Đôi lúc là mưa giông nồng trời, Lại đâu đó mưa dầm thấm đất Với đầy nước trời ban, Nhưng cũng lướt qua nhau Mưa bóng mây xuân thì. Hay vờn vờn với đất, Chỉ thể là mưa phùn thôi. Rồi mỗi khi trời lạnh, Lại là mưa tuyết xinh Cuộn tròn, xoay xoay, chạm bàn tay. Mưa là thế đó, ai ơi!
“Thành phố nọ, trên chiếc ghế công viên kia,
Giữa cơn mưa nặng nề đổ xuống, Có em thương, chờ anh.” Nghe xuyến cả lòng, Mà chẳng dám trông mong. Như cơn mưa sớm ngây dại Mong chạm đất, mùa thu ơi.
Mưa trên trời, bay bay lộng gió,
Mưa dưới đất, nằm im chờ đợi. Mưa người giàu, thác tiền đổ túi, Mưa người nghèo, đỏ hòe cả mắt.
Mưa. Mưa. Mưa.
Cứ mưa, mưa cứ mãi, mãi cứ mưa.
Mưa ơi, lại tới rồi?
Nhưng mưa này khác lắm, mưa ơi! Có giọt cho cảnh sắc nhuốm màu trầm, Đâu đó cuốn bay những tiếng cười không vui, Hay đánh tan đi những giọt sầu kí ức.
Nhưng mưa ơi mưa hỡi,
Thôi thì hãy cứ mưa. Và người ơi người à, Mình đừng mưa nhé!
Hoa sứ trắng khôi, thanh mùi hương
Đôi chim trắng, chạy giữa đường mưa Không nhìn mặt, mà lòng thuộc về nhau Trắng phau phau như đôi cờ trước gió Trong lòng, phất phới, chuyện yêu đương.