Sa, cho
nên mọi người đứng trước bãi đá lởm
chởm, nhất nhất bước lên bội kiếm phóng
đại của Mặc Nhiên, Sở Vãn Ninh lấy
thăng long phù của mình ra.

Đầu ngón tay trích máu, điểm lên trên


vảy rồng, rồng giấy nhỏ đột nhiên sống
dậy, bay lên cao, lượn mấy vòng, rồi bay
vòng vòng quanh chủ nhân hô lớn.

"Ái chà Sở Vãn Ninh, nhiều năm không


gặp, nhớ ghê ha, lần này ngươi muốn xin
bổn toạ giúp chuyện gì đây?"

"Đưa ta sang bờ bên kia."

"Ông nội ơi! Bổn toạ chính là đệ nhất


chân quân hàm chúc chi long từ khi khai
thiên lập địa Hồng Mông, sao có thể làm
chuyện của con lừa con ngựa được,
không đưa, không chở."

Trước mắt bao nhiêu người, con rồng


giấy này rung đùi đắc ý, thân tuy nhỏ,
giọng lại vang. Có đứa nhỏ nghe nó nói,
không nhịn được phì cười.

Sắc mặt Sở Vãn Ninh u ám hẳn đi, đưa


tay lên, bỗng cháy một ngọn lửa kim sắc,
thấp nói: "Không chở thì đốt."

"..." Tiểu long lập tức trợn mắt, đáp


xuống đất, giương nanh múa vuốt, thổi
râu trừng mắt, "Làm gì có ai như thế,
hung dữ không thèm nói lý, bạc tình lại
vô sỉ, chẳng trách mỗi lần gặp ngươi, đều
thấy ngươi cô đơn một mình!"

Mặc Nhiên nghe vậy quay đầu lại, định


nói gì đó, nhưng ngẫm lại, xung quanh
nhiều người như vậy, Sở Vãn Ninh lại sĩ
diện, nên vẫn không nói ra, chỉ lắc đầu
cười.

Sở Vãn Ninh cả giận nói: "Ngươi lắm


mồm thế!"

Nói xong vung tay lên, ánh lửa trên tay


lập tức bay về phía tiểu long trên đất,
nhưng Sở Vãn Ninh cũng không định đốt
nó thật mà chỉ uy thanh thế, vụt qua râu
rồng trên đất, tiểu long sợ tới mức gào
lớn, vội bay lên, móng vuốt lớn vuốt râu
mình.

"Đuôi của bổn toạ đâu! Râu của bổn toạ


đâu! Bổn toạ... Đầu của bổn toạ đâu! Vẫn
còn à! Vẫn còn hả!"

"Nhiều lời nữa là mất thật đấy." Sở Vãn


Ninh nghiến răng nghiến lợi nói, trong
tay lại tụ kim quang, "Biến lớn."

"... Oa hu hu hu hu!" Tiểu long nửa thật


nửa giả mà khóc nửa ngày, dùng móng
vuốt thê thê lương lương lau nước mắt
vốn chẳng tồn tại, mắt bằng hạt đậu liếc
tới ánh mắt sáng như lưỡi đao của Sở Vãn
Ninh, không khỏi rùng mình, tiếng hu hu
hu dừng lại, chợt vang một tiếng "Hức!"
buồn cười kết thúc.

Nó mềm như bông mà từ đất bay lên, giờ


giống như con rồng giấy thât cả người
không có xương, râu mềm oặt rủ xuống,
nó lại hức thêm một tiếng nữa, ấm ức hề
hề mà nói: "Chỉ một lần này thôi, không
có lần sau."

"Tùy ngươi."

Dù sao lần trước triệu nó ra, nó cũng nói


vậy.

Rồng giấy liền vươn bốn chân ra, như


đang giãn xương cốt, sau đó phát ra tiếng
kêu bén nhọn, ánh sáng kim quang yếu ớt
bỗng bao phủ thân nó, tản ra xung quanh,
kim quang càng lúc càng sáng, cuối cùng
nuốt chửng rồng giấy.

"Gừ——!"

Đột nhiên bên trong, tiếng rít gào bén


nhọn nhỏ bé biến thành tiếng hùng hồn
đáng sợ, trong phút chốc kim quang
chuyển thành màu tím, gió xung quanh
thổi vù vù, sóng đập mạnh lên bờ biển,
mọi người đều bị thổi đến không mở mắt
ra được, vội cúi đầu, hoặc lấy tay áo che
mặt lại.

Sở Vãn Ninh híp mắt, đuôi ngựa cùng y


phục rộng đều bị gió thổi bay phần phật.
Chờ kim quang dừng lại, mọi người nhìn
quanh, lại không thấy tiểu long kia đâu,
bờ biển im ắng, chẳng có gì.

"Hả? Có thấy gì đâu?"

Có đứa nhỏ kinh ngạc, lời còn chưa dứt,


đã nghe tiếng cưỡi mây ầm ầm trên đầu,
tiếng gầm to thanh chấn cửu tiêu, biển
giận ầm ầm, gió thổi lồng lộng.

Mọi người kinh ngạc sợ hãi ngẩng đầu


lên, mấy phần yên tĩnh, bỗng nhiên, sau
tầng mây dày đặc lộ ra một con rồng lớn,
mắt giận dữ trợn lên, móng vuốt hùng
dũng, râu to cứng rắn như cổ thụ trăm
năm, nó bay giữa tầng mây, uy vũ sinh
phong, đột nhiên hướng về phía trước,
sau đó bỗng phi xuống đất——!

Gió nổi lên tứ phía.

"Úi!"

"Oa!"

Advertisements

Phơi phới Tết cùng Honda


QC Mua xe Wave Alpha, Blade, Air
QC Blade hoặc Vision nhận ngay lượt…
Honda Việt Nam

MUA NGAY

Đứa trẻ mất cha mẹ bị doạ sợ, vẫn quen


khóc lóc gọi cha, Mặc Nhiên vội bé nó
lên, nhỏ giọng an ủi.

Sở Vãn Ninh cũng không nghĩ tới mình


lại doạ trẻ con, ngẩn ra một lúc, thấy cự
long hạ xuống, lập tức bảo: "Ngươi từ từ
chút."

"Gừ?"

Cự long to lớn không gì sánh được, thế


mà phát ra tiếng hừ hừ ngờ nghệch, sau
đó phịch một tiếng đáp xuống bãi đá, từ
từ rủ thân mình xuống.

Cự long này thấp phần to lớn, ngồi trên


nó không khác gì ngồi trên đất là bao,
cũng khó trách Sở Vãn Ninh không thích
ngự kiếm, nhưng lại chịu cưỡi rồng.

Mặc Nhiên cố ý muốn để Sở Vãn Ninh


thoải mái một chút, vỗ vỗ đứa nhỏ trong
lòng: "Đệ có muốn cùng vị ca ca kia, cưỡi
Hàm Chúc Chi Long không?"

Đứa nhỏ lại không muốn, chôn mặt bên


vai Mặc Nhiên, nhỏ giọng nói: "Nói nhỏ
cho huynh, ta không thích huynh ấy."

Mặc Nhiên cũng nói với nó: "Nói nhỏ cho


đệ, ta thích huynh ấy."

"A?" Đứa nhỏ sửng sốt một lát, lại ngây


thơ thuần khiết, hỏi nhỏ lại: "Thật ư?"

"Suỵt, đừng nói cho ai biết nhé."

Đứa bé lập tức cười rộ lên, che miệng lại,


liên tục gật đầu.

"Các ngươi còn nói gì nữa? Có đi không


đấy?" Sở Vãn Ninh cũng không định ngồi
chung với người khác, nhàn nhạt liếc bọn
họ một cái, sau đó cưỡi rồng bay lên,
nháy mắt bay cao trăm thước, biến mất
sau mây.

Bởi vì ngự kiếm chở người khác, không


thể bay quá nhanh, chạng vạng tối, họ
mới tới trấn Vô Thường ở Thục Trung,
Sở Vãn Ninh đến trước bọn họ, chào hỏi
mấy người giàu trong trấn. Trấn Vô
Thường được Tử Sinh Đỉnh bảo hộ, chỉ
cần Tiên Quân mở miệng, họ sẽ tận lực
làm theo.

Mấy dân tị nạn đưa về từ Lâm Nghi, được


mấy chủ nhà giàu đưa về nhà, đứa bé
được Mặc Nhiên bế lúc đi còn lưu luyến
không rời mà quay đầu lại vẫy tay với
hắn.

"Ân công ca ca, gặp lại sau."

"Ừ, gặp lại sau." Mặc Nhiên nói, đứng


dưới ánh chiều tà của hoàng hôn, nhìn họ
đi xa.

Sở Vãn Ninh không thích cảnh biệt ly,


đứng im một lát, xoay người rời đi. Mặc
Nhiên vội đi theo, cùng y trở về môn
phái.

Hai người trầm mặc bước trên thềm đá


sơn môn, từng bước từng bước, bóng cây
lay động, chiều hôm huy hoàng. Mặc
Nhiên nhớ lại Sở Vãn Ninh từng hao hết
linh lực, cõng mình bị trong thương đang
hôn mê bò lên đỉnh núi, giờ y còn mạnh
khoẻ đứng bên cạnh mình, cùng mình trở
về, không khỏi trăm mối cảm xúc ngổn
ngang.

Giữa vị đắng ngọt, hắn đưa tay, nắm lấy


tay Sở Vãn Ninh.

"..."

Cho dù lúc trước đã nắm tay một lần, Sở


Vãn Ninh vẫn cứng đờ như vậy, vụng về
như này, không tự nhiên như thế. Y cố
gắng tỏ vẻ trầm tĩnh, làm như mình rất
đạm nhiên, dáng vẻ thực tự nhiên.

Đáng tiếc người đối diện là Mặc Nhiên.

Là Mặc Vi Vũ người hiểu rõ y, hiểu rõ


tính cách y, thậm chí nốt ruồi bên tai mẫn
cảm hay đôi chân sợ lạnh.

Bọn họ không ai nói gì, nhưng Mặc


Nhiên thấy ngón tay y cứng đờ hơi run
lên, liền nắm lấy cả bàn tay Sở Vãn Ninh.

Chậm rãi trên con đường dài, Mặc Nhiên


mong con đường này dài hơn một chút,
để hắn có thể nắm tay y, lâu thêm một
chút, lại lâu thêm chút nữa.

Xa xa trên con đường dài, hắn lại mong


con đường này ngắn đi một chút, nếu có
thể ngắn đi chút nữa, năm đó Sở Vãn
Ninh chịu khổ cõng mình về nhà, có thể
đỡ hơn một chút, lại đỡ hơn chút nữa.

Cứ như vậy đi tới đỉnh núi, sơn môn nguy


nga có thể thấy rõ ràng.

Bỗng nhiên một người cao gầy khoác áo


lông cáo trắng xuất hiện sau lùm cây, hai
người chưa kịp nhìn rõ, đã nghe người nọ
gọi một tiếng.

"Sư tôn?!"

Sở Vãn Ninh hơi kinh ngạc, cơ hồ ngay


lập tức rút tay ra khỏi tay Mặc Nhiên, che
trong tay áo, sau đó ngừng bước chân,
ngẩng đầu lên.

Sư Muội ôm giỏ trà xuống bậc thang, ánh


hoàng hôn chiếu lên gương mặt thanh
như hoa sen, minh diễm tiên lệ, sáng ngời
giữa bầu trời hoàng hôn đỏ rực.

Y thực sự cực kỳ tuấn mỹ.

Sư Muội hẳn cũng không thấy lúc nãy hai


người nắm tay, có vẻ rất vui mừng, cười
nói: "Thật tốt quá! Hai người cuối cùng
cũng về rồi!"

Mặc Nhiên không đoán được bỗng nhiên


sẽ gặp y, hơi xấu hổ, nên hỏi: "Sư Muội
muốn ra ngoài sao?"

"Ừ, ta đang định xuống núi giúp tôn chủ


mua mấy thứ, không ngờ lại gặp sư tôn và
A Nhiên. Mấy hôm trước tôn chủ nhận
được hải đường đưa tin của sư tôn, nhưng
không gặp người, vẫn không yên lòng..."

Sở Vãn Ninh nói: "Ta và Mặc Nhiên đều


không bị thương. Những người khác
trong phái thì sao?"

"Cũng không sao." Sư Muội nói, "Thiếu


chủ tuy bị hắc tử điều khiển, nhưng may
là thời gian điều khiển không dài, không
tổn hại tới tâm mạch. Nhiều ngày Tham
Lang trưởng lão dốc lòng chữa trị, sáng
nay đã có thể xuống giường đi lại được
rồi."

Sở Vãn Ninh thở phào: "Vậy thì tốt rồi."

Sư Muội cười, liếc nhìn Mặc Nhiên một


cái, sau đó ôn nhu hạ tầm mắt, chắp tay
thi lễ: "Tuy còn rất nhiều điều muốn nói,
nhưng lát nữa Cô Nguyệt Dạ đưa dược
liệu tới, nếu không đi lấy, sẽ khiến người
ta chờ lâu. Ta đi trước đây, sư tôn, A
Nhiên, tối gặp lại sau."

"Ừ, ngươi đi đi." Sở Vãn Ninh nói, "Về


rồi lại nói chuyện."

Đến khi y phục Sư Muội lay động, bóng


dáng mờ dần, Sở Vãn Ninh liền quay đầu
lại, tuy khi nãy y cảm thấy Mặc Nhiên
không buông tay, là mình rút tay đi trước,
nhưng không biết tại sao lại giận dỗi
trong lòng, ánh mắt lạnh như lưỡi đao
sáng liếc qua Mặc Nhiên, phất tay áo bỏ
đi.

Mặc Nhiên: "........."

Hai người một trước một sau đến Đan


Tâm Điện, lại bị tình hình trước mắt làm
cho ngạc nhiên không biết nên nói gì.

Chỉ thấy trong chủ điện Tử Sinh Đỉnh,


bày đầy vàng bạc tơ lụa, ngọc quý san hô,
pháp khí linh thạch, trải một đường từ toà
cao tới cửa chính, còn một nửa tinh thạch
luyện bảo khí chặn ngoài cửa, hoàn toàn
không thể vào. Trừ mấy thứ này ra thì
không nói, không biết gì nguyên nhân cổ
quái gì, trong điện còn có hơn ba mươi
tuyệt sắc mỹ nữ đang đứng lo sợ bất an.

Mà Tiết Chính Ung thì sao, ông đang dở


khóc dở cười mà nói rõ lí lẽ với các đệ tử
mặc y phục Hoả Hoàng đỏ nhạt.

"Không được, chuyện này tuyệt đối


không được, những cái khác có thể nhận
được, nhưng những ca cơ này thì vẫn
mong các ngươi, trả về cho chủ thôi. Nơi
này của chúng ta thật sự không nghe hát,
cũng chẳng thích xem múa, cảm tạ, cảm
tạ."

Mặc Nhiên vào cùng Sở Vãn Ninh, ba


mươi cô nương ca cơ đứng bên cạnh cửa,
mùi hương son phấn nồng nặc xộc vào
mũi, hắn vốn mẫn cảm với mùi hương,
không nhịn được, ngay lập tức hắt hơi
bốn năm lần.

Tiết Chính Ung quay đầu lại, thấy hai


người, lập tức vui mừng.

"A Nhiên, Ngọc Hành! Hai người đã về


rồi! Mau, mau giúp ta khuyên vị này...
Ặc... Vị đặc phái viên này."

Sở Vãn Ninh hơi nhướng mày: "Đặc phái


viên gì?"

Không đợi Tiết Chính Ung trả lời, vị đệ


tử kia đã nở nụ cười, quay lại, nhiệt tình
nói: "Tại hạ là đại đệ tử Hoả Hoàng Các,
phụng mệnh chủ, đặc biệt tới Tử Sinh
Đỉnh kết minh."

Sở Vãn Ninh: "..."

Loại chuyện kết minh này đương nhiên


không thể khinh suất, ba người hợp lực
khuyên người nọ nửa ngày, mới tiễn
người nọ đi được, Tiết Chính Ung nhìn
bóng dáng người nọ đi xa, nặng nề thở
dài, lau trán đầy mồ hôi: "Các ngươi biết
không, mấy ngày nay người của môn phái
lớn nhỏ ở Thượng Tu giới đến rất nhiều,
đều nói muốn kết thân với Tử Sinh Đỉnh.
Mấy năm nay ta không giao thiệp với họ
nhiều, họ vốn không muốn để ý tới chúng
ta, nhưng vì Côn Luân Đạp Tuyết Cung,
lần này tốp ba tốp năm tới chen nhau tặng
lễ vật, đột nhiên nhiệt tình như thế, ta
không biết nên ứng phó thế nào nữa."

You might also like