Professional Documents
Culture Documents
Chương 1
Chương 1
Chương 1
……
Có thể hiểu là, ban đầu Mèo rất vui vẻ chủ động làm
gì đó, Chó vừa hối thúc thì Mèo xuất hiện sự kháng
cự toàn diện từ thân thể đến tâm hồn.
Vừa hối đã phế, càng hối càng phế. Mèo muốn chạy
bộ nên mới đi chạy bộ chứ không phải vì Chó hối
thúc Mèo mới đi, hiểu không?
Tức chết mất, Mèo rõ ràng có thể làm tốt, sao Chó
cứ thích lo chuyện bao đồng.
Mmm, chủ động quyết định làm một việc, ban đầu tràn đầy mong đợi và cảm giác thành tích. Khi Mèo quyết định
muốn giảm cân, lên kết hoạch tập thể dục và giảm cân, sau đó chủ động thực hiện nó. Đó chính là một loại niềm vui
bản ngã.
Nói đúng lắm, mèo rất hài lòng với cuộc sống do Mèo sắp xếp.
Nhưng khi bị ai đó thúc giục thì cảm giác này đã biến mất.
Năng động chủ quan biến thành bị động khách quan. Có phải lúc nãy cảm giác tự hài lòng của Mèo đột nhiên biến
mất không?
Vốn là bản thân Mèo có thể tự mình đạt được thành tích, nhưng bị người khác thúc giục lại trở thành kết quả của
việc bị người khác hối thúc. Như vậy đã không “ngầu”, mà còn mất đi cảm giác thành tích nữa.
Ban đầu bạn vốn rất vui vẻ đi làm một việc nào đó, nhưng một khi bị hối thúc sẽ không muốn làm nữa,
đây là “Bị động phế” thường thấy trong cuộc sống, “Bị động phế” là một trạng thái kháng cự. Hạ quyết
tâm bắt đầu giảm cân, tập thể dục và từ đó lập ra kế hoạch tương ứng, chúng ta nhờ sự “chủ động” của
bản thân mà có được cảm giác tự hài lòng; Tuy nhiên, một câu hối thúc của người khác sẽ vô tình thổi
bay tất cả, rõ ràng là “Tôi chủ động sắp xếp”, bây giờ trở thành “bị buộc phải làm” rồi, do đó mất đi tính
tích cực và chỉ có “Càng giục càng phế”. Cho nên, đừng hối thúc nữa! Nếu không kiểm soát được cái
miệng của mình, thì hãy nói 1 câu “Cố gắng” nha.
NHẤT ĐỊNH PHẢI BẢO VỆ
QUYỀN ĐƯỢC TRỞ NÊN
“VÔ DỤNG” CỦA BẢN THÂN
Thoải mái không?
Tàm tạm thôi
Chỉ tạm thôi?
Từ góc độ vĩ mô mà nói, Mèo chỉ thoải mái
một chút, cho nên chỉ tạm thôi.
Mèo có thể nói rõ được không?
Um... Ví dụ 11h sáng thức dậy và xem hết bộ
phim Hàn Quốc với tốc độ 2x, sau đó lại xem
một mạch tới tập mới nhất của một
gameshow.
Hiểu rồi, quả nhiên cách hiểu của Mèo với “Vô dụng” vẫn chưa hợp lí, bản chất của “Tinh Thần vô dụng”
nằm ở chỗ Mèo luôn có thể từ bỏ đúng lúc.
Rất nhiều người không ý thức được rằng, khi đối mặt với khó khăn không thể giải quyết, bạn có một lựa
chọn là “lùi một bước”: Cho phép bản thân tạm thời dừng chân và trở thành “vô dụng” part-time. Cái gọi
là “vô dụng tạm thời” dạy cho chúng ta cách “tự chấp nhận”. “Tự chấp nhận” là tiền đề để thấu hiểu điểm
mạnh của bản thân và của người khác, đương nhiên vẫn có thể cảm thấy hài lòng một cách toàn diện với
bản thân mình “Dù tôi khác biệt hoặc có chỗ thiếu sót, nhưng tôi luôn công nhận chính mình”. Với những
người giỏi chấp nhận bản thân, họ sẽ ít cảm thấy căng thẳng, đau khổ và có cái nhìn khái quát hơn với bản
thân và mọi người, họ sẽ càng cảm thấy hài lòng với những điểm khác biệt của chính mình. Trong giao
tiếp, họ sẽ không vì bảo vệ hình tượng tốt đẹp của bản thân trong lòng người khác mà che giấu, phủ định
một phần của chính mình. Xin hãy nhớ, mãi mãi không được nghĩ rằng “Miễn tôi tiếp tục chỉ trích và phủ
định bản thân thì tôi có thể thay đổi”. Chỉ trích bản thân không thể đem lại cho bạn sự thay đổi thật sự,
ngược lại chỉ khiến bạn trở nên bất lực và lo lắng, dẫn đến nhiều cảm xúc tiêu cực hơn.
Nhưng bây giờ Mèo không có năng lượng, tinh thần trì
trệ, chỉ muốn trì hoãn và nằm đây thôi.
Xuất sắc
Chó lại khịa Mèo à.
Không không, Chó thât sự ghen tị với Mèo
Gần đây Chó rơi vào trình trạng “Càng thiếu năng
lượng, càng buộc bản thân phải phấn chấn lên” , như
là cố ý cười lớn hoặc bắt bản thân đi tới đi lui
Giống như hồi nãy?
Đúng.
Như vậy không tốt sao? Có thể ép bản thân vào
trạng thái phấn chấn, rất lợi hại, Mèo trước giờ
không làm được như vậy.
Chỉ là không ngừng nhắc nhở bản thân phải phấn
chấn, phấn chấn, phấn chấn, sau đó giả bộ cười và
phấn khích trở lại, cơ thể Chó đã thật sự tin như vậy.
Những người xung quanh thường hỏi sao Chó vui
vậy, thật sự càng không vui, Chó càng cười lớn, đây
có lẽ là một dạng phòng ngự. Phòng vệ
A... Thật ra, tâm trạng Chó thật sự rất tệ, cơ thể
mệt mỏi, cảm giác bản thân cần một khoảng
thời gian rảnh, nhưng lí trí không cho phép.
Chó quả thật là một “người tàn nhẫn” không
đúng, là “rất chó”.
Nhưng gần đây Chó cảm thấy như vậy không
ổn.
Khi thấu hiểu được bản thân, chúng ta sẽ dừng lại để nghỉ ngơi; còn khi tinh thần kiệt quệ, chúng ta lại
thường ép bản thân “phấn chấn một chút”. Trên thực tế, tinh thần là thứ giúp bạn thích nghi với môi
trường, khi một người xuất hiện tình trạng “tinh thần kiệt quệ”, vì sử dụng tài nguyên tâm lí và tinh thần
quá độ sẽ gây nên trạng thái mệt mỏi, ủ rũ, căng thẳng và cáu gắt, đây chính là nội tâm đang thể hiện sự
phản kháng với chúng ta. Trong trường hợp này, cứ tiếp tục ép bản thân bước vào và duy trì trạng thái
phấn chấn không tương thích, chỉ làm cho cuộc sống càng trở nên tồi tệ. Nếu đã là “tang”, thì hãy ngoan
ngoãn “khóc” chút đi! Đời người còn dài, chúng ta cần phải học cách tiếp thêm năng lượng. Trong xã hội
vội vã này trầm cảm, lo lắng, cô đơn có thể là trạng thái bình thường của cuộc sống.
ĐỜI NGƯỜI NGẮN LẮM, DÀNH NHIỀU
THÊM CHÚT THỜI GIAN ĂN UỐNG ĐI.
Tôi trước giờ rất nhiệt huyết với vấn đề ăn uống. Đừng
nghĩ rằng đây đơn giản chỉ là một hộp sushi.
Mà phải biết rằng, khi ăn một miếng bạn vẫn đang lãng phí
thời gian của đời mình. Tại sao không làm cho khoảng thời
gian này trở nên đáng giá hơn?
Nuốt vào bụng, nó sẽ biến thành một phần của cơ thể ta,
nên ta buộc phải nhiệt tình đối đãi.
Chậc chậc, nhìn 3 lát cá hồi này đi, mặc dù không phải loại
hảo hạng, nhưng vẫn hấp dẫn mê người đó.
Bạn nói xem, nếu ăn xong một bữa ăn, cái bụng béo
lên nhưng không cẩn thận cảm nhận hương vị tuyệt
vời này....
Đây là một sự hối tiếc không thể thay đổi, chủ nghĩa duy
vật và thuyết tương đối sẽ giúp cho bạn hiểu, trong phần
còn lại của sinh mệnh dài dằng dặc, sẽ không thể nào tái
hiện lại trải nghiệm giống như việc vừa làm xong.
Ngay cả xét dưới góc độ hẹp hơn, đó là một may mắn đối
với thứ... thậm chí không đáng đồng tiền.
Nhăm nhăm nhăm, nếu một bữa ăn đáng giá 50 tệ, phần có
nhiệm vụ lấp đầy bao tử nhiều nhất chỉ 10 tệ, 40 tệ còn lại,
đều là mua vì trải nghiệm và hương vị.
Nếu thuê được căn nhà sau đó chỉ biết nằm trên
giường ngủ. Như vậy thuê nhà không phải vô
ích rồi sao!
Nếu “Mèo sinh” chỉ kiên trì được 1 lần, thì tôi sẽ kiên
trì giữ lại sự nhiệt huyết với mỗi phần đồ ăn.
Hạnh phúc!
Duy trì sự nhiệt huyết đối với mỗi phần thức ăn, chính là “phẩm vị” của “Người nấu ăn” đối với hạnh phúc. “Phẩm
vị” từ này chỉ sự chú ý chủ động của
một người đối với sự vật tích cực xung
quanh, nó làm cho chúng ta nhận được
nhiều cảm giác hạnh phúc và vui vẻ
hơn. Ví dụ, mùi hương của thức ăn,
hương vị thưởng thức được sau mỗi lần
nhai, cảm giác chưa hài lòng sau khi ăn.
Thức ăn thiên biến vạn hóa, cái bất biến
chính là tâm ý hưởng thụ cuộc sống của
chúng ta. Giành nhiều thời gian thưởng
thức đồ ăn đi, ăn vì “phẩm vị”, đừng ăn
qua loa chỉ vì để no bụng, đánh mất đi
bản năng trải nghiệm những điều tốt
đẹp.
Tôi nghĩ trời sinh loài mèo không thể chấp nhận
sự nhàm chán, cần phải luôn đảm bảo thân thể
hoặc đầu óc bận rộn.
Cũng tốt!
Có lần tôi cảm thấy rảnh rỗi, rõ ràng hai tay đang
chạm vào điện thoại, nhưng lại không biết nên mở
App nào, đột nhiên bối rối.
Lúc ấy, quy trình lặp lại đơn giản, máy móc hóa này luôn mang lại cho tôi một thứ gì đó không thể giải thích được.
Không hứng thú, khi cảm thấy buồn chán thì tôi
càng có khuynh hướng không làm gì cả.
Bạn có hơi tiêu cực đó, chẳng lẽ bạn sẽ không vì buồn chán mà cảm thấy lo lắng sao? Lo lắng bản thân đang lãng
phí sinh mệnh vào những thứ vô nghĩa?
Cũng đúng.
Khi con người cảm thấy buồn chán thường muốn làm việc gì đó, nhưng không thể tìm ra được một việc nào chắc
chắn. Loại cảm giác lo lắng khi rảnh rỗi này đến từ việc chúng ta sợ hãi sự buồn chán. Buồn chán vốn không phải
vấn đề, vấn đề chính là chúng ta coi buồn chán như “nguy hiểm của đời người”, dường như chỉ có thể duy trì sự bận
rộn, cố gắng tận dụng từng giây từng phút mới chính là cuộc sống ý nghĩa. Nhưng ý nghĩa của cuộc sống do ai định
đoạt? Dành một chút thời gian để rảnh rỗi không được sao? Mong rằng bạn có thể đối đãi với khoảnh khác buồn
chán một cách khoan dung hơn, đời người còn dài, không cần phải lo lắng cho những phút giây như vậy nữa.
CON NGƯỜI KHI NỖ LỰC THƯỜNG DỄ MẮC CHỨNG HAY QUÊN
Ôi, kể Chó nghe chuyện này.
Hả?
.....
.....
Mèo đột nhiên quên mất muốn nói gì rồi, gần đây thường
xuyên mắc chứng hay quên, não bộ hay bị lag bất chợt.
Alzhei gì cơ ?
Alzheimer
Cái gì zheimer?
......
Tào lao.
Mèo bối rối đứng giữa căn phòng, giống như đứng ở trung tâm
vũ trụ kêu gọi tình yêu vậy.
Chứng hay quên cho thấy Mèo sống quá nỗ lực rồi.
Đại ca à, cách huynh an ủi Mèo quá siêu hình rồi đó, cái này cũng biết được sự cố gắng của Mèo ư?
Năng lực chú ý giống như một loại tài nguyên, tài nguyên thì đều có hạn, nó có thể đảm bảo Mèo chuyên tâm vào
những chuyện quan trọng. Chuyện quan trọng lại có quá nhiều, cho nên việc uống nước trở nên nhỏ nhặt, không
đáng kể. Đây không phải là mất trí nhớ mà nó có nghĩa Mèo là con mèo có thể làm đại sự,
Tin Chó đấy. Mèo hoàn lại đống hạt Óc chó Sesame Paste
Mèo vừa mua.
Á! Trời ơi! Mèo quên thanh toán phí báo danh Cuộc thi
Liếm Lông rồi!
Mèo chính xác bị mất trí nhớ, Chó đừng khuyên mèo nữa!!
Cái gì mà tài nguyên chú ý, thật nhảm nhí, Mèo cần gặp
bác sĩ, Mèo phải đi khám tâm lí!
Vậy Chó nghĩ chứng mất trí nhớ này của Mèo là do cố ý.
Quên rồi.
Có lúc chúng ta cố gắng nhớ một chuyện nào nó nhưng làm cách nào cũng không nhớ ra. Đừng lo, “chứng hay
quên” này thật ra là sự chú ý đang phân tán. Nguồn lực chú ý của chúng ta có hạn, chúng sẽ tiến hành lọc từng lớp
thông tin trong não bộ của chúng ta, để giúp chúng ta tập trung vào việc quan trọng nhất. Do đó, khi chúng ta “cố
gắng” nhớ lại, sự chú ý sẽ tập trung vào việc “cố gắng” đó, mà giấu đi việc ta đang cố nhớ. “Kể cho bạn nghe một
chuyện.....hả, tôi nói đến đâu rồi?” nghĩ không ra thì thôi đừng nghĩa nữa, điều này có nghĩa rằng việc bạn vừa quên
không quan trọng lắm đâu.
KHI CÓ NGƯỜI TÌM ĐẾN NHỜ GIÚP ĐỠ, BẠN NHẤT ĐỊNH PHẢI CẢNH GIÁC
Chiều nay con sen gắt gỏng quá.
Cô ấy nhận được 2 tin nhắn thì bắt đầu lầm bầm lầm
bầm.
Những câu như “Có phải nói tiếng người không? Biết
tôi rất bận còn bảo tôi phải giúp đỡ, còn “làm phiền rồi,
thật ngại quá”, thật sự biết ngại thì đừng có nói ra”. Cô
ấy vừa chửi vừa đập bàn phím rầm rầm, Mèo sợ không
dám vào đấy.
Nghĩa là gì?
Chính là kiểu ngữ khí ôn hòa, nho nhã lễ độ, thoạt đầu
nghe rất tinh tế, tạo cho đối phương khoảng trống vừa đủ.
Nhưng đây là cách nói chuyện với mục đích khiến người
khác giúp đỡ bản thân đạt được một điều gì đó.
Không mua.
Những lúc như vậy Mèo hy vọng Chó giúp Mèo, Mèo
buộc phải nghĩ cách khác đúng không?
“Mèo biết Chó bây giờ rất bận, nhưng khi Chó
quay lại có thể tiện đường mua giúp Mèo một
hộp đồ hộp không?” đây là cách diễn đạt thể
hiện sự thấu hiểu, khả năng được đáp ứng sẽ
cao hơn.
Khốn kiếp! Thảo nào con sen tức giận như vậy,
dùng cách nói hoa mỹ nhất, đưa ra yêu cầu khắt
khe nhất, còn làm cho người khác không thể
nhẫn tâm từ chối.
Đôi khi, đứng trước những lời nhờ vả “Yếu đuối, bất lực và đáng thương”, bạn có phải cũng rất khó để từ chối? Thật
ra, đây là đối phương sử dụng nghệ thuật nói chuyện yêu cầu giúp đỡ gọi là “Lịch sự tiêu cực”. Họ thấu hiểu lòng
người, luôn suy nghĩ dưới góc độ của bạn, lúc đưa ra yêu cầu thường sẽ có một chút do dự, thậm chí còn cảm thấy
vô cùng hối lỗi. Một khi đã mềm lòng, bạn không thể từ chối bất cứ yêu cầu nào mà họ đưa ra. Như vậy xem ra
không thể tránh khỏi có chút chiêu trò. Nhưng lịch sự tiêu cực thật ra là một sự thỏa hiệp, tương đương với trực tiếp
và không nói, giúp chúng ta có được một cách giao tiếp hợp lí. Tuy nhiên, cần phải cảnh giác chính là, nếu trong
động cơ của đối phương mang đậm ý “uy hiếp”, thì bạn phải trở nên thật cứng rắn nhé!
NHƯNG TÔI THẬT SỰ KHÔNG THÍCH MÀ
Mèo phát hiện, Bơ trộn với cá khô nhỏ ngon lắm.
Thôi
Sao vậy? Bơ rất ngon lại còn tốt cho sức khỏe nữa.
Tại sao lại cự tuyệt như vậy, Chó bây giờ không muốn
làm bạn với Mèo nữa rồi đúng không?
Không phải...
Tôi biết rõ bản thân mình muốn làm gì, bất luận có giống với yêu cầu của người khác hay không, tôi cũng sẽ không
vì vậy mà thay đổi. Chỉ có người đủ kiên định mới có thể nói như vậy. Trong nghiên cứu về “Con người thật” có
một khái niệm rất quan trọng: sự tự phù hợp, đề cập đến mức độ mà hành vi của một cá nhân phù hợp với thái độ,
niềm tin, giá trị của họ, v.v. [Zhongman-Sereno và Leary, 2019] 。Một người có thể làm chuyện mà bản thân cho
rằng đó là việc đúng, việc tốt, dựa trên giá trị quan của bản thân và không sống trái với lương tâm, chính là 1 phần
quan trọng của “Làm chính mình”. Khi tiêu chuẩn của thế giới bên ngoài xung đột với tiêu chuẩn bên trong nội tâm,
nỗ lực thực hiện theo giá trị quan của cá nhân chính là chuyện vô cùng dũng cảm!