Professional Documents
Culture Documents
CÂY CAM NGỌT CỦA TÔI
CÂY CAM NGỌT CỦA TÔI
CÂY CAM NGỌT CỦA TÔI
Đó là một đêm Giáng sinh buồn của gia đình Zezé khi tất cả mọi người đều sầu não và ăn
trong im lặng, tất cả như “nhấm nháp chung một nỗi buồn vụn vỡ”, bởi cha của Zezé đang
thất nghiệp, và gia đình cậu đang lún sâu hơn vào cái nghèo cái khổ. Cha thất nghiệp, đôi giày
với mong ước “chỉ một món quà thôi, nhưng là món gì đó mới, dành riêng cho em” vẫn trống
không giữa đêm đông tuyết trắng, cảm xúc hỗn độn dâng trào, cậu “oán ghét, giận dữ và buồn
bã”, không kìm nổi lòng, cậu buột miệng “Thật kinh khủng khi có một người cha nghèo”.
Zezé không ngờ rằng, khi cậu thốt lên câu đó, cha cậu đã đứng trước mặt tự khi nào, ánh mắt
ông buồn bã như “đã chất chứa quá nhiều sự tổn thương, đến nỗi dù muốn ông cũng không
thể khóc”, cậu và Totoca đứng đó, cứng đờ, không thể thốt lên một lời nào. Nhận thấy được
lỗi lầm của mình, Zezé “vác hộp đánh giày” xuống phố, nhìn những đứa trẻ đua nhau khoe
quà Giáng sinh, cậu tủi thân, dằn vặt về những gì mình đã làm. Cậu bắt đầu công việc đánh
giày của mình để tích góp tiền mua cho cha cậu một gói thuốc lá. Sau một ngày làm việc,
Zezé đã tích góp đủ 10 xu, cậu lao đến quán Đói Khổ và mua một bao thuốc lá cho cha, cầm
gói thuốc trên tay, cậu hạnh phúc tột độ, tự hào lật qua lật lại bao thuốc để xem cho kĩ. Cậu
chạy về nhà, tìm và đưa cho cha “thứ hay ho” ấy. Cậu lùi lại, ngắm cha rít hơi thuốc đầu tiên,
nỗi đau đớn, dằn vặt tột cùng vẫn chực chờ phun trào cả ngày hôm nay, tiếng nức nở của cậu
át cả tiếng gọi “cha”. Không một lời oán trách, không một chút oán giận, cha của Zezé ân cần
và nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt cho cậu, bón cho cậu từng thìa salad nhỏ. Ta nhận
thấy, qua một tình huống truyện ngắn, tác giả đã khắc hoạ nên khung cảnh đói nghèo, cùng
cực của người dân, lồng ghép vào đó là những thông điệp nhân văn đan xen sự bần cùng hoá,
lưu manh hoá.