Download as docx, pdf, or txt
Download as docx, pdf, or txt
You are on page 1of 76

Chương 13

Chưa đến một canh giờ, chuyện Vương gia nghỉ tại Lộ Uyển viện

của vị Vương phi thất sủng đã bay cao bay xa, phủ sóng toàn Tam

vương phủ.

--------------

*Vân Uyển viện*

“Choang”

“Rầm”

- Hừ! Ả ta ... ả ta đã dùng cách gì để quyến rũ Vương gia như vậy

chứ? - Lưu Vân tức giận vừa gào thét vừa đập phá đồ.

Tố Hà lo lắng:

- Trắc ... Trắc phi! Xin người bớt giận! ...

- Bớt giận? Ngươi nghĩ ta làm sao mà bớt giận được đây? Vương gia

đã từng hứa với ta sẽ không bao giờ động vào người nàng ta mà.

Chắc chắn nàng ta đã giở trò quyến rũ, mê hoặc Vương gia. Khiến

người trách móc ta, rồi lại còn nghỉ lại chỗ nàng ta.

---------------

Vương gia liên tiếp nghỉ lại Lộ Uyển viện nửa tháng. Thông tin đó

khiến bao nhiêu cơ thiếp trong phủ ăn không ngon, ngủ không yên.

Trung bình cứ mỗi ngày lại có mấy cái chén, cái bình bị đập vỡ.

*Tại thư phòng Tam Vương phủ*

- Vương gia! Chuyện của Vương phi tỷ tỷ, thiếp không hề cố ý. Xin
chàng đừng giận thiếp nữa. Thiếp ... thiếp rất sợ cảm giác chỉ có một

mình như này - Lưu Vân vừa nói vừa khóc.

Lãnh Thiên không khỏi ngạc nhiên. Khi thấy Thanh Thanh khóc,

lòng chàng đau. Nhưng khi Lưu Vân khóc, chàng ... lại chẳng có

chút tư vị gì. Khẽ thở dài, chàng buông lời an ủi:

- Bổn vương không có giận nàng, là nàng nghĩ nhiều quá thôi. Nàng

về trước đi, tối nay bổn vương sẽ qua Vân Uyển viện thăm nàng.

--------------

Thanh Thanh nhàn nhã ngồi thưởng trà trong đình nghỉ mát ở hoa

viên. Và thế là ... cô lại một lần nữa trở thành Vương phi thất sủng

khi gần hai tháng Vương gia không đặt chân đến Lộ Uyển viện.

Cô nhếch miệng cười, theo như Tiểu Kiều nghe ngóng được thì

thông tin cô thất sủng còn lan nhanh hơn cả tin cô được sủng ái. Khẽ

đưa mắt nhìn về Vân Uyển viện ở phía Đông. Nếu không nhờ vị đó,

thì sao thông tin bay xa như thế. Cũng may, cô chưa có điên mà trao

thân cho chàng.

Uyển chuyển đứng dậy định rời khỏi hoa viên về Lộ Uyển viện thì

xui xẻo gặp trúng nhóm cơ thiếp. Tiểu Kiều phúc thân hành lễ:

- Ngũ vị phu nhân cát tường!

Thanh Thanh quét mắt nhìn bọn họ. Mỗi người đều dẫn theo một a

hoàn nên tổng cộng trước mặt có mười người đông đúc.

Giọng nói điêu ngoa của Tiêu Kế Ngọc vang lên:


- Vương phi cũng đi dạo đó sao? Ta lại còn tưởng, ngươi đang nghĩ

cách phục sủng cơ đấy.

Tư Cầm vội tham gia:

- Thật là giống hồ ly tinh! May mà Vương gia tỉnh táo không bị sa

vào.

An Hồng phu nhân cười nhạt:

- Cuối cùng thì vẫn thất sủng mà thôi!

- Còn chưa đầy một tháng đã lại thất sủng. Thật là khổ thân quá đi -

Thẩm Diệp phu nhân trào phúng nói.

- Không biết trong nửa tháng đó đã dùng cách gì của kỹ nữ để quyến

rũ Vương gia! - Gia Huân phu nhân cũng không quên nói vào.

Cô cười lạnh, phớt lờ lời nói khinh miệt của bọn họ:

- Thế chân của Ngọc Vũ phu nhân sao rồi? Ta là rất thích xem Ngọc

Vũ phu nhân múa lắm nhé! Hay là tại đây múa một điệu đi?

Nàng ta mặt biến sắc không nói nên lời. Thanh Thanh cảm thấy vui

vẻ hơn, liền bảo với Tiểu Kiều:

- Mới sáng ra đã gặp chó sủa chắc là hôm nay xui xẻo lắm đây. Thôi

mau mau về tránh để gặp điềm xấu.

Gia Huân phu nhân thay mặt đám cơ thiếp, chỉ tay vào mặt Thanh

Thanh:

- Tiện nhân! Ai cho ngươi dám bảo bọn ta là chó hả?

Thanh Thanh chớp chớp đôi mắt ngây thơ vô tội nhìn Gia Huân:
- Ấy! Ta xin thề với trời đất là ta chưa có nói tên ai là chó đâu nhá!

Sao Gia Huân phu nhân lại phản ứng mạnh thế? Tự nhận là mình rồi

kìa.

Bọn họ mặt hết đen lại trắng, cô cũng chẳng rảnh rỗi ở đây mở cuộc

thi đấu võ mồm xem ai giành giải Quán quân. Cô bước về phía trước

thì đột nhiên An Hồng phu nhân đưa chân ra định ngáng đường. Cô

nhếch mép cười, giẫm thật mạnh lên chân An Hồng phu nhân khiến

nàng ta thét lên đau đớn. Cô cứ ghì chặt cái chân xuống không có ý

định bước ra. Cho chết! Ai bảo thích ngáng chân bổn cô nương.

An Hồng phu nhân đau điếng người, gào thét:

- Tiện nhân! Ngươi mau bỏ chân xuống cho ta!

Lúc này Thanh Thanh mới giả vờ như đang giẫm lên thứ gì đó, đưa

ánh mắt áy náy nhìn An Hồng:

- Ai da! Ta thấy mình giẫm lên cái gì đó êm êm rất sướng chân.

Không ngờ lại là chân của An Hồng phu nhân. Hôhô. Nhớ kỹ lần

này nhé! Đừng đưa chân ra khi người khác đang bước tới nha! Nếu

có muốn khoe chân dài thì đến Ỷ Lãnh các mà khoe.

Thanh Thanh ngẩng cao đầu bước về phía trước với vẻ mặt bất cần

đời.

---------------

- Vương phi! Ngũ vị phu nhân đang đi tới đây ạ! - Tiểu Kiều thong

thả bẩm báo. Nếu là trước đây, nàng sẽ rất lo lắng cho chủ tử, nhưng
từ ngày chủ tử bị Tố Hà đẩy xuống nước thì đã không dễ bị bắt nạt

như trước nữa.

Thanh Thanh “ừm” một tiếng như đã biết, lại từ từ uống trà:

- Trà thượng hạng có khác! Rất ngon!

Tiểu Kiều tươi cười đáp:

- Trà này là Vương gia sai người đưa đến. Chứng tỏ Vương gia vẫn

chưa quên người đâu.

Thanh Thanh gật đầu, nói với Tiểu Kiều:

- Em mau đi tìm khoảng mười a hoàn, gia đinh trong Vương phủ tới

đây. Nhớ không được là người trong Lộ Uyển viện. Và phải làm

cách nào đưa họ tới đây trước đám phu nhân kia là được!

- Vâng! - Tiểu Kiều lui xuống đi làm nhiệm vụ.

Thanh Thanh lại lên tiếng:

- Người đâu! Bê một cái ghế, một cái bàn ra ngoài sân cho ta.

-------------

Một lúc sau

-------------

Tiểu Kiều dẫn theo hơn mười người tiến vào Lộ Uyển viện chờ được

phân phó. Thanh Thanh uyển chuyển bước ra nhìn bao quát Lộ Uyển

viện một chút sau đó phân phó chỗ đứng cho bọn họ. Lại nhìn thời

tiết đang nắng gay gắt lại nhếch mép cười một phát.

Xong xuôi, cô ngồi xuống bộ bàn ghế mình vừa cho người bê ra kê ở
chỗ râm mát. Nhàn nhạt thưởng thức trà.

Lại qua một lúc nữa, đám cơ thiếp cũng rồng rắn lên mây mò tới nơi

đây. Thấy họ đã bước vào sân, Thanh Thanh đưa tay lên ngáp dài:

- Haizz! Các ngươi làm ta đợi mỏi mòn chờ mong đấy. Đi gì mà lâu

vậy? Đo đường hả? Sao? Từ chỗ An Hồng phu nhân đi đến đây mất

bao nhiêu mi-li-mét?

Bọn họ đều không ngờ Thanh Thanh đã ngồi đó chờ sẵn, khẽ ngây

người một lúc. Sau đó nhớ lại mối nhục hôm qua liền lấy lại khí thế.

Thẩm Diệp phu nhân lên tiếng đầu tiên:

- Tiện nhân! Thấy bọn ta đến còn không ...

Chưa đợi nàng ta nói hết câu, Thanh Thanh đã lạnh lùng chỉ tay vào

a hoàn thân cận của Thẩm Diệp phu nhân, nói:

- Chủ tử của ngươi ăn nói hỗn láo với bề trên. Nào có đạo lí kẻ thấp

hơn gọi người trên mình là tiện nhân? Đã thế còn bắt ta phải tiếp

đón? Ngươi mau vả miệng cho ta.

A hoàn đó sợ hãi, Thẩm Diệp phu nhân cũng biến sắc:

- Ngươi ... ngươi dám vả ta sao? Ngươi có biết hôm qua Vương gia

ngủ lại Diệp Uyển viện của ta không?

Thanh Thanh cười lạnh:

- Chả trách hôm nay ngươi hống hách như vậy? Nhưng Vương gia

ngủ lại chỗ ngươi là chuyện tối qua. Hôm nay ta vả miệng ngươi là

việc của hôm nay. Liên quan gì đến nhau? A hoàn kia, ngươi có vả
miệng chủ tử ngươi không thì bảo?

Mặt của a hoàn đó đầy vẻ khó xử. Cô cũng không định làm khó một

a hoàn như thế, nhưng ai bảo lần trước cô ta đánh một a hoàn của Lộ

Uyển viện?

Chương 14

Qua một hồi vẫn không thấy a hoàn đó có động tĩnh gì, Thanh Thanh

liền nở nụ cười bao dung, nhân từ:

- Khá khen cho một a hoàn trung thành với chủ tử. Vậy thì ngươi

chịu phạt thay chủ tử đi.

Nói rồi, cô ra lệnh cho a hoàn lần trước bị nàng ta đánh:

- Lần trước nàng ta đánh em như thế nào, thì lần này em cứ thế mà

đánh. Nếu có vấn đề gì, ta sẽ chịu trách nhiệm.

Cô lại nhìn nhóm người Ngọc Vũ phu nhân đang sững sờ, cất giọng

lạnh lẽo:

- Còn các muội đến đây có việc gì? Ta nhớ không nhầm thì giờ thỉnh

an là lúc sáng. Nếu các muội đã muốn hằng ngày đến đây thì từ sáng

ngày mai bắt đầu thỉnh an đi.

Cô từ từ uống trà, nhìn bọn họ á khẩu mặt hết đỏ lại trắng thì nhếch

mép cười.

Tư Cầm cười cười:

- Vương phi tỷ tỷ! Tỷ nghĩ mình là ai? Tỷ chỉ là Vương phi thất sủng

đã bị Vương gia lãng quên thôi.


An Hồng phu nhân vội hưởng ứng:

- Thỉnh an? Hahaha ... xem lại chính mình đi! Đến Trắc phi đang

nắm quyền cai quản Vương phủ mà bọn ta còn không phải đến thỉnh

an. Vậy một Vương phi không được sủng ái thì lấy quyền gì mà bắt

ép bọn ta?

Thanh Thanh nhàn nhạt nhìn Tư Cầm:

- Hình như lần thị tẩm gần đây nhất của Tư Cầm muội muội là cách

đây gần bốn tháng nhỉ?

Nhìn nét mặt Tư Cầm nhăn lại, cô phá lên cười sau đó lấy lại vẻ uy

nghiêm:

- Thật là to gan! Còn ra thể thống gì nữa không? Gặp bổn Vương phi

mà không ai thèm hành lễ sao? Trong Vương phủ này còn có quy tắc

không vậy?

Bọn họ đầu tiên là sững sờ, sau đó đồng loạt cười lớn. Cô mặc kệ

bọn họ cười, cầm chén trà lên uống để che đi khóe miệng đã nhếch

lên rất cao. Tốt lắm! Cứ cười đi! Cười càng to càng tốt.

Ngọc Vũ phu nhân chấm chấm khóe mắt:

- Ha, Vương phi à! Người không xem lại chính mình đi. Người là cái

thá gì mà bọn ta phải hành lễ?

- Vả miệng! - Thanh Thanh nhàn nhạt nói.

Lập tức ba a hoàn đứng sau cô bước lên hướng Ngọc Vũ phu nhân.

Hai người ghì nàng ta quỳ xuống còn a hoàn còn lại thẳng tay tát
xuống mặc cho nàng ta gào thét cái gì mà ngươi dám? Ta sẽ mách

Vương gia ...

Thấy tát khoảng năm, sáu cái Thanh Thanh cho ngừng lại. Lên tiếng

nói to:

- Mọi người nghe cho rõ đây. Ngũ vị phu nhân hùng hổ xông vào Lộ

Uyển viện. Lại còn xàm ngôn loạn ngữ, hỗn láo với bề trên. Đã thế

đến hành lễ cơ bản cũng không biết, còn ra thể thống gì nữa? Hôm

nay bổn Vương phi thay mặt Vương gia và Trắc phi giáo huấn lại

bọn họ. Tiểu Kiều! Em xuống hành lễ mẫu cho mấy nàng ấy học

theo đi.

Tiểu Kiều vui vẻ cúi người, thong thả đi đến trước mặt bọn họ. Gia

Huân phu nhân gào lên:

- Thanh Thanh, ngươi đừng hòng làm càn! Ta không phục!

Thanh Thanh cười nham hiểm:

- Được thôi!

Cô đứng lên, nhận lấy cây roi ở tay gia đinh đằng sau tiến về phía

đám cơ thiếp. Cô giơ roi đánh vào chân của Gia Huân phu nhân

khiến nàng ta phải quỳ phịch xuống. Cô lại liếc nhìn đám phu nhân

còn lại, hàn khí tỏa ra khắp người:

- Còn ai không phục nữa không? Nếu ngoan ngoãn quỳ xuống chịu

phạt sẽ không bị đánh như Gia Huân phu nhân đây.

Thấy một hồi cũng không ai nhúc nhích, cô lại thẳng tay quật lên
chân Ngọc Vũ, khiến nàng ta kêu lên đau đớn rồi quỳ xuống.

Thanh Thanh đánh mắt nhìn sang ba người còn lại. Thấy rõ lãnh ý

toát ra từ người cô, ba bọn họ chân tay bủn rủn, đồng loạt quỳ

xuống.

- Tốt! Nếu ai tự ý đứng lên thì xác định chân tàn phế đi! - Vui vẻ

quay lưng lại với bọn họ. Wow, lần trước Trắc phi đưa đến cho cô

năm a hoàn, năm gia đinh. Tháng trước Lãnh Thiên lại sai người đưa

đến năm a hoàn nữa. Giờ tổng cộng mười lăm người đang oai phong

đứng dàn hàng sau chiếc ghế của cô. Khỏi cần nói cũng biết lúc này

cô oai phong thế nào.

---------------

Nhận lấy bát nước ô mai Tiểu Kiều dâng lên, lại sai nàng ấy chuẩn bị

thêm cho mấy người đứng sau cô.

- Haizz! Nước ô mai này thật ngọt, ngon quá đi! Lại còn có những

viên đá mát lạnh nữa, rất hợp với thời tiết nóng nực, gay gắt như thế

này! - Thanh Thanh vừa uống vừa bình phẩm, thỉnh thoảng liếc nhìn

đám oanh yến đang quỳ. Quả là mối nhục lớn cho các nàng ta mà.

Đến cung nhân còn được đứng chỗ râm mát, uống nước giải khát.

Còn cô thì ngồi nhàn nhã, được a hoàn quạt mát. Tất cả đều tập trung

ở trước mặt các nàng. Quỳ dưới sân trời nắng, chắc sau lần này các

nàng ấy Thanh Thanht xác thay đổi màu da mất.

Lại nghĩ ra ý hay, Thanh Thanh phân phó:


- Các ngươi đi kiếm mấy cái dù và mấy tấm giấy màu bạc đến đây.

Mấy cung nhân đằng sau lập tức đi tìm. Chưa đầy thời gian một nén

hương, bọn họ đã trở lại. Cô gật đầu vừa ý:

- Chia ra hai người một cặp. Một người cầm dù che nắng, người còn

lại thì ... chiếu cái tấm giấy màu bạc đó vào mấy vị phu nhân.

Tất cả mọi người trong Lộ Uyển viện đều thắc mắc nhưng vẫn đồng

loạt làm theo.

Thanh Thanh tựa lưng lên ghế, nhởn nhơ ngắm nhìn bức tranh “ngũ

vị phu nhân dưới nắng”. Ở hiện đại, các đoàn quay phim dùng tấm

màu bạc để thu hoặc tản ánh nắng lúc quay, cô chỉ là ... đang áp

dụng thu chiếu ánh sáng lên họ thôi.

Nhìn bọn họ người thì nghiến răng nghiến lợi, người lại tay nắm chặt

thành quyền. Tóm lại là họ rất muốn xông lên Thanh Thanht da tróc

xương cô. Cô cười khẩy, muốn trách thì trách bọn họ, ai bảo gây sự

với cô trước, lại còn tự mò đến đây định ra oai thị uy.

--------------

Một canh giờ trôi qua trong sự nhàn nhã của người Lộ Uyển viện và

sự nhục nhã của đám cơ thiếp. Thấy bọn họ ai cũng mồ hôi đầm đìa,

mặt đỏ rực vì quỳ dưới nắng, tự dưng lòng tốt của Thanh Thanh trỗi

dậy, cô bao dung lên tiếng:

- Thôi! Đứng lên cả đi! Nhớ cho kĩ, nếu còn có lần sau ... thì đừng

trách bổn vương phi độc ác!


Bọn họ như được miễn tội chết, khó nhọc đứng dậy. Do đám a hoàn

đi theo cũng bị phạt quỳ nên tất cả chân đều tê dại, không đỡ được

chủ tử của mình. Cô đánh mắt ra hiệu cho năm a hoàn còn lại phía

sau tiến lên đỡ bọn họ vào bóng râm nghỉ ngơi. Lại quay ra phân phó

cho Tiểu Kiều bưng nước ô mai đến cho họ. Nhưng khi Tiểu Kiều

vừa định đưa nước cho bọn họ thì ngoài Thanh Thanh Uyển môn có

tiếng thông truyền:

- Vương gia đến!

Câu nói đó vừa dứt thì một nam nhân anh tuấn, lạnh lùng bước vào.

Chàng mặc cẩm y màu tím, khẽ lay động theo từng bước chân vững

chãi của chàng.

Tất cả cung nhân đồng loạt quỳ xuống hành lễ. Đám oanh oanh yến

yến vừa thấy Hàn Lãnh Thiên bước vào thì đồng loạt chân mềm

nhũn, nghiêng ngả mấy cái và rồi 1, 2, 3 đồng loạt ngã xuống đất.

Khóe môi co giật, đúng là uổng công cô lúc nãy nổi lòng bao dung

với bọn họ.

Lại khẽ nâng mắt nhìn nam nhân đang sững người ở giữa sân. Lâu

rồi không gặp chàng, có chút thấy nhớ. Nhưng khi thấy nữ tử sánh

vai bên cạnh chàng cứ như tiên đồng ngọc nữ thì ánh mắt trở nên tối

sầm lại, hỏi Tiểu Kiều:

- Sao nàng ta cũng ở đây?

Tiểu Kiều cúi đầu, đáp:


- Vương gia dùng thiện ở chỗ Trắc phi nên chắc nghỉ trưa luôn tại

đó.

Cô hừ một tiếng, quay lại cất cao giọng:

- Cứ nghĩ Vương gia ở chỗ Trắc phi sẽ không đến đây nên thiếp

không nghênh đón từ xa! Xin Vương gia đừng trách tội.

Chương 15

Lãnh Thiên cố nhịn cười, nàng là đang oán chàng suốt ngày đến chỗ

Lưu Vân mà không quan tâm tới nàng sao?

Đang vui vẻ là vậy mà khi nhìn đám phu nhân đang lôi thôi nhếch

nhác nằm lê lết dưới đất mặt chàng đanh lại. Ánh mắt hiện rõ tia

chán ghét:

- Các ngươi đến đây làm loạn thành ra cái gì vậy hả?

Đám cơ thiếp nước mắt lưng tròng:

- Vương gia! Xin người đòi lại công đạo cho bọn thiếp!

- Đúng vậy Vương gia! Vương phi cậy quyền khi dễ bọn thiếp.

- Vương phi sai người vả miệng thiếp đó Vương gia!

- Tỷ ấy vô duyên vô cớ phạt quỳ chúng thiếp!

- Người cai quản Vương phủ là Trắc phi tỷ tỷ. Vương phi tỷ ấy tự

định đoạt, không coi Trắc phi ra gì.

Lãnh Thiên lạnh lùng nói:

- Đứng lên rồi nói gì thì nói. Nằm đấy còn ra cái thể thống gì nữa?

Bọn họ vội vàng đứng lên:


- Vương gia! Xin người làm chủ cho thiếp!

Lãnh Thiên hừ lạnh:

- Nếu các ngươi không đến đây làm loạn thì đâu đến nỗi này.

Rồi chàng nhìn Thanh Thanh:

- Bọn họ làm gì nàng?

Thanh Thanh nghịch nghịch đuôi tóc:

- Tự ý xông vào Lộ Uyển viện, ăn nói hỗn láo và không chịu hành

lễ.

Ngọc Vũ phu nhân chen vào:

- Nói láo! Bọn muội có hành lễ với tỷ, tỷ lại còn ép bọn muội quỳ

một canh giờ dưới nắng.

Tư Cầm gật đầu:

- Bọn thiếp có thiện ý đến thăm tỷ tỷ mà!

Thẩm Diệp phu nhân nức nở:

- Bọn muội làm gì có lá gan chửi tỷ chứ? Sao tỷ lại vu khống như

vậy?

- Hôm qua ở hoa viên tỷ cố tình giẫm vào chân muội khiến nó sưng

đỏ. Muội đã không kể lể với Vương gia thì thôi. Giờ lại còn bị tỷ vu

khống nữa chứ! - An Hồng nhìn Thanh Thanh bằng ánh mắt đau khổ

khiến cô rùng mình.

Gia Huân phu nhân ủy khuất nói:

- Vương gia! Đã thế tỷ ấy còn đánh Ngọc Vũ tỷ tỷ và thiếp nữa!


Khóe môi co giật. Rõ ràng lúc nãy còn tiện nhân này, tiện nhân kia,

mà giờ đã tỷ tỷ muội muội tình sâu nghĩa nặng rồi. Thanh Thanh

thầm cảm thán trong lòng.

Trắc phi Lưu Vân vốn đứng im xem kịch hay liền níu lấy tay áo

Lãnh Thiên, yêu kiều nói:

- Vương gia! Thật là khổ cho mấy muội ấy! Người hãy trả lại công

đạo cho các muội muội.

Thanh Thanh nhàn nhạt nhìn Lưu Vân rồi quay sang Lãnh Thiên nói:

- Vương gia! Nếu chàng không tin có thể hỏi cung nhân trong Lộ

Uyển viện này.

Mười lăm cung nhân đều gật đầu lia lịa:

- Đúng vậy! Đúng vậy!

Gia Huân phu nhân vội nói:

- Vương gia, đừng tin lời bọn họ. Bọn họ là người của Lộ Uyển viện,

chắc chắn đã bị mua chuộc hòng hãm hại bọn thiếp đó!

Thanh Thanh nhếch môi:

- Ra đi!

Mọi người còn chưa hiểu cô nói cái gì ra thì sau hòn giả sơn, bụi cây

và gốc cây có tầm khoảng mười người bước ra hành lễ. Cô cười gian

xảo:

- Các ngươi mau nói cho Vương gia biết những gì các ngươi nghe

thấy, nhìn thấy khi các vị phu nhân "thiện ý" tới thăm ta đi.
Cô quay sang nhìn đám oanh yến:

- Yên tâm đi! Họ không phải người Lộ Uyển viện nên không dễ

dàng mua chuộc đâu.

Bọn họ từng người một kể lại toàn bộ sự việc. Càng nghe, mặt Lãnh

Thiên càng đen lại. Còn đám thị thiếp mặt hết xanh lại trắng.

Chàng tức giận, hạ lệnh:

- Ngũ vị phu nhân ăn nói hàm hồ, thất lễ với Vương phi, bịa đặt

dựng chuyện. Tất cả phạt đánh hai mươi trượng, cấm túc ba tháng.

Triệt tiền lương, thưởng nửa năm. Phạt chép Nữ huấn, Nữ tắc mỗi

loại một trăm lần. Đám a hoàn không biết khuyên nhủ, ngăn cản chủ

tử, quy vào tội hầu hạ không tốt, phạt năm mươi trượng rồi đưa đến

phòng giặt làm việc.

Tiếng gào thét xin tha cứ vang vọng mãi. Thanh Thanh thở dài,

hướng chỗ chàng nói:

- Vương gia với Trắc phi cứ về làm nốt công việc dang dở đi. Ta mệt

rồi, không tiễn.

Rồi cô xách váy, quay người đi vào trong.

Lãnh Thiên nhìn theo bóng dáng mảnh mai cô độc, lòng bỗng nổi

lên chua xót. Lưu Vân nhìn theo ánh mắt chàng, nhíu mày nói:

- Vương gia! Chúng ta về Vân Uyển viện chuẩn bị dùng bữa tối thôi.

Chàng quay sang vỗ vai Lưu Vân:

- Bổn vương xin lỗi! Hôm nay không thể cùng nàng dùng bữa được
rồi! Nàng về trước đi, khi khác bổn vương lại đến thăm nàng.

Nói xong chàng đi vào gian phòng Thanh Thanh vừa vào. Tố Hà vội

vàng tiến lên đỡ Lưu Vân:

- Trắc phi! Chúng ta về thôi!

Lưu Vân nhìn vào Lộ Uyển viện với ánh mắt chết chóc:

- Thanh Thanh! Cô cứ cẩn thận đấy.

Tố Hà cúi đầu:

- Trắc phi, người đừng quá lo lắng. Vương gia chỉ thấy nàng ta bị ủy

khuất nên mới ở lại an ủi nàng ta thôi.

- Nàng ta nhìn vậy thôi, nhưng cũng không thể coi thường được.

Hôm nay ngươi thấy đấy, mười cung nhân đó đã được chuẩn bị từ

trước. Một mình nàng ta cũng đã loại bỏ được đám người Ngọc Vũ

rồi. Sau này chúng ta phải cẩn thận.

Tố Hà tiếp lời:

- Trước đây cứ tưởng nàng ta ngốc nghếch để im bị bắt nạt, không

ngờ cũng đã vùng lên.

Lưu Vân nhíu mày:

- Lúc nãy nghe tin đám Ngọc Vũ kéo đến Lộ Uyển viện, Vương gia

đã vội vàng lo lắng chạy đến đây. Có thể thấy được, nàng ta đã

chiếm một vị trí nhỏ trong lòng Vương gia, cần phải loại bỏ nàng ta

càng sớm càng tốt.

--------------------
Thanh Thanh sững sờ nhìn nam nhân cẩm y tím đang tựa ở cửa nhìn

mình cười. Điều chỉnh lại cảm xúc, cô nói:

- Đúng là phải cảm ơn mấy vị phu nhân. Vừa nghe tin bọn họ bị ta

bắt nạt, Vương gia đã vội vàng đến đây. Nhờ ơn họ Vương gia mới

thèm đặt chân vào Lộ Uyển viện.

Chàng hớn hở đi vào, kéo tay nàng để nàng ngồi lên đùi mình. Nghe

người báo là đám cơ thiếp kéo tới đây, sợ họ làm gì nàng mới vội

vàng đi đến. Chỉ vì có Lưu Vân đi bên cạnh mới không dùng khinh

công để nhảy mấy bước là tới đây. Vậy mà vào trong cái đầu nhỏ của

nàng, lại thành ra là chàng lo cho bọn họ.

Khẽ búng cái mũi nhỏ của nàng:

- Nàng ghen à?

Chương 16

Ghen? Cô là ... đang ghen sao? Thanh Thanh ho khan hai tiếng:

- Tại sao ta phải ghen với bọn họ chứ?

Chàng ghé vào tai cô, nói:

- Nhắc đến hành lễ mới nhớ, hình như chưa lần nào gặp ta mà nàng

hành lễ cả.

Cô phớt lờ, quay đi chỗ khác.

Lãnh Thiên cười cười, đưa tay ra vuốt nghịch mái tóc đen mượt của

nàng. Nhiều lần định đến thăm nàng, nhưng Lưu Vân đều lấy cớ

mệt, khó chịu, không khỏe để giữ chân chàng. Không ngờ điều đó lại
khiến nàng ủy khuất.

Bỗng dưng Thanh Thanh vòng tay ôm lấy cổ Lãnh Thiên, vùi đầu

vào ngực chàng. Cô thích ngửi mùi trúc thanh nhã trên người chàng.

Chàng nhíu mày, vuốt vuốt mái tóc cô, hỏi:

- Vẫn còn buồn chuyện lúc nãy sao?

Cô vẫn chôn mặt trong lồng ngực vạm vỡ của chàng, gật gật đầu:

- Bọn họ chỉ sợ ta khi ta nắm quyền xử lý Vương phủ hoặc được

sủng ái. Mà bây giờ chàng sủng ái ta thì không sao, nhưng biết đâu

được rồi sẽ có một ngày chàng lại bỏ mặc ta như lần trước. Đến lúc

đó ta biết phải làm thế nào?

Chàng từ từ nâng khuôn mặt xinh đẹp như tạc ngọc của nàng lên.

Khuôn mặt buồn, đôi mắt phượng đã hơi đỏ khiến lòng chàng xót xa.

Chàng dịu dàng nói:

- Hôm nay bọn họ đã bị ta phạt như thế rồi. Sau này sẽ không dám

làm gì nàng đâu.

Thanh Thanh xị mặt:

- Chỉ sợ bọn họ bằng mặt nhưng không bằng lòng.

Chàng nói trấn an:

- Nếu bọn họ còn dám gây sự với nàng, ta sẽ không tha!

Thanh Thanh cười gượng, lại vùi đầu vào ngực chàng. Sao không

nói luôn ra là không muốn trao quyền cai quản cho cô đi? Mất công

làm cô diễn nãy giờ.


-------------

Thanh Thanh ngồi dậy, vươn vai ngáp dài một cái rồi đứng lên.

Quay đầu lại thì thấy nam nhân kia vẫn ngủ say. Một tháng nay

chàng cứ hết ở Lộ Uyển viện lại qua Vân Uyển viện nên sủng ái ở

hai nơi đều như nhau, không có chuyện người này bị thất sủng khiến

mọi người coi thường.

Cô thở dài, ra gian ngoài rồi gọi Tiểu Kiều vào hầu hạ rửa mặt, súc

miệng. Xong xuôi mới vào gian trong thay y phục và chải tóc.

Đang tập trung chọn trâm cài thì trên đầu truyền đến cảm giác đau

nhói. Thanh Thanh kêu lên một tiếng, nhíu mày:

- Tiểu Kiều! Em chán sống rồi sao?

Không thấy Tiểu Kiều trả lời, Thanh Thanh rời tầm mắt khỏi đống

trang sức, nhìn qua tấm gương đồng thì lặng người.

Giọng nói trầm thấp vang lên:

- Ta làm nàng đau sao? Xin lỗi, đây là lần đầu tiên ta chải tóc cho

người khác, nên ... không giỏi lắm.

Cô gượng cười:

- Không ... không sao!

Vật Thanh Thanhn gần nửa canh giờ, cuối cùng Lãnh Thiên cũng búi

được một búi tóc nhỏ cho cô. Chàng lấy trong ngực áo ra một cây

trâm hoa đào chạm ngọc phỉ thúy cài lên búi tóc của cô. Cô sững sờ,

màu sắc tươi sáng, trong vắt, chẳng phải là cây trâm lần trước cô và
Tiểu Kiều trốn phủ định mua sao? Sao chàng lại có?

- Thích không?

Đè nén kinh ngạc trong lòng, cô gật gật đầu.

Lãnh Thiên lại cúi xuống lục tìm hộp trang sức của cô. Khi thấy mấy

viên minh châu nhỏ bằng đầu ngón tay út thì nhíu mày:

- Đây là minh châu của nàng sao?

Cô thản nhiên gật đầu:

- Đúng vậy, cứ hai tháng lại đưa đến một hộp như thế theo phẩm

cấp. Có chuyện gì sao?

Chàng lắc đầu:

- Không sao! Lát ta sai người mang cho nàng mấy hộp nữa.

Cô cười cười, không nói gì. Lãnh Thiên quay đầu gọi người vào hầu

hạ.

Xong xuôi, điểm tâm được đưa lên. Những khối điểm tâm đầy màu

sắc với nhiều hình dạng khác nhau. Cắn vào có thể cảm nhận rõ

hương vị ngọt ngào tỏa ra trong miệng.

Ăn xong, Lãnh Thiên phải lên buổi triều sớm. Trước khi đi còn nói

tối sẽ lại đến Lộ Uyển viện.

-------------

Thanh Thanh nhàn nhã thả thức ăn cho cá xuống hồ nước ở hoa

viên. Những con cá to, nhỏ bu lại một chỗ.

- Thỉnh an tỷ tỷ! - Một giọng nói yêu kiều cất lên. Cô ngẩng đầu
nhìn mỹ nhân trước mắt. Một thân váy tím bó sát thân làm tôn lên

những đường cong mềm mại.

Tiểu Kiều đứng một bên hành lễ:

- Trắc phi cát tường!

Thanh Thanh đưa Tiểu Kiều bát thức ăn của cá, tươi cười nhìn Lưu

Vân:

- Sao nhìn sắc mặt của Trắc phi kém vậy? Không khỏe ở đâu sao?

Trắc phi cười cười:

- Tạ ơn tỷ tỷ quan tâm! Muội làm sao cực nhọc bằng tỷ được, ba

đêm rồi đều hầu hạ Vương gia.

Cô đỏ mặt, cười e thẹn:

- Không sao! Vương gia rất dịu dàng!

Trong lòng cười khẩy, mới ba ngày Lãnh Thiên không ghé qua đã

phải chạy tới đây nhắc khéo rồi. Nhưng thật tiếc, chàng đã nói tối

nay lại đến chỗ cô, khiến Trắc phi mỏi mòn trông chờ thêm một đêm

nữa rồi.

Lưu Vân sững sờ, mặt biến sắc khi nhìn thấy cây trâm cài trên tóc

Thanh Thanh:

- Cây ... cây trâm đó ...

Thanh Thanh nhíu mày, sờ lên cây trâm trên tóc:

- Cây trâm này làm sao?

Lưu Vân ho nhẹ mấy tiếng che giấu cảm xúc kinh ngạc trên mặt:
- Không ... không sao! Cây trâm đó rất hợp với kiểu tóc này của tỷ!

Tiểu Kiều đứng một bên nhanh nhảu đáp:

- Đương nhiên phải đẹp chứ ạ! Đích thân Vương gia tự tay búi tóc

cho Vương phi mà!

Thanh Thanh khẽ lườm Tiểu Kiều:

- Tiểu Kiều! Ở đây chưa đến lượt em lên tiếng.

- Dạ! - Tiểu Kiều hối lỗi, cúi đầu đứng lùi ra sau.

Mọi biểu cảm của Trắc phi đều được cô thu vào mắt. Cô cười duyên

dáng:

- Đi nhiều cũng thấy chán, ta về Lộ Uyển viện trước. Nếu Trắc phi

còn hứng thú thì cứ tiếp tục đi dạo đi.

Lưu Vân và Tố Hà nhún người một cái lấy lệ:

- Cung tiễn tỷ tỷ!

Thấy Vương phi đi xa rồi mà Trắc phi nhà mình vẫn đứng bất động

tại chỗ. Tố Hà vội vàng ân cần hỏi:

- Trắc phi! Người khó chịu ở đâu sao?

Lưu Trắc phi lắc đầu:

- Đi! Chúng ta về Vân Uyển viện!

---------------

Từ lúc ở hoa viên trở về đến giờ, thấy chủ tử của mình cứ thất thần,

Tố Hà lo lắng hỏi:

- Trắc phi, có chuyện gì sao?


Lưu Vân thở dài:

- Cây trâm đó ...

Tố Hà suy nghĩ:

- Là ... cây trâm hoa đào phỉ thúy cài trên tóc Vương phi?

Lưu Vân gật đầu.

- Cây trâm đó có vấn đề gì sao? - Tố Hà không khỏi thắc mắc. Bất

quá cũng chỉ là một cây trâm đẹp, tinh xảo thôi. Trắc phi đâu cần

thiết phải lo lắng như thế?

- Cây trâm đó ... - Trắc phi bắt đầu nói.

Chương 17

- Hai tháng trước ta đến thư phòng tìm Vương gia thì thấy ngài ấy

đang thất thần ngắm nghía cây trâm hoa đào nạm ngọc đó. Cây trâm

đó rất đẹp nên vừa nhìn ta đã thích. Cứ nghĩ Vương gia sẽ tặng cho

ta, nhưng mấy lần đến Vân Uyển viện đều không đưa ta. Ta nghĩ

ngài ấy đã quên nên nói bóng nói gió là hết trâm cài thì ngài chỉ bảo

sẽ nhờ phủ Nội vụ trong cung làm cho ta mấy cái. Vậy mà hôm nay

cây trâm đó lại được đích thân Vương gia cài lên tóc nàng ta. Ngươi

nói xem sao ta không hoảng loạn cho được? Vương gia đã bao giờ

chải tóc cho ta đâu?

Tố Hà suy nghĩ:

- Trắc phi! Người chỉ cần nói với Vương gia một câu kiểu gì ngài ấy

cũng sẽ chải tóc cho người.


Lưu Vân lắc đầu:

- Đây không phải vấn đề chải hay không chải. Vương gia để ý nàng

ta như thế, làm sao ta còn có cơ hội trèo lên ghế Vương phi? Phải lật

đổ nàng ta thôi.

--------------

Thanh Thanh nhận chén trà từ tay Tiểu Kiều. Chén trà tinh xảo, nước

trà trong vắt, hương thơm vấn vương nơi đầu mũi, quả là trà ngon.

Thanh Thanh tâm trạng rất tốt, đứng lên tiến vào gian trong. Ngồi

xuống bàn trang điểm nhìn những viên minh châu nho nhỏ trong hộp

trang sức, cô cười nham hiểm.

Cô đã định sẽ vô tình hay hữu ý để Lãnh Thiên nhìn thấy những viên

minh châu này. Lại không ngờ hôm nay lại thuận lợi như vậy.

Lần trước đến Vân Uyển viện ăn chực, cô đã tình cờ phát hiện được

minh châu bên đó to hơn. Chỉ cần điều tra một chút, là có thể biết

được minh châu của cô dùng là loại bốn tháng một lần phân đến đám

tiểu thiếp kia. Mà Lãnh Thiên chắc chắn nhìn những viên minh châu

này cũng đã phát hiện ra.

Mân mê viên minh châu bé tí trên tay, không tự chủ được khóe môi

nâng cao. Lưu Vân à! Ta xem cô nắm quyền quản lý Vương phủ này

được bao lâu.

---------------

Chiều muộn Lãnh Thiên mới đến Lộ Uyển viện. Lãnh Thiên đưa cho
Thanh Thanh khoảng mười cái hộp làm từ gỗ tử đàn quý giá. Trên

nắp hộp được trạm khắc tỉ mỉ, tinh xảo, đẹp không sao tả xiết.

Khi mở bên trong ra xem thì Thanh Thanh há hốc mồm. Hộp nào

cũng đựng minh châu sáng lấp lánh. Viên màu trắng tinh, viên lại

màu hồng nhạt. Kích cỡ khác nhau nhưng chắc chắn to hơn loại ở

Vân Uyển viện mà cô thấy. Cô nhìn chàng, chỉ vào đống minh châu,

lắp ba lắp bắp nói:

- Sao... sao mà... nhiều thế... thế vậy...?

Chàng cười cười, kéo cô ngồi lên đùi. Tay xoa xoa khuôn mặt trắng

mịn xinh đẹp của cô hỏi:

- Thích không?

Cô ngây ngốc gật đầu:

- Nhưng nhiều như vậy...sao ta dùng hết được?

Chàng đáp lại luôn:

- Nàng có thể đem xỏ thành vòng, gắn lên y phục, giày, trang sức.

Nếu không thích có thể đem ra hoa viên đáp xuống hồ nước cho đỡ

chán. Những viên to hơn có thể dùng để đá...Tóm lại có rất nhiều

cách.

Khóe môi co giật liên hồi. Chàng là đang nói những viên minh châu

kia sao? Nghe giọng điệu cứ như chúng chỉ là mấy viên đá cuội

ngoài đường có đầy vậy. Gì mà để đáp? Để đá? Một viên đó thôi

cũng đủ cho một hộ gia đình sống trong một năm ý. Đúng là nhà
giàu có khác, coi thường đồ quý như vậy. Haizz

------------

Sáng hôm sau

Thanh Thanh hào phóng cho Tiểu Kiều hẳn một hộp minh châu. Lại

phân phó cho nàng đem thêm một hộp nữa chia đều cho mười lăm

cung nhân trong Lộ Uyển viện. Xong xuôi, cô lại ngán ngẩm nhìn

đống minh châu. Đã đem cho bớt đi rồi mà vẫn rất còn nhiều a.

------------------

Một tháng liền Vương gia chỉ ở Lộ Uyển viện nên toàn bộ Vương

phủ đều chắc chắn rằng quyền xử lý Vương phủ chẳng mấy chốc sẽ

thuộc về Vương phi.

-------------

Nhìn đồng hồ nước, ước tính thời gian đã là canh một. Thanh Thanh

thay y phục, tháo trang sức rồi mò lên giường đi ngủ. Hôm nay Lãnh

Thiên không đến thì mặc kệ chàng. Ngủ vẫn là quan trọng nhất. Dần

dần cô chìm vào giấc ngủ.

Khoảng một khắc sau, Tiểu Kiều mở cửa đi vào. Nàng sững người

khi thấy Vương phi đã ngủ say từ bao giờ. Nàng định báo với chủ tử

là hôm nay Tứ Vương gia đến phủ chơi. Tam Vương gia cùng Tứ

Vương gia uống rượu say mèn nên Vương gia đã ngủ lại Ỷ Lãnh

các, Vương phi không cần đợi. Ai ngờ...

Tiểu Kiều ngán ngẩm lắc đầu, rón rén đi ra. Từ khi Vương phi bị ngã
xuống nước, tính tình đã thay đổi hoàn toàn. Không còn để bị bắt nạt

nữa. Nhưng bên cạnh đó là Vương phi lười biếng hơn trước đó rất

nhiều. Hồi trước, nếu rảnh rỗi, Vương phi sẽ thêu thùa may vá hoặc

vẽ tranh, luyện chữ. Không thì đàn hát giải sầu. Nhưng bây giờ thì

đến cái bút không thèm cầm, cái kim cũng lười động.

-------------

Thanh Thanh ỉu xìu đi dạo trong hoa viên. Cuộc sống của cô thật là

nhàm chán a! Ngày nào cũng như ngày nào. Sáng dậy ăn sáng rồi

lượn lờ trong Vương phủ. Cô bây giờ thuộc làu làu từng ngóc ngách

có trong Vương phủ. Trưa ăn cơm xong lăn ra ngủ đến chiều muộn,

dậy thì đi dạo trong Lộ Uyển viện rồi vào ăn bữa tối. Tắm rửa xong

xuôi thì chui lên giường đi ngủ. Công việc cứ lập đi lập lại như thế.

Tự dưng cô lại thấy nhớ đám người Ngọc Vũ phu nhân kinh khủng.

Trước còn có họ để đấu võ mồm tạo trò tiêu khiển cho cuộc sống

thêm màu thêm sắc. Giờ họ bị cấm túc, không có ai chơi với cô. Lại

nhẩm nhẩm tính tính, một tháng nữa là họ hết hạn cấm túc. Thế là

sắp có người chơi với cô rồi.

Đi một hồi cũng chán. Thấy trời không nắng mà còn có gió mát,

Thanh Thanh bảo Tiểu Kiều tới nhà bếp mang trà và điểm tâm đến

đây còn mình thì dạo bước đến đình nghỉ mát gần đó.

Còn chưa ngồi ấm chỗ, phía xa đã xuất hiện một bóng nam nhân y

phục màu xanh lục đang thong thả đi tới. Thanh Thanh khẽ nhíu đôi
mày hình lá liễu lại. Ước tính thời gian thì giờ này Lãnh Thiên vẫn

còn ở trên buổi triều sớm. Mà vóc dáng kia cũng không phải của

chàng. Nhưng Thanh Thanh đã ở đây một thời gian, nhìn thoáng qua

cũng biết đó là loại y phục đẹp. Chỉ con nhà quyền quý mới có thể

mặc. Vậy không thể là gia đinh trong phủ. Rút cuộc nam nhân đó là

ai? Tại sao lại ở trong hoa viên Tam Vương phủ?

Chương 18

Nam tử y phục màu xanh đó tiến về phía đình nghỉ mát nơi Thanh

Thanh đang ngồi. Cô đã tinh mắt tia được đó là 1 soái ca, một soái

ca đó!

Nam nhân đó vừa thấy Thanh Thanh đã vui vẻ chạy vào đình:

- Thanh Thanh! Là muội sao? Lâu lắm rồi mới gặp muội!

- ...- Thanh Thanh cười khan hai tiếng. Mỹ nam ơi! Chúng ta quen

nhau sao? Lại còn gọi tên thân mật như thế nữa chứ! Rút cuộc nam

nhân này là ai a!

Nam tử y phục xanh lục thấy biểu cảm đó của Thanh Thanh thì nhíu

mày, ngồi xuống chiếc ghế đối diện:

- Thanh Thanh! Muội sao vậy? Bị Tam hoàng huynh nhốt lâu quá

lên quên mất Thần ca ca này rồi sao?

- ...- Trên mặt Thanh Thanh hiện một dấu chấm hỏi to tướng. Chắc

chủ nhân thân thể này rất thân thiết với mỹ nam trước mặt này đây.

Oa, thân chủ này sướng thật, quen với toàn mỹ nam.
Nam nhân đối diện khóe môi co giật. Muội ấy bị nhốt lâu quá hóa

ngốc rồi sao? Mình hỏi mà không thèm trả lời. Đã thế... Đã thế còn

nhìn mình bằng ánh mắt thèm khát như muốn ăn tươi nuốt sống

mình vậy.

Nam nhân tự xưng là Thần ca ca đỏ mặt. Dù gì hắn cũng là thiếu

niên chưa vợ, để nữ nhân nhìn chằm chằm như vậy cũng thấy ngại

lắm a! Hắn hắng giọng:

- Thanh Thanh! Muội nhìn đủ chưa? Ta biết là ta đẹp trai rồi nên

muội không cần nhìn chằm chằm như thế đâu.

Thanh Thanh nhận thấy sự thất thố của mình, vội vàng ngồi ngay

ngắn lại, nở nụ cười vô tội. Cô thầm đánh giá nam tử trước mặt.

Hắn rất rất đẹp trai. Không phải vẻ đẹp lạnh lùng như Lãnh Thiên

mà người hắn toát ra khí chất dịu dàng. Hắn có đôi nét giống với

Lãnh Thiên.

Thanh Thanh gượng gạo gọi một tiếng:

- Th... Thần... ca ca...

Nam nhân đó hớn hở:

- Cuối cùng muội cũng chịu mở miệng. Ta còn tưởng muội bị câm

cơ.

- Ha... Ha... Ha- Thanh Thanh cười khan. Cô đang rất tò mò về thân

thế của người này. Nhưng từ cách cư xử của hắn, có thể thấy hắn rất

thân thiết với chủ thân thể này. Nên cô ngại mở miệng sợ bị Thanh
Thanh tẩy.

Còn đang nghĩ cách thì một giọng nói lạnh lùng vang lên:

- Hai người đang nói chuyện gì mà vui vậy?

Cô giật nảy mình, quay đầu lại thì thấy Lãnh Thiên đang đi đến,

đằng sau là Tiểu Kiều đang bưng trà và điểm tâm.

Nam nhân ngồi đối diện cô vui vẻ đứng lên, gọi:

- Tam hoàng huynh!

Cô nhăn nhó mặt mày, mãi mới ý thức được hai chữ "hoàng huynh"

vừa phát ra từ miệng mỹ nam là gọi Lãnh Thiên. Mà gọi là hoàng

huynh... Cô quay đầu nhìn lại nam nhân kia một lần nữa. Chẳng

nhẽ... người này là Tứ Vương gia?

Lãnh Thiên sải những bước chân thật dài đi vào đình, ngồi xuống

cạnh Thanh Thanh. Tiểu Kiều vội vàng bầy biện trà và điểm tâm rồi

ngoan ngoãn cúi đầu lui ra khỏi đình.

Lãnh Thiên âm hiểm nhìn trà và mấy đĩa điểm tâm tinh xảo trên bàn

rồi quay qua nhìn Thanh Thanh:

- Lại còn chuẩn bị cả trà và điểm tâm nữa sao?

Thanh Thanh cứng họng, không biết giải thích như thế nào thì mỹ

nam trước mặt cười cười lên tiếng:

- Tam hoàng huynh, huynh đừng hiểu lầm.

Lãnh Thiên nhíu mày nhìn người vừa lên tiếng:

- Lãnh Thần! Đệ còn chưa chịu về sao?


Lãnh Thần thè lưỡi:

- Đệ cũng đang định về thì tình cờ thấy Thanh Thanh đang ngồi ở

đây. Mà lâu lắm cũng chưa có gặp muội ấy lên đệ tiến lại nói vài

câu.

Lãnh Thiên nhắc nhở:

- Thần! Đệ nên gọi Thanh Thanh là Tam hoàng tẩu đi.

Nói xong chàng cầm tay Thanh Thanh lôi ra khỏi đình. Lãnh Thần

vội vàng nói với theo:

- Tam hoàng huynh! Đừng có quá tức giận a!

---------------------

Thanh Thanh bị Lãnh Thiên lôi đi thì xị mặt. Cô là còn chưa ngắm

mỹ nam đã đâu nha.

Nhưng cái vẻ mặt đó của Thanh Thanh rơi vào mắt Lãnh Thiên lại

thành cô đang buồn. Chàng dừng bước, tức giận nhìn nàng:

- Sao? Không được ở với đệ ấy buồn đến thế sao?

Tiểu Kiều theo đằng sau một khoảng cách thấy Vương gia tức giận

thì thầm than. Vương phi của nàng hôm nay toi rồi a!

Thanh Thanh tức giận, trợn mắt nhìn nam nhân trước mặt:

- Chàng có biết như nào là phí phạm không hả? Điểm tâm vừa mới

mang lên ta còn chưa ăn được miếng nào đâu. Vậy mà chàng đã lôi

ta xồng xộc đi mất rồi. Phí chết đi được.

Lãnh Thiên hít một ngụm khí lạnh. Thì ra là nàng ấy tiếc mấy đĩa
điểm tâm kia. Sự lạnh lùng tức giận lập tức tiêu tan hết, chàng cười

cười nhìn nàng rồi phân phó cho Tiểu Kiều quay lại lấy điểm tâm.

Thanh Thanh còn chưa hết tức đã cảm thấy có thứ gì đó mềm mềm

chạm vào môi mình. Khi định thần lại thì đã thấy khuôn mặt mỹ

nam được phóng to ngay trước mắt. Chàng... Chàng hôn cô rồi.

Lãnh Thiên ngẩng lên nhìn nàng cười.

Thanh Thanh tức giận, trợn mắt, tay đánh vào lồng ngực rắn chắc

của chàng:

- Bắt đền chàng đấy. Nụ hôn đầu của ta.

Lãnh Thiên cười nhăn nhở, cúi xuống nhìn nàng:

- Vậy nàng hôn lại ta coi như hòa nha.

Nói rồi chàng nhắm mắt lại chờ nàng.

Khóe môi co giật liên hồi. Trong đầu cô lập tức hiện lên hai chữ vô

sỉ. A! Cô muốn giết người.

Thanh Thanh mặc kệ Lãnh Thiên, quay mặt hướng Lộ Uyển viện đi

đến.

Mãi không thấy nàng có động tĩnh gì, Lãnh Thiên khẽ mở mắt thì đã

thấy nàng đi xa rồi. Chàng vội vàng đuổi theo:

- Thanh Thanh, nàng không cần bồi thường nữa sao? Đợi ta với!

Sau khi Lãnh Thiên đi được một đoạn, phía sau hòn giả sơn bước ra

một nữ tử. Nàng nhìn theo bóng dáng nam nhân đã đi xa dần. Lưu

Vân vò nát bông hoa trong tay:


- Thanh Thanh! Ngươi cứ đợi đấy!

-------------------

Tiểu Kiều dâng trà, hí hửng kể những chuyện mà mình nghe được

trong Vương phủ cho Vương phi đỡ chán.

- Vương phi! Hôm nay nô tỳ nghe Song Song bên Vân Uyển viện kể

rằng tháng trước Vương gia đến Vân Uyển viện đã to tiếng với Lưu

Trắc phi nên một tháng qua Vương gia không hề đến đó.

Thanh Thanh vui vẻ:

- Em có biết vì sao họ lại to tiếng không?

- Thấy Song Song bảo nàng ta không biết rõ. Chỉ biết liên quan đến

minh châu.

Thanh Thanh cười đắc ý. Chợt nhớ ra một chuyện, cô hỏi:

- Vậy... Nam nhân hôm qua là...?

Tiểu Kiều chớp chớp mắt:

- Đó là Tứ Vương gia Hàn Lãnh Thần đây ạ. Vương phi không nhớ

sao?

Cô cười khan, nhớ được chết liền. Cô lại hỏi:

- Quan hệ của ta và vị Tứ Vương gia đó là như thế nào?

- À! Hồi bé Vương phi luôn bám theo Tam Vương gia. Mà trong tất

cả các hoàng tử thì Tam Vương gia thân thiết với Tứ Vương gia nhất

nên họ toàn chơi với nhau. Vì thế đương nhiên Vương phi cũng rất

thân thiết với Tứ Vương gia rồi!


Thanh Thanh ồ lên một tiếng. Chẳng trách hắn lại gọi cô thân mật

như vậy!

- Nhưng... Tại sao Tứ Vương gia lại xuất hiện trong Tam Vương phủ

vào sáng sớm như vậy? Bộ hắn không phải lên triều sớm sao?- Cô

vẫn rất thắc mắc điều đó.

Tiểu Kiều mở miệng than vãn:

- Vương phi kính mến của nô tỳ, người nghĩ lúc đó mà còn sớm sao?

Lúc đó cũng gần đến giờ Tỵ ba khắc rồi đấy ạ.

Thanh Thanh lè lưỡi cười hì hì, lại nghe Tiểu Kiều nói tiếp:

- Tứ Vương gia không thích tham dự triều chính, ngài ấy chỉ thích

du sơn ngoại thủy thôi!

Chương 19

Tháng 8, tiết trời cũng đã vào thu, bắt đầu hơi se se lạnh.

Cung nhân Tam Vương phủ tấp nập giăng đèn kết hoa chuẩn bị cho

tết Trung thu sắp tới. Mà sau tết Trung thu bảy ngày sẽ là đến sinh

thần của Lưu Trắc phi. Nghe nói, sinh thần năm nay của nàng ấy,

Vương gia đặc ân cho Thái phó Phu nhân- mẫu thân ruột của nàng

đến tham dự.

-------------------

- Vương phi! Ba ngày nữa đã là Tết đoàn viên. Năm nay Vương gia

để cho người cùng vào cung dự Yến tiệc. Quả là tốt hơn hẳn năm

ngoái mỗi hai chúng ta đón Trung thu.- Tiểu Kiều hớn hở nói.
Thanh Thanh cười cười, cô là chẳng để tâm đến mấy thứ đó đâu. Cô

từ hiện đại xuyên qua, mà mấy cái lễ nghi cung đình đó một tí cũng

không có biết. Chỉ sợ làm việc gì không phải, lại dẫn đến họa sát

thân.

Tiểu Kiều thấy cô trưng ra bộ dạng chẳng thèm quan tâm bèn nhíu

mày:

- Vương phi! Người không chuẩn bị gì sao?

Cô chớp chớp mắt:

- Chuẩn bị gì bây giờ???

Tiểu Kiều ngán ngẩm nói:

- Thì chuẩn bị y phục, trang sức hôm đó mặc.

Thanh Thanh lắc đầu:

- Cần gì phải vội chứ? Còn những ba ngày nữa kia mà!

- Có cần thiết phải "Nước đến chân mới nhảy" không Vương phi?-

Tiểu Kiều than vãn.

Thanh Thanh suy nghĩ một lúc, liền hỏi Tiểu Kiều:

- Em cho ta chút thông tin về mấy nhân vật quan trọng trong đại gia

đình Hoàng tộc đi. Để tránh khiến họ không vừa mắt.

Tiểu Kiều cười tươi rói. Kể chuyện là sở thích của nàng đó nha.

- Người muốn nghe về ai? Hoàng thượng? Trương Quý phi hay Liễu

Quý phi? Còn có Đại hoàng tử hoặc Nhị hoàng tử? À còn nữa, còn

nữa, Đại công chúa, Nhị công chúa,... Tóm lại có rất nhiều.
Thanh Thanh ray ray huyệt thái dương, đau cả đầu đi thôi. Thanh

Thanh chán nản nói:

- Kể tất cả đi, những ai mà hôm Yến tiệc ta phải gặp đó!

Tiểu Kiều bắt đầu thao thao bất tuyệt không có điểm dừng.

- Hoàng thượng năm nay đã 48 tuổi, ngài ấy lên ngôi năm 21 tuổi.

Tính cả hai người đã mất thì Hoàng thượng có tất cả sáu phi tần, giờ

còn bốn người, bốn hoàng tử, ba công chúa.

- Người đầu tiên kể đến là Vệ Hoàng hậu. Bà là con gái của Vệ

Tướng quân. Khi Hoàng thượng lên ngôi, Vệ gia đã góp rất nhiều

công sức nên Hoàng thượng lập Đại tiểu thư Vệ gia làm Hoàng hậu

khi đó 19 tuổi. Bà là Mẫu hậu ruột của Đại Vương gia và Nhị công

chúa. Năm năm trước bà đã qua đời.

- Người tiếp theo là Liễu Quý phi năm nay cũng phải 45. Luận về

nhan sắc, bà trước được mệnh danh là Đệ nhất mỹ nhân. Bà ấy vốn

dĩ là Vương phi lúc Hoàng thượng còn làm Vương gia. Nhưng vì gia

thế nhà bà không đủ mạnh, Vệ gia lại có công... Nên hậu vị thuộc về

thiên kim Vệ gia. Nhưng bà là biểu muội của Hoàng thượng, hai

người họ từ bé đã thương yêu nhau nên Hoàng thượng hết mực sủng

ái bà. Bà là Mẫu phi của Tứ Vương gia và Tam công chúa. Cũng là

dưỡng mẫu của Tam Vương gia. Sau khi Vệ Hoàng hậu mất, Hoàng

thượng nhiều lần có ý lập bà làm Hoàng hậu nhưng các quan trong

triều phản đối vì gia đình đằng ngoại quá yếu, là một gia tộc đã sa
sút nhiều năm.

- Còn Trương Quý phi là em gái của Trương Thái úy. Vì muốn kìm

hãm gia tộc Thái úy nắm giữ binh quyền nên Hoàng thượng mới

chọn bà vào cung. Vì không được sủng ái nhiều cho lắm nên bà chỉ

sinh được Nhị Vương gia.

- Diệp phi là Mẫu phi sinh ra Tam Vương gia. Nhưng sinh xong bà

bị băng huyết mà chết. Bà là tỷ muội khuê phòng thân thiết với Liễu

Quý phi. Lúc đó Liễu Quý phi còn chưa có con nên đã xin Hoàng

thượng để mình nhận Tam Vương gia làm con thừa tự.

- Kiều Chiêu Nghi là mẫu phi Đại công chúa. Ngoài ra Hoàng

thượng còn một phi tần thất sủng lâu năm là Đồng Tiệp dư.

Oa! Quả là...đau đầu mà.

Tiểu Kiều bắt đầu nói tiếp:

- Đại Vương gia khi còn trong bụng Vệ Hoàng hậu bị người khác hạ

độc nên khi sinh ra đã bệnh tật ốm yếu, làm bạn với thuốc thang.

Năm nay ngài ấy 23 tuổi, còn chưa có thê thiếp.

- Nhị Vương gia 22 tuổi, tuấn mỹ khôi ngô. Văn võ đều giỏi, lại có

nhà ngoại là Thái úy, nắm giữ hàng vạn binh sĩ. Nhưng gần đây có

người dâng sớ, nói Nhị Vương gia tung tin rằng mình sẽ là người kế

vị khiến Hoàng thượng tức giận.

- Tam Vương gia thì khỏi cần nói, nhà ngoại là Đại học sĩ, lại có

dưỡng mẫu là Liễu Quý phi nên Hoàng thượng rất là yêu thương,
gần đây còn cho ngài ấy xử lý chút chính sự.

- Tứ Vương gia 17 tuổi, không thích tham gia vào tranh chấp hoàng

vị, chứ nếu không thì ngôi vị Thái tử đã thuộc về ngài ấy từ lâu rồi.

- Đại công chúa 25 tuổi, đã hạ giá lấy con trai của Ngự sử đại phu.

Nhị công chúa đã 22, hạ giá lấy con trai Thiếu phó. Tam công chúa

là con gái út, lại là con của Liễu Quý phi nên được phong làm

Trưởng công chúa. Nàng này 15 tuổi, được mệnh danh đứng thứ hai

trong Tam đại tài nữ Âu Nguyệt quốc.

Thanh Thanh gật gù, khỏi cần nói cũng biết cô đứng thứ nhất.

----------------

Thanh Thanh vừa vén rèm bước lên xe ngựa thì lập tức sững người.

Y phục của Lãnh Thiên và cô... Tại sao lại cùng một màu? Cứ như

hai người đang mặc đồ đôi vậy.

Lãnh Thiên cũng nhận ra điều này nên có chút ngạc nhiên. Rồi

chàng buông lời trêu chọc:

- Thanh Thanh! Nàng cài nội gián bên cạnh ta sao?

Thanh Thanh khẽ lườm chàng:

- Ta chỉ tiện tay chọn lấy bộ này. Nếu chàng không thích, ta liền về

thay.

Chàng vội giữ lấy tay cô:

- Kệ đi! Như này trông hay lắm mà!

Xe ngựa thẳng tiến về hoàng cung.


Chương 20

- Tam Vương gia, Tam Vương phi giá đáo!

Hai người đều mặc y phục màu lục bích. Nam thanh, nữ tú sóng vai

tiến vào, phía sau là mấy cung nữ đi theo hầu hạ. Nam mạnh mẽ, nữ

uyển chuyển bước đi đã thu hút hết ánh mắt của mọi người trong đại

điện.

Mọi người vội vàng hành lễ với đôi trai tài gái sắc vừa bước vào.

Thanh Thanh có chút lo lắng. Đây là lần đầu tiên kể từ khi xuyên

qua cô ở chỗ đông người như thế này. Cô chỉ sợ làm ra điều gì đó

không đúng rồi lại "cổ ở lại nhé! Đầu đi đây!"thì toi.

Cô theo Lãnh Thiên đi về vị trí dành cho Tam Vương gia. Hàn Lãnh

Thần ngồi bàn bên cạnh, thấy họ đến cũng đứng lên chào hỏi:

- Tam hoàng huynh! Thanh... Tam hoàng tẩu.

Nhìn trước, ngó sau đánh giá xung quanh một lượt. Ngoài các vị đại

thần cùng gia quyến của họ ra thì trong điện cũng chỉ có Tứ Vương

gia và hai vị phi tần nào đó. Đang mải mê suy nghĩ thì bị giọng nói

the thé của công công ngoài điện vang lên:

- Trưởng công chúa giá đáo! Linh Băng Huyện chúa giá đáo!

Ngoài cửa, hai mỹ nhân thướt tha bước vào. Người đi trước xinh đẹp

diễm lệ, một thân cung phục màu hồng thêu những con bướm. Theo

bước chân của nàng, những con bướm như có thần, dập dờn bay

lượn sinh động.


Sau nàng là một mỹ nhân mặc váy lụa màu xanh trúc, khoác áo trắng

mỏng, bên trên có hình lá trúc theo bước chân uyển chuyển của nàng

mà tựa đang rơi. Bộ y phục đó làm nổi bật lên vẻ xinh đẹp dịu dàng

của nàng.

Các nàng tiến về phía Tam Vương gia và Tứ Vương gia trong sự

hành lễ của mọi người. Hai nàng uyển chuyển hành lễ:

- Tam hoàng huynh! Tứ hoàng huynh!

- Tam biểu ca! Tứ biểu ca!

Khi họ chuyển mắt sang nhìn vào nữ tử đang ngồi cạnh Tam ca của

họ thì lập tức vui mừng, hô to:

- Tam hoàng tẩu!

- Tam biểu tẩu!

Thanh Thanh giật bắn mình, đánh rơi miếng điểm tâm cô đang định

lén cho vào miệng. Cô nhìn bọn họ cười khan hai tiếng:

- Hơ hơ...! Công chúa! Huyện... chúa!

Trưởng công chúa lôi kéo tay cô:

- Tam hoàng tẩu, chúng ta ra ngoài kia hàn huyên đi. Muội rất là nhớ

tẩu đó.

Linh Băng Huyện chúa gật đầu phụ họa:

- Đúng! Đúng! Đúng! Lâu lắm rồi không có gặp biểu tẩu.

Lãnh Thiên ngồi bên cạnh khẽ cười nhìn Trưởng công chúa:

- Lãnh Yên! Muội đã sắp lấy chồng rồi mà còn như trẻ con vậy?
Trưởng công chúa Hàn Lãnh Yên chu môi bất mãn, rồi liếc nhìn Tứ

Vương gia đang ngồi và Linh Băng Huyện chúa đứng bên cạnh cười

đầy hàm ý:

- Tứ Hoàng huynh còn chưa có lấy vợ, hoàng muội đây sao dám lấy

chồng?

Tứ Vương gia đang uống rượu, nghe được câu nói của hoàng muội

yêu quý thì ho sặc sụa. Còn Linh Băng huyện chúa thì xấu hổ đỏ

mặt. Thanh Thanh nhìn biểu hiện của hai người này cũng có thể dễ

dàng biết được bọn họ có ý với nhau.

Lãnh Thần hắng giọng che đi sự xấu hổ:

- Vậy... Vậy... Mẫu phi...đâu?

Lãnh Yên nháy mắt tinh nghịch:

- Phụ hoàng đích thân tới đón Mẫu phi, người làm con như muội sao

dám chen vào giữa phá đám họ được?

----------------

Dần dần, mọi người cũng có mặt đông đủ, và người quan trọng nhất

cũng xuất hiện:

- Hoàng thượng giá đáo! Liễu Quý phi giá đáo!

Mọi người đồng loạt hành lễ, hô to:

- Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế! Liễu Quý phi thiên

tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế!

Wow! Đúng là sủng phi a! Uy thế còn hơn cả Trương Quý phi lúc
nãy.

Hoàng thượng cho miễn lễ rồi nhập tiệc.

Thanh Thanh len lén liếc nhìn Hoàng thượng và Liễu Quý phi.

Hoàng thượng mặc long bào vàng uy nghi ngồi trên. Mái tóc đã có

dấu hiệu của năm tháng mà điểm bạc. Khuôn mặt mệt mỏi, hơi xanh

xao vì gần đây bị bệnh. Nhìn đi nhìn lại thì Lãnh Thiên là giống Phụ

hoàng nhất.

Còn Liễu Quý phi mặc y phục màu đỏ thêu chim hỉ tước. Trên tóc

nổi bật nhất là cây trâm phượng hoàng ngậm ngọc. Khuôn mặt xinh

đẹp hiền thục, có thể thấy khi còn trẻ bà rất xinh đẹp.

Bà được ngồi trên hậu vị, lại mặc y phục màu đỏ- màu mà trong hậu

cung chỉ dành riêng cho Hoàng hậu.

Trưởng công chúa rất giống Mẫu phi, xinh đẹp thanh cao.

---------------

- Thiếp thân tham kiếm Tam Vương phi!

Thanh Thanh lúng túng đỡ vị phu nhân trước mặt dậy:

- Mẫu... mẫu thân không cần đa lễ!

Vị phu nhân trước mắt mặc lễ phục màu tím thêu hoa mẫu đơn tinh

xảo. Theo như Tiểu Kiều vừa giới thiệu thì đây là Thừa tướng phu

nhân- mẫu thân của thân thể này.

Thừa tướng phu nhân nắm lấy tay cô:

- Thanh Thanh à! Khi nghe tin con gả vào Tam Vương phủ bị khi dễ,
người làm mẫu thân như ta rất đau lòng. Nhưng gần đây biết được

Vương gia quan tâm, thương yêu, hôm nay lại để con vào cung dự

yến là ta vui rồi. Chỉ mong Vương gia thật lòng với con.

Thanh Thanh cảm động. Thì ra đây là tình cảm mẫu tử sao? Ở hiện

đại, cô mồ côi từ bé nên không có tình thương của ba mẹ. Cô hít sâu

cầm nước mắt:

- Mẫu thân yên tâm đi, con sống rất tốt! Lãnh Thiên rất yêu thương

con!

Bà gật đầu, nhìn Tiểu Kiều:

- Ngươi hãy hầu hạ Vương phi cho thật tốt, nghe chưa?

Tiểu Kiều nhún người:

- Nô tỳ đã rõ! Nô tỳ sẽ không phụ lòng tin cậy của Tướng gia, phu

nhân và thiếu gia đâu!

Bà nở nụ cười hài lòng, lại nhìn ái nữ một lần nữa mới quay người

tiến về phía xe ngựa của Thừa tướng phủ.

Thanh Thanh thở dài, bước lên xe ngựa. Lãnh Thiên liền kéo cô vào

lòng:

- Nhớ nhà sao? Hôm nào ta sẽ cùng nàng về!

Cô mới là không thèm nhớ nhà đi. Có phải nhà cô đâu? Nào quen

biết ai mà về?

Nhưng dù gì chàng cũng có lòng tốt quan tâm nên cô ừ nhẹ một

tiếng, mặc chàng ôm.


Lãnh Thiên nghịch nghịch mái tóc cô:

- Bộ y phục hôm nay của chúng ta đẹp thật đó! Hay là lần sau cứ

mặc đồ màu giống nhau nhỉ?

Thanh Thanh liếc mắt nhìn chàng. Sở thích gì biến thái vậy trời? Cô

không thèm quan tâm!

Nhưng hai người trên xe ngựa đang lăn bánh về Tam Vương phủ đâu

có biết? Chỉ sau đêm hôm nay, cả kinh thành sẽ rộ lên phong trào...

nhưng đôi nam nữ yêu nhau sẽ mặc y phục màu giống nhau.

(Thanh Thanh: sao cả cái kinh thành này cũng có sở thích biến thái

chẳng khác gì Tam Vương gia của họ vậy??)

-----------------

Hôm sau

- Biểu tẩu, hoa viên của phủ tẩu đẹp thật đó. - Linh Băng Huyện

chúa tươi cười nói.

Trưởng công chúa thích thú ngắm nghía:

- Thật sự là còn đẹp hơn Ngự hoa viên ở trong cung nha!

Thanh Thanh cười cười nhìn hai mỹ nhân đang hớn hở ngắm nhìn đủ

thể loại hoa trong vườn:

- Nếu các muội thích, thì thường xuyên đến đây chơi!

Cô đã hỏi Tiểu Kiều thì được biết hai người này là hảo tỷ muội của

cô. Linh Băng Huyện chúa tên là Ninh Tử Băng, con gái của vị công

chúa cùng cha khác mẹ từng cứu mạng Hoàng thượng. Nên vị
Huyện chúa này được Hoàng cữu cữu thương yêu, đặc ân phong

Huyện chúa. Nàng ấy xếp thứ 3 trong Tam đại tài nữ Âu Thiên quốc.

Linh Băng Huyện chúa nhíu mày:

- Nhiều lần muội và Yên tỷ cũng muốn đến thăm tẩu. Nhưng mà

biểu ca không có cho!

Chương 21

Thanh Thanh mặc váy màu trắng, trên váy điểm những cánh hoa đào

màu hồng. Bên eo là thắt lưng bằng lụa màu hồng nhạt. Tóc cô vẫn

búi một búi nhỏ, còn lại buông thả tự nhiên. Trên búi tóc cài tùy ý

một cây trâm hoa đào nạm ngọc phỉ thúy Lãnh Thiên tặng.

Còn Trưởng công chúa hôm nay không còn mặc cung phục hoa lệ.

Mà thay vào đó là bộ váy màu hồng thêu hoa thược dược. Tóc Lãnh

Yên chải kiểu Song bình hoàn, hai bên búi tóc cài hai cây trâm sơn

trà tinh xảo.

Ninh Tử Băng mặc áo màu nguyệt bạch kết hợp với váy màu xanh

lục tươi sáng. Tóc chải kiểu hoa quan đơn giản. Cài mỗi một cây

trâm hồ điệp bằng vàng gắn minh châu quý giá.

Ba mỹ nhân xinh đẹp tụ lại một chỗ, làm hoa viên rực rỡ đến kỳ lạ.

--------------

Lưu Vân nhìn ba mỹ nhân đang nói cười ríu rít phía kia không khỏi

cảm thấy ghen tị. Nàng tuy cũng được coi là xinh đẹp, nhưng đem ra

so với Linh Băng Huyện chúa đứng thứ ba còn kém xa.
Nàng ta đưa tay lên định ngắt cành hoa hồng nhưng không may bị

gai đâm vào tay kêu a lên một tiếng.

Tố Hà đứng đằng sau vội vàng tiến lên lo lắng hỏi:

- Trắc phi! Trắc phi, người có sao không? Phải về Vân Uyển viện

băng bó lại thôi.

Lưu Vân tức giận:

- Tất cả là tại cây hoa hồng này. Ngươi đi sai người đem vất hết hoa

hồng trong hoa viên đi cho ta.

"Hoa hồng tuy đẹp nhưng có gai

Muốn hái được hoa phải có tài.

Bất tài vô dụng đừng có hái

Gai đâm chảy máu biết trách ai? "- Một giọng nói trong trẻo cất lên

đọc bài thơ.

Thanh Thanh cảm thán trong lòng. Đúng là Công chúa học rộng hiểu

nhiều, vừa nhìn thấy Lưu Trắc phi bị gai đâm vào tay đã làm ngay

được một bài thơ.

Thanh Thanh cười cười, phụ họa theo bài thơ cẩn thận ngắt được

một bông hoa hồng rồi nhìn Lưu Vân:

- Hoa đẹp thế này sao Trắc phi lỡ lòng nào đem vất đi? Nếu Trắc phi

không hái được thì để đấy ta hái.

Lưu Vân cắn răng, cùng Tố Hà hành lễ:

- Vương phi cát tường! Trưởng công chúa cát tường! Huyện chúa cát
tường!

Ninh Tử Băng khinh bỉ nhìn Lưu Vân:

- Chỉ là một cái gai nhỏ đâm vào tay thôi mà? Làm gì mà cứ như đau

lắm vậy?

Lưu Vân uất ức đến tận cổ. Từ bé đã được yêu thương trong vòng

tay phụ mẫu. Đến khi xuất giá được Vương gia chiều chuộng. Nào

có bao giờ phải chịu uất ức như ngày hôm nay?

Công chúa làm bài thơ đó, khác gì bảo nàng ta bất tài vô dụng?

Trương Thanh Thanh lại hống hách coi thường. Huyện chúa là con

gái quan võ Ninh Tướng quân, từ nhỏ đã học qua chút võ. Nên bị gai

đâm chẳng khác gì kiến đốt. Đâu có như nàng ta? Xuất thân từ dòng

dõi thư hương, yểu điệu thục nữ.

Hàn Lãnh Yên vốn dĩ đã không vừa mắt với vị thiên kim Thái phó

Lưu Trắc phi này vì nàng ta quyến rũ Tam ca, khiến huynh ấy lạnh

nhạt với Thanh tỷ. Lại hôm nay nàng ta mặc y phục có màu giống

hệt y phục của nàng khiến nàng khó chịu.

Lãnh Yên hừ nhẹ:

- Chẳng biết là về băng bó hay lao đến Ỷ Lãnh các khóc lóc kể khổ

đâu? Bổn công chúa thấy ngươi nên trao trả lại quyền xử lý Vương

phủ cho hoảng tẩu của ta đi.

Ninh Tử Băng gật đầu:

- Dù ngươi có giữ lâu hơn nữa, thì biểu ca vẫn chỉ có một chính thê
là biểu tẩu. Tam Vương phủ chỉ có một nữ chủ nhân là Vương phi.

Mà gần đây tẩu ấy được sủng ái, cũng không nên mặt dày nắm giữ

như thế.

Lưu Vân uất ức sắp khóc tới nơi, vội vàng hành lễ rồi rút lui:

- Thiếp thân cảm thấy thân thể không được khỏe, xin phép cáo lui

trước.

Chưa đợi sự đồng ý, Lưu Vân đã xách váy đi nhanh cứ như đằng sau

có ma đuổi. Thanh Thanh nói với theo:

- Trắc phi đi cẩn thận không ngã rồi lại sai người đào hết đường đi

đi.

Ba nàng cười ồ lên. Lãnh Yên công chúa lại châm chọc nói:

- Đa tạ Lưu Trắc phi đã giúp bổn công chúa làm thêm một bài thơ

nữa nhé.

-----------------

Vừa bước vào phòng, Lưu Vân đã ngay lập tức lao vào bàn gục mặt

xuống khóc nức nở. Dù gì thì nàng ta cũng là một cô nương yếu

đuối. Bị khi dễ như vậy, sao không khóc cho được?

Tố Hà lo lắng:

- Trắc phi! Người...người đừng khóc nữa. Hay là người kể với

Vương gia đi. Chắc chắn ngài ấy sẽ đòi lại công đạo cho người.

Lưu Vân lắc đầu. Cả Âu Thiên quốc này ai mà chẳng biết ba người

bọn họ là ba tiểu mỹ nhân quyền lực nhất. Một người là thiên kim
Thừa tướng phủ. Mà Thừa tướng lại là hảo huynh đệ từ bé của

Hoàng thượng. Đã từng có lần Hoàng thượng định nhận Thanh

Thanh làm nghĩa nữ phong công chúa. Uy quyền của nàng ta còn lớn

hơn cả Đại công chúa và Nhị công chúa. Trước đây nàng ta yếu đuối

tưởng dễ bắt nạt, ngờ đâu...

Một người nữa là Trưởng công chúa, ái nữ do sủng phi của Hoàng

thượng sinh ra. Từ bé đã được cưng chiều muốn gì được nấy. Có khi

nàng ấy muốn sao trên trời, Hoàng thượng cũng sẽ tìm mọi cách để

hái xuống cho nàng. Nàng ấy ở trong cung điện rát vàng, đồ dùng

hàng ngày cũng toàn bằng vàng, bạc, minh châu... Vị công chúa này

chẳng sợ ai, chỉ sợ Tam hoàng huynh. Nhưng Tam Vương gia yêu

thương sủng nịch nàng ấy như vậy, sao vì chuyện cỏn con này mà

trách mắng?

Người còn lại là chất nữ yêu quý của Hoàng thượng. Độ sủng ái, yêu

thương Thánh thượng dành cho nàng ta có khi còn hơn cả hai con

gái đẻ của ngài.

Ba người này ai mà dám dây dưa? Trương Thanh Thanh thì còn đỡ,

chứ... hai người còn lại mà đã không vừa mắt ai thì họ chỉ có sống

không bằng chết.

Lưu Vân ngừng khóc, sai Tố Hà đi lấy nước rửa mặt.

Suy nghĩ một hồi, nàng ta cười nhếch mép. Hai vị công chúa và

huyện chúa nàng không thể làm gì... Nhưng Trương Thanh Thanh
nàng tuyệt đối không để yên. Nếu không để nàng ta chịu khổ, sao

Lưu Vân nàng có thể nuốt trôi cục tức ngày hôm nay đây?

-------------

Tố Hà nhanh nhẹn đưa cho Lưu Vân một lọ thuốc bằng sứ trắng.

Lưu Vân nhận lấy lọ sứ, hỏi:

- Chắc chắn không bị ai phát hiện chứ?

Tố Hà gật đầu:

- Trắc phi yên tâm. Nô tỳ rất cẩn thận rồi. Nhưng...đằng nào mai

cũng là sinh thần của người. Kiểu gì Vương gia chẳng đến Vân Uyển

viện. Người cần gì phải mua... xuân dược?

Lưu Vân nhàn nhạt nói:

- Chính vì Vương gia nghỉ lại chỗ ta nên ta mới phải dùng xuân dược

này.

Rồi nàng đưa lọ thuốc cho Tố Hà phân phó.

Sau khi Tố Hà cầm lọ thuốc đi, Lưu Vân cười nham hiểm:

- Trương Thanh Thanh, để ta xem ngươi còn có thể ở trong Vương

phủ này bao lâu?

Chương 22

Hôm nay đã là sinh thần của Lưu Trắc phi. Từ sáng, cung nhân đã

gấp rút chuẩn bị cho Yến tiệc tối nay.

--------------

Lộ Uyển viện
- Vương phi! Người định mặc bộ y phục nào để dự lễ sinh thần tối

nay?

Thanh Thanh chẳng thèm để ý. Cô chỉ chuyên chú vào bức tranh

đang vẽ, nhàn nhạt đáp:

- Đi sinh nhật của tình địch thì mặc bộ gì nổi bật vào.

Tiểu Kiều lục tìm trong tủ, trong giương một hồi. Cuối cùng lôi ra

bộ y phục màu đỏ, viền váy thêu chỉ vàng lấp lánh. Tiểu Kiều hớn

hở cầm bộ y phục đến trước mặt chủ tử:

- Vương phi, bộ này được không ạ?

Thanh Thanh ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua rồi lại cúi xuống chăm

chú vẽ tranh:

- Dù là nổi bật, nhưng cũng không nên cướp mất ánh hào quang của

nàng ta.

Tiểu Kiều bất mãn chu môi. Vương phi nhà nàng cớ sao hôm nay lại

chăm chỉ đến kì lạ. Cầm bút vẽ tranh cơ đấy. Nàng lắc lắc đầu rồi

chạy đi tìm bộ y phục khác.

--------------------

Giờ Dậu sáu khắc Thanh Thanh mới dẫn Tiểu Kiều rời khỏi Lộ

Uyển viện.

Tiệc sinh thần được tổ chức ngoài trời trong hoa viên phía đông

Vương phủ.

Thanh Thanh nhàn nhã dạo bước trên con đường lát đá. Phía sau là
Tiểu Kiều mặc y phục màu hồng phấn, hay tay bưng một khay gỗ

đựng hộp quà.

Thanh Thanh ngước nhìn sao sáng trên trời, hỏi Tiểu Kiều:

- Vương gia và Trắc phi đã đến?

Tiểu Kiều cung kính đáp:

- Lúc nãy nô tỳ nghe ngóng thì Vương gia đến Vân Uyển viện đón

Trắc phi.

Thanh Thanh nở nụ cười:

- Nhân vật chính còn chưa có đến, chúng ta sao phải vội?

Nói rồi cô lại chuyển tầm mắt đến khóm hoa hồng gần đó. Khẽ cười

nhạt, cô tiến bước về phía đó:

- Chúng ta cũng nên mang chút hoa hồng làm lễ vật cho Trắc phi a!

Tiểu Kiều can ngăn:

- Vương phi! Nếu người muốn hái hoa hồng thì để nô tỳ làm cho,

tránh gai đâm vào tay.

----------------

Thanh Thanh thong thả bước vào đình. Tà váy dài thướt tha trên đất

làm cô càng thêm uyển chuyển. Đi qua chỗ Tư Cầm, nàng ta khẽ lên

tiếng:

- Tưởng ai có gan đến muộn muốn làm tiêu điểm chú ý? Ai ngờ lại là

Vương phi!

Thanh Thanh dừng lại, quay đầu nhìn Tư Cầm phu nhân. Hôm nay
nàng ta mặc y phục màu hồng đào, tóc chải kiểu Uy đọa kế. Trên tóc

gắn mấy viên minh châu nhỏ bằng ngón tay út và cài 1 cây trâm hoa

cúc.

Thanh Thanh nở nụ cười quyến rũ:

- Tư Cầm à! Muội không nói, cũng không có ai bảo muội bị câm

đâu!

Nói xong, cô bước thẳng đến ngồi phía tay trái Lãnh Thiên mặc kệ

sự tức giận của Tư Cầm.

Mọi người đồng loạt hành lễ:

- Vương phi cát tường!

Cô cười cười, kêu họ miễn lễ.

Lãnh Thiên thất thần khi thấy Thanh Thanh tối nay.

Nàng mặc áo lụa trắng ngà, cổ và tay áo thêu hình sóng nước bằng

chỉ hồng. Phía dưới là tà váy dài màu đỏ thướt tha.

Hôm nay là lần đầu tiên chàng thấy nàng vấn cao hết tóc. Nàng chải

kiểu tóc của phu nhân đã có chồng. Trên kiểu tóc Tùy vân kế cài một

cây trâm phượng lưu ly và trâm hoa đào trạm ngọc phỉ thúy. Phần

cánh và mắt của cây trâm phượng hoàng được khảm ngọc lưu ly đỏ

lấp lánh. Bên tai nàng đeo khuyên tai hoa lựu đỏ.

Khuôn mặt nàng chát một tầng phấn mỏng, đôi môi anh đào bôi son

đỏ đậm. Đôi mắt phượng dùng chỉ kẻ thêm nên càng dài và xếch, tạo

ra một sự sắc sảo hiếm có.


Theo cử chỉ nâng tay của nàng, tay áo lụa rộng trượt theo cổ tay

trắng muốt xuống khửu tay, Thanh Thanh ra vòng tay phỉ thúy màu

đỏ.

Toàn người nàng toát ra khí thế cao quý, uy nghi của bậc Vương phi.

Lưu Vân cũng chú ý đến thái độ của Lãnh Thiên, trong lòng cảm

thấy khó chịu. Nàng ta cười cười:

- Hôm nay mới là lần đầu tiên muội thấy Vương phi tỷ Thanh

Thanhng lẫy như vậy đó.

Thanh Thanh nhấc mép cười, ngụ ý là cô đang cướp hết ánh hào

quang của nàng ta sao?

Thanh Thanh vui vẻ đáp:

- Hôm nay là sinh thần muội muội ta mới trang điểm Thanh

Thanhng lẫy như vầy đấy.

Đó chẳng phải là cố tình sao? Lưu Vân tức giận, tay nắm chặt.

Nhưng không chỉ Lưu Vân tức giận vì câu nói đó của Thanh Thanh

mà vị phu nhân mặc lễ phục màu xanh lam đậm ngồi phía dưới cũng

không vui.

Bà là Thái phó phu nhân- mẹ đẻ Lưu Trắc phi. Cả Lưu gia cũng chỉ

có một đứa con này nên yêu thương hết mực. Mà gần đây nghe nói

ái nữ nhà mình bị lạnh nhạt lại càng đau lòng.

Bà nhìn vị Vương phi cao quý gần đây được sủng ái kia. Nàng ta

cũng đâu có đẹp hơn Lưu Vân con gái bà? Do nàng ta mà con gái bà
không được làm chính thất nên mới bị khi dễ như vậy. Lúc nãy còn

ngang nhiên coi thường, người làm mẫu thân như bà càng đau lòng.

Thanh Thanh nhìn sang phía tay phải Lãnh Thiên, đánh giá Trắc phi.

Nàng ta mặc váy bó sát thân màu vàng, bên eo buộc dải lụa tết thành

nút thắt đồng tâm. Tóc chải kiểu Phi thiên kế cầu kì, gắn đầy châu

ngọc.

Cô liền quay sang tươi cười với Lãnh Thiên:

- Vương gia! Chàng thấy cây trâm lần trước chàng tặng thiếp có hợp

với bộ y phục này không?

"Choang"

Lưu Vân hoảng hốt đánh rơi ly rượu. Lãnh Thiên nhíu mày:

- Có sao không?

Nàng ta gượng cười, lắc lắc đầu.

Thanh Thanh cười nhạt. Cô là cố tình cài cây trâm này đó. Cô vẫn

còn chưa có quên biểu cảm hôm đấy khi nàng ta nhìn thấy cây trâm

này đâu.

Thanh Thanh quay người, nhận lấy hộp quà và bó hoa hồng vừa hái

từ tay Tiểu Kiều. Cô tươi cười đứng lên ra trước mặt Lưu Vân:

- Đây là chút quà biểu đạt thành ý của ta. Chúc Trắc phi thêm một

tuổi nữa vui vẻ.

Nụ cười trên mặt Lưu Vân cứng đờ khi nghe câu nói đó. Tặng hoa

hồng biểu đạt thành ý? Đây là có ý gì? Không phải là muốn nhắc lại
lỗi nhục lần trước cho nàng nhớ sao? Lại còn nhấn mạnh " thêm một

tuổi nữa" là ám chỉ nàng già thêm một tuổi không phải sao?

Thanh Thanh đắc ý trở về chỗ. Khóe môi không tự chủ nhếch cao.

Cô vội vàng cầm ly rượu nên uống cạn. Oa! Rượu hoa lê ở cổ đại

ngon thiệt đó. Không ngừng được, cô lại uống thêm mấy ly.

Thấy Thanh Thanh uống nhiều rượu như vậy, Lưu Vân không khỏi

mừng thầm trong lòng. Tốt lắm! Uống nữa, uống nữa đi, uống nhiều

vào. Để xem ngươi còn có thể hống hách như vậy nữa không? Chỉ

sau đêm nay thôi, ngươi sẽ vĩnh viễn không thể ngóc đầu dậy. Tài nữ

ư? Vương phi ư? Nực cười!Vương gia đêm nay nghỉ lại chỗ ta, để

xem ai sẽ giải xuân dược cho ngươi? Lại chẳng phải đi kiếm một

nam nhân khác sao? Đến lúc đó, ta chỉ cần cho người đến bắt gian là

xong. Hahaha.

Cuối cùng ngươi vẫn bại dưới tay ta thôi, Trương Thanh Thanh!

Chương 23

Ở khoảng trống chính giữa, một nữ tử váy cam đang ngồi thổi sáo.

Tiếng sáo du dương, trầm bổng khiến Thanh Thanh... buồn ngủ.

Tiếng sáo ngừng, mọi người đồng loạt vỗ tay khen ngợi. Lãnh Thiên

cất lời:

- Tiếng sáo rất hay! Tài thổi sáo của Gia Huân tiến bộ không ít!

Thưởng một vòng tay bảo thạch.

Thanh Thanh khinh thường liếc mắt nhìn Lãnh Thiên. Hay? Cô nào
có thấy? Cô chỉ thấy buồn ngủ thôi a! Đúng là cái đồ không biết gì!

Gia Huân phu nhân vui mừng vì Vương gia khen. Trong số bốn cơ

thiếp vừa biểu diễn tài nghệ,chỉ mình nàng được Vương gia thưởng

đồ. Đang định tạ ơn thì phía bên kia chuyền đến giọng nói:

- Chắc là trong ba tháng bị cấm túc, Gia Huân phu nhân đã tập thổi

vất vả lắm nhỉ?

Cái chuyện cơ thiếp trong phủ đấu đá nhau là chuyện diễn ra như

cơm bữa nên chẳng ai để ý. Nhưng Thanh Thanh thì lại ngược lại.

Cô hớn hở nhìn Thẩm Diệp phu nhân vừa nói ra câu đó.

Gia Huân phu nhân khẽ nhún người:

- Tạ ơn Vương gia khen thưởng!

Sau đó quay người trở về vị trí. Cái quay người đó cũng không quên

vất lại cái lườm về phía Thẩm Diệp phu nhân.

Lưu Vân tươi cười:

- Thật là cảm ơn các muội đã biểu diễn tài nghệ làm giúp cho buổi

sinh thần của ta hôm nay thêm đặc sắc. Hôm nào có dịp, mời các

muội đến Vân Uyển viện chơi.

Thanh Thanh cười lạnh. Chẳng biết bọn họ trổ tài cho bữa tiệc đặc

sắc hay là tìm cách quyến rũ Lãnh Thiên đâu? Từ khi họ hết thời hạn

cấm túc, Lãnh Thiên không ở Vân Uyển viện cũng ở Lộ Uyển viện.

Nào có để ý đến bọn họ? Hôm nay đương nhiên là cơ hội tốt nhất

rồi!
Thanh Thanh lập tức bị cắt đứt dòng suy nghĩ bởi một câu nói của

Ngọc Vũ phu nhân:

- Hay là Vương phi tỷ tỷ cũng trổ tài cho mọi người xem đi!

Thanh Thanh cười nhạt:

- Ngọc Vũ phu nhân giỏi nhất là múa. Sao tối nay chưa thấy biểu

diễn gì vậy?

Thanh Thanh vui vẻ nhìn mặt Ngọc Vũ phu nhân biến sắc, hết xanh

lại trắng. Nàng ta 1 lần đạp cô bị đánh ba mươi trượng, lần nữa thì

do đến Lộ Uyển viện gây sự cũng bị đánh hai mươi trượng nữa.

Chịu năm mươi trượng này, nàng ta còn có thể múa sao? Đã hết lòng

cứu chữa, không bị tàn phế là may rồi. Chỉ cần đến mùa đông, đôi

chân đó sẽ đau nhức cho xem.

Nhưng hết Ngọc Vũ phu nhân, lại đến An Hồng phu nhân:

- Đúng rồi a! Vương phi tỷ cái gì cũng giỏi, biểu diễn một chút cho

mọi người ở đây mở mang tầm mắt đi!

Cô nghiến răng ken két, nghĩ cách thoát thân:

- Giờ ta đã đường đường là một Vương phi. Há có thể có người bảo

ta biểu diễn là ta phải biểu diễn!

Lưu Vân nỉ non:

- Vương phi tỷ tỷ nói cũng có lý, nhưng mà...dù gì hôm nay cũng là

sinh thần muội. Tỷ...có thể hạ mình một chút không?

Thanh Thanh đang định buông lời phản đối thì mỹ nam bên cạnh gật
đầu:

- Lâu rồi bổn vương cũng chưa có thấy nàng trổ tài cái gì? Hay hôm

nay biễu diễn chút đi.

Cô trừng mắt nhìn tên nam nhân bên cạnh. Chàng không nói thì ai

bảo chàng câm? Ngồi im mà thưởng thức mỹ nhân vì mình mà đấu

đá đi, xía vào chuyện của người ta làm gì?

Lãnh Thiên đã lên tiếng như thế, Thanh Thanh cũng không còn cách

gì thoái thác. Vội suy nghĩ, xem mình nên làm gì bây giờ?

Đánh đàn? Thôi khỏi, đưa dao cho cô cắt dây đàn cho nhanh.

Vẽ tranh, viết chữ? Cô chỉ biết vẽ giun, viết rết thôi a!

Thổi tiêu, sáo? Có thổi hết hơi cô cũng không có làm được khúc

nhạc đâu.

Trong đầu cô nảy ra một ý, cười gian xảo:

- Được thôi! Nếu mọi người đã muốn xem ta trổ tài, ta cũng không

có ngại đâu.

Nói rồi cô bước ra chính giữa khoảng trống, sai người kê một cái

bàn nhỏ. Bên trên bàn bày ra ba cái bát đổ lượng nước khác nhau.

Bên cạnh là một đôi đũa.

Mọi người đều ngạc nhiên không biết cô sẽ làm gì. Lãnh Thiên

thong thả uống một ngụm rượu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nữ tử

phía dưới.

Thanh Thanh cầm đôi đũa, vừa hát vừa gõ vào ba chiếc bát theo nhịp
điệu:

- Happy birthday to you! Happy birthday to you! Happy birthday!

Happy birthday day! Happy birthday day to you!

Thanh Thanh hát xong, nhìn xung quanh một lượt. Tất cả đều ngẩn

ngẩn ngơ ngơ, nhìn rất mắc cười.

" Phụt"

Lãnh Thiên phun luôn ngụm rượu đang ngậm trong miệng, cười lớn.

Tiếng cười đó kéo mọi người về thực tại. Ngọc Vũ phu nhân cười

khinh miệt, nói:

- Tưởng thế nào? Vương phi tỷ tỷ, tỷ vừa hát cái gì thế vậy?

Thanh Thanh chớp chớp mắt nhìn Tiêu Kế Ngọc:

- Ngọc Vũ muội muội không hiểu gì sao?

Nàng ta cười đến chảy cả nước mắt:

- Đương nhiên... đương nhiên ta không hiểu rồi.

Thanh Thanh thần bí ồ lên một tiếng rồi nói:

- Cũng phải ha! Chỉ những người thông minh nghe mới hiểu thôi.

Ngọc Vũ phu nhân cứng họng. Thanh Thanh quay lại nhìn Lãnh

Thiên và Lưu Vân:

- Vương gia, Trắc phi, hai người nghe hiểu chứ?

Hai bọn họ đồng loạt gật đầu, ngây ngốc nói:

- Hiểu, hiểu!

Cô nhếch mép cười, nếu họ nói không hiểu, chẳng khác gì tự nhận
mình ngu cả.

Lại quay sang hỏi An Hồng phu nhân:

- Còn An Hồng phu nhân thì sao? Chắc không giống Ngọc Vũ phu

nhân đâu nhỉ?

Nàng ta gật gù:

- Muội... Muội hiểu chứ!

Thanh Thanh vỗ tay cái bốp:

- Được! Nếu An Hồng phu nhân hiểu thì xin mời lên đây hát lại.

Nàng ta biến sắc, không nói lên lời.

--------------

Cuối cùng buổi tiệc cũng kết thúc. Tiểu Kiều khó nhọc dìu Thanh

Thanh, oán trách nói:

- Vương phi! Sao người lại uống nhiều như vậy chứ?

Thanh Thanh phản bác:

- Nào có! Ta uống gần.. mười ly thôi chứ mấy? Nhưng mà... Tiểu

Kiều nè...sao ta...thấy nóng quá vậy?

Lãnh Thiên nhíu chặt lông mày, nhìn biểu hiện của Thanh Thanh.

Đang định tiến lên xem thế nào thì bị một bàn mềm mại giữ lấy.

Quay đầu lại thì là Lưu Vân. Nàng ta nở nụ cười dịu dàng, e lệ nói:

- Vương gia... Cũng không còn sớm nữa. Chúng ta về Vân Uyển

viện nghỉ ngơi thôi.

Chàng khẽ quay đầu lại nhìn Thanh Thanh nhưng thấy nàng đã được
Tiểu Kiều dìu đi xa thì khẽ ừm một tiếng cùng Lưu Vân đến Vân

Uyển viện.

-------------

Vân Uyển viện

Lưu Vân phân phó Tố Hà sắp xếp người để đến Lộ Uyển viện bắt

đôi gian phu dâm phụ.

Chỗ xuân dược Tố Hà mua đó, nàng đã cho người bỏ vào rượu của

nàng ta. Còn sợ nàng ta không uống rượu nên cho cả vào thức ăn.

Nàng không tin lần này không thể hại được nàng ta.

Xoay người đi vào phòng thì thấy Vương gia đang ngồi thất thần bên

mép giường. Nàng thướt tha đi tới:

- Vương gia! Để thiếp hầu hạ ngài nghỉ ngơi.

Vương gia ừ một tiếng, đứng dậy để nàng cởi y phục.

Chỉ sợ đêm dài lắm mộng!

Chương 24

Bàn tay trắng nõn vừa đưa lên hàng cúc thứ nhất đã bị một bàn tay

khác ngăn lại. Lưu Vân thoáng ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn nam

tử cao lớn trước mặt:

- Vương gia! Để thiếp hầu hạ ngài.

Lãnh Thiên kéo bàn tay nữ tử ra khỏi y phục mình, áy náy nhìn Lưu

Vân:

- Bổn vương nhớ ra còn có chút việc cần phải giải quyết. Khi khác
đến bù đắp cho nàng sau.

Đang định xoay người ra ngoài thì bị Lưu Vân ôm chặt lấy cánh tay:

- Việc? Việc gì mà quan trọng đến nỗi tối nay là sinh thần thiếp mà

Vương gia cũng không thể ở lại một đêm? Việc gì mà không sớm

không muộn nhất định phải đêm nay giải quyết chứ?

Chàng thở dài:

- Lúc nãy bổn vương thấy Thanh Thanh biểu hiện khác lạ nên... định

đến xem nàng ấy một chút. Nếu nàng ấy không sao, bổn vương lập

tức quay lại với nàng.

Lưu Vân trong lòng tức giận, chỉ hận không thể ngay lập tức băm

vằm Thanh Thanh ra hàng trăm mảnh. Nhưng ngoài mặt tỏ ra yếu

đuối, ủy khuất nói:

- Vương gia! Ngài đâu phải không biết bộ mặt thật của Thanh

Thanh? Nàng ta dùng mọi thủ đoạn để chia cắt chúng ta, trèo lên ghế

Vương phi. Vì vậy... Lỡ đâu... lỡ tối nay nàng ta chỉ là giả vờ để

Vương gia đến đó? Rồi... có khi nào... nàng ta không cho Vương gia

về với thiếp nữa không?

Lãnh Thiên thoáng sững sờ, nhưng ngay lập tức trong đầu hiện ra nụ

cười thuần khiết luôn cười với chàng. Bình ổn lại tâm trạng, vỗ vỗ

mu bàn tay của Lưu Vân, trấn an nàng:

- Dù gì bổn vương cũng nên qua nhìn một chút. Nàng vốn dĩ dịu

dàng hiền lương... chắc không vì chuyện này mà để bụng bổn vương
chứ?

Lưu Vân cứng họng, không nói được lời nào. Vương gia đã nói nàng

hiền lương, nàng còn giữ chân ngài được sao? Rũ mi mắt, nhu thuận

buông tay ra, yếu ớt nói:

- Vương gia đi cẩn thận.

Lãnh Thiên không chần chừ, đi nhanh ra cửa.

Vừa bước ra khỏi Vân Uyển môn, chàng dùng khinh công nhanh

nhất có thể phi thân đến Lộ Uyển viện ở phía tây.

Lúc nãy khi dời khỏi bữa tiệc, chàng thấy Thanh Thanh khác

thường, trong lòng lại cứ bồn chồn không yên. Lưu Vân nói nàng chỉ

là giả vờ nhưng chàng tin nàng không như thế.

-----------

Bóng lưng của nam nhân mình yêu vừa đi khuất, Lưu Vân ngẩng

đầu lên. Trong mắt đã không còn là sự dịu dàng, yếu đuối mà là sự

tức giận. Thấy bộ ấm trà đặt trên bàn, nàng thẳng tay gạt mạnh

xuống đất, hét ầm lên:

- A... Vì sao? Vì cái gì chứ?

Tố Hà đứng ngoài canh cửa, thấy Vương gia rời đi thì ngạc nhiên.

Đang định chạy vào thì nghe thấy tiếng đổ vỡ, sau đó là tiếng hét tức

giận của Trắc phi nhà mình.

-----------------

Lộ Uyển viện
- Tiểu Kiều! Ta nóng quá! Em mau mở hết cửa sổ ra đi.

- Tiểu Kiều! Ta khát. Người ta khó chịu... rất khó chịu.

Tiểu Kiều lo lắng sắp khóc tới nơi, nhìn Vương phi:

- Vương phi! Người sao vậy? Người cố đợi một tí, nô tỳ... nô tỳ cho

người đi mời đại phu ngay.

Tiểu Kiều xoay người đang định chạy ra thì thấy một nam nhân đang

vội vàng tiến vào. Như thấy được cứu tinh, Tiểu Kiều quên cả hành

lễ, òa khóc:

- Vương gia! Vương gia! Ngài mau...mau cứu Vương phi đi. Vương

phi...bị làm sao ấy?

Lãnh Thiên sải bước dài vào gian trong. Trên giường là một mỹ nhân

yêu kiều xinh đẹp, y phục xộc xệch, lăn qua lăn lại. Chàng nhíu mày,

phân phó Tiểu Kiều:

- Ngươi ra ngoài canh cửa, bất kỳ ai cũng không được vào.

Tiểu Kiều lau nước mắt, nhún người thi lễ rồi lui ra.

Lãnh Thiên ngồi xuống mép giường, kéo Thanh Thanh lên đùi mình.

Ánh mắt nàng như phủ một tầng sương mù mông lung. Nàng luôn

mồm kêu nóng, nàn da trắng nõn nhuộm thêm màu hồng nhạt.

Chàng đã sống gần 20 năm, làm sao có thể không biết nàng trúng

xuân dược?

Đôi mày đang nhíu nay càng nhíu chặt hơn. Ai hạ xuân dược cho

nàng? Nhưng ai hạ thì chàng sẽ cho điều tra sau, bây giờ giải dược
cho nàng đã.

Xoay người đặt nàng xuống giường, thân thể cường tráng đè lên.

Đôi môi mỏng khẽ phủ lên đôi môi anh đào của nàng.

Tuy chàng hay nghỉ tại Lộ Uyển viện nhưng cũng chỉ đơn thuần là

ôm nàng mà ngủ. Nếu có hàng động khác, sẽ ngay lập tức bị nàng

chặn lại. Hôm nay "thừa nước đục thả câu", lấy cớ giải dược mà

chiếm nàng cũng không có sao đâu ha? Trong mắt khẽ lóe lên sát

khí. Nếu chàng không đến,... thì nàng sẽ thế nào?

( cảnh tiếp nhường mn tưởng tượng nha:3)

-----------------

Đầu đau như búa bổ, toàn thân đau nhức, Thanh Thanh cố gắng mở

mắt ra.

Vừa mở mắt chưa nhìn rõ xung quanh thì bên tai đã vang lên giọng

nói trầm thấp:

- Dậy rồi sao?

Cô giật mình, theo phản xạ quay sang bên cạnh. Đập vào mắt cô là

Lãnh Thiên đang nằm nghiêng, tay chống đầu, ánh mắt dịu dàng

nhìn cô. Khoác tùy tiện y phục màu trắng, không cài cúc, để Thanh

Thanh ra bờ ngực rắn chắc. Bên tai lại vang lên tiếng nói:

- Đêm qua nhìn còn chưa đã sao? Nàng còn định nhìn đến bao giờ

nữa?

Mặt cô đỏ bừng xấu hổ, vội vàng lật chăn bước xuống giường. Vừa
chạm xuống đất thì chân vô lực ngã uỳnh. Trên giường truyền đến

tiếng cười khẽ.

Thanh Thanh mặt càng đỏ, cố gắng đứng dậy thì thấy có cái gì đó

không đúng. Nhìn xuống thân thể mình thì...

- Á.......!- Thanh Thanh hét ầm lên. Ôi mẹ ơi, sao con lại... lại lõa thể

thế này?

Lãnh Thiên ngồi ra mép giường nhìn cô chằm chằm. Nhớ lại chuyện

tối qua một lần, Thanh Thanh lê lết trèo lên giường, vớ lấy tấm chăn

quấn quanh người. Lãnh Thiên bên cạnh vô lại lên tiếng:

- Che làm gì? Đằng nào tối qua ta chẳng thấy hết rồi.

"Bịch!"

Thanh Thanh thẳng chân đạp bay chàng xuống đất.

Lãnh Thiên cứng họng:

- N... nàng... nàng...!

Chàng đường đường một người học võ, vậy mà chỉ lơ là một chút đã

bị thê tử không biết võ của mình một cước đá bay xuống đất. Còn

đâu mặt mũi. Lại nhớ đến Hắc Long lần trước bị nàng đánh cho te

tua té tát thì nuốt nước bọt. Nàng thật đáng sợ a!

Đang mải suy nghĩ thì

"Vèo!"

"Bộp!"

Một cái gối an tọa chính giữa mặt của Tam Vương gia Âu Thiên
quốc. Thanh Thanh tức giận:

- Đồ biến thái! Dám nhân lúc bổn cô nương say rượu mà làm càn.

Tưởng mình là hoàng tử thì có thể cưỡng bức con gái nhà lành sao?

A... Sự trong trắng của ta!

Nhìn thấy tấm khăn màu trắng dải chính giữa giường, bên trên là

giọt máu đỏ chói khiến cô muốn giết người.

Lãnh Thiên ngẩng mặt lên trời, khóc không ra nước mắt. Ông trời

ơi! Ông xuống làm chứng cho con a! Rõ ràng đêm qua người bị

cưỡng bức là con mà! Tại sao sau một đêm lại thành con cưỡng bức

con gái nhà người ta? Con mới là người bị hại đó!

Hít sâu, chàng lồm cồm bò dậy tiến về phía giường:

- Thanh Thanh... Nàng... nàng đừng manh động... Tối... qua là ta... ta

giải xuân dược cho nàng mà.

Thanh Thanh hạ cái gối đang định ném xuống. Xuân... dược? Ở hiện

đại cô đọc không ít ngôn tình, nên đương nhiên biết về xuân dược.

Tối qua cô bị trúng xuân dược ư? Nghĩ lại biểu hiện tối qua của

mình thì... đúng là cô bị hạ xuân dược rồi. Nếu mà không có Lãnh

Thiên giải dược... chắc cô chết rồi.

Viếng thăm gia phả mười mấy đời của cái tên hạ dược cô một vòng.

Cô khẽ nói:

- Lãnh Thiên... Đa tạ!

Lãnh Thiên rộng lượng xua tay:


- Không sao! Không cần đa tạ! Tối nay nàng lấy thân báo đáp ta

thêm mấy lần nữa là được rồi.

"Vèo!"

"Bộp!"

Cái gối còn lại hạ cánh an toàn trên mặt Lãnh Thiên. Thanh Thanh

gào lên:

- Chàng đi chết đi!

Chương 25

Lưu Vân thấy Thanh Thanh, tiến lại gần hỏi:

- Vương phi tỷ tỷ đi dạo đó sao?

Thanh Thanh cười nhạt:

- Bộ chứ Lưu Trắc phi không thấy ta đi dạo hay sao mà còn phải

hỏi?

Nụ cười trên môi Lưu Vân cứng đờ. Nhưng ngay lập tức lấy lại dáng

vẻ dịu dàng, nói:

- Món quà lần trước tỷ tặng muội hôm sinh thần thật là đẹp. Muội

định cảm tạ mà mãi hôm nay mới gặp. Thật đa tạ tỷ tỷ.

Cô ồ lên một tiếng:

- Trắc phi là đang khen bó hoa hồng đẹp hay là hộp minh châu?

Lưu Vân cười khan:

- Ta... muội khen hộp minh châu.

Thanh Thanh thở dài:


- Tưởng gì? Chứ minh châu đó ta còn đầy. Vương gia ban cho ta

mười hộp mà dùng mãi không hết. Cũng may hôm nọ sinh thần Trắc

phi ta lại tống đi được hộp nữa. Nếu Trắc phi muốn, khi nào về ta sai

người mang sang cho thêm.

Lưu Vân gượng cười:

- Nếu đã là quà Vương gia ban tặng tỷ, muội sao dám lấy thêm?

Nhưng mà... sao khí sắc của tỷ nhìn kém vậy? Chẳng nhẽ vì tối qua

Vương gia nghỉ tại Vân Uyển viện sao?

Muốn trêu tức cô sao? Không dễ dàng vậy đâu! Thanh Thanh nhếch

môi cười:

- Ai nha! Tố Hà à! Ta nghĩ ngươi nên về mời đại phu khám mắt cho

Trắc phi đi thì hơn. Kể từ hôm sinh thần Trắc phi đến giờ, đêm qua

ta mới có một giấc ngủ bình yên. Thế vậy mà Trắc phi lại nhìn ra khí

sắc ta không tốt. Thật buồn cười.

Cô không có nói rối đâu. Kể từ hôm giải xuân dược, đêm nào Lãnh

Thiên cũng giày vò cô đến canh hai, canh ba. Báo hại cô ngày hôm

sau nằm liệt giường. May mà tối qua cô nhanh trí, sai người khóa

chặt cửa không cho chàng vào, nên hôm nay cô mới có một ngày

bình yên hiếm hoi để đi dạo.

Lại nhìn Lưu Vân từ trên xuống dưới mấy lần. Tại sao tối qua Lãnh

Thiên ở chỗ nàng ta, mà đến hôm nay nàng ta vẫn có thể đi lại?

Nàng ta có sức mạnh siêu nhân ư?


------------------

Thời tiết tháng 10 đã lạnh. Thanh Thanh nhớ khi còn ở hiện đại,

tháng 10 hẵng còn nóng. Khẽ thở dài, tất cả cũng là do biến đổi khí

hậu.

Cô mặc váy màu hồng phấn, khoác một áo choàng mỏng màu trắng.

Tóc vẫn chỉ búi đơn giản như mọi lần. Cô thong thả đi dạo trong sân

Lộ Uyển viện.

- Vương phi! Vương phi! Không xong rồi!

Thanh Thanh nhíu mày nhìn Tiểu Kiều đang chạy vào, hỏi:

- Có chuyện gì?

Tiểu Kiều thở hổn hển, nói:

- Vương... phi! Trời lạnh ... lắm. Sao người khoác... áo mỏng...vậy?

Lỡ đâu...nhiễm phong hàn... thì sao? Vào nhà rồi nói!

Hai người cùng bước vào trong. Thanh Thanh rót ra hai ly trà, đưa

cho Tiểu Kiều một ly. Cô khẽ nhấm nháp ly trà. Ly trà màu xanh

ngọc, hương thơm của trà vấn vương nơi chóp mũi. Trà nóng, uống

vào ấm cả người, trong miệng lại còn vị ngọt thơm thoang thoảng.

Tiểu Kiều do chạy nên mệt, mặc kệ trà nóng tu một hơi hết sạch.

Xong mới sực nhớ ra tin tức mình vừa nghe được, sốt sắng nói:

- Vương phi! Giờ phải làm sao đây? Lưu Trắc phi có thai được hai

tháng rồi.

Động tác uống trà của Thanh Thanh thoáng ngừng lại, nhưng ngay
lập tức trở lại như bình thường. Cô nhàn nhạt nói:

Vậy thì em dặn dò cung nhân Lộ Uyển viện tránh xa Vân Uyển viện.

Phải hết sức cẩn thận.

Tiểu Kiều nhíu mày:

- Vương phi, người không lo gì sao?

Thanh Thanh nhướng mày:

- Lo? Lo gì?

- Thì... nàng ta... có thai trước người.- Tiểu Kiều dè dặt đáp.

Cô khẽ nghịch ly trà trong tay:

- Trước hay sau thì vẫn là con thứ thiếp. Với lại chắc gì đứa bé trong

bụng Lưu Trắc phi là con trai?

---------------

Một tháng sau

Thanh Thanh khoác áo choàng lông cáo đi từ Ỷ Lãnh các ra. Lãnh

Thiên gọi cô đến để dùng ngọ thiện với chàng. Ở trong đó đốt lò

sưởi ấm áp nên ra ngoài vẫn chưa có quen, thấy hơi lạnh.

Nhìn tuyết rơi, giữ chặt mép áo choàng để tránh gió lạnh lùa vào, cô

dẫn Tiểu Kiều về Lộ Uyển viện.

Đi được nửa đường thì bất ngờ gặp chủ tớ Lưu Trắc phi đang ngồi

trong đình nghỉ chân. Có dự cảm không lành, trời lạnh thế này mà

nàng ta lại đang có thai, ngồi đó đón gió thì tốt cho thai nhi sao?

Huống hồ trời đang đổ tuyết lại chạy đến đây ngồi, rõ ràng là cố tình
để gặp cô.

Thở dài, dù gì nàng ta cũng mang thai, tránh càng xa càng tốt. Đang

định dẫn Tiểu Kiều đi vòng đường khác thì phía đó vọng đến tiếng

của Lưu Vân:

- Vương phi tỷ tỷ lại đây dùng chút trà nóng đi. Sao phải tránh muội

như vậy?

Thanh Thanh bất đắc dĩ đi vào trong đình, ngồi xuống. Tố Hà đỡ

Lưu Trắc phi đứng dậy hành lễ. Thanh Thanh vội ngăn cản:

- Đứng lên đi! Không cần hành lễ. Trong bụng Trắc phi đang có máu

mủ của Vương gia, nếu xảy ra mệnh hệ gì... ta sao gánh vác cho nổi?

Lưu Vân cười cười:

- Đa tạ tỷ tỷ ưu ái!

Lưu Vân tự tay rót trà, dâng lên Thanh Thanh.

Thanh Thanh nhíu mày, không biết nàng ta định dở trò gì. Đưa tay ra

nhận ly trà thì tự dưng bàn tay chuyển đến cảm giác đau rát. Tiểu

Kiều hốt hoảng tiến lên:

- Vương phi! Người... bị bỏng rồi.

Lưu Trắc phi trưng ra bộ mặt áy náy nhìn cô, quỳ phịch xuống:

- Vương phi tỷ tỷ tha tội, muội... là muội sơ ý. Kính mong tỷ tỷ tha

tội.

Tiểu Kiều lo lắng chảy nước mắt:

- Rõ ràng nô tỳ thấy Trắc phi cố tình đổ trà nóng lên tay Vương phi.
Lưu Vân lắc đầu nguây nguẩy, ủy khuất nói:

- Muội... muội không có!

Thanh Thanh đứng lên:

- Không sao! Trắc phi đứng lên đi! Tiểu Kiều, chúng ta về.

Thanh Thanh vừa bước chân ra khỏi đình, Lưu Vân đã nở nụ cười

chiến thắng. Trương Thanh Thanh, ta xem lần này ngươi làm sao để

thoát?

-----------------

Thanh Thanh vừa ăn điểm tâm vừa uống trà. Trời lạnh thế này, như

vầy là sướng nhất.

Tiểu Kiều hốt hoảng chạy vào. Không để ý đến tóc và y phục mình

đọng đầy tuyết đã vội vàng nói:

- Vương phi! Có chuyện không hay rồi. Lần này có thể chúng ta chết

chắc.

Cô nhíu mày:

- Chuyện gì?

- Lưu Trắc phi sảy thai rồi!

"Choang"

Ly trà Thanh Thanh đang cầm trong tay rơi xuống đất vỡ tan. Cô hốt

hoảng đứng bật dậy, hỏi dồn:

- Sảy thai? Sảy lúc nào? Vì sao lại sảy? Vương gia đang ở đâu?

Tiểu Kiều sợ hãi trả lời:


- Trắc phi sảy thai do... quỳ hơn... một canh giờ dưới trời tuyết lạnh.

Vương gia... đã đến Vân Uyển viện từ lâu rồi ạ.

Thanh Thanh ước tính thời gian, mặt biến sắc. Hơn một canh trước...

Chẳng phải là lúc cô gặp nàng ta ở đình nghỉ chân trong hoa viên

sao?

Thanh Thanh ngã ngồi trên ghế. Cô cười lạnh. Thì ra đây là kế hoạch

Lưu Vân bày ra để hãm hại cô. Lúc đó tuyết rơi, sẽ chẳng ai hơi đâu

đi ra hoa viên. Mà nếu có ra, cũng sẽ từ xa nhìn thấy Lưu Vân quỳ

xuống chứ không nghe thấy cô bảo nàng ta đứng lên. Lúc cô ra khỏi

đình, nàng ta hẵng còn đang quỳ. Chỉ cần đợi cô đi xa, nàng ta ra

trời tuyết quỳ là xong.

Bây giờ chẳng có ai có thể làm chứng cho cô. Đó lại là đứa con đầu

tiên của Lãnh Thiên, cô... còn có thể sống sao?

Thanh Thanh hít sâu, nói:

- Tiểu Kiều! Chuẩn bị đi! Chúng ta tới Vân Uyển viện.

Tiểu Kiều ngăn cản:

- Nhưng mà...tuyết rơi nhiều lắm!

- Nhiều cũng phải đi.- Thanh Thanh quả quyết đáp.

Chuẩn bị xong xuôi, vừa đặt chân ra khỏi phòng đã có gia đinh vào

bẩm báo:

- Vương phi cát tường! Bẩm Vương phi, Vương gia đang trên đường

tới đây!

You might also like