Download as docx, pdf, or txt
Download as docx, pdf, or txt
You are on page 1of 5

| Em chỉ sống, như những gì mình muốn

Thoả sức chạy, để làn gió cuốn bay


Nhưng em ơi, cớ sao chọn cái chết?
Em mất rồi, khi vẫn còn thơ ngây
Thân xác mòn, em vẫn ở nơi ấy
Mười hai năm, em tạm biệt chốn này
Tự do rồi, tựa như cánh chim trời. |

| Tớ đứng trên sân thượng


Nhìn vạn vật muôn nơi
Cả khoảng trời lộng gió
Một mình tớ chơi vơi

Lạc lõng giữa dòng người


Bỏ cả tuổi thanh xuân
Từ độ cao nghìn mét
Tớ rời xa cuộc đời

Mười hai năm chờ đợi


Thế là tự do rồi
Tớ nhắm mắt mà đợi
Đợi giấc ngủ bình yên. |

| Nơi em ở, biển cuốn nước mắt đi


Ở nơi đó đôi ta đã chia li
Cuộc tình ta chỉ còn là dĩ vãng
Giăng cánh buồm, tạm biệt mối tình xưa. |
| Tiếng hét chói tai nơi tăm tối
Vang vọng cả một khoảng trời mây
Là người ấy, cô gái đương mười tám
Chẳng ai hay mà lầm đường lạc lối. |

| Tiếng vĩ cầm* đến từ kẻ đã chết


Suốt đêm dài, liệu có thấu hiểu thay?
Cả cuộc đời cùng tiếng đàn ai oán
Thân xác điêu tàn ở chốn nào đây. |
Vĩ cầm: Violin

| Vĩ cầm* với âm thanh da diết


Dương cầm* cùng nốt nhạc dịu êm
Tôi hỏi rằng liệu người có biết?
Tình yêu mà tôi trao trong đêm. |
Vĩ cầm: Violin
Dương cầm: Piano

| Em tự hỏi, sống là gì thế nhỉ?


Thời gian trôi, chẳng có ai trả lời
Em tự hỏi, mình chết vì cái gì?
Ngày qua đi, chỉ mình em chơi vơi
Ta sẽ chết, trước khi thật sự sống
Từng giây một, biến vào chốn hư không. |
| Nước mắt đổi thành máu
Vùi chôn thân xác này
Chốn tù lao đoạ đày
Chỉ toàn là bể khổ

Sau mười hai năm trời


Em biến vào hư vô
Từ bỏ cả một đời
Tựa như cánh chim trời*. |
Ý chỉ tự do(tự do tựa như cánh chim trời)

| Hỡi Đức Mẹ, con xin nhận cái chết


Rồi mai đây, một giấc ngủ vĩnh hằng
Van xin người hãy chôn con ở biển
Nước cùng máu, rửa sạch nỗi đau này. |

| Em mặc tà váy trắng


Nở nụ cười thật tươi
Ngân nga khúc hát ngắn
Chẳng có chút muộn phiền

Em vẫn còn trên đó


Mãi đứng ở lan can
Đôi chân trần rỉ máu
Mà sao vẫn vui cười?

Người ta hỏi em rằng


“Sao em lại muốn chết?”
Em cũng không biết nữa
Chỉ là có chết mà thôi. |
| Một sớm mai em thả mình vào biển
Để thân xác được trôi theo dòng nước
Cuốn theo cả một cuộc đời dở dang
Chẳng ai hay, cũng chẳng ai thấu hiểu
Chỉ có em, sóng cùng nơi chốn này. |

| Năm mười hai, em không thở nổi nữa


Là bởi vì, em bị trầm cảm rồi
Em cố gắng, không nhảy từ tầng mười
Nhưng dẫu thế, em vẫn đang gồng dậy
Chỉ cắt tay những vết sâu miệt mài

Năm mười ba, em không chịu nổi nữa


Rằng đời em, cả cuộc đời mục rữa
Suốt năm dài, sống trong mớ bồng bông
Rằng mẹ ơi, con không chịu nổi nữa
Đành vậy thôi, tạm biệt cuộc đời nhé
Em đã chết
Rằng,
Chưa sống được
Non nửa. |

Người vốn thuộc về mặt trời,nhưng lại chọn say ngủ dưới bóng hoàng hôn.Còn gì nữa đâu?
Khi mà ngay cả những đớn đau khắc khoải vẫn không thể mang anh ấy quay trở lại.Người đã
theo ráng chiều xa xôi năm ấy, đi mãi không về.""Thiên đường chỉ đơn thuần là nơi, khi em
ngẩng đầu và nhìn về phía trước, có anh "
"Về nhà thôi, về ngôi nhà chỉ thuộc về hai ta ""Tàn dư cuối cùng em để lại cho tôi "

"Ngắn ngủi như quãng đời em thấp thỏm lo âu "

"Nói với tôi rằng mai đây em tỉnh lại "


"Hát cho tôi nghe, điệu nhạc sầu thương em sáng tác "

"Vẽ cho tôi coi, bóng hình người em yêu "


Mười hai năm của anh, cho những yêu thương mơ hồ, tìm kiếm bóng dáng một người không
tồn tại ở dòng thời gian mong muốn, mắc kẹt trong những suy nghĩ vẩn vơ. Là quá khứ, hiện
tại, tương lai, duy chỉ là người, cũng duy chỉ là những kỉ niệm của riêng mình anh.Tôi muốn
nắm lấy đôi tay của người,hôn người,và muốn người nói rằng người cũng yêu tôi
Nhưng nó sẽ chỉ mãi là một giấc mơ không thành sự thật được
Cho dù có như thế nào tôi cũng chấp nhận,vì hôm nay người đã cười,một lần
nữa"Dẫu cho miền đất này lụi tàn trong trận chiến cuối cùng của thế giới, khi những bông
tuyết buông xuống như một lẽ hiển nhiên được quy định bởi thánh thần; hãy lóc da em rồi
ướm lên người cho khỏi lạnh. Cầu xin ngài hãy tôn thờ bản thân như cách lũ người ngu xuẩn
lập tượng vinh danh Vinmost Mostan, đừng lo cho em khi tánh mạng này nguyện vì ngài mà
trở nên có ích.
"Và rồi từng người một lần lượt ra đi, xúc cảm trống rỗng cứ lan rộng dần. Không còn chúng
ta, không còn đôi ta, không còn người cũng chẳng còn tôi. Lụi tàn của mùa hè là khi chủ nhân
của đôi mắt màu trời kia gục ngã.Ngày mà đôi mắt của em tôi mất đi tia sáng, tối sầm như bầu
trời giông bão. Thương em, em xứng đáng với nhiều điều tốt đẹp hơn thế kia mà.

You might also like