Ghi lòng con ơi! (Hình ảnh) -Final PDF

You might also like

Download as pdf or txt
Download as pdf or txt
You are on page 1of 26

Nguyễn Lê Mỹ Linh – 9D3

Hỡi những ai còn bông hồng cài ngực


Xin đừng làm nước mắt mẹ phải rơi
Người dành hết những lo toan, tất bật
Đổi cho con êm ấm suốt cuộc đời.
Hãy về nhà với niềm vui rạng rỡ
Những bực buồn xin bỏ lại ngoài hiên
Vì nơi ấy, luôn có người che chở
Chào đón con cùng với nụ cười hiền.
Xin đừng vì những người không ruột thịt
Mà xéo giày tim của Đấng sinh thành
Xin đừng vì đau lòng của người lạ
Mà phủi vội ơn dưỡng dục thật nhanh...
Hỡi những ai còn bông hồng cài ngực
Xin đừng làm nước mắt mẹ phải rơi
Người dành hết những lo toan, tất bật
Đổi cho con êm ấm suốt cuộc đời...
Lò Thị Thu Uyên – 10A3
Cha thường ít nói “yêu con”,
Mặc dù tình cảm sẵn luôn tràn đầy.
Vậy nên lời lẽ nhỏ này,
Làm sao để nói được thay tiếng lòng.
Tâm tình cha nói “yêu con”,
Thường không biểu lộ ra luôn thành lời.
Chỉ qua chuyện kể hàng đêm,
Hay qua những lúc ú tim trốn tìm.
Tình yêu kín đáo của cha,
Nằm trong ánh mắt nhăn nheo dịu dàng.
Dáng cha tất tả về nhà, Tình yêu thầm lặng của cha,
Trong tay cầm một món quà tặng con. Con đây ghi nhớ chẳng nhoà trong tim.
Tình yêu cha thật đong đầy,
Không hề ích kỷ, không màng bản thân.
Công cha trời biển vô biên
Lời nào nói hết sự thiêng liêng này!
Trần Trung Đức – 6A6

Nếu là một đốt trúc gầy,


Con xin khắc lại những lời yêu thương.
Gửi mẹ mỗi sáng thường thường,
Đưa con đi học trên đường vui ca.
Người mẹ lối sống mặn mà,
Là cô tiên họa trong đời chúng con.
Nhớ thuở con còn lon ton,
Cha là người dẫn bước con trên thềm.
Tình cha mãi mãi vững bền,
Như là một bến sông hiền mênh mông.
Con đây chỉ mãi ước mong, Con được yêu quý vạn bề,
Luôn luôn được ở trong vòng tay cha. Ông bà, cha mẹ ví là chi đây?
Hai bên nội ngoại đã già, Ông thì hiền như bụt này,
Cháu đây yêu kính ông bà biết bao. Bà thì mãi mãi vẫn là bà tiên.
Cháu còn nhớ cái bờ ao, Ba như tráng sĩ hiên ngang,
Mà ông cùng cháu thả câu mỗi chiều. Chở che mái ấm êm trôi tháng ngày.
Nhớ ngọn gió thổi hiu hiu, Mẹ thì vẫn là mẹ thôi,
Bà lại cùng cháu liu riu nấu chè. Yêu thương con nhất con đòi gì hơn.
Con đây luôn mãi biết ơn,
Nuôi con khôn lớn chẳng mong đáp đền.
Con ngoan trò giỏi bước lên,
Là một ánh nến góp trong gia đình.
Mai nguyễn Bảo Ngọc – 6A6
Mẹ là biển cả mênh mang
Cha là ngọn núi hiên ngang giữa trời.
Vu Lan nay đã tới rồi
Làm sao con trả hết ơn mẹ hiền.
Cha ơi, con đáp làm sao
Công lao cha mẹ ngày ngày lắng lo.
Chỉ mong con chớ sai lầm
Lao vào cạm bẫy thăng trầm thế gian.
Cảm ơn cha mẹ thật nhiều
Nuôi con không lớn, tháng ngày chăm lo.

Mùa Vu Lan báo hiếu


Gửi người sinh ra ta
Bao nhiêu năm vất vả
Cho con được bay xa.
Mẹ nhọc nhằn lam lũ
Bưu Ngọc Thủy Tiên – 9D4 Bao nhiêu ngày đã qua
Dáng hao gầy, tóc bạc
Làn da mồi nhăn nheo.
Cha trụ cột gánh vác
Làm điểm tựa cho con
Bờ vai gầy vững chãi
Lo cho con vuông tròn.
Ân tình cha và mẹ
Con xin nguyện khắc ghi.
mẹ được đầy đủ nhất, được ăn ngon
mặc đẹp, được học trong một môi
trường tốt mặc cho chi phí đắt đỏ thế
nào,…
Võ Nguyễn Châu Khoa – 6A4 Đôi tay mẹ in sâu vào tâm trí
“Riêng mặt trời chỉ có một mà thôi con. Những món ăn, những góc nhà,
Và mẹ em chỉ có một trên đời”. những công việc thường nhật mẹ làm
luôn nằm sâu trong từng khe nhỏ
Quả thật như thế, mẹ chỉ có
nhất của tâm trí con. Mẹ nấu ăn
một và chỉ một. Chẳng có ai có thể
chẳng thua kém ai. Với con, mẹ như
thay thế được mẹ cả. Khi những câu
một đầu bếp đa năng vậy. Hương vị
hát này vang lên, ta chợt thấy hạnh
của mỗi món ăn luôn thấm vào lòng
phúc và may mắn khi có mẹ bên đời.
con, lan toả vào trái tim bé nhỏ. Mẹ
Mẹ là người luôn dành trọn tình yêu
luôn dành cho con những món ăn
thương cho chúng ta. Và mẹ em là
thơm nóng còn mẹ thì ăn lại thức ăn
một người như thế.
của ngày hôm qua.
Mẹ là một người phụ nữ bình
thường như bao người phụ nữ khác.
Mẹ làm việc cũng bình thường.
Nhưng sự bình thường của mẹ lại
khiến bao người phải tò mò, ghen tị:
Làm sao một người phụ nữ yếu đuối
lại có thể thâu gọn cả thế giới trong
lòng bàn tay? Làm sao có thể vừa giỏi
việc ngoài xã hội vừa đảm đang việc
nhà. Thậm chí, dù những ngày trở
trời, sức khoẻ yếu đi nhưng mẹ vẫn
tháo vác, hoàn thành tất cả công việc
thường nhật, cho con bữa cơm ấm
cúng, ngọt lành. Mẹ vất vả như thế,
làm nhiều việc như thế không phải
cho bản thân mình mà tất cả là vì
tương lai của con. Mẹ muốn con của
Trái tim của mẹ bao la, vĩ đại, Tiếng nói của mẹ như dòng
tình yêu thương của mẹ lan toả qua suối mát dịu, như thanh âm trong
ánh mắt, qua đôi môi trìu mến pha trẻo văng vẳng giữa khu rừng. Đồng
lẫn nụ cười ngọt ngào,... qua tất cả hành cùng sự trưởng thành và lớn
những gì mà mẹ đã làm. Có lẽ, tình lên của con chính là mẹ. Mẹ luôn âu
yêu ấy không phải ai cũng có thể dễ yếm, sưởi ấm con. Mong con khôn lớn,
dàng cảm nhận được. Chỉ khi ta gần tự tin vững bước trên đường đời. Để
mẹ, để ý từng lời nói, việc làm thì sẽ con có được nhiều kiến thức, sự am
nhận ra. Từ nhỏ đến lớn, con đón hiểu về thế giới, mẹ luôn luôn không
nhận tình yêu vô hạn của mẹ như ngừng trau dồi kiến thức cho bản
một ân huệ, một điều đương nhiên. thân, sưu tầm, học hỏi từ các trang
Trong mắt một đứa trẻ, mẹ sinh ra internet, có những câu chuyện mẹ kể
là để chăm sóc con. Chưa bao giờ con có khi cả tháng mới kết thúc,... Tất
tự đặt câu hỏi: Vì sao mẹ chấp nhận cả như mưa dầm thấm đất, tất cả
hy sinh vô điều kiện như vậy? Mẹ tốt, đều trôi theo thời gian nhưng con
rất tốt với con nhưng có lúc con thật không hiểu sao mẹ có thể nói nhiều
tồi tệ, nghĩ mẹ thật xấu, độc ác khi và cũng biết nhiều như thế nữa. Có
mẹ mắng vì con lỡ làm sai điều gì, thể là do tình mẫu tử thiêng liêng.
con đi thẳng lên phòng, trùm gối Mẹ luôn dạy con những điều bên
khóc. Khóc một cách uất ức, cay đắng trong và ngoài xã hội nhưng mẹ
chứ có phải khóc vì hối hận. Lúc ấy, không dạy tất cả, mẹ chỉ dạy việc
sao con lại tệ hại đến vậy, mẹ nhỉ? chọn lựa không làm người khác tổn
thương. Khi con cười, mẹ cũng cười,
khi con khóc, mẹ cũng khóc cùng con.
Tình mẹ thật vĩ đại và thiêng liêng
biết mấy. Nhưng có những lúc con
không nghe lời, những lúc con cãi
mẹ và những lời nặng nề ấy làm mẹ
tổn thương cả trái tim. Lúc đó con chỉ
muốn nói với mẹ rằng: Mẹ ơi, con xin
lỗi. Nhưng vì nghẹn ngào hay con
không thể làm được mà lời nói đó
không bao giờ được bộc lộ cả. Những
giọt nước mắt của mẹ rơi làm mềm tim ấm để dành tặng cho mẹ. Con đã
tim con, nơi mà con nghĩ mẹ sẽ không hiểu được sự lo lắng và tình yêu
bao giờ hiểu nổi. thương mẹ dành cho con suốt mười
Mẹ ơi, nếu được những ngày ở một năm qua. Con biết mẹ là người
bên mẹ, con ước ao mẹ sẽ ôm con có thể thay thế bất kì ai khác nhưng
nhiều hơn, và con sẽ trò chuyện cùng không ai có thể thay thế được mẹ cả.
mẹ và tươi cười với mẹ nhiều hơn. Vì mẹ là một, con luôn đặt mẹ ở vị trí
Những cảm xúc của con đang thật sự đầu tiên, ngay trong tâm trí mình.
dâng trào khi viết những dòng chữ Con người chúng ta tại sao khi
này. Con thật sự yêu mẹ, muốn ôm con có thể bày tỏ tình yêu với một
trọn cả tình yêu đó vào lòng. Nếu có người khác giới trong khi thật ái ngại
ai hỏi con nhớ nhất điều gì về mẹ, thì để bày tỏ tình yêu với chính mẹ ruột
con sẽ không ngần ngại mà trả lời của mình? Mẹ yêu con thầm lặng
rằng: Con nhớ đến bàn tay, dáng như gió khẽ đu đưa mà ít ai để ý đến.
hình của mẹ. Và con, sẽ nói với mẹ rằng: Mẹ ơi, con
Hôm nay là ngày lễ Vu Lan, yêu mẹ.
con viết những lời này bằng cả trái
“Mẹ là dòng sông
Cho tôi tắm mát
Mẹ là khúc hát
Ru tôi lớn khôn”.
Khi đọc những dòng thơ này,
chắc hẳn chúng ta đều sẽ nghĩ ngay
tới một người. Người đã sinh thành,
nuôi nấng, dạy bảo ta nên người,
chăm sóc ta từng li từng tí, không Nguyễn Lê Hoàng Anh – 6A4
quản gian lao thử thách và sẵn sàng
hi sinh để ta được sống, được tận
hưởng thế giới muôn màu sắc. Không Năm nay, mẹ em đã bước sang
ai khác đó chính là mẹ. tuổi bốn mươi, cái tuổi mà không còn
Mỗi người đều tự hào về mẹ của được trẻ như thời xưa nữa. Mẹ không
mình theo cảm nhận và suy nghĩ cao lắm, dáng người mảnh mai, thon
riêng, chẳng hạn như: có người sẽ tự thả toát lên phong thái của một
hào vì mẹ làm nghề giáo viên, hay người mẹ hiền từ, mẹ không mập, có
cũng có thể do mẹ là một người phụ phần hơi gầy gò vì luôn phải gánh
nữ thông minh, nhanh nhẹn và xinh vác mọi công việc trong gia đình lẫn
đẹp,… Nhưng theo cảm nhận của em, bên ngoài xã hội. Nước da mẹ đã đen
mẹ em không chỉ tài giỏi, xinh đẹp, sạm vì màu của sương gió và nắng
mạnh mẽ mà còn nổi tiếng là nhân gắt. Mái tóc đen óng mượt trải dài
hậu và tốt bụng. xuống vai được mẹ thắt lên trông rất
đẹp. Khuôn mặt mẹ có hình trái xoan
trong rất ưa nhìn. Nổi bật trên
khuôn mặt ấy là đôi mắt đen láy, to
như hai viên bi luôn nhìn em đầy
trìu mến và tràn ngập tình yêu
thương. Mỗi khi em đạt được điểm
cao thì đôi mắt ấy sẽ ánh lên niềm
vui sướng còn khi em được điểm kém
thì đôi mắt ấy không còn niềm vui
nữa mà thay vào đó là nặng trĩu nỗi Không những thế, những lúc em mắc
buồn. Chiếc mũi tuy không cao lỗi thì mẹ sẽ là người phân tích, chỉ
nhưng lại rất hợp với khuôn mặt trái ra những lỗi sai và dặn dò em rút
xoan của mẹ. Khi cười, nhìn mẹ vui kinh nghiệm. Dù là lỗi to hay lỗi nhỏ
vẻ và tươi tắn như những bông hoa thì mẹ đều nghiêm khắc giáo huấn
hồng vừa nở vào ban mai. Mỗi lần em để rút ra những bài học ý nghĩa
mẹ cười để lộ những chiếc răng sứ cho bản thân. Vì thế, em đã tự nhủ
trắng tinh trông mẹ thật duyên và với lòng sẽ ngoan hơn để không làm
xinh đẹp. mẹ buồn phiền.
Mẹ là người luôn quan tâm đến Mẹ luôn luôn như thế, lúc nào
gia đình, sáng thì mẹ đi làm, tối về cũng dịu mát như vầng trăng, toả
lại phải tất bật lo toan việc nhà. Tuy sáng như ánh mặt trời, sưởi ấm, chở
công việc có bận rộn và mệt mỏi che cho em những “ngày giông bão”.
nhưng mẹ vẫn không quên trọng Em vẫn còn nhớ như in, vào mỗi buỗi
trách cao cả là chăm sóc cho gia đình. trưa nắng nóng mẹ thường hát ru em
Vào những lúc em không hiểu bài, bằng giọng ngọt ngào, trìu mến và
mẹ luôn là người giảng giải, động đầy sự yêu thương. Theo lời ru ấy,
viên mỗi khi em nản chí. Bằng sự dịu em lớn lên từng ngày và cũng dần
dàng của mình, mẹ ân cần chỉ dạy cảm nhận được tình yêu thương vô
những bài mà em không hiểu, nhiều bờ bến mà mẹ dành cho.
lúc, em cảm nhận mẹ không chỉ là mẹ
mà còn kiêm luôn công việc của một
giáo viên. Mỗi buổi sáng, mẹ luôn là
người dậy sớm nhất, từ lúc mà ông
mặt trời mới thức dậy và chiếu
những tia nắng lung linh đầu tiên
xuống mặt đất. Em vẫn còn nhớ hồi
bé, khi vẫn còn say sưa trong những
giấc mơ thì không biết tự bao giờ mẹ
đã chuẩn bị xong xuôi bữa sáng và
đánh thức con bằng giọng nói ngọt
ngào: “Dậy đi con, trời sáng rồi”.
Tình mẩu tử là vô giá và vô cùng luôn bên con khi con còn thơ bé. Tấm
thiêng liêng. Nó đã nuôi ta khôn lớn, lòng của mẹ bao la và rộng lớn như
trường thành. Tình cảm của mẹ là biển cả. Con luôn tự nhủ với lòng
một thứ tình cảm cần được tôn trọng mình rằng sẽ học thật giỏi để đền đáp
và giữ gìn. Em luôn yêu thương mẹ công ơn của mẹ. Điều hạnh phúc của
và sẽ luôn tự hào vì đã được làm con con chính là được làm con của mẹ,
của mẹ. Dù có ra sao, con cũng sẽ được nhìn thấy gương mặt và nụ
luôn bên cạnh mẹ cũng như mẹ đã cười của mẹ mỗi ngày.

TÌNH MẸ BAO LA – LIAO UYỂN NHI (5E4)


Phạm Nguyễn Bảo Trân – 10A1

Không giống những ông bố khác, Trước đây, bố tôi làm rất nhiều
bố tôi không mặc Vest diện quần tây, nghề để kiếm sống, nhưng khi cưới
không giàu sang. Bố tôi là một người mẹ thì bố quyết định chuyển về bán
bán cơm, ăn mặc giản dị và rất chất cơm chung với mẹ. Tôi nghĩ bố không
phác. Nhưng tôi rất tự hào về bố. chỉ là người cần cù mà còn sống rất
Vì cuộc sống khó khăn nên từ nhỏ tình cảm.
bố đã làm rất nhiều công việc để giúp Bố đã cho tôi một tuổi thơ ấm áp
đỡ gia đình. Việc phơi mình ngoài và đáng nhớ. Vào dịp hè, gia đình tôi
trời đã làm cho bố tôi có một làn da hay về thăm quê nội. Tôi được bố chở
ngăm đen rắn rỏi. Mọi việc trong nhà đi khắp nơi trên chiếc xe đạp cũ. Tôi
từ sửa chữa đến khuân vác đều do bố thường ngồi trên yên sau xe, tận
tôi làm. hưởng chuyến đi cùng với tiếng cót
két của chiếc xe đạp cũ và để gió nhẹ
vuốt ve tóc tôi. Tôi yêu nắng vàng và
mùi cỏ mới của những cánh đồng
buổi sáng sớm. Tôi yêu sự bình yên
của ngôi làng khi chiều về. Tôi yêu
những vì sao trên trời đã dõi theo
chúng tôi trên con đường đất đỏ. Đối
với tôi những kí ức đơn giản ấy chính
là niềm hạnh phúc của tôi. Tôi sẽ mãi
nhớ bóng lưng của bố khi chở tôi trên
xe đạp, nhớ những cuộc trò chuyện,
nhớ mùi bánh nếp mà bố đã làm, nhớ
những lần bố chở tôi đi học trên chiếc
xe đã cũ,…
Mọi người trong xóm đều rất quý và nâng niu những thứ mà ông đang
bố tôi, họ thường khen cơm bố tôi có.
nấu rất ngon. Bố tôi là người rất tinh Tôi vẫn còn rất nhiều những, kỉ niệm
tế, đơn giản như bố luôn chuẩn bị và cảm xúc về bố mà tôi không thể kể
sẵn nước uống cho mẹ khi trưa về. Bố hay tả hết được. Nhưng từ sâu thẳm
tôi có một lí tưởng sống rất đáng trong tim, tôi rất tự hào về bố. Bố sẽ
ngưỡng mộ. Bố tôi thường tận hưởng mãi là hình tượng mà tôi ngưỡng mộ
và theo đuổi.
“Bạn có thể không chắc chắn Có lần tôi hỏi Mẹ: “Ước mơ
về bất cứ thứ gì trong thế giới hỗn khi xưa của mẹ là gì ?”, Mẹ tôi suy
độn và đầy lừa lọc này, trừ tình yêu nghĩ rất lâu rồi nói: “Mẹ không có”.
của Mẹ” (James Joyce, Portrait of the Ôi! Ai mà chả có ước mơ? Mẹ tôi sao
Artist as a Young Man) lạ đến thế? Hay Mẹ chẳng có tài gì
đến nỗi chẳng có mong ước cho mình.
Quả thật, câu nói đã làm tôi
Nhưng khi trưởng thành hơn, tôi lại
thấm thía ý nghĩa thiêng liêng của
hiểu, có thể lúc đó tôi quá nhỏ để biết
tình mẫu tử. Chắc hẳn, trên thế gian
được rằng Mẹ tôi khi ấy chỉ là quên
bao la, tình thương của mẹ vẫn mãi
đi mà thôi, Mẹ không buồn nghĩa đến
là tình cảm đáng trọng và cao quý.
vì tất cả đã dồn vào chúng tôi. Có lẽ
Với tôi, Mẹ luôn là người đồng hành
vì phải tất bật cả ngày trong bếp, rồi
trên mọi chặng đường trưởng thành.
lại chăm lo cho gia đình, Mẹ tôi
Mẹ luôn là nguồn động viên, an ủi
chẳng còn thời gian để nhớ lại tuổi
mỗi khi tôi vấp ngã hay băn khoăn,
trẻ và ước mơ của một thời thanh
lo lắng vì những chuyện học tập,
xuân của mình. Thế nhưng mẹ chưa
chuyện bạn bè, chuyện tình cảm. Ấy
bao giờ than phiền hay trách móc bất
thế mà tôi có bao lần tôi lại chẳng
kì điều gì.
hay những điều cao cả đó. Đã bao lần,
tôi luôn làm Mẹ lo lắng, buồn phiền Tôi yêu mẹ không phải vì xinh
bằng những câu nói, những hành đẹp hay một điều gì cả, tôi yêu mẹ vì
động mà tôi cho là bình thường, mẹ là mẹ của tôi, là người đã dành
chẳng đáng bận tâm. Tôi đâu hay tuổi xuân cho tôi, là người mà tôi
những điều đó đã làm Mẹ tôi đau mang ơn suốt đời. “Mẹ ơi! Trong mùa
lòng vì sự cách xa dần dần giữa tôi Vu Lan năm nay – năm đánh dấu
và Mẹ. Và cũng đôi khi tôi quên béng mốc quan trọng của cuộc đời con.
đi những lời xin lỗi hay những lời Con muốn nói: Cám ơn Mẹ, cám ơn
cảm ơn mà chính Mẹ chắc hẳn cũng vì tất cả Mẹ dành cho con và con
không quá cần nhưng luôn mong chờ. hạnh phúc vì mùa Vu Lan này, con
còn được cài lên áo bông hoa đỏ, bông
hoa tượng trưng cho tình yêu của Mẹ
đã dành trọn cho con”.
Nhóm HS lớp 12C2
Như dòng suối chảy không bao không thiếu thốn. Nhưng đôi lúc họ
giờ dừng, như biển cả đại dương cũng nhận lại toàn là nỗi lo, nỗi buồn
không bao giờ cạn, tình cảm của Cha khi con mình chưa đi đúng đường
Mẹ có lẽ là tình cảm thiêng liêng nhất lành.
trên cuộc đời này.
Tuy nhiên, dù thế nào, chúng
Chắc hẳn ai trong chúng ta ta hãy luôn nhớ rằng Cha Mẹ luôn là
đều có một người Cha, một người Mẹ. người có thể bao dung, yêu thương
Có thể những bậc ấy đang hiện hữu chúng ta vô điều kiện mà không đòi
bên cạnh chúng ta hoặc cũng có thể hỏi lại bất kỳ điều gì. Tình cảm đó
họ đã hóa thành những vì tinh tú chỉ có thể cảm nhận được bằng chính
trên bầu trời. Nhưng dù cho là đang trái tim của mỗi chúng ta. Đó cũng
ở đâu Cha Mẹ vẫn sẽ luôn bên cạnh là món quà vô giá mà tạo hóa đã ban
và ủng hộ cho đứa con của mình tặng cho mỗi người con trên thế giới
bằng một cách nào đó. này. Bạn có đang hạnh phúc vì điều
đó không? Hay bạn còn những hằn
Trong cuộc đời mỗi con người,
học, những căm ghét, thù hận Cha
nếu thiếu vắng tình thương Cha Mẹ,
Mẹ - đấng sinh thành nên ta? Bạn
ta sẽ thiếu thốn biết bao. Bởi tình
biết không ta càng lớn lên thì Cha Mẹ
thương đó là liều thuốc tinh thần lớn
càng “lớn xuống”, họ dần rồi cũng xa
nhất chữa hết mọi tổn thương cho
ta, sẽ chẳng ở bên ta mãi. Thế nên,
con, là vòng tay chở che con trước
nếu hôm nay, ta còn nắm tay họ, còn
những khó khăn của cuộc đời. Có thể
được nghe họ bảo ban, dạy dỗ, bạn
Cha Mẹ không cho được con điều tốt
hãy sung sướng đi, hãy cảm nhận
nhất trên thế giới nhưng Cha Mẹ sẽ
niềm hạnh phúc đó để rồi biết yêu
cho con điều tốt nhất mà Cha Mẹ có.
thương, quý trọng họ hơn. Đừng để
Và chỉ có tình yêu cao cả mới làm
một ngày ta ân hận thì đã muộn.
được như thế.
Mùa Vu Lan ấm áp này, con
Tình yêu của Cha Mẹ được thể
xin gửi lời cảm ơn đến tất cả những
hiện qua từng cử chỉ, lời nói, những
người Cha, người Mẹ trên thế giới
hành động yêu thương mà chúng ta
này vì đã trở thành biểu tượng của
đôi khi không thể nhìn thấy hết được.
tình yêu cao cả và đẹp đẽ nhất, là
Cha Mẹ đã âm thầm hi sinh để con
những thần tượng tuyệt vời nhất của
mình được lớn khôn, được no đủ,
mỗi người con.
Trần Lam Đổ Quyên – 10A1
Mưa gợi về những ngày mình
còn thơ bé, ngồi trên chiếc xe máy
Mùa mưa về, một ngày kết thúc
của cha, khi trời bỗng đổ mưa nặng
bằng một trận mưa rào. Cơn mưa
hạt, cha sẵn sàng nhường cho mình
quen thuộc là thế nhưng mang lại
chiếc áo mưa duy nhất của ông, mình
cho lòng người bao xúc cảm: Đó có
dựa vào lưng cha, chỉ mong cơn mưa
thể là nỗi buồn, khi màn mưa làm
qua đi để cha không bị ướt nữa, tình
mờ nhoà khung cảnh nhưng lại làm
cảm ấm áp của gia đình đã làm vơi
hiện rõ những kỉ niệm xưa. Có thể là
đi cái lạnh buốt giá của ngày mưa và
một cái nhói lòng khi chứng kiến nỗi
nuôi dưỡng cho ta một tâm hồn đầy
cơ cực vất vả của những người lao
yêu thương cùng lòng biết ơn vô bờ
động hối hả tìm chỗ trú khi cơn thịnh
bến.
nộ của thần mưa giáng xuống. Hay
cũng có thể là một khoảnh khắc lướt
qua khi lũ con nít say mê, rạo rực
đắm mình vào cơn mưa cuối ngày.
Khi cơn mưa đến, ta lại có thêm
thời gian để nhìn lại, suy ngẫm về
cuộc đời. Mưa làm xoa dịu những nỗi
lòng, sự nhẹ tênh và ngọt như chính
Hồ Ý Nhi – 7B3

cảm thức của một người. Có những


ngày mưa ta đã loay hoay, tất bật
trong những bộn bề, lo toan của cuộc
sống, rồi khi nhìn lại, ta chợt nhận ra
mình đã bỏ lỡ biết bao khoảnh khắc
đẹp đẽ trong đời.
Cha dù là người ít thể hiện cảm niệm xưa cũ, trong dòng người hối hả,
xúc nhưng luôn dành tình yêu không khó để nhìn thấy những người
thương to lớn cho con qua những cha sẵn sàng nhường cho con mình
hành động của mình. Khi mùa mưa chiếc áo mưa duy nhất mà mình có,
đến, tình yêu thương ấy còn được thể sẵn sàng chịu ướt mưa, miễn sao con
hiện nhiều thêm. Cha đôi lúc quên cả không ướt là được.
mang áo mưa cho mình nhưng lại
Mưa luôn gợi cho ta những kí ức
chẳng bao giờ quên mang cho con.
xa xưa và gợi cho ta thật nhiều nỗi
Ngày ngày, cha đều gấp gọn nó trong
niềm. Có những người thích ngắm
chiếc túi và luôn mang theo bên
mưa để hồi tưởng lại quá khứ, nhớ
mình đề phòng thần mưa nổi giận sẽ
lại những tháng ngày đã qua, có
không có gì che chắn cho con. Dù như
người thì thích bởi đơn giản chỉ vì
thế nhưng những cơn mưa xối xả
mưa đẹp thôi. Mưa như bản giao
cùng cái tiết trời se lạnh ít nhiều
hưởng mùa thu giữa những tiếng còi
cũng sẽ làm con trở bệnh, khi đó cha
xe giòn giã, giữa phố phường tấp nập
cũng chính là người chăm sóc và lo
người qua, như những tia nắng hiếm
lắng cho con nhiều nhất. Tình cảm
hoi lạc giữa ngày mưa chẳng ai để ý.
của cha được thể hiện qua những tô
cháo nóng hổi, từng lời động viên, Mưa về làm con nhớ nhiều hơn,
khích lệ “con gái của cha mau khỏi nhớ những câu chuyện đã lâu chưa
bệnh nhé!”. Tuổi thơ của con trôi qua kể, nhớ những con người đã lâu chưa
êm đềm khi có cha ở bên. gặp, nhớ những khoảng trời riêng đã
lâu chưa tìm về, nhớ những kỷ niệm
Khi lớn, con đã có thể tự đến
vốn đã lãng quên. Có xúc cảm len lỏi
trường, nhưng cha vẫn không quên
trong tim chợt ùa về, xao xuyến, bồi
nhắc nhở con mang theo áo mưa đều
hồi. Người ta bảo, mưa là tiếng lòng,
đặn đề phòng sự thay đổi của tiết trời,
là tiếng khóc, là nỗi nhớ bi ai của một
cái tiết trời lạnh buốt mùa mưa cũng
người nào đó. Mưa vẫn thế, bất chợt
không xoá nhoà được tình cảm ấm áp
đến, bất chợt đi, không hẹn hò cũng
của cha. Men theo con đường tới
chẳng báo trước...
trường, con lại bắt gặp những kỉ
Bernard Shaw đã từng nói: “Vũ Tình yêu thương là tình cảm
trụ có nhiều kì quan, nhưng kì quan tốt đẹp mà bình dị, trong sáng - nơi
đẹp nhất là trái tim người mẹ”. Con trao gửi những cảm xúc đặc biệt.
người ta sinh ra, được sống trên đời Tình cảm cha mẹ đối với con cái được
đã là một hạnh phúc lớn. Nhưng có khơi dậy từ tình yêu thương tự nhiên.
lẽ được sống trong tình thương của Vì vậy, gia đình còn là bến đỗ tình
cha mẹ đã là hạnh phúc vô giá. Tình yêu – nơi bình yên nhất để ta muốn
mẫu tử và tình phụ tử là tình cảm trở về. Ai cũng dành sự tôn trọng,
thiêng liêng tựa như nguồn sáng soi thương yêu hết mực, đồng thời, cho
chiếu đời ta, ngay cả những lúc tăm ta niềm cảm thông, quý mến những
tối nhất. lúc mệt mỏi, bị
Dường cuộc đời xô đẩy,
như, mỗi quật ngã. Dẫu con
người trong không bình
thế gian đều thường như
được sống những đứa trẻ
trong tình khác hay thiếu
yêu của cha thốn bộ phận cơ
mẹ. Từ lúc thể, cha mẹ vẫn
Nguyễn Giáp Gia Nhi – 8C3
biết có một sự sống nhỏ bé trong sẵn sàng chấp nhận và dành trọn
bụng đến lúc con cất tiếng khóc chào tình yêu chân thành cho con. Chính
đời, cha mẹ là người đầu tiên vỡ oà vì thế, bản thân mỗi người con cần
trong niềm hạnh phúc. Mối quan hệ học cách yêu thương, trân trọng từng
giữa cha mẹ với con cái rất chặt chẽ phút giây chung sống với cha mẹ.
và khăng khít, đó là công ơn sinh Trong truyền thống đạo lý
thành, dưỡng dục, đó còn là sự nối “uống nước nhớ nguồn”, “ăn quả nhớ
tiếp giữa hai thế hệ “cha truyền, con người trồng cây” của dân tộc ta, báo
nối”. hiếu cha mẹ là một trong những lời
cảm ơn quan trọng nhất trong cuộc
đời mỗi con người. Từ đó, ngày lễ Vu xã hội xô bồ hiện nay vẫn còn một số
Lan báo hiếu của Phật giáo đã được thành phần sống ích kỉ, chỉ nghĩ đến
du nhập vào Việt Nam và trở thành bản thân mà quên đi công ơn mẹ cha,
ngày lễ mang đậm nét nhân văn, thờ ơ trước tầm quan trọng của việc
làm rạng rỡ đạo lý đền ơn đáp nghĩa bộc lộ tình cảm gia đình. Thật đáng
của dân tộc ta. Một bông hồng cài lên trách làm sao!
áo cho những ai còn cha mẹ và một Cuộc sống ngắn ngủi, có
bông hoa trắng dành cho những ai những chuyện ta đâu thể lường trước.
đã không còn đấng sinh thành. Khi Vậy nên bản thân ta hãy cố gắng
cài đóa hoa trên ngực trái, ta sẽ nhận bày tỏ tình yêu thương chân thành
thấy mình cần phải biết ơn, trân dành cho gia đình của mình. Khó gì
trọng, đến đáp công ơn của cha mẹ. lời bày tỏ, khó gì tiếng nói “yêu mẹ” ,
Công cha, nghĩa mẹ bao la, “yêu cha” phải không bạn? Cũng
rộng lớn kể sao xiết. Mang nặng chín như Douglas Jerrold đã từng nói:
tháng mười ngày sinh thành ra ta, “Hạnh phúc sinh trưởng bên lò sưởi
nuôi nấng ta khôn lớn thành tài, cha của chúng ta, chứ không phải hái
mẹ có khó khăn nào mà chưa trải qua, được trong vườn nhà người khác”.
có nỗi đau nào mà chưa chịu đựng. Gia đình là kho báu quan trọng nhất
Biết bao giọt mồ hôi, nước mắt đánh trong cuộc sống mỗi con người. Hãy
đổi để cho ta một cuộc sống bình yên, đứng lên hành động ngay bây giờ, vì
an lành, một cuộc đời đủ đầy hạnh mỗi người chỉ có một cuộc đời mà
phúc mẹ cha. Thế nhưng mặt khác, ở thôi.
Trong những năm tháng của Cha mẹ của chúng ta luôn luôn
cuộc đời, con người ta được trải qua như thế, luôn hạnh phúc vì những
với vô số tình cảm khác nhau, mỗi điều nhỏ bé mà con cái dành cho họ.
một loại tình cảm là một loại trưởng Có người từng nói: “Mọi tình yêu đều
thành mà Thượng đế muốn bạn trải phải băng qua địa ngục, chỉ tình yêu
nghiệm. Nhưng hơn cả, điều mà đích thực mới vượt qua nó”. Để có thể
thượng đế muốn con người hiểu rõ yêu chúng ta nhiều đến như thế này,
nhất khi ban thứ được gọi là “tình ba mẹ đã phải băng qua “địa ngục”
cảm” xuống thế gian, chắc có lẽ là lạnh giá kia bằng cách nào nhỉ? Ba
lòng biết ơn và sự trân quý dành cho mẹ cũng là lần đầu làm ba mẹ của
đấng sinh thành của mình. Tình cảm chúng ta, có đôi khi họ sẽ không hiểu
mà bậc cha mẹ dành cho con cái luôn được những đứa con của mình nghĩ
là điều thiêng liêng và cao quý nhất gì, muốn gì nên ta cần phải mở lòng
mà không lời nào có thể diễn tả được. và chia sẻ với ba mẹ nhiều hơn. Còn
Tình yêu của cha mẹ là tình yêu cha còn mẹ tức là bạn vẫn còn bến đỗ
không cần sự báo đáp, bởi lẽ nó quá để trở về, vẫn còn có thể yêu thương,
tốt đẹp và luôn hiện hữu ở đó nên con săn sóc và báo hiếu cho họ. Hãy luôn
người ta đôi khi quên mất rằng mình yêu thương cha mẹ, không ai biết
cũng cần trân trọng và yêu thương được khi nào họ sẽ hoàn thành xong
cha mẹ. nhiệm vụ mà thượng đế ban cho ở thế
Có khi, chỉ là đôi ba câu cảm ơn gian này, khi bạn nhận ra điều đó,
mẹ vì đã nấu một bữa cơm thật ngon, thì họ cũng đã rời xa bạn mãi mãi.
hay chỉ đơn giản là một cái ôm dành Lòng biết ơn và hiếu thảo chính là
cho cha vì đã hy sinh, vất vả, bon điều quan trọng nhất trong tam
chen với đời chỉ vì muốn gia đình quan của mỗi người. Trái tim không
luôn ấm êm, hạnh phúc, hoặc chỉ cần biết ơn, sẽ không tìm thấy niềm hạnh
bản thân ta chăm chỉ học hành, phụ phúc. Hãy biết ơn đấng sinh thành
giúp ba mẹ, đó cũng là những điều của chúng ta vì đã luôn tuyệt vời và
nhỏ để thể hiện tình yêu và lòng biết yêu ta nhiều đến thế.
ơn.
Dương Trúc Quỳnh – 8C1
“Sài Gòn hoa lệ: Hoa cho người giàu, - Ba em… ba em mất rồi. Bông hồng
lệ cho người nghèo”. Giữa dòng người này em vốn dành tặng cho mẹ - người
tấp nập, đông vui ở phố đi bộ Nguyễn đã chăm sóc, nuôi dưỡng em, nhưng…
Huệ trong đêm rằm tháng bảy. Không nhưng… mẹ đã không còn trên đời nữa
biết có ai để ý đến em – một cô bé ốm rồi.
yếu, hai mắt đỏ hoe, tay cầm một bông Nghe đến đây, tim tôi như thắt lại,
hồng đỏ thẫn thờ đi giữa dòng người. hai mắt trầm xuống, thật tội nghiệp cho
Thấy lạ, tôi bước lại gần, ân cần hỏi: Hoa, chỉ mới là cô bé chừng 7, 8 tuổi
- Ba mẹ em đâu? Em cần chị giúp gì thôi nhưng phải gánh chịu nỗi mất mát
không? quá lớn. Tôi tự hỏi: cuộc đời sao tàn
Đôi mắt long lanh pha lẫn những nhẫn đến vậy? Có thể cướp đi tài sản
giọt nước mắt, em nhìn tôi, nức nở: lớn nhất của một con người – đó là tình
yêu thương của hai đấng sinh thành.
- Em là Hoa, em đói lắm, chị có gì Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy chạnh lòng,
cho em ăn không? Một chút cũng được. chua xót, nghĩ về cuộc đời, nghĩ về cha,
Tôi mỉm cười, cầm tay em dắt đến nghĩ về mẹ. Tôi cố gạt đi dòng nước mắt,
chỗ xe bánh mì gần đấy, mua cho em an ủi Hoa:
một ổ. Thời gian dần trôi qua, dòng - Em đừng buồn nữa! Nhà em ở đâu?
người cũng thưa dần, nhưng em vẫn Để chị đưa em về.
còn ở đấy – với nửa ổ bánh mì trên tay.
Tôi ngạc nhiên, đi đến chỗ em và hỏi: Hoa lắc đầu, nói trong tiếng khóc:

- Em sao vậy? Bánh mì không ngon


à?
Hoa mếu máo trả lời:
- Bánh mì ngon lắm chị, nhưng tiếc
rằng… tiếc rằng em không được ăn
chung với ba mẹ.
Tôi tò mò hỏi:
- Ba mẹ em đâu? Sao không đi cùng
em?
Hoa nghẹn ngào trong tiếng nấc:
- Em không về nhà đâu! Ngôi nhà ấy, áo mình và một bông hồng trắng cài lên
giờ không có mẹ, cũng không có ba. Nơi áo của Hoa. Cô bé nhìn tôi bằng ánh
đó không còn là nhà nữa. Đó chỉ là một mắt đầy sự ngưỡng mộ:
nơi lạnh lẽo, bị màn đêm u tối bủa vây. - Chị còn ba mẹ ư! Chị sướng quá!
Em sợ lắm, cô đơn lắm, tủi thân lắm, Còn em thì…
chị ạ!
- Em đừng buồn. Nào cùng chị vào
Một lần nữa, trái tim tôi như bị ai đó sảnh chùa cầu nguyện cho ba mẹ em
bóp nghẹn, sao trên đời này lại có người nhé!
đáng thương như thế? Tôi cố nén dòng
xúc cảm, an ủi Hoa: Rồi hai chúng tôi đi vào đại sảnh,
đứng trước ngài Thích Ca Mâu Ni cầu
- Hoa nè! Nếu em không về nhà, ba nguyện, hai hàng nước mắt của em
mẹ em ở trên trời nhìn thấy sẽ không chảy dài trên má. Tôi nhìn vừa thương
vui đâu. Ngoan, nghe lời chị nào! Chị sẽ em, vừa thấy bản thân mình thật hạnh
đồng hành với em đêm nay, cùng em phúc khi tôi vẫn còn đầy đủ đấng sinh
xoá tan không khí u ám, nặng ề và đáng thành. Giây phút này tôi chỉ muốn chạy
sợ của bóng đêm kia. thật nhanh về nhà mà sà vào lòng mẹ,
Được tôi an ủi, cô bé khẽ gật đầu. đến ôm cổ ba và nói: Con yêu ba mẹ
Trên đường về nhà Hoa, chúng tôi có đi nhiều lắm!
ngang qua một ngôi chùa đông đúc Bỗng tiếng chuông chùa vang lên
người lại qua. Tôi chợt nhớ ra rằng, làm tôi bừng tỉnh. Tôi cầm tay Hoa
hôm nay là bước ra khỏi sân chùa. Ánh mắt trìu
ngày Vu mến của em nhìn tôi:
lan báo
hiếu. Tôi - Em cảm ơn chị, nhà em gần đây
xuống xe, lắm, em tự về được rồi. Em chúc chị và
nắm lấy tay gia đình hạnh phúc.
Hoa, dẫn em Nhìn theo bóng dáng của Hoa, tôi
vào chùa. thấy nhớ ba mẹ vô cùng – người đã
Chúng tôi dành cả cuộc đời, hi sinh cả tuổi thanh
bước vào sân, xuân, dành cả tháng ngày tươi trẻ cho
vẫn theo lễ tôi một cuộc sống bình yên và tràn ngập
nghi, tôi lấy yêu thương. Trên đường về nhà, tôi ghé
hai bông hoa vào một tiệm hoa mua hai bông hoa
hồng. Một bông hồng thật đẹp và trong đầu văng vẳng
hồng đỏ cài lên câu nói: Con yêu ba mẹ rất nhiều.
Lin Ru Yi – 9D4

“Mụ phù thủy” là một từ ngữ mạnh về phía chúng để đuổi đi. Bởi
quen thuộc mà đám trẻ con thường thế, trẻ con trong xóm không đứa nào
dùng để chỉ những người phụ nữ xấu là không ghét bà. Trông thấy bà là
xa, độc ác, dùng quyền năng của chúng lập tức lảng đi. Đương nhiên
mình để hãm hại người khác. Nhưng là tôi cũng thế, tôi cũng chẳng thấy
ở xóm tôi thì từ này đã được biến tấu thích bà. Những lần hiếm hoi tôi
đi một chút, nói chính xác hơn thì nó nhìn thấy nụ cười của bà là khi bà
được bọn con nít trong xóm dùng để bán hết được sạp cá của mình. Còn
chỉ một người đàn bà khó tính – bà một chuyện tôi chưa kể, đó là bà Vân
Vân. bị cụt bàn tay bên phải. Tuy vậy, bốn
Bà giờ sáng
Vân là bà vẫn
người nổi gánh
tiếng khó hàng ra
tính ở xóm chợ bán.
tôi. Bà làm Bà ít khi
nghề bán bán hết
cá ở ngoài cá. Có
chợ. Bà lần, tôi
thường đi chứng
từ tờ mờ Trái tìm của mẹ - Khương Hoàng Lan (5E4) kiến
sáng đến tận chiều muộn mới về nhà. cảnh bà
Cũng chẳng có lí do gì để tụi nhỏ gọi cố lôi kéo nhét vào tay những người
bà là phù thủy nếu bà không phát rồ đi qua mấy con cá chẳng mấy tươi
lên mỗi khi thấy bọn trẻ nô đùa ầm ĩ ngon, năn nỉ: “Cô mua giúp tôi vài
trước sân nhà bà. Mỗi lần như thế bà con cá cuối đi mà. Để tôi còn về!”.
đứng trong nhà hét vọng ra, cũng có Người hiền thì người ta mua mà
khi bà vớ đại một món đồ gì đó ném
chẳng vui vẻ gì. Có người nổi cáu - Đây là tiền mẹ cháu cho tiêu
mắng bà bị điên, làm phiền họ. vặt tháng này, cháu đã tiêu một ít
Một hôm trời mưa như trút rồi, không biết có đủ không bà?
nước, sấm sét đùng đùng thật đáng Bà mừng rỡ đưa tay đón lấy số
sợ. Tôi vừa cố kéo chiếc tiền:
áo mưa trùm - Cảm ơn cháu nhiều lắm. Cháu
kín người cho nấu canh chua hay chiên để bà biết
khỏi ướt vừa còn làm cho cháu nào?
cố đi nhanh
Tôi khựng lại vài giây, không
để về nhà.
phải là tôi không biết trả lời bà thế
Ngang qua khu
nào mà vì lần đầu tiên tôi thấy bà
chợ, tôi thấy quang cảnh vắng ngắt,
Vân cười với tôi, nụ cười hằn in trên
mọi người đã về hết cả. Chỉ còn bà
đó bao sự vất vả, nhọc nhằn, lam lũ.
Vân đang ngồi co ro dưới tấm nilon
Tôi đáp:
mỏng sũng nước, nước đọng bùng
nhùng trên nóc, gặp cơn gió là đổ ào - Dạ thôi, bà mang cá về ăn đi,
xuống người. Bà chịu ướt, chỉ lo mấy hôm nay cháu không ăn cá. Cháu
con cá gặp nước mưa sẽ bị ươn mà biếu bà thôi ạ!
hỏng mất. Tim tôi bỗng như hẫng lại Bà nói:
một nhịp. Tôi định bước đi mà bàn
- Không, làm thế sao được. Bà
chân bỗng nặng trĩu. Thấy tôi, bà nở
bán cá chứ bà không có xin tiền của
nụ cười, đon đả chào:
cháu. Nếu cháu không lấy cá thì bà
- Con gái ơi, mua giúp bà mấy không dám cầm tiền đâu!
con cá này, bà bán rẻ cho!
Tôi đành nói:
Tôi thừa nhận trước đây tôi
- Thôi bà cứ
chẳng có chút thiện cảm nào với bà
cầm đi, coi như
nhưng nhìn cảnh này thì có lẽ quỷ dạ
cháu gửi, hôm nào
soa cũng phải rủ lòng thương - ấy là
cháu ăn cá cháu sẽ
tôi nghĩ thế. Tôi liền quay lại, mở ví,
nói bà làm nhé!
không cần đếm trong đó còn bao
nhiêu, tôi đưa hết cho bà:
Lúc này bà mới chịu cầm tiền. hoạt bát học giỏi, giờ nó bại liệt nằm
Bà bảo: một chỗ, gương mặt méo mó. Nó
- Cảm ơn cháu nhiều quá! Hôm không muốn cho ai nhìn thấy bộ
nay không có cháu giúp bà không dạng của mình. Vết thương đau nhức
biết phải lấy gì đong gạo. Bây giờ, bà hành hạ nó, lại cộng thêm với việc bị
sẽ đi đong gạo và mang mấy con cá nhốt cả ngày trong căn nhà trọ bí
này về nấu canh chua cho con gái bà, bách nên mỗi khi nghe thấy tiếng các
nó thèm ăn cá nấu canh chua lắm mà bạn ở bên ngoài nô đùa vui vẻ là nó
bà chả có để nấu cho nó ăn. lại tủi thân đập đầu vào tường kêu
khóc. Vì vậy nên bà không muốn để
Nghe bà nói, tôi giật mình:
các cháu đến sân nhà bà nô nghịch
- Con bà ạ? Sao ngày nào cháu đó.
cũng đi qua nhà bà mà chẳng bao giờ
À, bây giờ thì tôi mới hiểu ra tất cả.
thấy?
Tôi bảo:
Bà buồn rầu đáp:
- Sao bà không nói với mọi người?
- Tại nó không được bình Làm ai cũng nghĩ bà là người khó
thường, lành lặn, mà bà thì bận rội tính, cộc cằn, thô lỗ.
suốt ngày nên đành khóa nhốt nó
- Bà bất chấp tất cả, miễn không
trong nhà. Cách đây bốn năm, hai
để con gái bà phải đau lòng thêm. –
mẹ con đang đi bộ bên đường gánh
Bà đáp, không mặt lộ lên vẻ bình
cá ra chợ bán thì bất ngờ bị một chiếc
thản, quyết tâm.
ô tô mất lái tông phải. Sáng sớm,
đường vắng nên sau khi gây tai nạn, Tôi quay sang nhìn bà. Trong ánh
chớp nhoáng nhoàng của chiều mưa,
lái xe bỏ chạy mất. Bà tỉnh dậy mới
tôi không còn thấy một gương mặt
biết mình đang ở trong bệnh viện.
quạu cọ, khó chịu của bà nữa mà toát
Con gái bà bị bánh xe chèn nát đôi
lên trong đôi mắt bà một tình mẫu
chân, may mắn giữ được mạng
tử thiêng liêng, cao cả. Tôi tự hứa với
nhưng hai chân bị liệt đến hông, lòng mình sẽ đem chuyện này kể cho
không còn đi lại được nữa còn bàn mọi người trong xóm cùng biết. Tôi
tay phải của bà cũng cụt luôn từ đó. sẽ rủ bọn trẻ đến nhà bà chơi, nói
Bà phải bán nhà để lo chạy chữa chuyện với con gái bà để đem đến cho
thuốc thang cho nó mà chẳng đỡ. Từ người mẹ khốn khổ ấy những nụ cười
một con bé xinh xắn, nhanh nhẹn thật tươi.

You might also like