Professional Documents
Culture Documents
Nguyen Tuan Chu Nguoi Tu Tu
Nguyen Tuan Chu Nguoi Tu Tu
- Cảm động vì tấm lòng của viên Quản ngục, xem Quản ngục là tri kỉ, đưa ra lời khuyên chân
thành, sâu sắc.
Bao dung, độ lượng, trọng nghĩa khí và yêu quý người lương thiện.
Nghệ sĩ chân chính.
Thống nhất giữa cái Tài và cái Tâm.
Bị cầm tù về nhân thân nhưng tự do về nhân cách nguồn sáng xua đi bóng tối của lao tù.
Huấn Cao là một nhân vật lãng mạn tiến bộ, được lý tưởng hoá và là hiện thân của
Nguyễn Tuân.
b, Quản ngục
- Luôn day dứt vì đã chọn lầm nghề, sống cô đơn, không bầu bạn, không tri kỉ và là kẻ bị cầm
tù ngay trong chính hoàn cảnh sống của mình bi kịch
- Có một tâm hồn nghệ sĩ, có sở nguyện cao đẹp: chơi chữ.
- Biết trọng người tài, đề cao nhân cách của con người. (biệt nhỡn liên tài).
- Viên Quản Ngục đã đọc vỡ nghĩa thánh hiền nên xót xa trước nghịch lý: một tài năng bị
hủy diệt. Nơi góc chiếc án thư cũ đã nhạt màu vàng son một cây đèn đế leo lét rọi vào một
khuôn mặt nghĩ ngợi. Ngục quan băn khoăn ngồi bóp thái dương”
- Có lòng dũng cảm và yêu cái đẹp đến say mê, bất chấp nguy hiểm biệt đãi Huấn Cao với
mong muốn ông Huấn đỡ cực trong nhưng ngày cuối cùng còn lại. Quyết định nhân đức ấy
khiến con người bỗng trở nên lớn lao lạ thường, diện mạo của ông Quản vì thế cũng tươi đẹp
rạng rõ hẳn lên Những đường nhăn nheo của bộ mặt tư lự, bây giờ đã biến mất hẳn. Ở đây,
giờ chỉ còn mặt nước ao xuân, bằng lặng, kín đáo và êm nhẹ.
- Cũng do xót xa trước cái đẹp bị hủy diệt nên ông quyết tâm cầu xin cho kỳ được nét chữ
của Huấn Cao.
- Chân thành, cung kính lắng nghe lời khuyên của Huấn Cao.
- Có thiên lương, khao khát vươn tới cái Đẹp (không sáng tạo ra cái Đẹp nhưng biết thưởng
thức và lưu giữ cái Đẹp).
Tự do về nhân thân nhưng bị cầm tù về nhân cách.
Cái đẹp luôn tồn tại trong mỗi con người, không phải tất cả mọi người đều xấu, trong mỗi
con người bên cạnh phần xấu, vẫn còn có phần thiên lương, phần tốt. Và có những lúc cái đẹp
lại có sức sống mạnh mẽ, bền bỉ ngay trong môi trường của cái xấu, cái ác.
Một mảnh hồn khác của Nguyễn Tuân.
4. “Cảnh tượng xưa nay chưa từng có”
- Lý do cho chữ: đền đáp một tấm lòng trong thiên hạ.
- Thời gian: đêm cuối cùng của người tử tù ở trại giam tỉnh Sơn
- Không gian: buồng giam tử từ chật hẹp, tối tăm, bẩn thỉu
- Ngôn ngữ giàu tính tạo hình, tạo không khí cổ xưa.
- Thủ pháp đối lập
* Hoàn cảnh địa điểm cho chữ xưa nay chưa từng có:
- Ánh sáng đỏ rực của bó đuốc. - Buồng tối chật hẹp, ẩm ướt
- Tấm lụa trắng tinh còn nguyên vẹn lần hồ - Tường
- đầy mạng nhện
Mùi thơm ở chậu mực - Đất bừa bãi phân chuột,
phân gián …
Cái trong sáng, cao thượng Cái xấu xa, tàn bạo
Thiên lương Sự dã man của nhà tù.
Nguyễn Thị Thục Quyên THPT Phan Châu Trinh
Cảnh cho chữ, cho cái Đẹp lại diễn ra trong buồng giam nhơ bẩn, tối tăm, chật
chội.(Cái đẹp được sáng tạo ở chốn nhơ bẩn, thiên lương cao cả lại xuất hiện trong môi
trường tội ác)
* Tư thế của người cho chữ và nhận chữ xưa nay chưa từng có:
Huấn Cao Quản ngục
- Cổ đeo gông, chân vướng xiềng, đậm tô nét chữ - Khúm núm
- Đỡ viên Quản ngục đứng dậy - Cảm động rơi nước mắt