Kate Elizabeth Russell My Dark Vanessa Bản Nhật

You might also like

Download as docx, pdf, or txt
Download as docx, pdf, or txt
You are on page 1of 238

Mục lục

Che phủ
Trang tiêu đề
Tuyên bố miễn trừ trá ch nhiệm
Cố ng hiến
Nộ i dung
2017
2000
2017
2000
2017
2001
2017
2001
2017
2001
2017
2002
2017
2006
2017
2007
2017
Sự nhìn nhậ n
Giớ i thiệu về tá c giả
Bả n quyền
Giớ i thiệu về nhà xuấ t bả n
Tuyên bố miễn trừ trách nhiệm
Tôi lớ n lên ở Maine và đượ c họ c ở đó —đầ u tiên là tạ i mộ t trườ ng tư thụ c (ban ngà y) và o
nă m lớ p chín và lớ p mườ i, cho đến khi tô i rú t lui vì lý do cá nhâ n, và sau đó là ở trườ ng đạ i
họ c. Vì nhữ ng điểm tương đồ ng giữ a nhữ ng sự thậ t tổ ng quá t đó và mộ t số yếu tố hư cấ u
nhấ t định trong My Dark Vanessa, tô i biết rằ ng nhữ ng độ c giả đã quen thuộ c vớ i lý lịch củ a
tô i có thể đưa ra kết luậ n sai lầ m rằ ng tô i đang kể về lịch sử bí mậ t củ a nhữ ng sự kiện đó .
Tô i khô ng; đâ y là mộ t tá c phẩ m hư cấ u, cá c nhâ n vậ t và bố i cả nh hoà n toà n là tưở ng tượ ng.
Bấ t cứ ai theo dõ i tin tứ c trong và i nă m qua đều thấ y nhữ ng câ u chuyện gợ i ý đến cá ch kể
củ a cuố n tiểu thuyết nà y, đượ c viết lạ i theo trí tưở ng tượ ng củ a tô i. Về vấ n đề đó , tô i đã tá c
độ ng đến nhữ ng ả nh hưở ng khá c như lý thuyết chấ n thương nghiêm trọ ng, vă n hó a đạ i
chú ng và chủ nghĩa hậ u nữ quyền thờ i kỳ đầ u, cũ ng như nhữ ng cả m xú c phứ c tạ p củ a riêng
tô i đố i vớ i lolita . Tấ t cả nhữ ng điều đó là quá trình bình thườ ng củ a việc viết tiểu thuyết.
Nhưng vớ i sự thậ n trọ ng quá mứ c, cầ n phả i nhắ c lạ i rằ ng khô ng có gì trong cuố n tiểu thuyết
nhằ m mụ c đích kể lạ i bấ t kỳ sự kiện thự c tế nà o. Ngoà i nhữ ng điểm tương đồ ng đượ c nêu ở
trên, đâ y khô ng phả i là câ u chuyện cá nhâ n củ a tô i cũ ng như củ a cá c giá o viên củ a tô i hay
củ a bấ t kỳ ai tô i biết.
Cống hiến
Dành cho Dolores Hazes và Vanessa Wyes ngoài đời thực, những câu chuyện của họ vẫn chưa
được nghe, chưa tin hoặc chưa hiểu
Nội dung
Che phủ
Trang tiêu đề
Tuyên bố miễn trừ trách nhiệm
Cống hiến

2017
2000
2017
2000
2017
2001
2017
2001
2017
2001
2017
2002
2017
2006
2017
2007
2017
Sự nhìn nhận
Giới thiệu về tác giả
Bản quyền
Giới thiệu về nhà xuất bản
2017
Tôi chuẩ n bị đi là m và bà i viết đã đă ng đượ c tá m tiếng rồ i. Trong khi uố n tó c, tô i là m mớ i
trang. Cho đến nay, đã có 224 lượ t chia sẻ và 875 lượ t thích. Tô i khoá c lên mình bộ đồ len
đen, sả ng khoá i lầ n nữ a. Tô i đà o gầ m chiếc ghế dà i để tìm đô i già y đế bằ ng mà u đen củ a
mình, là m mớ i. Hã y buộ c chặ t bả ng tên và ng và o ve á o củ a tô i, là m mớ i. Mỗ i lầ n như vậ y,
con số lạ i tă ng lên và bình luậ n lạ i nhâ n lên gấ p bộ i.
Bạn rất mạnh mẽ.
Bạn thật dũng cảm.
Loại quái vật nào có thể làm điều đó với một đứa trẻ?
Tô i mở lạ i tin nhắ n cuố i cù ng củ a mình, gử i cho Strane bố n giờ trướ c: Vậy, bạn ổn chứ. . . ? Anh
vẫ n chưa trả lờ i, thậ m chí cò n chưa đọ c nó . Tô i gõ mộ t cá i khá c— Tôi ở đây nếu bạn muốn nói
chuyện —rồ i nghĩ kỹ hơn và xó a nó đi, thay và o đó là mộ t dò ng dấ u chấ m hỏ i khô ng lờ i. Tô i
đợ i và i phú t, thử gọ i cho anh ấ y, nhưng khi hộ p thư thoạ i bắ t đầ u vang lên, tô i nhét điện
thoạ i và o tú i và rờ i khỏ i că n hộ củ a mình, kéo mạ nh cá nh cử a đó ng lạ i sau lưng. Khô ng cầ n
phả i cố gắ ng quá đâ u. Anh ta đã tạ o ra mớ hỗ n độ n nà y. Đó là vấ n đề củ a anh ấ y, khô ng phả i
củ a tô i.
Tạ i nơi là m việc, tô i ngồ i ở bà n hướ ng dẫ n khá ch ở gó c sả nh khá ch sạ n và đưa ra lờ i khuyên
cho khá ch về nơi nên đi và ă n gì. Đó là giai đoạ n cuố i củ a mù a bậ n rộ n, nhữ ng du khá ch cuố i
cù ng đi qua để ngắ m tá n lá trướ c khi Maine đó ng cử a nghỉ đô ng. Vớ i mộ t nụ cườ i kiên định
khô ng chạ m tớ i mắ t, tô i đặ t bữ a tố i cho mộ t cặ p đô i đang kỷ niệm ngà y cướ i đầ u tiên củ a họ
và sắ p xếp để sẵ n mộ t chai sâ m panh trong phò ng củ a họ khi họ trở về, mộ t cử chỉ vượ t trên
cả mong đợ i, điều đó sẽ mang lạ i cho tô i mộ t khoả n tiền boa tố t. Tô i gọ i xe thị trấ n để chở
mộ t gia đình tớ i sâ n bay. Mộ t ngườ i đà n ô ng ở lạ i khá ch sạ n và o mỗ i tố i thứ Hai đi cô ng tá c
mang đến cho tô i ba chiếc á o sơ mi bẩ n, hỏ i liệu chú ng có thể đượ c giặ t khô qua đêm khô ng.
“Tô i sẽ lo việc đó ,” tô i nó i.
Ngườ i đà n ô ng cườ i toe toét, nhá y mắ t vớ i tô i. “Em là tuyệt nhấ t, Vanessa.”
Và o giờ nghỉ, tô i ngồ i trong mộ t că n phò ng trố ng ở vă n phò ng phía sau, nhìn chằ m chằ m
và o điện thoạ i trong khi ă n chiếc bá nh sandwich cũ cò n só t lạ i từ mộ t sự kiện đượ c phụ c vụ .
Việc kiểm tra bà i đă ng trên Facebook bâ y giờ là điều bắ t buộ c; Tô i khô ng thể ngă n ngó n tay
củ a mình di chuyển hoặ c mắ t tô i lướ t qua mà n hình, nhậ n thấ y lượ t thích và chia sẻ ngà y
cà ng tă ng, hà ng chụ c bạ n khô ng hề sợ hãi, hãy tiếp tục nói sự thật của mình, tôi tin bạn. Ngay khi tô i đang
đọ c, ba dấ u chấ m nhấ p nhá y—có ai đó đang gõ bình luậ n ngay lú c nà y. Sau đó , giố ng như
mộ t phép thuậ t, mộ t cá i khá c xuấ t hiện, mộ t thô ng điệp khá c về sứ c mạ nh và sự hỗ trợ
khiến tô i trượ t điện thoạ i qua bà n và ném phầ n cò n lạ i củ a chiếc bá nh sandwich cũ và o
thù ng rá c.
Tô i đang định quay trở lạ i hà nh lang thì điện thoạ i củ a tô i bắ t đầ u rung: ĐANG GỌI ĐẾN JACOB
STRane. Tô i cườ i khi trả lờ i, nhẹ nhõ m vì anh ấ y cò n số ng và đang gọ i. "Bạ n ổ n chứ ?"
Trong khoả nh khắ c, chỉ có khô ng khí chết chó c và tô i chết lặ ng, mắ t dá n chặ t và o cử a sổ
nhìn ra Quả ng trườ ng Tượ ng đà i, chợ nô ng sả n mù a thu và cá c xe bá n đồ ă n. Đó là đầ u
thá ng 10, mù a thu rự c rỡ , thờ i điểm mà mọ i thứ ở Portland đều xuấ t hiện ngay trong danh
mụ c củ a LLBean—bí ngô và bầ u, bình rượ u tá o. Mộ t ngườ i phụ nữ mặ c á o nỉ kẻ sọ c và đi
bố t vịt bă ng qua quả ng trườ ng, mỉm cườ i nhìn xuố ng đứ a bé đượ c buộ c trên ngự c.
“Stane?”
Anh thở dà i nặ ng nề. “Tô i đoá n là cậ u đã thấ y.”
“Ừ ,” tô i nó i. "Tô i đã thấ y."
Tô i khô ng đặ t câ u hỏ i, nhưng anh ấ y vẫ n bắ t đầ u giả i thích. Anh ấ y nó i rằ ng trườ ng đang
mở mộ t cuộ c điều tra và anh ấ y đang chuẩ n bị tinh thầ n cho điều tồ i tệ nhấ t. Anh ta cho
rằ ng họ sẽ buộ c anh ta phả i từ chứ c. Anh ấ y nghi ngờ mình sẽ vượ t qua đượ c nă m họ c,
thậ m chí có thể khô ng đến kỳ nghỉ Giá ng sinh. Nghe giọ ng nó i củ a anh ấ y là mộ t cú số c đến
nỗ i tô i phả i cố gắ ng hết sứ c để theo kịp nhữ ng gì anh ấ y nó i. Đã nhiều thá ng kể từ lầ n cuố i
chú ng tô i nó i chuyện, khi tô i hoả ng sợ sau khi bố tô i qua đờ i vì cơn đau tim và tô i nó i vớ i
Strane rằ ng tô i khô ng thể là m điều đó nữ a; cù ng mộ t sự khở i đầ u độ t ngộ t về mặ t đạ o đứ c
mà tô i đã trả i qua trong nhiều nă m gặ p rắ c rố i - mấ t việc, chia tay và suy sụ p - như thể việc
trở thà nh ngườ i tố t có thể sử a chữ a lạ i tấ t cả nhữ ng thứ tô i đã phá vỡ .
“Nhưng họ đã điều tra từ hồ i cô ấ y cò n là họ c sinh củ a anh,” tô i nó i.
“Họ đang xem lạ i nó . Mọ i ngườ i sắ p đượ c phỏ ng vấ n lạ i rồ i.”
“Nếu lú c đó họ quyết định bạ n khô ng là m gì sai thì tạ i sao bâ y giờ họ lạ i thay đổ i quyết
định?”
“Gầ n đâ y có chú ý đến tin tứ c khô ng?” anh ấ y hỏ i. “Chú ng ta đang số ng ở mộ t thờ i điểm
khá c.”
Tô i muố n nó i vớ i anh ấ y rằ ng anh ấ y đang quá kịch tính, rằ ng sẽ ổ n thô i miễn là anh ấ y vô
tộ i, nhưng tô i biết anh ấ y đú ng. Trong thá ng vừ a qua, có điều gì đó đang diễn ra: là n só ng
phụ nữ coi đà n ô ng là kẻ quấ y rố i, hà nh hung. Hầ u hết nhữ ng ngườ i nổ i tiếng đều là mụ c
tiêu – nhạ c sĩ, chính trị gia, ngô i sao điện ả nh – nhưng nhữ ng ngườ i đà n ô ng ít nổ i tiếng hơn
cũ ng bị nêu tên. Bấ t kể lý lịch củ a họ , bị cá o đều trả i qua cá c bướ c tương tự . Đầ u tiên, họ
phủ nhậ n mọ i thứ . Sau đó , khi rõ rà ng là nhữ ng lờ i buộ c tộ i ồ n à o sẽ khô ng biến mấ t, họ từ
chứ c trong sự ô nhụ c và đưa ra mộ t tuyên bố xin lỗ i mơ hồ nhưng khô ng thừ a nhậ n hà nh vi
sai trá i. Sau đó là bướ c cuố i cù ng: họ im lặ ng và biến mấ t. Thậ t là kỳ lạ khi chứ ng kiến mọ i
chuyện diễn ra ngà y nà y qua ngà y khá c, nhữ ng ngườ i đà n ô ng nà y sa ngã quá dễ dà ng.
“Sẽ ổ n thô i,” tô i nó i. “Tấ t cả nhữ ng gì cô ấ y viết đều là dố i trá .”
Trên điện thoạ i, Strane hít mộ t hơi, khô ng khí rít qua kẽ ră ng. “Tô i khô ng biết liệu cô ấ y có
nó i dố i hay khô ng, ít nhấ t là về mặ t kỹ thuậ t.”
“Nhưng anh hầ u như khô ng chạ m và o cô ấ y. Trong bà i đă ng đó , cô ấ y nó i rằ ng bạ n đã hà nh
hung cô ấ y.”
“Tấ n cô ng,” anh chế giễu. “Tấ n cô ng có thể là bấ t cứ điều gì, chẳ ng hạ n như việc dù ng pin có
thể có nghĩa là bạ n tó m lấ y cổ tay ai đó hoặ c xô và o vai họ . Đó là mộ t thuậ t ngữ phá p lý vô
nghĩa.”
Tô i nhìn chằ m chằ m ra ngoà i cử a sổ về phía chợ nô ng sả n: đá m đô ng xay xá t, đà n hả i â u bay
lượ n. Mộ t ngườ i phụ nữ bá n đồ ă n mở chiếc bồ n kim loạ i, tỏ a ra mộ t đá m hơi nướ c khi cô
ấ y lấ y ra hai chiếc bá nh tamales. “Bạ n biết đấ y, cô ấ y đã nhắ n tin cho tô i và o tuầ n trướ c.”
Mộ t thoá ng im lặ ng. “Có phả i cô ấ y khô ng?”
“Cô ấ y muố n xem liệu tô i có tiến tớ i khô ng. Có lẽ đã nghĩ rằ ng cô ấ y sẽ đá ng tin hơn nếu lô i
kéo tô i và o cuộ c.”
Strane khô ng nó i gì.
“Tô i khô ng trả lờ i. Rõ rà ng."
“Đú ng,” anh nó i. "Tấ t nhiên rồ i."
“Tô i nghĩ cô ấ y đang lừ a gạ t. Khô ng nghĩ là cô ấ y lạ i có can đả m.” Tô i nghiêng ngườ i về phía
trướ c, á p trá n và o cử a sổ . "Nó sẽ ổ n thô i. Bạ n biết tô i đang đứ ng ở đâ u.”
Và cù ng vớ i đó , anh thở ra. Tô i có thể tưở ng tượ ng ra nụ cườ i nhẹ nhõ m trên khuô n mặ t
anh, nhữ ng nếp nhă n nơi khó e mắ t anh. “Đó là tấ t cả nhữ ng gì tô i cầ n nghe,” anh nó i.
Quay lạ i bà n hướ ng dẫ n khá ch, tô i mở Facebook, gõ “Taylor Birch” và o thanh tìm kiếm và
hồ sơ củ a cô ấ y sẽ lấ p đầ y mà n hình. Tô i lướ t qua nhữ ng nộ i dung cô ng khai thưa thớ t mà
tô i đã xem xét kỹ lưỡ ng trong nhiều nă m, nhữ ng bứ c ả nh và thô ng tin cậ p nhậ t về cuộ c
số ng, và bâ y giờ , ở trên cù ng là bà i đă ng về Strane. Con số nà y vẫ n tă ng lên—hiện có 438
lượ t chia sẻ, 1,8 nghìn lượ t thích, cù ng vớ i cá c bình luậ n mớ i, nhiều bình luậ n tương tự hơn.
Điều này thật truyền cảm hứng.
Tôi ngưỡng mộ sức mạnh của bạn.
Hãy tiếp tục nói sự thật của bạn, Taylor.
***
Khi Strane và tô i gặ p nhau, tô i mườ i lă m tuổ i và anh ấ y bố n mươi hai, khoả ng cá ch gầ n như
hoà n hả o giữ a chú ng tô i là ba mươi nă m. Đó là cá ch tô i mô tả sự khá c biệt hồ i đó - hoà n hả o.
Tô i yêu phép toá n củ a nó , gấ p ba lầ n tuổ i tô i, thậ t dễ dà ng để tưở ng tượ ng ba ngườ i tô i nằ m
gọ n trong anh ấ y: mộ t ngườ i tô i cuộ n trò n quanh nã o anh ấ y, ngườ i khá c quanh tim anh ấ y,
ngườ i thứ ba hó a thà nh chấ t lỏ ng và trượ t trong huyết quả n anh ấ y.
Ở Browick, anh ấ y nó i, chuyện tình cả m giữ a thầ y trò thỉnh thoả ng vẫ n xả y ra, nhưng anh
ấ y chưa bao giờ có mộ t mố i tình nà o vì trướ c tô i, anh ấ y chưa bao giờ có ham muố n. Tô i là
sinh viên đầ u tiên nghĩ ra điều đó trong đầ u. Có điều gì đó ở tô i khiến tô i phả i mạ o hiểm. Tô i
có mộ t sứ c quyến rũ nà o đó đã thu hú t anh ấ y.
Vấ n đề khô ng phả i là tô i cò n trẻ như thế nà o, khô ng phả i đố i vớ i anh ấ y. Trên hết mọ i thứ
khá c, anh ấ y yêu tâ m trí củ a tô i. Anh ấ y nó i tô i có trí tuệ cả m xú c ở cấ p độ thiên tà i và tô i
viết như mộ t thầ n đồ ng, rằ ng anh ấ y có thể nó i chuyện vớ i tô i, tâ m sự vớ i tô i. Anh ấ y nó i, ẩ n
sâ u trong tô i là mộ t chủ nghĩa lã ng mạ n đen tố i, giố ng như thứ mà anh ấ y nhìn thấ y trong
chính mình. Khô ng ai có thể hiểu đượ c phầ n đen tố i đó củ a anh ấ y cho đến khi tô i xuấ t hiện.
“Đó chỉ là sự may mắ n củ a tô i,” anh nó i, “khi cuố i cù ng tô i cũ ng tìm đượ c ngườ i bạ n tâ m
giao củ a mình, cô ấ y mớ i mườ i lă m tuổ i.”
“Nếu bạ n muố n nó i về may mắ n,” tô i phả n đố i, “hã y thử ở tuổ i mườ i lă m và có ngườ i bạ n
tâ m giao củ a mình là mộ t ô ng già nà o đó .”
Anh ấ y kiểm tra mặ t tô i sau khi tô i nó i điều nà y để chắ c chắ n rằ ng tô i đang nó i đù a—tấ t
nhiên là tô i đã nó i như vậ y. Tô i khô ng muố n liên quan gì đến nhữ ng chà ng trai cù ng tuổ i vớ i
tô i, gà u và mụ n củ a họ , họ có thể tà n nhẫ n đến mứ c nà o, cắ t xẻ cá c cô gá i thà nh cá c đặ c
điểm, đá nh giá cá c bộ phậ n cơ thể củ a chú ng ta theo thang điểm từ mộ t đến mườ i. Tô i
khô ng đượ c tạ o ra cho họ . Tô i yêu sự thậ n trọ ng ở tuổ i trung niên củ a Strane, cá ch tá n tỉnh
chậ m rã i củ a anh ấ y. Anh so sá nh má i tó c củ a tô i vớ i mà u lá phong, dú i và o tay tô i bà i thơ—
Emily, Edna, Sylvia. Anh ấ y khiến tô i nhìn thấ y chính mình giố ng như anh ấ y, mộ t cô gá i có
sứ c mạ nh trỗ i dậ y vớ i má i tó c đỏ và ă n thịt anh ấ y như khô ng khí. Anh yêu tô i nhiều đến nỗ i
đô i khi sau khi tô i rờ i lớ p họ c, anh ngồ i xuố ng ghế củ a tô i, tự a đầ u và o bà n hộ i thả o, cố hít
thở nhữ ng gì cò n só t lạ i củ a tô i. Tấ t cả nhữ ng điều đó xả y ra trướ c khi chú ng tô i hô n nhau.
Anh ấ y cẩ n thậ n vớ i tô i. Anh ấ y đã cố gắ ng rấ t nhiều để trở nên tố t.
Thậ t dễ dà ng để xá c định thờ i điểm mọ i chuyện bắ t đầ u, khoả nh khắ c bướ c và o lớ p họ c
ngậ p nắ ng củ a anh ấ y và lầ n đầ u tiên cả m thấ y á nh mắ t anh ấ y hú t hồ n tô i, nhưng thậ t khó
để biết khi nà o nó kết thú c, liệu nó có thự c sự kết thú c hay khô ng. Tô i nghĩ mọ i chuyện đã
dừ ng lạ i khi tô i hai mươi hai tuổ i, khi anh ấ y nó i rằ ng anh ấ y cầ n phả i ổ n định bả n thâ n và
khô ng thể số ng mộ t cuộ c số ng tử tế khi tô i ở trong tầ m tay, nhưng suố t thậ p kỷ qua đã có
nhữ ng cuộ c gọ i và o đêm khuya, anh ấ y và tô i. số ng lạ i quá khứ , lo lắ ng vết thương mà cả hai
chú ng ta đều khô ng chịu để là nh.
Tô i cho rằ ng tô i sẽ là ngườ i mà anh ấ y hướ ng tớ i trong mườ i hoặ c mườ i lă m nă m nữ a, bấ t
cứ khi nà o cơ thể anh ấ y bắ t đầ u suy sụ p. Đó dườ ng như là cá i kết có thể xả y ra cho câ u
chuyện tình yêu nà y: tô i vứ t bỏ mọ i thứ và là m bấ t cứ điều gì, tậ n tụ y như mộ t con chó , khi
anh ta lấ y, lấ y và lấ y.

Tôi tan là m lú c 11 giờ và di chuyển qua nhữ ng con phố vắ ng vẻ ở trung tâ m thà nh phố ,
đếm từ ng dã y nhà tô i đi bộ mà khô ng kiểm tra bà i đă ng củ a Taylor như mộ t chiến thắ ng cá
nhâ n. Trong că n hộ củ a tô i, tô i vẫ n khô ng nhìn và o điện thoạ i củ a mình. Tô i treo bộ đồ đi
là m, tẩ y trang, hú t mộ t điếu thuố c trên giườ ng và tắ t đèn. Tự kiểm soá t.
Nhưng trong bó ng tố i, có điều gì đó thay đổ i trong tô i khi tô i cả m thấ y tấ m ga trả i giườ ng
trượ t qua châ n mình. Độ t nhiên, tô i trà n đầ y cả m giá c cầ n đượ c trấ n an, đượ c nghe anh nó i
mộ t cá ch rõ rà ng rằ ng tấ t nhiên anh khô ng là m nhữ ng gì cô gá i đó nó i anh đã là m. Tô i cầ n
anh ấ y nó i lạ i rằ ng cô ấ y đang nó i dố i, rằ ng cô ấ y đã là kẻ nó i dố i cá ch đâ y mườ i nă m và vẫ n
là kẻ nó i dố i, giờ đâ y đã bị mê hoặ c bở i tiếng cò i bá o độ ng củ a tình trạ ng nạ n nhâ n.
Anh ấ y trả lờ i nử a chừ ng sau hồ i chuô ng đầ u tiên, như thể đang chờ tô i gọ i. “Vanessa.”
"Tô i xin lỗ i. Tô i biết đã muộ n rồ i.” Sau đó tô i lưỡ ng lự , khô ng biết là m thế nà o để yêu cầ u
nhữ ng gì tô i muố n. Đã quá lâ u kể từ lầ n cuố i chú ng ta là m điều nà y. Mắ t tô i đả o khắ p că n
phò ng tố i, thu và o hình dá ng cá nh cử a tủ quầ n á o đang mở , bó ng đèn đườ ng vắ t ngang trầ n
nhà . Ngoà i bếp, tiếng tủ lạ nh kêu ầ m ĩ và vò i nướ c nhỏ giọ t. Anh ấ y nợ tô i điều nà y, vì sự im
lặ ng củ a tô i, lò ng trung thà nh củ a tô i.
“Tô i sẽ nhanh thô i,” tô i nó i. "Chỉ mộ t và i phú t."
Có tiếng chă n sộ t soạ t khi anh ngồ i dậ y trên giườ ng và di chuyển điện thoạ i từ tai nà y sang
tai kia, và trong giâ y lá t tô i nghĩ anh sắ p nó i khô ng. Nhưng sau đó , trong tiếng thì thầ m gầ n
như biến xương củ a tô i thà nh sữ a, anh ấ y bắ t đầ u kể cho tô i nghe tô i từ ng là ai: Vanessa, em
còn trẻ và xinh đẹp. Bạn còn ở tuổi thiếu niên, gợi tình và rất sống động, điều đó khiến tôi sợ
hãi.
Tô i nằ m sấ p và nhét mộ t chiếc gố i và o giữ a hai châ n. Tô i bả o anh ấ y hã y cho tô i mộ t ký ứ c,
thứ gì đó mà tô i có thể ghi nhớ . Anh ấ y im lặ ng khi lướ t qua cá c cả nh.
“Trong vă n phò ng phía sau lớ p họ c,” anh nó i. “Đó là mù a đô ng chết chó c. Bạ n, nằ m trên ghế
sofa, da nổ i hết da gà ”.
Tô i nhắ m mắ t lạ i và thấ y mình đang ở trong vă n phò ng - nhữ ng bứ c tườ ng trắ ng và sà n gỗ
bó ng loá ng, chiếc bà n vớ i mộ t đố ng giấ y tờ chưa phâ n loạ i, mộ t chiếc ghế dà i đầ y vết xướ c,
mộ t bộ tả n nhiệt kêu rít và mộ t cử a sổ duy nhấ t hình bá t giá c bằ ng kính mà u bọ t biển. Tô i
dá n mắ t và o nó trong khi anh ấ y thao tá c vớ i tô i, cả m thấ y như đang ở dướ i nướ c, cơ thể tô i
khô ng trọ ng lượ ng và lă n lộ n, khô ng quan tâ m hướ ng nà o lên trên.
“Tô i đang hô n bạ n, đang hô n bạ n. Là m bạ n sô i sụ c.” Anh bậ t ra mộ t tiếng cườ i nhẹ. “Đó là
cá ch cậ u thườ ng gọ i nó . 'Hã y là m cho tô i sô i lên.' Nhữ ng cụ m từ hà i hướ c mà bạ n nghĩ ra.
Bạ n rấ t rụ t rè, ghét nó i về bấ t cứ điều gì trong số đó , chỉ muố n tô i tiếp tụ c vớ i nó . Bạ n có
nhớ ?"
Tô i khô ng nhớ , khô ng chính xá c. Biết bao kỷ niệm ngà y ấ y củ a tô i mờ mịt, khô ng trọ n vẹn.
Tô i cầ n anh ấ y lấ p đầ y nhữ ng khoả ng trố ng, mặ c dù đô i khi cô gá i mà anh ấ y mô tả nghe có
vẻ xa lạ .
“Thậ t khó để bạ n giữ im lặ ng,” anh nó i. “Bạ n đã từ ng cắ n chặ t miệng mình. Anh nhớ có lầ n
em cắ n mạ nh và o mô i dướ i đến chả y má u, nhưng em khô ng để anh dừ ng lạ i.”
Tô i ú p mặ t và o nệm, vù i mình và o gố i khi nhữ ng lờ i nó i củ a anh trà n và o nã o tô i và đưa tô i
ra khỏ i giườ ng, quay về quá khứ nơi tô i mườ i lă m tuổ i và trầ n trụ i từ thắ t lưng trở xuố ng,
nằ m dà i trên chiếc ghế dà i trong vă n phò ng anh, run rẩ y, nó ng bừ ng khi anh quỳ giữ a hai
châ n tô i, mắ t nhìn và o mặ t tô i.
Chúa ơi, Vanessa, đôi môi của em, anh ấy nói. Bạn đang chảy máu.
Tô i lắ c đầ u và thọ c ngó n tay và o đệm. Khô ng sao đâ u, cứ tiếp tụ c đi. Cứ mang nó qua.
Strane nó i: “Bạ n thậ t vô độ . “Cơ thể nhỏ bé rắ n chắ c đó .”
Tô i thở dố c bằ ng mũ i khi anh ấ y đến, khi anh ấ y hỏ i tô i có nhớ cả m giá c đó khô ng. Có có có .
Tô i nhớ điều đó . Cả m xú c là thứ mà tô i có thể nắ m giữ - nhữ ng điều anh ấ y đã là m vớ i tô i,
cá ch anh ấ y luô n khiến cơ thể tô i quằ n quạ i và cầ u xin nhiều hơn nữ a.

Tôi gặ p Ruby đượ c tá m thá ng, kể từ khi bố tô i qua đờ i. Lú c đầ u, đó là liệu phá p trị liệu
đã

đau buồ n, nhưng sau đó chuyển sang nó i về mẹ tô i, bạ n trai cũ củ a tô i, tô i cả m thấ y bế tắ c


như thế nà o trong cô ng việc, tô i cả m thấ y bế tắ c như thế nà o về mọ i thứ . Đó là mộ t niềm
đam mê, ngay cả vớ i thang trượ t củ a Ruby - nă m mươi đô la mộ t tuầ n chỉ để có ai đó lắ ng
nghe tô i.
Vă n phò ng củ a cô cá ch khá ch sạ n và i dã y nhà , mộ t că n phò ng có á nh sá ng dịu nhẹ vớ i hai
chiếc ghế bà nh, mộ t chiếc ghế sofa và nhữ ng chiếc bà n cuố i cù ng đự ng nhữ ng hộ p khă n
giấ y. Cá c cử a sổ nhìn ra Vịnh Casco: nhữ ng con mò ng biển bay lượ n phía trên cá c cầ u tà u
đá nh cá , nhữ ng tà u chở dầ u di chuyển chậ m và nhữ ng chuyến tham quan bằ ng vịt lộ i nướ c
kêu quạ c quạ ch khi chú ng lao xuố ng nướ c và chuyển từ xe buýt sang thuyền. Ruby lớ n hơn
tô i, chị lớ n hơn mẹ, vớ i má i tó c và ng như nướ c rử a chén và bộ quầ n á o granola. Tô i yêu đô i
guố c có gó t bằ ng gỗ củ a cô ấ y, tiếng kêu leng keng mà chú ng tạ o ra khi cô ấ y đi ngang qua
vă n phò ng củ a mình.
“Vanessa!”
Tô i cũ ng thích cá ch cô ấ y gọ i tên tô i khi mở cử a, như thể cô ấ y cả m thấ y nhẹ nhõ m khi thấ y
tô i đứ ng đó chứ khô ng phả i ai khá c.
Tuầ n đó chú ng tô i nó i về viễn cả nh tô i sẽ về nhà và o dịp nghỉ lễ sắ p tớ i, lầ n đầ u tiên khô ng
có bố ở bên. Tô i lo lắ ng mẹ tô i bị trầ m cả m và khô ng biết phả i đề cậ p đến chủ đề nà y như
thế nà o. Cù ng nhau, Ruby và tô i nghĩ ra mộ t kế hoạ ch. Chú ng tô i xem xét cá c tình huố ng,
nhữ ng cá ch có thể mẹ sẽ phả n ứ ng nếu tô i gợ i ý rằ ng mẹ có thể cầ n giú p đỡ .
“Miễn là bạ n tiếp cậ n nó vớ i sự đồ ng cả m,” Ruby nó i, “Tô i nghĩ bạ n sẽ ổ n thô i. Hai bạ n thâ n
thiết lắ m. Bạ n có thể xử lý đượ c việc nó i về nhữ ng điều khó khă n.”
Gầ n gũ i vớ i mẹ tô i? Tô i khô ng tranh cã i nhưng cũ ng khô ng đồ ng ý. Đô i khi tô i ngạ c nhiên
thấ y mình dễ dà ng lừ a dố i mọ i ngườ i đến thế nà o khi là m điều đó mà khô ng hề cố gắ ng.
Tô i cố gắ ng khô ng kiểm tra bà i đă ng trên Facebook cho đến khi kết thú c phiên, khi Ruby lấ y
điện thoạ i ra để nhậ p cuộ c hẹn tiếp theo củ a chú ng tô i và o lịch củ a cô ấ y. Liếc lên, cô ấ y bắ t
gặ p cuộ n giấ y giậ n dữ củ a tô i và hỏ i xem có tin tứ c gì mớ i khô ng.
“Để tô i đoá n,” cô nó i, “mộ t kẻ bạ o hà nh khá c đã lộ diện.”
Tô i ngướ c lên khỏ i điện thoạ i, châ n tay lạ nh ngắ t.
“Nó thậ t vô tậ n phả i khô ng?” Cô ấ y nở mộ t nụ cườ i buồ n. "Khô ng có lố i thoá t nà o cả ."
Cô ấ y bắ t đầ u nó i về vụ vạ ch trầ n nổ i tiếng mớ i nhấ t, mộ t đạ o diễn đã xâ y dự ng sự nghiệp
từ nhữ ng bộ phim về phụ nữ bị bạ o hà nh. Đằ ng sau hậ u trườ ng củ a nhữ ng bộ phim đó , rõ
rà ng anh ta rấ t thích phơi bà y bả n thâ n trướ c cá c nữ diễn viên trẻ và dụ dỗ họ giao cho anh
ta cô ng việc thổ i kèn.
“Ai có thể đoá n đượ c anh chà ng đó lạ i ngượ c đã i?” Ruby hỏ i vớ i vẻ mỉa mai. “Phim củ a anh
ấ y là tấ t cả bằ ng chứ ng chú ng tô i cầ n. Nhữ ng ngườ i nà y ẩ n nấ p trong tầ m nhìn rõ rà ng.”
“Chỉ vì chú ng ta đã để họ là m thế,” tô i nó i. “Tấ t cả chú ng ta đều nhắ m mắ t là m ngơ.”
Cô ấ y gậ t đầ u. "Bạ n nó i rấ t đú ng."
Thậ t thú vị khi nó i chuyện như thế nà y, bò sá t đến bờ vự c.
“Tô i khô ng biết phả i nghĩ gì về tấ t cả nhữ ng ngườ i phụ nữ đã là m việc vớ i anh ta nhiều lầ n,”
tô i nó i. “Họ khô ng có lò ng tự trọ ng à ?”
“Chà , bạ n khô ng thể đổ lỗ i cho phụ nữ đượ c,” Ruby nó i. Tô i khô ng tranh cã i, chỉ đưa cho cô
ấ y tấ m séc củ a tô i.

Về đến nhà , tô i say khướ t và ngủ quên trên ghế vớ i tấ t cả đèn vẫ n sá ng. Lú c bả y giờ sá ng,
điện thoạ i củ a tô i rung lên trên sà n gỗ cứ ng vớ i mộ t tin nhắ n và tô i loạ ng choạ ng chạ y khắ p
phò ng để tìm nó . Mẹ. Chào em yêu. Chỉ nghĩ về bạn.
Nhìn chằ m chằ m và o mà n hình, tô i cố đoá n xem cô ấ y biết gì. Bà i đă ng trên Facebook củ a
Taylor đã đă ng đượ c ba ngà y và mặ c dù mẹ khô ng kết nố i vớ i bấ t kỳ ai ở Browick nhưng
bà i đă ng nà y vẫ n đượ c chia sẻ rấ t rộ ng rã i. Ngoà i ra, dạ o nà y cô ấ y lên mạ ng liên tụ c, khô ng
ngừ ng thích, chia sẻ và đấ u tranh vớ i nhữ ng kẻ bả o thủ . Cô ấ y có thể dễ dà ng nhìn thấ y nó .
Tô i thu nhỏ chữ lạ i và đưa lên Facebook: 2,3k lượ t chia sẻ, 7,9k lượ t thích. Tố i qua, Taylor
đã đă ng mộ t cậ p nhậ t trạ ng thá i cô ng khai:
TIN PHỤ NỮ.
2000
Rẽ và o đườ ng cao tố c hai là n dẫ n chú ng tô i đến Norumbega, Mẹ nó i: “Mẹ thự c sự muố n
con ra ngoà i đó trong nă m nay.”
Đó là ngà y bắ t đầ u nă m thứ hai trung họ c củ a tô i, ngà y chuyển đến ký tú c xá , và chuyến đi
nà y là cơ hộ i cuố i cù ng củ a mẹ để buộ c tô i phả i hứ a trướ c khi Browick nuố t chử ng tô i và
việc mẹ tiếp cậ n tô i chỉ giớ i hạ n ở nhữ ng cuộ c điện thoạ i và giờ nghỉ họ c. Nă m ngoá i, mẹ lo
trườ ng nộ i trú có thể khiến tô i trở nên hoang dã nên bắ t tô i hứ a khô ng uố ng rượ u và quan
hệ tình dụ c. Nă m nay, cô ấ y muố n tô i hứ a rằ ng tô i sẽ kết bạ n mớ i, điều nà y khiến tô i cả m
thấ y xú c phạ m hơn gấ p bộ i, thậ m chí có thể tà n nhẫ n. Mố i bấ t hò a củ a tô i vớ i Jenny đã xả y
ra cá ch đâ y nă m thá ng, nhưng nó vẫ n cò n nguyên vẹn. Chỉ cụ m từ “nhữ ng ngườ i bạ n mớ i”
thô i cũ ng khiến bụ ng tô i xoắ n xuýt; ý tưở ng nà y giố ng như sự phả n bộ i.
“Tô i chỉ khô ng muố n bạ n ngồ i mộ t mình trong phò ng cả ngà y lẫ n đêm,” cô nó i. “Điều đó có
tệ lắ m khô ng?”
“Nếu tô i ở nhà , tấ t cả nhữ ng gì tô i là m là ngồ i trong phò ng.”
“Nhưng cậ u khô ng có ở nhà . Đó khô ng phả i là vấ n đề sao? Tô i nhớ bạ n đã nó i điều gì đó về
'kết cấ u xã hộ i' khi bạ n thuyết phụ c chú ng tô i cho phép bạ n đến đâ y."
Tô i ép mình và o ghế hà nh khá ch, ướ c gì cơ thể mình có thể chìm hoà n toà n và o đó để khô ng
phả i nghe cô ấ y dù ng chính lờ i lẽ củ a mình chố ng lạ i mình. Mộ t nă m rưỡ i trướ c, khi mộ t đạ i
diện củ a Browick đến lớ p tá m củ a tô i và phá t mộ t video tuyển dụ ng có khuô n viên trườ ng
đượ c cắ t tỉa cẩ n thậ n trong á nh sá ng và ng và tô i bắ t đầ u quá trình thuyết phụ c bố mẹ cho
phép tô i nộ p đơn, tô i đã đạ t đượ c điểm 20. danh sá ch có tự a đề “Lý do tạ i sao Browick tố t
hơn trườ ng cô ng.” Mộ t trong nhữ ng vấ n đề đó là “kết cấ u xã hộ i” củ a trườ ng, cù ng vớ i tỷ lệ
đượ c nhậ n và o đạ i họ c trong số họ c sinh tố t nghiệp, số lượ ng cá c khó a họ c AP đượ c cung
cấ p, nhữ ng điều tô i đã thu thậ p đượ c từ tậ p tà i liệu quả ng cá o. Cuố i cù ng, tô i chỉ cầ n hai
điểm để thuyết phụ c bố mẹ: Tô i già nh đượ c họ c bổ ng để họ khô ng tố n tiền, và vụ xả sú ng
Columbine đã xả y ra. Chú ng tô i dà nh nhiều ngà y để xem CNN, nhữ ng đoạ n clip quay lạ i
cả nh nhữ ng đứ a trẻ chạ y trố n để thoá t thâ n. Khi tô i nó i, “Điều gì đó giố ng như Columbine sẽ
khô ng bao giờ xả y ra ở Browick,” bố mẹ tô i nhìn nhau như thể tô i đã nó i lên điều họ đang
nghĩ.
“Con đã ngồ i nhà suố t mù a hè,” mẹ nó i. “Bâ y giờ là lú c để rũ bỏ nó và tiếp tụ c cuộ c số ng củ a
bạ n.”
Tô i lầ m bầ m, “Điều đó khô ng đú ng,” nhưng đú ng là như vậ y. Nếu khô ng phả i ngồ i trướ c tivi
thì tô i đã nằ m dà i trên võ ng, đeo tai nghe, nghe nhữ ng bà i há t chắ c chắ n sẽ khiến tô i khó c.
Mẹ nó i số ng trong cả m xú c củ a mình khô ng phả i là cá ch số ng, rằ ng sẽ luô n có điều gì đó
khiến bạ n buồ n bã và bí quyết để có mộ t cuộ c số ng hạ nh phú c là khô ng để bả n thâ n bị kéo
xuố ng nhữ ng điều tiêu cự c. Cô ấ y khô ng hiểu nỗ i buồ n có thể thỏ a mã n đến mứ c nà o; hà ng
giờ đu đưa trên võ ng vớ i Fiona Apple bên tai khiến tô i cả m thấ y dễ chịu hơn là hạ nh phú c.
Trên xe, tô i nhắ m mắ t lạ i. “Con ướ c gì bố đến để con khô ng nó i chuyện vớ i con như thế
nà y.”
“Anh ấ y cũ ng sẽ nó i vớ i anh điều tương tự .”
“Ừ , nhưng anh ấ y sẽ tử tế hơn về điều đó .”
Ngay cả khi nhắ m mắ t lạ i, tô i vẫ n có thể nhìn thấ y mọ i thứ đi ngang qua cử a sổ . Đâ y mớ i là
nă m thứ hai củ a tô i tạ i Browick, nhưng chú ng tô i đã thự c hiện chuyến đi nà y ít nhấ t cả chụ c
lầ n. Có nhữ ng trang trạ i chă n nuô i bò sữ a và nhữ ng châ n đồ i nhấ p nhô ở phía tâ y Maine,
nhữ ng cử a hà ng tổ ng hợ p quả ng cá o bia lạ nh và mồ i số ng, nhữ ng trang trạ i vớ i má i nhà
xiêu vẹo, nhữ ng bộ sưu tậ p phế liệu ô tô rỉ sét trong nhữ ng bã i cỏ cao ngang thắ t lưng và
câ y kim ngâ n hoa. Khi bạ n và o Norumbega, nơi đâ y sẽ trở nên xinh đẹp—trung tâ m thà nh
phố hoà n hả o, tiệm bá nh mì, hiệu sá ch, nhà hà ng Ý , cử a hà ng chính, thư viện cô ng cộ ng và
khuô n viên Browick trên đỉnh đồ i, vớ i nhữ ng tấ m vá n và gạ ch trắ ng lấ p lá nh.
Mẹ rẽ xe và o cổ ng chính. Biển hiệu lớ n MÀ U NÂ U SẪ M CỦ A TRƯỜ NG đượ c trang trí bằ ng bó ng bay
mà u hạ t dẻ và trắ ng cho ngà y nhậ p họ c, nhữ ng con đườ ng chậ t hẹp trong khuô n viên
trườ ng chậ t cứ ng ô tô , nhữ ng chiếc SUV chậ t cứ ng đậ u bừ a bã i, phụ huynh và họ c sinh mớ i
đi lang thang xung quanh, ngướ c nhìn lên cá c tò a nhà . Mẹ ngồ i về phía trướ c, khom ngườ i
trên vô lă ng, và khô ng khí giữ a chú ng tô i thắ t lạ i khi chiếc xe lao về phía trướ c, rồ i dừ ng lạ i,
lạ i lắ c lư.
“Con là mộ t đứ a trẻ thô ng minh và thú vị,” cô nó i. “Bạ n nên có mộ t nhó m bạ n lớ n. Đừ ng bị
cuố n hú t và o việc dà nh toà n bộ thờ i gian củ a bạ n cho chỉ mộ t ngườ i.”
Lờ i nó i củ a cô ấ y gay gắ t hơn nhữ ng gì cô ấ y có thể muố n nó i, nhưng tô i vẫ n cá u kỉnh vớ i cô
ấ y. “Jenny khô ng chỉ là mộ t ngườ i nà o đó . Cô ấ y là bạn cùng phòng của tôi .” Tô i nó i từ đó
như thể tầ m quan trọ ng củ a mố i quan hệ nà y đã quá rõ rà ng - sự gầ n gũ i đến mấ t phương
hướ ng củ a nó , đô i khi nó có thể khiến thế giớ i bên ngoà i că n phò ng chung trở nên im lặ ng
và nhợ t nhạ t - nhưng mẹ khô ng hiểu. Cô chưa bao giờ số ng trong ký tú c xá , chưa bao giờ
họ c đạ i họ c chứ đừ ng nó i đến trườ ng nộ i trú .
“Bạ n cù ng phò ng hay khô ng,” cô ấ y nó i, “bạ n cũ ng có thể có nhữ ng ngườ i bạ n khá c. Tậ p
trung và o mộ t ngườ i khô ng phả i là điều là nh mạ nh nhấ t, đó là tấ t cả nhữ ng gì tô i muố n nó i.”
Trướ c mặ t chú ng tô i, dò ng xe tá ch ra khi chú ng tô i tiến gầ n đến khuô n viên xanh. Mẹ bậ t
đèn nhá y bên trá i rồ i bên phả i. “Tô i đang đi đườ ng nà o đâ y?”
Thở dà i, tô i chỉ sang bên trá i.
Gould là mộ t ký tú c xá nhỏ , thự c chấ t chỉ là mộ t ngô i nhà , có tá m phò ng và mộ t că n hộ ký
tú c xá dà nh cho phụ huynh. Nă m ngoá i tô i trú ng số thấ p trong cuộ c xổ số nhà ở nên tô i có
thể trú ng mộ t giả i duy nhấ t, hiếm có đố i vớ i sinh viên nă m hai. Mẹ và tô i phả i mấ t bố n
chuyến đi để chuyển hết đồ đạ c củ a tô i: hai vali đự ng quầ n á o, mộ t hộ p sá ch, thêm gố i và ga
trả i giườ ng và mộ t chiếc chă n bô ng mẹ là m từ nhữ ng chiếc á o phô ng cũ mà tô i đã dù ng quá
lâ u, mộ t chiếc quạ t bệ mà chú ng tô i dự ng lên để dao độ ng ở giữ a phò ng.
Trong khi chú ng tô i dỡ hà nh lý, mọ i ngườ i đi ngang qua cá nh cử a đang mở —phụ huynh,
họ c sinh, em trai củ a ai đó chạ y hết tố c lự c lên xuố ng hà nh lang cho đến khi vấ p ngã và bắ t
đầ u rên rỉ. Có lú c, mẹ đi và o phò ng tắ m và tô i nghe thấ y mẹ chà o bằ ng giọ ng giả tạ o lịch sự ,
rồ i giọ ng củ a mộ t bà mẹ khá c chà o lạ i. Tô i dừ ng việc xếp sá ch lên kệ phía trên bà n để lắ ng
nghe. Nheo mắ t, tô i cố gắ ng xá c định vị trí giọ ng nó i—Mrs. Murphy, mẹ củ a Jenny.
Mẹ quay và o phò ng, kéo cử a đó ng lạ i. “Ở ngoà i đó khá ồ n à o,” cô nó i.
Trượ t sá ch lên kệ, tô i hỏ i, "Đó có phả i là mẹ củ a Jenny khô ng?"
“Ừ m-hmm.”
"Bạ n có nhìn thấ y Jenny khô ng?"
Mẹ gậ t đầ u nhưng khô ng nó i chi tiết. Trong mộ t lú c, chú ng tô i dỡ hà nh lý trong im lặ ng. Khi
chú ng tô i trả i giườ ng, kéo tấ m ga trả i giườ ng vừ a vặ n lên tấ m nệm có sọ c, tô i nó i: “Thà nh
thậ t mà nó i, tô i cả m thấ y tiếc cho cô ấ y”.
Tô i thích cá ch nó nghe, nhưng tấ t nhiên đó là lờ i nó i dố i. Mớ i đêm qua thô i, tô i đã dà nh cả
tiếng đồ ng hồ soi mình trong gương trong phò ng ngủ , cố gắ ng nhìn mình giố ng như Jenny,
tự hỏ i liệu cô ấ y có để ý thấ y tó c tô i nhạ t đi sau Sun In, nhữ ng chiếc vò ng mớ i ở tai tô i
khô ng.
Mẹ khô ng nó i gì khi nhấ c chiếc chă n bô ng ra khỏ i chiếc tú i nhự a. Tô i biết cô ấ y lo tô i sẽ
quay lạ i, cuố i cù ng lạ i đau lò ng.
“Ngay cả khi bâ y giờ cô ấ y cố gắ ng là m bạ n vớ i tô i,” tô i nó i, “tô i cũ ng sẽ khô ng lã ng phí thờ i
gian củ a mình.”
Mẹ mỉm cườ i, vuố t phẳ ng chă n bô ng trên giườ ng. “Cô ấ y vẫ n hẹn hò vớ i chà ng trai đó à ?” Ý
cô ấ y là Tom Hudson, bạ n trai củ a Jenny, ngườ i là chấ t xú c tá c cho cuộ c cã i vã . Tô i nhú n vai
như khô ng biết, nhưng tô i biết. Tấ t nhiên tô i là m. Suố t mù a hè, tô i đã kiểm tra hồ sơ AOL
củ a Jenny và tình trạ ng mố i quan hệ củ a cô ấ y khô ng bao giờ thay đổ i từ “Đã lấ y”. Họ vẫ n ở
bên nhau.
Trướ c khi đi, mẹ đưa cho tô i bố n tờ hai mươi đô la và bắ t tô i hứ a sẽ gọ i điện về nhà và o mỗ i
Chủ nhậ t. “Khô ng đượ c quên,” cô hướ ng dẫ n. “Và anh sẽ về nhà dự sinh nhậ t củ a bố .” Cô ấ y
ô m tô i mạ nh đến nỗ i xương cố t tô i đau nhứ c.
“Tô i khô ng thở đượ c.”
"Xin lỗ i xin lỗ i." Cô đeo kính râ m để giấ u đô i mắ t đẫ m lệ. Trên đườ ng ra khỏ i phò ng ký tú c
xá , cô ấ y chỉ tay và o tô i. "Đố i xử tố t vớ i bả n thâ n. Và hã y hò a đồ ng.”
Tô i vẫ y tay chà o cô ấ y. "Yeah yeah yeah." Từ ngưỡ ng cử a, tô i nhìn cô ấ y bướ c xuố ng hà nh
lang, biến mấ t và o cầ u thang, rồ i cô ấ y biến mấ t. Đứ ng đó , tô i nghe thấ y hai giọ ng nó i đang
đến gầ n, tiếng cườ i vang vang trong trẻo củ a hai mẹ con. Tô i chui và o phò ng an toà n khi họ
xuấ t hiện, Jenny và mẹ cô ấ y. Tô i chỉ nhìn thoá ng qua, đủ lâ u để thấ y tó c cô ấ y ngắ n hơn và
cô ấ y đang mặ c mộ t chiếc vá y mà tô i nhớ là đã treo trong tủ củ a cô ấ y suố t nă m ngoá i
nhưng chưa bao giờ thấ y cô ấ y mặ c.
Nằ m ngử a trên giườ ng, tô i đưa mắ t lang thang khắ p phò ng và lắ ng nghe nhữ ng lờ i tạ m biệt
ở hà nh lang, nhữ ng tiếng sụ t sịt và nhữ ng tiếng khó c khe khẽ. Tô i nghĩ lạ i mộ t nă m trướ c,
khi chuyển đến ký tú c xá sinh viên nă m nhấ t, đêm đầ u tiên thứ c khuya vớ i Jenny trong khi
Smiths và Bikini Kill chơi từ boom box củ a cô ấ y, nhữ ng ban nhạ c tô i chưa từ ng nghe đến
nhưng giả vờ biết vì tô i sợ . tự coi mình là mộ t kẻ thua cuộ c, mộ t kẻ vụ ng về. Tô i lo nếu tô i
là m vậ y, cô ấ y sẽ khô ng thích tô i nữ a. Trong nhữ ng ngà y đầ u tiên ở Browick, tô i đã viết
trong nhậ t ký củ a mình, Điều tôi thích nhất khi ở đây là tôi được gặp những người như Jenny.
Cô ấy thật TUYỆT VỜI và chỉ cần ở bên cô ấy cũng dạy tôi cách trở nên ngầu! Kể từ đó tô i đã
xé mụ c đó ra và vứ t nó đi. Cả nh tượ ng đó khiến mặ t tô i nó ng bừ ng vì xấ u hổ .

Phụ huynh ký tú c xá ở Gould là cô Thompson, giá o viên tiếng Tâ y Ban Nha mớ i, mớ i ra


trườ ng. Trong buổ i họ p đêm đầ u tiên ở phò ng sinh hoạ t chung, cô mang bú t mà u và đĩa
giấ y để chú ng tô i là m bả ng tên trướ c cử a nhà . Nhữ ng cô gá i khá c trong ký tú c xá đều là họ c
sinh lớ p trên, Jenny và tô i là sinh viên nă m hai duy nhấ t. Chú ng tô i dà nh cho nhau nhiều
khô ng gian, ngồ i ở hai đầ u bà n đố i diện. Jenny khom lưng khi là m bả ng tên, má i tó c bob
mà u nâ u xõ a xuố ng má . Khi cô ấ y bay lên và chuyển đổ i điểm đá nh dấ u, đô i mắ t cô ấ y lướ t
qua tô i như thể tô i thậ m chí khô ng để ý.
Cô Thompson nó i: “Trướ c khi trở về phò ng, hã y lấ y mộ t trong nhữ ng thứ nà y. Cô ấ y mở
mộ t chiếc tú i nhự a. Lú c đầ u tưở ng là kẹo, sau thấ y là mộ t đố ng cò i bạ c.
Cô ấ y nó i: “Rấ t có thể bạ n sẽ khô ng bao giờ cầ n sử dụ ng nhữ ng thứ nà y, nhưng tố t nhấ t là
nên có mộ t cá i để đề phò ng.”
“Tạ i sao chú ng ta lạ i cầ n mộ t cá i cò i?” Jenny hỏ i.
“Ồ , bạ n biết đấ y, chỉ là mộ t biện phá p an toà n trong khuô n viên trườ ng thô i.” Cô Thompson
cườ i tươi đến mứ c tô i có thể thấ y cô ấ y khô ng thoả i má i.
“Nhưng nă m ngoá i chú ng tô i đã khô ng nhậ n đượ c nhữ ng thứ nà y.”
“Phò ng trườ ng hợ p ai đó cố cưỡ ng hiếp bạ n,” Deanna Perkins nó i. “Bạ n thổ i cò i để bắ t anh
ta dừ ng lạ i.” Cô ấ y đưa mộ t chiếc cò i lên mô i và thổ i thậ t mạ nh. Â m thanh vang vọ ng khắ p
hà nh lang, to đến mứ c chú ng tô i phả i thử .
Cô Thompson cố gắ ng nó i chuyện trong tiếng ồ n à o. "Ừ ừ ." Cô ấ y cườ i. “Tô i đoá n thậ t tố t khi
đả m bả o chú ng hoạ t độ ng.”
“Điều nà y có nghiêm tú c ngă n chặ n ai đó muố n cưỡ ng hiếp bạ n khô ng?” Jenny hỏ i.
Lucy Summers nó i: “Khô ng gì có thể ngă n chặ n đượ c kẻ hiếp dâ m.
“Điều đó khô ng đú ng,” bà Thompson nó i. “Và đâ y khô ng phả i là nhữ ng tiếng huýt sá o
'cưỡ ng hiếp'. Chú ng là mộ t cô ng cụ an toà n chung. Nếu bạ n cả m thấ y khô ng thoả i má i trong
khuô n viên trườ ng, bạ n cứ việc thổ i bay đi.”
“Cá c cậ u bé có bị huýt sá o khô ng?” Tô i hỏ i.
Lucy và Deanna đả o mắ t. “Tạ i sao con trai lạ i cầ n cò i?” Deanna hỏ i. “Hã y sử dụ ng bộ nã o củ a
bạ n.”
Lú c đó Jenny cườ i lớ n, như thể Lucy và Deanna khô ng hề trợ n mắ t nhìn cô ấ y.

Hôm nay là ngà y đầ u tiên đến lớ p và khuô n viên trườ ng rấ t nhộ n nhịp, nhữ ng tò a nhà ố p
vá n vớ i cử a sổ mở toang, bã i đậ u xe củ a nhâ n viên đầ y ắ p. Và o bữ a sá ng, tô i uố ng trà đen
trong khi ngồ i ở cuố i chiếc bà n dà i kiểu Shaker, bụ ng tô i thắ t lạ i khô ng thể ă n đượ c. Mắ t tô i
đả o quanh phò ng ă n có trầ n nhà thờ lớ n, thu hú t nhữ ng gương mặ t mớ i và nhữ ng thay đổ i
ở nhữ ng gương mặ t quen thuộ c. Tô i để ý mọ i thứ về mọ i ngườ i—rằ ng Margo Atherton rẽ
tó c sang bên trá i để che đi con mắ t phả i lườ i biếng củ a mình, rằ ng Jeremy Rice ă n trộ m mộ t
quả chuố i ở phò ng ă n mỗ i sá ng. Ngay cả trướ c khi Tom Hudson bắ t đầ u hẹn hò vớ i Jenny,
trướ c khi có lý do để quan tâ m đến bấ t cứ điều gì anh ấ y là m, tô i đã để ý đến cá ch xoay
chính xá c chiếc á o phô ng ban nhạ c mà anh ấ y mặ c bên dướ i cú c á o. Nó vừ a đá ng sợ vừ a
nằ m ngoà i tầ m kiểm soá t củ a tô i, khả nă ng nà y khiến tô i phả i chú ý rấ t nhiều đến ngườ i
khá c khi tô i khẳ ng định rằ ng khô ng ai để ý đến tô i cả .
Bà i phá t biểu khai mạ c đượ c tổ chứ c sau bữ a sá ng và trướ c tiết họ c đầ u tiên, về cơ bả n là
mộ t buổ i nó i chuyện độ ng viên nhằ m thú c đẩ y chú ng tô i bướ c và o nă m họ c mớ i. Khi chú ng
tô i bướ c và o, khá n phò ng toà n bằ ng gỗ ấ m á p và rèm nhung đỏ , á nh nắ ng chiếu và o và là m
nhữ ng hà ng ghế cong rự c rỡ . Trong và i phú t đầ u tiên củ a cuộ c họ p, trong khi hiệu trưở ng,
bà Giles, xem qua cá c quy tắ c và chính sá ch củ a trườ ng, má i tó c muố i tiêu củ a bà vén ra sau
tai và giọ ng nó i run rẩ y thườ ng xuyên vang vọ ng khắ p phò ng, mọ i ngườ i đều trô ng có vẻ
tươi tắ n. và hoà n toà n mớ i. Nhưng khi cô bướ c xuố ng sâ n khấ u, că n phò ng ngộ t ngạ t và trá n
bắ t đầ u lấ m tấ m mồ hô i. Mộ t và i hà ng phía sau có ngườ i rên rỉ, "Việc nà y sẽ mấ t bao lâ u?"
Bà Antonova liếc nhìn qua vai. Bên cạ nh tô i, Anna Shapiro đưa tay xoa mặ t. Mộ t cơn gió nhẹ
lù a và o qua cử a sổ đang mở và lay độ ng mép dướ i củ a tấ m rèm nhung đã kéo.
Sau đó , ô ng Strane, trưở ng khoa tiếng Anh, bướ c ngang qua sâ n khấ u, mộ t giá o viên mà tô i
biết nhưng chưa từ ng gặ p, chưa từ ng nó i chuyện cù ng. Anh ta có má i tó c đen gợ n só ng và
bộ râ u đen, đeo kính phả n chiếu á nh sá ng chó i nên bạ n khô ng thể nhìn thấ y mắ t anh ta,
nhưng điều đầ u tiên tô i chú ý về anh ta - điều đầ u tiên mà bấ t cứ ai cũ ng phả i chú ý - là kích
thướ c củ a anh ta. Anh ấ y khô ng mậ p nhưng to, rộ ng và cao đến nỗ i vai anh ấ y khuỵ u xuố ng
như thể cơ thể anh ấ y muố n xin lỗ i vì đã chiếm quá nhiều khô ng gian.
Đứ ng trên bụ c phá t biểu, anh ấ y phả i hướ ng mic lên cao nhấ t có thể. Khi anh ấ y bắ t đầ u nó i,
mặ t trờ i lấ p lá nh trên cặ p kính củ a anh ấ y, tô i thò tay và o ba lô và kiểm tra lịch trình củ a
mình. Ở đó , lớ p họ c cuố i cù ng trong ngà y củ a tô i: Honors American Lit vớ i thầ y Strane.
“Sá ng nay tô i thấ y nhữ ng ngườ i trẻ đang trên đỉnh cao củ a nhữ ng điều vĩ đạ i.” Lờ i nó i củ a
anh vang lên từ loa, mọ i thứ phá t â m rõ rà ng đến mứ c gầ n như khó nghe: nguyên â m dà i,
phụ â m cứ ng, như bị ru ngủ chỉ để bị giậ t mình thứ c giấ c. Nhữ ng gì anh ấ y nó i đều chung
chung nhữ ng điều sá o rỗ ng - vươn tới những vì sao, ai quan tâm nếu bạn có vấp ngã, có thể
bạn sẽ đặt chân lên mặt trăng - nhưng anh ấ y là mộ t diễn giả giỏ i và bằ ng cá ch nà o đó khiến
nó có vẻ sâ u sắ c.
Ô ng nó i: “Trong nă m họ c nà y, hã y quyết tâ m khô ng ngừ ng phấ n đấ u để trở thà nh con ngườ i
tố t nhấ t có thể củ a mình”. “Hã y thử thá ch bả n thâ n để biến Browick thà nh mộ t nơi tố t đẹp
hơn. Để lạ i dấ u củ a bạ n." Sau đó , anh ta thò tay và o tú i sau, lấ y ra mộ t chiếc khă n rằ n mà u
đỏ và dù ng nó lau trá n, để lộ mộ t vệt mồ hô i sẫ m mà u rỉ ra từ ná ch.
Ô ng nó i: “Tô i đã là giá o viên ở Browick đượ c mườ i ba nă m và trong mườ i ba nă m đó , tô i đã
chứ ng kiến vô số hà nh độ ng dũ ng cả m củ a họ c sinh ở trườ ng nà y”.
Tô i cự a mình trên ghế, nhậ n thấ y mồ hô i củ a chính mình ở sau đầ u gố i và ở khuỷu tay, và cố
tưở ng tượ ng xem anh ấ y muố n nó i hà nh độ ng dũ ng cả m như thế nà o.

Lịch trình họ c kỳ mù a thu củ a tô i là Tiếng Phá p danh dự , Sinh họ c danh dự , Lịch sử thế giớ i
nâ ng cao, Hình họ c (loạ i khô ng dà nh cho thiên tà i toá n họ c; ngay cả bà Antonova cũ ng gọ i
nó là “hình họ c dà nh cho ngườ i ngu”), mộ t mô n tự chọ n có tên Chính trị và Truyền thô ng
Hoa Kỳ nơi chú ng tô i xem CNN và nó i về cuộ c bầ u cử tổ ng thố ng sắ p tớ i, và Giả i thưở ng
Vă n họ c Mỹ. Ngà y đầ u tiên, tô i đi khắ p trườ ng từ lớ p nà y sang lớ p khá c, nặ ng trĩu sá ch vở ,
khố i lượ ng cô ng việc tă ng dầ n từ nă m thứ nhấ t lên nă m thứ hai. Khi ngà y trô i qua và mỗ i
giá o viên cả nh bá o về nhữ ng thử thá ch phía trướ c, bà i tậ p về nhà , bà i kiểm tra và tố c độ
tă ng tố c, đô i khi chó ng mặ t—bở i vì đâ y khô ng phả i là mộ t ngô i trườ ng bình thườ ng và
chú ng tô i cũ ng khô ng phả i là nhữ ng ngườ i trẻ bình thườ ng; là nhữ ng ngườ i trẻ đặ c biệt,
chú ng ta nên chấ p nhậ n nhữ ng khó khă n, nên vượ t qua chú ng—sự kiệt sứ c bắ t đầ u. Đến
giữ a ngà y, tô i cố gắ ng ngẩ ng cao đầ u, vì vậ y thay vì ă n trong bữ a trưa, tô i lẻn trở lạ i Gould,
cuộ n trò n trên giườ ng và khó c. Nếu nó khó đến mứ c nà y, tô i tự hỏ i, tạ i sao lạ i phả i bậ n tâ m?
Đó là mộ t thá i độ tồ i cầ n phả i có , đặ c biệt là và o ngà y đầ u tiên, và nó khiến tô i tự hỏ i ngay
từ đầ u tô i đang là m gì ở Browick, tạ i sao họ lạ i cấ p họ c bổ ng cho tô i, tạ i sao họ nghĩ tô i đủ
thô ng minh để đến đâ y. Đó là mộ t vò ng xoá y mà tô i đã từ ng du hà nh trướ c đâ y và lầ n nà o
tô i cũ ng đi đến cù ng mộ t kết luậ n: rằ ng có lẽ có điều gì đó khô ng ổ n ở tô i, mộ t điểm yếu cố
hữ u biểu hiện là sự lườ i biếng, sợ là m việc chă m chỉ. Ngoà i ra, hiếm có ai ở Browick phả i vậ t
lộ n như tô i. Họ chuyển từ lớ p nà y sang lớ p khá c biết rõ mọ i câ u trả lờ i, luô n chuẩ n bị sẵ n
sà ng. Họ là m cho nó trô ng dễ dà ng.

Khi đến lớ p American lit, lớ p họ c cuố i cù ng trong ngà y, điều đầ u tiên tô i nhậ n thấ y là thầ y
Strane đã thay á o sơ mi kể từ bà i phá t biểu khai mạ c. Anh ấ y đứ ng ở phía trướ c că n phò ng,
dự a và o bả ng phấ n, hai tay khoanh trướ c ngự c, trô ng cò n to lớ n hơn cả khi xuấ t hiện trên
sâ n khấ u. Lớ p chú ng tô i có mườ i ngườ i, kể cả Jenny và Tom, và khi chú ng tô i bướ c và o
phò ng, á nh mắ t củ a thầ y Strane dõ i theo chú ng tô i, như thể ô ng ấ y đang đá nh giá chú ng tô i.
Khi Jenny bướ c và o, tô i đã ngồ i ở bà n hộ i thả o cá ch Tom và i ghế. Khuô n mặ t anh sá ng lên
khi nhìn thấ y cô , và anh ra hiệu cho cô ngồ i và o chiếc ghế trố ng giữ a chú ng tô i - anh khô ng
biết, khô ng hiểu tạ i sao điều đó hoà n toà n khô ng thể xả y ra. Nắ m chặ t quai ba lô củ a mình,
Jenny nở mộ t nụ cườ i ngắ n gọ n vớ i anh.
“Thay và o đó hã y ngồ i bên nà y đi,” cô ấ y nó i, nghĩa là phía đố i diện, nghĩa là trá nh xa tô i ra.
“Ở đâ y tố t hơn.”
Đô i mắ t cô ấ y lướ t qua tô i giố ng như ở buổ i họ p ở ký tú c xá . Theo mộ t cá ch nà o đó , việc dồ n
hết nỗ lự c và o việc giả vờ như toà n bộ tình bạ n chưa từ ng tồ n tạ i có vẻ ngớ ngẩ n.
Khi chuô ng reo bá o hiệu giờ họ c bắ t đầ u, ô ng Strane khô ng cử độ ng. Ngà i đợ i chú ng ta im
lặ ng rồ i mớ i nó i. “Tô i cho rằ ng tấ t cả cá c bạ n đều biết nhau,” anh ấ y nó i, “nhưng tô i khô ng
nghĩ là tô i biết tấ t cả cá c bạ n.”
Anh ấ y di chuyển đến đầ u bà n hộ i thả o và ngẫ u nhiên gọ i chú ng tô i, hỏ i tên và chú ng tô i đến
từ đâ u. Anh ấ y hỏ i mộ t số ngườ i trong chú ng tô i nhữ ng câ u hỏ i khá c - chú ng tô i có anh chị
em nà o khô ng; nơi xa nhấ t chú ng tô i từ ng đi là đâ u; nếu chú ng ta có thể chọ n mộ t cá i tên
mớ i cho mình, nó sẽ là gì? Anh ấ y hỏ i Jenny lầ n đầ u tiên cô ấ y yêu là lú c bao nhiêu tuổ i và
toà n bộ khuô n mặ t cô ấ y đỏ bừ ng. Bên cạ nh cô , mặ t Tom cũ ng đỏ bừ ng.
Khi đến lượ t giớ i thiệu bả n thâ n, tô i nó i, “Tên tô i là Vanessa Wye và tô i thự c sự khô ng đến
từ đâ u cả .”
Ô ng Strane ngồ i tự a lưng và o ghế. “Vanessa Wye, thự c sự khô ng đến từ đâ u cả .”
Tô i bậ t cườ i vì lo lắ ng khi nghe thấ y nhữ ng lờ i nó i củ a mình nghe thậ t ngu ngố c khi lặ p lạ i
vớ i tô i. “Ý tô i là , đó là mộ t nơi nhưng khô ng thự c sự là mộ t thị trấ n. Nó khô ng có tên. Họ chỉ
gọ i nó là Thị trấ n Hai mươi chín thô i.”
“Ở Maine nà y à ? Ở trên đườ ng cao tố c phía đô ng đó à ?” anh ấ y hỏ i. “Tô i biết chính xá c đó là
đâ u. Ngoà i kia có mộ t cá i hồ có cá i tên rấ t đá ng yêu, Cá voi gì đó .”
Tô i chớ p mắ t ngạ c nhiên. “Hồ Cá voi. Chú ng tô i số ng ngay trên đó . Chú ng tô i là ngô i nhà
quanh nă m duy nhấ t.” Khi tô i nó i, mộ t cả m giá c đau đớ n kỳ lạ đậ p và o tim tô i. Tô i hiếm khi
cả m thấ y nhớ nhà ở Browick, nhưng có lẽ đó là vì khô ng ai biết quê quá n củ a tô i.
"Khô ng đua đâ u." Ô ng Strane suy nghĩ mộ t lú c. “Ở ngoà i đó cậ u có thấ y cô đơn khô ng?”
Trong mộ t khoả nh khắ c, tô i chết lặ ng. Câ u hỏ i cắ t mộ t vết cắ t khô ng đau đớ n, sạ ch sẽ đến
kinh ngạ c. Mặ c dù cô đơn khô ng phả i là từ mà tô i từ ng dù ng để mô tả cả m giá c khi số ng sâ u
trong rừ ng ngoà i kia, nhưng bâ y giờ nghe ô ng Strane nó i điều đó khiến tô i nghĩ điều đó hẳ n
là đú ng, có lẽ đã luô n đú ng, và độ t nhiên tô i Tô i xấ u hổ , tưở ng tượ ng sự cô đơn dá n đầ y trên
mặ t, rõ rà ng đến mứ c giá o viên chỉ cầ n nhìn mộ t cá i cũ ng biết tô i là ngườ i cô đơn. Tô i định
nó i: “Đô i khi tô i cũ ng đoá n vậ y,” nhưng ô ng Strane đã tiếp tụ c, hỏ i Greg Akers rằ ng việc di
chuyển từ Chicago đến châ n đồ i phía tâ y Maine sẽ như thế nà o.
Sau khi tấ t cả chú ng tô i tự giớ i thiệu, ô ng Strane nó i rằ ng lớ p họ c củ a ô ng sẽ là lớ p khó nhấ t
trong nă m nay củ a chú ng tô i. “Hầ u hết họ c sinh đều nó i vớ i tô i rằ ng tô i là giá o viên nghiêm
khắ c nhấ t ở Browick,” anh nó i. “Có mộ t số ngườ i nó i rằ ng tô i cứ ng rắ n hơn cá c giá o sư đạ i
họ c củ a họ .” Anh ấ y gõ ngó n tay lên bà n và để sứ c nặ ng củ a thô ng tin nà y tá c độ ng lên
chú ng tô i. Sau đó , anh ta bướ c đến bả ng đen, lấ y mộ t viên phấ n và bắ t đầ u viết. Qua vai anh
ấ y, anh ấ y nó i, "Đá ng lẽ bạ n nên ghi chép rồ i."
Chú ng tô i tranh nhau lấ y vở khi anh ấ y bắ t đầ u bà i giả ng về Henry Wadsworth Longfellow
và bà i thơ “Bà i há t củ a Hiawatha,” mà tô i chưa bao giờ nghe nó i đến, và tô i khô ng thể là
ngườ i duy nhấ t, nhưng khi anh ấ y hỏ i cả lớ p liệu chú ng tô i đã quen vớ i nó , tấ t cả chú ng tô i
đều gậ t đầ u. Khô ng ai muố n trô ng ngu ngố c.
Trong khi anh ấ y giả ng bà i, tô i lén nhìn quanh phò ng. Phầ n cố t lõ i củ a nó cũ ng giố ng như tấ t
cả nhữ ng thứ khá c trong tò a nhà nhâ n vă n - sà n gỗ cứ ng, mộ t bứ c tườ ng có tủ sá ch â m
tườ ng, bả ng phấ n mà u xanh lá câ y, bà n hộ i thả o - nhưng lớ p họ c củ a anh ấ y có cả m giá c như
đang số ng độ ng và thoả i má i. Có mộ t tấ m thả m vớ i lố i đi mò n ở giữ a, mộ t chiếc bà n gỗ sồ i
lớ n đượ c thắ p sá ng bở i ngọ n đèn ngâ n hà ng mà u xanh lá câ y, mộ t má y pha cà phê và mộ t
chiếc cố c có đó ng dấ u Harvard đặ t trên tủ hồ sơ. Mù i cỏ cắ t và tiếng độ ng cơ ô tô khở i độ ng
trà n và o qua cử a sổ đang mở , và trên bả ng phấ n, ô ng Strane viết mộ t dò ng từ Longfellow
vớ i cườ ng độ mạ nh đến mứ c phấ n vỡ vụ n trong tay ô ng. Tạ i mộ t thờ i điểm, anh ấ y dừ ng lạ i,
quay sang chú ng tô i và nó i, “Nếu có mộ t điều bạ n họ c đượ c từ lớ p họ c nà y, thì đó là thế giớ i
đượ c tạ o nên từ nhữ ng câ u chuyện đan xen vô tậ n, mỗ i câ u chuyện đều có giá trị và có thậ t.”
Tô i cố gắ ng hết sứ c để chép lạ i từ ng chữ anh ấ y nó i.
Khi lớ p họ c cò n nă m phú t, bà i giả ng độ t nhiên dừ ng lạ i. Ô ng Strane buô ng tay xuố ng, vai
ô ng rũ xuố ng. Bỏ bả ng đen, anh ngồ i và o bà n hộ i thả o, xoa mặ t rồ i thở dà i. Rồ i bằ ng mộ t
giọ ng mệt mỏ i, anh ấ y nó i, “Ngà y đầ u tiên luô n dà i như vậ y.”
Chú ng tô i ngồ i quanh bà n chờ đợ i, khô ng biết phả i là m gì, nhữ ng chiếc bú t củ a chú ng tô i lơ
lử ng phía trên cuố n sổ .
Anh bỏ tay ra khỏ i mặ t. “Tô i sẽ thà nh thậ t vớ i tấ t cả cá c bạ n,” anh nó i. “Tô i mệt chết đi
đượ c.”
Bên kia bà n, Jenny cườ i ngạ c nhiên. Đô i khi giá o viên đù a giỡ n trong lớ p, nhưng tô i chưa
bao giờ nghe thấ y ai nó i “chết tiệt”. Tô i chưa bao giờ nghĩ rằ ng mộ t giá o viên có thể là m
đượ c điều đó .
“Bạ n có phiền nếu tô i dù ng từ có bố n chữ cá i khô ng?” anh ấ y hỏ i. “Tô i đoá n lẽ ra tô i phả i
nhậ n đượ c sự cho phép củ a bạ n trướ c.” Anh đan hai tay và o nhau, vẻ châ n thà nh mộ t cá ch
mỉa mai. “Nếu cá ch sử dụ ng ngô n ngữ đầ y mà u sắ c củ a tô i thự c sự xú c phạ m bấ t kỳ ai ở đâ y,
hã y lên tiếng ngay bâ y giờ hoặ c giữ im lặ ng mã i mã i.”
Tấ t nhiên là khô ng ai nó i gì cả .
***
Nhữ ng tuầ n đầ u tiên củ a nă m trô i qua nhanh chó ng, nố i tiếp cá c lớ p họ c, bữ a sá ng vớ i trà
đen và bữ a trưa vớ i bá nh mì kẹp bơ đậ u phộ ng, nhữ ng giờ họ c trong thư viện, nhữ ng buổ i
tố i xem chương trình WB trong phò ng sinh hoạ t chung Gould. Tô i bị phạ t cấ m tú c vì bỏ
cuộ c họ p ở ký tú c xá , nhưng thuyết phụ c cô Thompson để tô i dắ t chó đi dạ o thay vì ngồ i
cù ng cô ấ y trong phò ng họ c trong ký tú c xá trong mộ t giờ , điều mà cả hai chú ng tô i đều
khô ng muố n là m. Tô i dà nh hầ u hết cá c buổ i sá ng trướ c khi và o lớ p để hoà n thà nh bà i tậ p về
nhà và o phú t cuố i, bở i vì dù cố gắ ng đến đâ u, tô i vẫ n luô n chậ t vậ t, luô n có nguy cơ bị tụ t lạ i
phía sau. Cá c giá o viên khẳ ng định đâ y là điều tô i có thể sử a đượ c; họ nó i tô i thô ng minh
nhưng thiếu tậ p trung và khô ng có độ ng lự c, nhữ ng cá ch nó i hay hơn mộ t chú t là tô i lườ i
biếng.
Chỉ và i ngà y sau khi chuyển đến, că n phò ng củ a tô i biến thà nh mộ t đố ng quầ n á o, giấ y tờ
bừ a bộ n và nhữ ng cố c trà đã uố ng dở . Tô i đá nh mấ t cuố n sổ kế hoạ ch trong ngà y lẽ ra sẽ
giú p tô i cậ p nhậ t mọ i việc, nhưng đó là điều đượ c mong đợ i vì tô i mấ t tấ t cả . Ít nhấ t mỗ i
tuầ n mộ t lầ n, tô i mở cử a và thấ y chìa khó a củ a mình treo trên tay nắ m cử a, do ai đó tìm
thấ y trong phò ng tắ m, lớ p họ c hoặ c phò ng ă n để lạ i. Tô i khô ng thể theo dõ i bấ t cứ điều gì—
sá ch giá o khoa cuố i cù ng bị nhét giữ a giườ ng và tườ ng, bà i tậ p về nhà bị đậ p ná t dướ i đá y
ba lô . Cá c giá o viên luô n bự c tứ c vớ i nhữ ng bà i tậ p nhà u ná t củ a tô i, nhắ c nhở tô i về nhữ ng
điểm mà họ sẽ loạ i bỏ vì sự lộ n xộ n.
“Bạ n cầ n mộ t hệ thố ng tổ chứ c!” giá o viên lịch sử AP củ a tô i khó c khi tô i lậ t giở sá ch giá o
khoa mộ t cá ch điên cuồ ng để tìm nhữ ng ghi chú tô i đã ghi ngà y hô m trướ c. “Mớ i có tuầ n
thứ hai thô i. Là m thế nà o bạ n có thể bố i rố i như vậ y? Rằ ng cuố i cù ng tô i nhậ n thấ y nhữ ng
ghi chú khô ng phủ nhậ n quan điểm củ a anh ấ y: Tô i cẩ u thả , đó là dấ u hiệu củ a sự yếu đuố i,
mộ t khuyết điểm nghiêm trọ ng trong tính cá ch.
Tạ i Browick, cá c giá o viên và cố vấ n củ a họ ă n tố i cù ng nhau mỗ i thá ng mộ t lầ n, theo truyền
thố ng là tạ i nhà giá o viên, nhưng cố vấ n củ a tô i, bà Antonova, khô ng bao giờ mờ i chú ng tô i
đến. “Tô i phả i có ranh giớ i,” cô nó i. “Khô ng phả i tấ t cả giá o viên đều đồ ng ý vớ i tô i, điều đó
khô ng sao cả . Họ có họ c trò suố t đờ i, khô ng sao cả . Nhưng khô ng phả i tô i. Chú ng tô i đi đâ u
đó , ă n uố ng, nó i chuyện mộ t chú t rồ i về nhà . Ranh giớ i.”
Trong cuộ c gặ p đầ u tiên trong nă m, cô ấ y đưa chú ng tô i đến nhà hà ng Ý ở trung tâ m thà nh
phố . Khi tô i đang tậ p trung cuộ n mì quanh chiếc nĩa củ a mình, bà Antonova lưu ý rằ ng việc
thiếu tổ chứ c là chủ đề phả n hồ i cấ p bá ch nhấ t củ a giả ng viên củ a tô i. Tô i cố gắ ng khô ng tỏ
ra quá coi thườ ng khi nó i rằ ng tô i sẽ giả i quyết vấ n đề đó . Cô ấ y đi quanh bà n và nó i vớ i tấ t
cả nhữ ng lờ i khuyên củ a mình về nhữ ng ý kiến phả n hồ i củ a họ . Khô ng ai khá c có vấ n đề về
tổ chứ c, nhưng tô i khô ng phả i là ngườ i tệ nhấ t; Kyle Guinn đã khô ng nộ p bà i tậ p ở hai lớ p
họ c củ a mình, mộ t hà nh vi vi phạ m nghiêm trọ ng. Khi bà Antonova đọ c phả n hồ i củ a anh ấ y,
nhữ ng ngườ i cò n lạ i trong chú ng tô i nhìn chằ m chằ m và o mó n mì ố ng củ a mình, nhẹ nhõ m
vì chú ng tô i khô ng tệ như anh ấ y. Và o cuố i bữ a tố i, đĩa củ a chú ng tô i đã đượ c dọ n sạ ch, cô
ấ y chuyền cho tô i mộ t hộ p bá nh donut tự là m có nhâ n anh đà o.
“Đâ y là những pampushky, ” cô nó i. “Ngườ i Ukraina, giố ng mẹ tô i.”
Khi chú ng tô i rờ i nhà hà ng và quay trở lạ i ngọ n đồ i để đến khuô n viên trườ ng, bà Antonova
bướ c đến cạ nh tô i. “Tô i quên nó i, Vanessa, nă m nay em nên tham gia mộ t buổ i ngoạ i khó a.
Có lẽ nhiều hơn mộ t. Bạ n phả i nghĩ về việc nộ p đơn và o đạ i họ c. Lú c nà y trô ng cậ u thậ t gầ y
gò .” Cô ấ y bắ t đầ u đưa ra đề xuấ t và tô i gậ t đầ u là m theo. Tô i biết mình cầ n phả i tham gia
nhiều hơn và tô i đã cố gắ ng - tuầ n trướ c tô i đã đến tham gia câ u lạ c bộ Phá p nhưng nhanh
chó ng rờ i đi khi tô i nhậ n ra cá c thà nh viên củ a câ u lạ c bộ đều độ i nhữ ng chiếc mũ nồ i nhỏ
mà u đen trong mỗ i cuộ c họ p.
“Cò n câ u lạ c bộ viết sá ng tạ o thì sao?” cô ấ y nó i. “Nó sẽ phù hợ p vớ i bạ n, vớ i thơ củ a bạ n.”
Tô i cũ ng đã nghĩ về điều đó . Câ u lạ c bộ viết vă n sá ng tạ o xuấ t bả n mộ t tạ p chí vă n họ c, và
nă m ngoá i, tô i đọ c nó từ đầ u đến cuố i, so sá nh nhữ ng bà i thơ củ a tô i vớ i nhữ ng bà i đã xuấ t
bả n và cố gắ ng khá ch quan khi quyết định bà i nà o hay hơn. “Ừ , có lẽ vậ y,” tô i nó i.
Cô ấ y chạ m tay và o vai tô i. “Hã y nghĩ về điều đó ,” cô nó i. "Ô ng. Strane là cố vấ n củ a khoa
nă m nay. Anh ấ y thô ng minh về chủ đề nà y.”
Nhìn qua vai, cô ấ y vỗ tay và gọ i điều gì đó bằ ng tiếng Nga vớ i nhữ ng ngườ i tụ t lạ i phía sau,
vì lý do nà o đó , điều nà y hiệu quả hơn tiếng Anh trong việc khiến chú ng tô i nhanh lên.

Câu lạ c bộ viết sá ng tạ o cò n có mộ t thà nh viên khá c, Jesse Ly—mộ t đà n em, ngườ i gầ n gũ i


nhấ t vớ i Browick vớ i mộ t goth, bị đồ n là đồ ng tính. Khi tô i bướ c và o lớ p, anh ấ y ngồ i ở bà n
hộ i thả o trướ c mộ t chồ ng giấ y tờ , đô i ủ ng chiến đấ u củ a anh ấ y tự a trên ghế, mộ t câ y bú t
gà i sau tai. Anh liếc nhìn tô i nhưng khô ng nó i gì. Tô i nghi ngờ anh ấ y thậ m chí cò n biết tên
tô i.
Tuy nhiên, ô ng Strane nhả y lên từ phía sau bà n là m việc và sả i bướ c về phía tô i. “Ở đâ y để
tham gia câ u lạ c bộ à ?” anh ấ y hỏ i.
Tô i mở miệng, khô ng biết phả i nó i gì. Nếu biết chỉ cò n mộ t ngườ i nữ a chắ c tô i đã khô ng
đến. Tô i muố n rú t lui ngay lú c đó , nhưng ô ng Strane quá vui mừ ng, bắ t tay tô i và nó i: “Bạ n
sẽ tă ng số lượ ng thà nh viên củ a chú ng tô i lên mộ t tră m phầ n tră m,” nên tô i có cả m giá c như
khô ng thể thay đổ i ý định.
Anh ấ y dẫ n tô i đến bà n hộ i thả o, ngồ i cạ nh tô i, giả i thích rằ ng chồ ng bá o có chứ a cá c bà i nộ p
cho tạ p chí vă n họ c. “Tấ t cả đều là cô ng việc củ a sinh viên,” anh nó i. “Hã y cố gắ ng hết sứ c để
bỏ qua nhữ ng cá i tên. Hã y đọ c kỹ từ ng điều mộ t trướ c khi bạ n đưa ra quyết định.” Anh ấ y
nó i tô i nên viết nhậ n xét củ a mình bên lề, sau đó đá nh số cho mỗ i bà i nộ p từ mộ t đến nă m,
mộ t là chắ c chắ n là khô ng và nă m là chắ c chắ n là có .
Khô ng thèm nhìn lên, Jesse nó i, “Tô i đang kiểm tra. Đó là thứ chú ng tô i đã sử dụ ng nă m
ngoá i.” Anh ta chỉ và o đố ng giấ y tờ mà anh ta đã xem qua; ở gó c trên bên phả i củ a mỗ i tờ có
mộ t dấ u kiểm nhỏ , dấ u trừ hoặ c dấ u cộ ng. Ô ng Strane nhướ ng mà y, rõ rà ng là khó chịu
nhưng Jesse khô ng để ý. Đô i mắ t anh dá n chặ t và o bà i thơ anh đang đọ c.
Ô ng Strane nó i: “Hai bạ n quyết định chọ n phương phá p nà o cũ ng đượ c. Anh mỉm cườ i vớ i
tô i, nhá y mắ t. Khi đứ ng dậ y, anh ấ y vỗ nhẹ và o vai tô i.
Khi ô ng Strane bă ng qua lớ p họ c, quay lạ i phía sau bà n là m việc củ a ô ng, tô i lấ y mộ t bà i nộ p
từ tậ p hồ sơ, mộ t truyện ngắ n có tự a đề “Ngà y tồ i tệ nhấ t trong cuộ c đờ i cô ấ y” củ a Zoe
Green. Zoe họ c lớ p đạ i số củ a tô i nă m ngoá i. Cô ấ y ngồ i sau tô i và cườ i mỗ i khi Seth McLeod
gọ i tô i là Big Red như thể đó là điều buồ n cườ i nhấ t mà cô ấ y từ ng nghe. Tô i lắ c đầ u và cố
gắ ng đẩ y sự thiên vị ra khỏ i tâ m trí mình. Đâ y là lý do tạ i sao ô ng Strane nó i đừ ng nhìn và o
tên.
Câ u chuyện củ a cô ấ y kể về mộ t cô gá i ngồ i trong phò ng chờ củ a bệnh viện có bà nộ i qua
đờ i, và đoạ n đầ u tiên tô i cả m thấ y chá n nả n. Jesse bắ t gặ p tô i đang lậ t xem xem có bao
nhiêu trang và nó i vớ i giọ ng trầ m, “Bạ n thự c sự khô ng cầ n phả i đọ c toà n bộ nếu nó tệ. Tô i
đã biên tậ p tạ p chí nă m ngoá i khi bà Bloom là cố vấ n củ a khoa và bà khô ng quan tâ m.”
Mắ t tô i hướ ng về phía ô ng Strane đang ngồ i sau bà n là m việc, cú i xuố ng đố ng giấ y tờ củ a
chính mình. Nhú n vai, tô i nó i, “Tô i sẽ tiếp tụ c đọ c. Đượ c rồ i."
Jesse nheo mắ t nhìn trang giấ y trên tay tô i. “Zoe Green? Đó khô ng phả i là cô gá i đã thua
trong cuộ c tranh luậ n nă m ngoá i sao?” Đó là —Zoe, đượ c giao tranh luậ n về á n tử hình, đã
ò a khó c trong hiệp cuố i cù ng khi đố i thủ củ a cô , Jackson Kelly, gọ i quan điểm củ a cô là phâ n
biệt chủ ng tộ c và vô đạ o đứ c, điều nà y có lẽ sẽ khô ng khiến cô lo lắ ng đến thế nếu Jackson
khô ng là m vậ y. đen. Sau khi Jackson đượ c tuyên bố là ngườ i chiến thắ ng giả i đấ u, Zoe cho
biết cô cả m thấ y bị tấ n cô ng cá nhâ n bở i lờ i phả n bá c củ a anh ấ y, điều nà y trá i vớ i quy tắ c
tranh luậ n, vì vậ y cuố i cù ng họ đã chia nhau vị trí đầ u tiên, điều đó thậ t nhả m nhí và mọ i
ngườ i đều biết điều đó .
Jesse rướ n ngườ i về phía trướ c và giậ t câ u chuyện củ a Zoe khỏ i tay tô i, đá nh dấ u dấ u trừ ở
gó c bên phả i rồ i ném nó và o cộ t “khô ng”. “Thì đấ y,” anh nó i.
Trong thờ i gian cò n lạ i trong khi Jesse và tô i đọ c sá ch, ô ng Strane sắ p xếp giấ y tờ ở bà n là m
việc ở cuố i phò ng, thỉnh thoả ng rờ i đi để photocopy hoặ c lấ y nướ c cho má y pha cà phê. Có
lú c, anh ấ y bó c mộ t quả cam và mù i hương củ a nó trà n ngậ p că n phò ng. Và o cuố i giờ , khi tô i
chuẩ n bị rờ i đi, ô ng Strane hỏ i liệu tô i có đến dự cuộ c họ p tiếp theo khô ng.
“Tô i khô ng chắ c,” tô i nó i. “Tô i vẫ n đang thử nhữ ng thứ khá c nhau.”
Anh ấ y mỉm cườ i và đợ i cho đến khi Jesse rờ i khỏ i phò ng trướ c khi nó i, "Tô i đoá n điều nà y
khô ng mang lạ i nhiều lợ i ích cho bạ n về mặ t xã hộ i."
“Ồ , điều đó khô ng là m phiền tô i,” tô i nó i. “Dù sao thì tô i cũ ng khô ng hẳ n là mộ t ngườ i có
tính xã hộ i cao.”
“Sao vậ y?”
"Tô i khô ng biết. Tô i đoá n là tô i khô ng có nhiều bạ n bè.”
Anh gậ t đầ u suy nghĩ. “Tô i hiểu ý củ a bạ n. Tô i cũ ng thích ở mộ t mình.”
Phả n ứ ng đầ u tiên củ a tô i là nó i khô ng, tô i khô ng thích ở mộ t mình chú t nà o, nhưng có lẽ
anh ấ y đú ng. Có lẽ tô i thự c sự là mộ t ngườ i cô độ c, thích có cô ng ty riêng củ a mình.
“Chà , tô i từ ng là bạ n thâ n củ a Jenny Murphy,” tô i nó i. “Từ lớ p họ c tiếng Anh.” Lờ i nó i tuô n
ra khiến tô i mấ t cả nh giá c. Đó là nhiều hơn nhữ ng gì tô i từ ng nó i vớ i mộ t giá o viên, đặ c biệt
là mộ t ngườ i đà n ô ng, nhưng cá ch anh ấ y nhìn tô i - nụ cườ i dịu dà ng, tự a cằ m và o tay -
khiến tô i muố n nó i chuyện, muố n thể hiện bả n thâ n.
“À ,” anh nó i. “Nữ hoà ng nhỏ củ a sô ng Nile.” Khi tô i cau mà y, bố i rố i, anh ấ y giả i thích rằ ng ý
anh ấ y là má i tó c bồ ng bềnh củ a cô ấ y, nó khiến cô ấ y trô ng giố ng Cleopatra, và khi anh ấ y
nó i điều nà y, tô i cả m thấ y như có gì đó nhó i lên trong bụ ng, giố ng như ghen tị nhưng lạ i nhỏ
mọ n hơn.
“Tô i khô ng nghĩ tó c cô ấ y trô ng đẹp đến thế ,” tô i nó i.
Ô ng Strane nhếch mép cườ i. “Vậ y là hai ngườ i đã từ ng là bạ n bè. Nhữ ng gì đã thay đổ i?"
“Cô ấ y bắ t đầ u hẹn hò vớ i Tom Hudson.”
Anh ấ y suy nghĩ mộ t lú c. “Cậ u bé có tó c mai.”
Tô i gậ t đầ u, nghĩ đến việc giá o viên phả i nhậ n biết và phâ n loạ i chú ng tô i như thế nà o trong
đầ u họ . Tô i tự hỏ i anh ấ y có thể liên tưở ng đến tô i như thế nà o nếu ai đó nhắ c đến Vanessa
Wye. Cô gá i có má i tó c đỏ . Cô gá i ấ y luô n cô đơn.
“Vậ y là bạ n đã phả i chịu đự ng sự phả n bộ i,” anh ấ y nó i, ý củ a Jenny.
Đó là điều mà tô i chưa từ ng câ n nhắ c trướ c đâ y và ý tưở ng đó khiến lồ ng ngự c tô i cả m thấ y
ấ m á p. Tô i đã chịu đự ng. Khô ng phả i tô i đã xua đuổ i cô ấ y vì cả m xú c quá nhiều hay quá gắ n
bó . Khô ng, tô i đã bị đố i xử sai.
Anh đứ ng dậ y và đi đến bả ng, bắ t đầ u xó a nhữ ng ghi chú cò n só t lạ i trong lớ p. “Điều gì
khiến bạ n muố n thử tham gia câ u lạ c bộ ? Điểm yếu trong lý lịch củ a bạ n?”
Tô i gậ t đầ u; có vẻ ổ n khi thà nh thậ t vớ i anh ấ y. "Bà . Antonova nó i tô i nên là m vậ y. Tuy
nhiên, tô i thích viết.”
"Bạ n viết gì thế?"
“Phầ n lớ n là thơ. Chú ng khô ng tố t hay gì cả .”
Ô ng Strane mỉm cườ i qua vai anh mộ t cá ch vừ a tử tế vừ a trịch thượ ng. “Tô i muố n đọ c mộ t
số tá c phẩ m củ a bạ n.”
Đầ u ó c tô i nhớ lạ i cá ch anh ấ y nó i “cô ng việc củ a bạ n”, như thể nhữ ng điều tô i viết đều đá ng
đượ c coi trọ ng. “Chắ c chắ n rồ i,” tô i nó i. “Nếu bạ n thự c sự muố n.”
“Tô i muố n,” anh nó i. “Tô i sẽ khô ng hỏ i nếu tô i khô ng là m vậ y.”
Lú c đó tô i cả m thấ y mặ t mình đỏ bừ ng. Theo mẹ tô i, thó i quen tồ i tệ nhấ t củ a tô i là là m
chệch hướ ng nhữ ng lờ i khen ngợ i bằ ng cá ch tự ti. Tô i cầ n họ c cá ch chấ p nhậ n lờ i khen ngợ i.
Cô ấ y nó i rằ ng nó phụ thuộ c và o sự tự tin hoặ c sự thiếu tự tin.
Ô ng Strane đặ t cụ c tẩ y lên giá để phấ n và nhìn tô i từ phía bên kia phò ng. Anh đú t tay và o
tú i, nhìn tô i từ trên xuố ng dướ i.
“Đó là mộ t chiếc vá y đẹp,” anh nó i. "Tô i thích phong cá ch củ a bạ n."
Tô i lẩ m bẩ m cả m ơn, cá ch cư xử thấ m nhuầ n sâ u sắ c đến mứ c theo phả n xạ , rồ i nhìn xuố ng
bộ vá y củ a tô i. Đó là chiếc á o jersey mà u xanh lá câ y să n mồ i, có đườ ng chữ A mơ hồ nhưng
gầ n như khô ng có hình dá ng, và dà i đến trên đầ u gố i. Nó khô ng phong cá ch; Tô i chỉ mặ c nó
vì tô i thích sự tương phả n về mà u sắ c vớ i tó c củ a mình. Có vẻ lạ khi mộ t ngườ i đà n ô ng
trung niên để ý đến quầ n á o củ a con gá i. Bố tô i hầ u như khô ng biết sự khá c biệt giữ a vá y và
vá y.
Ô ng Strane quay lạ i bả ng và bắ t đầ u xó a lạ i dù bả ng đã sạ ch. Có vẻ như anh ấ y đang xấ u hổ ,
và mộ t phầ n trong tô i muố n cả m ơn anh ấ y lầ n nữ a, lầ n nà y là mộ t cá ch châ n thà nh. Cảm ơn
bạn rất nhiều, tô i có thể nó i. Chưa có ai từng nói điều đó với tôi trước đây. Tô i đợ i anh ấ y
quay lạ i, nhưng anh ấ y cứ vuố t đi vuố t lạ i cụ c tẩ y, tạ o thà nh nhữ ng vệt mâ y trên mộ t
khoả ng xanh rộ ng lớ n.
Sau đó , khi tô i tiến về phía ngưỡ ng cử a, anh ấ y nó i, "Tô i hy vọ ng sẽ gặ p lạ i bạ n và o thứ
Nă m."
“Ồ , chắ c chắ n rồ i,” tô i nó i. "Bạ n sẽ."
Vì vậ y, tô i lạ i đi và o thứ Nă m, thứ Ba tuầ n sau và thứ Nă m tuầ n sau. Tô i trở thà nh thà nh
viên chính thứ c củ a câ u lạ c bộ . Jesse và tô i phả i mấ t nhiều thờ i gian hơn dự kiến để hoà n
thà nh việc chọ n bà i cho tạ p chí, chủ yếu là do tô i quá thiếu quyết đoá n, quay lạ i và thay đổ i
phiếu bầ u củ a mình nhiều lầ n. Trong khi đó , phá n đoá n củ a Jesse rấ t nhanh chó ng và tà n
nhẫ n, ngò i bú t củ a anh ấ y cắ t ngang trang giấ y. Khi tô i hỏ i là m thế nà o anh ấ y có thể quyết
định nhanh như vậ y, anh ấ y nó i rằ ng điều gì đó tố t hay khô ng phả i rõ rà ng ngay từ dò ng
đầ u tiên. Mộ t ngà y thứ Nă m nọ , ô ng Strane biến mấ t và o vă n phò ng phía sau lớ p họ c củ a
mình và bướ c ra vớ i mộ t chồ ng số bá o phía sau để chú ng tô i có thể hiểu đượ c tạ p chí trô ng
như thế nà o, mặ c dù Jesse là biên tậ p viên nă m ngoá i nên tấ t nhiên là ô ng ấ y đã biết. Đang
xem mộ t số bá o, tô i thấ y tên củ a Jesse đượ c liệt kê trong mụ c lụ c dướ i mụ c “Tiểu thuyết”.
“Nà y, cậ u đấ y,” tô i nó i.
Khi nhìn thấ y nó , anh rên rỉ. “Là m ơn đừ ng đọ c nó trướ c mặ t tô i.”
"Tạ i sao khô ng?" Tô i lướ t qua trang đầ u tiên.
“Bở i vì anh khô ng muố n em là m thế.”
Tô i nhét bà i toá n và o ba lô và quên nó đi cho đến sau bữ a tố i, khi tô i đang đắ m chìm trong
bà i tậ p hình họ c khó hiểu, mong muố n đượ c phâ n tâ m. Tô i lấ y cuố n nhậ t ký và lậ t đến câ u
chuyện củ a anh ấ y, đọ c nó hai lầ n. Nó hay, thự c sự hay, hay hơn bấ t cứ thứ gì tô i từ ng viết,
hay hơn bấ t kỳ bà i viết nà o chú ng tô i đọ c cho tạ p chí. Khi tô i cố gắ ng nó i vớ i anh ấ y điều
nà y trong cuộ c họ p câ u lạ c bộ tiếp theo, anh ấ y đã cắ t ngang. “Viết lá ch khô ng thự c sự là sở
thích củ a tô i nữ a,” anh nó i.
Mộ t buổ i chiều khá c, ô ng Strane chỉ cho chú ng tô i cá ch sử dụ ng phầ n mềm xuấ t bả n mớ i để
định dạ ng số bá o. Jesse và tô i ngồ i cạ nh nhau trướ c má y tính trong khi ô ng Strane đứ ng
đằ ng sau chú ng tô i, quan sá t và sử a lỗ i. Có lú c tô i mắ c lỗ i, anh ấ y đưa tay xuố ng và hướ ng
dẫ n con chuộ t cho tô i, bà n tay củ a anh ấ y to đến mứ c che hết bà n tay củ a tô i. Sự đụ ng chạ m
củ a anh khiến toà n thâ n tô i nó ng bừ ng. Khi tô i phạ m mộ t sai lầ m khá c, anh ấ y lạ i lặ p lạ i, lầ n
nà y siết chặ t tay tô i mộ t chú t, như thể để trấ n an tô i rằ ng tô i sẽ hiểu đượ c điều đó , nhưng
anh ấ y khô ng là m như vậ y vớ i Jesse, ngay cả khi anh ấ y vô tình. x-es thoá t ra mà khô ng lưu
và ô ng Strane phả i giả i thích lạ i cá c bướ c.
Cuối thá ng 9 đã đến và trong mộ t tuầ n thờ i tiết thậ t hoà n hả o, đầ y nắ ng và má t mẻ. Mỗ i
buổ i sá ng lá câ y lạ i rự c rỡ hơn, biến nhữ ng ngọ n nú i nhấ p nhô xung quanh Norumbega
thà nh mộ t mớ hỗ n độ n mà u sắ c. Khuô n viên trườ ng trô ng giố ng như trong tậ p tà i liệu
quả ng cá o mà tô i bị á m ả nh khi điền đơn đă ng ký và o Browick—họ c sinh mặ c á o len, bã i cỏ
xanh rự c rỡ , tấ m bả ng mà u trắ ng lấ p lá nh theo giờ và ng. Lẽ ra tô i nên tậ n hưở ng nó , nhưng
thay và o đó thờ i tiết lạ i khiến tô i bồ n chồ n, hoả ng sợ . Sau giờ họ c, tô i khô ng thể ổ n định chỗ
ngồ i, di chuyển từ thư viện đến khu vự c chung Gould rồ i đến phò ng ký tú c xá rồ i quay lạ i
thư viện. Mọ i nơi đều khiến tô i thấ y bồ n chồ n khi ở mộ t nơi nà o khá c.
Mộ t buổ i chiều, tô i đi vò ng quanh khuô n viên trườ ng ba lầ n, khô ng hà i lò ng vớ i tấ t cả
nhữ ng nơi tô i thử —thư viện quá tố i, că n phò ng ký tú c xá bừ a bộ n củ a tô i quá buồ n tẻ, mọ i
nơi khá c đô ng đú c ngườ i họ c theo nhó m chỉ là m nổ i bậ t việc tô i ở mộ t mình, luô n cô đơn—
trướ c khi tô i bị ép buộ c. dừ ng lạ i ở con dố c đầ y cỏ phía sau tò a nhà nhâ n vă n. Bình tĩnh, thở
đi.
Tô i dự a và o câ y phong đơn độ c mà mắ t tô i hướ ng về trong giờ họ c tiếng Anh và chạ m mu
bà n tay lên đô i má nó ng bừ ng củ a mình. Tô i quá phấ n khích đến nỗ i đổ mồ hô i, và nhiệt độ
chỉ có nă m mươi độ .
Điều này ổn, tôi nghĩ vậy. Cứ làm việc ở đây và bình tĩnh lại .
Tô i ngồ i tự a lưng và o gố c câ y và thò tay và o ba lô , mò mẫ m từ sá ch giá o khoa hình họ c đến
cuố n sổ xoắ n ố c, nghĩ rằ ng mình sẽ cả m thấ y dễ chịu hơn nếu là m mộ t bà i thơ trướ c, nhưng
khi mở bà i thơ mớ i nhấ t củ a mình, mộ t và i bà i thơ nhữ ng khổ thơ về mộ t cô gá i bị mắ c kẹt
trên mộ t hò n đả o kêu gọ i cá c thủ y thủ và o bờ , tô i đọ c qua cá c dò ng và nhậ n ra chú ng thậ t tệ
- vụ ng về, rờ i rạ c, gầ n như khô ng mạ ch lạ c. Và tô i nghĩ nhữ ng dò ng nà y là tố t. Là m thế nà o
mà tô i nghĩ họ tố t? Họ tệ mộ t cá ch trắ ng trợ n. Có lẽ tấ t cả nhữ ng bà i thơ củ a tô i đều tệ. Tô i
thu mình lạ i và chà gó t bà n tay và o mí mắ t cho đến khi nghe thấ y tiếng bướ c châ n đến gầ n,
tiếng lá gã y và cà nh câ y gã y. Tô i nhìn lên và mộ t hình bó ng cao chó t vó t che khuấ t mặ t trờ i.
“Xin chà o,” nó nó i.
Tô i che mắ t lạ i—Mr. Că ng thẳ ng. Vẻ mặ t anh thay đổ i khi để ý đến khuô n mặ t tô i, đô i mắ t có
viền đỏ hoe củ a tô i. “Bạ n đang buồ n,” anh nó i.
Ngướ c nhìn anh, tô i gậ t đầ u. Dườ ng như việc nó i dố i chẳ ng có tá c dụ ng gì.
“Cậ u có muố n bị bỏ lạ i mộ t mình khô ng?” anh ấ y hỏ i.
Tô i lưỡ ng lự rồ i lắ c đầ u khô ng.
Anh ấ y hạ mình xuố ng đấ t bên cạ nh tô i, chừ a lạ i khoả ng cá ch giữ a chú ng tô i và i bướ c châ n.
Đô i châ n dà i củ a anh ấ y duỗ i ra, đườ ng viền củ a đầ u gố i hiện rõ bên dướ i chiếc quầ n. Anh
ấ y luô n để mắ t đến tô i, nhìn tô i lau mắ t.
“Tô i khô ng có ý á p đặ t. Tô i đã theo dõ i bạ n từ cử a sổ đằ ng kia, nghĩ rằ ng tô i nên chà o hỏ i.”
Anh ấ y chỉ về phía sau chú ng tô i, về phía tò a nhà nhâ n vă n. “Tô i có thể hỏ i điều gì khiến bạ n
khó chịu khô ng?”
Tô i hít mộ t hơi, cố gắ ng tìm ra từ ngữ , nhưng mộ t lú c sau tô i lắ c đầ u. “Nó quá lớ n để giả i
thích,” tô i nó i. Bở i vì khô ng chỉ là bà i thơ củ a tô i dở , hay việc tô i khô ng thể chọ n đượ c chỗ
họ c mà khô ng kiệt sứ c. Đó là mộ t cả m giá c đen tố i hơn, nỗ i sợ hã i rằ ng có điều gì đó khô ng
ổ n xả y ra vớ i tô i mà tô i sẽ khô ng bao giờ có thể sử a chữ a đượ c.
Tô i hy vọ ng ô ng Strane sẽ bỏ qua chuyện đó . Thay và o đó , anh ấ y chờ đợ i giố ng như cá ch
anh ấ y đợ i trong lớ p để chờ câ u trả lờ i cho mộ t câ u hỏ i khó . Tất nhiên là nó có vẻ quá lớn để
giải thích, Vanessa. Đó chính là cách mà những câu hỏi khó khiến bạn cảm thấy như thế nào.
Hít mộ t hơi, tô i nó i, “Thờ i điểm nà y trong nă m khiến tô i cả m thấ y khó chịu. Giố ng như tô i
sắ p hết thờ i gian hay gì đó . Giố ng như tô i đang lã ng phí cuộ c đờ i mình vậ y.”
Ô ng Strane chớ p mắ t. Tô i có thể nó i đâ y khô ng phả i là điều anh ấ y mong tô i nó i. “Lã ng phí
cuộ c đờ i củ a bạ n,” anh lặ p lạ i.
“Tô i biết điều đó khô ng có ý nghĩa gì cả .”
“Khô ng, có đấ y. Nó có ý nghĩa hoà n hả o.” Anh tự a lưng và o tay, nghiêng đầ u. “Bạ n biết đấ y,
nếu bạ n ở độ tuổ i củ a tô i, tô i sẽ nó i rằ ng có vẻ như bạ n đang bắ t đầ u bướ c và o giai đoạ n
khủ ng hoả ng tuổ i trung niên.”
Anh ấ y mỉm cườ i và vô tình, khuô n mặ t tô i phả n chiếu anh ấ y. Anh cườ i toe toét, tô i cườ i
toe toét.
“Có vẻ như bạ n đang viết,” anh ấ y nó i. “Bạ n có hoà n thà nh tố t cô ng việc khô ng?”
Tô i nhấ c vai lên, khô ng chắ c liệu mình có muố n gọ i bà i viết củ a mình là hay hay khô ng. Nó
có vẻ khoe khoang, khô ng phả i để tô i nó i.
“Bạ n có thể cho tô i xem bạ n đã viết gì khô ng?”
"Khô ng đờ i nà o." Tô i ô m chặ t cuố n sổ trong tay, á p sá t và o ngự c, trong mắ t anh hiện lên
mộ t tia cả nh giá c, như thể cử độ ng độ t ngộ t củ a tô i đã khiến anh sợ hã i. Tô i trấ n tĩnh lạ i và
nó i thêm, “Nó vẫ n chưa kết thú c đâ u.”
“Việc viết lá ch có thự c sự kết thú c khô ng?”
Điều đó có vẻ giố ng như mộ t câ u hỏ i mẹo. Tô i suy nghĩ mộ t lú c rồ i nó i, “Mộ t số bà i viết có
thể hoà n thiện hơn nhữ ng bà i viết khá c.”
Anh ấ y cườ i; anh ấ y thích điều đó . “Anh cò n cá i gì hoà n thiện hơn nữ a khô ng, có thể cho tô i
xem khô ng?”
Tô i nớ i lỏ ng tay và mở bìa trướ c củ a cuố n sổ . Nó chứ a đầ y nhữ ng bà i thơ gầ n như đã hoà n
thà nh mộ t nử a, nhữ ng dò ng chữ đượ c viết nguệch ngoạ c và viết lạ i. Tô i lướ t qua cá c trang
gầ n đâ y để tìm trang tô i đã là m trong và i tuầ n. Nó chưa kết thú c, nhưng nó khô ng khủ ng
khiếp. Tô i đưa cho anh cuố n sổ , hy vọ ng anh sẽ khô ng chú ý đến nhữ ng nét vẽ nguệch ngoạ c
ở lề, nhữ ng dâ y leo đang nở hoa bò dọ c số ng lưng.
Anh ấ y cẩ n thậ n cầ m cuố n sổ bằ ng cả hai tay, và chỉ cầ n nhìn thấ y cuố n sổ củ a tô i trong tay
anh ấ y, tô i đã thấ y choá ng vá ng. Chưa có ai từ ng chạ m và o cuố n sổ củ a tô i trướ c đâ y chứ
đừ ng nó i đến việc đọ c bấ t cứ thứ gì trong đó . Ở cuố i bà i thơ, anh ấ y nó i, “Huh.” Tô i chờ phả n
ứ ng rõ rà ng hơn, chờ anh cho tô i biết anh thấ y nó hay hay khô ng, nhưng anh chỉ nó i: “Tô i sẽ
đọ c lạ i.”
Cuố i cù ng, khi anh ấ y nhìn lên và nó i, “Vanessa, điều nà y thậ t đá ng yêu,” tô i thở ra thậ t to và
bậ t cườ i. “Bạ n là m việc nà y trong bao lâ u?” anh ấ y hỏ i.
Nghĩ rằ ng sẽ ấ n tượ ng hơn nếu đượ c coi là thiên tà i ngay lậ p tứ c, tô i nhú n vai nó i dố i.
"Khô ng dà i."
“Anh nó i anh viết thườ ng xuyên mà .” Anh đưa lạ i cuố n sổ cho tô i.
“Thườ ng là mỗ i ngà y.”
"Nó cho thấ y. Bạ n rấ t tố t. Tô i nó i điều đó vớ i tư cá ch là mộ t độ c giả chứ khô ng phả i mộ t
giá o viên.”
Tô i vui quá , tô i lạ i cườ i, và ô ng Strane nở nụ cườ i dịu dà ng trịch thượ ng. “Điều đó có buồ n
cườ i khô ng?” anh ấ y hỏ i.
“Khô ng, đó là điều tuyệt vờ i nhấ t mà ngườ i ta từ ng nó i về bà i viết củ a tô i.”
"Bạ n đang đù a. Khô ng có gì đâ u. Tô i có thể nó i nhữ ng điều tố t đẹp hơn nhiều.”
“Chỉ là tô i chưa bao giờ thự c sự để bấ t cứ ai đọ c tệp . . .” Tô i gầ n như đã nó i điều gì đó nhưng
thay và o đó tô i lạ i thử dù ng từ mà anh ấ y đã sử dụ ng. "Cô ng việc củ a tô i."
Mộ t sự im lặ ng lắ ng xuố ng giữ a chú ng tô i. Anh tự a lưng và o tay và ngắ m nhìn khung cả nh:
trung tâ m thà nh phố đẹp như tranh vẽ, dò ng sô ng xa xa và nhữ ng ngọ n đồ i nhấ p nhô . Tô i
nhìn lạ i cuố n sổ củ a mình, mắ t nhìn xuố ng nhữ ng trang củ a nó nhưng chẳ ng thấ y gì cả . Tô i
quá ý thứ c về cơ thể anh ấ y bên cạ nh tô i, thâ n hình dố c và bụ ng anh că ng lên trên á o sơ mi,
đô i châ n dà i bắ t chéo đến mắ t cá châ n, mộ t ố ng quầ n củ a anh ấ y chụ m lạ i, để lộ nử a inch da
phía trên đô i già y đi bộ đườ ng dà i củ a anh ấ y. Lo anh đứ ng dậ y bỏ đi, tô i cố nghĩ ra điều gì
đó để nó i để giữ anh ở lạ i, nhưng trướ c khi tô i kịp là m vậ y, anh đã nhổ mộ t chiếc lá phong
đỏ rơi khỏ i mặ t đấ t, xoay trò n thâ n câ y, ngẫ m nghĩ mộ t lú c, và rồ i đưa nó lên trướ c mặ t tô i.
“Nhìn kìa,” anh nó i. “Nó rấ t hợ p vớ i má i tó c củ a bạ n.”
Tô i cứ ng đờ , cả m thấ y miệng mình há hố c. Anh giữ chiếc lá phong ở đó mộ t lú c lâ u hơn,
nhữ ng đầ u lá củ a nó cọ và o tó c tô i. Sau đó , lắ c đầ u mộ t chú t, anh thả tay ra và chiếc lá rơi
xuố ng đấ t. Anh ấ y đứ ng - mộ t lầ n nữ a che nắ ng - lau tay lên đù i và quay trở lạ i tò a nhà nhâ n
vă n mà khô ng nó i lờ i tạ m biệt.
Khi anh ấ y biến mấ t, mộ t cơn hưng cả m xâ m chiếm tô i, mộ t nhu cầ u chạ y trố n. Tô i đó ng
cuố n sổ củ a mình lạ i, lấ y ba lô và bắ t đầ u đi về phía ký tú c xá , nhưng sau đó nghĩ tố t hơn và
quay lạ i để quét mặ t đấ t để tìm chính xá c chiếc lá mà anh ấ y đã giơ lên tó c tô i. Khi đã an
toà n, đượ c kẹp giữ a cá c trang sổ tay củ a mình, tô i di chuyển khắ p khuô n viên trườ ng như
thể đang bay trên khô ng, hầ u như khô ng tiếp xú c vớ i mặ t đấ t giữ a cá c bướ c đi. Mã i cho đến
khi trở về phò ng, tô i mớ i nhớ anh ấ y nó i đã nhìn thấ y tô i từ cử a sổ , và tô i nhắ m mắ t lạ i khi
nghĩ đến anh ấ y quay lạ i lớ p họ c, nhìn tô i tìm kiếm chiếc lá .

Tôi về nhà và o cuố i tuầ n sau để dự sinh nhậ t bố . Mó n quà củ a mẹ dà nh cho anh là mộ t chú
chó Labrador mà u và ng từ nơi trú ẩ n, lý do khiến ngườ i chủ đầ u hà ng đượ c liệt kê là “sắ c tố
quá nhạ t”. Bố đặ t tên chú chó con là Babe, theo tên bộ phim con lợ n, vì nó trô ng giố ng mộ t
chú lợ n con vớ i cá i bụ ng béo và chiếc mũ i hồ ng. Con chó cuố i cù ng củ a chú ng tô i đã chết
và o mù a hè, mộ t chú chó chă n cừ u 12 tuổ i đượ c bố tìm thấ y khi đi lạ c trong thị trấ n, vì vậ y
trướ c đâ y chú ng tô i chưa bao giờ nuô i mộ t chú chó con, và tô i yêu say đắ m đến mứ c bế nó
đi khắ p nơi suố t cuố i tuầ n như mộ t đứ a trẻ, xoa bà n châ n bằ ng thạ ch đậ u củ a cô ấ y và ngử i
hơi thở ngọ t ngà o củ a cô ấ y.
Buổ i tố i, sau khi bố mẹ đi ngủ , tô i đứ ng trướ c gương trong phò ng ngủ , nghiên cứ u khuô n
mặ t, má i tó c củ a mình và cố gắ ng nhìn lạ i chính mình như ô ng Strane nhìn thấ y tô i, mộ t cô
gá i vớ i má i tó c mà u đỏ phong, mặ c vá y đẹp và có phong cá ch lịch sự . nhưng tô i khô ng thể
thoá t khỏ i hình ả nh mình là mộ t đứ a trẻ xanh xao, đầ y tà n nhang.
Khi mẹ và tô i lá i xe về Browick, bố ở nhà vớ i Babe, và trong khô ng gian chậ t hẹp củ a xe,
ngự c tô i nó ng bừ ng vì muố n kể. Nhưng có gì để kể? Anh ấ y chạ m và o tay tô i và i lầ n, nó i gì
đó về má i tó c củ a tô i?
Khi chú ng tô i lá i xe qua cầ u và o thị trấ n, tô i hỏ i bằ ng giọ ng thả n nhiên nhấ t củ a mình, "Anh
có bao giờ để ý thấ y tó c em có mà u lá phong khô ng?"
Mẹ nhìn tô i, ngạ c nhiên. “Ồ , có nhiều loạ i câ y phong khá c nhau,” cô nó i, “và tấ t cả chú ng đều
chuyển sang mà u sắ c khá c nhau và o mù a thu. Có đườ ng, có sọ c, có đỏ . Và tù y thuộ c và o
hướ ng bắ c củ a bạ n, ở đó có câ y phong—“
"Đừ ng bậ n tâ m. Quên đi."
“Từ khi nà o mà cậ u có hứ ng thú vớ i câ y cố i thế?”
“Tô i đang nó i về má i tó c củ a tô i, khô ng phả i câ y cố i.”
Cô ấ y hỏ i ai đã nó i vớ i tô i rằ ng tó c củ a tô i trô ng giố ng lá phong, nhưng cô ấ y có vẻ khô ng
nghi ngờ gì cả . Giọ ng cô ấ y nhẹ nhà ng, như thể cô ấ y nghĩ nó ngọ t ngà o.
“Khô ng có ai,” tô i nó i.
“Chắ c chắ n có ai đó đã nó i điều đó vớ i bạ n.”
“Tô i khô ng thể nhậ n thấ y điều gì đó như vậ y ở bả n thâ n mình sao?”
Chú ng tô i dừ ng lạ i ở đèn đỏ . Trên radio, mộ t giọ ng nó i đang đọ c nhữ ng tin tứ c hà ng đầ u.
“Nếu tô i nó i vớ i bạ n,” tô i nó i, “bạ n phả i hứ a là khô ng phả n ứ ng thá i quá .”
"Tô i sẽ khô ng bao giờ ."
Tô i nhìn cô ấ y mộ t lú c lâ u. "Hứ a."
“Đượ c rồ i,” cô nó i. "Tô i hứ a."
Tô i hít mộ t hơi. “Mộ t giá o viên đã nó i vớ i tô i điều đó . Rằ ng tó c em có mà u lá phong đỏ .” Có
mộ t cả m giá c nhẹ nhõ m choá ng vá ng khi tô i nó i nhữ ng lờ i đó ; Tô i gầ n như bậ t cườ i.
Mẹ nheo mắ t lạ i. "Mộ t giá o viên?" Cô ấ y hỏ i.
“Mẹ ơi, coi chừ ng đườ ng đi.”
“Đó có phả i là mộ t ngườ i đà n ô ng khô ng?”
“Nó có vấ n đề gì vậ y?”
“Mộ t giá o viên khô ng nên nó i điều đó vớ i bạ n. Ai đó ?"
"Mẹ."
"Tô i muố n biết."
“Anh đã hứ a là sẽ khô ng phả n ứ ng thá i quá mà .”
Cô mím mô i lạ i, như thể đang tự trấ n tĩnh mình. “Thậ t là kỳ lạ khi nó i vớ i mộ t cô bé mườ i
lă m tuổ i, đó là tấ t cả nhữ ng gì tô i muố n nó i.”
Chú ng tô i lá i xe qua thị trấ n: nhữ ng khố i biệt thự thờ i Victoria đã xuố ng cấ p và bị chia
thà nh cá c că n hộ , khu trung tâ m vắ ng tanh, bệnh viện ngổ n ngang, bứ c tượ ng Paul Bunyan
đang cườ i toe toét, vớ i má i tó c và bộ râ u đen, trô ng hơi giố ng ô ng Strane.
“Đó là mộ t ngườ i đà n ô ng,” tô i nó i. “Anh thự c sự nghĩ nó kỳ lạ à ?”
“Ừ ,” mẹ nó i. “Tô i thự c sự là m vậ y. Bạ n có muố n tô i nó i chuyện vớ i ai đó khô ng? Tô i sẽ và o
đó và gâ y ra cả nh tượ ng.”
Tô i hình dung cô ấ y xô ng và o tò a nhà hà nh chính, yêu cầ u đượ c nó i chuyện vớ i hiệu trưở ng.
Tô i lắ c đầ u. Khô ng, tô i khô ng muố n điều đó . “Đó chỉ là mộ t điều ngẫ u nhiên mà anh ấ y nó i,”
tô i nó i. “Nó thự c sự khô ng phả i là mộ t vấ n đề lớ n.”
Vớ i điều đó , mẹ thư giã n mộ t chú t. "Ai đó ?" cô ấ y hỏ i lạ i. “Tô i sẽ khô ng là m gì cả . Tô i chỉ
muố n biết."
“Giá o viên chính trị củ a tô i.” Tô i thậ m chí khô ng ngầ n ngạ i trong việc nó i dố i. "Ô ng.
Sheldon.”
"Ô ng. Sheldon. ” Cô ấ y phun ra như thể đó là cá i tên ngu ngố c nhấ t mà cô ấ y từ ng nghe. “Dù
sao thì bạ n cũ ng khô ng nên đi chơi vớ i giá o viên. Hã y tậ p trung và o việc kết bạ n.”
Tô i nhìn con đườ ng đi qua. Chú ng tô i có thể đi đườ ng liên bang tớ i Browick, nhưng mẹ từ
chố i, nó i rằ ng đó là đườ ng đua đầ y nhữ ng ngườ i giậ n dữ . Thay và o đó , cô ấ y lá i xe trên
đườ ng cao tố c hai là n và mấ t thờ i gian gấ p đô i.
“Khô ng có gì sai vớ i tô i cả , bạ n biết đấ y.”
Cô nhìn sang, lô ng mà y nhíu lạ i.
“Tô i thích ở mộ t mình hơn. Nó bình thườ ng. Anh khô ng nên là m khó em như vậ y.”
“Tô i khô ng là m khó anh đâ u,” cô nó i, nhưng cả hai chú ng tô i đều biết điều đó khô ng đú ng.
Sau mộ t lú c, cô ấ y nó i thêm, “Tô i xin lỗ i. Tô i chỉ lo lắ ng cho bạ n thô i.”
Chú ng tô i hầ u như khô ng nó i chuyện trong suố t quã ng đườ ng cò n lạ i, và khi nhìn ra ngoà i
cử a sổ , tô i khô ng thể khô ng cả m thấ y như mình đã thắ ng.

Tôi ngồ i ở phò ng họ c trong thư viện, bà i tậ p hình họ c trả i ra trướ c mắ t. Tô i đang cố gắ ng
đang

tậ p trung nhưng đầ u ó c tô i như có mộ t tả ng đá nhả y qua mặ t nướ c. Hoặ c, khô ng—như mộ t


hò n đá kêu lạ ch cạ ch trong mộ t chiếc hộ p thiếc. Tô i lấ y cuố n sổ ra ghi lạ i dò ng chữ và bị
phâ n tâ m bở i bà i thơ cô gá i đả o mà tô i vẫ n đang viết. Khi tô i tra cứ u lầ n sau, mộ t giờ đã trô i
qua mà bà i tậ p hình họ c củ a tô i vẫ n chưa đượ c xử lý.
Tô i xoa mặ t, cầ m bú t chì lên và cố gắ ng là m việc, nhưng chỉ trong và i phú t, tô i đã nhìn ra
ngoà i cử a sổ . Đang là giờ và ng, á nh sá ng đố t chá y câ y cố i rự c lử a. Nhữ ng chà ng trai mặ c á o
bó ng đá vớ i đô i già y vắ t qua vai đang quay trở lạ i từ sâ n đấ u. Hai cô gá i xá ch hộ p đà n violin
như ba lô , hai bím tó c đuô i ngự a đung đưa theo từ ng bướ c đi.
Sau đó tô i thấ y cô Thompson và ô ng Strane cù ng nhau đi về phía tò a nhà nhâ n vă n. Họ di
chuyển chậ m rã i, thong thả , ô ng Strane chắ p tay sau lưng và bà Thompson mỉm cườ i, chạ m
và o mặ t bà . Tô i cố nhớ lạ i xem trướ c đâ y tô i đã từ ng nhìn thấ y họ đi cù ng nhau chưa, thử
xem cô Thompson có xinh đẹp khô ng. Cô ấ y có đô i mắ t xanh và má i tó c đen, sự kết hợ p mà
mẹ tô i luô n gọ i là nổ i bậ t, nhưng cô ấ y mũ m mĩm và mô ng cô ấ y nhô ra như mộ t cá i kệ. Đó
là loạ i cơ thể mà tô i sợ rằ ng khi lớ n lên tô i sẽ có nếu khô ng cẩ n thậ n.
Tô i nheo mắ t nhìn về phía xa để thu thậ p thêm chi tiết. Họ ở gầ n nhưng khô ng chạ m và o. Có
lú c, cô Thompson ngử a đầ u ra sau và cườ i. Ô ng Strane có hà i hướ c khô ng? Anh ấ y chưa bao
giờ là m tô i cườ i. Á p mặ t và o cử a sổ , tô i cố giữ chú ng trong tầ m mắ t, nhưng chú ng vò ng qua
mộ t gó c và biến mấ t sau nhữ ng tá n lá sồ i mà u cam.

Chúng tô i thi PSAT và tô i là m đượ c nhưng khô ng bằ ng hầ u hết cá c sinh viên nă m hai khá c,
nhữ ng ngườ i bắ t đầ u nhậ n đượ c tà i liệu quả ng cá o về Ivy League trong hộ p thư củ a họ . Tô i
mua mộ t cuố n sổ kế hoạ ch trong ngà y khá c để hỗ trợ cô ng việc tổ chứ c củ a mình, kế hoạ ch
nà y đượ c cá c giá o viên củ a tô i chú ý và chuyển cho bà Antonova, ngườ i đưa cho tô i mộ t hộ p
kẹo hạ t dẻ để hoà n thà nh tố t cô ng việc.
Trong tiếng Anh, chú ng ta đọ c Walt Whitman và Mr. Strane nó i về ý tưở ng rằ ng con ngườ i
chứ a đự ng nhiều sự đa dạ ng và mâ u thuẫ n. Tô i bắ t đầ u chú ý đến nhữ ng cá ch anh ấ y có vẻ
mâ u thuẫ n vớ i chính mình, cá ch anh ấ y và o Harvard nhưng lạ i kể nhữ ng câ u chuyện về việc
lớ n lên trong nghèo khó , cá ch anh ấ y tung ra nhữ ng bà i phá t biểu hù ng hồ n bằ ng nhữ ng lờ i
tụ c tĩu và kết hợ p nhữ ng chiếc á o khoá c blazer đượ c thiết kế riêng và nhữ ng chiếc á o sơ mi
ủ i vớ i đô i bố t đi bộ đườ ng dà i sờ n rá ch. Phong cá ch giả ng dạ y củ a ô ng cũ ng mâ u thuẫ n.
Phá t biểu trong lớ p luô n mang lạ i cả m giá c mạ o hiểm, vì nếu thích nhữ ng gì bạ n nó i, anh ấ y
sẽ vỗ tay và dá n lên bả ng để trau chuố t lạ i nhậ n xét xuấ t sắ c củ a bạ n, cò n nếu khô ng thích
thì thậ m chí khô ng cho phép. bạ n nó i xong—anh ta ngắ t lờ i bạ n bằ ng mộ t câ u “Ok, thế là đủ
rồ i” cắ t tậ n xương tủ y. Tô i ngạ i nó i chuyện mặ c dù đô i khi sau khi thầ y hỏ i cả lớ p mộ t câ u
hỏ i mở , thầ y sẽ nhìn thẳ ng và o tô i như thể muố n biết cụ thể nhữ ng gì tô i phả i nó i.
Bên lề nhữ ng ghi chú trong lớ p củ a mình, tô i ghi lạ i nhữ ng chi tiết mà anh ấ y đã tiết lộ về
bả n thâ n: anh ấ y lớ n lên ở Butte, Montana, đượ c phá t â m là dễ thương ; trướ c khi và o
Harvard nă m 18 tuổ i, anh chưa bao giờ nhìn thấ y đạ i dương; anh ấ y số ng ở trung tâ m thà nh
phố Norumbega, đố i diện vớ i thư viện cô ng cộ ng; anh ấ y khô ng thích chó , bị chó hà nh hạ
khi cò n nhỏ . Mộ t ngà y thứ Ba sau câ u lạ c bộ viết vă n sá ng tạ o, khi Jesse đã ra khỏ i cử a và đi
đượ c nử a hà nh lang, ô ng Strane nó i rằ ng ô ng ấ y có thứ gì đó dà nh cho tô i. Anh mở ngă n kéo
dướ i cù ng củ a bà n là m việc và lấ y ra mộ t cuố n sá ch.
“Đâ y có phả i là cho lớ p họ c khô ng?” Tô i hỏ i.
“Khô ng,” anh nó i. “Nó dà nh cho bạ n.” Anh đi vò ng quanh bà n, đặ t cuố n sá ch và o tay tô i:
Ariel, củ a Sylvia Plath. “Anh đã đọ c cô ấ y chưa?”
Tô i lắ c đầ u, lậ t cuố n sá ch lạ i. Nó đã sờ n, có bọ c vả i mà u xanh. Mộ t mả nh giấ y nhô ra giữ a cá c
trang là m dấ u trang tạ m thờ i.
“Cô ấ y hơi quá đá ng,” ô ng Strane nó i. “Nhưng phụ nữ trẻ yêu cô ấ y.”
Tô i khô ng biết ý anh ấ y khi nó i “quá mứ c” là gì nhưng tô i khô ng muố n hỏ i. Tô i lậ t qua cuố n
sá ch - nhữ ng bà i thơ ló e lên - và dừ ng lạ i ở trang đượ c đá nh dấ u; tiêu đề “Lady Lazarus”
đượ c viết hoa in đậ m. “Tạ i sao cá i nà y lạ i đượ c đá nh dấ u?” Tô i hỏ i.
"Tô i se cho bạ n xem."
Ô ng Strane đến cạ nh tô i, lậ t trang. Đứ ng gầ n anh có cả m giá c như bị nuố t chử ng; đầ u tô i
khô ng chạ m tớ i vai anh ấ y.
"Đâ y." Ô ng chỉ và o dò ng:
Ra khỏi tro
Tôi trỗi dậy với mái tóc đỏ của mình
Và tôi ăn đàn ông như không khí.
Anh ấ y nó i, “Điều đó là m tô i nhớ đến bạ n.” Sau đó anh ấ y đưa tay ra phía sau và kéo tó c
đuô i ngự a củ a tô i.
Tô i nhìn chằ m chằ m và o cuố n sá ch như thể đang nghiên cứ u bà i thơ, nhưng nhữ ng khổ thơ
mờ đi thà nh nhữ ng vết đen trên trang giấ y mà u và ng. Tô i khô ng biết mình phả i là m gì để
đá p lạ i. Cả m giá c như tô i nên cườ i. Tô i tự hỏ i liệu đâ y có phả i là tá n tỉnh khô ng, nhưng
khô ng thể nà o đượ c. Tá n tỉnh đượ c cho là vui vẻ và điều nà y quá nặ ng nề để vui vẻ.
Bằ ng mộ t giọ ng trầ m lặ ng, ô ng Strane hỏ i, "Nó có là m tô i nhớ đến bạ n khô ng?"
Tô i liếm mô i, nhấ c vai lên. "Chắ c chắ n."
“Bở i vì điều cuố i cù ng tô i muố n là vượ t qua.”
Vượt qua. Tô i cũ ng khô ng chắ c ý anh ấ y là gì, nhưng cá ch anh ấ y nhìn xuố ng tô i khiến tô i
khô ng thể hỏ i bấ t kỳ câ u hỏ i nà o. Độ t nhiên anh ấ y có vẻ vừ a xấ u hổ vừ a đầ y hy vọ ng, như
thể nếu tô i nó i vớ i anh ấ y rằ ng điều nà y khô ng ổ n, anh ấ y có thể sẽ bắ t đầ u khó c.
Thế nên tô i mỉm cườ i, lắ c đầ u. “Anh thì khô ng.”
Anh thở ra. “Tố t,” anh nó i, rờ i xa tô i, quay lạ i bà n là m việc. “Hã y đọ c nó và cho tô i biết bạ n
nghĩ gì. Có thể bạ n sẽ có cả m hứ ng để viết mộ t hoặ c hai bà i thơ.”
Tô i rờ i khỏ i lớ p họ c và đi thẳ ng đến Gould, nơi tô i lên giườ ng và đọ c Ariel từ đầ u đến cuố i.
Tô i thích nhữ ng bà i thơ, nhưng tô i quan tâ m hơn đến việc tìm hiểu xem tạ i sao chú ng lạ i
khiến anh ấ y nhớ đến tô i và việc nhắ c nhở nà y có thể xả y ra khi nà o - có lẽ là buổ i chiều vớ i
chiếc lá ? Má i tó c mà u đỏ lá phong. Tô i khô ng biết anh ấ y đã để cuố n sá ch nà y trong ngă n
kéo bà n là m việc bao lâ u rồ i, liệu anh ấ y có đợ i mộ t lú c để quyết định có đưa nó cho tô i hay
khô ng. Có lẽ anh phả i lấ y hết can đả m.
Tô i lấ y mả nh giấ y anh ấ y dù ng để đá nh dấ u “Quý cô Lazarus” và viết bằ ng chữ thả o gọ n
gà ng, tôi dựng mái tóc đỏ của mình lên rồ i ghim nó và o tấ m bả ng phía trên bà n là m việc củ a
tô i. Ngườ i lớ n là nhữ ng ngườ i duy nhấ t nó i bấ t cứ điều gì tố t đẹp về má i tó c củ a tô i, nhưng
điều nà y cò n hơn cả việc anh ấ y tử tế. Anh ấ y nghĩ về tô i. Anh ấ y nghĩ về tô i rấ t nhiều, có
nhữ ng điều khiến anh ấ y nhớ đến tô i. Điều đó có nghĩa là mộ t cá i gì đó .
Tô i đợ i và i ngà y trướ c khi quay lạ i Ariel, lả ng vả ng và o cuố i giờ họ c cho đến khi mọ i ngườ i
rờ i đi rồ i đặ t cuố n sá ch lên bà n anh ấ y.
"Tố t?" Anh chố ng khuỷu tay rướ n ngườ i về phía trướ c, há o hứ c muố n nghe điều tô i sắ p nó i.
Tô i lưỡ ng lự , chun mũ i. “Cô ấ y là ngườ i có tính tự chủ .”
Anh ấ y cườ i vì điều đó - mộ t tiếng cườ i thự c sự . “Điều đó cô ng bằ ng. Và tô i đá nh giá cao sự
trung thự c củ a bạ n.”
“Nhưng tô i thích nó ,” tô i nó i. “Đặ c biệt là cá i bạ n đã đá nh dấ u.”
"Tô i nghĩ bạ n sẽ." Anh bướ c tớ i nhữ ng chiếc tủ sá ch â m tườ ng, nhìn lướ t qua cá c kệ. “Đâ y,”
anh ấ y nó i và đưa cho tô i mộ t cuố n sá ch khá c - Emily Dickinson. “Hã y xem bạ n nghĩ gì về
điều nà y.”
Tô i rấ t mong đượ c trả lạ i cho anh ấ y chiếc Dickinson. Ngà y hô m sau, sau giờ họ c, tô i thả
cuố n sá ch xuố ng bà n anh ấ y và nó i: “Khô ng phả i fan đâ u”.
"Bạ n đang đù a."
“Nó hơi nhà m chá n.”
"Nhạ t nhẽo!" Anh á p lò ng bà n tay lên ngự c. “Vanessa, em đang là m tan ná t trá i tim anh.”
“Anh nó i anh đá nh giá cao sự trung thự c củ a tô i,” tô i cườ i nó i.
“Tô i biết,” anh nó i. “Tô i chỉ đá nh giá cao nó hơn khi tô i đồ ng ý vớ i nó .”
Cuố n sá ch tiếp theo anh ấ y đưa cho tô i là củ a Edna St. Vincent Millay, theo ô ng Strane, cuố n
sá ch khô ng hề nhà m chá n. “Và cô ấ y là mộ t cô gá i tó c đỏ đến từ Maine,” anh nó i, “giố ng như
em.”
Tô i mang theo sá ch củ a anh ấ y bên mình, đọ c chú ng bấ t cứ khi nà o có thể, cứ sau và i phú t
rả nh rỗ i và trong mỗ i bữ a ă n. Tô i bắ t đầ u nhậ n ra vấ n đề thự c sự khô ng phả i là liệu tô i có
thích sá ch hay khô ng; chủ yếu là về việc anh ấ y cho tô i nhữ ng lă ng kính khá c nhau để nhìn
thấ u bả n thâ n mình. Nhữ ng bà i thơ là manh mố i giú p tô i hiểu tạ i sao anh ấ y lạ i quan tâ m
đến vậ y, chính xá c thì anh ấ y nhìn thấ y gì ở tô i.
Sự chú ý củ a anh ấ y khiến tô i đủ dũ ng cả m để cho anh ấ y xem bả n nhá p cá c bà i thơ củ a tô i
khi anh ấ y yêu cầ u đọ c thêm tá c phẩ m củ a tô i, và anh ấ y đá p lạ i bằ ng nhữ ng lờ i phê bình -
khô ng chỉ khen ngợ i mà cò n nhữ ng gợ i ý thự c sự để là m cho bà i viết hay hơn. Anh ấ y
khoanh trò n nhữ ng từ mà tô i khô ng chắ c chắ n rồ i viết, Lựa chọn tốt nhất? Nhữ ng từ khá c
anh ấ y gạ ch bỏ hoà n toà n và viết, Bạn có thể làm tốt hơn . Trong mộ t bà i thơ tô i viết và o lú c
nử a đêm, sau khi tỉnh dậ y sau mộ t giấ c mơ ở mộ t nơi tưở ng chừ ng như là sự kết hợ p giữ a
lớ p họ c củ a anh ấ y và phò ng ngủ củ a tô i ở quê nhà , anh ấ y viết, Vanessa, điều nà y là m tô i
hơi sợ .
Tô i bắ t đầ u dà nh giờ phụ c vụ giả ng viên trong lớ p họ c củ a anh ấ y, họ c tạ i bà n hộ i thả o trong
khi anh ấ y là m việc tạ i bà n củ a mình và cử a sổ phủ á nh sá ng thá ng Mườ i lên cả hai chú ng
tô i. Đô i khi nhữ ng họ c sinh khá c đến nhờ giú p đỡ là m bà i tậ p, nhưng hầ u hết chỉ có chú ng
tô i. Anh ấ y hỏ i tô i nhữ ng câ u hỏ i về bả n thâ n, về việc lớ n lên ở Hồ Whalesback, tô i nghĩ gì về
Browick và nhữ ng gì tô i muố n là m khi lớ n hơn. Anh ấ y nó i rằ ng đố i vớ i tô i bầ u trờ i là giớ i
hạ n, rằ ng tô i sở hữ u mộ t loạ i trí thô ng minh hiếm có , thứ khô ng thể đo lườ ng đượ c bằ ng
điểm số hay điểm kiểm tra.
“Đô i khi tô i lo lắ ng về nhữ ng sinh viên như bạ n,” ô ng nó i. “Nhữ ng ngườ i đến từ nhữ ng thị
trấ n nhỏ vớ i nhữ ng ngô i trườ ng tồ i tà n. Thậ t dễ dà ng để bị choá ng ngợ p và lạ c lố i ở mộ t nơi
như thế nà y. Nhưng cậ u vẫ n ổ n phả i khô ng?”
Tô i gậ t đầ u đồ ng ý nhưng tự hỏ i anh ấ y đang tưở ng tượ ng điều gì khi nó i “chạ y xuố ng”.
Trườ ng cấ p hai cũ củ a tô i khô ng tệ đến thế.
“Chỉ cầ n nhớ ,” anh ấ y nó i, “bạ n thậ t đặ c biệt. Bạ n có thứ gì đó mà nhữ ng ngườ i có thà nh tích
tầ m thườ ng nà y chỉ có thể mơ ướ c.” Khi anh ấ y nó i “mộ t tá ngườ i vượ t trộ i”, anh ấ y chỉ và o
nhữ ng chiếc ghế trố ng xung quanh bà n hộ i thả o và tô i nghĩ đến Jenny - nỗ i á m ả nh củ a cô
ấ y về điểm số , việc tô i có lầ n bướ c và o phò ng chú ng tô i và thấ y cô ấ y đang thổ n thứ c trên
giườ ng vớ i đô i ủ ng vẫ n cò n nguyên. tiếp tụ c, muố i đá trả i trên ga trả i giườ ng, bà i thi giữ a kỳ
dự thi củ a cô ấ y rơi xuố ng sà n. Cô ấ y đượ c 88. Jenny, đó vẫn là điểm B, tô i đã nó i vậ y, nhưng
điều đó chẳ ng giú p ích gì cho cô ấ y cả . Cô ấ y chỉ lă n về phía bứ c tườ ng, lấ y tay che mặ t khi
khó c.
Mộ t buổ i chiều khá c, khi đang soạ n giá o á n, ô ng Strane bấ t ngờ nó i: “Tô i khô ng biết họ nghĩ
gì về việc cậ u dà nh nhiều thờ i gian cho tô i đến vậ y.” Tô i khô ng biết anh ấ y muố n nó i ai khi
nó i “họ ” - nhữ ng họ c sinh hay giá o viên khá c, hoặ c có thể anh ấ y muố n nó i đến tấ t cả mọ i
ngườ i, thu gọ n toà n bộ thế giớ i thà nh mộ t tậ p thể khá c.
“Tô i sẽ khô ng lo lắ ng về điều đó ,” tô i nó i.
“Sao vậ y?”
“Bở i vì khô ng ai để ý đến bấ t cứ điều gì tô i là m.”
“Điều đó khô ng đú ng,” anh nó i. “Tô i luô n chú ý đến bạ n.”
Tô i nhìn lên từ cuố n sổ tay củ a mình. Anh ấ y đã ngừ ng gõ , nhữ ng ngó n tay đặ t trên phím
đà n khi anh ấ y nhìn tô i, khuô n mặ t dịu dà ng đến mứ c khiến cơ thể tô i lạ nh buố t.
Sau đó , tô i tưở ng tượ ng anh ấ y đang quan sá t tô i khi tô i đang hoa mắ t trong bữ a sá ng, khi
tô i đang đi dạ o trong trung tâ m thà nh phố , khi tô i ở mộ t mình trong phò ng, kéo dâ y buộ c
tó c đuô i ngự a củ a tô i và bò lên giườ ng vớ i cuố n sá ch mớ i nhấ t mà anh ấ y đã chọ n. Tô i.
Trong tâ m trí tô i, anh nhìn tô i lậ t từ ng trang, sữ ng sờ trướ c từ ng việc nhỏ nhặ t tô i là m.

Prents đến, ba ngà y Browick nỗ lự c hết mình. Thứ sá u là giờ uố ng cocktail chỉ dà nh cho
phụ huynh, sau đó là bữ a tố i trang trọ ng toà n trườ ng trong phò ng ă n vớ i nhữ ng mó n ă n
khô ng bao giờ xuấ t hiện trong thự c đơn: thịt bò nướ ng, khoai tâ y chiên, bá nh việt quấ t ấ m.
Cá c cuộ c họ p giữ a phụ huynh và giá o viên diễn ra và o thứ Bả y trướ c bữ a trưa, sau đó cá c
trậ n đấ u ở nhà diễn ra và o buổ i chiều, và nhữ ng phụ huynh ở lạ i đến Chủ nhậ t sẽ đi xuố ng
trung tâ m thà nh phố và o buổ i sá ng, đến nhà thờ hoặ c ra ngoà i ă n sá ng muộ n. Nă m ngoá i tô i
đến dự mọ i thứ , kể cả Thá nh lễ Chú a nhậ t, nhưng nă m nay mẹ nó i vớ i tô i, “Vanessa, nếu
chú ng ta lạ i ngồ i xem lạ i nhữ ng thứ đó , bố và mẹ sẽ mấ t ý chí số ng,” nên họ chỉ đến và o thứ
bả y. cho cá c hộ i nghị. Tố t rồ i; Browick là thế giớ i củ a tô i, khô ng phả i củ a họ . Họ có thể sẽ bỏ
phiếu cho đả ng Cộ ng hò a trướ c khi dá n mộ t trong nhữ ng miếng dá n cả n XE I'M A BROWNICK lên
xe củ a họ .
Sau cuộ c họ p, họ đến phò ng tô i, bố độ i chiếc mũ Red Sox và mặ c á o nỉ kẻ ca rô trâ u cò n mẹ
đang cố gắ ng đố i trọ ng vớ i bố bằ ng bộ á o len củ a bà . Anh đi quanh phò ng, kiểm tra giá sá ch,
trong khi cô tự a ngườ i và o giườ ng và cố nắ m lấ y tay tô i.
“Đừ ng,” tô i nó i và giằ ng tay ra.
“Vậ y hã y để tô i ngử i cổ bạ n,” cô nó i. “Anh nhớ mù i hương củ a em.”
Tô i nhấ c vai lên tai để xua đuổ i cô ấ y. “Điều đó thậ t kỳ lạ , mẹ ạ ,” tô i nó i. “Điều đó khô ng bình
thườ ng.” Kỳ nghỉ đô ng nă m ngoá i, cô ấ y hỏ i xin chiếc khă n quà ng yêu thích củ a tô i để cô ấ y
cấ t và o hộ p và lấ y ra ngử i khi nhớ tô i. Đó là kiểu suy nghĩ mà tô i phả i gạ t ra khỏ i đầ u ngay
lậ p tứ c vì nếu khô ng tô i sẽ cả m thấ y tộ i lỗ i đến mứ c khô ng thể thở đượ c.
Mẹ bắ t đầ u mô tả cá c cuộ c hộ i thả o, và tấ t cả nhữ ng gì tô i muố n biết là ô ng Strane đã nó i gì,
nhưng tô i đợ i cho đến khi mẹ xem qua danh sá ch cá c giá o viên vì tô i khô ng muố n gâ y nghi
ngờ bằ ng cá ch tỏ ra quá quan tâ m.
Cuố i cù ng, cô ấ y nó i, “Bâ y giờ , giá o viên tiếng Anh củ a con có vẻ là mộ t ngườ i đà n ô ng thú
vị.”
“Đó có phả i là anh chà ng có bộ râ u to khô ng?” Bố hỏ i.
“Đú ng, ngườ i đã họ c ở Harvard,” cô nó i, kéo dà i từ đó ra. Hah-vahd. Tô i tự hỏ i mọ i chuyện
diễn ra như thế nà o, liệu ô ng Strane bằ ng cá ch nà o đó đã xen và o cuộ c trò chuyện rằ ng ô ng
ấ y đã đến đó hoặ c liệu bố mẹ tô i có để ý thấ y tấ m bằ ng tố t nghiệp treo trên tườ ng phía sau
bà n là m việc củ a ô ng ấ y hay khô ng.
Mẹ lạ i nó i: “Mộ t ngườ i đà n ô ng rấ t thú vị.”
"Ý anh là gì?" Tô i hỏ i. "Anh ta đã nó i gì?"
“Anh ấ y nó i tuầ n trướ c cậ u đã viết mộ t bà i luậ n hay.”
"Đó là tấ t cả ?"
“Anh ấ y có nên nó i nhiều hơn khô ng?”
Tô i cắ n và o má trong, xấ u hổ khi nghĩ đến việc anh ấ y nó i về tô i như thể tô i chỉ là mộ t họ c
sinh khá c. Cô ấy đã viết một bài luận hay vào tuần trước. Có lẽ đó là tấ t cả nhữ ng gì tô i có đố i
vớ i anh ấ y.
Mẹ nó i: “Con biết mẹ khô ng ấ n tượ ng vớ i ai khô ng? Giá o viên chính trị đó , ô ng Sheldon .”
Ném cho tô i mộ t cá i nhìn sắ c bén, cô ấ y nó i thêm, "Anh ấ y có vẻ giố ng như mộ t tên khố n
nạ n thự c sự ."
“Jan, đi thô i,” bố nó i. Anh ghét việc cô chử i thề trướ c mặ t tô i.
Tô i đẩ y mình ra khỏ i giườ ng và mở tung cử a tủ quầ n á o, loay hoay vớ i quầ n á o củ a mình để
khô ng phả i nhìn chú ng trong khi họ tranh luậ n xem nên ở lạ i trườ ng ă n tố i hay trở về nhà
trướ c khi trờ i tố i.
“Bạ n có phiền khô ng nếu chú ng ta khô ng ở lạ i ă n tố i?” họ hỏ i. Tô i nhìn chằ m chằ m và o đố ng
quầ n á o đang treo củ a mình và lẩ m bẩ m rằ ng điều đó khô ng quan trọ ng. Khi tô i chà o tạ m
biệt họ mộ t cá ch cộ c lố c như thườ ng lệ, tô i cố gắ ng khô ng tỏ ra khó chịu khi mắ t mẹ rưng
rưng.

Vào thứ Sá u trướ c khi bà i bá o lớ n về Whitman củ a chú ng tô i đến hạ n, ô ng Strane đi vò ng


quanh bà n hộ i thả o và ngẫ u nhiên yêu cầ u chú ng tô i chia sẻ cá c luậ n điểm củ a mình. Anh ấ y
đưa ra cho chú ng tô i phả n hồ i ngay lậ p tứ c, cho rằ ng luậ n điểm củ a chú ng tô i “tố t nhưng
cầ n phả i cả i thiện” hoặ c “bỏ nó đi và bắ t đầ u lạ i” và trong quá trình đó , nỗ i lo lắ ng đã là m
tan biến tấ t cả chú ng tô i. Tom Hudson nó i “bỏ nó đi và bắ t đầ u lạ i,” và trong mộ t giâ y, tô i
nghĩ anh ấ y có thể khó c, nhưng khi Jenny nó i “ổ n nhưng cầ n cố gắ ng,” cô ấ y thự c sự chớ p
mắ t ngă n nướ c mắ t và mộ t phầ n trong tô i muố n chạ y quanh bà n, ném đi. Tô i vò ng tay ô m
lấ y cô ấ y và bả o ô ng Strane hã y để cô ấ y yên. Khi chú ng tô i đọ c luậ n á n củ a tô i, anh ấ y nó i
nó thậ t hoà n hả o.
Vẫ n cò n mườ i lă m phú t nữ a là hết giờ họ c sau khi mọ i ngườ i đượ c đá nh giá , vì vậ y thầ y
Strane bả o chú ng tô i hã y sử dụ ng thờ i gian cò n lạ i để sử a luậ n vă n. Tô i ngồ i, khô ng biết
phả i là m gì vì anh ấ y vẫ n gọ i tô i là ngườ i hoà n hả o, và từ phía sau bà n là m việc, anh ấ y gọ i
tên tô i. Anh giơ bà i thơ tô i đưa đầ u giờ họ c và ra hiệu cho tô i đến bà n anh. “Hã y tổ chứ c mộ t
cuộ c hộ i thả o về vấ n đề nà y,” anh ấ y nó i. Tô i đứ ng lên và ghế củ a tô i cọ và o sà n ngay lú c
Jenny đá nh rơi câ y bú t chì để rũ bỏ cơn chuộ t rú t ở tay. Trong giâ y lá t, mắ t chú ng tô i chạ m
nhau và tô i cả m thấ y cô ấ y đang nhìn tô i bướ c đến bà n củ a anh ấ y.
Tô i ngồ i xuố ng chiếc ghế cạ nh ô ng Strane và thấ y bà i thơ củ a tô i khô ng có dấ u vết nà o ở lề.
“Hã y đến gầ n hơn mộ t chú t để chú ng ta có thể nó i chuyện nhỏ nhẹ,” anh ấ y nó i, và trướ c khi
tô i kịp di chuyển, anh ấ y mó c ngó n tay và o tự a lưng ghế củ a tô i và đẩ y tô i đến ngay bên
cạ nh anh ấ y để chú ng tô i chỉ cá ch nhau chưa đầ y mộ t bướ c châ n.
Nếu có ai thắ c mắ c tô i và anh ấ y đang là m gì thì họ cũ ng khô ng thể hiện ra ngoà i. Xung
quanh bà n hộ i thả o, mọ i ngườ i đều cú i đầ u tậ p trung. Cứ như thể họ đang ở mộ t thế giớ i,
cò n ô ng Strane và tô i ở mộ t thế giớ i khá c. Anh ấ y dù ng gó t bà n tay ấ n nếp gấ p bà i thơ củ a
tô i nơi tô i gấ p nó lạ i và bắ t đầ u đọ c. Anh ấ y ở gầ n đến mứ c tô i có thể ngử i thấ y mù i củ a anh
ấ y - cà phê và bụ i phấ n - và khi anh ấ y đọ c, tô i quan sá t bà n tay anh ấ y, nhữ ng mó ng tay xẹp
xuố ng, má i tó c sẫ m mà u trên cổ tay anh ấ y. Tô i thắ c mắ c tạ i sao anh ấ y lạ i đề nghị tổ chứ c
mộ t cuộ c họ p nếu anh ấ y chưa đọ c bà i thơ. Tô i tự hỏ i anh ấ y nghĩ gì về bố mẹ tô i, liệu anh
ấ y có nghĩ họ là nhữ ng kẻ hợ m hĩnh, bố mặ c á o nỉ và mẹ ô m chặ t chiếc ví và o ngự c. Ồ, bạn
đã học ở Harvard, chắ c họ đã nó i vậ y, giọ ng củ a họ mở ra đầ y ngưỡ ng mộ .
Chỉ tay và o trang giấ y, ô ng Strane thì thầ m, “Nessa, tô i phả i hỏ i, có phả i ý bạ n ở đâ y là tỏ ra
gợ i cả m khô ng?”
Mắ t tô i liếc nhìn nhữ ng dò ng anh ấ y đang chỉ:
Bụng tím và dịu dàng, cô cựa quậy trong giấc ngủ,
đá lại chăn với những ngón chân sơn bóng sứt mẻ,
ngáp rộng để anh nhìn vào bên trong cô.
Câu hỏ i khiến tô i tá ch ra khỏ i chính mình, như thể cơ thể tô i ở bên cạ nh anh trong khi nã o
tô i lù i về bà n hộ i thả o. Trướ c đâ y chưa có ai gọ i tô i là quyến rũ và chỉ có bố mẹ tô i gọ i tô i là
Nessa. Tô i tự hỏ i liệu họ có gọ i tô i như vậ y trong hộ i nghị khô ng. Có lẽ ô ng Strane đã ghi lạ i
biệt danh đó và cấ t giấ u nó cho riêng mình.
Ý tô i là nghe có vẻ gợ i cả m phả i khô ng? "Tô i khô ng biết."
Anh lù i lạ i khỏ i tô i, mộ t cử độ ng nhỏ nhưng tô i cả m nhậ n đượ c, và anh nó i, "Anh khô ng có ý
là m em xấ u hổ ."
Tô i nhậ n ra đâ y là mộ t bà i kiểm tra. Anh ấ y muố n xem phả n ứ ng củ a tô i khi đượ c gọ i là gợ i
cả m, và sự xấ u hổ có nghĩa là tô i đã thấ t bạ i. Thế nên tô i lắ c đầ u. “Tô i khô ng xấ u hổ .”
Anh ấ y đọ c tiếp, viết mộ t dấ u chấ m than bên cạ nh mộ t dò ng khá c và thì thầ m, vớ i chính
mình hơn là vớ i tô i, “Ồ , thậ t đá ng yêu.”
Ở đâ u đó trong hà nh lang, mộ t cá nh cử a đó ng sầ m lạ i. Tạ i bà n hộ i thả o, Gregg Akers bẻ từ ng
đố t ngó n tay và Jenny kéo cụ c tẩ y qua lạ i trên câ u luậ n điểm mà cô ấ y khô ng thể hiểu đú ng.
Mắ t tô i hướ ng về phía cử a sổ và nhậ n ra thứ gì đó mà u đỏ . Nheo mắ t, tô i nhìn thấ y mộ t quả
bó ng bay, sợ i dâ y củ a nó mắ c và o mộ t cà nh câ y phong trơ trụ i. Nó bay trong gió , va và o lá
và vỏ câ y. Mộ t quả bó ng thậ m chí sẽ đến từ đâ u? Tô i nhìn chằ m chằ m và o nó mộ t lú c lâ u,
tậ p trung đến mứ c khô ng chớ p mắ t.
Sau đó , đầ u gố i củ a ô ng Strane chạ m và o đù i trầ n củ a tô i, ngay dướ i gấ u vá y củ a tô i. Mắ t
anh vẫ n dá n và o bà i thơ và ngò i bú t dõ i theo dò ng chữ , đầ u gố i anh tự a và o tô i. Tô i chết
có ng, có lẽ đã chết. Tạ i bà n hộ i thả o, chín cá i đầ u tậ p trung cú i đầ u. Ngoà i cử a sổ , mộ t quả
bó ng bay mà u đỏ treo lủ ng lẳ ng trên cà nh câ y.
Lú c đầ u, tô i cho rằ ng anh ấ y khô ng nhậ n ra rằ ng anh ấ y nghĩ châ n tô i là bà n hoặ c thà nh ghế.
Tô i đợ i anh ấ y nhậ n ra mình đã là m gì, xem đầ u gố i anh ấ y đã trô i đi đâ u và thì thầ m mộ t
câ u “xin lỗ i” nhanh chó ng rồ i dịch ngườ i ra, nhưng đầ u gố i anh ấ y vẫ n ép và o tô i. Khi tô i cố
tỏ ra lịch sự và nhích từ ng chú t mộ t, anh ấ y cũ ng di chuyển theo tô i.
“Tô i nghĩ chú ng ta rấ t giố ng nhau, Nessa,” anh thì thầ m. “Qua cá ch bạ n viết tô i có thể biết
rằ ng bạ n cũ ng là mộ t ngườ i lã ng mạ n đen tố i như tô i. Bạ n thích nhữ ng thứ đen tố i.”
Đượ c che chắ n bở i bà n là m việc, anh ấ y cú i xuố ng và vỗ nhẹ và o đầ u gố i tô i mộ t cá ch nhẹ
nhà ng, thậ n trọ ng, giố ng như cá ch bạ n vuố t ve mộ t con chó trướ c khi chắ c chắ n rằ ng nó sẽ
khô ng trở nên xấ u tính và cắ n bạ n. Tô i khô ng cắ n anh ta. Tô i khô ng di chuyển. Tô i thậ m chí
khô ng thở . Anh ấ y vẫ n tiếp tụ c ghi chú và o bà i thơ trong khi tay kia vuố t ve đầ u gố i củ a tô i
và tâ m trí tô i như thoá t ra khỏ i tô i. Nó tự a và o trầ n nhà để tô i có thể nhìn thấ y mình từ trên
cao - đô i vai khom xuố ng, cá i nhìn xa nghìn thướ c, má i tó c đỏ rự c.
Sau đó lớ p họ c kết thú c. Anh ấ y rờ i xa tô i, chỗ trên đầ u gố i tô i lạ nh ngắ t nơi bà n tay anh ấ y
để lạ i, và că n phò ng chỉ chuyển độ ng và â m thanh, khó a kéo kéo và sá ch giá o khoa đó ng
sầ m lạ i, tiếng cườ i và lờ i nó i và khô ng ai biết chuyện gì đã xả y ra ngay trướ c mặ t họ .
“Mong chờ phầ n tiếp theo,” ô ng Strane nó i. Anh đưa cho tô i bà i thơ đã đượ c đá nh dấ u như
thể mọ i chuyện vẫ n bình thườ ng, như thể điều anh chưa từ ng xả y ra.
Chín họ c sinh cò n lạ i thu dọ n đồ đạ c và rờ i khỏ i lớ p họ c để tiếp tụ c cuộ c số ng củ a mình, đến
cá c buổ i luyện tậ p, luyện tậ p và họ p câ u lạ c bộ . Tô i cũ ng rờ i khỏ i phò ng, nhưng tô i khô ng
phả i là mộ t phầ n củ a họ . Họ giố ng nhau nhưng tô i đã thay đổ i. Bâ y giờ tô i khô ng cò n là con
ngườ i nữ a. Khô ng bị rà ng buộ c. Trong khi họ đi ngang qua khuô n viên trườ ng, trên mặ t đấ t
và bình thườ ng, tô i bay lên, kéo theo đuô i sao chổ i mà u đỏ phong. Tô i khô ng cò n là chính
mình nữ a; Chính tô i khô ng phả i ai khá c. Tô i là mộ t quả bó ng mà u đỏ bị mắ c và o cà nh câ y.
Tô i chẳ ng là gì cả .
2017
Tôi ở nơi là m việc, nhìn ra hà nh lang khá ch sạ n thì nhậ n đượ c tin nhắ n từ Ira. Cơ thể tô i
đang

cứ ng đờ khi nhìn nhữ ng dò ng thô ng bá o đẩ y xuấ t hiện trên mà n hình điện thoạ i, số liên lạ c
củ a anh ấ y vẫ n dá n nhã n ĐỪNG LÀM ĐIỀU ĐÓ từ lầ n chia tay trướ c củ a chú ng tô i.
Bạn dạo này thế nào?
Tôi đã nghĩ về bạn.
Bạn có muốn uống nước không?
Tôi khô ng chạ m và o điện thoạ i; Tô i khô ng muố n anh ấ y biết tô i đã xem tin nhắ n, nhưng khi
tô i đưa ra lờ i giớ i thiệu về nhà hà ng và gọ i điện đặ t chỗ , nó i vớ i mọ i vị khá ch rằ ng tô i rấ t vui
đượ c phụ c vụ họ , niềm vui tuyệt đố i củ a tô i, mộ t chú t lử a đố t trong bụ ng tô i. Ba thá ng đã
trô i qua kể từ khi Ira nó i rằ ng chú ng tô i cầ n phả i kết thú c chuyện nà y mộ t lầ n và mã i mã i,
và lầ n nà y tô i đã ổ n. Khô ng đi ngang qua tò a nhà chung cư củ a anh ấ y vớ i hy vọ ng bắ t gặ p
anh ấ y ở bên ngoà i, khô ng cuộ c gọ i, khô ng tin nhắ n - thậ m chí cả nhữ ng ngườ i say rượ u. Tô i
nghĩ đâ y là phầ n thưở ng củ a tô i cho tấ t cả sự tự chủ đó .
Sau hai giờ , tô i trả lờ i, tôi ổn. Một ly đồ uống có thể sẽ tuyệt vời. Anh ấ y trả lờ i ngay: Bạn đang làm việc phải
không? Bây giờ tôi đang cùng bạn bè ăn tối. Có thể ở ngoài và gặp bạn sau ca làm việc của bạn. Tay tô i run lên khi
gử i mộ t biểu tượ ng cả m xú c thích, như thể tô i khô ng buồ n gõ ra “nghe hay đấ y”.
Khi tô i rờ i khá ch sạ n lú c 11 giờ 30, anh ấ y đang đứ ng tự a và o bụ c phụ c vụ ở bên ngoà i, vai
khom xuố ng và nhìn chằ m chằ m và o điện thoạ i. Ngay lậ p tứ c, tô i nhậ n thấ y nhữ ng thay đổ i
ở anh ấ y, má i tó c ngắ n hơn và bộ quầ n á o thờ i thượ ng, chiếc quầ n skinny đen và chiếc á o
khoá c denim có lỗ ở khuỷu tay. Anh nhả y dự ng lên khi nhìn thấ y tô i, nhét điện thoạ i và o tú i
sau.
“Xin lỗ i vì đã mấ t quá nhiều thờ i gian để rờ i đi,” tô i nó i. "Mộ t đêm bậ n rộ n." Tô i đứ ng cầ m
tú i xá ch bằ ng cả hai tay, khô ng biết nên chà o anh thế nà o, thế nà o là đượ c phép.
“Khô ng sao đâ u, chỉ ở đâ y có và i phú t thô i. Bạ n trô ng ổ n đấ y.”
“Trô ng tô i giố ng hệt,” tô i nó i.
“Ừ , trô ng cậ u lú c nà o cũ ng ổ n.” Anh đưa tay ra định ô m nhưng tô i lắ c đầ u. Anh ấ y quá tố t
bụ ng. Nếu anh ấ y muố n quay lạ i vớ i nhau, anh ấ y sẽ đề phò ng và lém lỉnh như tô i.
"Bạ n nhìn rấ t . . .” Tô i tìm kiếm từ thích hợ p. "Hô ng." Ý tô i là đù a thô i, nhưng Ira chỉ cườ i và
cả m ơn tô i, giọ ng anh ấ y châ n thà nh.
Chú ng tô i đến mộ t quá n bar mớ i vớ i nhữ ng chiếc bà n gỗ và ghế kim loạ i cũ kỹ, mộ t thự c
đơn bia dà i nă m trang đượ c sắ p xếp theo phong cá ch, sau đó là nướ c xuấ t xứ , rồ i đến lượ ng
rượ u. Khi chú ng tô i bướ c và o trong, tô i nhìn quanh phò ng, kiểm tra từ ng má i tó c và ng dà i
để tìm Taylor Birch, mặ c dù tô i khô ng chắ c mình có thể nhậ n ra cô ấ y ngay cả khi cô ấ y xuấ t
hiện ngay trướ c mặ t tô i. Và i tuầ n qua, tô i gặ p nhiều phụ nữ trên phố , tô i chắ c chắ n đó là cô
ấ y, nhưng lầ n nà o cũ ng chỉ là mộ t ngườ i lạ vớ i khuô n mặ t thậ m chí cò n khô ng gầ n lắ m.
“Vanessa?” Ira chạ m và o vai tô i, là m tô i giậ t mình như thể tô i quên mấ t anh ấ y ở đó . "Bạ n ổ n
khô ng?"
Tô i gậ t đầ u và nở mộ t nụ cườ i nhẹ, lấ y mộ t chiếc ghế trố ng.
Khi ngườ i phụ c vụ xuấ t hiện và bắ t đầ u đưa ra cá c đề xuấ t, tô i ngắ t lờ i. “Điều nà y quá á p
đả o. Chỉ cầ n mang cho tô i bấ t cứ thứ gì và tô i sẽ thích nó .” Ý tô i là nó chỉ là mộ t trò đù a,
nhưng nó có vẻ gay gắ t; Ira nhìn ngườ i phụ c vụ như thể tôi rất tiếc cho cô ấy .
“Chú ng ta có thể đi nơi khá c,” anh ấ y nó i vớ i tô i.
“Điều nà y ổ n thô i.”
“Có vẻ như cậ u ghét nơi nà y.”
“Tô i ghét mọ i nơi.”
Ngườ i phụ c vụ mang bia đến—mộ t thứ gì đó sẫ m mà u, có mù i rượ u trong cố c cho Ira và ,
cho tô i, mộ t lon Miller Lite.
“Bạ n có muố n mộ t ly khô ng,” ngườ i phụ c vụ hỏ i, “hoặ c bạ n có thể xoay xở đượ c khô ng?”
“Ồ , tô i có thể xoay sở đượ c.” Tô i mỉm cườ i và chỉ và o cá i lon, nỗ lự c hết sứ c để quyến rũ .
Má y chủ chỉ chuyển sang bả ng tiếp theo.
Ira nhìn tô i hồ i lâ u. “Bạ n ổ n chứ ? Hã y nó i cho tô i sự thậ t.”
Tô i nhú n vai, uố ng mộ t ngụ m. "Chắ c chắ n."
“Tô i đã xem bà i đă ng trên Facebook.”
Tô i dù ng mó ng tay gõ nhẹ và o chố t kéo trên bia. Nhấp chuột nhấp chuột nhấp chuột. “Bà i
đă ng nà o trên Facebook?”
Anh cau mà y. “Chuyện về Strane. Bạ n thự c sự chưa nhìn thấ y nó à ? Lầ n cuố i tô i kiểm tra, nó
đã đượ c chia sẻ khoả ng hai nghìn lầ n.”
"Ô đú ng rồ i. Cá i đó ." Trên thự c tế, nó có tớ i gầ n ba nghìn lượ t chia sẻ, mặ c dù hoạ t độ ng nà y
đã giả m dầ n. Tô i uố ng thêm mộ t ngụ m nữ a, lướ t qua menu bia.
Nhẹ nhà ng, Ira nó i, "Tô i đã lo lắ ng cho bạ n."
“Bạ n khô ng nên là m vậ y. Tô i ổ n."
"Bạ n đã nó i chuyện vớ i anh ấ y kể từ khi nó xuấ t hiện chưa?"
Tô i đó ng sầ m menu lạ i. "Khô ng."
Ira nghiên cứ u tô i. "Thậ t sự ?"
"Thậ t sự ."
Anh ấ y hỏ i tô i có nghĩ Strane sẽ bị sa thả i khô ng và tô i nhấ c vai lên giữ a nhữ ng lầ n nuố t.
Là m sao tô i biết đượ c? Anh ấ y hỏ i tô i đã nghĩ đến việc liên hệ vớ i Taylor chưa nhưng tô i
khô ng trả lờ i, chỉ nhấ n nú t kéo, tiếng click-click-click bâ y giờ là tiếng vang boing-boing-
boing xuyên qua chiếc lon rỗ ng mộ t nử a.
“Tô i biết điều nà y khó khă n vớ i bạ n thế nà o,” anh ấ y nó i, “nhưng nó có thể là mộ t cơ hộ i,
phả i khô ng? Để là m hò a vớ i nó và tiếp tụ c.
Tô i buộ c mình phả i thở để suy nghĩ. “Hã y hò a bình và bướ c tiếp” nghe như nhả y khỏ i vá ch
đá , nghe như sắ p chết.
“Chú ng ta có thể nó i chuyện khá c đượ c khô ng?” Tô i hỏ i.
“Chắ c chắ n rồ i,” anh nó i. "Tấ t nhiên rồ i."
Anh ấ y hỏ i tô i về cô ng việc, liệu tô i có cò n đang tìm việc là m mớ i khô ng. Anh ấ y nó i vớ i tô i
rằ ng anh ấ y đã tìm thấ y mộ t că n hộ trên đồ i Munjoy và tim tô i nhả y lên, mộ t khoả nh khắ c
ả o tưở ng khi nghĩ rằ ng anh ấ y sẽ mờ i tô i chuyển đến ở cù ng. Đó là mộ t nơi tuyệt vờ i, anh ấ y
nó i, thự c sự lớ n. Nhà bếp có thể đặ t vừ a mộ t chiếc bà n; phò ng ngủ có tầ m nhìn ra đạ i
dương. Tô i chờ đợ i, hy vọ ng ít nhấ t anh ấ y sẽ mờ i tô i đến nhà , nhưng anh ấ y chỉ nhấ c ly lên.
“Nó đẹp thế thì chắ c phả i đắ t lắ m,” tô i nó i. “Là m thế nà o bạ n quả n lý đượ c điều đó ?”
Ira mím mô i lạ i khi nuố t nướ c bọ t. “Tô i đã may mắ n.”
Tô i cho rằ ng chú ng tô i sẽ tiếp tụ c uố ng rượ u - đó là điều anh ấ y và tô i thườ ng là m, uố ng và
uố ng cho đến khi mộ t trong hai chú ng tô i đủ can đả m để hỏ i, "Anh có về nhà vớ i tô i hay
khô ng?" - nhưng trướ c khi tô i có thể gọ i thêm mộ t cố c bia nữ a, Ira đưa cho ngườ i phụ c vụ
thẻ tín dụ ng củ a mình, bá o hiệu buổ i tố i đã kết thú c. Nó cả m thấ y như mộ t cá i tá t.
Khi chú ng tô i bướ c ra khỏ i quá n bar và bướ c ra ngoà i trờ i lạ nh, anh ấ y hỏ i tô i có cò n gặ p
Ruby khô ng và tô i biết ơn rằ ng, ít nhấ t là vớ i câ u hỏ i nà y, tô i khô ng phả i nó i dố i để cho anh
ấ y câ u trả lờ i mà anh ấ y muố n.
“Tô i rấ t vui khi nghe điều đó ,” Ira nó i. “Đó thự c sự là điều tố t nhấ t cho bạ n.”
Tô i cố gắ ng mỉm cườ i, nhưng tô i khô ng thích cá ch anh ấ y nó i “điều tố t nhấ t cho em”. Nó gợ i
lạ i quá nhiều điều - nhữ ng ký ứ c về việc anh ấ y nó i rằ ng cá ch tô i lã ng mạ n hó a việc lạ m
dụ ng thậ t đá ng lo ngạ i, gầ n như rắ c rố i như việc tô i vẫ n giữ liên lạ c vớ i ngườ i đà n ô ng đã
lạ m dụ ng tô i. Ngay từ đầ u Ira đã nó i tô i cầ n giú p đỡ . Sau sá u thá ng bên nhau, anh ấ y đưa
cho tô i danh sá ch cá c nhà trị liệu mà anh ấ y đã tự mình nghiên cứ u và nà i nỉ tô i thử . Khi tô i
từ chố i, anh ấ y nó i nếu tô i yêu anh ấ y thì tô i sẽ cố gắ ng, cò n tô i nó i nếu anh ấ y yêu tô i thì
anh ấ y sẽ để yên. Sau mộ t nă m, anh ấ y cố gắ ng biến nó thà nh tố i hậ u thư, hoặ c tô i đi trị liệu
hoặ c chú ng tô i chia tay. Thậ m chí điều đó cũ ng khô ng là m tô i cả m độ ng; anh ấ y là ngườ i đã
nhượ ng bộ . Vì vậ y, khi tô i bắ t đầ u gặ p Ruby, dù tô i đi chỉ vì bố tô i, Ira vẫ n tỏ ra đắ c thắ ng.
Bất cứ điều gì cần thiết để đưa em vào đó, Vanessa, anh đã nó i vậ y.
“Vậ y Ruby nghĩ gì về mọ i thứ ?” anh ấ y hỏ i.
"Ý anh là gì?"
“Bà i đă ng trên Facebook, việc anh ấ y đã là m vớ i cô gá i đó . . .”
"Ồ . Chú ng tô i khô ng thự c sự nó i về nhữ ng thứ đó .” Mắ t tô i dõ i theo hình gạ ch vỉa hè dướ i
á nh đèn đườ ng, sương mù cuồ n cuộ n trên mặ t nướ c.
Hai dã y nhà , Ira khô ng nó i gì. Khi chú ng tô i đến Phố Quố c hộ i, nơi tô i rẽ trá i và anh ấ y rẽ
phả i, ngự c tô i đau nhó i vì muố n mờ i anh ấ y về nhà cù ng mình mặ c dù tô i chưa đủ say, mặ c
dù việc dà nh nử a giờ vớ i anh ấ y đã khiến tô i kiệt sứ c. ghét bả n thâ n mình. Tô i chỉ cầ n đượ c
chạ m và o.
Ira nó i, “Anh chưa nó i vớ i cô ấ y.”
“Tô i đã nó i vớ i cô ấ y rồ i.”
Anh nghiêng đầ u, nheo mắ t. "Thậ t sự . Bạ n đã nó i vớ i bá c sĩ trị liệu củ a mình rằ ng ngườ i đà n
ô ng đã lạ m dụ ng bạ n khi bạ n cò n nhỏ đã bị ngườ i khá c buộ c tộ i cô ng khai lạ m dụ ng và đó
khô ng phả i là điều mà hai bạ n nó i đến? Cố lên."
Tô i nhấ c vai lên. “Nó khô ng quan trọ ng lắ m vớ i tô i.”
"Phả i."
“Và anh ấ y khô ng hề lạ m dụ ng tô i.”
Cá nh mũ i củ a Ira phậ p phồ ng và đô i mắ t anh đanh lạ i, mộ t tia thấ t vọ ng quen thuộ c. Anh ấ y
quay đi như định bỏ đi - thà bỏ đi cò n hơn mấ t bình tĩnh vớ i tô i - nhưng rồ i anh ấ y quay lạ i.
“Cô ấ y có biết về anh ấ y khô ng?”
“Tô i khô ng đến trị liệu để nó i về nhữ ng thứ đó , đượ c chứ ? Tô i đi vì bố tô i.”
Bâ y giờ là nử a đêm. Tiếng chuô ng xa xa vang lên từ nhà thờ , đèn giao thô ng chuyển từ đỏ -
và ng-xanh sang và ng nhấ p nhá y, Ira lắ c đầ u. Anh ấ y chá n ghét tô i. Tô i biết anh ấ y nghĩ gì,
mọ i ngườ i sẽ nghĩ gì - rằ ng tô i là ngườ i biện hộ , ngườ i tạ o điều kiện - nhưng tô i cũ ng đang
bả o vệ mình giố ng như tô i là Strane. Bở i vì ngay cả khi tô i đô i khi dù ng từ lạm dụng để mô
tả nhữ ng điều nhấ t định đã xả y ra vớ i tô i, thì trong miệng ngườ i khá c, từ đó trở nên xấ u xí
và tuyệt đố i. Nó nuố t chử ng mọ i chuyện đã xả y ra. Nó nuố t chử ng tô i và tô i luô n muố n nó ,
cầ u xin nó . Giố ng như luậ t san bằ ng tấ t cả quan hệ tình dụ c mà tô i đã có vớ i Strane trướ c
khi tô i mườ i tá m tuổ i bị hiếp dâ m hợ p phá p—chú ng ta có nên tin rằ ng sinh nhậ t là phép
thuậ t khô ng? Đó là mộ t điểm đá nh dấ u tù y ý như bấ t kỳ. Chẳ ng phả i việc mộ t số cô gá i sẵ n
sà ng sớ m hơn là điều hợ p lý sao?
“Anh biết đấ y,” Ira nó i, “trong và i tuầ n qua, khi chuyện nà y đượ c đưa tin, tấ t cả nhữ ng gì tô i
nghĩ đến là anh. Tô i đã lo lắ ng cho bạ n.”
Nhữ ng á nh đèn pha tiến lạ i gầ n, ngà y cà ng sá ng hơn và quét qua chú ng tô i khi chiếc xe rẽ
và o gó c cua.
“Tô i tưở ng cậ u sẽ bố i rố i vớ i nhữ ng gì cô gá i đó viết, nhưng cậ u có vẻ chẳ ng quan tâ m lắ m.”
"Tạ i sao phả i là tô i?"
"Bở i vì anh ấ y đã là m điều tương tự vớ i bạ n!" anh hét lên, giọ ng anh dộ i và o cá c tò a nhà .
Anh hít mộ t hơi và nhìn chằ m chằ m xuố ng đấ t, xấ u hổ vì mấ t bình tĩnh. Chưa có ai là m anh
ấ y thấ t vọ ng nhiều như tô i. Anh ấ y đã từ ng nó i điều đó mọ i lú c.
“Anh khô ng nên quan tâ m nhiều thế đâ u, Ira,” tô i nó i.
Anh ta chế giễu, cườ i lớ n. “Tin tô i đi, tô i biết là khô ng nên.”
“Tô i khô ng muố n sự giú p đỡ củ a bạ n trong việc nà y. Bạ n khô ng hiểu nó . Bạ n chưa bao giờ
có .”
Anh ta ngử a đầ u ra sau. “Ồ , đâ y là nỗ lự c cuố i cù ng củ a tô i. Tô i sẽ khô ng thử lạ i nữ a.”
Khi anh ấ y bắ t đầ u bướ c đi, tô i gọ i, “Cô ấ y đang nó i dố i.”
Anh dừ ng lạ i, quay lạ i.
“Ý tô i là cô gá i đã viết bà i đă ng đó . Đó là mộ t loạ t nhữ ng lờ i nó i dố i.”
Tô i chờ đợ i, nhưng Ira khô ng nó i, khô ng cử độ ng. Mộ t chù m đèn pha khá c tiếp cậ n rồ i lướ t
qua chú ng tô i.
"Bạ n có tin tô i?" Tô i hỏ i.
Ira lắ c đầ u nhưng khô ng có vẻ tứ c giậ n. Anh ấ y cả m thấ y có lỗ i vớ i tô i, điều đó cò n tệ hơn cả
việc lo lắ ng cho tô i, tệ hơn bấ t cứ điều gì.
“Sẽ phả i là m gì đâ y, Vanessa?” anh ấ y hỏ i.
Anh ta bắ t đầ u đi từ Phố Quố c hộ i về phía ngọ n đồ i rồ i gọ i qua vai, “Nhâ n tiện, că n hộ mớ i
à ? Tô i có thể mua đượ c vì tô i đang gặ p ai đó . Chú ng tô i đã chuyển đến ở cù ng nhau.”
Bướ c lù i lạ i, anh quan sá t biểu hiện củ a tô i, nhưng tô i khô ng để lộ điều gì. Tô i nuố t nướ c bọ t
và o cổ họ ng nó ng rá t củ a mình và chớ p mắ t nhanh đến nỗ i anh ấ y biến thà nh bó ng tố i, chìm
trong sương mù .

tôi đang ngủ thì nghe thấ y tiếng nhạ c chuô ng đặ c biệt tô i gá n cho số Strane trong điện
vẫ n

thoạ i. Nó chen và o giấ c mơ củ a tô i, mộ t giai điệu leng keng củ a hộ p trang sứ c kéo tô i ra khỏ i
giấ c ngủ mộ t cá ch nhẹ nhà ng đến mứ c tô i vẫ n cò n nử a mơ mà ng khi trả lờ i.
“Hô m nay họ sẽ họ p,” anh nó i. “Họ đang quyết định phả i là m gì vớ i tô i.”
Tô i chớ p mắ t tỉnh giấ c; tâ m trí choá ng vá ng củ a tô i đang loay hoay khô ng biết anh ấ y muố n
nó i “họ ” là ai. "Trườ ng họ c?"
“Tô i biết điều gì sắ p xả y ra,” anh nó i. “Tô i đã dạ y ở đó ba mươi nă m và họ đã ném tô i và o sọ t
rá c. Chỉ ướ c gì họ có thể vượ t qua chuyện nà y.”
“Chà , họ là quá i vậ t,” tô i nó i.
“Tô i sẽ khô ng đi xa đến thế. Tay họ bị tró i,” anh nó i. “Nếu có mộ t con quá i vậ t ở đâ y thì đó là
câ u chuyện mà cô ấ y tên đã nghĩ ra. Cô ấ y đã cố gắ ng buộ c tộ i tô i về mộ t điều gì đó mơ hồ
đến mứ c đá ng sợ . Nó giố ng như mộ t bộ phim kinh dị chết tiệt vậ y.”
“Đố i vớ i tô i thì nghe giố ng Kafka hơn,” tô i nó i.
Tô i nghe thấ y anh ấ y cườ i. "Tô i đoan la bạ n đung."
“Vậ y hô m nay cậ u khô ng dạ y à ?”
“Khô ng, họ cấ m tô i đến trườ ng cho đến khi họ quyết định. Cả m giá c như mộ t tên tộ i phạ m
vậ y.” Anh thở ra mộ t hơi dà i. “Nhìn nà y, tô i đang ở Portland. Tô i tự hỏ i liệu tô i có thể nhìn
thấ y bạ n khô ng.”
"Bạ n ở đâ y?" Tô i trườ n ra khỏ i giườ ng và đi dọ c hà nh lang và o phò ng tắ m. Bụ ng tô i quặ n
thắ t khi nhìn thấ y mình trong gương, nhữ ng nếp nhă n quanh miệng và dướ i mắ t dườ ng
như xuấ t hiện ngay khi tô i bướ c sang tuổ i ba mươi.
“Anh vẫ n ở că n hộ đó à ?” anh ấ y hỏ i.
“Khô ng, tô i đã chuyển đi. Cá ch đâ y nă m nă m."
Mộ t thoá ng im lặ ng. “Bạ n có thể chỉ đườ ng cho tô i đượ c khô ng?”
Tô i nghĩ đến nhữ ng chiếc bá t đĩa trong bồ n bếp dính đầ y thứ c ă n, thù ng rá c trà n ngậ p, rá c
rưở i sinh hoạ t. Tô i tưở ng tượ ng anh ấ y bướ c và o phò ng ngủ củ a tô i và nhìn thấ y đố ng quầ n
á o bẩ n, nhữ ng chiếc chai rỗ ng xếp dọ c theo nệm, mớ hỗ n độ n thườ ng trự c củ a tô i.
Bạn cần phải vượt qua điều này, anh ấy nói. Vanessa, bạn 32 tuổi.
“Thay và o đó , mộ t quá n cà phê thì sao?” Tô i hỏ i.

Ông ấ y ngồ i ở mộ t chiếc bà n trong gó c, lú c đầ u khó có thể nhậ n ra, mộ t ô ng già to lớ n đang
khum tay quanh cố c cà phê, nhưng khi tô i tiến về phía ô ng ấ y, chen ngang hà ng ở quầ y tính
tiền, len lỏ i qua nhữ ng chiếc ghế, ô ng ấ y nhìn thấ y tô i và đứ ng dậ y. Sau đó , anh ấ y khô ng thể
nhầ m lẫ n đượ c - ngọ n nú i cao sá u feet bố n, vữ ng chắ c, an toà n và quen thuộ c đến mứ c cơ
thể tô i chiếm lấ y, vò ng tay ô m lấ y anh ấ y và nắ m lấ y á o khoá c củ a anh ấ y, cố gắ ng đến gầ n
nhấ t có thể. Chìm và o anh có cả m giá c giố ng như khi tô i mườ i lă m tuổ i - mù i cà phê và bụ i
phấ n, đỉnh đầ u tô i chỉ vừ a chạ m đến vai anh.
Khi anh buô ng tô i ra, nướ c mắ t anh tuô n rơi. Xấ u hổ , anh đẩ y kính lên trá n và lau má .
“Tô i xin lỗ i,” anh nó i. “Tô i biết điều cuố i cù ng bạ n muố n giả i quyết là mộ t ô ng già đang ủ rũ .
Việc nhìn thấ y bạ n chỉ là . . .” Dứ t lờ i, anh ấ y nhìn và o mặ t tô i.
“Khô ng sao đâ u,” tô i nó i. “Anh ổ n.” Mắ t tô i cũ ng rưng rưng.
Chú ng tô i ngồ i đố i diện nhau như thể chú ng tô i là nhữ ng ngườ i bình thườ ng, giố ng như
nhữ ng ngườ i đã từ ng quen nhau sau mộ t thờ i gian xa cá ch. Anh ta trô ng già hơn mộ t cá ch
đá ng bá o độ ng, toà n thâ n xá m xịt, khô ng chỉ tó c mà cò n cả da và mắ t. Bộ râ u củ a anh ấ y đã
biến mấ t, lầ n đầ u tiên tô i thấ y anh ấ y khô ng có râ u, thay và o đó là bộ râ u quai hà m mà tô i
khô ng thể nhìn mà khô ng muố n bịt miệng. Chú ng treo lơ lử ng như nhữ ng con sứ a, kéo cả
khuô n mặ t anh xuố ng. Đó là mộ t sự thay đổ i gâ y số c. Nă m nă m đã trô i qua kể từ lầ n cuố i tô i
gặ p anh ấ y, đủ lâ u để tuổ i tá c tà n phá mộ t khuô n mặ t, nhưng tô i tưở ng tượ ng điều nà y xả y
ra kể từ bà i đă ng củ a Taylor, giố ng như huyền thoạ i về nhữ ng ngườ i vượ t qua nỗ i đau buồ n
đến mứ c bạ c tó c chỉ sau mộ t đêm. Mộ t ý nghĩ bấ t chợ t khiến tô i lạ nh số ng lưng - có lẽ điều
nà y có thể hủ y hoạ i anh ấ y. Nó có thể giết chết anh ta.
Tô i lắ c đầ u để xua đi ý nghĩ đó và nó i vớ i chính mình hơn là vớ i anh ấ y, "Mọ i chuyện có thể
sẽ ổ n thô i."
“Có thể,” anh đồ ng ý. “Nhưng nó sẽ khô ng.”
“Ngay cả khi họ ép cậ u ra ngoà i, điều đó có tệ đến thế khô ng? Nó sẽ giố ng như việc nghỉ
hưu. Bạ n có thể bá n că n nhà và rờ i khỏ i Norumbega. Thế cò n việc quay lạ i Montana thì
sao?”
“Tô i khô ng muố n điều đó ,” anh nó i. “Cuộ c số ng củ a tô i là ở đâ y.”
“Bạ n có thể đi du lịch, có mộ t kỳ nghỉ thự c sự .”
“Kỳ nghỉ,” anh chế giễu. "Hã y cho tô i mộ t break. Dù chuyện nà y có xả y ra thế nà o đi chă ng
nữ a, tên tuổ i củ a tô i cũ ng bị hủ y hoạ i và danh tiếng bị hủ y hoạ i.”
“Cuố i cù ng nó sẽ thổ i qua thô i.”
“Sẽ khô ng.” Đô i mắ t anh ấ y ló e lên đủ mạ nh để ngă n tô i chỉ ra rằ ng tô i biết mình đang nó i về
điều gì, rằ ng tô i cũ ng đã từ ng bị đuổ i ra khỏ i đó .
“Vanessa. . .” Anh nghiêng ngườ i về phía trướ c trên bà n. “Anh nó i cô gá i đó đã viết thư cho
anh cá ch đâ y và i tuầ n. Bạ n có chắ c là bạ n khô ng trả lờ i khô ng?
Tô i nhìn anh ấ y mộ t lú c lâ u. "Vâ ng tô i chắ c chắ n."
“Và tô i khô ng biết liệu bạ n có cò n gặ p bá c sĩ tâ m thầ n đó khô ng.” Anh cắ n mô i dướ i, khô ng
trả lờ i câ u hỏ i.
Tô i bắ t đầ u sử a anh ta - cô ấ y là nhà trị liệu, khô ng phả i bá c sĩ tâ m thầ n - nhưng tô i biết điều
đó khô ng quan trọ ng; đó khô ng phả i là vấ n đề "Cô ấ y khô ng có ý kiến. Tô i khô ng nó i vớ i cô
ấ y về anh.”
“Đượ c,” anh nó i. "Tố t đấ y. Cò n về blog cũ củ a cậ u, tô i đã thử tra cứ u nó —”
"No mâ t rô i. Tô i đã gỡ nó xuố ng nhiều nă m trướ c. Tạ i sao bạ n lạ i nướ ng tô i như thế nà y?
“Có ai khá c ngoà i cô gá i đó liên lạ c vớ i anh khô ng?”
“Cò n ai nữ a? Trườ ng họ c?"
“Tô i khô ng biết,” anh nó i. “Tô i chỉ đang đả m bả o—”
“Anh nghĩ họ sẽ cố lô i kéo tô i tham gia à ?”
"Tô i khô ng có ý kiến. Họ khô ng nó i vớ i tô i bấ t cứ điều gì.”
“Nhưng cậ u có nghĩ họ sẽ—”
“Vanessa.” Miệng tô i há hố c. Anh cú i đầ u, hít mộ t hơi rồ i chậ m rã i tiếp tụ c. “Tô i khô ng biết
họ sẽ là m gì. Tô i chỉ muố n đả m bả o rằ ng khô ng có đá m chá y lan nà o cầ n phả i dậ p tắ t. Và tô i
muố n chắ c chắ n rằ ng bạ n đang cả m thấ y. . .” Anh ấ y tìm kiếm từ thích hợ p. "Vữ ng chắ c."
“Bình tĩnh nà o,” tô i lặ p lạ i.
Anh gậ t đầ u, mắ t dá n chặ t và o tô i, hỏ i câ u hỏ i mà anh khô ng dá m nó i thà nh tiếng - liệu tô i
có đủ sứ c để đương đầ u vớ i bấ t cứ điều gì có thể xả y đến hay khô ng.
“Anh có thể tin tưở ng tô i,” tô i nó i.
Anh mỉm cườ i, vẻ biết ơn là m dịu đi khuô n mặ t anh. Bâ y giờ anh thấ y nhẹ nhõ m, đô i vai thả
lỏ ng, đô i mắ t anh đả o quanh quá n cà phê. “Vậ y cậ u thế nà o?” anh ấ y hỏ i. “Mẹ cậ u thế nà o
rồ i?”
Tô i nhú n vai; nó i về cô ấ y vớ i anh ấ y luô n có cả m giá c như bị phả n bộ i.
“Anh vẫ n cò n gặ p cậ u bé đó à ?” Ý anh ấ y là Ira. Tô i lắ c đầ u và khô ng ngạ c nhiên, Strane gậ t
đầ u, vỗ nhẹ và o tay tô i. “Anh ấ y khô ng phù hợ p vớ i em.”
Chú ng tô i ngồ i im lặ ng trong tiếng bá t đĩa va chạ m nhau, tiếng xèo xèo củ a má y pha cà phê
espresso, trá i tim tô i đang đậ p thình thịch. Trong nhiều nă m, tô i đã tưở ng tượ ng điều nà y -
lạ i ở trướ c mặ t anh ấ y, trong tầ m tay - nhưng giờ khi ở đâ y, tô i chỉ cả m thấ y mình ở bên
ngoà i, giố ng như tô i đang quan sá t từ mộ t chiếc bà n đố i diện phò ng. Có vẻ khô ng ổ n khi
chú ng tô i có thể nó i chuyện vớ i nhau như nhữ ng ngườ i bình thườ ng, hoặ c anh ấ y có thể
chịu đượ c khi nhìn tô i mà khô ng khuỵ u gố i.
"Bạ n có đó i khô ng?" anh ấ y hỏ i. “Chú ng ta có thể cắ n mộ t miếng.”
Tô i do dự , kiểm tra điện thoạ i và anh ấ y để ý thấ y bộ vest đen và thẻ tên và ng củ a tô i.
“À , cô gá i là m việc,” anh nó i. “Vẫ n ở khá ch sạ n đó , tô i lấ y.”
“Tô i có thể gọ i và o.”
“Khô ng, đừ ng là m thế.” Anh ngồ i xuố ng ghế, tâ m trạ ng lậ p tứ c u á m. Tô i biết có chuyện gì;
Lẽ ra tô i nên nhả y và o lờ i đề nghị củ a anh ấ y và đồ ng ý ngay lậ p tứ c. Do dự là mộ t sai lầ m,
và vớ i anh, mộ t sai lầ m cũ ng đủ phá hỏ ng toà n bộ .
“Tô i có thể cố gắ ng ra ngoà i sớ m,” tô i nó i. “Chú ng ta có thể đi ă n tố i.”
Anh vẫ y tay. “Khô ng sao đâ u.”
“Anh có thể qua đêm.” Khi đó , anh ấ y dừ ng lạ i, mắ t anh ấ y lướ t qua khuô n mặ t tô i khi anh
ấ y suy ngẫ m về ý tưở ng đó . Tô i tự hỏ i liệu anh ấ y có đang nghĩ đến tô i lú c mườ i lă m tuổ i
hay anh ấ y đang nghĩ đến lầ n cuố i cù ng chú ng tô i cố gắ ng, cá ch đâ y nă m nă m, tạ i nhà anh
ấ y, trên giườ ng anh ấ y vớ i tấ m ga trả i giườ ng bằ ng vả i nỉ. Lầ n đầ u tiên chú ng tô i cố gắ ng tá i
hiện lạ i tô i trong bộ đồ ngủ mỏ ng manh, á nh đèn mờ ả o. Nó khô ng hoạ t độ ng. Anh ấ y tiếp
tụ c mềm mỏ ng; Tô i đã quá già . Sau đó , tô i khó c trong phò ng tắ m, vò i nướ c chả y và tay tô i
bịt chặ t miệng. Khi tô i bướ c ra, anh ấ y đã mặ c quầ n á o và ngồ i trong phò ng khá ch. Chú ng
tô i khô ng bao giờ nhắ c lạ i chuyện đó nữ a và kể từ đó chú ng tô i chỉ nó i chuyện qua điện
thoạ i.
“Khô ng,” anh nó i nhẹ nhà ng. “Khô ng, tô i nên về nhà .”
"Khỏ e." Tô i đẩ y ghế ra khỏ i ghế mạ nh đến mứ c nó đậ p xuố ng sà n kêu có t két, như tiếng
đinh đó ng trên bả ng đen. Mó ng tay củ a tô i trên bả ng đen củ a anh ấ y.
Anh nhìn tô i luồ n tay và o á o khoá c và nhấ c chiếc ví lên vai. “Bạ n đã là m cô ng việc đó đượ c
bao lâ u?”
Tô i nhấ c vai lên, đầ u ó c chợ t nhớ lạ i hình ả nh ngó n tay anh cho và o miệng tô i, bụ i phấ n trên
lưỡ i. “Tô i khô ng biết,” tô i nó i yếu ớ t. “Mộ t lú c.”
“Đã quá lâ u rồ i,” anh nó i. “Bạ n nên yêu nhữ ng gì bạ n là m. Đừ ng chấ p nhậ n ít hơn.”
"Tố t rồ i. Đó là mộ t cô ng việc.”
“Nhưng bạ n đượ c tạ o ra để là m nhiều điều hơn thế,” anh ấ y nó i. “Bạ n thậ t tươi sá ng. Bạ n
thậ t xuấ t sắ c. Tô i tưở ng bạ n sẽ xuấ t bả n mộ t cuố n tiểu thuyết ở tuổ i hai mươi, chiếm lĩnh
thế giớ i. Gầ n đâ y bạ n có thử viết khô ng?”
Tô i lắ c đầ u.
“Chú a ơi, thậ t lã ng phí. Tô i ướ c gì bạ n sẽ là m vậ y.”
Tô i mím mô i lạ i. “Xin lỗ i, tô i là m tô i thấ t vọ ng.”
“Thô i nà o, đừ ng là m thế.” Anh đứ ng dậ y, ô m mặ t tô i trong tay và hạ giọ ng xuố ng thà nh
tiếng thì thầ m khi cố gắ ng giú p tô i ngồ i xuố ng. “Anh sẽ đến ở vớ i em sớ m thô i,” anh nó i.
"Tô i hứ a."
Chú ng tô i trao nhau nụ hô n mô i tạ m biệt, và nhâ n viên pha chế ở quầ y tiếp tụ c đếm lọ tiền
boa, ô ng già bên cử a sổ tiếp tụ c trò chơi ô chữ củ a mình. Anh hô n tô i từ ng là mồ i cho nhữ ng
tin đồ n lan nhanh như chá y rừ ng. Bâ y giờ khi chú ng ta chạ m và o nhau, thế giớ i thậ m chí
cò n khô ng nhậ n ra. Tô i biết cầ n có sự tự do trong đó , nhưng đố i vớ i tô i nó chỉ giố ng như sự
mấ t má t.

Về nhà sau giờ là m việc, tô i nằ m trên giườ ng ô m điện thoạ i, đọ c qua tin nhắ n Taylor Birch
gử i cho tô i trướ c khi đă ng nhữ ng lờ i buộ c tộ i Strane. Xin chào Vanessa, tôi không chắc liệu bạn có biết gì
về tôi không, nhưng tôi và bạn đang ở trong tình thế kỳ lạ khi chia sẻ một trải nghiệm, một điều gì đó đối với tôi là đau
X-ing ra khỏ i cử a sổ , tô i mở hồ sơ củ a cô ấ y nhưng khô ng có gì
thương và tôi đoán bạn cũng vậy.
mớ i đượ c đă ng, vì vậ y tô i lướ t qua nộ i dung cũ : ả nh cô ấ y đi nghỉ ở San Francisco, ă n bá nh
burritos củ a Mission, mộ t bứ c ả nh selfie vớ i Cầ u Cổ ng Và ng ở phía sau , nhữ ng bứ c ả nh
chụ p cô ấ y ở nhà trong că n hộ củ a mình, chiếc ghế dà i bọ c nhung, sà n gỗ cứ ng bó ng loá ng
và nhữ ng câ y trồ ng trong nhà đầ y lá . Tô i tiếp tụ c xem lạ i nhữ ng bứ c ả nh chụ p cô ấ y độ i
chiếc mũ â m hộ mà u hồ ng từ Thá ng Ba Phụ nữ , ă n mộ t chiếc bá nh rá n to bằ ng đầ u cô ấ y và
tạ o dá ng vớ i bạ n bè tạ i mộ t quá n bar ở trung tâ m thà nh phố trong mộ t bứ c ả nh có chú thích
Cuộ c hộ i ngộ Browick !
Tô i chuyển sang trang cá nhâ n củ a chính mình, cố gắ ng nhìn bả n thâ n mình qua đô i mắ t củ a
cô ấ y. Tô i biết cô ấ y đang kiểm tra tô i; mộ t nă m trướ c, cô ấ y thích mộ t trong nhữ ng bứ c ả nh
củ a tô i, vô tình chạ m hai lầ n, cô ấ y đã mở ngay lậ p tứ c, nhưng tô i vẫ n thấ y thô ng bá o. Tô i
chụ p ả nh mà n hình và gử i cho Strane, cù ng vớ i đó tôi đoán cô ấy không thể buông tay, nhưng anh ấ y
khô ng phả n hồ i, khô ng quan tâ m đến cá c sắ c thá i củ a mạ ng xã hộ i, cả m giá c đắ c thắ ng tự
mã n xuấ t hiện khi mộ t kẻ ẩ n nấ p ra tay. Hoặ c có lẽ anh ấ y thậ m chí cò n khô ng hiểu ý tô i. Đô i
khi tô i quên chính xá c anh ấ y bao nhiêu tuổ i; Tô i từ ng nghĩ khoả ng cá ch giữ a chú ng tô i sẽ
thu hẹp lạ i khi tô i lớ n lên, nhưng nó vẫ n rộ ng như ngà y nà o.
Nhiều giờ trô i qua trong khi tô i tìm hiểu sâ u hơn về điện thoạ i củ a mình, đă ng nhậ p và o tà i
khoả n lưu trữ ả nh cũ củ a mình và cuộ n ngượ c thờ i gian, 2017 đến 2010 đến 2007 đến 2002
—nă m lầ n đầ u tiên tô i mua mộ t chiếc má y ả nh kỹ thuậ t số , nă m tô i trò n mườ i bả y tuổ i. Tô i
nghẹt thở khi bộ ả nh tô i đang tìm cuố i cù ng cũ ng tả i xong: tô i tết tó c, mặ c vá y suô ng và đi
tấ t đến đầ u gố i, đứ ng trướ c mộ t lù m câ y bạ ch dương. Trong mộ t bứ c ả nh, tô i đang vén vá y
lên, khoe cặ p đù i trắ ng nõ n. Trong mộ t cả nh khá c, tô i quay lưng lạ i vớ i má y ả nh, nhìn qua
vai. Chấ t lượ ng ả nh thấ p, nhưng vẫ n rấ t đá ng yêu, câ y bạ ch dương là m phô ng nền đơn sắ c
tương phả n vớ i mà u hồ ng và xanh củ a chiếc vá y, má i tó c mà u đồ ng củ a tô i.
Tô i mở tin nhắ n cuố i cù ng củ a mình bằ ng Strane, sao chép và dá n ả nh và o tin nhắ n mớ i. Tôi
không chắc liệu tôi có từng cho bạn xem những thứ này hay không. Tôi nghĩ tôi 17 tuổi ở đây.
Tô i biết lẽ ra anh ấ y đã đi ngủ từ nhiều giờ trướ c nhưng tô i vẫ n nhấ n “gử i”, xem tin nhắ n
đượ c gử i. Tô i thứ c đến tậ n bình minh, lướ t qua nhữ ng bứ c ả nh về khuô n mặ t và cơ thể thờ i
niên thiếu củ a mình. Thỉnh thoả ng tô i kiểm tra xem tin nhắ n gử i tớ i Strane có thay đổ i từ
“đã gử i” thà nh “đã đọ c” hay khô ng. Có khả nă ng anh ấ y có thể thứ c dậ y và o ban đêm và nử a
tỉnh nử a mơ, chỉ kiểm tra điện thoạ i để tìm thấ y bả n thâ n tuổ i teen củ a tô i, mộ t con ma kỹ
thuậ t số . Đừ ng quên cô ấ y.
Đô i khi tô i có cả m giá c như đó là tấ t cả nhữ ng gì tô i đang là m mỗ i khi vươn tay ra - cố á m
ả nh, kéo anh ấ y quay ngượ c thờ i gian, yêu cầ u anh ấ y kể lạ i cho tô i nghe chuyện gì đã xả y
ra. Là m cho tô i hiểu nó mộ t lầ n và mã i mã i. Bở i vì tô i vẫ n cò n mắ c kẹt ở đâ y. Tô i khô ng thể
đi tiếp.
2000
Một tố i thứ sá u hà ng thá ng, mộ t buổ i khiêu vũ đượ c tổ chứ c trong phò ng ă n. Vớ i nhữ ng
chiếc bà n đượ c dọ n sạ ch và á nh đèn mờ đi, đó là khung cả nh có thể xả y ra ở bấ t kỳ trườ ng
trung họ c nà o khá c. Có DJ đượ c thuê, mộ t nhó m ngườ i đang nhả y mú a giữ a sà n và nhữ ng
đứ a trẻ nhú t nhá t tụ tậ p quanh và nh đai, đượ c chia theo giớ i tính. Mộ t số giá o viên cũ ng ở
đó . Vớ i tư cá ch là ngườ i đi kèm, họ đi loanh quanh, duy trì khoả ng cá ch, ít chú ý đến chú ng
tô i hơn là đến nhau.
Đâ y là buổ i khiêu vũ Halloween nên mọ i ngườ i đều mặ c trang phụ c hó a trang và hai thù ng
kẹo khổ ng lồ ngồ i cạ nh cá nh cử a đô i. Hầ u hết cá c bộ trang phụ c đều lườ i biếng—cá c chà ng
trai mặ c quầ n jean và á o phô ng trắ ng tự xưng là James Dean, cá c cô gá i mặ c vá y ngắ n xếp ly
và thắ t bím tự gọ i mình là Britney Spears—nhưng mộ t số ít đã tiến xa hơn vớ i nhữ ng vậ t
dụ ng mua ở trung tâ m thà nh phố . Mộ t cô gá i di chuyển qua phò ng ă n trong hình dạ ng mộ t
con rồ ng có đô i cá nh gai và mộ t đoà n vả y mà u xanh lam, theo sau là bạ n trai củ a cô , mộ t
hiệp sĩ mặ c á o giá p bằ ng bìa cứ ng bố c mù i sơn phun. Mộ t cậ u bé mặ c vest vẫ y điếu xì gà giả
và o mặ t cá c cô gá i, cườ i sau chiếc mặ t nạ Bill Clinton bằ ng cao su. Trong khi đó , tô i là mộ t
con mèo nử a vờ i, mặ c vá y đen và quầ n bó đen, râ u ria xồ m xoà m và đô i tai bằ ng bìa cứ ng
đượ c ghép lạ i vớ i nhau trong mườ i phú t. Tô i đến chỉ để gặ p ô ng Strane. Anh ấ y đang là m
việc như mộ t ngườ i đi kèm.
Thô ng thườ ng, tô i khô ng bao giờ đi khiêu vũ . Mọ i thứ về họ đều khiến tô i rù ng mình - â m
nhạ c tệ hạ i, anh chà ng DJ đá ng xấ u hổ vớ i chò m râ u dê và nhữ ng chiếc mũ phớ t, nhữ ng đứ a
trẻ giả vờ khô ng nhìn chằ m chằ m và o cá c cặ p đô i đang cọ xá t vớ i nhau. Tô i đang buộ c mình
phả i chịu đự ng điều nà y vì đã mộ t tuầ n rồ i. Đã mộ t tuầ n kể từ khi ô ng Strane chạ m và o tô i,
kể từ khi ô ng ấ y đặ t tay lên châ n tô i và nó i vớ i tô i rằ ng ô ng ấ y có thể nhậ n ra chú ng tô i
giố ng nhau, hai ngườ i thích nhữ ng thứ đen tố i. Kể từ đó ? Khô ng có gì. Khi tô i phá t biểu
trong lớ p, á nh mắ t củ a cậ u ấ y liếc về phía bà n như khô ng chịu nổ i khi nhìn tô i. Trong câ u
lạ c bộ viết vă n sá ng tạ o, anh ấ y thu dọ n đồ đạ c và để Jesse và tô i ở lạ i mộ t mình (“Cuộ c họ p
củ a bộ phậ n,” anh ấ y giả i thích, nhưng nếu đó là mộ t cuộ c họ p củ a bộ phậ n thì tạ i sao anh ấ y
lạ i cầ n á o khoá c và mọ i thứ trong cặ p?), và sau đó khi tô i tìm kiếm anh ta ra ngoà i trong giờ
phụ c vụ củ a khoa, cử a đó ng kín, lớ p họ c tố i đen sau tấ m kính có họ a tiết.
Vì thế tô i thiếu kiên nhẫ n, thậ m chí có thể tuyệt vọ ng. Tô i muố n điều gì đó xả y ra và điều đó
dườ ng như có nhiều khả nă ng xả y ra hơn tạ i mộ t sự kiện như thế nà y, nơi ranh giớ i tạ m
thờ i bị xó a nhò a, họ c sinh và giá o viên chen chú c nhau trong mộ t că n phò ng thiếu á nh sá ng.
Tô i thự c sự khô ng quan tâ m nhữ ng thứ khá c có thể là gì - mộ t sự đụ ng chạ m khá c, mộ t lờ i
khen ngợ i. Khô ng thà nh vấ n đề miễn là nó cho tô i biết anh ấ y muố n gì, đâ y là gì, nếu nó là
bấ t cứ thứ gì.
Tô i ă n từ ng miếng nhỏ mộ t thanh kẹo có kích thướ c vui nhộ n và xem cá c cặ p đô i nhả y theo
mộ t bà i há t chậ m rã i, lắ c lư trên sà n như nhữ ng cá i chai trong mộ t vũ ng nướ c. Tạ i mộ t thờ i
điểm, Jenny sả i bướ c ngang qua phò ng, mặ c mộ t chiếc vá y sa tanh trô ng hơi giố ng mộ t bộ
kimono, đô i đũ a xuyên qua má i tó c đuô i ngự a bồ ng bềnh củ a cô ấ y. Trong mộ t khoả nh khắ c,
cô ấ y dườ ng như hướ ng thẳ ng về phía tô i và tô i cứ ng đờ , sô cô la tan chả y trên lưỡ i, nhưng
sau đó Tom bướ c ra từ phía sau cô ấ y vớ i bộ quầ n á o bình thườ ng, quầ n jean và á o phô ng
Beck, thậ m chí cò n khô ng thử trang phụ c. Anh chạ m và o vai cô ; Jenny giậ t mình bỏ đi. Â m
nhạ c quá lớ n để có thể nghe lén, nhưng rõ rà ng là họ đang đá nh nhau và điều đó thậ t tệ.
Cằ m Jenny rung lên, mắ t cô nhắ m nghiền. Khi Tom chạ m ngó n tay và o cá nh tay cô , cô đặ t
mộ t bà n tay lên ngự c anh và đẩ y anh mạ nh đến mứ c anh ngã ngử a ra sau. Đâ y là lầ n đầ u
tiên tô i thấ y họ đá nh nhau.
Tô i chă m chú đến mứ c gầ n như khô ng nhậ n ra ô ng Strane đang chui ra khỏ i cá nh cử a đô i.
Tô i gầ n như đã để anh ta chạ y thoá t.
Khi tô i bướ c ra ngoà i, mà n đêm tố i đen như mự c, khô ng có tră ng và gầ n như lạ nh có ng.
Nhữ ng â m thanh từ điệu nhả y đến nhịp điệu trầ m trầ m và giọ ng há t xa xă m khi cá nh cử a
đó ng lạ i sau lưng tô i. Tô i nhìn xung quanh; Cá nh tay tô i nổ i da gà khi mắ t tô i tìm kiếm anh
nhưng chỉ thấ y bó ng câ y, khuô n viên trố ng trả i xanh tươi. Tô i đang định thừ a nhậ n thấ t bạ i
và quay và o trong thì mộ t bó ng ngườ i bướ c ra từ dướ i bó ng câ y vâ n sam: ô ng Strane mặ c
á o vest, á o sơ mi vả i nỉ và quầ n jean, kẹp điếu thuố c chưa châ m lử a giữ a ngó n tay.
Tô i khô ng cử độ ng, khô ng biết phả i là m gì. Tô i cả m thấ y anh ấ y xấ u hổ khi bị nhìn thấ y vớ i
điếu thuố c và tâ m trí tô i chiếm lấ y điều đó - tô i tưở ng tượ ng anh ấ y bí mậ t hú t thuố c, giố ng
như cá ch bố tô i là m và o nhữ ng buổ i tố i bên bờ hồ ; Tô i tưở ng tượ ng anh ấ y muố n nghỉ việc
và coi việc khô ng thể là m đượ c điều đó là mộ t điểm yếu. Anh ấ y xấ u hổ vì điều đó .
tôi nghĩ ngay cả khi anh ấy xấu hổ, anh ấy vẫn có thể giấu kín. Anh ấy có thể đã để tôi rời đi.
Anh xoay điếu thuố c giữ a ngó n cá i và ngó n trỏ . “Anh đã bắ t đượ c tô i.”
“Tô i tưở ng anh sắ p rờ i đi,” tô i nó i. “Tô i muố n nó i lờ i tạ m biệt.”
Anh ta lấ y mộ t chiếc bậ t lử a từ trong tú i ra và lậ t nó và i lầ n trong lò ng bà n tay. Đô i mắ t anh
ấ y vẫ n nhìn tô i. Vớ i mộ t sự hiểu biết độ t ngộ t, tô i nghĩ, Điều gì đó sắp xảy ra, và khi sự chắ c
chắ n về điều nà y trà n ngậ p trong tô i, tim tô i chậ m lạ i, vai tô i rũ xuố ng.
Anh châ m điếu thuố c và ra hiệu cho tô i đi theo anh trở lạ i dướ i gố c câ y. Nó rấ t to lớ n, có lẽ
là lớ n nhấ t trong khuô n viên trườ ng, cá c chi dướ i cù ng củ a nó vẫ n cao hơn đầ u chú ng tô i
rấ t xa. Lú c đầ u, trờ i tố i đến mứ c tô i chỉ có thể nhìn thấ y đố m than đỏ từ điếu thuố c khi nó di
chuyển lên miệng anh ấ y. Mắ t tô i điều chỉnh và anh ấ y xuấ t hiện, cũ ng như nhữ ng cà nh câ y
trên đầ u, tấ m thả m kim mà u cam chết dướ i châ n chú ng tô i.
“Đừ ng hú t thuố c,” ô ng Strane nó i. “Đó là mộ t thó i quen khó chịu.” Anh thở ra và mù i thuố c
lá trà n ngậ p đầ u tô i. Chú ng tô i đang đứ ng cá ch nhau khoả ng nă m feet. Cả m giá c thậ t nguy
hiểm và thậ t lạ khi nghĩ rằ ng chú ng tô i đã ở gầ n nhau hơn rấ t nhiều lầ n trướ c đâ y.
“Nhưng chắ c hẳ n cả m giá c sẽ rấ t tuyệt,” tô i nó i. “Nếu khô ng thì tạ i sao lạ i là m vậ y?”
Anh cườ i, kéo thêm mộ t hơi nữ a. "Tô i đoan la bạ n đung." Nhìn tô i, lầ n đầ u tiên anh ấ y để ý
đến trang phụ c củ a tô i. “Ồ , nhìn bạ n nà y. Con mèo nhỏ .”
Tô i bậ t cườ i vì số c khi nghe anh ấ y nó i từ đó , ngay cả khi anh ấ y khô ng sử dụ ng nó theo
cá ch tình dụ c. Nhưng anh ấ y khô ng cườ i. Anh ta chỉ nhìn chằ m chằ m và o tô i, điếu thuố c
đang bố c khó i trên tay.
“Anh biết bâ y giờ tô i muố n là m gì khô ng?” anh ấ y hỏ i. Lờ i nó i củ a anh ấ y trô i chả y hơn bình
thườ ng và anh ấ y lắ c lư khi chĩa điếu thuố c và o tô i. “Anh muố n tìm cho em mộ t chiếc
giườ ng lớ n, ô m em và o lò ng và hô n chú c em ngủ ngon.”
Trong mộ t giâ y, nã o tô i ngừ ng hoạ t độ ng hoà n toà n và tô i gầ n như chết. Nhữ ng khoả nh
khắ c khô ng có gì trô i qua, mộ t mà n hình tĩnh, mộ t bứ c tườ ng ồ n à o. Rồ i tô i gầ m lên số ng lạ i
vớ i mộ t â m thanh nghèn nghẹn, khà n khà n—khô ng hẳ n là cườ i, cũ ng khô ng hẳ n là khó c.
Mộ t cá nh cử a mở ra từ bên trong phò ng ă n và â m nhạ c trà n ra từ buổ i khiêu vũ . Bên cạ nh
đó , giọ ng mộ t ngườ i phụ nữ gọ i, “Jake?”
Khoả nh khắ c đó vang lên. Ô ng Strane quay lạ i và vộ i vã đi về phía giọ ng nó i, ném điếu thuố c
xuố ng mà khô ng dậ p tắ t. Tô i nhìn là n khó i bố c lên từ nhữ ng chiếc kim rơi khi anh sả i bướ c
trở lạ i cử a, đến chỗ cô Thompson.
“Chỉ cầ n hít thở mộ t chú t thô i,” anh nó i vớ i cô . Cù ng nhau, họ quay trở lạ i bên trong. Tô i ẩ n
mình sau cá i câ y, giố ng như anh ấ y khi tô i mớ i bướ c ra ngoà i. Cô ấ y khô ng nhìn thấ y tô i.
Tô i nhìn chằ m chằ m và o điếu thuố c đang bố c khó i, câ n nhắ c việc nhặ t nó lên và đưa lên
mô i, nhưng thay và o đó , tô i lạ i dù ng gó t châ n nghiến ná t nó . Tô i quay trở lạ i buổ i khiêu vũ ,
thấ y Deanna Perkins và Lucy Summers đang vung chai Nalgene khi họ đang bình luậ n về
trang phụ c củ a mọ i ngườ i. Strane đứ ng cá ch cô Thompson chỉ và i bướ c châ n, mắ t anh dá n
chặ t và o cô . Jenny và Tom đứ ng sá t nhau ở rìa sà n nhả y, cuộ c chiến củ a họ đã đượ c giả i
quyết. Cô vò ng tay qua vai anh, dụ i mặ t và o cổ anh. Đó là mộ t cử chỉ rấ t thâ n mậ t và trưở ng
thà nh, theo bả n nă ng tô i nhìn đi chỗ khá c.
Bấ t cứ thứ gì họ có trong chai Nalgene đều vă ng tung tó e khi Deanna và Lucy chuyền qua
lạ i. Deanna nuố t mộ t ngụ m nướ c bọ t và nhậ n ra cá i nhìn chằ m chằ m củ a tô i. "Cá i gì?"
“Cho tô i mộ t ít,” tô i nó i.
Lucy vớ i lấ y cá i chai. “Xin lỗ i, số lượ ng có hạ n.”
“Tô i sẽ nó i nếu bạ n khô ng cho phép.”
"Câ m miệng."
Deanna vẫ y tay. “Cho cô ấ y uố ng mộ t ly.”
Lucy thở dà i, đưa cá i chai ra. “Anh có thể uố ng mộ t ngụm .”
Rượ u đố t chá y cổ họ ng tô i tệ hơn tô i tưở ng và tô i bắ t đầ u ho, như mộ t lờ i sá o rỗ ng. Deanna
và Lucy thậ m chí cò n khô ng thèm giấ u nụ cườ i củ a mình. Ném lạ i cá i chai cho họ , tô i bướ c
ra khỏ i phò ng ă n, mong ô ng Strane chú ý, hiểu lý do tạ i sao tô i tứ c giậ n và tô i muố n gì. Tô i
đợ i bên ngoà i xem liệu anh ta có đuổ i theo tô i khô ng nhưng anh ta khô ng là m vậ y - tấ t
nhiên là khô ng.
Trở lạ i Gould, ký tú c xá vắ ng lặ ng, vắ ng lặ ng. Mọ i cá nh cử a đều đó ng lạ i, mọ i ngườ i vẫ n cò n
ở buổ i khiêu vũ .
Tô i nhìn chằ m chằ m và o cá nh cử a că n hộ củ a cô Thompson ở cuố i hà nh lang. Nếu cô khô ng
gọ i cho anh thì chắ c đã có chuyện gì đó xả y ra. Anh ấ y nó i muố n hô n tô i; có lẽ anh ấ y đã là m
điều đó . Vẫ n trong bộ trang phụ c, tô i bướ c về phía cử a phò ng cô Thompson. Ô ng Strane có
lẽ đang là m cô ấ y cườ i ngay lú c nà y. Và o cuố i đêm, họ có thể sẽ đến nhà anh ta và quan hệ
tình dụ c. Có lẽ anh ấ y thậ m chí sẽ kể cho cô ấ y nghe về tô i, việc tô i đã theo anh ấ y ra ngoà i
như thế nà o và anh ấ y nó i nhữ ng điều đó chỉ để tỏ ra tử tế. Cô ấy phải lòng bạn, cô
Thompson sẽ trêu chọ c. Như thể tấ t cả đều ở trong đầ u tô i, mộ t câ u chuyện nả y ra mà
khô ng có nguồ n gố c.
Tô i lấ y bú t đá nh dấ u gắ n trên bả ng tẩ y khô củ a cô ấ y. Nhữ ng ghi chú củ a tuầ n trướ c vẫ n cò n
đượ c viết nguệch ngoạ c ở đó : ngà y giờ diễn ra cuộ c họ p ở ký tú c xá , lờ i mờ i mở tớ i bữ a tố i
spaghetti trong că n hộ củ a cô . Chỉ bằ ng mộ t cú vuố t tay, tô i xó a cá c ghi chú và viết BITCH
bằ ng nhữ ng chữ cá i đậ m đậ m chiếm toà n bộ bả ng.

Tuyết đầ u tiên rơi và o đêm đó sau buổ i khiêu vũ và bao phủ khuô n viên trườ ng vớ i lớ p
tuyết dà y 4 inch. Và o sá ng thứ Bả y, cô Thompson gọ i tấ t cả chú ng tô i và o phò ng sinh hoạ t
chung và cố gắ ng tìm xem ai đã viết chữ khốn nạn trên cử a nhà cô . “Tô i khô ng điên,” cô đả m
bả o vớ i chú ng tô i. "Chỉ là hơi bố i rố i."
Tim tô i đậ p thình thịch và tô i ngồ i ô m hai tay và o lò ng, cố gắ ng để má mình khô ng bị bỏ ng.
Sau và i phú t ngồ i im lặ ng, cô bỏ cuộ c. “Chú ng ta có thể để nó đi,” cô nó i. “Nhưng sẽ khô ng
nếu chuyện đó xả y ra lầ n nữ a. Đượ c rồ i?"
Cô ấ y gậ t đầ u, nhắ c chú ng tô i nó i đồ ng ý. Trên đườ ng trở lạ i tầ ng trên, tô i nhìn qua vai và
thấ y cô ấ y đang đứ ng giữ a că n phò ng trố ng, xoa mặ t bằ ng cả hai tay.
Chiều chủ nhậ t tô i đến trướ c cử a nhà cô ấ y, mắ t tô i dá n chặ t và o tấ m bả ng trắ ng, con chó cái
vẫ n lờ mờ nhìn thấ y. Tô i cả m thấ y tộ i lỗ i—khô ng đủ để thừ a nhậ n nhữ ng gì mình đã là m,
nhưng đủ để muố n là m điều gì đó tố t đẹp. Khi cô Thompson mở cử a, cô mặ c quầ n thể thao
và á o len có mũ trù m đầ u củ a Browick, tó c bú i ngượ c, mặ t khô ng trang điểm, có sẹo mụ n
trên má . Tô i tự hỏ i liệu ô ng Strane có bao giờ nhìn thấ y cô ấ y như vậ y khô ng.
"Có chuyện gì vậ y?" Cô ấ y hỏ i.
“Tô i có thể đưa Mya đi dạ o đượ c khô ng?”
“Chú a ơi, cô ấ y sẽ thích điều đó .” Cô ấ y gọ i qua vai, nhưng con husky đã lao về phía tô i, tai
vểnh lên và đô i mắ t xanh giã n ra, bị thú c đẩ y bở i â m thanh củ a từ bước đi .
Cô Thompson nhắ c tô i rằ ng trờ i sẽ tố i ngay khi tô i quà ng dâ y nịt củ a Mya qua đầ u cô ấ y và
kẹp dâ y xích. “Chú ng ta sẽ khô ng đi xa đâ u,” tô i nó i.
“Và đừ ng để cô ấ y chạ y.”
"Tô i biết rồ i mà ." Lầ n trướ c dẫ n Mya đi dạ o, tô i thả dâ y xích cho bé chơi rồ i chạ y thẳ ng và o
khu vườ n phía sau tò a nhà nghệ thuậ t và lă n lộ n bó n phâ n.
Nhiệt độ qua đêm tă ng lên đến nă m mươi độ và tuyết đã tan, khiến mặ t đấ t trở nên xố p và
trơn. Chú ng tô i đi trên con đườ ng mò n uố n lượ n quanh cá c sâ n thể thao, và tô i thả dâ y xích
dà i ra để Mya có thể đá nh hơi và nô đù a xung quanh, lao từ bên nà y sang bên kia. Tô i yêu
Mya; Cô ấ y là con chó đẹp nhấ t mà tô i từ ng thấ y, bộ lô ng củ a cô ấ y dà y đến nỗ i nhữ ng ngó n
tay củ a tô i biến mấ t đến đố t ngó n tay thứ hai khi tô i gã i nhẹ và o lưng cô ấ y. Tuy nhiên, phầ n
lớ n tô i yêu cô ấ y vì cô ấ y khó tính. Há ch dịch. Nếu cô ấ y khô ng muố n là m điều gì đó , cô ấ y sẽ
đá p lạ i bạ n bằ ng mộ t tiếng hú cà u nhà u. Cô Thompson nó i chắ c hẳ n tô i phả i có nă ng khiếu
đặ c biệt vớ i chó vì Mya thự c sự khô ng thích ai ngoạ i trừ tô i. Tuy nhiên, chó rấ t dễ thu phụ c,
dễ hơn con ngườ i nhiều. Để mộ t chú chó yêu bạ n, tấ t cả nhữ ng gì bạ n phả i là m là giữ mộ t ít
đồ ă n vặ t trong tú i và gã i sau tai hoặ c gố c đuô i củ a chú ng. Khi họ muố n ở mộ t mình, họ
khô ng chơi trò chơi; họ cho bạ n biết.
Tạ i sâ n bó ng, con đườ ng rẽ và o ba lố i đi nhỏ hơn. Mộ t con đườ ng quay trở lạ i khuô n viên
trườ ng, con đườ ng kia dẫ n và o rừ ng và con đườ ng thứ ba dẫ n và o trung tâ m thà nh phố .
Mặ c dù tô i đã hứ a vớ i cô Thompson là sẽ ở gầ n nhưng tô i vẫ n đi theo con đườ ng thứ ba.
Cá c mặ t tiền cử a hà ng ở trung tâ m thà nh phố đượ c trang trí theo mù a bằ ng nhữ ng tá n lá giả
và hoa ngô đồ ng, cò n tiệm bá nh đã treo đèn Giá ng sinh. Khi Mya kéo tô i đi, tô i kiểm tra hình
ả nh phả n chiếu củ a mình qua từ ng cử a sổ , thoá ng thấ y má i tó c tô i xõ a ra trên mặ t trong hai
giâ y, có thể đẹp, mặ c dù cũ ng có thể tô i xấ u. Khi chú ng tô i đến thư viện cô ng cộ ng, tô i dừ ng
lạ i. Mấ t kiên nhẫ n, Mya quay lạ i nhìn tô i, chớ p chớ p đô i mắ t xanh trong khi tô i đứ ng nhìn
chằ m chằ m và o ngô i nhà bên kia đườ ng. Nhà củ a anh ấ y—phả i thế thô i. Nó nhỏ hơn tô i
tưở ng tượ ng, có vá n lợ p bằ ng gỗ tuyết tù ng mà u xá m và cá nh cử a mà u xanh đậ m. Mya đến
cạ nh tô i, dụ i đầ u và o châ n tô i. Đi nào.
Tấ t nhiên, đâ y là toà n bộ lý do khiến tô i đến đâ y, tạ i sao ngay từ đầ u tô i lạ i muố n đi dạ o và
hỏ i cô Thompson liệu tô i có thể mượ n con chó đượ c khô ng. Tô i đã tưở ng tượ ng mình đi
ngang qua khi anh ấ y tình cờ ở bên ngoà i. Anh ấ y sẽ gặ p tô i và gọ i tô i lạ i, hỏ i tạ i sao tô i lạ i
dắ t con chó củ a cô Thompson đi dạ o. Chú ng tô i đứ ng nó i chuyện mộ t chú t trên bã i cỏ phía
trướ c, rồ i anh ấ y mờ i tô i và o trong. Ở đó , ả o tưở ng tan biến, bở i vì nhữ ng gì chú ng tô i là m
sau đó phụ thuộ c và o điều anh ấ y muố n, và tô i khô ng biết anh ấ y muố n gì.
Nhưng anh ấ y khô ng ở bên ngoà i và cũ ng khô ng có vẻ như anh ấ y ở bên trong. Cử a sổ tố i
om, khô ng có xe trên đườ ng lá i xe. Anh ấ y ở mộ t nơi khá c, số ng mộ t cuộ c số ng mà tô i biết
rấ t ít về nó .
Tô i dẫ n Mya lên đầ u bậ c thang thư viện. Chú ng tô i ẩ n mình ở đó nhưng vẫ n có thể nhìn ra
đườ ng phố . Tô i ngồ i cho cô ấ y ă n nhữ ng miếng thịt xô ng khó i mà tô i lấ y trộ m từ quầ y salad
ở phò ng ă n cho đến khi mặ t trờ i chuyển sang mà u cam và bắ t đầ u lặ n. Có lẽ anh ấ y thậ m chí
cò n khô ng muố n tô i và o nhà vì con chó . Tô i quên mấ t anh ấ y nó i anh ấ y khô ng thích chú ng.
Nhưng ít nhấ t anh ấ y phả i giả vờ thích Mya nếu anh ấ y là m bấ t cứ điều gì vớ i cô Thompson,
nếu khô ng thì là m sao cô ấ y có thể số ng vớ i chính mình đượ c? Sẽ là mộ t sự phả n bộ i thự c
sự nếu hẹn hò vớ i mộ t ngườ i ghét con chó củ a bạ n.
Trờ i gầ n tố i khi mộ t chiếc xe ga hình hộ p mà u xanh rẽ và o đườ ng lá i xe. Độ ng cơ tắ t, cử a tà i
xế mở ra và ô ng Strane xuấ t hiện trong chiếc quầ n jean và chiếc á o sơ mi vả i nỉ giố ng như
ô ng đã mặ c trong buổ i khiêu vũ Halloween và o thứ Sá u. Tô i nín thở nhìn anh lô i nhữ ng tú i
hà ng tạ p hó a từ phía sau xe lên bậ c thềm phía trướ c. Ở cử a, anh ta mò mẫ m chìa khó a và
Mya phẫ n nộ rên rỉ đò i thêm đồ ă n vặ t. Tô i đưa cho cô ấ y cả mộ t nắ m và cô ấ y ă n chú ng
nhanh nhấ t có thể, lưỡ i cô ấ y liếm và o lò ng bà n tay tô i trong khi tô i nhìn cử a sổ củ a ngô i
nhà hộ p muố i nhỏ sá ng lên khi ô ng Strane di chuyển qua cá c phò ng.

Sau lớ p họ c ngà y thứ Hai, tô i thong thả rờ i đi. Khi nhữ ng ngườ i khá c đã đi hết, tô i khoá c ba
lô lên mộ t bên vai và nó i bằ ng giọ ng thờ ơ nhấ t củ a mình, "Bạ n số ng đố i diện thư viện cô ng
cộ ng phả i khô ng?"
Từ phía sau bà n là m việc, ô ng Strane ngạ c nhiên nhìn tô i. "Là m sao bạ n biết điều đó ?" anh
ấ y hỏ i.
“Anh đã nhắ c đến nó mộ t lầ n rồ i.”
Anh ấ y nghiên cứ u tô i, và cà ng nghiên cứ u lâ u thì cà ng khó giữ đượ c thá i độ thờ ơ. Tô i mím
mô i lạ i, cố gắ ng kiềm chế cá i cau mà y củ a mình.
“Tô i khô ng nhớ điều đó ,” anh nó i.
“Ừ , cậ u đã là m vậ y. Là m sao tô i biết đượ c?” Giọ ng tô i nghe gay gắ t, giậ n dữ và tô i có thể thấ y
anh ấ y hơi sử ng số t. Tuy nhiên, phầ n lớ n là anh ấ y trô ng thích thú , như thể anh ấ y nghĩ sự
thấ t vọ ng củ a tô i thậ t dễ thương. “Có lẽ tô i đã đến đó ,” tô i nó i thêm. “Bạ n biết đấ y, để tìm
hiểu nó .”
"Tô i hiểu rồ i."
"Bạ n có điên khô ng?"
"Khô ng có gì. Ta tự hà o."
"Tô i thấ y bạ n đang dỡ hà ng tạ p hó a từ xe củ a bạ n."
"Bạ n đã là m? Khi?"
"Hô m qua."
“Anh đang quan sá t tô i.”
Tô i gậ t đầ u.
“Đá ng lẽ bạ n nên giớ i thiệu mình và chà o hỏ i.”
Mắ t tô i nheo lạ i. Đó khô ng phả i là điều tô i mong đợ i anh ấ y sẽ nó i. “Nếu có ai đó nhìn thấ y
tô i thì sao?”
Anh mỉm cườ i, gã i đầ u. “Tạ i sao lạ i có vấ n đề nếu ai đó nhìn thấ y bạ n chà o tô i?”
Tô i nghiến chặ t hà m và thở mạ nh bằ ng mũ i. Sự ngâ y thơ củ a anh ấ y có vẻ bị lố bịch, giố ng
như anh ấ y đang đù a giỡ n vớ i tô i bằ ng cá ch giả ngố c.
Vẫ n mỉm cườ i, anh ấ y tự a lưng và o ghế, và anh ấ y là m điều đó - ngả ngườ i ra sau, khoanh
tay, nhìn từ trên xuố ng dướ i như thể tô i đang giả i trí, chỉ là thứ gì đó để nhìn thô i - khiến
cơn giậ n bù ng lên trong tô i, thậ t độ t ngộ t và Tô i nắ m chặ t tay lạ i để khô ng hét lên, lao về
phía trướ c, giậ t lấ y chiếc cố c Harvard trên bà n và ném nó và o mặ t anh ta.
Tô i quay gó t, dậ m châ n ra khỏ i phò ng và đi dọ c hà nh lang. Tô i rấ t tứ c giậ n trong suố t chặ ng
đườ ng quay trở lạ i Gould, nhưng khi về đến phò ng, cơn giậ n biến mấ t và tấ t cả nhữ ng gì cò n
lạ i là nỗ i khao khá t đau đớ n về ý nghĩa mà tô i đã có suố t nhiều tuầ n nay. Anh ấ y nó i anh ấ y
muố n hô n tô i. Anh ấ y đã chạm vào tô i. Mọ i tương tá c giữ a chú ng tô i giờ đâ y đều nhuố m
mà u thứ gì đó có khả nă ng gâ y ra sự hủ y hoạ i và thậ t khô ng cô ng bằ ng khi anh ấ y giả vờ
khá c đi.
***
củ a tô i là điểm D+. Mọ i á nh mắ t đổ dồ n và o tô i khi bà Antonova thô ng bá o điều nà y trong
cuộ c họ p cố vấ n hà ng thá ng củ a chú ng tô i tạ i nhà hà ng Ý . Lú c đầ u tô i khô ng nhậ n ra cô ấ y
đang nó i chuyện vớ i tô i; tâ m trí củ a tô i trô i đi khi tô i xé mộ t miếng bá nh mì mộ t cá ch có
phương phá p và cuộ n nó lạ i thà nh bộ t giữ a cá c ngó n tay củ a mình.
“Vanessa,” cô nó i, gõ cá c đố t ngó n tay lên bà n. “D-cộ ng.”
Tô i nhìn lên và nhậ n thấ y nhữ ng á nh nhìn chằ m chằ m, bà Antonova đang cầ m mộ t mả nh
giấ y, phả n hồ i củ a chính giả ng viên củ a bà . “Vậ y tô i đoá n là tô i chẳ ng cò n nơi nà o để đi
ngoà i việc đi lên,” tô i nó i.
Bà Antonova nhìn chằ m chằ m và o tô i qua cặ p kính củ a bà . “Anh vẫ n có thể đi xuố ng,” cô nó i.
“Bạ n có thể thấ t bạ i.”
“Tô i sẽ khô ng thấ t bạ i.”
“Bạ n cầ n mộ t kế hoạ ch hà nh độ ng, mộ t gia sư. Chú ng tô i sẽ mua cho bạ n mộ t cá i.”
Tô i trừ ng mắ t nhìn xuố ng bà n khi cô ấ y chuyển sang ngườ i tư vấ n tiếp theo, bụ ng tô i thắ t
lạ i khi nghĩ đến mộ t gia sư, vì cá c buổ i dạ y kèm diễn ra trong giờ phụ c vụ củ a khoa, điều đó
có nghĩa là thờ i gian vớ i thầ y Strane sẽ ít hơn. Kyle Guinn nở mộ t nụ cườ i thô ng cả m vớ i tô i
sau khi anh ấ y nhậ n đượ c tin tứ c tương tự về điểm tiếng Tâ y Ban Nha củ a mình, và tô i ngồ i
thụ p xuố ng ghế đến nỗ i cằ m gầ n như chạ m và o bà n.
Khi tô i quay lạ i trườ ng, phò ng sinh hoạ t chung Gould đô ng nghẹt, TV đang chiếu kết quả
bầ u cử . Tô i chen và o mộ t trong nhữ ng chiếc ghế dà i và quan sá t cá c bang đượ c sắ p xếp
thà nh hai cộ t khi cá c cuộ c thă m dò kết thú c. “Vermont vì Gore,” ngườ i đưa tin nó i.
“Kentucky ủ ng hộ Bush.” Tạ i mộ t thờ i điểm, khi Ralph Nader xuấ t hiện trên mà n hình,
Deanna và Lucy bắ t đầ u vỗ tay, và khi Bush xuấ t hiện, mọ i ngườ i đều la ó . Có vẻ như đó là
điều chắ c chắ n đố i vớ i Gore cho đến trướ c mườ i giờ , khi họ thô ng bá o sẽ đưa Florida trở lạ i
cộ t “quá gầ n để gọ i”, và tô i chá n ngấ y toà n bộ chuyện đó đến mứ c bỏ cuộ c và đi ngủ .
Lú c đầ u, mọ i ngườ i nó i đù a về cuộ c bầ u cử khô ng bao giờ kết thú c, nhưng điều đó khô ng
cò n buồ n cườ i nữ a khi cuộ c kiểm phiếu lạ i ở Florida diễn ra sô i nổ i. Ô ng Sheldon dà nh phầ n
lớ n thờ i gian gá c châ n lên bà n, nhưng bâ y giờ ô ng số ng lạ i, vẽ nhữ ng mạ ng lướ i trả i dà i trên
bả ng đen nhằ m minh họ a nhiều cá ch mà nền dâ n chủ có thể thấ t bạ i. Trong mộ t lớ p họ c,
anh ấ y giả ng cho chú ng tô i về tấ t cả cá c kiểu trò chơi khá c nhau - treo cổ , béo, mang thai -
trong khi chú ng tô i cố gắ ng khô ng cườ i và nhìn Chad Gagnon.
Trong khi đó , trong nền vă n họ c Mỹ, chú ng tô i đọ c A River Runs Through It và ô ng Strane kể
cho chú ng tô i nghe nhữ ng câ u chuyện củ a chính ô ng khi lớ n lên ở Montana—cá c trang trạ i
và nhữ ng chà ng cao bồ i ngoà i đờ i thự c, nhữ ng con chó bị hoa râ m ă n thịt, nhữ ng ngọ n nú i
lớ n đến mứ c che khuấ t cả mặ t trờ i. Tô i cố tưở ng tượ ng anh ấ y là mộ t cậ u bé, nhưng tô i
thậ m chí khô ng thể tưở ng tượ ng đượ c anh ấ y trô ng như thế nà o nếu khô ng có râ u. Sau A
River Runs Through It, chú ng ta bắ t đầ u vớ i Robert Frost và ô ng Strane đọ c thuộ c lò ng “Con
đườ ng chưa đi” theo trí nhớ . Anh ấ y nó i rằ ng chú ng ta khô ng nên cả m thấ y phấ n chấ n trướ c
bà i thơ, vì thô ng điệp củ a Frost đã bị hiểu lầ m rộ ng rã i. Bà i thơ khô ng nhằ m ca ngợ i việc đi
ngượ c lạ i xu thế mà là mộ t mà n trình diễn mỉa mai về sự vô ích củ a sự lự a chọ n. Ô ng nó i
rằ ng bằ ng cá ch tin rằ ng cuộ c số ng củ a chú ng ta có nhữ ng khả nă ng vô tậ n, chú ng ta ngă n
chặ n đượ c sự thậ t kinh hoà ng rằ ng số ng chỉ đơn thuầ n là tiến về phía trướ c theo thờ i gian
trong khi đồ ng hồ bên trong đếm ngượ c đến khoả nh khắ c cuố i cù ng, chết chó c.
“Chú ng ta sinh ra, chú ng ta số ng, chú ng ta chết,” anh nó i, “và nhữ ng lự a chọ n chú ng ta đưa
ra ở giữ a, tấ t cả nhữ ng điều chú ng ta đau khổ ngà y nà y qua ngà y khá c, cuố i cù ng chẳ ng có
điều gì quan trọ ng cả .”
Khô ng ai nó i bấ t cứ điều gì để phả n bá c lạ i lậ p luậ n củ a anh ấ y, ngay cả Hannah Levesque,
mộ t ngườ i siêu Cô ng giá o và có lẽ tin rằ ng nhữ ng lự a chọ n mà chú ng ta đưa ra thự c sự có ý
nghĩa quan trọ ng cuố i cù ng. Cô chỉ nhìn chằ m chằ m và o anh vớ i đô i mô i hơi hé mở , chết
lặ ng.
Ô ng Strane phá t bả n sao củ a mộ t bà i thơ khá c củ a Frost, “Đặ t hạ t giố ng” và bả o chú ng tô i
đọ c thầ m bà i nà y cho chính mình nghe, và sau khi chú ng tô i là m xong, ô ng ấ y bả o chú ng tô i
là m lạ i. “Nhưng lầ n nà y, khi bạ n đọ c nó ,” anh ấ y nó i, “tô i muố n bạ n nghĩ về tình dụ c.”
Phả i mấ t mộ t giâ y để hiểu, đô i lô ng mà y nhíu lạ i nhườ ng chỗ cho đô i má ử ng hồ ng, nhưng
mộ t khi điều đó xả y ra, ô ng Strane sẽ khả o sá t sự bố i rố i hiện rõ bằ ng mộ t nụ cườ i.
Chỉ có điều tô i khô ng xấ u hổ . Việc nhắ c đến tình dụ c khiến tô i choá ng vá ng và khiến cơ thể
tô i nó ng bừ ng. Có lẽ điều nà y là về tô i. Có lẽ đâ y là bướ c đi tiếp theo củ a anh ấ y.
“Ý bạ n là bà i thơ nà y viết về tình dụ c?” Jenny hỏ i.
Ô ng Strane nó i: “Tô i đang nó i rằ ng nó xứ ng đá ng đượ c đọ c kỹ lưỡ ng và vớ i tinh thầ n cở i
mở . “Và hã y thà nh thậ t mà nó i ở đâ y, tô i khô ng yêu cầ u bấ t kỳ ai trong số cá c bạ n nghĩ về
điều gì đó mà bạ n chưa dà nh nhiều thờ i gian để suy ngẫ m. Giờ thì bắ t tay và o việc thô i.”
Anh ấ y vỗ tay ra hiệu chú ng tô i nên bắ t đầ u.
Trong lầ n đọ c thứ hai củ a bà i thơ, vớ i tình dụ c hiện lên trong tâ m trí, tô i nhậ n thấ y nhữ ng
điều mà trướ c đâ y tô i khô ng nhậ n thấ y: chi tiết nhữ ng cá nh hoa trắ ng mềm mạ i, nhữ ng hạ t
đậ u mịn mà ng và nhữ ng hạ t đậ u nhă n nheo, hình ả nh cuố i cù ng củ a mộ t thâ n hình cong.
Ngay cả cụ m từ “gieo hạ t giố ng” rõ rà ng cũ ng mang tính gợ i ý.
“Bâ y giờ bạ n nghĩ gì về nó ?” Ô ng Strane đứ ng quay lưng và o bả ng, châ n nà y bắ t chéo châ n
kia. Chú ng tô i khô ng nó i gì, nhưng sự im lặ ng củ a chú ng tô i chỉ chứ ng tỏ anh ấ y đú ng, rằ ng
bà i thơ xét cho cù ng là về tình dụ c.
Anh ấ y chờ đợ i và đưa mắ t nhìn khắ p phò ng, dườ ng như đang nhìn mọ i họ c sinh ngoạ i trừ
tô i. Tom hít mộ t hơi, định nó i nhưng chuô ng reo và ô ng Strane lắ c đầ u vớ i chú ng tô i như
thể thấ t vọ ng.
“Tấ t cả cá c bạ n đều là nhữ ng ngườ i theo đạ o Thanh giá o,” anh ấ y nó i, vẫ y tay xua đuổ i.
Khi chú ng tô i rờ i khỏ i lớ p họ c và bắ t đầ u đi dọ c hà nh lang, Tom nó i, "Cá i quá i gì vậ y?" và
vớ i mộ t quyền lự c mạ nh mẽ khiến tô i sô i sụ c, Jenny nó i, “Anh ấ y là mộ t ngườ i rấ t ghét phụ
nữ . Chị tô i đã cả nh bá o tô i ”.
Sau đó , Jesse khô ng xuấ t hiện ở câ u lạ c bộ viết sá ng tạ o và lớ p họ c trở nên rộ ng lớ n chỉ có
tô i và thầ y Strane. Tô i ngồ i ở bà n hộ i thả o và anh ấ y ngồ i sau bà n, mỗ i ngườ i chú ng tô i nhìn
nhau qua mộ t lụ c địa rộ ng lớ n.
“Hô m nay khô ng có nhiều việc để bạ n là m,” anh nó i. “Tạ p chí sá ng đang ở tình trạ ng tố t.
Chú ng ta có thể bắ t đầ u biên tậ p khi có Jesse ở đâ y để giú p đỡ .”
"Tô i có nên đi khô ng?"
“Khô ng nếu cậ u muố n ở lạ i.”
Tấ t nhiên là tô i muố n ở lạ i. Tô i lấ y cuố n sổ từ trong ba lô ra và mở ra bà i thơ tô i đã soạ n
thả o đêm hô m trướ c.
“Bạ n nghĩ gì về lớ p họ c ngà y hô m nay?” anh ấ y hỏ i. Á nh mặ t trờ i lặ n xuyên qua hà ng câ y
phong đỏ trơ trụ i tiến và o lớ p họ c. Đằ ng sau bà n là m việc củ a mình, ô ng Strane là mộ t cá i
bó ng.
Trướ c khi tô i kịp trả lờ i, anh ấ y nó i thêm, “Tô i hỏ i vì tô i đã nhìn thấ y khuô n mặ t củ a bạ n.
Trô ng bạ n giố ng như mộ t chú nai nhỏ giậ t mình. Tô i đã mong đợ i nhữ ng ngườ i cò n lạ i sẽ bị
tai tiếng, cò n bạ n thì khô ng.
Vậ y là anh ấ y đang nhìn tô i. Bị bê bố i. Tô i nghĩ đến việc Jenny gọ i anh ấ y là kẻ theo chủ
nghĩa sai lầ m phụ nữ , cô ấ y nghe có vẻ hẹp hò i và bình thườ ng biết bao. Tô i khô ng giố ng
như thế. Tô i khô ng bao giờ muố n trở thà nh như vậ y.
“Tô i thì khô ng. Tô i thích lớ p họ c.” Tô i che mắ t lạ i để có thể nhìn rõ nét mặ t anh, nụ cườ i dịu
dà ng trịch thượ ng củ a anh. Đã nhiều tuầ n rồ i tô i khô ng nhìn thấ y nụ cườ i đó .
“Tô i thấ y nhẹ nhõ m,” anh nó i. “Tô i bắ t đầ u tự hỏ i liệu tô i có nhầ m lẫ n về bạ n khô ng.”
Tô i nghẹt thở khi nghĩ đến việc mình sắ p mắ c phả i mộ t sai lầ m nghiêm trọ ng. Mộ t phả n ứ ng
sai lầ m củ a tô i có thể phá hỏ ng toà n bộ chuyện nà y.
Sau đó anh ấ y cú i xuố ng và mở ngă n kéo dướ i cù ng củ a bà n, lấ y ra mộ t cuố n sá ch, và tai tô i
ù đi như tai chó . Pavlovian—chú ng ta đã họ c về điều đó trong mô n tâ m lý họ c tự chọ n và o
mù a xuâ n nă m ngoá i.
“Cá i đó dà nh cho tô i phả i khô ng?” Tô i hỏ i.
Anh ta là m vẻ mặ t như thể khô ng chắ c chắ n lắ m. “Nếu tô i cho bạ n mượ n cá i nà y, bạ n phả i
hứ a vớ i tô i là khô ng cho ai biết chính tô i đã đưa nó cho bạ n.”
Tô i nghểnh cổ lên, cố gắ ng đọ c tự a sá ch. “Nó có phạ m phá p hay gì khô ng?”
Anh ấ y cườ i - cườ i thậ t sự , giố ng như khi tô i gọ i Sylvia Plath là ngườ i ích kỷ. “Vanessa, là m
thế nà o mà bạ n luô n có đượ c phả n hồ i hoà n hả o ngay cả vớ i nhữ ng điều bạ n khô ng hiểu?”
Tô i cau có vớ i điều đó . Tô i khô ng thích việc anh ấ y nghĩ rằ ng có nhữ ng điều tô i khô ng hiểu.
“Sá ch gì thế?”
Anh ta mang nó tớ i, bìa vẫ n cò n giấ u kín. Tô i chộ p lấ y nó ngay khi anh đặ t nó xuố ng. Lậ t
cuố n sá ch bìa mềm lạ i, tô i thấ y mộ t đô i châ n gầ y gò đi tấ t ngắ n đến mắ t cá châ n và đi già y
yên ngự a, mộ t chiếc vá y xếp ly dà i đến trên hai đầ u gố i lồ i lõ m. Bằ ng chữ lớ n mà u trắ ng
ngang châ n: lolita . Tô i đã từ ng nghe thấ y thuậ t ngữ nà y ở đâ u đó trướ c đâ y - mộ t bà i bá o về
Fiona Apple, tô i nghĩ vậ y, mô tả cô ấ y là “Lolita-esque”, nghĩa là gợ i cả m và quá trẻ. Bâ y giờ
tô i đã hiểu tạ i sao anh ấ y cườ i khi tô i hỏ i cuố n sá ch đó có vi phạ m phá p luậ t khô ng.
“Đó khô ng phả i là thơ,” ô ng nó i, “mà là vă n xuô i đầ y chấ t thơ. Bạ n sẽ đá nh giá cao ngô n ngữ
nà y, nếu khô ng có gì khá c.”
Tô i cả m thấ y anh ấ y đang quan sá t tô i khi tô i lậ t cuố n tiểu thuyết và đọ c lướ t qua phầ n mô
tả . Đâ y rõ rà ng là mộ t thử nghiệm khá c.
"Trô ng có vẻ thú vị." Tô i thả cuố n sá ch và o ba lô và lậ t đến cuố n sổ tay củ a mình. "Cả m ơn."
"Hã y cho tô i biết bạ n nghĩ gì về nó ."
"Tô i sẽ."
“Và nếu có ai bắ t gặ p bạ n vớ i nó , bạ n sẽ khô ng nhậ n đượ c nó từ tô i.”
Tô i đả o mắ t, nó i: “Tô i biết cá ch giữ bí mậ t.” Điều đó khô ng hẳ n đú ng - trướ c anh ấ y, tô i chưa
từ ng có mộ t bí mậ t thự c sự nà o - nhưng tô i biết anh ấ y cầ n nghe điều gì. Đú ng như anh ấ y
đã nó i, tô i luô n có câ u trả lờ i hoà n hả o.
***
T nghỉ lễ tạ ơn. Nă m ngà y tắ m kéo dà i cho đến khi hết nướ c nó ng, soi mình trướ c tấ m
gương soi toà n thâ n phía sau cử a phò ng ngủ , nhổ lô ng mà y cho đến khi mẹ giấ u chiếc nhíp
đi, cố gắ ng khiến chú chó con yêu tô i nhiều như bố . Tô i đi bộ đườ ng dà i mỗ i ngà y, mặ c mộ t
chiếc á o vest mà u cam rự c khi đi bộ lên dố c đá granit thấ p thoá ng trên hồ . Nhữ ng hang
độ ng khoét và o mặ t nó , nhữ ng kẽ hở trong đá đủ lớ n để diều hâ u là m tổ và độ ng vậ t ẩ n ná u.
Bên trong hang độ ng lớ n nhấ t là mộ t chiếc cũ i kiểu quâ n độ i. Nó đã ở đó từ rấ t lâ u mà tô i có
thể nhớ đượ c, bị bỏ lạ i bở i mộ t ngườ i leo nú i từ rấ t lâ u rồ i. Tô i nhìn chằ m chằ m và o khung
kim loạ i củ a chiếc cũ i và chiếc giườ ng vả i mụ c ná t và nghĩ đến ngà y đầ u tiên đến lớ p khi
thầ y Strane nó i rằ ng ô ng biết Hồ Whalesback, vì trướ c đâ y ô ng đã từ ng đến đâ y. Tô i tưở ng
tượ ng lú c nà y anh ấ y đang tìm thấ y tô i, cô đơn và sâ u trong rừ ng. Anh ấ y có thể tự do là m
bấ t cứ điều gì anh ấ y muố n vớ i tô i, khô ng có nguy cơ bị bắ t.
Và o buổ i tố i, tô i đọ c lolita trên giườ ng, vô thứ c ă n qua ố ng tay á o chứ a muố i và kê gố i giấ u
vỏ phò ng trườ ng hợ p bố mẹ tô i mở cử a phò ng ngủ củ a tô i. Trong khi gió lay độ ng khung
cử a sổ , tô i lậ t trang và cả m thấ y trong mình mộ t ngọ n lử a chá y chậ m rã i, như than nó ng,
than hồ ng đỏ thẫ m. Đâ y khô ng chỉ là cố t truyện, mà cò n là câ u chuyện về mộ t cô gá i tưở ng
chừ ng như bình thườ ng nhưng thự c ra lạ i là mộ t con quỷ chết ngườ i độ i lố t ngườ i đà n ô ng
yêu cô . Là anh ấ y đã đưa nó cho tô i. Giờ đâ y có mộ t bố i cả nh hoà n toà n mớ i cho nhữ ng gì
chú ng tô i đang là m, cá i nhìn sâ u sắ c mớ i về nhữ ng gì anh ấ y có thể muố n ở tô i. Có kết luậ n
gì để rú t ra ngoà i điều hiển nhiên? Anh ấ y là Humbert, cò n tô i là Dolores.
Và o Lễ Tạ ơn, chú ng tô i đến nhà ô ng bà tô i ở Millinocket. Nó khô ng thay đổ i so vớ i nă m
1975, vớ i tấ m thả m lô ng xù và đồ ng hồ tỏ a nắ ng, mù i thuố c lá và rượ u mạ nh cà phê lơ lử ng
trong khô ng khí ngay cả khi có gà tâ y trong lò . Ô ng tô i đưa cho tô i mộ t cuộ n bá nh xố p Necco
và mộ t tờ nă m đô la; bà tô i hỏ i tô i có tă ng câ n khô ng. Chú ng tô i ă n rau củ và bá nh mì cuộ n
mua ngoà i cử a hà ng, bá nh trứ ng đườ ng chanh vớ i phầ n đỉnh chín và ng mà bố nhặ t ra khi
khô ng có ai để ý.
Trên đườ ng về nhà , chiếc xe lắ c lư trên sương giá và qua nhữ ng ổ gà , hai bên là bứ c tườ ng
gỗ đen tuyền dà i vô tậ n. Chiếc radio phá t nhữ ng bả n nhạ c nổ i tiếng từ nhữ ng nă m 70 và 80,
bố gõ nhẹ và o vô lă ng theo bà i “My Sharona” trong khi mẹ ngủ , đầ u tự a và o cử a sổ . “Thật là
một tâm trí bẩn thỉu / Tôi luôn sẵn sàng tiếp xúc với những người trẻ tuổi hơn.” Tô i quan sá t
nhữ ng ngó n tay củ a anh ấ y gõ theo nhịp khi đoạ n điệp khú c lạ i vang lên. Anh ấ y có nghe
đượ c nộ i dung bà i há t là gì khô ng, anh ấ y đang ngâ n nga theo bà i há t gì? “Hãy đứng dậy để
được chạm vào những người trẻ hơn.” Nó đủ khiến tô i phá t điên khi nhìn thấ y nhữ ng thứ
mà dườ ng như khô ng ai khá c để ý đến.

Đêm đầ u tiên trở về sau kỳ nghỉ lễ Tạ ơn, tô i ă n tố i ở đầ u bà n trố ng, Lucy và Deanna đang
tá n gẫ u cá ch đó và i ghế về mộ t cô gá i nổ i tiếng nà o đó , mộ t họ c sinh cuố i cấ p, đượ c cho là đã
đến dự vũ hộ i Halloween trong tình trạ ng sử dụ ng ma tú y. Aubrey Dana hỏ i loạ i thuố c gì.
Deanna do dự rồ i trả lờ i, “Coke.”
Aubrey lắ c đầ u. “Khô ng ai có cocacola ở đâ y cả ,” cô nó i.
Deanna khô ng tranh cã i; Aubrey đến từ New York, điều nà y khiến cô trở thà nh ngườ i có uy
tín.
Phả i mấ t mộ t phú t tô i mớ i nhậ n ra họ đang nó i về cocaine chứ khô ng phả i soda, thứ thườ ng
khiến tô i cả m thấ y như mộ t kẻ khố n nạ n, nhưng giờ đâ y nhữ ng câ u chuyện phiếm củ a họ
khiến tô i thấ y buồ n. Ai quan tâ m nếu có ai đó đến dự buổ i khiêu vũ vì dù ng ma tú y? Họ
khô ng có chuyện gì hay hơn để nó i sao? Tô i nhìn chằ m chằ m và o chiếc bá nh sandwich bơ
đậ u phộ ng củ a mình và để mình tá ch ra, rú t lui và o phầ n kết củ a cuốn sách mà tô i vừ a đọ c
lạ i, cả nh cuố i cù ng củ a Humbert vấ y má u và choá ng vá ng, và vẫ n yêu Lo, ngay cả sau khi cô
ấ y đã là m tổ n thương anh ấ y đến mứ c nà o và đến mứ c nà o. anh đã là m tổ n thương cô ấ y.
Tình cả m củ a anh dà nh cho cô là vô tậ n và nằ m ngoà i tầ m kiểm soá t củ a anh. Là m sao họ có
thể khô ng như vậ y khi cả thế giớ i biến anh thà nh quỷ dữ vì họ ? Nếu anh có thể ngừ ng yêu
cô , anh sẽ là m vậ y. Cuộ c số ng củ a anh sẽ dễ dà ng hơn rấ t nhiều nếu anh để cô mộ t mình.
Nhặ t lớ p vỏ bá nh sandwich củ a mình, tô i cố gắ ng nhìn mọ i thứ từ gó c nhìn củ a ô ng Strane.
Có lẽ anh ấ y sợ hã i—khô ng, sợ hã i. Tô i đã bị cuố n và o sự thấ t vọ ng và thiếu kiên nhẫ n củ a
chính mình, khô ng bao giờ xem xét tấ t cả nhữ ng gì đang chờ đợ i anh ấ y hoặ c anh ấ y đã mạ o
hiểm chạ m và o châ n tô i và nó i rằ ng anh ấ y muố n hô n tô i đến mứ c nà o. Anh ấ y đã khô ng
biết phả n ứ ng củ a tô i sẽ như thế nà o trướ c nhữ ng điều nà y. Điều gì sẽ xả y ra nếu tô i bị xú c
phạ m, bị nó i về anh ấ y? Có lẽ từ trướ c đến nay anh ấ y là ngườ i dũ ng cả m cò n tô i thì ích kỷ.
Bở i vì, thự c sự , có nguy cơ gì cho tô i? Nếu tô i tiến về phía anh ấ y và anh ấ y từ chố i tô i, tô i sẽ
khô ng phả i chịu đự ng gì ngoà i mộ t sự sỉ nhụ c nhỏ . Vấ n đề lớ n. Cuộ c số ng đố i vớ i tô i vẫ n
tiếp diễn khô ng ngừ ng nghỉ. Thậ t khô ng cô ng bằ ng khi mong đợ i anh ấ y sẽ dễ bị tổ n thương
hơn trướ c đâ y. Ít nhấ t, tô i cầ n gặ p anh ấ y ở giữ a, cho anh ấ y thấ y tô i muố n gì và tô i sẵ n sà ng
để cả thế giớ i biến mình thà nh quỷ dữ .
Trở về phò ng, tô i nằ m trên giườ ng và lậ t giở sá ch về lolita cho đến khi tìm thấ y dò ng tô i
đang tìm ở trang 17. Humbert, mô tả nhữ ng phẩ m chấ t củ a mộ t nữ thầ n ẩ n giấ u giữ a nhữ ng
cô gá i bình thườ ng: “cô ấ y đứ ng đó mà khô ng bị họ nhậ n ra và bả n thâ n cũ ng khô ng ý thứ c
đượ c về nhữ ng phẩ m chấ t đó .” sứ c mạ nh tuyệt vờ i củ a cô ấ y.”
Tô i có quyền lự c. Sứ c mạ nh để là m cho nó xả y ra. Quyền lự c trên anh ta. Tô i thậ t ngu ngố c
khi khô ng nhậ n ra điều nà y sớ m hơn.

Trước khi có đèn American, tô i dừ ng lạ i trong phò ng tắ m để kiểm tra mặ t mình. Tô i đang
trang điểm; Tô i đã sử dụ ng từ ng sả n phẩ m mà tô i sở hữ u và o sá ng hô m đó và rẽ tó c sang
mộ t bên thay vì rẽ ngô i giữ a. Chỉ cầ n thay đổ i là khuô n mặ t trong gương có vẻ xa lạ —mộ t cô
gá i trong tạ p chí hoặ c video ca nhạ c. Britney Spears gõ châ n và o bà n trong khi chờ chuô ng
reo. Tô i cà ng nhìn chằ m chằ m và o bả n thâ n lâ u, nét mặ t củ a tô i cà ng bị rạ n nứ t. Mộ t đô i mắ t
xanh xa dầ n khỏ i chiếc mũ i đầ y tà n nhang; mộ t đô i mô i hồ ng dính tá ch ra và bơi về nhữ ng
hướ ng khá c nhau. Mộ t cá i chớ p mắ t và mọ i thứ lạ i trở về đú ng vị trí.
Tô i dà nh quá nhiều thờ i gian trong phò ng tắ m và đâ y là lầ n đầ u tiên tô i họ c tiếng Anh
muộ n. Khi lao và o lớ p, tô i cả m thấ y có á nh mắ t đang dõ i theo mình và cho rằ ng đó là củ a
thầ y Strane, nhưng khi nhìn qua hà ng lô ng mi rậ m rạ p củ a mình, tô i thấ y đó là Jenny, câ y
bú t củ a cô ấ y cứ ng đờ trên nhữ ng ghi chú khi cô ấ y ghi nhậ n nhữ ng thay đổ i trong tô i, trang
điểm và là m tó c.
Hô m đó chú ng tô i đang đọ c Edgar Allan Poe, điều đó hoà n toà n phù hợ p đến mứ c tô i chỉ
muố n gụ c đầ u xuố ng bà n và cườ i lớ n.
“Khô ng phả i anh ấ y đã cướ i em họ củ a mình sao?” Tom hỏ i.
“Anh ấ y đã là m vậ y,” ô ng Strane nó i. “Về mặ t kỹ thuậ t.”
Hannah Levesque chun mũ i. "Tổ ng."
Ô ng Strane khô ng nó i gì về điều mà tô i biết sẽ khiến nhữ ng ngườ i cò n lạ i thậ m chí cò n ghê
tở m hơn, rằ ng Virginia Clemm khô ng chỉ là em họ củ a Poe; cô ấ y mườ i ba tuổ i. Anh ấ y yêu
cầ u mỗ i ngườ i trong chú ng tô i đọ c to mộ t khổ thơ trong “Annabel Lee”, và giọ ng tô i run run
khi nó i nhữ ng dò ng “ Tô i là một đứa trẻ và cô ấ y là một đứa trẻ”. Hình ả nh củ a lolita trà n
ngậ p trong đầ u tô i và trộ n lẫ n vớ i ký ứ c về việc ô ng Strane thì thầ m, Bạn và tôi giống nhau
khi ô ng ấ y vuố t ve đầ u gố i tô i.
Đến cuố i tiết, anh ngử a đầ u, nhắ m mắ t, đọ c thuộ c lò ng bà i thơ “Mộ t mình”, giọ ng trầ m trầ m
kéo dà i tạ o nên nhữ ng câ u “Anh khô ng thể mang theo / Đam mê từ mộ t mù a xuâ n chung ”
nghe như mộ t bà i há t. Nghe anh nó i mà tô i muố n khó c. Bâ y giờ tô i nhìn thấ y anh ấ y rấ t rõ
rà ng, hiểu rằ ng anh ấ y hẳ n phả i cô đơn đến mứ c nà o, muố n điều sai trá i, điều tồ i tệ, khi
số ng trong mộ t thế giớ i chắ c chắ n sẽ phả n bộ i anh ấ y nếu biết đượ c.
Và o cuố i buổ i họ c, sau khi mọ i ngườ i đã rờ i đi, tô i hỏ i liệu tô i có thể đó ng cử a lạ i khô ng và
khô ng đợ i anh ấ y trả lờ i trướ c khi đó ng cử a lạ i. Tô i cả m thấ y đó là điều dũ ng cả m nhấ t mà
tô i từ ng là m. Anh ấ y đang ngồ i trướ c bả ng, tay cầ m cụ c tẩ y, tay á o sơ mi xắ n lên quá khuỷu
tay. Anh ấ y nhìn tô i từ trên xuố ng dướ i.
“Hô m nay trô ng em hơi khá c,” anh nó i.
Tô i khô ng nó i gì, chỉ kéo ố ng tay á o len và xắ n mắ t cá châ n.
“Cứ như thể em đã già đi thêm 5 tuổ i sau kỳ nghỉ vậ y,” anh nó i thêm, đặ t cụ c tẩ y xuố ng và
lau tay. Anh chỉ và o tờ giấ y tô i đang cầ m. “Cá i đó dà nh cho tô i phả i khô ng?”
Tô i gậ t đầ u. “Đó là mộ t bà i thơ.”
Khi tô i đưa nó cho anh ấ y, anh ấ y bắ t đầ u đọ c nó ngay lậ p tứ c, khô ng thèm ngướ c mắ t lên
ngay cả khi bướ c đến bà n là m việc và ngồ i xuố ng. Khô ng cầ n hỏ i, tô i đi theo và ngồ i cạ nh
anh. Tô i đã là m xong bà i thơ tố i qua nhưng đã chỉnh sử a lạ i cá c dò ng trong suố t cả ngà y,
khiến chú ng trở nên giố ng lolita hơn, gợ i nhiều hơn.
Cô vẫy những chiếc thuyền từ biển.
Từng người một trượt lên bờ cát
với một tiếng đập vang vọng
qua những chiếc xương đã bị rút tủy của cô ấy.
Cô ấy rùng mình và lắc lư
khi các thủy thủ đưa cô ấy đi,
rồi khóc trong quá trình chăm sóc sau điều trị,
các thủy thủ cho cô ăn những miếng tảo bẹ muối,
nói rằng họ xin lỗi,
rất xin lỗi vì những gì họ đã làm.
Ông r. Strane đặ t bà i thơ lên bà n và tự a lưng và o ghế, gầ n như muố n trá nh xa nó . “Bạ n
khô ng bao giờ đặ t tên cho nhữ ng thứ nà y,” anh nó i, giọ ng anh nghe rấ t xa. “Bạ n nên đặ t tên
cho chú ng.” Mộ t phú t trô i qua, anh khô ng cử độ ng hay nó i gì, chỉ nhìn chằ m chằ m và o bà i
thơ.
Ngồ i đó im lặ ng, tô i có cả m giá c khủ ng khiếp rằ ng anh đã chá n tô i, muố n tô i để anh yên. Nó
khiến tô i nhắ m mắ t lạ i vì xấ u hổ - vì đã viết bà i thơ gợ i cả m trắ ng trợ n và nghĩ rằ ng tô i có
thể lên kế hoạ ch và mặ c mộ t bộ trang phụ c để đạ t đượ c thứ mình muố n, vì đã đọ c quá
nhiều về việc anh ấ y cho tô i mượ n mộ t cuố n sá ch và nó i và i điều tử tế. Tô i đã nhìn thấ y
nhữ ng gì tô i muố n thấ y, tự thuyết phụ c bả n thâ n rằ ng nhữ ng tưở ng tượ ng củ a tô i là có thậ t.
Khụ t khịt như mộ t đứ a trẻ, tô i thì thầ m rằ ng tô i xin lỗ i.
“Nà y,” anh nó i, độ t nhiên nhẹ nhà ng. "Nà y, tạ i sao bạ n lạ i xin lỗ i?"
“Bở i vì,” tô i nó i, hít mộ t hơi. “Bở i vì tô i là mộ t tên ngố c.”
"Sao lạ i nó i vậ y?" Cá nh tay anh vò ng qua vai tô i, kéo tô i và o trong. "Em chẳ ng là gì cả ."
Khi tô i chín tuổ i, tô i bị ngã từ cá i câ y cuố i cù ng mà tô i từ ng cố trèo lên. Anh ấ y ô m tô i có
cả m giá c giố ng như lầ n ngã đó —cá ch trá i đấ t lao lên để gặ p tô i chứ khô ng phả i ngượ c lạ i,
cá ch mặ t đấ t dườ ng như nuố t chử ng tô i trong khoả nh khắ c sau khi hạ cá nh. Tô i và anh thâ n
nhau đến mứ c nếu tô i nghiêng đầ u và i độ , má tô i sẽ á p và o vai anh. Tô i hít và o lớ p len á o
len củ a anh, mù i cà phê và bụ i phấ n trên da anh, miệng tô i chỉ cá ch cổ anh và i inch.
Chú ng tô i cứ như vậ y, cá nh tay anh ô m tô i và đầ u tô i tự a và o vai anh, trong khi tiếng cườ i
vang lên từ hà nh lang và tiếng chuô ng nhà thờ ở trung tâ m thà nh phố đá nh dấ u nử a giờ .
Đầ u gố i tô i ấ n và o đù i anh; mu bà n tay tô i sượ t qua ố ng quầ n anh ấ y. Hít nhữ ng hơi thở
nô ng và o cổ anh, tô i ra lệnh cho anh là m gì đó .
Rồ i mộ t cử độ ng nhỏ : ngó n tay cá i củ a anh vuố t ve vai tô i.
Tô i ngướ c mặ t lên để miệng tô i gầ n như chạ m và o cổ anh và tô i cả m thấ y anh nuố t mộ t, hai
lầ n. Chính cá ch anh nuố t nướ c bọ t - giố ng như anh đang đẩ y thứ gì đó xuố ng bên trong
mình - đã mang lạ i cho tô i dũ ng khí để á p mô i mình và o là n da anh. Đó chỉ là nụ hô n nử a vờ i
nhưng anh rù ng mình vì nó , và cả m giá c đó khiến tô i dâ ng trà o như mộ t cơn só ng.
Sau đó anh hô n lên đỉnh đầ u tô i, nụ hô n nử a vờ i củ a chính anh, và tô i lạ i á p miệng mình và o
cổ anh. Đó là cuộ c đố i thoạ i nử a hà nh độ ng, khô ng ai trong chú ng tô i cam kết đầ y đủ . Vẫ n
cò n cơ hộ i để quay đi, thay đổ i suy nghĩ. Nụ hô n nử a vờ i có thể quên nhưng nụ hô n trọ n vẹn
thì khô ng. Bà n tay anh siết chặ t vai tô i, cà ng lú c cà ng chặ t, và thứ gì đó bên trong cơ thể tô i
bắ t đầ u trỗ i dậ y. Tô i cố gắ ng kìm nó xuố ng, lo rằ ng nếu khô ng, tô i có thể lao tớ i, tó m lấ y cổ
anh ta và phá hỏ ng toà n bộ sự việc.
Sau đó , khô ng bá o trướ c, anh ta bỏ đi. Anh ấ y rờ i xa tô i và sau đó chú ng tô i khô ng cò n chạ m
và o nhau nữ a. Đằ ng sau cặ p kính, anh ấ y chớ p mắ t như thể đang là m quen vớ i á nh sá ng
mớ i. “Chú ng ta nên nó i về chuyện nà y,” anh nó i.
"Đượ c rồ i."
“Chuyện nà y nghiêm trọ ng đấ y.”
"Tô i biết."
“Chú ng ta đang vi phạ m rấ t nhiều quy tắ c.”
“Tô i biết, ” tô i nó i, khó chịu khi nghĩ rằ ng anh ấ y nghĩ tô i khô ng nhậ n ra điều nà y, rằ ng tô i
vẫ n chưa dà nh hà ng giờ để tìm ra chính xá c mứ c độ nghiêm trọ ng củ a chuyện nà y.
Anh nhìn tô i, vẻ mặ t ngơ ngá c và cứ ng rắ n. Trong hơi thở , anh ấ y lẩ m bẩ m, "Điều nà y khô ng
có thậ t."
Kim giâ y củ a đồ ng hồ lớ p họ c tích tắ c trô i qua. Vẫ n đang là giờ phụ c vụ củ a khoa. Cá nh cử a
đó ng lạ i, nhưng về mặ t kỹ thuậ t thì ai đó có thể bướ c và o bấ t cứ lú c nà o.
“Vậ y, cậ u muố n là m gì?” anh ấ y hỏ i.
Đó là mộ t câ u hỏ i quá lớ n. Nhữ ng gì tô i muố n phụ thuộ c và o nhữ ng gì anh ấ y muố n. "Tô i
khô ng biết."
Anh quay về phía cử a sổ , khoanh tay trướ c ngự c. Tôi không biết khô ng phả i là mộ t câ u trả
lờ i hay. Đó là nhữ ng gì mộ t đứ a trẻ sẽ nó i, chứ khô ng phả i mộ t ngườ i sẵ n sà ng và có khả
nă ng tự quyết định.
“Em thích ở bên anh,” tô i nó i. Anh ấ y đợ i tô i nó i thêm, và mắ t tô i đả o quanh lớ p họ c để tìm
từ thích hợ p. “Tô i cũ ng thích nhữ ng gì chú ng tô i là m.”
“Ý cậ u là gì khi nó i ‘chú ng ta là m gì’?” Anh ấ y muố n tô i nó i điều đó , nhưng tô i khô ng biết gọ i
nó là gì.
Tô i chỉ và o khoả ng khô ng giữ a cơ thể chú ng tô i. "Cá i nà y."
Anh mỉm cườ i yếu ớ t nó i: “Tô i cũ ng thích điều đó . Cá i nà y thì sao?" Anh nghiêng ngườ i về
phía trướ c và chạ m đầ u ngó n tay và o đầ u gố i tô i. "Bạ n có thích cá i nà y khô ng?"
Quan sá t khuô n mặ t tô i, đầ u ngó n tay anh trượ t lên châ n tô i và tiếp tụ c trượ t cho đến khi
chú ng chạ m và o đũ ng quầ n củ a tô i. Theo phả n xạ , hai châ n tô i kẹp chặ t lạ i, tó m lấ y tay anh.
“Điều đó đã quá xa,” anh thừ a nhậ n.
Tô i lắ c đầ u, thả lỏ ng châ n. "Đượ c rồ i."
"Khô ng ổ n." Tay anh trượ t ra khỏ i vá y tô i và trượ t như chấ t lỏ ng ra khỏ i ghế và rơi xuố ng
sà n. Quỳ xuố ng trướ c mặ t tô i, anh ấ y tự a đầ u và o lò ng tô i và nó i: “Anh sẽ hủ y hoạ i em.”
Đó là điều khó tin nhấ t đã xả y ra cho đến nay, kỳ quá i hơn cả việc anh ấ y nó i muố n hô n tô i
hay đưa tay vuố t ve châ n tô i. "Tôi sẽ hủy hoại bạn." Anh ấ y nó i điều đó vớ i vẻ đau khổ rõ
rà ng, thoá ng thấ y anh ấ y đã nghĩ về nó nhiều như thế nà o, vậ t lộ n vớ i nó như thế nà o. Anh
ấ y muố n là m điều đú ng đắ n, khô ng muố n là m tổ n thương tô i, nhưng đã cam chịu trướ c khả
nă ng anh ấ y sẽ là m như vậ y.
Vớ i hai tay treo lơ lử ng phía trên anh ấ y, tô i ghi lạ i cá c chi tiết củ a anh ấ y: tó c đen, thá i
dương mà u xá m; bộ râ u mượ t mà củ a ô ng kết thú c ở mộ t đườ ng cạ o sạ ch sẽ dướ i quai hà m.
Có mộ t vết cắ t nhỏ trên cổ anh ấ y, hơi sưng tấ y, và tô i tưở ng tượ ng anh ấ y sá ng hô m đó
trong phò ng tắ m, tay cầ m dao cạ o, cò n tô i đứ ng châ n trầ n trong phò ng ký tú c xá , bô i phấ n
trang điểm lên mặ t.
“Tô i muố n trở thà nh mộ t sự hiện diện tích cự c trong cuộ c số ng củ a bạ n,” anh nó i. “Mộ t
ngườ i mà bạ n có thể nhìn lạ i và nhớ đến mộ t cá ch trìu mến, ngườ i thầ y già vui tính, ngườ i
đã yêu bạ n mộ t cá ch thả m hạ i nhưng lạ i giữ im lặ ng và cuố i cù ng vẫ n là mộ t cậ u bé ngoan.”
Đầ u anh vẫ n nặ ng trên đù i tô i, châ n tô i bắ t đầ u run lên, ná ch và lưng đầ u gố i tô i toá t mồ hô i.
“Thật thảm hại khi yêu em.” Ngay khi anh ấ y nó i điều nà y, tô i trở thà nh mộ t ngườ i khá c mà
ngườ i khá c phả i lò ng, khô ng chỉ là mộ t cậ u bé ngố c nghếch bằ ng tuổ i tô i mà là mộ t ngườ i
đà n ô ng đã số ng cả cuộ c đờ i, đã là m và đã thấ y rấ t nhiều điều mà vẫ n nghĩ rằ ng tô i xứ ng
đá ng vớ i tình yêu củ a anh ấ y. Tô i cả m thấ y bị buộ c phả i vượ t qua mộ t ngưỡ ng cử a, bị đẩ y ra
khỏ i cuộ c số ng bình thườ ng củ a mình để đến mộ t nơi mà nhữ ng ngườ i đà n ô ng trưở ng
thà nh có thể yêu tô i mộ t cá ch thả m hạ i đến mứ c họ phả i quỳ dướ i châ n tô i.
“Có ngà y tô i ngồ i và o ghế củ a bạ n sau khi bạ n tan lớ p. Tô i tự a đầ u và o bà n như thể tô i đang
cố hít thở bạ n vậ y.” Anh ấ y nhấ c đầ u ra khỏ i lò ng tô i, xoa mặ t và ngồ i lên gó t châ n. “Có
chuyện quá i gì vớ i tô i vậ y? Tô i khô ng thể nó i vớ i bạ n điều nà y. Tô i sẽ cho anh gặ p á c mộ ng.”
Anh nhấ c mình trở lạ i ghế, và tô i biết mình phả i đưa ra điều gì đó để thuyết phụ c anh rằ ng
tô i khô ng sợ . Tô i cầ n phả i sá nh ngang vớ i anh ấ y, cho thấ y anh ấ y khô ng đơn độ c. “Anh lú c
nà o cũ ng nghĩ về em,” tô i nó i.
Trong giâ y lá t, khuô n mặ t anh sá ng bừ ng lên. Anh ta bắ t lấ y chính mình và chế giễu. "Giố ng
như bạ n là m vậ y."
“Mọ i lú c. Tô i bị á m ả nh."
“Điều đó tô i thấ y khó tin. Nhữ ng cô gá i xinh đẹp khô ng yêu nhữ ng ô ng già dâ m đã ng.”
“Anh khô ng dâ m đã ng.”
“Vẫ n chưa,” anh ấ y nó i, “nhưng nếu tô i tiến thêm bướ c nữ a về phía em thì tô i sẽ là m vậ y.”
Anh ấ y cầ n nhiều hơn nên tô i cho nhiều hơn. Tô i nó i vớ i anh ấ y rằ ng tô i viết nhữ ng bà i thơ
ngu ngố c củ a mình chỉ để anh ấ y đọ c (“Nhữ ng bà i thơ củ a anh khô ng ngu ngố c,” anh ấ y nó i.
“Xin đừ ng gọ i chú ng như vậ y.”), rằ ng tô i đã dà nh cả kỳ nghỉ lễ Tạ ơn để đọ c lolita và cả m
thấ y đã thay đổ i vì điều đó mà hô m nay tô i đã thay quầ n á o cho anh ấ y, rằ ng tô i đã đó ng cử a
lớ p lạ i vì tô i muố n chú ng tô i ở mộ t mình.
“Và tô i nghĩ chú ng ta có thể . . .” Tô i bỏ đi.
“Chú ng ta có thể là m gì cơ?”
Tô i trợ n mắ t, cườ i khú c khích. "Bạ n biết."
"Tô i khô ng."
Xoay nhẹ trên ghế, tô i nó i, “Rằ ng chú ng ta có thể, tô i khô ng biết, hô n nhau hay gì đó .”
"Bạ n muố n tô i hô n bạ n?"
Tô i nhấ c vai lên và cú i đầ u xuố ng để tó c xõ a xuố ng mặ t, xấ u hổ đến mứ c khô ng nó i ra đượ c.
“Có phả i vậ y khô ng?”
Đằ ng sau má i tó c củ a tô i, tô i khẽ cà u nhà u.
“Anh đã từ ng hô n chưa?” Anh ấ y vén tó c tô i ra để có thể nhìn thấ y tô i, và tô i lắ c đầ u khô ng,
quá lo lắ ng để nó i dố i.
Anh đứ ng dậ y và khó a cử a lớ p, tắ t đèn để khô ng ai có thể nhìn và o qua cử a sổ . Khi anh ấ y
ô m mặ t tô i trong tay, tô i nhắ m mắ t lạ i và nhắ m nghiền. Mô i anh khô khố c như quầ n á o bị
phơi nắ ng. Bộ râ u củ a anh ấ y mềm hơn tô i mong đợ i, nhưng cặ p kính củ a anh ấ y lạ i đau. Họ
đà o sâ u và o má tô i.
Có mộ t nụ hô n gầ n mô i, rồ i mộ t nụ hô n khá c. Anh ấ y phá t ra mộ t â m thanh hmm không lời
và sau đó là mộ t nụ hô n cở i mở kéo dà i mộ t lú c. Tô i khô ng thể tậ p trung và o nhữ ng gì đang
xả y ra, tâ m trí tô i đang ở quá xa, nó có thể thuộ c về ngườ i khá c. Trong suố t thờ i gian đó , tấ t
cả nhữ ng gì tô i có thể nghĩ là việc anh ấ y có cá i lưỡ i thậ t kỳ lạ là m sao.
Sau đó , ră ng tô i khô ng ngừ ng va và o nhau. Tô i muố n khô ng sợ hã i, nhếch mép cườ i và nó i
điều gì đó tá n tỉnh và bẽn lẽn, nhưng tấ t cả nhữ ng gì tô i có thể là m là lau mũ i bằ ng tay á o và
thì thầ m, "Tô i cả m thấ y thự c sự kỳ lạ ."
Anh hô n lên trá n tô i, thá i dương tô i, khó e hà m tô i. “Tô i hy vọ ng là mộ t điều kỳ lạ .”
Tô i biết mình nên nó i đồ ng ý, trấ n an anh ấ y, khô ng cho anh ấ y lý do để nghi ngờ tô i muố n
điều đó đến mứ c nà o, nhưng tô i chỉ nhìn chằ m chằ m và o khoả ng cá ch vừ a phả i cho đến khi
anh ấ y nghiêng ngườ i về phía trướ c và hô n tô i lầ n nữ a.

Tôi ngồ i ở chỗ thườ ng lệ ở bà n hộ i thả o, lò ng bà n tay đặ t phẳ ng trên mặ t bà n để giữ cho
mình khô ng chạ m và o vù ng da thô rá p ở khó e miệng. Nhữ ng họ c sinh khá c bướ c và o, cở i á o
khoá c và lô i bả n sao củ a Ethan Frome ra khỏ i ba lô . Họ khô ng biết chuyện gì đã xả y ra,
khô ng bao giờ có thể biết đượ c, nhưng tô i vẫ n muố n hét lên. Hoặ c nếu tô i khô ng thể hét lên,
tô i muố n ấ n gó t bà n tay củ a mình và o bà n, xuyên qua tấ m gỗ cho đến khi toà n bộ vậ t đó nứ t
ra và nhữ ng mả nh vụ n rơi xuố ng theo cá ch mà bí mậ t lan ra khắ p sà n nhà . .
Ở phía bên kia bà n, Tom ngả ngườ i ra sau, duỗ i hai tay ra sau đầ u để á o vét lên, để lộ bụ ng
và i inch. Ghế củ a Jenny trố ng. Trướ c khi Tom bướ c và o, Hannah Levesque đã nó i điều gì đó
về việc họ chia tay, nhữ ng tin đồ n có thể khiến tô i quay cuồ ng hai thá ng trướ c. Bâ y giờ nó
hầ u như khô ng đă ng ký. Hai thá ng dà i như cả cuộ c đờ i.
Trong giờ họ c, khi thầ y Strane giả ng về Ethan Frome, tay thầ y hơi run, ngạ i nhìn về phía tô i
—hoặ c khô ng, bâ y giờ thậ t nự c cườ i khi nghĩ thầ y ấ y là “thầ y”. Nhưng ý nghĩ gọ i anh ấ y
bằ ng tên cũ ng có vẻ sai lầ m. Có lú c anh ấ y đưa tay lên trá n, mấ t đi dò ng suy nghĩ, điều mà
tô i chưa từ ng thấ y anh ấ y là m trướ c đâ y.
“Đú ng,” anh lầ m bầ m. "Tô i đã ở đâ u?"
Đồ ng hồ phía trên khung cử a tích tắ c hai, ba, bố n giâ y. Hannah Levesque đưa ra mộ t số
quan điểm rõ rà ng đến đau lò ng về cuố n tiểu thuyết, và thay vì gạ t cô ấ y đi, Strane nó i,
"Đú ng, chính xá c." Quay lên bả ng, anh viết nhữ ng chữ lớ n, Ai là người có lỗi? và đạ i dương
gầ m thét bên tai tô i.
Anh ấ y nó i về toà n bộ cố t truyện củ a cuố n tiểu thuyết mặ c dù chú ng tô i chỉ phả i đọ c nă m
mươi trang đầ u tiên trướ c lớ p. Sứ c hấ p dẫ n củ a Mattie trẻ tuổ i và câ u hỏ i hó c bú a về đạ o
đứ c củ a Ethan lớ n tuổ i hơn, đã kết hô n. Liệu tình yêu củ a Ethan dà nh cho cô ấ y có thự c sự
sai lầ m khô ng? Anh số ng trong cả nh hoang tà n. Tấ t cả nhữ ng gì anh ấ y có là Zeena ố m yếu ở
tầ ng trên. “Mọ i ngườ i sẽ mạ o hiểm mọ i thứ để có đượ c mộ t chú t gì đó đẹp đẽ,” Strane nó i,
vớ i giọ ng nó i rấ t châ n thà nh đến mứ c khiến cả bà n hộ i thả o vang lên nhữ ng trà ng cườ i.
Lẽ ra bâ y giờ tô i đã quen vớ i điều nà y nhưng nó vẫ n thậ t kỳ quá i - là m sao anh ấ y có thể nó i
về nhữ ng cuố n sá ch và cả về tô i nữ a, mà họ chẳ ng biết gì cả . Giố ng như khi anh ấ y chạ m và o
tô i sau bà n là m việc củ a anh ấ y trong khi nhữ ng ngườ i khá c ngồ i và o bà n, đang viết luậ n á n
củ a họ . Mọ i chuyện xả y ra ngay trướ c mắ t họ . Có vẻ như tấ t cả đều quá bình thườ ng để có
thể nhậ n ra.
Ai là người có lỗi? Anh ấ y gạ ch châ n câ u hỏ i và tìm đến chú ng tô i để tìm câ u trả lờ i. Anh ấ y
đang gặ p khó khă n. Bâ y giờ tô i thấ y điều đó . Khô ng phả i là anh ấ y lo lắ ng khi ở gầ n tô i; anh
ấ y đang tự hỏ i liệu mình có là m gì sai khô ng. Nếu dũ ng cả m hơn, tô i sẽ giơ tay và nó i về
Ethan Frome và về anh ấ y, Anh ấy không làm gì sai cả. Hoặ c tô i sẽ nó i, Mattie cũng không
nên chia sẻ một phần trách nhiệm sao? Nhưng tô i ngồ i im lặ ng, mộ t con chuộ t nhỏ sợ hã i.
Cuố i giờ họ c, Ai là người có lỗi? vẫ n trả i dà i trên bả ng đen. Nhữ ng họ c sinh khá c lầ n lượ t
qua cử a, dọ c hà nh lang và ra sâ n, nhưng tô i cứ thong thả . Tô i kéo dâ y kéo ba lô , cú i xuố ng
giả vờ buộ c dâ y già y, chậ m rã i như con lườ i. Anh ấ y khô ng nhậ n ra tô i cho đến khi hà nh
lang bên ngoà i lớ p họ c vắ ng tanh. Khô ng có nhâ n chứ ng.
"Bạ n dạ o nà y thế nà o?" anh ấ y hỏ i.
Tô i cườ i rạ ng rỡ , kéo dâ y ba lô . "Tô i ổ n." Tô i biết tô i khô ng thể thể hiện dù chỉ mộ t chú t đau
khổ . Nếu tô i là m vậ y, anh ấ y có thể sẽ quyết định rằ ng tô i khô ng thể chịu đượ c thêm bấ t kỳ
nụ hô n nà o nữ a.
“Tô i lo rằ ng bạ n có thể cả m thấ y choá ng ngợ p,” anh nó i.
"Tô i khô ng."
"Đượ c rồ i." Anh thở ra. “Có vẻ như cậ u đang là m tố t hơn tô i.”
Chú ng tô i quyết định tô i sẽ ghé qua sau, sau giờ phụ c vụ củ a khoa khi tò a nhà nhâ n vă n yên
tĩnh. Khi tô i gầ n ra khỏ i cử a, anh ấ y nó i, "Trô ng em thậ t đá ng yêu."
Tô i khô ng thể ngă n đượ c nụ cườ i đang ngự trị trên khuô n mặ t mình. Trô ng tô i thậ t đá ng
yêu - chiếc á o len mà u xanh đậ m, chiếc quầ n nhung kẻ vừ a vặ n nhấ t, má i tó c gợ n só ng xõ a
xuố ng vai. Đó là mụ c đích.
Khi tô i trở lạ i lớ p họ c, mặ t trờ i đã lặ n và khô ng có rèm cử a sổ nên chú ng tô i tắ t đèn, ngồ i
sau bà n anh ấ y và hô n nhau trong bó ng tố i.
***
Cô . Thompson tổ chứ c mộ t Ô ng già Noel bí mậ t trong ký tú c xá và tô i vẽ tên Jenny, điều đó
có vẻ đau lò ng. Thay và o đó tấ t cả nhữ ng gì tô i cả m thấ y là mộ t sự khó chịu mơ hồ . Tô i lấ y
mườ i đô la định dù ng là m quà tặ ng và đi đến cử a hà ng tạ p hó a, mua cho cô ấ y mộ t câ n cà
phê xay củ a nhã n hiệu chung và dà nh phầ n cò n lạ i để mua đồ ă n nhẹ cho mình. Tô i thậ m chí
cò n khô ng bọ c cà phê; tạ i buổ i trao đổ i quà , tô i đưa nó cho cô ấ y trong chiếc tú i nhự a đự ng
hà ng tạ p hó a.
"Cá i nà y là cá i gì?" cô ấ y hỏ i, nhữ ng lờ i đầ u tiên cô ấ y nó i vớ i tô i kể từ mù a xuâ n nă m ngoá i
và o ngà y cuố i cù ng củ a nă m - câ u nó i tôi đoán là tôi sẽ gặp bạn xung quanh , cô ấ y ném qua
vai khi rờ i khỏ i phò ng ký tú c xá củ a chú ng tô i.
“Đó là quà củ a cậ u.”
“Anh khô ng gó i nó lạ i à ?” Cô ấ y mở chiếc tú i bằ ng đầ u ngó n tay, như thể đang lo lắ ng bên
trong có thứ gì.
“Đó là cà phê,” tô i nó i. “Bở i vì anh luô n uố ng cà phê hay gì đó .”
Cô ấ y nhìn xuố ng nó , chớ p mắ t mạ nh đến nỗ i trong giâ y lá t tô i kinh hã i, nghĩ rằ ng cô ấ y sắ p
khó c. "Đâ y." Cô ấ y đẩ y mộ t phong bì cho tô i. “Tô i cũ ng biết tên củ a bạ n.”
Bên trong phong bì là mộ t tấ m thiệp và bên trong là mộ t phiếu quà tặ ng trị giá hai mươi đô
la củ a hiệu sá ch ở trung tâ m thà nh phố . Tô i mộ t tay cầ m phiếu quà tặ ng, tay kia cầ m tấ m
thiệp, mắ t đả o qua đả o lạ i giữ a chú ng. Bên trong tấ m thiệp, cô viết, Giáng sinh vui vẻ,
Vanessa. Tôi biết chúng tôi đã không giữ liên lạc nhưng tôi hy vọng chúng tôi có thể nỗ lực
hàn gắn tình bạn của mình.
"Tạ i sao bạ n lạ i là m như vậ y?" Tô i hỏ i. “Chú ng tô i chỉ đượ c phép chi mườ i đô la.”
Cô Thompson di chuyển từ cặ p nà y sang cặ p khá c, nhậ n xét về tấ t cả cá c mó n quà . Khi đến
chỗ chú ng tô i, cô ấ y nhìn thấ y đô i má ử ng đỏ củ a Jenny, tú i cà phê rẻ tiền đượ c hú t châ n
khô ng rơi xuố ng sà n, cả m giá c tộ i lỗ i hiện rõ trên khuô n mặ t tô i.
“Mmm, quả là mộ t mó n quà tuyệt vờ i!” Cô Thompson nó i, nhiệt tình đến mứ c tô i nghĩ cô ấ y
đang nó i về phiếu quà tặ ng, nhưng ý cô ấ y là cà phê. “Theo như tô i đượ c biết, bạ n khô ng
bao giờ có thể uố ng quá nhiều caffeine. Vanessa, bạ n đã nhậ n đượ c gì thế?”
Tô i giơ phiếu quà tặ ng lên và cô Thompson nở mộ t nụ cườ i nhẹ. “Điều đó cũ ng hay đấ y.”
“Tô i có bà i tậ p về nhà phả i là m,” Jenny nó i. Cô ấ y cầ m cố c cà phê lên bằ ng hai ngó n tay, như
thể đó là thứ gì đó thô thiển mà cô ấ y khô ng muố n chạ m và o, rồ i rờ i khỏ i phò ng sinh hoạ t
chung. Tô i muố n nó i nhiều hơn, hét vớ i cô ấ y rằ ng lý do duy nhấ t cô ấ y muố n là m bấ t cứ
điều gì vớ i tô i là vì Tom đã chia tay cô ấ y, và đã quá muộ n vì tô i đã bướ c tiếp. Bâ y giờ tô i
đang là m nhữ ng việc mà Jenny thậ m chí khô ng thể tưở ng tượ ng đượ c.
Cô Thompson quay sang tô i. “Tô i nghĩ đó là mộ t mó n quà chu đá o, Vanessa. Vấ n đề khô ng
chỉ là bạ n chi bao nhiêu tiền.”
Khi đó tô i nhậ n ra tạ i sao cô ấ y lạ i tử tế - cô ấ y nghĩ tô i nghèo đến mứ c chỉ có mộ t tú i cà phê
giá ba đô la là tấ t cả nhữ ng gì tô i có thể mua đượ c. Giả định nà y vừ a buồ n cườ i vừ a xú c
phạ m, nhưng tô i khô ng sử a cô ấ y.
"Bệnh đa xơ cứ ng. Thompson, bạ n định là m gì và o dịp Giá ng sinh vậ y?” Deanna hỏ i.
“Về nhà ở New Jersey mộ t thờ i gian,” cô nó i. “Có thể sẽ có mộ t chuyến đi đến Vermont vớ i
bạ n bè.”
"Bạ n trai củ a bạ n thì sao?" Lucy hỏ i.
“Khô ng thể nó i là tô i có mộ t trong số đó .” Cô Thompson bướ c đi để xem mộ t số mó n quà Bí
mậ t khá c củ a Ô ng già Noel, và tô i quan sá t cá ch cô ấ y chắ p tay sau lưng và giả vờ như khô ng
nghe thấ y Deanna thì thầ m vớ i Lucy, "Tô i tưở ng ô ng Strane là bạ n trai củ a cô ấ y?"
Một buổ i chiều, Strane nó i vớ i tô i rằ ng tên củ a tô i có nguồ n gố c từ Jonathan Swift, nhà vă n
ngườ i Ireland, và Swift từ ng biết mộ t ngườ i phụ nữ tên là Esther Vanhomrigh, biệt danh là
Essa. Strane nó i: “Anh ấ y đã tá ch tên củ a cô ấ y ra và ghép lạ i thà nh mộ t cá i gì đó mớ i. “Van-
essa đã trở thà nh Vanessa. Trở thà nh bạ n.”
Tô i khô ng nó i ra, nhưng đô i khi tô i cả m thấ y đó chính xá c là nhữ ng gì anh ấ y đang là m vớ i
tô i - chia cắ t tô i ra từ ng mả nh, gắ n tô i trở lạ i như mộ t ngườ i mớ i.
Anh ấ y nó i rằ ng Vanessa lầ n đầ u tiên yêu Swift và cô ấ y trẻ hơn hai mươi hai tuổ i. Anh ấ y là
gia sư củ a cô ấ y. Strane đi đến giá sá ch phía sau bà n là m việc củ a mình và tìm thấ y bả n sao
củ a bà i thơ Swift viết có tên “Cadenus và Vanessa”. Nó dà i sá u mươi trang, toà n bộ nộ i dung
về mộ t cô gá i trẻ yêu cô giá o củ a mình. Tim tô i đậ p thình thịch khi đọ c qua bà i thơ, nhưng
tô i cả m thấ y á nh mắ t anh ấ y đang nhìn mình nên tô i cố gắ ng khô ng để lộ ra ngoà i, nhú n vai
và nó i bằ ng giọ ng lườ i biếng nhấ t củ a mình, “Tô i đoá n là điều đó khá buồ n cườ i.”
Strane cau mà y. “Tô i nghĩ nó kỳ lạ , khô ng buồ n cườ i.” Anh ta đặ t cuố n sá ch trở lạ i kệ và lầ m
bầ m, “Nó dính và o da tô i. Khiến tô i bắ t đầ u nghĩ về số phậ n.”
Tô i nhìn anh ấ y ngồ i ở bà n là m việc và mở cuố n sổ điểm củ a mình ra. Và nh tai anh đỏ bừ ng,
như đang xấ u hổ . Tô i có khả nă ng là m anh ấ y xấ u hổ khô ng? Tô i quên đô i khi anh ấ y cũ ng
có thể dễ bị tổ n thương.
“Tô i biết ý bạ n là gì,” tô i nó i.
Anh ấ y nhìn lên từ cuố n sá ch củ a mình, á nh sá ng lấ p lá nh từ cặ p kính củ a anh ấ y.
“Tô i có cả m giá c như toà n bộ chuyện nà y là định mệnh vậ y.”
“Toà n bộ chuyện nà y,” anh lặ p lạ i. “Ý bạ n là chú ng ta là m gì cù ng nhau?”
Tô i gậ t đầ u. “Có lẽ đâ y là việc tô i sinh ra để là m.”
Khi lờ i nó i củ a tô i ghi nhớ , mô i anh ấ y bắ t đầ u run rẩ y như thể anh ấ y đang cố gắ ng hết sứ c
để khô ng cườ i. “Đi đó ng cử a lạ i,” anh nó i. "Tắ t đèn."

Tôi dù ng điện thoạ i cô ng cộ ng ở phò ng sinh hoạ t chung Gould để gọ i về nhà và o Chủ nhậ t
trướ c kỳ nghỉ lễ Giá ng sinh, và mẹ nó i mẹ phả i đó n tô i và o thứ Ba thay vì thứ Tư, nghĩa là có
thêm mộ t ngà y nghỉ, thêm mộ t ngà y khô ng bị că ng thẳ ng. Thậ t khó để vượ t qua mộ t ngà y
cuố i tuầ n mà khô ng có anh ấ y; Tô i khô ng biết là m cá ch nà o để số ng só t qua ba tuầ n, nên khi
cô ấ y nó i vớ i tô i điều nà y, tô i cả m thấ y như sà n nhà mở ra bên dướ i.
“Anh thậ m chí cò n khô ng hỏ i tô i! Anh khô ng thể quyết định sẽ đó n em sớ m cả ngà y mà
khô ng hỏ i em có đượ c khô ng ”. Sự hoả ng loạ n củ a tô i tă ng dầ n và tô i cố gắ ng khô ng khó c.
“Tô i có trá ch nhiệm,” tô i nó i. “Có những việc tôi phải làm .”
"Điều gì?" Mẹ hỏ i. “Chú a ơi, sao ngà i lạ i khó chịu thế? Cá i nà y đến từ đâ u thế?”
Á p trá n và o tườ ng, tô i hít mộ t hơi rồ i cố gắ ng thoá t ra, “Có mộ t cuộ c họ p câ u lạ c bộ viết
sá ng tạ o mà tô i khô ng thể bỏ lỡ .”
"Ồ ." Mẹ thở ra như thể đang mong đợ i điều gì đó nghiêm trọ ng hơn. “Chà , tô i sẽ khô ng đến
đó cho đến sá u giờ . Điều đó sẽ giú p bạ n có đủ thờ i gian để tham dự cuộ c họ p.”
Cô cắ n mộ t miếng và nó nhai giò n giữ a hai hà m ră ng. Tô i ghét cá ch mẹ vừ a ă n vừ a nó i
chuyện vớ i tô i, dọ n dẹp hoặ c nó i chuyện vớ i bố cù ng lú c. Đô i khi cô ấ y mang điện thoạ i và o
phò ng tắ m và tô i khô ng nhậ n ra cho đến khi nghe thấ y tiếng nướ c xả ở phía sau.
“Tô i khô ng biết là bạ n lạ i thích câ u lạ c bộ đó đến thế,” cô nó i.
Tô i lau mũ i bằ ng cổ tay á o bẩ n củ a mình. “Khô ng phả i là tô i thích nó . Đó là về việc thự c hiện
trá ch nhiệm củ a mình mộ t cá ch nghiêm tú c.”
“Ừ m.” Cô cắ n thêm mộ t miếng nữ a, và thứ gì đó kêu lạ ch cạ ch trong ră ng cô .

Vào thứ Hai, khi Strane và tô i ngồ i trong lớ p họ c tố i, tô i khô ng cho anh ấ y hô n mình. Tô i
quay đi và vặ n châ n mình ra khỏ i tầ m vớ i củ a anh ấ y.
"Có gì sai?" anh ấ y hỏ i.
Tô i lắ c đầ u, khô ng biết giả i thích thế nà o. Anh ấ y dườ ng như hoà n toà n khô ng bậ n tâ m đến
kỳ nghỉ sắ p tớ i. Anh ấ y thậ m chí cò n chưa đưa nó lên.
“Khô ng sao đâ u nếu em khô ng muố n anh chạ m và o em,” anh nó i. “Chỉ cầ n bả o tô i dừ ng lạ i.”
Anh nghiêng ngườ i lạ i gầ n, nhìn tô i, cố gắ ng nhậ n ra vẻ mặ t củ a tô i trong bó ng tố i. Tô i có
thể nhìn thấ y á nh mắ t lấ p lá nh củ a anh ấ y vì anh ấ y khô ng đeo kính - kể từ khi tô i nó i vớ i
anh ấ y rằ ng chú ng là m đau mặ t tô i, anh ấ y đã thá o chú ng ra trướ c khi chú ng tô i hô n nhau.
“Tô i ướ c gì có thể, nhưng tô i khô ng thể đọ c đượ c suy nghĩ củ a bạ n,” anh nó i.
Đầ u ngó n tay anh chạ m và o đầ u gố i tô i và chờ xem tô i có giậ t ra khô ng. Khi tô i khô ng là m
vậ y, tay anh lầ n xa hơn lên đù i, qua hô ng và quanh eo tô i, bá nh xe củ a ghế kêu cọ t kẹt khi
anh kéo tô i lạ i gầ n. Tô i thở dà i, tự a và o anh, thâ n thể anh như mộ t ngọ n nú i.
“Chỉ là chú ng ta sẽ khô ng thể là m điều nà y mộ t lầ n nữ a trong thờ i gian dà i,” tô i nó i. “Cả ba
tuầ n.”
Tô i cả m thấ y anh ấ y thư giã n. “Đó là lý do cậ u đang hờ n dỗ i à ?”
Cá ch anh ấ y cườ i khiến tô i bắ t đầ u khó c, như thể tô i thậ t lố bịch, nhưng anh ấ y nghĩ rằ ng
chính ý nghĩ nhớ anh ấ y đã khiến tô i rấ t khó chịu.
“Anh sẽ khô ng đi đâ u cả ,” anh nó i, hô n lên trá n tô i. Anh ấ y gọ i tô i là ngườ i nhạ y cả m. "Giố ng
mộ t . . .” Anh dừ ng lạ i và cườ i nhẹ. “Tô i định nó i như mộ t cô bé. Đô i khi tô i quên mấ t rằ ng
đó chính xá c là con ngườ i củ a bạ n.”
Tô i quay mặ t sâ u hơn và o anh và thì thầ m rằ ng tô i cả m thấ y mấ t kiểm soá t. Tô i muố n anh
ấ y nó i rằ ng anh ấ y cũ ng cả m thấ y như vậ y, nhưng anh ấ y chỉ tiếp tụ c vuố t tó c tô i. Có lẽ anh
khô ng cầ n phả i nó i điều đó . Tô i nghĩ đến đầ u anh ấ y trong lò ng tô i và o buổ i chiều đầ u tiên
chú ng tô i hô n nhau, cá ch anh ấ y rên rỉ, tôi sẽ hủy hoại em. Tấ t nhiên là anh ấ y mấ t kiểm
soá t; bạ n phả i quan tâ m để là m nhữ ng gì chú ng tô i đang là m.
Anh kéo ra, hô n lên khó e miệng tô i. “Tô i có mộ t ý tưở ng,” anh nó i.
Mặ t đấ t bên ngoà i phủ đầ y tuyết, phả n chiếu đủ á nh sá ng và o lớ p họ c để tô i có thể nhìn thấ y
nụ cườ i củ a anh, nhữ ng nếp nhă n hiện ra quanh mắ t anh. Nhìn gầ n, khuô n mặ t anh ta rờ i
rạ c, to lớ n. Trên số ng mũ i củ a anh ấ y có nhữ ng vết lõ m từ cặ p kính khô ng bao giờ biến mấ t.
“Nhưng bạ n phả i hứ a sẽ khô ng đồ ng ý vớ i nhữ ng gì tô i đề xuấ t trừ khi bạ n thự c sự muố n,”
anh nó i. "Đượ c rồ i?"
Tô i khụ t khịt, lau mắ t. "Đượ c rồ i."
“Điều gì sẽ xả y ra nếu sau kỳ nghỉ Giá ng sinh. . . nó i rằ ng, thứ sá u đầ u tiên chú ng tô i sẽ trở
lạ i. . .” Anh hít mộ t hơi. “Nếu cậ u đến nhà tô i thì sao?”
Tô i chớ p mắ t ngạ c nhiên. Tô i cho rằ ng điều nà y cuố i cù ng sẽ xả y ra, nhưng có vẻ như điều
nà y sẽ sớ m xả y ra, mặ c dù có thể khô ng. Chú ng tô i đã hô n nhau đượ c hơn hai tuầ n.
Khi tô i khô ng nó i gì, anh ấ y tiếp tụ c. “Tô i nghĩ sẽ thậ t tuyệt khi dà nh thờ i gian cù ng nhau
bên ngoà i lớ p họ c nà y. Chú ng ta có thể ă n tố i, nhìn nhau khi đèn vẫ n sá ng. Sẽ rấ t vui phả i
khô ng?”
Ngay lậ p tứ c, tô i sợ hã i. Tô i ướ c mình khô ng như vậ y và nhai bên trong má , tô i cố gắ ng hết
sứ c để hợ p lý hó a nó . Tô i khô ng sợ anh ta mà sợ cơ thể anh ta - kích thướ c khổ ng lồ củ a nó ,
sự kỳ vọ ng rằ ng tô i sẽ là m mọ i thứ vớ i nó . Chỉ cầ n cò n ở trong lớ p thì hô n nhau là tấ t cả
nhữ ng gì chú ng tô i có thể là m, nhưng đến nhà anh ấ y nghĩa là chuyện gì cũ ng có thể xả y ra.
Đó là điều hiển nhiên sẽ xả y ra. Có nghĩa là tình dụ c.
“Là m sao tô i có thể đến đó đượ c?” Tô i hỏ i. “Cò n giờ giớ i nghiêm thì sao?”
“Sau đó hã y rờ i khỏ i ký tú c xá . Tô i có thể đợ i bạ n ở bã i đậ u xe phía sau và đưa bạ n đi. Rồ i
sá ng mai tô i sẽ đưa cậ u về đủ sớ m để khô ng ai có thể biết đượ c điều đó .”
Khi tô i cò n do dự , cơ thể anh cứ ng đờ . Chiếc ghế củ a anh ấ y lă n về phía sau, trá nh xa tô i và
khô ng khí lạ nh phả và o châ n tô i. Anh ấ y nó i: “Tô i sẽ khô ng ép buộ c bạ n nếu bạ n chưa sẵ n
sà ng.
"Tô i đã sẵ n sà ng."
“Có vẻ như khô ng phả i vậ y.”
“Đú ng vậ y,” tô i nhấ n mạ nh. “Tô i sẽ tớ i.”
“Nhưng đó có phả i là điều cậ u muố n khô ng?”
"Vâ ng."
“Có thậ t vậ y khô ng?”
"Đúng."
Anh ấ y nhìn tô i chằ m chằ m, á nh mắ t anh ấ y đả o qua đả o lạ i. Tô i gặ m chặ t má mình hơn,
nghĩ rằ ng có lẽ anh ấ y sẽ khô ng giậ n tô i nếu tô i là m tổ n thương bả n thâ n đến mứ c khiến
mộ t giọ t nướ c mắ t mớ i trà o ra.
“Nghe nà y,” anh ấ y nó i, “Tô i khô ng có kỳ vọ ng gì cả . Tô i rấ t vui đượ c ngồ i trên ghế dà i vớ i
bạ n và xem phim. Chú ng ta thậ m chí khô ng cầ n phả i nắ m tay nếu bạ n khô ng muố n, đượ c
chứ ? Điều quan trọ ng là bạ n khô ng bao giờ cả m thấ y bị ép buộ c. Đó là cá ch duy nhấ t tô i có
thể số ng vớ i chính mình.”
“Tô i khô ng cả m thấ y bị ép buộ c.”
“Anh khô ng à ? Thậ t sao?”
Tô i lắ c đầ u.
"Tố t. Tố t đấ y." Anh vớ i lấ y tay tô i. “Cô là ngườ i chịu trá ch nhiệm ở đâ y, Vanessa. Bạ n quyết
định nhữ ng gì chú ng tô i là m.
Tô i tự hỏ i liệu anh ấ y có thự c sự tin điều đó khô ng. Anh chạ m và o tô i trướ c, nó i muố n hô n
tô i, nó i vớ i tô i rằ ng anh yêu tô i. Mỗ i bướ c đầ u tiên đều do anh ấ y thự c hiện. Tô i khô ng cả m
thấ y bị ép buộ c và tô i biết mình có quyền nó i khô ng, nhưng điều đó khô ng có nghĩa là phả i
chịu trá ch nhiệm. Nhưng có lẽ anh phả i tin điều đó . Có lẽ có cả mộ t danh sá ch nhữ ng điều
anh ấ y phả i tin.
***
F hoặ c Giá ng sinh tô i nhậ n đượ c: mộ t tờ nă m mươi đô la; hai chiếc á o len, mộ t chiếc dệt kim
mà u hoa oả i hương, chiếc cò n lạ i mà u trắ ng; mộ t đĩa CD Fiona Apple mớ i để thay thế đĩa CD
bị trầ y xướ c củ a tô i; ủ ng từ cử a hà ng đạ i lý LLBean, nhưng bạ n chỉ có thể biết đườ ng khâ u
bị rố i nếu nhìn kỹ; mộ t ấ m đun nướ c điện cho phò ng ký tú c xá củ a tô i; mộ t hộ p kẹo đườ ng
phong; tấ t và đồ ló t; mộ t quả cam sô cô la.
Ở nhà vớ i bố mẹ, tô i cố gắ ng hết sứ c để Strane và o ngă n kéo và đó ng chặ t lạ i. Tô i chố ng lạ i
sự thô i thú c nằ m trên giườ ng mơ mộ ng và viết về anh ấ y, thay và o đó là m nhữ ng việc khiến
tô i cả m thấ y mình giố ng như cô gá i ngà y xưa - đọ c sá ch bên bếp củ i; cù ng mẹ cắ t quả sung
và quả ó c chó ở bà n bếp; giú p bố chở mộ t cá i câ y về nhà , chú chó con Babe nhả y nhó t bên
cạ nh chú ng tô i như mộ t chú cá heo lô ng và ng đầ y lô ng khi chú ng tô i lê bướ c trên tuyết. Hầ u
hết cá c đêm sau khi bố đi ngủ và Babe theo bố lên lầ u, mẹ và tô i nằ m trên ghế dà i xem TV.
Chú ng tô i thích nhữ ng chương trình giố ng nhau: phim cổ trang, Ally McBeal, Chương trình
hàng ngày . Chú ng ta cù ng cườ i vớ i Jon Stewart, rù ng mình khi George W. Bush xuấ t hiện
trên mà n ả nh. Cuộ c kiểm phiếu lạ i đã kết thú c từ lâ u, Bush tuyên bố là ngườ i chiến thắ ng.
“Tô i vẫ n khô ng thể tin đượ c là anh ta đã đá nh cắ p cuộ c bầ u cử ,” tô i nó i.
“Tấ t cả bọ n họ đều ă n cắ p cá c cuộ c bầ u cử ,” mẹ nó i. “Nó khô ng quá tệ khi mộ t đả ng viên
Đả ng Dâ n chủ là m điều đó .”
Trong khi chú ng tô i xem TV và ă n mó n bá nh quy chanh gừ ng đắ t tiền, mẹ giấ u trên nó c tủ
đự ng thứ c ă n, mẹ nhích châ n về phía tô i và cố gắ ng thọ c chú ng và o dướ i mô ng tô i mặ c dù
tô i rấ t ghét điều đó . Khi tô i cà u nhà u, cô ấ y bả o tô i đừ ng cá u kỉnh nữ a. “Em đã từ ng ở trong
bụ ng anh, em biết đấ y.”
Tô i kể cho mẹ nghe về tờ giấ y Jenny đưa cho tô i kèm theo mó n quà Ô ng già Noel bí mậ t, về
việc tô i và cô ấ y hà n gắ n tình bạ n củ a chú ng tô i, và mẹ nhếch mép cườ i, chỉ tay và o tô i. “Tô i
đã nó i vớ i bạ n là cô ấ y sẽ cố gắ ng là m điều đó . Tô i hy vọ ng bạ n khô ng rơi và o tình trạ ng đó .”
Cô ngủ thiếp đi, má i tó c và ng như nướ c rử a bá t rố i tung trên mặ t khi TV chuyển sang
chương trình thô ng tin thương mạ i. Đâ y là lú c Strane gầ m rú quay lạ i, khi ngô i nhà tĩnh lặ ng
và tô i là ngườ i duy nhấ t cò n thứ c. Tô i nhìn chằ m chằ m và o mà n hình vớ i đô i mắ t đờ đẫ n và
cả m thấ y anh ấ y ở đó cù ng tô i, ô m tô i, luồ n tay anh ấ y và o dướ i quầ n pyjama củ a tô i. Ở đầ u
bên kia củ a chiếc ghế dà i, mẹ tô i ngá y, là m tô i giậ t mình tỉnh giấ c, cò n tô i thì chạ y lên lầ u.
Phò ng ngủ củ a tô i là khô ng gian an toà n duy nhấ t để anh ấ y và o, nơi tô i có thể đó ng cử a lạ i,
nằ m trên giườ ng và tưở ng tượ ng cả m giá c khi ở trong nhà anh ấ y, cả m giá c quan hệ tình
dụ c sẽ như thế nà o. Anh ấ y sẽ trô ng như thế nà o khi cở i bỏ quầ n á o.
Tô i lụ c lạ i nhữ ng số cũ củ a Seventeen, tìm kiếm nhữ ng bà i viết về quan hệ tình dụ c lầ n đầ u
tiên trong trườ ng hợ p tô i nên là m gì đó để chuẩ n bị cho bả n thâ n, nhưng tấ t cả đều nó i
nhữ ng điều ngớ ngẩ n như, “Quan hệ tình dụ c là mộ t vấ n đề lớ n, đừ ng' Bạ n khô ng cả m thấ y
bị á p lự c phả i là m điều đó , bạ n có tấ t cả thờ i gian trên thế giớ i! Vì vậ y, tô i lên mạ ng và tìm
thấ y mộ t chủ đề trên bả ng tin có tiêu đề “Lờ i khuyên về việc là m mấ t thẻ V củ a bạ n” và lờ i
khuyên duy nhấ t dà nh cho cá c cô gá i là “Đừ ng chỉ nằ m đó ,” nhưng điều đó có nghĩa là gì?
Nhậ n đượ c trên đầ u? Tô i cố tưở ng tượ ng mình là m điều đó vớ i Strane, nhưng nó quá xấ u
hổ ; toà n thâ n tô i co rú m lạ i khi nghĩ đến điều đó . Tô i đó ng trình duyệt, đầ u tiên kiểm tra
lịch sử tìm kiếm ba lầ n để chắ c chắ n rằ ng tô i đã xó a mọ i thứ .
Đêm trướ c khi chú ng tô i lá i xe về Browick, trong khi bố mẹ tô i trô ng chừ ng Tom Brokaw,
tô i lẻn và o phò ng họ và mở ngă n kéo trên cù ng tủ quầ n á o củ a mẹ tô i, lụ c lọ i á o ngự c và đồ
ló t cho đến khi tô i tìm thấ y mộ t chiếc vá y ngủ đen mượ t có gắ n thẻ mà u và ng. . Trở lạ i
phò ng ngủ , tô i thử nó mà khô ng có bấ t cứ thứ gì bên dướ i. Nó hơi dà i, dà i tớ i đầ u gố i tô i,
nhưng bó sá t, đườ ng nét cơ thể tô i lộ ra trô ng có vẻ trưở ng thà nh và gợ i cả m. Nhìn và o
gương, tô i bú i tó c lên đỉnh đầ u và để nó xõ a xuố ng mặ t. Tô i cắ n mô i dướ i cho đến khi nó
sưng tấ y và đỏ bừ ng. Mộ t trong nhữ ng sợ i dâ y rơi xuố ng cá nh tay tô i và tô i tưở ng tượ ng
Strane, vớ i nụ cườ i dịu dà ng trịch thượ ng, quà ng nó lên vai tô i. Và o buổ i sá ng, tô i nhét chiếc
vá y ngủ và o đá y tú i và khô ng thể ngừ ng mỉm cườ i trong suố t chặ ng đườ ng quay về
Browick, hà i lò ng vì việc bỏ đi mộ t thứ gì đó , bấ t cứ thứ gì thậ t dễ dà ng.

Trong khuô n viên trườ ng, nhữ ng bờ tuyết cao hơn, đồ trang trí Giá ng sinh khô ng cò n nữ a,
và ký tú c xá bố c mù i giấ m ngườ i ta dù ng để lau sà n gỗ cứ ng. Sá ng sớ m thứ Hai, tô i đến tò a
nhà nhâ n vă n để tìm Strane. Khi nhìn thấ y tô i, khuô n mặ t anh sá ng lên, nở mộ t nụ cườ i toe
toét, mộ t cá i miệng đó i khá t. Anh khó a cử a lớ p và ấ n tô i và o tủ đự ng hồ sơ, hô n tô i mạ nh
đến mứ c gầ n như gặ m nhấ m tô i, ră ng chú ng tô i va và o nhau. Đù i anh đẩ y hai châ n tô i ra và
cọ và o tô i - cả m giá c thậ t dễ chịu, nhưng nó xả y ra quá nhanh khiến tô i thở hổ n hển, và khi
nghe thấ y â m thanh đó , anh buô ng ra và loạ ng choạ ng lù i lạ i, hỏ i liệu anh có là m tô i đau
khô ng.
“Anh khô ng thể giữ mọ i chuyện ổ n thỏ a khi ở bên em,” anh nó i. “Tô i đang hà nh độ ng như
mộ t thiếu niên.”
Anh ấ y hỏ i liệu chú ng tô i có cò n là m việc và o thứ Sá u khô ng. Nó i rằ ng trong nhữ ng tuầ n
qua, anh ấ y khô ng ngừ ng nghĩ về tô i, ngạ c nhiên rằ ng anh ấ y nhớ tô i đến nhườ ng nà o. Lú c
đó tô i nheo mắ t lạ i. Tạ i sao lạ i ngạ c nhiên? “Bở i vì thự c sự chú ng tô i khô ng biết rõ về nhau,”
anh giả i thích. “Nhưng, chú a ơi, bạ n đã hiểu tô i rồ i.” Khi tô i hỏ i anh ấ y đã là m gì và o dịp
Giá ng sinh, anh ấ y nó i, “Nghĩ về bạ n.”
Mộ t tuầ n giố ng như đang đếm ngượ c, như nhữ ng bướ c châ n chậ m rã i trên hà nh lang dà i.
Khi tố i thứ sá u đến, tô i hầ u như khô ng cả m thấ y thự c sự khi nhét chiếc vá y ngủ mà u đen
và o ba lô trong khi bă ng qua hà nh lang, Mary Emmett há t bà i há t nă m tră m hai mươi lă m
nghìn sá u tră m phú t củ a Rent vớ i cá nh cử a mở rộng và Jenny sả i bướ c trong chiếc á o
choà ng tắ m trên đườ ng đi tắ m. Thậ t kỳ lạ khi nghĩ rằ ng đố i vớ i họ , đó chỉ là mộ t đêm thứ
sá u khá c, cuộ c số ng bình thườ ng củ a họ vẫ n tiếp diễn dễ dà ng biết bao, chạ y song song vớ i
cuộ c số ng củ a tô i.
Lú c chín giờ ba mươi, tô i kiểm tra vớ i cô Thompson, nó i vớ i cô ấ y rằ ng tô i cả m thấ y khô ng
khỏ e và sẽ đi ngủ sớ m, sau đó đợ i cho đến khi hà nh lang vắ ng vẻ rồ i lẻn ra khỏ i cầ u thang
phía sau, cầ u thang có chuô ng bá o thứ c bị hỏ ng. Vộ i vã bă ng qua khuô n viên trườ ng, tô i
thấ y chiếc xe ga củ a Strane đang chờ sẵ n vớ i đèn pha tắ t ở bã i đấ t phía sau tò a nhà nhâ n
vă n. Khi tô i mở cử a hà nh khá ch và trượ t và o trong, anh ấ y kéo tô i lạ i gầ n, cườ i theo cá ch mà
tô i chưa từ ng nghe thấ y trướ c đâ y - hưng phấ n và thở hổ n hển, như thể anh ấ y khô ng thể
tin đượ c điều nà y đang thự c sự xả y ra.

Ngôi nhà thưa thớ t và sạ ch sẽ hơn bao giờ hết tô i từ ng thấ y củ a bố mẹ tô i, bồ n rử a bá t


trố ng trơn và sá ng bó ng, mộ t chiếc khă n lau bá t đĩa đang khô trên cổ vò i dà i. Và i ngà y
trướ c, anh ấ y hỏ i tô i thích ă n gì, nó i rằ ng anh ấ y muố n có sẵ n mó n tô i yêu thích, và anh ấ y
cho tô i xem ba lít kem đắ t tiền trong tủ đô ng, mộ t hộ p sá u lon Cherry Coke trong tủ lạ nh,
hai hộ p lớ n. tú i khoai tâ y chiên trên quầ y. Trên quầ y cò n có mộ t chai whisky, cù ng vớ i mộ t
chiếc ly đự ng mộ t viên đá gầ n như đã tan chả y.
Trong phò ng khá ch, trên bà n cà phê khô ng hề bừ a bộ n, chỉ có mộ t chồ ng đế ló t ly và hai
chiếc điều khiển từ xa. Cá c tủ sá ch đượ c sắ p xếp gọ n gà ng, khô ng có thứ gì bị vứ t sang mộ t
bên hay lộ n ngượ c. Khi anh ấ y dẫ n tô i đi tham quan, tô i nhấ p mộ t ngụ m soda và cố tỏ ra ấ n
tượ ng nhưng khô ng quá ấ n tượ ng, thích thú nhưng khô ng quá hứ ng thú . Tuy nhiên, thự c sự
thì tô i đang run rẩ y toà n thâ n.
Phò ng ngủ củ a anh ấ y là că n phò ng cuố i cù ng anh ấ y chỉ cho tô i. Chú ng tô i đứ ng ở ngưỡ ng
cử a, bong bó ng sủ i bọ t trong lon soda củ a tô i, khô ng ai trong chú ng tô i chắ c chắ n về hà nh
độ ng tiếp theo. Tô i phả i quay lạ i Gould sau sá u giờ nữ a, nhưng tô i mớ i ở đâ y có mườ i phú t.
Giườ ng củ a anh ấ y trả i dà i trướ c mặ t chú ng tô i, đượ c trả i gọ n gà ng vớ i chă n bô ng kaki và
gố i bọ c vả i kẻ sọ c. Nó cả m thấ y quá sớ m.
"Bạ n có mệt khô ng?" anh ấ y hỏ i.
Tô i lắ c đầ u. “Khô ng hẳ n.”
“Vậ y có lẽ cậ u khô ng nên uố ng thứ nà y.” Anh ấ y lấ y soda từ tay tô i. “Tấ t cả caffeine đó .”
Tô i đề nghị xem TV, hy vọ ng sẽ nhắ c anh ấ y nhớ đến lờ i đề nghị mà anh ấ y đã đưa ra là ngồ i
trên ghế dà i và nắ m tay nhau xem phim.
“Tô i chắ c chắ n sẽ ngủ quên nếu chú ng tô i là m vậ y,” anh nó i. “Sao chú ng ta khô ng đi trướ c và
chuẩ n bị đi ngủ nhỉ?”
Quay lạ i tủ quầ n á o, anh mở ngă n kéo trên cù ng, lấ y thứ gì đó ra. Đó là mộ t bộ đồ ngủ , quầ n
short và á o ba lỗ đượ c là m từ chấ t liệu cotton trắ ng điểm xuyết nhữ ng quả dâ u tâ y đỏ .
Chú ng đượ c gấ p gọ n gà ng, vẫ n cò n nguyên má c, mớ i toanh, đượ c mua riêng cho tô i.
“Anh tưở ng em có thể quên mang quầ n á o đi ngủ ,” anh nó i, đặ t bộ đồ ngủ và o tay tô i. Tô i
khô ng nó i gì về chiếc vá y ngủ mà u đen ở đá y ba lô .
Trong phò ng tắ m, tô i cố gắ ng tạ o ra ít â m thanh nhấ t có thể khi cở i bỏ quầ n á o và gỡ má c
củ a bộ đồ ngủ . Trướ c khi mặ c chú ng và o, tô i nhìn chằ m chằ m và o mặ t mình trong gương,
liếc nhìn chai dầ u gộ i và bá nh xà phò ng củ a anh ấ y trong phò ng tắ m, kiểm tra mọ i thứ trên
quầ y. Anh ấ y có mộ t bà n chả i đá nh ră ng điện, mộ t chiếc dao cạ o điện và mộ t chiếc câ n điện
tử mà tô i đứ ng lên, co ngó n châ n khi con số nhấ p nhá y - 145, ít hơn hai pound so vớ i tô i và o
dịp Giá ng sinh.
Giơ chiếc á o ba lỗ lên, tô i khô ng hiểu tạ i sao anh lạ i chọ n set đồ đặ c biệt nà y. Có lẽ vì anh ấ y
thích hình in đó - trướ c đó anh ấ y đã nó i rằ ng tó c và da củ a tô i khiến anh ấ y nhớ đến dâ u
tâ y và kem. Tô i hình dung anh ấ y đang xem qua khu vự c quầ n á o dà nh cho con gá i, bà n tay
to lớ n củ a anh ấ y chạ m và o tấ t cả cá c bộ đồ ngủ khá c nhau và ý nghĩ đó khiến tô i cả m thấ y
dịu dà ng, giố ng như cả m giá c củ a tô i và i nă m trướ c khi nhìn thấ y bứ c ả nh con khỉ độ t nổ i
tiếng đó đang ô m con mèo cưng củ a mình, sự tổ n thương củ a mộ t ngườ i quá lớ n khi xử lý
mộ t việc gì đó quá tế nhị, cố gắ ng hết sứ c để cẩ n thậ n và tử tế.
Tô i mở cử a phò ng tắ m và bướ c và o phò ng ngủ , khoanh tay trướ c ngự c. Đèn trên tủ đầ u
giườ ng bậ t sá ng, á nh sá ng ấ m á p dịu nhẹ. Anh ngồ i ở mép giườ ng, vai gậ p lạ i, hai tay chắ p
lạ i.
“Mọ i thứ đều ổ n chứ ?”
Tô i rù ng mình và gậ t đầ u mộ t nử a. Ngoà i cử a sổ mộ t chiếc ô tô chạ y qua, tiếng ồ n à o đến
gầ n rồ i lạ i xa dầ n, mộ t sự im lặ ng im lặ ng.
Anh ấ y hỏ i, "Tô i có thể nhìn thấ y khô ng?" và tô i bướ c về phía anh, đủ gầ n để anh có thể
quấ n nhữ ng ngó n tay quanh cổ tay tô i và kéo cá nh tay tô i xuố ng. Khi mắ t anh ấ y lướ t qua
tô i, anh ấ y thở dà i và nó i, “Ồ khô ng,” như thể anh ấ y đã xin lỗ i vì nhữ ng gì chú ng tô i sắ p là m.
Anh ấ y đứ ng dậ y, gấ p chiếc chă n bô ng xuố ng và nó i thầ m, "Đượ c, đượ c, đượ c." Anh ấ y nó i
rằ ng anh ấ y sẽ mặ c quầ n á o và o lú c nà y, điều mà tô i biết là nhằ m xoa dịu tô i, có thể cả chính
anh ấ y nữ a. Trên á o sơ mi củ a anh ấ y, nhữ ng quầ ng thâ m lan ra từ ná ch anh ấ y, giố ng như
trong bà i phá t biểu khai mạ c ngà y đầ u tiên đến lớ p.
Tô i trượ t và o giườ ng bên cạ nh anh và chú ng tô i nằ m ngử a dướ i chă n, khô ng chạ m và o
nhau, khô ng nó i chuyện. Trầ n nhà đượ c lợ p bằ ng gạ ch mà u kem và và ng tạ o thà nh hình
xoá y trò n khiến mắ t tô i đả o vò ng quanh. Trong chă n, tay châ n tô i ấ m hơn nhưng chó p mũ i
vẫ n lạ nh.
“Phò ng tô i ở nhà cũ ng luô n lạ nh như thế nà y,” tô i nó i.
"Là nó ?" Anh ấ y quay sang tô i, biết ơn vì tô i đã khiến điều nà y trở nên bình thườ ng bằ ng
cá ch nó i chuyện. Anh ấ y yêu cầ u tô i mô tả phò ng ngủ củ a mình, nó trô ng như thế nà o, bố trí
như thế nà o. Tô i vẽ mộ t bả n đồ trong khô ng trung.
“Đâ y là cử a sổ nhìn ra hồ ,” tô i nó i, “và đâ y là cử a sổ nhìn ra nú i. Đâ y là tủ quầ n á o củ a tô i và
đâ y là giườ ng củ a tô i.” Tô i kể cho anh ấ y nghe về nhữ ng tấ m á p phích củ a tô i, mà u sắ c củ a
ga trả i giườ ng. Tô i nó i rằ ng và o mù a hè, đô i khi tô i thứ c dậ y và o nử a đêm vì tiếng lũ la hét
trên mặ t hồ , và rằ ng vì ngô i nhà khô ng đượ c cá ch nhiệt tố t nên bă ng hình thà nh trên tườ ng
và o mù a đô ng.
“Tô i hy vọ ng mộ t ngà y nà o đó tô i có thể tậ n mắ t nhìn thấ y nó ,” anh nó i.
Tô i bậ t cườ i khi nghĩ đến anh ấ y trong phò ng ngủ củ a tô i, anh ấ y có vẻ to lớ n biết bao khi ở
đó , đầ u chạ m trầ n nhà . “Tô i khô ng nghĩ điều đó sẽ xả y ra.”
“Bạ n khô ng bao giờ biết,” anh nó i. “Cơ hộ i đến.”
Anh ấ y kể cho tô i nghe về phò ng ngủ thờ i thơ ấ u củ a anh ấ y ở Montana. Anh ấ y nó i, mù a
đô ng cũ ng lạ nh. Ô ng mô tả Butte, thị trấ n khai thá c mỏ cũ , từ ng là nơi già u có nhấ t trên trá i
đấ t và giờ đâ y là mộ t lưu vự c mà u nâ u trầ m cả m đượ c bao bọ c bở i nhữ ng ngọ n nú i. Ô ng mô
tả nhữ ng khung đầ u bị bỏ hoang nhô lên giữ a nhữ ng ngô i nhà , trung tâ m thà nh phố đượ c
xâ y dự ng trên sườ n đồ i như thế nà o và trên đỉnh đồ i đó là mộ t hố axit lớ n cò n só t lạ i sau
quá trình khai thá c mỏ .
“Nghe thậ t kinh khủ ng,” tô i nó i.
“Đú ng vậ y,” anh ấ y đồ ng ý, “nhưng đó là mộ t nơi rấ t khó hiểu cho đến khi bạ n tậ n mắ t
chứ ng kiến. Có mộ t vẻ đẹp kỳ lạ trong đó .”
“Vẻ đẹp trong hố axit?”
Anh ấ y cườ i. “Mộ t ngà y nà o đó chú ng ta sẽ đến đó . Bạ n sẽ thấ y."
Dướ i tấ m chă n bô ng, anh đan ngó n tay và o tay tô i và tiếp tụ c nó i, kể cho tô i nghe về em gá i
anh, bố mẹ anh; cha anh là thợ khai thá c đồ ng, đá ng sợ nhưng tố t bụ ng, cò n mẹ anh là giá o
viên.
“Cô ấ y thế nà o?” Tô i hỏ i.
“Tứ c giậ n,” anh nó i. “Bà ấ y là mộ t ngườ i phụ nữ rấ t tứ c giậ n.”
Tô i cắ n mô i, khô ng biết phả i nó i gì.
“Cô ấ y khô ng quan tâ m đến tô i,” anh nó i thêm, “và tô i khô ng bao giờ có thể hiểu tạ i sao.”
“Cô ấ y vẫ n cò n số ng à ?”
“Cả hai đều đã chết.”
Tô i bắ t đầ u nó i tô i xin lỗ i nhưng anh ấ y ngắ t lờ i tô i, siết chặ t tay tô i. “Khô ng sao đâ u,” anh
nó i. "Lịch sử cổ đạ i."
Chú ng tô i nằ m im lặ ng mộ t lú c, tay đan và o nhau dướ i chă n. Thở và o và thở ra, tô i nhắ m
mắ t lạ i và cố gắ ng xá c định mù i hương trong phò ng ngủ củ a anh ấ y. Đó là mộ t mù i nam tính
mỏ ng manh, dấ u vết củ a xà phò ng và chấ t khử mù i trên ga trả i giườ ng bằ ng vả i nỉ, gỗ tuyết
tù ng từ tủ quầ n á o. Thậ t kỳ lạ khi nghĩ rằ ng đâ y là nơi anh ấ y số ng như mộ t ngườ i bình
thườ ng, ngủ , ă n và là m tấ t cả nhữ ng cô ng việc sinh hoạ t đơn điệu hà ng ngà y - rử a bá t, dọ n
dẹp phò ng tắ m, giặ t giũ . Anh ấ y có tự giặ t quầ n á o khô ng? Tô i cố hình dung anh ấ y đang kéo
quầ n á o từ má y giặ t sang má y sấ y, nhưng hình ả nh đó tan biến ngay khi tô i tưở ng tượ ng ra
nó .
“Tạ i sao anh chưa bao giờ kết hô n?” Tô i hỏ i.
Anh liếc nhìn tô i và tô i cả m thấ y bà n tay anh nớ i lỏ ng nắ m tay tô i trong giâ y lá t, đủ lâ u để
nó i vớ i tô i rằ ng hỏ i như vậ y là sai lầ m.
“Hô n nhâ n khô ng dà nh cho tấ t cả mọ i ngườ i,” anh nó i. “Con sẽ nhậ n ra điều đó khi con lớ n
lên.”
“Khô ng, tô i hiểu rồ i,” tô i nó i. “Tô i cũ ng khô ng bao giờ muố n kết hô n.” Tô i khô ng biết điều
nà y có chính xá c khô ng, nhưng tô i đang cố gắ ng tỏ ra hà o phó ng. Sự lo lắ ng củ a anh ấ y là
hiển nhiên, về tô i và nhữ ng gì chú ng tô i đang là m. Chỉ mộ t cử độ ng nhỏ nhấ t cũ ng khiến anh
ta nhả y dự ng lên, giố ng như tô i là mộ t con vậ t dễ bị vồ hoặ c cắ n.
Anh ấ y cườ i; cơ thể anh thư giã n. Tô i đã nó i điều đú ng đắ n. “Tấ t nhiên là khô ng. Bạ n đủ
hiểu bả n thâ n để hiểu mình khô ng đượ c sinh ra để là m gì,” anh nó i.
Tô i muố n hỏ i tô i sinh ra để là m gì, nhưng khô ng muố n thể hiện rằ ng tô i thự c sự khô ng biết
bả n thâ n mình, và khô ng muố n nhấ n mạ nh rằ ng giờ đâ y anh ấ y lạ i nắ m tay tô i và nghiêng
đầ u về phía tô i như thể anh ấ y đang tiến và o. cho mộ t nụ hô n. Anh ấ y đã khô ng hô n tô i kể
từ khi tô i đến đâ y.
Anh ấ y hỏ i lạ i tô i có mệt khô ng và tô i lắ c đầ u. “Khi nà o đến,” anh ấ y nó i, “hã y cho tô i biết và
tô i có thể và o phò ng khá ch.”
Phò ng khá ch? Tô i cau mà y và cố gắ ng hiểu ý anh ấ y là gì. “Giố ng như bạ n sẽ ngủ trên đi
vă ng?”
Anh buô ng tay tô i ra và bắ t đầ u nó i, dừ ng lạ i, rồ i lạ i bắ t đầ u. “Anh xấ u hổ vì lầ n đầ u chạ m
và o em,” anh nó i, “và o đầ u nă m. Đó khô ng phả i là cá ch tô i thích cư xử .”
“Tuy nhiên tô i thích nó .”
“Tô i biết bạ n thích nó , nhưng nó có khó hiểu khô ng?” Anh ấ y quay sang tô i. “Chắ c chắ n là
như vậ y. Có giá o viên củ a bạ n chạ m và o bạ n bấ t cứ lú c nà o. Tô i khô ng thích là m điều đó ,
hà nh độ ng mà khô ng nó i chuyện trướ c. Trao đổ i về mọ i thứ là cá ch duy nhấ t để chuộ c lạ i
nhữ ng gì chú ng tô i đang là m.”
Anh ấ y khô ng nó i ra, nhưng tô i biết điều tô i cầ n ở đâ y là phả i nó i cho anh ấ y biết tô i cả m
thấ y thế nà o và tô i muố n gì. Hã y mạ nh mẽ lên. Tô i lă n về phía anh, dụ i mặ t và o cổ anh. “Anh
khô ng muố n em ngủ trên ghế sofa.” Tô i cả m thấ y anh ấ y mỉm cườ i.
“Đượ c,” anh nó i. “Anh cò n muố n gì nữ a khô ng?”
Tô i rú c và o anh, trượ t châ n mình lên trên anh. Tô i khô ng thể nó i điều đó . Anh ấ y hỏ i tô i có
muố n đượ c hô n khô ng, và khi tô i gậ t đầ u và o cổ anh ấ y, anh ấ y nắ m lấ y tó c tô i, kéo đầ u tô i
ra sau.
“Chú a ơi,” anh ấ y nó i, “nhìn bạ n nà y.”
Tô i hoà n hả o, anh ấ y nó i, hoà n hả o đến mứ c tô i khô ng thể có thậ t. Anh hô n tô i và nhữ ng
chuyện khá c bắ t đầ u diễn ra nhanh chó ng, nhữ ng điều chú ng tô i chưa từ ng là m trướ c đâ y -
đẩ y chiếc á o ba lỗ qua ngự c tô i, nhéo và nhà o lộ n, luồ n tay anh và o dướ i chiếc quầ n pyjama
và ô m tô i xuố ng đó .
Đố i vớ i mọ i việc anh ấ y là m, anh ấ y đều xin phép. "Tô i có thể?" trướ c khi kéo chiếc á o
pyjama qua đầ u. “Điều nà y ổ n chứ ?” trướ c khi đẩ y chiếc quầ n ló t củ a mình ra, thọ c mộ t
ngó n tay và o trong nhanh đến mứ c trong giâ y lá t, tô i choá ng vá ng và cơ thể như chết. Sau
mộ t thờ i gian, anh ấ y bắ t đầ u xin phép sau khi đã là m xong việc mình yêu cầ u. "Tô i có thể?"
anh hỏ i, nghĩa là anh có thể kéo chiếc quầ n pyjama xuố ng đượ c khô ng, nhưng chú ng đã tuộ t
rồ i. “Điều nà y ổ n chứ ?” nghĩa là anh ấ y có thể quỳ giữ a hai châ n tô i khô ng, nhưng anh ấ y đã
ở đó , rên rỉ và nó i, "Tô i biết bạ n cũ ng sẽ đỏ mặ t ở đâ y."
Tô i khô ng hiểu anh ấ y đang là m gì cho đến khi anh ấ y bắ t đầ u là m việc đó . Hô n tô i ở đó , đi
xuố ng tô i. Tô i khô ng phả i là mộ t kẻ ngố c; Tô i biết đó là điều mọ i ngườ i thườ ng là m, nhưng
tô i khô ng hề nghĩ rằ ng đó là điều anh ấ y muố n. Vò ng tay dướ i ngườ i tô i, anh kéo tô i lạ i gầ n,
và tô i cắ m gó t châ n và o nệm, đưa tay xuố ng nắ m lấ y mộ t nắ m tó c củ a anh mạ nh đến mứ c
chắ c hẳ n sẽ rấ t đau, nhưng nụ hô n và sự liếm củ a anh và bấ t cứ điều gì khá c anh là m - là m
sao anh biết đượ c. chính xá c phả i là m gì để khiến tô i cả m thấ y thoả i má i? là m sao anh ấ y
biết mọ i thứ về tô i?—điều đó khô ng dừ ng lạ i. Tô i cắ n mô i dướ i để khỏ i bậ t ra tiếng, và anh
ấ y phá t ra â m thanh hú p xì xụ p, giố ng như đang hú t ngụ m soda cuố i cù ng qua ố ng hú t, điều
nà y sẽ khiến tô i xấ u hổ nếu cả m giá c khô ng đượ c dễ chịu cho lắ m. Tô i quà ng tay qua mắ t,
rơi và o nhữ ng vò ng xoá y mà u sắ c, só ng biển dâ ng cao lên nú i, cả m giá c thậ t nhỏ bé cho đến
khi tô i đến, khó khă n hơn khi tô i là m điều đó vớ i chính mình, khó đến mứ c tô i nhìn thấ y
nhữ ng vì sao.
“Đượ c rồ i, dừ ng lạ i,” tô i nó i. “Dừ ng lạ i, dừ ng lạ i.”
Anh ta lù i lạ i như thể tô i đã đá anh ta ra - quỳ xuố ng, vẫ n mặ c á o phô ng và quầ n jean, tó c rố i
bù và khuô n mặ t sá ng bó ng. "Bạ n đã đến à ?" anh ấ y hỏ i. “Thậ t sao, nhanh thế?”
Tô i co châ n lạ i và nhắ m mắ t lạ i. Tô i khô ng thể nó i chuyện, khô ng thể suy nghĩ. Có nhanh
như vậ y khô ng? Nó thậ m chí mấ t bao lâ u? Mộ t phú t, mườ i hay hai mươi phú t, tô i khô ng
biết.
“Bạ n đã là m vậ y, phả i khô ng? Bạ n có biết nó đặ c biệt thế nà o khô ng?” anh ấ y hỏ i. “Hiếm đến
mứ c nà o?”
Tô i mở mắ t ra và nhìn anh ấ y lau miệng bằ ng mu bà n tay, rồ i dừ ng lạ i và đưa bà n tay đó lên
mặ t, hít mộ t hơi và nhắ m mắ t lạ i.
Anh ấ y nó i anh ấ y ướ c gì có thể là m điều đó vớ i tô i mỗ i đêm. Kéo chă n lên, anh nằ m xuố ng
cạ nh tô i và nó i thêm, “Mỗ i đêm trướ c khi em ngủ .”
Cả m giá c anh ấ y ô m tô i gầ n như tuyệt vờ i như khi anh ấ y cú i xuố ng tô i, cằ m anh ấ y tự a trên
đầ u tô i, cơ thể to lớ n củ a anh ấ y cuộ n trò n quanh tô i. Anh ấ y có mù i giố ng tô i. “Bâ y giờ
chú ng ta sẽ khô ng tiến xa hơn thế,” anh nó i, và tô i cả m thấ y ấ m lò ng khi nghĩ đến việc tình
dụ c chẳ ng là gì ngoà i việc anh là m điều đó vớ i tô i.
Anh vớ i tay tắ t đèn đầ u giườ ng nhưng tô i khô ng thể ngủ đượ c. Cá nh tay anh ấ y nặ ng trĩu
trên vai tô i khi tô i tưở ng tượ ng lạ i trong đầ u cá ch anh ấ y nó i “ồ khô ng” khi anh ấ y nhìn thấ y
tô i trong bộ đồ ngủ , cá ch anh ấ y vò ng tay dướ i châ n tô i để kéo tô i lạ i gầ n mặ t anh ấ y khi anh
ấ y đi xuố ng. Tô i. Cá ch anh ấ y, tạ i mộ t thờ i điểm, đưa tay lên và nắ m tay tô i ở giữ a tấ t cả .
Tô i muố n anh ấ y là m lạ i nhưng lạ i khô ng dá m đá nh thứ c anh ấ y để hỏ i. Có lẽ anh ấ y sẽ là m
lạ i và o buổ i sá ng trướ c khi tô i rờ i đi. Có lẽ đô i khi chú ng tô i có thể là m điều đó sau giờ họ c
trong lớ p họ c củ a anh ấ y, hoặ c lá i xe ra khỏ i khuô n viên trườ ng và là m điều đó trong xe củ a
anh ấ y. Tâ m trí tô i sẽ khô ng yên tĩnh. Ngay cả khi cuố i cù ng tô i đã ngủ gậ t, nã o tô i vẫ n lậ p
kế hoạ ch.
Khi tô i thứ c dậ y sau và i giờ , bên ngoà i trờ i đã tố i. Á nh sá ng hà nh lang chiếu và o qua ô cử a
phò ng ngủ , xuyên qua sà n nhà . Bên cạ nh tô i, Strane đã thứ c, miệng anh nó ng hổ i trên cổ tô i.
Tô i quay lưng lạ i, cườ i toe toét, mong đợ i anh ấ y sẽ di chuyển mặ t xuố ng giữ a hai châ n tô i,
nhưng anh ấ y trầ n truồ ng khi tô i lă n qua. Là n da nhợ t nhạ t đượ c bao phủ bở i lớ p lô ng sẫ m
mà u từ ngự c xuố ng châ n và ở giữ a dương vậ t củ a anh ấ y, to lớ n và cương cứ ng.
"Ồ !" Tô i nó i. "Đượ c rồ i! Ồ . Đượ c rồ i." Nhữ ng lờ i nó i nhỏ nhặ t, ngu ngố c. Khi anh ấ y nắ m lấ y
cổ tay tô i và hướ ng tay tô i và o đó , tô i nó i lạ i. "Ồ ! Đượ c rồ i!" Anh ấ y nắ m nhữ ng ngó n tay củ a
tô i quanh nó , và tô i biết rằ ng tô i phả i là m nhữ ng việc lên xuố ng, và bà n tay tô i ngay lậ p tứ c
bắ t đầ u co giậ t, ngoan ngoã n như mộ t con robot, bị ngắ t kết nố i vớ i nã o. Đó là là n da lỏ ng
lẻo trượ t trên mộ t cộ t cơ, nhưng thô rá p, khự ng lạ i. Nó giố ng như mộ t con chó đang nhặ t
rá c đã nằ m trong bụ ng nó nhiều ngà y, mộ t trò đù a toà n thâ n đầ y bạ o lự c.
“Chậ m hơn, em yêu,” anh nó i. "Chậ m hơn mộ t chú t." Anh ấ y chỉ cho tô i ý củ a anh ấ y và tô i
cố gắ ng giữ tố c độ mặ c dù cá nh tay củ a tô i đang bắ t đầ u bị chuộ t rú t. Tô i muố n nó i vớ i anh
ấ y rằ ng tô i mệt mỏ i, lă n ngườ i đi và khô ng bao giờ nhìn và o thứ đó nữ a, nhưng điều đó thậ t
ích kỷ. Anh ấ y nó i tô i khỏ a thâ n là điều đẹp nhấ t anh ấ y từ ng thấ y. Sẽ thậ t tà n nhẫ n nếu tô i
chố ng lạ i điều đó vớ i sự ghê tở m. Việc tô i nổ i da gà khi chạ m và o anh ấ y cũ ng khô ng thà nh
vấ n đề. Nó khô ng quan trọ ng. Tố t rồ i. Anh ấy đã làm điều đó với bạn, bây giờ bạn lại làm điều
đó với anh ấy. Bạn có thể xử lý một vài phút này.
Khi anh ấ y đưa tay tô i ra khỏ i đó , tô i lo lắ ng anh ấ y sẽ yêu cầ u tô i dù ng miệng tiếp theo và
tô i khô ng muố n điều đó , tô i khô ng thể là m điều đó , nhưng thay và o đó anh ấ y nó i, “Em có
muố n anh đụ em khô ng? ” Đó là mộ t câ u hỏ i, nhưng anh ấ y khô ng thự c sự hỏ i.
Tô i khô ng thể hiểu đượ c sự thay đổ i ở anh ấ y. Bâ y giờ tô i thậ m chí cò n khô ng chắ c liệu anh
ấ y có thự c sự nó i, “ Chúng ta sẽ không tiến xa hơn thế vào lúc này, hay có thể “bâ y giờ ” có
nghĩa gì đó hoà n toà n khá c vớ i nhữ ng gì tô i đã nghĩ. Tô i có muố n anh ta đụ tô i khô ng? Mẹ
kiếp tô i. Sự thô thiển củ a nó khiến tô i phả i ú p mặ t và o gố i. Giọ ng nó i củ a anh ấ y thậ m chí
cò n khô ng giố ng nhau, hố c há c và thô rá p. Tô i mở mắ t ra và anh ấ y đang đứ ng giữ a hai châ n
tô i, nhíu mà y tậ p trung.
Tô i cố gắ ng trì hoã n, nó i vớ i anh ấ y rằ ng tô i khô ng muố n có thai.
“Anh sẽ khô ng là m vậ y,” anh nó i. "Khô ng thể nà o."
Tô i di chuyển hô ng củ a tô i đi. "Điều đó nghĩa là gì?"
“Tô i đã trả i qua mộ t cuộ c phẫ u thuậ t, thắ t ố ng dẫ n tinh,” anh nó i. Anh ấ y giữ mình bằ ng mộ t
tay và giữ vữ ng tô i bằ ng tay kia. “Bạ n sẽ khô ng có thai. Thư giã n đi." Anh cố gắ ng đẩ y và o,
ngó n tay cá i ấ n mạ nh và o xương chậ u củ a tô i. Nó sẽ khô ng vừ a.
“Em phả i bình tĩnh lạ i, em yêu,” anh nó i. “Hít mộ t hơi thậ t sâ u.”
Tô i bắ t đầ u rơi nướ c mắ t, nhưng anh ấ y khô ng dừ ng lạ i, chỉ nó i rằ ng tô i là m rấ t tố t khi anh
ấ y tiếp tụ c cố gắ ng đưa nó và o. Anh ấ y bả o tô i hít và o và thở ra, và khi tô i thở ra, anh ấ y đẩ y
mạ nh và đẩ y mộ t chú t. xa hơn bên trong. Tô i bắ t đầ u khó c, khó c thậ t sự - anh ấ y vẫ n khô ng
dừ ng lạ i.
“Bạ n đang là m rấ t tố t,” anh ấ y nó i. “Mộ t hơi thở sâ u nữ a đượ c khô ng? Sẽ ổ n thô i nếu nó đau.
Nó sẽ khô ng đau mã i mã i. Chỉ mộ t hơi thở sâ u nữ a thô i, đượ c chứ ? Thế đấ y. Điều đó thậ t
tuyệt. Điều đó thậ t tuyệt vờ i.”

Sau đó , anh ấ y ra khỏ i giườ ng, bụ ng và mô ng thoá ng qua trướ c khi tô i nhắ m mắ t lạ i. Anh
mặ c quầ n ló t và o và sợ i dâ y thun đứ t ra như mộ t vết roi quấ t, giố ng như thứ gì đó tá ch ra
là m đô i. Khi bướ c và o phò ng tắ m, anh ấ y ho dữ dộ i và to và tô i nghe thấ y anh ấ y nhổ nướ c
bọ t và o bồ n rử a. Dướ i tấ m chă n, ngườ i tô i thô rá p và trơn bó ng, châ n tô i nhầ y nhụ a cho đến
tậ n đù i. Tâ m trí tô i giố ng như mặ t hồ và o mộ t ngà y tĩnh lặ ng, trong vắ t và tĩnh lặ ng. Tô i
chẳ ng là gì cả , khô ng ai cả , khô ng ở đâ u cả .
Khi quay lạ i phò ng ngủ , anh ấ y lạ i trô ng giố ng chính mình, mặ c á o phô ng và quầ n thể thao,
đeo kính. Anh trườ n lên giườ ng, cuộ n trò n cơ thể mình quanh ngườ i tô i. Anh thì thầ m,
“Chú ng ta đã là m tình, phả i khô ng?” và tô i đo khoả ng cá ch giữ a “là m tình” và “là m tình”.
Sau mộ t thờ i gian, chú ng tô i quan hệ tình dụ c trở lạ i và nó chậ m hơn, dễ dà ng hơn. Tô i
khô ng đến từ đó , nhưng ít nhấ t lầ n nà y tô i khô ng khó c. Tô i thậ m chí cò n thích sứ c nặ ng củ a
anh ấ y đè lên mình, nặ ng đến mứ c khiến tim tô i đậ p chậ m lạ i. Anh ta đến vớ i mộ t tiếng rên
rỉ và mộ t cơn rù ng mình chiếm lấ y cơ thể anh ta, tỏ a ra từ cố t lõ i củ a anh ta. Cả m giá c anh
ấ y run rẩ y trên ngườ i tô i khiến cá c cơ củ a tô i co lạ i và ép anh ấ y chặ t hơn và o bên trong, và
lú c đó tô i hiểu mọ i ngườ i có lẽ muố n nó i gì khi họ nó i hai ngườ i trở thà nh mộ t.
Anh xin lỗ i vì đã hoà n thà nh quá nhanh, vì vụ ng về. Anh ấ y nó i đã lâ u lắ m rồ i kể từ lầ n cuố i
anh ấ y thâ n mậ t. Tô i cuộ n trò n từ thân mật trong miệng và nghĩ đến cô Thompson.
Sau khi chú ng tô i quan hệ lầ n thứ hai, tô i và o phò ng tắ m và ngó và o tủ thuố c củ a anh ấ y,
mộ t việc mà tô i sẽ khô ng nghĩ sẽ là m nếu chưa từ ng thấ y phụ nữ trên phim là m điều đó khi
họ qua đêm ở nhà mộ t ngườ i đà n ô ng xa lạ . Tủ củ a anh ấ y chứ a đầ y nhữ ng loạ i Band-Aids
và Neosporin thô ng thườ ng, nhữ ng loạ i thuố c tiêu hó a khô ng cầ n kê đơn, cù ng vớ i hai lọ
thuố c mà u cam đượ c dá n nhã n vớ i nhữ ng cá i tên mà tô i nhậ n ra từ quả ng cá o, Viagra và
Wellbutrin.
Trên con đườ ng tố i tă m trở về trườ ng, đèn đườ ng nhấ p nhá y mà u và ng, anh hỏ i tô i cả m
thấ y thế nà o. “Tô i hy vọ ng bạ n khô ng quá choá ng ngợ p,” anh nó i.
Tô i biết anh ấ y muố n sự thậ t và tô i nên nó i vớ i anh ấ y rằ ng tô i khô ng thích bị anh ấ y đá nh
thứ c và gầ n như đẩ y và o tô i. Rằ ng tô i chưa sẵ n sà ng để quan hệ tình dụ c theo cá ch nà y.
Rằ ng nó cả m thấ y bị ép buộ c. Nhưng tô i khô ng đủ can đả m để nó i bấ t cứ điều gì về điều nà y
- thậ m chí tô i cò n cả m thấ y buồ n nô n khi nghĩ đến việc anh ấ y hướ ng tay tô i và o dương vậ t
củ a anh ấ y và khô ng hiểu tạ i sao anh ấ y khô ng dừ ng lạ i khi tô i bắ t đầ u khó c. Ý nghĩ muốn về
nhà cứ lở n vở n trong đầ u tô i suố t thờ i gian chú ng tô i là m chuyện đó lầ n đầ u tiên.
“Tô i cả m thấ y ổ n,” tô i nó i.
Anh ấ y nhìn tô i thậ t kỹ, như thể muố n chắ c chắ n rằ ng tô i đang nó i sự thậ t. “Điều đó tố t,”
anh nó i. “Đó là điều chú ng tô i muố n.”
2017
Tin nhắ n từ mẹ: Này con. Hãy lắng nghe những gì vừa xảy ra. Nửa đêm không ngủ được, bên ngoài nghe thấy gì
đó, xuống lầu bật đèn hiên thì có CON GẤU đi qua thùng rác!!! Làm giật cả mình. Tôi hét lên và chạy lên lầu và trốn dưới
chăn lol. Bây giờ xem chương trình nấu ăn của Anh để cố gắng bình tĩnh lại. Chúa ơi. Không có nhiều tin tức khác ở đây.
Người phụ nữ Marjorie sống bên kia hồ bị ung thư phổi. Người có những con dê. Dù sao thì cô ấy cũng đang trên đường ra
ngoài. Rất buồn. Xe của tôi bị triệu hồi vì cái cửa. Sẽ mất 8–12 tuần. Họ đã cho tôi một số tiền thuê. Ờ. Kinh dị nối tiếp kinh
hoàng. Dù sao thì, chỉ cần kiểm tra thôi. Lúc nào đó hãy gọi cho mẹ bạn nhé.
Mắ t mờ và vẫ n cò n trên giườ ng lú c mườ i giờ SÁ NG , tô i cố gắ ng hiểu vă n bả n. Tô i khô ng biết
Marjorie là ai, hay cử a xe củ a mẹ bị sao, hay mẹ đang nó i về chương trình nấ u ă n kiểu Anh
nà o. Kể từ khi bố mấ t, tô i sẽ thứ c dậ y vớ i nhữ ng tin nhắ n như thế nà y. Ít nhấ t cá i nà y có dấ u
câ u đều đặ n; nhữ ng ngườ i khá c đang lan man nhữ ng dò ng suy nghĩ thuộ c dò ng ý thứ c đượ c
liên kết vớ i cá c dấ u chấ m lử ng, khô ng mạ ch lạ c đến mứ c khiến tô i lo lắ ng.
Tô i đó ng tin nhắ n, mở Facebook và kiểm tra hồ sơ củ a Taylor xem có gì mớ i khô ng. Tô i gõ
và o thanh tìm kiếm nhữ ng cá i tên mà tô i đã tra cứ u nhiều lầ n đến nỗ i chú ng hiện ra ngay
chữ cá i đầ u tiên: Jesse Ly, Jenny Murphy. Jesse số ng ở Boston, là m gì đó trong lĩnh vự c tiếp
thị. Jenny là bá c sĩ phẫ u thuậ t ở Philadelphia. Trong nhữ ng bứ c ả nh củ a mình, cô ấ y trô ng
đã ở độ tuổ i trung niên, có nếp nhă n sâ u quanh mắ t, má i tó c nâ u điểm và i sợ i xá m. Khô ng
có gì đă ng về Strane trong hồ sơ củ a họ , nhưng tạ i sao lạ i có ? Họ là nhữ ng ngườ i trưở ng
thà nh đang số ng mộ t cuộ c số ng thự c sự trọ n vẹn. Họ khô ng có lý do gì để nhớ lạ i nhữ ng gì
đã xả y ra hồ i đó , hay thậ m chí là nhớ đến tô i.
Thoá t khỏ i Facebook, tô i google “Henry Plow Atlantica College,” và kết quả đầ u tiên là hồ sơ
giả ng viên củ a anh ấ y vớ i cù ng mộ t bứ c ả nh cá ch đâ y hà ng chụ c nă m về anh ấ y trong vă n
phò ng củ a anh ấ y, nhữ ng loạ i bia mà sau nà y anh ấ y và tô i sẽ uố ng cù ng nhau chưa mở trên
giá sá ch Đằ ng sau anh ấ y. Lú c đó anh ba mươi bố n tuổ i, chỉ hơn tô i bâ y giờ và i tuổ i. Kết quả
tìm kiếm thứ hai là mộ t bà i viết trên tờ bá o sinh viên Atlantica số thá ng 5 nă m 2015, “Giá o
sư Vă n họ c Henry Plow Nhậ n Giả i thưở ng Giả ng dạ y”. Đó là giả i thưở ng đượ c trao bố n nă m
mộ t lầ n, ngườ i nhậ n đượ c quyết định bằ ng phiếu bầ u củ a sinh viên. Emma Thibodeau
chuyên ngà nh tiếng Anh sơ cấ p cho biết cá c sinh viên rấ t vui mừ ng vớ i kết quả nà y: “Henry
là mộ t giá o sư đá ng kinh ngạ c, rấ t truyền cả m hứ ng và bạ n có thể nó i chuyện vớ i anh ấ y về
bấ t cứ điều gì. Anh ấ y chỉ là mộ t ngườ i tuyệt vờ i. Lớ p họ c củ a anh đã thay đổ i cuộ c đờ i tô i.”
Tô i cuộ n xuố ng cuố i bà i viết, nơi có con trỏ nhấ p nhá y trong hộ p vă n bả n trố ng. “ Bạn muốn
để lại bình luận? Tô i gõ , “Re: 'mộ t ngườ i tuyệt vờ i' - Hã y tin tô i đi, anh ấ y khô ng phả i vậ y
đâ u," nhưng bà i bá o nà y đã đượ c hai nă m rồ i và dù sao thì Henry cũ ng khô ng là m điều gì
xấ u đến thế, vậ y thì có vấ n đề gì chứ ? Tô i ném điện thoạ i qua giườ ng, quay lạ i ngủ .

S trane gọ i điện khi tô i đang đi là m, say sưa vì điếu thuố c mà tô i đã hú t khi chuẩ n bị sẵ n
sà ng. Điện thoạ i trong tay tô i rung lên, mà n hình nhấ p nhá y tên anh, tô i dừ ng lạ i giữ a vỉa hè
như mộ t du khá ch, khô ng để ý đến dò ng ngườ i đi bộ qua lạ i. Tô i đưa điện thoạ i lên tai và ai
đó vỗ và o vai tô i, mộ t cô gá i mặ c á o khoá c jean—khô ng, hai cô gá i mặ c á o khoá c giố ng nhau,
mộ t tó c đen, mộ t tó c và ng. Họ bướ c đi vớ i cá nh tay đan và o nhau, ba lô va và o xương cụ t.
Họ hẳ n là họ c sinh trung họ c, lẻn ra ngoà i trong giờ ă n trưa để dạ o chơi ở trung tâ m thà nh
phố . Cô gá i tó c đen, ngườ i tình cờ gặ p tô i, liếc nhìn tô i qua vai. “Xin lỗ i,” cô gọ i, giọ ng lườ i
biếng và giả dố i.
Trên điện thoạ i, Strane nó i, “Bạ n có nghe thấ y tô i nó i khô ng? Tô i đã nó i là tô i đượ c minh
oan.”
“Ý bạ n là bạ n ổ n?”
“Ngà y mai tô i sẽ quay lạ i lớ p họ c củ a mình.” Anh ta cườ i như thể khô ng thể tin đượ c. “Tô i
nghĩ chắ c chắ n là tô i đã xong việc rồ i.”
Tô i đứ ng trên vỉa hè, á nh mắ t vẫ n dá n chặ t và o hai cô gá i khi họ di chuyển xuố ng Phố Quố c
hộ i, má i tó c gợ n só ng củ a họ . Anh ta trở lạ i lớ p họ c, mộ t lầ n nữ a bình yên vô sự . Nỗ i thấ t
vọ ng trà n và o trong tô i như thể tô i muố n nhìn thấ y anh ta ngã xuố ng, mộ t sự hèn hạ khiến
tô i mấ t cả nh giá c. Có lẽ tô i vừ a bị ném đá , tâ m trí tô i đang rơi và o mộ t hố sâ u cả m giá c. Tô i
cầ n ngừ ng hú t thuố c trướ c khi là m việc. Cầ n phả i trưở ng thà nh, buô ng bỏ , bướ c tiếp.
“Tô i nghĩ bạ n sẽ hà i lò ng,” Strane nó i.
Cá c cô gá i biến mấ t ở mộ t con phố nhỏ , và tô i thở ra mộ t hơi mà tô i khô ng nhậ n ra là mình
đang nín thở . "Tô i là . Tấ t nhiên tô i. Thậ t tuyệt." Tô i bắ t đầ u bướ c đi trở lạ i, châ n tô i khô ng
vữ ng. “Tô i cá là bạ n thấ y nhẹ nhõ m.”
“Tô i cả m thấ y nhẹ nhõ m hơn mộ t chú t,” anh nó i. “Tô i đang là m hò a vớ i ý tưở ng dà nh phầ n
đờ i cò n lạ i củ a mình trong tù .”
Tô i ngă n mình khỏ i đả o mắ t trướ c sự cườ ng điệu đó , như thể bằ ng cá ch nà o đó anh ấ y có
thể nhìn thấ y tô i. Liệu anh ta có thự c sự tin rằ ng mình sẽ phả i và o tù , mộ t ngườ i da trắ ng có
họ c thứ c ở Harvard, ă n nó i khéo léo? Nỗ i sợ hã i có cả m giá c vô că n cứ và mang tính biểu
diễn mộ t cá ch mơ hồ , nhưng có lẽ thậ t tà n nhẫ n khi chỉ trích. Anh ấ y đang hoả ng loạ n, đang
gặ p khủ ng hoả ng. Anh ấ y đã già nh đượ c quyền đó ng mộ t số bộ phim tình cả m. Tô i khô ng
thể hiểu đượ c cả m giá c nhìn chằ m chằ m và o đố ng đổ ná t đó là như thế nà o. Nhữ ng rủ i ro
mà anh ấ y gặ p phả i luô n lớ n hơn tô i. Hãy tử tế một lần trong đời nhé, Vanessa. Tại sao bạn
luôn phải xấu tính như vậy?
“Chú ng ta có thể ă n mừ ng,” tô i nó i. “Tô i có thể đượ c nghỉ thứ bả y. Có mộ t nhà hà ng
Scandinavia mớ i mà mọ i ngườ i đều phá t cuồ ng.”
Strane hít mộ t hơi. “Khô ng chắ c là nó có hiệu quả khô ng,” anh nó i. Tô i mở miệng đề nghị
mộ t điều gì đó khá c - mộ t nhà hà ng khá c, mộ t ngà y khá c, lá i xe đến Norumbega thay vì để
anh ấ y đến đâ y - nhưng anh ấ y nó i thêm, "Tô i cầ n phả i thậ n trọ ng ngay bâ y giờ ."
Dè dặt. Tô i nheo mắ t nhìn từ ng chữ , cố gắ ng hiểu điều anh ấ y thự c sự đang nó i. “Anh sẽ
khô ng gặ p rắ c rố i khi bị nhìn thấ y đi cù ng tô i đâ u,” tô i nó i. “Tô i ba mươi hai tuổ i.”
“Vanessa.”
“Khô ng ai nhớ cả .”
“Tấ t nhiên là có ,” anh nó i. Sự thiếu kiên nhẫ n mà i giũ a lờ i nó i củ a anh ấ y. Lẽ ra anh ấ y
khô ng cầ n phả i giả i thích rằ ng dù đã ba mươi hai tuổ i tô i vẫ n là kẻ bấ t chính, nguy hiểm. Tô i
đang số ng, đang thở bằ ng chứ ng về điều tồ i tệ nhấ t mà anh ấ y từ ng là m. Mọ i ngườ i nhớ đến
tô i. Toà n bộ lý do khiến anh đứ ng trên bờ vự c thả m họ a là vì mọ i ngườ i nhớ đến.
“Tố t nhấ t là chú ng ta nên giữ khoả ng cá ch mộ t thờ i gian,” anh nó i. “Chỉ cho đến khi mọ i thứ
nguộ i đi.”
Tô i tậ p trung thở khi bă ng qua đườ ng để đến khá ch sạ n, vẫ y tay chà o ngườ i phụ c vụ đang
đứ ng ở lố i và o gara đậ u xe, nhữ ng ngườ i quả n gia trong ngõ rít mộ t hơi thuố c dà i.
“Đượ c thô i,” tô i nó i. "Nếu đó là nhữ ng gì bạ n muố n."
Tạ m dừ ng. “Đó khô ng phả i là điều tô i muố n. Mọ i chuyện phả i như vậ y thô i.”
Tô i mở cử a tiền sả nh và mặ t tô i bị mộ t luồ ng khô ng khí nồ ng nặ c hương hoa nhà i và cam
quýt đậ p và o mặ t. Họ thự c sự bơm mù i hương qua lỗ thô ng hơi. Nó đượ c cho là tiếp thêm
sinh lự c và trẻ hó a cá c giá c quan; sự chú ý đến từ ng chi tiết khiến đâ y trở thà nh mộ t khá ch
sạ n sang trọ ng.
“Đó là điều tố t nhấ t,” anh nó i. "Cho cả hai chú ng ta."
"Tô i đang là m việc. Tô i phả i đi." Tô i cú p má y mà khô ng nó i lờ i tạ m biệt. Và o lú c nà y, điều đó
đủ để khiến tô i cả m thấ y mình đã thắ ng, nhưng khi tô i đã ngồ i và o bà n là m việc, cá i hố
trong bụ ng tô i bén rễ và nả y sinh sự tủ i nhụ c — lạ i bị loạ i bỏ ngay khi có cơ hộ i đầ u tiên, bị
ném sang mộ t bên như rá c rưở i. Điều tương tự anh ấ y đã là m khi tô i hai mươi hai tuổ i, khi
tô i mườ i sá u tuổ i. Đó là mộ t sự thậ t quá trắ ng trợ n và cay đắ ng, đến cả tô i cũ ng khô ng thể
biến nó thà nh thứ gì đó dễ nuố t hơn. Anh ấ y chỉ muố n chắ c chắ n rằ ng tô i sẽ im lặ ng. Anh ta
lạ i lợ i dụ ng tô i. Bao nhiêu lần? Sẽ phải làm gì đây, Vanessa?
Tạ i bà n là m việc, tô i mở trang Facebook củ a Taylor. Ở đầ u nguồ n cấ p dữ liệu củ a cô ấ y là
mộ t cậ p nhậ t trạ ng thá i đượ c đă ng cá ch đâ y chưa đầ y mộ t giờ : Ngôi trường từng hứa sẽ nuôi dưỡng
và bảo vệ tôi ngày nay đã đứng về phía kẻ bạo hành. Tôi thất vọng nhưng không ngạc nhiên. Mở rộ ng chủ đề bình
luậ n, mộ t bình luậ n có và i chụ c lượ t thích xuấ t hiện đầ u tiên: Tôi rất, rất xin lỗi. Bạn có thể thực hiện
bất kỳ hành động nào khác hay đây là kết thúc? Câ u trả lờ i củ a Taylor khiến miệng tô i khô khố c.
rằng đây không phải là kết thúc .

Trong giờ nghỉ, tô i đi ra ngoà i con hẻm phía sau khá ch sạ n và lô i mộ t bao thuố c lá nhà u
ná t từ đá y ví. Tô i tự a ngườ i và o lố i thoá t hiểm hú t thuố c, lướ t điện thoạ i cho đến khi nghe
thấ y tiếng già y lê trên vỉa hè, mộ t tiếng suỵ t, mộ t tiếng cườ i nghèn nghẹt. Nhìn lên, tô i thấ y
hai cô gá i đang đi bộ tớ i nơi là m việc. Bâ y giờ họ đang đứ ng ở cuố i con hẻm, cô gá i tó c và ng
nắ m chặ t cá nh tay ngườ i tó c đen.
“Hã y hỏ i cô ấ y đi,” cô gá i tó c và ng nó i. "Là m đi."
Cô gá i tó c đen bướ c mộ t bướ c về phía tô i, dừ ng lạ i, khoanh tay. “Nà y,” cô gọ i. “Chú ng ta có
thể đượ c khô ng, ừ m. . .” Cô ấ y nhìn qua vai về phía cô gá i tó c và ng, ngườ i đang đưa tay lên
miệng, cườ i toe toét sau cổ tay á o khoá c jean.
“Bạ n có thêm mộ t điếu thuố c khô ng?” cô gá i tó c đen hỏ i.
Khi tô i đưa ra hai con, cả hai đều lao về phía trướ c. “Chú ng hơi cũ rồ i,” tô i nó i. Khô ng sao
đâ u, họ nó i vậ y. Điều đó hoà n toà n ổ n. Cô gá i tó c và ng cở i ba lô ra khỏ i mộ t bên vai, rú t
chiếc bậ t lử a ra khỏ i tú i trướ c. Họ soi sá ng nhau, má hó p lạ i khi hít và o. Họ đủ gầ n để tô i có
thể nhìn thấ y nhữ ng điểm mắ t mèo trên đườ ng kẻ mắ t, nhữ ng nố t mụ n nhỏ dọ c theo đườ ng
châ n tó c củ a họ . Khi tô i ở gầ n nhữ ng cô gá i ở độ tuổ i củ a họ , thờ i đạ i kỳ diệu mà Strane đã
dạ y tô i thầ n thoạ i hó a, tô i cả m thấ y mình trở thà nh anh ấ y. Nhữ ng câ u hỏ i chồ ng chấ t trong
miệng tô i, nhữ ng câ u hỏ i đượ c thiết kế để khiến chú ng ná n lạ i. Tô i cắ n thậ t mạ nh để chú ng
khô ng trà o ra - tên bạ n là gì, bạ n bao nhiêu tuổ i, bạ n muố n thêm thuố c lá , bia hay cỏ dạ i?
Tô i thậ t dễ dà ng tưở ng tượ ng ra cả m giá c củ a anh ấ y như thế nà o, đủ tuyệt vọ ng để cho mộ t
cô gá i bấ t cứ thứ gì cô ấ y muố n để giữ cô ấ y ở gầ n.
Cá c cô gá i cả m ơn tô i qua vai khi họ di chuyển trở lạ i con hẻm, sự choá ng vá ng củ a họ đượ c
thay thế bằ ng sự lạ nh lù ng uể oả i nhờ điếu thuố c giữ a cá c ngó n tay củ a họ . Lắ c hô ng, họ rẽ
và o gó c, nhìn tô i lầ n cuố i rồ i biến mấ t.
Tô i nhìn chằ m chằ m và o nơi họ biến mấ t, á nh mặ t trờ i lặ n lấ p lá nh trên dò ng nướ c rò rỉ từ
thù ng rá c, kính chắ n gió củ a mộ t chiếc xe tả i giao hà ng đang chạ y khô ng tả i. Tô i tự hỏ i
nhữ ng cô gá i đó nhìn thấ y gì khi nhìn tô i, liệu họ có cả m nhậ n đượ c mố i liên hệ họ hà ng
khô ng, liệu lý do họ dá m xin tô i mộ t điếu thuố c là vì họ có thể nó i rằ ng, bấ t chấ p tuổ i tá c củ a
tô i, tô i thự c sự là mộ t trong số họ .
Tô i thở ra mộ t là n khó i, rú t điện thoạ i ra và mở hồ sơ củ a Taylor nhưng khô ng thấ y gì cả .
Tâ m trí củ a tô i khô ng cò n nữ a, phi nướ c đạ i theo sau cá c cô gá i, muố n biết Strane sẽ nghĩ gì
về họ vớ i nhữ ng điếu thuố c lá dở và thá i độ cứ ng rắ n. Có lẽ anh ấ y sẽ thấ y họ thô lỗ , quá tự
tin và mạ o hiểm. Em thật nhường nhịn, anh ấ y nó i vậ y khi tô i để anh ấ y di chuyển cơ thể
mình. Anh coi đó là lờ i khen, sự thụ độ ng củ a tô i là điều quý hiếm.
Cô ấ y sẽ là m gì? Đó là mộ t câ u hỏ i giố ng như mộ t mê cung hơn, mộ t câ u hỏ i mà tô i có thể lạ c
lố i khi nhìn thấ y bấ t kỳ cô gá i tuổ i teen nà o. Nếu giá o viên củ a cô cố gắ ng chạ m và o cô , liệu
cô có phả n ứ ng như cô nên là m, đẩ y tay anh ta ra và bỏ chạ y khô ng? Hay cô sẽ để cơ thể
mình mềm nhũ n cho đến khi anh vượ t qua? Đô i khi tô i cố tưở ng tượ ng mộ t cô gá i khá c
đang là m nhữ ng gì tô i đã là m - chìm đắ m trong niềm vui đó , khao khá t nó , xâ y dự ng cuộ c
số ng xung quanh nó - nhưng tô i khô ng thể. Đầ u ó c tô i đi và o ngõ cụ t, mê cung bị bó ng tố i
nuố t chử ng. Khô ng thể tưở ng tượ ng đượ c. Khô ng thể tả đượ c.
Anh sẽ không bao giờ làm điều đó nếu em không sẵn lòng như vậy, anh đã nó i vậ y. Nghe có vẻ
ả o tưở ng. Cô gá i nà o muố n nhữ ng gì anh ta đã là m vớ i tô i? Nhưng đó là sự thậ t dù có ai tin
hay khô ng. Bị hướ ng về phía đó , về phía anh ấ y, tô i là loạ i con gá i lẽ ra khô ng nên tồ n tạ i:
mộ t ngườ i há o hứ c lao mình và o con đườ ng củ a mộ t kẻ ấ u dâ m.
Nhưng khô ng, từ đó khô ng đú ng, chưa bao giờ như vậ y. Đó là mộ t sự trố n trá nh, mộ t lờ i nó i
dố i theo cá ch sai lầ m khi gọ i tô i là nạ n nhâ n và khô ng có gì hơn thế. Anh ấ y chưa bao giờ
đơn giả n như vậ y; khô ng phả i là tô i.
Đi mộ t quã ng đườ ng dà i để trở lạ i sả nh khá ch sạ n, tô i đi bộ qua tầ ng thấ p nhấ t củ a gara đậ u
xe xuố ng tầ ng hầ m, ngang qua tiếng ồ n à o củ a má y giặ t và má y sấ y cỡ cô ng nghiệp củ a
phò ng giặ t. Ngườ i đứ ng đầ u bộ phậ n dọ n phò ng chặ n tô i lạ i ở cầ u thang, hỏ i tô i có phiền
mang thêm mộ t bộ khă n tắ m cho ô ng Goetz, doanh nhâ n thứ Hai hà ng tuầ n, ở phò ng 342
khô ng.
“Anh chắ c là anh khô ng phiền chứ ?” cô ấ y hỏ i khi đưa cho tô i chiếc khă n tắ m. “Anh ấ y có thể
coi thườ ng cá c cô gá i củ a tô i, nhưng anh ấ y thích em.”
Gõ cử a số 342, tô i nghe thấ y tiếng bướ c châ n, rồ i ô ng Goetz mở cử a - cở i trầ n và quấ n khă n
tắ m quanh eo, tó c ướ t, nhữ ng giọ t nướ c trên vai, tó c sẫ m mà u trên ngự c, dà i đến giữ a bụ ng.
Khi nhìn thấ y tô i, mặ t anh sá ng bừ ng lên. “Vanessa! Khô ng mong đợ i bạ n.” Anh mở cử a
rộ ng hơn, gậ t đầ u ra hiệu cho tô i và o trong. “Bạ n có thể đặ t khă n tắ m xuố ng giườ ng đượ c
khô ng?”
Do dự trướ c ngưỡ ng cử a, tô i tính toá n khoả ng cá ch từ cử a đến giườ ng và khoả ng cá ch từ
giườ ng đến tủ đự ng đồ , nơi ô ng Goetz đang dù ng tay cò n lạ i để mở ví, tay kia vẫ n cầ m khă n
tắ m. Tô i khô ng muố n cử a đó ng lạ i, khô ng muố n ở mộ t mình vớ i anh. Tô i phả i vộ i vã lao tớ i
giườ ng và đá nh rơi khă n tắ m. Tô i quay trở lạ i cá nh cử a trướ c khi nó có cơ hộ i đó ng lạ i.
"Xin chờ mộ t chú t." Ô ng Goetz đưa ra mộ t tờ hai mươi. Tô i bắ t đầ u lắ c đầ u - đó là mộ t số
tiền quá lớ n đố i vớ i mộ t việc thườ ng ngà y như khă n tắ m mớ i, to đến mứ c đá ng ngờ , đủ để
khiến tô i muố n chạ y. Anh ta vẫ y tờ hó a đơn vớ i tô i như thể bạ n ném mộ t miếng thứ c ă n cho
mộ t con thú hoang đang cả nh giá c. Bướ c trở lạ i phò ng, tô i lấ y tiền và khi tô i là m vậ y, anh ấ y
lướ t ngó n tay lên ngó n tay củ a tô i. Nhá y mắ t vớ i tô i. “Cả m ơn em yêu,” anh nó i.
Trở lạ i hà nh lang, an toà n phía sau bà n hướ ng dẫ n khá ch, tô i lấ y hai mươi đô la và nhét và o
ví, tự nhủ rằ ng mình sẽ tiêu nó và o bình xịt hơi cay, mộ t con dao bỏ tú i, mộ t thứ mà tô i có
thể mang theo bên mình ngay cả khi tô i khô ng bao giờ sử dụ ng nó . Chỉ cầ n biết nó ở đó .
Rồ i điện thoạ i củ a tô i reo lên: mộ t email mớ i.
Tới: vanessawye@gmail.com
Từ: jbailey@femzine.com
Chủ đề: Câu chuyện về ngôi trường Browick
Xin chào Vanessa,
Tên tôi là Janine Bailey và tôi là biên tập viên của Femzine, hiện đang viết một bài về cáo buộc lạm dụng tình dục tại Trường
Browick ở Norumbega, Maine, nơi tôi được biết bạn đã theo học từ năm 1999 đến năm 2001.
Tôi đã phỏng vấn một sinh viên tốt nghiệp Browick, Taylor Birch, người tố cáo rằng cô ấy đã bị giáo viên tiếng Anh Jacob
Strane tấn công tình dục vào năm 2006, và tên của bạn đã được nhắc đến như một nạn nhân tiềm năng khác trong cuộc
phỏng vấn của tôi với cô Birch. Qua nghiên cứu của mình, tôi cũng nhận được một tin báo ẩn danh riêng về việc lạm dụng
tình dục được cho là đã xảy ra tại Trường Browick liên quan đến bạn và ông Strane.
Vanessa, tôi rất muốn nói chuyện với bạn. Tôi cam kết viết tác phẩm này với tất cả sự nhạy cảm cần thiết và muốn ưu tiên
câu chuyện của những người sống sót trong khi yêu cầu Jacob Strane và Trường Browick phải chịu trách nhiệm. Với sự tập
trung toàn quốc hiện nay vào các câu chuyện tấn công tình dục, tôi nghĩ chúng ta thực sự có cơ hội để tạo ra tác động ở
đây, đặc biệt nếu tôi có thể ghép câu chuyện của bạn với câu chuyện của Taylor. Tất nhiên, bạn sẽ có quyền kiểm soát
những gì sẽ xuất hiện trong bài viết liên quan đến trải nghiệm của bạn. Hãy coi đây là cơ hội để bạn kể câu chuyện của mình
theo cách riêng của bạn.
Bạn có thể liên hệ với tôi qua email này hoặc theo số (385) 843-0999. Gọi điện hoặc nhắn tin bất cứ lúc nào.
Thực sự mong nhận được phản hồi từ bạn,
Janine
2001
W inter khiến mọ i ngườ i mệt mỏ i trong nă m nay. Cá i lạ nh khô ng ngừ ng, đêm xuố ng đến
â m 20 độ C, và khi nhiệt độ lên trên 0, tuyết sẽ rơi - ngà y nà y qua ngà y khá c. Sau mỗ i cơn
bã o, nhữ ng bờ tuyết lớ n dầ n cho đến khi khuô n viên trườ ng trở thà nh mộ t mê cung có
tườ ng bao quanh dướ i bầ u trờ i xá m nhạ t, và nhữ ng bộ quầ n á o mớ i mua và o dịp Giá ng sinh
nhanh chó ng nhuố m muố i và vó n cụ c khi thự c tế củ a bố n thá ng mù a đô ng nữ a đang đến.
thậ m chí cò n á c ý, đưa ra nhữ ng phả n hồ i gay gắ t đến mứ c chú ng tô i khiến cá c cuộ c họ p cố
vấ n phả i rơi nướ c mắ t. Và o cuố i tuầ n Ngà y Martin Luther King Jr., ngườ i gá c cổ ng Gould,
chá n ngấ y chú ng tô i, đã khó a phò ng tắ m khi mộ t lọ n tó c là m tắ c cố ng thoá t nướ c củ a vò i
sen lầ n thứ mộ t triệu, và cô Thompson phả i dù ng kẹp giấ y để cạ y ổ khó a. Họ c sinh cũ ng trở
nên điên cuồ ng. Mộ t đêm nọ trong phò ng ă n, Deanna và Lucy nổ ra mộ t cuộ c tranh cã i gay
gắ t vì mộ t đô i già y bị mấ t, Lucy tú m mộ t nắ m tó c củ a Deanna và khô ng chịu buô ng ra.
Cá c bậ c cha mẹ ở ký tú c xá luô n cả nh giá c vớ i nhữ ng dấ u hiệu trầ m cả m vì mộ t nam sinh
nă m hai đã treo cổ tự tử trong phò ng bố n mù a đô ng trướ c. Cô Thompson tổ chứ c rấ t nhiều
hoạ t độ ng theo chủ đề để giú p chú ng ta xua tan nhữ ng cả m giá c tồ i tệ: đêm trò chơi và đêm
thủ cô ng, tiệc nướ ng bá nh và chiếu phim, mỗ i hoạ t độ ng đượ c thô ng bá o trên mộ t tờ rơi
mà u sắ c rự c rỡ dá n dướ i cử a nhà chú ng tô i. Cô ấ y khuyến khích chú ng tô i đến că n hộ củ a cô
ấ y và sử dụ ng hộ p trị liệu bằ ng á nh sá ng củ a cô ấ y nếu chú ng tô i cả m thấ y như mình đang
“bị SAD”.
Vượ t qua tấ t cả , tô i chỉ mớ i đi đượ c mộ t nử a. Nã o tô i cả m thấ y bị chia cắ t, mộ t phầ n trong
khoả nh khắ c, phầ n cò n lạ i tồ n tạ i trong tấ t cả nhữ ng điều đã xả y ra vớ i tô i. Bâ y giờ Strane
và tô i đang quan hệ tình dụ c, tô i khô ng cò n phù hợ p vớ i nhữ ng nơi tô i từ ng đến nữ a. Mọ i
thứ tô i viết đều cả m thấ y trố ng rỗ ng; Tô i ngừ ng đề nghị dắ t chó củ a cô Thompson đi dạ o.
Trong lớ p, tô i cả m thấ y mấ t kết nố i, giố ng như đang quan sá t từ xa. Trong giờ American lit,
tô i nhìn Jenny đổ i chỗ ở bà n hộ i thả o để cô ấ y ngồ i cạ nh Hannah Levesque, ngườ i đang nhìn
Jenny vớ i đô i mắ t mở to ngưỡ ng mộ , biểu cả m giố ng như tô i có lẽ đã có suố t nă m ngoá i, và
tô i cả m thấ y mộ t sự bố i rố i thầ m lặ ng, giố ng như tô i ' tô i đang xem mộ t bộ phim có cố t
truyện mấ t phương hướ ng. Quả thậ t, mọ i thứ đều có cả m giá c như mô phỏ ng, khô ng thậ t.
Tô i khô ng cò n lự a chọ n nà o khá c ngoà i việc giả vờ như mình vẫ n như xưa, nhưng giờ đâ y
mộ t hẻm nú i bao quanh tô i khiến tô i trở nên khá c biệt. Tô i khô ng chắ c liệu tình dụ c đã tạ o
ra hẻm nú i hay nó đã ở đó từ lâ u và cuố i cù ng Strane đã cho tô i nhìn thấ y nó . Strane nó i đó
là cá i sau. Anh ấ y nó i rằ ng anh ấ y đã cả m nhậ n đượ c sự khá c biệt củ a tô i ngay khi để mắ t
đến tô i.
“Khô ng phả i bạ n luô n cả m thấ y mình như mộ t ngườ i ngoà i cuộ c, mộ t kẻ lạ c lõ ng sao?” anh
ấ y hỏ i. “Tô i cá là bạ n có thể nhớ đượ c rằ ng, bạ n đượ c gọ i là trưở ng thà nh so vớ i tuổ i củ a
mình. Phả i khô ng?”
Tô i nghĩ lạ i hồ i lớ p ba, cả m giá c thế nà o khi mang về nhà mộ t bả n bá o cá o có ghi chú củ a
giá o viên viết nguệch ngoạ c ở phía dướ i: Vanessa rất tiến bộ, có vẻ như cô ấy tám tuổi sắp
bước sang tuổi ba mươi . Tô i khô ng chắ c mình đã từ ng thự c sự là mộ t đứ a trẻ hay chưa.

Vài phú t trướ c giờ giớ i nghiêm, tô i bướ c và o phò ng tắ m Gould vớ i hộ p đự ng vò i sen và
khă n tắ m và thấ y Jenny đang đứ ng ở bồ n rử a, mặ t lấ m đầ y xà phò ng. Số ng trong cù ng mộ t
ký tú c xá , tô i và cô ấ y chắ c chắ n sẽ gặ p nhau, nhưng tô i đã cố gắ ng hết sứ c để giả m tầ n suấ t,
chọ n cầ u thang phía sau để khô ng đi ngang qua phò ng cô ấ y và tắ m và o buổ i tố i muộ n.
Chú ng tô i bị ép buộ c phả i ở bên nhau trong vă n hó a Mỹ, nhưng ở đó tô i quá tậ p trung và o
Strane đến nỗ i thậ t dễ dà ng bỏ qua cô ấ y. Phầ n cò n lạ i củ a lớ p hầ u như khô ng đă ng ký vớ i
tô i nữ a.
Vì vậ y, hình ả nh cô ấ y đi dép xỏ ngó n trong phò ng tắ m và mặ c chiếc á o choà ng tắ m bẩ n thỉu
mà cô ấ y đã mặ c nă m ngoá i khiến tô i giậ t mình đến mứ c theo phả n xạ tô i bắ t đầ u quay trở
lạ i hà nh lang. Cô ấ y ngă n tô i lạ i.
“Anh khô ng cầ n phả i chạ y trố n,” cô nó i, giọ ng uể oả i như thể đang chá n nả n. “Trừ khi cậ u
thự c sự ghét tô i đến thế?”
Nhữ ng ngó n tay cô xoa má , xoa bó p bằ ng sữ a rử a mặ t. Tó c cô đã dà i ra từ kiểu tó c bob hồ i
đầ u nă m, giờ đủ để bú i tó c lộ n xộ n ở dướ i cổ thon - cô từ ng tỏ ra tự ti về điều đó , phà n nà n
rằ ng nó khiến đầ u cô trô ng giố ng như mộ t cá i đầ u nhỏ . quả bó ng thă ng bằ ng trên ố ng hú t,
bô ng hoa trên thâ n câ y. Cô ấ y cũ ng hà nh độ ng tương tự vớ i nhữ ng ngó n tay gầ y gò , kích
thướ c 6 feet củ a mình, liên tụ c thu hú t sự chú ý và o nhữ ng nét mà tô i ghen tị nhấ t. Tô i vẫ n
cò n ghen tị vớ i cô ấ y à ? Đô i khi tô i để ý thấ y Strane đang nhìn cô ấ y trong lớ p, mắ t anh ấ y
dõ i theo đườ ng số ng lưng củ a cô ấ y cho đến má i tó c nâ u sá ng củ a cô ấ y. Cleopatra bé nhỏ .
“Cổ củ a bạ n thậ t hoà n hả o, Jenny,” tô i nó i. “Anh biết là thế mà .” Và cô ấ y đã biết; chắ c chắ n
cô ấ y đã biết. Cô ấ y chỉ muố n nghe tô i nó i thô i.
“Tô i khô ng ghét bạ n,” tô i nó i.
Jenny nhìn tô i trong gương vớ i á nh mắ t nghi ngờ . “Chắ c chắ n là khô ng.”
Tô i tự hỏ i liệu cô ấ y có bị tổ n thương khô ng nếu tô i nó i rằ ng tô i thự c sự khô ng cò n cả m giá c
gì vớ i cô ấ y nữ a. Rằ ng tô i khô ng thể nhớ tạ i sao việc mấ t đi tình bạ n củ a cô ấ y lạ i giố ng như
mấ t đi cả thế giớ i, hay tạ i sao tình bạ n đó lạ i có vẻ sâ u sắ c đến vậ y, khô ng bao giờ lặ p lạ i.
Bâ y giờ , nó chỉ khiến tô i cả m thấ y xấ u hổ , giố ng như bấ t kỳ giai đoạ n trưở ng thà nh nà o
khá c. Tô i nghĩ đến việc tô i đã suy sụ p như thế nà o khi cô ấ y bắ t đầ u hẹn hò vớ i Tom và anh
ấ y bắ t đầ u xuấ t hiện khắ p mọ i nơi, ngồ i cù ng chú ng tô i trong mỗ i bữ a ă n, đợ i bên ngoà i lớ p
đạ i số để dà nh hai phú t đi bộ từ tò a nhà nà y sang tò a nhà khá c vớ i cô ấ y. Tô i phủ nhậ n việc
ghen tuô ng, nhưng tấ t nhiên là tô i ghen, cả cô ấ y và anh ấ y. Tô i muố n tấ t cả - mộ t ngườ i bạ n
trai và mộ t ngườ i bạ n thâ n, mộ t ngườ i nà o đó yêu tô i đủ để khô ng ai có thể chen và o giữ a
chú ng tô i. Đó là mộ t mong muố n mã nh liệt và mã nh liệt nằ m ngoà i tầ m kiểm soá t củ a tô i.
Tô i biết điều đó là quá nhiều để cả m nhậ n, chứ đừ ng nó i đến việc thể hiện, nhưng tô i khô ng
thể ngă n nó buô ng thả và o mộ t buổ i chiều thứ bả y, hét và o mặ t Jenny trong tiệm bá nh ở
trung tâ m thà nh phố , khó c như mộ t đứ a trẻ mớ i biết đi đang nổ i cơn thịnh nộ . Cô ấ y đã hứ a
chú ng tô i sẽ dà nh cả ngà y bên nhau, chỉ có chú ng tô i, quay lạ i nhữ ng ngà y trướ c khi có bạ n
trai, nhưng trong vò ng mộ t giờ Tom xuấ t hiện, kéo ghế đến bà n củ a chú ng tô i và dụ i mặ t
anh và o cổ cô ấ y. Tô i khô ng thể chịu đự ng đượ c nữ a. Tô i cá u kỉnh.
Chuyện đó xả y ra và o cuố i thá ng 4, nhưng cơn giậ n đã â m ỉ trong tô i hà ng thá ng trờ i, điều
nà y giả i thích cho việc Jenny khô ng bị số c, phả n ứ ng ngay lậ p tứ c củ a cô ấ y như thể cô ấ y
đang chờ đợ i con đậ p củ a tô i vỡ . Ngay khi chú ng tô i trở về phò ng, cô ấ y nó i, “Tom nghĩ rằ ng
anh quá gắ n bó vớ i em.” Khi tô i hỏ i cô ấ y chính xá c điều đó có nghĩa là gì, “quá gắ n bó ”, cô
ấ y cố gắ ng nhú n vai. “Đó chỉ là điều anh ấ y nó i thô i.” Tô i khô ng quan tâ m Tom nó i gì về tô i;
anh ấ y chỉ là mộ t cậ u bé ít nó i, chiếc á o phô ng ban nhạ c là điều thú vị duy nhấ t ở anh ấ y.
Nhưng tô i thấ y thậ t khó chịu khi Jenny cho rằ ng đó là điều đá ng nhắ c lạ i: “quá gắ n bó ”. Ý
nghĩa củ a việc quá gắ n bó đố i vớ i mộ t cô gá i khá c có thể có nghĩa là khiến tô i dự ng tó c gá y.
Tô i nó i, “Điều đó khô ng đú ng,” và Jenny liếc nhìn tô i vớ i á nh mắ t nghi ngờ giố ng như lú c
nà y cô ấ y nhìn tô i. Chắc chắn rồi, Vanessa. Dù bạn nói gì đi nữa. Tô i khô ng tranh luậ n thêm
nữ a; Tô i im lặ ng, ngừ ng nó i chuyện vớ i cô ấ y và chú ng tô i rơi và o tình trạ ng bế tắ c im lặ ng
kéo dà i cho đến tậ n bâ y giờ . Trong thâ m tâ m, tô i biết cô ấ y đú ng; Tô i đã yêu cô ấ y quá nhiều
và tô i khô ng thể tưở ng tượ ng đượ c việc có thể dừ ng lạ i đượ c hay khô ng. Nhưng chưa đầ y
mộ t nă m sau, tô i ở đâ y, khô ng quan tâ m.
Cô ấ y cú i xuố ng bồ n rử a, xả sạ ch xà phò ng và vỗ nhẹ cho khô mặ t rồ i nó i: “Tô i có thể hỏ i
bạ n mộ t câ u đượ c khô ng? Bở i vì tô i đã nghe đượ c điều gì đó về bạ n.”
Tô i chớ p mắ t, choá ng vá ng vì ký ứ c củ a mình. "Bạ n đã nghe gì?"
“Tô i khô ng muố n nó i điều đó . Nó thự c sự . . . Tô i biết điều đó khô ng thể là sự thậ t đượ c.”
"Chỉ nó i vớ i tô i."
Cô mím mô i lạ i, tìm kiếm từ ngữ thích hợ p. Sau đó , cô ấ y nó i bằ ng mộ t giọ ng trầ m, "Có
ngườ i nó i rằ ng bạ n đang ngoạ i tình vớ i ô ng Strane."
Cô ấ y chờ đợ i phả n ứ ng củ a tô i, sự phủ nhậ n mong đợ i, nhưng tô i ở quá xa để nó i. Tô i đang
quan sá t cô ấ y qua đầ u sai củ a kính viễn vọ ng - chiếc khă n vẫ n ép và o má cô ấ y, cá i cổ đỏ
bừ ng củ a cô ấ y. Cuố i cù ng, tô i xoay sở để nó i đượ c “Điều đó khô ng đú ng.”
Jenny gậ t đầ u. “Tô i đã nghĩ ra.” Cô quay lạ i bồ n rử a, đặ t khă n tắ m xuố ng và lấ y bà n chả i
đá nh ră ng, bậ t nướ c. Trong tai tô i, â m thanh củ a vò i khuếch đạ i thà nh đạ i dương. Bả n thâ n
phò ng tắ m dườ ng như trở nên đẫ m nướ c, nhữ ng bứ c tườ ng lá t gạ ch nhấ p nhô .
Cô ấ y nhổ nướ c bọ t và o bồ n rử a, tắ t vò i, nhìn tô i đầ y mong đợ i. "Phả i?" cô ấ y nhắ c nhở .
Cô ấ y đã nó i chuyện khi nà o vậ y? Trong khi đá nh ră ng? Tô i lắ c đầ u; miệng tô i há hố c. Jenny
quan sá t tô i, có điều gì đó khó chịu ẩ n sau đô i mắ t cô ấ y.
“Thậ t kỳ lạ ,” cô nó i, “cá ch bạ n luô n ở trong phò ng anh ấ y sau giờ họ c.”

S trane bắ t đầ u xuấ t hiện khắ p mọ i nơi, như thể anh ấ y đang cố gắ ng để mắ t đến tô i. Anh ấ y
xuấ t hiện trong phò ng ă n và quan sá t tô i từ bà n giả ng viên. Anh ấ y ở trong thư viện trong
giờ họ c, xem ngay tủ sá ch trướ c mặ t tô i. Anh ấ y bướ c ngang qua cá nh cử a lớ p họ c đang mở
trong giờ họ c tiếng Phá p củ a tô i, lầ n nà o cũ ng liếc nhìn tô i. Tô i biết mình đang bị theo dõ i,
nhưng cũ ng có cả m giá c như bị truy đuổ i, vừ a bị á p bứ c vừ a đượ c tâ ng bố c.
Mộ t tố i thứ bả y nọ , tô i đang nằ m trên giườ ng, tó c ướ t vì tắ m, bà i tậ p bà y ra trướ c mắ t. Ký
tú c xá yên tĩnh; có mộ t cuộ c gặ p gỡ đườ ng đua trong nhà , mộ t trậ n bó ng rổ trên sâ n khá ch
và mộ t cuộ c gặ p gỡ trượ t tuyết tạ i Sugarloaf. Tô i đang ngủ gậ t thì có tiếng gõ cử a là m tô i bậ t
ra khỏ i giườ ng, sá ch củ a tô i rơi xuố ng sà n. Đẩ y cử a ra, tô i nử a mong đợ i Strane sẽ ở đó , để
anh nắ m lấ y tay tô i và dẫ n tô i đến xe, nhà anh, giườ ng anh. Nhưng chỉ có hà nh lang sá ng
đèn vớ i nhữ ng cá nh cử a đó ng kín, cả hai hướ ng đều trố ng rỗ ng.
Mộ t buổ i chiều khá c, anh ấ y hỏ i tô i đã đi đâ u trong bữ a trưa. Bâ y giờ là nă m GIỜ CHIỀ U và
chú ng tô i đang ở trong vă n phò ng phía sau lớ p họ c củ a anh ấ y, phầ n cò n lạ i củ a tò a nhà
nhâ n vă n giờ đâ y trố ng rỗ ng và tố i tă m. Vă n phò ng chỉ lớ n hơn mộ t cá i tủ quầ n á o mộ t chú t,
chỉ đủ chỗ cho mộ t cá i bà n, mộ t cá i ghế và mộ t chiếc trườ ng kỷ bằ ng vả i tuýt có tay vịn cũ
ná t. Nó chứ a đầ y nhữ ng hộ p sá ch giá o khoa cũ và giấ y tờ củ a họ c sinh đã cũ , nhưng anh ấ y
đã dọ n dẹp că n phò ng dà nh riêng cho chú ng tô i sử dụ ng. Đó là nơi ẩ n ná u hoà n hả o—hai
cá nh cử a khó a giữ a chú ng tô i và hà nh lang.
Tô i gá c châ n lên ghế. “Tô i quay về phò ng củ a mình. Tô i có bà i tậ p sinh họ c.”
“Anh tưở ng anh đã thấ y em lẻn đi vớ i ai đó ,” anh nó i.
"Chắ c chắ n khô ng phả i."
Anh ấ y ngồ i và o đầ u bên kia củ a chiếc ghế dà i, kéo châ n tô i lên đù i anh ấ y và lấ y mộ t tờ giấ y
từ chồ ng bà i cầ n chấ m điểm trên bà n. Chú ng tô i ngồ i im lặ ng mộ t lú c, anh ấ y đá nh dấ u bà i
cò n tô i đọ c bà i tậ p về lịch sử , cho đến khi anh ấ y nó i, “Tô i chỉ muố n chắ c chắ n rằ ng nhữ ng
ranh giớ i mà tô i và bạ n đã thiết lậ p vẫ n đượ c giữ vữ ng.”
Tô i nhìn anh ấ y, khô ng chắ c anh ấ y đang muố n nó i đến điều gì.
“Tô i biết tâ m sự vớ i mộ t ngườ i bạ n có thể hấ p dẫ n đến mứ c nà o.”
“Tô i khô ng có bạ n bè.”
Anh đặ t bú t và giấ y xuố ng bà n rồ i nắ m lấ y châ n tô i, xoa bó p trướ c tiên, sau đó anh quấ n
nhữ ng ngó n tay quanh mắ t cá châ n tô i. “Tô i tin tưở ng bạ n, tô i là m vậ y. Nhưng bạ n có hiểu
tầ m quan trọ ng củ a việc chú ng ta giữ bí mậ t nà y khô ng?
"Tâ t nhiên."
“Tô i cầ n bạ n thự c hiện việc nà y mộ t cá ch nghiêm tú c.”
“Tô i đang xem xét nó mộ t cá ch nghiêm tú c.” Tô i cố gắ ng kéo châ n mình ra. Anh ấ y bó p chặ t
mắ t cá châ n củ a tô i khiến tô i khô ng thể cử độ ng đượ c.
“Tô i tự hỏ i liệu bạ n có thự c sự hiểu đượ c hậ u quả mà chú ng tô i sẽ phả i gá nh chịu nếu bị lộ
hay khô ng.” Tô i bắ t đầ u nó i. Anh ấ y cắ t lờ i tô i. “Có nhiều khả nă ng là tô i sẽ bị sa thả i. Nhưng
bạ n cũ ng sẽ bị gử i đi đó ng gó i. Browick sẽ khô ng muố n cậ u ở đâ y sau mộ t vụ bê bố i như
thế.”
Tô i ném cho anh ta mộ t cá i nhìn hoà i nghi. “Họ sẽ khô ng đuổ i tô i ra ngoà i. Đó khô ng phả i là
lỗ i củ a tô i.” Sau đó , khô ng muố n anh ấ y nghĩ rằ ng tô i nhấ t thiết phả i tin và o điều nà y, tô i nó i
thêm, “Về mặ t kỹ thuậ t thì có nghĩa là vì tô i chưa đủ tuổ i vị thà nh niên.”
“Sẽ khô ng thà nh vấ n đề,” anh nó i. “Khô ng dà nh cho cấ p trên. Họ loạ i bỏ tậ n gố c bấ t kỳ và tấ t
cả nhữ ng kẻ gâ y rố i. Đó là cá ch nhữ ng nơi nà y hoạ t độ ng.”
Anh ta tiếp tụ c đi, ngử a đầ u ra sau, nó i vớ i trầ n nhà : “Nếu may mắ n, nó sẽ khô ng đi xa hơn
trườ ng họ c, nhưng nếu cơ quan thự c thi phá p luậ t phá t hiện ra, tô i gầ n như chắ c chắ n sẽ
và o tù .” . Và cuố i cù ng bạ n sẽ phả i và o nhà nuô i dưỡ ng nà o đó .”
“Thô i nà o,” tô i chế giễu. “Tô i sẽ khô ng đến nhà nuô i dưỡ ng.”
"Bạ n sẽ ngạ c nhiên."
“Bạ n có thể quên điều nà y, nhưng tô i thự c sự có cha mẹ.”
“Đú ng, nhưng nhà nướ c khô ng thích nhữ ng bậ c cha mẹ để con mình chạ y theo kẻ lệch lạ c.
Bở i vì đó là cá ch họ gọ i tô i là kẻ phạ m tộ i tình dụ c. Sau khi họ bắ t tô i, bướ c tiếp theo củ a họ
sẽ là phong anh là m ngườ i giá m hộ củ a bang. Bạ n sẽ bị chuyển đến mộ t địa ngụ c nà o đó —
mộ t ngô i nhà tậ p thể gồ m nhữ ng đứ a trẻ mớ i ra trườ ng, nhữ ng ngườ i sẽ là m nhữ ng điều có
Chú a mớ i biết đố i vớ i bạ n. Toà n bộ tương lai củ a bạ n sẽ nằ m ngoà i tầ m tay củ a bạ n. Bạ n sẽ
khô ng thể và o đạ i họ c nếu điều đó xả y ra. Bạ n có thể thậ m chí sẽ khô ng tố t nghiệp trung
họ c. Bạ n có thể khô ng tin tô i, Vanessa, nhưng bạ n khô ng biết nhữ ng hệ thố ng nà y có thể tà n
khố c đến mứ c nà o. Hã y cho họ mộ t cơ hộ i và họ sẽ là m mọ i thứ trong khả nă ng củ a mình để
hủ y hoạ i cuộ c số ng củ a cả hai chú ng ta—“
Khi anh ấ y bắ t đầ u nó i như thế nà y, nã o tô i khô ng thể theo kịp. Có vẻ như anh ấ y đang
phó ng đạ i, nhưng tô i quá choá ng ngợ p và mấ t dấ u nhữ ng gì mình tin tưở ng. Anh ấ y có thể
khiến ngay cả nhữ ng điều kỳ quặ c nhấ t cũ ng trở nên khả thi. “Tô i hiểu rồ i,” tô i nó i. “Tô i sẽ
khô ng bao giờ nó i vớ i ai chừ ng nà o tô i cò n số ng. Tô i sẽ chết trướ c khi kể. Đượ c rồ i? Tô i sẽ
chết. Chú ng ta có thể ngừ ng nó i về chuyện nà y bâ y giờ đượ c khô ng?”
Lú c đó , anh ta chợ t tỉnh ra, chớ p mắ t như thể vừ a tỉnh dậ y. Anh dang tay ra cho tô i bò và o
và ô m tô i và o lò ng anh. Anh ấ y nó i “Tô i xin lỗ i” hết lầ n nà y đến lầ n khá c, rấ t nhiều lầ n
nhữ ng từ đó khô ng cò n có ý nghĩa nữ a.
“Tô i khô ng có ý là m bạ n sợ ,” anh nó i. “Có quá nhiều thứ đang bị đe dọ a.”
“Tô i biết là có . Tô i khô ng ngu ngố c."
“Tô i biết bạ n khô ng ngu ngố c. Tô i biết bạ n khô ng như vậ y.”

tiếng Phá p sẽ có chuyến đi cuố i tuầ n tớ i Thà nh phố Quebec. Chú ng tô i khở i hà nh và o sá ng
sớ m, lên mộ t chiếc xe buýt có ghế ngồ i sang trọ ng và mà n hình TV nhỏ . Tô i ngồ i cạ nh cử a sổ
ở lưng chừ ng và lô i chiếc Discman ra khỏ i ba lô , cho và o mộ t chiếc đĩa CD và cố tỏ ra như
thể tô i khô ng quan tâ m rằ ng mình là ngườ i duy nhấ t khô ng có bạ n cù ng ngồ i.
Trong hai giờ đầ u tiên, tô i nhìn chằ m chằ m ra ngoà i cử a sổ khi xe buýt chạ y qua châ n đồ i và
đấ t nô ng nghiệp. Khi chú ng tô i đến biên giớ i Canada, phong cả nh vẫ n như cũ nhưng biển
chỉ đườ ng chuyển sang tiếng Phá p. Madame Laurent lao ra khỏ i chỗ ngồ i phía trướ c xe buýt
và kêu gọ i chú ng tô i chú ý. “Trân trọng!” Cô chỉ và o từ ng biển bá o đi qua và nhắ c chú ng tô i
đọ c to. “Ồ, phải rồi. . .”
Ở mộ t nơi nà o đó ở vù ng nô ng thô n Quebec, chú ng tô i dừ ng lạ i ở Tim Hortons để nghỉ ngơi
trong phò ng tắ m. Phía trướ c có mộ t chiếc điện thoạ i trả tiền và tô i có hai thẻ điện thoạ i trả
trướ c củ a Strane trong tú i vớ i hướ ng dẫ n gọ i nếu tô i cả m thấ y cô đơn. Ố ng nghe trong tay,
tô i bắ t đầ u quay số khi Jesse Ly bướ c ra khỏ i Tim Hortons, mặ c mộ t chiếc á o khoá c dà i mà u
đen chạ y vò ng quanh anh ấ y, gầ n như là mộ t chiếc á o choà ng, theo sau là Mike và Joe Russo,
họ nhếch mép cườ i, huých nhẹ và o nhau. ngườ i khá c, và thậ m chí cò n khô ng buồ n hạ giọ ng
khi chế giễu anh ta. “Hã y xem Hoà ng tử bó ng tố i,” họ nó i. “Đó là Mafia Á o khoá c dà i.” Họ
khô ng gọ i anh ấ y là ngườ i đồ ng tính vì điều đó sẽ đi quá xa, nhưng có vẻ như đó là thứ họ
thự c sự đang chế giễu chứ khô ng phả i chiếc á o khoá c củ a anh ấ y. Khuô n mặ t củ a Jesse,
chiếc cằ m ngử a và quai hà m nghiến chặ t, cho thấ y anh ấ y có thể nghe thấ y họ nhưng quá tự
hà o nên khô ng nó i đượ c gì. Đá nh rơi ố ng nghe điện thoạ i, tô i vộ i chạ y tớ i.
"Chà o!" Tô i cườ i toe toét vớ i Jesse như thể chú ng tô i là bạ n tố t. Phía sau chú ng tô i, cặ p song
sinh nhà Russo ngừ ng cườ i, điều nà y ít liên quan đến tô i mà liên quan nhiều hơn đến Margo
Atherton, ngườ i đứ ng cạ nh xe buýt cở i á o len, để lộ bụ ng sá u inch khi á o phô ng củ a cô ấ y
kéo lên, nhưng tô i vẫ n cả m thấ y như mình đã là m mộ t điều tố t. Jesse khô ng nó i gì khi chú ng
tô i lên xe buýt và ngồ i và o chỗ . Tuy nhiên, trướ c khi chú ng tô i cấ t cá nh, anh ấ y thu dọ n đồ
đạ c và di chuyển xuố ng lố i đi về phía tô i.
“Tô i có thể ngồ i đâ y đượ c khô ng?” Anh hỏ i, chỉ và o chiếc ghế trố ng. Tô i thá o tai nghe ra, gậ t
đầ u và di chuyển chiếc ba lô củ a mình sang mộ t bên. Jesse ngồ i thở dà i, ngử a đầ u ra sau.
Anh cứ như vậ y cho đến khi chiếc xe buýt rung chuyển và lá i ra khỏ i bã i đậ u xe, quay trở lạ i
đườ ng cao tố c.
“Mấ y gã đó thậ t ngu ngố c,” tô i nó i.
Mắ t anh mở to và anh hít mộ t hơi thậ t mạ nh. “Chú ng khô ng tệ lắ m,” anh nó i, mở cuố n tiểu
thuyết và xoay ngườ i ra xa tô i mộ t chú t.
“Nhưng họ đang đố i xử tệ vớ i anh,” tô i nó i, như thể anh ấ y có thể khô ng nhậ n ra.
“Thậ t đấ y, khô ng sao đâ u,” anh nó i mà khô ng rờ i mắ t khỏ i cuố n sá ch. Anh nắ m chặ t cá c
trang giấ y, sơn mó ng tay mà u đen.
Ở Thà nh phố Quebec, Madame Laurent dẫ n chú ng tô i qua nhữ ng con đườ ng lá t đá cuộ i, chỉ
ra nhữ ng cô ng trình kiến trú c lịch sử - Nhà thờ Đứ c Bà Quebec, Châ teau Frontenac. Jesse và
tô i hầ u như khô ng nhậ n ra nhau khi chú ng tô i lù i lạ i xa nhữ ng ngườ i cò n lạ i trong nhó m,
xem cá c diễn viên kịch biểu diễn trên bệ đá granit lớ n củ a họ , đi xe lử a từ thị trấ n phía trên
xuố ng thị trấ n phía dướ i và quay trở lạ i. Anh ấ y mua nhữ ng mó n quà lưu niệm sang trọ ng:
mộ t bứ c tranh mà u nướ c về Châ teau Frontenac củ a mộ t bà già trên phố và mộ t chiếc thìa có
khắ c cả nh Lễ hộ i mù a đô ng ở mặ t sau mà anh ấ y đưa cho tô i. Chú ng tô i bắ t kịp nhó m mộ t
giờ sau đó và tô i nghĩ mình sẽ gặ p rắ c rố i, nhưng thậ m chí khô ng ai nhậ n ra rằ ng chú ng tô i
đã biến mấ t. Trong thờ i gian cò n lạ i củ a buổ i chiều, Jesse và tô i lạ i lẻn đi, lang thang trên cá c
con phố ở Thà nh phố Cổ mà khô ng nó i nhiều, chỉ thỉnh thoả ng huých nhẹ nhau để chỉ ra
điều gì đó buồ n cườ i hoặ c kỳ lạ .
Và o ngà y thứ hai củ a chuyến đi, tô i thử gọ i cho Strane bằ ng điện thoạ i cô ng cộ ng nhưng
khô ng có câ u trả lờ i và tô i khô ng dá m để lạ i tin nhắ n. Jesse khô ng hỏ i tô i đang gọ i cho ai,
điều đó khô ng cầ n thiết.
“Có lẽ anh ấ y đang ở trong khuô n viên trườ ng,” anh nó i. “Hô m nay có mộ t quá n cà phê mở
mic trong thư viện. Họ bắ t tấ t cả cá c khoa nhâ n vă n đến vớ i họ .”
Tô i nhìn anh chằ m chằ m khi nhét thẻ điện thoạ i và o tú i.
“Em khô ng cầ n phả i lo lắ ng,” anh nó i. “Tô i sẽ khô ng kể cho ai cả .”
"Là m sao bạ n biết?"
Anh ấ y nhìn tô i như thể, Bạn đang đùa à? “Cá c bạ n luô n ở bên nhau. Chuyện gì đang xả y ra
khá rõ rà ng. Hơn nữ a, tô i đã tậ n mắ t nhìn thấ y nó .”
Tô i nghĩ đến nhữ ng gì Strane nó i về nhà nuô i dưỡ ng và nhà tù . Tô i khô ng chắ c nhữ ng gì tô i
vừ a nó i có đượ c coi là nó i vớ i Jesse hay khô ng, nhưng để chắ c chắ n, tô i nó i, “Điều đó khô ng
đú ng.” Nhữ ng lờ i đó nghe thậ t thả m hạ i, anh ấ y chỉ nhìn tô i lầ n nữ a. Giố ng như, làm ơn.
Chú ng tô i rờ i đi và o sá ng chủ nhậ t. Mộ t giờ sau khi bắ t xe buýt về nhà , Jesse thở dà i và đặ t
cuố n tiểu thuyết lộ n ngượ c trên đù i, nhìn tô i, ra hiệu cho tô i thá o tai nghe ra.
“Anh biết đó là mộ t việc là m ngu ngố c, phả i khô ng?” anh ấ y hỏ i. “Giố ng như, ngu ngố c đến
mức không thể tin được .”
"Là gì?"
Anh nhìn tô i thậ t lâ u. "Bạ n và bạ n trai giá o viên củ a bạ n."
Mắ t tô i lướ t qua nhữ ng chiếc ghế xung quanh, nhưng dườ ng như mọ i ngườ i đều bậ n tâ m—
ngủ , đọ c sá ch hoặ c đeo tai nghe.
Ô ng tiếp tụ c. “Nó thự c sự khô ng khiến tô i bậ n tâ m về mặ t đạ o đứ c hay bấ t cứ điều gì. Tô i chỉ
nó i rằ ng anh ấ y có thể sẽ hủ y hoạ i cuộ c đờ i bạ n.”
Tô i phớ t lờ lờ i nó i củ a anh ấ y rõ rà ng như thế nà o và nó i rằ ng điều đó đá ng để mạ o hiểm.
Tô i tự hỏ i đố i vớ i anh ấ y, tô i nghe như thế nà o, ả o tưở ng, dũ ng cả m, hay cả hai. Jesse lắ c
đầ u.
"Cá i gì?"
“Anh là mộ t tên ngố c,” anh nó i, “chỉ thế thô i.”
"Đượ c rồ i, cả m ơn."
“Tô i khô ng có ý nó i đó là mộ t sự xú c phạ m. Tô i cũ ng là mộ t kẻ ngố c, theo cá ch riêng củ a
tô i.”
Việc Jesse nó i tô i là mộ t tên ngố c khiến tô i nhớ đến việc Strane gọ i tô i là kẻ lã ng mạ n đen tố i
—cả hai dườ ng như đều á m chỉ xu hướ ng đưa ra nhữ ng quyết định tồ i tệ. Hô m nọ Strane
gọ i tô i là “kẻ trầ m cả m” và tô i tra cứ u từ đó : mộ t ngườ i có xu hướ ng u sầ u.

Một cơn bã o dữ dộ i ậ p đến Norumbega và chú ng tô i thứ c dậ y trướ c mộ t khuô n viên lấ p


lá nh đượ c bao phủ trong lớ p bă ng dà y nử a inch. Nhữ ng cà nh câ y cú i xuố ng dướ i sứ c nặ ng,
uố n cong về phía mặ t đấ t và lớ p vỏ tuyết dà y đến mứ c chú ng tô i có thể đi trên đó mà đô i
ủ ng củ a chú ng tô i khô ng xuyên qua đượ c. Và o mộ t buổ i chiều thứ Bả y, trên chiếc ghế dà i
trong vă n phò ng củ a Strane, chú ng tô i quan hệ lầ n đầ u tiên dướ i á nh nắ ng. Sau đó , tô i trá nh
nhìn cơ thể trầ n trụ i củ a anh bằ ng cá ch nhìn nhữ ng hạ t bụ i quay cuồ ng trong á nh nắ ng mù a
đô ng yếu ớ t nhuố m mà u xanh lụ c từ ô cử a kính biển. Anh vẽ bả n đồ đườ ng đi vớ i nhữ ng
đườ ng gâ n xanh trên da tô i, nó i về việc tô i khiến anh đó i đến mứ c nà o, rằ ng anh sẽ ă n thịt
tô i nếu có thể. Tô i khô ng nó i gì đưa tay cho anh ấ y. Hãy tiếp tục. Anh ta chỉ cắ n nhẹ mộ t
miếng, nhưng có lẽ tô i sẽ để anh ta xé xá c tô i ra từ ng mả nh. Tô i sẽ để anh ấ y là m bấ t cứ điều
gì.
Thá ng Hai đến và tô i cà ng ngà y cà ng giỏ i giấ u diếm mọ i chuyện. Tô i ngừ ng nhắ c đến Strane
khi gọ i điện về nhà và o tố i Chủ nhậ t, nhưng tô i khô ng thể rờ i xa lớ p họ c củ a anh ấ y. Bâ y giờ
tô i là ngườ i cố định lâ u dà i ở đó . Ngay cả khi cá c sinh viên khá c đến nhờ giú p là m bà i tậ p về
nhà trong giờ phụ c vụ củ a khoa, tô i vẫ n ngồ i và o bà n hộ i thả o, giả vờ chă m chú và o cô ng
việc nhưng lạ i nghe lén đến nỗ i bỏ ng tai.
Mộ t buổ i chiều khi chú ng tô i ở mộ t mình, anh ấ y lấ y chiếc má y ả nh Polaroid từ trong cặ p ra
và hỏ i liệu anh ấ y có thể chụ p ả nh tô i tạ i bà n hộ i thả o khô ng. “Tô i muố n nhớ bạ n trô ng như
thế nà o khi ngồ i đó ,” anh nó i. Tô i ngay lậ p tứ c bắ t đầ u cườ i vì lo lắ ng. Tô i chạ m và o mặ t
mình và giậ t tó c. Tô i ghét bị chụ p ả nh. “Em có thể nó i khô ng,” anh nó i, nhưng tô i nhìn thấ y
sự khao khá t trong mắ t anh, điều nà y hẳ n quan trọ ng biết bao. Việc từ chố i sẽ là m tan ná t
trá i tim anh ấ y. Vì vậ y, tô i để anh ấ y chụ p mộ t và i tấ m củ a tô i, cả ở bà n hộ i thả o và ngồ i sau
bà n là m việc củ a anh ấ y, mộ t tấ m khá c trên ghế dà i trong vă n phò ng, châ n tô i co lên và cuố n
sổ để mở trên đù i. Anh ấ y rấ t biết ơn, cườ i toe toét khi nhìn chú ng phá t triển. Anh ấ y nó i
rằ ng anh ấ y sẽ trâ n trọ ng chú ng mã i mã i.
Mộ t buổ i chiều khá c, anh ấ y mang cho tô i mộ t cuố n sá ch mớ i để đọ c— Lửa nhạt, Vladimir
Nabokov. Tô i bắ t đầ u lậ t giở ngay khi anh ấ y đưa nó cho tô i, nhưng nó trô ng chẳ ng giố ng
mộ t cuố n tiểu thuyết chú t nà o; cá c trang viết là mộ t bà i thơ dà i, mộ t loạ t chú thích ở cuố i
trang.
“Đó là mộ t cuố n sá ch khó ,” Strane giả i thích. “Ít tiếp cậ n hơn lolita . Đó là loạ i tiểu thuyết
yêu cầ u ngườ i đọ c từ bỏ quyền kiểm soá t. Bạ n phả i trả i nghiệm nó hơn là cố gắ ng hiểu nó .
Chủ nghĩa hậ u hiện đạ i. . .” Anh bỏ đi, nhìn thấ y sự thấ t vọ ng trên mặ t tô i. Tô i muố n mộ t
lolita khác .
"Hã y để tô i chỉ cho bạ n mộ t số thứ ." Anh ấ y cầ m lấ y cuố n sá ch bìa mềm từ tay tô i, lậ t sang
mộ t trang và chỉ và o mộ t khổ thơ. “Nhìn nà y, nó dườ ng như á m chỉ đến bạ n.”
Hãy đến và được tôn thờ, hãy đến và được vuốt ve,
Vanessa đen tối của tôi, làn da đỏ thẫm, phước lành của tôi
Con bướm đáng ngưỡng mộ của tôi! Giải thích
Làm sao bạn có thể, trong sự ảm đạm của Lilac Lane,
Đã để John Shade thô lỗ, cuồng loạn
Làm mờ khuôn mặt, tai và bả vai của bạn?
tôi nghẹn lạ i; mặ t tô i nó ng bừ ng.
“Kỳ lạ phả i khô ng?” Anh mỉm cườ i nhìn xuố ng trang giấ y. “Vanessa đen tố i củ a tô i, đượ c tô n
thờ và vuố t ve.” Anh vuố t tó c tô i, xoay mộ t lọ n tó c quanh ngó n tay. Má i tó c mà u đỏ thẫ m,
mà u đỏ phong. Tô i nghĩ đến nhữ ng gì tô i đã nó i khi anh ấ y cho tô i xem bà i thơ củ a Jonathan
Swift, về tấ t cả cả m giá c định mệnh nà y. Lú c đó tô i thự c sự khô ng có ý đó . Tô i nó i điều đó
chỉ để cho anh ấ y thấ y tô i hạ nh phú c và sẵ n sà ng như thế nà o. Nhưng nhìn thấ y tên mình
trên trang giấ y lầ n nà y tô i có cả m giá c như rơi tự do, mấ t kiểm soá t. Có lẽ điều nà y thự c sự
đã đượ c định trướ c. Có lẽ tô i đượ c sinh ra để là m việc nà y.
Chú ng tô i vẫ n đang rú c và o cuố n sá ch, tay Strane đặ t trên lưng tô i, khi ô ng Noyes già nua,
hó i đầ u bướ c và o lớ p. Chú ng tô i lao đi theo hai hướ ng ngượ c nhau, tô i quay lạ i bà n hộ i thả o
và Strane ở phía sau bà n củ a anh ấ y, rõ rà ng là đã bị bắ t. Nhưng ô ng Noyes có vẻ khô ng bậ n
tâ m. Anh ấ y cườ i và nó i vớ i Strane, “Tô i thấ y bạ n có mộ t con thú cưng trong lớ p,” như thể
đó khô ng phả i là vấ n đề gì to tá t. Nó khiến tô i tự hỏ i liệu chú ng ta có phả i lo lắ ng quá nhiều
về việc bị bắ t hay khô ng. Có lẽ mọ i chuyện sẽ khô ng phả i là ngà y tậ n thế nếu nhà trườ ng
phá t hiện ra. Họ có thể tá t và o cổ tay Strane, bả o anh ấ y hã y chờ cho đến khi tô i tố t nghiệp
và trò n mườ i tá m tuổ i.
Khi ô ng Noyes rờ i đi, tô i hỏ i Strane, "Cá c họ c sinh và giá o viên khá c đã là m việc nà y chưa?"
"Hoà n thà nh cá i gì?"
"Cái này."
Anh ấ y nhìn lên từ bà n là m việc củ a mình. “Nó đượ c biết là đã xả y ra.”
Anh ấ y quay lạ i đọ c khi câ u hỏ i tiếp theo đè nặ ng lên lưỡ i tô i. Trướ c khi buô ng nó ra, tô i
nhìn xuố ng tay mình. Tô i tưở ng tượ ng câ u trả lờ i hiện rõ trên khuô n mặ t anh ấ y và khô ng
muố n nhìn thấ y nó . Tô i thự c sự khô ng muố n biết.
"Cò n bạ n thì sao? Cậ u có đi cù ng mộ t họ c sinh khá c khô ng?”
“Anh có nghĩ là tô i có khô ng?” anh ấ y hỏ i.
Tô i nhìn lên, mấ t cả nh giá c. Tô i khô ng biết tô i nghĩ gì. Tô i biết nhữ ng gì tô i muố n tin, nhữ ng
gì tô i phả i tin, nhưng tô i khô ng biết là m thế nà o nhữ ng điều đó lạ i phù hợ p vớ i nhữ ng gì có
thể đã xả y ra trong suố t nhữ ng nă m trướ c tô i. Ô ng ấ y đã là giá o viên gầ n như suố t thờ i gian
tô i cò n số ng.
Strane nhìn tô i đang cố gắ ng tìm từ ngữ , mộ t nụ cườ i hiện lên trên khuô n mặ t anh ấ y. Cuố i
cù ng, anh ấ y nó i: “Câ u trả lờ i là khô ng. Ngay cả khi tô i có nhữ ng khoả nh khắ c khao khá t,
điều đó dườ ng như khô ng bao giờ đá ng để mạ o hiểm. Khô ng cho đến khi cậ u đi cù ng.”
Tô i cố gắ ng che giấ u cả m giá c hạ nh phú c nà y bằ ng cá ch đả o mắ t, nhưng lờ i nó i củ a anh
khiến lồ ng ngự c tô i mở to và khiến tô i bấ t lự c. Khô ng có gì ngă n cả n anh ta tiếp cậ n và lấ y
bấ t cứ thứ gì anh ta muố n. Tô i đặ c biệt. Tô i đặ c biệt. Tô i đặ c biệt.

Tôi đang đọ c Pale Fire khi Cô Thompson gõ cử a nhà tô i để kiểm tra giờ giớ i nghiêm. Cô ấ y
ngó đầ u qua cử a, khô ng trang điểm, buộ c tó c thà nh dâ y buộ c; cô ấ y nhìn thấ y tô i và kiểm
tra tên tô i khỏ i danh sá ch củ a cô ấ y.
“Vanessa, nà y.” Cô bướ c và o phò ng. “Hã y nhớ đă ng xuấ t trướ c khi rờ i đi và o thứ Sá u, đượ c
chứ ? Bạ n đã quên trướ c kỳ nghỉ Giá ng sinh.”
Cô ấ y tiến mộ t bướ c lạ i gầ n và tô i gấ p trang tô i đang đọ c lạ i, đó ng cuố n tiểu thuyết lạ i. Tô i
cả m thấ y nhẹ nhõ m khi tìm thấ y thêm bằ ng chứ ng về bả n thâ n mình trong vă n bả n: thị trấ n
nơi nhâ n vậ t chính số ng là “New Wye”.
“Bà i tậ p về nhà thế nà o?” Cô ấ y hỏ i.
Tô i chưa bao giờ hỏ i Strane về cô Thompson. Kể từ buổ i khiêu vũ Halloween, tô i đã khô ng
gặ p họ cù ng nhau và tô i nhớ sau khi tô i và anh ấ y quan hệ tình dụ c lầ n đầ u tiên, anh ấ y nó i
đã lâ u rồ i anh ấ y chưa “thâ n mậ t”. Nếu họ chưa từ ng quan hệ tình dụ c thì họ chỉ là bạ n bè
nên tô i khô ng cầ n phả i ghen tị. Tô i biết tấ t cả điều đó . Tuy nhiên, khi ở bên cô ấ y, mộ t cả m
giá c hèn hạ xâ m chiếm tô i, mộ t sự thô i thú c muố n cho cô ấ y thấ y thoá ng qua nhữ ng gì tô i đã
là m, nhữ ng gì tô i có khả nă ng.
Tô i đặ t Pale Fire xuống để cô ấ y có thể nhìn thấ y bìa. “Đó khô ng phả i là bà i tậ p về nhà . Hoặ c,
tô i đoá n là như vậ y. Nó dà nh cho ô ng Strane.”
Cô ấ y nở mộ t nụ cườ i hiền là nh đến khó chịu. “Bạ n có Mr. Strane dạ y tiếng Anh à ?”
"Chuẩ n rồ i." Tô i nhìn lên qua hà ng mi củ a mình. “Anh ấ y chưa bao giờ nó i vớ i cậ u về tô i à ?”
Nhữ ng nếp nhă n trên trá n cô ngà y cà ng sâ u. Cá i nhìn chỉ kéo dà i trong mộ t giâ y. Nếu tô i
khô ng cả nh giá c cao độ , tô i thậ m chí sẽ khô ng nhậ n ra điều đó . “Khô ng thể nó i là anh ấ y có ,”
cô nó i.
“Thậ t ngạ c nhiên,” tô i nó i. “Tô i và anh ấ y khá thâ n nhau.”
Tô i nhìn sự nghi ngờ nở trên mặ t cô ấ y, cả m giá c có điều gì đó khô ng ổ n.

Chiều hô m sau, khi Strane đang họ p khoa, tô i ngồ i sau bà n củ a anh ấ y, điều mà tô i sẽ
khô ng bao giờ dá m là m nếu khô ng. Cá nh cử a đó ng lạ i, khô ng có nhâ n chứ ng nà o nhìn thấ y
tô i đang lụ c lọ i đố ng bà i tậ p và giá o á n chưa chấ m điểm củ a anh ấ y rồ i kéo mở ngă n kéo bà n
dà i và mỏ ng chứ a nhữ ng thứ kỳ lạ trong đó : mộ t tú i kẹo cao su đã mở , mộ t mặ t dâ y chuyền
hình Thá nh Christopher trên đó . mộ t sợ i dâ y xích bị đứ t, mộ t lọ thuố c cầ m tiêu chả y mà tô i
bự c bộ i đẩ y ra sau.
Thườ ng khô ng có gì thú vị trên má y tính củ a anh ấ y, chỉ có mộ t tậ p tin tà i liệu củ a lớ p và
email trườ ng họ c hiếm khi đượ c sử dụ ng củ a anh ấ y, nhưng khi tô i ngắ t trình bả o vệ mà n
hình, mộ t cả nh bá o hiện lên trên thanh tá c vụ : (1) Tin nhắ n mớ i từ melissa.thompson @
broom.edu. Tô i bấ m mở nó . Email nà y đang phả n hồ i mộ t email khá c, tổ ng cộ ng là ba email
trong chuỗ i.
Tới: jacob.strane@browick.edu
Từ: melissa.thompson@browick.edu
Chủ đề: Mối quan tâm của sinh viên
Chào Jake . . . Tôi muốn nói chuyện trực tiếp với bạn về vấn đề này nhưng nghĩ rằng tôi nên gửi email. . . dù sao cũng có thể
tốt nếu viết điều này bằng văn bản. Đêm nọ tôi đã có một cuộc tiếp xúc kỳ lạ với Vanessa Wye và có liên quan đến bạn. Cô
ấy đang làm một số bài tập về nhà cho lớp của bạn và nói rằng bạn và cô ấy “rất thân thiết”. Đó là cách cô ấy nói nó. . . đã
cho tôi một cảm giác oán giận ở đó. . . thậm chí là tính chiếm hữu? Chắc chắn có vẻ như cô ấy đã phải lòng bạn rồi. . . một cái
gì đó để nhận thức được. Tôi biết bạn nói cô ấy quanh quẩn trong lớp học của bạn. Hãy cẩn thận nhé :) Melissa
Kính gửi: melissa.thompson@browick.edu
Từ: jacob.strane@browick.edu
Chủ đề: re: Mối quan tâm của sinh viên
Melissa,
Đánh giá cao những người đứng đầu. Tôi sẽ để mắt tới nó.
JS
Tới: jacob.strane@browick.edu
Từ: melissa.thompson@browick.edu
Chủ đề: re: re: Mối quan tâm của sinh viên
Không có gì . . . hy vọng tôi đã không vượt quá. . . vừa mới nhận được một sự rung cảm. Chúc bạn nghỉ ngơi vui vẻ nếu
không gặp bạn :) Melissa
Tô i nhấ p ra khỏ i chuỗ i email, đá nh dấ u email gầ n đâ y nhấ t củ a cô Thompson là chưa đọ c.
Câ u trả lờ i cộ c lố c củ a anh ấ y khiến tô i bậ t cườ i, cũ ng như sự lo lắ ng củ a cô Thompson,
khuô n mặ t tươi cườ i nhỏ nhắ n củ a cô , nhữ ng dấ u chấ m chấ m xâ u chuỗ i nhữ ng câ u chưa
hoà n chỉnh lạ i vớ i nhau. Tô i chợ t nhậ n ra có lẽ cô ấ y khô ng phả i là ngườ i thô ng minh, hoặ c
ít nhấ t là khô ng thô ng minh bằ ng tô i. Trướ c đâ y tô i chưa bao giờ nghĩ như vậ y về mộ t giá o
viên.
Strane trở về sau cuộ c họ p vớ i tâ m trạ ng tồ i tệ, thả tậ p giấ y tờ phá p lý mà u và ng xuố ng bà n
và nử a thở dà i, nử a rên rỉ. “Nơi nà y sẽ trở thà nh địa ngụ c,” anh lẩ m bẩ m. Nheo mắ t nhìn
mà n hình má y tính, anh ấ y hỏ i, "Bạ n có chạ m và o cá i nà y khô ng?" Tô i lắ c đầ u. “Ừ m.” Anh ta
chộ p lấ y con chuộ t, nhấ p chuộ t xung quanh. “Có lẽ cầ n phả i đặ t mậ t khẩ u cho thứ nà y.”
Và o cuố i giờ phụ c vụ củ a khoa, khi anh ấ y đang thu xếp đồ đạ c và o cặ p, tô i nó i vớ i mộ t
giọ ng chá n nả n đến mứ c nghe chẳ ng giố ng tô i chú t nà o, “Anh biết cô Thompson là phụ
huynh ký tú c xá củ a tô i, phả i khô ng?”
Tô i bậ n rộ n vớ i việc mặ c á o khoá c để khô ng phả i nhìn anh ấ y trong khi anh ấ y chọ n câ u trả
lờ i.
“Tô i biết điều đó ,” anh nó i.
Tô i kéo dâ y kéo lên tậ n cổ họ ng. “Vậ y cậ u và cô ấ y là bạ n bè à ?”
"Chắ c chắ n."
“Bở i vì anh nhớ đã nhìn thấ y em cù ng nhau ở buổ i khiêu vũ Halloween.” Tô i lén nhìn anh,
nhìn anh lau kính trên cà vạ t rồ i đeo lạ i.
“Vậ y là bạ n đã đọ c email củ a tô i,” anh ấ y nó i. Khi tô i khô ng nó i gì, anh ấ y khoanh tay lạ i và
nhìn tô i bằ ng á nh mắ t như mộ t giá o viên. Thôi nhảm nhí đi.
“Cá c bạ n có hơn mứ c bạ n bè khô ng?” Tô i hỏ i.
“Vanessa.”
“Tô i chỉ hỏ i mộ t câ u thô i.”
“Đú ng vậ y,” anh ấ y đồ ng ý, “nhưng đó là mộ t câ u hỏ i nặ ng nề.”
Tô i kéo dâ y kéo lên xuố ng và i lầ n. “Dù sao thì tô i cũ ng khô ng thự c sự quan tâ m. Sẽ rấ t vui
nếu đượ c biết.”
“Và tạ i sao vậ y?”
“Bở i vì điều gì sẽ xả y ra nếu cô ấ y cả m nhậ n đượ c có chuyện gì đó đang xả y ra giữ a anh và
em? Cô ấ y có thể ghen tị và …”
"Vậ y thì sao?"
"Tô i khô ng biết. Trả thù ?”
“Thậ t nự c cườ i.”
“Cô ấ y đã viết nhữ ng email đó .”
Strane ngả lưng và o ghế. “Tô i nghĩ giả i phá p tố t nhấ t cho vấ n đề nà y là bạ n khô ng đọ c email
củ a tô i.”
Tô i đả o mắ t. Anh ấ y đang lả ng trá nh, điều đó có nghĩa là sự thậ t khô ng phả i là điều tô i
muố n nghe, và có lẽ anh ấ y và cô Thompson cò n hơn cả bạ n bè. Có lẽ họ đã quan hệ tình
dụ c.
Tô i quà ng ba lô qua mộ t bên vai. “Bạ n biết đấ y, tô i đã từ ng thấ y cô ấ y khô ng trang điểm. Cô
ấ y khô ng xinh đẹp đến thế. Ngoà i ra, cô ấ y hơi mậ p.”
“Nà o,” anh khiển trá ch, “điều đó khô ng hay chú t nà o.”
Tô i trừ ng mắ t nhìn anh ấ y. Tấ t nhiên là nó khô ng hay chú t nà o; đó là toà n bộ vấ n đề "Tô i đi
ngay bâ y giờ đâ y. Tô i đoá n tô i sẽ gặ p lạ i bạ n sau mộ t tuầ n nữ a.”
Trướ c khi tô i mở cử a lớ p, anh ấ y nó i: “Em đừ ng ghen tị”.
“Tô i khô ng ghen tị.”
"Bạ n là ."
“Tô i không .”
Anh ấ y đứ ng dậ y, di chuyển quanh bà n và bă ng qua lớ p họ c về phía tô i. Anh vươn tay qua
vai tô i và tắ t đèn, ô m mặ t tô i trong tay, hô n lên trá n tô i. “Đượ c,” anh nó i nhẹ nhà ng. “Đượ c
rồ i, cậ u khô ng ghen tị.”
Tô i để anh kéo mình và o, má tô i tự a và o giữ a ngự c anh. Trá i tim anh vang vọ ng bên tai tô i.
“Tô i khô ng ghen tị vớ i bấ t kỳ cuộ c hẹn hò nà o mà bạ n có thể có trướ c tô i,” anh nó i.
Dalliance. Tô i thố t ra từ đó , tự hỏ i liệu nó có nghĩa như nhữ ng gì tô i hy vọ ng hay khô ng -
rằ ng ngay cả khi anh ấ y có là m gì vớ i cô Thompson thì anh ấ y cũ ng sẽ khô ng là m vậ y nữ a,
và bấ t cứ điều gì anh ấ y là m vớ i cô ấ y đều khô ng bao giờ nghiêm tú c, khô ng giố ng như
nhữ ng gì anh ấ y đang là m. vớ i tô i.
“Tô i khô ng thể ngă n đượ c nhữ ng gì tô i đã là m trướ c khi gặ p bạ n,” anh ấ y nó i, “và bạ n cũ ng
vậ y.”
Đố i vớ i tô i, trướ c mặ t anh ấ y chẳ ng có gì cả , chẳ ng có gì cả , nhưng tô i biết đó khô ng phả i là
vấ n đề. Đâ y là về việc anh ấ y cầ n thứ gì đó từ tô i. Khô ng hoà n toà n là sự tha thứ , giố ng như
sự xá tộ i hơn, hoặ c có thể là sự thờ ơ. Anh ấ y cầ n tô i khô ng quan tâ m đến nhữ ng việc anh ấ y
đã là m.
“Đượ c,” tô i nó i. “Tô i sẽ khô ng ghen nữ a.” Cả m giá c thậ t hà o phó ng, giố ng như tô i đang hy
sinh cho anh ấ y vậ y. Tô i chưa bao giờ cả m thấ y mình trưở ng thà nh đến thế.
***
Mù a hè nă m ngoá i, khi tô i đang hờ n dỗ i tộ t độ , mẹ đã cố gắ ng độ ng viên tô i về con trai. Cô
khô ng hiểu chuyện gì đã thự c sự xả y ra vớ i Jenny. Cô ấ y nghĩ tấ t cả là vì Tom, rằ ng tô i thích
anh ấ y, rằ ng anh ấ y đã chọ n Jenny thay vì tô i hay điều gì đó sá o rỗ ng tương tự . Cô ấ y nó i,
cầ n có thờ i gian để cá c cậ u bé nhìn thấ y bấ t cứ điều gì ngoà i nhữ ng gì ngay trướ c mắ t
chú ng, rồ i bắ t đầ u mộ t số câ u chuyện ngụ ngô n về nhữ ng quả tá o rơi từ trên câ y và cá c cậ u
bé đi tìm nhữ ng quả tá o dễ há i trướ c nhưng cuố i cù ng lạ i biết rằ ng đó là quả tố t nhấ t. tá o
mấ t nhiều cô ng sứ c hơn mộ t chú t. Tô i khô ng muố n điều đó .
“Vậ y ý cậ u là con gá i là trá i câ y chỉ dà nh cho con trai ă n?” Tô i hỏ i. “Nghe có vẻ phâ n biệt giớ i
tính.”
“Khô ng,” cô ấ y nó i, “đó khô ng phả i là điều tô i đang nó i.”
“Theo đú ng nghĩa đen, bạ n đang gọ i tô i là quả tá o hỏ ng.”
“Tô i khô ng,” cô nó i. “Nhữ ng cô gá i khá c đều là nhữ ng quả tá o xấ u.”
“Tạ i sao có cô gá i nà o cũ ng phả i là nhữ ng quả tá o xấ u? Tạ i sao chú ng ta lạ i phả i là nhữ ng
quả tá o?”
Mẹ hít mộ t hơi thậ t sâ u, ấ n lò ng bà n tay lên trá n. “Chú a ơi, anh thậ t khó khă n,” cô nó i. “Tấ t
cả nhữ ng gì tô i muố n nó i là con trai cầ n nhiều thờ i gian hơn để trưở ng thà nh. Tô i chỉ khô ng
muố n bạ n cả m thấ y thấ t vọ ng.”
Cô ấ y có ý trấ n an, nhưng logic củ a cô ấ y rấ t dễ hiểu: con trai khô ng bao giờ chú ý đến tô i, vì
vậ y tô i khô ng xinh, và nếu tô i khô ng xinh, tô i sẽ phả i đợ i rấ t lâ u mớ i có ngườ i chú ý đến tô i,
bở i vì con trai phả i trưở ng thà nh trướ c khi quan tâ m đến bấ t cứ điều gì khá c. Trong lú c đó ,
rõ rà ng lự a chọ n duy nhấ t củ a tô i là chờ đợ i. Giố ng như nhữ ng cô gá i ngồ i trên khá n đà i
xem cá c trậ n bó ng rổ xem cá c chà ng trai chơi, hay nhữ ng cô gá i ngồ i trên ghế dà i xem cá c
chà ng trai chơi điện tử . Sự chờ đợ i vô tậ n.
Thậ t buồ n cườ i khi nghĩ rằ ng mẹ đã sai lầ m biết bao về tấ t cả nhữ ng điều đó . Bở i vì có mộ t
lự a chọ n khá c dà nh cho nhữ ng ai đủ dũ ng cả m để thự c hiện nó : bỏ qua hoà n toà n cá c chà ng
trai, đi thẳ ng và o đà n ô ng. Nhữ ng ngườ i đà n ô ng sẽ khô ng bao giờ bắ t bạ n phả i chờ đợ i;
nhữ ng ngườ i đà n ô ng khao khá t và biết ơn nhữ ng mả nh vụ n củ a sự chú ý, nhữ ng ngườ i yêu
say đắ m đến mứ c ném mình xuố ng châ n bạ n.
Khi về nhà trong kỳ nghỉ thá ng Hai, tô i cù ng mẹ đi đến cử a hà ng tạ p hó a và để thử nghiệm,
tô i nhìn chằ m chằ m và o từ ng ngườ i đà n ô ng, ngay cả nhữ ng ngườ i xấ u xí, đặ c biệt là nhữ ng
ngườ i xấ u xí. Ai biết đượ c đã bao lâ u rồ i kể từ lầ n cuố i có mộ t cô gá i nhìn họ theo cá ch nà y.
Tô i thấ y thương họ , họ hẳ n phả i tuyệt vọ ng biết bao, cô đơn và buồ n bã biết bao. Khi nhữ ng
ngườ i đà n ô ng chú ý đến tô i đang nhìn, họ tỏ ra bố i rố i, nhíu mà y khi cố gắ ng tìm hiểu tô i.
Chỉ mộ t số ít nhậ n ra tô i là ai, vẻ cứ ng cỏ i hiện rõ trên gương mặ t họ khi họ nhìn thẳ ng và o
mắ t tô i.

S trane nó i rằ ng anh ấ y khô ng thể đi mộ t tuầ n mà khô ng nhậ n đượ c tin tứ c từ tô i. Thế là
mộ t đêm nọ , giữ a giờ nghỉ, sau khi bố mẹ đi ngủ , tô i mang điện thoạ i khô ng dâ y lên phò ng,
nhét gố i dọ c dướ i cử a phò ng ngủ để chặ n â m thanh. Bụ ng tô i quặ n lên khi tô i bấ m số củ a
anh ấ y. Khi anh ấ y trả lờ i bằ ng mộ t câ u chà o lả o đả o, tô i khô ng nó i gì, chợ t thấ y xấ u hổ khi
nghĩ đến việc anh ấ y lă n lộ n và trả lờ i điện thoạ i như mộ t ô ng già đi ngủ lú c mườ i giờ .
"Xin chà o?" anh nó i, giọ ng thiếu kiên nhẫ n. "Xin chà o?"
Tô i mủ i lò ng. "Tô i đâ y."
Anh thở dà i và gọ i tên tô i, huýt sá o qua kẽ ră ng. Anh ấ y nhớ tô i. Anh ấ y muố n tô i kể cho anh
ấ y nghe cuộ c chia tay củ a tô i như thế nà o, muố n biết mọ i thứ . Tô i cố gắ ng hết sứ c để mô tả
nhữ ng ngà y củ a mình—đi dạ o cù ng Babe, đi mua sắ m và o thị trấ n, trượ t bă ng khi mặ t trờ i
buổ i chiều lặ n trên mặ t hồ đó ng bă ng—trong khi trá nh nhắ c đến bố mẹ tô i, là m như thể tô i
là m mọ i việc mộ t mình.
"Bâ y giờ bạ n đang là m gì?" anh ấ y hỏ i.
"Tô i ở trong phò ng củ a tô i." Tô i đợ i anh hỏ i thêm câ u nữ a, nhưng anh im lặ ng. Tô i tự hỏ i
liệu anh ấ y có ngủ lạ i khô ng. "Bạ n đang là m gì thế?"
"Suy nghĩ."
"Về cá i gì?"
“Về em,” anh nó i. “Và cá i lú c em ở đâ y trên chiếc giườ ng nà y. Cậ u có nhớ cả m giá c đó thế
nà o khô ng?”
Tô i nó i có , mặ c dù tô i biết rằ ng điều tô i cả m thấ y và điều anh ấ y cả m thấ y có lẽ là hai điều
khá c nhau. Nếu nhắ m mắ t lạ i, tô i cả m nhậ n đượ c tấ m ga trả i giườ ng bằ ng vả i flannel, sứ c
nặ ng củ a tấ m chă n bô ng. Bà n tay anh vò ng qua cổ tay tô i, hướ ng nó xuố ng.
"Bạ n đang mặ c gì vậ y?" anh ấ y hỏ i.
Mắ t tô i hướ ng về phía cử a và tô i nín thở , lắ ng nghe bấ t kỳ â m thanh nà o từ phò ng ngủ củ a
bố mẹ tô i. “Đồ ngủ .”
“Giố ng như cá i tô i mua cho cậ u à ?”
Tô i nó i khô ng, cườ i khi nghĩ đến việc phả i mặ c thứ gì đó như thế trướ c mặ t bố mẹ.
“Hã y cho tô i biết họ trô ng như thế nà o,” anh nó i.
Tô i nhìn xuố ng hình mặ t chó , vò i cứ u hỏ a và xương. “Họ thậ t ngu ngố c,” tô i nó i. “Bạ n sẽ
khô ng thích chú ng.”
“Hã y cở i chú ng ra,” anh nó i.
"Nó quá lạ nh." Tô i giữ giọ ng nhẹ nhà ng, giả vờ ngâ y thơ nhưng tô i biết anh muố n tô i là m gì.
"Đưa họ ra."
Anh ấ y chờ đợ i; Tô i khô ng di chuyển. Khi anh ấ y hỏ i, "Có phả i vậ y khô ng?" Tô i nó i dố i và
nó i có .
Mọ i chuyện tiếp tụ c từ đó , anh ấ y bả o tô i phả i là m gì và tô i khô ng là m gì cả mà để anh ấ y tin
rằ ng tô i đang là m như vậ y. Tô i vẫ n thờ ơ, hơi khó chịu cho đến khi anh ấ y bắ t đầ u nó i, "Em
là mộ t đứ a bé, mộ t cô bé." Rồ i có điều gì đó trong tô i thay đổ i. Tô i khô ng chạ m và o mình,
nhưng tô i nhắ m mắ t lạ i và để bụ ng mình cồ n cà o khi nghĩ về việc anh ấ y đang là m và việc
anh ấ y đang nghĩ về tô i khi là m việc đó .
“Anh sẽ là m gì đó cho tô i chứ ?” anh ấ y hỏ i. “Tô i muố n bạ n nó i điều gì đó . Chỉ mộ t và i từ thô i.
Bạ n sẽ là m điều đó chứ ? Bạ n sẽ nó i và i lờ i vớ i tô i chứ ?
Tô i mở mắ t ra. "Đượ c rồ i."
"Đượ c rồ i? Đượ c rồ i. Đượ c rồ i." Có chú t gì đó nghèn nghẹt, giố ng như anh ấ y đang di
chuyển điện thoạ i từ tai nà y sang tai kia. “Con muố n bố nó i 'Con yêu bố , bố ạ .'”
Trong mộ t giâ y, tô i cườ i. Nó thậ t nự c cườ i. Bố ơi . Tô i khô ng gọ i bố mình như vậ y, khô ng
bao giờ nhớ đã gọ i ô ng như vậ y, nhưng khi tô i cườ i, tâ m trí tô i bay ra khỏ i ngườ i và tô i
khô ng cò n thấ y buồ n cườ i nữ a. Tô i khô ng tìm thấ y nó gì cả . Tô i trố ng rỗ ng, đã ra đi.
“Tiếp đi,” anh nó i. “Con yêu bố , bố ạ .”
Tô i khô ng nó i gì, mắ t dá n chặ t và o cử a phò ng ngủ .
"Chỉ mộ t lầ n." Giọ ng anh khà n khà n và thô rá p.
Tô i cả m thấ y mô i mình cử độ ng và tĩnh điện trà n ngậ p đầ u tô i, tiếng ồ n trắ ng lớ n đến mứ c
tô i hầ u như khô ng nghe thấ y â m thanh mà miệng mình tạ o ra hoặ c â m thanh củ a Strane—
thở nặ ng nề và tiếng rên rỉ. Anh ấ y yêu cầ u tô i nó i lạ i lầ n nữ a, và miệng tô i lạ i phá t ra từ
ngữ , nhưng đó chỉ là cơ thể tô i chứ khô ng phả i bộ nã o củ a tô i.
Tô i ở xa. Tô i đang bay trên khô ng, tự do, giố ng như ngà y đầ u tiên anh chạ m và o tô i, khi tô i
bay vú t qua khuô n viên trườ ng như mộ t ngô i sao chổ i có đuô i mà u đỏ phong. Bâ y giờ tô i
bay ra khỏ i nhà , hò a và o mà n đêm, xuyên qua nhữ ng hà ng thô ng và bă ng qua mặ t hồ đó ng
bă ng, nơi nướ c chuyển độ ng và rên rỉ dướ i lớ p bă ng. Anh ấ y yêu cầ u tô i nó i lạ i nhữ ng lờ i
đó . Tô i nhìn thấ y mình vớ i chiếc bịt tai và đô i già y trượ t mà u trắ ng, lướ t trên bề mặ t, theo
sau là mộ t cá i bó ng bên dướ i lớ p bă ng dà y đến châ n—Strane, bơi dọ c theo đá y â m u, tiếng
hét củ a anh ta tắ t đi thà nh tiếng rên rỉ.
Hơi thở khó khă n củ a anh ấ y dừ ng lạ i và tô i quay trở lạ i phò ng ngủ củ a mình. Anh ấ y đã
xong việc; đã hết. Tô i cố tưở ng tượ ng mọ i chuyện sẽ diễn ra như thế nà o khi anh ấ y là m
điều đó , nếu anh ấ y chạ m và o tay anh ấ y, mộ t chiếc khă n tắ m, hoặ c ngay trên ga trả i giườ ng.
Thậ t là thô thiển đố i vớ i đà n ô ng khi cuố i cù ng lạ i phả i nhậ n mộ t mớ hỗ n độ n. Ý nghĩ Bạn
thật kinh tởm dâ ng trà o trong tô i.
Strane hắ ng giọ ng. “Tố t hơn hết là tô i nên để em đi,” anh nó i.
Sau khi anh ấ y cú p má y, tô i ném điện thoạ i và nó vỡ ra, pin lă n khắ p sà n. Tô i nằ m trên
giườ ng mộ t lú c lâ u, tỉnh tá o nhưng bấ t độ ng, mắ t dá n chặ t và o nhữ ng cá i bó ng xanh, đầ u ó c
trố ng rỗ ng, đờ đẫ n nhưng vẫ n đủ để trượ t tiếp.

Mẹ khô ng nó i vớ i tô i rằ ng bà đã nghe thấ y tô i nó i chuyện điện thoạ i cho đến khi chú ng tô i
lá i xe về Browick. Khi cô ấ y nó i điều nà y, tay tô i nắ m chặ t tay nắ m cử a như thể tô i có thể
mở nó ra và lao mình xuố ng mương.
“Có vẻ như bạ n đang nó i chuyện vớ i mộ t cậ u bé,” cô nó i. "Là bạ n?"
Tô i nhìn thẳ ng về phía trướ c. Chủ yếu là Strane nó i chuyện, nhưng cô ấ y có thể nhấ c má y và
nghe. Bố mẹ tô i khô ng có điện thoạ i trong phò ng ngủ và tô i chỉ sử dụ ng chiếc điện thoạ i
khô ng dâ y. Có lẽ tô i đã khô ng nghe thấ y tiếng cô ấ y đi xuố ng cầ u thang?
“Nếu vậ y thì cũ ng đượ c,” cô nó i thêm. “Và sẽ ổ n thô i nếu em có bạ n trai. Bạ n khô ng cầ n phả i
giữ bí mậ t.”
"Bạ n đã nghe gì?"
"Khô ng có gì thự c sự ."
Tô i nghiên cứ u cô ấ y từ khó e mắ t củ a tô i. Tô i khô ng thể biết liệu cô ấ y có nó i sự thậ t hay
khô ng. Tạ i sao cô ấ y lạ i nghĩ tô i đang nó i chuyện vớ i mộ t cậ u bé nếu cô ấ y khô ng nghe thấ y
gì? Tâ m trí tô i chạ y đua dọ c theo chiếc xe, cố gắ ng theo kịp. Cô ấ y hẳ n đã nghe thấ y điều gì
đó , nhưng chưa đủ để nghi ngờ điều gì đó bấ t thườ ng. Nếu cô ấ y nghe thấ y giọ ng nó i trầ m
trầ m khô ng thể nhầ m lẫ n củ a mộ t ngườ i đà n ô ng trưở ng thà nh củ a Strane, cô ấ y sẽ hoả ng
sợ ngay lậ p tứ c, xô ng và o phò ng tô i và giậ t chiếc điện thoạ i khỏ i tay tô i. Cô ấ y sẽ khô ng đợ i
cho đến khi chú ng tô i ở riêng trong xe rồ i mớ i đề cậ p vấ n đề mộ t cá ch tế nhị như vậ y.
Tô i thở ra mộ t hơi chậ m rã i và nớ i lỏ ng tay nắ m cử a. “Đừ ng nó i vớ i bố .”
“Tô i sẽ khô ng,” cô nó i, giọ ng tươi sá ng. Cô ấ y có vẻ hà i lò ng, vui mừ ng khi tô i tâ m sự và chia
sẻ bí mậ t củ a mình, hoặ c có thể cô ấ y cả m thấ y nhẹ nhõ m khi biết tô i có bạ n trai, hò a đồ ng,
hò a đồ ng.
“Nhưng tô i muố n bạ n kể cho tô i nghe về anh ấ y,” cô nó i.
Cô ấ y hỏ i tên anh ấ y, và trong mộ t giâ y, tô i ngơ ngá c; Tô i chưa bao giờ gọ i anh ấ y bằ ng tên.
Tô i có thể sử dụ ng mộ t cá i giả và có lẽ nên là m như vậ y, nhưng sự cá m dỗ để nó i ra điều đó
quá mạ nh mẽ. “Jacob.”
“Ồ , tô i thích điều đó . Có phả i anh ta trô ng tố t?"
Tô i nhú n vai, khô ng biết phả i nó i gì.
“Khô ng sao đâ u,” cô nó i. “Ngoạ i hình khô ng phả i là tấ t cả . Điều quan trọ ng hơn là anh ấ y tố t
vớ i bạ n.”
“Anh ấ y rấ t tố t vớ i tô i.”
“Tố t,” cô nó i. “Đó là điều duy nhấ t tô i quan tâ m.”
Tô i dự a và o tự a đầ u, nhắ m mắ t lạ i. Cả m giá c như bị gã i ngứ a, nhẹ nhõ m khi nghe cô ấ y nó i
rằ ng Strane tử tế là điều quan trọ ng nhấ t, quan trọ ng hơn vẻ ngoà i, và nếu đố i xử tố t vớ i tô i
quan trọ ng hơn vẻ ngoà i, thì nó cò n quan trọ ng hơn sự chênh lệch tuổ i tá c, hoặ c anh ấ y là
giá o viên củ a tô i
Mẹ bắ t đầ u hỏ i thêm nhiều câ u hỏ i nữ a - anh ấ y họ c lớ p mấ y, quê ở đâ u, chú ng tô i họ c cù ng
lớ p nà o - và ngự c tô i thắ t lạ i; Tô i lắ c đầ u và quá t: “Tô i khô ng muố n nó i về chuyện nà y nữ a.”
Chú ng tô i im lặ ng đượ c mộ t dặ m rồ i cô ấ y hỏ i, "Anh có quan hệ tình dụ c khô ng?"
"Mẹ!"
“Nếu đú ng như vậ y thì bạ n nên dù ng thuố c trá nh thai. Tô i sẽ hẹn bạ n.” Cô ấ y dừ ng lạ i, nó i
nhỏ , vớ i chính mình hơn là vớ i tô i, “Khô ng, cậ u chỉ mớ i mườ i lă m thô i. Nó cò n quá trẻ.” Cô
nhìn qua, lô ng mà y nhíu lạ i. “Bạ n đượ c giá m sá t ở đó . Nó khô ng giố ng như mộ t kiểu miễn
phí cho tấ t cả mọ i ngườ i.”
Tô i ngồ i bấ t độ ng, khô ng chớ p mắ t, khô ng biết liệu cô ấ y có thự c sự muố n tô i trấ n an cô ấ y
hay khô ng. Vâ ng, chú ng tô i đượ c giá m sá t. Cá c giá o viên theo dõ i chú ng tô i rấ t chặ t chẽ. Độ t
nhiên nó thậ t kinh tở m, cuộ c trò chuyện nà y, sự lừ a dố i, coi tấ t cả như mộ t trò chơi.
Tôi có phải là quái vật không? Tôi tự hỏi. Tôi cần phải. Nếu không tôi sẽ không thể nói dối như
thế này được.
“Tô i có nên hẹn bạ n khô ng?” Cô ấ y hỏ i.
Tô i nghĩ đến Strane ấ n và o hô ng tô i, giữ tô i xuố ng, cuộ c phẫ u thuậ t củ a anh ấ y, thắ t ố ng dẫ n
tinh. Tô i lắ c đầ u khô ng và mẹ thở dà i nhẹ nhõ m.
“Tô i chỉ muố n bạ n đượ c hạ nh phú c,” cô nó i. “Hạ nh phú c và đượ c bao quanh bở i nhữ ng
ngườ i tố t vớ i bạ n.”
“Đú ng vậ y,” tô i nó i. Khi khu rừ ng lướ t qua, tô i mạ o hiểm đi xa hơn. “Anh ấ y nó i vớ i tô i rằ ng
tô i hoà n hả o.”
Mẹ mím mô i lạ i, cố nén mộ t nụ cườ i tươi hơn. Cô nó i: “Mố i tình đầ u thậ t đặ c biệt. “Bạ n sẽ
khô ng bao giờ quên nó .”

Trane có tâ m trạ ng tồ i tệ và o ngà y đầ u tiên trở lạ i lớ p, hầ u như khô ng nhìn tô i trong lớ p


và phớ t lờ bà n tay giơ lên củ a tô i. Chú ng tô i đang đọ c Giã từ vũ khí, và khi Hannah Levesque
gọ i cuố n tiểu thuyết là nhà m chá n, Strane cá u kỉnh rằ ng Hemingway có lẽ cũ ng sẽ thấ y cô ấ y
nhà m chá n. Anh ta đe dọ a Tom Hudson vi phạ m quy định về trang phụ c vì á o len củ a Tom
khô ng đượ c kéo khó a và chiếc á o phô ng Foo Fighters củ a anh ta đượ c trưng bà y. Và o cuố i
buổ i họ c, tô i cố gắ ng rờ i đi cù ng vớ i nhữ ng ngườ i khá c, vì tô i khô ng cò n muố n ná n lạ i nữ a.
Tuy nhiên, trướ c khi tô i tớ i cử a, Strane gọ i tên tô i. Tô i dừ ng lạ i và nhữ ng họ c sinh khá c lướ t
qua tô i như dò ng sô ng, Tom nghiến ră ng giậ n dữ , Hannah vớ i vẻ mặ t bị tổ n thương, Jenny
nhìn tô i như thể muố n nó i điều gì đó , lờ i nó i chấ t đố ng sau mô i.
Khi lớ p họ c vắ ng ngườ i, Strane đó ng cử a, tắ t đèn và dẫ n tô i và o vă n phò ng, nơi bộ tả n nhiệt
đang hoạ t độ ng hết cô ng suấ t, cử a sổ kính mờ mờ . Anh ấ y dự a và o bà n thay vì ngồ i trên
chiếc ghế tình yêu bên cạ nh tô i, điều nà y có vẻ cố ý, giố ng như anh ấ y đang gử i mộ t tin
nhắ n. Anh bậ t ấ m điện lên, khô ng nó i gì về thờ i gian đun nướ c sô i và pha cho mình mộ t tá ch
trà ; anh ấ y khô ng cung cấ p cho tô i mộ t cá i.
Cuố i cù ng khi anh ấ y lên tiếng, giọ ng anh ấ y trầ m xuố ng và chuyên nghiệp. Anh ấ y nó i vớ i
cố c trà đang bố c khó i trên tay, “Tô i biết bạ n đang khó chịu vì nhữ ng gì tô i yêu cầ u bạ n là m
trong cuộ c điện thoạ i củ a chú ng ta.” Ngoạ i trừ việc tô i gầ n như quên mấ t cuộ c điện thoạ i và
nhữ ng gì anh ấ y yêu cầ u tô i nó i. Ngay cả bâ y giờ khi tô i cố nhớ lạ i, tô i cũ ng khô ng thể nhớ
đượ c rõ rà ng. Nã o tô i quay ngoắ t khỏ i ký ứ c, bị đẩ y lù i bở i mộ t sứ c mạ nh nằ m ngoà i tầ m
kiểm soá t củ a tô i.
“Tô i khô ng buồ n,” tô i nó i.
“Rõ rà ng là có .”
Tô i cau mà y. Điều nà y giố ng như mộ t trò lừ a; ngườ i buồ n là anh ấ y chứ khô ng phả i tô i
“Chú ng ta khô ng cầ n phả i nó i về chuyện đó .”
“Có ,” anh ấ y nó i, “chú ng tô i có .”
Anh ấ y là ngườ i nó i chủ yếu, tiếp tụ c về việc kỳ nghỉ đã cho anh ấ y thờ i gian để suy nghĩ về
tấ t cả nhữ ng cá ch mà tô i vẫ n cò n là mộ t bí ẩ n đố i vớ i anh ấ y. Là m thế nà o anh ấ y khô ng
thự c sự biết tô i. Anh ấ y bắ t đầ u tự hỏ i liệu có phả i anh ấ y đang phó ng chiếu bả n thâ n mình
lên tô i hay khô ng, tự lừ a mình rằ ng có mộ t mố i liên hệ nà o đó giữ a chú ng tô i trong khi anh
ấ y thự c sự đang nhìn thấ y hình ả nh phả n chiếu củ a chính mình.
“Tô i thậ m chí cò n bắ t đầ u tự hỏ i liệu bạ n có thích là m tình khô ng, hay đó chỉ là mộ t mà n
trình diễn mà bạ n thự c hiện vì lợ i ích củ a tô i.”
“Tô i thích nó ,” tô i nó i.
Anh thở dà i. "Tô i muố n tin bạ n. Thự c sự là có .”
Anh ấ y tiếp tụ c đi, đi dọ c theo đoạ n đườ ng ngắ n củ a vă n phò ng. “Tô i có cả m giá c rấ t mạ nh
mẽ đố i vớ i bạ n,” anh nó i. “Đô i khi tô i lo lắ ng mình sẽ chết vì nó . Nó mạ nh mẽ hơn bấ t cứ
điều gì tô i từ ng cả m thấ y đố i vớ i bấ t kỳ ngườ i phụ nữ nà o. Nó thậ m chí khô ng nằ m trong
cù ng mộ t vũ trụ cả m giá c.” Anh dừ ng lạ i, nhìn tô i. “Bạ n có sợ hã i khi nghe mộ t ngườ i đà n
ô ng như tô i nó i về bạ n như vậ y khô ng?”
Một người đàn ông như tôi. Tô i lắ c đầ u.
“Nó khiến bạ n cả m thấ y thế nà o?”
Tô i nhìn lên trầ n nhà và cố tìm từ thích hợ p. "Mạ nh mẽ?"
Sau đó anh ấ y thư giã n mộ t chú t, cả m thấ y thoả i má i khi nghĩ rằ ng anh ấ y khiến tô i cả m
thấ y mạ nh mẽ. Anh ấ y nó i mườ i lă m tuổ i là mộ t điều kỳ lạ , mộ t nghịch lý thự c sự . Rằ ng ở
giữ a tuổ i thiếu niên, bạ n là ngườ i dũ ng cả m nhấ t vì cá ch hoạ t độ ng củ a bộ nã o ở độ tuổ i
nà y, sự kết hợ p giữ a tính dễ uố n nắ n và tính kiêu ngạ o.
“Ngay bâ y giờ ,” anh ấ y nó i, “ở tuổ i mườ i lă m, bạ n có thể cả m thấ y già hơn so vớ i tuổ i mườ i
tá m hoặ c hai mươi.” Anh cườ i và cú i xuố ng trướ c mặ t tô i, siết chặ t tay tô i. “Chú a ơi, hã y
tưở ng tượ ng bạ n ở tuổ i hai mươi.” Anh vén mộ t lọ n tó c ra sau tai tô i.
“Đó có phả i là cả m giá c củ a bạ n khô ng?” Tô i hỏ i. “Khi cậ u ở đó . . .” Tô i khô ng nó i phầ n cò n
lạ i củ a câ u, khi bạn bằng tuổi tôi, vì nó nghe quá giố ng điều mộ t đứ a trẻ sẽ nó i, nhưng dù
sao thì nó cũ ng hiểu.
“Khô ng, nhưng con trai thì khá c. Là thanh thiếu niên, họ khô ng quan trọ ng. Họ khô ng trở
thà nh ngườ i thậ t cho đến khi trưở ng thà nh. Con gá i trở nên thự c tế quá sớ m. Mườ i bố n,
mườ i lă m, mườ i sá u. Đó là khi tâ m trí củ a bạ n bậ t lên. Đó là mộ t điều tuyệt vờ i để chứ ng
kiến.”
Mườ i bố n, mườ i lă m, mườ i sá u. Anh ấ y giố ng như Humbert Humbert, gá n ý nghĩa thầ n
thoạ i cho mộ t số thờ i đạ i nhấ t định. Tô i hỏ i, “Khô ng phả i ý bạ n là chín giờ kém mườ i bố n
sao?” Ý tô i là theo cá ch trêu chọ c, nghĩ rằ ng anh ấ y sẽ hiểu sự á m chỉ, nhưng anh ấ y nhìn tô i
như thể tô i đã buộ c tộ i anh ấ y về điều gì đó khủ ng khiếp.
"Chín?" Anh quay đầ u lạ i. "Tô i sẽ khô ng bao giờ . Chú a ơi, khô ng phả i chín .”
“Đó là mộ t trò đù a,” tô i nó i. “Bạ n biết đấ y, giố ng như trong lolita . Cá c nữ thầ n phả i ở độ tuổ i
như thế nà o?”
“Anh nghĩ tô i là vậ y sao?” anh ấ y hỏ i. “Mộ t kẻ ấ u dâ m?”
Khi tô i khô ng trả lờ i, anh ấ y đứ ng dậ y, bắ t đầ u bướ c đi.
“Anh hiểu cuố n sá ch đó theo nghĩa đen quá . Tô i khô ng phả i là nhâ n vậ t đó . Đó khô ng phả i là
chú ng ta.”
Má tô i nó ng bừ ng trướ c nhữ ng lờ i chỉ trích. Nó cả m thấ y khô ng cô ng bằ ng; anh ấ y là ngườ i
đã đưa cho tô i cuố n tiểu thuyết Anh ấ y đã mong đợ i điều gì?
“Tô i khô ng bị thu hú t bở i trẻ em,” anh tiếp tụ c. “Ý tô i là , hã y nhìn và o cơ thể bạ n. Cậ u chẳ ng
giố ng mộ t đứ a trẻ chú t nà o cả .”
Tô i nheo mắ t lạ i. "Điều đó nghĩa là gì?"
Anh ấ y dừ ng lạ i, tứ c giậ n trong giâ y lá t và tô i cả m thấ y sứ c mạ nh hơi quay trở lạ i vớ i tô i. “Ồ ,
trô ng em thế nà o,” anh nó i. “Bạ n là . . .”
“Tô i là cá i gì cơ?” Từ chiếc ghế dà i, tô i nhìn anh ấ y ló ng ngó ng tìm lờ i.
“Ý tô i chỉ là bạ n khá phá t triển. Giố ng mộ t ngườ i phụ nữ hơn là khô ng.”
“Vậ y là tô i béo.”
"KHÔ NG. Chú a ơi, khô ng. Đó khô ng phả i là điều tô i đang nó i. Dĩ nhiên là khô ng. Nhìn tô i
nà y, tô i béo quá .” Anh ấ y vỗ bụ ng, cố chọ c tô i cườ i, và mộ t phầ n trong tô i muố n là m vậ y vì
tô i biết đó khô ng phả i điều anh ấ y đang nó i, nhưng thậ t dễ chịu khi khiến anh ấ y cả m thấ y
tồ i tệ. Anh ngồ i cạ nh tô i, ô m lấ y mặ t tô i trong tay. “Em thậ t hoà n hả o,” anh nó i. “Anh thậ t
hoà n hả o, anh thậ t hoà n hả o, anh thậ t hoà n hả o.”
Chú ng tô i im lặ ng mộ t lú c, anh ấ y nhìn tô i chằ m chằ m trong khi tô i cau có nhìn lên trầ n nhà ,
khô ng muố n mấ t thế thượ ng phong sớ m như vậ y. Tô i liếc nhìn anh và thấ y mộ t giọ t mồ hô i
chả y dà i trên má anh. Tô i cũ ng đổ mồ hô i—ở ná ch, dướ i ngự c.
Anh nhìn thẳ ng và o tô i. “Điều tô i yêu cầ u bạ n nó i trên điện thoạ i? Đó là mộ t sự tưở ng
tượ ng. Tô i thự c sự sẽ khô ng là m điều đó . Tô i sẽ khô ng như vậ y.”
Tô i khô ng nó i gì và quay mặ t về phía trầ n nhà .
"Bạ n có tin tô i?" anh ấ y hỏ i.
"Tô i khô ng biết. Tô i đoá n vậ y."
Anh vớ i tay về phía tô i, kéo tô i và o lò ng, vò ng tay ô m lấ y tô i và giữ tô i để mặ t tô i tự a và o
ngự c anh. Đô i khi nó i chuyện theo cá ch nà y sẽ dễ dà ng hơn khi chú ng ta khô ng nhìn nhau.
“Tô i biết tô i hơi đen tố i,” anh nó i. “Tô i khô ng thể giú p đượ c. Tô i đã luô n như vậ y. Đó là mộ t
cá ch số ng cô đơn, nhưng anh đã là m quen vớ i sự cô đơn đó cho đến khi em xuấ t hiện.” Anh
ấ y kéo tó c tô i. Bạn . “Khi em bắ t đầ u giở nhữ ng bà i thơ đó và theo đuổ i anh, lú c đầ u anh
nghĩ, đượ c rồ i, cô gá i nà y có cả m tình rồ i. Khô ng có gì to tá t. Tô i sẽ để cô ấ y tá n tỉnh và
loanh quanh trong lớ p mộ t chú t, khô ng có gì hơn thế. Nhưng cà ng dà nh nhiều thờ i gian vớ i
em, tô i bắ t đầ u nghĩ, chú a ơi, cô gá i nà y cũ ng giố ng tô i. Tá ch biệt khỏ i ngườ i khá c, thèm
muố n nhữ ng điều đen tố i. Phả i? Phả i khô ng? Phả i khô ng?”
Anh ấ y chờ câ u trả lờ i củ a tô i, chờ tô i nó i đồ ng ý, tô i là nhữ ng ngườ i như vậ y, nhưng nhữ ng
gì anh ấ y mô tả khô ng phả i là cá ch tô i từ ng nghĩ về bả n thâ n mình, và ký ứ c củ a anh ấ y về
việc tô i theo đuổ i anh ấ y cũ ng có vẻ sai. Anh ấ y tặ ng tô i sá ch trướ c khi tô i tặ ng anh ấ y thơ.
Anh là ngườ i nó i muố n hô n tô i chú c ngủ ngon, rằ ng tó c tô i mà u lá phong đỏ . Tấ t cả đều xả y
ra trướ c khi tô i kịp nhậ n ra chuyện gì đang thự c sự xả y ra. Sau đó , tô i nghĩ đến việc anh ấ y
khă ng khă ng rằ ng tô i là ngườ i chịu trá ch nhiệm và anh ấ y khô ng quan tâ m đến nhữ ng mố i
quan hệ khô ng tồ n tạ i mà tô i từ ng có trướ c anh ấ y. Có nhữ ng điều anh ấ y cầ n phả i tin để
số ng vớ i chính mình, và sẽ thậ t tà n nhẫ n nếu tô i coi đó là nhữ ng lờ i dố i trá .
“Hã y nghĩ đến cá ch bạ n phả n ứ ng khi lầ n đầ u tiên tô i chạ m và o bạ n,” anh nó i. “Bấ t kỳ cô gá i
nà o trong lớ p củ a cậ u cũ ng sẽ kinh hã i khi tớ là m điều đó , nhưng cậ u thì khô ng.”
Anh ấ y nắ m lấ y mộ t nắ m tó c củ a tô i và kéo đầ u tô i ra sau để anh ấ y có thể nhìn thấ y khuô n
mặ t củ a tô i. Cá i nắ m tay củ a anh khô ng thô nhưng cũ ng khô ng mềm.
“Khi chú ng ta ở bên nhau,” anh nó i, “có cả m giá c như thể nhữ ng điều đen tố i bên trong anh
nổ i lên và chạ m và o nhữ ng điều đen tố i bên trong em.” Giọ ng anh run lên đầ y cả m xú c và
đô i mắ t anh to trò n trong veo, trà n đầ y yêu thương. Anh ấ y nghiên cứ u khuô n mặ t tô i và tô i
biết anh ấ y đang tìm kiếm điều gì - sự cô ng nhậ n, sự hiểu biết, sự trấ n an rằ ng anh ấ y khô ng
đơn độ c.
Tô i nghĩ đến đầ u gố i củ a anh ấ y ấ n và o tô i sau bà n là m việc, tay anh ấ y vuố t ve châ n tô i. Tô i
khô ng quan tâ m việc anh ấ y khô ng hỏ i liệu có ổ n khô ng, hay anh ấ y là giá o viên củ a tô i, hay
chín ngườ i khá c đang ở trong phò ng. Ngay khi nó xả y ra, tô i đã muố n nó xả y ra lầ n nữ a. Mộ t
cô gá i bình thườ ng sẽ khô ng phả n ứ ng như vậ y. Có điều gì đó đen tố i ở tô i, điều gì đó luô n
tồ n tạ i ở đó .
Khi tô i nó i đồ ng ý, tô i cũ ng cả m thấ y điều đó - bó ng tố i trong anh, bó ng tố i trong tô i - anh
hoà n toà n biết ơn và ngưỡ ng mộ , tay anh kéo chặ t tó c tô i hơn. Đằ ng sau cặ p kính, đô i mắ t
anh giã n ra vì muố n. Anh chỉ muố n, muố n và muố n. Đô i khi, khi anh ấ y ở trên tô i, khi anh ấ y
rên rỉ vớ i đô i mắ t nhắ m chặ t và thậ m chí khô ng nhậ n ra tô i đang phấ n khích hay buồ n hay
chá n, tô i có cả m giá c tấ t cả nhữ ng gì anh ấ y thự c sự muố n là để lạ i mộ t phầ n củ a anh ấ y
trong tô i, đặ t cượ c và o anh ấ y. yêu cầ u, khô ng phả i để là m tô i có thai hay bấ t cứ điều gì
tương tự , mà là thứ gì đó lâ u dà i hơn. Anh ấ y muố n đả m bả o rằ ng anh ấ y sẽ luô n ở đó , bấ t
kể điều gì. Anh ấ y muố n để lạ i dấ u vâ n tay trên khắ p ngườ i tô i, từ ng thớ thịt và xương.
Rồ i anh đẩ y và o trong tô i, chố ng châ n và o tay ghế và rên rỉ và o tai tô i. Thậ t kỳ lạ khi biết
rằ ng bấ t cứ khi nà o nhớ về mình ở tuổ i mườ i lă m, tô i lạ i nghĩ đến điều nà y.
2017
Đây là sự kiện lễ hộ i thá ng mườ i tạ i khá ch sạ n, sâ n trong đầ y nhữ ng thù ng, cố c bia bằ ng
nhự a và cá c cặ p vợ chồ ng trung niên đang nhét xú c xích và o mặ t. Trong khi đó , tô i ngồ i ở
bà n hướ ng dẫ n khá ch dù ng ngó n tay tá ch mộ t chiếc bá nh quy câ y mềm, nhữ ng vị khá ch đã
quá say nên khô ng cầ n bấ t cứ thứ gì từ tô i.
Hầ u hết nhâ n viên cũ ng say rượ u. Ngườ i quả n lý nhà hà ng gầ n như ngã xuố ng khi tô i mớ i
bướ c và o. Bâ y giờ anh ấ y đang ở vă n phò ng phía sau, uố ng mộ t ngụ m cà phê đen để tỉnh tá o
trướ c bữ a tố i cao điểm. Nhữ ng ngườ i phụ c vụ đỗ xe vớ i châ n tay lỏ ng lẻo và đô i mắ t run
rẩ y, và đằ ng sau quầ y lễ tâ n, ngay cả con gá i củ a ngườ i chủ , mớ i mườ i bả y tuổ i, cũ ng lén
uố ng từ ng ngụ m từ mộ t chiếc ly highball. Tô i có hai chiếc Sazerac trong ngườ i, vừ a đủ để
tạ o ra tiếng vang nhẹ.
Tô i lườ i biếng nhấ p chuộ t quanh má y tính, lướ t qua vò ng lặ p vô tậ n củ a email-Twitter-
Facebook-email-Twitter-Facebook. Nhà bá o lạ i viết thư cho tô i, mộ t câ u trả lờ i lịch sự
nhưng đầ y đề cao— Xin chào Vanessa, tôi muốn liên hệ lại với bạn và nhắc lại rằng tôi cam kết như thế nào trong
việc đưa ra sự thật của bạn — hã y că ng thẳ ng trong lờ i nó i khi cô ấ y cố gắ ng kêu gọ i mong muố n
đượ c trả thù mà cô ấ y cho rằ ng tô i có .
Từ khó e mắ t, tô i thấ y mộ t vị khá ch say rượ u lả o đả o bướ c và o tiền sả nh, và tô i nhìn chă m
chú hơn và o mà n hình má y tính, khom vai và cau có , biết rằ ng anh ta sẽ ít là m phiền tô i hơn
nếu tô i trô ng giố ng mộ t mụ phù thủ y. Tô i nghe thấ y ngườ i đà n ô ng nó i, “Chà o em yêu,”
bụ ng tô i thắ t lạ i, nhưng mắ t anh ta lạ i dá n chặ t và o Inez mườ i bả y tuổ i ở phía sau quầ y lễ
tâ n. Tô i quay lạ i vớ i má y tính, email củ a nhà bá o. Đưa sự thật của bạn ra khỏi đó. Sự thậ t củ a tô i. Cứ
như thể tô i biết đó là gì vậ y.
Phía sau quầ y lễ tâ n, Inez cố giấ u chiếc ly củ a mình nhưng ngườ i đà n ô ng nhìn thấ y. “Sao
vậ y?” Anh liếc qua bà n là m việc. “Uố ng rượ u trong cô ng việc? Gá i hư."
Khô ng có cả m giá c như tay tô i di chuyển chuộ t quanh mà n hình. Ngườ i khá c hướ ng dẫ n nó
đến gó c trên bên phả i, nhấ p và o “chuyển tiếp”.
Tiếng cườ i củ a Inez cao và că ng thẳ ng. Ngườ i đà n ô ng coi đâ y là lờ i độ ng viên và chố ng cả
hai khuỷu tay lên bà n, dự a ngườ i lạ i gầ n. Anh nheo mắ t nhìn bả ng tên củ a cô . “ Inez. Đó là
mộ t cá i tên đẹp.”
“Ờ , cả m ơn.”
"Bạ n bao nhiêu tuổ i?"
"Hai mươi mố t."
Ngườ i đà n ô ng lắ c đầ u, vẫ y tay. “Khô ng thể nà o bạ n lạ i 21 tuổ i đượ c,” anh ấ y nó i. “Có cả m
giá c như chỉ cầ n nhìn cậ u thô i cũ ng đủ khiến tô i bị bắ t rồ i.”
Nhữ ng ngó n tay củ a tô i di chuyển từ phím nà y sang phím khá c, gõ
jacob.strane@browick.edu và o trườ ng ngườ i nhậ n khi tô i nhìn ngườ i đà n ô ng say rượ u nó i
vớ i Inez rằ ng cô ấ y xinh đẹp như thế nà o, cô ấ y khiến anh ấ y ướ c mình trẻ ra ba mươi tuổ i
như thế nà o. Cô ấ y nhìn quanh hà nh lang để tìm sự giú p đỡ , mộ t nụ cườ i mỏ ng manh hiện
trên khuô n mặ t, đô i mắ t cô ấ y nhìn tô i mộ t lú c khi tô i cầ m chuộ t, di chuyển con trỏ đến
“gử i” và nhấ p và o.
Email đượ c chuyển tiếp sẽ bắ t đầ u, xá c nhậ n tin nhắn đã gửi sẽ nhấ p nhá y ở đầ u trình duyệt và
sau đó —khô ng có gì xả y ra. Tô i khô ng biết mình mong chờ điều gì, vì chuô ng bá o độ ng kêu,
tiếng cò i bá o độ ng tă ng dầ n, nhưng tiền sả nh vẫ n như cũ , gã say vẫ n liếc nhìn, Inez vẫ n nhìn
tô i cầ u cứ u khi tô i nhìn lạ i, nghĩ, Anh là m gì thế ? muốn từ tôi? Bạn thực sự cần tôi giải cứu
bạn? Điều này không là gì cả. Bạn an toàn rồi; anh ấy ở phía bên kia bàn và anh ấy sẽ không
bắt được bạn. Nếu bạn sợ đến thế, hãy đi vào văn phòng phía sau hoặc thẳng thừng bảo anh
ta rời đi. Bạn nên biết cách xử lý việc này.
Phía sau tô i, thang má y mở ra và mộ t ngườ i quả n gia bướ c ra đẩ y mộ t chiếc xe đẩ y chấ t đầ y
nhữ ng thù ng rượ u cho sự kiện ở sâ n trong. Inez, nhìn thấ y cơ hộ i, lao ra từ phía sau quầ y lễ
tâ n.
“Anh có cầ n giú p đỡ khô ng, Abdel?” Cô ấ y hỏ i. Ngườ i quả n gia lắ c đầ u, nhưng cô ấ y vẫ n nắ m
lấ y mộ t đầ u xe đẩ y. Vị khá ch say rượ u nhìn cô biến mấ t trên hà nh lang, cá nh tay buô ng
thõ ng hai bên. Khi cô ấ y đi rồ i, anh ấ y nhìn qua vai và lầ n đầ u tiên nhậ n ra tô i.
"Bạ n đang nhìn gì đó ?" anh hỏ i, rồ i lữ ng thữ ng bướ c ra ngoà i sâ n.
Thở ra mộ t hơi, tô i quay lạ i mà n hình má y tính và bắ t đầ u lạ i vò ng lặ p email-Twitter-
Facebook khi điện thoạ i củ a tô i rung lên vớ i cuộ c gọ i từ Strane. Tô i nhìn nó rung lên trên
bà n cho đến khi chuyển sang hộ p thư thoạ i. Anh ta thử lạ i, rồ i lạ i, hết lầ n nà y đến lầ n khá c.
Vớ i mỗ i cuộ c gọ i nhỡ , điều gì đó trong tô i lạ i có thêm độ ng lự c—cả m giá c tự mã n, cả m giá c
đắ c thắ ng. Có lẽ nhà bá o đó rố t cuộ c khô ng sai. Có lẽ sự trả thù đang ẩ n nấ p đâ u đó trong
tô i.

Sau ca là m việc củ a tô i, tô i đi đến mộ t quá n bar. Ngồ i trên mộ t chiếc ghế đẩ u trong bộ đồ
cô ng sở và uố ng rượ u whisky và nướ c, tô i lướ t qua danh bạ củ a mình, gử i tin nhắ n để xem
ai có thể sẵ n sà ng tham gia và o lú c 11 giờ 15 phú t tố i thứ Hai. Ira phớ t lờ tô i, cũ ng như
ngườ i đà n ô ng tô i đưa về nhà và i tuầ n trướ c, ngườ i đã rờ i khỏ i că n hộ củ a tô i ngay khi có
thể sau khi tô i trở nên im lặ ng và khô ng phả n ứ ng bên dướ i anh ta, cơ thể tô i cuộ n trò n, tay
che mặ t. Chỉ có mộ t ngườ i mắ c bẫ y: mộ t ngườ i đà n ô ng đã ly hô n nă m mươi mố t tuổ i mà tô i
đã ngủ cù ng và i thá ng trướ c. Tô i khô ng thích cá ch anh ấ y nó i chuyện vớ i tô i hay cá ch anh ấ y
coi khoả ng cá ch tuổ i tá c như mộ t thứ gì đó trong phim khiêu dâ m, tự gọ i mình là Bố và hỏ i
tô i có muố n đá nh đò n khô ng. Tô i cố bả o anh ấ y hã y thư giã n và tỏ ra bình thườ ng, nhưng
anh ấ y khô ng muố n nghe, chỉ đưa tay bịt miệng tô i và nó i, Anh muốn thế này, anh muốn thế,
anh biết mà.
TÔI: Tôi đang uống rượu một mình.
ANH: Con gái không nên uống rượu một mình.
TÔI: Ồ?
ANH ẤY: Mmhmm. Bạn nên nghe tôi. Tôi biết điều gì là tốt nhất cho bạn.
Giữa nhữ ng tin nhắ n, tô i nhậ n đượ c mộ t cuộ c gọ i khá c từ Strane - cuộ c gọ i thứ bả y kể từ
khi tô i chuyển tiếp email củ a nhà bá o cho anh ấ y. Nhấ n nú t “bỏ qua”, tô i nhắ n tin cho ngườ i
đã ly hô n địa chỉ và trong vò ng mườ i lă m phú t, tô i và anh ấ y cù ng nhau hú t mộ t điếu thuố c
trong con hẻm phía sau quầ y bar. Tô i hỏ i anh ấ y dạ o nà y thế nà o; anh ấ y hỏ i tô i có phả i là
mộ t cô gá i hư khô ng.
Tô i nhìn anh ấ y trong khi kéo và cố gắ ng đá nh giá xem anh ấ y nghiêm tú c đến mứ c nà o nếu
anh ấ y mong đợ i tô i trả lờ i.
“Bở i vì trô ng em có vẻ tồ i tệ,” anh ấ y nó i.
Tô i khô ng nó i gì và nhìn xuố ng điện thoạ i. Có mộ t tin nhắ n từ Strane: Tôi không biết bạn đang
muốn truyền đạt điều gì khi gửi cho tôi email đó. Khi tô i xem, mộ t ngườ i khá c xuấ t hiện: Hiện tại tôi không đủ
kiên nhẫn để chơi bất kỳ trò chơi nào, Vanessa. Hãy cho tôi phép lịch sự để cư xử như một người trưởng thành. Ngườ i ly
hô n tiến về phía tô i, tự a tô i và o bứ c tườ ng gạ ch củ a quá n bar. Đượ c che chắ n bở i thù ng rá c,
anh ép ngườ i mình và o ngườ i tô i, cố gắ ng thọ c tay và o dướ i cạ p quầ n củ a tô i. Lú c đầ u tô i
cườ i và cố gắ ng vặ n vẹo. Khi anh ta khô ng dừ ng lạ i, tô i dù ng gó t tay đẩ y anh ta. Anh lù i lạ i
nhưng vẫ n lù lù lướ t qua tô i, thở hổ n hển, vai nặ ng trĩu. Tô i bú ng điếu thuố c; tro trà n và o
già y củ a anh ấ y.
“Thư giã n đi,” tô i nó i. “Chỉ cầ n bình tĩnh thô i, đượ c chứ ?” Điện thoạ i củ a tô i bắ t đầ u đổ
chuô ng, và vì ngườ i ly hô n đang ở đó , hoặ c vì tô i biết mình đã khiến Strane hoả ng loạ n, đó
là tấ t cả nhữ ng gì tô i thự c sự muố n, hoặ c vì tô i say nên ngu ngố c, tô i vuố t lên để trả lờ i. "Bạ n
muố n gì?"
“'Bạ n muố n gì?'” Strane nó i. “Đó thự c sự là cá ch bạ n muố n chơi trò nà y à ?”
Tô i vứ t điếu thuố c xuố ng và nghiến ná t nó dù mớ i hú t đượ c mộ t nử a, rồ i ngay lậ p tứ c lụ c ví
tìm điếu khá c, vẫ y tay chà o ngườ i đã ly hô n khi anh ta đưa cho tô i bậ t lử a.
“Đượ c thô i,” ngườ i ly hô n nó i. "Tô i sẽ để lạ i cho bạ n mộ t mình. Tô i có thể đưa ra gợ i ý.”
Qua điện thoạ i, Strane hỏ i, “Đó là ai? Có ai ở đó vớ i bạ n khô ng?
“Khô ng có gì đâ u,” tô i nó i. “Khô ng có ai cả .”
Ngườ i đã ly hô n chế giễu, quay gó t như thể sắ p quay lạ i quá n bar, rồ i nhìn qua vai như thể
tô i sắ p ngă n anh ta lạ i.
“Tạ i sao bạ n lạ i chuyển tiếp cho tô i email đó ?” Strane hỏ i. “Anh định là m gì thế?”
“Tô i khô ng có kế hoạ ch gì cả ,” tô i nó i. "Tô i chỉ muố n bạ n nhìn thấ y nó ."
Cả hai đều im lặ ng, Strane nó i chuyện điện thoạ i và ngườ i đã ly hô n giữ cử a mở , đợ i tô i bả o
anh ta ở lạ i. Anh ấ y đang mặ c cù ng bộ quầ n á o mà anh ấ y đã mặ c khi chú ng tô i hẹn hò trướ c
đâ y: quầ n jean đen, á o phô ng đen, á o khoá c da đen, già y bố t chiến đấ u mà u đen - bộ đồ ng
phụ c củ a nhữ ng gã punk già nua mà tô i dườ ng như luô n kết thú c khi đi chơi cù ng nhữ ng
ngà y nà y, nhữ ng ngườ i đà n ô ng Tự nhậ n là có sứ c mạ nh nhưng chỉ xử lý đượ c nhữ ng phụ
nữ hà nh độ ng như con gá i.
“Tô i hiểu rằ ng việc tham gia và o cơn cuồ ng loạ n đang diễn ra lú c nà y có thể rấ t hấ p dẫ n,”
Strane nó i, cẩ n thậ n chọ n từ ng từ . Và tô i biết bạ n sẽ dễ dà ng mô tả nhữ ng gì đã xả y ra giữ a
chú ng ta dướ i dạ ng . . . khô ng phù hợ p hoặ c lạ m dụ ng hoặ c bấ t kỳ nhã n hiệu nà o khá c phù
hợ p vớ i tâ m trạ ng củ a bạ n. Tô i khô ng nghi ngờ gì rằ ng bạ n có thể biến tô i thà nh bấ t cứ thứ
gì bạ n muố n. . .” Anh bướ c đi, hít mộ t hơi. “Nhưng chú a ơi, Vanessa, bạ n có thự c sự muố n
điều nà y gắ n bó vớ i mình đến hết cuộ c đờ i khô ng? Bở i vì nếu bạ n là m điều nà y, nếu bạ n
tiến tớ i, nó sẽ dính chặ t và o bạ n—”
“Nhìn nà y, tô i sẽ khô ng là m gì cả ,” tô i nó i. “Tô i sẽ khô ng viết thư lạ i cho cô ấ y, sẽ khô ng kể.
Đượ c rồ i? Tô i khô ng. Tô i chỉ muố n bạ n xem chuyện gì đang xả y ra, bạ n biết đấ y, phía tô i.
Bạ n nên nhậ n ra rằ ng điều nà y khô ng chỉ liên quan đến bạ n.”
Qua điện thoạ i, tô i cả m thấ y thủ y triều đang kéo về phía anh, mộ t cả m giá c dâ ng trà o độ t
ngộ t. Anh ta nở mộ t nụ cườ i cay đắ ng. “Đó chính là chuyện nà y à ?” anh ấ y hỏ i. “Bạ n cầ n sự
quan tâ m và cả m thô ng? Ngay bâ y giờ , giữ a cơn bã o chết tiệt nà y, đó có phả i là lú c bạ n
quyết định hà nh độ ng như bị tổ n thương khô ng?”
Tô i bắ t đầ u xin lỗ i nhưng anh ấ y cắ t ngang.
“Bạ n đang so sá nh nhữ ng gì tô i đang phả i đố i mặ t vớ i việc bạ n nhậ n đượ c mộ t và i email?”
anh hỏ i, gầ n như hét lên. “Anh điên rồ i à ?”
Anh ấ y nhắ c nhở tô i rằ ng, trong tình huố ng nà y, tô i thấ y ổ n. Tô i khô ng nhậ n ra mình có bao
nhiêu sứ c mạ nh sao? Nếu câ u chuyện củ a anh ấ y và tô i bị lộ ra, sẽ khô ng ai trá ch tô i điều gì,
khô ng mộ t điều chết tiệt nà o cả . Tấ t cả sẽ rơi và o anh ta.
“Tô i phả i gá nh gá nh nặ ng nà y mộ t mình,” anh nó i. “Và tấ t cả nhữ ng gì tô i yêu cầ u là bạ n
đừ ng là m mọ i chuyện tệ hơn.”
Cuố i cù ng tô i bậ t khó c, trá n á p và o bứ c tườ ng gạ ch trong hẻm. Tôi xin lỗi. Tôi không biết
mình bị sao nữa. Tôi xin lỗi, bạn nói đúng, bạn nói đúng. Anh cũ ng khó c. Nó i rằ ng anh ấ y sợ
hã i, rằ ng mọ i thứ đang bắ t đầ u trở nên đá ng ngạ i. Anh ấ y đã trở lạ i giả ng dạ y, nhưng mộ t
nử a số họ c sinh đã chuyển khỏ i lớ p củ a anh ấ y, anh ấ y đã bị tướ c bỏ mọ i lờ i khuyên, sẽ
khô ng có ai nhìn và o mắ t anh ấ y. Họ đang chờ mộ t lý do để loạ i bỏ anh ta.
“Tô i cầ n bạ n ở bên cạ nh tô i, Vanessa,” anh nó i. "Tô i cầ n bạ n."

Tôi quay và o trong, ngồ i ở quầ y bar và gụ c đầ u cho đến khi ngườ i ly hô n chạ m và o vai tô i.
Tô i đưa anh ấ y về nhà , để anh ấ y thấ y sự bừ a bộ n, để anh ấ y muố n là m gì thì là m, tô i khô ng
quan tâ m. Và o buổ i sá ng, anh ấ y nhổ cỏ cho tô i trong khi tô i giả vờ ngủ . Ngay cả khi anh ấ y
rờ i đi, tô i cũ ng khô ng mở mắ t, khô ng cử độ ng. Tô i nằ m trên giườ ng cho đến mườ i phú t
trướ c khi bắ t đầ u ca là m việc củ a mình.
Tô i khô ng nhìn thấ y bà i bá o cho đến khi tô i đang ở chỗ là m, ngồ i sau bà n là m việc. Nó đượ c
đă ng trên trang nhấ t củ a tờ bá o Portland: “Giá o viên trườ ng nộ i trú lâ u nă m bị đình chỉ vì
có thêm cá o buộ c lạ m dụ ng tình dụ c.” Nó nó i rằ ng nă m cô gá i đang buộ c tộ i anh ta. Taylor
Birch, cộ ng vớ i bố n ngườ i khá c: hai sinh viên mớ i tố t nghiệp và hai sinh viên hiện tạ i, tấ t cả
đều là trẻ vị thà nh niên và o thờ i điểm bị cá o buộ c lạ m dụ ng.
Trong thờ i gian cò n lạ i củ a ca là m việc, cơ thể tô i tiếp tụ c là m việc. Tô i sử dụ ng trí nhớ cơ
bắ p để gọ i điện đến nhà hà ng, xá c nhậ n đặ t chỗ vớ i khá ch, viết chỉ đườ ng, chú c mọ i ngườ i
mộ t buổ i tố i vui vẻ. Bên kia sả nh, nhữ ng ngườ i phụ c vụ đẩ y nhữ ng chiếc xe chở hà nh lý chấ t
đầ y tú i xá ch, và ở quầ y lễ tâ n, Inez trả lờ i điện thoạ i vớ i giọ ng cao và ngọ t ngà o, “Cả m ơn
bạ n đã gọ i đến Khá ch sạ n Old Port.” Ẩ n mình trong gó c hà nh lang, tô i cứ ng đờ và đầ u ó c
trố ng rỗ ng, nhìn chằ m chằ m và o khoả ng khô ng giữ a. Ngườ i chủ khá ch sạ n đi ngang qua và
nhậ n xét tô i trô ng chuyên nghiệp thế nà o. Anh thích tư thế củ a tô i, chẳ ng có gì ngoà i sự xoa
dịu trố ng rỗ ng đằ ng sau đô i mắ t tô i.
Bà i bá o nó i Strane đã chuẩ n bị chu đá o cho cá c cô gá i. Đã chải chuốt. Tô i lặ p đi lặ p lạ i từ đó ,
cố gắ ng hiểu nó nghĩa là gì, nhưng tấ t cả nhữ ng gì tô i có thể nghĩ đến là cả m giá c ấ m á p
đá ng yêu mà tô i có đượ c khi anh ấ y vuố t tó c tô i.
2001
“V Anessa, con nên chỉ dẫ n cá c bướ c đi củ a mình tố t hơn,” bà Antonova nó i, vuố t phẳ ng
nhữ ng phầ n cò n só t lạ i trong bà i tậ p hình họ c củ a tô i cho buổ i dạ y kèm tuầ n đó . “Nếu khô ng
thì là m sao tô i hiểu đượ c bạ n đã đi đến câ u trả lờ i như thế nà o?”
Tô i lầ m bầ m điều gì đó như tạ i sao điều đó lạ i quan trọ ng miễn là câ u trả lờ i là đú ng, và bà
Antonova nhìn tô i thậ t lâ u qua cặ p kính củ a bà . Tô i nên biết tạ i sao nó lạ i quan trọ ng; cô ấ y
đã giả i thích điều đó nhiều lầ n
“Bạ n cả m thấ y thế nà o về bà i kiểm tra và o thứ sá u tớ i?” Cô ấ y hỏ i.
“Giố ng như tô i đã cả m thấ y về mọ i bà i kiểm tra khá c.”
“Vanessa! Thá i độ nà y là gì? Đâ y khô ng phả i là bạ n. Hã y ngồ i thẳ ng lưng và tỏ ra tô n trọ ng.”
Cô ấ y đưa tay về phía trướ c và gõ nhẹ câ y bú t chì và o cuố n sổ mà tô i vẫ n chưa mở ra. Tô i
thở dà i và đẩ y mình ra khỏ i tư thế uể oả i, mở cuố n sổ ra.
“Chú ng ta có nên ô n lạ i định lý Pythagore lầ n nữ a khô ng?” Cô ấ y hỏ i.
“Nếu bạ n nghĩ tô i cầ n nó .”
Cô ấ y thá o kính ra và cà i chú ng lên má i tó c nhuộ m đườ ng củ a mình. “Nhữ ng buổ i họ p nà y
khô ng phả i là việc tô i bả o bạ n phả i là m gì. Nhữ ng gì bạ n cầ n, chú ng tô i sẽ đá p ứ ng, đượ c
chứ ? Nhưng tô i cầ n cậ u gặ p tô i. . .” Cô ra hiệu bằ ng mộ t tay, dò dẫ m tìm từ . “Nử a chặ ng.”
Và o cuố i buổ i họ c, tô i vộ i thu dọ n đồ đạ c, muố n bă ng qua khuô n viên trườ ng đến tò a nhà
khoa họ c nhâ n vă n để có thể gặ p Strane trướ c cuộ c họ p khoa củ a anh ấ y, nhưng bà
Antonova ngă n tô i lạ i.
“Vanessa,” cô ấ y nó i, “tô i muố n hỏ i bạ n.”
Tô i nhai bên trong má mình trong khi cô ấ y thu dọ n sá ch giá o khoa, bìa sá ch, tú i xá ch.
“Cá c lớ p họ c khá c củ a cậ u thế nà o rồ i?” cô ấ y hỏ i, kéo chiếc pashmina ra khỏ i lưng ghế. Cô
quấ n nó quanh vai, dù ng ngó n tay chả i phầ n rìa. Có cả m giá c như cô ấ y đang di chuyển
chậ m rã i có mụ c đích.
"Họ ổ n."
Cô ấ y giữ cử a lớ p mở cho tô i và hỏ i, “Điểm tiếng Anh củ a em thế nà o?”
Tô i nắ m chặ t cuố n sá ch củ a mình hơn. "Tố t rồ i."
Khi chú ng tô i đi dọ c hà nh lang, tô i giả vờ như khô ng để ý thấ y cô ấ y đang quan sá t tô i như
thế nà o. “Tô i hỏ i vì nghe nó i anh dà nh nhiều thờ i gian trong phò ng ô ng Strane,” cô nó i. "Có
đú ng khô ng?"
Tô i nuố t khan, đếm từ ng bướ c châ n. "Tô i đoá n."
“Bạ n đã tham gia câ u lạ c bộ viết sá ng tạ o, nhưng câ u lạ c bộ đó chỉ họ p và o mù a thu phả i
khô ng? Và tiếng Anh là thế mạ nh củ a bạ n nên khô ng thể nà o bạ n cầ n thêm sự trợ giú p
đượ c.”
Tô i nhấ c vai lên, ấ n tượ ng tố t nhấ t củ a tô i về sự thờ ơ. “Anh ấ y và tô i là bạ n bè.”
Bà Antonova quan sá t tô i, nhữ ng nếp nhă n sâ u hình thà nh giữ a hai hà ng lô ng mà y nhíu lạ i
củ a bà . “Nhữ ng ngườ i bạ n,” cô lặ p lạ i. “Anh ấ y có nó i vớ i bạ n điều nà y khô ng? Rằ ng cậ u và
anh ấ y là bạ n bè à ?”
Chú ng tô i đi vò ng qua gó c phố , bâ y giờ cá nh cử a đô i đã ở trong tầ m mắ t. “Tô i xin lỗ i, bà
Antonova. Em có rấ t nhiều bà i tậ p về nhà ,” tô i nó i, chạ y dọ c hà nh lang, mở mộ t trong nhữ ng
cá nh cử a đô i và nhả y xuố ng cầ u thang. Qua vai tô i, tô i cả m ơn cô ấ y vì tấ t cả sự giú p đỡ củ a
cô ấ y.
Tôi khô ng nó i vớ i Strane về nhữ ng câ u hỏ i củ a cô Antonova, vì tô i lo nếu tô i là m vậ y, anh
ấ y sẽ nó i rằ ng chú ng tô i cầ n phả i cẩ n thậ n hơn và chú ng tô i đã lên kế hoạ ch để tô i đến nhà
anh ấ y và o ngà y nhậ p họ c, mộ t ngà y thứ Bả y nă m nhữ ng họ c sinh lớ p 8 mắ t trò n xoe và cha
mẹ chú ng đi lang thang quanh khuô n viên trườ ng theo bầ y. Strane nó i rằ ng thậ t là mộ t đêm
tuyệt vờ i để là m điều gì đó bí mậ t, rằ ng nhữ ng sự kiện đặ c biệt chắ c chắ n sẽ mang đến sự
nhầ m lẫ n và mọ i thứ có thể dễ dà ng lọ t qua kẽ hở hơn.
Lú c mườ i giờ , tô i là m cô ng việc tương tự như lầ n trướ c: kiểm tra giờ giớ i nghiêm vớ i cô
Thompson và lẻn ra cầ u thang phía sau vớ i đồ ng hồ bá o thứ c bị hỏ ng. Khi chạ y ngang qua
khuô n viên trườ ng, tô i nghe thấ y nhữ ng tiếng độ ng phá t ra từ phò ng ă n - tiếng xe tả i giao
hà ng, tiếng kim loạ i đó ng sầ m lạ i, tiếng đà n ô ng vang vọ ng trong bó ng tố i. Chiếc xe ga củ a
Strane lạ i chờ đợ i vớ i đèn pha tắ t trong khu vự c giả ng dạ y cạ nh tò a nhà nhâ n vă n. Anh ấ y có
vẻ dễ bị tổ n thương khi đang đợ i tô i trong xe, bị mắ c kẹt trong mộ t chiếc hộ p nhỏ . Khi tô i gõ
và o cử a sổ , anh ấ y nhả y lên và ấ n tay và o ngự c, và trong giâ y lá t tô i chỉ đứ ng đó , nhìn anh ấ y
qua cử a sổ và nghĩ, Anh ấ y có thể bị đau tim . Anh ấy có thể chết.
Đến nhà anh, tô i ngồ i ở quầ y bếp, đậ p gó t châ n và o châ n ghế trong khi anh là m mó n trứ ng
bá c và bá nh mì nướ ng. Tô i khá chắ c trứ ng là mó n duy nhấ t anh ấ y biết nấ u.
“Bạ n có nghĩ có ai nghi ngờ có chuyện gì đó đang xả y ra vớ i chú ng ta khô ng?” Tô i hỏ i.
Anh ấ y nhìn tô i vớ i á nh mắ t ngạ c nhiên. “Tạ i sao bạ n lạ i hỏ i vậ y?”
Tô i nhú n vai. "Tô i khô ng biết."
Má y nướ ng bá nh mì kêu; bá nh mì nướ ng bậ t lên. Nhữ ng lá t cắ t quá sẫ m mà u, gầ n như bị
chá y, nhưng tô i khô ng nó i gì. Anh ấ y mú c trứ ng lên trên bá nh mì nướ ng và đặ t đĩa trướ c
mặ t tô i.
“Khô ng, tô i khô ng nghĩ có ai đá ng nghi cả .” Anh ấ y lấ y bia từ tủ lạ nh và uố ng trong khi nhìn
tô i ă n. “Bạ n có muố n mọ i ngườ i nghi ngờ khô ng?”
Tô i cắ n mộ t miếng lớ n để câ u giờ trướ c khi trả lờ i. Mộ t số câ u hỏ i anh ấ y hỏ i tô i là bình
thườ ng và mộ t số là bà i kiểm tra. Điều nà y nghe có vẻ giố ng như mộ t bà i kiểm tra. Nuố t
nướ c bọ t, tô i nó i, “Anh muố n họ biết rằ ng anh rấ t đặ c biệt đố i vớ i em.”
Anh mỉm cườ i, vớ i lấ y đĩa củ a tô i và dù ng ngó n tay gắ p mộ t miếng trứ ng, ném và o miệng.
“Hã y tin tô i,” anh ấ y nó i, “họ chắ c chắ n biết điều đó .”
Anh ấ y là m tô i ngạ c nhiên vớ i mộ t bộ phim để chú ng tô i cù ng xem— Lolita, bộ phim cũ củ a
Kubrick. Có cả m giá c giố ng như cá ch anh ấ y xin lỗ i vì đã nó i rằ ng tô i hiểu cuố n tiểu thuyết
quá theo nghĩa đen. Trong khi chú ng tô i xem, anh ấ y cho tô i uố ng bia, và sau đó , khi chú ng
tô i đi ngủ và tô i lạ i mặ c bộ đồ ngủ mà u dâ u tâ y, tô i bồ ng bềnh đến nỗ i khi anh ấ y yêu cầ u tô i
quỳ xuố ng để anh ấ y có thể đi xuố ng. tô i từ phía sau, tô i khô ng hề tỏ ra xấ u hổ chú t nà o, tô i
chỉ là m vậ y thô i. Sau khi quan hệ xong, anh ta đi và o phò ng khá ch và mang về chiếc má y
ả nh Polaroid.
“Đừ ng mặ c quầ n á o nữ a,” anh nó i.
Tô i ô m tay trướ c ngự c và lắ c đầ u, mắ t mở to.
Mỉm cườ i dịu dà ng, anh trấ n an tô i rằ ng nó sẽ chỉ dà nh cho đô i mắ t anh thô i. “Tô i muố n ghi
nhớ khoả nh khắ c nà y,” anh nó i. “Trô ng anh bâ y giờ thế nà o ấ y.”
Anh ấ y chụ p ả nh. Sau đó , tô i quấ n mình trong chă n và Strane trả i nhữ ng bứ c ả nh lên nệm.
Chú ng tô i cù ng nhau quan sá t chú ng phá t triển, chiếc giườ ng và cơ thể tô i hiện ra từ bó ng
tố i. “Chú a ơi, nhìn bạ n kìa,” Strane nó i, mắ t anh ta đả o từ ngườ i nà y sang ngườ i khá c. Anh
ấ y bị mê hoặ c, chết lặ ng.
Tô i nhìn chằ m chằ m và o nhữ ng bứ c ả nh và cố gắ ng nhìn xem anh ấ y nhìn thấ y gì, nhưng tô i
trô ng quá kỳ lạ trong đó - xanh xao mộ t cá ch đau đớ n trên chiếc giườ ng bừ a bộ n, mắ t tô i
khô ng tậ p trung, má i tó c bết lạ i vì quan hệ tình dụ c. Khi anh ấ y hỏ i tô i nghĩ gì, tô i nó i, "Họ
là m tô i nhớ đến video ca nhạ c Fiona Apple đó ."
Anh ấ y khô ng nhìn lên từ nhữ ng bứ c ả nh Polaroid. “Fiona là ai?”
“ Táo . Ca sĩ yêu thích củ a tô i? Có nhớ tô i đã bả o cậ u nghe lờ i cô ấ y mộ t lầ n khô ng?” Cá ch
đâ y và i tuầ n, tô i cũ ng đã viết mộ t số lờ i bà i há t củ a cô ấ y trên mộ t tờ giấ y vở , gấ p nó lạ i và
để trên bà n củ a anh ấ y khi tô i rờ i khỏ i lớ p họ c. Chú ng tô i đang tranh cã i về việc tô i sẽ đi họ c
đạ i họ c - tô i nó i tô i khô ng muố n, anh ấ y nó i tô i khô ng nên để mình bị xao nhã ng, bở i bấ t cứ
ai hay bấ t cứ điều gì, kể cả anh ấ y, điều đó khiến tô i khó c, và sau đó anh ấ y nó i tô i đang cố
lô i kéo anh ấ y bằ ng cá ch khó c. Tô i nghĩ lờ i bà i há t có thể giú p anh ấ y hiểu cả m giá c củ a tô i,
nhưng anh ấ y chưa bao giờ nó i bấ t cứ điều gì về điều đó . Tô i tự hỏ i liệu anh ấ y có đọ c chú ng
khô ng.
"Đú ng đú ng." Anh ấ y tậ p hợ p tấ t cả cá c bứ c ả nh. “Tố t hơn hết hã y đặ t nhữ ng thứ nà y và o
mộ t nơi ẩ n ná u an toà n.”
Anh ấ y rờ i khỏ i phò ng ngủ , đi xuố ng cầ u thang, và tô i độ t nhiên khó chịu đến mứ c cả m thấ y
nó ng rá t ở ngự c, mặ t và tay châ n. Tô i kéo chă n qua đầ u, hít thở khô ng khí nó ng nự c và nhớ
lạ i tô i đã nó i điều gì đó về Britney Spears và i tuầ n trướ c và anh ấ y khô ng biết cô ấ y là ai. “Cô
ấ y có phả i là mộ t nghệ sĩ nhạ c pop khô ng?” anh ấ y hỏ i. “Anh khô ng nhậ n ra khẩ u vị củ a em
lạ i lệch như thế đấ y.” Anh ấ y là m cho tô i có vẻ ngu ngố c khi anh ấ y là ngườ i thậ m chí cò n
khô ng biết Britney Spears là ai.

Vào kỳ nghỉ thá ng Tư, tô i trò n mườ i sá u tuổ i. Babe đến gặ p bá c sĩ thú y để triệt sả n và trở
về nhà vớ i cá i bụ ng đã đượ c cạ o sạ ch và khâ u lạ i. Tô i cho bố mẹ xem danh sá ch cá c trườ ng
đạ i họ c Strane đã chọ n cho tô i và chú ng tô i lá i xe xuố ng miền nam Maine để thă m mộ t cặ p
vợ chồ ng ở đó . Khi chú ng tô i đi dạ o trong khuô n viên trườ ng, bố tô i chết lặ ng nhìn cá c tò a
nhà , trong khi mẹ tô i đọ c thô ng tin bà tìm thấ y trên mạ ng: 40% sinh viên Bowdoin tham gia
du họ c; cứ bố n sinh viên thì có mộ t họ c sinh tiếp tụ c họ c cao họ c. “Giá củ a nơi nà y là bao
nhiêu?” Bố hỏ i. “Bạ n đã in ra nhữ ng số liệu đó chưa?”
Nử a tuầ n, Strane đến gặ p tô i khi bố mẹ tô i đang đi là m, đậ u chiếc xe ga ở mộ t là n đườ ng
dẫ n và o thuyền quá rậ m rạ p và đi bộ xuyên rừ ng để đến nhà chú ng tô i. Tô i đợ i trong phò ng
khá ch, lén nhìn qua ô cử a dẫ n và o bếp, đợ i anh xuấ t hiện qua cử a sổ , và tô i khẽ hét lên khi
anh xuấ t hiện, như thể tô i sợ hã i, nhưng thự c ra tô i khô ng sợ - là m sao. tô i có thể như vậ y
đượ c khô ng? Trong chiếc á o khoá c kaki và cặ p kính râ m kẹp, anh ấ y trô ng giố ng bố củ a ai
đó , mộ t gã đà n ô ng trung niên khó tả , dịu dà ng như sữ a.
Khi anh ấ y khum tay lạ i và nhìn qua cử a sổ , tô i nắ m lấ y cổ á o Babe và mở cử a. Khi anh bướ c
và o trong, cô ấ y tuộ t khỏ i tay tô i. Anh nhă n mặ t khi Babe nhả y lên ngườ i anh, chiếc lưỡ i
hồ ng hồ ng thè ra mộ t bên miệng. Tô i bả o anh ấ y nó i khô ng và cô ấ y sẽ dừ ng lạ i, nhưng thay
và o đó anh ấ y xô cô ấ y quá mạ nh và cô ấ y ngã ngử a, lò ng trắ ng trong mắ t cô ấ y ló e lên khi
cô ấ y hờ n dỗ i trá nh xa anh ấ y và o cũ i củ a mình. Trong mộ t khoả nh khắ c, tô i ghét anh ta.
Anh ấ y nhìn quanh nhà , hai tay chắ p sau lưng như sợ chạ m và o bấ t cứ thứ gì, và tô i chợ t
nhìn thấ y mọ i thứ từ gó c nhìn củ a anh ấ y, ngô i nhà khô ng sạ ch sẽ như củ a anh ấ y, lớ p lô ng
chó trên thả m, chiếc ghế dà i cũ kỹ và nhữ ng chiếc đệm chù ng xuố ng củ a nó . Đi xuố ng tầ ng
dướ i, anh dừ ng lạ i trướ c nhữ ng ngô i nhà gỗ nhỏ nằ m thă ng bằ ng trên bậ u cử a sổ . Mẹ thu
thậ p chú ng; Tô i tặ ng cô ấ y mộ t cá i và o dịp Giá ng sinh hà ng nă m. Strane nhìn chằ m chằ m
và o chú ng và tô i tưở ng tượ ng anh ấ y đang nghĩ gì - rằ ng chú ng là mộ t thứ xấ u xí và ngu
ngố c để sưu tầ m. Tô i nghĩ đến nhữ ng mó n đồ lặ t vặ t trên tủ sá ch củ a anh ấ y, mỗ i mó n đồ
đến từ nướ c ngoà i vớ i mộ t câ u chuyện đằ ng sau nó , và tô i nghĩ đến nhữ ng gì anh ấ y nó i về
bố mẹ tô i sau cuộ c hộ i thả o củ a họ . Những người tử tế, anh gọ i họ như vậ y. Các loại muối
của trái đất. Nó là m tô i nhớ đến điều mà tô i đã nghe anh ấ y nó i về mộ t sinh viên nhậ n họ c
bổ ng khá c, mộ t sinh viên nă m cuố i trong lớ p AP củ a anh ấ y đã đượ c nhậ n và o Wellesley
nhưng khô ng theo họ c vì họ c phí quá đắ t. Anh cả m thấ y thậ t khủ ng khiếp cho cô , nhưng bạ n
có thể là m gì? Anh ấ y nó i , cô gái tội nghiệp không xuất thân nhiều .
“Ở đâ y chá n quá ,” tô i nó i, nắ m lấ y tay anh. "Chú ng ta hã y đi lên cầ u thang."
Trong phò ng ngủ củ a tô i, anh ấ y cú i ngườ i xuố ng khi bướ c qua ngưỡ ng cử a. Anh ta to lớ n
đến nỗ i thố ng trị toà n bộ că n phò ng, đầ u anh ta chạ m và o trầ n nhà nghiêng, đô i mắ t anh ta
dá n chặ t và o nhữ ng bứ c tườ ng dá n á p phích, chiếc giườ ng chưa dọ n.
“Ồ ,” anh thở ra. “Đâ y quả là mộ t thứ quý giá .”
Vì Browick, că n phò ng củ a tô i như bị đó ng bă ng trong thờ i gian, nó đạ i diện cho con ngườ i
tô i lú c mườ i ba tuổ i hơn là con ngườ i hiện tạ i củ a tô i. Tô i lo rằ ng nó có vẻ quá giố ng phò ng
củ a mộ t bé gá i, nhưng điều đó dườ ng như khô ng khiến Strane bậ n tâ m. Anh ta nghiên cứ u
tủ sá ch chứ a đầ y nhữ ng cuố n tiểu thuyết cấ p trung mà tô i đã khô ng dù ng từ lâ u, tủ quầ n á o
ngổ n ngang nhữ ng chai sơn mó ng tay đã khô , Beanie Babies phủ đầ y bụ i. Nâ ng nắ p hộ p
trang sứ c củ a tô i lên, anh cườ i toe toét khi nữ diễn viên ba lê bậ t lên và bắ t đầ u quay. Anh ta
mở mộ t chiếc tú i dâ y rú t và đổ nhữ ng con bú p bê lo lắ ng là m bằ ng giấ y mà u nâ u và dâ y và o
lò ng bà n tay. Anh ấ y đố i xử vớ i mọ i thứ thậ t tế nhị.
Trướ c khi chú ng tô i quan hệ, anh ấ y bắ t tô i giả vờ ngủ để anh ấ y có thể bò lên giườ ng và
chạ m và o tô i khi tô i giả vờ thứ c dậ y. Khi anh đẩ y và o bên trong tô i, anh đưa tay bịt miệng
tô i và nó i, “Chú ng ta phả i im lặ ng,” như thể có ngườ i khá c trong nhà . Trong khi anh ấ y lao
và o tô i, điên cuồ ng và nhanh đến mứ c tô i có cả m giá c như nã o tô i đang quay cuồ ng trong
hộ p sọ , châ n tay tô i mềm nhũ n và tâ m trí tô i thoá t ra khỏ i tô i, rú t lui xuố ng tầ ng dướ i, nơi
Babe rên rỉ trong cũ i, vẫ n tự hỏ i mình đã là m gì sai. Sau khi Strane kết thú c, anh ấ y chụ p
mộ t tấ m Polaroid khá c củ a tô i đang nằ m trên giườ ng, tạ o dá ng cho tô i trướ c, vuố t tó c tô i
qua ngự c và mở rèm cử a sổ để á nh sá ng chiếu khắ p cơ thể tô i.
Sau đó , chú ng tô i lá i chiếc xe chở hà ng củ a anh ấ y và đi trên nhữ ng con đườ ng cao tố c uố n
lượ n xuyên qua khu rừ ng phía đô ng. Cử a sổ củ a anh ấ y đang mở ; anh ấ y để cá nh tay củ a
mình đi chơi. Trờ i thá ng Tư ấ m á p, bả y mươi độ , nụ trên câ y, cỏ dạ i bắ t đầ u mọ c ven đườ ng.
“Anh sẽ đến gặ p em và o mù a hè như thế nà y,” anh nó i. “Tô i sẽ đó n bạ n và chú ng ta sẽ lá i xe
đi.”
“Giố ng như lolita và Humbert,” tô i nó i mà khô ng suy nghĩ, rồ i nhă n mặ t chờ đợ i sự khó chịu
củ a anh khi so sá nh, nhưng anh chỉ mỉm cườ i.
“Tô i cho rằ ng điều đó là cô ng bằ ng.” Anh nhìn tô i, trượ t tay lên đù i tô i. “Bạ n thích ý tưở ng
đó phả i khô ng? Có lẽ mộ t ngà y nà o đó anh sẽ tiếp tụ c lá i xe thay vì đưa em về nhà . Tô i sẽ
cướ p cậ u đi.”
Cà ng đến gầ n bờ biển, đườ ng cà ng đô ng đú c. Tuy nhiên, Strane có vẻ khô ng sợ hã i nên tô i
cũ ng vậ y. Chú ng tô i là nhữ ng kẻ ngoà i vò ng phá p luậ t, mộ t và i tên tộ i phạ m trắ ng trợ n lá i xe
đến tậ n cự c đô ng củ a bang, mộ t là ng chà i củ a nhữ ng ngườ i khô ng hề chớ p mắ t khi chú ng
tô i dừ ng mua nướ c ngọ t ở chợ và tả n bộ xuố ng bến tà u kín đá o nắ m tay nhau.
“Mườ i sá u tuổ i,” anh ngạ c nhiên. “Bâ y giờ gầ n như là mộ t phụ nữ rồ i.”
Chú ng tô i đặ t chế độ hẹn giờ trên Polaroid và câ n bằ ng nó trên mui xe. Bứ c ả nh có vẻ hơi dư
sá ng—Strane vớ i cá nh tay ô m lấ y tô i, đạ i dương là m phô ng nền. Đó là bứ c ả nh duy nhấ t cò n
tồ n tạ i củ a hai chú ng tô i. Tô i muố n hỏ i liệu tô i có thể lấ y nó khô ng nhưng tô i nghĩ anh ấ y sẽ
nó i khô ng, nên khi anh ấ y dừ ng lạ i đổ xă ng, tô i lấ y nó ra khỏ i ngă n đự ng gă ng tay và nhét
và o ví. Tô i để anh ấ y là ngườ i củ a tô i trên giườ ng. Dù sao thì đó cũ ng là ngườ i anh ấ y thự c
sự quan tâ m.
Trên đườ ng về nhà , anh ấ y nó i muố n hô n tô i thêm mộ t lú c nữ a nên anh ấ y rẽ từ đườ ng cao
tố c và o mộ t con đườ ng đấ t ngậ p nướ c. Chiếc xe ga lắ c lư trên sỏ i, bù n bắ n tung tó e trên
kính chắ n gió . Chú ng tô i lá i xe và i dặ m xuyên qua nhữ ng khu rừ ng rậ m rạ p cho đến khi câ y
cố i thưa thớ t rồ i biến mấ t hoà n toà n, để lộ mộ t cá nh đồ ng việt quấ t cằ n cỗ i, mộ t thả m xanh
điểm xuyết nhữ ng tả ng đá trắ ng. Anh ta đỗ xe, tắ t má y, thá o dâ y an toà n, đưa tay tớ i và thá o
dâ y an toà n củ a tô i.
“Hã y đến đâ y,” anh nó i.
Khi tô i trèo qua bả ng điều khiển để cưỡ i anh ấ y, lưng tô i tự a và o vô lă ng và bấ m cò i, khiến
mộ t đà n quạ bay lên trờ i ở rìa xa củ a khu đấ t cằ n cỗ i. Anh ấ y ô m lấ y mô ng tô i, vá y vá y củ a
tô i vén lên quanh eo tô i và mộ t tiếng vo ve vang lên trong khô ng khí. Ngoà i cử a sổ ô tô , tô i
nhìn thấ y mộ t chuồ ng nuô i ong cá ch đó và i tră m feet. Chú ng ta cá ch xa mọ i ngườ i và mọ i
nơi hà ng dặ m, tự do là m bấ t cứ điều gì chú ng ta muố n, sự cô lậ p củ a chú ng ta vừ a an toà n
vừ a nguy hiểm. Tô i khô ng biết là m thế nà o để cả m thấ y cá i nà y mà khô ng có cá i kia nữ a.
Anh đẩ y quầ n ló t củ a tô i sang mộ t bên. Hai ngó n tay trong tô i. Tô i vẫ n cò n nhớ p nhá p sau
cuộ c â n á i trong phò ng ngủ , mặ t trong đù i củ a tô i bắ t đầ u nổ i mẩ n. Trá n tô i ấ n và o hõ m cổ
anh, hơi thở nó ng hổ i phả và o xương đò n củ a anh khi anh cố gắ ng kéo tô i lên. Anh ấ y nó i
anh ấ y có thể cả m nhậ n đượ c điều đó khi tô i là m vậ y. Anh ấ y nó i, mộ t số phụ nữ nó i dố i về
điều đó , nhưng nhữ ng gì cơ thể tô i là m thì khô ng thể giả mạ o đượ c. Anh ấ y nó i tô i đến đó
nhanh chó ng. Anh khô ng thể tin đượ c nhanh đến thế. Nó khiến anh ấ y muố n bắ t tô i đến đó
nhiều lầ n, để xem tô i có thể xử lý đượ c bao nhiêu lầ n liên tiếp, nhưng tô i khô ng thích điều
đó . Nó khiến tình dụ c giố ng như mộ t trò chơi mà chỉ anh ấ y mớ i đượ c phép chơi.
Ngay khi điều đó xả y ra, tô i bả o anh ấ y dừ ng lạ i. Tô i chỉ cầ n nó i mộ t lầ n là anh ấ y bỏ tay ra
khỏ i tô i như thể tô i là thứ gì đó đang bố c chá y. Tô i rờ i xa anh ấ y, quay lạ i bả ng điều khiển
để đến ghế hà nh khá ch, châ n trơn và ngự c phậ p phồ ng. Anh đưa tay lên, bà n tay đang thao
tú ng tô i, đưa lên mặ t, hít thở . Tô i tự hỏ i đã bao nhiêu lầ n anh bắ t tô i phả i lao tớ i. Xin chúc
mừng, tô i muố n nó i rằ ng, bạn đã làm được điều đó một lần nữa. Ngẩ ng đầ u ra sau, tô i nhìn
đà n ong tụ tậ p và nhữ ng ngọ n câ y lá kim xa xa đung đưa.
“Anh khô ng biết mình sẽ phả i đố i mặ t thế nà o khi phả i xa em và o mù a hè nà y,” tô i nó i. Tô i
thậ m chí cò n khô ng biết liệu tô i có ý đó hay khô ng. Trong thờ i gian nghỉ ngơi, tô i vẫ n ổ n khi
khô ng có anh ấ y. Anh ấ y là ngườ i nó i rằ ng anh ấ y khô ng thể đi mộ t tuầ n mà khô ng nó i
chuyện vớ i tô i hoặ c gặ p tô i. Đó chỉ là thứ bị tuộ t ra sau khi quan hệ, khi bụ ng tô i dễ bị tổ n
thương. Nhưng Strane rấ t coi trọ ng điều đó . Anh ấ y nhạ y cả m vớ i bấ t kỳ dấ u hiệu nà o cho
thấ y tô i quá gắ n bó , rằ ng anh ấ y đang ả nh hưở ng đến tô i theo cá ch có thể gâ y ra hậ u quả lâ u
dà i.
“Bạ n sẽ gặ p tô i rấ t nhiều,” anh ấ y nó i. “Bạ n sẽ chá n tô i và o thá ng Bả y.”
Khi chú ng tô i quay lạ i đườ ng, anh ấ y lạ i nó i điều đó . “Anh sẽ chá n em mấ t.” Sau đó anh ấ y
nó i thêm, “Em sẽ là ngườ i là m tan ná t trá i tim anh, em biết đấ y. Anh đang ô m em trong đô i
tay nhỏ bé củ a mình.”
Là m tan vỡ trá i tim anh ấ y? Tô i cố tưở ng tượ ng mình có sứ c mạ nh đó , nắ m giữ trá i tim anh
ấ y, trá i tim củ a tô i để lạ m dụ ng, nhưng ngay cả khi tô i hình dung nó đang đậ p và đậ p trong
tay tô i, nó vẫ n là ô ng chủ củ a tô i, dẫ n dắ t tô i đi vò ng quanh, giậ t tô i theo hướ ng nà y và
hướ ng khá c vớ i tô i. và khô ng thể buô ng bỏ .
“Có thể bạ n sẽ đá nh gụ c tô i,” tô i nó i.
"Khô ng thể nà o."
“Tạ i sao khô ng thể?”
“Bở i vì đó khô ng phả i là cá ch nhữ ng câ u chuyện nà y kết thú c,” anh nó i.
“Tạ i sao nó lạ i phả i kết thú c?”
Anh ta nhìn từ con đườ ng tớ i tô i, rồ i nhìn lạ i con đườ ng, lô ng mà y nhướ ng lên cả nh giá c.
“Vanessa, khi chú ng ta nó i lờ i chia tay, em sẽ khô ng đau lò ng. Bạ n sẽ sẵ n sà ng để thoá t khỏ i
tô i. Phầ n cò n lạ i củ a cuộ c đờ i bạ n sẽ trả i dà i phía trướ c bạ n. Sẽ rấ t thú vị nếu bạ n tiếp tụ c.”
Tô i khô ng nó i gì và nhìn chằ m chằ m ra ngoà i kính chắ n gió . Tô i biết rằ ng nếu tô i cố gắ ng
nó i chuyện hoặ c cử độ ng, tô i sẽ bắ t đầ u khó c.
“Tô i thấ y có rấ t nhiều thứ dà nh cho bạ n,” anh ấ y nó i. “Bạ n sẽ là m đượ c nhữ ng điều đá ng
kinh ngạ c. Bạ n sẽ viết sá ch, đi lang thang khắ p thế giớ i.”
Anh ấ y cứ tiên tri mã i, nó i rằ ng đến nă m hai mươi tuổ i tô i sẽ có cả chụ c ngườ i tình. Khi tô i
hai mươi lă m tuổ i, tô i sẽ khô ng có con và trô ng vẫ n như con gá i, nhưng ở tuổ i ba mươi, tô i
sẽ là đà n bà , khô ng cò n đô i má trẻ con, vớ i nhữ ng nếp nhă n quanh mắ t. Và anh ấ y nó i, tô i sẽ
kết hô n.
“Tô i sẽ khô ng bao giờ kết hô n,” tô i nó i. "Giố ng như bạ n. Nhớ ?"
“Anh thự c sự khô ng muố n điều đó .”
"Em đồ ng ý."
“Khô ng,” anh nó i thẳ ng thừ ng, giọ ng giá o viên củ a anh lấ n á t. “Tô i khô ng phả i là ngườ i để
là m gương cho chính mình.”
“Tô i khô ng muố n nó i về chuyện nà y nữ a.”
“Đừ ng buồ n.”
"Tô i khô ng."
"Bạ n là . Nhìn bạ n kìa. Bạ n đang khó c.”
Tô i rụ t vai ra xa khỏ i anh và á p trá n và o cử a sổ .
“Mọ i chuyện phả i như vậ y thô i,” anh nó i. “Khô ng phả i lú c nà o chú ng ta cũ ng hò a hợ p vớ i
nhau như hiện tạ i.”
"Là m ơn ngừ ng nó i chuyện."
Mộ t dặ m trô i qua, tiếng gầ m rú củ a nhữ ng chiếc xe mườ i tá m bá nh, khú c cua chậ m chạ p củ a
mộ t chiếc xe ngự a và hồ nướ c lầ y lộ i bên dướ i, mộ t khố i mà u nâ u đen ở đằ ng xa có thể là
mộ t con nai sừ ng tấ m, có thể chẳ ng là gì cả .
Anh ấ y nó i, “Vanessa, khi nhìn lạ i, em sẽ nhớ đến anh như mộ t ngườ i đã yêu em, chỉ là mộ t
trong số rấ t nhiều ngườ i. Tô i đả m bả o cuộ c số ng củ a bạ n sẽ lớ n hơn tô i rấ t nhiều.”
Tô i thở ra mộ t hơi run rẩ y. Có lẽ anh ấ y đú ng. Có lẽ có sự an toà n trong nhữ ng gì anh ấ y nó i,
mộ t cơ hộ i để bướ c đi bình an vô sự và khô ng bị rà ng buộ c. Có thự c sự khô ng thể tưở ng
tượ ng đượ c rằ ng tô i có thể xuấ t hiện từ thế giớ i trầ n tụ c và thô ng thá i nà y, mộ t cô gá i có
mộ t câ u chuyện để kể? Mộ t ngà y nà o đó khi mọ i ngườ i hỏ i tô i: “Ngườ i yêu đầ u tiên củ a bạ n
là ai?” sự thậ t sẽ khiến tô i khá c biệt. Khô ng phả i mộ t cậ u bé bình thườ ng nà o đó , mà là mộ t
ngườ i đà n ô ng lớ n tuổ i hơn: thầ y củ a tô i. Anh ấ y yêu tô i đến mứ c tô i phả i bỏ anh ấ y lạ i phía
sau. Thậ t là bi thả m, nhưng tô i khô ng có lự a chọ n nà o khá c. Đó chỉ là cá ch thế giớ i hoạ t
độ ng.
Strane vớ i lấ y tô i khi anh ấ y lá i xe, nhữ ng ngó n tay anh ấ y lầ n theo đầ u gố i tô i. Anh lén nhìn
ra khỏ i đườ ng để kiểm tra khuô n mặ t củ a tô i. Anh ấ y muố n chắ c chắ n rằ ng tô i thích việc
anh ấ y đang là m. Điều đó có là m bạ n thấ y tố t khô ng? Điều đó có là m tô i hạ nh phú c khô ng?
Mí mắ t tô i rung rung khi bà n tay anh di chuyển lên đù i tô i. Anh ấ y số ng để là m hà i lò ng tô i.
Ngay cả khi chú ng tô i phả i xa nhau, ngay bâ y giờ , anh ấ y vẫ n tô n thờ tô i - Vanessa đen tố i
củ a anh ấ y. Thế là đủ rồ i. Tô i thậ t may mắ n khi có đượ c điều nà y, đượ c yêu thương đến vậ y.
***
Sau kỳ nghỉ thá ng Tư, tấ t cả đều là đà xuố ng dố c. Nhữ ng ngà y ấ m á p mang đến nhữ ng lớ p
họ c đượ c tổ chứ c ngoà i trờ i và nhữ ng chuyến đi cuố i tuầ n đến Mount Blue. Hoa thuỷ tiên
và ng nở rộ và dò ng sô ng Norumbega dâ ng cao, trà n ngậ p cá c đườ ng phố trung tâ m thà nh
phố . Câ u lạ c bộ viết sá ng tạ o bắ t đầ u hoạ t độ ng trở lạ i khi cá c số mớ i củ a tạ p chí vă n họ c
đượ c nhà in gử i lạ i, và khi Jesse và tô i đang sắ p xếp cá c hộ p, quyết định nơi để cá c bả n sao,
Strane gọ i tô i và o vă n phò ng và hô n tô i thậ t nồ ng nà n, nụ hô n củ a anh ấ y. lưỡ i lấ p đầ y toà n
bộ miệng tô i. Thậ t liều lĩnh, thậ t khó hiểu; Jesse ở ngay đó , cử a vă n phò ng cò n chưa đó ng
hẳ n. Khi tô i quay trở lạ i lớ p họ c, mô i cay xè và má đỏ bừ ng, Jesse giả vờ như khô ng để ý,
nhưng anh ấ y khô ng xuấ t hiện trong buổ i gặ p tiếp theo củ a chú ng tô i.
“Jesse đâ u?” Tô i hỏ i.
“Anh ấ y đã nghỉ việc,” Strane nó i. Anh mỉm cườ i, có vẻ hà i lò ng.
Trong tiếng Anh, chú ng tô i bắ t đầ u mộ t bà i họ c trong đó chú ng tô i so sá nh nhữ ng bứ c tranh
nổ i tiếng vớ i nhữ ng cuố n sá ch chú ng tô i đã đọ c trong nă m đó . Bữa tiệc trên thuyền củ a
Renoir là bữa tiệc Gatsby vĩ đại, mọ i ngườ i đều lườ i biếng và say xỉn. Guernica củ a Picasso là
Giã từ vũ khí, nỗ i kinh hoà ng rờ i rạ c củ a chiến tranh. Khi Strane cho chú ng tô i xem Thế giới
Christina của Andrew Wyeth, cả lớ p đồ ng ý rằ ng nó giố ng Ethan Frome nhất vớ i sự cô đơn
ả m đạ m, ngô i nhà thấ p thoá ng trên đồ i. Sau giờ họ c, tô i nó i vớ i Strane rằ ng tô i nhìn thấ y
Gothic trong bứ c tranh Wyeth và cố gắ ng giả i thích tạ i sao - bở i vì ngườ i phụ nữ trô ng rấ t
mệt mỏ i vớ i mắ t cá châ n gầ y guộ c, bở i vì khoả ng cá ch khô ng thể vượ t qua giữ a cô ấ y và
ngô i nhà khiến tô i nhớ đến mô tả về Lo ở trườ ng họ c. kết thú c, nhợ t nhạ t, mang thai và định
chết. Strane lắ c đầ u và nó i lầ n thứ mộ t triệu rằ ng tô i cho rằ ng cuố n tiểu thuyết đó có quá
nhiều ý nghĩa. “Chú ng tô i cầ n mua cho bạ n mộ t cuố n sá ch yêu thích mớ i,” anh ấ y nó i.
Anh ấ y đưa lớ p chú ng tô i đi tham quan thự c tế đến thị trấ n nơi Andrew Wyeth số ng. Chú ng
tô i lá i xe dọ c bờ biển trên mộ t chiếc xe tả i lớ n đến nỗ i, ngồ i ở ghế hà nh khá ch bên cạ nh anh
ấ y, nhữ ng đứ a trẻ cò n lạ i hầ u như khô ng đă ng ký. Thậ t hồ i hộ p khi đượ c rờ i khỏ i khuô n
viên trườ ng cù ng anh ấ y, ngay cả khi cả lớ p ở phía sau chú ng tô i, nhữ ng kẻ bị giam cầ m
khô ng biết gì. Điều gì sẽ xả y ra nếu anh ấ y và tô i quyết định chớ p lấ y thờ i cơ và cù ng nhau
bỏ trố n? Chú ng tô i có thể để họ mắ c kẹt ở trạ m dừ ng nghỉ, má i tó c củ a Jenny xõ a ngang mặ t
khi cô ấ y nhìn chú ng tô i rờ i đi.
Nhưng đó khô ng phả i là thờ i điểm tồ i tệ cho mộ t chuyến đi thự c địa, vì anh ấ y và tô i đang
tranh cã i về ý tưở ng cho tô i qua đêm nữ a ở nhà anh ấ y trướ c kỳ nghỉ hè. Anh ấ y nó i chú ng
tô i nên trì hoã n, đừ ng ép vậ n may củ a mình và rằ ng tô i sẽ gặ p anh ấ y nhiều trong mù a hè,
nhưng khi tô i hỏ i về nhữ ng ngà y cụ thể, anh ấ y nó i vớ i tô i rằ ng tô i cầ n ngừ ng xâ y dự ng thế
giớ i củ a mình xung quanh anh ấ y. Vì vậ y, trên đườ ng lá i xe, tô i im lặ ng đố i xử vớ i anh ấ y và
là m nhữ ng việc mà tô i biết sẽ khiến anh ấ y khó chịu - loay hoay vớ i chiếc radio, gá c châ n lên
bả ng điều khiển. Anh ấ y cố gắ ng phớ t lờ tô i, nhưng tô i nhậ n thấ y quai hà m anh ấ y nghiến
chặ t, anh ấ y nắ m chặ t vô lă ng đến mứ c nà o. Anh ấ y nó i chẳ ng có lý do gì vớ i tô i khi tô i trở
nên như thế nà y, khi tô i hà nh độ ng như mộ t đứ a trẻ.
Khi đến thị trấ n Cushing, chú ng tô i tham quan Olson House, trang trạ i trên đỉnh đồ i ở
Christina's World . Cá c phò ng đều chứ a đầ y đồ nộ i thấ t kiểu cũ , bụ i bặ m và nhữ ng bứ c tranh
Wyeth đó ng khung. Nhưng chú ng khô ng có thậ t, hướ ng dẫ n viên du lịch giả i thích. Chú ng là
bả n sao chép. Họ khô ng thể treo tranh thậ t vì khô ng khí muố i quá khắ c nghiệt và sẽ là m
hỏ ng bứ c tranh.
Nhiệt độ sá u mươi lă m độ , ấ m á p và nắ ng đủ để ă n trưa bên ngoà i. Strane trả i chă n dướ i
châ n đồ i, nhìn lên trang trạ i, gó c nhìn giố ng như Thế giới của Christina . Sau khi ă n xong,
chú ng tô i viết tự do trong khi anh ấ y đi vò ng quanh chú ng tô i, hai tay chắ p sau lưng. Tô i vẫ n
cò n đang tứ c giậ n và khô ng chịu chơi theo, để nguyên cuố n sổ và bú t trên sà n trong khi nằ m
ngử a và nhìn lên bầ u trờ i.
“Vanessa,” Strane nó i. “Ngồ i dậ y, là m việc đi.”
Đó là nhữ ng gì anh ấ y sẽ nó i vớ i bấ t kỳ họ c sinh nà o khá c đang diễn xuấ t, nhưng vớ i tô i,
giọ ng anh ấ y có mộ t điểm yếu, mộ t lờ i khẩ n cầ u mà chắ c chắ n nhữ ng ngườ i khá c có thể
nghe thấ y. Vanessa, làm ơn đừng làm thế với tôi. Tô i khô ng di chuyển.
Khi nhữ ng ngườ i khá c lên xe để lá i đến Browick, anh ấ y nắ m lấ y cá nh tay tô i và dẫ n tô i đi
vò ng ra phía sau. “Bạ n phả i cắ t bỏ điều nà y,” anh ấ y nó i.
"Đi thô i." Tô i cố vù ng vẫ y nhưng anh ấ y ô m tô i quá chặ t.
“Hà nh độ ng như thế nà y khô ng phả i là cá ch bạ n đạ t đượ c điều mình muố n.” Anh lắ c mạ nh
tay tô i đến nỗ i suýt là m tô i ngã nhà o.
Tô i liếc nhìn cử a sổ sau củ a chiếc xe, cả m thấ y như bị chia là m hai, mộ t phầ n ở đâ y vớ i anh
ấ y, phầ n cò n lạ i ở bên trong vớ i nhữ ng ngườ i khá c, thắ t dâ y an toà n và nhét tú i xá ch củ a tô i
xuố ng dướ i ghế. Nếu bấ t kỳ ai trong số họ nhìn ra cử a sổ sau, họ sẽ thấ y nhữ ng ngó n tay củ a
anh ta đang thọ c sâ u và o là n da mềm mạ i trên cá nh tay củ a tô i và điều đó đủ khiến ai đó bắ t
đầ u nghi ngờ - quá đủ . Mộ t ý nghĩ tá t và o mặ t tô i, là m da tô i nhứ c nhố i: có lẽ anh ấ y muố n ai
đó nhìn thấ y. Tô i bắ t đầ u hiểu rằ ng bạ n cà ng trố n trá nh điều gì đó lâ u thì bạ n cà ng trở nên
liều lĩnh hơn, cho đến khi gầ n như bạ n muố n bị bắ t.

đó Jenny gõ cử a nhà tô i và hỏ i liệu cô ấ y có thể nó i chuyện vớ i tô i khô ng. Từ trên giườ ng,
tô i nhìn cô ấ y bướ c và o trong và đó ng cử a lạ i sau lưng. Cô ấ y quan sá t că n phò ng bừ a bộ n
củ a tô i, quầ n á o vương vã i khắ p sà n, bà n là m việc phủ đầ y giấ y tờ rờ i rạ c và nhữ ng cố c trà
uố ng dở đã nở hoa.
“Ừ , tô i vẫ n thấ y ghê tở m,” tô i nó i.
Cô ấ y lắ c đầ u. “Tô i khô ng nó i thế.”
“Anh đang nghĩ về điều đó .”
“Tô i khô ng có .” Cô ấ y kéo chiếc ghế bà n củ a tô i ra, nhưng nó phủ đầ y mộ t đố ng đồ giặ t sạ ch
từ mộ t tuầ n trướ c mà tô i chưa bao giờ cấ t đi. Tô i bả o cô ấ y đẩ y nó ra, và cô ấ y lậ t ghế, là m
đổ quầ n á o xuố ng sà n.
Cô nó i: “Điều tô i muố n nó i là nghiêm tú c. “Anh chỉ khô ng muố n em nổ i giậ n vớ i anh thô i.”
“Tạ i sao tô i lạ i nổ i điên?”
“Anh luô n giậ n em, và em thự c sự khô ng hiểu mình đã là m gì mà đá ng bị như vậ y.” Cô ấ y
nhìn xuố ng tay mình và nó i thêm, "Chú ng tô i từ ng là bạ n."
Tô i nhă n mặ t định phả n đố i, nhưng cô ấ y hít mộ t hơi và nó i, “Hô m nay tô i thấ y ô ng Strane
chạ m và o bạ n trong chuyến đi thự c địa.”
Lú c đầ u tô i khô ng hiểu cô ấ y đang nó i về điều gì. Tôi đã thấy ông Strane chạm vào bạn. Nghe
có vẻ quá gợ i cả m. Strane đã khô ng chạ m và o tô i trong chuyến đi thự c tế; chú ng tô i đã giậ n
nhau suố t thờ i gian đó . Nhưng sau đó tô i nhớ anh ấ y đã nắ m lấ y cá nh tay tô i phía sau xe tả i.
“Ồ ,” tô i nó i. “Khô ng phả i vậ y. . .”
Cô ấ y quan sá t khuô n mặ t củ a tô i.
“Khô ng có gì cả .”
“Tạ i sao anh ấ y lạ i là m điều đó ?” Cô ấ y hỏ i.
Tô i lắ c đầ u. “Tô i khô ng thể nhớ đượ c.”
“Anh ấ y đã từ ng là m việc đó trướ c đâ y chưa?”
Tô i khô ng biết trả lờ i thế nà o vì tô i khô ng biết cô ấ y thự c sự đang hỏ i gì, liệu điều nà y có
nghĩa là bâ y giờ cô ấ y tin và o tin đồ n tô i và Strane ngoạ i tình. Cô ấ y là m bộ mặ t như thể
đang đố i mặ t vớ i mộ t ai đó bấ t lự c, cá i nhìn cô ấ y thườ ng nhìn tô i khi cô ấ y cả m thấ y tô i
khô ng biết điều gì đó cô ấ y là m về â m nhạ c, phim ả nh hay cá ch thứ c chung mà thế giớ i vậ n
hà nh. “Tô i có cả m giá c,” cô nó i.
“Anh có cả m giá c gì cơ?”
“Bạ n khô ng cầ n phả i cả m thấ y tồ i tệ. Đó khô ng phả i lỗ i củ a bạ n."
“ Cái gì khô ng phả i là lỗ i củ a tô i?”
“Tô i biết anh ta đang lạ m dụ ng bạ n,” cô nó i.
Đầ u tô i giậ t ngượ c lạ i. "Lạ m dụ ng tô i?"
“Vanessa—”
"Ai nó i vớ i bạ n rằ ng?"
“Khô ng có ai,” cô nó i. “Ý tô i là , tô i đã nghe tin đồ n về việc cậ u quan hệ tình dụ c vớ i anh ta để
đạ t điểm A trên mộ t bà i bá o, nhưng tô i khô ng tin và o điều đó . Ngay cả trướ c khi tô i nó i
chuyện vớ i bạ n về điều đó , tô i đã khô ng tin điều đó . Bạ n khô ng như thế. . . bạ n sẽ khô ng là m
điều đó Nhưng sau đó anh thấ y điều hắ n là m vớ i em hô m nay, tó m lấ y em, và anh nhậ n ra
chuyện gì đang thự c sự xả y ra.”
Trong lú c cô ấ y nó i chuyện, tô i lắ c đầ u. "Bạ n sai rồ i."
“Vanessa, nghe nà y,” cô nó i. “Anh ấ y thậ t kinh khủ ng. Em gá i tô i từ ng nó i vớ i tô i rằ ng anh ta
là mộ t kẻ đá ng sợ , rằ ng anh ta quấ y rố i cá c cô gá i khi họ mặ c vá y, nhữ ng thứ tương tự ,
nhưng tô i khô ng biết anh ta lạ i tệ đến mứ c nà y.” Cô nghiêng ngườ i về phía trướ c, đô i mắ t
cứ ng rắ n. “Chú ng ta có thể khiến anh ta bị sa thả i. Bố tô i có tên trong ban quả n trị nă m nay.
Nếu tô i nó i vớ i anh ấ y về điều nà y, Strane sẽ ra ngoà i.”
Tô i chớ p mắ t vì số c trướ c lờ i nó i củ a cô ấ y - bị sa thải, một kẻ quấy rối, quấy rối các cô gái .
Thậ t kinh khủ ng khi nghe cô ấ y gọ i anh là Strane. “Tạ i sao tô i lạ i muố n sa thả i anh ta?”
“Tạ i sao bạ n lạ i khô ng?” Cô ấ y có vẻ thự c sự bố i rố i. Mộ t lú c sau, khuô n mặ t cô trở nên dịu
dà ng, mô i mím lạ i và lô ng mà y nhướ ng lên. “Tô i biết có lẽ bạ n đang sợ hã i,” cô nó i, “nhưng
bạ n khô ng cầ n phả i sợ hã i. Anh ấ y sẽ khô ng thể là m tổ n thương em nữ a.”
Cô ấ y nhìn tô i chằ m chằ m, khuô n mặ t trà n đầ y thương hạ i, và tô i tự hỏ i là m sao mà tô i lạ i
có thể từ ng dà nh tình cả m cho cô ấ y nhiều đến thế, khao khá t đượ c gầ n gũ i hơn ngay cả khi
tô i ngủ bên cạ nh cô ấ y trong cù ng mộ t că n phò ng nhỏ , cơ thể chú ng tô i cá ch nhau ba feet.
Tô i nghĩ đến chiếc á o choà ng tắ m mà u xanh hả i quâ n củ a cô ấ y treo sau cử a, nhữ ng hộ p nho
khô nhỏ bọ c trong giấ y bó ng kính đặ t trên kệ phía trên bà n là m việc, cá ch cô ấ y bô i kem
dưỡ ng da có mù i hoa cà lên châ n và o ban đêm, nhữ ng vết ướ t trên ngườ i cô ấ y. Chiếc á o
phô ng từ má i tó c mớ i gộ i củ a cô ấ y. Đô i khi cô say sưa thưở ng thứ c mó n pizza nướ ng trong
lò vi só ng, cả m giá c xấ u hổ dâ ng trà o trong cô khi ă n. Tô i đã để ý mọ i thứ về cô ấ y, từ ng việc
cô ấ y là m, nhưng tạ i sao? Cô ấ y có chuyện gì vậ y? Bâ y giờ đố i vớ i tô i cô ấ y quá bình thườ ng,
vớ i đầ u ó c quá hẹp hò i để có thể hiểu bấ t cứ điều gì về tô i và Strane.
“Tạ i sao bạ n lạ i quan tâ m nhiều đến điều nà y?” Tô i hỏ i. "Nó khô ng có gì để là m vớ i bạ n."
“Tấ t nhiên là nó liên quan đến tô i,” cô nó i. “Anh ấ y khô ng nên ở đâ y. Lẽ ra anh ta khô ng
đượ c phép đến gầ n chú ng ta. Anh ta là mộ t kẻ să n mồ i.”
Tô i cườ i lớ n vớ i từ động vật ăn thịt . "Hã y cho tô i mộ t break."
“Nhìn nà y, tô i thự c sự quan tâ m đến ngô i trườ ng nà y, đượ c chứ ? Đừ ng cườ i nhạ o tô i vì
muố n biến nó thà nh mộ t nơi tố t đẹp hơn.”
“Vậ y ý anh là tô i khô ng quan tâ m đến Browick?”
Cô ấ y do dự . "Khô ng nhưng . . . Ý tô i là , nó khô ng thự c sự giố ng vớ i bạ n. Khô ng có ai khá c
trong gia đình bạ n đến đâ y, bạ n biết khô ng? Đố i vớ i bạ n, nó giố ng như việc bạ n đến đâ y và
tố t nghiệp rồ i thế là xong. Bạ n khô ng bao giờ nghĩ về nó nữ a. Bạ n khô ng bao giờ đó ng gó p.”
"Đó ng gó p? Giố ng như đưa tiền à ?”
“Khô ng,” cô nó i nhanh. “Đó khô ng phả i là điều tô i đã nó i.”
Tô i lắ c đầ u. “Anh đú ng là mộ t kẻ hợ m hĩnh.”
Cô ấ y cố gắ ng quay lạ i, nhưng tô i đã đeo tai nghe và o rồ i. Chú ng khô ng đượ c cắ m và o bấ t cứ
thứ gì, sợ i dâ y treo trên giườ ng nhưng nó khiến cô ngừ ng nó i. Tô i nhìn cô ấ y khi cô ấ y đứ ng
dậ y rờ i đi, mú c đồ giặ t lên, đặ t lạ i trên ghế. Đó là mộ t hà nh độ ng tử tế, nhưng và o lú c đó , nó
khiến tô i tứ c giậ n, khiến tô i phả i thá o tai nghe ra và hỏ i, "Vậ y mọ i chuyện vớ i Hannah thế
nà o rồ i?"
Cô ấ y dừ ng lạ i. "Ý anh là gì?"
“Bâ y giờ hai ngườ i có phả i là bạ n thâ n khô ng?”
Jenny chớ p mắ t. “Anh khô ng cầ n phả i xấ u tính.”
“Anh mớ i là ngườ i luô n á c ý vớ i cô ấ y,” tô i nó i. “Anh đã từ ng trêu chọ c thẳ ng và o mặt cô ấy
.”
“Chà , tô i đã sai,” cô ngắ t lờ i. “Hannah ổ n. Tuy nhiên, bạ n cầ n sự giú p đỡ nghiêm tú c.”
Cô ấ y đi ra mở cử a và tô i nó i thêm, “Khô ng có chuyện gì xả y ra vớ i anh ấ y và tô i cả . Bấ t cứ
điều gì bạ n đã nghe đều là tin đồ n ngu ngố c.”
“Đó khô ng phả i là điều tô i nghe thấ y. Tô i thấ y anh ấ y chạ m và o bạ n.
“Anh khô ng thấ y gì cả .”
Cô ấ y nheo mắ t nhìn tô i, vò ng tay quanh tay nắ m cử a. “Có ,” cô ấ y nó i, “tô i đã là m vậ y.”

Trane yêu cầ u tô i kể lạ i từ ng chữ Jenny đã nó i vớ i tô i, và khi tô i đến đoạ n cô ấ y gọ i anh ấ y


là đồ khố n nạ n, mắ t anh ấ y trợ n ngượ c như thể anh ấ y khô ng thể tin đượ c có ai lạ i buộ c tộ i
mình về điều đó . Anh ấ y gọ i cô ấ y là “con điếm nhỏ tự mã n” và trong giâ y lá t cơ thể tô i lạ nh
toá t. Tô i chưa bao giờ nghe anh ấ y dù ng từ đó trướ c đâ y.
“Sẽ ổ n thô i,” anh đả m bả o vớ i tô i. “Chỉ cầ n cả hai chú ng ta đều phủ nhậ n mọ i chuyện thì mọ i
chuyện sẽ hoà n toà n ổ n thô i. Tin đồ n cầ n có bằ ng chứ ng để đượ c xem xét mộ t cá ch nghiêm
tú c.”
Tô i cố gắ ng chỉ ra rằ ng đó khô ng hẳ n là tin đồ n, vì Jenny đã nhìn thấ y anh ấ y tó m lấ y cá nh
tay tô i. Strane chỉ chế giễu.
“Khô ng chứ ng minh đượ c gì cả ,” anh nó i.
Ngà y hô m sau bằ ng tiếng Anh, anh ấ y hỏ i chú ng tô i mộ t câ u về The Glass Menagerie và gọ i
Jenny mặ c dù cô ấ y khô ng giơ tay. Bố i rố i, cô nhìn xuố ng cuố n sá ch củ a mình. Cô ấ y khô ng
chú ý, có lẽ thậ m chí cò n khô ng nghe thấ y câ u hỏ i. Cô ấ y lắ p bắ p và i tiếng “ừ m”, nhưng thay
vì gọ i ngườ i khá c, Strane ngồ i tự a lưng và o ghế và khoanh tay như thể chuẩ n bị chờ đợ i cả
ngà y.
Tom bắ t đầ u nó i và Strane giơ tay lên. “Tô i muố n nghe ý kiến củ a Jenny,” anh nó i.
Chú ng tô i ngồ i lạ i thêm mườ i giâ y đau đớ n nữ a. Cuố i cù ng, bằ ng mộ t giọ ng nhỏ , Jenny nó i,
“Tô i khô ng biết,” và Strane nhướ ng mà y và gậ t đầ u. Giố ng như đó là những gì tôi nghĩ .
Khi buổ i họ c kết thú c, tô i nhìn Jenny rờ i đi cù ng Hannah, cả hai ngườ i thì thầ m, Hannah liếc
nhìn tô i qua vai. Tô i đến gầ n Strane khi anh ấ y đang xó a bả ng đen và nó i, "Đá ng lẽ anh
khô ng nên là m điều đó vớ i cô ấ y."
“Anh đã nghĩ là em sẽ thích nó .”
“Là m cô ấ y xấ u hổ sẽ chỉ khiến mọ i việc trở nên tồ i tệ hơn.”
Anh chớ p mắ t nhìn tô i, ghi nhậ n lờ i chỉ trích. “Chà , tô i đã dạ y nhữ ng đứ a trẻ như cô ấ y suố t
mườ i ba nă m qua. Tô i biết cá ch xử lý chú ng.” Anh thả cụ c tẩ y xuố ng giá phấ n và lau tay. “Và
tô i thự c sự muố n bạ n khô ng phê bình việc giả ng dạ y củ a tô i hơn.”
Tô i xin lỗ i, nhưng điều đó là khô ng thà nh thậ t và anh ấ y biết điều đó . Khi tô i nó i tô i phả i đi,
rằ ng tô i cò n bà i tậ p phả i là m, anh ấ y khô ng cố gắ ng thuyết phụ c tô i ở lạ i.
Trở về phò ng, tô i nằ m ú p mặ t xuố ng giườ ng và thở và o gố i để trấ n tĩnh bả n thâ n vì ghét
anh ta. Bở i vì và o lú c nà y, tô i có cả m giá c như vậ y - giố ng như tô i ghét anh ấ y. Thự c sự , tô i
chỉ ghét khi anh ấ y nổ i giậ n vớ i tô i, bở i vì đó là lú c tô i cả m thấ y nhữ ng điều đá ng lẽ khô ng
nên có ngay từ đầ u, xấ u hổ và sợ hã i, mộ t giọ ng nó i thú c giụ c tô i bỏ chạ y.

Tất cả mọ i thứ đều sụ p đổ trong vò ng mộ t tuầ n. Nó bắ t đầ u và o thứ Tư, khi tô i đang họ c


lớ p tiếng Phá p và Strane mở cử a lớ p họ c và hỏ i Madame Laurent liệu anh ấ y có thể mượ n
tô i khô ng. “Mang theo ba lô củ a em đi,” anh thì thầ m. Khi chú ng tô i đi ngang qua khuô n viên
trườ ng đến tò a nhà hà nh chính, anh ấ y giả i thích chuyện gì đang xả y ra, nhưng nó đã quá rõ
rà ng rồ i. Jenny đã khô ng đến lớ p họ c tiếng Anh hai ngà y qua và tô i đã gặ p cô ấ y xung quanh
nên tô i biết cô ấ y khô ng bị ố m. Đêm hô m trướ c trong bữ a tố i, tô i nhìn cô ấ y vớ i Hannah,
đầ u họ cú i và o nhau. Khi họ ngoi lên để lấ y khô ng khí, cả hai quay thẳ ng về phía tô i.
Strane nó i rằ ng cha củ a Jenny đã gử i thư đến trườ ng nhưng tấ t cả chỉ là tin đồ n, khô ng có
bằ ng chứ ng. Nó sẽ khô ng đi đâ u cả . Chú ng ta chỉ cầ n là m đú ng nhữ ng gì chú ng ta đã nó i:
phủ nhậ n mọ i thứ . Họ khô ng thể là m tổ n thương chú ng ta nếu cả hai chú ng ta đều phủ
nhậ n. Mộ t đạ i dương gầ m thét bên tai tô i. Cà ng nó i, anh cà ng nghe xa hơn.
“Tô i đã nó i vớ i bà Giles rằ ng nhữ ng điều nà y khô ng phả i sự thậ t, nhưng điều quan trọ ng
hơn là bà phả i phủ nhậ n nó .” Anh ấ y quan sá t khuô n mặ t củ a tô i khi chú ng tô i bướ c đi. “Bạ n
có thể là m đượ c điều đó khô ng?”
Tô i gậ t đầ u. Cò n nă m mươi bướ c nữ a chú ng tô i mớ i đến đượ c cử a trướ c củ a tò a nhà , có thể
ít hơn.
“Bạ n rấ t bình tĩnh,” Strane nó i. Anh ấ y nhìn chằ m chằ m và o tô i, tìm kiếm mộ t vết nứ t, giố ng
như cá ch anh ấ y nhìn tô i trong chiếc xe ga sau khi chú ng tô i quan hệ lầ n đầ u tiên. Khi mở
cử a, anh ấ y nó i, "Chú ng ta sẽ vượ t qua đượ c chuyện nà y."
Bà Giles nó i rằ ng bà muố n tin chú ng tô i hơn là nhữ ng gì trong lá thư - đó đú ng là nhữ ng gì
bà nó i từ phía sau chiếc bà n khổ ng lồ củ a mình khi Strane và tô i ngồ i trên nhữ ng chiếc ghế
gỗ , giố ng như hai đứ a trẻ đang gặ p rắ c rố i.
“Thà nh thậ t mà nó i, tô i rấ t khó tưở ng tượ ng là m thế nà o điều nà y có thể trở thà nh sự thậ t,”
cô nó i, nhặ t mộ t mả nh giấ y mà tô i cho là lá thư. Đô i mắ t củ a cô ấ y di chuyển qua cá c dò ng.
“'Liên tụ c quan hệ tình dụ c.' Là m sao chuyện như vậ y có thể xả y ra mà khô ng ai để ý?”
Tô i khô ng hiểu ý cô ấ y là gì. Rõ rà ng mọ i ngườ i đã chú ý. Đó là toà n bộ lý do bố Jenny viết
bứ c thư nà y - mọ i ngườ i đều chú ý.
Bên cạ nh tô i, Strane nó i, "Thậ t là vô lý."
Bà Giles nó i bà có giả thuyết về nguyên nhâ n đằ ng sau tấ t cả chuyện nà y. Thỉnh thoả ng mộ t
tin đồ n như thế nà y sẽ xuấ t hiện, và họ c sinh, phụ huynh, giá o viên khá c nghe thấ y và ngay
lậ p tứ c coi đó là sự thậ t, bấ t kể tin đồ n đó có khó tin đến mứ c nà o.
“Mọ i ngườ i đều thích mộ t vụ bê bố i,” cô nó i, sau đó cô và Strane trao nhau mộ t nụ cườ i hiểu
biết.
Cô cho biết nhữ ng tin đồ n thườ ng xuấ t phá t từ sự ghen tị hoặ c hiểu sai về sự thiên vị vô tộ i.
Rằ ng trong suố t sự nghiệp củ a mình, giá o viên có rấ t, rấ t nhiều họ c sinh, hầ u hết trong số
họ , khô ng có từ nà o hay hơn, là tầ m thườ ng. Họ c sinh có thể là nhữ ng cá nhâ n thô ng minh,
thà nh đạ t nhưng điều đó khô ng nhấ t thiết có nghĩa là giá o viên sẽ có mố i liên hệ đặ c biệt
vớ i cá c em. Tuy nhiên, thỉnh thoả ng, mộ t giá o viên sẽ tình cờ gặ p mộ t họ c sinh mà mình
cả m thấ y đặ c biệt thâ n thiết.
Bà Giles nó i: “Xét cho cù ng thì giá o viên cũ ng là con ngườ i, giố ng như bạ n vậ y. “Nó i cho tô i
biết, bạ n khô ng thích tấ t cả giá o viên củ a mình như nhau phả i khô ng, Vanessa?” Tô i lắ c đầ u
khô ng. “Tấ t nhiên là khô ng. Mộ t số bạ n thích hơn nhữ ng ngườ i khá c. Thầ y cô cũ ng như vậ y
vớ i họ c sinh. Đố i vớ i mộ t giá o viên, mộ t số họ c sinh chỉ là đặ c biệt.”
Bà Giles tự a lưng và o ghế, khoanh tay trướ c ngự c. “Điều tô i nghi ngờ đã xả y ra là Jenny
Murphy trở nên ghen tị vớ i sự đố i xử đặ c biệt mà bạ n nhậ n đượ c từ ô ng Strane.”
“Mộ t điểm liên quan mà Vanessa đã chia sẻ vớ i tô i,” Strane nó i, “là cô ấ y và Jenny ở cù ng
phò ng và o nă m ngoá i và họ khô ng hợ p nhau.” Anh ấ y nhìn tô i. “Khô ng phả i vậ y sao?”
Chậ m rã i, tô i gậ t đầ u.
Bà Giles giơ tay lên. "Đượ c, bạ n đã có nó . Trườ ng hợ p đó ng cử a."
Cô ấ y đưa cho tô i mộ t mả nh giấ y - lá thư củ a bố Jenny. “Bâ y giờ nếu bạ n có thể đọ c qua rồ i
ký và o đâ y.” Cô ấ y đưa cho tô i tờ giấ y thứ hai vớ i mộ t dò ng chữ đượ c đá nh má y: “Cá c bên
dướ i đâ y phủ nhậ n mọ i sự thậ t về nộ i dung bứ c thư do Patrick Murphy viết và o ngà y 2
thá ng 5 nă m 2001”. Ở phía dướ i là khoả ng trố ng dà nh cho hai chữ ký củ a tô i và Strane. Mắ t
tô i lướ t qua lá thư, khô ng thể tậ p trung đượ c. Tô i ký và o tờ giấ y rồ i đưa cho Strane, ngườ i
cũ ng là m như vậ y. Trườ ng hợ p đó ng cử a.
Bà Giles mỉm cườ i. "Nên là m vậ y. Tố t nhấ t là giả i quyết nhữ ng chuyện nà y cà ng nhanh cà ng
tố t.”
Run rẩ y vì nhẹ nhõ m, cả m giá c như sắ p nô n mử a, tô i đứ ng dậ y và đi về phía cử a, nhưng bà
Giles đã ngă n tô i lạ i trướ c khi tô i rờ i đi. “Vanessa, tô i sẽ phả i gọ i cho bố mẹ cô để bá o cho họ
biết về chuyện nà y,” cô nó i. “Vậ y nên hã y nhớ gọ i cho họ tố i nay nhé, đượ c chứ ?”
Mậ t dâ ng lên trong cổ họ ng tô i. Tô i đã khô ng xem xét điều nà y trướ c đâ y. Tấ t nhiên cô phả i
gọ i cho họ . Tô i tự hỏ i liệu cô ấ y sẽ gọ i đến nhà tô i, để lạ i tin nhắ n trên má y trả lờ i tự độ ng
hay cô ấ y sẽ gọ i cho mộ t trong số họ ở nơi là m việc - bố ở bệnh viện, mẹ ở vă n phò ng củ a cô
ấ y ở cô ng ty bả o hiểm.
Khi rờ i khỏ i phò ng, tô i nghe thấ y bà Giles nó i vớ i Strane, "Tô i sẽ cho bạ n biết nếu tô i cầ n bấ t
cứ điều gì khá c từ bạ n, nhưng điều nà y sẽ giả i quyết đượ c vấ n đề đó ."

Khi tô i gọ i điện về nhà và o buổ i tố i hô m đó , tô i đưa ra vô số lờ i giả i thích và nhữ ng lờ i vô


vị: mọi chuyện đều ổn, chẳng có chuyện gì xảy ra cả, mọi chuyện thật lố bịch, một tin đồn ngu
ngốc, tất nhiên là không đúng sự thật. Bố mẹ tô i đang dù ng hai chiếc điện thoạ i khá c nhau,
cả hai đều nó i chuyện cù ng mộ t lú c.
Mẹ nó i: “Trướ c hết, con cầ n phả i ngừ ng đi chơi vớ i nhữ ng giá o viên nà y.
Giá o viên? Đã có nhiều hơn mộ t? Sau đó , tô i nhớ lạ i lờ i nó i dố i mà tô i đã nó i và o Lễ Tạ ơn,
rằ ng chính giá o viên dạ y chính trị củ a tô i đã nó i rằ ng tó c củ a tô i có mà u lá phong.
Bố hỏ i: “Con có muố n bố tớ i đó n con khô ng?”
“Mẹ muố n biết chính xá c chuyện gì đang xả y ra ở đó ,” mẹ nó i thêm.
“Khô ng,” tô i nó i. "Tô i ổ n. Và chẳ ng có chuyện gì xả y ra cả . Mọ i thứ đều ổ n."
“Con sẽ nó i cho bố mẹ biết nếu có ai đó là m tổ n thương con,” Mẹ nó i. Cả hai đều đợ i tô i xá c
nhậ n điều đó , vâ ng, tô i sẽ nó i vớ i họ .
“Chắ c chắ n rồ i,” tô i nó i. “Nhưng đó khô ng phả i là điều đã xả y ra. Khô ng có gì xả y ra cả . Nó sẽ
xả y ra như thế nà o? Bạ n biết có bao nhiêu sự giá m sá t ở đâ y. Đó là lờ i nó i dố i mà Jenny
Murphy nghĩ ra. Hã y nhớ Jenny, cô ấ y đã á c ý vớ i tô i như thế nà o?
“Nhưng tạ i sao cô ấ y lạ i là m ra chuyện như thế nà y? Kéo bố cô ấ y và o cuộ c à ?” Mẹ hỏ i.
Bố nó i: “Điều nà y nghe có vẻ khô ng ổ n chú t nà o”.
“Cô ấ y cũ ng ghét ô ng Strane. Cô có mố i thù truyền kiếp vớ i anh ta. Cô ấ y là mộ t trong nhữ ng
ngườ i có quyền nghĩ rằ ng bấ t cứ ai khô ng chiều theo cô ấ y đều đá ng bị hủ y hoạ i cuộ c đờ i
mình.”
“Bố khô ng thích điều nà y, Vanessa,” bố nó i.
“Khô ng sao đâ u,” tô i nó i. “Anh biết là tô i sẽ nó i cho anh biết nếu có chuyện gì khô ng ổ n mà .”
Anh và tô i im lặ ng chờ mẹ.
“Gầ n cuố i nă m rồ i,” cô nó i. “Tô i đoá n việc kéo bạ n ra ngoà i là vô nghĩa. Nhưng Vanessa, em
trá nh xa thầ y giá o đó ra nhé? Nếu anh ta cố nó i chuyện vớ i cậ u, hã y nó i vớ i hiệu trưở ng.”
“Anh ấ y là giá o viên củ a tô i. Anh ấ y phả i có khả nă ng nó i chuyện vớ i tô i.”
“Bạ n biết ý tô i là gì,” cô nó i. “Và o lớ p rồ i về đi.”
“Anh ấ y thậ m chí khô ng phả i là vấ n đề.”
“Vanessa,” bố quá t. "Nghe lờ i mẹ củ a bạ n."
“Mẹ muố n con gọ i cho chú ng ta mỗ i tố i,” mẹ nó i. “Lú c sá u giờ ba mươi, tô i đoá n điện thoạ i
sẽ reo. Hiểu?"
Nhìn chằ m chằ m và o phò ng sinh hoạ t chung, chiếc tivi đang chiếu MTV ở chế độ tắ t tiếng,
má i tó c dự ng ngượ c và sơn mó ng tay mà u đen củ a Carson Daly, tô i lẩ m bẩ m, “Vâ ng, thưa
bà .” Mẹ thở dà i. Cô ấ y ghét khi tô i gọ i cô ấ y như vậ y.

S trane nó i chú ng ta cầ n dừ ng lạ i mộ t lú c, chú ý đến quang họ c. Khô ng có buổ i chiều muộ n


trong vă n phò ng củ a anh ấ y, dà nh nhiều giờ mộ t mình. “Ngay cả điều nà y cũ ng là mộ t rủ i
ro,” anh ấ y nó i, có nghĩa là tô i bỏ bữ a trưa để dà nh thờ i gian rả nh trong lớ p họ c củ a anh ấ y
vớ i cá nh cử a mở rộ ng. Chú ng ta cầ n phả i cẩ n thậ n, ít nhấ t là trong lú c nà y, vì việc giữ
khoả ng cá ch vớ i tô i sẽ giết chết anh ấ y.
Tuy nhiên, anh ấ y tự tin rằ ng mọ i chuyện sẽ sớ m kết thú c. Anh ấ y cứ dù ng cụ m từ đó , “thổ i
bay”, như thể đâ y là thờ i tiết xấ u. Mù a hè sẽ đến và cù ng vớ i nó , anh lá i chiếc xe ga củ a
mình, mở cử a sổ và khô ng khí có mù i muố i biển. Anh ấ y bả o tô i hã y tin anh ấ y, rằ ng đến
mù a thu tớ i, tấ t cả sẽ bị lã ng quên. Tô i khô ng biết liệu tô i có tin anh ấ y khô ng. Mộ t và i ngà y
trô i qua và mọ i chuyện có vẻ ổ n, nhưng bấ t cứ khi nà o tô i nhìn thấ y Jenny, cô ấ y lạ i ném cho
tô i mộ t cá i nhìn đầ y phẫ n uấ t. Strane nghĩ rằ ng cô ấ y đã bỏ cuộ c vì đã chuyển khỏ i lớ p củ a
anh ấ y, nhưng tô i có thể nó i rằ ng cô ấ y vẫ n cò n giậ n.

Bảng thô ng bá o đưa lên danh sá ch kế hoạ ch họ c đạ i họ c củ a mỗ i họ c sinh cuố i cấ p và o nă m


sau. Tô i đi ă n tố i và trong khi đang xếp hà ng chờ ở trạ m bá n bá nh sandwich, tô i nhậ n thấ y
Jenny và Hannah đang di chuyển mộ t cá ch có phương phá p quanh phò ng ă n. Jenny mang
theo mộ t câ y bú t và cuố n sổ , và khi họ đến gầ n từ ng bà n, Hannah nó i điều gì đó vớ i nhữ ng
ngườ i ngồ i ở đó , chờ phả n hồ i, sau đó Jenny viết điều gì đó và o sổ . Tô i cũ ng nhậ n thấ y có
bao nhiêu á nh mắ t hướ ng về phía tô i rồ i phó ng đi, khô ng muố n tô i bắ t gặ p họ đang nhìn
chằ m chằ m.
Tô i rờ i khỏ i hà ng và khi đi ngang qua phò ng ă n, tô i nghe thấ y Hannah hỏ i, "Có ai trong số
cá c bạ n nghe tin đồ n rằ ng Vanessa Wye và ô ng Strane đang ngoạ i tình khô ng?"
Đó là bà n củ a ngườ i cao tuổ i. Brandon McLean, ngườ i mà tô i thấ y tên đượ c ghi cạ nh
Dartmouth trên bả ng tin, hỏ i, “Vanessa Wye là ai?”
Cô gá i ngồ i bên cạ nh anh ta - Alexis Cartwright, Đạ i họ c Williams - chỉ và o tô i. “Đó khô ng
phả i là cô ấ y sao?”
Cả bà n quay lạ i. Jenny và Hannah cũ ng vậ y. Tô i thoá ng nhìn thấ y cuố n sổ tay củ a Jenny, mộ t
danh sá ch nhữ ng cá i tên, trướ c khi cô ấ y giấ u nó trướ c ngự c.

T goy-sá u. Đó là bao nhiêu cá i tên trong danh sá ch củ a Jenny. Tô i ngồ i đố i diện bà Giles, lầ n
nà y chỉ có tô i và bà trong vă n phò ng, khô ng có thư ký hay Strane. Bà Giles đưa cho tô i mộ t
bả n danh sá ch, và tô i đọ c tên, hầ u hết là sinh viên nă m hai, bạ n cù ng lớ p, cá c cô gá i cù ng
tầ ng. Tô i chưa từ ng nó i chuyện vớ i ai về Strane. Sau đó tô i nhìn thấ y họ trên trang—Jesse
Ly.
Bà Giles nó i: “Nếu con có điều gì muố n nó i vớ i mẹ thì bâ y giờ là lú c để nó i”.
Tô i khô ng chắ c cô ấ y mong đợ i điều gì ở tô i, liệu cô ấ y vẫ n tin tin đồ n đó là khô ng đú ng sự
thậ t hay liệu danh sá ch nà y đã khiến cô ấ y thay đổ i ý định và giờ cô ấ y tứ c giậ n vì tô i đã nó i
dố i. Cô ấ y đang tứ c giậ n về điều gì đó .
Tô i nhìn lên từ danh sá ch. “Tô i khô ng chắ c bạ n muố n tô i nó i gì.”
“Tô i muố n bạ n thà nh thậ t vớ i tô i.”
Tô i khô ng nó i gì, khô ng muố n bướ c theo bấ t kỳ hướ ng nà o.
“Điều gì sẽ xả y ra nếu tô i nó i vớ i bạ n rằ ng tô i đã nó i chuyện vớ i mộ t sinh viên trong danh
sá ch nà y, ngườ i nà y nó i rằ ng bạ n đã nó i rõ rà ng vớ i họ rằ ng bạ n có quan hệ tình cả m vớ i
ô ng Strane thì sao?”
Tô i phả i mấ t mộ t lú c mớ i hiểu rằ ng cô ấ y khô ng có ý “rõ rà ng” theo nghĩa tình dụ c, mà là tô i
đã nó i thẳ ng vớ i ngườ i nà y. Mộ t lầ n nữ a, tô i khô ng nó i gì. Tô i khô ng biết liệu cô ấ y có nó i
thậ t khô ng. Có vẻ như kiểu cả nh sá t lừ a gạ t trên cá c chương trình truyền hình thườ ng sử
dụ ng khi cố gắ ng tranh cã i lờ i thú nhậ n củ a ai đó . Bướ c đi thô ng minh là luô n giữ im lặ ng,
chờ đợ i luậ t sư củ a bạ n - mặ c dù tô i khô ng biết ai sẽ là ngườ i tương đương vớ i luậ t sư trong
trườ ng hợ p củ a tô i. Că ng thẳ ng? Bố mẹ tô i?
Bà Giles hít mộ t hơi thậ t sâ u, đưa ngó n tay chạ m và o thá i dương. Cô ấ y khô ng muố n giả i
quyết chuyện nà y. Tô i cũ ng khô ng muố n giả i quyết chuyện nà y. Chú ng ta nên quên chuyện
đó đi - đó là điều tô i muố n nó i. Chú ng ta hã y quên tấ t cả về điều nà y. Nhưng tô i biết chú ng
tô i khô ng thể, khô ng phả i vì Jenny dẫ n đầ u, và vì cha cô ấ y là ai. Cấ u trú c củ a Browick độ t
nhiên có vẻ rõ rà ng, mộ t hệ thố ng quyền lự c và giá trị trắ ng trợ n trong đó mộ t số ngườ i
quan trọ ng hơn nhữ ng ngườ i khá c, điều mà tô i luô n cả m thấ y nhưng trướ c đâ y chưa thể
hiểu rõ rà ng như vậ y.
Cô nó i: “Chú ng ta cầ n phả i đi đến tậ n cù ng củ a vấ n đề nà y.
“Chú ng ta đang ở phía dướ i,” tô i nó i. "Khô ng ai trong số đó là sự thậ t. Đó là đá y.”
“Vậ y nếu tô i đi đó n họ c sinh nà y và đưa họ và o đâ y, liệu câ u chuyện củ a bạ n có thay đổ i
khô ng?” Cô ấ y hỏ i.
Tô i chớ p mắ t khi nhậ n ra cô ấ y đang cố gọ i tô i là kẻ lừ a đả o chứ khô ng phả i ngượ c lạ i. “Điều
đó khô ng đú ng,” tô i nó i lạ i.
"Khỏ e." Cô đứ ng dậ y, rờ i khỏ i vă n phò ng, cử a vẫ n mở .
Cô thư ký thò đầ u và o, nhìn thấ y tô i và mỉm cườ i. “Đợ i ở đó ,” cô nó i.
Cổ họ ng tô i nghẹn lạ i vì sự tử tế nho nhỏ nà y. Tô i tự hỏ i liệu cô ấ y có tin tô i khô ng, cô ấ y đã
nghĩ gì trong cuộ c gặ p cuố i cù ng vớ i bà Giles và Strane, trong khi cô ấ y ngồ i viết nguệch
ngoạ c tấ t cả nhữ ng gì chú ng tô i đã nó i trên tậ p giấ y phá p lý mà u và ng củ a mình.
Và i phú t trô i qua, bà Giles quay lạ i vă n phò ng vớ i Jesse Ly theo sau. Anh ấ y ngồ i xuố ng chiếc
ghế cạ nh tô i, nhưng khô ng nhìn tô i. Mặ t anh đỏ bừ ng, cổ , tai anh. Lồ ng ngự c anh phậ p
phồ ng theo từ ng hơi thở .
“Jesse,” bà Giles nó i, “bà sẽ hỏ i con câ u hỏ i mà con đã trả lờ i trướ c đó . Vanessa có nó i vớ i
bạ n rằ ng cô ấ y và ô ng Strane đang ngoạ i tình khô ng?
Jesse lắ c đầ u. “Khô ng,” anh nó i. “Khô ng, cô ấ y chưa bao giờ nó i thế.” Giọ ng anh cao, điên
cuồ ng, loạ i giọ ng bạ n dù ng khi tuyệt vọ ng khô ng nó i ra sự thậ t, bạ n khô ng quan tâ m việc
mình đang nó i dố i rõ rà ng đến mứ c nà o.
Bà Giles lạ i ấ n đầ u ngó n tay và o thá i dương. “Đó khô ng phả i là điều anh đã nó i nă m phú t
trướ c.”
Jesse cứ lắ c đầ u. Không không không. Anh ấ y quẫ n trí, đến nỗ i tô i cả m thấ y vô cù ng thương
hạ i anh ấ y. Tô i tưở ng tượ ng mình vớ i tay qua và đặ t tay mình lên tay anh ấ y và nó i, Không
sao đâu, anh có thể nói cho cô ấy biết sự thật. Nhưng tô i chỉ ngồ i nhìn, tự hỏ i liệu cuố i cù ng
tô i có phả i là ngườ i đá ng trá ch vì đã khiến anh ấ y phả i trả i qua khoả nh khắ c đau đớ n hiển
nhiên nà y hay khô ng, liệu có phả i tô i là ngườ i phả i mấ t nhiều hơn khô ng.
“Anh đã nó i gì vớ i cô ấ y?” Tô i lặ ng lẽ hỏ i.
Mắ t Jesse liếc nhìn tô i. Vẫ n lắ c đầ u, anh nó i, “Tô i khô ng biết điều nà y sẽ xả y ra. Cô ấ y vừ a
hỏ i tô i—”
“Jesse,” bà Giles nó i. “Vanessa đã bao giờ nó i vớ i bạ n rằ ng cô ấ y và ô ng Strane có quan hệ
tình cả m chưa?”
Anh nhìn đi nhìn lạ i, từ cô ấ y đến tô i. Khi mắ t anh ấ y nhìn xuố ng sà n, tô i biết điều gì sắ p xả y
ra. Tô i nhắ m mắ t lạ i và anh ấ y nó i có .
Nếu tô i yếu hơn thì sẽ như thế nà y. Tô i đã bị mắ c kẹt, phả i đố i mặ t vớ i sự mâ u thuẫ n củ a
chính mình. Cá i cá ch bà Giles nhìn tô i chằ m chằ m, rõ rà ng là bà nghĩ chuyện nà y đã kết thú c,
rằ ng tô i sắ p suy sụ p. Nhưng vẫ n cò n mộ t lố i thoá t khỏ i đườ ng hầ m nà y. Tô i nhìn thấ y mộ t
mả nh á nh sá ng. Tô i chỉ cầ n tiếp tụ c đà o.
“Tô i đã nó i dố i,” tô i nó i. “Tấ t cả chỉ là dố i trá . Nhữ ng gì tô i đã nó i vớ i Jesse về Strane” – tô i
sử a lạ i – “Mr. Strane, khô ng có điều nà o trong số đó là sự thậ t cả .”
“Con đã nó i dố i,” bà Giles lặ p lạ i. “Và tạ i sao cậ u lạ i là m thế?”
Tô i nhìn thẳ ng và o mắ t cô ấ y khi giả i thích lý do củ a mình: vì tô i buồ n chá n và cô đơn, vì tô i
phả i lò ng mộ t giá o viên, vì tô i có trí tưở ng tượ ng quá phong phú . Cà ng nó i lâ u, tô i cà ng tự
tin, tự trá ch mình, tha thứ cho Strane. Đó quả là mộ t lý do chính đá ng, nó giả i thích mọ i điều
tô i đã nó i vớ i Jesse, cộ ng thêm nhữ ng tin đồ n mà 25 cá i tên khá c trong danh sá ch đã nghe
đượ c. Đâ y lẽ ra phả i là câ u chuyện củ a tô i ngay từ đầ u.
“Tô i biết nó i dố i là mộ t việc xấ u,” tô i nó i, nhìn từ Jesse sang bà Giles, “và tô i xin lỗ i vì điều
đó . Nhưng đó là toà n bộ sự thậ t. Khô ng có gì khá c vớ i nó .”
Đó là mộ t niềm vui chó ng mặ t, giố ng như lấ p đầ y phổ i tô i bằ ng khô ng khí trong là nh sau khi
kéo chă n ra khỏ i mặ t. Tô i thô ng minh và tô i mạ nh mẽ - hơn bấ t cứ ai có thể hiểu đượ c.

Tôi bỏ bữ a trưa và đi thẳ ng đến lớ p họ c củ a Strane, gõ cử a. Anh ấ y khô ng trả lờ i mặ c dù tô i


có thể nhìn thấ y đèn đang bậ t qua khung cử a sổ bằ ng kính. Tô i tự nhủ rằ ng anh ấ y vẫ n lo
lắ ng về vấ n đề quang họ c, nhưng trong giờ họ c tiếng Anh, thầ y Noyes ở đó thay vì Strane, và
ngay khi tô i bướ c và o lớ p, anh ấ y bả o tô i cầ n phả i đến tò a nhà hà nh chính.
“Chuyện gì đang xả y ra vậ y?” Tô i hỏ i.
Anh ấ y giơ tay lên. “Tô i chỉ là ngườ i đưa tin,” anh nó i, nhưng rõ rà ng là qua cá i cá ch anh
nhìn tô i cả nh giá c, như thể anh khô ng muố n ở gầ n tô i, rằ ng anh biết điều gì đó . Tô i bướ c
qua khuô n viên trườ ng, khô ng biết nên vộ i hay lê bướ c, và khi đến bậ c thềm trướ c củ a tò a
nhà hà nh chính, nhìn lên nhữ ng câ y cộ t và con dấ u Browick trên cá nh cử a đô i, xe tả i củ a bố
tiến và o lố i và o chính củ a khuô n viên trườ ng. Tô i giơ tay lên che mắ t thì thấ y cả hai đều ở
trong đó , bố lá i xe, mẹ ngồ i ở ghế phụ vớ i tay bịt miệng. Họ rẽ và o bã i đậ u xe, ra khỏ i xe tả i.
Tô i vộ i và ng quay xuố ng bậ c thang và gọ i, "Anh đang là m gì ở đâ y vậ y?" Khi nghe thấ y giọ ng
nó i củ a tô i, mẹ tô i quay đầ u lạ i và chỉ mộ t ngó n tay xuố ng châ n mình, cá ch mẹ gọ i Babe khi
mẹ là m điều gì xấ u. Hãy đến đây. Cũ ng giố ng như con chó , tô i dừ ng lạ i cá ch đó 15 feet và từ
chố i tiến lạ i gầ n hơn.
"Tạ i sao bạ n ở đâ y?" Tô i hỏ i lạ i.
“Chú a ơi, Vanessa, tạ i sao bạ n lạ i nghĩ thế?” cô ấ y cá u kỉnh.
“Bà Giles có gọ i cho bạ n khô ng? Khô ng có lý do gì để bạ n ở đâ y cả .”
Bố vẫ n mặ c bộ quầ n á o đi là m, quầ n xá m và á o sơ mi sọ c xanh có thêu chữ PHIL trên tú i. Bấ t
chấ p mọ i thứ khá c, sự bố i rố i vẫ n bù ng lên trong tô i. Khô ng lẽ anh ấ y đã thay đổ i rồ i sao?
Anh đó ng sầ m cử a xe tả i và sả i bướ c về phía tô i. "Bạ n ổ n khô ng?"
"Tô i ổ n. Mọ i thứ đều ổ n."
Anh nắ m lấ y tay tô i. "Kể cho tô i chuyện gì đã xả y ra."
"Khô ng có chuyện gì xả y ra."
Anh nhìn thẳ ng và o tô i, cầ u xin, nhưng tô i khô ng tiết lộ gì cả . Mô i dướ i củ a tô i thậ m chí
khô ng hề run rẩ y.
“Phil,” mẹ nó i. "Đi nà o."
Tô i theo họ và o tò a nhà , lên cầ u thang và đến că n phò ng nhỏ bên ngoà i vă n phò ng củ a bà
Giles cù ng vớ i cô thư ký giờ đã quen thuộ c. Tô i nhìn cô ấ y để tìm mộ t nụ cườ i khá c, nhưng
cô ấ y phớ t lờ tô i khi vẫ y tay chà o chú ng tô i và o. Strane đang ở trong vă n phò ng vớ i bà Giles,
đứ ng cạ nh bà n là m việc củ a cô ấ y, hai tay đú t tú i, vai ngử a ra sau. Ngự c tô i đau nhứ c muố n
rú c và o trong anh. Nếu có thể, tô i sẽ ép mình và o trong anh và để cơ thể anh nuố t trọ n tô i.
Bà Giles đưa tay ra cho bố mẹ tô i bắ t tay. Strane cũ ng đưa tay ra, bố nắ m lấ y, nhưng mẹ chỉ
ngồ i xuố ng, phớ t lờ ô ng như thể ô ng khô ng hề ở đó .
“Tô i nghĩ tố t nhấ t là Vanessa khô ng ở đâ y vì chuyện nà y,” bà Giles nó i. Cô ấ y nhìn Strane và
anh ấ y gậ t đầ u nhanh chó ng. “Anh có thể quay lạ i phò ng chờ .”
Cô ấ y ra hiệu về phía cử a, nhưng tô i đang nhìn chằ m chằ m và o Strane, để ý thấ y tó c anh ấ y
trô ng ướ t sau khi tắ m và anh ấ y đang mặ c á o khoá c vả i tuýt và đeo cà vạ t. Tô i nghĩ anh ấy sẽ
nói với họ . Anh ta đang tự đầu thú.
“Đừ ng,” tô i nó i, nhưng nó gầ n như khô ng thố t ra đượ c.
“Vanessa,” mẹ nó i. "Đi."
Cuộ c họ p kéo dà i nử a giờ . Tô i biết điều nà y vì cô thư ký đã bậ t radio, có lẽ là để tô i khô ng
nghe lỏ m đượ c nhữ ng gì đang đượ c nó i trong vă n phò ng. DJ nó i: “Đâ y là giờ nghỉ giả i lao
uố ng cà phê và o hai giờ rưỡ i chiều củ a bạ n,” DJ nó i, “nử a giờ vớ i nhữ ng bả n hit nhẹ nhà ng
khô ng ngừ ng nghỉ”. Trong khi cô thư ký ngâ n nga theo, tô i nghĩ về việc mình sẽ luô n nhớ
nhữ ng bà i há t nà y vì chú ng là nhữ ng bà i há t đượ c phá t khi Strane thú nhậ n và hy sinh bả n
thâ n vì tô i.
Khi nó kết thú c, tấ t cả đều xuấ t hiện cù ng mộ t lú c. Bà Giles và bố mẹ tô i dừ ng lạ i ở phò ng
chờ . Strane tiếp tụ c bướ c đi. Anh ấ y bỏ đi mà khô ng thèm liếc nhìn tô i. Tô i nhìn thấ y lỗ mũ i
loe ra và đô i mắ t mở to củ a mẹ, miệng bố mím lạ i, trô ng bố như thế nà o khi phả i nó i vớ i tô i
rằ ng con chó già củ a chú ng tô i đã chết chỉ sau mộ t đêm.
“Nà o,” anh nó i, nắ m lấ y tay tô i.
Chú ng tô i ngồ i trên chiếc ghế dà i bên ngoà i, mẹ nhìn chằ m chằ m xuố ng đấ t, khoanh tay thậ t
chặ t trong khi bố nó i chuyện. Nhữ ng gì anh ấ y nó i khá c xa vớ i nhữ ng gì tô i mong đợ i, tô i
phả i mấ t mộ t lú c mớ i đứ ng dậ y và thự c sự lắ ng nghe. Anh ấ y khô ng nó i, Chúng tôi biết mọi
thứ, đó không phải lỗi của bạn. Anh ấ y nó i rằ ng có mộ t quy tắ c đạ o đứ c ở Browick mà họ c
sinh phả i tuâ n theo, và tô i đã vi phạ m quy tắ c đó khi nó i dố i mộ t giá o viên và là m tổ n hạ i
đến danh tiếng củ a ô ng ấ y.
“Ở đâ y họ khá coi trọ ng nhữ ng chuyện như thế,” bố nó i.
“Vậ y là khô ng phả i. . .” Tô i nhìn từ mặ t nà y sang mặ t khá c. “Anh ấ y khô ng là m vậ y. . .”
Đầ u mẹ choá ng vá ng. “Anh ấ y khô ng là m gì cơ?”
Tô i nuố t khan, lắ c đầ u. "Khô ng có gì."
Lờ i giả i thích củ a họ tiếp tụ c. Tô i sắ p kết thú c nă m họ c sớ m. Dù sao cũ ng chỉ cò n và i tuầ n
nữ a thô i. Họ sẽ qua đêm tạ i mộ t quá n trọ ở trung tâ m thà nh phố , và và o buổ i sá ng, tô i sẽ
phả i là m vậ y, như bố đã nó i, “tô i sai rồ i.” Bà Giles muố n tô i nó i vớ i tấ t cả nhữ ng ngườ i trong
danh sá ch củ a Jenny Murphy rằ ng tin đồ n về tô i và ô ng Strane là dố i trá và rằ ng tô i đã bắ t
đầ u nó i dố i.
“Giố ng như, nó i vớ i họ từ ng cá i mộ t?” Tô i hỏ i.
Bố lắ c đầ u. “Có vẻ như mọ i ngườ i sẽ tậ p hợ p lạ i nên cậ u có thể là m việc đó trong mộ t lầ n.”
“Con khô ng cầ n phả i là m thế,” mẹ nó i. “Chú ng ta có thể thu dọ n phò ng củ a bạ n và rờ i đi tố i
nay.”
“Nếu bà Giles muố n tô i là m thì tô i phả i là m,” tô i nó i. “Cô ấ y là hiệu trưở ng.”
Mẹ mím mô i như muố n nó i thêm điều gì.
“Tô i vẫ n sẽ quay lạ i và o nă m sau, phả i khô ng?”
“Chú ng ta hã y thự c hiện từ ng bướ c mộ t,” bố nó i.
Họ đưa tô i đi ă n tố i ở quá n pizza ở trung tâ m thà nh phố . Cả ba chú ng tô i thậ m chí khô ng thể
ă n hết mộ t chiếc bá nh. Chú ng tô i nhặ t từ ng lá t bá nh, Mẹ dù ng hết khă n ă n nà y đến khă n ă n
khá c để thấ m dầ u mỡ . Khô ng ai trong số họ sẽ nhìn tô i.
Họ đề nghị chở tô i trở lạ i trườ ng nhưng tô i nó i khô ng, tô i muố n đi bộ . Hã y nhìn xem đêm
nay thậ t đẹp là m sao, tô i nó i, vẫ n cò n ấ m á p và o lú c hoà ng hô n.
“Tô i có thể dà nh và i phú t yên bình trướ c khi quay lạ i đó ,” tô i nó i.
Tô i mong họ sẽ từ chố i, nhưng họ có vẻ quá choá ng vá ng để tranh cã i và để tô i đi. Họ ô m tô i
tạ m biệt bên ngoà i nhà hà ng, bố thì thầ m và o tai tô i: “Bố yêu con, Nessa”. Họ rẽ trá i về phía
quá n trọ cò n tô i đi thẳ ng về phía khuô n viên trườ ng và thư viện cô ng cộ ng, về phía nhà
Strane.
“Tô i biết điều nà y thậ t ngu ngố c,” tô i nó i khi anh mở cử a, “nhưng tô i phả i gặ p anh.”
Anh ấ y nhìn xa hơn tô i, tớ i đườ ng phố và vỉa hè. “Vanessa, em khô ng thể ở đâ y.”
“Để tô i và o. Nă m phú t thô i.”
"Bạ n cầ n phả i rờ i khỏ i."
Tô i quá bự c bộ i, tô i hét lên và đẩ y anh ta bằ ng cả hai tay, dù ng hết sứ c nặ ng củ a mình, điều
đó khô ng là m anh ta di chuyển nhưng khiến anh ta rung chuyển đủ để đó ng cử a lạ i và dẫ n
tô i đi vò ng qua bên hô ng nhà để chú ng tô i đượ c bả o vệ khỏ i cá i lạ nh. đườ ng phố . Ngay khi
chú ng tô i đã tá ch ra, tô i vò ng tay ô m lấ y anh ấ y, á p sá t và o anh ấ y hết sứ c có thể.
“Họ sẽ bắ t tô i rờ i đi và o ngà y mai,” tô i nó i.
Anh lù i lạ i mộ t bướ c, thả tay tô i ra và khô ng nó i gì. Tô i đợ i khuô n mặ t anh ấ y biểu lộ điều gì
đó - tứ c giậ n, hoả ng sợ hay hố i hậ n vì đã để tình huố ng đi đến mứ c nà y - nhưng anh ấ y hoà n
toà n trố ng rỗ ng. Anh đú t tay và o tú i quầ n và nhìn qua vai tô i về phía ngô i nhà . Anh như mộ t
ngườ i xa lạ đứ ng trướ c mặ t tô i.
“Họ muố n tô i nó i chuyện trướ c nhiều ngườ i,” tô i nó i. “Tô i phả i nó i vớ i họ rằ ng tô i đã nó i
dố i.”
“Tô i biết,” anh nó i. Anh ấ y vẫ n khô ng nhìn tô i, khuô n mặ t anh ấ y cau lạ i.
“Chà , tô i khô ng biết liệu mình có thể là m đượ c khô ng.” Lú c đó , á nh mắ t anh ấ y nhìn xuố ng
tô i, mộ t chiến thắ ng nho nhỏ nên tô i đẩ y nó đi xa hơn. “Có lẽ tô i nên nó i vớ i họ sự thậ t.”
Anh hắ ng giọ ng nhưng khô ng hề nao nú ng. “Theo nhữ ng gì tô i hiểu thì bạ n đã tiến khá gầ n
đến việc là m đượ c điều đó ,” anh ấ y nó i. “Anh đã kể vớ i mẹ anh về em. Cậ u đã nó i vớ i cô ấ y
rằ ng tô i là bạ n trai củ a cậ u.”
Lú c đầ u tô i khô ng nhớ : chuyến lá i xe về nhà từ kỳ nghỉ thá ng Hai, sau khi cô ấ y nghe thấ y
tô i nó i chuyện điện thoạ i và o lú c nử a đêm. Tên của anh ta là gì? cô hỏ i, nhữ ng cá nh đồ ng
phủ đầ y tuyết và nhữ ng thâ n câ y trơ trụ i bay qua cử a sổ ô tô . Tô i đã trả lờ i sự thậ t—Jacob.
Nhưng đó chỉ là mộ t từ , mộ t cá i tên thô ng thườ ng, khô ng giố ng như mộ t lờ i tỏ tình. Cô đã
khô ng thu thậ p đượ c sự thậ t từ mộ t từ đó . Cô ấ y khô ng thể có đượ c. Nếu là m vậ y, cô ấ y sẽ
khô ng để Strane rờ i khỏ i vă n phò ng củ a bà Giles hoặ c đồ ng ý vớ i ý tưở ng tô i phả i xin lỗ i
trướ c mộ t că n phò ng đầ y ngườ i.
“Nếu bạ n đã quyết định muố n hủ y hoạ i tô i,” Strane nó i, “Tô i khô ng thể ngă n cả n bạ n. Nhưng
tô i hy vọ ng bạ n hiểu điều gì sẽ xả y ra nếu bạ n là m vậ y.”
Tô i cố nó i rằ ng tô i thự c sự khô ng có ý đó , điều đó tấ t nhiên là tô i sẽ khô ng nó i ra, nhưng
giọ ng anh ấ y á t đi giọ ng tô i.
“Tên và ả nh củ a bạ n sẽ có trên bá o,” anh ấ y nó i. “Bạ n sẽ có mặ t trên khắ p cá c tin tứ c.” Anh
nó i chậ m rã i, cẩ n thậ n như muố n chắ c chắ n rằ ng tô i hiểu. “Điều nà y sẽ theo bạ n mã i mã i.
Bạ n sẽ đượ c mang nhã n hiệu suố t đờ i.”
Tô i muố n nó i, Quá muộn rồi . Rằ ng tô i đi lạ i mỗ i ngà y vớ i cả m giá c bị anh ấ y đá nh dấ u vĩnh
viễn, nhưng có lẽ điều đó khô ng cô ng bằ ng. Chẳ ng phả i anh ấ y đã cố gắ ng hết sứ c để cứ u tô i
sao? Bắ t tô i hứ a sẽ chuyển đi họ c đạ i họ c, nhấ n mạ nh rằ ng cuố i cù ng cuộ c đờ i tô i sẽ lớ n hơn
anh ấ y. Anh ấ y muố n nhiều hơn cho tô i, mộ t tương lai rộ ng mở hơn là mộ t con đườ ng chậ t
hẹp, nhưng điều đó chỉ có thể xả y ra nếu anh ấ y vẫ n là mộ t bí mậ t. Mộ t khi sự thậ t đượ c
phơi bà y, anh ấ y sẽ đến định nghĩa toà n bộ cuộ c đờ i tô i; khô ng có gì khá c về tô i sẽ quan
trọ ng. Tô i nhìn thấ y mộ t nử a ký ứ c, giố ng như thứ gì đó trong giấ c mơ: mộ t cô gá i lai, mộ t
phầ n tô i và mộ t phầ n cô Thompson - hoặ c có thể tô i đang nhớ mộ t đoạ n tin tứ c về Monica
Lewinsky? - mộ t phụ nữ trẻ vớ i nhữ ng giọ t nướ c mắ t lă n dà i trên má , cố gắ ng ngẩ ng cao
đầ u hết câ u hỏ i nà y đến câ u hỏ i bẽ mặ t khá c về chuyện đã xả y ra: Hãy kể cho chúng tôi biết
chính xác anh ta đã làm gì với bạn. Thậ t dễ dà ng để tưở ng tượ ng cuộ c đờ i tô i có thể trở
thà nh mộ t vệt dà i đổ ná t dẫ n thẳ ng đến quyết định kể ra củ a tô i.
Strane nó i: “Tô i thà kết thú c cuộ c đờ i mình ngay bâ y giờ cò n hơn là trả i qua điều đó . Anh
nhìn xuố ng tô i, tay vẫ n đú t trong tú i quầ n. Anh ấ y giả n dị ngay cả khi nhìn và o mắ t anh ấ y
có vẻ tà n tạ . “Nhưng có lẽ cậ u mạ nh hơn tô i.”
Lú c đó , tô i bắ t đầ u khó c, khó c thậ t sự , kiểu khó c mà tô i chưa bao giờ là m trướ c mặ t anh ấ y
trướ c đâ y - nấ c, khó c khủ ng khiếp, xấ u xí vớ i nướ c mũ i chả y ra từ mũ i. Nó đến quá nhanh,
nó là m tô i ngã nhà o. Tô i dự a và o thà nh nhà , chố ng hai tay lên đù i và cố gắ ng thở . Nhữ ng
tiếng nứ c nở sẽ khô ng dừ ng lạ i. Tô i vò ng tay quanh bụ ng, cú i xuố ng đấ t và đậ p gá y và o
nhữ ng tấ m vá n lợ p bằ ng gỗ tuyết tù ng, như thể tô i đang cố hấ t chú ng ra khỏ i ngườ i. Strane
quỳ trướ c mặ t tô i, giữ hai tay sau đầ u tô i, giữ a tô i và ngô i nhà , cho đến khi tô i ngừ ng chố ng
cự lạ i anh ấ y, mở mắ t ra.
“Anh đâ y rồ i,” anh nó i. Anh hít và o, thở ra, ngự c tô i phậ p phồ ng theo anh. Tay anh vẫ n ô m
đầ u tô i, mặ t anh đủ gầ n để hô n. Nướ c mắ t khô trên da tô i, má tô i că ng lên, ngó n tay cá i củ a
anh vuố t ve điểm mềm mạ i sau tai tô i. Anh ấ y nó i rằ ng anh ấ y biết ơn vì nhữ ng gì tô i đã là m
cho đến nay. Thậ t dũ ng cả m khi nhậ n trá ch nhiệm và hiến thâ n cho bầ y só i. Đó là bằ ng
chứ ng củ a tình yêu. Có lẽ tô i yêu anh ấ y hơn bấ t kỳ ai khá c.
“Tô i sẽ khô ng kể đâ u,” tô i nó i. “Tô i khô ng muố n. Tô i sẽ khô ng bao giờ ."
“Tô i biết,” anh nó i. "Tô i biết bạ n sẽ khô ng."
Chú ng tô i cù ng nhau suy nghĩ xem tô i sẽ nó i gì trong cuộ c họ p ngà y mai, tô i sẽ tự trá ch
mình như thế nà o về nhữ ng tin đồ n, xin lỗ i vì đã nó i dố i và là m rõ rằ ng anh ấ y khô ng là m gì
sai. Anh ấ y nó i, thậ t khô ng cô ng bằ ng khi tô i bị buộ c phả i là m điều nà y, nhưng việc xó a tên
anh ấ y là cá ch duy nhấ t để số ng só t thoá t ra khỏ i đâ y. Anh hô n lên trá n và khó e mắ t tô i
giố ng như lầ n đầ u tiên chú ng tô i hô n nhau trong lớ p họ c, rú c và o sau bà n là m việc củ a anh.
Trướ c khi rờ i đi, tô i ngoá i nhìn qua vai và thấ y anh đang đứ ng trên bã i cỏ tố i, bó ng anh
đượ c chiếu sá ng bở i á nh sá ng từ cử a sổ phò ng khá ch. Lò ng biết ơn tỏ a ra từ anh ấ y và và o
trong tô i, trà n ngậ p tình yêu trong tô i. Tô i nghĩ đâ y chính là ý nghĩa củ a việc số ng vị tha,
số ng tố t. Là m sao tô i có thể nghĩ mình bấ t lự c khi chỉ mộ t mình tô i có đủ sứ c mạ nh để cứ u
anh ấ y?
Sáng hô m sau, 26 ngườ i trong danh sá ch củ a Jenny gặ p nhau tạ i lớ p họ c củ a ô ng Sheldon.
Khô ng có đủ bà n cho tấ t cả mọ i ngườ i nên mộ t số họ c sinh phả i dự a và o bứ c tườ ng phía
sau. Tô i khô ng thể biết ai ở đó ; Tô i chỉ nhìn thấ y nhữ ng khuô n mặ t nhấ p nhô và lắ c lư, mộ t
đạ i dương phao. Bà Giles bả o tô i đứ ng cạ nh bà ở phía trướ c phò ng trong khi tô i đọ c bả n
tuyên bố mà Strane và tô i đã nghĩ ra và o đêm hô m trướ c.
“Bấ t kỳ tin đồ n khô ng phù hợ p nà o bạ n có thể đã nghe về ô ng Strane và tô i đều khô ng đú ng
sự thậ t. Tô i đã lan truyền nhữ ng lờ i dố i trá về anh ấ y, điều mà anh ấ y khô ng đá ng phả i chịu.
Tô i xin lỗ i vì đã lừ a dố i.”
Nhữ ng khuô n mặ t nhìn chằ m chằ m và o tô i, khô ng bị thuyết phụ c.
“Có ai có câ u hỏ i nà o cho Vanessa khô ng?” Bà Giles hỏ i. Mộ t tay giơ lên. Deanna Perkins.
“Tô i chỉ khô ng hiểu tạ i sao bạ n lạ i nó i dố i về điều nà y,” Deanna nó i. “Nó khô ng có ý nghĩa gì
cả .”
“Ừ m.” Tô i nhìn bà Giles, nhưng bà chỉ nhìn lạ i tô i. Mọ i ngườ i đang nhìn chằ m chằ m và o tô i.
“Đó thự c sự khô ng phả i là mộ t câ u hỏ i.”
Deanna đả o mắ t. “Tô i chỉ đang nó i thô i, tạ i sao vậ y?”
“Tô i khô ng biết,” tô i nó i.
Có ngườ i hỏ i tạ i sao tô i lú c nà o cũ ng ở trong phò ng anh ấ y. Tô i nó i: “Tô i chưa bao giờ và o
phò ng anh ấ y,” mộ t lờ i nó i dố i quá rõ rà ng, khiến mộ t và i ngườ i bậ t cườ i. Mộ t ngườ i khá c
hỏ i liệu tô i có vấ n đề gì khô ng “chẳ ng hạ n như về mặ t tinh thầ n” và tô i nó i, “có lẽ là tô i
khô ng biết”. Khi nhữ ng câ u hỏ i tiếp tụ c, tô i nhậ n ra mộ t điều hiển nhiên: rằ ng tô i khô ng thể
quay lạ i, khô ng sau chuyện nà y.
“Đượ c rồ i,” bà Giles nó i, “đủ rồ i.”
Mỗ i ngườ i đượ c phá t mộ t tờ giấ y có ba câ u hỏ i. Mộ t, bạ n nghe tin đồ n nà y từ ai? Thứ hai,
bạ n nghe nó khi nà o? Thứ ba, bạ n đã nó i vớ i bố mẹ bạ n về điều đó chưa? Khi tô i rờ i đi, tấ t
cả hai mươi sá u cá i đầ u đều cú i xuố ng điền và o bả n khả o sá t, ngoạ i trừ Jenny. Cô ngồ i
khoanh tay, nhìn chằ m chằ m và o bà n là m việc.
Tô i quay lạ i Gould và thấ y bố mẹ tô i đang dọ n đồ và o phò ng tô i. Giườ ng bị lộ t sạ ch, tủ trố ng
rỗ ng. Mẹ mù quá ng vứ t đồ củ a tô i và o tú i rá c—rá c, giấ y tờ , bấ t cứ thứ gì trên sà n.
“Nó diễn ra như thế nà o?” Bố hỏ i.
"Nó ?"
“Bạ n biết đấ y. . .” Anh bỏ đi, khô ng biết nên gọ i nó là gì. "Cuộ c họ p."
Tô i khô ng trả lờ i. Tô i khô ng biết nó diễn ra như thế nà o, thậ m chí khô ng thể xử lý đượ c
chuyện gì đã thự c sự xả y ra. Nhìn mẹ, tô i nó i: “Mẹ đang vứ t bỏ nhữ ng thứ quan trọ ng đấ y.”
“Đó là rá c,” cô nó i.
“Khô ng, cậ u đang để đồ dù ng họ c tậ p và o đó , thứ tô i cầ n.”
Cô ấ y lù i lạ i và để tô i lụ c lọ i tú i rá c. Tô i tìm thấ y mộ t bà i luậ n vớ i nhữ ng nhậ n xét củ a
Strane, mộ t tà i liệu anh ấ y đưa cho chú ng tô i về Emily Dickinson. Tô i ô m chặ t tờ giấ y và o
ngự c, khô ng muố n họ nhìn thấ y thứ tô i đang giữ .
Bố kéo khó a chiếc vali lớ n củ a tô i, nhét đầ y quầ n á o. “Tô i sẽ bắ t đầ u mang đồ xuố ng,” anh
nó i, bướ c ra hà nh lang.
“Chú ng ta sẽ đi bâ y giờ à ?” Tô i quay sang mẹ.
“Nà o,” cô nó i. “Giú p tô i dọ n dẹp cá i nà y.” Cô ấ y mở ngă n kéo bà n dướ i cù ng củ a tô i và thở
hổ n hển. Nó đầ y rá c: giấ y nhà u ná t, giấ y gó i thự c phẩ m, khă n giấ y đã qua sử dụ ng, vỏ chuố i
chá y đen. Tô i đã hoả ng hố t lấ p đầ y nó và i tuầ n trướ c ngay trướ c khi kiểm tra phò ng và
quên dọ n sạ ch nó . “Vanessa, vì Chú a!”
“Hã y để tô i là m điều đó nếu bạ n định mắ ng tô i.” Tô i giậ t lấ y cá i tú i từ cô ấ y.
“Sao cậ u khô ng vứ t đồ đi đi?” Cô ấ y hỏ i. “Ý tô i là , Chú a ơi, Vanessa, thứ đó thậ t rá c rưở i. Rác
rưởi . Loạ i ngườ i nà o lạ i tích trữ rá c trong ngă n kéo?”
Tô i tậ p trung và o hơi thở khi đổ ngă n kéo bà n và o tú i rá c.
“Nó khô ng vệ sinh và khô ng bình thườ ng. Đô i khi cậ u là m tô i sợ đấ y, cậ u biết khô ng? Nhữ ng
điều em là m, Vanessa, chú ng thậ t vô nghĩa.”
"Ở đó ." Tô i đẩ y ngă n kéo trở lạ i bà n là m việc. "Mọ i thứ đều sạ ch sẽ."
“Chú ng ta nên khử trù ng nó .”
“Mẹ, khô ng sao đâ u.”
Cô nhìn quanh phò ng. Nó vẫ n cò n là mộ t mớ hỗ n độ n, mặ c dù thậ t khó để biết đâ u là mớ
hỗ n độ n củ a tô i và đâ u là mớ hỗ n độ n do việc đó ng gó i mọ i thứ .
“Nếu bâ y giờ chú ng ta đi,” tô i nó i, “thì tô i cầ n phả i đi là m gì đó .”
"Nơi nà o bạ n cầ n phả i đi?"
"Mườ i phú t."
Cô ấ y lắ c đầ u. "Bạ n sẽ khô ng đi đâ u. Cậ u sẽ ở lạ i đâ y và giú p chú ng tô i dọ n dẹp că n phò ng
nà y.”
“Tô i phả i nó i lờ i tạ m biệt vớ i mọ i ngườ i.”
“Bạ n cầ n nó i lờ i tạ m biệt vớ i ai, Vanessa? Khô ng phả i là cậ u có ngườ i bạ n chết tiệt nà o đâ u.”
Cô ấ y nhìn đô i mắ t tô i rưng rưng nhưng khô ng hề có vẻ hố i lỗ i. Cô ấ y trô ng như đang chờ
đợ i. Đó là cá ch mà mọ i ngườ i nhìn tô i suố t cả tuầ n nay - như thể họ đang chờ đợ i tô i suy
sụ p. Cô quay lạ i vớ i mớ hỗ n độ n đó , mở ngă n kéo tủ trên cù ng và lô i ra mộ t nắ m quầ n á o.
Khi cô ấ y là m vậ y, có thứ gì đó rơi xuố ng, trượ t ngang sà n giữ a chú ng tô i: tấ m Polaroid củ a
Strane và tô i trên bến tà u củ a là ng. Trong mộ t khoả nh khắ c, cô ấ y và tô i nhìn chằ m chằ m
và o nó , sử ng số t như nhau.
"Cá i gì . . .” Mẹ cú i xuố ng, vớ i lấ y nó . “Đó có phả i là —”
Tô i sà xuố ng, chộ p lấ y bứ c ả nh và ấ n ú p nó và o ngự c. "Khô ng có gì."
"Đó là gì?" cô ấ y hỏ i, lú c nà y đã đưa tay về phía tô i. Tô i lù i lạ i.
“Khô ng có gì đâ u,” tô i nó i.
"Vanessa, đưa nó cho tô i." Cô ấ y chìa tay ra như thể tô i có thể dễ dà ng từ bỏ nó như thể tô i
là mộ t đứ a trẻ vậ y. Tô i nó i lạ i lầ n nữ a là khô ng có gì đâ u. Khô ng có gì đâ u, đượ c chứ ? Hết
lầ n nà y đến lầ n khá c, giọ ng tô i trở nên hoả ng loạ n cho đến khi thà nh mộ t tiếng hét mạ nh
mẽ khiến mẹ phả i trá nh xa tô i. Nố t cao dườ ng như cò n đọ ng lạ i, vang vọ ng khắ p că n phò ng
trố ng vắ ng mộ t nử a.
“Đó là anh ấ y,” cô nó i. "Bạ n và anh ấ y."
Nhìn chằ m chằ m xuố ng sà n nhà , run rẩ y vì tiếng hét, tô i thì thầ m, "Khô ng phả i vậ y."
“Vanessa, tô i đã nhìn thấy nó .”
Nhữ ng ngó n tay củ a tô i cuộ n trò n trên tấ m ả nh Polaroid. Tô i tưở ng tượ ng Strane ở trong
phò ng nà y, anh ấ y sẽ trấ n an cô ấ y như thế nà o. Không có gì đâu, anh ấ y sẽ nó i, giọ ng anh ấ y
êm dịu như mộ t loạ i dầ u thơm. Bạn đã không nhìn thấy những gì bạn nghĩ bạn đã làm. Anh
ấ y có thể thuyết phụ c cô ấ y về bấ t cứ điều gì, giố ng như tô i. Anh dẫ n cô đến ghế bà n và pha
cho cô mộ t tá ch trà . Anh nhét bứ c ả nh và o tú i, mộ t chuyển độ ng tinh tế và nhanh chó ng đến
nỗ i cô thậ m chí khô ng nhậ n ra.
“Tạ i sao cậ u lạ i bả o vệ anh ấ y?” Mẹ hỏ i. Cô thở dố c, mắ t tìm kiếm. Vấ n đề khô ng phả i là giậ n
dữ ; cô ấ y thự c sự khô ng hiểu. Cô ấ y bố i rố i vì tô i, vì tấ t cả nhữ ng điều nà y. “Anh ấ y đã là m
tổ n thương bạ n,” cô nó i.
Tô i lắ c đầ u; Tô i nó i vớ i cô ấ y sự thậ t. “Anh ấ y khô ng là m vậ y.”
Lú c đó bố về, mặ t đầ y mồ hô i. Anh ấ y vá c mộ t chiếc tú i vả i thô đầ y sá ch qua mộ t bên vai và
khi đang tìm thứ gì khá c để mang theo, anh ấ y nhậ n thấ y mẹ và tô i đang đứ ng đố i diện, tay
tô i vẫ n ấ n chiếc Polaroid và o ngự c. Vớ i mẹ, anh ấ y nó i, "Mọ i thứ ở đâ y ổ n chứ ?"
Mộ t khoả ng lặ ng hoà n toà n bao trù m, ký tú c xá và o giữ a buổ i sá ng trố ng rỗ ng, ngoạ i trừ
chú ng tô i. Mẹ để mắ t rờ i khỏ i tô i. “Mọ i thứ đều ổ n,” cô nó i.
Chú ng tô i dọ n dẹp phầ n cò n lạ i củ a phò ng tô i. Phả i mấ t bố n chuyến đi để hạ gụ c mọ i thứ . Có
mộ t lú c trướ c khi lên xe tả i, châ n tô i nó ng bừ ng muố n chạ y—qua khuô n viên trườ ng, xuố ng
đồ i và o trung tâ m thà nh phố , đến nhà Strane. Tô i tưở ng tượ ng mình độ t nhậ p và o, trèo lên
giườ ng anh, trố n dướ i chă n. Chú ng tô i có thể đã bỏ chạ y. Tô i đã nó i điều đó vớ i anh ấ y tố i
qua trướ c khi rờ i khỏ i nhà anh ấ y. “Hã y lên xe củ a bạ n ngay bâ y giờ và lá i đi.” Nhưng anh ấ y
nó i khô ng, điều đó sẽ khô ng hiệu quả . “Cá ch duy nhấ t để vượ t qua điều nà y là đố i mặ t vớ i
hậ u quả và cố gắ ng hết sứ c để vượ t qua chú ng.”
Khi bố nhấ c tú i rá c cuố i cù ng lên thù ng xe tả i, mẹ chạ m và o vai tô i. “Chú ng ta vẫ n có thể đi
nó i vớ i họ ,” cô nó i. “Ngay bâ y giờ , chú ng ta có thể và o—”
Bố mở cử a, ngồ i và o ghế lá i. "Bạ n sẵ n sà ng chưa?"
Tô i giậ t vai ra khỏ i vò ng tay củ a mẹ và mẹ nhìn tô i leo lên xe taxi.
Suố t chặ ng đườ ng về nhà , tô i nằ m dà i trên bă ng ghế sau. Tô i ngắ m nhìn nhữ ng cá i câ y,
nhữ ng chiếc lá dướ i bụ ng bạ c, nhữ ng đườ ng dâ y điện và biển bá o liên bang. Trên thù ng xe
tả i, tấ m bạ t phủ toà n bộ đồ đạ c củ a tô i tung bay trong gió . Cha mẹ tô i nhìn thẳ ng về phía
trướ c, sự tứ c giậ n và đau buồ n củ a họ đủ để nếm trả i. Tô i mở miệng cho tấ t cả và o và nuố t
chử ng, nơi sâ u trong bụ ng nó biến thà nh trá ch mó c.
2017
Mẹ gọ i khi tô i đang đi bộ từ cử a hà ng tạ p hó a về nhà , tú i củ a tô i nặ ng trĩu hà ng lít kem và
mấ y chai rượ u. Cô ấ y hỏ i, "Bạ n có muố n về nhà và o dịp Lễ tạ ơn khô ng?" nghe có vẻ bự c
tứ c, như thể cô ấ y đã hỏ i tô i điều nà y nhiều lầ n trướ c đâ y khi chú ng tô i chưa nó i gì về kỳ
nghỉ cả .
“Tô i cho rằ ng anh sẽ muố n tô i là m thế,” tô i nó i.
"Tù y bạ n đấ y."
"Bạ n khô ng muố n tô i đến?"
"Khô ng tô i là m."
"Thế nó là gì?"
Mộ t khoả ng dừ ng dà i. “Tô i khô ng muố n nấ u ă n.”
“Bạ n khô ng cầ n phả i là m vậ y.”
“Sẽ khô ng ổ n nếu tô i khô ng là m thế.”
“Mẹ,” tô i nó i, “mẹ khô ng cầ n phả i nấ u ă n.” Tô i chỉnh lạ i tú i hà ng tạ p hó a trên vai và hy vọ ng
cô ấ y khô ng nghe thấ y tiếng chai lọ kêu leng keng. “Bạ n biết chú ng ta nên là m gì khô ng? Lấ y
mộ t ít gà rá n đô ng lạ nh đự ng trong hộ p mà u xanh lam. Chú ng ta chỉ có thể ă n cá i đó . Bạ n có
nhớ chú ng ta thườ ng có nó và o mỗ i tố i thứ Sá u khô ng?”
Cô ấ y cườ i. “Tô i đã khô ng có đượ c điều đó nhiều nă m rồ i.”
Tô i đi bộ xuố ng Phố Quố c hộ i, ngang qua bến xe buýt, bứ c tượ ng Longfellow nhìn chằ m
chằ m và o mọ i ngườ i qua đườ ng. Tô i có thể nghe thấ y tin tứ c đang phá t trong nền cuộ c điện
thoạ i: giọ ng củ a mộ t chuyên gia, sau đó là giọ ng củ a Trump.
Mẹ rên rỉ và tiếng ồ n xung quanh biến mấ t. “Tô i tắ t tiếng anh ấ y bấ t cứ khi nà o anh ấ y xuấ t
hiện.”
“Tô i khô ng hiểu sao bạ n có thể xem nó cả ngà y.”
"Tô i biết rồ i mà ."
Tò a nhà củ a tô i hiện ra trong tầ m mắ t. Tô i chuẩ n bị kết thú c mọ i chuyện thì cô ấ y nó i, “Anh
biết khô ng, hô m nọ tô i đã thấ y trườ ng cũ củ a anh trên bả n tin.”
Tô i khô ng ngừ ng bướ c đi, nhưng tô i ngừ ng suy nghĩ, ngừ ng nhìn. Tô i đi ngang qua tò a nhà
củ a mình, bă ng qua con phố tiếp theo và tiếp tụ c đi. Tô i nín thở chờ xem liệu cô ấ y có đẩ y
thêm nữ a khô ng. Cô ấ y chỉ nó i trường cũ của bạn chứ khô ng phả i người đàn ông đó .
“Dù sao thì,” cô nó i vớ i mộ t tiếng thở dà i, “nơi đó luô n là mộ t địa ngụ c.”

Sau bà i bá o về nhữ ng cô gá i khá c, Browick đình chỉ Strane mà khô ng trả tiền và mở mộ t
cuộ c điều tra khá c. Lầ n nà y cả nh sá t tiểu bang cũ ng có liên quan. Hoặ c ít nhấ t tô i nghĩ
nhữ ng điều nà y là đú ng; chú ng là nhữ ng mẩ u tin tô i nhặ t đượ c từ cá c bà i đă ng trên
Facebook củ a Taylor và phầ n bình luậ n củ a bà i viết, nơi nhữ ng mẩ u thô ng tin có vẻ hợ p
phá p ẩ n giấ u giữ a nhữ ng tin đồ n, nhữ ng lờ i nó i huênh hoang và nhữ ng lờ i chỉ trích. Mọ i
ngườ i la hét, ĐƠN GIẢN ĐƠN GIẢN, CHỈ CẦN THIẠI TẤT CẢ CÁC TRẺ EM; nhữ ng ngườ i khá c đưa ra mộ t lợ i
ích nhẹ nhà ng hơn cho sự nghi ngờ , nhữ ng thứ như, Không phải tất cả chúng ta đều vô tội trước khi được
chứng minh là có tội, hãy để công lý thực hiện theo cách của nó, bạn không thể luôn tin tưởng vào những lời buộc tội này,
đặc biệt là khi chúng đến từ những cô gái tuổi teen với trí tưởng tượng sống động của họ , sự không đáng tin cậy về mặt
cảm xúc của họ. Đầ u ó c
quay cuồ ng và vô tậ n, và tô i thự c sự khô ng biết chuyện gì đang xả y ra vì
Strane chưa nó i cho tô i biết. Điện thoạ i củ a tô i im lặ ng trong nhiều ngà y.
Tô i phả i mấ t hết sự tự chủ để khô ng vươn tay ra. Tô i viết tin nhắ n cho anh ấ y, xó a chú ng và
viết lạ i. Tô i soạ n email, gọ i số điện thoạ i củ a anh ấ y và sẵ n sà ng gọ i, nhưng tô i khô ng cho
phép mình là m như vậ y. Bấ t chấ p nhiều nă m trì hoã n, để cho phép anh ấ y giả ng cho tô i điều
gì là đú ng, thế nà o là chứ ng cuồ ng loạ n thuầ n tú y và thế nà o là lờ i nó i dố i trắ ng trợ n, tô i vẫ n
nắ m bắ t đượ c thự c tế. Tô i chưa hề bị châ m ngò i và o trạ ng thá i vô tri. Tô i biết mình nên tứ c
giậ n, và mặ c dù cả m xú c đó nằ m ở phía bên kia hẻm nú i, ngoà i tầ m vớ i, nhưng tô i vẫ n cố
gắ ng hết sứ c để hà nh độ ng như thể tô i cả m nhậ n đượ c nó . Tô i ngồ i và im lặ ng, để sự im lặ ng
củ a mình lên tiếng trong khi xem Taylor chia sẻ bà i bá o nhiều lầ n, chú thích nó bằ ng biểu
tượ ng cả m xú c giơ nắ m tay và nhữ ng dò ng chữ đọ c như đinh đó ng trong quan tà i: Hã y giấ u
tấ t cả nhữ ng gì bạ n muố n, nhưng sự thậ t sẽ luô n tìm thấ y bạn .

Khi anh ấ y liên lạ c vớ i tô i, đó là mộ t cuộ c gọ i và o sá ng sớ m, chiếc điện thoạ i reo dướ i gố i


tô i, khiến tấ m đệm rung lên, nghe trong giấ c mơ củ a tô i như tiếng độ ng cơ rền rĩ trên hồ ,
tiếng vo ve thô rá p mà tô i nghe thấ y. khi bơi dướ i nướ c khi có tà u cao tố c đi qua. Khi tô i trả
lờ i, tô i vẫ n cò n trong mơ, nếm nướ c hồ , nhìn nhữ ng tia nắ ng xuyên qua mà n đêm, đến tậ n lá
mụ c và cà nh rụ ng, tấ t cả nhữ ng thứ rá c rưở i vô tậ n đó .
Trên điện thoạ i, Strane thở ra mộ t hơi thở run rẩ y, kiểu hố c há c mà bạ n thườ ng thấ y sau
khi khó c. “Mọ i chuyện đã kết thú c,” anh nó i. “Nhưng biết rằ ng anh yêu em. Cho dù anh có là
quá i vậ t thì anh vẫ n yêu em.” Anh ấ y ở bên ngoà i. Tô i nghe thấ y tiếng gió , mộ t bứ c tườ ng
â m thanh bó p méo lờ i nó i củ a anh ấ y.
Ngồ i dậ y, tô i nhìn ra cử a sổ . Trướ c khi mặ t trờ i mọ c, bầ u trờ i chuyển mà u từ đen sang tím.
“Tô i đang đợ i bạ n gọ i cho tô i.”
"Tô i biết."
“Sao cậ u khô ng nó i vớ i tô i? Tô i đã phả i đọ c về nó trên bá o. Ban co the noi voi toi."
“Tô i khô ng biết nó sẽ đến,” anh nó i. "Tô i khô ng ý kiến."
"Nhữ ng cô gá i đó là ai?"
"Tô i khô ng biết. Họ chỉ là nhữ ng cô gá i. Họ chẳ ng là ai cả . Vanessa, tô i khô ng biết đâ y là gì.
Tô i thậ m chí cò n khô ng biết mình phả i là m gì nữ a.”
“Họ đang nó i rằ ng bạ n đã quấ y rố i họ .”
Anh ấ y im lặ ng, có lẽ sử ng số t khi nghe lờ i đó phá t ra từ tô i. Tô i đã dịu dà ng vớ i anh ấ y bấ y
lâ u nay.
“Hã y nó i vớ i tô i rằ ng điều đó khô ng đú ng đi,” tô i nó i. “Thề vớ i tô i đi.” Tô i lắ ng nghe tiếng ồ n
trắ ng củ a gió .
“Bạ n nghĩ điều đó có thể đú ng,” anh ấ y nó i. Đó khô ng phả i là mộ t câ u hỏ i mà là mộ t nhậ n
thứ c, như thể anh ấ y đã lù i mộ t bướ c và giờ có thể nhìn thấ y sự nghi ngờ đang bắ t đầ u xuấ t
hiện cù ng vớ i giớ i hạ n lò ng trung thà nh củ a tô i.
“Anh đã là m gì họ thế?” Tô i hỏ i.
“Bạ n đang tưở ng tượ ng cá i gì vậ y? Bạ n nghĩ tô i có khả nă ng gì?”
"Bạ n đã là m mộ t cá i gì đó . Tạ i sao họ lạ i nó i điều nà y nếu bạ n khô ng là m gì cả ?
“Đó là mộ t bệnh dịch,” ô ng nó i. “Khô ng có logic gì cả .”
“Nhưng họ chỉ là con gá i thô i.” Giọ ng tô i vỡ ra, mộ t tiếng nứ c nở nghẹn ngà o, và cả m giá c
như đang quan sá t ngườ i khá c khó c, mộ t ngườ i phụ nữ đó ng vai tô i. Tô i nhớ ngườ i bạ n
cù ng phò ng thờ i đạ i họ c củ a tô i là Bridget đã nó i, sau lầ n đầ u tiên tô i kể cho cô ấ y nghe về
Strane, “ Cuộc đời bạn giống như một bộ phim” . Cô ấ y khô ng hiểu nỗ i kinh hoà ng khi nhìn
cơ thể mình là m điều gì đó mà tâ m trí bạ n khô ng đồ ng ý. Cô ấ y muố n nó i đó là mộ t lờ i khen.
Đó chẳ ng phả i là điều mà mọ i cô gá i tuổ i teen đều mong muố n sao? Vô cù ng chá n nả n, nhứ c
nhố i cho khá n giả .
Strane bả o tô i đừ ng cố gắ ng hiểu điều nà y vì nó sẽ khiến tô i phá t điên. “ Đây là cái gì ?” Tô i
hỏ i. “Cá i gì thế ?” Tô i cầ n mộ t cả nh để đưa và o, mô tả họ ở đâ u trong lớ p, đằ ng sau bà n củ a
anh ấ y hay ở bà n hộ i thả o, á nh sá ng trô ng như thế nà o, anh ấ y dù ng tay gì, nhưng tô i khó c
quá nhiều và anh ấ y bả o tô i phả i khó c. hã y lắ ng nghe, xin hã y ngừ ng khó c và lắ ng nghe anh
ấ y.
Anh ấ y nó i, “Chuyện đó khô ng giố ng vớ i họ , bạ n hiểu khô ng? Nó khô ng giố ng như vớ i bạ n.
Anh yêu em, Vanessa. Tô i yêu bạ n."
Khi anh ấ y cú p má y, tô i biết điều gì sẽ xả y ra tiếp theo. Tô i nhớ lờ i đe dọ a mà tô i đã đưa ra
vớ i Ira khi bự c tứ c vớ i sứ c ì củ a tô i, anh ấ y nó i rằ ng anh ấ y sẽ tự mình bá o cá o Strane. “Ira,
nếu anh là m thế,” tô i nó i, giọ ng tô i đều đều và lạ nh lù ng, “nếu anh nó i vớ i ai bấ t cứ điều gì
về anh ta, anh sẽ khô ng bao giờ gặ p lạ i tô i nữ a. Tô i sẽ biến mấ t.”
Nhìn chằ m chằ m và o chiếc điện thoạ i, tô i tự nhủ việc thô i thú c gọ i 911 là vô lý, vô că n cứ ,
nhưng thự c sự tô i rấ t sợ . Tô i khô ng biết là m thế nà o để giả i thích bấ t kỳ điều gì trong số nà y
- tô i là ai, anh ấ y là ai - mà khô ng kể lạ i toà n bộ câ u chuyện. Tô i tự nhủ điều đó cũ ng chẳ ng
ích gì, rằ ng tô i thậ m chí cò n khô ng biết anh ấ y ở đâ u - bên ngoà i, mộ t nơi nà o đó lộ ng gió .
Điều nà y khô ng đủ để tiếp tụ c. Sau đó tô i thấ y mộ t tin nhắ n từ anh ấ y, đượ c gử i ngay trướ c
cuộ c gọ i. Bạn có thể làm bất cứ điều gì bạn muốn, ô ng viết. Muốn kể thì phải kể.
Tô i gõ câ u trả lờ i, ngó n tay lướ t trên mà n hình: Tôi không muốn nói. Tôi sẽ không bao giờ. Tô i xem tin
nhắ n đượ c gử i và sau đó ngồ i khô ng đọ c.
Tô i lạ i ngủ thiếp đi, lú c đầ u chậ p chờ n, sau đó sâ u như chết, và mã i đến mườ i mộ t giờ mườ i
lă m tô i mớ i thứ c dậ y, khi họ đã kéo cả sô ng đi tìm xá c anh ấ y. Đến nă m GIỜ CHIỀ U , tờ bá o
Portland đă ng mộ t bà i bá o.
Giáo viên lâu năm ở Browick được tìm thấy đã chết ở sông Norumbega
NORUMBEGA—Jacob Strane, 59 tuổ i, ở Norumbega, mộ t giá o viên lâ u nă m tạ i Trườ ng Browick, qua đờ i và o sá ng sớ m thứ
Bả y.
Sở Cả nh sá t trưở ng Hạ t Norumbega bá o cáo rằ ng thi thể củ a Strane đượ c tìm thấ y và o giữ a buổ i sá ng ở sô ng Norumbega
gầ n Cầ u Narrows.
“Ngườ i đà n ô ng đó đã nhả y khỏ i cầ u. Chú ng tô i đã tìm thấ y thi thể củ a anh ấ y và o sá ng nay,” Sở Cả nh sá t cho biết. “Chú ng
tô i nhậ n đượ c cuộ c gọ i lú c 6:05 sá ng về khả nă ng có ngườ i nhả y, và ngườ i đó sau đó đã chứ ng kiến ngườ i đà n ô ng đó
nhả y. Khô ng có dấ u hiệu nà o cho thấ y có hà nh vi chơi xấ u.”
Strane sinh ra ở Butte, Montana, dạ y tiếng Anh tạ i trườ ng nộ i trú Norumbega trong ba mươi nă m và là mộ t thà nh viên nổ i
tiếng trong cộ ng đồ ng. Thứ Nă m tuầ n trướ c, tờ báo nà y đưa tin Strane đang bị điều tra sau khi nă m họ c sinh Browick đưa
ra cá o buộ c lạ m dụ ng tình dụ c đố i vớ i giá o viên, cá c cá o buộ c nà y có niên đạ i từ nă m 2006 đến nă m 2016.
Sở Cả nh sá t trưở ng tuyên bố rằ ng mặ c dù cá i chết củ a Strane đượ c cho là mộ t vụ tự sá t nhưng mộ t cuộ c điều tra đang diễn
ra.
Bài bá o bao gồ m mộ t bứ c ả nh từ mộ t buổ i chụ p ả nh ở trườ ng gầ n đâ y, Strane ngồ i trướ c
phô ng nền xanh, đeo mộ t chiếc cà vạ t mà tô i nhậ n ra và thậ m chí cò n nhớ cả m giá c—mà u
xanh hả i quâ n vớ i nhữ ng viên kim cương thêu nhỏ . Trô ng ô ng già quá , tó c thưa và bạ c,
khuô n mặ t cạ o râ u sạ ch sẽ và tá i nhợ t, cổ rũ xuố ng và đô i mắ t sụ p xuố ng. Anh ấ y trô ng nhỏ
bé. Khô ng nhỏ bé như mộ t cậ u bé mà như mộ t ô ng già , gầ y gò và hao mò n. Anh ấ y khô ng
nhìn thẳ ng và o má y ả nh mà nhìn đâ u đó bên trá i, vớ i vẻ mặ t bố i rố i, miệng hơi hé mở .
Trô ng anh ấ y có vẻ bố i rố i, như thể anh ấ y khô ng hoà n toà n hiểu đượ c chuyện gì đã xả y ra
hoặ c mình đã là m gì.
Ngà y hô m sau, mộ t chiếc hộ p đượ c gử i đến đượ c đó ng dấ u bưu điện và o ngà y trướ c khi anh
ta nhả y khỏ i cầ u. Bên trong, tô i tìm thấ y nhữ ng tấ m ả nh Polaroid, nhữ ng lá thư, nhữ ng tấ m
thiệp và bả n sao nhữ ng bà i luậ n tô i viết cho lớ p củ a anh ấ y, mọ i thứ nằ m trên chiếc giườ ng
bằ ng vả i bô ng ố và ng - bộ đồ ngủ mà u dâ u tâ y anh ấ y mua cho tô i và o lầ n đầ u tiên chú ng tô i
ngủ cù ng nhau. Khô ng có ghi chú , nhưng tô i khô ng cầ n giả i thích. Đó là tấ t cả bằ ng chứ ng,
từ ng chi tiết cuố i cù ng mà anh ấ y có .

Câu chuyện lan truyền khắ p tiểu bang. Tin tứ c truyền hình địa phương chiếu mộ t đoạ n vớ i
nhữ ng cả nh quay nhanh về khuô n viên trườ ng Browick, sinh viên đi bộ trên nhữ ng con
đườ ng rợ p bó ng thô ng, ký tú c xá vá n trắ ng, tò a nhà hà nh chính vớ i mặ t tiền có cộ t. Có mộ t
cả nh quay kéo dà i củ a tò a nhà nhâ n vă n. Sau đó , cù ng mộ t bứ c ả nh củ a Strane và bên dướ i
nó là cá i tên viết sai chính tả củ a anh ấ y: JACOB CĂ NG THẲ NG .
Thờ i gian biến mấ t khi tô i lướ t qua cá c phầ n bình luậ n, bà i đă ng trên Facebook, chủ đề
Twitter, điện thoạ i củ a tô i thỉnh thoả ng kêu lên từ Google Alert mà tô i đã đặ t cho tên anh
ấ y. Trên má y tính xá ch tay củ a mình, tô i mở mườ i lă m tab cù ng mộ t lú c, chuyển từ tab nà y
sang tab khá c và khi xem xong tấ t cả cá c bình luậ n, tô i xem đoạ n tin tứ c. Lầ n đầ u tiên xem,
tô i đã phả i chạ y và o nhà vệ sinh và nô n ó i, nhưng tô i đã ép mình phả i ngồ i xem nhiều lầ n
đến mứ c tê dạ i. Khô ng có phả n ứ ng khi ả nh củ a Strane nhấ p nhá y trên mà n hình. Khi phá t
thanh viên nó i “cá o buộ c từ nă m họ c sinh khá c nhau”, tô i thậ m chí khô ng hề nao nú ng.
Sau khoả ng 24 giờ , câ u chuyện đi về phía nam. Nó đượ c cá c tờ bá o ở Boston và New York
đă ng tả i và sau đó mọ i ngườ i bắ t đầ u viết nhữ ng bà i suy nghĩ. Trong nỗ lự c là m phứ c tạ p
thêm xu hướ ng cá o buộ c vă n hó a hiện nay, họ đặ t tiêu đề cho cá c bà i bá o như “Sự tính toá n
nà y đã đi quá xa chưa?” và “Khi cá c cá o buộ c trở nên nghiêm trọ ng” và “Đã đến lú c nó i về
mố i nguy hiểm củ a nhữ ng lờ i buộ c tộ i mà khô ng có thủ tụ c tố tụ ng hợ p phá p.” Cá c phầ n suy
nghĩ có sự gó p mặ t củ a Taylor cù ng vớ i Strane, và từ cô ấ y, họ tạ o ra nguyên mẫ u củ a ngườ i
tố cá o quá nhiệt tình, mộ t chiến binh cô ng bằ ng xã hộ i thuộ c thế hệ thiên niên kỷ, ngườ i
khô ng bao giờ ngừ ng nghĩ về hậ u quả củ a hà nh độ ng củ a mình. Mộ t số ngườ i bả o vệ Taylor
trên mạ ng xã hộ i, nhưng nhữ ng tiếng nó i lớ n hơn lạ i phỉ bá ng cô ấ y. Họ gọ i cô là kẻ ích kỷ,
nhẫ n tâ m, kẻ giết ngườ i - bở i vì cá i chết củ a anh là do cô gâ y ra; cô ấ y đã đẩ y anh ta đến chỗ
tự tử . Ngườ i dẫ n chương trình podcast về quyền nam giớ i dà nh toà n bộ tậ p phim cho câ u
chuyện, gọ i Strane là nạ n nhâ n củ a sự chuyên chế củ a nữ quyền và nhữ ng ngườ i nghe củ a
anh ta theo đuổ i Taylor. Họ lấ y đượ c số điện thoạ i, địa chỉ nhà và nơi là m việc củ a cô . Taylor
đă ng lên Facebook ả nh chụ p mà n hình cá c email và tin nhắ n từ nhữ ng ngườ i đà n ô ng ẩ n
danh đe dọ a cưỡ ng hiếp, giết cô và chặ t xá c cô . Sau đó , và i giờ sau, cô ấ y biến mấ t. Hồ sơ củ a
cô ấ y bị khó a, tấ t cả nộ i dung cô ng khai đều biến mấ t. Nó xả y ra rấ t nhanh.
Trong khi đó , tô i liên tụ c gọ i điện nghỉ là m, nhiều ngà y khô ng có má y tính xá ch tay đang
mở , đầ u giườ ng củ a tô i chấ t đầ y giấ y gó i thự c phẩ m và chai rỗ ng. Tô i uố ng rượ u, hú t thuố c
và nghiên cứ u nhữ ng bứ c ả nh củ a Strane về tô i khi cò n là mộ t thiếu niên có khuô n mặ t trẻ
thơ, châ n tay gầ y gò . Trong đó , tô i trô ng trẻ đến khô ng thể tin đượ c, để ngự c trầ n và cườ i
toe toét, giơ tay về phía má y ả nh. Trong mộ t cả nh khá c, tô i đang ngồ i uể oả i trên ghế hà nh
khá ch trên toa xe ga củ a anh ấ y, nhìn thẳ ng và o camera. Trong mộ t cả nh khá c, tô i nằ m ú p
mặ t trên giườ ng củ a anh ấ y, tấ m ga kéo lên tậ n thắ t lưng. Tô i nhớ đã xem bứ c ả nh cuố i cù ng
sau khi anh ấ y chụ p nó và thấ y lạ khi anh ấ y nghĩ nó gợ i cả m, nhưng tô i cũ ng cố gắ ng nhìn
nhậ n nó theo cá ch đó . Tô i đã tự nhủ rằ ng nó giố ng như mộ t thứ gì đó trong mộ t video ca
nhạ c.
Tô i lấ y má y tính xá ch tay củ a mình, google “Fiona Apple Crime,” hiển thị video và thấ y
Fiona tuổ i teen, ủ rũ và uyển chuyển. Cô ấ y há t về việc trở thà nh mộ t cô gá i hư, và tô i nghĩ
đến ngườ i đã ly hô n hỏ i tô i điều nà y trong con hẻm phía sau quá n bar: Bạn có từng là một
cô gái hư không? Có vẻ như bạn đã rất tệ. Tô i nhớ Strane đã than thở về việc tô i đã biến anh
ấ y thà nh tộ i phạ m. Tô i nhìn thấ y sứ c mạ nh như vậ y trong đó . Lẽ ra tô i có thể tố ng anh ta
và o tù , và trong nhữ ng khoả nh khắ c bồ ng bộ t nhấ t củ a mình, tô i đã tưở ng tượ ng ra điều đó
—Strane trong mộ t phò ng giam nhỏ cô đơn, khô ng có việc gì là m ngoà i việc nghĩ về tô i.
Video kết thú c và tô i thu thậ p cá c bứ c ả nh, cấ t chú ng lạ i và o hộ p. Cá i hộ p chết tiệt đó .
Nhữ ng cô gá i bình thườ ng có hộ p đự ng thư tình và hoa cà i á o đã khô ; Tô i nhậ n đượ c mộ t
chồ ng sá ch khiêu dâ m trẻ em. Nếu thô ng minh, tô i sẽ đố t mọ i thứ , đặ c biệt là nhữ ng bứ c
ả nh, vì tô i biết đố i vớ i mộ t ngườ i bình thườ ng, chú ng sẽ trô ng như thế nà o, giố ng như thứ gì
đó bị tịch thu từ mộ t đườ ng dâ y buô n bá n tình dụ c, bằ ng chứ ng củ a mộ t tộ i á c rõ rà ng -
nhưng tô i khô ng bao giờ là m đượ c. Nó sẽ giố ng như tự thiêu chính mình vậ y.
Tô i tự hỏ i liệu tô i có thể bị bắ t vì chụ p ả nh chính mình khô ng. Tô i tự hỏ i liệu có phả i tô i
đang biến thà nh kẻ să n mồ i hay khô ng, liệu cá ch tô i hà o hứ ng vớ i cá c cô gá i tuổ i teen có nó i
lên điều gì đó về tô i khô ng. Tô i nghĩ về việc nhữ ng ngườ i lạ m dụ ng luô n bị lạ m dụ ng khi cò n
nhỏ . Ngườ i ta nó i đó là mộ t vò ng tuầ n hoà n, có thể trá nh đượ c nếu bạ n sẵ n lò ng thự c hiện
cô ng việc. Nhưng tô i lạ i lườ i đổ rá c, lườ i dọ n dẹp. Khô ng, điều nà y thậ m chí khô ng á p dụ ng
cho tô i. Tô i khô ng bị ngượ c đã i, khô ng phả i như thế.
Đừ ng suy nghĩ nữ a. Hã y để bả n thâ n đau buồ n - nhưng là m sao tô i có thể đau buồ n khi chưa
có cá o phó , khô ng có gì về đá m tang, chỉ có nhữ ng bà i viết nà y củ a ngườ i lạ ? Tô i khô ng biết
ai sẽ sắ p xếp mộ t đá m tang, có thể là em gá i anh ấ y số ng ở Idaho? Nhưng dù có tang lễ thì ai
sẽ đi? Tô i khô ng thể đi đượ c. Mọ i ngườ i sẽ nhìn thấ y tô i và họ sẽ biết. Hãy kể cho tôi nghe
chuyện gì đã xảy ra, họ sẽ nó i vậ y. Hãy cho chúng tôi biết hắn đã làm gì với bạn.
Đầ u ó c tô i bắ t đầ u choá ng vá ng, phò ng ngủ củ a tô i độ t nhiên như đượ c thắ p sá ng bở i mộ t
ngọ n đèn nhấ p nhá y, nên tô i uố ng mộ t ly Ativan, hú t mộ t điếu thuố c rồ i nằ m ngử a. Tô i luô n
để viên thuố c ngấ m và o trong trướ c khi quyết định có nên thự c hiện thêm mộ t vò ng nữ a
hay khô ng. Tô i khô ng bao giờ đi quá đà . Tô i cẩ n thậ n, đó là lý do tạ i sao tô i biết vấ n đề củ a
mình ở mứ c độ nhẹ, thậ m chí nếu tô i gặ p vấ n đề, điều mà có thể tô i khô ng gặ p phả i.
Tố t rồ i. Đồ uố ng, cá i bình, Ativan, thậ m chí cả Strane—tấ t cả đều ổ n. Khô ng có gì. Nó bình
thườ ng. Tấ t cả nhữ ng ngườ i phụ nữ thú vị đều có ngườ i yêu lớ n tuổ i hơn khi họ cò n trẻ. Đó
là mộ t nghi thứ c chuyển giao. Bạ n bướ c và o mộ t cô gá i và bướ c ra khô ng hẳ n là mộ t phụ nữ
mà gầ n gũ i hơn, mộ t cô gá i ý thứ c hơn về bả n thâ n và sứ c mạ nh củ a chính mình. Tự nhậ n
thứ c là mộ t điều tố t. Nó dẫ n tớ i sự tự tin, biết đượ c vị trí củ a mình trên thế giớ i. Anh ấ y
khiến tô i nhìn nhậ n bả n thâ n mình theo cá ch mà mộ t cậ u bé ở độ tuổ i củ a tô i khô ng bao giờ
có thể là m đượ c. Khô ng ai có thể thuyết phụ c tô i rằ ng tô i sẽ tố t hơn nếu tô i giố ng như
nhữ ng cô gá i khá c ở trườ ng, là m cô ng việc thổ i kèn và tay châ n, tấ t cả nhữ ng cô ng việc lao
độ ng vô tậ n đó , trướ c khi bị coi là mộ t con đĩ và bị vứ t bỏ . Ít nhấ t Strane cũ ng yêu tô i. Ít
nhấ t tô i cũ ng biết cả m giá c đượ c tô n thờ như thế nà o. Anh ấ y ngã xuố ng dướ i châ n tô i trướ c
khi hô n tô i.
Mộ t chu kỳ khá c—uố ng, hú t thuố c, nuố t. Tô i muố n đủ thấ p để trượ t xuố ng dướ i mặ t nướ c
và bơi mà khô ng cầ n khô ng khí. Anh là ngườ i duy nhấ t hiểu đượ c mong muố n đó . Khô ng
phả i chết, mà là đã chết rồ i. Tô i nhớ đã cố gắ ng giả i thích điều đó vớ i Ira. Chỉ cầ n mộ t cá i
nhìn thoá ng qua cũ ng đủ khiến anh lo lắ ng, và lo lắ ng khô ng bao giờ dẫ n đến điều gì tố t đẹp.
Lo lắ ng khiến ngườ i ta lao và o nơi họ khô ng thuộ c về. Bấ t cứ khi nà o tô i nghe thấ y câ u
“Vanessa, tô i lo lắ ng cho bạ n”, cuộ c đờ i tô i như tan vỡ .
Whiskey, pot, khô ng cò n Ativan nữ a. Tô i biết giớ i hạ n củ a mình. Tô i có mộ t cá i đầ u tỉnh tá o,
bấ t chấ p tấ t cả nhữ ng điều nà y. Tô i có thể tự chă m só c bả n thâ n mình. Hã y nhìn tô i - tô i ổ n.
Tô i ổ n.
Tô i vớ i lấ y má y tính xá ch tay củ a mình, phá t lạ i video. Cá c cô gá i tuổ i teen quằ n quạ i trong
bộ đồ ló t trong khi nhữ ng ngườ i đà n ô ng giấ u mặ t hướ ng đầ u và tay xuố ng. Fiona Apple bị
cưỡ ng hiếp khi cô mớ i 12 tuổ i. Tô i nhớ cô ấ y đã nó i về điều đó trong mộ t cuộ c phỏ ng vấ n
khi tô i 12 tuổ i. Cô ấ y nó i về điều đó mộ t cá ch cở i mở , từ r phá t ra từ cô ấ y như thể nó cũ ng
giố ng như bấ t kỳ từ nà o khá c. Nó xả y ra bên ngoà i că n hộ củ a cô ấ y; trong suố t thờ i gian
ngườ i đà n ô ng là m việc đó , cô có thể nghe thấ y tiếng con chó củ a mình sủ a qua cử a. Tô i nhớ
mình đã khó c vì chi tiết đó khi ô m con chó chă n cừ u già củ a chú ng tô i, nhữ ng giọ t nướ c mắ t
nó ng hổ i tô i vù i và o bộ lô ng củ a nó . Khi đó tô i khô ng có lý do gì để quan tâ m đến chuyện
hiếp dâ m - tô i là mộ t đứ a trẻ may mắ n, đượ c an toà n và đượ c yêu thương mộ t cá ch chắ c
chắ n - nhưng câ u chuyện đó đã tá c độ ng mạ nh đến tô i. Bằ ng cá ch nà o đó tô i đã cả m nhậ n
đượ c điều gì đang đến vớ i mình ngay lú c đó . Tuy nhiên, thự c sự thì cô gá i nà o lạ i khô ng như
vậ y? Nó lờ mờ bao quanh bạ n, mố i đe dọ a bạ o lự c đó . Họ khắ c sâ u mố i nguy hiểm và o đầ u
bạ n cho đến khi bạ n bắ t đầ u cả m thấ y điều đó là khô ng thể trá nh khỏ i. Bạ n lớ n lên tự hỏ i
khi nà o điều đó cuố i cù ng sẽ xả y ra.
Tô i google “Bà i phỏ ng vấ n củ a Fiona Apple” và đọ c cho đến khi mắ t tô i mờ đi. Mộ t dò ng
trong bà i bá o SPIN năm 1997 về cù ng mộ t video ca nhạ c khiến tô i bậ t cườ i nứ c nở : “Xem
xong, bạ n cũ ng cả m thấ y rù ng rợ n như Humbert Humbert vậ y”. Nếu tô i kéo đủ mạ nh sợ i
dâ y nà o đó , thì lolita sẽ xuấ t hiện. Ở phầ n sau củ a bà i bá o, Fiona hỏ i ngườ i phỏ ng vấ n mộ t
loạ t câ u hỏ i về kẻ đã hiếp dâ m cô : “Cầ n bao nhiêu sứ c lự c để là m tổ n thương mộ t bé gá i? Cô
gá i cầ n bao nhiêu sứ c lự c để vượ t qua? Bạ n nghĩ ai trong số họ mạ nh hơn? Cá c câ u hỏ i treo
ở đó , câ u trả lờ i rõ rà ng - cô ấ y là ngườ i mạ nh mẽ. Tô i cũ ng mạ nh mẽ, mạ nh mẽ hơn bấ t cứ
ai từ ng khen ngợ i tô i.
Khô ng phả i là tô i đã bị cưỡ ng hiếp. Khô ng bị hiếp dâ m. Strane đô i khi là m tổ n thương tô i,
nhưng khô ng bao giờ như vậ y. Mặ c dù tô i có thể khẳ ng định anh ta đã cưỡ ng hiếp tô i và tô i
chắ c chắ n rằ ng tô i sẽ đượ c tin tưở ng. Tô i có thể tham gia và o phong trà o phụ nữ đố i phó
phụ nữ xếp hà ng trên tườ ng vớ i mọ i điều tồ i tệ đã từ ng xả y ra vớ i họ , nhưng tô i sẽ khô ng
nó i dố i để hò a nhậ p. Tô i sẽ khô ng gọ i mình là nạ n nhâ n. Nhữ ng ngườ i phụ nữ như Taylor
tìm thấ y sự thoả i má i khi gắ n nhã n hiệu đó và điều đó thậ t tuyệt vờ i đố i vớ i họ , nhưng tô i là
ngườ i mà anh ấ y đã gọ i khi anh ấ y đang trên bờ vự c. Chính anh ấ y đã nó i điều đó - vớ i tô i
thì khá c. Anh yêu tô i, anh yêu tô i.

Khi tô i bướ c và o vă n phò ng củ a Ruby, cô ấ y nhìn tô i mộ t cá i và nó i, “Anh dạ o nà y khô ng ổ n


chú t nà o.”
Tô i cố ngướ c mắ t lên để nhìn và o mắ t cô ấ y nhưng chỉ nhìn thấ y chiếc khă n pashmina mà u
cam quấ n quanh vai cô ấ y.
“Chuyện gì đã xả y ra vậ y?”
Tô i liếm mô i. “Tô i đang đau buồ n. Tô i đã mấ t đi mộ t ngườ i quan trọ ng vớ i mình.”
Cô đưa tay lên ngự c. “Khô ng phả i mẹ cậ u.”
“Khô ng,” tô i nó i. "Mộ t ngườ i nà o khá c."
Cô ấ y đợ i tô i giả i thích; cá i cau mà y củ a cô ấ y sâ u sắ c hơn khi từ ng giâ y trô i qua. Tô i thườ ng
rấ t thẳ ng thắ n khi đến vă n phò ng củ a cô ấ y đã chuẩ n bị sẵ n mộ t số chủ đề mà tô i muố n đề
cậ p đến. Cô ấ y chưa bao giờ phả i moi mó c bấ t cứ điều gì từ tô i.
Tô i hít mộ t hơi. “Nếu tô i nó i vớ i bạ n về điều gì đó bấ t hợ p phá p, bạ n có phả i bá o cá o điều đó
khô ng?”
Cô trả lờ i chậ m rã i, mấ t cả nh giá c. “Cò n tù y. Nếu anh nó i vớ i tô i rằ ng anh đã giết ai đó , tô i sẽ
phả i bá o cá o việc đó .”
“Tô i khô ng giết ai cả .”
“Tô i khô ng nghĩ vậ y.”
Cô ấ y đang chờ tô i giả i thích và độ t nhiên cả m thấ y thậ t buồ n cườ i, thậ t bẽn lẽn.
“Nỗ i đau buồ n tô i đang trả i qua có liên quan đến sự lạ m dụ ng,” tô i nó i. “Hoặ c nhữ ng điều
mà ngườ i khá c cho là lạ m dụ ng. Tô i khô ng nghĩ đó là sự lạ m dụ ng. Tô i chỉ muố n đả m bả o
rằ ng bạ n sẽ khô ng nó i cho ai biết nếu tô i khô ng muố n.”
“Có phả i chú ng ta đang nó i về sự lạ m dụ ng đã xả y ra vớ i bạ n khô ng?”
Tô i gậ t đầ u, mắ t dá n chặ t và o cử a sổ phía trên vai cô ấ y.
Cô nó i: “Tô i khô ng thể chia sẻ bấ t cứ điều gì bạ n nó i vớ i tô i mà khô ng có sự cho phép rõ
rà ng củ a bạ n.
“Nếu chuyện đó xả y ra khi tô i chưa đủ tuổ i thì sao?”
Đô i mắ t cô chớ p chớ p, chớ p chớ p và i cá i. “Khô ng thà nh vấ n đề. Bâ y giờ bạ n đã trưở ng
thà nh rồ i.”
Tô i lấ y điện thoạ i ra khỏ i tú i và đưa cho tô i, bà i bá o về vụ tự tử củ a Strane đã đượ c tả i sẵ n.
Mặ t Ruby tố i sầ m lạ i khi cô ấ y cuộ n giấ y. "Điều nà y có liên quan đến bạ n?"
“Đó là giá o viên, ngườ i . . .” Tô i ngậ p ngừ ng, muố n giả i thích nhưng khô ng có từ ngữ nà o ở
đó . Họ khô ng tồ n tạ i. “Tô i đã nhắ c đến anh ấ y mộ t lầ n. Khô ng biết cậ u có nhớ khô ng.”
Đó là nhữ ng thá ng trướ c, khi tô i và cô ấ y vẫ n cò n quen nhau. Hồ i đó , và o cuố i buổ i tậ p, cô
ấ y sẽ hỏ i tô i nhữ ng câ u hỏ i thô ng thườ ng, chẳ ng hạ n như mộ t vò ng hồ i chiêu sau mộ t thờ i
gian dà i tậ p luyện—tô i lớ n lên ở đâ u, tô i là m gì để giả i trí—nhữ ng chuyện nhà m chá n bình
thườ ng. Mộ t tuầ n nọ , cô ấ y hỏ i tô i về việc viết lá ch, về việc họ c ở trườ ng đạ i họ c, tô i thự c sự
đam mê nó ở độ tuổ i nà o. Cô ấ y hỏ i, “Bạ n có đượ c khuyến khích bở i giá o viên cụ thể nà o
khô ng?” Đó là mộ t câ u hỏ i vô thưở ng vô phạ t, nhưng nó khiến mặ t tô i như vỡ vụ n. Khô ng
phả i vì khó c mà vì choá ng vá ng - thở hổ n hển, cườ i khú c khích. Tô i nú p sau hai bà n tay và
lén nhìn qua kẽ ngó n tay trong khi Ruby sử ng số t nhìn theo.
Cuố i cù ng, tô i cố gắ ng nó i: “Có mộ t giá o viên rấ t khích lệ, nhưng việc đó thậ t phứ c tạ p.” Và
khi tô i nó i điều đó , mộ t bầ u khô ng khí nặ ng nề hơn đã ậ p và o vă n phò ng. Cứ như thể Strane
đã sử dụ ng cơ thể củ a tô i để lộ diện.
“Có mộ t câ u chuyện ở đó ,” Ruby nó i.
Vẫ n cò n bă n khoă n, tô i gậ t đầ u.
Sau đó , rấ t lặ ng lẽ, cô hỏ i, "Anh có yêu anh ấ y khô ng?" Tô i khô ng biết mình đã trả lờ i thế
nà o. Chắ c hẳ n tô i đã đồ ng ý bằ ng cá ch nà y hay cá ch khá c, rồ i chú ng tô i tiếp tụ c, nó i về
chuyện khá c, nhưng tô i bị câ u hỏ i đó là m choá ng vá ng. Tô i vẫ n vậ y. Tá c nhâ n ngụ ý - tô i đã
yêu anh ấ y phả i khô ng? Tô i khô ng nghĩ có ai mà tô i tâ m sự từ ng hỏ i tô i điều đó . Chỉ khi tô i
ngủ vớ i anh ấ y, mọ i chuyện bắ t đầ u như thế nà o, hay kết thú c như thế nà o, khô ng bao giờ
nếu tô i yêu anh ấ y. Sau khi buổ i họ c đó kết thú c, chú ng tô i khô ng nó i về chuyện đó nữ a.
Đố i diện vớ i tô i, miệng Ruby há hố c. “Đâ y là anh ấ y à ?”
“Tô i xin lỗ i,” tô i nó i. “Tô i biết đâ y là mộ t vấ n đề lớ n xả y ra vớ i bạ n.”
“Đừ ng xin lỗ i.” Cô ấ y đọ c thêm mộ t lú c nữ a, rồ i đặ t điện thoạ i ú p xuố ng chiếc bà n nhỏ giữ a
chú ng tô i và nhìn thẳ ng và o mắ t tô i. Hỏ i tô i muố n bắ t đầ u từ đâ u.
Cô ấ y kiên nhẫ n khi nhữ ng lờ i nó i tuô n ra từ tô i. Tô i cố gắ ng hết sứ c để đưa ra mộ t bả n tó m
tắ t ngắ n gọ n - nó bắ t đầ u như thế nà o, nó tiếp tụ c như thế nà o. Tô i khô ng nó i về cả m xú c, về
nhữ ng gì nó đã là m vớ i tô i, nhưng sự thậ t cũ ng đủ khiến cô ấ y kinh hoà ng. Mặ c dù tô i khô ng
chắ c mình có nhậ n ra nỗ i kinh hoà ng nếu tô i khô ng giỏ i đọ c cô ấ y hay khô ng. Cô giữ nó
trong mắ t mình.
Và o cuố i giờ , cô ấ y gọ i tô i là ngườ i dũ ng cả m - vì đã tâ m sự , đã tin tưở ng. “Tô i rấ t vinh dự ,”
cô nó i, “bạ n đã chọ n chia sẻ điều nà y vớ i tô i.”
Rờ i khỏ i vă n phò ng củ a cô ấ y, tô i tự hỏ i mình đã đưa ra quyết định từ khi nà o, liệu tô i có
quyết tâ m nó i ra điều gì đó trong đầ u mình khô ng, liệu điều đó có nằ m trong tầ m kiểm soá t
củ a tô i hay khô ng.
Trên đườ ng về nhà , tô i bị thú c đẩ y bở i cơn cuồ ng thú tộ i, cả m giá c nhẹ nhõ m độ t ngộ t sau
khi đượ c trú t bỏ gá nh nặ ng. Tô i trá nh mộ t nhó m khá ch du lịch, ngườ i nà y nó i vớ i ngườ i
khá c: “Tô i chưa bao giờ thấ y nhiều tà n thuố c đến vậ y. Tô i nghĩ nơi nà y lẽ ra phả i đẹp.” Tô i
nghĩ về việc, trong suố t buổ i họ c, Ruby đố i xử vớ i tô i như mộ t con thú lá u lỉnh sẵ n sà ng bỏ
chạ y, sự cẩ n thậ n củ a cô ấ y phả n á nh cá ch tiếp cậ n chậ m chạ p củ a Strane. Anh ấ y thậ n trọ ng
biết bao, đầ u tiên tự a đầ u gố i và o đù i tô i, mộ t việc nhỏ như vậ y có thể là mộ t tai nạ n, sau đó
đặ t tay lên đầ u gố i tô i, vỗ nhẹ, mộ t cử chỉ thâ n thiện mà mọ i ngườ i thườ ng là m vớ i nhau.
Pat-pat-pat. Tô i đã từ ng thấ y giá o viên ô m họ c sinh trướ c đâ y, khô ng có gì to tá t cả . Mọ i
chuyện chỉ tă ng tố c sau đó , khi anh ấ y biết tô i đồ ng ý vớ i điều đó - và đó khô ng phả i là sự
đồ ng ý khi luô n đượ c hỏ i bạ n muố n gì sao? Tô i có muố n anh ấ y hô n tô i khô ng? Tô i có muố n
anh ấ y chạ m và o tô i khô ng? Tô i có muố n anh ta đụ tô i khô ng? Từ từ đượ c dẫ n và o ngọ n lử a
- tạ i sao mọ i ngườ i lạ i sợ phả i thừ a nhậ n cả m giá c đó có thể tuyệt vờ i như thế nà o? Đượ c
chả i chuố t là đượ c yêu thương và nâ ng niu như mộ t mó n đồ quý giá , tinh tế.
Khi tô i đã ở trong bầ u khô ng khí ngộ t ngạ t trong că n hộ củ a mình, cơn hưng cả m giả m dầ n
rồ i giả m bớ t khi tô i nhìn và o mớ hỗ n độ n tầ m thườ ng củ a chiếc giườ ng chưa dọ n và quầ y
bếp đượ c bao phủ bở i giấ y gó i thự c phẩ m, cuố n lịch trên tủ lạ nh mà Ruby đã nhờ tô i là m
và i thá ng trướ c. , mỗ i ngà y phả i là m mộ t số cô ng việc cơ bả n đến mứ c đá ng xấ u hổ —giặ t
giũ , đổ rá c, mua đồ tạ p hó a, trả tiền thuê nhà —nhữ ng việc có lẽ đến mộ t cá ch tự nhiên vớ i
hầ u hết mọ i ngườ i. Nếu khô ng nhìn thấ y nhữ ng nhiệm vụ nà y đượ c viết rõ rà ng trướ c mắ t,
tô i sẽ đi loanh quanh trong bộ quầ n á o bẩ n thỉu, số ng bằ ng khoai tâ y chiên mua ở cử a hà ng
gó c phố .
Dò ng Polaroid trả i dà i khắ p phò ng khá ch củ a tô i, bộ đồ ngủ mà u dâ u tâ y treo trên bộ tả n
nhiệt. Tô i tự hỏ i mình đã đạ t đến mứ c độ điên rồ nà o và có thể đi xa hơn bao nhiêu, bao
nhiêu bướ c nữ a cho đến khi tô i trở thà nh mộ t ngườ i phụ nữ trèo lên cử a sổ để số ng khô ng
giá n đoạ n trong quá khứ bẩ n thỉu củ a mình. Tô i nó i vớ i Ruby rằ ng tô i đã tưở ng tượ ng ra
chuyện nà y rồ i - anh ấ y sắ p chết, chuyện đó có thể xả y ra như thế nà o, cả m giá c sẽ ra sao.
Anh ấ y hơn tô i hai mươi bả y tuổ i; Tô i đã đượ c chuẩ n bị. Nhưng tô i hình dung ra cả nh anh
khô héo và bấ t lự c, ngướ c nhìn tô i từ trên giườ ng bệnh. Anh ấ y sẽ để lạ i cho tô i mộ t thứ gì
đó có thậ t: ngô i nhà , chiếc xe củ a anh ấ y, hay chỉ là tiền. Giố ng như Humbert ở đoạ n cuố i,
đưa cho Lo chiếc phong bì chứ a đầ y tiền mặ t, mộ t khoả n thanh toá n hữ u hình cho tấ t cả
nhữ ng gì anh đã bắ t cô phả i trả i qua.
Tạ i mộ t thờ i điểm trong buổ i họ c, Ruby nó i rằ ng có vẻ như tô i đã tích tụ quá nhiều thứ bên
trong mình, tô i sẵ n sà ng bù ng nổ . Cô ấ y khiến tâ m trí tô i bùng cháy vì muố n nó i chuyện.
“Chú ng ta sẽ phả i cẩ n thậ n,” cô nó i, “và khô ng nên là m quá sớ m.”
Nhưng đứ ng trong phò ng khá ch, tô i tưở ng tượ ng cả m giá c liều lĩnh sẽ như thế nà o. Tô i
nghẹt thở khi nghĩ đến điều gì sẽ xả y ra nếu tô i đổ mộ t dò ng xă ng lên tấ t cả nhữ ng bằ ng
chứ ng nà y, từ con số ba mươi hai cho đến con số mườ i lă m. Đố ng đổ ná t tô i sẽ gâ y ra nếu
tô i là m rơi que diêm và để nó chá y.
2001
Đang là đầ u thá ng Sá u, ngà y nắ ng đầ u tiên sau hai tuầ n mưa dầ m. Ruồ i đen đã đi hết
nhưng muỗ i thì dà y đặ c, bu quanh chú ng tô i khi chú ng tô i kéo phao bơi qua sâ n xuố ng hồ .
Bố và tô i ngồ i đố i diện nhau, mỗ i ngườ i cầ m mộ t má i chèo, dìu nó vượ t qua nhữ ng tả ng đá
xuố ng vù ng nướ c sâ u, tạ i đâ y bố gắ n và o mỏ neo, thá o phao. Chú ng tô i ngồ i mộ t lú c trên
phao, Bố mộ t châ n đung đưa trong nướ c, tô i co đầ u gố i lên ngự c, che bộ đồ tắ m cũ xộ c xệch,
thun đã mụ c ná t, dâ y đai că ng ra buộ c lạ i cho khỏ i rơi. xuố ng cá nh tay củ a tô i. Trên bờ , Babe
đi đi lạ i lạ i và quầ n dà i, dâ y xích củ a cô ấ y buộ c và o thâ n câ y thô ng. Khô ng ai trong chú ng
tô i há o hứ c bơi trở về nhà . Chưa có đủ ngà y nó ng; nướ c vẫ n lạ nh.
Nhìn qua mặ t hồ , á nh nắ ng chiếu thẳ ng xuố ng đá y, tô i có thể nhìn thấ y nhữ ng khú c gỗ chìm
cò n só t lạ i từ hà ng tră m nă m trướ c, hồ i hồ và khu rừ ng xung quanh cò n thuộ c sở hữ u củ a
mộ t nhà má y khai thá c gỗ . Gầ n bờ hơn, cá thá i dương bả o vệ tổ trứ ng củ a chú ng, nhữ ng
vò ng trò n cá t hoà n hả o đượ c dọ n sạ ch bằ ng vâ y đuô i củ a chú ng. Nhữ ng con chuồ n chuồ n
phó ng trên mặ t nướ c, cơ thể dà i củ a chú ng hợ p nhấ t vớ i nhau, tìm kiếm mộ t nơi an toà n để
giao phố i. Hai con đậ u trên cẳ ng tay tô i, thâ n mà u xanh điện, đô i cá nh trong suố t.
“Có vẻ như con đang là m tố t hơn,” bố nó i.
Đó là cá ch chú ng ta nó i về Strane bâ y giờ , Browick, mọ i thứ đã xả y ra - nhữ ng lờ i á m chỉ
lả ng trá nh. Đâ y là lầ n gầ n nhấ t mà bấ t cứ ai từ ng đề cậ p đến nó . Bố luô n để mắ t tớ i Babe khi
ở trên bờ , khô ng nhìn qua để kiểm tra phả n ứ ng củ a tô i. Tô i để ý thấ y bâ y giờ bố là m vậ y
rấ t nhiều, trá nh nhìn tô i, và tô i biết đó là vì nhữ ng gì đã xả y ra, nhưng tô i tự nhủ đó là vì tô i
đã số ng xa trườ ng hai nă m, vì tô i lớ n hơn, vì bố muố n nhìn như thế nà o. vớ i cô con gá i tuổ i
teen củ a mình trong bộ đồ bơi chả y xệ.
Tô i khô ng nó i gì, nhìn chằ m chằ m và o nhữ ng con chuồ n chuồ n. Tô i thự c sự cả m thấ y tố t
hơn, hoặ c ít nhấ t là tố t hơn so vớ i mộ t thá ng trướ c khi tô i rờ i Browick, nhưng phả i thừ a
nhậ n rằ ng tô i cả m thấ y quá giố ng như phả i tiếp tụ c.
“Có lẽ nên giả i quyết chuyện nà y thô i.” Anh đứ ng dậ y, lặ n xuố ng nướ c. Khi đầ u anh ấ y nhô
lên trở lạ i, anh ấ y hét lên mộ t tiếng. “Judas Priest, lạ nh quá .” Anh ấ y nhìn về phía tô i. “Anh
có và o khô ng?”
“Tô i sẽ đợ i và i phú t.”
"Tù y bạ n thô i."
Tô i nhìn anh ấ y di chuyển qua là n nướ c để trở lạ i bờ , nơi Babe đang đợ i, sẵ n sà ng liếm
nhữ ng giọ t nướ c trên ố ng châ n củ a anh ấ y. Tô i nhắ m mắ t lạ i và nghe thấ y tiếng nướ c vỗ và o
thà nh phao, tiếng kêu củ a con chim sẻ, tiếng chim hét và chim bồ câ u tang. Khi tô i cò n nhỏ ,
bố mẹ tô i thườ ng nó i tô i giố ng như mộ t con chim bồ câ u than khó c, luô n hờ n dỗ i, luô n buồ n
bã .
Khi tô i lặ n xuố ng, cá i lạ nh choá ng vá ng đến nỗ i trong tích tắ c tô i khô ng thể bơi, khô ng thể
cử độ ng, cơ thể tô i nghiêng về phía đá y xanh đen, nhưng rồ i—sự kéo nhẹ nhà ng trở lạ i mặ t
nướ c, mặ t tô i hướ ng lên trên, hướ ng về phía mặ t trờ i.
Khi tô i bướ c qua sâ n về nhà , bụ ng tô i thắ t lạ i khi nhìn thấ y xe củ a mẹ đậ u trên đườ ng. Đi
là m về, cô ấ y mua mộ t chiếc bá nh pizza. “Lấ y mộ t cá i đĩa đi,” bố nó i. Anh ta gấ p miếng bá nh
củ a mình là m đô i, cắ n mộ t miếng lớ n.
Mẹ thả ví xuố ng quầ y, cở i già y ra và nhậ n ra tô i trong bộ đồ bơi và má i tó c ướ t. “Vanessa, vì
Chú a, lấ y khă n tắ m đi. Cậ u đang nhỏ giọ t khắ p sà n nhà đấ y.”
Tô i phớ t lờ cô ấ y và kiểm tra chiếc bá nh pizza, nhữ ng miếng xú c xích và pho má t. Dù đó i
đến mứ c tay tô i run rẩ y nhưng tô i vẫ n nhă n mặ t. "Kinh quá . Nhìn và o dầ u mỡ đó . Kinh
tở m."
“Đượ c thô i,” mẹ nó i. “Đừ ng ă n nó .”
Cả m nhậ n đượ c mộ t cuộ c đá nh nhau, bố di chuyển ra khỏ i bếp, và o phò ng khá ch và trố n
thoá t khỏ i chiếc TV.
“Thay và o đó tô i nên ă n gì đâ y? Mọ i thứ trong ngô i nhà nà y đều khô ng ă n đượ c.”
Cô chạ m hai ngó n tay lên trá n. “Vanessa, là m ơn. Tô i khô ng có tâ m trạ ng."
Tô i mở cử a tủ , lấ y ra mộ t cá i lon. “Thịt bò bă m đó ” - tô i kiểm tra ngà y thá ng - “hết hạ n hai
nă m rồ i. Ồ . Ừ m.”
Mẹ chộ p lấ y cá i lon, ném và o thù ng rá c. Cô quay ngườ i, đi và o phò ng tắ m và đó ng sầ m cử a
lạ i.
Sau nà y, khi tô i nằ m trên giườ ng vớ i cuố n sổ tay củ a mình, viết ra nhữ ng cả nh tượ ng khô ng
ngừ ng tua lạ i trong đầ u - Strane chạ m và o tô i lầ n đầ u tiên sau bà n là m việc củ a anh ấ y,
nhữ ng đêm tô i ở nhà anh ấ y, nhữ ng buổ i chiều trong vă n phò ng anh ấ y - Mẹ xuấ t hiện hai
lá t bá nh pizza. Cô ấ y đặ t chiếc đĩa lên tủ đầ u giườ ng củ a tô i, ngồ i xuố ng mép giườ ng.
“Có lẽ chú ng ta có thể đi du lịch dọ c bờ biển và o cuố i tuầ n nà y,” cô nó i.
“Và là m gì?” Tô i lẩ m bẩ m. Tô i khô ng nhìn lên khỏ i cuố n sổ củ a mình nhưng tô i có thể cả m
nhậ n đượ c sự tổ n thương củ a cô ấ y. Cô ấ y đang cố gắ ng kéo tô i trở lạ i là mộ t đứ a trẻ, trở lạ i
khi tô i và cô ấ y khô ng bao giờ cầ n phả i làm bấ t cứ điều gì, khi chú ng tô i chỉ cầ n lên xe và đi
ra ngoà i, hạ nh phú c khi đượ c ở bên nhau.
Cô ấ y nhìn xuố ng nhữ ng trang sổ tay, nghiêng đầ u xem tô i đang viết gì. Lớp học , bàn học và
Strane lặ p đi lặ p lạ i.
Tô i lậ t cuố n sổ lạ i. "Bạ n có phiền?"
“Vanessa,” cô thở dà i.
Chú ng tô i nhìn nhau chằ m chằ m, đô i mắ t cô ấ y lướ t qua khuô n mặ t tô i, tìm kiếm nhữ ng
thay đổ i ở tô i, hoặ c có thể là dấ u hiệu củ a điều gì đó quen thuộ c. Cô ấ y biết. Đó là tấ t cả
nhữ ng gì tô i có thể nghĩ mỗ i khi cô ấ y nhìn tô i—cô ấ y biết . Lú c đầ u tô i sợ cô ấ y sẽ liên lạ c
vớ i Browick hoặ c cả nh sá t, hoặ c ít nhấ t là nó i vớ i bố . Trong nhiều tuầ n, mỗ i khi điện thoạ i
reo, cơ thể tô i lạ i chuẩ n bị tinh thầ n cho nhữ ng hậ u quả khô ng thể trá nh khỏ i. Nhưng nó
chưa bao giờ xả y ra. Cô ấ y đang giữ bí mậ t củ a tô i.
“Nếu khô ng có chuyện gì xả y ra,” cô nó i, “bạ n cầ n phả i tìm ra cá ch để nó qua đi.”
Cô ấ y vỗ nhẹ và o tay tô i khi đứ ng dậ y, phớ t lờ việc tô i giậ t mình ra khỏ i tầ m vớ i. Cô ấ y để
cử a phò ng ngủ củ a tô i mở nử a chừ ng và tô i đứ ng dậ y đó ng cử a lạ i.
Để nó đi. Khi lầ n đầ u tiên tô i nhậ n ra cô ấ y sẽ khô ng nó i vớ i ai, tô i cả m thấ y nhẹ nhõ m,
nhưng bâ y giờ , nó bắ t đầ u chuyển thà nh mộ t điều gì đó giố ng như sự thấ t vọ ng. Bở i vì có vẻ
như thỏ a thuậ n là nếu bạn muốn tôi giữ bí mật này thì chúng ta phải giả vờ như nó chưa
từng xảy ra - và tô i khô ng thể là m điều đó . Tô i sẽ nhớ mọ i thứ kỹ cà ng nhấ t có thể. Tô i sẽ
số ng trong nhữ ng ký ứ c nà y cho đến khi tô i có thể gặ p lạ i anh ấ y.

hè kéo dà i. Ban đêm, tô i nằ m trên giườ ng và nghe tiếng lũ điên la hét. Ban ngà y, khi bố mẹ
đi là m, tô i đi bộ trên con đườ ng đấ t và há i nhữ ng quả mâ m xô i dạ i về là m bá nh xèo, rướ i
nướ c si-rô và ă n cho đến khi phá t ngá n. Tô i nằ m trong sâ n, ú p mặ t xuố ng đá m cỏ cua và
nghe Babe đi loanh quanh trong hồ tìm cá . Nhữ ng giọ t nướ c bắ n lên lưng tô i khi cô ấ y lắ c
ngườ i cho khô ngườ i, mũ i cô ấ y dụ i và o gá y tô i như muố n hỏ i tô i có ổ n khô ng.
Tô i chọ n coi đâ y là khoả ng thờ i gian tạ m lắ ng trong câ u chuyện củ a mình, khoả ng thờ i gian
bị trụ c xuấ t thử thá ch lò ng trung thà nh củ a tô i nhưng cuố i cù ng sẽ khiến tô i mạ nh mẽ hơn.
Tô i đã chấ p nhậ n rằ ng tô i khô ng thể liên lạ c vớ i Strane, ít nhấ t là khô ng sớ m. Ngay cả khi bố
mẹ tô i khô ng kiểm tra ID ngườ i gọ i và hó a đơn điện thoạ i, tô i tưở ng tượ ng cá c đườ ng dâ y
bị nghe lén, email bị theo dõ i. Mộ t cuộ c điện thoạ i từ tô i và anh ta có thể bị sa thả i. Cả nh sá t
có thể xuấ t hiện trướ c cử a nhà anh ta. Thậ t kỳ lạ khi nghĩ mình nguy hiểm đến thế, nhưng
hã y nhìn xem chuyện gì đã xả y ra—tô i vừ a kịp mở miệng và đã đưa chú ng ta đến bờ vự c
thả m họ a.
Tấ t cả nhữ ng gì tô i có thể là m là chịu đự ng. Chèo xuồ ng ra giữ a hồ và để nó trô i trở lạ i bờ ,
đọ c lolita lầ n thứ mộ t triệu và xem xét kỹ lưỡ ng nhữ ng chú thích đã phai mà u củ a Strane.
Hã y nhìn xuố ng trang 140, khi Humbert và Lo ở trong xe và o buổ i sá ng sau khi họ là m tình
lầ n đầ u tiên, nơi có mộ t dò ng đượ c gạ ch châ n bằ ng thứ gì đó trô ng như mự c tươi hơn: “Đó
là mộ t điều gì đó khá đặ c biệt, cả m giá c đó : mộ t cả m giá c ngộ t ngạ t, gớ m ghiếc. rà ng buộ c
như thể tô i đang ngồ i vớ i hồ n ma nhỏ củ a ngườ i mà tô i vừ a giết.” Hã y nghĩ đến việc Strane
chở tô i trở lạ i trườ ng sau đêm đầ u tiên ở nhà anh ấ y, anh ấ y đã quan sá t tô i kỹ cà ng như thế
nà o khi hỏ i tô i có ổ n khô ng. Viết nguệch ngoạ c và o sổ tay củ a tô i, “Jailbait” có nghĩa là có sức
mạnh biến một người đàn ông thành tội phạm chỉ bằng một cú chạm.
Tô i sợ thá ng Tá m, bở i vì mộ t khi ngà y chuyển đến Browick trô i qua, tô i khô ng cò n có thể
giả vờ rằ ng có khả nă ng chuyện nà y sẽ tự giả i quyết đượ c nữ a, rằ ng sá ng hô m đó tô i có thể
thứ c dậ y vớ i chiếc xe tả i chậ t cứ ng, bố mẹ tô i kêu lên, “Ngạ c nhiên chưa! Tấ t cả đã đượ c giả i
quyết. Tấ t nhiên là bạ n sẽ quay lạ i! Và o buổ i sá ng ngà y chuyển đến, tô i thứ c dậ y trong că n
nhà trố ng trả i, bố mẹ tô i đều đang đi là m. Mộ t tờ ghi chú trên quầ y bếp bả o tô i hú t bụ i, rử a
bá t, chả i lô ng cho Babe, tướ i nướ c cho câ y cà chua và bí xanh. Vẫ n mặ c quầ n đù i ngủ và á o
phô ng, tô i đi già y thể thao và đi và o rừ ng. Tô i chạ y thẳ ng lên dố c, bụ i câ y dướ i châ n cà o
xướ c. Khi lên đến đỉnh, thở hổ n hển, tô i nhìn ra hồ , ngọ n nú i, cá i lưng dà i và thấ p củ a con cá
voi nhô lên khỏ i mặ t đấ t. Nhữ ng khu rừ ng vô tậ n chỉ bị giá n đoạ n bở i mộ t đoạ n đườ ng cao
tố c, nhữ ng già n khoan lớ n lướ t đi như đồ chơi trên đườ ng ray. Tô i nghĩ đến việc bướ c và o
mộ t că n phò ng ký tú c xá trố ng trả i, á nh mặ t trờ i chiếu lên tấ m nệm trầ n, tìm thấ y tên viết
tắ t củ a ngườ i khá c đượ c khắ c trên bậ u cử a sổ . Tô i tưở ng tượ ng mộ t lớ p họ c mớ i đang ngồ i
quanh bà n hộ i thả o trong khi Strane nhìn và o và nghĩ về tô i.

của tôi là mộ t tò a nhà dà i mộ t tầ ng đượ c xâ y dự ng vộ i vã và o nhữ ng nă m 60 để chứ a tấ t cả


thế hệ bù ng nổ dâ n số và chưa đượ c nâ ng cấ p kể từ đó . Nó dù ng chung bã i đậ u xe vớ i mộ t
trung tâ m mua sắ m có cử a hà ng tạ p hó a giả m giá , tiệm giặ t là , trung tâ m tiếp thị qua điện
thoạ i nơi mọ i ngườ i bá n thẻ tín dụ ng và mộ t quá n ă n vẫ n cho phép mọ i ngườ i hú t thuố c.
Nó trá i ngượ c vớ i Browick về mọ i mặ t. Nhữ ng lớ p họ c trả i thả m, nhữ ng cuộ c biểu tình sô i
nổ i, nhữ ng đứ a trẻ mặ c á o phô ng và quầ n jean, nhữ ng lớ p họ c phá t â m, nhữ ng khay đự ng
gà viên và bá nh pizza lá t trong că ng tin, nhữ ng lớ p họ c đô ng đú c đến mứ c khô ng thể kê
thêm mộ t chiếc bà n nà o khá c. Trên đườ ng lá i xe và o buổ i sá ng hô m đó , mẹ nó i rằ ng thậ t tố t
khi tô i bắ t đầ u và o ngà y đầ u tiên củ a nă m họ c mớ i, tô i sẽ hò a nhậ p ngay, nhưng khi tô i đi
dọ c hà nh lang thì rõ rà ng là tô i đã bị đá nh dấ u. Nhữ ng đứ a trẻ tô i nhậ n ra từ thờ i cấ p hai
đang ngoả nh mặ t đi, trong khi nhữ ng đứ a khá c thì cô ng khai nhìn chằ m chằ m. Trong
Honors French 4, cuố n sá ch đầ y nhữ ng bà i họ c tô i đã họ c, hai cậ u bé ngồ i hà ng bên cạ nh tô i
thì thầ m về mộ t cô gá i mớ i mà họ đã nghe nó i đến, mộ t họ c sinh cuố i cấ p, mộ t họ c sinh mớ i
chuyển trườ ng, mộ t con đĩ đã đá nh đậ p mộ t giá o viên.
Lú c đầ u, tô i chỉ có thể chớ p mắ t mù quá ng trướ c cuố n sá ch giá o khoa củ a mình. Xương?
Rồ i cơn thịnh nộ trà n qua tô i. Bở i vì nhữ ng chà ng trai nà y khô ng biết cô gá i mà họ đang nó i
đến đang ngồ i cạ nh họ , bở i vì tô i chỉ có hai lự a chọ n và cả hai đều khô ng cô ng bằ ng - ngồ i và
khô ng nó i gì, hoặ c tự mình gâ y ra sự việc và bỏ đi. Có thể cá c chà ng trai cho rằ ng tô i cũ ng là
họ c sinh cuố i cấ p như họ , nhưng nhiều khả nă ng là họ thậ m chí cò n khô ng nghĩ rằ ng tô i
chính là cô gá i đang đượ c đề cậ p. Nhìn từ bên ngoà i, tô i có vẻ bình thườ ng, để mặ t mộ c và
mặ c bộ đồ nhung cỡ mườ i. Bạn? họ hỏ i vớ i vẻ hoà i nghi, khô ng thể hò a giả i tô i vớ i con đĩ
mà họ đã tưở ng tượ ng.

Vào ngà y thứ tư củ a tô i, có hai cô gá i tình cờ bướ c cạ nh tô i trên đườ ng đến că ng tin. Mộ t
ngườ i tô i biết từ thờ i cấ p hai, Jade Reynolds. Má i tó c nâ u củ a cô ấ y đượ c tẩ y thà nh mà u cam
đồ ng, cô ấ y đã bỏ chiếc quầ n jean ố ng rộ ng và vò ng cổ hình quả tạ mà cô ấ y từ ng mặ c
nhưng vẫ n giữ đô i mắ t viền kohl. Cô gá i cò n lạ i, Charley, tô i nhậ n ra ở lớ p hó a họ c. Cô ấ y
cao, sặ c mù i thuố c lá , tó c tẩ y trắ ng gầ n như trắ ng. Chiếc mũ i khoằ m khiến đô i mắ t cô trô ng
hơi lá c, giố ng như mộ t con mèo Xiêm.
Jade mỉm cườ i vớ i tô i khi chú ng tô i bướ c đi, mộ t nụ cườ i khô ng mang vẻ tử tế mà thiên về
nhìn thẳ ng và o tô i. “Vanessa, xin chà o,” cô ấ y vui vẻ nó i, kéo dà i lờ i nó i củ a mình. “Bạ n có
muố n ă n cù ng chú ng tô i khô ng?”
Vai tô i cong lên theo phả n xạ . Tô i lắ c đầ u, cả m nhậ n đượ c mộ t cá i bẫ y. "Vậ y là đượ c rồ i."
Jade cú i đầ u. "Bạ n có chắ c khô ng?" Cô ấ y cứ cườ i nụ cườ i tìm kiếm kỳ lạ đó .
“Nà o,” Charley nó i, giọ ng cô thô rá p. “Khô ng ai muố n ă n mộ t mình cả .”
Trong că ng tin, cá c cô gá i đi thẳ ng đến mộ t chiếc bà n trong gó c. Tô i vừ a ngồ i xuố ng thì Jade
đã nghiêng ngườ i qua bà n, đô i mắ t nâ u mở to.
“Vậ y,” cô nó i. “Sao cậ u lạ i chuyển tớ i đâ y?”
“Tô i khô ng thích nó ,” tô i nó i. “Trườ ng nộ i trú quá đắ t.”
Jade và Charley nhìn nhau.
“Chú ng tô i nghe nó i bạ n đã quan hệ tình dụ c vớ i mộ t giá o viên,” Jade nó i.
Theo mộ t cá ch nà o đó , thậ t nhẹ nhõ m khi nghe câ u hỏ i trự c tiếp nhắ m và o tô i - cũ ng nhẹ
nhõ m hơn khi tưở ng tượ ng câ u chuyện đang len lỏ i khắ p tiểu bang, khô ng chịu bị bỏ lạ i
phía sau. Cha mẹ tô i có thể coi như chuyện đó chưa từ ng xả y ra nhưng nó đã xả y ra, nó đã
xảy ra.
“Anh ấ y có nó ng khô ng?” Charley hỏ i. “Tô i sẽ yêu mộ t giá o viên nó ng bỏ ng.”
Họ tò mò nhìn tô i khi tô i cố gắ ng trả lờ i. Giố ng như cá c nam sinh trong lớ p họ c tiếng Phá p,
tô i biết nhữ ng gì họ tưở ng tượ ng thậ t khá c thườ ng - mộ t giá o viên trẻ đẹp trai, giố ng như
bướ c ra từ mộ t bộ phim. Tô i tự hỏ i họ sẽ nghĩ gì về tô i nếu họ nhìn thấ y Strane vớ i cá i bụ ng
và cặ p kính gọ ng dâ y.
“Vậ y là cậ u thự c sự đã là m vậ y?” Jade hỏ i, giọ ng có chú t hoà i nghi. Cô ấ y khô ng bị thuyết
phụ c. Tô i nhấ c vai lên, khô ng hẳ n là khẳ ng định cũ ng khô ng phả i phủ nhậ n, và Charley gậ t
đầ u như thể cô ấ y đã hiểu.
Cá c cô gá i chia sẻ mộ t gó i bá nh quy bơ đậ u phộ ng mà Jade sả n xuấ t từ ba lô củ a cô ấ y, cả hai
đều kéo bá nh quy ra và dù ng ră ng cạ o sạ ch bơ đậ u phộ ng. Á nh mắ t củ a họ dõ i theo cô giá o
đang đi vò ng quanh că ng tin. Khi giá o viên cú i xuố ng nó i chuyện vớ i chiếc bà n đố i diện, Jade
và Charley đứ ng dậ y.
“Nà o,” Charley nó i. “Mang theo ba lô củ a bạ n.”
Họ vộ i vã ra khỏ i că ng tin và đi dọ c hà nh lang, rẽ và o mộ t gó c nhỏ hơn củ a trườ ng rồ i ra
khỏ i cá nh cử a mở ra lố i đi dẫ n đến mộ t lớ p họ c tạ m thờ i. Họ cú i xuố ng dướ i lan can lố i đi và
nhả y xuố ng bã i cỏ bên dướ i.
Khi tô i do dự , Charley tiến tớ i và đậ p mạ nh và o mắ t cá châ n tô i. “Hã y nhả y đi trướ c khi có
ngườ i nhìn thấ y bạ n.”
Chú ng tô i bă ng qua bã i cỏ đến bã i đậ u xe và khu mua sắ m, nơi mọ i ngườ i đẩ y nhữ ng chiếc
xe chở đầ y tú i ra khỏ i cử a hà ng tạ p hó a. Mộ t ngườ i đà n ô ng tự a và o chiếc taxi trố ng nhìn
chú ng tô i trong khi hú t mộ t điếu thuố c.
Charley nắ m lấ y tay á o tô i và dẫ n tô i và o cử a hà ng tạ p hó a. Tô i trô i theo họ , đi theo họ qua
cá c lố i đi. Cá c nhâ n viên để mắ t tớ i chú ng tô i. Rõ rà ng là chú ng tô i đến từ trườ ng trung họ c;
ba lô củ a chú ng tô i là quà tặ ng chết ngườ i. Charley và Jade dạ o quanh và i lố i đi trướ c khi
đến khu vự c trang điểm.
“Tô i thích cá i nà y,” Jade nó i, kiểm tra đá y son mô i. Cô ấ y đưa chiếc ố ng cho Charley, ngườ i
lậ t nó lạ i và đọ c tên mà u, “Rượ u vớ i mọ i thứ ”.
Jade đưa thỏ i son cho tô i. “Nó đẹp đấ y,” tô i nó i và đưa lạ i nó .
“Khô ng,” cô thì thầ m. "Đặ t nó và o trong tú i củ a bạ n."
Tô i nắ m chặ t tay quanh thỏ i son, nhậ n ra điều nà y có nghĩa là gì. Bằ ng mộ t độ ng tá c uyển
chuyển, Charley nhét ba chai sơn mó ng tay và o ba lô củ a mình. Jade nhét hai thỏ i son và
mộ t câ y bú t kẻ mắ t và o tú i.
“Bâ y giờ thế là đủ rồ i,” Charley nó i.
Tô i theo họ bă ng qua cử a hà ng, quay lạ i phía cử a. Khi chú ng tô i bă ng qua mộ t là n đườ ng
đă ng ký trố ng, tô i đá nh rơi thỏ i son và o giữ a nhữ ng thanh kẹo.

Tôi ở vũ trụ song song, tô i vẫ n ở Browick. Tô i có mộ t đĩa đơn khá c ở Gould, lầ n nà y lớ n


hơn, vớ i nhiều á nh sá ng tự nhiên hơn. Thay vì hó a họ c, lịch sử Hoa Kỳ và đạ i số , tô i tham gia
cá c khó a họ c về thiên vă n họ c vì sao, xã hộ i họ c về nhạ c rock and roll, nghệ thuậ t toá n họ c.
Tô i có buổ i đọ c sá ch theo chỉ dẫ n củ a Strane và chú ng tô i gặ p nhau và o buổ i chiều, tạ i vă n
phò ng củ a anh ấ y, để nó i về nhữ ng cuố n sá ch anh ấ y bả o tô i đọ c. Nhữ ng suy nghĩ từ anh ấ y
chả y thẳ ng và o tô i, bộ nã o và cơ thể củ a chú ng tô i kết nố i vớ i nhau.
Tô i lụ c lọ i tủ quầ n á o trong phò ng ngủ củ a mình và tìm thấ y nhữ ng tậ p tà i liệu quả ng cá o
bó ng loá ng mà tô i mang về nhà khi cò n là họ c sinh lớ p 8, ngườ i đã nhìn thấ y cá c thiên hà
trong tương lai. Tô i cắ t cá c trang và dá n chú ng lên bìa cuố n nhậ t ký củ a mình - bà n ă n trả i
khă n trả i bà n dà nh cho phụ huynh đến thă m cuố i tuầ n, họ c sinh cú i xuố ng đọ c sá ch trong
thư viện, khuô n viên mù a thu trà n ngậ p á nh sá ng và ng và lá đỏ rự c, mà u đỏ phong. Mộ t
danh mụ c LLBean đượ c gử i qua thư và tô i cũ ng cắ t nó ra. Nhữ ng ngườ i đà n ô ng đều là
ngườ i thay thế cho Strane, mặ c á o khoá c vả i tuýt, á o sơ mi vả i nỉ và đi ủ ng đi bộ đườ ng dà i,
tay cầ m nhữ ng cố c cà phê đen bố c khó i. Tô i nhớ anh ấ y rấ t nhiều, tô i kiệt sứ c vì điều đó . Tô i
kéo mình từ lớ p nà y sang lớ p khá c, chia ngà y thà nh nhữ ng phầ n có thể quả n lý đượ c. Nếu
khô ng phả i giờ thì là phú t. Nếu tô i nghĩ về nhữ ng ngà y sắ p phả i trả i qua, tô i sẽ bị á m ả nh
bở i nhữ ng điều mà tô i biết mình khô ng nên là m. Giố ng như, có lẽ chết khô ng phả i là điều tồ i
tệ nhấ t. Có lẽ nó sẽ khô ng tệ đến thế.
Và o tuầ n thứ ba, Tò a Thá p Đô i sụ p đổ , và cả ngà y ở trườ ng, chú ng tô i xem tin tứ c. Nhữ ng lá
cờ Mỹ thu nhỏ bắ t đầ u xuấ t hiện trên ô tô , gắ n trên á o khoá c củ a ngườ i dâ n, trong cá c cử a
hà ng tiện lợ i bên cạ nh má y tính tiền. Fox News phá t trên TV trong quá n cà phê, và mỗ i tố i
bố mẹ tô i xem CNN hà ng giờ , cù ng nhữ ng cả nh khó i cuồ n cuộ n từ cá c tò a thá p, George W.
vớ i chiếc loa phó ng thanh ở Ground Zero, cá c chuyên gia suy đoá n về việc nhữ ng lá thư
bệnh than đến từ đâ u . Giá o viên tiếng Anh mớ i củ a tô i treo hình minh họ a mộ t con đạ i bà ng
hó i đang khó c ở phía trướ c bà n củ a cô ấ y, và ở gó c bả ng trắ ng, cô ấ y viết dò ng chữ KHÔNG
BAO GIỜ QUÊN. Tuy nhiên, tấ t cả nhữ ng gì tô i có thể nghĩ đến là Strane, sự mấ t má t củ a
chính tô i. Trong sổ tay củ a tô i, tô i viết, Đất nước chúng ta đã bị tấn công. Đó là một ngày bi
thảm. Đó ng bìa trướ c, mở lạ i và thêm, Nhưng tất cả những gì tôi quan tâm là bản thân mình.
Tôi ích kỷ và xấu tính. Tô i hy vọ ng nhữ ng lờ i đó sẽ là m tô i xấ u hổ . Họ khô ng là m gì cả .

Trong bữ a trưa, Charley, Jade và tô i hú t thuố c quanh phía sau khu mua sắ m, ẩ n mình giữ a
hai thù ng rá c chấ t đầ y bìa cứ ng. Jade muố n Charley bỏ qua mô n hó a họ c để họ có thể đi đâ u
đó - trung tâ m mua sắ m chẳ ng hạ n? Tô i khô ng biết. Tô i khô ng thự c sự lắ ng nghe. Lý do thự c
sự khiến Jade muố n Charley nghỉ họ c là vì cô ấ y ghen tị, ghét việc Charley và tô i họ c chung
lớ p mà khô ng có cô ấ y. Nă m mươi phú t cô ấ y khô ng có quyền truy cậ p.
“Tô i khô ng thể bỏ qua,” Charley nó i, bú ng điếu thuố c. Cô ấ y nó i có mộ t hình xă m hình trá i
tim nhỏ trên ngó n giữ a củ a cô ấ y - mộ t câ y gậ y và mộ t cá i chọ c. Bạ n trai củ a mẹ cô ấ y đã
là m việc đó . “Hô m nay chú ng ta có mộ t bà i kiểm tra. Đú ng khô ng, Vanessa?”
Tô i lắ c đầ u mộ t phầ n, nử a gậ t đầ u. Tô i khô ng có ý kiến.
Jade nhìn chằ m chằ m và o bến bố c hà ng củ a cử a hà ng tạ p hó a, nhữ ng chiếc xe mườ i tá m
bá nh phía sau đang giao đồ ă n. “Nhữ ng con số ,” cô lẩ m bẩ m.
“Ô i chú a ơi, thư giãn đi .” Charley cườ i lớ n. “Chú ng ta sẽ đi sau giờ họ c. Chú a ơi, cậ u că ng
thẳ ng quá .”
Ngọ c thở ra mộ t là n khó i, cá nh mũ i phậ p phồ ng.

Trong mô n hó a họ c, Charley thì thầ m rằ ng cô ấ y thích Will Coviello, muố n anh ấ y đến mứ c
cô ấ y sẵ n sà ng giao việc cho anh ấ y và cô ấ y không bao giờ giao việc. Tô i hầ u như khô ng
nghe thấ y cô ấ y nó i gì vì tô i quá mả i mê vớ i bìa trong củ a cuố n sổ , nơi tô i đã viết ra lịch
trình củ a Strane theo trí nhớ . Hiện tạ i, anh ấ y đang dạ y tiếng Anh cho sinh viên nă m thứ hai,
ngồ i ở bà n hộ i thả o, mộ t ngườ i khá c ngồ i trên ghế củ a tô i.
“Điều đó khô ng buồ n sao?” Charley hỏ i. “Anh có nghĩ tô i đá ng thương khô ng?”
Tô i khô ng rờ i mắ t khỏ i cuố n sổ củ a mình. “Tô i nghĩ bạ n nên là m bấ t cứ điều gì bạ n muố n
vớ i bấ t cứ ai bạ n muố n.”
Tô i mong chờ tiết họ c tiếp theo theo lịch củ a Strane—mộ t giờ rả nh. Tô i hình dung anh ấ y
trong vă n phò ng, ngả ngườ i trên chiếc ghế sofa vả i tuýt, mộ t chồ ng bà i tậ p chưa chấ m trên
đù i, suy nghĩ củ a anh ấ y trô i về phía tô i.
“Thấ y chưa, đó là lý do tạ i sao tô i thích bạ n,” Charley nó i. “Anh lạ nh lù ng quá . Chú ng ta nên
đi chơi. Giố ng như, thự c sự . Bên ngoà i trườ ng họ c."
Tô i nhìn lên từ cuố n sổ tay củ a mình.
"Vậ y cò n thứ Sá u thì sao? Bạ n có thể đến sâ n chơi bowling ”.
“Tô i thự c sự khô ng thích chơi bowling.”
Cô ấ y đả o mắ t. “Chú ng tô i thự c sự khô ng chơi bowling .”
Tô i hỏ i họ là m gì ở đó , nhưng Charley chỉ cườ i toe toét, cú i đầ u về phía van gas, mím mô i, di
chuyển để bậ t nó lên. Tô i nắ m lấ y tay cô ấ y và cô ấ y cườ i, khà n khà n và ồ n à o.

Vào tố i thứ Sá u, Charley lá i xe đến tậ n nhà đó n tô i, và o nhà và giớ i thiệu cô ấ y vớ i bố mẹ


tô i. Tó c củ a cô ấ y đượ c buộ c lạ i thà nh kiểu đuô i ngự a gọ n gà ng và cô ấ y đang đeo mộ t chiếc
nhẫ n để che đi hình xă m củ a mình.
Cô ấ y nó i vớ i mẹ tô i rằ ng cô ấ y đã có bằ ng đượ c mộ t nă m, mộ t lờ i nó i dố i thố t ra quá trơn
tru, đến nỗ i ngay cả tô i cũ ng đá nh lừ a đượ c. Tô i thấ y bố mẹ tô i trao nhau á nh mắ t, cá ch mẹ
vặ n vẹo tay, nhưng tô i biết họ khô ng muố n nó i vớ i tô i rằ ng tô i khô ng thể đi. Ít nhấ t thì tô i
cũ ng đang kết bạ n, bắ t đầ u hò a nhậ p đượ c.
Khi Charley và tô i đang đi bộ lên đườ ng lá i xe, ở ngoà i tầ m nghe, cô ấ y nó i, “Chú a ơi, anh
thự c sự đang số ng trong cả nh hoang tà n chết tiệt đấ y.”
“Tô i biết, tô i ghét nó .”
"Tô i cũ ng vậ y. Bạ n biết đấ y, nă m ngoá i tô i đã hẹn hò vớ i mộ t anh chà ng số ng ở đâ y.” Cô ấ y
nó i tên anh ấ y nhưng tô i khô ng nhậ n ra. “Anh ấ y lớ n hơn mộ t chú t,” cô giả i thích.
Xe củ a cô ấ y kêu rít lên khi cô ấ y lá i xe ra khỏ i đườ ng lá i xe, và tô i hình dung mẹ nhă n mặ t
khi nghe thấ y â m thanh đó . “Ừ , xin lỗ i,” Charley nó i, “bộ giả m thanh khô ng tố t.” Cô lá i xe
mộ t tay trên vô lă ng, tay kia cầ m điếu thuố c, cử a sổ hé mở để khó i thoá t ra ngoà i. Cô ấ y đeo
gă ng tay bị cắ t đứ t cá c đầ u ngó n tay, á o khoá c phủ đầ y lô ng mèo. Cô ấ y hỏ i tô i nhữ ng câ u
hỏ i về bả n thâ n, về nhữ ng gì tô i nghĩ về nhữ ng ngườ i khá c ở trườ ng, về việc đã đến
Browick. Cô ấ y nó i rằ ng cô ấ y bị á m ả nh bở i ý tưở ng về trườ ng nộ i trú .
“Nó có điên khô ng?” Cô ấ y hỏ i. “Chắ c chắ n là vậ y rồ i. Toà n nhữ ng đứ a trẻ nhà già u phả i
khô ng?”
“Khô ng phả i ai cũ ng già u có .”
“Có ma tú y ở khắ p mọ i nơi khô ng?”
“Khô ng,” tô i nó i. “Nó khô ng phả i như vậ y. Đó là . . .” Tô i nghĩ đến khuô n viên trườ ng có má i
che trắ ng, nhữ ng câ y sồ i mù a thu, nhữ ng bờ tuyết cao quá đầ u chú ng tô i, nhữ ng giá o viên
mặ c quầ n jean và á o sơ mi flannel—Strane, ẩ n mình trong bó ng tố i, khi anh ấ y nhìn tô i từ
phía sau bà n là m việc củ a mình. Tô i lắ c đầ u. “Thậ t khó để diễn tả .”
Charley thò đầ u điếu thuố c ra ngoà i cử a sổ . “Chà , bạ n thậ t may mắ n. Ngay cả khi bạ n chỉ ở
đó mộ t và i nă m. Mẹ tô i sẽ khô ng bao giờ có thể vung đượ c thứ đó .”
“Tô i có họ c bổ ng,” tô i nó i nhanh.
“Ừ , nhưng ngay cả khi đó , mẹ tô i cũ ng sẽ khô ng để tô i đi. Cô ấ y yêu tô i quá nhiều. Ý tô i là , để
con bạ n chuyển đi khi cò n là sinh viên nă m nhấ t? Lú c mườ i bố n tuổ i? Thậ t điên rồ ." Cô ấ y
hít mộ t hơi, thở ra và nó i thêm, “Xin lỗ i. Tô i chắ c chắ n mẹ bạ n yêu bạ n. Tô i đoá n là nó chỉ
khá c vớ i củ a tô i. Chú ng tô i rấ t thâ n thiết. Chỉ có cô ấ y và tô i thô i.”
Tô i vẫ y tay chà o cô ấ y, nó i rằ ng khô ng sao đâ u, nhưng nhữ ng gì cô ấ y nó i khiến tô i đau lò ng.
Có lẽ nó đau đớ n vì nó có thể là sự thậ t. Có lẽ tô i chưa đượ c yêu thương đủ nhiều. Có lẽ sự
thiếu vắ ng tình yêu đó đã hình thà nh nên nỗ i cô đơn mà anh nhìn thấ y ở tô i.
“Lẽ ra Will phả i ở đó tố i nay,” cô ấ y nó i, chủ đề độ t ngộ t thay đổ i đến mứ c tô i bắ t đầ u hỏ i
Will là ai, nhưng rồ i nhớ ra cô ấ y đã nó i gì trong mô n hó a họ c. Will Coviello hot quá, tôi sẽ
cho anh ta một đòn. Hãy trông chừng tôi, tôi sẽ làm được. Tô i biết Will Coviello từ khi cò n
họ c mẫ u giá o. Anh ấ y hơn tô i mộ t tuổ i, là họ c sinh cuố i cấ p, số ng trong mộ t ngô i nhà lớ n có
sâ n tennis phía trướ c. Cá c cô gá i thườ ng gọ i anh là Hoà ng tử William ở trườ ng cấ p hai.
Khi chú ng tô i đến sâ n chơi bowling, Jade đã có mặ t ở đó , mặ c mộ t chiếc á o yếm sa tanh
khô ng có á o ló t. Sâ n chơi bowling đượ c chiếu sá ng lờ mờ , vớ i nhữ ng chiếc bà n dà i đượ c đặ t
lù i ra khỏ i là n đườ ng nơi mộ t đá m họ c sinh đang ngồ i, khuô n mặ t củ a chú ng có thể nhậ n ra
nhưng hầ u hết tên củ a chú ng đều nằ m ngoà i tầ m vớ i. Có mộ t quá n bar thể thao nố i liền vớ i
sâ n chơi bowling, mộ t ô cử a mở ngă n cá ch hai ngườ i nên tiếng nhạ c má y há t vọ ng và o, mù i
bia.
Charley ngồ i cạ nh Jade. “Anh có thấ y Will khô ng?” Khi Jade gậ t đầ u và chỉ về phía cử a,
Charley lao đi nhanh đến mứ c cô suýt xô ngã mộ t chiếc ghế.
Khô ng có Charley ở bên, Jade sẽ khô ng nó i chuyện vớ i tô i. Cô ấ y nhìn chằ m chằ m qua vai
tô i, từ chố i nhìn tô i. Bú t kẻ mắ t củ a cô cắ t ngang mí mắ t thà nh nhữ ng điểm sắ c nét. Tô i chưa
bao giờ thấ y cô ấ y mặ c nó như vậ y trướ c đâ y.
Nhữ ng ngườ i đà n ô ng cầ m đồ uố ng trên tay lang thang ra khỏ i quá n bar và đi và o sâ n chơi
bowling, mắ t họ lướ t qua că n phò ng tố i tă m. Mộ t ngườ i đà n ô ng mặ c á o khoá c rằ n ri nhìn
thấ y bà n củ a chú ng tô i và ra hiệu cho bạ n anh ta. Ngườ i đà n ô ng kia chỉ lắ c đầ u và giơ tay
lên như muố n nó i, tôi không muốn liên quan gì đến việc đó.
Tô i quan sá t ngườ i đà n ô ng mặ c á o khoá c đi tớ i, để ý cá ch anh ta tậ p trung và o Jade và chiếc
á o hở hang củ a cô ấ y. Anh kéo ghế ngồ i cạ nh cô , đặ t đồ uố ng lên bà n. “Hy vọ ng bạ n khô ng
phiền nếu tô i ngồ i đâ y,” anh nó i. Giọ ng củ a anh ấ y ở đây biến thà nh hai â m tiết. He-yah. “Nơi
nà y đô ng đú c quá , tô i khô ng cò n nơi nà o khá c để đi.”
Đó là mộ t trò đù a; có rấ t nhiều chỗ ngồ i. Đá ng lẽ Jade phả i cườ i, nhưng cô ấ y thậ m chí cò n
khô ng thèm nhìn anh ấ y. Cô ngồ i thẳ ng lưng và khoanh tay trướ c ngự c. Bằ ng mộ t giọ ng nhỏ
nhẹ, cô ấ y nó i, “Khô ng sao đâ u.”
Ngườ i đà n ô ng nà y trô ng khô ng tệ, mặ c dù bà n tay bẩ n thỉu. Anh ấ y là mẫ u ngườ i mà cá c
cậ u bé ở trườ ng lớ n lên sẽ trở thà nh - giọ ng Maine dà y đặ c và mộ t chiếc xe bá n tả i. "Bạ n bao
nhiêu tuổ i?" Tô i hỏ i. Câ u hỏ i đượ c đưa ra mạ nh mẽ hơn tô i dự định, khiến tô i nghe như
đang buộ c tộ i, nhưng anh ấ y dườ ng như khô ng hề nả n lò ng. Anh ấ y quay về phía tô i, sự chú
ý củ a anh ấ y ngay lậ p tứ c rờ i khỏ i Jade.
Anh ấ y nó i vớ i tô i, "Tô i cả m thấ y mình nên hỏ i bạ n câ u hỏ i tương tự ."
"Tô i đã hỏ i trướ c."
Anh cườ i tự mã n. “Tô i sẽ nó i cho cậ u biết, nhưng tô i sẽ bắ t cậ u là m việc đó . Tô i tố t nghiệp
trung họ c nă m 1983.”
Tô i nghĩ mộ t lú c; Strane tố t nghiệp trung họ c nă m 1976. “Anh ba mươi sá u tuổ i.”
Ngườ i đà n ô ng nhướ ng mà y, nhấ p mộ t ngụ m rượ u. "Bạ n chá n ghét?"
“Tạ i sao tô i lạ i chá n ghét?”
“Bở i vì ba mươi sá u đã già rồ i.” Anh ấ y cườ i. "Bạ n bao nhiêu tuổ i?"
"Bạ n nghĩ tô i bao nhiêu tuổ i?"
Anh ấ y nhìn tô i qua. “Mườ i tá m.”
“Mườ i sá u.”
Anh lạ i cườ i, lắ c đầ u. "Đấ ng Christ."
"Nó có tệ khô ng?" Đó là mộ t câ u hỏ i ngu ngố c và tô i biết điều đó . Tấ t nhiên là nó tệ. Sự tồ i tệ
củ a nó đượ c viết trên khuô n mặ t củ a anh ấ y. Tô i liếc nhìn Jade và cô ấ y nhìn chằ m chằ m và o
tô i như thể cô ấ y chưa bao giờ gặ p tô i trướ c đâ y, như thể cô ấ y khô ng biết tô i là ai.
Mộ t cô gá i lớ n hơn ở đầ u bà n bên kia nghiêng ngườ i về phía chú ng tô i. “Nà y, tô i có thể uố ng
mộ t ngụ m đồ uố ng củ a bạ n đượ c khô ng?” Cô ấ y hỏ i. Ngườ i đà n ô ng hơi nhă n mặ t, tỏ ra
thừ a nhậ n rằ ng điều đó sai, nhưng lạ i đẩ y chiếc ly xuố ng bà n. Cô gá i nhấ p mộ t ngụ m rồ i
cườ i khú c khích, như thể say ngay lậ p tứ c.
"Ừ ừ ." Ngườ i đà n ô ng vớ i tay lấ y đồ uố ng củ a mình. “Tô i khô ng muố n bị đuổ i ra ngoà i.”
"Bạ n tên là gì?" Tô i hỏ i.
“Craig.” Anh đẩ y cá i ly về phía tô i. “Anh muố n nếm thử khô ng?”
"Nó là gì?"
“Whiskey và Coke.”
Tô i vớ i lấ y nó . “Tô i yêu rượ u whisky.”
“Cò n cậ u tên gì, mườ i sá u tuổ i, thích uố ng whisky?”
Tô i hấ t tó c ra khỏ i mặ t. “Vanessa.” Tô i nó i điều đó vớ i mộ t tiếng thở dà i, như thể tô i chá n
đến phá t khó c, như thể lử a khô ng chá y trong tô i. Khô ng biết đâ y có đượ c coi là gian lậ n
khô ng, Strane sẽ tứ c giậ n đến mứ c nà o nếu bướ c và o và nhìn thấ y cả nh tượ ng nà y.
Charley quay lạ i, mặ t đỏ bừ ng, tó c rố i bù . Cô ấ y uố ng mộ t ngụ m dà i từ lon soda củ a Jade.
"Chuyện gì đã xả y ra thế?" Ngọ c hỏ i.
Charley vẫ y tay; cô ấ y khô ng muố n nó i về nó . "Hã y ra khỏ i đâ y. Tô i muố n về nhà và bấ t
tỉnh.” Cô ấ y nhìn tô i, chợ t nhớ ra. “Chết tiệt, tô i cầ n phả i chở cậ u về nhà .”
Craig chă m chú quan sá t. “Anh cầ n đi nhờ à ?” anh ấ y hỏ i tô i.
Tô i lả o đả o, châ n tay ngứ a ran.
"Bạ n là ai?" Charley hỏ i.
“Tô i là Craig.” Anh đưa tay ra cho cô bắ t tay. Charley chỉ nhìn chằ m chằ m và o anh ta.
"Phả i." Cô ấ y nhìn tô i. “Anh sẽ khô ng rờ i đi cù ng anh ấ y. Tô i sẽ chở bạ n về nhà .
Tô i mỉm cườ i ngượ ng ngù ng vớ i Craig và cố gắ ng khô ng tỏ ra quá nhẹ nhõ m.
“Cô ấ y có luô n bả o bạ n phả i là m gì khô ng?” anh ấ y hỏ i. Tô i lắ c đầ u và anh ấ y nghiêng ngườ i
về phía tô i. “Vậ y nếu lú c nà o đó tô i muố n nó i chuyện vớ i bạ n thì sao? Tô i sẽ là m điều đó
như thế nà o?”
Anh ấ y muố n có số điện thoạ i, nhưng tô i biết bố mẹ tô i có thể sẽ gọ i cả nh sá t khi nghe thấ y
giọ ng nó i củ a anh ấ y. “Bạ n có Tin nhắ n tứ c thờ i khô ng?”
“Giố ng như AOL? Chắ c chắ n rồ i, tô i đã có đượ c điều đó .”
Charley nhìn tô i lấ y chiếc bú t từ đá y tú i và viết tên tô i và o lò ng bà n tay anh ấ y. “Cậ u thự c sự
thích nhữ ng ô ng già phả i khô ng?” cô ấ y hỏ i khi chú ng tô i bướ c ra khỏ i cử a. “Xin lỗ i nếu tô i
đã chặ n bạ n. Tô i khô ng nghĩ bạ n thự c sự muố n để anh ấ y chở bạ n về nhà .”
“Tô i khô ng là m vậ y. Tô i chỉ thích sự chú ý. Rõ rà ng anh ta là kẻ thua cuộ c.”
Cô cườ i, mở cử a xe và bướ c và o trong, nghiêng ngườ i qua và mở khó a cử a hà nh khá ch.
“Anh biết đấ y, anh đang thấ t bạ i mộ t cá ch đá ng ngạ c nhiên đấ y.”
Trên đườ ng lá i xe đến nhà tô i, Charley chơi đi chơi lạ i cù ng mộ t bà i há t củ a Missy Elliott,
bả ng điều khiển khiến mặ t cô ấ y xanh mét khi cô ấ y rap theo: “Không có gì đáng xấu hổ, các
quý cô, hãy làm việc của mình / chỉ cần đảm bảo rằng bạn đang dẫn đầu cuộc chơi.”

Đến thứ Hai, mọ i ngườ i đều biết Charley đã cho Will mộ t cô ng việc thổ i kèn, nhưng bâ y giờ
anh ấ y sẽ khô ng nó i chuyện vớ i cô ấ y và Jade nghe đượ c từ Ben Sargent rằ ng Will gọ i
Charley là đồ rá c rưở i.
“Đà n ô ng thậ t khố n nạ n,” Charley nó i khi chú ng tô i hú t thuố c phía sau cử a hà ng tạ p hó a, rú c
và o giữ a thù ng rá c. Jade gậ t đầ u đồ ng ý và tô i cũ ng vậ y, nhưng chỉ để là m cả nh thô i. Tô i
thứ c khuya thứ bả y và chủ nhậ t để trò chuyện vớ i Craig và đầ u tô i vẫ n ong ong nhữ ng lờ i
khen ngợ i mà anh ấ y dà nh cho tô i. Em xinh quá , nó ng bỏ ng quá , sexy khô ng tưở ng. Kể từ
khi anh ấ y gặ p tô i và o tố i thứ sá u, tô i là điều duy nhấ t anh ấ y nghĩ đến. Anh ấ y sẽ là m bấ t cứ
điều gì để gặ p lạ i tô i.
Charley nó i rằ ng đà n ô ng thậ t tồ i tệ, nhưng thự c ra ý cô ấ y là con trai. Cô ấ y lau nướ c mắ t
trướ c khi chú ng có cơ hộ i rơi xuố ng, và tô i biết cô ấ y đang tứ c giậ n và điều đó chắ c hẳ n sẽ
rấ t đau đớ n, nhưng mộ t phầ n trong tô i khô ng thể khô ng nghĩ: cô ấ y đã mong đợ i điều gì?
***
C raig khô ng giố ng Strane chú t nà o. Anh ấ y là mộ t cự u chiến binh, từ ng tham gia Bã o tá p sa
mạ c và hiện đang là m cô ng việc xâ y dự ng. Anh ấ y khô ng đọ c sá ch, khô ng họ c đạ i họ c và
khô ng có gì để nó i khi tô i cố gắ ng nó i về nhữ ng điều tô i quan tâ m. Điều tồ i tệ nhấ t ở anh ta
là anh ta thích sú ng đến mứ c nà o - khô ng chỉ sú ng să n mà cả sú ng ngắ n. Khi tô i nó i tô i nghĩ
sú ng là ngu ngố c, anh ấ y viết, Bạn sẽ không nghĩ như vậy khi ai đó đột nhập vào phòng ngủ của bạn vào lúc nửa
đêm. Khi đó được trang bị vũ khí có lẽ sẽ có vẻ khá thông minh.
Ai sẽ đột nhập vào phòng ngủ của tôi? Tô i bắ n trả . Bạn?
Có lẽ.
Vớ i Craig, đó chỉ là trò chuyện trự c tuyến, điều đó vẫ n ổ n ngay cả khi anh ấ y hà nh độ ng như
mộ t kẻ đá ng sợ . Tô i đã khô ng gặ p anh ấ y kể từ đêm đó ở sâ n chơi bowling, và tô i cũ ng
khô ng vộ i đến nhưng anh ấ y nó i muố n gặ p tô i. Anh ấ y lú c nà o cũ ng nó i về việc muố n đưa
tô i đi chơi như thế nà o.
Chúng ta thậm chí sẽ đi đâu? Tô i hỏ i, như thể tô i là mộ t kẻ ngố c. Bấ t cứ khi nà o cuộ c trò chuyện
chuyển sang hướ ng mà tô i khô ng thích, tô i sẽ giả ngố c, điều đó có nghĩa là tô i thườ ng xuyên
giả ngố c đến mứ c anh ấ y nghĩ rằ ng tô i thự c sự như vậ y.
Ý bạn là gì, ở đâu? Craig viết. Đi xem phim, ăn tối. Bạn chưa từng hẹn hò bao giờ phải không?
Được rồi, nhưng tôi mười sáu tuổi.
Bạn có thể vượt qua mười tám.
Anh ấ y khô ng hiểu cá ch thứ c hoạ t độ ng củ a việc nà y, khô ng hiểu rằ ng tô i khô ng muố n vượ t
qua tuổ i mườ i tá m và tô i khô ng có hứ ng thú đi xem phim như thể anh ấ y là mộ t cậ u bé bằ ng
tuổ i tô i.

Thời tiết chuyển sang mà u xá m xịt. Lá thay lá và rụ ng, rừ ng câ y thưa thớ t nhữ ng thâ n câ y
trơ trụ i. Tô i họ c đượ c nhiều điều về bả n thâ n: rằ ng nếu tô i giớ i hạ n bả n thâ n chỉ ngủ nă m
tiếng, tô i sẽ quá mệt mỏ i để quan tâ m đến nhữ ng gì xả y ra xung quanh mình; nếu tô i đợ i
đến giờ ă n tố i mớ i ă n bấ t cứ thứ gì, cơn đó i sẽ á t đi mọ i cả m giá c khá c. Giá ng sinh đến rồ i đi,
mộ t nă m mớ i nữ a; tin tứ c truyền hình vẫ n la hét về bệnh than và chiến tranh. Ở trườ ng,
nhữ ng tin đồ n về tô i đã lắ ng xuố ng từ lâ u. Bố mẹ tô i khô ng cò n khó a điện thoạ i khô ng dâ y
trong phò ng ngủ mỗ i đêm nữ a.
Tô i tiếp tụ c trò chuyện vớ i Craig, nhưng nhữ ng lờ i khen ngợ i củ a anh ấ y dầ n trở nên nhà m
chá n và cả m giá c mà anh ấ y mang lạ i cho tô i khi lầ n đầ u gặ p anh ấ y cũ ng cạ n kiệt. Bâ y giờ
khi chú ng tô i trò chuyện, tấ t cả nhữ ng gì tô i có thể nghĩ là Strane sẽ nghĩ gì về anh ấ y và
Strane sẽ nghĩ gì về tô i khi dà nh thờ i gian nó i chuyện vớ i anh ấ y.
CRAIG207: Tôi có thể thừa nhận điều gì đó không? Tôi đã có tình một đêm vào thứ Bảy.
DARK_VANESSA: tại sao cậu lại nói với tôi điều này?
CRAIG207: Bởi vì tôi nghĩ bạn nên biết rằng tôi đã nghĩ về bạn suốt thời gian qua.
DARK_VANESSA: ỪM
CRAIG207: Tôi đã giả vờ cô ấy là bạn.
CRAIG207: Vậy là bạn vẫn chưa nghe tin gì từ giáo viên đó?
DARK_VANESSA: chúng ta nói chuyện không an toàn đâu.
CRAIG207: Bạn nói chuyện với tôi. Nó khác nhau như thế nào?
DARK_VANESSA: cậu và tôi chưa làm gì cả. chúng tôi chỉ đang nói chuyện thôi.
CRAIG207: Bạn biết tôi muốn làm nhiều hơn nói.
CRAIG207: Anh ấy thực sự là chàng trai duy nhất mà em hẹn hò phải không?
CRAIG207: Xin chào? Bạn ở đó à?

CRAIG207: Hãy nhìn xem, tôi đã khá kiên nhẫn, nhưng tôi đang đạt đến điểm tuyệt vọng. Tôi đã chán ngấy việc nói chuyện
không ngừng này rồi.
CRAIG207: Khi nào tôi có thể gặp bạn?
DARK_VANESSA: ừm không chắc lắm. có thể là tuần sau?
CRAIG207: Bạn nói tuần tới là kỳ nghỉ tháng Hai.
DARK_VANESSA: ồ đúng rồi. Tôi không biết. nó khó.
CRAIG207: Không có gì khó cả. Chúng ta có thể thực hiện điều này vào ngày mai.
CRAIG207: Tôi làm việc cách trường trung học nửa dặm. Tôi sẽ đón bạn.
DARK_VANESSA: điều đó sẽ không hiệu quả.
CRAIG207: Nó sẽ hoạt động. Tôi sẽ chứng minh điều đó.
DARK_VANESSA: điều đó có nghĩa là gì?
CRAIG207: Bạn sẽ thấy
DARK_VANESSA: bạn đang nói gì vậy???
CRAIG207: Bạn ra ngoài vào khoảng 2 giờ phải không? Đó thường là lúc tôi nhìn thấy tất cả các xe buýt xếp hàng phía trước.
DARK_VANESSA: cậu định xuất hiện hay làm gì thế?
CRAIG207: Bạn sẽ thấy việc đó thật dễ dàng
DARK_VANESSA: xin đừng làm thế.
CRAIG207: Bạn không thích ý tưởng rằng người đàn ông mà bạn đang đùa giỡn cuối cùng cũng có thể hành động?
DARK_VANESSA : tôi nghiêm túc đấy
CRAIG207: HẸN GẶP LẠI
Tô i chặ n tên hiển thị củ a anh ấ y, xó a tấ t cả cá c cuộ c trò chuyện và email củ a chú ng tô i, rồ i
giả ố m và o ngà y hô m sau, biết ơn vì ít nhấ t tô i chưa bao giờ nó i cho anh ấ y biết chính xá c
nơi tô i số ng để anh ấ y khô ng có cơ hộ i tìm thấ y tô i ở nhà . Khi trở lạ i trườ ng, tô i mang theo
chìa khó a nhà nên nó lò i ra giữ a cá c ngó n tay khi tô i đi từ cử a trườ ng ra xe buýt. Tô i tưở ng
tượ ng anh ta tú m lấ y tô i từ phía sau, ép tô i và o xe tả i củ a anh ta, và sau đó ai biết đượ c điều
gì. Có lẽ là hiếp dâ m và giết tô i. Mang xá c củ a tô i đi xem phim để cuố i cù ng chú ng tô i có thể
có đượ c cuộ c hẹn hò ngu ngố c mà anh ấ y vẫ n luô n nó i tớ i. Sau mộ t tuầ n trô i qua mà khô ng
có chuyện gì xả y ra, tô i khô ng cò n giữ chìa khó a như vũ khí nữ a mà mở khó a tên hiển thị
củ a anh ấ y để xem liệu anh ấ y có nhắ n tin cho tô i khô ng. Anh ấ y khô ng. Anh ấ y đã đi rồ i. Tô i
tự nhủ mình cả m thấ y nhẹ nhõ m.

Vào đầ u thá ng 3, bả n sao cuố n sá ch “Lolita” của tôi bị mấ t tích trên tủ đầ u giườ ng. Tô i xé
ná t că n phò ng củ a mình để tìm kiếm nó ; ý nghĩ mấ t nó khiến tô i gầ n như mấ t trí vì hoả ng
sợ . Nó khô ng chỉ là bả n sao củ a tô i; đó là củ a Strane—nhữ ng ghi chú củ a anh ấ y bên lề, dấ u
vết củ a anh ấ y trên cá c trang giấ y.
Tô i thự c sự khô ng tin rằ ng bố mẹ tô i đã lấ y nó , nhưng tô i khô ng biết là m cá ch nà o khá c nó
có thể biến mấ t. Ở tầ ng dướ i, mẹ ngồ i mộ t mình ở bà n ă n. Nó đượ c bao phủ bở i nhữ ng tờ
tiền, mộ t chiếc má y tính vớ i mộ t cuộ n giấ y. Bố đang ở thị trấ n mua đồ là m đườ ng cho
nhữ ng ngà y cuố i tuầ n sắ p tớ i để đun nhự a câ y phong trên bếp củ i, khiến că n nhà trà n ngậ p
hơi nướ c ngọ t ngà o.
“Anh và o phò ng tô i à ?” Tô i hỏ i.
Cô ấ y nhìn lên từ má y tính, khuô n mặ t thanh thả n.
“Thiếu cá i gì đó ,” tô i nó i. "Bạ n đã lấ y nó chưa?"
“Cá i gì cò n thiếu vậ y?” Cô ấ y hỏ i.
Tô i hít mộ t hơi. "Mộ t quyển sá ch."
Cô chớ p mắ t, nhìn lạ i tờ tiền. "Sá ch gì?"
Tô i nghiến chặ t hà m; bụ ng tô i thắ t lạ i. Có cả m giá c như cô ấ y muố n xem liệu tô i có nó i ra
khô ng. “Khô ng thà nh vấ n đề,” tô i nó i. "Nó là củ a tô i. Bạ n khô ng có quyền lấ y nó .
“Chà , tô i khô ng biết bạ n đang nó i về điều gì,” cô nó i. “Tô i khô ng lấ y bấ t cứ thứ gì từ phò ng
củ a bạ n.”
Tim tô i đậ p thình thịch khi nhìn cô ấ y xá o trộ n đố ng giấ y tờ . Cô viết ra mộ t danh sá ch cá c số
rồ i bấ m số đó và o má y tính. Khi mộ t khoả n tiền xuấ t hiện, cô thở dà i.
“Anh nghĩ anh đang bả o vệ tô i nhưng đã quá muộ n rồ i,” tô i nó i.
Cô ấ y nhìn lên, đô i mắ t sắ c bén, có mộ t vết nứ t trên nét mặ t lạ nh lù ng.
“Có lẽ mộ t số chuyện nà y là lỗ i củ a anh,” tô i nó i. “Anh đã bao giờ câ n nhắ c điều đó chưa?”
“Tô i khô ng đề cậ p đến chuyện nà y vớ i anh lú c nà y,” cô nó i.
“Hầ u hết cá c bà mẹ đều khô ng cho con mình rờ i đi khi mớ i 14 tuổ i. Cậ u nhậ n ra điều đó
phả i khô ng?”
“Anh khô ng chuyển đi, ” cô nó i sắ c lẻm. “Anh đã đi họ c xa rồ i.”
“Chà , tấ t cả bạ n bè củ a tô i đều nghĩ thậ t kỳ lạ khi bạ n để tô i là m điều đó ,” tô i nó i. “Hầ u hết
cá c bà mẹ đều yêu con mình đến mứ c khô ng thể gử i chú ng đi, nhưng tô i đoá n là khô ng.”
Cô ấ y nhìn chằ m chằ m và o tô i, mặ t cô ấ y tá i xanh và ngay sau đó nó bị nuố t chử ng bở i mộ t
cơn đỏ bừ ng. Cá nh mũ i đỏ bừ ng, phậ p phồ ng, có lẽ lầ n đầ u tiên tô i thấ y cô ấ y giậ n dữ như
vậ y. Trong mộ t khoả nh khắ c, tô i tưở ng tượ ng cô ấ y nhả y ra khỏ i bà n và lao và o tô i, hai tay
ô m lấ y cổ tô i.
“Anh đã cầ u xin chú ng tô i cho anh đến đó ,” cô nó i, giọ ng run run vì cố gắ ng giữ bình tĩnh.
“Tô i khô ng cầ u xin.”
“Bạ n đã cho chú ng tô i mộ t bà i thuyết trình chết tiệt về nó .”
Tô i lắ c đầ u. “Anh đang phó ng đạ i đấ y,” tô i nó i, mặ c dù cô ấ y khô ng phả i vậ y. Tô i đã thuyết
trình; Tô i đã cầ u xin.
“Bạ n khô ng thể là m điều đó ,” cô nó i. “Bạ n khô ng đượ c thay đổ i sự thậ t cho phù hợ p vớ i câ u
chuyện bạ n muố n kể.”
"Điều đó nghĩa là gì?"
Cô hít mộ t hơi như muố n nó i. Sau đó cô ấ y thở ra, để nó đi. Cô ấ y đứ ng dậ y, đi và o bếp - tô i
biết là để trá nh xa tô i, nhưng tô i đi theo cô ấ y. Đi phía sau và i bướ c, tô i lạ i hỏ i: “Điều đó có
nghĩa là gì? Mẹ ơi, điều đó có nghĩa là gì?” Để nhấ n chìm tô i, cô ấ y vặ n nướ c thậ t to và kêu
leng keng bá t đĩa trong bồ n rử a, nhưng tô i khô ng dừ ng lạ i. Câ u hỏ i cứ vang lên trong tô i,
mắ ng mỏ và nằ m ngoà i tầ m kiểm soá t củ a tô i, ngoà i bả n thâ n tô i.
Chiếc đĩa trên tay cô ấ y bị trượ t, hoặ c có thể nó bị cố tình đậ p mạ nh. Dù thế nà o đi nữ a, nó
sẽ vỡ —cá c mả nh vỡ rơi và o bồ n rử a. Tô i im lặ ng, tay ngứ a ran như thể chính tô i là ngườ i đã
là m vỡ cá i đĩa.
“Anh đã nó i dố i tô i, Vanessa,” cô nó i. Bà n tay cô đỏ bừ ng vì nướ c nó ng và dính đầ y xà
phò ng, tắ t vò i rồ i nắ m lạ i thà nh nắ m đấ m. Nướ c là m á o cô sẫ m mà u khi cô đậ p nắ m tay đó
và o chính trá i tim mình. “Anh nó i vớ i tô i là anh có bạ n trai. Bạ n ngồ i đó và bạ n nó i dố i tô i và
bạ n để tô i suy nghĩ. . .”
Cô ấ y bỏ đi và đưa bà n tay ướ t lên che mắ t, như thể cô ấ y khô ng thể chịu nổ i khi nhớ lạ i
điều đó . Lá i xe về Browick, cô ấ y nó i, Tất cả những gì tôi quan tâm là rằng anh ấy rất tốt với
bạn. Hỏ i tô i có quan hệ tình dụ c khô ng, có cầ n dù ng thuố c trá nh thai khô ng. Cô nó i , mối tình
đầu thật đặc biệt . Bạn sẽ không bao giờ quên nó.
Cô ấ y lạ i nó i: “Anh đã nó i dố i em.”
Cô chờ đợ i, mong đợ i mộ t lờ i xin lỗ i. Tô i để nhữ ng lờ i nó i lơ lử ng trong khô ng khí giữ a
chú ng tô i. Tô i cả m thấ y trố ng rỗ ng và trầ n trụ i, nhưng tô i khô ng cả m thấ y tiếc nuố i, khô ng
vì bấ t cứ điều gì.
Cô ấ y đú ng; Tô i đã nó i dố i. Tô i ngồ i đó và để cô ấ y tin nhữ ng gì cô ấ y muố n và khô ng cả m
thấ y hố i hậ n. Nó thậ m chí khô ng thự c sự giố ng như nó i dố i, mà giố ng như việc định hình sự
thậ t cho phù hợ p vớ i nhữ ng gì cô ấ y cầ n nghe, mộ t hà nh độ ng vặ n vẹo mà tô i họ c đượ c từ
Strane—và tô i rấ t giỏ i việc đó , có thể thao tú ng sự thậ t mộ t cá ch ngấ m ngầ m đến mứ c cô ấ y
khô ng biết. nhữ ng gì tô i đã là m. Có lẽ sau đó tô i nên cả m thấ y tộ i lỗ i, nhưng tấ t cả nhữ ng gì
tô i nhớ là cả m giá c tự hà o vì đã vượ t qua đượ c điều đó , vì biết cá ch bả o vệ cô ấ y, anh ấ y,
bả n thâ n tô i, mọ i ngườ i cù ng mộ t lú c.
“Tô i chưa bao giờ tưở ng tượ ng rằ ng bạ n có khả nă ng đó ,” cô nó i.
Tô i nhấ c vai lên; giọ ng tô i phá t ra như tiếng kêu. “Có lẽ cậ u chưa thự c sự biết tô i.”
Cô ấ y chớ p mắ t, ghi lạ i cả nhữ ng gì tô i đã nó i và nhữ ng gì tô i chưa nó i. “Có lẽ bạ n đú ng,” cô
nó i. “Có lẽ tô i khô ng.”
Lau tay, cô để lạ i bồ n rử a bá t đĩa bẩ n, chiếc đĩa vỡ . Trên đườ ng ra khỏ i bếp, cô dừ ng lạ i ở
ngưỡ ng cử a. “Bạ n biết đấ y, đô i khi tô i cả m thấ y xấ u hổ vì bạ n là con củ a tô i,” cô nó i.
Tô i đứ ng mộ t lú c giữ a bếp, tai tô i dõ i theo tiếng rên rỉ củ a cầ u thang khi cô ấ y leo lên, cử a
phò ng ngủ củ a bố mẹ tô i mở ra rồ i đó ng lạ i, tiếng bướ c châ n củ a cô ấ y ngay phía trên tô i,
tiếng cọ t kẹt củ a khung kim loạ i khi cô ấ y bướ c lên giườ ng. . Tườ ng và sà n ở đâ y quá mỏ ng,
nhà xâ y quá rẻ, bạ n có thể nghe thấ y bấ t cứ điều gì nếu lắ ng nghe đủ kỹ, mố i đe dọ a thườ ng
xuyên bị lộ .
Tô i thọ c tay và o bồ n rử a và mù quá ng mò mẫ m nhữ ng mả nh đĩa vỡ , khô ng quan tâ m liệu
mình có tự rạ ch mình ra hay khô ng. Tô i để nhữ ng mả nh vỡ xếp hà ng trên quầ y, nhỏ giọ t
nướ c và bọ t xà phò ng. Sau nà y, khi tô i đang nằ m trên giườ ng củ a mình mà vẫ n kiểm tra
xem mình có bị tổ n thương khô ng - điều cô ấ y đã nó i vớ i tô i có tệ đến thế khô ng? cả m giá c
cò n tệ hơn nhữ ng gì tô i đá ng phả i chịu—cô ấ y ném nhữ ng mả nh vỡ và o thù ng rá c và tô i
nghe thấ y tiếng gố m kêu lạ ch cạ ch từ tậ n phò ng ngủ trên gá c má i củ a mình. Ngà y hô m sau,
tô i tìm thấ y lolita trên giá sá ch củ a mình.

Charley kiếm đượ c việc là m ở New Hampshire, lầ n thứ ba họ chuyển đi trong vò ng bố n


nă m. Và o ngà y cuố i cù ng ở trườ ng, cô ấ y lén nhét bia và o ba lô và chú ng tô i uố ng chú ng sau
cử a hà ng tạ p hó a, tiếng ợ củ a chú ng tô i vang vọ ng trong thù ng rá c. Sau giờ họ c, Charley chở
tô i về nhà , vẫ n cò n ồ n à o, vượ t đèn đỏ trên đườ ng ra khỏ i thị trấ n trong khi tô i cườ i và tự a
đầ u và o cử a sổ , nghĩ, Nếu đâ y là cá ch mình chết thì cũng đâu tệ đến thế .
“Tô i ướ c gì cô đừ ng rờ i đi,” tô i nó i khi cô ấ y rẽ và o con đườ ng ven hồ . “Anh sẽ khô ng có bạ n
bè nà o nếu khô ng có em.”
“Jade kìa,” cô nó i, nhìn chă m chú và o con đườ ng tố i, cố gắ ng trá nh nhữ ng ổ gà .
“Ừ m, khô ng, cả m ơn. Cô ấ y là ngườ i tồ i tệ nhấ t.” Sự thẳ ng thắ n củ a tô i là m tô i ngạ c nhiên;
Trướ c đâ y tô i chưa bao giờ nó i xấ u Jade vớ i Charley, nhưng giờ chuyện đó có quan trọ ng gì
đâ u?
Charley nhếch mép cườ i. “Ừ , cô ấ y có thể như vậ y. Và cô ấ y có phầ n ghét anh.” Cô ấ y dừ ng
xe ở đầ u đườ ng lá i xe củ a tô i. “Anh sẽ bướ c và o nhưng anh khô ng muố n bố mẹ em ngử i
thấ y mù i bia trên ngườ i anh. Mặ c dù có lẽ cậ u cũ ng có mù i như vậ y.”
"Đợ i mộ t giâ y." Tô i lụ c lọ i ba lô để tìm kem đá nh ră ng mà tô i đã mang theo khi bắ t đầ u hú t
thuố c lá . Tô i ngậ m mộ t ít và o miệng, lắ c lư xung quanh.
"Nhìn bạ n kìa." Charley cườ i lớ n. “Đá ng ngạ c nhiên là hoà n hả o và rự c rỡ .”
Tô i ô m cô ấ y mộ t lú c lâ u và trong cơn choá ng vá ng, muố n hô n cô ấ y nhưng kiềm chế đượ c
sự thô i thú c, buộ c mình phả i leo ra khỏ i xe. Trướ c khi đó ng cử a, tô i cú i xuố ng và nó i, "Nà y,
cả m ơn vì đã khô ng để tô i rờ i đi cù ng anh chà ng đó ở sâ n chơi bowling."
Cô cau mà y, cố nhớ lạ i. Lô ng mà y cô nhướ ng lên. "Ô đú ng rồ i! Khô ng có gì. Rõ rà ng là anh ta
định giết cậ u.”
Khi lù i ra khỏ i đườ ng lá i xe, cô ấ y hạ cử a sổ xuố ng và gọ i, "Giữ liên lạ c!" Tô i gậ t đầ u và gọ i
lạ i, “Tô i sẽ là m vậ y!” nhưng nó chẳ ng có nghĩa gì cả . Tô i khô ng có địa chỉ hay số điện thoạ i
mớ i củ a cô ấ y. Kể cả sau nà y, vớ i Facebook và Twitter, tô i sẽ khô ng bao giờ có thể tìm thấ y
cô ấ y nữ a.
Trong mộ t thờ i gian, Jade và tô i cố gắ ng đi chơi, lê bướ c cù ng nhau đến cử a hà ng tạ p hó a
trong bữ a trưa, cố gắ ng thuyết phụ c ngườ i kia ă n trộ m trong cử a hà ng và cà ng trở nên tứ c
giậ n khi cô ấ y khô ng là m vậ y. Mộ t buổ i sá ng, tô i đang ở că ng tin trướ c tiết đầ u tiên, đang
loay hoay hoà n thà nh bà i tậ p đạ i số thì cô ấ y tiến đến chỗ tô i.
“Vì vậ y, tô i đã nhìn thấ y anh chà ng Craig đó ở sâ n chơi bowling và o thứ bả y,” cô nó i.
Tô i nhìn lên. Cô ấ y đang mỉm cườ i, gầ n như khô ng thể mím mô i lạ i. Trô ng cô ấ y như sắ p
trà n ra khắ p nơi.
“Anh ấ y bả o nó i vớ i bạ n rằ ng bạ n là mộ t con điếm.” Cô ấ y mở to mắ t chờ đợ i phả n ứ ng củ a
tô i. Tô i cả m thấ y mặ t mình nó ng bừ ng và tô i tưở ng tượ ng mình đang ném cuố n sá ch đạ i số
củ a mình và o cô ấ y, xô ngã cô ấ y, giậ t mạ nh má i tó c tẩ y mà u đồ ng thau củ a cô ấ y.
Nhưng tô i chỉ đả o mắ t và lẩ m bẩ m điều gì đó về việc anh ta là mộ t kẻ ấ u dâ m thích sú ng, rồ i
quay lạ i là m bà i tậ p về nhà . Sau đó , Jade bắ t đầ u đi chơi vớ i mộ t nhó m nổ i tiếng, nhữ ng đứ a
trẻ mà cô từ ng là bạ n ở trườ ng cấ p hai. Cô nhuộ m tó c mà u nâ u và tham gia độ i quầ n vợ t.
Khi chú ng tô i đi qua hà nh lang, cô ấ y nhìn thẳ ng về phía trướ c.
Thay vì phả i giả i quyết việc tìm mộ t chỗ mớ i để ngồ i trong că ng tin, tô i từ bỏ hoà n toà n và
bắ t đầ u dà nh thờ i gian ă n trưa tạ i quá n ă n trong khu mua sắ m. Mỗ i ngà y, tô i gọ i cà phê và
bá nh ngọ t trong khi đọ c hoặ c là m bà i tậ p về nhà , tưở ng tượ ng rằ ng mình trô ng thậ t bí ẩ n và
trưở ng thà nh khi ngồ i mộ t mình trong gian hà ng. Đô i khi tô i cả m thấ y đà n ô ng đang nhìn
tô i từ ghế đẩ u củ a họ , và đô i khi tô i bắ t gặ p á nh mắ t củ a họ , nhưng mọ i chuyện luô n kết
thú c ở đó .
***
Ở nhà , sâ u trong rừ ng, ở mộ t nơi hoang vu, Internet là lố i thoá t duy nhấ t củ a tô i. Trên
mạ ng, tô i khô ng ngừ ng tìm kiếm, tìm kiếm trên Google nhữ ng cá ch kết hợ p khá c nhau giữ a
tên Strane và Browick, trong phầ n trích dẫ n và khô ng có trích dẫ n, nhưng chỉ tìm thấ y hồ sơ
giả ng viên củ a anh ấ y và điều gì đó về việc anh ấ y tình nguyện tham gia mộ t chương trình
xó a mù chữ cộ ng đồ ng và o nă m 1995. Sau đó , và o giữ a thá ng 3, mộ t kết quả mớ i xuấ t hiện :
ô ng đã già nh đượ c giả i thưở ng giả ng dạ y quố c gia, tham dự mộ t buổ i lễ ở New York. Có mộ t
bứ c ả nh chụ p ô ng trên sâ n khấ u nhậ n tấ m bả ng, nụ cườ i toe toét, hà m ră ng trắ ng sá ng qua
bộ râ u đen. Tô i khô ng nhậ n ra đô i già y củ a anh ấ y và tó c anh ấ y ngắ n hơn nhữ ng gì tô i từ ng
thấ y. Sự xấ u hổ chạ y dọ c số ng lưng tô i khi tô i nhậ n ra có lẽ anh ấ y khô ng hề nghĩ đến tô i
và o lú c đó . Khô ng có khoả nh khắ c nà o mà tô i khô ng nghĩ về anh ấ y.
Đêm, tô i thứ c khuya nó i chuyện vớ i ngườ i lạ trên Instant Messenger. Tô i tìm kiếm cù ng mộ t
danh sá ch cá c từ khó a— lolita, nabokov, giáo viên— và tô i nhắ n tin cho tấ t cả nhữ ng ngườ i
đà n ô ng xuấ t hiện trong kết quả . Nếu họ bắ t đầ u trở nên đá ng sợ như Craig, tô i sẽ đă ng
xuấ t. Khô ng phả i về vấ n đề kia. Tô i chỉ thích cá ch họ vui vẻ lắ ng nghe khi tô i kể cho họ nghe
mọ i chuyện đã xả y ra vớ i Strane. Họ đá nh giá bạn là một cô gái rất đặc biệt vì có thể trân trọng tình yêu của
một người đàn ông như vậy. Nếu đà n ô ng yêu cầ u chụ p ả nh tô i, tô i sẽ gử i ả nh củ a Kirsten Dunst từ
bộ phim The Virgin Suicides và khô ng ai trong số họ gọ i tô i về điều đó , điều nà y khiến tô i tự
hỏ i liệu nhữ ng ngườ i đà n ô ng nà y ngu ngố c hay chỉ chấ p nhậ n việc tô i là mộ t kẻ ngố c. ngườ i
nó i dố i. Nếu họ gử i cho tô i mộ t bứ c ả nh, tô i sẽ nó i vớ i họ rằ ng họ đẹp trai và tấ t cả họ đều
tin tô i, kể cả nhữ ng ngườ i rõ rà ng là xấ u. Tô i lưu tấ t cả hình ả nh củ a cá c em và o mộ t thư
mụ c có tự a đề TOÁN BÀI TẬP để bố mẹ tô i khô ng nhìn và o, và đô i khi tô i ngồ i xem hết bứ c ả nh
nà y đến bứ c ả nh khá c, khuô n mặ t buồ n bã giả n dị nà y đến khuô n mặ t buồ n bã giả n dị khá c
và nghĩ rằ ng nếu Strane gử i cho tô i mộ t bứ c ả nh trướ c đó . Tô i thự c sự biết anh ấ y, anh ấ y sẽ
hò a nhậ p ngay.

Mùa bù n chuyển sang mù a ruồ i đen. Bă ng hồ tan chậ m, đầ u tiên chuyển sang mà u xá m, sau
đó chuyển sang mà u xanh lam, rồ i tan thà nh nướ c lạ nh. Tuyết ngoà i sâ n tan, nhưng sâ u
trong rừ ng, tuyết vẫ n bá m và o nhữ ng tả ng đá , nhữ ng đố ng tuyết đó ng vả y rả i rá c nhữ ng lá
thô ng và nó n vâ n sam. Và o thá ng Tư, mộ t tuầ n trướ c sinh nhậ t thứ mườ i bả y củ a tô i, mẹ hỏ i
tô i có muố n tổ chứ c mộ t bữ a tiệc khô ng.
“Và mờ i ai?”
“Cá c bạ n củ a anh,” cô nó i.
“Bạ n bè gì cơ?”
“Anh có bạ n bè.”
“Đó là tin mớ i đố i vớ i tô i.”
“Anh có ,” cô nhấ n mạ nh.
Tô i gầ n như cả m thấ y tiếc cho cô ấ y, hình dung ra nhữ ng gì cô ấ y tưở ng tượ ng về cuộ c số ng
ở trườ ng củ a tô i, nhữ ng khuô n mặ t tươi cườ i trên hà nh lang, bà n ă n trưa vớ i nhữ ng cô gá i
xinh xắ n điểm cao, trong khi thự c tế là tô i đang nhìn chằ m chằ m xuố ng đấ t khi đi bộ và
uố ng rượ u. cà phê đen trong mộ t quá n ă n vớ i mộ t nhó m ngườ i về hưu.
Cuố i cù ng chú ng tô i đi ă n ở Olive Garden và o ngà y sinh nhậ t củ a tô i, mộ t viên lasagna, sau
đó là mộ t viên tiramisu đượ c đâ m bằ ng mộ t ngọ n nến. Mó n quà củ a tô i là mộ t khó a họ c lá i
xe kéo dà i 8 tuầ n, mộ t cử chỉ cho thấ y Browick thậ m chí cò n đi sau chú ng tô i nhiều hơn.
“Và có thể, mộ t khi con vượ t qua,” bố nó i, “chú ng ta sẽ tìm cho con mộ t chiếc ô tô .”
Lô ng mà y củ a mẹ nhướ n lên.
“Cuố i cù ng,” anh là m rõ .
Tô i cả m ơn họ và cố gắ ng khô ng tỏ ra quá phấ n khích khi nghĩ đến nhữ ng nơi mà mộ t chiếc
ô tô có thể đưa tô i đến.
***
nă m đó , bố giú p tô i kiếm đượ c cô ng việc thư ký hồ sơ tạ i bệnh viện trong thị trấ n—tá m đô
la mộ t giờ , ba ngà y mộ t tuầ n. Tô i đượ c phâ n cô ng là m việc tạ i kho lưu trữ khoa tiết niệu,
mộ t că n phò ng dà i khô ng có cử a sổ vớ i cá c kệ cao từ trầ n đến sà n chứ a đầ y cá c biểu đồ y tế
đượ c chuyển đến từ khắ p tiểu bang. Mỗ i buổ i sá ng khi tô i đến, mộ t đố ng biểu đồ đang chờ
đượ c nộ p cù ng vớ i danh sá ch nhữ ng bệnh nhâ n mà tô i cầ n lấ y biểu đồ , vì họ có cuộ c hẹn
sắ p tớ i hoặ c vì họ đã chết quá lâ u nên biểu đồ giờ đâ y có thể bị hủ y.
Bệnh viện thiếu nhâ n lự c nên cả ngà y trô i qua mà nhâ n viên trưở ng khô ng kiểm tra tô i. Mặ c
dù khô ng phả i vậ y nhưng tô i vẫ n dà nh phầ n lớ n thờ i gian để đọ c biểu đồ . Có rấ t nhiều –
ngay cả khi tô i là m việc ở bệnh viện cả đờ i, tô i cũ ng khô ng thể vượ t qua hết đượ c. Tìm mộ t
câ u chuyện thú vị là mộ t trò chơi đoá n bằ ng cá ch lướ t ngó n tay dọ c theo cá c nhã n dá n có
mã mà u củ a chú ng, lấ y ra mộ t nhã n dá n ngẫ u nhiên và hy vọ ng và o mộ t câ u chuyện hay.
Bạ n thự c sự khô ng thể dự đoá n cá i nà o sẽ tố t. Nhữ ng biểu đồ dà y có thể đọ c giố ng như
nhữ ng cuố n tiểu thuyết, vớ i nhiều nă m triệu chứ ng, hoạ t độ ng và sự phứ c tạ p trong bả n sao
than xanh và mự c mờ . Đô i khi nhữ ng cá i gầ y là tà n khố c nhấ t, mộ t bi kịch gó i gọ n trong và i
cuộ c hẹn và mộ t con dấ u đỏ trên bìa trướ c: ĐÃ CHẾ T .
Hầ u hết bệnh nhâ n tiết niệu đều là nam giớ i, hầ u hết ở độ tuổ i trung niên trở lên. Họ là
nhữ ng ngườ i đi tiểu ra má u hoặ c khô ng hề đi tiểu, nhữ ng ngườ i thả i sỏ i và phá t triển khố i
u. Cá c biểu đồ có cá c tia X dạ ng hạ t củ a thậ n và bà ng quang đượ c chiếu sá ng bằ ng thuố c
nhuộ m, sơ đồ dương vậ t và tinh hoà n đượ c chú thích bằ ng nét chữ nguệch ngoạ c củ a bá c sĩ.
Trong mộ t biểu đồ , tô i tìm thấ y hình ả nh nhữ ng viên sỏ i bà ng quang trong lò ng bà n tay đeo
gă ng giố ng như ba hạ t cá t nhọ n. Bả n ghi có ghi câ u hỏ i củ a bá c sĩ, Nước tiểu của bạn có máu
bao lâu rồi? và câ u trả lờ i củ a bệnh nhâ n, Sáu ngày .
Bữ a trưa, tô i ă n ở că ng tin có sẵ n mộ t cuố n sá ch để có cớ khô ng ngồ i cù ng bố . Tô i cả m thấ y
dễ chịu hơn khi có mộ t khoả ng khô ng gian riêng để thở giữ a chú ng tô i, bở i vì theo mộ t cá ch
nà o đó , anh ấ y là mộ t con ngườ i khá c ở bệnh viện. Giọ ng củ a anh ấ y trở nên dà y hơn và tô i
nghe thấ y anh ấ y cườ i trướ c nhữ ng câ u chuyện cườ i thô thiển mà anh ấ y sẽ cả m thấ y bị xú c
phạ m nếu có mẹ ở bên. Thêm và o đó , anh ấ y có rấ t nhiều bạ n bè. Khuô n mặ t củ a mọ i ngườ i
sá ng lên khi nhìn thấ y anh ta. Tô i khô ng ngờ anh ấ y lạ i nổ i tiếng đến thế.
Và o ngà y đầ u tiên củ a tô i, khi anh ấ y đi khắ p nơi giớ i thiệu tô i vớ i mọ i ngườ i, tô i đã hỏ i anh
ấ y, "Là m sao mọ i ngườ i biết đến bạ n?" Anh ấ y chỉ cườ i và nó i, “Thậ t hữ u ích nếu anh có tên
trên á o,” chỉ và o tấ m PHI thêu phía trên tú i á o ngự c, nhưng cò n hơn thế nữ a - ngay cả cá c bá c
sĩ cũ ng mỉm cườ i khi thấ y bố đến, và họ khô ng bao giờ cườ i, và mộ t số ngườ i đã biết nhữ ng
điều về tô i, tô i bao nhiêu tuổ i, nhữ ng điều tô i thích viết. Họ vẫ n nghĩ tô i đến Browick, điều
đó có lý. Tô i cho rằ ng anh ấ y đã nó i vớ i mọ i ngườ i khi tô i đượ c nhậ n, và anh ấ y sẽ khô ng đi
khắ p nơi thô ng bá o điều đó khi tô i bị đuổ i họ c.
Bố và tô i thự c sự khô ng có gì nhiều để nó i vớ i nhau, điều đó ổ n thô i. Trong xe tả i, anh ấ y
vặ n radio to đến mứ c khô ng thể nó i chuyện đượ c, và khi chú ng tô i về đến nhà , anh ấ y ngồ i
xuố ng ghế và bậ t TV. Và o buổ i chiều, anh ấ y thích xem cá c chương trình từ khi cò n nhỏ , The
Andy Griffith Show và Bonanza, trong khi tô i đi dạ o thậ t lâ u vớ i Babe quanh bờ hồ và lên dố c
đến hang độ ng nơi chiếc cũ i bị bỏ hoang vẫ n đang mụ c ná t. Tô i cố gắ ng ở ngoà i nhà cho đến
khi mẹ về. Ở bên cô ấ y khô ng phả i dễ dà ng hơn chú t nà o, nhưng khi họ ở bên nhau, họ quên
mấ t tô i, và tô i có thể lẻn và o phò ng ngủ và đó ng cử a lạ i.
Bố bả o tô i nên bắ t đầ u tiết kiệm ngay từ bâ y giờ để mua sá ch giá o khoa đạ i họ c. Thay và o
đó , tô i tiêu hai đồ ng lương đầ u tiên củ a mình và o chiếc má y ả nh kỹ thuậ t số và và o nhữ ng
ngà y nghỉ, tô i tự chụ p châ n dung trong rừ ng, mặ c vá y hoa và đi tấ t đến đầ u gố i. Trong cá c
bứ c ả nh, câ y dương xỉ cọ và o đù i tô i và á nh nắ ng xuyên qua tó c tô i, khiến tô i trô ng giố ng
như mộ t nữ thầ n rừ ng, giố ng như Persephone đang lang thang trên đồ ng cỏ củ a mình, chờ
đợ i Hades đến. Tô i soạ n mộ t email gử i cho Strane có đính kèm hà ng tá ả nh JPEG và di chuộ t
qua “gử i”, nhưng khi tô i tưở ng tượ ng ra sự hủ y hoạ i có thể đến vớ i anh ấ y, tô i khô ng thể
là m đượ c.

Giữa mù a hè, anh ta xuấ t hiện dướ i dạ ng mộ t biểu đồ đang chờ nộ p, đượ c đưa và o mộ t lô
hà ng lưu trữ từ phía tâ y Maine. STRANE, JACOB. SINH NGÀ Y 10 THÁ NG 11 NĂ M 1957. Bên trong là hồ sơ
về lầ n thắ t ố ng dẫ n tinh củ a ô ng nă m 1991, nhữ ng ghi chú từ lầ n hẹn khá m đầ u tiên, viết
bằ ng nét chữ củ a bá c sĩ: Bệnh nhân 33 tuổi chưa lập gia đình nhưng nhất quyết không muốn
có con. Có nhữ ng ghi nhậ n từ ca mổ thự c tế, từ buổ i hẹn tá i khá m: Bệnh nhân được hướng
dẫn chườm đá vào bìu 1 lần/ngày và đeo nẹp hỗ trợ bìu trong 2 tuần. Ở phầ n “hỗ trợ bìu”, tô i
đó ng sầ m biểu đồ lạ i, cả m thấ y xấ u hổ trướ c cụ m từ nà y ngay cả khi tô i khô ng chắ c chính
xá c ý nghĩa củ a nó .
Tô i mở lạ i, đọ c mộ t lượ t - chỉ số sứ c khỏ e, số liệu thố ng kê, cao 6 foot 4, nặ ng 280 pound.
Chữ ký củ a anh ấ y ở ba nơi khá c nhau. Tô i xé hai trang giấ y dính vớ i nhau bằ ng vết mự c đã
chụ c nă m tuổ i và tưở ng tượ ng chiếc bú t đang rỉ ra tay anh ấ y. Tô i có thể nhìn thấ y nhữ ng
ngó n tay củ a anh ấ y, nhữ ng vết chai và nhữ ng mó ng tay phẳ ng lì, bị cắ n chặ t. Chú ng trô ng
như thế nà o khi nằ m trên đù i tô i trong lầ n đầ u tiên anh ấ y chạ m và o tô i.
Câ u chuyện về biểu đồ củ a anh ấ y khô ng có gì kịch tính nhưng vẫ n siêu thự c, quá trình hồ i
phụ c củ a anh ấ y đượ c mô tả như việc anh ấ y ô m mộ t tú i đá và o há ng. Tô i cố hình dung - anh
ấ y đã phẫ u thuậ t và o thá ng Bả y, nên đá chắ c hẳ n đã tan và sẽ có nhữ ng vết ướ t trên quầ n
đù i củ a anh ấ y, mộ t cố c nướ c lạ nh đầ y mồ hô i bên cạ nh anh ấ y, mộ t chai thuố c giả m đau
mà u cam kêu lá ch cá ch. anh gõ chú ng và o lò ng bà n tay. Lú c đó tô i bao nhiêu tuổ i? Tô i đếm
trong đầ u: sá u, mộ t họ c sinh lớ p mộ t, gầ n như khô ng bằ ng mộ t ngườ i và chín nă m nữ a mớ i
đượ c ở trên giườ ng vớ i anh, vặ n vẹo dướ i bà n tay anh khi anh bả o tô i bình tĩnh, rằ ng tô i
khô ng thể có thai, anh đã có mộ t cuộ c thắ t ố ng dẫ n tinh.
Tô i muố n đá nh cắ p biểu đồ , nhưng khi họ thuê tô i, tô i phả i ký và o cá c trang thỏ a thuậ n bả o
mậ t, tuyên bố tá o bạ o về hậ u quả phá p lý củ a việc chia sẻ hồ sơ bệnh á n. Tô i thự c hiện việc
xem biểu đồ mỗ i ngà y, kéo nó ra khỏ i vị trí trên kệ dướ i cù ng và ghi chú và o nhậ t ký củ a
mình, gạ ch dướ i cụ m từ chưa lập gia đình nhưng nhất quyết không muốn có con . Nó khiến
tô i nghĩ đến phầ n duy nhấ t củ a lolita mà tô i thự c sự ghét, đoạ n vă n mà Humbert tưở ng
tượ ng đầ u tiên là có con gá i vớ i Lo, sau đó sinh chá u gá i vớ i nhữ ng cô con gá i đó . Nó cũ ng
khiến tô i nhớ lạ i điều mà tô i gầ n như đã quên mấ t - anh ấ y yêu cầ u tô i gọ i anh ấ y là bố qua
điện thoạ i trong khi anh ấ y giậ t mình ở đầ u dâ y bên kia.
Nhưng nhữ ng suy nghĩ nà y giố ng như nhữ ng viên đá nhẵ n trong nướ c tô i nhặ t lên và
nghiên cứ u bằ ng con mắ t lạ nh lù ng, rồ i lạ i thả rơi xuố ng hồ . Trong sự yên tĩnh củ a bệnh
viện, chiếc quạ t quay là m tó c tô i lay độ ng khi nhữ ng suy nghĩ chìm xuố ng tậ n đá y nã o và
biến mấ t dướ i lớ p bù n. Tô i đó ng biểu đồ lạ i, lấ y mộ t chồ ng khá c, cấ t nó đi.
2017
Một trong nhữ ng nhâ n viên lễ tâ n bá o ố m, khiến Inez bị mắ c kẹt trong mộ t buổ i tố i thứ
bả y bá n hết vé, nên tô i bỏ quầ y hướ ng dẫ n khá ch để giú p cô ấ y. Khi tô i đượ c tuyển dụ ng lầ n
đầ u cá ch đâ y 8 nă m, đó là vị trí lễ tâ n và tô i vẫ n nhớ nhữ ng điều cơ bả n. Inez phả i dạ y tô i hệ
thố ng má y tính đượ c cậ p nhậ t, giọ ng cô ấ y chuyển sang dạ ng câ u hỏ i khi cô ấ y giả i thích
trình tự đặ t chỗ , nhậ n phò ng cho khá ch. Tô i khô ng thể biết liệu cô ấ y có lo lắ ng khi ở gầ n tô i
hay chỉ đơn thuầ n là khó chịu. Nếu tô i nó i điều gì đó tự ti sau khi là m hỏ ng việc, cô ấ y sẽ
nhanh chó ng thở ra mộ t câ u “bạ n ổ n, bạ n ổ n, bạ n ổ n”.
Thờ i gian trô i qua dù đầ u ó c tô i có sương mù , hoặ c có thể vì điều đó . Ngườ i pha chế mang
đến cho tô i mộ t ly rượ u tố i tă m và giô ng bã o và Inez cườ i toe toét khi tô i mờ i cô ấ y mộ t
ngụ m, hai chú ng tô i cú i xuố ng sau bà n khi chuyền qua lạ i. Tô i quên mấ t cả m giá c như thế
nà o khi là m việc cù ng vớ i ai đó , tình bạ n thâ n thiết xuấ t hiện khi giao dịch vớ i khá ch hà ng:
vị khá ch thườ ng xuyên khă ng khă ng lầ n nà y chú ng tô i đã đưa cô ấ y và o mộ t phò ng khá c,
mặ c dù chú ng tô i đã để cô ấ y đi quanh bà n và xem lịch sử đặ t phò ng củ a cô ấ y và đó luô n là
phò ng 237; cặ p vợ chồ ng phớ t lờ lờ i cả nh bá o củ a chú ng tô i rằ ng că n phò ng rẻ hơn hướ ng
ra đườ ng sẽ ồ n à o và mộ t giờ sau họ đến sả nh vớ i vẻ khó chịu vì tiếng ồ n. Inez rấ t giỏ i trong
việc đố i phó vớ i nhữ ng ngườ i phà n nà n, chớ p mắ t và ô m chặ t trá i tim mình khi nó i: “Tô i rấ t
xin lỗ i. Tô i chỉ rất xin lỗi .” Cô ấ y đặ t nó dà y đến mứ c khiến khá ch mấ t cả nh giá c; cuố i cù ng
họ hầ u như luô n đả m bả o vớ i cô ấ y rằ ng điều đó ổ n, khô ng có vấ n đề gì lớ n, và khi họ rờ i đi,
Inez lẩ m bẩ m mộ t chuỗ i nhữ ng lờ i tụ c tĩu trong hơi thở .
“Tô i cứ tưở ng bạ n chỉ là con gá i củ a ô ng chủ ,” tô i nó i, “nhưng bạ n thự c sự giỏ i việc nà y đấ y.”
Cô ấ y nheo mắ t nhìn tô i, quyết định xem có nên xú c phạ m hay khô ng.
Tô i nó i thêm: “Bạ n giỏ i hơn tô i. Tô i khô ng thể giả vờ thô ng cả m,” và khuô n mặ t cô ấ y nở
mộ t nụ cườ i, bị khuấ t phụ c bở i nhữ ng lờ i xu nịnh.
Cô nó i: “Khi mọ i ngườ i tứ c giậ n, họ sẽ tìm cá ch đá nh nhau. “Bạ n hà nh độ ng phụ c tù ng, họ sẽ
lù i bướ c.”
“Ừ , đó cũ ng chính là chiến lượ c mà tô i sử dụ ng vớ i đà n ô ng.” Tô i nhìn xem phả n ứ ng củ a cô
ấ y, liệu cô ấ y có nhếch mép cườ i nhậ n ra khô ng, nhưng lô ng mà y cô ấ y chỉ cau lạ i, mơ hồ bố i
rố i.
Tô i nhìn cô ấ y nhấ p chuộ t trên má y tính, mà n hình chiếu sá ng khuô n mặ t cô ấ y. Cô ấ y mườ i
bả y tuổ i nhưng trô ng già hơn nhiều, trang điểm nhẹ nhà ng và má i tó c đượ c ép phẳ ng kết
thú c bằ ng mộ t đườ ng thẳ ng hoà n hả o. Đeo mộ t chuỗ i ngọ c trai và mặ c mộ t chiếc á o sơ mi
lụ a trắ ng bên trong bộ đồ , cô ấ y trô ng có vẻ hò a hợ p, đã trở thà nh mộ t ngườ i phụ nữ giỏ i
hơn tô i.
“Anh thậ t sâ u sắ c,” tô i nó i. “Trô ng bạ n có vẻ trưở ng thà nh so vớ i tuổ i củ a mình.”
Cô ấ y liếc nhìn tô i, vẫ n cả nh giá c mộ t nử a. “Ờ , cả m ơn.” Cô ấ y quay lạ i vớ i má y tính, khom
vai để tô i khô ng nhìn thấ y mà n hình.
Và o lú c chín giờ ba mươi, sau khi cơn số t đã lắ ng xuố ng, mộ t ngườ i đà n ô ng đến gầ n bà n
là m việc - khoả ng bố n mươi tuổ i, đẹp trai, thấ p bé. Anh ấ y đặ t phò ng mộ t đêm, phò ng có bể
sụ c nhìn ra sâ n vườ n. Anh ấ y đã yêu cầ u mộ t buổ i tố i đặ c biệt chờ đợ i khi anh ấ y đến: đèn
mờ , bồ n tắ m bong bó ng, cá nh hoa hồ ng trên giườ ng, rượ u sâ m panh trên đá .
Khi tô i kiểm tra anh ấ y, tô i nó i vớ i anh ấ y rằ ng mọ i thứ đã sẵ n sà ng và đang chờ trong
phò ng. “Giả sử bạ n vẫ n muố n chỉnh trang giườ ng buổ i tố i,” tô i nó i, liếc nhìn quanh tiền
sả nh. Có vẻ như anh ấ y đang ở mộ t mình.
Ngườ i đà n ô ng mỉm cườ i vớ i Inez. Mặ c dù tô i là ngườ i kiểm tra anh ấ y nhưng anh ấ y vẫ n
khô ng ngừ ng mỉm cườ i vớ i cô ấ y kể từ khi bướ c lên bà n là m việc. “Thậ t hoà n hả o,” anh nó i.
Anh ta nhét thẻ chìa khó a và o tú i, quay lạ i phía thang má y. Inez quay lạ i nộ p phiếu đă ng ký,
và tô i nhìn ngườ i đà n ô ng dừ ng lạ i giữ a hà nh lang, đưa tay ra. Mộ t ngườ i phụ nữ đứ ng dậ y
từ mộ t trong nhữ ng chiếc ghế có tự a lưng. Cô ấ y liếc qua vai về phía quầ y lễ tâ n, nhìn thẳ ng
và o mắ t tô i và tô i thấ y cô ấ y khô ng phả i là phụ nữ chú t nà o. Cô ấ y là mộ t thiếu niên đi già y
thể thao Converse và mặ c á o len ngoạ i cỡ vớ i tay á o dà i quá cổ tay. Trong khi họ chờ thang
má y, ngườ i đà n ô ng dụ i mặ t và o cổ cô gá i và cô gá i bậ t cườ i.
“Anh có thấ y điều đó khô ng?” Tô i hỏ i Inez sau khi họ và o thang má y. “Cô gá i đi cù ng anh ấ y.
Cô ấ y trô ng như mườ i bố n tuổ i.”
Cô ấ y lắ c đầ u. “Tô i khô ng thấ y.” Cô nhìn xuố ng danh sá ch đă ng ký, tấ t cả đều đượ c đá nh dấ u
mà u xanh lá câ y. Mọ i ngườ i đều ở trong phò ng củ a mình; chú ng ta có thể thư giã n. “Tô i đi
ă n đâ y,” cô nó i.
Tô i nghĩ đến că n phò ng đã dọ n dẹp, nhữ ng cá nh hoa hồ ng trên giườ ng, bong bó ng tắ m sủ i
bọ t, tiếng cườ i khú c khích khó chịu củ a cô gá i khi anh cở i chiếc á o len rộ ng thù ng thình ra
khỏ i ngườ i cô . Khi Inez đi và o bếp, tô i hình dung mình đang là m chìa khó a rồ i đi lên phò ng,
xô ng và o trong, cắ m mó ng tay và o ngườ i đà n ô ng khi tô i kéo anh ta ra khỏ i cô gá i. Nhưng
điều đó sẽ là m đượ c gì ngoà i việc gâ y ra cả nh tượ ng và khiến tô i bị sa thả i? Cô ấ y trô ng sẵ n
sà ng, hạ nh phú c. Khô ng phả i là anh ta đang kéo cô lên đó . Đứ ng sau bà n là m việc, tô i nuố t
ngụ m đồ uố ng cuố i cù ng và nhìn Inez quay lạ i vớ i mộ t đĩa mì ố ng. Cô ấ y xú c nó và o miệng
khi bướ c đi, nhữ ng vệt nướ c số t đỏ trên chiếc á o sơ mi trắ ng củ a cô ấ y.
Khi cô đang ă n ở vă n phò ng phía sau, mộ t ngườ i đà n ô ng bướ c tớ i bà n và nó i rằ ng anh ta đã
đặ t chỗ trướ c. Tô i tìm kiếm trên hệ thố ng khi anh ấ y khoanh tay nhìn tô i, khuô n mặ t vớ i đô i
lô ng mà y rậ m và chiếc mũ i mà u rượ u gin. Anh thở dà i, muố n chắ c chắ n rằ ng tô i biết anh
khó chịu thế nà o, tô i kém cỏ i đến thế nà o. Tô i nghĩ bạn có nhận ra rằng có một cô gái bị
cưỡng hiếp ở tầng trên và không ai có thể làm gì được về điều đó không?
“Khô ng có đặ t chỗ nà o dướ i tên củ a bạ n cả ,” tô i nó i. “Bạ n có chắ c mình đang ở đú ng khá ch
sạ n khô ng?”
“Tấ t nhiên là tô i chắ c chắ n.” Anh ta lấ y từ trong tú i ra mộ t mả nh giấ y gấ p lạ i. “Đó , thấ y
khô ng?”
Tô i nhìn qua và thấ y đó là xá c nhậ n củ a mộ t khá ch sạ n ở Portland, Oregon. Khi tô i chỉ ra lỗ i
lầ m củ a anh ta, xin lỗ i như thể đó là lỗ i củ a tô i, ngườ i đà n ô ng há hố c mồ m nhìn tờ bá o, rồ i
nhìn tô i, rồ i nhìn vợ anh ta, ngườ i đang ngồ i đố i diện hà nh lang vớ i nhữ ng chiếc tú i xá ch
củ a họ .
“Chú ng tô i bay tớ i đâ y từ Florida,” anh lẩ m bẩ m. "Chú ng ta sẽ là m gì?"
Thà nh phố đã đượ c đặ t trướ c để qua đêm, nhưng tô i vẫ n tìm đượ c cho họ mộ t phò ng tạ i
mộ t khá ch sạ n cạ nh sâ n bay, và ngườ i đà n ô ng, quá choá ng vá ng để có thể cả m ơn tô i, dẫ n
vợ anh ta bă ng qua hà nh lang, quay lạ i chỗ ngườ i hầ u phò ng, anh ta mang đồ củ a họ đến.
ô tô cho thuê. Khi họ lá i xe đi, tô i tự a ngườ i và o bà n. Đầ u tô i rơi và o tay tô i. Thở sâ u.
Khi điện thoạ i reo, tô i khô ng mở mắ t nhấ c má y, đọ c thuộ c lò ng lờ i chà o củ a khá ch sạ n.
“Xin chà o,” giọ ng nó i đó ngậ p ngừ ng và nữ tính. “Tô i đang tìm Vanessa Wye.”
Tô i mở mắ t và nhìn ra hà nh lang yên tĩnh. Inez bướ c ra từ vă n phò ng phía sau và ra hiệu
cho tô i—đợ i một giây —khi cô ấ y đi về phía phò ng tắ m dà nh cho nhâ n viên.
"Xin chà o?" Giọ ng nó i đang chờ đợ i. “Đâ y có phả i là Vanessa khô ng?”
Tô i vớ i tay tớ i tổ ng đà i điện thoạ i, nú t mà u đỏ để hủ y cuộ c gọ i.
“Đừ ng cú p má y,” giọ ng nó i nó i. “Đâ y là Janine Bailey, từ Femzine ? Tô i đã gử i cho bạ n mộ t
và i email vớ i hy vọ ng chú ng ta có thể kết nố i. Tô i nghĩ tô i sẽ thử sứ c vớ i bạ n ở nơi là m việc
trong nỗ lự c cuố i cù ng.”
Tô i giữ ngó n tay củ a mình trướ c nú t “hủ y cuộ c gọ i” nhưng khô ng nhấ n xuố ng. Giọ ng tô i vỡ
ra khi nó i vớ i cô ấ y, “Em đã thử gọ i cho anh rồ i. Bạ n đã để lạ i mộ t thư thoạ i.”
“Anh nó i đú ng,” cô nó i. "Tô i đã là m."
“Và bâ y giờ cậ u lạ i gọ i điện lầ n nữ a. Lầ n nà y là tạ i nơi là m việc củ a tô i.”
“Tô i biết,” cô nó i. “Tô i nhậ n ra mình đang tự đề cao, nhưng hã y để tô i hỏ i bạ n mộ t câ u. Bạ n
đã theo dõ i câ u chuyện nà y đến mứ c nà o?”
Tô i khô ng nó i gì, khô ng chắ c ý cô ấ y là gì.
“Taylor Birch – bạ n biết Taylor phả i khô ng? Cô ấ y thự c sự đã trả i qua địa ngụ c trong và i
tuầ n qua. Bạ n đã thấ y sự ngượ c đã i mà cô ấ y phả i chịu chưa? Cá c nhà hoạ t độ ng vì quyền
nam giớ i, troll trên Twitter. Cô ấ y đã nhậ n đượ c nhiều lờ i dọ a giết—”
“Ừ ,” tô i nó i. “Tô i đã thấ y điều gì đó về điều đó .”
Có tiếng click, rồ i giọ ng cô ấ y to hơn, gầ n hơn, như thể cô ấ y đã tắ t loa ngoà i củ a tô i. “Tô i sẽ
nó i thẳ ng vớ i bạ n, Vanessa,” cô nó i. “Tô i biết lịch sử củ a bạ n. Và mặ c dù tô i khô ng thể buộ c
bạ n phả i trình bá o nhưng tô i muố n đả m bả o rằ ng bạ n hiểu câ u chuyện củ a bạ n có thể giú p
ích cho Taylor đến mứ c nà o. Ý tô i là , bạ n thự c sự có cơ hộ i để giú p đỡ toà n bộ phong trà o ở
đâ y ”.
"Ý bạ n là gì, bạ n biết lịch sử củ a tô i?"
Giọ ng cô ấ y nhả y lên nử a quã ng tá m khi nó i, “Chà , Taylor đã nó i vớ i tô i nhữ ng gì cô ấ y biết. .
. nhữ ng tin đồ n, chi tiết mà Jacob Strane đã chia sẻ trong nhiều nă m qua.”
Đầ u tô i giậ t ngượ c lạ i— năm?
"Ổ n cả . . .” Janine bậ t cườ i. “Taylor cũ ng gử i cho tô i mộ t liên kết tớ i mộ t blog? Cá i mà cô ấ y
nó i là củ a bạ n? Tô i đã cho nó đọ c. Khô ng thể ngừ ng đọ c nó , thự c sự . Thứ quyến rũ . Bạ n là
mộ t nhà vă n tuyệt vờ i.”
Choá ng vá ng, tô i gõ URL cũ và o trình duyệt củ a mình. Sau mọ i chuyện xả y ra ở trườ ng đạ i
họ c, tô i đã đặ t blog ở chế độ riêng tư, khô ng thể truy cậ p đượ c nếu khô ng có mậ t khẩ u. Bâ y
giờ nó tả i vớ i mọ i bà i đă ng hiển thị, đượ c hoà n nguyên về cà i đặ t cô ng khai mặ c định. Tô i
khô ng thể nhớ lầ n cuố i cù ng tô i kiểm tra để chắ c chắ n rằ ng nó đã đượ c khó a là khi nà o - nó
có thể đã ở ngoà i trờ i trong nhiều nă m. Cuộ n xuố ng trang, tô i thấ y “S.,” mã trong suố t củ a
tô i cho Strane, nằ m rả i rá c trên cá c khố i vă n bả n.
“Đá ng lẽ nó khô ng thể truy cậ p đượ c,” tô i nó i khi mở mà n hình đă ng nhậ p, cố gắ ng nhớ lạ i
mậ t khẩ u cá ch đâ y hà ng chụ c nă m. “Tô i khô ng biết chuyện gì đã xả y ra.”
“Tô i muố n đề cậ p đến nó trong bà i viết.”
“Khô ng,” tô i nó i. “Tô i có thể nó i khô ng, phả i khô ng?”
“Tô i muố n đượ c sự cho phép củ a bạ n,” cô nó i, “nhưng blog nà y đượ c cô ng khai.”
“Chà , dù sao thì bâ y giờ tô i cũ ng đang xó a nó .”
“Và bạ n có thể tự do là m điều đó , nhưng tô i đã chụ p ả nh mà n hình.”
Tô i nhìn chằ m chằ m và o mà n hình má y tính; cá c tù y chọ n khô i phụ c mậ t khẩ u yêu cầ u tô i
kiểm tra địa chỉ email Atlantica cũ mà tô i đã khô ng truy cậ p đượ c trong nhiều nă m. "Bạ n
đang nó i gì vậ y?"
“Tô i muố n đượ c sự cho phép củ a bạ n,” cô ấ y nó i lạ i, “nhưng tô i có nghĩa vụ phả i viết bà i bá o
hay nhấ t có thể. Chú ng ta có thể hợ p tá c cù ng nhau trong việc nà y, đượ c chứ ? Bạ n cho tô i
biết bạ n cả m thấ y thoả i má i vớ i điều gì và chú ng ta sẽ bắ t đầ u từ đó . Bạ n có sẵ n lò ng là m
điều đó khô ng, Vanessa?”
Lờ i nó i chồ ng chấ t trong miệng tô i— đừng gọi tôi, đừng gửi email cho tôi và đừng gọi tên tôi
như thể bạn biết tôi — nhưng tô i khô ng thể cắ n ră ng, khô ng phả i bâ y giờ cô ấ y đã nhìn thấ y
blog vớ i nhữ ng bà i đă ng kể câ u chuyện củ a chú ng tô i từ .
“Có lẽ,” tô i nó i. "Tô i khô ng biết. Tô i cầ n phả i suy nghĩ về nó .”
Janine thở mộ t hơi mạ nh và o tai tô i. “Vanessa, tô i thự c sự hy vọ ng bạ n là m đượ c. Chú ng ta
nợ nhau để là m bấ t cứ điều gì có thể. Tấ t cả chú ng ta đều cù ng tham gia và o việc nà y.”
Tô i liếc nhìn qua hà nh lang và buộ c mình phả i đồ ng ý. “Chắ c chắ n rồ i, hoà n toà n đú ng, bạ n
nó i rấ t đú ng.”
“Hã y tin tô i, tô i biết việc nà y khó đến mứ c nà o.” Janine hạ giọ ng. “Tô i cũ ng là ngườ i số ng
só t.”
Từ đó , vớ i sự đồ ng cả m giả tạ o củ a nó ; từ ngữ trịch thượ ng, san bằ ng đó khiến toà n thâ n tô i
co rú m lạ i bấ t kể bố i cả nh - nó đã đi quá xa. Mô i tô i cong lên trên hà m ră ng khi tô i phun ra,
“Anh chẳ ng biết gì về tô i cả ,” và tô i cú p điện thoạ i, lao qua hà nh lang đến phò ng tắ m trố ng
dà nh cho nhâ n viên, rồ i lao và o toilet, khoanh tay lạ i. quanh bá t cho đến khi só ng qua đi,
bụ ng tô i trố ng rỗ ng và tô i ho ra mậ t.
Tô i vẫ n đang nằ m thở dố c trên sà n và kiểm tra xem á o khoá c có bị nô n khô ng khi cử a
phò ng tắ m mở ra và tô i nghe thấ y tên mình. Inez.
“Vanessa? Bạ n ổ n chứ ?"
Tô i lau miệng bằ ng mu bà n tay. “Ừ , tô i ổ n,” tô i nó i. “Chỉ là vấ n đề về dạ dà y thô i.”
Cá nh cử a đó ng lạ i, rồ i lạ i mở ra.
"Bạ n có chắ c khô ng?" Cô ấ y hỏ i.
"Tô i ổ n."
“Bở i vì tô i có thể che đậ y cho—”
“Anh có thể cho tô i mộ t chú t khô ng gian đượ c khô ng?” Tô i á p má và o quầ y hà ng kim loạ i
khi bướ c châ n cô ấ y vộ i vã rờ i đi, quay trở lạ i bà n là m việc, nơi mà trong suố t thờ i gian cò n
lạ i củ a ca là m việc, đô i mắ t đờ đẫ n củ a cô ấ y như sắ p khó c.

Vài nă m trướ c, tô i nhìn thấ y khuô n mặ t củ a Taylor đang nhìn chằ m chằ m và o tô i từ cộ t
đèn trong khi tô i chờ bă ng qua Phố Quố c hộ i. Đó là mộ t tờ rơi, mộ t tờ quả ng cá o về buổ i đọ c
thơ ở quá n bar. Tô i biết cô ấ y đã viết thơ và xuấ t bả n mộ t số bà i thơ. Tô i đọ c mọ i thứ có thể
trong tay, đặ t mua bả n sao củ a cá c tạ p chí, thườ ng xuyên kiểm tra trang web hiếm khi đượ c
cậ p nhậ t củ a cô ấ y. Tô i tìm kiếm dấ u vết củ a Strane trong bà i viết củ a cô ấ y, nhưng tấ t cả
nhữ ng gì tô i tìm thấ y trong cá c bà i thơ là nhữ ng hình ả nh lặ ng lẽ về nhữ ng con bướ m đêm
trong á nh sá ng rự c rỡ , mộ t bà i thiền sá u khổ thơ về tử cung củ a cô ấ y. Đó là điều mà tô i
khô ng bao giờ có thể nghĩ tớ i, ý tưở ng rằ ng cô ấ y có thể dà nh cả cuộ c đờ i để viết về bấ t cứ
điều gì khá c ngoà i Strane nếu nhữ ng gì anh ấ y là m vớ i cô ấ y thự c sự quá tồ i tệ.
Tô i chưa bao giờ hiểu bấ t cứ điều gì về cô ấ y, cho dù tô i có cố gắ ng thế nà o đi chă ng nữ a. Và i
nă m trướ c, tô i đã tìm ra nơi cô ấ y là m việc, khu phố nơi cô ấ y số ng. Dự a trên mộ t bứ c ả nh
trên Instagram về khung cả nh nhìn từ cử a sổ nhà bếp củ a cô ấ y, tô i đã tìm ra chính xá c tò a
nhà củ a cô ấ y. Tô i chưa bao giờ theo dõ i cô ấ y, khô ng hẳ n; lầ n gầ n gũ i nhấ t mà tô i từ ng cho
phép mình đến là đi ngang qua nơi là m việc củ a cô ấ y, đi ngang qua tò a nhà và o khoả ng giờ
ă n trưa, kiểm tra từ ng má i tó c và ng đến và đi. Nhưng khi nà o tô i khô ng kiểm tra cô ấ y, quét
khuô n mặ t trong cá c nhà hà ng, quá n cà phê, siêu thị và cá c cử a hà ng ở gó c đườ ng? Đô i khi
tô i tưở ng tượ ng ra cô ấ y ở phía sau tô i khi tô i đi dạ o trong thà nh phố . Ý nghĩ về việc cô ấ y
đang theo dõ i khiến cơ thể tô i run rẩ y, giố ng như cả m giá c tô i có đượ c khi tưở ng tượ ng đô i
mắ t củ a Strane đang nhìn mình.
Khi đến chỗ cô ấ y đọ c sá ch, tô i đứ ng sau quầ y bar có á nh sá ng lờ mờ , má i tó c đỏ vén lên và
giấ u dướ i chiếc mũ len. Tô i chỉ ở lạ i đủ lâ u để thấ y cô ấ y bướ c tớ i micro và bắ t đầ u nó i. Nụ
cườ i toe toét và bà n tay khoa trương, hoang dã củ a cô ấ y. Cô ấ y ổ n - đó là nhữ ng gì tô i tự
nhủ khi đi bộ về nhà , má tô i đỏ bừ ng vì mộ t cả m giá c vừ a ghen tị vừ a nhẹ nhõ m. Cô ấ y trô ng
bình thườ ng, hạ nh phú c, khô ng bị ả nh hưở ng. Đêm đó , tô i lụ c lọ i nhữ ng tậ p tà i liệu cũ , tìm
thấ y nhữ ng bà i luậ n đạ i họ c đã đượ c đá nh dấ u, nhữ ng bà i thơ thờ i trung họ c. Mộ t bà i bá o
tô i viết về vai trò củ a cưỡ ng hiếp trong Titus Andronicus vớ i lờ i nhậ n xét củ a Henry Plough
ở cuố i: Vanessa, bài viết của bạn thật đáng kinh ngạc. Tô i nhớ mình đã chế nhạ o điểm số ,
biết rằ ng điều đó chẳ ng có gì đá ng coi trọ ng cả , chỉ có mộ t lờ i khen ngợ i khá c từ mộ t giá o
viên muố n dỗ dà nh tô i lạ i gầ n hơn. Nhưng có lẽ anh ấ y có ý đó . Và có lẽ Strane - vớ i tấ t cả
nhữ ng lờ i khen ngợ i củ a anh ấ y, sự khă ng khă ng củ a anh ấ y rằ ng cá ch tô i nhìn thế giớ i thậ t
phi thườ ng - cũ ng có ý đó . Bấ t chấ p mọ i lỗ i lầ m củ a mình, anh ấ y vẫ n là mộ t giá o viên giỏ i,
đượ c đà o tạ o để phá t hiện tiềm nă ng.
Tô i tìm kiếm tên củ a Strane trên Twitter và chủ yếu tìm thấ y tên củ a Taylor, sự kết hợ p
giữ a bả o vệ nữ quyền và tấ n cô ng phâ n biệt giớ i tính. Mộ t dò ng tweet bao gồ m mộ t bứ c ả nh
củ a cô ấ y lú c mườ i bố n tuổ i, gầ y gò và mỉm cườ i qua niềng ră ng trong bộ đồ ng phụ c khú c
cô n cầ u trên sâ n, dò ng chữ hét lên, ĐÂY LÀ TAYLOR BIRCH TUỔI THẾ NÀO KHI JACOB STRane TẤN CÔNG CÔ
ẤY. Tô i cố tưở ng tượ ng cù ng mộ t đườ ng nét ghép vớ i nhữ ng bứ c ả nh Polaroid Strane chụ p
tô i lú c mườ i lă m tuổ i, đô i mắ t nặ ng trĩu và đô i mô i sưng mọ ng, hoặ c vớ i nhữ ng bứ c ả nh tô i
chụ p chính mình nă m mườ i bả y tuổ i, đứ ng trướ c phô ng nền là nhữ ng câ y bạ ch dương, vén
vá y lên như Tô i nhìn chằ m chằ m và o má y ả nh, trô ng giố ng như mộ t lolita và biết chính xá c
mình muố n gì, mình là gì. Tô i tự hỏ i họ sẽ sẵ n lò ng trao cho mộ t cô gá i như tô i bao nhiêu
nạ n nhâ n.
2002
cuối cấ p bắ t đầ u, và trong tuầ n đầ u tiên, tô i đến vă n phò ng cố vấ n vớ i đơn đă ng ký và o
đạ i họ c đã đượ c điền đầ y đủ và bả n nhá p củ a bà i luậ n đầ u và o mà tô i đã là m suố t mù a hè.
Tô i giữ lạ i danh sá ch cá c trườ ng mà Strane đã viết cho tô i, nhưng cố vấ n hướ ng dẫ n đã yêu
cầ u tô i mở rộ ng danh sá ch. Tô i cầ n sự an toà n, cô ấ y nó i. Tạ i sao chú ng ta khô ng xem xét
mộ t số trườ ng cô ng lậ p?
Quá n ă n ở trung tâ m thương mạ i đó ng cử a và o mù a hè nên tô i ă n ở că ng tin, ngồ i cù ng
Wendy và Maria, nhữ ng cô gá i cù ng lớ p tiếng Anh củ a tô i. Maria đang trao đổ i từ Chile và
số ng vớ i gia đình Wendy. Họ chính xá c là kiểu con gá i mà bố mẹ tô i muố n tô i là m bạ n cù ng
—hiếu họ c, ngọ t ngà o, khô ng có bạ n trai. Và o bữ a trưa, chú ng tô i ă n sữ a chua ít béo và
nhữ ng lá t tá o vớ i hai muỗ ng canh bơ đậ u phộ ng trong khi đố nhau bằ ng thẻ ghi chú , so
sá nh bà i tậ p về nhà và á m ả nh về việc nộ p đơn và o đạ i họ c. Wendy đang hy vọ ng và o Đạ i
họ c Vermont, cò n Maria cũ ng muố n ở lạ i Hoa Kỳ để họ c đạ i họ c. Ướ c mơ củ a cô là bấ t cứ
nơi nà o ở Boston.
Cuộ c số ng vẫ n tiếp diễn. Tô i có bằ ng nhưng khô ng có xe. Bé về nhà vớ i nhữ ng chiếc lô ng
nhím dính khắ p mõ m, mẹ và tô i phả i giữ chặ t bé trong khi bố dù ng kìm mũ i kim rú t từ ng
chiếc lô ng nhím ra. Bố đượ c bầ u là m đạ i diện cô ng đoà n ở bệnh viện. Mẹ đạ t điểm A trong
mô n lịch sử ở trườ ng cao đẳ ng cộ ng đồ ng. Nhữ ng chiếc lá thay đổ i. Tô i đạ t đượ c điểm SAT
khá và hoà n thà nh mộ t bả n thả o khá c củ a bà i luậ n ứ ng tuyển đạ i họ c củ a mình. Trong tiếng
Anh, có mộ t bà i họ c về Robert Frost, nhưng giá o viên khô ng đề cậ p đến tình dụ c. Maria và
Wendy chia nhau chiếc bá nh mì trò n và o bữ a trưa, dù ng ngó n tay xé từ ng miếng bá nh mì.
Mộ t cậ u bé trong lớ p vậ t lý củ a tô i mờ i tô i xuố ng nướ c và tô i nó i đồ ng ý vì tò mò , nhưng hơi
thở củ a cậ u ấ y có mù i củ hà nh và ý nghĩ cậ u ấ y chạ m và o tô i khiến tô i muố n chết. Trong
khá n phò ng tố i, khi chà ng trai cú i xuố ng hô n tô i trong mộ t điệu nhả y chậ m, tô i buộ t miệng
nó i rằ ng mình có bạ n trai.
"Kể từ khi?" Anh hỏ i, nhướ ng mà y.
Vì luôn luôn, tôi nghĩ vậy. Bạn không biết gì về tôi cả.
“Anh ấ y lớ n tuổ i hơn,” tô i nó i. “Bạ n sẽ khô ng biết anh ấ y. Xin lỗ i, lẽ ra tô i nên nó i vớ i bạ n
sớ m hơn.”
Trong phầ n cò n lạ i củ a buổ i khiêu vũ , chà ng trai khô ng nó i chuyện vớ i tô i và đến cuố i đêm,
anh ấ y nó i rằ ng anh ấ y khô ng thể chở tô i về nhà , rằ ng tô i số ng quá xa và anh ấ y quá mệt
mỏ i. Tô i phả i gọ i bố đến đó n, trên đườ ng về nhà bố hỏ i có chuyện gì vậ y, chuyện gì đã xả y
ra, cậ u bé đã thử là m gì đó , có là m tổ n thương tô i khô ng? Tô i nó i: “Khô ng có gì xả y ra cả .
Khô ng có gì đâ u,” trong khi hy vọ ng anh ấ y khô ng nhậ n ra nhữ ng lờ i nó i củ a chú ng tô i,
nhữ ng câ u hỏ i và sự phủ nhậ n củ a tô i quen thuộ c đến mứ c nà o.

Sau hà ng loạ t phong bì mỏ ng từ cá c trườ ng đạ i họ c, danh sá ch chờ đợ i nử a vờ i và sự từ


chố i thẳ ng thừ ng, và o thá ng 3, mộ t phong bì dà y cộ p từ Đạ i họ c Atlantica, mộ t trườ ng mà cố
vấ n hướ ng dẫ n đã thuyết phụ c tô i thêm và o. Tô i xé nó ra, bố mẹ tô i nhìn vớ i nụ cườ i tự hà o.
Xin chúc mừng, chúng tôi rất vui mừng. Cá c tà i liệu quả ng cá o và biểu mẫ u đổ ra hỏ i tô i có
muố n số ng trong khuô n viên trườ ng khô ng, tô i có ưu tiên ký tú c xá nà o khô ng và tô i muố n
kế hoạ ch bữ a ă n nà o? Có mộ t lờ i mờ i tham dự ngà y hộ i sinh viên đượ c chấ p nhậ n và mộ t lá
thư viết tay từ cố vấ n tương lai củ a tô i, mộ t giá o sư thơ ca vớ i nử a tá tuyển tậ p đã đượ c
xuấ t bả n. Những bài thơ của bạn thật phi thường, cô ấ y viết. Tôi rất mong được làm việc với
bạn. Tay tô i run lên khi lậ t qua mọ i thứ . Mặ c dù Atlantica về mặ t kỹ thuậ t là mộ t trườ ng
cô ng lậ p và khô ng có uy tín, nhưng việc đượ c nhậ n và o vẫ n có cả m giá c rấ t giố ng Browick,
tô i như bị quay ngượ c thờ i gian.
Tố i hô m đó , sau khi bố mẹ đã đi ngủ , tô i cầ m chiếc điện thoạ i khô ng dâ y bướ c ra ngoà i sâ n
đầ y tuyết, tră ng soi mặ t hồ đó ng bă ng.
Khô ng có gì ngạ c nhiên khi Strane khô ng trả lờ i. Khi má y trả lờ i tự độ ng khở i độ ng, tô i
muố n cú p má y và thử lạ i. Có lẽ nếu tô i tiếp tụ c gọ i, anh ấ y sẽ nhấ c má y vì bự c tứ c. Ngay cả
khi anh ấ y hét và o mặ t tô i để anh ấ y yên, ít nhấ t tô i cũ ng sẽ nghe đượ c giọ ng nó i củ a anh ấ y.
Tô i tưở ng tượ ng anh ấ y đang xem ID ngườ i gọ i, dò ng chữ WYE, PHIL & JAN NHẤ P NHÁ Y . Khô ng có
cá ch nà o để anh ấ y biết rằ ng đó khô ng phả i là bố mẹ tô i gọ i điện để nó i vớ i anh ấ y rằ ng họ
biết mọ i thứ và sẽ bắ t anh ấ y phả i trả giá , tố ng anh ấ y và o tù . Tô i hy vọ ng anh ấ y đang sợ
hã i, dù chỉ trong giâ y lá t. Tô i yêu anh ấ y, nhưng khi nghĩ đến bứ c ả nh anh ấ y nhậ n giả i
thưở ng ở New York, Hiệp hộ i cá c trườ ng nộ i trú New England cô ng nhậ n Jacob Strane là
giá o viên xuấ t sắ c củ a nă m, tô i muố n là m tổ n thương anh ấ y.
Giọ ng nó i đượ c ghi â m củ a anh ấ y vang lên— “Bạ n đã liên lạ c đượ c vớ i Jacob Strane. . .”—và
tô i thấ y anh ấ y đang đứ ng trong phò ng khá ch: châ n trầ n và mặ c á o phô ng, bụ ng thõ ng
xuố ng bên ngoà i quầ n ló t, mắ t dá n và o má y. Tiếng bíp xuyên qua tai tô i và tô i nhìn chằ m
chằ m qua mặ t hồ , ngọ n nú i dà i mà u tím trên nền trờ i xanh đen.
“Là tô i đâ y,” tô i nó i. “Tô i biết bạ n khô ng thể nó i chuyện vớ i tô i, nhưng tô i muố n nó i vớ i bạ n
rằ ng tô i đã và o đượ c trườ ng Cao đẳ ng Atlantica. Bắ t đầ u từ ngà y 21 thá ng 8, tô i sẽ ở đó . Và
lú c đó tô i sẽ mườ i tá m tuổ i, vậ y nên. . .”
Tô i dừ ng lạ i và nghe thấ y cuộ n bă ng củ a má y trả lờ i tự độ ng. Tô i tưở ng tượ ng nó đượ c
dù ng là m bằ ng chứ ng trong phò ng xử á n, Strane ngồ i sau bà n cạ nh mộ t luậ t sư, đầ u cú i
xuố ng vì xấ u hổ .
“Tô i hy vọ ng bạ n đang đợ i tô i,” tô i nó i, “bở i vì tô i đang đợ i bạ n.”

Thời tiết ấ m lên và mọ i thứ trở nên dễ dà ng hơn khi tô i có đượ c chiếc Atlantica trong tú i.
Nó là chấ t xoa dịu nỗ i cay đắ ng củ a cuộ c số ng lưu vong, là á nh sá ng cuố i đườ ng hầ m khố n
kiếp nà y. Bấ t chấ p nhữ ng cả nh bá o mà giá o viên đưa ra rằ ng việc chấ p nhậ n và o đạ i họ c
theo giả thuyết có thể bị thu hồ i, điểm số củ a tô i vẫ n rơi xuố ng mứ c B và C. Mộ t hoặ c hai lầ n
mộ t tuầ n, tô i nghỉ họ c buổ i chiều để đi bộ xuyên rừ ng giữ a trườ ng trung họ c và đườ ng liên
bang, bù n thấ m và o già y thể thao củ a tô i khi tô i nhìn nhữ ng chiếc ô tô xuyên qua nhữ ng
hà ng câ y trơ trụ i và hú t thuố c lá tô i trả cho mộ t cậ u bé trong lớ p toá n củ a mình. để mua cho
tô i. Mộ t buổ i chiều, tô i nhìn thấ y mộ t con nai lao ra đườ ng và nă m chiếc ô tô nố i tiếp nhau
thà nh mộ t đố ng đổ ná t. Chỉ mấ t và i giâ y để nó xả y ra.
Thá ng 4, hai ngà y trướ c sinh nhậ t củ a tô i, mộ t thô ng bá o hiện lên khi tô i đang kiểm tra
email: jenny9876 đã gửi cho bạn một yêu cầu trò chuyện—bạn có chấp nhận không? Tô i bấ m và o “có ” mạ nh
đến nỗ i con chuộ t tuộ t ra khỏ i tay tô i.
JENNY9876: Này Vanessa. Đó là Jenny.
JENNY9876: XIN CHÀO?
JENNY9876: Hãy trả lời nếu bạn ở đó.
Tô i nhìn nhữ ng tin nhắ n hiện lên, dò ng chữ phía dướ i cử a sổ chat nhấ p nhá y jenny9876 đang gõ.
. . jenny9876 đang gõ phím. Sau đó nó dừ ng lạ i. Tô i cố hình dung ra cô ấ y - đườ ng nét ở cổ cô ấ y,
má i tó c nâ u ó ng ả . Đang là kỳ nghỉ thá ng Tư ở Browick; cô ấ y chắ c hẳ n đang ở nhà ở Boston.
Nhữ ng ngó n tay củ a tô i lơ lử ng trên bà n phím, nhưng tô i khô ng muố n bắ t đầ u gõ cho đến
khi tô i sẵ n sà ng, khô ng muố n để cô ấ y thấ y tô i bắ t đầ u, dừ ng rồ i lạ i bắ t đầ u, mộ t dấ u hiệu
cho thấ y tô i đang gặ p khó khă n.
DARK_VANESSA: CÁI GÌ
JENNY9876: NÀY!
JENNY9876: Tôi rất vui vì bạn ở đó
JENNY9876: Bạn khỏe không?
DARK_VANESSA: tại sao bạn lại nhắn tin cho tôi?
Cô ấ y nó i cô ấ y biết tô i chắ c chắ n sẽ ghét cô ấ y vì nhữ ng gì đã xả y ra ở Browick. Rằ ng đã lâ u
lắ m rồ i và có lẽ tô i cũ ng khô ng cò n quan tâ m nữ a nhưng cô ấ y vẫ n cả m thấ y có lỗ i. Lễ tố t
nghiệp đang đến gầ n, cô ấ y đã nghĩ về tô i rấ t nhiều. Là m sao mà tô i khô ng ở đó mà anh ấ y
vẫ n ở đó - điều đó thậ t bấ t cô ng.
JENNY9876: Tôi muốn bạn biết khi tôi đến gặp bà Giles, tôi đã không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
JENNY9876: Điều này nghe có vẻ ngây thơ, nhưng tôi thực sự nghĩ rằng anh ấy sẽ bị sa thải.
JENNY9876: Tôi chỉ làm những gì tôi làm vì tôi quá lo lắng cho bạn.
Cô ấ y nó i vớ i tô i rằ ng cô ấ y xin lỗ i, nhưng tấ t cả nhữ ng gì tô i quan tâ m là Strane. Khi cô ấ y
xin lỗ i, tô i cố gắ ng gõ cá c câ u hỏ i, khô ng cò n quan tâ m đến việc cô ấ y có thể nhìn thấ y sự
khở i đầ u sai lầ m củ a tô i, sự cố gắ ng tìm từ ngữ củ a tô i. Cô ấ y chuyển sang nó i về trườ ng đạ i
họ c - việc cô ấ y đến Brown như thế nà o, rằ ng cô ấ y đã nghe nhữ ng điều tố t đẹp về Atlantica
- nhưng tô i khô ng muố n nó i về trườ ng đạ i họ c; Tô i muố n hỏ i cô ấ y về độ dà i má i tó c củ a
anh ấ y, liệu nó có mọ c quá mứ c và nhếch nhá c khô ng, quầ n á o củ a anh ấ y có lô i thô i khô ng -
dấ u hiệu duy nhấ t có thể nhìn thấ y đượ c về trạ ng thá i tinh thầ n củ a anh ấ y mà tô i có thể
nghĩ ra, bở i vì tô i khô ng thể mong cô ấ y nó i cho tô i biết tô i thự c sự đang nó i gì. muố n biết:
Anh ấ y có bị trầ m cả m khô ng? Anh ấ y có nhớ tô i khô ng? Cuố i cù ng tô i chỉ hỏ i đơn giả n, Bạn
có gặp anh ấy nhiều không? và sự că m ghét củ a cô dà nh cho anh ta bộ c phá t, có thể cả m nhậ n đượ c
qua mà n hình.
JENNY9876: Ừ, tôi thấy anh ấy rồi. Tôi ước gì tôi đã không làm vậy. Tôi không thể chịu đựng được anh ta. Anh ấy đi quanh
khuôn viên trường với vẻ như một người đàn ông suy sụp nhưng anh ấy không có lý do gì để làm vậy. Bạn là người phải
chịu đựng.
DARK_VANESSA: ý bạn là gì? trông anh ấy có vẻ buồn nhỉ?
JENNY9876: Khốn khổ. Điều này khá nực cười nếu xét đến việc anh ta ném bạn vào gầm xe buýt.
DARK_VANESSA: ý bạn là gì?
jenny9876 đang gõ . . . jenny9876 đang gõ . . .
JENNY9876: Có thể bạn chưa biết.
DARK_VANESSA: BIẾT GÌ KHÔNG?
JENNY9876: Rằng anh ta là người đã khiến cậu bị đuổi ra khỏi nhà. Anh ta gây áp lực buộc bà Giles phải làm việc đó.
JENNY9876: Có lẽ tôi không nên nói về chuyện này.
JENNY9876: Tôi thậm chí còn không thực sự biết.
DARK_VANESSA: ???
jenny9876 đang gõ . . . jenny9876 đang gõ . . .
JENNY9876: Được rồi, năm ngoái, tôi và một số người khác đã thành lập một câu lạc bộ mới tên là Sinh viên vì Công bằng
Xã hội, và một trong những điều quan trọng mà chúng tôi muốn thực hiện là khiến Browick có chính sách thực sự về quấy
rối tình dục vì họ chưa có chính sách này đều được ghi lại (điều này thực sự vô trách nhiệm và bất hợp pháp về mặt kỹ
thuật). Và mùa đông năm ngoái, tôi đã gặp bà Giles về chuyện đó bởi vì chính quyền sẽ không làm gì để giúp chúng tôi, và
khi tôi gặp bà, tôi đã coi bà như một ví dụ về một tình huống mà chúng tôi muốn ngăn chặn xảy ra lần nữa .
JENNY9876: Bởi vì mặc dù trong cuộc họp đó bạn phải chịu trách nhiệm về mọi việc nhưng mọi người đều biết chuyện gì đã
thực sự xảy ra. Họ biết bạn là nạn nhân của anh ta.
JENNY9876: Dù sao thì khi tôi gặp cô Giles, cô ấy nói rằng tôi đã sai, rằng bạn không hề bị ngược đãi và nhà trường không
làm gì sai cả. Cô ấy cho tôi xem một vài bản ghi nhớ Strane đã viết về bạn và trong đó anh ấy gần như khẳng định rằng bạn
đã bịa ra mọi chuyện.
JENNY9876: Điều đó thật khó chịu vì tôi biết bạn đã không làm vậy. Tôi không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra giữa hai
người nhưng tôi thấy anh ta tóm lấy bạn.
DARK_VANESSA: BẢN GHI NHỚ?
JENNY9876: Ừ. Có hai. Một là về việc bạn đã hủy hoại danh tiếng của anh ấy như thế nào và Browick không phải là nơi dành
cho những kẻ nói dối. Tôi nhớ anh ấy gọi bạn là “một cô gái thông minh nhưng gặp rắc rối về mặt cảm xúc”. Ông ấy nói bạn
đã vi phạm quy tắc đạo đức của trường và nên bị đuổi học vì điều đó.
JENNY9876: Bản ghi nhớ kia là từ trước đó. Có lẽ là tháng 1 năm 2001? Đó là về việc bạn phải lòng anh ấy và quanh quẩn
trong lớp học của anh ấy. Có điều gì đó về việc anh ấy muốn có một dấu vết trên giấy tờ trong trường hợp hành vi của bạn
vượt quá tầm kiểm soát. Có vẻ như nó viết gì đó để che giấu dấu vết trong trường hợp bị bắt.
Sau đó , nã o tô i phó ng lên khô ng trung, và o rừ ng, cầ n khoả ng cá ch để hiểu. Thá ng 1 nă m
2001. Khi anh ấ y và tô i lá i xe qua nhữ ng ngọ n đèn đườ ng mà u và ng nhấ p nhá y để đến nhà
anh ấ y, khi anh ấ y đưa cho tô i bộ đồ ngủ mà u dâ u tâ y - lú c đó anh ấ y đã nó i dố i cả trườ ng về
tô i. Tô i mê sả ng, chưa hiểu chuyện gì đang xả y ra; anh ấ y đang lậ p chiến lượ c và nhìn về
phía trướ c mườ i bướ c. Cuố i cù ng, khi mọ i chuyện tan vỡ và anh ấ y thuyết phụ c tô i đứ ng
trướ c că n phò ng đô ng ngườ i đó và tự gọ i mình là kẻ nó i dố i, anh ấ y đã nó i gì? “Vanessa, họ
đã quyết định rằ ng bạ n phả i rờ i đi và họ sẽ khô ng thay đổ i quyết định. Xong rô i." Tô i tưở ng
“họ ” có nghĩa là bà Giles, cơ quan quả n lý, tổ chứ c củ a chính Browick. Tô i nghĩ rằ ng đó là
anh ấ y và tô i chố ng lạ i họ .
Trướ c khi đă ng xuấ t, Jenny hỏ i tô i chuyện gì đã thự c sự xả y ra. Tay run run, tô i bắ t đầ u gõ
chữ , anh ta lợi dụng tôi rồi ném tôi đi, rồ i suy nghĩ kỹ hơn và xó a nó đi, bó ng ma cả nh sá t nổ sú ng và
Strane bị tố ng và o tù vẫ n cò n quá đá ng sợ .
DARK_VANESSA: không có chuyện gì xảy ra cả
***
Mộ t ngà y sau sinh nhậ t củ a tô i, tô i nó i vớ i bố mẹ rằ ng tô i phả i đến thư viện trong thị trấ n để
thự c hiện mộ t dự á n trườ ng họ c khô ng tồ n tạ i. Đâ y là lầ n đầ u tiên tô i yêu cầ u tự mình đi xe.
Họ đang ở trong sâ n, dọ n dẹp khu vườ n trướ c khi trồ ng câ y hà ng nă m, cá nh tay củ a họ bẩ n
đến tậ n khuỷu tay. Mẹ lưỡ ng lự nhưng bố xua tay. Hãy tiếp tục.
“Đô i khi cậ u phả i ra ngoà i mộ t mình,” anh nó i.
Khi tô i đi đượ c nử a đườ ng, chìa khó a trên tay thì mẹ gọ i tô i. Tim tô i đậ p nhanh, nử a hy
vọ ng cô ấ y sẽ bả o tô i dừ ng lạ i.
“Bạ n sẽ mua mộ t ít sữ a khi ra ngoà i chứ ?” Cô ấ y hỏ i.
Khi tô i lá i xe, logic mà tô i đã xâ y dự ng khi cò n số ng lưu vong bị sụ p đổ dướ i sứ c nặ ng mớ i
nà y và có nguy cơ sụ p đổ . Tô i khô ng chắ c điều gì, ngoà i sự tuyệt vọ ng, đã khiến tô i tin rằ ng
anh ấ y muố n liên lạ c và đợ i cho đến khi tô i mườ i tá m tuổ i. Anh ấ y khô ng đưa ra lờ i hứ a rõ
rà ng nà o, kể cả trong cuộ c trò chuyện cuố i cù ng củ a chú ng tô i. Anh ấ y đả m bả o vớ i tô i rằ ng
mọ i thứ sẽ ổ n, và tô i hiểu “ổ n” có nghĩa là mộ t điều, nhưng ai biết đượ c nó có ý nghĩa gì vớ i
anh ấ y. “Ok” có thể đơn giả n có nghĩa là khô ng bị tổ n thương, khô ng bị sa thả i và khô ng bị
bỏ tù . Tay tô i trơn trượ t trên vô lă ng. Thậ t dễ dà ng biết bao khi bị lừ a xâ y dự ng mộ t câ u
chuyện từ hư vô , khô ng có gì.
Khi đến thị trấ n, tô i rẽ và o đườ ng cao tố c nhỏ hướ ng về phía tâ y tớ i Norumbega, cố gắ ng lụ c
lọ i ký ứ c củ a mình để tìm ra điều gì đó có thậ t. Nhữ ng lầ n tô i nó i vớ i mọ i ngườ i ở trườ ng
rằ ng tô i có mộ t ngườ i bạ n trai bí mậ t lớ n tuổ i hơn - cơ thể tô i rù ng mình khi nghĩ đến điều
đó . Tô i biết điều đó khô ng hoà n toà n đú ng, nhưng tô i cả m thấ y nó đủ đú ng để nó i dố i. Anh
ấ y đang đợ i tô i, ngay cả khi cá i má c bạ n trai khô ng thự c sự phù hợ p. Trong suố t thờ i gian
đó , tô i đã bị loạ i bỏ , khô ng mong muố n. Có lẽ anh ấ y đã hoà n toà n bướ c tiếp, đang yêu và
quan hệ tình dụ c vớ i ngườ i khá c, mộ t phụ nữ , mộ t sinh viên.
Đầ u ó c tô i choá ng vá ng trướ c ý nghĩ đó —mộ t tia sá ng chó i ló a và đau đớ n. Xe lạ ng lá ch và o
bờ đườ ng mềm rồ i lạ i quay trở lạ i đườ ng.
Norumbega khô ng thay đổ i: dò ng sô ng rợ p bó ng câ y, hiệu sá ch, cử a hà ng chính, tiệm pizza,
tiệm bá nh, khuô n viên trên đỉnh đồ i củ a Browick lấ p lá nh phía trên trung tâ m thà nh phố .
Tô i đỗ xe trên đườ ng lá i xe củ a anh ấ y, phía sau toa xe ga. Chiếc xe mà chú ng tô i đã lá i từ
khuô n viên trườ ng đến nhà anh ấ y, rồ i sau đó xuyên qua khu rừ ng phía đô ng, bà n tay cò n
lạ i củ a anh ấ y đặ t giữ a hai châ n tô i. Đã rấ t nhiều thờ i gian trô i qua nhưng cả m giá c như mớ i
hai nă m trướ c; Tô i mặ c quầ n á o giố ng nhau, trô ng giố ng nhau, hoặ c có thể tô i đã già đi mà
khô ng nhậ n ra. Có khả nă ng nà o anh ấ y khô ng nhậ n ra tô i khô ng? Tô i nhớ vẻ thấ t vọ ng trên
khuô n mặ t anh ấ y khi tô i bướ c sang tuổ i mườ i sá u. Thực tế bây giờ là một người phụ nữ. Có
lẽ tô i đã cứ ng cỏ i và già đi. Tô i cả m thấ y cứ ng rắ n, hoặ c ít nhấ t là cứ ng rắ n hơn trướ c đâ y.
Nhưng tạ i sao? Tô i thự c sự chưa trả i qua bấ t cứ điều gì. Tô i nhìn thấ y mộ t chiếc ô tô đâ m
xuyên qua nhữ ng cá i câ y, nó i chuyện vớ i mộ t số ngườ i đà n ô ng trên mạ ng, suýt bị kẻ thua
cuộ c bắ t có c vớ i bộ sưu tậ p sú ng, mộ t mình ă n rấ t nhiều bá nh trong quá n ă n. Có lẽ tấ t cả
điều đó tạ o nên mộ t loạ i trí tuệ. Tô i tự hỏ i liệu bâ y giờ tô i có yêu anh ấ y khô ng nếu bâ y giờ
anh ấ y là giá o viên củ a tô i.
Giố ng như mộ t cả nh sá t, tô i đậ p cử a trướ c thay vì gõ cử a vì muố n dọ a anh ta, và tô i nử a
mong đợ i anh ta khô ng trả lờ i, đứ ng bấ t độ ng giữ a phò ng khá ch và nín thở cho đến khi tô i
bỏ cuộ c và rờ i đi. Có thể anh ấ y khô ng muố n gặ p lạ i tô i nữ a; có lẽ đó là mụ c đích củ a anh ấ y
khi đuổ i tô i đi, đẩ y tô i ra khỏ i cuộ c đờ i anh ấ y cù ng vớ i tấ t cả nhữ ng hậ u quả hủ y hoạ i cuộ c
đờ i mà tô i là hiện thâ n.
Nhưng khô ng—anh ta mở cử a ngay lậ p tứ c, như thể đang đợ i ở phía bên kia. Anh ta mở
rộ ng nó ra, để lộ mình, trô ng già hơn và trẻ hơn, râ u bạ c nhiều hơn, tó c dà i hơn. Cá nh tay
anh rá m nắ ng. Anh ta mặ c á o phô ng và quầ n đù i, đi già y đế xuồ ng khô ng có tấ t, đô i châ n
nhợ t nhạ t phủ đầ y lô ng đen.
“Chú a ơi,” anh nó i. "Nhìn bạ n kìa."
Anh đưa tô i và o trong, đặ t tay lên lưng tô i. Mù i hương từ ngô i nhà củ a anh ấ y, thứ mà tô i
khô ng nghĩ là sẽ bỏ lỡ , trà n ngậ p đầ u tô i, và tô i giơ tay lên để xua nó đi. Anh ấ y hỏ i tô i có
muố n uố ng gì khô ng, chỉ và o phò ng khá ch và bả o tô i ngồ i xuố ng. Anh mở tủ lạ nh, lấ y ra hai
chai bia. Bâ y giờ mớ i quá trưa.
“Chú c mừ ng sinh nhậ t,” anh nó i khi đưa cho tô i mộ t chai rượ u.
Tô i khô ng lấ y nó . “Tô i biết anh đã là m gì,” tô i nó i, cố gắ ng kiềm chế cơn tứ c giậ n, nhưng lờ i
nó i phá t ra như tiếng rít. Tô i là mộ t con chuộ t sắ p khó c rồ i. Anh chạ m tay và o mặ t tô i để xoa
dịu tô i. Tô i giậ t mình lù i lạ i, và khi là m vậ y, tô i nghĩ đến câ u thoạ i trong vở lolita, khi
Humbert tìm thấ y Lo sau ngầ n ấ y nă m: “Tô i sẽ chết nếu anh chạ m và o tô i.”
“Anh đã bả o họ đuổ i tô i đi,” tô i nó i.
Tô i đoá n khuô n mặ t anh ấ y sẽ tá i nhợ t và uể oả i, cá i nhìn củ a ai đó bị bắ t gặ p, nhưng anh ấ y
hầ u như khô ng nao nú ng. Anh ấ y chỉ chớ p mắ t và i lầ n, như thể đang cố gắ ng tìm điểm xâ m
nhậ p và o cơn giậ n củ a tô i. Khi đến nơi, anh ấ y mỉm cườ i.
“Bạ n đang buồ n,” anh nó i.
“Tô i đang bự c mình.”
"Đượ c rồ i."
“Anh là ngườ i đã khiến tô i bị đuổ i ra ngoà i. Bạ n đã ném tô i đi.
“Anh khô ng vứ t em đi,” anh nhẹ nhà ng nó i.
“Nhưng cậ u đã khiến tô i bị đuổ i ra ngoà i.”
“Chú ng ta đã cù ng nhau là m điều đó .” Anh ấ y mỉm cườ i vớ i đô i mà y nhíu lạ i, như thể đang
bố i rố i, như thể tô i đang trở nên lố bịch. “Anh khô ng nhớ sao?”
Anh ấ y cố lụ c lạ i trí nhớ củ a tô i, nó i rằ ng tô i đã nó i vớ i anh ấ y rằ ng tô i sẽ lo mọ i việc, rằ ng
anh ấ y vẫ n có thể nhìn thấ y vẻ mặ t kiên quyết trên khuô n mặ t tô i, quyết tâ m nhậ n lấ y thấ t
bạ i. “Tô i khô ng thể ngă n cả n bạ n ngay cả khi tô i muố n,” anh nó i.
“Tô i khô ng nhớ đã nó i điều đó .”
“Ồ , dù sao đi nữ a, bạ n đã là m vậ y. Tô i nhớ nó mộ t cá ch hoà n hả o.” Anh ta uố ng mộ t ngụ m
bia, lau miệng bằ ng cổ tay rồ i nó i thêm: “Em rấ t dũ ng cả m”.
Tô i cố nhớ lạ i cuộ c trò chuyện cuố i cù ng củ a anh ấ y và tô i trướ c khi tô i rờ i đi - ở sâ n sau
nhà anh ấ y, mà n đêm buô ng xuố ng xung quanh chú ng tô i. Tô i đã hoả ng sợ biết bao, cầ u xin
anh ấ y nó i vớ i tô i rằ ng mọ i chuyện sẽ ổ n thô i, rằ ng tô i khô ng phá hỏ ng mọ i thứ . Anh ấ y có
vẻ kinh hã i vì tô i; đó là điều tô i nhớ nhấ t về cuộ c trò chuyện đó : cá i nhìn ghê tở m củ a anh ấ y
khi nhìn tô i suy sụ p, nấ c cụ t và sổ mũ i. Tô i khô ng nhớ đã nó i rằ ng tô i sẽ lo liệu bấ t cứ điều
gì. Tô i chỉ nhớ anh ấ y nó i rằ ng chú ng tô i sẽ ổ n thô i.
“Tô i khô ng biết mình sẽ bị đuổ i họ c,” tô i nó i. “Anh chưa bao giờ nó i vớ i em rằ ng điều đó sẽ
xả y ra.”
Anh nhấ c vai lên. Lỗi của tôi, ôi Tốt. “Ngay cả khi nó khô ng đượ c nêu ra, rõ rà ng đó là cá ch
duy nhấ t để chú ng tô i tìm cá ch thoá t khỏ i địa ngụ c hoà n toà n đang đe dọ a chú ng tô i.”
“Ý cậ u là đó là cá ch duy nhấ t để cậ u thoá t khỏ i việc phả i và o tù .”
“Ồ , vâ ng,” anh ấ y đồ ng ý. “Đó hoà n toà n là mộ t phầ n trong suy nghĩ củ a tô i. Tấ t nhiên là như
vậ y rồ i.”
"Nhưng cò n tô i thì sao?"
"Cò n bạ n thì sao? Nhìn bạ n kìa. Bạ n khô ng sao chứ ? Bạ n chắ c chắ n trô ng ổ n. Trô ng bạ n rấ t
đẹp."
Cơ thể tô i phả n ứ ng ngay cả khi tô i khô ng muố n. Mộ t hơi thở gấ p gá p, khô ng khí rít qua kẽ
ră ng tô i.
“Nhìn nà y,” anh ấ y nó i, “tô i hiểu rằ ng bạ n đang tứ c giậ n, rằ ng bạ n cả m thấ y bị tổ n thương.
Nhưng tô i đã là m tố t nhấ t có thể. Tô i đã rấ t sợ hã i, bạ n biết khô ng? Vì vậ y, bả n nă ng trỗ i
dậ y. Chắ c chắ n là tô i muố n bả o vệ bả n thâ n mình, nhưng bạ n cũ ng luô n ở vị trí hà ng đầ u
trong tâ m trí tô i. Đưa bạ n rờ i khỏ i Browick đã cứ u bạ n khỏ i mộ t cuộ c điều tra có thể khiến
bạ n thấ t bạ i. Tên củ a bạ n trên bá o, mộ t danh tiếng mà bạ n khô ng thể kiểm soá t đượ c, theo
sau bạ n như mộ t ngườ i bạ n. Bạ n sẽ khô ng muố n điều đó . Bạ n sẽ khô ng thể số ng só t sau đó .”
Đô i mắ t anh lướ t qua tô i. “Trong suố t thờ i gian qua, tô i cho rằ ng bạ n đã hiểu tạ i sao tô i lạ i
là m vậ y. Tô i thậ m chí cò n nghĩ rằ ng bạ n đã tha thứ cho tô i. Tô i đoá n vậ y. Tô i có thể đã á p
đặ t quá nhiều sự khô n ngoan cho bạ n. Tô i biết đô i khi tô i đã là m điều đó .”
Có thứ gì đó lạ nh buố t chạ y dọ c số ng lưng tô i – xấ u hổ , xấ u hổ . Có lẽ tô i là ngườ i ngu ngố c,
đầ u ó c đơn giả n.
"Đâ y." Anh ấ y đặ t chai bia và o tay tô i. Đù a thô i, tô i nó i mình chưa đủ tuổ i. Anh ấ y mỉm cườ i
và nó i, “Chắ c chắ n rồ i.”
Chú ng tô i ngồ i trong phò ng khá ch, ở đầ u đố i diện củ a chiếc ghế dà i. Nhữ ng điều nhỏ nhặ t
lạ i khá c - đố ng thư rá c đượ c chuyển từ quầ y bếp lên bà n cà phê, mộ t đô i già y đi bộ đườ ng
dà i mớ i nằ m ở cử a. Ngoà i ra thì mọ i thứ đều giố ng nhau - đồ nộ i thấ t, hình in trên tườ ng, vị
trí củ a nhữ ng cuố n sá ch trên kệ, mù i hương củ a mọ i thứ . Tô i khô ng thể thoá t khỏ i mù i củ a
anh ấ y.
“Vậ y,” anh ấ y nó i, “bạ n sẽ sớ m đến Atlantica. Đó sẽ là mộ t nơi tố t cho bạ n.”
"Điều đó nghĩa là gì? Rằ ng tô i quá ngu ngố c để đượ c họ c ở trườ ng tố t?”
“Vanessa.”
“Tô i khô ng thể và o đượ c bấ t kỳ cá i nà o bạ n đã chọ n cho tô i. Tấ t cả chú ng ta khô ng thể và o
Harvard đượ c.”
Anh nhìn tô i uố ng mộ t ngụ m bia dà i. Mù i nướ c bọ t quen thuộ c trô i xuố ng cổ họ ng tô i. Tô i
đã khô ng uố ng rượ u kể từ khi Charley chuyển đi.
“Và bạ n đang là m gì vớ i chính mình trong mù a hè nà y?” anh ấ y hỏ i.
"Đang là m việc."
"Ở đâ u?"
Tô i nhấ c vai lên. Bệnh viện cắ t giả m ngâ n sá ch nên tô i khô ng thể quay lạ i đó . “Bố tô i có mộ t
ngườ i bạ n nó i rằ ng tô i có thể là m việc ở kho phụ tù ng ô tô nà y.”
Anh ấ y cố gắ ng che giấ u sự ngạ c nhiên củ a mình, nhưng tô i thấ y lô ng mà y anh ấ y nhả y lên
như thế nà o. “Là m việc lương thiện,” anh nó i. "Khô ng có gì sai vớ i điều đó ."
Tô i uố ng thêm mộ t ngụ m dà i nữ a.
“Em im lặ ng,” anh nó i.
“Tô i khô ng biết phả i nó i gì.”
“Bạ n có thể nó i bấ t cứ điều gì.”
Tô i lắ c đầ u. “Tô i khô ng có cả m giá c như tô i cò n biết anh nữ a.”
“Bạ n sẽ luô n biết tô i,” anh nó i. “Tô i vẫ n chưa thay đổ i. Tô i đã quá già cho việc đó rồ i.”
“Tô i đã thay đổ i.”
“Tô i chắ c chắ n là có .”
“Anh khô ng cò n ngâ y thơ như lú c em biết anh nữ a.”
Anh nghiêng đầ u. “Tô i khô ng nhớ là cậ u từ ng ngâ y thơ.”
Tô i uố ng thêm mộ t ngụ m nữ a, uố ng hết mộ t phầ n ba chai, anh ta uố ng hết, đi ra tủ lạ nh lấ y
thêm mộ t ngụ m nữ a. Anh ấ y cũ ng lấ y cho tô i mộ t cá i.
“Anh định giậ n tô i đến bao giờ ?” anh ấ y hỏ i.
“Anh khô ng nghĩ là tô i nên như vậ y à ?”
“Tô i muố n bạ n giả i thích tạ i sao bạ n lạ i cả m thấ y như vậ y.”
“Bở i vì tô i đã đá nh mấ t nhữ ng thứ quan trọ ng vớ i mình,” tô i nó i. “Trong khi bạ n chẳ ng mấ t
gì cả .”
"Đo khô ng phả i sự thậ t. Đố i vớ i nhiều ngườ i, tô i đã đá nh mấ t danh tiếng củ a mình.”
Tô i chế giễu. “Vấ n đề lớ n đấ y. Tô i đã mấ t thứ đó , cộ ng thêm nhiều thứ nữ a.”
"Như thế nà o?"
Kẹp bia và o giữ a hai châ n, tô i đếm trên đầ u ngó n tay. “Tô i đã mấ t Browick, niềm tin củ a bố
mẹ tô i. Có tin đồ n ở trườ ng mớ i củ a tô i ngay khi tô i đến đó . Tô i thậ m chí chưa bao giờ có cơ
hộ i để trở lạ i bình thườ ng. Nó bị tổ n thương Tô i."
Anh ta là m vẻ mặ t bị tổn thương . “Có vẻ như bạ n đang gặ p bá c sĩ tâ m thầ n.”
“Tô i chỉ đang cố gắ ng là m cho bạ n hiểu nhữ ng gì tô i đã trả i qua.”
"Đượ c rồ i."
“Bở i vì nó khô ng cô ng bằ ng.”
“Cá i gì khô ng cô ng bằ ng?”
“Rằ ng tô i đã trả i qua tấ t cả nhữ ng điều đó cò n bạ n thì khô ng.”
“Tô i đồ ng ý rằ ng việc bạ n phả i chịu đự ng là khô ng cô ng bằ ng, nhưng việc tô i chịu đự ng
cù ng vớ i bạ n sẽ khô ng cô ng bằ ng. Nó chỉ mang đến nhiều đau khổ hơn mà thô i.”
“Cò n cô ng lý thì sao?”
“Cô ng lý,” anh chế giễu, vẻ mặ t độ t nhiên cứ ng rắ n. “Anh đang muố n đưa tô i ra trướ c cô ng
lý à ? Để là m đượ c điều đó , em yêu, em phả i tin rằ ng anh đã là m tổ n hạ i em quá đá ng. Bạ n có
tin điều đó khô ng?”
Tô i dá n mắ t và o chai bia chưa mở đang đổ mồ hô i trên bà n cà phê.
“Bở i vì nếu bạ n tin điều đó ,” anh ấ y tiếp tụ c, “hã y nó i vớ i tô i ngay bâ y giờ và tô i sẽ tự đầ u
thú . Nếu bạ n nghĩ tô i nên và o tù , mấ t hết tự do và bị coi là mộ t con quá i vậ t trong suố t
quã ng đờ i cò n lạ i chỉ vì Tô i đã xui xẻo khi yêu mộ t thiếu niên, vậ y hã y cho tô i biết ngay bâ y
giờ ”.
Tô i khô ng nghĩ vậ y. Đó khô ng phả i là điều tô i muố n nó i về cô ng lý. Tô i chỉ muố n biết anh ấ y
có đau khổ khô ng, mộ t ngườ i đà n ô ng tan ná t như Jenny đã miêu tả . Bở i vì ở đâ y, trướ c mặ t
tô i, anh ấ y trô ng khô ng hề suy sụ p. Trô ng thầ y có vẻ vui vẻ, giả i thưở ng giả ng dạ y đượ c
dự ng trên tủ sá ch.
“Nếu bạ n nghĩ điều đó khô ng gâ y đau đớ n cho tô i thì bạ n đã nhầ m,” anh nó i, như thể biết
đượ c suy nghĩ củ a tô i. Có lẽ anh ấ y biết, luô n luô n như vậ y. “Thậ t là đau đớ n.”
“Tô i khô ng tin bạ n,” tô i nó i.
Anh nghiêng ngườ i về phía tô i, chạ m và o đầ u gố i tô i. "Hã y để tô i chỉ cho bạ n mộ t số thứ ."
Anh đứ ng dậ y, đi lên lầ u. Trầ n nhà kêu cọ t kẹt khi anh bướ c dọ c hà nh lang và o phò ng ngủ .
Anh quay lạ i vớ i hai chiếc phong bì, mộ t chiếc là lá thư gử i cho tô i, đề thá ng 7 nă m 2001.
Nhữ ng dò ng đầ u tiên khiến tô i đau bụ ng: Vanessa, anh không biết em có nhớ anh không,
tháng 11 năm ngoái, rên rỉ trong vòng tay ấm áp mềm mại của em, “Anh sẽ đi để hủy hoại
bạn”? Câu hỏi của tôi dành cho bạn bây giờ là phải không? Bạn có cảm thấy bị phá hủy?
Không có cách nào an toàn để chuyển điều này cho bạn, nhưng cảm giác tội lỗi có thể khiến
tôi sẵn sàng mạo hiểm. Tôi cần biết bạn ổn. Bên trong chiếc phong bì cò n lạ i là mộ t tấ m thiệp
sinh nhậ t. Anh ấ y đã ký và o bên trong Love, JS .
“Tô i đã cố gắ ng hết sứ c để gử i tấ m thiệp trong tuầ n nà y,” anh nó i. “Kế hoạ ch củ a anh là lá i
xe tớ i Augusta và bỏ nó và o hộ p thư ở đó để bố mẹ em khô ng nhìn thấ y tem Norumbega.”
Tô i ném cả hai chiếc phong bì lên bà n cà phê như thể tô i khô ng hề ấ n tượ ng, buộ c mình
phả i đả o mắ t. Điều đó là khô ng đủ . Tô i cầ n thêm bằ ng chứ ng về nỗ i thố ng khổ củ a anh ấ y –
từ ng trang mộ t.
Anh ấ y ngồ i cạ nh tô i trên chiếc ghế dà i và nó i, “Nessa, hã y nghĩ về điều nà y. Bằ ng cá ch rờ i
đi, bạ n phả i trố n thoá t. Trong khi đó , anh phả i trả i qua nhữ ng ngà y thá ng ở mộ t nơi chỉ
khiến anh nhớ đến em. Hà ng ngà y, tô i phả i dạ y trong că n phò ng nơi chú ng tô i gặ p nhau,
nhìn nhữ ng họ c sinh khá c ngồ i và o chỗ củ a bạ n trên bà n. Tô i thậ m chí cò n khô ng sử dụ ng
vă n phò ng củ a mình nữ a.”
“Anh khô ng à ?”
Anh ấ y lắ c đầ u. “Bâ y giờ nó đầ y rá c rồ i. Đã như vậ y kể từ khi bạ n rờ i đi.”
Tô i khô ng thể bỏ qua chi tiết đó . Vă n phò ng củ a anh ta khô ng đượ c sử dụ ng dườ ng như là
mộ t minh chứ ng cho sứ c mạ nh mà hồ n ma củ a tô i đã nắ m giữ . Ngà y nà o tô i cũ ng á m ả nh
anh ấ y. Và anh ấ y đã đú ng về việc tô i có thể trố n thoá t; hà nh lang và lớ p họ c củ a trườ ng
trung họ c cô ng lậ p khô ng hề gợ i nhớ đến anh ấ y, điều mà tô i đã nhìn thấ y vớ i nỗ i đau buồ n
vô tậ n, nhưng có lẽ tô i sẽ dễ dà ng hơn khi bị ném và o mộ t mô i trườ ng xa lạ . Có lẽ nhữ ng gì
tô i đã trả i qua cũ ng có ích lợ i hơn nhữ ng gì anh ấ y đã phả i chịu đự ng.
Tô i uố ng cố c bia thứ hai. Khi anh ấ y đặ t chiếc thứ ba lên bà n cà phê, tô i phả n đố i, nó i rằ ng
tô i phả i lá i xe về nhà , nhưng dù sao cũ ng uố ng mộ t ngụ m dà i. Khả nă ng chịu đự ng rượ u củ a
tô i bị ả nh hưở ng; chỉ sau hai tiếng, mặ t tô i đỏ bừ ng, mắ t chậ m chạ p. Cà ng uố ng nhiều, tô i
cà ng thoá t khỏ i cơn tứ c giậ n. Cơn thịnh nộ củ a tô i bị bỏ lạ i trên bờ trong khi tô i bị kéo
xuố ng vù ng nướ c sâ u, nổ i trên lưng, nhữ ng con só ng nhỏ vỗ và o tai tô i.
Anh ấ y hỏ i tô i đã là m gì trong hai nă m qua, và thậ t kinh hoà ng, tô i nghe mình kể cho anh ấ y
nghe về Craig, nhữ ng ngườ i đà n ô ng tô i đã nó i chuyện trên mạ ng, chà ng trai đã đưa tô i đến
buổ i họ c bá n chính thứ c. “Tấ t cả đều là m tô i phá t ố m,” tô i nó i.
Anh ấ y cườ i rộ ng. Khô ng có chú t ghen tị nà o trong phả n ứ ng củ a anh ấ y; anh ấ y có vẻ hà i
lò ng vì tô i đã cố gắ ng và thấ t bạ i.
"Cò n bạ n thì sao?" Tô i hỏ i, giọ ng tô i lắ p bắ p, quá lớ n.
Anh ấ y khô ng trả lờ i. Anh ấ y chỉ mỉm cườ i khi trố n trá nh. “Bạ n biết tô i đang là m gì,” anh
nó i. “Là m điều tương tự như mọ i khi, ngay tạ i đâ y.”
“Nhưng tô i đang hỏ i bạ n đã là m việc đó với ai .” Tô i uố ng mộ t ngụ m, đậ p mô i và o chai. “Cô
Thompson vẫ n ở đâ y à ?”
Anh trao cho tô i cá i nhìn dịu dà ng và trịch thượ ng. Tô i đang trở nên quyến rũ . Yêu cầ u về
câ u trả lờ i củ a tô i thậ t dễ thương. “Tô i thích chiếc vá y củ a bạ n,” anh nó i. “Tô i nghĩ tô i nhậ n
ra nó .”
“Tô i đã mặ c nó cho cậ u.” Tô i ghét bả n thâ n mình vì đã nó i điều đó . Khô ng cầ n phả i thà nh
thậ t như vậ y, nhưng tô i khô ng thể dừ ng lạ i. Tô i nó i vớ i anh ấ y rằ ng tô i đã nó i chuyện vớ i
Jenny, rằ ng cô ấ y gọ i anh ấ y là mộ t ngườ i đà n ô ng hư hỏ ng. “Cô ấ y là ngườ i đã nó i vớ i tô i về
việc anh khiến tô i bị đuổ i họ c. Cô ấ y biết tấ t cả mọ i thứ . Cô ấ y đã đọ c lá thư anh viết cho bà
Giles về việc tô i 'rắ c rố i về mặ t cả m xú c'.” Tô i mó c ngó n tay và o dấ u ngoặ c kép.
Anh ấ y nhìn chằ m chằ m và o tô i. “Cô ấ y đọ c cá i gì cơ?”
Tô i mỉm cườ i, khô ng thể nhịn đượ c. Cuố i cù ng, có thứ gì đó đã chạ m và o da anh.
“Là m sao cô ấ y đọ c đượ c tà i liệu đó ?” anh ấ y hỏ i. Tô i bậ t cườ i trướ c cá ch anh ấ y nó i tài liệu .
“Cô ấ y nó i bà Giles đã cho cô ấ y xem.”
"Quá đá ng. Hoà n toà n khô ng thể chấ p nhậ n đượ c.”
“Chà , tô i nghĩ nó tố t,” tô i nó i. “Bở i vì bâ y giờ tô i đã biết anh thự c sự xả o quyệt đến mứ c
nà o.”
Anh ấ y nghiên cứ u tô i, cố gắ ng đá nh giá xem tô i biết bao nhiêu, tô i nghiêm tú c đến mứ c nà o.
“Trong bứ c thư đó , bạ n gọ i tô i là 'gặ p rắ c rố i'. Phả i? Giố ng như tô i bị điên vậ y. Mộ t cô bé
ngố c nghếch. Tô i hiểu tạ i sao bạ n là m điều đó . Đó là mộ t cá ch dễ dà ng để bả o vệ chính
mình, phả i khô ng? Cá c cô gá i tuổ i teen thậ t điên rồ . Tấ t cả mọ i ngườ i biết rằ ng."
“Tô i nghĩ bạ n đã uố ng đủ rồ i,” anh ấ y nó i.
Tô i lau miệng bằ ng mu bà n tay. “Anh biết tô i cò n biết gì nữ a khô ng?”
Mộ t lầ n nữ a, anh chỉ nhìn chằ m chằ m. Tô i nhìn thấ y sự thiếu kiên nhẫ n trong quai hà m
nghiến chặ t củ a anh ấ y. Nếu tô i đẩ y xa hơn nữ a, anh ta có thể cắ t ngang tô i, giậ t cá i chai
khỏ i tay tô i, ép tô i ra khỏ i cử a.
“Tô i biết về lá thư kia. Cá i mà bạ n đã viết từ đầ u mọ i thứ . Tô i đã phả i lò ng bạ n như thế nà o
và bạ n muố n để lạ i dấ u vết trên giấ y tờ trong trườ ng hợ p tô i là m điều gì đó khô ng phù hợ p
và nó vượ t quá tầ m kiểm soá t. Anh thậ m chí cò n chưa kịp là m tình vớ i tô i và anh đã nghĩ
đến cá ch che giấ u dấ u vết củ a mình rồ i.”
Mặ t anh ấ y có thể đã tá i nhợ t, ngoạ i trừ việc mắ t tô i đờ đẫ n, khô ng tậ p trung đượ c.
“Nhưng tô i đoá n là tô i cũ ng hiểu điều đó ,” tô i nó i. “Đố i vớ i bạ n, tô i chỉ là đồ dù ng mộ t lầ n—”
"Đo khô ng phả i sự thậ t."
“—như rá c.”
"KHÔ NG."
Tô i đợ i anh nó i thêm, nhưng đó là tấ t cả nhữ ng gì anh có . Không. Tô i đứ ng dậ y và bướ c nử a
tá bướ c ra cử a trướ c khi anh ấ y ngă n tô i lạ i.
“Hã y để tô i đi,” tô i nó i. Đó là mộ t trò lừ a bịp rõ rà ng; Tô i thậ m chí cò n khô ng mang già y và o.
“Em yêu, em say rồ i.”
“Vấ n đề lớ n.”
“Anh cầ n phả i nằ m xuố ng.” Anh ấ y dẫ n tô i lên lầ u, dọ c hà nh lang, và o phò ng ngủ - vẫ n chiếc
chă n bô ng kaki và ga trả i giườ ng kẻ sọ c.
“Bạ n khô ng nên sử dụ ng khă n trả i giườ ng bằ ng vả i nỉ và o mù a hè.” Tô i nằ m ngử a xuố ng, lạ i
nổ i trên mặ t hồ , chiếc giườ ng đung đưa theo só ng. “Đừ ng chạ m và o tô i,” tô i quá t khi anh ấ y
cố kéo dâ y vá y xuố ng vai tô i. “Tô i sẽ chết nếu anh chạ m và o tô i.”
Tô i lă n sang mộ t bên, trá nh xa anh ấ y, quay mặ t và o tườ ng và lắ ng nghe anh ấ y đứ ng cạ nh
tô i. Nhữ ng phú t thở dà i vô tậ n củ a anh ấ y, “chết tiệt” lẩ m bẩ m trong hơi thở . Sau đó , vá n sà n
kêu có t két. Anh quay lạ i phò ng khá ch.
Không, tôi nghĩ vậy. Sự trở lại.
Tô i muố n anh ấ y tiếp tụ c theo dõ i, luô n cả nh giá c bên cạ nh tô i. Tô i nghĩ đến việc đứ ng dậ y
và giả ngấ t, thả ngườ i ngã xuố ng sà n, tưở ng tượ ng anh ấ y sẽ chạ y đến, bế tô i lên, vuố t ve má
tô i để khiến tô i số ng lạ i. Hoặ c tô i có thể khiến mình khó c. Tô i biết tiếng nứ c nở củ a tô i sẽ
khiến anh bỏ chạ y, khiến anh trở nên dịu dà ng, ngay cả khi sự dịu dà ng đó chắ c chắ n sẽ trở
nên cứ ng rắ n, sự cương cứ ng cắ m sâ u và o đù i tô i. Tô i muố n nhữ ng khoả nh khắ c trướ c khi
quan hệ tình dụ c. Tô i muố n anh ấ y chă m só c tô i. Nhưng tô i buồ n ngủ quá , châ n tay nặ ng
trĩu khô ng thể là m gì khá c ngoà i ngủ .

Tôi đá nh thứ c anh ấ y khi anh ấ y đang đi ngủ . Mắ t tô i mở ra và tô i thấ y hình ả nh củ a á nh


sá ng mặ t trờ i và bó ng tố i đã dịch chuyển trên bứ c tườ ng. Khi tô i cự a quậ y, anh ấ y dừ ng lạ i,
nhưng khi mắ t tô i nhắ m nghiền và tô i khô ng cử độ ng nữ a, anh ấ y thả mình xuố ng nệm. Tô i
nằ m đó , nhắ m mắ t, nghe và cả m nhậ n mọ i thứ , hơi thở , cơ thể anh.
Khi tỉnh dậ y lầ n nữ a, tô i nằ m ngử a, vá y bó quanh eo, quầ n ló t cở i bỏ . Anh quỳ trên sà n, gụ c
đầ u và o giữ a hai châ n tô i, mặ t vù i và o tô i. Cá nh tay anh ấ y vò ng quanh đù i tô i khiến tô i
khô ng thể rờ i đi. Anh ngướ c lên và nhìn thẳ ng và o mắ t tô i. Đầ u tô i choá ng vá ng và anh ấ y
tiếp tụ c đi.
Tô i nhìn thấ y thâ n mình từ trên cao, tứ chi nhỏ bé, nhợ t nhạ t nổ i trên mặ t hồ , nướ c bâ y giờ
đã ngang qua tai tô i. Nó lướ t qua má tô i, gầ n tớ i miệng tô i, gầ n như chết chìm. Bên dướ i tô i
là nhữ ng con quá i vậ t, đỉa và lươn, nhữ ng con cá nhiều ră ng, nhữ ng con rù a vớ i bộ hà m
khỏ e đến mứ c có thể bẻ gã y mắ t cá châ n. Anh ấ y cứ tiếp tụ c đi. Anh ấ y muố n tô i đến, ngay
cả khi điều đó có nghĩa là phả i chà xá t tô i. Mộ t cuộ n phim bắ t đầ u hiện lên trong tâ m trí tô i,
mộ t loạ t hình ả nh chiếu lên mí mắ t tô i: nhữ ng ổ bá nh mì bộ t nổ i lên trên quầ y bếp ấ m á p,
mộ t bă ng chuyền chuyển hà ng tạ p phẩ m trong khi mẹ tô i nhìn và o, tay cầ m cuố n séc, mộ t
khoả ng thờ i gian trô i đi củ a rễ câ y vươn dà i ra. và o đấ t. Bố mẹ tô i rử a sạ ch vết bẩ n trên tay,
nhìn đồ ng hồ , khô ng ai trong số họ lên tiếng hỏ i, "Vanessa đâ u?" bở i vì thừ a nhậ n rằ ng tô i
đã đi quá lâ u sẽ gâ y ra nỗ i sợ hã i đầ u tiên.
Khi Strane di chuyển lên giườ ng và đẩ y và o tô i, mộ t tay dẫ n dắ t dương vậ t củ a anh ấ y, cuộ n
dâ y bị gã y. Mắ t tô i mở thao lá o. "Đừ ng."
Anh ấ y đó ng bă ng. "Bạ n muố n tô i dừ ng lạ i?"
Đầ u tô i lă n lộ n trên gố i. Anh đợ i thêm mộ t nhịp nữ a rồ i từ từ bắ t đầ u di chuyển ra và o.
Só ng kéo tô i xa bờ hơn. Nhịp điệu mà anh ấ y duy trì giú p guồ ng quay bắ t đầ u lạ i, ra và o đều
đặ n. Có phả i anh ấ y luô n nặ ng nề và chậ m chạ p thế nà y khô ng? Nhữ ng giọ t mồ hô i từ vai
anh trượ t xuố ng má tô i. Tô i khô ng nhớ nó là như thế nà y.
Tô i nhắ m mắ t lạ i và lạ i thấ y nhữ ng ổ bá nh mì dâ ng lên, hà ng tạ p hó a cứ mã i tiến về phía
trướ c, vô số tú i đườ ng, hộ p ngũ cố c, vương miện bô ng cả i xanh và hộ p sữ a biến mấ t ở phía
châ n trờ i. Mua một ít sữa khi bạn ra ngoài? Mẹ thích điều đó , lầ n đầ u tiên bả o tô i chạ y việc
vặ t. Có lẽ điều đó khiến cô ấ y cả m thấ y dễ chịu hơn khi để tô i lấ y xe. Mọ i chuyện sẽ ổ n thô i,
tô i sẽ trở về nhà an toà n. Tô i phả i; Tô i đang đi lấ y sữ a.
Strane rên rỉ. Anh ta đã đượ c chố ng đỡ bằ ng tay; bâ y giờ anh ấ y để mình rơi lên ngườ i tô i.
Cá nh tay anh đặ t dướ i vai tô i, hơi thở củ a anh phả và o tai tô i.
Giữ a nhữ ng hơi thở , anh ấ y nó i, "Tô i muố n bạ n đến."
Tôi muốn bạn dừng lại, tô i nghĩ vậ y. Nhưng tô i khô ng nó i ra điều đó - tô i khô ng thể. Tô i
khô ng thể nó i chuyện, khô ng thể nhìn thấ y. Ngay cả khi tô i buộ c phả i mở mắ t, chú ng vẫ n
khô ng thể tậ p trung đượ c. Đầ u tô i như bô ng, miệng tô i sỏ i. Tô i khá t, tô i ố m, tô i chẳ ng là gì
cả . Anh ấ y tiếp tụ c đi, bâ y giờ nhanh hơn, điều đó có nghĩa là anh ấ y đã đến gầ n, chỉ cò n
khoả ng mộ t phú t nữ a. Mộ t ý nghĩ vụ t qua tô i - đâ y có phả i là cưỡ ng hiếp khô ng? Anh ta
đang cưỡ ng hiếp tô i à ?
Khi đến, anh ấ y gọ i đi gọ i lạ i tên tô i. Anh rú t ra, lă n ngử a. Mọ i bộ phậ n trên ngườ i anh đều
đẫ m mồ hô i, thậ m chí cả cẳ ng tay, bà n châ n.
“Khô ng thể tin đượ c,” anh nó i. “Đâ y khô ng phả i là nơi tô i mong đợ i ngà y củ a mình sẽ kết
thú c.”
Tô i nghiêng ngườ i và nô n mử a trên sà n, tiếng nướ c bắ n tung tó e và o gỗ cứ ng. Đó là bia và
mậ t; Tô i đã quá lo lắ ng để ă n bấ t cứ thứ gì cả ngà y.
Strane ngồ i dậ y trên khuỷu tay và nhìn chằ m chằ m và o chấ t nô n. “Chú a ơi, Vanessa.”
"Tô i xin lỗ i."
“Ý tô i là , khô ng sao đâ u. Tố t rồ i." Anh ta đẩ y mình ra khỏ i giườ ng, kéo quầ n và bướ c đi vò ng
quanh ngườ i bệnh. Đi và o phò ng tắ m, quay lạ i vớ i bình xịt và giẻ lau, quỳ xuố ng và lau sà n
nhà . Tô i nhắ m nghiền mắ t trong mù i amoniac và mù i thô ng, bụ ng tô i vẫ n cồ n cà o, chiếc
giườ ng nhấ p nhô bên dướ i.
Khi anh ấ y leo trở lạ i giườ ng, anh ấ y ô m lấ y tô i mặ c dù tô i vừ a mớ i ó i và tay anh ấ y có mù i
như sạ ch hơn. “Em sẽ ổ n thô i,” anh nó i. “Anh say rượ u, thế thô i. Ở lạ i đâ y và ngủ đi.” Miệng
và tay anh đưa tô i và o trong, kiểm tra xem có gì đã thay đổ i. Anh nhéo và o bụ ng tô i nơi nó
đã trở nên mềm hơn, và nã o tô i hiện lên mộ t ký ứ c vụ n vỡ , có lẽ chỉ là mộ t giấ c mơ—trong
vă n phò ng phía sau lớ p họ c củ a anh, tô i khỏ a thâ n trên chiếc ghế tình yêu, anh mặ c quầ n á o
đầ y đủ , kiểm tra cơ thể tô i vớ i sự quan tâ m vô tư củ a mộ t kẻ quan tâ m. nhà khoa họ c, bó p
bụ ng tô i, kéo ngó n tay dọ c theo đườ ng gâ n củ a tô i. Lú c đó đau và bâ y giờ cũ ng đau, tứ chi
nặ ng nề và bà n tay đầ y giấ y nhá m củ a anh, mộ t đầ u gố i cạ y hai châ n tô i ra. Là m thế nà o anh
ấ y có thể sẵ n sà ng trở lạ i? Chai Viagra trong tủ phò ng tắ m, nô n ra mộ t lọ n tó c củ a tô i. Anh
ấ y ở trên, cơ thể anh ấ y to lớ n đến mứ c có thể đè bẹp tô i nếu anh ấ y khô ng cẩ n thậ n. Nhưng
anh ấ y cẩ n thậ n, anh ấ y tố t và anh ấ y yêu tô i và tô i muố n điều nà y. Tô i vẫ n cả m thấ y bị
giằ ng xé là m đô i khi anh đẩ y và o trong, có lẽ sẽ luô n cả m thấ y như vậ y, nhưng tô i muố n thế.
Tô i phả i.
Tôi khô ng về nhà cho đến tậ n 15 giờ đến nử a đêm. Tô i và o bếp và mẹ đang đợ i. Cô ấ y giậ t
lấ y chìa khó a từ tay tô i.
“Khô ng bao giờ nữ a,” cô nó i.
Tô i đứ ng vớ i đô i tay rũ xuố ng hai bên, má i tó c rố i bù và đô i mắ t có viền đỏ . “Anh khô ng
định hỏ i tô i đã ở đâ u à ?” Tô i nó i.
Cô ấ y nhìn chằ m chằ m và o tô i, nhìn và o tô i. Cô ấ y nhìn thấ y mọ i thứ . “Nếu tô i là m vậ y,” cô
ấ y nó i, “bạ n có nó i cho tô i biết sự thậ t khô ng?”
***
Tô i khó c trong lễ tố t nghiệp cù ng vớ i nhữ ng ngườ i khá c, nhưng nướ c mắ t củ a tô i là vì sự
nhẹ nhõ m vì đã số ng só t sau điều mà tô i vẫ n coi là sự đền tộ i củ a mình. Lễ tố t nghiệp củ a
chú ng tô i đượ c tổ chứ c trong phò ng tậ p thể dụ c và á nh đèn huỳnh quang khiến chú ng tô i
trô ng như bị và ng da. Hiệu trưở ng khô ng cho phép bấ t cứ ai vỗ tay khi chú ng tô i bướ c qua
sâ n khấ u, nó i rằ ng điều đó khiến buổ i lễ quá dà i và thậ t khô ng cô ng bằ ng khi mộ t số họ c
sinh có thể reo hò ầ m ĩ cò n nhữ ng họ c sinh khá c có thể khô ng nhậ n đượ c gì cả . Lễ tố t
nghiệp củ a Browick cũ ng diễn ra và o chiều thứ bả y đó , và trong lễ tố t nghiệp củ a tô i, tô i
tưở ng tượ ng ra lễ tố t nghiệp củ a họ : nhữ ng chiếc ghế đượ c xếp trên bã i cỏ bên ngoà i phò ng
ă n, hiệu trưở ng và cá c giả ng viên đứ ng trong rừ ng thô ng trắ ng, tiếng chuô ng nhà thờ xa xa
ngâ n vang. Tô i bướ c qua sâ n khấ u im lặ ng để nhậ n bằ ng tố t nghiệp và nhắ m mắ t lạ i, tưở ng
tượ ng á nh nắ ng chiếu lên mặ t mình, rằ ng tô i đang mặ c chiếc vá y trắ ng dà y củ a Browick vớ i
thắ t lưng mà u đỏ thẫ m. Hiệu trưở ng bắ t tay tô i mộ t cá ch yếu ớ t, nó i “là m tố t lắ m” giố ng
như ô ng ấ y nó i vớ i nhữ ng ngườ i khá c. Toà n bộ điều nà y cả m thấ y vô nghĩa, nhưng nó có
quan trọ ng gì? Tô i khô ng thự c sự ở đâ y trong phò ng tậ p thể dụ c ngộ t ngạ t nà y vớ i â m thanh
củ a nhữ ng chiếc ghế xếp kêu có t két và nhữ ng tiếng hắ ng giọ ng, tiếng xà o xạ c củ a cá c
chương trình đang quạ t cho nhữ ng khuô n mặ t lấ m tấ m mồ hô i. Tô i đang bướ c đi trên thả m
lá kim chết mà u cam, nhậ n lấ y nhữ ng cá i ô m từ giả ng viên Browick, thậ m chí từ cả bà Giles.
Trong tưở ng tượ ng củ a tô i, cô ấ y chưa bao giờ đuổ i tô i ra ngoà i; cô ấ y khô ng có lý do gì để
nghĩ xấ u về tô i cả . Strane trao cho tô i tấ m bằ ng tố t nghiệp khi đứ ng bên gố c câ y mà hai nă m
rưỡ i trướ c anh ấ y đã nó i vớ i tô i rằ ng anh ấ y muố n đưa tô i lên giườ ng và hô n tô i chú c ngủ
ngon. Nhữ ng ngó n tay anh chạ m và o ngó n tay tô i khi anh chuyền nó cho tô i, khô ng ai khá c
có thể nhậ n ra, nhưng cả m giá c hồ i hộ p củ a nó khiến tô i bay bổ ng và o cả m giá c chẳ ng-
khô ng-khô ng-cả -khô ng-ai mà tô i có đượ c khi rờ i khỏ i lớ p họ c củ a anh ấ y, nó ng rự c vớ i
nhữ ng bí mậ t.
Trong phò ng tậ p thể dụ c, tô i ô m chặ t bằ ng tố t nghiệp khi bướ c trở lạ i ghế củ a mình. Già y
lộ n xộ n trên sà n nhà . Hiệu trưở ng trừ ng mắ t nhìn ngườ i phụ huynh duy nhấ t dá m vỗ tay.
Sau buổ i lễ, mọ i ngườ i trà n ra bã i đậ u xe và chụ p ả nh, định vị má y ả nh để khô ng nhìn thấ y
hậ u cả nh củ a trung tâ m mua sắ m. Bố bả o tô i cườ i nhưng tô i khô ng thể ép mặ t mình nghe
đượ c.
“Nà o, ít nhấ t hã y giả vờ hạ nh phú c,” anh nó i.
Tô i hé mô i, nhe ră ng và cuố i cù ng trô ng giố ng như mộ t con thú sẵ n sà ng cắ n.

Cả mù a hè, tô i là m việc tạ i nhà kho phụ tù ng ô tô , thự c hiện cá c đơn đặ t hà ng cho bộ khở i
độ ng và thanh chố ng trong khi đà i phá t thanh nhạ c rock cổ điển phá t ra tiếng ồ n trắ ng củ a
bă ng chuyền. Hai lầ n mộ t tuầ n và o cuố i ca là m việc củ a tô i, Strane đợ i tô i ở bã i đậ u xe. Tô i
cố gắ ng đà o nhữ ng hạ t sạ n ra khỏ i mó ng tay trướ c khi leo lên toa xe. Anh ấ y thích đô i bố t
mũ i thép củ a tô i, nhữ ng cơ bắ p trên cá nh tay tô i. Anh ấ y nó i rằ ng mộ t mù a hè lao độ ng châ n
tay rấ t tố t cho tô i, nó sẽ khiến tô i cà ng quý trọ ng trườ ng đạ i họ c hơn.
Thỉnh thoả ng, cơn giậ n lạ i ậ p đến vớ i tô i, nhưng tô i tự nhủ chuyện gì đã xong—Browick, vai
trò củ a anh ấ y trong việc tô i ra đi, tấ t cả đều là quá khứ . Tô i cố gắ ng hết sứ c để khô ng cả m
thấ y bự c bộ i khi nhớ lạ i nhữ ng gì anh ấ y từ ng nó i về việc giú p tô i nộ p đơn xin thự c tậ p mù a
hè ở Boston, hoặ c khi tô i nhìn thấ y chiếc á o choà ng Harvard củ a anh ấ y treo trên cử a tủ
quầ n á o, để lạ i ở đó từ lễ tố t nghiệp ở Browick. Ô ng nó i Atlantica là mộ t sự lự a chọ n đá ng
tô n trọ ng và khô ng có gì phả i xấ u hổ .
Tạ i nơi là m việc và o mộ t buổ i chiều thứ sá u trong nhà kho, Jackson Browne chơi trong khi
tô i bắ t đầ u trên mộ t tấ m pallet chứ a cá c bộ phậ n củ a khung xe. Ngườ i đà n ô ng điền đơn đặ t
hà ng ở phầ n tiếp theo há t mộ t câ u trong khi “The Load-Out” nhườ ng chỗ cho “Stay”. Con
dao tiện ích củ a tô i trượ t đi khi tô i xé lớ p bọ c nhự a, để lạ i mộ t vết cắ t dà i 6 inch trên cẳ ng
tay, trướ c khi má u chả y dồ n dậ p, là là n da nhẹ nhà ng tá ch ra, mộ t cá i nhìn khô ng đau đớ n
qua tấ m rèm. Ngườ i đà n ô ng ở khu vự c tiếp theo nhìn sang, thấ y tô i đang ô m chặ t vết
thương, má u rỉ qua kẽ ngó n tay và nhỏ giọ t xuố ng sà n bê tô ng.
"Chết tiệt!" Anh ấ y cố gắ ng cở i khó a á o len củ a mình khi chạ y tớ i. Anh buộ c nó quanh cá nh
tay tô i.
“Tô i tự cắ t mình,” tô i nó i.
"Bạ n nghĩ?" Ngườ i đà n ô ng lắ c đầ u trướ c sự bấ t lự c củ a tô i, siết chặ t chiếc á o len hơn. Bụ i
nhà kho bá m đầ y cá c đố t ngó n tay củ a anh ấ y. “Anh định đứ ng đó bao lâ u trướ c khi nó i điều
gì đó ?”

Những ngà y Strane đó n tô i đi là m, chú ng tô i lá i xe vò ng quanh như nhữ ng thanh thiếu


niên khô ng có nơi nà o để đi, và khi anh ấ y chở tô i về nhà , anh ấ y thả tô i xuố ng đầ u con
đườ ng đấ t. Mẹ hỏ i tô i đã ở đâ u và tô i nó i vớ i mẹ, “Vớ i Maria và Wendy.” Nhữ ng cô gá i tô i
từ ng ngồ i ă n trưa cù ng, nhữ ng ngườ i tô i chưa nó i chuyện kể từ khi tố t nghiệp.
Mẹ nó i: “Mẹ khô ng ngờ hai ngườ i lạ i là bạ n tố t đến vậ y. Cô ấ y có thể tiến xa hơn, hỏ i tạ i sao
họ khô ng bao giờ và o trong khi thả tô i xuố ng, tạ i sao cô ấ y thậ m chí chưa bao giờ gặ p họ .
Tô i mườ i tá m tuổ i và chuyển đến Atlantica và o cuố i thá ng 8, tô i sẽ chỉ ra nếu cô ấ y dá m hỏ i
tô i. Nhưng cô ấ y khô ng bao giờ là m vậ y. Cô ấ y nó i đượ c rồ i và thả nó xuố ng. Sự tự do khiến
tô i trô i dạ t, khô ng biết mình biết gì, nghi ngờ gì. “Tô i khô ng muố n lô i nhữ ng cuố n sá ch cũ đó
ra khỏ i kệ,” cô nó i khi chị gá i cô gọ i điện để chỉ ra điều gì đó đã xả y ra khi họ cò n nhỏ . Có
mộ t bứ c tườ ng bao quanh cô ấ y; Tô i xâ y dự ng mộ t cá i xung quanh tô i.
Strane hỏ i tô i có cò n giậ n khô ng. Chú ng tô i đang nằ m trên giườ ng củ a anh ấ y, tấ m ga trả i
giườ ng bằ ng nỉ ẩ m ướ t bên dướ i cơ thể ướ t đẫ m mồ hô i củ a chú ng tô i. Tô i nhìn chằ m chằ m
và o cử a sổ đang mở , lắ ng nghe â m thanh củ a ô tô và ngườ i đi bộ , sự tĩnh lặ ng hoà n hả o củ a
ngô i nhà anh. Tô i mệt mỏ i khi anh hỏ i tô i điều nà y, nhu cầ u đượ c trấ n an vô độ củ a anh.
Không, tôi không giận. Vâng, tôi tha thứ cho bạn. Vâng, tôi muốn cái này. Không, tôi không
nghĩ bạn là quái vật.
“Liệu tô i có ở đâ y nếu tô i khô ng muố n điều nà y khô ng?” Tô i hỏ i, như thể câ u trả lờ i đã quá
rõ rà ng. Tô i phớ t lờ nhữ ng gì đang lơ lử ng trên đầ u chú ng tô i, sự tứ c giậ n, sự sỉ nhụ c và tổ n
thương củ a tô i. Họ có vẻ giố ng như nhữ ng con quá i vậ t thự c sự , tấ t cả nhữ ng thứ khô ng thể
diễn tả đượ c.
2017
Ở buổ i tiếp theo vớ i Ruby, thậ m chí trướ c khi ngồ i xuố ng, tô i hỏ i liệu có ai đó đang tìm
kiếm thô ng tin về tô i liên lạ c vớ i cô ấ y khô ng. Tố i qua tô i đã gọ i cho Ira để hỏ i điều tương
tự , trong khi bạ n gá i mớ i củ a anh ấ y rít lên phía sau, “Có phả i cô ấ y khô ng? Tạ i sao cô ấ y lạ i
gọ i cho bạ n? Ira, cú p điện thoạ i đi.”
“Ai sẽ tìm kiếm thô ng tin về bạ n?” Ruby hỏ i.
“Giố ng như mộ t nhà bá o.”
Cô ấ y nhìn chằ m chằ m, bố i rố i khi tô i lấ y điện thoạ i ra và xem email. “Tô i khô ng bị hoang
tưở ng, đượ c chứ ? Điều nà y thự c sự đang xả y ra vớ i tô i. Nhìn."
Cô cầ m điện thoạ i, bắ t đầ u đọ c. "Tô i khô ng hiểu-"
Tô i chộ p lấ y nó từ tay cô ấ y. “Có lẽ nó khô ng phả i là vấ n đề lớ n, nhưng nó khô ng chỉ là
email, đượ c chứ ? Cô ấ y đã gọ i điện cho tô i và quấ y rố i tô i.”
“Vanessa, hít mộ t hơi đi.”
"Bạ n khô ng tin tô i?"
“Tô i tin bạ n,” cô nó i. “Nhưng tô i cầ n cậ u chậ m lạ i và nó i cho tô i biết chuyện gì đang xả y ra.”
Tô i ngồ i, á p gó t tay lên mắ t và cố gắ ng giả i thích nhữ ng email và cuộ c gọ i, blog đượ c tìm
thấ y cuố i cù ng tô i đã xó a đượ c, là m sao mà nhà bá o vẫ n cò n lưu ả nh chụ p mà n hình. Đầ u ó c
tô i choá ng vá ng, khô ng thể tậ p trung ngay cả trong mộ t câ u dà i. Tuy nhiên, Ruby vẫ n hiểu
đượ c ý chính, khuô n mặ t cô ấ y tỏ ra thô ng cả m.
Cô nó i: “Điều nà y thậ t xâ m phạ m. “Chắ c chắ n điều nà y khô ng có đạ o đứ c đố i vớ i nhà bá o.”
Cô ấ y đề nghị tô i viết thư cho sếp củ a Janine, hoặ c thậ m chí đến cả nh sá t, nhưng khi nhắ c
đến cả nh sá t, tô i nắ m lấ y tay ghế và hét lên, “Khô ng!” Trong mộ t khoả nh khắ c, Ruby thự c sự
trô ng có vẻ sợ hã i.
“Tô i xin lỗ i,” tô i nó i. “Tô i đang hoả ng loạ n. Tô i khô ng phả i là chính mình.”
“Khô ng sao đâ u,” cô nó i. “Đó là mộ t phả n ứ ng dễ hiểu. Đâ y là mộ t trong nhữ ng nỗ i sợ hã i tồ i
tệ nhấ t củ a bạ n trở thà nh sự thậ t.”
“Tô i đã nhìn thấ y cô ấ y, bạ n biết đấ y. Bên ngoà i khá ch sạ n."
“Nhà bá o?”
“Khô ng, cô ấ y cò n lạ i. Taylor, ngườ i đã buộ c tộ i Strane. Cô ấ y cũ ng đang quấ y rố i tô i. Tô i nên
đến chỗ là m củ a cô ấ y để xem cô ấ y thích nó như thế nà o.”
Tô i mô tả nhữ ng gì tô i thấ y đêm qua khi hoà ng hô n bắ t đầ u buô ng xuố ng, ngườ i phụ nữ
đứ ng bên kia đườ ng, cô ấ y nhìn chằ m chằ m và o khá ch sạ n, nhìn thẳ ng và o cử a sổ tiền sả nh
nơi tô i đang nhìn ra, nhìn chằ m chằ m và o tô i, má i tó c và ng hoe tung bay ngang mặt . . Khi
tô i nó i, Ruby nhìn tô i vớ i vẻ mặ t đau khổ , như thể cô ấ y muố n tin tô i nhưng khô ng thể.
“Tô i khô ng biết,” tô i nó i. “Có lẽ tô i đã tưở ng tượ ng ra nó . Điều đó đô i khi xả y ra.”
“Bạ n tưở ng tượ ng ra mọ i thứ à ?”
Tô i nhấ c vai lên. “Nó giố ng như bộ nã o củ a tô i á p đặ t lên ngườ i lạ nhữ ng khuô n mặ t mà tô i
muố n nhìn thấ y.”
Cô ấ y nó i điều đó nghe có vẻ khó khă n và tô i lạ i nhú n vai. Cô ấ y hỏ i điều nà y xả y ra thườ ng
xuyên như thế nà o và tô i nó i nó cò n tù y. Nhiều thá ng sẽ trô i qua mà khô ng có chuyện gì xả y
ra, rồ i có nhữ ng thá ng chuyện đó xả y ra hà ng ngà y. Điều nà y cũ ng tương tự vớ i nhữ ng cơn
á c mộ ng - chú ng xuấ t hiện từ ng đợ t, do mộ t điều gì đó khô ng phả i lú c nà o cũ ng dễ dà ng
đoá n trướ c đượ c. Tô i biết nên trá nh xa bấ t kỳ cuố n sá ch hay bộ phim nà o lấ y bố i cả nh ở
trườ ng nộ i trú , nhưng sau đó tô i sẽ bị che mắ t bở i mộ t thứ gì đó là nh tính như liên tưở ng
đến câ y phong, hoặ c cả m giá c vả i nỉ trên da.
“Tô i nghe có vẻ như bị điên,” tô i nó i.
“Khô ng, khô ng điên,” Ruby nó i. “Bị chấ n thương.”
Tô i nghĩ về nhữ ng điều khá c mà tô i có thể nó i vớ i cô ấ y, việc uố ng rượ u và hú t thuố c để
giú p tô i vượ t qua cả ngà y, nhữ ng đêm mà că n hộ củ a tô i giố ng như mộ t mê cung khô ng thể
định hướ ng đượ c, cuố i cù ng tô i phả i ngủ trên sà n phò ng tắ m. Tô i biết tô i có thể dễ dà ng
biến nhữ ng hà nh vi đá ng xấ u hổ nhấ t củ a mình thà nh mộ t chẩ n đoá n. Tô i đã mấ t cả đêm để
đọ c về sự că ng thẳ ng sau chấ n thương, kiểm tra từ ng triệu chứ ng trong đầ u, nhưng tô i cả m
thấ y thấ t vọ ng mộ t cá ch kỳ lạ khi nghĩ rằ ng mọ i thứ bên trong mình đều đượ c tó m tắ t quá
dễ dà ng. Và điều gì tiếp theo—điều trị, dù ng thuố c, vượ t qua tấ t cả ? Điều đó có vẻ giố ng
như mộ t kết thú c có hậ u đố i vớ i mộ t số ngườ i, nhưng đố i vớ i tô i chỉ có rìa củ a hẻm nú i nà y,
dò ng nướ c cuồ n cuộ n bên dướ i.
“Bạ n có nghĩ tô i nên để nhà bá o đó viết về tô i khô ng?” Tô i hỏ i.
“Đó là lự a chọ n chỉ có bạ n mớ i có thể thự c hiện.”
"Rõ rà ng. Và tô i đã quyết định rồ i. Khô ng có cá ch nà o tô i đồ ng ý vớ i nó . Tô i chỉ muố n biết
liệu bạ n có nghĩ tô i nên là m vậ y khô ng.”
“Tô i nghĩ nó sẽ khiến bạ n că ng thẳ ng trầ m trọ ng,” Ruby nó i. “Tô i lo rằ ng cá c triệu chứ ng mà
bạ n mô tả sẽ trở nên nghiêm trọ ng hơn đến mứ c khiến bạ n khó hoạ t độ ng.”
“Nhưng tô i đang nó i ở mứ c độ đạ o đứ c. Bở i vì chẳ ng phả i nó đá ng để bạ n phả i că ng thẳ ng
sao? Đó là điều mọ i ngườ i vẫ n nó i, rằ ng bạ n cầ n phả i lên tiếng bấ t kể giá nà o.”
“Khô ng,” cô nó i chắ c nịch. "Sai rồ i. Đó là mộ t á p lự c nguy hiểm khi đặ t lên mộ t ngườ i đang
phả i đố i mặ t vớ i chấ n thương tâ m lý.”
“Vậ y tạ i sao họ cứ nó i thế? Bở i vì khô ng chỉ có nhà bá o nà y. Mỗ i ngườ i phụ nữ đều tiến lên
phía trướ c. Nhưng nếu ai đó khô ng muố n đứ ng ra kể cho cả thế giớ i nghe mọ i điều tồ i tệ đã
xả y ra vớ i cô ấ y thì cô ấ y sẽ như thế nà o? Yếu đuố i? Ích kỷ?" Tô i giơ tay lên, vẫ y nó đi. “Toà n
bộ chuyện nà y là nhả m nhí. Tô i cự c kỳ ghét nó .”
“Bạ n đang tứ c giậ n,” Ruby nó i. “Tô i khô ng nghĩ là tô i từ ng thấ y anh thự c sự tứ c giậ n trướ c
đâ y.”
Tô i chớ p mắ t, thở bằ ng mũ i. Tô i nó i rằ ng tô i cả m thấ y hơi phò ng thủ , và cô ấ y hỏ i phò ng thủ
như thế nà o.
“Tô i cả m thấ y bị dồ n và o châ n tườ ng,” tô i nó i. “Độ t nhiên, việc khô ng muố n bộ c lộ bả n thâ n
có nghĩa là tô i đang tạ o điều kiện cho nhữ ng kẻ hiếp dâ m. Và tô i thậ m chí khô ng nên tham
gia và o cuộ c trò chuyện nà y! Tô i khô ng bị lạ m dụ ng, khô ng giố ng như nhữ ng ngườ i phụ nữ
khá c vẫ n khẳ ng định”.
“Bạ n có hiểu rằ ng ai đó có thể có mố i quan hệ tương tự như bạ n và coi đó là hà nh vi lạ m
dụ ng khô ng?”
“Chắ c chắ n rồ i,” tô i nó i. “Tô i khô ng bị tẩ y nã o. Tô i biết lý do vì sao thanh thiếu niên khô ng
nên cặ p kè vớ i đà n ô ng trung niên.”
“Lý do là gì?” Cô ấ y hỏ i.
Tô i trợ n mắ t và liệt kê: “Sự mấ t câ n bằ ng sứ c mạ nh, trí nã o củ a thanh thiếu niên chưa đượ c
phá t triển đầ y đủ , sao cũ ng đượ c. Tấ t cả nhữ ng thứ vớ vẩ n đó .”
“Tạ i sao nhữ ng lý do đó khô ng á p dụ ng cho bạ n?”
Tô i liếc nhìn Ruby, để cô ấ y biết rằ ng tô i biết cô ấ y đang cố dẫ n tô i đến đâ u. “Nhìn nà y,” tô i
nó i, “đâ y là sự thậ t, đượ c chứ ? Strane rấ t tố t vớ i tô i. Anh ấ y cẩ n thậ n, tố t bụ ng và tố t bụ ng.
Nhưng rõ rà ng khô ng phả i tấ t cả đà n ô ng đều như vậ y. Mộ t số có tính să n mồ i, đặ c biệt là
vớ i cá c cô gá i. Và khi tô i cò n trẻ, ở bên anh ấ y vẫ n thự c sự khó khă n, dù anh ấ y có tố t đến
thế nà o.”
“Tạ i sao nó lạ i khó ?”
“Bở i vì cả thế giớ i đang chố ng lạ i chú ng ta! Chú ng tô i phả i nó i dố i và trố n trá nh, và có
nhữ ng điều anh ấ y khô ng thể bả o vệ tô i khỏ i.”
"Như thế nà o?"
“Giố ng như khi tô i bị đuổ i ra ngoà i.”
Khi tô i nó i vậ y, Ruby nheo mắ t, lô ng mà y nhíu lạ i. “Bị đuổ i khỏ i cá i gì cơ?”
Tô i quên mấ t là tô i chưa nó i vớ i cô ấ y. Tô i biết cụ m từ “đá ra ngoà i” gâ y ấ n tượ ng mạ nh và
gâ y ấ n tượ ng sai lầ m. Nghe có vẻ như tô i khô ng có quyền tự quyết trong tình huố ng nà y,
giố ng như tô i bị bắ t quả tang đang là m điều gì đó xấ u và sau đó đượ c yêu cầ u thu dọ n đồ
đạ c. Nhưng tô i đã có mộ t sự lự a chọ n. Tô i đã chọ n nó i dố i.
Vì vậ y, tô i nó i vớ i Ruby rằ ng nó rấ t phứ c tạ p, có lẽ “bị đuổ i ra ngoà i” khô ng phả i là cá ch mô
tả phù hợ p. Tô i kể cho cô ấ y nghe câ u chuyện: nhữ ng tin đồ n và nhữ ng cuộ c gặ p gỡ , danh
sá ch củ a Jenny, buổ i sá ng cuố i cù ng vớ i lớ p họ c chậ t kín và tô i đứ ng trướ c bả ng phấ n. Tô i
chưa bao giờ kể chi tiết đến thế, khô ng biết trướ c đâ y tô i có từ ng nghĩ về nó theo cá ch nà y
hay khô ng—theo trình tự thờ i gian, sự kiện nà y dẫ n đến sự kiện tiếp theo. Nó thườ ng bị
gã y, ký ứ c như thủ y tinh vỡ .
Ở mộ t và i điểm, Ruby ngắ t lờ i tô i. “Họ đã là m gì cơ?” Cô ấ y hỏ i. “Họ cái gì cơ ?” Cô ấ y kinh
hoà ng trướ c nhữ ng điều mà trướ c đâ y tô i chưa bao giờ chú ý đến, như việc Strane là ngườ i
đã kéo tô i ra khỏ i lớ p trong buổ i gặ p đầ u tiên vớ i cô Giles, việc khô ng ai bá o cá o chuyện đó
vớ i nhà nướ c.
“Cá i gì, như dịch vụ bả o vệ trẻ em à ?” Tô i hỏ i. "Cố lên. Mọ i chuyện khô ng phả i như vậ y.”
“Bấ t cứ khi nà o giá o viên nghi ngờ mộ t đứ a trẻ đang bị lạ m dụ ng, họ có nghĩa vụ phả i bá o
cá o điều đó .”
“Tô i đã là m việc trong cá c cơ quan bả o vệ trẻ em khi mớ i chuyển đến Portland,” tô i nó i, “và
nhữ ng đứ a trẻ cuố i cù ng đượ c đưa và o hệ thố ng đó đã thự c sự bị lạ m dụ ng. Thứ khủ ng
khiếp. Chuyện xả y ra vớ i tô i khô ng hề giố ng như vậ y.” Tô i ngồ i lạ i, khoanh tay. “Đâ y là lý do
tạ i sao tô i ghét nó i về nó . Cuố i cù ng tô i là m cho nó nghe tệ hơn thự c tế.”
Cô ấ y quan sá t tô i, nhữ ng nếp nhă n hằ n sâ u trên trá n. “Biết bạ n, Vanessa, tô i nghĩ bạ n có xu
hướ ng giả m thiểu hơn là phó ng đạ i.”
Cô ấ y bắ t đầ u nó i vớ i giọ ng uy quyền mà tô i chưa từ ng nghe trướ c đâ y, gầ n như là mắ ng
mỏ . Cô ấ y nó i việc Browick ép tô i là m thậ t nhụ c nhã . Việc bị hướ ng dẫ n phả i hạ thấ p bả n
thâ n trướ c mặ t bạ n bè đồ ng trang lứ a cũ ng đủ gâ y ra că ng thẳ ng sau chấ n thương tâ m lý,
bấ t kể tô i đã trả i qua điều gì khá c.
Cô nó i: “Bị ngườ i khá c ép và o tình trạ ng bấ t lự c là điều khủ ng khiếp, nhưng lạ i bị sỉ nhụ c
trướ c đá m đô ng. . . Tô i khô ng muố n nó i rằ ng nó tệ hơn, nhưng nó khá c. Nó mấ t nhâ n tính
trầ m trọ ng, đặ c biệt là đố i vớ i mộ t đứ a trẻ.”
Khi tô i bắ t đầ u sử a lạ i cá ch dù ng từ “trẻ em”, cô ấ y tự sử a lạ i: “Dà nh cho ngườ i có bộ nã o
chưa phá t triển đầ y đủ .” Rồ i cô ấ y nhìn và o mắ t tô i, chờ xem liệu tô i có thá ch thứ c lờ i nó i
củ a mình khô ng. Khi tô i khô ng là m vậ y, cô ấ y hỏ i liệu Strane có ở lạ i Browick sau tấ t cả
nhữ ng chuyện đó khô ng, liệu anh ấ y có biết chuyện gì đã xả y ra trong cuộ c gặ p đó khô ng.
“Anh ấ y biết. Anh ấ y đã giú p tô i lên kế hoạ ch cho nhữ ng gì tô i sẽ nó i. Đó là cá ch duy nhấ t để
sử a chữ a danh tiếng củ a anh ấ y.”
"Anh ấ y có biết bạ n sẽ bị đuổ i ra ngoà i khô ng?"
Tô i nhấ c vai, khô ng muố n nó i dố i nhưng khô ng thể nó i đồ ng ý, anh biết, anh muố n điều đó
xả y ra.
“Bạ n biết đấ y,” Ruby nó i, “trướ c đó bạ n đã mô tả điều nà y như mộ t thứ mà anh ấ y khô ng có
đủ khả nă ng để bả o vệ bạ n khỏ i, nhưng có vẻ như anh ấ y thự c sự là nguyên nhâ n củ a nó .”
Trong giâ y lá t, hơi thở củ a tô i như hụ t hơi, nhưng tô i nhanh chó ng hồ i phụ c, nhú n vai như
khô ng có chuyện gì. “Đó là mộ t tình huố ng phứ c tạ p. Anh ấ y đã là m tố t nhấ t có thể.”
“Anh ấ y có cả m thấ y tộ i lỗ i về điều đó khô ng?”
“Về việc đuổ i tô i đi à ?”
“Điều đó ,” cô ấ y nó i, “và khiến bạ n nó i dố i, hã y chịu thua.”
“Tô i nghĩ anh ấ y nghĩ điều đó thậ t đá ng tiếc nhưng phả i là m gì đó . Lự a chọ n thay thế là gì,
anh ta sẽ và o tù ?”
“Đú ng,” cô nó i chắ c nịch, “đó có thể là mộ t lự a chọ n thay thế, và nó sẽ là mộ t lự a chọ n cô ng
bằ ng vì nhữ ng gì anh ta là m vớ i anh là mộ t tộ i á c.”
“Khô ng ai trong chú ng tô i có thể số ng só t sau khi anh ấ y và o tù .”
Ruby nhìn tô i và có mộ t chuyển độ ng nà o đó đằ ng sau mắ t cô ấ y, đá nh dấ u mộ t nố t nhạ c
trong đầ u. Nó tinh tế hơn việc viết nguệch ngoạ c trên sổ ghi chú theo cá ch mà mộ t nhà trị
liệu trên truyền hình có thể là m, nhưng vẫ n có thể phá t hiện đượ c. Cô ấ y quan sá t tô i rấ t kỹ,
đặ t mọ i điều tô i nó i và là m và o mộ t bố i cả nh rộ ng hơn, điều nà y tấ t nhiên là m tô i nhớ đến
Strane - sao có thể khô ng đượ c? Á nh mắ t anh soi mó i tô i trong giờ họ c, khô ng ngừ ng tính
toá n. Ruby từ ng nó i vớ i tô i rằ ng tô i là khá ch hà ng yêu thích củ a cô ấ y vì luô n có mộ t lớ p
khá c cầ n bó c ra, mộ t thứ khá c cầ n khai quậ t và nghe điều nà y cũ ng hồ i hộ p như nghe, Bạn
là học trò giỏi nhất của tôi. Giố ng như Strane gọ i tô i là quý hiếm, Henry Plow nó i tô i là mộ t
kẻ bí ẩ n, khô ng thể hiểu nổ i.
Sau đó cô ấ y hỏ i tô i nghĩ cô ấ y muố n hỏ i tô i điều gì từ lâ u. “Bạ n có tin nhữ ng cô gá i đã buộ c
tộ i anh ấ y khô ng?”
Tô i khô ng ngầ n ngạ i nó i khô ng. Tô i đưa mắ t nhìn khuô n mặ t cô ấ y và nhậ n thấ y cô ấ y đang
chớ p mắ t ngạ c nhiên.
“Bạ n nghĩ họ đang nó i dố i,” cô nó i.
"Khô ng chính xá c. Tô i nghĩ họ đã bị cuố n đi mấ t rồ i.”
“Mang đi như thế nà o?”
“Trong cơn cuồ ng loạ n đang diễn ra nà y,” tô i nó i. “Nhữ ng lờ i buộ c tộ i liên tụ c. Giố ng như, đó
là mộ t phong trà o, phả i khô ng? Đó là nhữ ng gì mọ i ngườ i đang gọ i nó . Và khi bạ n nhìn thấ y
mộ t phong trà o có độ ng lự c lớ n như vậ y, việc muố n tham gia là điều tự nhiên, nhưng để
đượ c chấ p nhậ n tham gia và o phong trà o nà y, bạ n cầ n phả i có điều gì đó khủ ng khiếp đã
xả y ra vớ i mình. Sự cườ ng điệu là khô ng thể trá nh khỏ i. Hơn nữ a, tấ t cả đều rấ t mơ hồ .
Nhữ ng thuậ t ngữ nà y rấ t dễ bị thao tú ng. Tấ n cô ng có thể là bấ t cứ điều gì. Anh ấ y có thể chỉ
cầ n vỗ nhẹ và o châ n họ hay gì đó .”
“Nhưng nếu anh ta vô tộ i, là m sao bạ n hiểu đượ c việc anh ta tự kết liễu đờ i mình?” Cô ấ y
hỏ i.
“Anh ấ y luô n nó i rằ ng anh ấ y thà chết cò n hơn số ng mộ t cuộ c số ng bị coi là kẻ ấ u dâ m. Khi
nhữ ng lờ i buộ c tộ i nà y đượ c đưa ra, anh ấ y biết mọ i ngườ i sẽ cho rằ ng anh ấ y có tộ i.”
"Bạ n có giậ n anh ấ y khô ng?"
“Vì tự sá t? Khô ng. Tô i hiểu tạ i sao anh ấ y là m vậ y, và tô i biết ít nhấ t tô i cũ ng có mộ t phầ n
trá ch nhiệm.”
Cô ấ y bắ t đầ u nó i khô ng, điều đó khô ng đú ng, nhưng tô i đã ngắ t lờ i cô ấ y.
“Tô i biết, tô i biết—đó khô ng phả i lỗ i củ a tô i, tô i hiểu. Nhưng tô i chính là lý do khiến anh ấ y
có tấ t cả nhữ ng tin đồ n nà y ngay từ đầ u. Nếu anh ta khô ng nổ i tiếng là giá o viên ngủ vớ i họ c
sinh, tô i nghi ngờ Taylor sẽ buộ c tộ i anh ta bấ t cứ điều gì, và nếu cô ấ y khô ng ra trình diện
thì cá c cô gá i khá c cũ ng sẽ khô ng. Mộ t khi mộ t giá o viên bị buộ c tộ i về điều nà y, mọ i điều
anh ta nó i và là m đều bị xem qua mộ t bộ lọ c, đến mứ c ngay cả nhữ ng hà nh vi vô thưở ng vô
phạ t cũ ng bị hiểu là điều gì đó nham hiểm.” Tô i tiếp tụ c lặ p lạ i nhữ ng lậ p luậ n củ a anh ấ y,
phầ n cò n lạ i củ a anh ấ y trong tô i độ t nhiên trỗ i dậ y và trà n đầ y sứ c số ng.
“Hã y nghĩ về điều đó ,” tô i nó i. “Nếu mộ t ngườ i đà n ô ng bình thườ ng vỗ nhẹ và o đầ u gố i mộ t
cô gá i thì khô ng có gì to tá t cả . Nhưng liệu mộ t ngườ i đà n ô ng bị buộ c tộ i ấ u dâ m có là m
đượ c điều đó khô ng? Mọ i ngườ i sẽ phả n ứ ng mộ t cá ch khô ng câ n xứ ng. Vì vậ y, khô ng, tô i
khô ng giậ n anh ấ y. Tô i giậ n họ . Tô i giậ n cá i thế giớ i đã biến anh ấ y thà nh quá i vậ t trong khi
tấ t cả nhữ ng gì anh ấ y là m chỉ là xui xẻo khi yêu tô i.”
Ruby khoanh tay và nhìn xuố ng đù i mình, như thể cô ấ y đang cố gắ ng bình tĩnh lạ i.
“Tô i biết chuyện nà y nghe thế nà o,” tô i nó i. “Tô i chắ c chắ n rằ ng bạ n nghĩ tô i thậ t tồ i tệ.”
“Tô i khô ng nghĩ anh tệ,” cô nó i lặ ng lẽ, vẫ n nhìn xuố ng đù i mình.
“Vậ y thì bạ n nghĩ sao?”
Cô ấ y hít mộ t hơi thậ t sâ u, chạ m và o mắ t tô i. “Thà nh thậ t mà nó i, Vanessa, điều tô i nghe
đượ c là anh ấ y là mộ t ngườ i đà n ô ng rấ t yếu đuố i, và ngay cả khi cò n là mộ t cô gá i, bạ n đã
biết mình mạ nh mẽ hơn anh ấ y. Bạ n biết anh ấ y khô ng thể chịu đự ng đượ c việc bị lộ và đó
là lý do tạ i sao bạ n đã sa ngã . Cậ u vẫ n đang cố gắ ng bả o vệ anh ấ y.”
Tô i cắ n và o bên trong má vì tô i khô ng để cơ thể mình là m điều nó thự c sự muố n - vặ n vẹo
và o trong, cuộ n chặ t đến mứ c xương tô i gã y vụ n. “Tô i khô ng muố n nó i về anh ấ y nữ a.”
"Đượ c rồ i."
“Tô i vẫ n cò n đau buồ n, bạ n biết đấ y. Trên hết, tô i rấ t tiếc về sự mấ t má t nà y.”
"Nó phả i cứ ng."
"Nó là . Thậ t là đau đớ n.” Tô i nuố t xuố ng sự nghẹn ngà o trong cổ họ ng. “Tô i đã để anh ta
chết. Bạ n nên biết điều đó , đề phò ng trườ ng hợ p bạ n bắ t đầ u cả m thấ y tiếc cho tô i. Anh ấ y
đã gọ i cho tô i ngay trướ c khi là m điều đó , và tô i biết anh ấ y sẽ là m gì và tô i khô ng là m gì để
ngă n cả n anh ấ y.”
“Đó khô ng phả i lỗ i củ a bạ n,” Ruby nó i.
“Ừ , cậ u cứ nó i thế hoà i. Dườ ng như khô ng có gì là lỗ i củ a tô i cả .”
Cô ấ y khô ng nó i gì, nhìn chằ m chằ m và o tô i vớ i vẻ mặ t đau đớ n tương tự . Tô i biết cô ấ y nghĩ
gì, rằ ng tô i thậ t thả m hạ i, đang có ý định tự tạ o ra số phậ n cho chính mình.
“Tô i đã tra tấ n anh ấ y,” tô i nó i. “Tô i khô ng nghĩ bạ n hiểu tô i đã đó ng gó p bao nhiêu cho mọ i
thứ . Cả cuộ c đờ i anh ấ y đã rơi và o địa ngụ c vì tô i.”
“Anh ấ y là mộ t ngườ i đà n ô ng trưở ng thà nh cò n anh mớ i mườ i lă m,” cô nó i. “Anh có thể là m
gì để tra tấ n anh ấ y?”
Trong giâ y lá t tô i khô ng nó i nên lờ i, ngoà i ra cũ ng khô ng thể nghĩ ra câ u trả lờ i nà o, tôi
bước vào lớp học của anh ấy. Tôi đã tồn tại. Tôi đã được sinh ra.
Ngẩ ng đầ u ra sau, tô i nó i: “Anh ấ y yêu tô i đến nỗ i thườ ng ngồ i và o ghế củ a tô i sau khi tô i
rờ i khỏ i lớ p họ c. Anh ấ y ú p mặ t xuố ng bà n và cố gắ ng hít thở tô i.” Đó là chi tiết tô i đã kể
trướ c đâ y, luô n đượ c coi là bằ ng chứ ng cho tình yêu khô ng thể kiểm soá t củ a anh ấ y dà nh
cho tô i, nhưng bâ y giờ nó i ra, tô i nghe thấ y nó như cô ấ y, như bấ t kỳ ai khá c - bị lừ a dố i và
loạ n trí.
“Vanessa,” cô nhẹ nhà ng nó i, “anh khô ng yêu cầ u điều đó . Cậ u chỉ đang cố gắ ng đi họ c thô i.”
Tô i nhìn qua cử a sổ qua vai cô ấ y, nhìn bến cả ng, nhữ ng con mò ng biển tụ tậ p, là n nướ c và
bầ u trờ i xá m xịt, nhưng tô i chỉ nhìn thấ y chính mình, chưa đầ y mườ i sá u tuổ i vớ i đô i mắ t
ngấ n lệ, đứ ng trướ c mộ t că n phò ng đầ y ngườ i, tự gọ i mình mộ t kẻ dố i trá , mộ t cô gá i hư
đá ng bị trừ ng phạ t. Giọ ng nó i xa xă m củ a Ruby hỏ i tô i đã đi đâ u, nhưng cô ấ y biết rằ ng
chính sự thậ t đã khiến tô i kinh hã i, sự rộ ng lớ n củ a nó , sự ả m đạ m. Nó khô ng có nơi nà o để
trố n.
2006
Bây giờ là đầ u thá ng 9, nă m cuố i đạ i họ c sắ p bắ t đầ u, tô i đang dọ n dẹp că n hộ củ a mình
vớ i cử a sổ mở toang. Â m thanh củ a sự chuyển mù a vang lên từ nhữ ng con phố trung tâ m
thà nh phố bên dướ i, loa phó ng thanh từ cá c chuyến tham quan bằ ng xe đẩ y hò a vớ i tiếng
phanh rên rỉ củ a mộ t chiếc xe tả i đang di chuyển, là n só ng khá ch du lịch cuố i cù ng trong thị
trấ n để chờ thờ i tiết ấ m á p cuố i cù ng và phò ng khá ch sạ n rẻ hơn. Trung tâ m thị trấ n đã
chuyển về phía khuô n viên trườ ng và cho đến thá ng 5, Atlantica sẽ thuộ c về trườ ng đạ i họ c.
Bridget, bạ n cù ng phò ng củ a tô i, sẽ đến từ Rhode Island và o ngà y hô m sau và cá c lớ p họ c sẽ
bắ t đầ u và o ngà y hô m sau. Tô i đã số ng ở đâ y suố t mù a hè, dọ n dẹp phò ng khá ch sạ n để
kiếm tiền, say sưa và lã ng phí thờ i gian lên mạ ng và o ban đêm - ngoạ i trừ khi Strane ghé
qua, điều mà anh ấ y chỉ là m mộ t và i lầ n. Anh đổ lỗ i cho chuyến đi xa nhưng thự c sự anh chỉ
ghét că n hộ tồ i tà n mà thô i. Lầ n đầ u tiên đến thă m, anh ấ y nhìn quanh và nó i, “Vanessa, đâ y
là nơi mà ngườ i ta thườ ng đến để tự sá t.” Anh ấ y bố n mươi tá m tuổ i và tô i hai mươi mố t
tuổ i, mọ i chuyện hầ u như vẫ n giố ng như sá u nă m trướ c. Nhữ ng mố i đe dọ a lớ n đã khô ng
cò n nữ a - sẽ khô ng có ai phả i và o tù hay mấ t việc - nhưng tô i vẫ n nó i dố i bố mẹ về anh ấ y.
Bridget là ngườ i bạ n duy nhấ t biết anh tồ n tạ i. Khi anh ấ y và tô i ở bên nhau, đó là ở nhà anh
ấ y hoặ c trong că n hộ củ a tô i vớ i rèm che kín. Thỉnh thoả ng anh ấ y đưa tô i đi chơi ở nơi cô ng
cộ ng, nhưng chỉ ở nhữ ng nơi mà chú ng tô i ít có cơ hộ i bị nhậ n ra - sự bí mậ t, từ ng là điều
cầ n thiết, giờ đâ y dườ ng như là sả n phẩ m củ a sự xấ u hổ .
Tô i đang ở trong phò ng tắ m lau chù i thà nh bồ n tắ m, việc tô i chỉ là m khi anh ấ y đến, khi
điện thoạ i củ a tô i rung lên bá o có cuộ c gọ i đến: JACOB STRane.
Tô i nhấ n “trả lờ i”, nhữ ng ngó n tay củ a tô i đượ c cắ t ra khỏ i má y giặ t. "Hey bạ n-?"
“Tố i nay khô ng thể là m đượ c,” anh nó i. “Có quá nhiều thứ đang diễn ra ở đâ y.”
Tô i bướ c và o phò ng khá ch trong khi anh ấ y tiếp tụ c về việc đượ c tá i bổ nhiệm là m trưở ng
khoa, trá ch nhiệm ngà y cà ng tă ng củ a anh ấ y. “Bộ nà y là mộ t mớ hỗ n độ n,” ô ng nó i. “Chú ng
tô i có mộ t ngườ i đang nghỉ thai sả n và giá o viên mớ i mà họ thuê hoà n toà n khô ng biết gì.
Trên hết, họ đang thự c hiện mộ t số chương trình tư vấ n mớ i trên toà n trườ ng, thuê mộ t cô
gá i nà o đó chỉ lớ n hơn bạ n mộ t chú t để hướ ng dẫ n chú ng tô i cá ch xử lý cả m xú c củ a họ c
sinh. Thậ t là xú c phạ m. Tô i đã là m việc nà y đượ c hai thậ p kỷ rồ i.”
Tô i bắ t đầ u đi dọ c theo chiều dà i phò ng khá ch, theo đườ ng đi củ a chiếc quạ t đang quay. Đồ
nộ i thấ t duy nhấ t chú ng tô i có là mộ t chiếc ghế papasan dá n bă ng keo, mộ t bà n cà phê là m
từ thù ng sữ a và chiếc kệ tivi cũ củ a bố mẹ tô i. Chú ng ta sẽ sớ m có mộ t chiếc ghế dà i; Bridget
nó i rằ ng cô ấ y biết có ngườ i sẽ loạ i bỏ mộ t chiếc miễn phí.
“Nhưng đâ y là cơ hộ i cuố i cù ng để chú ng ta ở bên nhau.”
“Có phả i bạ n đang thự c hiện mộ t chuyến đi dà i mà tô i khô ng biết?”
“Ngà y mai bạ n cù ng phò ng củ a tô i sẽ chuyển đến.”
"Ah." Anh ta chặ c lưỡ i. “Ồ , bạ n có mộ t phò ng ngủ . Cá nh cử a đó ng lạ i.”
Tô i buô ng ra mộ t tiếng thở dà i nho nhỏ .
“Xin đừ ng hờ n dỗ i,” anh nó i.
"Tô i khô ng." Nhưng tô i thì nặ ng trĩu, mô i dướ i trề ra. Tô i dà nh cả buổ i sá ng để dọ n nhữ ng
chai rỗ ng và cố c cà phê ra khỏ i phò ng ngủ , rử a bá t đĩa, lau tó c trong bồ n tắ m. Hơn nữ a tô i
muố n ở bên anh ấ y. Đó là nguồ n gố c thự c sự củ a sự thấ t vọ ng củ a tô i. Đã hai tuầ n rồ i.
Trong điện thoạ i, tô i lẩ m bẩ m, "Tô i đang cầ n." Đâ y là lầ n gầ n nhấ t tô i có thể nó i ra nhữ ng gì
tô i cả m nhậ n, khô ng phả i sự hứ ng tình, bở i vì nó khô ng thự c sự liên quan đến tình dụ c. Đó
là anh ấ y đang nhìn tô i, yêu mến tô i, nó i cho tô i biết tô i là ai và cho tô i nhữ ng gì tô i cầ n để
vượ t qua cô ng việc hà ng ngà y phả i giả vờ giố ng như mọ i ngườ i khá c.
Tô i nghe thấ y anh ấ y mỉm cườ i - tiếng thở ra nhanh chó ng, mộ t â m thanh nhẹ nhà ng phá t ra
từ phía sau cổ họ ng anh ấ y. Tôi rất cần. Anh ấ y thích điều đó . “Tô i sẽ ra ngoà i đó sớ m thô i,”
anh nó i.
Bridget đến và o chiều hô m sau, đá nh rơi tú i xá ch củ a mình giữ a sà n phò ng khá ch. Vớ i đô i
mắ t sá ng ngờ i, cô ấ y hỏ i, "Anh ấ y có ở đâ y khô ng?" Cô ấ y nó ng lò ng muố n gặ p Strane; Tô i
khô ng chắ c cô ấ y tin rằ ng anh ấ y có thậ t. Tô i đã kể cho cô ấ y nghe mộ t phiên bả n mơ hồ củ a
câ u chuyện và o mù a xuâ n nă m ngoá i tạ i quá n bar sau khi chú ng tô i ký hợ p đồ ng thuê nhà .
Cô ấ y họ c chuyên ngà nh tiếng Anh, giố ng như tô i, và chú ng tô i đã họ c cù ng nhau đượ c ba
nă m, nhưng chú ng tô i khô ng phả i là bạ n tố t. Số ng chung là mộ t sự sắ p xếp thuậ n tiện. Cô đã
tìm đượ c mộ t că n hộ hai phò ng ngủ ; Tô i cầ n mộ t nơi. Tuy nhiên, trong suố t mộ t đêm ở
quá n bar, tô i đã đi từ việc đề cậ p đến việc tô i đã đến Browick “khoả ng mộ t nă m” - thườ ng
thì điều đó gầ n như là sự thậ t - đến việc kể cho cô ấ y mộ t lịch sử rờ i rạ c về toà n bộ mớ hỗ n
độ n đó . nă m ly sau. Tô i nó i vớ i cô ấ y rằ ng anh ấ y đã chọ n tô i và yêu, rằ ng tô i bị đuổ i họ c vì
khô ng phả n bộ i anh ấ y, nhưng cuố i cù ng chú ng tô i lạ i quay lạ i vớ i nhau vì khô ng thể xa
nhau, bấ t chấ p chênh lệch tuổ i tá c, bấ t chấ p tấ t cả . Cô ấ y là ngườ i lắ ng nghe hoà n hả o, mở to
mắ t trướ c nhữ ng điểm cố t truyện că ng thẳ ng nhấ t, gậ t đầ u đồ ng cả m và o nhữ ng thờ i điểm
khó khă n và xuyên suố t tấ t cả khô ng hề tỏ ra phá n xét. Kể từ đó , cô ấ y chưa bao giờ là ngườ i
đầ u tiên nhắ c đến Strane, luô n là m theo sự dẫ n dắ t củ a tô i. Đến tậ n bâ y giờ tô i vẫ n hỏ i Anh
ấy có ở đây không? chỉ là vì hô m trướ c tô i đã nhắ n tin cho cô ấ y vớ i lờ i cả nh bá o xin lỗ i: Tôi hy
vọng bạn sẽ không quá hoảng hốt nếu có một người đàn ông trung niên ở trong căn hộ khi bạn đến đây vào ngày mai. Đó
là lầ n đầ u tiên tô i thử biến anh ấ y thà nh mộ t trò đù a và cả m thấ y thậ t tuyệt, thậ t bấ t ngờ .
Anh ấy có ở đây không? Tô i lắ c đầ u nhưng khô ng giả i thích tạ i sao và Bridget cũ ng khô ng
hỏ i.
Chú ng tô i mang nhữ ng đồ đạ c cò n lạ i củ a cô ấ y và o, nhữ ng tú i rá c mà u đen đự ng đầ y quầ n
á o, gố i và ga trả i giườ ng, mộ t thù ng rá c nhét đầ y già y, mộ t cá i nồ i đự ng đầ y đĩa DVD. Chú ng
tô i nhấ c chiếc ghế dà i lên - theo nghĩa đen là nhấ c nó lên - và khiêng nó qua bố n dã y nhà
trong khi ô tô chạ y ngang qua và bấ m cò i vớ i chú ng tô i. Chú ng tô i nghỉ giữ a chừ ng, thả chiếc
ghế dà i xuố ng vỉa hè và vắ t mình trên đó , duỗ i châ n và che mắ t khỏ i á nh nắ ng. Sau khi kéo
nó và o că n hộ , chú ng tô i đẩ y nó và o tườ ng phò ng khá ch và dà nh thờ i gian cò n lạ i củ a buổ i
chiều để uố ng rượ u có đườ ng và xem The Hills . Chú ng tô i uố ng thẳ ng từ nhữ ng chai tương
ứ ng củ a mình, lau mô i bằ ng mu bà n tay và há t theo bà i há t chủ đề, hết tậ p nà y đến tậ p khá c.
Khi trờ i tố i và hết rượ u, chú ng tô i đến cử a hà ng ở gó c phố để uố ng thêm trong khi chuẩ n bị
đến quá n bar. Rilo Kiley hét lên từ phò ng ngủ củ a Bridget ở phía bên kia că n hộ khi tô i là
phẳ ng tó c và kẻ mắ t. Có mộ t lú c, cô ấ y xuấ t hiện trướ c cử a phò ng ngủ củ a tô i vớ i mộ t chiếc
kéo.
“Tô i sẽ cho bạ n tó c má i,” cô nó i.
Tô i ngồ i trên mép bồ n tắ m trong khi cô ấ y cắ t tó c tô i bằ ng chiếc kéo dính sơn, má y tính
xá ch tay củ a cô ấ y mở mộ t bứ c ả nh củ a Jenny Lewis để tham khả o. “Hoà n hả o,” cô ấ y nó i,
bướ c sang mộ t bên để tô i có thể nhìn và o gương. Tô i trô ng giố ng như mộ t cô bé, đô i mắ t to
ló ra dướ i má i tó c cù n.
“Trô ng bạ n thậ t tuyệt vờ i,” Bridget nó i.
Tô i quay từ bên nà y sang bên kia và tự hỏ i Strane sẽ nghĩ gì.
Tạ i quá n bar, tô i ngồ i trên mộ t chiếc ghế đẩ u và nố c mấ y cố c bia, trong khi Bridget bị nhữ ng
chà ng trai chen lấ n, kéo cô và o ô m như mộ t cá i cớ để đặ t tay lên cô . Cô ấ y xinh đẹp: gò má
cao và má i tó c dà i mà u mậ t ong, khoả ng hở giữ a hai hà m ră ng cử a khiến tô i thấ y đà n ô ng
phả i lá c mắ t. Trong khi đó , tô i xinh mà khô ng xinh, thô ng minh nhưng khô ng ngầ u. Tô i cay
đắ ng, mặ n mà , quá mã nh liệt. Khi chồ ng sắ p cướ i củ a Bridget gặ p tô i, anh ấ y nó i rằ ng chỉ
cầ n ở bên tô i thô i cũ ng khiến tô i cả m thấ y như bị đá và o bi vậ y.
***
Trườ ng Cao đẳ ng Tlantica là sương mù buổ i sá ng và khô ng khí đẫ m muố i, nhữ ng chú hả i
cẩ u đang phơi mình lố m đố m trên bờ đá granite mà u hồ ng, biệt thự củ a ngườ i să n cá voi
đượ c biến thà nh lớ p họ c, mộ t hộ p sọ lưng gù khổ ng lồ treo trong quá n cà phê. Linh vậ t củ a
trườ ng là mộ t con cua mó ng ngự a, và tấ t cả chú ng ta đều biết điều nà y nự c cườ i đến mứ c
nà o, hiệu sá ch chứ a đầ y nhữ ng chiếc á o nỉ có chữ CÓ CUA? qua phía sau. Khô ng có độ i thể
thao nà o, sinh viên gọ i hiệu trưở ng bằ ng tên riêng, cò n cá c giá o sư thì đi dép Teva, mặ c á o
phô ng và mang theo chó đến lớ p. Tô i yêu đạ i họ c, khô ng muố n tố t nghiệp, khô ng muố n rờ i
xa.
Strane nó i rằ ng tô i cầ n bố i cả nh hó a sự miễn cưỡ ng củ a mình khi trưở ng thà nh, rằ ng mọ i
ngườ i ở độ tuổ i củ a tô i đều bị lô i kéo và o việc tự biến mình thà nh nạ n nhâ n. “Và tâ m lý đó
đặ c biệt khó cưỡ ng lạ i đố i vớ i phụ nữ trẻ,” anh nó i. “Thế giớ i có quyền lợ i trong việc khiến
bạ n bấ t lự c.” Ô ng nó i rằ ng trong nền vă n hó a, chú ng ta coi nạ n nhâ n là mộ t phầ n kéo dà i củ a
tuổ i thơ. Vì vậ y, khi mộ t ngườ i phụ nữ chọ n là m nạ n nhâ n, cô ấ y sẽ đượ c thoá t khỏ i trá ch
nhiệm cá nhâ n, điều nà y buộ c ngườ i khá c phả i chă m só c cô ấ y, đó là lý do tạ i sao mộ t khi
phụ nữ đã chọ n là m nạ n nhâ n, cô ấ y sẽ tiếp tụ c chọ n đi chọ n lạ i.
Tô i vẫ n cả m thấ y khá c biệt vớ i nhữ ng ngườ i khá c, đen tố i và tồ i tệ sâ u sắ c, giố ng như tô i đã
cả m thấ y ở tuổ i mườ i lă m, nhưng tô i đã cố gắ ng hiểu rõ hơn về lý do. Tô i đã trở thà nh mộ t
chuyên gia về trò đù a về khoả ng cá ch tuổ i tá c, đọ c sá ch, phim, bấ t cứ thứ gì kể về mố i tình
lã ng mạ n giữ a mộ t ngườ i lớ n và mộ t đứ a trẻ hợ p phá p. Tô i khô ng ngừ ng tìm kiếm bả n thâ n
mình nhưng khô ng bao giờ tìm thấ y bấ t cứ điều gì thự c sự chính xá c. Nhữ ng cô gá i trong
nhữ ng câ u chuyện đó luô n là nạ n nhâ n, cò n tô i thì khô ng - và điều đó khô ng liên quan gì
đến nhữ ng gì Strane đã là m hoặ c khô ng là m vớ i tô i khi tô i cò n trẻ. Tô i khô ng phả i là nạ n
nhâ n vì tô i chưa bao giờ muố n trở thà nh nạ n nhâ n, và nếu tô i khô ng muố n trở thà nh nạ n
nhâ n thì tô i sẽ khô ng như vậ y. Đó là cá ch nó hoạ t độ ng. Sự khá c biệt giữ a hiếp dâ m và tình
dụ c là trạ ng thá i tinh thầ n. Bạn không thể cưỡng hiếp sự sẵn lòng, phải không? Bạ n cù ng
phò ng nă m thứ nhấ t củ a tô i đã nó i như vậ y khi tô i cố ngă n cô ấ y về nhà trong tình trạ ng say
khướ t vớ i mộ t anh chà ng nà o đó mà cô ấ y gặ p ở mộ t bữ a tiệc. Bạ n khô ng thể cưỡ ng hiếp sự
sẵ n lò ng . Đó chắ c chắ n là mộ t trò đù a khủ ng khiếp, nhưng nó có ý nghĩa.
Và ngay cả khi Strane có là m tổ n thương tô i thì tấ t cả cá c cô gá i đều có vết thương cũ . Khi
tô i đến Atlantica lầ n đầ u tiên, tô i số ng trong mộ t ký tú c xá dà nh cho nữ giố ng như Browick
nhưng đầ y đủ hơn, rượ u và nồ i dễ dà ng có sẵ n, sự giá m sá t tố i thiểu. Nhữ ng cá nh cử a mở
dọ c hà nh lang, và cá c cô gá i lang thang từ phò ng nà y sang phò ng khá c đến tậ n đêm khuya,
thú nhậ n nhữ ng bí mậ t, bộ c lộ trá i tim mình. Nhữ ng cô gá i tô i gặ p chỉ và i giờ trướ c đó đã
khó c bên cạ nh tô i trên giườ ng, kể cho tô i nghe về nhữ ng ngườ i mẹ xa cá ch và nhữ ng ngườ i
cha tồ i tệ cũ ng như việc bạ n trai củ a họ đã lừ a dố i họ như thế nà o và rằ ng thế giớ i nà y là
mộ t nơi tồ i tệ. Khô ng ai trong số họ từ ng có quan hệ tình cả m vớ i nhữ ng ngườ i đà n ô ng lớ n
tuổ i và họ vẫ n gặ p rắ c rố i. Nếu tô i chưa bao giờ gặ p Strane, tô i nghi ngờ rằ ng mọ i chuyện sẽ
khá c hẳ n. Mộ t chà ng trai nà o đó đã lợ i dụ ng tô i, coi thườ ng tô i, xé ná t trá i tim tô i. Ít nhấ t
Strane đã cho tô i mộ t câ u chuyện hay hơn để kể hơn câ u chuyện củ a họ .
Đô i khi sẽ dễ dà ng hơn nếu nghĩ về nó theo cá ch đó —như mộ t câ u chuyện. Mù a thu nă m
ngoá i, tô i tham gia mộ t buổ i hộ i thả o viết tiểu thuyết và trong suố t họ c kỳ, tô i đã viết từ ng
bà i về Strane. Trong khi cả lớ p nhậ n xét cá c câ u chuyện, tô i ghi chép lạ i nhữ ng gì mọ i ngườ i
nó i, chép lạ i tấ t cả nhữ ng nhậ n xét củ a họ , kể cả nhữ ng nhậ n xét ngu ngố c, á c ý. Nếu ai đó
nó i, “Ý tô i là , cô ấ y rõ rà ng là mộ t con đĩ. Ai có quan hệ tình dụ c vớ i giá o viên? Ai lạ i là m
chuyện như vậ y?” Tô i viết nhữ ng câ u hỏ i đó và o sổ tay củ a mình rồ i thêm và o câ u hỏ i củ a
mình: (Tại sao tôi lại làm vậy? Vì tôi là một con đĩ?)
Tô i rờ i lớ p họ c đó vớ i cả m giá c bị hà nh hạ và bầ m dậ p, nhưng đó dườ ng như là mộ t sự đền
tộ i, mộ t sự sỉ nhụ c xứ ng đá ng. Có lẽ nên so sá nh giữ a việc ngồ i im lặ ng trong nhữ ng buổ i hộ i
thả o khắ c nghiệt đó vớ i việc đứ ng trong lớ p họ c Browick đó khi nhữ ng câ u hỏ i đượ c ném
và o tô i, nhưng tô i cố gắ ng khô ng để mình nấ n ná vớ i nhữ ng suy nghĩ như thế nà y. Tô i cú i
đầ u, tiếp tụ c đi.

tôi là mớ i. Henry Cà y. Mộ t ngà y nọ , tô i để ý thấ y bả ng tên củ a anh ấ y trên vă n phò ng cạ nh


vă n phò ng cố vấ n củ a tô i, cá nh cử a hé mở , để lộ mộ t că n phò ng trố ng vớ i mộ t chiếc bà n và
hai chiếc ghế. Trong cuộ c họ p hộ i thả o đầ u tiên, tô i ngồ i ở cuố i bà n, say khướ t, có lẽ vẫ n cò n
say, da và tó c hô i mù i bia.
Khi tô i nhìn nhữ ng họ c sinh khá c bướ c và o, từ ng khuô n mặ t quen thuộ c, nã o tô i như co giậ t,
mộ t tia sá ng ló e lên và bứ c tườ ng â m thanh, cơn đau đầ u tứ c thì dữ dộ i đến mứ c tô i phả i ấ n
ngó n tay và o mắ t mình. Khi tô i mở mắ t ra lầ n nữ a, Jenny Murphy đã ở đó - Jenny, bạ n cù ng
phò ng cũ , ngườ i bạ n thâ n thoá ng qua, kẻ hủ y hoạ i cuộ c đờ i. Cô ấ y ngồ i ở bà n hộ i thả o, cằ m
tự a và o nắ m tay, má i tó c bob mà u nâ u và đườ ng cổ dà i giố ng hệt nhau. Cô ấ y đã chuyển đi
chưa? Cơ thể tô i run lên khi chờ đợ i cô ấ y chú ý đến tô i. Thậ t buồ n cườ i là cả hai chú ng tô i
đều khô ng già đi. Trô ng tô i cũ ng khô ng hơn mườ i lă m ngà y nà o, vẫ n khuô n mặ t đầ y tà n
nhang và má i tó c dà i mà u đỏ .
Tô i vẫ n đang chú ý đến cô ấ y khi Henry Plow bướ c và o lớ p vớ i mộ t cuố n sá ch giá o khoa,
mộ t chiếc tú i da quà ng qua vai. Rờ i mắ t khỏ i Jenny, tô i nhìn anh ta, vị giá o sư mớ i nà y.
Thoạ t nhìn, anh ta là Strane, để râ u và đeo kính, bướ c châ n nặ ng nề và bờ vai rộ ng. Sau đó ,
cá c phiên bả n lộ diện: khô ng cao vượ t trộ i nhưng có chiều cao trung bình, tó c và râ u mà u
và ng thay vì đen, mắ t nâ u thay vì xá m, kính gọ ng sừ ng chứ khô ng phả i gọ ng dâ y. Anh ấ y gầ y
hơn, nhỏ con hơn và cò n trẻ - đó là điều cuố i cù ng tô i để ý. Khô ng có sợ i tó c bạ c, là n da mịn
mà ng bên dướ i bộ râ u, độ tuổ i khoả ng ba mươi. Anh ấ y là Strane trong giai đoạ n nhộ ng, vẫ n
cò n mềm yếu.
Henry Plow đá nh rơi bả n sao cuố n sá ch giá o khoa củ a mình lên bà n hộ i thả o và nó kêu ầ m ĩ
khiến mọ i ngườ i nhă n mặ t.
“Xin lỗ i, tô i khô ng cố ý là m điều đó .”
Anh nhặ t nó lên, cầ m trên tay mộ t lú c, khô ng biết phả i là m gì, rồ i cẩ n thậ n đặ t nó xuố ng
bà n.
“Tô i đoá n là tô i nên bắ t đầ u,” anh ấ y nó i, “bâ y giờ lố i và o khó xử củ a tô i đã khô ng cò n nữ a.”
Ngay từ đầ u, thá i độ củ a anh ấ y đã sai hoà n toà n - niềm nở và tự ti; khô ng có gì ở anh ta gâ y
ra cả m giá c kinh hoà ng như Strane đã là m và o ngà y đầ u tiên, lấ p đầ y bả ng đen bằ ng nhữ ng
ghi chú về mộ t bà i thơ mà khô ng ai dá m thừ a nhậ n là họ chưa đọ c. Tuy nhiên, khi Henry
Plow xem qua danh sá ch, đô i mắ t củ a anh ấ y di chuyển lên xuố ng dọ c theo chiều dà i củ a
bà n hộ i thả o, quan sá t từ ng ngườ i chú ng tô i, tô i quay lạ i lớ p họ c củ a Strane, cả m thấ y á nh
mắ t anh ấ y hú t lấ y tô i. Mộ t là n gió nhẹ thổ i qua khoả ng khô ng gian rộ ng mở cử a sổ , và
khô ng khí có mù i muố i củ a bụ i chá y từ bộ tả n nhiệt trong vă n phò ng củ a Strane. Tiếng kêu
củ a mộ t con mò ng biển biến thà nh tiếng chuô ng nhà thờ Norumbega đá nh dấ u nử a giờ .
Ở đầ u bên kia bà n, Jenny cuố i cù ng cũ ng nhìn về phía tô i. Á nh mắ t chú ng tô i chạ m nhau và
tô i nhậ n ra đó khô ng phả i Jenny mà chỉ là mộ t cô gá i có khuô n mặ t trò n và má i tó c nâ u từ ng
họ c chung lớ p vớ i tô i trướ c đâ y.
Henry Plough về cuố i danh sá ch. Như mọ i khi, tô i là ngườ i cuố i cù ng. “Vanessa Wye?” Nghe
có vẻ khẩ n khoả n và o ngà y đầ u tiên củ a họ c kỳ mớ i. Vanessa, tạ i sao vậ y?
Tô i giơ hai ngó n tay lên, run quá khô ng nhấ c nổ i cá nh tay. Ở đầ u bên kia bà n, cô gá i mà tô i
tưở ng là Jenny mở nắ p bú t ra và cơn bã o trong tô i rú t lui, để lạ i rá c rưở i và nhữ ng sợ i tả o
bẹ thố i rố i tung. Tô i cả m thấ y mộ t nỗ i sợ hã i quen thuộ c: có lẽ tô i điên, tự á i, ả o tưở ng. Mộ t
ngườ i nà o đó bị mắ c kẹt trong bộ nã o củ a chính mình, cô ấ y biến nhữ ng ngườ i ngoà i cuộ c
bấ t đắ c dĩ thà nh ma.
Henry Plow nghiên cứ u khuô n mặ t tô i như thể đang ghi nhớ nó . Trong sổ điểm củ a mình,
anh ấ y đá nh dấ u bên cạ nh tên tô i.
Trong thờ i gian cò n lạ i củ a buổ i hộ i thả o, tô i ngồ i khom ngườ i trên ghế, chỉ dá m liếc nhìn
anh ấ y. Đầ u ó c tô i cứ trô i ra ngoà i cử a sổ ; Tô i khô ng thể biết liệu nó đang cố trố n thoá t hay
muố n có tầ m nhìn rộ ng hơn. Sau giờ họ c, tô i đi bộ mộ t mình dọ c theo con đườ ng ven biển
về nhà , sương biển là m tó c tô i rố i tung. Đó là mộ t đêm tố i đen như mự c và tô i đang đeo tai
nghe, nhạ c bậ t to đến mứ c tô i khô ng có cơ hộ i chố ng lạ i bấ t kỳ ai có thể muố n tó m lấ y tô i từ
phía sau—hà nh vi ngu ngố c vô nghĩa. Tô i chưa bao giờ thừ a nhậ n điều nà y, nhưng ý nghĩ về
hơi thở củ a mộ t con quá i vậ t phả và o sau gá y khiến tô i rù ng mình. Nó thú c đẩ y tô i tiến về
phía trướ c, là hình ả nh thu nhỏ củ a việc yêu cầ u điều đó .

Trane đến gặ p tô i và o tố i thứ sá u đó . Tô i đợ i anh ấ y trướ c tò a nhà củ a tô i, ngồ i trên bệ cử a


hà ng bá nh mì trò n, nơi că n hộ củ a chú ng tô i trà n ngậ p mù i men và cà phê mỗ i sá ng. Đó là
mộ t buổ i tố i ấ m á p: nhữ ng cô gá i mặ c vá y suô ng bướ c đến quá n bar; mộ t cậ u bé trong lớ p
thơ củ a tô i đi thuyền dà i và uố ng bia. Khi toa xe ga củ a Strane xuấ t hiện, nó rẽ xuố ng con
hẻm thay vì đậ u trên đườ ng, nơi dễ bị nhìn thấ y hơn. Anh ấ y vẫ n bị hoang tưở ng, mặ c dù
khô ng có cự u sinh viên Browick nà o ở Atlantica.
Mộ t phú t sau, anh bướ c ra từ con hẻm tố i và cườ i toe toét dướ i á nh đèn đườ ng, đưa tay ra.
“Hã y qua đâ y.”
Anh ấ y mặ c quầ n jeans và già y tennis mà u trắ ng. Quầ n á o củ a bố . Khi nhiều tuầ n trô i qua
giữ a nhữ ng lầ n thă m viếng, tô i mấ t cả nh giá c và cuố i cù ng vù i mặ t và o ngự c anh để khô ng
phả i nhìn và o chiếc mũ i hồ ng hà o và bộ râ u bạ c, bụ ng xõ a xuố ng cạ p quầ n anh.
Anh ấ y dẫ n đườ ng lên cầ u thang tố i tă m dẫ n đến că n hộ củ a tô i như thể đâ y là chỗ củ a anh
ấ y chứ khô ng phả i củ a tô i. “Bâ y giờ bạ n có mộ t chiếc ghế dà i,” anh ấ y nó i khi chú ng tô i bướ c
và o trong. “Đó là mộ t sự cả i tiến.”
Anh ấ y quay sang tô i vớ i mộ t nụ cườ i tự mã n, nhưng khuô n mặ t anh ấ y dịu đi khi đưa tô i
và o. Ngoà i đườ ng, trong bó ng tố i, anh ấ y khô ng thể thấ y tô i xinh đẹp như thế nà o trong bộ
vá y suô ng, vớ i má i tó c mớ i, kẻ mắ t có cá nh và hoa hồ ng. - mô i bị ố .
“Nhìn em nà y,” anh nó i. “Giố ng như mộ t cô gá i Phá p nă m 1965.”
Sự chấ p thuậ n củ a anh ấ y là tấ t cả nhữ ng gì cầ n thiết để cơ thể tô i thắ t lạ i và bộ quầ n á o xấ u
xí củ a anh ấ y trở nên khô ng quá xấ u, hoặ c ít nhấ t là khô ng quan trọ ng. Anh ấ y sẽ luô n già đi.
Anh ấ y phả i như vậ y. Đó là cá ch duy nhấ t để tô i có thể trẻ trung và xinh đẹp.
Trướ c khi mở cử a phò ng ngủ , tô i cả nh bá o, “Tô i chưa có cơ hộ i dọ n dẹp, vì vậ y hã y tử tế
nhé.”
Tô i bậ t đèn và anh quan sá t đố ng bừ a bộ n: đố ng quầ n á o, cố c cà phê và chai rượ u rỗ ng trên
sà n cạ nh giườ ng tô i, bả ng phấ n mắ t nứ t nẻ trả i trên thả m.
“Tô i sẽ khô ng bao giờ hiểu bạ n số ng như thế nà o trong chuyện nà y,” anh nó i.
“Tô i thích thế,” tô i nó i, dù ng cả hai tay để trú t quầ n á o ra khỏ i giườ ng. Điều đó khô ng thự c
sự đú ng, nhưng tô i khô ng muố n nghe bà i giả ng củ a anh ấ y về mô i trườ ng lộ n xộ n phả n á nh
tâ m trí lộ n xộ n.
Chú ng tô i nằ m xuố ng, anh ấ y nằ m ngử a và tô i nằ m nghiêng, ép chặ t giữ a anh ấ y và bứ c
tườ ng. Anh ấ y hỏ i về cá c lớ p họ c củ a tô i và tô i xem qua danh sá ch, ngậ p ngừ ng khi đến
trườ ng Henry Plough. “Sau đó là buổ i hộ i thả o quan trọ ng.”
“Giá o sư là ai?”
“Henry Plough. Anh ấ y là ngườ i mớ i.”
“Anh ấ y lấ y bằ ng tiến sĩ ở đâ u?”
"Tô i khô ng có ý kiến. Nó khô ng giố ng như họ đưa nó và o giá o trình.”
Strane cau mà y, có vẻ khô ng đồ ng tình. “Bạ n đã suy nghĩ về kế hoạ ch củ a mình chưa?”
Cá c kế hoạ ch. Sau đạ i họ c. Cha mẹ tô i muố n tô i chuyển về phía nam, tớ i Portland, Boston, xa
hơn nữ a. “Ở đâ y chẳ ng có gì cho con cả ,” bố đù a, “chỉ có viện dưỡ ng lã o và trung tâ m cai
nghiện thô i, bở i vì mọ i ngườ i ở phía bắ c Augusta đều là ngườ i già hoặ c ngườ i nghiện.”
Strane cũ ng muố n tô i rờ i đi, nó i rằ ng tô i nên mở rộ ng tầ m nhìn củ a mình và bướ c ra ngoà i
thế giớ i, nhưng sau đó anh ấ y sẽ nó i thêm nhữ ng điều như, “Khô ng biết tô i sẽ là m gì nếu
khô ng có em. Có lẽ tô i sẽ đầ u hà ng theo bả n nă ng cơ bả n củ a mình.”
Tô i lắ c đầ u, khô ng cam kết. “Ờ , mộ t chú t. Nà y, muố n hú t thuố c khô ng?” Tô i bò qua anh ta,
lấ y hộ p trang sứ c nơi tô i cấ t chiếc bình củ a mình. Anh ấ y cau mà y nhìn tô i thự c hiện cá c
bướ c lấ y mộ t cá i bá t, nhưng anh ấ y phả i mấ t mộ t khoả ng thờ i gian dà i khi tô i đưa tẩ u thuố c.
“Khô ng ngờ việc có mộ t ngườ i bạ n gá i 21 tuổ i đồ ng nghĩa vớ i việc phả i trả i qua mộ t vò ng
lạ m dụ ng chấ t gâ y nghiện ở tuổ i trung niên,” anh nó i, giọ ng yếu ớ t như mộ t là n khó i phả ra,
“mặ c dù tô i đoá n lẽ ra tô i phả i thấ y điều đó sắ p xả y ra.”
Tô i hít mộ t hơi mạ nh đến nỗ i cổ họ ng bỏ ng rá t. Tô i ghét cả m giá c phấ n khích khi anh ấ y gọ i
tô i là bạ n gá i củ a anh ấ y.
Chú ng tô i hú t bá t và uố ng mộ t chai rượ u gầ n đầ y cò n só t lạ i trên sà n cạ nh giườ ng. Tô i bậ t
chiếc TV nhỏ củ a mình lên và trong nă m phú t că ng thẳ ng, chú ng tô i xem mộ t chương trình
truyền hình thự c tế về nhữ ng ngườ i đà n ô ng bị bắ t sau khi cố gắ ng gặ p gỡ nhữ ng cô gá i tuổ i
teen từ cá c phò ng trò chuyện thự c ra là cả nh sá t cả i trang. Thay và o đó tô i đó ng phim. Tấ t
cả nhữ ng gì tô i có là nhữ ng bộ phim ă n khá ch như nhau—cả hai phiên bả n củ a lolita, Em bé
xinh đẹp, Người đẹp Mỹ, Lost in Translation —nhưng ít nhấ t họ cũ ng tậ p trung và o vẻ đẹp
củ a tấ t cả , coi nó như mộ t câ u chuyện tình yêu.
Khi Strane cở i vá y và lậ t tô i nằ m ngử a, tô i đang ở trên cao đến mứ c tô i cả m thấ y mờ ả o,
giố ng như mộ t là n khó i xoá y, nhưng khi anh ấ y bắ t đầ u hạ xuố ng tô i, mọ i thứ đều trở nên rõ
rà ng. Tô i kẹp chặ t châ n lạ i. “Tô i khô ng muố n điều đó .”
“Nessa, đi thô i.” Anh tự a mặ t và o đù i tô i, ngướ c nhìn tô i. "Để tô i."
Tô i ngướ c mắ t lên trầ n nhà và lắ c đầ u. Tô i đã khô ng để anh ta hạ bệ tô i ít nhấ t mộ t nă m
nay, có thể lâ u hơn. Nó sẽ khô ng giết tô i hay gì cả , nhưng nó sẽ thừ a nhậ n mộ t kiểu thấ t bạ i.
Ô ng tiếp tụ c. “Bạ n đang từ chố i niềm vui.”
Tô i că ng thẳ ng mọ i cơ bắ p trên cơ thể. Nhẹ như lô ng hồ ng, cứ ng như vá n.
"Bạ n đang trừ ng phạ t chính mình?"
Suy nghĩ củ a tô i rơi xuố ng mộ t hố sâ u đụ c, nhữ ng gó c cạ nh xỉn mà u và nhữ ng đườ ng cong
nhẹ nhà ng. Tô i nhìn thấ y đạ i dương đêm, só ng vỗ và o bờ đá granit. Strane ở đó , đứ ng trên
mộ t phiến đá granit mà u hồ ng, hai tay khum lạ i quanh miệng. Hãy để tôi làm điều đó. Hãy để
tôi làm bạn hài lòng. Anh ấ y liên tụ c gọ i nhưng tô i khô ng liên lạ c đượ c. Tô i là mộ t con hả i
cẩ u lố m đố m bơi qua nhữ ng vù ng só ng biển, mộ t con chim biển vớ i sả i cá nh khỏ e đến mứ c
tô i có thể bay hà ng dặ m. Tô i là tră ng non, ẩ n mình và an toà n khỏ i anh ấ y, khỏ i mọ i ngườ i.
“Em thậ t bướ ng bỉnh,” anh nó i, di chuyển lên trên tô i và dù ng đầ u gố i đẩ y hai châ n tô i ra.
“Thậ t bướ ng bỉnh mộ t cá ch ngu ngố c.”
Anh ta cố gắ ng đẩ y và o, và sau đó phả i đưa tay xuố ng để tự vuố t ve; anh ấ y cứ tiếp tụ c mềm
mỏ ng. Tô i có thể giú p, nhưng tô i vẫ n nhẹ như lô ng, vá n cứ ng. Hơn nữ a, đó khô ng phả i là
vấ n đề củ a tô i. Nếu mộ t ngườ i đà n ô ng bố n mươi tá m tuổ i khô ng thể là m khó đượ c mộ t cô
gá i hai mươi mố t tuổ i thì liệu anh ta có thể là m khó đượ c điều gì khô ng? Có lẽ đố i vớ i mộ t
đứ a trẻ mườ i lă m tuổ i. Đô i khi tạ i nhà anh ấ y ở Norumbega, chú ng tô i lạ i giả vờ như đó là
lầ n đầ u tiên. Em phải thư giãn, em yêu. Tôi không thể vào nếu bạn không thư giãn. Những hơi
thở sâu.
Anh ấ y bắ t đầ u di chuyển ra và o trong tô i, và tô i nhắ m mắ t lạ i để nhìn nhữ ng hình ả nh quen
thuộ c lặ p đi lặ p lạ i: nhữ ng ổ bá nh mì bố c lên, hà ng tạ p hó a di chuyển dọ c theo bă ng chuyền,
khoả ng thờ i gian trô i qua củ a nhữ ng chiếc rễ trắ ng vươn dà i xuố ng đấ t mềm. Cuộ n phim
cà ng chơi lâ u, da tô i cà ng bò . Ngự c tô i bắ t đầ u nặ ng trĩu. Ngay cả khi mở mắ t, tấ t cả nhữ ng
gì tô i nhìn thấ y chỉ là hình ả nh. Tô i biết anh ấ y đang ở trên tô i, chết tiệt, nhưng tô i khô ng
thể nhìn thấ y anh ấ y. Điều nà y cứ xả y ra. Lầ n cuố i cù ng tô i cố gắ ng giả i thích cho anh ấ y cả m
giá c nà y như thế nà o, anh ấ y nó i vớ i tô i rằ ng nó giố ng như chứ ng mù quá ng cuồ ng loạ n. Chỉ
cần bình tĩnh xuống. Em phải thư giãn, em yêu.
Tô i tự tó m lấ y cổ họ ng mình. Tô i cầ n anh ấ y bó p cổ tô i; đó là điều duy nhấ t sẽ mang tô i trở
lạ i. “Là m thậ t chă m chỉ,” tô i nó i. “Thự c sự thô bạ o.” Anh ấ y chỉ là m điều đó nếu tô i cầ u xin,
mộ t chuỗ i tiếng thở hổ n hển “là m hà i lò ng” cho đến khi anh ấ y mủ i lò ng, nử a vờ i ấ n và o cổ
họ ng tô i. Thế là đủ để că n hộ xuấ t hiện trở lạ i, khuô n mặ t anh lờ mờ nhìn tô i, mồ hô i chả y
dà i trên má .
Sau đó , anh ấ y nó i, “Tô i khô ng thích là m điều đó , Vanessa.”
Tô i ngồ i dậ y, lao xuố ng giườ ng và nhặ t chiếc vá y trên sà n. Tô i phả i đi tiểu và khô ng thích
khỏ a thâ n đi lạ i trướ c mặ t anh ấ y, và tô i cũ ng khô ng biết khi nà o Bridget mớ i về.
Anh ấ y nó i thêm, “Có điều gì đó rấ t đá ng lo ngạ i về nó .”
“Định nghĩa 'nó ',” tô i nó i, kéo chiếc vá y qua đầ u.
“Bạ o lự c mà bạ n muố n tô i là m vớ i bạ n. Củ a nó . . .” Anh nhă n mặ t. “Trờ i tố i quá , kể cả đố i
vớ i tô i.”
Trướ c khi chú ng tô i chìm và o giấ c ngủ , đèn tắ t và Pretty Baby đang tắ t tiếng, Bridget trở về
từ quá n bar. Chú ng tô i lắ ng nghe cô ấ y đi quanh phò ng khá ch rồ i hơi loạ ng choạ ng bướ c
và o phò ng tắ m. Nướ c bậ t tung toé, khô ng che hết tiếng ó i củ a cô ấ y.
“Chú ng ta có nên giú p cô ấ y khô ng?” Strane thì thầ m.
“Cô ấ y ổ n,” tô i nó i, mặ c dù nếu anh ấ y khô ng ở đâ y, tô i sẽ kiểm tra cô ấ y. Tô i khô ng biết là vì
tô i khô ng muố n anh ấ y ở gầ n cô ấ y hay ngượ c lạ i.
Mộ t lú c sau, cô di chuyển và o bếp. Cá nh cử a tủ mở ra và có mộ t mả nh nhự a vụ n từ tay cô ấ y
vớ i và o hộ p ngũ cố c. Đó là buổ i tố i mà tô i và cô ấ y thườ ng cắ m trạ i trên ghế dà i và xem cá c
chương trình quả ng cá o và o đêm khuya cho đến khi chú ng tô i ngấ t đi.
Dướ i tấ m chă n, tay Strane di chuyển khắ p đù i tô i.
“Cô ấ y có biết tô i ở đâ y khô ng?” anh ta thì thầ m. Bà n tay anh đặ t giữ a hai châ n tô i, anh thao
tá c vớ i tô i khi chú ng tô i lắ ng nghe Bridget di chuyển trong că n hộ .

Buổ i sá ng, tô i thứ c dậ y trên giườ ng mộ t mình . Tô i nghĩ anh ấ y đã rờ i đi cho đến khi tô i
nghe thấ y tiếng bướ c châ n ngoà i phò ng khá ch và cử a phò ng tắ m mở . Sau đó Bridget cao
giọ ng ngạ c nhiên, “Ồ , tô i xin lỗ i!” và Strane vộ i và ng “Khô ng, khô ng, khô ng sao đâ u. Tô i vừ a
mớ i rờ i đi.”
Tô i lắ ng nghe khi họ giớ i thiệu bả n thâ n. Strane tự gọ i mình là “Jacob” như thể anh ấ y là mộ t
ngườ i bình thườ ng, như thể tấ t cả nhữ ng điều nà y đều bình thườ ng, trong khi tô i nằ m chết
cứ ng trên giườ ng, độ t nhiên sợ hã i, giố ng như mộ t cô gá i trong phim kinh dị nhìn thấ y
nhữ ng mó ng vuố t bò ra từ dướ i cá nh cử a tủ quầ n á o. Khi anh ấ y quay lạ i phò ng ngủ , tô i giả
vờ ngủ . Ngay cả khi anh ấ y chạ m và o vai tô i và gọ i tên tô i, tô i cũ ng khô ng mở mắ t.
“Tô i biết bạ n đã thứ c,” anh nó i. “Tô i đã gặ p bạ n cù ng phò ng củ a bạ n. Có vẻ là mộ t cô gá i tố t.
Tô i thích khoả ng trố ng đó trong nụ cườ i củ a cô ấ y.”
Tô i vù i mặ t sâ u hơn và o trong chă n.
"Tô i đi ngay bâ y giờ đâ y. Tô i có thể hô n tạ m biệt đượ c khô ng?”
Tô i thò tay ra khỏ i chă n và giơ tay lên đậ p tay nhưng anh ấ y phớ t lờ . Tô i lắ ng nghe tiếng
bướ c châ n nặ ng nề củ a anh di chuyển khắ p că n hộ , và khi nghe anh nó i lờ i tạ m biệt vớ i
Bridget, tô i lấ y tay che mặ t.
Tô i mở mắ t ra và cô ấ y đang đứ ng trướ c cử a phò ng ngủ củ a tô i, khoanh tay. “Ở đâ y có mù i
tình dụ c,” cô nó i.
Tô i ngồ i dậ y, kéo chă n theo mình. “Tô i biết anh ấ y thậ t thô thiển.”
“Anh ấ y khô ng thô lỗ .”
“Anh ấ y già rồ i. Anh ấ y già quá rồ i.”
Cô ấ y cườ i, hấ t tó c. “Thậ t sự , anh ấ y khô ng tệ đến thế.”
Tô i thay quầ n á o và chú ng tô i xuố ng quá n cà phê ở tầ ng dướ i để thưở ng thứ c bá nh mì kẹp
thịt xô ng khó i, trứ ng và cà phê đen. Ở chiếc bà n cạ nh cử a sổ , tô i nhìn thấ y mộ t cặ p đô i đang
dắ t mộ t con chó lô ng xoă n to lớ n, chiếc lưỡ i hồ ng thè ra khỏ i cá i miệng thở hổ n hển củ a nó .
Bridget nó i, “Vậ y là cậ u đã ở vớ i anh ấ y từ nă m mườ i lă m tuổ i?”
Tô i ngậ m cà phê qua kẽ ră ng, bỏ ng lưỡ i. Nó khô ng giố ng cô ấ y để tọ c mạ ch. Chú ng tô i dà nh
cho nhau khoả ng cá ch, gọ i đù a đó là “khu vự c khô ng phá n xét”, khô ng gian mà tô i quan sá t
cô ấ y hẹn hò vớ i cá c chà ng trai bấ t chấ p vị hô n phu củ a cô ấ y ở quê nhà Rhode Island và tô i
là m bấ t cứ điều gì tô i là m vớ i Strane.
“Tắ t và bậ t,” tô i nó i.
“Anh ấ y là ngườ i đầ u tiên bạ n quan hệ tình dụ c cù ng?”
Tô i gậ t đầ u, mắ t nhìn ra cử a sổ , vẫ n nhìn cặ p đô i và con chó lô ng xoă n. “Đầ u tiên và duy
nhấ t.”
Lú c đó , mắ t cô ấ y lồ i ra. “Đợ i đã , nghiêm tú c đấ y à ? Khô ng cò n ai?"
Tô i nhấ c vai lên và uố ng thêm cà phê, rá t cổ họ ng. Tô i cả m thấ y hà i lò ng khi nhìn thấ y cuộ c
số ng củ a mình khiến khuô n mặ t củ a ngườ i khá c bị số c và sợ hã i, nhưng chỉ mộ t giâ y quá lâ u
và sự sợ hã i củ a họ chuyển thà nh trố mắ t nhìn.
“Tô i khô ng thể tưở ng tượ ng đượ c chuyện đó sẽ như thế nà o,” cô nó i.
Tô i cố gắ ng che giấ u đô i mắ t mình thô ng minh như thế nà o vớ i nhữ ng giọ t nướ c mắ t. Tô i
khô ng nên buồ n bã . Điều nà y khô ng là gì cả . Cô ấ y chỉ tò mò thô i. Có mộ t ngườ i bạ n là như
thế nà y. Bạ n nó i về cá c chà ng trai, về quá khứ tuổ i teen hoang dã củ a bạ n.
"Bạ n có sợ khô ng?"
Chọ n chiếc bá nh mì trò n củ a mình, tô i lắ c đầ u. Tạ i sao tô i lạ i sợ hã i? Anh ấ y rấ t cẩ n thậ n vớ i
tô i. Tô i nghĩ đến trườ ng trung họ c cô ng lậ p, đến Charley và Will Coviello, nhữ ng ngườ i đã
gọ i cô ấ y là rá c rưở i và khô ng bao giờ nó i chuyện vớ i cô ấ y nữ a sau khi cô ấ y thổ i kèn cho
anh ta. Là m thế nà o anh ấ y quay trở lạ i sâ n chơi bowling vớ i nụ cườ i tự mã n trên khuô n
mặ t, thậ t hà i lò ng vì đã đạ t đượ c thứ mình muố n. Bị sỉ nhụ c như vậ y sẽ rấ t đá ng sợ . Khô ng
phả i Strane, ngườ i đã quỳ gố i trướ c tô i, ngườ i đã nó i vớ i tô i rằ ng tô i là tình yêu củ a đờ i anh
ấ y.
Tô i liếc nhìn Bridget, nhìn chằ m chằ m và o cô ấ y. “Anh ấ y tô n thờ tô i. Tô i đã may mắ n.”

F tấ t cả xả y ra độ t ngộ t. Cá c khá ch sạ n đó ng cử a và ngườ i là m visa về nhà . Câ y cố i chuyển


sang tuầ n thứ hai củ a thá ng Chín, nhữ ng chù m lá và ng nổ i bậ t trên nền trờ i u á m. Buổ i sá ng
lạ nh lẽo, ẩ m ướ t vì sương mù , tô i thứ c dậ y vớ i tấ m ga trả i giườ ng ẩ m ướ t quấ n quanh mắ t
cá châ n.
Và o cuố i thá ng 9, trong khoả ng thờ i gian tạ m lắ ng trướ c khi buổ i hộ i thả o củ a Henry Plough
bắ t đầ u, mộ t cô gá i mà tô i đã cù ng tham gia cá c buổ i hộ i thả o viết lá ch từ nă m thứ nhấ t ngồ i
và o bà n hộ i thả o và đặ t mộ t chồ ng sá ch xuố ng. Cô ấ y đi bố t cao bồ i, mặ c vá y ngắ n và gử i tá c
phẩ m củ a mình cho cá c tạ p chí nổ i tiếng, và cố vấ n củ a tô i từ ng mô tả cô ấ y là “định mệnh
đến Iowa”. Ở trên cù ng củ a chồ ng sá ch là Pale Fire, Vladimir Nabokov. Tô i chết lặ ng khi
nhìn thấ y cuố n tiểu thuyết. “Hãy đến và được tôn thờ, hãy đến và được vuốt ve, / Vanessa đen
tối của tôi.”
Henry chỉ và o nó . “Sự lự a chọ n tuyệt vờ i ở đó ,” anh nó i. “Đó là mộ t trong nhữ ng sở thích củ a
tô i.”
Cô gá i cườ i toe toét. Má cô đỏ bừ ng ngay lậ p tứ c vì sự chú ý. “Nó dà nh cho thế kỷ 20. Tô i
đang viết mộ t bà i bá o lên đó , điều đó thậ t là ” - cô ấ y mở to mắ t - “đá ng sợ .”
Chà ng trai bên cạ nh cô ấ y hỏ i chuyện gì vậ y và tô i lắ ng nghe, đậ p thình thịch và nó ng nả y
khi cô ấ y cố gắ ng giả i thích nhưng lạ i ấ p ú ng. Henry bắ t đầ u nó i nhưng tô i cắ t ngang to hơn.
“Thự c sự chẳ ng có â m mưu gì cả ,” tô i nó i. “Hoặ c ít nhấ t đó khô ng phả i là cá ch nó đượ c đọ c.
Cuố n tiểu thuyết là mộ t bà i thơ và nhữ ng chú thích, và nhữ ng chú thích kể câ u chuyện củ a
chính họ , nhưng nhâ n vậ t viết nhữ ng chú thích đó khô ng đá ng tin cậ y nên toà n bộ sự việc
đều khô ng đá ng tin cậ y. Đó là mộ t cuố n tiểu thuyết chố ng lạ i ý nghĩa và đò i hỏ i ngườ i đọ c
phả i từ bỏ quyền kiểm soá t. . .”
Tô i ngừ ng nó i, cả m thấ y nỗ i lo lắ ng dâ ng trà o mỗ i khi tô i nó i như thế nà y - giố ng như Strane
đang truyền chính mình qua tô i. Đố i vớ i anh, cá ch nó i chuyện nà y nghe có vẻ hay ho nhưng
nó chỉ khiến tô i trô ng như mộ t con điếm, kiêu că ng và khắ c nghiệt.
“Dù sao đi nữ a,” cô gá i nó i, “đó khô ng phả i là Nabokov yêu thích củ a tô i. Tô i đã đọ c Cuộc đời
đích thực của Hiệp sĩ Sebastian và thích nó hơn rấ t nhiều.
Tô i lặ ng lẽ sử a lạ i cho cô ấ y: “ Đời thực ”.
Cô ấ y đả o mắ t, quay mặ t đi khỏ i tô i, nhưng ở phía trướ c bà n hộ i thả o, khi cả lớ p bướ c và o
và ngồ i và o chỗ , Henry nhìn tô i vớ i nụ cườ i yếu ớ t và trầ m ngâ m.

Khi đi họ c về, tô i tự nấ u bữ a tố i và đọ c Titus Andronicus cho tuầ n tớ i, phầ n bắ t đầ u củ a tiết


họ c Shakespeare. Đó là mộ t vở kịch tà n bạ o, đẫ m má u củ a nhữ ng bà n tay và đầ u bị cắ t rờ i
đượ c nướ ng trong bá nh nướ ng. Lavinia, con gá i củ a vị tướ ng, bị cưỡ ng hiếp tậ p thể và sau
đó bị cắ t xẻo. Nhữ ng kẻ hiếp dâ m đã cắ t lưỡ i cô để cô khô ng thể nó i và chặ t tay để cô khô ng
thể viết. Tuy nhiên, cô ấ y vẫ n muố n kể, cô ấ y họ c cá ch ngậ m mộ t câ y gậ y trong miệng và
gạ ch tên nhữ ng ngườ i đà n ô ng xuố ng đấ t.
Khi đọ c đến phầ n đó củ a vở kịch, tô i ngừ ng đọ c và lấ y bả n sao cũ củ a cuốn sách củ a Strane
từ tủ sá ch và lậ t giở cho đến khi tìm thấ y phầ n tô i đang tìm ở trang 165: Lo cườ i khi mộ t cộ t
bá o khuyên bọ n trẻ rằ ng nếu mộ t Ngườ i đà n ô ng lạ cho bạ n kẹo, bạ n nên nó i khô ng và cà o
biển số xe củ a anh ta và o lề đườ ng. Tô i viết Lavinia à? ở lề và trang có hình tai chó . Tô i cố
nhấ c Titus Andronicus lên lầ n nữ a nhưng nã o tô i khô ng thể tậ p trung đượ c.
Tô i mở má y tính xá ch tay và mở trang blog tô i đã tạ o ba nă m trướ c. Về mặ t kỹ thuậ t, nó
cô ng khai nhưng ẩ n danh—tô i sử dụ ng bú t danh và tự tra google và i tuầ n mộ t lầ n để đả m
bả o nó khô ng xuấ t hiện trong kết quả tìm kiếm. Duy trì blog nà y giố ng như đi bộ mộ t mình
và o ban đêm vớ i tai nghe, giố ng như đi đến quá n bar vớ i mụ c đích duy nhấ t là say đến mứ c
khô ng thể nhìn thẳ ng, nhữ ng điều mà tô i nhớ trong sá ch giá o khoa Tâ m lý 101 củ a mình gọ i
là “hà nh vi nguy hiểm”.
Ngày 28 tháng 9 năm 2006
Hô m nay anh ấ y đã đề cậ p đến Nabokov, vì vậ y tô i cả m thấ y mình nên ghi lạ i sự việc đang phá t triển nà y.
Tô i khô ng biết phả i gọ i nó là gì. Thự c sự , “nó ” chẳ ng là gì cả , mộ t câ u chuyện đượ c sinh ra từ bộ nã o sa đọ a củ a chính tô i —
nhưng là m sao tô i có thể khô ng chuyển sang câ u chuyện quen thuộ c đó khi cá c nhâ n vậ t, bố i cả nh và rấ t nhiều chi tiết đều
giố ng nhau? (Trong lớ p họ c, á nh mắ t củ a giá o sư lướ t về phía cuố i bà n hộ i thả o, tớ i cô gá i tó c đỏ có giọ ng run run mỗ i khi
đượ c gọ i đọ c.)
Nhả m nhí. Tôi thậ t ngớ ngẩ n khi đổ tấ t cả nhữ ng điều nà y lên mộ t ngườ i đà n ô ng mà tô i khô ng biết gì ngoạ i trừ việc anh ta
trô ng như thế nà o khi đứ ng trướ c bả ng phấ n và nhữ ng sự thậ t trầ n tụ c nhấ t mà bấ t kỳ ai cũ ng có thể tìm ra bằ ng cá ch tìm
kiếm trên Google. Tô i có cả m giá c như mình đã lô i cậu ấ y ra khỏ i lớ p họ c, giố ng như tô i đang là m vớ i cậ u ấ y điều mà S. đã
là m vớ i tô i. Nhưng khô ng phả i giá o sư phả i là S. trong tình huố ng nà y sao?
Tô i bắ t đầ u ă n mặc như hồ i mườ i lă m tuổ i và o nhữ ng ngà y tô i biết mình sẽ gặ p anh ấ y - vá y bú p bê trẻ con và già y thể
thao Converse, tó c thắ t bím - như thể cả nh tượ ng tô i thể hiện ấ n tượ ng nữ thầ n tố t nhấ t có thể khiến anh ấ y nhậ n ra điều
tô i đang là m. tô i và nhữ ng gì tô i có khả nă ng, nghĩa là . . . Có lẽ tô i thự c sự ĐIÊ N.
“Mộ t trong nhữ ng tá c phẩ m yêu thích củ a tô i,” hô m nay anh ấ y nó i, về Pale Fire (khô ng phả i lolita - bạ n có tưở ng tượ ng
đượ c nếu anh ấ y nó i điều đó về lolita khô ng?). Khô ng phả i là mộ t thỏ a thuậ n lớ n. Mộ t bình luậ n vô hạ i. Tấ t cả cá c giá o sư
ngườ i Anh đều yêu thích cuố n tiểu thuyết đó . Nhưng tô i nghe giá o sư nà y nó i điều đó , điều tô i đã quyết định là đặ c biệt, và
độ t nhiên nó trở nên thú vị.
Tô i nghe thấ y Pale Fire và tấ t cả nhữ ng gì tô i có thể nghĩ đến là S. đưa cho tô i bả n sao củ a chính anh ấ y, bảo tô i lậ t sang
trang 37. Cả m giá c thế nà o khi tìm thấ y tên chính mình trên trang: Vanessa đen tối của tôi.
Và cứ như thế, tâ m trí tô i vẽ ra mộ t mố i liên hệ mớ i giữ a các nhâ n vậ t. Đô i khi nó thự c sự giố ng như mộ t lờ i nguyền, ý
nghĩa mà tô i có thể gắ n và o bấ t cứ thứ gì.
***
Đâ y là ba quá n bar ở Atlantica: mộ t quá n nơi sinh viên đến, có má y pha cà phê nhỏ trên vò i
và sà n nhà sạ ch sẽ; quá n rượ u có bà n bida và lọ trứ ng muố i; và mộ t quá n bar-slash-sà u lá n,
nằ m ở rìa bến tà u, nơi nhữ ng ngư dâ n say rượ u lao và o đấ u dao. Bridget và tô i chỉ đến quá n
bar dà nh cho sinh viên, nhưng cô ấ y nghe nó i quá n rượ u nà y có khiêu vũ và o tố i thứ bả y.
“Chú ng tô i sẽ khô ng biết ai ở đó cả ,” cô nó i. “Chú ng ta sẽ đượ c tự do.”
Cô ấ y đú ng; chú ng tô i là nhữ ng sinh viên Atlantica duy nhấ t ở đó và có lẽ trẻ hơn nhữ ng
ngườ i khá c đến mườ i tuổ i, mặ c dù á nh đèn mờ đến mứ c khó có thể nhậ n biết đượ c. Chú ng
tô i uố ng nhữ ng ngụ m rượ u tequila ướ p lạ nh và mang nhữ ng chai bia lên sà n nhả y, vừ a
uố ng vừ a xoay theo Kanye, Beyoncé, Shakira. Chú ng tô i choá ng vá ng đến mứ c ô m lấ y nhau,
má i tó c đỏ và mậ t ong xõ a xuố ng mặ t và hò a và o đồ uố ng củ a chú ng tô i. Mộ t ngườ i đà n ô ng
hỏ i liệu chú ng tô i có là m mọ i việc cù ng nhau khô ng, và chú ng tô i rấ t vui vẻ, chú ng tô i khô ng
tỏ ra bị xú c phạ m; chú ng tô i chỉ cườ i: "Có thể!" Khi DJ bắ t đầ u chơi techno, chú ng tô i rờ i sà n
nhả y để lấ y lạ i hơi thở và đi đến quầ y bar, nơi có nhiều cả nh quay hơn xuấ t hiện trướ c mặ t
chú ng tô i, đượ c trả tiền bở i mộ t ngườ i đà n ô ng độ i mũ Red Sox và á o khoá c rằ n ri.
“Tô i thích cá ch hai bạ n di chuyển,” ngườ i đà n ô ng nó i, và trong mộ t giâ y kinh hoà ng, đó là
Craig, kẻ lẻn ra khỏ i sâ n chơi bowling ở trườ ng trung họ c; rồ i tô i chớ p mắ t và thấ y anh ta là
mộ t ngườ i lạ vớ i đô i má rỗ và hơi thở hô i. Anh ấ y lượ n lờ quanh chú ng tô i cho đến khi
chú ng tô i nhả y mú a chỉ để thoá t khỏ i anh ấ y. Đến cuố i đêm, khi Bridget đang ở trong phò ng
tắ m và tô i đang tự a ngườ i và o quầ y bar, quá nhiều rượ u tequila trong ngườ i khiến mắ t tô i
khô ng thể tậ p trung, ngườ i đà n ô ng đó lạ i xuấ t hiện. Tô i khô ng thể nhìn thấ y anh ấ y nhưng
tô i có thể ngử i thấ y mù i củ a anh ấ y - bia, thuố c lá và thứ gì khá c, mộ t cả m giá c thố i rữ a đậ p
và o mặ t tô i khi anh ấ y lướ t tay qua mô ng tô i. “Bạ n củ a em là mộ t ngườ i xinh đẹp,” anh ấ y
nó i, “nhưng trô ng em có vẻ sẽ vui hơn.”
Tô i đợ i mộ t, hai, ba giâ y, chìm đắ m trong cả m giá c vô nghĩa giố ng như tô i đã có lú c mườ i
tuổ i, khi tô i thọ c ngó n tay và o cử a xe củ a mẹ và thay vì hét lên đau đớ n, tô i đứ ng đó suy
nghĩ, tô i tự hỏ i mình đã bao lâ u rồ i . có thể chịu đựng được điều này? Sau đó , tô i hấ t tay anh
ta ra và bả o anh ta cú t đi: anh ta gọ i tô i là đồ khố n. Bridget từ phò ng tắ m quay lạ i và lấ y chìa
khó a ra, lắ c lắ c chai Mace nhỏ củ a cô vớ i anh, và anh gọ i cô là con khố n điên. Suố t chặ ng
đườ ng về nhà , tô i và cô ấ y choá ng vá ng vì sợ hã i, nắ m tay nhau nhìn qua vai.
Trở lạ i că n hộ , Bridget nằ m bấ t tỉnh trên ghế dà i, tay ô m bá t mì ố ng và pho má t ă n dở . Tô i
nhố t mình trong phò ng tắ m và gọ i cho Strane. Nó đượ c chuyển và o hộ p thư thoạ i nên tô i
gọ i đi gọ i lạ i cho đến khi anh ấ y trả lờ i, giọ ng anh ấ y đầ y ngá i ngủ .
“Tô i biết đã muộ n rồ i,” tô i nó i.
"Bạ n say à ?"
“Định nghĩa 'say'.”
Anh ta ca thá n. "Bạ n say rượ u."
“Có ngườ i chạ m và o tô i.”
"Cá i gì?"
“Mộ t ngườ i đà n ô ng. Tạ i quá n bar. Anh ta nắ m lấ y mô ng tô i.
Đầ u dâ y bên kia im lặ ng, như thể anh ấ y đang chờ tô i nó i thẳ ng và o vấ n đề.
“Anh ấ y khô ng hỏ i tô i. Anh ấ y vừ a là m điều đó .”
“Bạ n khô ng cầ n phả i thú nhậ n bấ t cứ điều gì vớ i tô i,” anh nó i. "Bạ n cò n trẻ. Bạ n đượ c phép
vui chơi.”
Anh ấ y hỏ i tô i có an toà n khô ng, bả o tô i gọ i cho anh ấ y và o buổ i sá ng, coi tô i như cha mẹ,
biết nhiều về tô i hơn bố mẹ thậ t củ a tô i, nhữ ng ngườ i mà tô i chỉ nó i chuyện chung chung
trong suố t hai mươi phú t gọ i điện củ a chú ng tô i. Nhữ ng tố i chủ nhậ t.
Trên sà n gạ ch, mộ t chiếc khă n tắ m chù m dướ i đầ u, tô i lẩ m bẩ m, “Xin lỗ i, tô i bừ a bộ n quá .”
“Khô ng sao đâ u,” anh nó i. Nhưng tô i muố n anh ấ y nó i vớ i tô i rằ ng tô i khô ng hề bừ a bộ n
chú t nà o. Em xinh đẹp, quý giá và hiếm có .
“Ồ , đó là lỗ i củ a anh, anh biết đấ y,” tô i nó i.
Tạ m dừ ng. "Đượ c rồ i."
“Mọ i chuyện khô ng ổ n củ a tô i đều bắ t nguồ n từ bạ n.”
“Chú ng ta đừ ng là m điều nà y.”
“Chính anh đã tạ o ra mớ hỗ n độ n nà y.”
“Em yêu, đi ngủ đi.”
"Liệu tô i có sai?" Tô i hỏ i. “Hã y nó i vớ i tô i là tô i đã sai.” Tô i nhìn lên vết nướ c trả i dà i trên
trầ n nhà .
Cuố i cù ng, anh ấ y nó i, “Tô i biết đó là điều bạ n tin tưở ng.”

Trong cuộ c thả o luậ n trên lớ p về The Tempest, Henry bả o tấ t cả chú ng tô i hã y ghép đô i.
Trong vò ng và i giâ y, mọ i ngườ i đều hiểu ra điều đó thô ng qua nhữ ng cử chỉ và á nh mắ t
khô ng thể nhậ n ra. Họ kéo ghế lạ i gầ n nhau hơn trong khi tô i đứ ng nhìn xung quanh tìm
ngườ i khá c mà khô ng có bạ n đồ ng hà nh. Khi tô i nhìn quanh phò ng, tô i bắ t gặ p Henry đang
nhìn tô i, khuô n mặ t anh ấ y dịu dà ng.
“Vanessa, ở đâ y.” Amy Doucette vẫ y tay. Khi tô i ngồ i, cô ấ y nghiêng ngườ i về phía tô i và thì
thầ m, “Tô i khô ng đọ c bà i. Bạ n đã ?"
Tô i nhú n vai gậ t đầ u và nó i dố i: “Tô i đã đọ c lướ t qua nó .” Thự c sự , tô i đã đọ c nó hai lầ n và
gọ i cho Strane để nó i về nó . Anh ấ y nó i vớ i tô i rằ ng nếu tô i muố n gâ y ấ n tượ ng vớ i giá o sư,
tô i nên coi vở kịch là hậ u thuộ c địa hoặ c nó i đù a về việc Francis Bacon đã viết nó . Khi tô i hỏ i
Francis Bacon là ai, anh ấ y khô ng nó i cho tô i biết. “Tô i khô ng là m tấ t cả cô ng việc cho bạ n,”
anh nó i. "Tìm kiếm."
Bâ y giờ , khi tô i mô tả cố t truyện cho Amy, tô i thấ y Henry đang đi từ cặ p nà y sang cặ p khá c
qua khó e mắ t tô i. Khi anh ấ y đến gầ n chú ng tô i, giọ ng tô i cao lên, cao và tươi sá ng mộ t cá ch
bấ t thườ ng: “Nhưng dù sao thì vở kịch nó i về cá i gì cũ ng khô ng thự c sự quan trọ ng, bở i vì
Shakespeare khô ng viết nó mà Francis Bacon đã viết!”
Henry bậ t cườ i - mộ t tiếng cườ i thự c sự , từ trong bụ ng và thậ t to.
Và o cuố i giờ họ c, anh ấ y chặ n tô i lạ i trên đườ ng ra khỏ i cử a và đưa cho tô i bà i luậ n về
Lavinia củ a Titus Andronicus . Tô i tậ p trung và o cá i lưỡ i bị xé ra và đô i bà n tay bị xé toạ c củ a
cô ấ y, sự im lặ ng sau đó củ a cô ấ y, sự thấ t bạ i trong ngô n ngữ khi đố i mặ t vớ i vụ cưỡ ng
hiếp.
“Là m tố t lắ m,” anh nó i. “Và tô i thích trò đù a củ a bạ n. Từ lớ p họ c, khô ng phả i bà i bá o.” Anh
ấ y đỏ mặ t và tiếp tụ c, "Tô i khô ng thấ y câ u chuyện cườ i nà o trong bà i bá o củ a bạ n, nhưng có
lẽ tô i đã nhớ chú ng."
“Khô ng, khô ng có trò đù a nà o cả .”
“Đú ng rồ i,” anh nó i, mặ t đỏ bừ ng xuố ng tậ n cổ .
Tô i rấ t lo lắ ng khi ở bên anh ấ y, tấ t cả nhữ ng gì cơ thể tô i muố n là m là chạ y trố n. Tô i nhét
bà i luậ n và o tú i á o khoá c và khoá c ba lô qua mộ t bên vai, nhưng anh ấ y ngă n tô i lạ i và hỏ i:
“Em là sinh viên nă m cuố i phả i khô ng? Cậ u đang nộ p đơn và o trườ ng cao họ c à ?”
Đó là mộ t câ u hỏ i độ t ngộ t, tô i cườ i vì ngạ c nhiên. "Tô i khô ng biết. Chưa có kế hoạ ch về việc
đó .”
“Anh nên câ n nhắ c chuyện đó ,” Henry nó i. “Chỉ dự a và o cô ng việc đó thô i” - anh ấ y chỉ và o
tờ giấ y nhét trong tú i tô i – “bạ n sẽ là mộ t ứ ng cử viên nặ ng ký.”
Tô i đọ c qua tờ bá o khi đi bộ về nhà , xem xét kỹ lưỡ ng nhữ ng nhậ n xét bên lề củ a Henry và
sau đó là nhữ ng câ u mà anh ấ y nhậ n xét củ a tô i, cố gắ ng tìm ra tiềm nă ng đượ c cho là nà y.
Tô i viết bà i rấ t nhanh, đoạ n đầ u mắ c ba lỗ i chính tả , mộ t kết luậ n hờ i hợ t. Strane lẽ ra đã
cho nó điểm B.
đầu tiên củ a thá ng 11, Strane đặ t chỗ tạ i mộ t nhà hà ng đắ t tiền ở ven biển và đặ t phò ng
khá ch sạ n cho chú ng tô i. Anh ấ y bả o tô i mặ c đẹp nên tô i mặ c mộ t chiếc vá y lụ a đen có quai
mả nh, thứ đẹp đẽ duy nhấ t mà tô i có . Nhà hà ng đượ c gắ n sao Michelin, Strane nó i, và tô i giả
vờ biết điều đó nghĩa là gì. Nó nằ m trong mộ t nhà kho đã đượ c tâ n trang lạ i vớ i nhữ ng bứ c
tườ ng bằ ng gỗ bị phong hó a và nhữ ng chiếc dầ m lộ ra ngoà i, nhữ ng chiếc khă n trả i bà n mà u
trắ ng và nhữ ng chiếc ghế câ u lạ c bộ bọ c da mà u nâ u. Thự c đơn có đủ thứ như sò điệp vớ i
bá nh flan mă ng tâ y, thă n thă n phủ gan ngỗ ng. Khô ng có gì có giá cả .
“Tô i khô ng biết nhữ ng thứ nà y là gì.” Ý tô i là điều đó thậ t thô lỗ , nhưng anh ấ y lạ i coi đó là
điều khô ng an toà n. Khi ngườ i phụ c vụ đến, Strane gọ i mó n cho cả hai chú ng tô i - thă n thỏ
bọ c trong prosciutto, số t cá hồ i và lự u, panna cotta sâ m panh cho mó n trá ng miệng. Mọ i thứ
đều đượ c bà y trên nhữ ng chiếc đĩa trắ ng khổ ng lồ , mộ t cô ng trình nhỏ hoà n hả o ở trung
tâ m, khó có thể nhậ n ra là thứ c ă n.
"Bạ n thích nó như thế nà o?" anh ấ y hỏ i.
“Tố t, tô i đoá n vậ y.”
"Bạ n đoá n?"
Anh ấ y nhìn tô i như thể tô i là kẻ vô ơn, đú ng là như vậ y, nhưng tô i khô ng có ý định đó ng vai
cô gá i mắ t nai trong rừ ng, kinh ngạ c khi thoá ng nhìn thấ y thế giớ i thượ ng lưu. Anh ấ y đưa
tô i đến mộ t nhà hà ng như thế nà y ở Portland nhâ n dịp sinh nhậ t tô i. Khi đó tô i đã hà nh
độ ng ngọ t ngà o, rên rỉ vì thứ c ă n, thì thầ m, tôi cảm thấy thật tuyệt vời, qua bà n. Bâ y giờ , tô i
chọ c và o chiếc panna cotta và rù ng mình trong bộ vá y mù a hè, cá nh tay trầ n củ a tô i nổ i da
gà .
Anh ró t thêm rượ u và o ly củ a cả hai chú ng tô i. “Bạ n đã nghĩ thêm về việc mình sẽ là m sau
khi tố t nghiệp chưa?”
“Đó là mộ t câ u hỏ i khủ ng khiếp.”
“Đó chỉ là mộ t câ u hỏ i khủ ng khiếp nếu bạ n khô ng có kế hoạ ch.”
Tô i rú t chiếc thìa ra khỏ i giữ a mô i. “Tô i cầ n thêm thờ i gian để tìm hiểu.”
“Bạ n có bả y thá ng để tìm ra điều đó ,” anh ấ y nó i.
“Khô ng, ý tô i là thêm mộ t nă m nữ a. Có lẽ tô i nên cố tình trượ t tấ t cả cá c mô n họ c củ a mình
để câ u giờ .”
Anh ấ y nhìn tô i lầ n nữ a.
“Tô i đang nghĩ,” tô i nó i chậ m rã i, xoay chiếc thìa trong panna cotta, biến nó thà nh bộ t nhã o,
“nếu tô i khô ng tìm ra đượ c điều gì đó , tô i có thể ở lạ i vớ i bạ n đượ c khô ng? Chỉ như mộ t kế
hoạ ch dự phò ng thô i.”
"KHÔ NG."
“Anh thậ m chí cò n khô ng nghĩ tớ i chuyện đó .”
“Tô i khô ng cầ n phả i nghĩ về chuyện đó . Ý tưở ng nà y thậ t nự c cườ i.”
Tô i ngồ i tự a lưng và o ghế, khoanh tay.
Anh ấ y nghiêng ngườ i về phía tô i, cú i đầ u xuố ng và nó i nhỏ : "Em khô ng thể chuyển đến
số ng cù ng anh."
“Tô i khô ng nó i là chuyển vào. ”
“Bố mẹ bạ n sẽ nghĩ gì?”
Tô i nhú n vai. “Họ khô ng cầ n phả i biết.”
“Họ khô ng cầ n biết,” anh lặ p lạ i, lắ c đầ u. “Chà , mọ i ngườ i ở Norumbega chắ c chắ n sẽ nhậ n
thấ y. Và họ sẽ nghĩ gì nếu thấ y bạ n số ng cù ng tô i? Tô i vẫ n đang cố gắ ng thoá t ra khỏ i nhữ ng
gì đã xả y ra hồ i đó , để khô ng bị cuố n và o đó nữ a.”
“Đượ c thô i,” tô i nó i. "Tố t rồ i."
“Em sẽ ổ n thô i,” anh nó i. “Anh khô ng cầ n tô i.”
“Khô ng sao đâu . Hã y quên là tô i đã từ ng đề cậ p đến nó .”
Sự thiếu kiên nhẫ n sô i sụ c bên dướ i lờ i nó i củ a anh. Anh ấ y khó chịu khi tô i hỏ i mộ t điều
như vậ y, rằ ng tô i thậ m chí cò n muố n nó , và tô i cũ ng khó chịu - rằ ng tô i vẫ n hết lò ng vì anh
ấ y, vẫ n cò n là mộ t đứ a trẻ. Tô i chưa thể thự c hiện đượ c lờ i tiên tri mà anh ấ y đã đặ t ra cho
tô i nhiều nă m trướ c, mộ t tá ngườ i tình ở tuổ i hai mươi, mộ t cuộ c đờ i mà anh ấ y là mộ t
trong số rấ t nhiều ngườ i. Ở tuổ i hai mươi mố t, vẫ n chỉ có anh.
Khi séc đến, tô i lấ y nó trướ c, chỉ để xem tổ ng cộ ng: 317 đô la. Ý nghĩ về số tiền lớ n như vậ y
cho mộ t bữ a ă n thậ t buồ n nô n, nhưng tô i khô ng nó i gì khi đẩ y tờ hó a đơn qua bà n.
Sau bữ a tố i, chú ng tô i đến mộ t quá n cocktail gầ n khá ch sạ n. Quá n bar có nhữ ng cử a sổ tố i
om và nhữ ng cá nh cử a nặ ng trĩu, bên trong á nh đèn mờ ả o. Chú ng tô i ngồ i trong mộ t gó c
củ a mộ t chiếc bà n nhỏ , và ngườ i phụ c vụ nhìn chằ m chằ m và o giấ y tờ tù y thâ n củ a tô i rấ t
lâ u, Strane trở nên khó chịu và nó i, “Đượ c rồ i, tô i nghĩ thế là đủ rồ i.” Bên cạ nh chú ng tô i, hai
cặ p vợ chồ ng trung niên đang ngồ i nó i chuyện về việc đi du lịch nướ c ngoà i, Scandinavia,
vù ng Baltic, St. Petersburg. Mộ t trong hai ngườ i đà n ô ng liên tụ c nó i vớ i ngườ i kia: “Anh cầ n
phả i đến đó . Nó khô ng giố ng như ở đâ y. Nơi nà y là mộ t cá i hố phâ n. Bạ n cầ n phả i đến đó .”
Tô i khô ng thể biết anh ta nghĩ cá i gì là hố phâ n - Maine, nướ c Mỹ, hay có lẽ chỉ là quá n
cocktail.
Strane và tô i ngồ i gầ n nhau, đầ u gố i chạ m và o nhau. Trong khi chú ng tô i đang nghe lén cuộ c
nó i chuyện củ a cá c cặ p đô i, anh ấ y trượ t tay lên đù i tô i. “Bạ n có thích đồ uố ng củ a mình
khô ng?” Anh ấ y đặ t cho mỗ i ngườ i mộ t chiếc Sazerac. Đố i vớ i tô i tấ t cả đều có vị như rượ u
whisky.
Bà n tay anh trượ t xa hơn giữ a hai châ n tô i, ngó n tay cá i củ a anh vuố t ve há ng quầ n ló t củ a
tô i. Anh ta có sự cương cứ ng; Tô i có thể biết qua cá ch anh ấ y chuyển độ ng hô ng và hắ ng
giọ ng. Tô i cũ ng biết rằ ng anh ấ y thích chạ m và o tô i bên cạ nh nhữ ng ngườ i đà n ô ng bằ ng
tuổ i anh ấ y và nhữ ng ngườ i vợ già củ a họ .
Tô i uố ng mộ t chiếc Sazerac khá c, mộ t chiếc khá c, và mộ t chiếc nữ a. Tay Strane khô ng rờ i
khỏ i châ n tô i.
“Tấ t cả cá c bạ n đều nổ i da gà ,” anh ấ y thì thầ m. “Loạ i con gá i nà o khô ng đi tấ t và o thá ng
11?”
Tô i muố n sử a lạ i cho anh ấ y và nó i, Ý bạn là quần bó - không ai nói "tất cả", đây không phải
là những năm 1950, nhưng trướ c khi tô i có thể, anh ấ y đã tự trả lờ i câ u hỏ i củ a mình.
“Gá i hư, thế đấ y.”
Ở sả nh khá ch sạ n, tô i ná n lạ i trong khi anh ấ y kiểm tra phò ng củ a chú ng tô i. Tô i kiểm tra
chiếc bà n hướ ng dẫ n khá ch trố ng rỗ ng, vô tình đá nh rơi mộ t đố ng tà i liệu quả ng cá o xuố ng
sà n. Khi đi thang má y lên phò ng, Strane nó i, “Tô i nghĩ ngườ i đà n ô ng ở quầ y lễ tâ n đã nhá y
mắ t vớ i tô i.” Anh ấ y hô n tô i khi nó chạ m và o sà n nhà củ a chú ng tô i, như thể anh ấ y muố n ai
đó đang đợ i ở phía bên kia, nhưng cá nh cử a lạ i mở ra mộ t hà nh lang trố ng rỗ ng.
"Tô i sẽ bị bệnh." Tô i nắ m lấ y mộ t tay cầ m, ấ n mạ nh xuố ng. “Nà o, mở ra đi.”
“Đó khô ng phả i phò ng củ a chú ng tô i. Tạ i sao bạ n lạ i để mình say như vậ y? Anh ấ y dẫ n tô i
dọ c hà nh lang và và o phò ng, nơi tô i đi thẳ ng và o phò ng tắ m, ngồ i bệt xuố ng sà n và vò ng tay
quanh bồ n cầ u. Strane quan sá t từ ngưỡ ng cử a.
“Mộ t bữ a tố i trị giá mộ t tră m nă m mươi đô la sẽ đổ sô ng đổ biển,” anh nó i.
Tô i quá say để quan hệ tình dụ c nhưng anh ấ y vẫ n cố gắ ng. Đầ u tô i tự a và o gố i khi anh đẩ y
hai châ n tô i ra. Điều cuố i cù ng tô i nhớ là bả o anh ấ y đừ ng hạ gụ c tô i. Anh ấ y chắ c chắ n đã
lắ ng nghe; Tô i thứ c dậ y vớ i chiếc quầ n ló t đang mặ c.
Và o buổ i sá ng, khi anh chở tô i trở lạ i Atlantica, đà i phá t thanh Bruce Springsteen. “Ngườ i
phụ nữ đầ u đỏ .” Strane lén liếc nhìn tô i, mỉm cườ i ranh mã nh vớ i lờ i bà i há t, cố gắ ng khiến
tô i cũ ng cườ i theo.
Này, nghe này, anh bạn
Cuộc sống của bạn đã bị lãng phí
Cho đến khi bạn quỳ xuống và nếm thử
Một người phụ nữ tóc đỏ.
Tôi nghiêng ngườ i về phía trướ c, tắ t nó đi. "Thậ t kinh tở m."
Sau và i dặ m im lặ ng, anh ấ y nó i, “Tô i quên nó i vớ i em, cố vấ n mớ i ở Browick đã kết hô n vớ i
mộ t giá o sư ở trườ ng đạ i họ c củ a em.”
Tô i quá nô n nao để quan tâ m. “Thậ t ly kỳ,” tô i lẩ m bẩ m, á p má và o cử a sổ má t lạ nh, đườ ng
bờ biển lướ t qua.

H Enry nằ m trên tầ ng bố n củ a tò a nhà lớ n nhấ t trong khuô n viên trườ ng, bê tô ng và thô sơ,
chướ ng mắ t củ a Atlantica. Hầ u hết cá c phò ng ban đều đượ c đặ t ở đó ; tầ ng bố n thuộ c về cá c
giá o sư ngườ i Anh, cử a vă n phò ng mở để lộ bà n ghế bà nh và nhữ ng giá sá ch chấ t đầ y đồ .
Mỗ i thứ đều là m tô i nhớ đến Strane's—chiếc ghế sofa trầ y xướ c và kính bọ t biển. Bấ t cứ khi
nà o tô i bướ c đi trên hà nh lang nà y, thờ i gian đều có cả m giá c phẳ ng lặ ng, giố ng như nó
đượ c gấ p đi cuộ n lạ i, mộ t mả nh giấ y thà nh mộ t con hạ c.
Cử a phò ng Henry hé mở , và qua cá ch đó và i inch, tô i thấ y anh ấ y đang ngồ i ở bà n là m việc,
xem gì đó trên má y tính xá ch tay. Khi tô i gõ nhẹ và o khung cử a, anh ấ y nhả y lên, nhấ n phím
cá ch trên bà n phím để tạ m dừ ng video.
“Vanessa,” anh nó i và mở cử a. Có â m sắ c trong giọ ng nó i củ a anh ấ y như thể anh ấ y rấ t vui
khi thấ y tô i đứ ng đó chứ khô ng phả i ai khá c. Vă n phò ng củ a anh vẫ n trố ng trả i như khi tô i
nhìn và o bên trong trướ c khi họ c kỳ bắ t đầ u. Khô ng có tấ m thả m nà o trên sà n, khô ng có gì
trên tườ ng, nhưng sự bừ a bộ n đã bắ t đầ u xuấ t hiện. Giấ y tờ rờ i rạ c trả i khắ p bà n, sá ch nằ m
ngổ n ngang trên kệ và mộ t chiếc ba lô mà u đen đầ y bụ i treo trên mộ t dâ y đeo trên tủ hồ sơ.
"Bạ n có bậ n khô ng?" Tô i hỏ i. “Tô i có thể quay lạ i và o lú c khá c.”
"Khô ng khô ng. Chỉ đang cố gắ ng hoà n thà nh mộ t số cô ng việc thô i.” Cả hai chú ng tô i đều liếc
nhìn đoạ n video tạ m dừ ng trên má y tính xá ch tay củ a anh ấ y, mộ t anh chà ng vớ i câ y đà n
guitar bị đơ giữ a giai điệu. “Nhấ n mạ nh và o việc 'cố gắ ng'," anh ấ y nó i thêm và chỉ và o chiếc
ghế phụ . Trướ c khi ngồ i, tô i đo khoả ng cá ch từ ghế đến bà n củ a anh ấ y - gầ n nhưng đủ xa để
anh ấ y khô ng thể vớ i tớ i và bấ t ngờ chạ m và o tô i.
“Tô i có ý tưở ng cho bà i luậ n cuố i kỳ củ a mình,” tô i nó i, “nhưng điều đó có nghĩa là phả i
mang đến mộ t bà i vă n mà chú ng tô i chưa đọ c trong lớ p.”
"Lú c đó mà y nghĩ gì thế?"
“Ừ m, Nabokov? Shakespeare xuấ t hiện như thế nà o trong lolita ?”
Trong nă m thứ nhấ t, trong mộ t lớ p họ c dà nh cho nhữ ng ngườ i kể chuyện khô ng đá ng tin
cậ y, tô i đã gọ i Gothic là mộ t câ u chuyện tình yêu và giá o sư ngắ t lờ i tô i rằ ng: “Gọ i cuố n tiểu
thuyết nà y là mộ t câ u chuyện tình yêu cho thấ y bạ n đã hiểu sai mộ t cá ch vô lương tâ m.” Cô
ấ y thậ m chí cò n khô ng để tô i nó i xong điều tô i đang cố nó i. Kể từ đó , tô i khô ng bao giờ dá m
nhắ c đến chuyện đó trong bấ t kỳ lớ p họ c nà o củ a mình.
Nhưng Henry chỉ khoanh tay và tự a lưng và o ghế. Anh ấ y hỏ i tô i thấ y có mố i liên hệ nà o
giữ a lolita và nhữ ng vở kịch chú ng tô i đã đọ c, nên tô i giả i thích nhữ ng điểm tương đồ ng mà
tô i đã tìm thấ y: Lavinia trong phim Titus viết nguệch ngoạ c tên nhữ ng kẻ hiếp dâ m cô ấ y và
bị cưỡ ng hiếp, Lo mồ cô i chế giễu lờ i đề nghị cô ấ y là m điều tương tự điều gì sẽ xả y ra nếu
nhữ ng ngườ i đà n ô ng lạ đưa kẹo cho cô ấ y; Henry IV thế nà o Falstaff dụ Hal rờ i khỏ i gia
đình anh ta giố ng như cá ch mộ t kẻ ấ u dâ m dụ mộ t đứ a trẻ ương ngạ nh; biểu tượ ng trinh
nguyên củ a Othello chiếc khă n tay mà u dâ u tâ y và bộ đồ ngủ in hình quả dâ u tâ y mà
Humbert tặ ng cho Lo.
Ở điểm cuố i cù ng, Henry cau mà y. “Tô i khô ng nhớ chi tiết đó về bộ đồ ngủ .”
Tô i dừ ng lạ i, nhẩ m qua cuố n tiểu thuyết, cố nhớ lạ i khung cả nh chính xá c, xem đó là trướ c
khi mẹ Lo qua đờ i, hay là ở khá ch sạ n đầ u tiên Lo và Humbert ở cù ng nhau, ngay khi bắ t
đầ u chuyến đi đầ u tiên củ a họ . Sau đó cơ thể tô i nhả y lên. Tô i nhớ Strane lấ y bộ đồ ngủ ra
khỏ i ngă n kéo tủ quầ n á o, cả m giá c vả i giữ a cá c ngó n tay tô i, thử chú ng trong phò ng tắ m
củ a anh ấ y, á nh đèn chó i chang và sà n gạ ch lạ nh lẽo. Giố ng như mộ t cả nh trong bộ phim tô i
đã xem cá ch đâ y nhiều nă m, mộ t thứ gì đó đượ c quan sá t từ mộ t khoả ng cá ch an toà n.
Tô i chớ p mắ t. Từ trên ghế, Henry nhìn tô i bằ ng á nh mắ t dịu dà ng, đô i mô i khẽ hé ra.
"Bạ n ổ n chứ ?" anh ấ y hỏ i.
“Có thể tô i nhớ nhầ m câ u đó ,” tô i nó i.
Anh ấ y nó i rằ ng điều đó ổ n và toà n bộ mọ i thứ nghe có vẻ tuyệt vờ i, xuấ t sắ c, là chủ đề bá o
cá o hay nhấ t mà anh ấ y từ ng nghe cho đến nay và anh ấ y đã đượ c nghe từ hầ u hết mọ i
ngườ i.
“Bạ n biết đấ y,” anh ấ y nó i, “câ u thoạ i yêu thích củ a tô i trong lolita là về hoa bồ cô ng anh.”
Tô i suy nghĩ mộ t lú c, cố gắ ng đặ t nó . . . bồ cô ng anh, bồ cô ng anh. Tô i có thể hình dung ra
dò ng chữ trên trang, ở phầ n đầ u củ a cuố n tiểu thuyết, khi họ ở Ramsdale, mẹ củ a Lo vẫ n
cò n số ng. “Hầ u hết bồ cô ng anh đã chuyển từ mặ t trờ i thà nh mặ t tră ng.”
“Nhữ ng mặ t tră ng,” tô i nó i.
Henry gậ t đầ u. “Đã thay đổ i từ mặ t trờ i thà nh mặ t tră ng.”
Trong mộ t giâ y, bộ nã o củ a chú ng tô i như đượ c kết nố i vớ i nhau, giố ng như mộ t sợ i dâ y
tuộ t ra khỏ i nã o củ a tô i và cắ m và o nã o củ a anh ấ y, cả hai chú ng tô i đều nhìn thấ y cù ng mộ t
hình ả nh, đượ c gieo mầ m và đầ y ắ p trong đầ u. Có vẻ lạ là câ u nó i yêu thích củ a anh ta trong
toà n bộ cuố n tiểu thuyết bẩ n thỉu lạ i có gì đó trong sá ng đến vậ y. Khô ng phả i bấ t kỳ mô tả
nà o về cơ thể nhỏ nhắ n dẻo dai củ a lolita hay nỗ lự c tự bà o chữ a củ a Humbert, mà là hình
ả nh đá ng yêu đến khô ng ngờ củ a mộ t đá m cỏ dạ i trướ c sâ n.
Henry lắ c đầ u và sợ i dâ y giữ a chú ng tô i đứ t đứ t, khoả nh khắ c kết thú c.
“Dù sao thì,” anh nó i. “Đó là mộ t đườ ng dâ y tố t.”

Ngày 17 tháng 11 năm 2006


Vừ a trở về sau khi nó i chuyện vớ i Giá o sư về lolita đượ c nử a giờ . Anh ấ y kể cho tô i nghe câ u nó i yêu thích củ a anh ấ y
(“Hầ u hết cá c loà i bồ cô ng anh đã thay đổ i từ mặ t trờ i thà nh mặ t tră ng,” trang 73). Có lú c, anh ấ y nó i “nữ thầ n” và nghe từ
đó khiến tô i muố n xé xác anh ấ y ra và ă n thịt anh ấ y.
Anh ấ y nhậ n ra điều gì đó kỳ lạ về tô i, tô i biết cuố n tiểu thuyết sâu sắc đến mứ c nào. Khi tô i đề cậ p đến mộ t số chi tiết nhỏ
– sự thu hú t củ a Humbert đố i vớ i ngườ i vợ đầ u tiên củ a anh ấ y vì bà n châ n củ a cô ấ y trô ng như thế nà o trong chiếc dép
nhung đen – Giá o sư hỏ i, “Em đang đọ c cuố n sách nà y cho lớ p khá c hay. . . ?” Có nghĩa là , là m sao tô i biết rõ về cuố n sá ch
như vậ y? Tô i đã nó i vớ i anh ấ y rằ ng nó là củ a tô i. Rằ ng nó thuộ c về tô i.
Tô i nó i: “Anh có biết đô i khi có mộ t cuố n sá ch là của anh không ?” Và anh ấ y gậ t đầ u, như thể anh ấ y đã hiểu chính xá c.
Tô i chắ c chắ n rằ ng ý định củ a anh ấ y là trong sá ng, rằ ng anh ấ y nghĩ tô i là mộ t cô gá i thô ng minh và có hiểu biết sâ u sắ c,
nhưng rồ i có nhữ ng khoả nh khắc như thế nà y: trướ c khi tô i rờ i vă n phò ng anh ấ y, anh ấ y đã nhìn tô i mặ c á o khoá c. Tô i
khô ng thể tìm thấ y ố ng tay á o củ a mình, hơi vấ p ngã khi mò mẫ m tìm nó . Sau đó anh ấ y là m mộ t độ ng tá c nhỏ , như thể
định giú p tô i, nhưng anh ấ y đã dừ ng lạ i, kiềm chế bả n thâ n. Nhưng đô i mắ t anh lạ i rấ t dịu dà ng, dịu dà ng. S. là ngườ i duy
nhấ t từ ng nhìn tô i như vậ y.
Có phả i tô i đang tham lam hay ả o tưở ng? Lạ i ngoạ i tình vớ i thầ y nữ a, tha cho em đi. Sét khô ng đá nh hai lầ n, v.v. Nhưng
nếu điều đó xả y ra, liệu nó có đượ c coi là cù ng mộ t loạ i sự việc khô ng? Nhữ ng sự thậ t cơ bả n dễ chấ p nhậ n hơn nhiều: 21
thay vì 15, 34 thay vì 42. Hai ngườ i lớ n đồ ng ý. Vụ bê bố i hay mố i quan hệ, ai sẽ nó i?
Rõ rà ng là tô i đang vượ t lên trên chính mình, nhưng tô i cũ ng biết mình là ai, mình có thể trở thà nh gì.

Trong buổ i thự c tậ p bá o chí thơ củ a tô i, chú ng tô i chuẩ n bị chà o đó n sự xuấ t hiện củ a mộ t
nhà thơ nổ i tiếng sắ p đến thị trấ n để phá t hà nh sá ch. Jim, ngườ i thự c tậ p sinh cò n lạ i, và tô i
dà nh hai tuầ n để thiết kế tà i liệu bá o chí, đưa tà i liệu bá o chí cho sếp và trợ lý giá m đố c bá o
chí củ a chú ng tô i xem, sau đó thiết kế lạ i, thiết kế lạ i. Khi đượ c hỏ i liệu tô i có muố n lá i xe
đến Portland để đó n nhà thơ từ sâ n bay khô ng, tô i chớ p lấ y cơ hộ i. Tô i lên kế hoạ ch xem
mình sẽ mặ c gì, lậ p danh sá ch cá c chủ đề trò chuyện trong mộ t giờ lá i xe trở lạ i trườ ng. Tô i
thậ m chí cò n in ra bả n sao nhữ ng bà i thơ hay nhấ t củ a mình trong trườ ng hợ p mơ rằ ng anh
ấ y quan tâ m đến tô i, mặ c dù điều đó có vẻ tự phụ mộ t cá ch đá ng xấ u hổ .
Và o ngà y trướ c khi nhà thơ đến, Eileen, giá m đố c nhà bá o, tìm thấ y tô i trong bếp, đổ đầ y
nướ c và o ấ m điện.
“Vanessa, xin chà o,” cô ấ y nó i, kéo dà i cá c nguyên â m củ a mình dà i đến mứ c nghe như thể
cô ấ y đang đưa ra lờ i an ủ i cho mộ t bi kịch nà o đó . Tô i thậ m chí cò n khô ng nhậ n ra rằ ng cô
ấ y cò n nhớ tên tô i. Cô ấ y đã khô ng nó i chuyện vớ i tô i kể từ cuộ c phỏ ng vấ n mù a xuâ n nă m
ngoá i.
“Vậ y ngà y mai Robert sẽ đến đâ y,” cô nó i, “và tô i biết bạ n đã nó i sẽ đó n anh ấ y từ sâ n bay,
nhưng Robert có thể sẽ đến mộ t chú t, bạ n biết đấ y. . .” Cô ấ y nhìn tô i đầ y mong đợ i. Khi tô i
chỉ nhìn chằ m chằ m lạ i cô ấ y, cô ấ y tiếp tụ c thì thầ m. “Anh ấ y có thể là ngườ i tiến về phía
trướ c. Bạ n biết đấ y – đẹp trai.”
Tô i chớ p mắ t ngạ c nhiên, tay vẫ n cầ m chiếc ấ m điện. "Ồ đượ c thô i."
“Có mộ t sự cố xả y ra ở sự kiện lầ n trướ c chú ng tô i tổ chứ c cho anh ấ y, mặ c dù từ ‘sự cố ’ là
quá nặ ng. Thự c sự khô ng có gì cả . Nhưng tố t nhấ t bạ n nên trá nh xa. Chỉ để đượ c an toà n.
Bạ n có hiểu tô i đang muố n nó i gì khô ng?”
Mặ t tô i nó ng bừ ng, tô i gậ t đầ u mạ nh đến nỗ i nướ c bắ n tung tó e trong ấ m. Eileen cũ ng đỏ
mặ t. Cô ấ y có vẻ xấ u hổ khi nó i vớ i tô i điều nà y.
“Vậ y tô i có nên đó n anh ấ y ở sâ n bay khô ng?” Tô i hỏ i, cho rằ ng cô ấ y sẽ nó i khô ng, đừ ng
ngớ ngẩ n, tấ t nhiên là tô i nên là m thế, nhưng thay và o đó Eileen lạ i nhă n mặ t, như thể cô ấ y
khô ng muố n nó i đồ ng ý nhưng dù sao cũ ng phả i là m vậ y.
“Tô i nghĩ đó là điều tố t nhấ t. Tô i nghĩ tô i sẽ hỏ i James xem anh ấ y có sẵ n lò ng khô ng.”
Tô i gầ n như hỏ i, James? nhưng nhậ n ra cô ấ y muố n nó i đến Jim.
“Cả m ơn vì đã thô ng cả m, Vanessa,” Eileen nó i. "Nó thự c sự rấ t có ý nghĩa."
Trong thờ i gian cò n lạ i củ a buổ i chiều, tô i sắ p xếp cá c bà i nộ p, đọ c nhưng khô ng giữ lạ i
đượ c gì, tim đậ p thình thịch và ră ng nghiến chặ t. Cá ch Eileen nó i “tố t nhấ t là bạ n nên trá nh
xa” khiến tô i nổ i da gà . Tô i khô ng thể ngừ ng nghe nó . Cá ch cô ấ y nó i “bạ n”, như thể tô i là
mộ t gá nh nặ ng.

F hoặ c phầ n cò n lạ i củ a họ c kỳ, tô i để nồ i củ a mình cạ n kiệt, khô ng uố ng nhiều nữ a. Nó xả y


ra mộ t cá ch tình cờ , tô i nhậ n ra rằ ng tô i đã tỉnh tá o đượ c mộ t tuầ n rưỡ i mà khô ng hề cố
gắ ng. Tô i rử a bá t, dọ n dẹp phò ng tắ m. Tô i thậ m chí cò n giặ t đồ thườ ng xuyên và khô ng đến
mứ c phả i mặ c quầ n bikini là m đồ ló t.
Tô i luô n gặ p Henry Plough trong khuô n viên trườ ng. Ba lầ n mộ t tuầ n, chú ng tô i gặ p nhau ở
trung tâ m sinh viên. Trong khi tô i đang sắ p xếp lạ i sá ch tạ i thư viện, anh ấ y xuấ t hiện ở mộ t
gó c phố và suýt va chạ m vớ i xe đẩ y. Anh ấ y đang xếp hà ng trướ c tô i ba ngườ i ở quá n cà phê
bên dướ i că n hộ củ a tô i, và bụ ng tô i quặ n thắ t khi thấ y anh ấ y ở quá gầ n nơi tô i ngủ . Đô i
khi, khi chú ng tô i đi ngang qua nhau, tô i vồ lấ y anh ấ y, hỏ i nhữ ng câ u hỏ i ngu ngố c mà tô i
đã biết rõ câ u trả lờ i về buổ i hộ i thả o. Mộ t ngà y nọ , khi tô i đi ngang qua anh ấ y, tô i đưa tay
tớ i và tinh nghịch đấ m và o cá nh tay anh ấ y, và anh ấ y cườ i toe toét vì ngạ c nhiên. Nhữ ng
ngà y khá c, khi cả m thấ y mình đã hà nh độ ng quá tuyệt vọ ng, tô i phớ t lờ anh ấ y, giả vờ như
khô ng biết anh ấ y. Nếu anh ấ y nó i xin chà o, tô i sẽ nheo mắ t lạ i.
Bà i luậ n họ c kỳ củ a anh ấ y là bà i cuố i cù ng củ a tô i, hoà n thà nh và o chiều thứ Sá u củ a tuầ n
cuố i kỳ. Vớ i tờ giấ y cò n ấ m từ má y in, tô i vộ i vã bă ng qua khuô n viên trườ ng, bă ng qua
nhữ ng bã i đậ u xe trố ng trả i và nhữ ng tò a nhà tố i tă m để đó n anh ấ y trong vă n phò ng. Bên
trong, hà nh lang khoa tiếng Anh là mộ t dã y cử a đó ng kín - kể cả cử a củ a Henry, nhưng tô i
biết anh ấ y ở trong đó . Tô i đã kiểm tra trướ c khi bướ c và o và thấ y cử a sổ sá ng đèn củ a anh
ấ y.
Thay vì gõ cử a, tô i nhét bà i luậ n củ a mình dướ i cử a, hy vọ ng anh ấ y sẽ nhìn thấ y nó , chú ý
đến tên tô i trên trang đầ u tiên và lao ra cử a. Tô i nín thở và nắ m đấ m xoay rồ i mở ra.
“Vanessa.” Anh ấ y gọ i tên tô i theo cá ch đá ng kinh ngạ c đó . Kéo bà i luậ n củ a tô i ra khỏ i sà n,
anh ấ y hỏ i, “Chuyện nà y diễn ra như thế nà o? Tô i rấ t mong đượ c đọ c nó .”
Tô i nhấ c vai lên. “Kỳ vọ ng củ a bạ n khô ng nên quá cao.”
Anh lậ t qua và i trang đầ u tiên. “Tấ t nhiên kỳ vọ ng củ a tô i rấ t cao. Mọ i thứ bạ n nộ p đều tuyệt
vờ i.”
Tô i ná n lạ i ở ngưỡ ng cử a, khô ng biết phả i là m gì. Bâ y giờ bà i viết củ a tô i đã hoà n thà nh và
họ c kỳ đã kết thú c, tô i khô ng cò n lý do gì để nó i chuyện vớ i anh ấ y nữ a. Anh ấ y ngồ i quay về
phía tô i, hơi nghiêng về phía trướ c, ngô n ngữ cơ thể củ a mộ t ngườ i muố n bạ n ở lạ i. Tô i cầ n
nghe anh ấ y nó i điều đó . Mắ t chú ng tô i khó a chặ t.
“Em có thể ngồ i,” anh nó i. Đó là mộ t lờ i mờ i, nhưng vẫ n để tô i quyết định.
Tô i chọ n ngồ i, ở lạ i, và chú ng tô i im lặ ng mộ t lú c, cho đến khi tô i mỉm cườ i và ra hiệu - tô i
nghĩ là hà o phó ng - tớ i nhữ ng giá sá ch giờ đã quá tả i phía trên bà n là m việc củ a anh ấ y.
“Vă n phò ng củ a anh thậ t bừ a bộ n.”
Anh ấ y nghỉ ngơi. "Nó là mộ t mớ hỗ n độ n."
“Tô i khô ng nên chỉ trích,” tô i nó i. “Tô i cũ ng bừ a bộ n lắ m.”
Anh ta nhìn quanh đố ng tà i liệu manila có nguy cơ trà n ra ngoà i, chiếc má y in đã đượ c gỡ
cà i đặ t ở cạ nh bà n và mớ dâ y điện lộ n xộ n củ a nó . “Tô i tự nhủ mình thích thế nà y hơn,
nhưng có lẽ đó chỉ là sự tự ả o tưở ng mà thô i.”
Tô i cắ n mô i dướ i, nhớ lạ i nhữ ng lầ n tô i đã nó i điều tương tự vớ i Strane. Mắ t tô i đả o quanh
vă n phò ng, dừ ng lạ i trên kệ sá ch cao nhấ t, nơi có hai cố c bia chưa mở nằ m giữ a nhữ ng cuố n
sá ch. “Anh đang giấ u rượ u ở đâ y.”
Anh ấ y nhìn về phía tô i chỉ. “Nếu tô i đang cố che giấ u nó thì tô i đang là m khá tệ.” Anh ấ y
đứ ng dậ y, xoay chai để tô i có thể nhìn thấ y nhã n củ a chú ng: BIA ĐEN SHAKESPEARE .
“À ,” tô i nó i. “Bia mọ t sá ch.”
Anh cườ i toe toét. “Để bả o vệ tô i, họ là mộ t mó n quà .”
“Anh cứ u họ để là m gì?”
“Tô i khô ng chắ c mình đang để dà nh chú ng cho bấ t cứ việc gì.”
Rõ rà ng điều tiếp theo tô i sẽ nó i ra là gì. Anh như nín thở chờ tô i nó i câ u:
“Hiện tạ i thì sao?”
Tô i nó i đù a thế nà y chắ c anh ấ y sẽ dễ dà ng đá p lạ i, Vanessa, tôi không nghĩ đó là ý hay đâu.
Có lẽ nếu mộ t sinh viên khá c hỏ i anh ấ y thì sẽ như vậ y. Nhưng anh ta thậ m chí khô ng giả vờ
cố ý. Anh ấ y chỉ giơ tay lên, như thể tô i đã vặ n tay anh ấ y và anh ấ y khô ng thể chiến đấ u
đượ c nữ a.
"Tạ i sao khô ng?" anh ta nó i.
Sau đó , tô i lấ y chìa khó a ra vì tô i có mó c chìa khó a mở chai, và chú ng tô i chạ m chai, mù i bia
ấ m xộ c thẳ ng lên mũ i tô i. Nhìn anh uố ng rượ u giố ng như đang nhìn sau tấ m mà n. Tô i nhìn
thấ y anh ấ y ở quá n bar, ở nhà , ngồ i trên ghế dà i, nằ m trên giườ ng. Tô i tự hỏ i liệu anh ấ y có
chấ m bà i và o đêm khuya hay khô ng, liệu anh ấ y có để bà i củ a tô i ở cuố i chồ ng bà i, cố tình
để dà nh cuố i cù ng hay khô ng.
Khô ng—anh ấ y khô ng như thế. Anh ấ y tố t bụ ng, hoà n toà n trẻ con, nở mộ t nụ cườ i ngượ ng
ngù ng vớ i tô i trướ c khi lậ t chai lạ i. Tô i là ngườ i có độ ng cơ thầ m kín. Tôi là kẻ tham nhũ ng,
dụ anh ta và o bẫ y. Tô i gầ n như bả o anh ấ y hã y thô ng minh lên, đừ ng quá tin tưở ng nữ a.
Henry, anh không được uống bia trong văn phòng với sinh viên. Bạn có hiểu điều này ngu
ngốc đến mức nào, nó có thể dễ dàng khiến bạn gặp rắc rối đến mức nào không?
Anh ấ y hỏ i liệu tô i có tham gia buổ i hộ i thả o về gothic củ a anh ấ y và o họ c kỳ tớ i khô ng và
tô i nó i rằ ng tô i khô ng chắ c, rằ ng tô i chưa đă ng ký bấ t cứ điều gì.
“Bạ n nên tiếp tụ c việc đó ,” anh ấ y nó i. “Bạ n sắ p hết thờ i gian rồ i.”
“Tô i luô n để nó đến phú t cuố i cù ng. Tô i là mộ t tên khố n.” Tô i ném lạ i chai và uố ng mộ t
ngụ m dà i. Chết tiệt . Tô i thích cả m giá c đượ c miêu tả bả n thâ n như vậ y vớ i Henry, ngườ i đã
dà nh rấ t nhiều thờ i gian khen ngợ i bộ nã o củ a tô i.
“Xin lỗ i vì đã thô lỗ ,” tô i nó i thêm.
“Khô ng sao đâ u,” anh nó i, và tô i thấ y vẻ mặ t anh hơi thay đổ i, mộ t chú t lo lắ ng.
Anh ấ y hỏ i nhữ ng câ u hỏ i về cá c lớ p họ c khá c củ a tô i, kế hoạ ch tương lai củ a tô i. Tô i đã nghĩ
gì thêm về việc họ c cao họ c chưa? Đã quá muộ n để nộ p đơn cho mù a thu, nhưng tô i có thể
bắ t đầ u nộ p đơn cho nă m tớ i.
“Tô i khô ng biết,” tô i nó i. “Bố mẹ tô i thậ m chí cò n khô ng họ c đạ i họ c.” Tô i khô ng chắ c việc đó
có liên quan gì khô ng, nhưng Henry gậ t đầ u như thể anh ấ y hiểu.
“Củ a tô i cũ ng vậ y,” anh nó i.
Anh ấ y nó i, nếu tô i quyết định nộ p đơn, anh ấ y sẽ giú p tô i điều hướ ng quá trình, và bộ nã o
củ a tô i nắ m bắ t đượ c sự lự a chọ n độ ng từ củ a anh ấ y— điều hướng . Tô i nhìn thấ y mộ t tấ m
bả n đồ trả i dà i trên bà n, đầ u chú ng tô i chụ m và o nhau. Chúng ta sẽ tìm ra cách này, Vanessa.
Bạn và tôi.
Henry nó i: “Tô i nhớ mình đã nả n chí như thế nà o khi lầ n đầ u tiên nghĩ đến việc nộ p đơn.
“Cả m giá c như đang dấ n thâ n và o mộ t lã nh thổ hoà n toà n xa lạ . Bạ n biết đấ y, trướ c khi đến
đâ y tô i đã họ c ở mộ t trườ ng dự bị mộ t nă m, và việc dạ y nhữ ng đứ a trẻ đó thậ t kỳ lạ . Đô i khi
có vẻ như quyền lợ i đó đã đượ c thấ m nhuầ n và o họ ngay từ khi sinh ra.”
“Tô i đã họ c ở mộ t ngô i trườ ng như thế,” tô i nó i. “Dù sao thì cũ ng đượ c và i nă m.”
Anh ấ y hỏ i trườ ng nà o, và khi tô i nó i Browick, anh ấ y có vẻ bố i rố i. Anh đặ t chai bia lên bà n,
chắ p hai tay và o nhau. “Trườ ng Browick?” anh ấ y hỏ i. “Ở Norumbega à ?”
"Bạ n đã nghe nó i về nó ?"
Gậ t đầ u. “Sự trù ng hợ p kỳ lạ . Tô i, ừ m. . .”
Tô i đợ i anh ấ y và bia đọ ng lạ i trong miệng, trong giâ y lá t cổ họ ng tô i nghẹn đến khó nuố t.
“Tô i có mộ t ngườ i bạ n là m việc ở đó ,” anh nó i.
Cơn buồ n nô n trà o lên cổ họ ng, tay tô i run rẩ y đến mứ c tô i là m đổ cá i chai khi cố đặ t nó
xuố ng. Nó gầ n như trố ng rỗ ng, nhưng có mộ t chú t trà n ra sà n.
“Ô i chú a ơi, tô i xin lỗ i,” tô i nó i, dự ng thẳ ng cá i chai, đậ p nó lầ n nữ a, rồ i bỏ cuộ c và ném nó
và o thù ng rá c.
“Nà y, khô ng sao đâ u.”
“Nó đổ rồ i.”
"Tố t rồ i." Anh ấ y cườ i như thể tô i đang ngố c nghếch, nhưng khi tô i vén tó c ra sau, anh ấ y
thấ y tô i đang khó c, nhưng đó khô ng phả i là khó c bình thườ ng. Đâ y chỉ là nhữ ng giọ t nướ c
mắ t xuấ t hiện trên má tô i. Tô i thậ m chí cò n khô ng chắ c chú ng có phá t ra từ mắ t mình khi
tô i khó c như thế nà y hay khô ng. Cả m giá c giố ng như bị vắ t ra hơn, giố ng như mộ t miếng bọ t
biển.
“Thậ t là xấ u hổ ,” tô i nó i, lau mũ i bằ ng mu bà n tay. "Tô i là mộ t thằ ng ngố c."
"Đừ ng." Anh lắ c đầ u, bố i rố i. “Đừ ng nó i thế. Bạ n ổ n.”
“Bạ n củ a bạ n là m gì? Anh ấ y có phả i là giá o viên khô ng?"
“Khô ng,” anh nó i. "Cô ấ y là mộ t-"
"'Cô ấ y'? Là cô ấ y à ?”
Anh ấ y gậ t đầ u, trô ng rấ t lo lắ ng, tô i tưở ng tượ ng mình có thể thú nhậ n bấ t cứ điều gì và
anh ấ y sẽ nghe thấ y. Tô i có thể cả m nhậ n đượ c lò ng tố t củ a anh ấ y trướ c khi tô i nó i mộ t lờ i.
“Anh có biết ai khá c là m việc ở đó khô ng?” Tô i hỏ i.
“Khô ng có ai,” anh nó i. “Vanessa, có chuyện gì thế?”
“Tô i đã bị mộ t giá o viên ở đó cưỡ ng hiếp,” tô i nó i. “Tô i mườ i lă m tuổ i.” Tô i bị số c khi thấ y
lờ i nó i dố i củ a mình trô i chả y đến thế nà o, mặ c dù tô i khô ng biết mình đang nó i dố i hay chỉ
khô ng nó i sự thậ t. “Anh ấ y vẫ n cò n ở đó ,” tô i nó i thêm. “Vậ y khi cậ u nó i rằ ng cậ u biết ai đó ,
điều đó chỉ là ... . . Tô i hoả ng sợ .”
Henry đưa tay lên mặ t, lên miệng. Anh ta lạ i nhặ t bia lên rồ i lạ i đặ t xuố ng. Cuố i cù ng, anh ấ y
nó i, “Tô i choá ng vá ng.”
Tô i mở miệng định là m rõ , giả i thích là tô i nó i quá , đá ng lẽ khô ng nên dù ng từ đó mà anh lạ i
nó i trướ c.
“Tô i có mộ t ngườ i chị,” anh nó i. “Điều gì đó tương tự đã xả y ra vớ i cô ấ y.”
Anh ấ y nhìn tô i, đô i mắ t to buồ n bã , mỗ i đườ ng nét đều là mộ t phiên bả n dịu dà ng hơn củ a
Strane. Thậ t dễ dà ng để tưở ng tượ ng anh ấ y khuỵ u gố i, gụ c đầ u và o lò ng tô i, khô ng than
thở rằ ng anh ấ y chắ c chắ n sẽ hủ y hoạ i tô i mà thay và o đó là than khó c vì mộ t ngườ i đà n ô ng
khá c đã có .
“Tô i xin lỗ i, Vanessa,” anh nó i. “Mặ c dù tô i biết nghe điều đó có thể là điều vô ích. Tô i rấ t
tiếc.”
Chú ng tô i im lặ ng mộ t lú c, anh nghiêng ngườ i về phía trướ c như muố n an ủ i tô i - lò ng tố t
củ a anh như nướ c tắ m, vỗ nhẹ và o vai tô i, sữ a và ấ m á p. Đâ y là nhiều hơn tô i xứ ng đá ng.
Mắ t tô i dá n chặ t xuố ng sà n, tô i nó i, “Xin đừ ng nó i vớ i bạ n củ a bạ n về điều nà y.”
Henry lắ c đầ u. “Tô i sẽ khô ng mơ về điều đó .”
***
Và o mộ t ngà y sau lễ Giá ng sinh, tô i lá i xe đến nhà Strane, cho nổ tung Fiona Apple và há t
đến cổ họ ng mình. Tô i ngồ i thụ p xuố ng trên ghế khi đi qua cá c con phố ở trung tâ m thà nh
phố Norumbega, để xe ở bã i đậ u xe thư viện đố i diện nhà anh ấ y, và chạ y đến cử a trướ c củ a
anh ấ y vớ i chiếc mũ trù m đầ u che đi má i tó c dễ nhậ n biết củ a mình - nhữ ng lờ i cả nh bá o do
Strane đưa ra rằ ng tô i đã đã theo đuổ i rấ t lâ u, tô i là m chú ng mà khô ng cầ n suy nghĩ.
Khi và o trong, tô i ranh mã nh, lao ra khỏ i tay anh ấ y và khô ng nhìn và o mắ t anh ấ y. Tô i lo là
anh ấ y biết tô i đã nó i gì vớ i Henry. Có khả nă ng Henry đã nó i vớ i bạ n mình và bạ n củ a anh
ấ y đã nó i vớ i ngườ i khá c ở Browick; sẽ khô ng mấ t nhiều thờ i gian để tin đồ n quay trở lạ i
Strane. Ngoà i ra cò n có điều tô i biết là khô ng thể nhưng vẫ n nử a tin nử a ngờ : rằ ng anh ấ y
biết mọ i điều tô i nó i và là m, rằ ng anh ấ y có khả nă ng nhìn thấ u tâ m trí tô i.
Khi anh ấ y là m tô i ngạ c nhiên vớ i mộ t mó n quà đượ c gó i kín, lú c đầ u tô i khô ng nhậ n, lo
rằ ng đó là mộ t cá i bẫ y, rằ ng tô i mở hộ p ra sẽ thấ y mộ t tờ giấ y ghi rằ ng, Tô i biết anh đã là m
gì . Anh ấ y chưa bao giờ tặ ng quà Giá ng sinh cho tô i trướ c đâ y.
“Tiếp tụ c đi,” anh ấ y cườ i nó i, huých mó n quà và o ngự c tô i.
Tô i nhìn chằ m chằ m và o nó , mộ t chiếc hộ p cỡ quầ n á o đượ c bọ c trong giấ y và ng dà y và dả i
ruy bă ng mà u đỏ , sả n phẩ m củ a mộ t nhâ n viên bá n lẻ. “Nhưng tô i khô ng mang lạ i cho bạ n
bấ t cứ thứ gì,”
“Tô i khô ng mong đợ i bạ n là m vậ y.”
Tô i bó c tờ giấ y ra. Bên trong là mộ t chiếc á o len dà y mà u xanh đậ m vớ i họ a tiết Fair Isle
mà u kem quanh cổ . "Ồ ." Tô i nhấ c nó ra khỏ i hộ p. "Tô i thích nó ."
“Anh có vẻ ngạ c nhiên.”
Tô i trượ t chiếc á o len qua đầ u. “Tô i khô ng nhậ n ra là bạ n lạ i chú ý đến loạ i quầ n á o tô i
mặ c.” Mộ t điều ngu ngố c để nó i. Tấ t nhiên là anh ấ y chú ý. Anh ấ y biết mọ i thứ về tô i, mọ i
thứ tô i đã từ ng và sẽ có .
Anh ấ y là m cho chú ng tô i mì ố ng và nướ c số t đỏ - mộ t lầ n khô ng có trứ ng và bá nh mì nướ ng
- rồ i đặ t đĩa củ a chú ng tô i lên quầ y bar, sắ p xếp đồ dù ng bằ ng bạ c và khă n ă n gấ p lạ i như
thể đó là mộ t buổ i hẹn hò . Anh ấ y hỏ i tô i sẽ họ c mô n gì trong họ c kỳ tớ i, giữ lạ i nhữ ng lờ i
chỉ trích thô ng thườ ng về mô tả khó a họ c và danh sá ch bà i đọ c. Khi tô i kể cho anh ấ y nghe
về kỳ thi cuố i kỳ củ a tô i và bà i luậ n tô i đã viết cho lớ p củ a Henry, anh ấ y ngắ t lờ i tô i.
“Đó là giá o sư,” anh nó i. “Chuyên về vă n họ c Anh, đến từ Texas? Đó là anh ấ y. Vợ anh ấ y là
cố vấ n mớ i mà họ đã mờ i đến cho họ c sinh.”
Tô i cắ n mạ nh và o lưỡ i mình. "Vợ ?"
“Penelope. Mớ i tố t nghiệp, có bằ ng LCS—bấ t kể bằ ng cấ p cô ng tá c xã hộ i đó là gì.”
Hơi thở củ a tô i dừ ng lạ i, bị kẹt giữ a hít và o và thở ra.
Strane gõ nhẹ chiếc nĩa củ a mình và o mép đĩa củ a tô i. “Bạ n ổ n chứ ?”
Tô i gậ t đầ u, buộ c mình phả i nuố t. Tôi có một người bạn làm việc ở đó. Bạ n ơi. Anh ấ y đã nó i
vậ y. Hay là tô i nhớ nhầ m? Nhưng tạ i sao anh lạ i nó i dố i? Có lẽ anh ấ y thương tô i quá nên
khô ng muố n mang ngay cả ý tưở ng về ngườ i phụ nữ khá c và o phò ng. Nhưng anh ấ y có nhắ c
đến em gá i anh ấ y - và hơn nữ a, lờ i nó i dố i đó hẳ n đã xả y ra trướ c khi tô i nó i bấ t cứ điều gì
về việc bị cưỡ ng hiếp. Vậ y tạ i sao anh lạ i nó i dố i?
Tô i hỏ i cô ấ y như thế nà o, câ u hỏ i tầ m thườ ng nhấ t mà tô i có thể nghĩ ra, bở i vì tô i khô ng
dá m hỏ i nhữ ng câ u mà tô i thự c sự muố n có câ u trả lờ i - cô ấ y trô ng như thế nà o, cô ấ y có
thô ng minh khô ng, cô ấ y mặ c loạ i quầ n á o nà o, cô ấ y có nó i về anh ấ y?—nhưng dù tô i có
kìm lạ i, Strane vẫ n biết. Anh ấ y nhìn thấ y điều đó ở tô i, tai tô i dự ng lên và lô ng xù dự ng lên.
“Vanessa, trá nh xa anh ta ra,” anh nó i.
Tô i nhă n mặ t, giả vờ phẫ n nộ . "Bạ n đang nó i về cá i gì vậ y?"
“Hã y là mộ t cô gá i ngoan,” anh nó i. “Bạ n biết bạ n có khả nă ng gì.”
Sau khi chú ng tô i ă n xong và bá t đĩa đã đượ c xếp và o bồ n rử a, anh ngă n tô i lạ i khi tô i đi về
phía cầ u thang, lên phò ng ngủ củ a anh.
“Tô i phả i nó i vớ i bạ n điều gì đó ,” anh nó i. “Và o đâ y.”
Khi anh ấ y dẫ n tô i và o phò ng khá ch, tô i lạ i nghĩ rằ ng chính là như vậ y, sự đố i đầ u về nhữ ng
gì tô i đã nó i. Đó là lý do tạ i sao Strane lạ i nhắ c đến Henry - anh ấ y là m việc đó mộ t cá ch
chậ m rã i và lô i kéo tô i và o cuộ c. Nhưng khi đặ t tô i ngồ i xuố ng chiếc ghế dà i, anh ấ y cả nh
bá o rằ ng điều anh ấ y sắ p nó i vớ i tô i nghe sẽ tệ hơn thự c tế, rằ ng đó là mộ t sự hiểu lầ m, mộ t
tình huố ng khô ng may.
Nhữ ng gì anh ấ y nó i quá trá i ngượ c vớ i nhữ ng gì tô i mong đợ i, tô i ngắ t lờ i, "Đợ i đã , vậ y đâ y
khô ng phả i là nhữ ng gì tô i đã là m à ?"
“Khô ng, Vanessa,” anh nó i. “Khô ng phả i tấ t cả mọ i thứ là về bạ n.” Anh thở dà i, đưa tay vuố t
tó c. “Tô i xin lỗ i,” anh nó i thêm. “Tô i lo lắ ng, mặ c dù tô i khô ng biết tạ i sao. Nếu có ai đó hiểu
đượ c thì đó chính là bạ n.”
Anh ấ y nó i có mộ t sự cố xả y ra ở Browick. Chuyện xả y ra và o thá ng 10, trong lớ p họ c củ a
anh ấ y trong giờ phụ c vụ củ a khoa. Anh ấ y đang gặ p trự c tiếp mộ t sinh viên có thắ c mắ c về
mộ t bà i luậ n. Cô ấ y luô n thắ c mắ c về mọ i thứ , cô gá i nà y. Lú c đầ u anh nghĩ cô chỉ lo lắ ng, lo
lắ ng về điểm số , nhưng khi cô bắ t đầ u quanh quẩ n trong lớ p nhiều hơn, anh nhậ n ra rằ ng cô
đã phả i lò ng anh. Thà nh thậ t mà nó i, nó là m anh nhớ đến tô i - thá i độ ham chơi củ a cô ấ y,
sự tô n thờ khô ng phò ng bị củ a cô ấ y.
Và o buổ i chiều thá ng 10 nà y, họ đang ngồ i cạ nh nhau ở bà n hộ i thả o trong khi anh xem qua
bả n thả o bà i luậ n củ a cô . Cô bố i rố i, gầ n như run lên vì lo lắ ng - về điểm số , về việc quá gầ n
gũ i vớ i anh - và tạ i mộ t thờ i điểm nà o đó trong cuộ c họ p, anh đã cú i xuố ng và vỗ nhẹ và o
đầ u gố i cô . Ý củ a anh là để yên tâ m. Anh ấ y đang cố tỏ ra tử tế. Nhưng cô gá i đã chạ m và o nó
và biến nó thà nh mộ t thứ gì đó xấ u xí. Cô bắ t đầ u nó i vớ i bạ n bè rằ ng anh ta đã qua mặ t cô
và anh ta muố n quan hệ tình dụ c vớ i cô , rằ ng anh ta đang quấ y rố i tình dụ c cô .
Tô i giơ tay lên, cắ t lờ i anh ta. “Bạ n đã sử dụ ng tay nà o?”
Anh chớ p mắ t ngạ c nhiên.
“Khi anh chạ m và o cô ấ y. Tay nà o?”
"Tạ i sao lạ i là vấ n đề đó ?"
“Cho tô i xem,” tô i nó i. “Tô i muố n xem chính xá c nhữ ng gì bạ n đã là m.”
Ở đó , trên chiếc ghế dà i, tô i bắ t anh ấ y chứ ng minh. Tô i trá nh xa anh ấ y, giữ mộ t khoả ng
cá ch trong sạ ch, khép hai đầ u gố i lạ i và ngồ i thẳ ng lên - tư thế lo lắ ng mà cơ thể tô i nhớ lạ i
từ nhữ ng lầ n tô i ngồ i bên cạ nh anh ấ y khi mọ i chuyện bắ t đầ u. Tô i nhìn bà n tay anh ấ y đưa
xuố ng, vỗ nhẹ và o đầ u gố i tô i. Nó quen thuộ c đến mứ c là m tô i nghẹn ngà o.
“Khô ng có gì cả ,” anh nó i.
Tô i đẩ y tay anh ấ y ra. “Khô ng phả i là khô ng có gì. Đó là cá ch mọ i chuyện bắ t đầ u vớ i tô i, khi
bạ n chạ m và o châ n tô i.”
"Đo khô ng phả i sự thậ t."
"Vâ ng, đú ng vậ y."
"Nó khô ng thể. Anh và tô i đã bắ t đầ u từ rấ t lâ u trướ c khi tô i chạ m tay và o anh.”
Anh ấ y nó i điều nà y mộ t cá ch mạ nh mẽ đến mứ c tô i có thể thấ y rằ ng anh ấ y đã nó i điều đó
vớ i chính mình rấ t nhiều lầ n trướ c đâ y. Nhưng nếu nó khô ng bắ t đầ u khi anh ấ y chạ m và o
tô i lầ n đầ u tiên thì nó bắ t đầ u từ khi nà o? Khi anh ấ y nó i vớ i tô i, trong cơn say trong buổ i
khiêu vũ Halloween, rằ ng anh ấ y muố n đưa tô i lên giườ ng và hô n chú c tô i ngủ ngon, hay khi
tô i bắ t đầ u bịa ra lý do để nó i chuyện vớ i anh ấ y sau giờ họ c để có thể ở riêng vớ i anh ấ y và
cả m thấ y á nh mắ t anh ấ y đang dõ i theo tô i? Khi anh ấ y viết bà i thơ Vanessa của tôi, bài này
làm tôi hơi sợ, hay và o ngà y đầ u tiên đến lớ p, khi tô i xem anh ấ y phá t biểu tạ i lễ tố t nghiệp,
mặ t anh ấ y đẫ m mồ hô i? Có lẽ sự khở i đầ u khô ng thể đượ c xá c định rõ rà ng chú t nà o. Có lẽ
vũ trụ đã buộ c chú ng ta đến vớ i nhau, khiến cả hai chú ng ta trở nên bấ t lự c, vô tộ i.
“Nó thậ m chí khô ng thể so sá nh đượ c,” anh nó i. “Đố i vớ i tô i, họ c sinh nà y chẳ ng là gì cả , cá i
gọ i là tiếp xú c thâ n thể cũ ng chẳ ng là gì cả . Đó là mộ t và i giâ y. Chắ c chắ n tô i khô ng đá ng bị
hủ y hoạ i cuộ c đờ i mình vì chuyện đó .”
“Tạ i sao điều nà y lạ i hủ y hoạ i cuộ c đờ i bạ n?”
Anh thở dà i, ngồ i trở lạ i ghế sofa. “Chính quyền đã nắ m bắ t đượ c điều đó . Họ nó i rằ ng họ
cầ n phả i tiến hà nh mộ t cuộ c điều tra. Trên mộ t cá i vỗ nhẹ và o đầ u gố i! Đó là sự cuồ ng loạ n
thuầ n tú y. Có lẽ chú ng ta đang số ng ở Salem.”
Tô i nhìn chằ m chằ m và o anh ấ y, cố gắ ng là m cho anh ấ y nao nú ng, nhưng anh ấ y trô ng có
vẻ ngâ y thơ - nhữ ng nếp nhă n trên trá n anh ấ y nhă n lạ i vì lo lắ ng, đô i mắ t to trò n sau cặ p
kính. Tuy vậ y tô i vẫ n muố n nổ i giậ n. Anh ấ y nó i sự đụ ng chạ m đó khô ng đá ng kể, nhưng tô i
biết mộ t sự đụ ng chạ m như vậ y có thể có ý nghĩa nặ ng nề đến mứ c nà o.
“Sao cậ u lạ i kể cho tô i nghe?” Tô i hỏ i. “Bạ n có muố n tô i nó i vớ i bạ n rằ ng nó ổ n khô ng? Rằ ng
tô i tha thứ cho bạ n? Bở i vì tô i khô ng là m vậ y.”
“Khô ng,” anh ấ y nó i, “Tô i khô ng yêu cầ u bạ n tha thứ cho tô i. Khô ng có gì để tha thứ . Anh
chia sẻ điều nà y vì anh muố n em hiểu rằ ng anh vẫ n đang phả i gá nh chịu hậ u quả củ a việc
yêu em.”
Trong mộ t giâ y, mắ t tô i bắ t đầ u trợ n ngượ c. Tô i ngă n mình lạ i, nhưng anh ấ y vẫ n nhìn thấ y.
“Bạ n có thể chế giễu tô i tù y thích,” anh ấ y nó i, “nhưng trướ c bạ n, khô ng ai có thể kết luậ n
như thế nà y. Họ sẽ khô ng bao giờ tin lờ i nó i củ a cô gá i nà y hơn lờ i củ a tô i. Đâ y là nhữ ng
đồ ng nghiệp củ a tô i, nhữ ng ngườ i tô i đã là m việc cù ng suố t 20 nă m. Lịch sử đó chẳ ng cò n ý
nghĩa gì nữ a khi tên tuổ i củ a tô i đã bị kéo xuố ng bù n. Mọ i ngườ i đều cho rằ ng điều tồ i tệ
nhấ t về tô i. Lú c nà o tô i cũ ng để mắ t tớ i tô i, thườ ng xuyên nghi ngờ . Và mộ t sự ná o độ ng về
điều nà y! Chú a ơi, mộ t cá i vỗ nhẹ và o đầ u gố i thâ n thiện là điều tô i là m mà khô ng cầ n suy
nghĩ. Bâ y giờ nó là bằ ng chứ ng cho sự sa đọ a củ a tô i.”
Chính xác thì bạn đã chạm vào bao nhiêu cô gái rồi? Câ u hỏ i nó ng hổ i trên lưỡ i tô i, nhưng tô i
khô ng nó i ra. Tô i nuố t nó , cổ họ ng tô i bỏ ng rá t, lạ i mộ t cụ c than hồ ng trong dạ dà y.
“Yêu em đã coi anh là kẻ lệch lạ c,” anh nó i. “Khô ng có gì khá c về tô i quan trọ ng nữ a. Mộ t lầ n
vi phạ m sẽ định nghĩa tô i trong suố t quã ng đờ i cò n lạ i.”
Chú ng tô i ngồ i trong im lặ ng, â m thanh trong nhà anh ấ y đượ c khuếch đạ i - tiếng kêu củ a tủ
lạ nh, tiếng rít củ a hơi nướ c nó ng.
Tô i nó i vớ i anh ấ y rằ ng tô i xin lỗ i. Tô i khô ng muố n nó i điều đó nhưng cả m thấ y mình phả i
là m vậ y, như thể anh ấ y cầ n phả i nghe điều đó lắ m, anh ấ y lô i nhữ ng lờ i đó ra khỏ i tô i như
ră ng. Tôi rất tiếc là bạn sẽ không bao giờ thoát ra được khỏi cái bóng dài mà tôi đã tạo ra.
Tôi xin lỗi, những gì chúng ta đã làm cùng nhau quá kinh khủng, không còn đường quay lại
nữa.
Anh ấ y tha thứ cho tô i, nó i rằ ng khô ng sao đâ u, rồ i đưa tay tớ i vỗ nhẹ và o đầ u gố i tô i, cho
đến khi nhậ n ra mình đang là m gì thì dừ ng lạ i và cuộ n tay thà nh nắ m đấ m.
Khi chú ng tô i đi ngủ trên tấ m ga trả i giườ ng bằ ng vả i nỉ củ a anh ấ y, chú ng tô i vẫ n mặ c quầ n
á o và tô i nghĩ về cô gá i mà anh ấ y đã chạ m và o, khô ng có khuô n mặ t và khô ng có cơ thể,
mộ t bó ng ma củ a mộ t lờ i buộ c tộ i và là điềm bá o củ a mộ t điều hiển nhiên: rằ ng tô i đang già
đi và mỗ i ngà y trô i qua. đưa nhữ ng cô gá i trẻ hơn tô i đến vớ i thế giớ i, nhữ ng ngườ i có thể
mộ t ngà y nà o đó sẽ và o lớ p họ c củ a anh ấ y. Tô i tưở ng tượ ng ra họ , má i tó c sá ng mà u và
cá nh tay phủ lô ng tơ củ a họ , cho đến khi kiệt sứ c, nhưng ngay khi tâ m trí tô i bình tĩnh lạ i,
tô i nhớ lạ i nhữ ng gì anh ấ y đã nó i về Henry, về vợ anh ấ y. Mộ t cá nh khá c củ a mê cung để lạ c
và o, nhớ lạ i nhữ ng gì tô i đã nó i vớ i Henry về Strane, từ r mà tô i đã sử dụ ng, việc anh ấ y hẳ n
đã về nhà và o đêm đó và kể mọ i chuyện cho vợ mình. Tô i bắ t anh hứ a khô ng kể, nhưng lờ i
hứ a đó chỉ là phầ n mở rộ ng cho lờ i nó i dố i củ a anh. Tấ t nhiên là anh sẽ nó i vớ i vợ mình.
Anh sẽ phả i - và cô sẽ phả i nó i vớ i ai? Nếu cô ấ y là cố vấ n, liệu cô ấ y có bắ t buộ c phả i bá o
cá o việc đó khô ng? Miệng tô i khô khố c vì mọ i chuyện có thể quay trở lạ i dễ dà ng như vậ y.
Tô i khô ng thể thoá t khỏ i chuyện nà y. Tô i thậ t ngu ngố c khi nghĩ rằ ng mình có thể nó i điều
gì đó , bấ t cứ điều gì mà cuố i cù ng nó khô ng quay trở lạ i vớ i Strane.
Khoả ng nử a đêm, chú ng tô i nghe thấ y tiếng cò i bá o độ ng. Đầ u tiên là nhẹ nhà ng, sau đó
cà ng lú c cà ng gầ n, cho đến khi có vẻ như họ đang ở ngoà i nhà . Trong mộ t khoả nh khắ c, tô i
chắ c chắ n rằ ng họ đang đến chỗ chú ng tô i, cả nh sá t sắ p xô ng và o cử a. Strane ra khỏ i giườ ng
và nhìn ra ngoà i cử a sổ trong mà n đêm.
“Tô i khô ng thể nhìn thấ y gì cả .” Anh lấ y mộ t chiếc á o len và đi ra khỏ i phò ng ngủ , đi xuố ng
cầ u thang tớ i cử a trướ c. Khi anh mở cử a ra, khó i bay và o cù ng vớ i khô ng khí lạ nh lẽo, cay
nồ ng bay lên tầ ng trên, trà n ngậ p că n nhà .
Anh ấ y gọ i tô i, “Có mộ t đá m chá y ở khu nhà . Mộ t cá i lớ n." Sau và i phú t, anh ấ y quay lạ i vớ i
chiếc á o parka và đô i bố t. “Nà o, chú ng ta hã y đến xem tậ n mắ t.”
Chú ng tô i mặ c nhiều lớ p đến nỗ i trở nên vô danh, chỉ có đô i mắ t lộ ra phía trên chiếc khă n
quà ng cổ . Đi dọ c vỉa hè phủ đầ y tuyết, tô i và anh có thể là bấ t cứ ai, có thể là nhữ ng ngườ i
bình thườ ng. Chú ng tô i đi theo tiếng cò i bá o độ ng và khó i, khô ng tìm thấ y ngọ n lử a cho đến
khi rẽ và o mộ t gó c và nhìn thấ y ngô i đền nă m tầ ng củ a Hộ i Tam điểm vừ a bố c chá y vừ a bị
bao phủ trong bă ng. Sá u xe cứ u hỏ a đỗ quanh chu vi tò a nhà , tấ t cả cá c vò i phun đều nổ hết
cô ng suấ t, nhưng đêm quá lạ nh. Nướ c, từ ng chú t mộ t, đó ng bă ng ngay khi chạ m và o bề
ngoà i đá vô i củ a tò a nhà trong khi ngọ n lử a bù ng lên bên trong. Lính cứ u hỏ a cố gắ ng dậ p
tắ t tò a nhà cà ng lâ u thì lớ p vỏ bă ng cà ng dà y lên.
Trong khi chú ng tô i quan sá t, Strane nắ m lấ y bà n tay đeo gă ng củ a tô i và giữ chặ t nó . Nhữ ng
ngườ i lính cứ u hỏ a cuố i cù ng đã bỏ cuộ c và giố ng như chú ng tô i, đứ ng lù i lạ i và nhìn tò a
nhà bố c chá y—mộ t đá m đô ng nhỏ tụ tậ p, mộ t chiếc xe tả i đưa tin đến. Strane và tô i nắ m tay
nhau mộ t lú c lâ u, cả hai đều chớ p mắ t để ngă n nhữ ng giọ t nướ c mắ t đọ ng thà nh pha lê trên
lô ng mi.
Sau đó , trên giườ ng củ a anh ấ y, thể xá c và tinh thầ n kiệt quệ, tô i hỏ i, “Cò n điều gì anh chưa
kể cho em nghe về cô gá i đó khô ng?” Khi anh ấ y khô ng trả lờ i, tô i hỏ i thẳ ng: “Anh có đụ cô
ấ y khô ng?”
“Chú a ơi, Vanessa.”
“Khô ng sao đâ u nếu cậ u là m vậ y,” tô i nó i. "Tô i sẽ tha thứ cho bạ n. Tô i chỉ cầ n biết.”
Anh lă n về phía tô i, ô m mặ t tô i bằ ng cả hai tay. “Tô i đã chạ m và o cô ấ y. Đó là tấ t cả nhữ ng gì
tô i đã là m.”
Tô i nhắ m mắ t lạ i khi anh vuố t tó c tô i và gọ i cô ấ y bằ ng nhữ ng cá i tên khủ ng khiếp: kẻ dối
trá, con điếm nhỏ, một cô gái rắc rối về mặt cảm xúc. Tô i tự hỏ i anh ấ y sẽ gọ i tô i là gì nếu anh
ấ y biết tấ t cả nhữ ng điều tô i đã gọ i anh ấ y trong nhiều nă m qua, nếu anh ấ y phá t hiện ra
nhữ ng gì tô i đã nó i vớ i Henry. Nhưng tô i khô ng nó i gì cả . Sự im lặ ng củ a tô i rấ t đá ng tin cậ y.
Anh ấ y khô ng có lý do gì để khô ng tin tưở ng tô i.
Lú c ba giờ sá ng, tô i thứ c dậ y và chui ra khỏ i cá nh tay nặ ng nề củ a anh, đi châ n trầ n trên sà n
gỗ lạ nh lẽo ra khỏ i phò ng ngủ , xuố ng tầ ng dướ i, đi và o bếp, nơi chiếc má y tính xá ch tay củ a
anh đặ t trên quầ y. Tô i mở nó và trình duyệt tả i hộ p thư email Browick củ a anh ấ y. Bả n tin
hà ng tuầ n, biên bả n cá c cuộ c họ p củ a khoa—Tô i cuộ n cho đến khi nhìn thấ y chủ đề “Bá o
cá o về hà nh vi quấ y rố i sinh viên”. Tô i sữ ng ngườ i khi nghe thấ y điều gì đó , mộ t tay lướ t
trên trackpad, tay kia sẵ n sà ng đó ng má y tính xá ch tay lạ i. Khi sự im lặ ng trở lạ i, tô i bấ m mở
email và quét vă n bả n. Đó là từ ban quả n trị, đượ c viết bằ ng ngô n ngữ trang trọ ng đến mứ c
khô ng thể xuyên thủ ng, nhưng dù sao thì tô i cũ ng khô ng muố n biết chi tiết. Tô i chỉ đang tìm
mộ t cá i tên thô i. Tô i cuộ n lên xuố ng, mắ t đả o qua nhìn lạ i trên mà n hình, rồ i tô i thấ y nó ở
dò ng thứ hai: Taylor Birch, sinh viên đưa ra tuyên bố. Tô i đó ng email lạ i và lẻn lên giườ ng, dướ i cá nh
tay anh.
2017
Taylor là m việc trong mộ t tò a nhà mớ i cá ch khá ch sạ n nă m dã y nhà , mộ t tò a nhà bằ ng
kính và thép nằ m giữ a đá vô i và gạ ch. Tô i biết tên cô ng ty, Creative Coop, và nó đượ c mô tả
là mộ t khô ng gian là m việc sá ng tạ o, nhưng tô i khô ng biết ở đó có ai là m gì khô ng. Bên
trong, tấ t cả đều là á nh sá ng tự nhiên và nhữ ng chiếc ghế dà i bọ c da, nhữ ng chiếc bà n rộ ng
nơi mọ i ngườ i ngồ i vớ i má y tính xá ch tay đang mở . Mọ i ngườ i đều mỉm cườ i và trẻ trung,
hoặ c nếu khô ng, thì hã y ngầ u theo cá ch giả dạ ng tuổ i trẻ—cắ t tó c hợ p thờ i trang, đeo kính
lậ p dị, quầ n á o bình thườ ng. Tô i đứ ng cầ m ví cho đến khi mộ t cô gá i đeo kính trò n gọ ng dâ y
hỏ i tô i: “Bạ n đang tìm ai à ?”
Mắ t tô i đả o quanh phò ng. Nó quá lớ n, quá nhiều ngườ i. Tô i nghe thấ y mình gọ i tên cô ấ y.
“Taylor? Hã y xem nà o." Cô gá i quay lạ i và quét că n phò ng. "Cô ấ y đâ y rồ i."
Tô i nhìn theo hướ ng cô ấ y chỉ: cú i xuố ng má y tính xá ch tay, đô i vai gầ y và má i tó c nhạ t mà u.
Cô gá i gọ i, “Taylor!” và đầ u cô ấ y ngẩ ng lên. Vẻ choá ng vá ng trên mặ t cô ấ y khiến tô i lù i về
phía cử a.
“Tô i xin lỗ i,” tô i nó i. "Tô i đã phạ m mộ t sai lầ m."
Tô i đã ở bên ngoà i và cá ch đó nử a dã y nhà khi nghe thấ y cô ấ y gọ i tên tô i. Taylor đứ ng giữ a
vỉa hè, bím tó c và ng trắ ng buô ng xõ a trên vai. Cô ấ y đang mặ c mộ t chiếc á o len cổ lọ có tay
á o dà i đến tậ n cổ tay, khô ng có á o khoá c. Khi chú ng tô i quan sá t nhau, cô ấ y đưa tay lên,
nhữ ng đầ u ngó n tay thò ra khỏ i tay á o len và kéo đuô i bím tó c. Độ t nhiên, tô i nhìn thấ y cô
ấ y giố ng như anh ấ y - mườ i bố n tuổ i và khô ng tự tin về bả n thâ n, lo lắ ng về ngọ n tó c củ a cô
ấ y khi anh ấ y nhìn cô ấ y từ phía sau bà n là m việc củ a mình.
“Tô i khô ng thể tin đượ c đó thự c sự là bạ n,” cô nó i.
Tô i đã chuẩ n bị sẵ n nhữ ng lờ i thoạ i đã đượ c luyện tậ p, nhữ ng lờ i thoạ i sắ c bén. Tô i muố n
cắ t cô ta ra tậ n xương nhưng có quá nhiều adrenaline trong tô i. Giọ ng tô i trở nên run rẩ y và
cao vú t khi tô i bả o cô ấ y hã y để tô i yên.
“Cả anh và nhà bá o đó ,” tô i nó i. “Cô ấ y liên tụ c gọ i cho tô i.”
“Đượ c,” Taylor nó i. “Cô ấ y khô ng nên là m điều đó .”
“Tô i khô ng có gì để nó i vớ i cô ấ y cả .”
"Tô i xin lỗ i. Thự c sự là vậ y. Tô i đã bả o cô ấ y đừ ng quá khích.”
“Tô i khô ng muố n có mặ t trong bà i bá o, đượ c chứ ? Nó i vớ i cô ấ y rằ ng. Và bả o cô ấ y đừ ng
viết về blog nữ a. Tô i khô ng muố n bấ t cứ thứ gì chạ m và o tô i.”
Taylor nhìn tô i, nhữ ng lọ n tó c bồ ng bềnh trô i quanh mặ t cô ấ y.
“Tô i chỉ muố n đượ c ở mộ t mình,” tô i nó i. Tô i dồ n hết sứ c lự c và o lờ i nó i, nhưng chú ng phá t
ra như mộ t lờ i cầ u xin. Điều nà y hoà n toà n sai; Tô i nghe như mộ t đứ a trẻ.
Tô i quay gó t định đi. Mộ t lầ n nữ a, cô ấ y gọ i tên tô i.
“Chú ng ta có thể nó i chuyện vớ i nhau đượ c khô ng?” Cô ấ y hỏ i.

Chúng tô i đến mộ t quá n cà phê, nơi tô i đã gặ p Strane ba tuầ n trướ c. Đứ ng xếp hà ng, tô i
nhìn cậ n cả nh cô ấ y, nhữ ng chiếc nhẫ n bạ c mỏ ng trên ngó n tay cô ấ y, vết mascara lem bên
dướ i mắ t trá i củ a cô ấ y. Mù i gỗ đà n hương bá m và o quầ n á o cô . Cô ấ y trả tiền cà phê cho tô i,
tay cô ấ y run rẩ y khi rú t thẻ tín dụ ng ra.
“Anh khô ng cầ n phả i là m thế,” tô i nó i.
“Tô i biết,” cô nó i.
Nhâ n viên pha cà phê khở i độ ng má y pha cà phê espresso, xay và hấ p, và sau mộ t phú t, đồ
uố ng củ a chú ng tô i đượ c đặ t cạ nh nhau, nhữ ng bô ng hoa tulip giố ng hệt nhau đượ c vẽ trên
bọ t. Chú ng tô i ngồ i gầ n cử a sổ , xung quanh là nhữ ng chiếc bà n trố ng.
“Vậ y là anh là m việc ở khá ch sạ n đó ,” cô nó i. “Chắ c là vui lắ m đâ y.”
Tô i cườ i chế giễu và khuô n mặ t củ a Taylor ngay lậ p tứ c đỏ bừ ng.
“Tô i xin lỗ i,” cô nó i. “Đó là mộ t điều ngu ngố c để nó i.”
Cô ấ y nó i cô ấ y lo lắ ng, tự cho mình là vụ ng về. Tay cô ấ y vẫ n run rẩ y, mắ t cô ấ y nhìn khắ p
nơi trừ tô i. Tô i phả i nỗ lự c lắ m mớ i ngă n đượ c mình vươn tay qua bà n và nó i vớ i cô ấ y rằ ng
khô ng sao cả .
"Cò n bạ n thì sao?" Tô i hỏ i. “Chính xá c thì đó là loạ i cô ng ty gì vậ y?”
Cô nở mộ t nụ cườ i, nhẹ nhõ m trướ c câ u hỏ i dễ dà ng. “Đó khô ng phả i là mộ t cô ng ty,” cô nó i.
“Đó là khô ng gian là m việc hợ p tá c dà nh cho cá c nghệ sĩ.”
Tô i gậ t đầ u như thể tô i hiểu điều đó có nghĩa là gì. “Tô i khô ng nhậ n ra bạ n là mộ t nghệ sĩ.”
“Chà , khô ng phả i là mộ t nghệ sĩ thị giá c. Tô i là mộ t nhà thơ.” Cô nâ ng ly cà phê lên và nhấ p
mộ t ngụ m, để lạ i mộ t vệt mà u hồ ng nhạ t trên và nh cố c.
“Vậ y là mộ t nhà thơ là cô ng việc củ a anh à ?” Tô i hỏ i. “Giố ng như, vì tiền à ?”
Taylor đưa tay lên miệng như thể cô ấ y đang bị bỏ ng lưỡ i. “Ồ khô ng,” cô ấ y nó i, “khô ng có
tiền trong đó . Tô i có sự hố i hả bên lề. Viết dự á n tự do, thiết kế web, tư vấ n. Nhiều thứ ." Cô
đặ t tá ch cà phê xuố ng, chắ p tay lạ i. “Đượ c rồ i, tô i sẽ đi hỏ i tiếp. Chuyện giữ a cậ u và anh ấ y
kết thú c khi nà o vậ y?”
Câ u hỏ i khiến tô i mấ t cả nh giá c, quá thẳ ng thắ n nhưng lạ i tầ m thườ ng. “Tô i khô ng biết,” tô i
nó i. “Thậ t khó để xá c định chính xá c.” Đô i vai cô dườ ng như rũ xuố ng đầ y thấ t vọ ng.
“Chà , anh ấ y đã chấ m dứ t mọ i chuyện vớ i tô i và o ngà y bả y thá ng Giêng,” cô nó i, “khi tin đồ n
thự c sự bắ t đầ u lan truyền khắ p trườ ng. Tô i luô n tự hỏ i liệu có phả i lú c đó anh ấ y cũ ng cắ t
đứ t quan hệ vớ i bạ n khô ng.”
Tô i cố giữ khuô n mặ t mình vớ i nụ cườ i kiên nhẫ n khi nghĩ về nă m đó . Thá ng Giêng? Tô i
nhớ lờ i thú nhậ n củ a anh ấ y, tò a nhà đang chá y đượ c bọ c trong bă ng.
“Rõ rà ng là tô i khô ng tệ như bạ n,” Taylor tiếp tụ c. “Anh ấ y khô ng đuổ i tô i ra ngoà i hay gì cả .
Nhưng anh ấ y vẫ n bắ t tô i chuyển khỏ i lớ p, khô ng thừ a nhậ n tô i nữ a. Tô i cả m thấ y bị bỏ rơi.
Điều đó thậ t khủ ng khiếp - quá , quá đau thương.”
Tô i gậ t đầ u đồ ng tình, khô ng biết phả i nghĩ sao về cô ấ y, cô ấ y nó i gì hay cô ấ y sẵ n sà ng nó i
điều đó như thế nà o. Tô i hỏ i, “Vậ y là anh đã khô ng liên lạ c vớ i anh ấ y suố t mườ i nă m qua?”
Tô i đã biết câ u trả lờ i - tấ t nhiên là cô ấ y khô ng biết - nhưng sau khi cô ấ y nhă n mặ t và trả
lờ i, "Chú a ơi, khô ng!" cô ấ y hỏ i, "Có phả i bạ n khô ng?" Và đó là điều tô i muố n, cơ hộ i để nó i
đồ ng ý, để phâ n biệt bả n thâ n, vạ ch ra mộ t ranh giớ i và là m rõ rằ ng chú ng ta khô ng giố ng
nhau chú t nà o.
“Chú ng tô i đã liên lạ c cho đến cuố i cù ng,” tô i nó i. “Anh ấ y đã gọ i cho tô i ngay trướ c khi nhả y
xuố ng. Tô i khá chắ c chắ n tô i là ngườ i cuố i cù ng anh ấ y nó i chuyện cù ng.”
Cô ấ y nghiêng ngườ i về phía trướ c; cá i bà n rung lên. "Anh ta đã nó i gì?"
“Rằ ng anh ấ y biết mình là mộ t con quá i vậ t, nhưng anh ấ y yêu tô i.” Tô i chờ sự nhậ n ra hiện
rõ trên khuô n mặ t cô ấ y - rằ ng cô ấ y đã sai về anh ấ y, về tô i, và về bấ t cứ điều gì anh ấ y đã
là m vớ i cô ấ y, nhưng cô ấ y chỉ khịt mũ i.
“Ừ , nghe có vẻ giố ng anh ấ y.” Cô ấ y uố ng mộ t ngụ m cà phê, ném chiếc cố c về phía sau như
thể đó là mộ t cú bắ n. Lau mô i, cô ấ y nhậ n thấ y biểu hiện củ a tô i. “Tô i xin lỗ i,” cô nó i. “Tô i
khô ng có ý giễu cợ t. Nó rấ t điển hình, bạ n biết khô ng? Bằ ng cá ch đó , anh ấ y sẽ mắ ng mỏ
chính mình để khiến bạ n cả m thấ y có lỗ i vớ i anh ấ y.”
Đầ u tô i ngử a ra sau như thể sứ c nặ ng trong nã o tô i độ t nhiên thay đổ i. Anh ấ y đã là m điều
đó . Anh ấ y đã là m điều đó mọ i lú c. Tô i khô ng chắ c mình đã từ ng tó m tắ t anh ấ y mộ t cá ch
gọ n gà ng như vậ y chưa.
“Tô i có thể hỏ i bạ n mộ t câ u hỏ i khá c đượ c khô ng?” Taylor hỏ i.
Tô i hầ u như khô ng nghe thấ y cô ấ y nó i, nã o tô i bậ n rộ n điều chỉnh lạ i nhữ ng gì cô ấ y đã là m
mấ t thă ng bằ ng. Nhữ ng gì cô ấ y nó i chắ c hẳ n chỉ là phỏ ng đoá n, đượ c ngoạ i suy từ mộ t
khoả nh khắ c nà o đó khi anh ấ y thoá t khỏ i vai trò giá o viên và lộ diện. Thậ t khó để mô tả
anh ấ y theo cá ch đó . Tự hà nh hạ bả n thâ n vớ i hy vọ ng có đượ c sự thô ng cả m—có ai thỉnh
thoả ng lạ i khô ng là m điều đó ?
“Lú c đó bạ n biết bao nhiêu về tô i?” Cô ấ y hỏ i.
Vẫ n ở xa, tô i trả lờ i: “Khô ng có gì”.
"Khô ng có gì?"
Tô i chớ p mắ t và cô ấ y hiện rõ , khuô n mặ t sắ c nét đến mứ c khiến ngườ i ta đau lò ng khi nhìn
thấ y. “Tô i biết bạ n tồ n tạ i. Nhưng anh ấ y đã nó i là anh. . .” Tô i gầ n như khô ng nó i gì nữa .
"Mộ t tin đồ n."
Cô ấ y gậ t đầ u. “Lú c đầ u anh ấ y cũ ng gọ i cậ u như thế đấ y.” Cô hấ t cằ m, hạ giọ ng tỏ vẻ ấ n
tượ ng vớ i Strane: “'Mộ t tin đồ n đuổ i theo tô i như mâ y đen'”.
Thậ t ngạ c nhiên khi cô ấ y nghe giố ng anh ấ y đến mứ c nà o, nhịp điệu chính xá c củ a anh ấ y
và phép ẩ n dụ mà tô i nhớ anh ấ y dù ng để mô tả về tô i, hình ả nh mà nó luô n hiện lên trong
đầ u tô i về anh ấ y khô ng ngừ ng theo đuổ i trướ c mố i đe dọ a củ a mưa. “Vậ y là cậ u biết về
tô i?”
“Tấ t nhiên,” cô nó i. “Mọ i ngườ i đều biết về bạ n. Bạ n thự c tế là mộ t huyền thoạ i thà nh thị, cô
gá i mà anh ấ y từ ng ngoạ i tình đã biến mấ t sau khi mọ i chuyện lộ ra. Nhưng câ u chuyện đó
rấ t mơ hồ . Khô ng ai biết sự thậ t. Vì thế lú c đầ u tô i đã tin anh ấ y khi anh ấ y nó i câ u chuyện
đó khô ng có thậ t. Bâ y giờ thậ t xấ u hổ khi phả i thừ a nhậ n, vì tấ t nhiên đó là sự thậ t. Tấ t
nhiên là anh ấ y đã là m điều đó trướ c đâ y. Tô i chỉ là . . .” Cô ấ y nhấ c vai lên. “Tô i cò n quá trẻ.”
Cô ấ y tiếp tụ c, giả i thích rằ ng cuố i cù ng anh ấ y đã nó i vớ i cô ấ y sự thậ t về tô i nhưng lạ i đợ i
cho đến khi cô ấ y “chuẩ n bị chu đá o hoà n toà n”. Anh gọ i tô i là bí mậ t sâ u kín nhấ t, nó i anh
yêu tô i nhưng tô i đã lớ n hơn anh, chú ng tô i khô ng cò n hợ p nhau như khi tô i bằ ng tuổ i
Taylor.
“Anh ấ y có vẻ thự c sự rấ t đau khổ ,” cô nó i. “Chuyện nà y thự c sự là sai lầ m, nhưng anh ấ y đã
bắ t tô i đọ c lolita ngay từ đầ u. Bạ n đã đọ c nó rồ i phả i khô ng? Cá ch anh ấ y nó i về bạ n khiến
tô i nhớ đến cô gá i đầ u tiên mà Humbert Humbert yêu, ngườ i đã chết và đượ c cho là đã
khiến anh ấ y trở thà nh kẻ ấ u dâ m. Lú c đó tô i nghĩ mộ t ngườ i đà n ô ng bị thương như vậ y
thậ t là lãng mạn . Nhìn lạ i, toà n bộ sự việc chỉ là loạ n trí.”
Tô i cố nhặ t cà phê lên, nhưng tô i run quá nên nó rơi xuố ng, trà n ra cả tay tô i. Taylor nhả y
lên và lấ y và i chiếc khă n ă n, vừ a nó i vừ a lau bà n. Cô ấ y giả i thích tạ i sao cuố i cù ng cô ấ y nghi
ngờ Strane vẫ n đang gặ p tô i - rằ ng cô ấ y đã rình mò điện thoạ i củ a anh ấ y và xem tấ t cả cá c
cuộ c gọ i cũ ng như tin nhắ n, và tìm ra sự thậ t.
“Anh đã từ ng rấ t ghen tị khi biết anh ấ y sẽ gặ p em.” Cô ấ y đứ ng cạ nh tô i, trượ t chiếc khă n
ă n ướ t sũ ng qua bà n, đuô i bím tó c sượ t qua cá nh tay tô i.
“Anh đã quan hệ tình dụ c vớ i anh ta à ?” Tô i hỏ i.
Cô ấ y nhìn chằ m chằ m và o tô i khô ng chớ p mắ t.
“Ý tô i là , anh ấ y có quan hệ tình dụ c vớ i bạ n khô ng? Buộ c bạ n? Hoặ c . . .” Tô i lắ c đầ u. “Tô i
khô ng biết nên gọ i nó là gì.”
Vứ t khă n ă n và o thù ng rá c, cô lạ i ngồ i xuố ng. “Khô ng,” cô nó i. “Anh ấ y khô ng là m vậ y.”
“Cò n nhữ ng cô gá i khá c thì sao?”
Cô lắ c đầ u khô ng.
Tô i thở ra thậ t lớ n, nhẹ nhõ m. “Vậ y chính xá c thì anh ta đã là m gì vớ i cậ u?”
“Anh ta đã lạ m dụ ng tô i.”
"Nhưng . . .” Tô i nhìn quanh quá n cà phê, như thể nhữ ng ngườ i ngồ i ở bà n khá c có thể giú p
đượ c gì đó . "Điều đó nghĩa là gì? Anh ấ y có hô n bạ n khô ng, hay . . .”
“Tô i khô ng muố n tậ p trung và o chi tiết,” Taylor nó i. “Nó khô ng hữ u ích.”
"Hữ u ích?"
“Vì lý do.”
"Nguyên nhâ n gì?"
Cô ấ y nghiêng đầ u và nheo mắ t, giố ng cá i nhìn mà Strane thườ ng nhìn tô i khi tô i bố i rố i.
Trong mộ t khoả nh khắ c, tô i nghĩ cô ấ y lạ i đang tạ o ấ n tượ ng về anh ấ y. “Nguyên nhâ n khiến
anh ta phả i chịu trá ch nhiệm.”
“Nhưng anh ấ y đã chết rồ i. Bạ n muố n là m gì vớ i anh ta, kéo xá c anh ta qua đườ ng?
Đô i mắ t cô mở to.
“Tô i xin lỗ i,” tô i nó i. “Điều đó đã sai.”
Cô nhắ m mắ t và hít và o, nín thở rồ i buô ng ra. "Tố t rồ i. Chuyện nà y thậ t khó nó i. Cả hai
chú ng tô i đều đang là m tố t nhấ t có thể.”
Cô ấ y bắ t đầ u nó i về bà i bá o, mụ c tiêu củ a nó là đưa ra á nh sá ng tấ t cả nhữ ng lỗ i mà hệ
thố ng đã là m chú ng tô i thấ t bạ i. “Tấ t cả họ đều biết,” cô nó i, “và họ khô ng là m gì để ngă n cả n
anh ấ y.” Tô i cho rằ ng cô ấ y muố n nó i đến Browick, ban quả n lý, nhưng đừ ng đặ t câ u hỏ i. Cô
ấ y nó i rấ t nhanh; thậ t khó để theo kịp. Cô nó i, mộ t mụ c tiêu khá c củ a bà i viết là kết nố i vớ i
nhữ ng ngườ i số ng só t khá c.
“Ý bạ n là nó i chung?” Tô i hỏ i.
“Khô ng,” cô nó i. “Nhữ ng ngườ i số ng só t củ a anh ấ y.”
"Co nhung nguoi khac?"
“Phả i có . Ý tô i là , ô ng ấ y đã dạ y họ c suố t ba mươi nă m.” Cô khum tay quanh chiếc cố c rỗ ng,
mím mô i. “Vì vậ y tô i biết bạ n đã nó i rằ ng bạ n khô ng muố n có mặ t trong bà i bá o.” Tô i mở
miệng, nhưng cô ấ y vẫ n tiếp tụ c. “Bạ n có thể hoà n toà n ẩ n danh. Sẽ khô ng ai biết đó là bạ n.
Tô i biết điều đó thậ t đá ng sợ , nhưng hã y nghĩ đến nhữ ng điều tố t đẹp mà nó mang lạ i.
Vanessa, nhữ ng gì bạ n đã trả i qua. . .” Cô ấ y cú i đầ u, nhìn thẳ ng và o tô i. “Đó là loạ i câ u
chuyện có sứ c mạ nh thay đổ i cá ch mọ i ngườ i nghĩ.”
Tô i lắ c đầ u. “Tô i khô ng thể.”
“Tô i biết điều đó thậ t đá ng sợ ,” cô nó i lạ i. “Ý tưở ng nà y lú c đầ u là m tô i sợ hã i.”
“Khô ng,” tô i nó i, “khô ng phả i thế.”
Cô ấ y đợ i tô i giả i thích, mắ t cô ấ y trợ n ngượ c.
“Tô i khô ng cho rằ ng mình đã bị lạ m dụ ng,” tô i nó i. “Chắ c chắ n khô ng phả i như cá ch cá c bạ n
vẫ n là m.”
Đô i lô ng mà y nhợ t nhạ t củ a cô nhướ ng lên ngạ c nhiên. “Anh khô ng nghĩ mình bị ngượ c đã i
à ?”
Khô ng khí dườ ng như bị hú t ra khỏ i quá n cà phê, tiếng ồ n tă ng lên, mà u sắ c tắ t ngấ m. “Tô i
khô ng nghĩ mình là nạ n nhâ n,” tô i nó i. “Tô i biết mình đang vướ ng và o điều gì. Tô i muố n
nó ."
“Bạ n đã mườ i lă m tuổ i.”
“Kể cả ở tuổ i mườ i lă m.”
Tô i tiếp tụ c, biện minh cho mình, nhữ ng lờ i nó i tuô n ra từ tô i, nhữ ng dò ng cũ . Anh ấ y và tô i
là hai con ngườ i đen tố i cù ng khao khá t nhữ ng thứ giố ng nhau; mố i quan hệ củ a chú ng tô i
thậ t tồ i tệ nhưng khô ng bao giờ lạ m dụ ng. Vẻ mặ t Taylor cà ng hoả ng hố t thì tô i cà ng đà o
sâ u hơn. Khi tô i nó i nhữ ng gì tô i và anh ấ y đã có là thứ tạ o nên nhữ ng câ u chuyện tình yêu
tuyệt vờ i, cô ấ y đưa tay lên miệng như thể sắ p phá t ố m.
“Và nếu tô i hoà n toà n thà nh thậ t mà nó i,” tô i nó i, “tô i nghĩ việc anh và nhà bá o nà y đang là m
khá là tồ i tệ.”
Mặ t cô nhă n lạ i vẻ khô ng thể tin đượ c. "Bạ n nghiêm tú c chứ ?"
“Có vẻ như khô ng trung thự c. Có nhữ ng điều bạ n nó i về anh ấ y khô ng phù hợ p vớ i nhữ ng gì
tô i biết là đú ng.”
"Bạ n nghĩ tô i đang nó i dố i?"
“Tô i nghĩ bạ n đang biến anh ấ y thà nh mộ t thứ gì đó cò n tệ hơn trướ c đâ y.”
“Sao cậ u có thể nó i thế khi cậ u biết anh ta đã là m gì vớ i tô i?”
“Nhưng tô i khô ng biết anh ta đã là m gì vớ i anh,” tô i nó i. “Anh sẽ khô ng nó i cho em biết.”
Đô i mắ t cô ấ y chớ p chớ p nhắ m lạ i. Cô ấ n lò ng bà n tay xuố ng bà n như thể đang bình tĩnh lạ i.
Cô ấ y nó i chậ m rã i, “Anh biết anh ta là mộ t kẻ ấ u dâ m.”
“Khô ng,” tô i nó i, “anh ấ y khô ng phả i vậ y.”
“Anh mườ i lă m tuổ i,” cô nó i. “Tô i mười bốn tuổi .”
“Đó khô ng phả i là ấ u dâ m,” tô i nó i. Cô ấ y nhìn tô i chằ m chằ m. Tô i hắ ng giọ ng và nó i mộ t
cá ch cẩ n thậ n, “Thuậ t ngữ chính xá c hơn là ephebophile.”
Và cù ng vớ i đó , sợ i dâ y nố i giữ a cô ấ y và tô i bị lỏ ng. Cô ấ y giơ tay lên như muố n nó i, tôi xong
rồi. Cô ấ y nó i rằ ng cô ấ y cầ n phả i quay lạ i là m việc, khô ng nhìn tô i khi cô ấ y thu dọ n cố c cà
phê rỗ ng và chiếc điện thoạ i củ a mình.
Tô i theo cô ấ y ra khỏ i cử a hà ng, vấ p ngã mộ t chú t ở ngưỡ ng cử a. Tô i chợ t có cả m giá c muố n
vươn tay ra, nắ m lấ y bím tó c củ a cô ấ y và khô ng buô ng ra. Bên ngoà i, vỉa hè vắ ng tanh,
ngoạ i trừ mộ t ngườ i đà n ô ng đú t tay và o tú i á o khoá c và nhìn chằ m chằ m xuố ng đấ t, huýt
sá o mộ t nố t nhạ c đều đều khi bướ c về phía chú ng tô i. Taylor nhìn ngườ i đà n ô ng đó , mặ t cô
ấ y giậ n dữ đến mứ c tô i nghĩ cô ấ y sẽ quá t anh ta để im lặ ng, nhưng khi anh ta đi ngang qua,
cô ấ y quay lạ i, thọ c ngó n tay và o tô i.
Cô nó i: “Tô i đã từ ng nghĩ về bạ n suố t thờ i gian anh ấ y bạ o hà nh tô i. “Anh tưở ng em là ngườ i
duy nhấ t có thể hiểu đượ c nhữ ng gì anh đang trả i qua. Tô i đã nghĩ . . .” Cô hít mộ t hơi, thả
tay xuố ng. “Ai quan tâ m tô i nghĩ gì chứ . Tô i đã sai, rõ rà ng là sai.” Cô ấ y bắ t đầ u bướ c đi,
dừ ng lạ i và nó i thêm, “Tô i đã nhậ n đượ c nhữ ng lờ i đe dọ a giết chết sau khi tô i tiến tớ i. Bạ n
có biết rằ ng? Mọ i ngườ i đã đă ng địa chỉ củ a tô i lên mạ ng và nó i rằ ng họ sẽ hã m hiếp và giết
tô i.”
“Ừ ,” tô i nó i, “tô i biết điều đó .”
“Thậ t ích kỷ khi chứ ng kiến nhữ ng ngườ i cò n lạ i trong chú ng ta khô ng đượ c tin tưở ng và
khô ng là m gì để giú p đỡ . Nếu bạ n tiến tớ i, khô ng ai có thể bỏ qua bạ n. Họ sẽ phả i tin anh và
sau đó họ cũ ng sẽ tin chú ng ta.”
“Nhưng tô i khô ng hiểu điều đó sẽ mang lạ i cho bạ n điều gì. Anh ta đã chết. Anh ấ y sẽ khô ng
xin lỗ i đâ u. Anh ấ y sẽ khô ng bao giờ thừ a nhậ n mình đã là m bấ t cứ điều gì sai trá i.”
“Khô ng phả i về anh ấ y,” cô nó i. “Nếu bạ n ra trình diện, Browick sẽ phả i thừ a nhậ n rằ ng
chuyện đó đã xả y ra. Họ sẽ phả i chịu trá ch nhiệm. Nó có thể thay đổ i cá ch điều hà nh ngô i
trườ ng đó .”
Cô ấ y nhìn tô i đầ y mong đợ i. Tô i nhấ c vai lên và cô ấ y thở dà i chá n nả n.
“Tô i cả m thấ y tiếc cho bạ n,” cô nó i.
Khi cô ấ y bắ t đầ u bướ c đi, tô i đưa tay ra. Nhữ ng ngó n tay củ a tô i vuố t ve lưng cô ấ y. “Kể cho
tô i biết anh ta đã là m gì vớ i anh,” tô i nó i. “Đừ ng nó i là anh ta lạ m dụ ng bạ n. Kể cho tô i
chuyện gì đã xả y ra."
Cô quay lạ i, đô i mắ t hoang dạ i.
“Anh ấ y có hô n cậ u khô ng? Anh ấ y có đưa cậ u và o vă n phò ng khô ng?”
"Vă n phò ng?" cô ấ y lặ p lạ i, và tô i nhắ m mắ t lạ i, nhẹ nhõ m trướ c sự bố i rố i củ a cô ấ y. “Tạ i
sao nó lạ i quan trọ ng vớ i anh đến vậ y?” Cô ấ y hỏ i.
Tôi mở miệng, từ ngữ đã sẵn sàng bật ra - bởi vì - bởi vì chuyện xảy ra với em không thể tệ
đến thế, bởi vì thật nực cười khi em đòi hỏi nhiều như vậy trong khi tôi lại là người phải gánh
chịu gánh nặng từ anh ấy. Tôi là người được đánh dấu suốt đời.
“Anh ta sờ soạ ng tô i, đượ c chứ ?” cô ấ y nó i. “Trong lớ p họ c, phía sau bà n củ a anh ấ y.”
Tô i thở ra và trở nên khậ p khiễng, lắ c lư khi đứ ng. Giố ng như Strane dướ i gố c câ y vâ n sam
trong buổ i khiêu vũ Halloween. Bạn biết tôi muốn làm gì với bạn không? Lú c đó , anh ấ y chỉ
chạ m và o tô i - mò mẫ m phía sau bà n là m việc.
“Nhưng anh ta đã xâ m phạ m tô i theo nhữ ng cá ch khá c,” cô nó i. “Khô ng nhấ t thiết phả i là thể
chấ t mớ i bị lạ m dụ ng.”
“Cò n nhữ ng cô gá i khá c thì sao?” Tô i hỏ i.
“Anh ấ y cũ ng sờ soạ ng họ .”
“Đó là tấ t cả nhữ ng gì anh ấ y là m à ?”
Cô ấ y chế giễu, "Ừ , tô i đoá n vậ y thô i."
Thế là anh chạ m và o chú ng. Đó là điều anh ấ y đã thú nhậ n vớ i tô i từ lâ u, bắ t đầ u từ đêm đó
ở nhà anh ấ y, khi anh ấ y ô m mặ t tô i trong tay và nó i, tôi đã chạm vào cô ấy. Thế thôi . Lú c đó
tô i cả m thấ y nhẹ nhõ m. Bâ y giờ tô i chờ đợ i sự nhẹ nhõ m tìm lạ i mình nhưng chẳ ng có gì cả ,
thậ m chí khô ng có sự phẫ n nộ hay số c. Bở i vì nghe cô ấ y nó i, cũ ng khô ng có gì thay đổ i. Tô i
biết rồ i.
“Tô i biết mọ i chuyện vớ i anh khá c biệt thế nà o,” cô nó i. “Nhưng mọ i chuyện cũ ng bắ t đầ u
như vậ y phả i khô ng? Gọ i bạ n lên bà n là m việc củ a anh ấ y. Bạ n đã viết về nó trên blog củ a
bạ n. Tô i nhớ lầ n đầ u tiên tô i tìm thấ y nó . Đọ c nó giố ng như đọ c chính mình vậ y.”
“Lú c đó cậ u đã đọ c nó à ?”
Cô ấ y gậ t đầ u. “Tô i tìm thấ y nó đượ c đá nh dấ u trên má y tính củ a anh ấ y. Đô i khi tô i thườ ng
để lạ i cho bạ n nhữ ng bình luậ n ẩ n danh. Tô i quá sợ hã i khi sử dụ ng tên củ a mình.”
Tô i nó i rằ ng tô i khô ng biết gì cả - về nhữ ng bình luậ n, cá ch đọ c củ a cô ấ y.
“Chà , bạ n đã biết gì rồ i?” Cô ấ y hỏ i. “Anh thự c sự khô ng biết về tô i sao?” Cô ấ y đã đặ t câ u hỏ i
và tô i cũ ng đã trả lờ i, nhưng giờ nó có ý nghĩa khá c. Cô ấ y hỏ i tô i có biết anh ấ y đã là m gì
vớ i cô ấ y khô ng.
Tô i nó i sự thậ t. “Tô i biết,” tô i nó i. “Tô i đã biết về bạ n.” Anh ấ y nó i vớ i tô i nhưng khô ng gọ i
cô ấ y là gì và tô i cũ ng khô ng tranh cã i. Tô i đã tha thứ cho anh ấ y, và tô i đề nghị tha thứ cho
mộ t điều cò n tồ i tệ hơn nhiều, điều mà anh ấ y thậ m chí cò n chưa là m. Mộ t bà n tay đặ t lên
châ n có là gì so vớ i nhữ ng gì anh ta đã là m vớ i tô i? Tô i khô ng nghĩ điều đó quan trọ ng, và
ngay cả bâ y giờ , khi cô ấ y đứ ng trướ c mặ t tô i, thậ t khó để hiểu đượ c thiệt hạ i mà nó có thể
gâ y ra. Những gì anh ấy đã làm với bạn có thực sự tệ đến thế không? Tất cả những điều này
có đáng không?
“Nó có vẻ nhỏ đố i vớ i bạ n,” cô nó i. “Nhưng nó cũ ng đủ là m tô i suy sụ p.”
Cô ấ y để tô i đứ ng giữ a vỉa hè, bím tó c tung bay trên lưng khi cô ấ y sả i bướ c đi. Tô i đi bộ về
nhà qua quả ng trườ ng, câ y thô ng Giá ng sinh khổ ng lồ đượ c thắ p đèn, nhữ ng đứ a trẻ trung
họ c đang trong giờ ă n trưa lả ng vả ng xung quanh, nhữ ng cậ u bé độ i mũ trù m đầ u và nhữ ng
nhó m cô gá i tuổ i teen mặ c á o khoá c jean và già y thể thao sờ n rá ch. Lớ p sơn mó ng tay sứ t
mẻ, má i tó c đuô i ngự a và tiếng cườ i củ a họ và —tô i nhắ m chặ t mắ t đến mứ c nhìn thấ y
nhữ ng tia lử a và nhữ ng ngô i sao. Anh ấ y vẫ n ở bên trong tô i, cố gắ ng để tô i nhìn thấ y họ
giố ng như cá ch anh ấ y đã là m, mộ t loạ t cá c cô gá i vô danh đang ngồ i ở bà n hộ i thả o. Anh ấ y
cầ n tô i nhớ rằ ng họ chẳ ng là gì cả . Anh gầ n như khô ng thể phâ n biệt đượ c giữ a họ . Họ chưa
bao giờ quan trọ ng vớ i anh ấ y. Họ chẳ ng là gì so vớ i tô i.
Anh yêu em, anh nói. Vanessa đen tối của tôi.

Ở vă n phò ng củ a Ruby, tô i hỏ i, “Bạ n có nghĩ tô i ích kỷ khô ng?”


Đã muộ n rồ i, khô ng phả i ngà y hay giờ họ c bình thườ ng củ a chú ng tô i. Tô i đã nhắ n tin cho
cô ấ y, tôi đang gặp trường hợp khẩn cấp, điều mà cô ấ y luô n nó i vớ i tô i rằ ng tô i có thể là m nhưng tô i
chưa bao giờ tưở ng tượ ng rằ ng mình sẽ cầ n nó .
Ruby nó i: “Tô i nghĩ có nhiều cá ch để tiến tớ i mà khô ng cầ n phả i cở i trầ n. “Nhữ ng cá ch tố t
hơn.”
Từ chiếc ghế bà nh, cô ấ y nhìn tô i và chờ đợ i, sự kiên nhẫ n vô tậ n củ a cô ấ y. Ngoà i cử a sổ ,
bầ u trờ i trong xanh, từ xanh đến xanh coban cho đến nử a đêm. Tô i ngử a đầ u ra sau để tó c
xõ a ra khỏ i mặ t và nó i vớ i trầ n nhà , "Bạ n chưa trả lờ i câ u hỏ i."
“Khô ng, tô i khô ng nghĩ bạ n ích kỷ.”
Tô i duỗ i thẳ ng đầ u. "Bạ n nên. Tô i đã biết từ lâ u anh ta đã là m gì vớ i cô gá i đó . Mườ i mộ t
nă m trướ c, anh ấ y nó i vớ i tô i rằ ng anh ấ y đã chạ m và o cô ấ y. Anh ấ y khô ng nó i dố i. Anh ấ y
khô ng giấ u tô i điều đó . Tô i chỉ khô ng quan tâ m thô i.”
Biểu hiện củ a cô ấ y khô ng thay đổ i; chỉ có hà ng mi rung rung củ a cô ấ y cho thấ y tô i đã tá c
độ ng đến cô ấ y.
“Tô i cũ ng biết về nhữ ng cô gá i khá c,” tô i nó i. “Tô i biết anh ấ y đang chạ m và o chú ng. Trong
nhiều nă m, anh ấ y thườ ng gọ i cho tô i và o đêm khuya và chú ng tô i—chú ng tô i nó i về nhữ ng
điều chú ng tô i đã là m khi tô i cò n trẻ. Chuyện tình dụ c. Nhưng anh ấ y cũ ng nó i về nhữ ng cô
gá i khá c, nhữ ng cô gá i cù ng lớ p vớ i anh ấ y. Anh ấ y mô tả việc gọ i họ lên bà n là m việc củ a
mình. Anh ấ y đang nó i cho tô i biết anh ấ y đang là m gì. Và tô i khô ng quan tâ m.”
Vẻ mặ t Ruby vẫ n bình thả n.
“Tô i có thể khiến anh ấ y dừ ng lạ i,” tô i nó i. “Tô i biết anh ấ y khô ng thể kiểm soá t đượ c bả n
thâ n. Nếu tô i để anh ấ y mộ t mình, có lẽ anh ấ y đã có thể dừ ng lạ i. Tô i đã buộ c anh ấ y phả i
hồ i tưở ng lạ i nó khi anh ấ y khô ng muố n ”.
“Nhữ ng gì anh ấ y là m vớ i bạ n hay vớ i bấ t kỳ ai khá c khô ng phả i lỗ i củ a bạ n.”
“Nhưng tô i biết anh ấ y yếu đuố i. Nhớ ? Chính bạ n đã nó i điều đó . Và bạ n nó i đú ng, tô i đã
biết. Anh ấ y nó i vớ i tô i rằ ng anh ấ y khô ng thể ở bên tô i vì tô i đã mang bó ng tố i và o trong
anh ấ y, nhưng tô i sẽ khô ng để anh ấ y yên.”
“Vanessa, hã y lắ ng nghe chính mình.”
“Tô i có thể đã ngă n anh ta lạ i.”
“Đượ c rồ i,” cô ấ y nó i, “ngay cả khi bạ n có thể ngă n anh ấ y lạ i, đó khô ng phả i là trá ch nhiệm
củ a bạ n và điều đó sẽ khô ng thay đổ i đượ c điều gì đố i vớ i bạ n. Bở i vì ngă n cả n anh ta cũ ng
khô ng thay đổ i đượ c sự thậ t rằ ng cậ u đã bị ngượ c đã i.”
“Tô i khô ng hề bị lạ m dụ ng.”
“Vanessa—”
“Khô ng, nghe tô i nà y. Đừ ng là m như tô i khô ng biết mình đang nó i gì. Anh ấ y chưa bao giờ
ép buộ c tô i, đượ c chứ ? Anh ấ y đả m bả o rằ ng tô i sẽ đồ ng ý vớ i mọ i thứ , đặ c biệt là khi tô i
cò n trẻ. Anh ấ y đã cẩ n thậ n. Anh ấ y rấ t tố t. Anh ấ y yêu tô i.” Tô i nó i đi nó i lạ i điều đó , mộ t
điệp khú c nhanh chó ng trở nên vô nghĩa. Anh yêu tôi, anh yêu tôi.
Tô i ô m đầ u trong tay và Ruby bả o tô i thở . Tô i nghe thấ y giọ ng củ a Strane thay vì củ a cô ấ y,
bả o tô i hít thở sâ u để anh ấ y có thể tiến sâ u hơn và o bên trong. Điều đó thật tuyệt, anh ấ y
nó i. Điều đó thật tuyệt vời.
“Tô i quá mệt mỏ i vì chuyện nà y rồ i,” tô i thì thầ m.
Ruby đang cú i xuố ng sà n trướ c mặ t tô i, đặ t tay lên vai tô i, lầ n đầ u tiên cô ấ y chạ m và o tô i.
"Bạ n mệt mỏ i vì điều gì?" Cô ấ y hỏ i.
“Nghe thấ y anh ấ y, nhìn thấ y anh ấ y, mọ i việc tô i là m đều gắ n liền vớ i anh ấ y.”
Chú ng tô i im lặ ng. Hơi thở củ a tô i ổ n định và cô ấ y đứ ng dậ y, thả tay ra khỏ i tô i.
Nhẹ nhà ng, cô ấ y nó i, “Nếu anh nghĩ lạ i sự việc đầ u tiên—”
“Khô ng, tô i khô ng thể.” Tô i tự a đầ u và o lưng ghế, ấ n mình và o đệm. “Tô i khô ng thể quay lạ i
đó đượ c.”
“Anh khô ng cầ n phả i quay lạ i,” cô nó i. “Anh có thể ở trong phò ng. Hã y nghĩ về mộ t khoả nh
khắ c, khoả nh khắ c đầ u tiên giữ a hai bạ n có thể đượ c coi là thâ n mậ t. Khi nhìn lạ i ký ứ c đầ u
tiên đó , ai là ngườ i khở i xướ ng, bạ n hay anh ấ y?”
Cô ấ y chờ đợ i nhưng tô i khô ng thể nó i đượ c. Anh ta. Thầ y gọ i tô i lên bà n và chạ m và o tô i
trong khi cả lớ p là m bà i tậ p về nhà . Tô i ngồ i cạ nh anh, nhìn ra cử a sổ và để anh là m nhữ ng
gì anh muố n. Và tô i khô ng hiểu nó , khô ng hỏ i nó .
Tô i thở ra, gụ c đầ u xuố ng. “Tô i khô ng thể.”
“Khô ng sao đâ u,” cô nó i. "Chậ m lạ i đi."
“Tô i chỉ cả m thấ y. . .” Tô i ấ n gó t bà n tay và o đù i. “Tô i khô ng thể đá nh mấ t thứ mà tô i đã nắ m
giữ bấ y lâ u nay. Bạ n biết?" Mặ t tô i nhă n lạ i vì đau khi đẩ y nó ra. “Tô i thự c sự cầ n nó là mộ t
câ u chuyện tình yêu. Bạ n biết? Tô i thự c sự , thự c sự cầ n nó như vậ y.”
“Tô i biết,” cô nó i.
“Bở i vì nếu đó khô ng phả i là mộ t câ u chuyện tình yêu thì nó là gì?”
Tô i nhìn và o đô i mắ t thủ y tinh củ a cô ấ y, khuô n mặ t đầ y sự đồ ng cả m rộ ng mở củ a cô ấ y.
“Đó là cuộ c số ng củ a tô i,” tô i nó i. “Đâ y là cả cuộ c đờ i tô i.”
Cô ấ y đứ ng cạ nh tô i khi tô i nó i Tô i buồ n, tô i buồ n quá , nhữ ng lờ i nó i nhỏ nhẹ, đơn giả n, chỉ
có ý nghĩa khi tô i ô m ngự c như mộ t đứ a trẻ và chỉ và o nơi đau.
2007
Học kỳ mù a xuâ n tô i lạ i bắ t đầ u uố ng rượ u, mộ t đố ng chai rỗ ng trên tủ đầ u giườ ng. Nếu
tô i khô ng đến lớ p, tô i sẽ nằ m trên giườ ng vớ i chiếc má y tính xá ch tay củ a mình, chiếc quạ t
quay vù n vụ t và mà n hình sá ng rự c đến tậ n đêm khuya. Tô i lướ t qua nhữ ng bứ c ả nh củ a
Britney Spears trong lú c suy sụ p, cạ o trọ c đầ u, tấ n cô ng cá c tay să n ả nh bằ ng mộ t chiếc ô và
đô i mắ t củ a mộ t con vậ t bị nhố t trong lồ ng. Cá c blog tin đồ n đă ng đi đă ng lạ i nhữ ng bứ c ả nh
giố ng nhau vớ i dò ng tiêu đề như “Cự u cô ng chú a nhạ c Pop tuổ i teen đi và o ngõ cụ t!,” theo
sau là nhữ ng trang bình luậ n vui vẻ: Đú ng là một vụ tai nạn tàu hỏa! . . . Thật buồn khi họ luôn kết thúc như
thế này. . . Tôi cá là cô ấy sẽ chết vào cuối tháng.
Và o ban đêm, tô i để điện thoạ i trên bậ u cử a sổ cạ nh giườ ng và và o buổ i sá ng, việc đầ u tiên
tô i là m là kiểm tra xem Strane đã gọ i bao nhiêu lầ n. Khi tô i ra ngoà i quá n bar vớ i Bridget và
cả m thấ y điện thoạ i củ a mình rung, tô i lô i nó ra khỏ i tú i và giơ nó lên để cô ấ y có thể nhìn
thấ y tên anh ấ y đang nhấ p nhá y. “Tô i cả m thấ y rấ t tệ,” tô i nó i, “nhưng tô i khô ng thể nó i
chuyện vớ i anh ấ y.” Tô i đã kể cho cô ấ y nghe về cuộ c điều tra, gọ i đó là “cuộ c să n phù thủ y”
như Strane đã là m, nó i rõ rằ ng anh ấ y thự c sự khô ng là m điều gì xấ u, nhưng tô i vẫ n tứ c
giậ n. Tô i khô ng có quyền nổ i điên sao? “Tấ t nhiên rồ i,” Bridget nó i.
Tô i bắ t đầ u kiểm tra trang cá nhâ n Facebook củ a Taylor Birch mỗ i ngà y, nhấ p và o xem
nhữ ng bứ c ả nh cô ng khai củ a cô ấ y, vừ a chá n ghét vừ a hà i lò ng khi thấ y cô ấ y xuấ t hiện
bình thườ ng như thế nà o vớ i chiếc niềng ră ng và má i tó c và ng ó ng và ng ó ng. Chỉ có mộ t bứ c
ả nh khiến tô i phả i dừ ng lạ i: cô ấ y cườ i toe toét trong bộ đồ ng phụ c khú c cô n cầ u trên sâ n,
vá y dà i đến nử a đù i rá m nắ ng, MÁ I TÓ C NÂ U có dò ng chữ mà u hạ t dẻ trên bộ ngự c phẳ ng củ a
cô ấ y. Nhưng sau đó tô i nhớ Strane đã mô tả cơ thể mườ i lă m tuổ i củ a tô i, anh ấ y gọ i nó là
khá phá t triển, giố ng phụ nữ hơn là khô ng. Tô i nghĩ đến cô Thompson, thâ n hình phụ nữ
củ a cô . Tô i khô ng nên quá há o hứ c biến anh ta thà nh mộ t con quá i vậ t.
Tô i khô ng cầ n tín chỉ, nhưng dù sao tô i cũ ng tham gia buổ i hộ i thả o về gothic củ a Henry.
Trong lớ p, anh ấ y quay sang tô i khi cá c họ c sinh khá c lê bướ c trong cá c cuộ c thả o luậ n. Sự
im lặ ng bao trù m că n phò ng và đô i mắ t anh lướ t qua nhữ ng ngườ i cò n lạ i, luô n hướ ng về
phía tô i. “Vanessa?” anh ấ y nhắ c nhở . "Suy nghĩ củ a bạ n?" Anh ấ y dự a và o tô i để luô n có
điều gì đó để nó i về nhữ ng câ u chuyện về nhữ ng ngườ i phụ nữ bị á m ả nh và nhữ ng ngườ i
đà n ô ng quá i dị.
Sau mỗ i buổ i họ c, tô i lạ i giả vờ theo anh ấ y và o vă n phò ng - anh ấ y có mộ t cuố n sá ch muố n
cho tô i mượ n, anh ấ y đề cử tô i cho mộ t giả i thưở ng củ a khoa, anh ấ y muố n nó i chuyện vớ i
tô i về mộ t cô ng việc trợ lý sẽ có và o nă m tớ i, đạ i loạ i như vậ y. để tô i là m khi là m hồ sơ đă ng
ký họ c cao họ c—nhưng khi chú ng tô i ở mộ t mình, nó sẽ chuyển sang nó i chuyện, cườ i đù a.
Cườ i! Tô i cườ i vớ i anh ấ y nhiều hơn bao giờ hết vớ i Strane, ngườ i mà tô i vẫ n phớ t lờ ,
nhữ ng cuộ c điện thoạ i củ a anh ấ y bắ t đầ u đến hà ng đêm, nhữ ng thư thoạ i yêu cầ u tô i là m
ơn, hã y gọ i cho anh ấ y, nhưng tô i khô ng muố n nghe thấ y anh ấ y đang quanh quẩ n thế nà o
mộ t sợ i chỉ. Tô i muố n Henry ngồ i trong vă n phò ng củ a anh ấ y và chỉ và o tấ m bưu thiếp gắ n
trên tườ ng, thứ duy nhấ t anh ấ y treo lên, hỏ i câ u chuyện đằ ng sau nó và bả o anh ấ y nó i vớ i
tô i rằ ng nó đến từ Đứ c, rằ ng anh ấ y đã đến dự mộ t hộ i nghị ở đó và bị mấ t hà nh lý và phả i
đi lang thang trong chiếc quầ n thể thao. Tô i muố n nghe anh ấ y gọ i tô i là ngườ i vui tính,
quyến rũ , thô ng minh, là họ c sinh giỏ i nhấ t mà anh ấ y từ ng có ; để anh ấ y mô tả nhữ ng gì
anh ấ y nhìn thấ y cho tô i. “Khi bạ n họ c cao họ c,” anh ấ y nó i, “bạ n sẽ là mộ t trong nhữ ng trợ
giả ng sà nh điệu, kiểu ngườ i là m việc giờ hà nh chính trong mộ t quá n cà phê.” Chuyện nhỏ
thô i nhưng cũ ng đủ khiến tô i nghẹt thở . Tô i có thể thấ y mình đang đứ ng đầ u lớ p họ c củ a
mình, bả o họ c sinh củ a mình phả i đọ c và viết gì. Có lẽ đó chính là điều mà mọ i chuyện vẫ n
luô n hướ ng tớ i - khô ng muố n nhữ ng ngườ i đà n ô ng nà y mà muố n trở thà nh họ .
Trong blog củ a mình, tô i ghi lạ i tấ t cả nhữ ng gì anh ấ y nó i vớ i tô i, từ ng á nh mắ t, từ ng nụ
cườ i. Cố định và o câ u hỏ i nó có ý nghĩa gì, tô i kiểm kê tấ t cả như thể điều nà y sẽ cho tô i câ u
trả lờ i. Chú ng tô i ă n trưa cù ng nhau trong hộ i sinh viên, anh ấ y trả lờ i email củ a tô i và o lú c
mộ t giờ sá ng, nó i đù a vớ i tô i và ký tên anh ấ y là “Henry”, trong khi email gử i cho cả lớ p là
“H. Cà y.” Trên blog củ a tô i, tô i gõ nó có thể không có ý nghĩa gì nhưng nó phải có ý nghĩa gì đó lặ p đi lặ p lạ i
cho đến khi cá c dò ng lấ p đầ y toà n bộ mà n hình. Anh ấ y kể vớ i tô i về việc anh ấ y đã họ c
thuộ c lò ng “Jabberwocky” để giả i trí khi anh ấ y mườ i tuổ i, và tô i coi anh ấ y như mộ t cậ u bé
theo cá ch mà tô i chưa bao giờ có thể nhìn thấ y vớ i Strane. Nhưng anh ấ y là vậ y đấ y, ít nhấ t
thì cũ ng trẻ con, nếu khô ng muố n nó i là mộ t chà ng trai thẳ ng thắ n, cườ i toe toét khi tô i trêu
chọ c anh ấ y, khuô n mặ t đỏ bừ ng. Anh ấ y đề cậ p đến cá c tậ p phim của Simpsons trong email
củ a mình, đề cậ p đến mộ t số bà i há t phổ biến thờ i cò n đi họ c. “Anh khô ng biết Belle và
Sebastian à ?” anh hỏ i, ngạ c nhiên. Anh ấ y là m cho tô i mộ t đĩa CD và khi tô i tìm kiếm lờ i bà i
há t để tìm manh mố i, phiên bả n củ a tô i số ng trong tâ m trí anh ấ y lộ diện.
Nhưng anh ấ y khô ng chạ m và o tô i. Khô ng có gì gầ n bằ ng mộ t cá i chạ m, thậ m chí khô ng có
cá i bắ t tay. Đó chỉ là cá i nhìn vô tậ n—trong vă n phò ng củ a anh ấ y, trong giờ họ c. Ngay khi
tô i mở miệng nó i, khuô n mặ t anh ấ y trở nên dịu dà ng và anh ấ y khen ngợ i mọ i điều tô i nó i
đến mứ c cá c họ c sinh khá c nhìn nhau khó chịu, như thể cô ấy lại đi nữa . Tấ t cả đều có cả m
giá c quen thuộ c, mộ t quỹ đạ o mà tô i nhớ rấ t rõ , đến nỗ i tô i phả i siết chặ t nắ m tay để khô ng
lao và o anh khi chú ng tô i ở mộ t mình. Tô i tự nhủ tấ t cả chỉ là trong đầ u và đâ y là cá ch mà
nhữ ng giá o viên bình thườ ng đố i xử vớ i nhữ ng họ c sinh giỏ i nhấ t củ a họ , mộ t chú t quan
tâ m đặ c biệt, khô ng có gì phả i mấ t trí cả . Chỉ là tô i sa đọ a, bị Strane là m cho đầ u ó c bị lệch
lạ c nên tô i hiểu sai sự thiên vị vô tộ i là ham muố n tình dụ c. Nhưng rồ i mộ t lầ n nữ a—là m
cho tô i mộ t đĩa CD? Gọ i tô i và o vă n phò ng củ a anh ấ y mỗ i ngà y? Cả m giá c đó khô ng bình
thườ ng, khô ng phả i trong cơ thể tô i, và cơ thể tô i biết ngay cả khi tâ m trí tô i bố i rố i. Đô i khi
tô i có cả m giá c như anh ấ y đang đợ i tô i tiến về phía anh ấ y, nhưng tô i khô ng có đủ can đả m
như hồ i mườ i lă m tuổ i, tô i sợ bị từ chố i, hơn nữ a, anh ấ y dà nh cho tô i chưa đủ , khô ng có cá i
vỗ nhẹ và o đầ u gố i hay chiếc lá nà o ô m lấ y tô i. tó c. Hà nh vi trơ trẽn nhấ t củ a tô i: mộ t ngà y
nọ , cở i trầ n dướ i chiếc á o yếm bằ ng lụ a, nhưng sau đó tô i cả m thấ y ghê tở m khi anh ấ y nhìn
chằ m chằ m - vậ y tô i muố n gì? Tô i khô ng biết, tô i khô ng biết.
Đêm khuya, say quá khô ng thể dừ ng lạ i, tô i mở laptop, gõ địa chỉ Browick và o trình duyệt,
mở ra hồ sơ nhâ n viên. Penelope Martinez lấ y bằ ng cử nhâ n củ a Đạ i họ c Texas nă m 2004,
tứ c là cô 24 tuổ i. Đó là độ tuổ i củ a cô Thompson khi cô và Strane là m bấ t cứ điều gì họ là m.
Tạ i sao lú c đó khô ng ai nghĩ rằ ng điều đó là sai, mộ t cô gá i hai mươi bố n tuổ i và mộ t ngườ i
đà n ô ng bố n mươi hai tuổ i? “Cô gá i” vì hồ i đó cô ấ y giố ng mộ t cô gá i hơn là mộ t phụ nữ , vớ i
nhữ ng chiếc dâ y buộ c tó c và á o nỉ có mũ trù m đầ u. Penelope trô ng cũ ng giố ng mộ t cô gá i -
má i tó c đen bó ng, chiếc mũ i nhọ n và đô i vai gầ y. Cô ấ y có gương mặ t tươi tắ n và trẻ trung,
đú ng kiểu củ a Strane. Tô i tưở ng tượ ng anh ấ y đang đi bên cạ nh cô ấ y trong khuô n viên
trườ ng, hai tay chắ p sau lưng, khiến cô ấ y mỉm cườ i. Tô i tự hỏ i cô ấ y sẽ là m gì nếu anh ấ y cố
chạ m và o cô ấ y. Nhữ ng gì cô ấ y đã là m trong lầ n đầ u tiên Henry chạ m và o cô ấ y. Tô i khô ng
biết họ quen nhau khi nà o, nhưng dù thế nà o đi chă ng nữ a thì anh ấ y cũ ng đã già hơn chụ c
tuổ i, đô i tay to vụ ng về và hơi thở nó ng hổ i xuyên qua bộ râ u.
Mộ t buổ i chiều, Henry và tô i đang nó i chuyện trong vă n phò ng thì điện thoạ i củ a anh ấ y đổ
chuô ng. Ngay khi anh ấ y trả lờ i, tô i biết đó là cô ấ y. Anh ấ y quay lưng lạ i vớ i tô i, đưa ra
nhữ ng câ u trả lờ i ngắ n gọ n cho nhữ ng câ u hỏ i củ a cô ấ y, giọ ng sắ c cạ nh khiến tô i cả m thấ y
như mình đang xâ m phạ m, nhưng khi tô i đứ ng dậ y rờ i đi, anh ấ y đưa tay và miệng ra, Đợ i
đã .
“Tô i phả i đi đâ y,” anh nó i, bự c tứ c, nó i và o điện thoạ i. “Tô i đi cù ng mộ t sinh viên.” Anh ấ y
cú p má y mà khô ng nó i lờ i tạ m biệt và cả m giá c đó giố ng như mộ t chiến thắ ng.
Anh ấ y khô ng bao giờ nó i rõ rằ ng cô ấ y là vợ anh ấ y chứ khô ng phả i là “bạ n”. Anh ấ y chưa
bao giờ nhắ c đến cô ấ y - tạ i sao lạ i như vậ y? Tạ i sao anh ấ y lạ i khô ng? Khô ng có bằ ng chứ ng
nà o về cô ấ y, khô ng nhẫ n cướ i, khô ng ả nh trong vă n phò ng củ a anh ấ y. Có thể cô ấ y á c ý vớ i
anh ấ y, có thể cô ấ y nhà m chá n, có thể anh ấ y khô ng vui. Có lẽ từ khi gặ p tô i, anh đã có
nhữ ng giâ y phú t suy nghĩ, lẽ ra tôi nên chờ đợi. Tô i buộ c mình phả i nghĩ về cô ấ y vì đó có vẻ
là điều đạ o đứ c nên là m, nhưng cô ấ y chỉ là mộ t nhâ n vậ t mờ nhạ t ở ngoạ i vi. Penélope. Tô i
tự hỏ i liệu Henry có gọ i cô ấ y như vậ y hay anh ấ y dù ng biệt danh. Tô i tra cứ u lạ i hồ sơ nhâ n
viên củ a cô ấ y trên trang web Browick, tưở ng tượ ng khả nă ng cô ấ y có thể đang nó i chuyện
vớ i Strane và o đú ng thờ i điểm tô i đang nó i chuyện vớ i Henry. Strane, ngườ i gọ i đi gọ i lạ i,
ngườ i nó i rằ ng anh ấ y cầ n tô i, rằ ng sự im lặ ng trên radio nà y thậ t tà n nhẫ n và khô ng cầ n
thiết. Có lẽ sự lơ là củ a tô i khiến anh ấ y cô đơn đến mứ c phả i tìm cá ch tá n tỉnh cô cố vấ n trẻ
đẹp. Tô i cá là cô ấ y rấ t dễ nó i chuyện, dễ dà ng hơn bao giờ hết. Tô i tưở ng tượ ng cô ấ y đang
ngồ i nghe nhữ ng lờ i phà n nà n củ a anh ấ y vớ i nụ cườ i kiên nhẫ n và kiên định. Ngườ i nghe
hoà n hả o. Anh ấ y sẽ thích điều đó . Đầ u ó c tô i cứ hoạ t độ ng đến mứ c tô i gầ n như quên mấ t
tấ t cả nhữ ng gì diễn ra trong đầ u mình: Strane khiến Penelope cườ i cò n tô i khiến Henry
cườ i; Henry ở nhà , thứ c khuya trong phò ng khá ch, viết email cho tô i trong khi Penelope
ngồ i trong phò ng ngủ viết thư cho Strane.
Tuy nhiên, nó luô n quay trở lạ i vớ i thự c tế khó khă n nà y: Henry hẳ n phả i biết tô i sẽ để anh
ấ y chạ m và o mình nhưng anh ấ y khô ng bao giờ thử . Tô i biết đó là chi tiết có ý nghĩa nhấ t.
Nó phủ nhậ n mọ i thứ khá c.

Ngày 13 tháng 2 năm 2007


Đã sá u tuầ n kể từ khi tô i nó i chuyện vớ i S., khi anh ấ y nó i vớ i tô i rằ ng mọ i ngườ i đang truy lù ng anh ấ y và mộ t trong
nhữ ng kẻ thù củ a anh ấ y có thể cố gắ ng liên lạ c vớ i tô i. Tô i đã thề lò ng trung thà nh củ a mình, và tô i sẽ trung thà nh vớ i lò ng
trung thà nh đó mã i mã i (cò n cá ch nà o khá c? phả n bộ i anh ấ y? khô ng thể tưở ng tượ ng đượ c), nhưng kể từ cá i đêm đó ở
nhà anh ấ y, tô i đã khô ng thể chịu nổ i anh ấ y. Tô i có mộ t hộ p thư thoạ i. Anh ấ y muố n đưa tô i đi ă n tố i, anh ấ y muố n biết tô i
thế nà o, anh ấ y muố n gặ p tô i, anh ấ y muố n tô i. Tô i nghe mỗ i bà i và i giâ y rồ i ném điện thoạ i qua phò ng. Đâ y là lầ n đầu tiên
tô i thự c sự có cả m giá c như anh ấ y đang đuổ i theo tô i. Khô ng phả i ngẫ u nhiên mà nó lạ i xuấ t hiện sau mộ t lờ i thú nhậ n về
hà nh vi xấ u củ a anh ta.
Tô i khô ng thể tự mình viết ra nhữ ng gì anh ấ y đã là m, mặ c dù việc lả ng trá nh khiến hà nh độ ng củ a anh ấ y có vẻ khủ ng
khiếp. Nó khô ng giố ng như việc anh ta giết ai cả . Anh ấ y thậ m chí cò n khô ng thự c sự là m tổ n thương ai, mặc dù “là m tổ n
thương” là mộ t điều chủ quan. Hã y nghĩ đến tấ t cả nhữ ng nỗ i đau thiếu suy nghĩ mà chú ng ta gâ y ra. Mộ t con muỗ i trên
cá nh tay củ a bạ n; bạ n thậ m chí khô ng ngầ n ngạ i đậ p chết nó .

Sau giờ họ c, Henry nó i anh ấ y cầ n hỏ i tô i mộ t điều. “Tô i đã nghĩ đến việc gử i email cho
bạ n,” anh ấ y nó i, “nhưng tô i nghĩ rằ ng tố t hơn là nên gử i trự c tiếp.”
Khi chú ng tô i đến vă n phò ng củ a anh ấ y, anh ấ y đó ng cử a lạ i. Tô i nhìn anh xoa mặ t, hít mộ t
hơi thậ t sâ u.
“Điều nà y khiến tô i khô ng thoả i má i,” anh nó i.
“Tô i có nên lo lắ ng khô ng?” Tô i hỏ i.
“Khô ng,” anh nó i nhanh. “Hoặ c là tô i khô ng biết. Chỉ là , tô i nghe đượ c tin đồ n về trườ ng
trung họ c cũ củ a bạ n, điều gì đó về việc mộ t giá o viên tiếng Anh đố i xử khô ng tố t vớ i mộ t
họ c sinh. Tô i đã nghe trự c tiếp câ u chuyện, khô ng biết sự thậ t nà o cả , nhưng tô i nghĩ. . . Tố t.
Tô i khô ng biết phả i nghĩ gì.”
Tô i nuố t khan. “Bạ n củ a bạ n có nó i vớ i bạ n về điều nà y khô ng? Ngườ i là m việc ở đó à ?”
Gậ t đầ u. “Cô ấ y đã là m vậ y, đú ng vậ y.”
Tô i chờ đợ i trong mộ t khoả ng im lặ ng dà i, đủ thờ i gian để anh ấ y nó i ra sự thậ t.
“Tô i đoá n là tô i cả m thấ y có chú t trá ch nhiệm,” anh nó i, “biết nhữ ng gì tô i biết.”
“Nhưng đó khô ng phả i việc củ a anh.” Anh ấ y giậ t mình nhìn tô i và tô i nó i thêm, “Ý tô i là điều
đó theo nghĩa tố t. Bạ n khô ng cầ n phả i lo lắ ng về nó . Nó khô ng phả i là vấ n đề củ a bạ n."
Tô i cố mỉm cườ i như thể cổ họ ng tô i khô ng bị siết chặ t thà nh nắ m đấ m, khiến tô i nghẹt thở .
Tô i tưở ng tượ ng Taylor Birch đang khó c trên ghế sofa, thú nhậ n vớ i Penelope ngườ i cố vấ n
đầ y thiện cả m— Ông Strane đã chạm vào tôi, tại sao ông ấy lại làm vậy, tại sao ông ấy không
làm lại lần nữa — nhưng đầ u ó c tô i đã đi quá xa, cuố i cù ng lạ i quay trở lạ i vă n phò ng củ a
Strane . Tả n nhiệt rít, kính bọ t biển.
“Nhìn nà y,” tô i nó i, “đó là mộ t trườ ng nộ i trú . Nhữ ng tin đồ n như thế xả y ra liên tụ c. Nếu
bạ n củ a bạ n chưa ở đó lâ u, cô ấ y có thể khô ng biết điều gì nên nghiêm tú c và điều gì nên bỏ
qua. Cô ấ y sẽ họ c đượ c.”
“Nhữ ng gì tô i nghe đượ c có vẻ khá nghiêm trọ ng,” Henry nó i.
“Nhưng anh nó i anh đã nghe nó trự c tiếp,” tô i nó i. “Tô i biết chuyện gì thự c sự đã xả y ra,
đượ c chứ ? Anh ấ y nó i vớ i tô i. Anh ấ y nó i anh ấ y đã chạ m và o châ n cô ấ y và thế thô i.”
“Ồ ,” Henry nó i, ngạ c nhiên. “Tô i khô ng nghĩ—ý tô i là , tô i khô ng nhậ n ra—cô vẫ n cò n liên lạ c
vớ i anh ấ y à ?”
Miệng tô i khô khố c khi nhậ n ra bướ c đi sai lầ m củ a mình. Mộ t nạ n nhâ n tố t sẽ khô ng nó i
chuyện vớ i kẻ hiếp dâ m mình. Strane và tô i vẫ n cò n liên lạ c đặ t ra câ u hỏ i về tấ t cả nhữ ng gì
tô i đã để Henry tin tưở ng. “Phứ c tạ p lắ m,” tô i nó i.
“Chắ c chắ n rồ i,” anh nó i. "Tấ t nhiên rồ i."
“Bở i vì nhữ ng gì anh ta là m vớ i tô i khô ng phả i là hiếp dâ m.”
“Bạ n khô ng cầ n phả i giả i thích,” anh nó i.
Chú ng tô i ngồ i im lặ ng, mắ t tô i nhìn xuố ng sà n, anh ấ y nhìn tô i chằ m chằ m.
“Anh thự c sự khô ng cầ n phả i lo lắ ng,” tô i nó i. “Nhữ ng gì đã xả y ra vớ i cô gá i đó khô ng giố ng
nhữ ng gì đã xả y ra vớ i tô i.”
Anh ấ y nó i đượ c thô i, rằ ng anh ấ y tin tô i và chú ng tô i bỏ qua.

đầu tiên củ a thá ng Ba, mộ t phong bì manila đượ c gử i đến, gử i cho tô i bằ ng bà n tay khố i
vuô ng củ a Strane. Bên trong, tô i tìm thấ y mộ t lá thư dà i ba trang và mộ t gó i tà i liệu đượ c
dậ p ghim: bả n sao lờ i khai mà tô i và anh ấ y đã ký và o ngà y chú ng tô i bị phá t hiện, ngà y 3
thá ng 5 nă m 2001; nhữ ng ghi chú viết tay về cuộ c gặ p giữ a ô ng và bà Giles vớ i bố mẹ tô i;
mộ t bà i thơ về nà ng tiên cá và hò n đả o củ a nhữ ng thủ y thủ mắ c cạ n mà tô i mơ hồ nhớ đã
viết; mộ t bả n sao đơn rú t tiền có chữ ký củ a tô i ở phía dướ i; mộ t lá thư về tô i, Strane, và tin
đồ n về mố i tình đang diễn ra củ a chú ng tô i, gử i cho bà Giles, đượ c viết bằ ng mộ t bà n tay mà
tô i khô ng nhậ n ra cho đến khi nhìn thấ y cá i tên ở phía dướ i - Patrick Murphy, bố củ a Jenny,
bứ c thư quyết định toà n bộ sự việc đang chuyển độ ng.
Tô i đặ t tấ t cả tà i liệu trên giườ ng, hết tờ nà y đến tờ khá c. Trong bứ c thư gử i cho tô i, Strane
viết,
Vanessa,
Ở đây tôi không ổn lắm. Tôi không chắc bạn nên im lặng như thế nào nếu bạn đang cố gắng truyền đạt điều gì đó bằng cách
không giao tiếp, nếu bạn tức giận, nếu bạn muốn trừng phạt tôi. Bạn nên biết tôi đang trừng phạt bản thân mình rất nhiều
rồi.
Sự lộn xộn quấy rối đang diễn ra. Tôi hy vọng nó sẽ sớm được giải quyết, nhưng nó có thể trở nên tồi tệ hơn trước khi nó trở
nên tốt hơn. Vẫn có khả năng ai đó có thể liên hệ với bạn với mục đích lợi dụng bạn để chống lại tôi. Tôi hy vọng tôi vẫn có
thể tin tưởng vào bạn.
Có lẽ tôi thật ngu ngốc khi viết điều này bằng văn bản. Sức mạnh bạn nắm giữ cuộc sống của tôi là vô cùng lớn. Tôi tự hỏi bạn
sẽ cảm thấy thế nào khi trải qua một ngày, giả dạng một nữ sinh đại học bình thường, trong khi biết rằng bạn có thể tiêu diệt
một người đàn ông chỉ bằng một cuộc điện thoại đúng lúc. Nhưng tôi vẫn tin tưởng bạn. Tôi sẽ không gửi một lá thư buộc tội
nếu tôi không làm vậy.
Hãy xem những tài liệu tôi gửi kèm ở đây, đống đổ nát của sáu năm trước. Lúc đó bạn thật dũng cảm, giống một chiến binh
hơn là một cô gái. Bạn là Joan of Arc của riêng tôi, không chịu nhượng bộ ngay cả khi ngọn lửa liếm vào chân bạn. Sự dũng
cảm đó có còn tồn tại trong bạn không? Hãy nhìn những tờ giấy này, bằng chứng cho thấy bạn yêu tôi đến nhường nào. Bạn
có nhận ra chính mình không?
Tôi chép lạ i bứ c thư và đă ng nó lên blog củ a mình mà khô ng có bấ t kỳ bố i cả nh hay lờ i giả i
thích nà o khá c ngoà i, ở cuố i bà i viết, đượ c viết hoa toà n bộ : BẠN CÓ THỂ TƯỞNG TƯỢNG CẢM GIÁC
NÀO KHI CÓ ĐIỀU NÀY ĐẾN HỘP THƯ CỦA BẠN? Mộ t câ u hỏ i đượ c đặ t ra cho khô ng ai, bấ t kỳ ai. Tô i
hiếm khi nhậ n đượ c phả n hồ i cho cá c bà i đă ng củ a mình, khô ng có độ c giả thườ ng xuyên,
nhưng sá ng hô m sau, tô i thứ c dậ y vớ i mộ t bình luậ n ẩ n danh, để lạ i lú c 2:21 SÁ NG : Hãy loại anh
ấy ra khỏi cuộc đời bạn, Vanessa. Bạn không xứng đáng với điều này.
Tô i xó a bà i, nhưng nhiều bình luậ n bắ t đầ u xuấ t hiện, luô n luô n và o lú c nử a đêm, chờ tô i
thứ c dậ y. Lờ i phê bình từ ng dò ng mộ t khi tô i đă ng bả n nhá p mộ t bà i thơ; Tuyệt đẹp rờ i đi để
đá p lạ i loạ t ả nh selfie. Tô i trả lờ i: Bạn là ai? nhưng khô ng bao giờ nhậ n đượ c phả n hồ i. Sau đó ,
cá c bình luậ n dừ ng lạ i.
***
Từ cử a phò ng ngủ củ a tô i, Bridget hỏ i, "Anh có đến khô ng?"
Đó là sự khở i đầ u củ a Spring Fling, mộ t tuầ n uố ng rượ u trong ngà y và nghỉ họ c. Chiều hô m
đó có mộ t bữ a tiệc trên bến tà u.
Tô i nhìn lên từ má y tính xá ch tay củ a tô i. “Nà y, nhìn nà y.” Xoay mà n hình, tô i cho cô ấ y xem
bứ c ả nh mớ i nhấ t củ a Taylor Birch: ả nh selfie cậ n cả nh, mô i trễ xuố ng, mắ t đượ c kẻ viền
đen. Khi Bridget khô ng phả n ứ ng, tô i nó i, “Đó là cô gá i đang buộ c tộ i anh ấ y.”
"Cò n nó thì sao?"
“Thậ t là nự c cườ i.” Tô i cươi. “Khuô n mặ t mà cô ấ y đang là m! Tô i muố n bình luậ n và bả o cô
ấ y hã y vui lên ”.
Bridget nhìn tô i hồ i lâ u, mô i mím lạ i. Cuố i cù ng, cô ấ y nó i, "Vanessa, cô ấ y là mộ t đứ a trẻ."
Tô i xoay chiếc laptop ra xa cô ấ y, cả m thấ y má mình nó ng bừ ng khi rờ i khỏ i trang giấ y.
“Bạ n thự c sự khô ng nên kiểm tra hồ sơ củ a cô ấ y quá nhiều,” cô nó i. “Nó sẽ chỉ khiến bạ n
khó chịu thô i.”
Tô i đó ng sậ p chiếc laptop lạ i.
“Và việc trêu chọ c cô ấ y có vẻ hơi á c ý.”
“Ừ , tô i hiểu rồ i,” tô i nó i. "Cả m ơn cá c đầ u và o."
Cô ấ y nhìn tô i ra khỏ i giườ ng và dậ m châ n quanh phò ng, lụ c lọ i đố ng quầ n á o trên sà n. “Vậ y,
cậ u có tớ i khô ng?” Cô ấ y hỏ i.
Nhiệt độ chỉ là 65 độ , nhưng thá ng Tư ở Maine thế nà y thì tuyệt vờ i như mù a hè. Có
trườ ng hợ p PBR xếp chồ ng lên nhau trên bến tà u, xú c xích nấ u trên vỉ nướ ng hibachi. Cá c
cô gá i tắ m nắ ng trong bộ bikini, cò n ba chà ng trai mặ c quầ n đù i trèo qua đá granit mà u
hồ ng và lộ i đến đầ u gố i trong là n nướ c lạ nh giá . Bridget tìm thấ y mộ t khay đự ng thạ ch Jell-
O và chú ng tô i uố ng mỗ i cá i ba miếng, ngậ m chú ng bằ ng ră ng. Có ngườ i hỏ i về kế hoạ ch họ c
sau đạ i họ c củ a tô i và tô i thích nhậ n đượ c câ u trả lờ i: “Tô i sẽ trở thà nh trợ lý cho Henry
Plough trong khi là m hồ sơ đă ng ký họ c cao họ c.” Khi nghe thấ y tên Henry, mộ t cô gá i quay
lạ i, chạ m và o vai tô i—Amy Doucette, từ buổ i hộ i thả o capstone.
“Bạ n đang nó i về Henry Plough phả i khô ng?” Cô ấ y hỏ i. Cô ấ y đã thấ t bạ i; mắ t cô ấ y sẽ
khô ng ngừ ng lướ t xung quanh. “Chú a ơi, anh ấ y thậ t nó ng bỏ ng. Rõ rà ng khô ng phả i về mặ t
thể chấ t, nhưng về mặ t trí tuệ. Tô i muố n đậ p ná t đầ u hắ n và cắ n mộ t miếng lớ n và o nã o
hắ n. Bạ n biết?" Cô ấ y cườ i, đá nh và o tay tô i. “Vanessa biết.”
"Điều đó nghĩa là gì?" Tô i hỏ i, nhưng cô ấ y đã quay đi, sự chú ý củ a cô ấ y bị thu hú t bở i mộ t
quả dưa hấ u khổ ng lồ đượ c bẻ ra giố ng như cá ch cô ấ y nó i muố n đậ p vỡ hộ p sọ củ a Henry.
“Có hai chai vodka ngâ m trong đó ,” ai đó nó i. Khô ng ai có dao hay đĩa, nên mọ i ngườ i chỉ lấ y
từ ng nắ m, nướ c ép rượ u nhỏ giọ t xuố ng bến tà u.
Tô i nố c mộ t lon bia ấ m và ngắ m nhìn nhữ ng con só ng qua nhữ ng khe hở trên vá n sà n.
Bridget bướ c tớ i, mỗ i tay cầ m mộ t chiếc xú c xích, đưa cho tô i mộ t chiếc. Khi tô i lắ c đầ u và
nó i rằ ng tô i sẽ đi, vai cô ấ y rũ xuố ng.
“Tạ i sao bạ n khô ng thể tậ n hưở ng niềm vui mộ t lầ n trong đờ i?” cô ấ y hỏ i, nhưng cô ấ y nhìn
thấ y sự tổ n thương trên mặ t tô i, hiểu rằ ng cô ấ y đã đi quá xa. Khi tô i rờ i đi, tô i nghe thấ y cô
ấ y gọ i, “Tô i đù a thô i! Vanessa, đừ ng giậ n nhé!”
Lú c đầ u, tô i quay về nhà , nhưng ý nghĩ về việc phả i trả i qua mộ t buổ i chiều say xỉn nữ a trên
giườ ng khiến tô i rẽ ngoặ t về phía tò a nhà củ a Henry, biết rằ ng anh ấ y sẽ ở trườ ng và o cá c
buổ i chiều thứ Hai. Tô i đã ghi nhớ toà n bộ lịch trình củ a anh ấ y: khi anh ấ y ở trườ ng, khi
anh ấ y giả ng dạ y và khi anh ấ y ở vă n phò ng, rấ t có thể là mộ t mình.
Cá nh cử a hé mở , vă n phò ng củ a anh trố ng rỗ ng. Trên bà n là m việc củ a anh ấ y có mộ t chồ ng
giấ y tờ và chiếc má y tính xá ch tay mở rộ ng. Tô i tưở ng tượ ng mình đang ngồ i phịch xuố ng
ghế củ a anh ấ y và mở ngă n kéo bà n, sà ng lọ c mọ i thứ bên trong.
Anh ấ y thấ y tô i đang đứ ng trên bà n là m việc củ a anh ấ y. “Vanessa.”
Tô i bậ t. Cá nh tay anh trĩu nặ ng nhữ ng cuố n vở xoắ n ố c, nhữ ng cuố n nhậ t ký họ c sinh từ
sá ng tá c tiếng Anh, nhữ ng thứ anh ghét nhấ t cho đến chấ m điểm. Tô i biết rấ t nhiều về anh
ấ y. Biết nhiều thế nà y khô ng phả i là bình thườ ng đâ u.
Khi anh ấ y đặ t cuố n nhậ t ký lên bà n, tô i ngồ i xuố ng chiếc ghế phụ , hai tay ô m đầ u.
“Có chuyện gì xả y ra vớ i cậ u à ?” anh ấ y hỏ i.
“Khô ng, tô i chỉ say thô i.” Tô i ngử a đầ u ra sau và nhìn thấ y nụ cườ i toe toét trên khuô n mặ t
anh ấ y.
“Bạ n say rượ u và bả n nă ng má ch bả o bạ n đến đâ y? Ta tự hà o."
Tô i rên rỉ, á p lò ng bà n tay và o mắ t. “Anh khô ng nên tố t vớ i em. Tô i đang tỏ ra khô ng phù
hợ p.”
Sự tổ n thương hiện rõ trên khuô n mặ t anh. Đó là điều sai lầ m khi nó i. Tô i biết rõ hơn ai hết
rằ ng việc thu hú t quá nhiều sự chú ý và o việc chú ng ta đang là m có thể phá hỏ ng toà n bộ sự
việc.
Thò tay và o tú i, tô i rú t điện thoạ i ra, đưa cho anh ấ y khi tô i lướ t qua cá c cuộ c gọ i nhỡ . “Bạ n
có thấ y điều đó khô ng? Đó là số lầ n anh ấ y đã gọ i cho tô i. Anh ấ y sẽ khô ng để tô i yên. Tô i
đang phá t điên mấ t.”
Tô i khô ng giả i thích “anh ấ y” là ai vì tô i khô ng cầ n phả i là m vậ y. Strane có lẽ hiện lên trong
tâ m trí Henry mỗ i khi anh ấ y nhìn tô i. Tô i tự hỏ i liệu họ đã gặ p nhau chưa. Tô i đã tưở ng
tượ ng họ bắ t tay nhau, dấ u vết củ a tô i để lạ i trên cơ thể Strane truyền đến Henry - lầ n gầ n
nhấ t tô i chạ m và o anh ấ y.
Henry nhìn chằ m chằ m và o điện thoạ i củ a tô i. “Anh ta đang quấ y rố i bạ n,” anh nó i. “Bạ n có
thể chặ n số củ a anh ấ y khô ng?”
Tô i lắ c đầ u, mặ c dù tô i khô ng biết. Có lẽ tô i có thể, nhưng tô i muố n cá c cuộ c gọ i tiếp tụ c đến.
Chú ng là hơi thở sau gá y tô i. Tô i cũ ng biết rằ ng sự thô ng cả m củ a Henry phụ thuộ c và o việc
tô i là m và mong muố n nhữ ng điều đú ng đắ n, thự c hiện mọ i bướ c có thể để bả o vệ bả n thâ n.
“Quấ y rố i thế nà o đâ y?” Tô i nó i. “Và i tuầ n trướ c, anh ấ y đã gử i cho tô i mộ t đố ng giấ y tờ kể
từ khi tô i bị đuổ i khỏ i Browick—“
"Cá i gì?" Henry há hố c mồ m nhìn tô i. “Tô i khô ng nhậ n ra là cậ u đã bị đuổ i ra ngoà i.”
Đó có phả i là mộ t lờ i nó i dố i khá c? Về mặ t kỹ thuậ t, tô i đã rú t lui - thậ m chí cò n có mộ t bả n
sao củ a đơn rú t tiền trong phong bì Strane đã gử i - nhưng có vẻ đú ng hơn khi nó i rằ ng tô i
đã bị đuổ i ra khỏ i nhà , bở i vì đó khô ng phả i là lự a chọ n củ a tô i, ngay cả khi đó là lỗ i củ a tô i.
Tô i lắ ng nghe chính mình tiếp tụ c và kể câ u chuyện, tô i đã nhậ n lỗ i như thế nà o vì khô ng
muố n tố ng Strane và o tù , về nhữ ng cuộ c họ p và việc đứ ng trướ c phò ng và tự gọ i mình là kẻ
nó i dố i, trả lờ i nhữ ng câ u hỏ i như thể đó là mộ t cuộ c họ p. họ p bá o. Khi anh ấ y lắ ng nghe,
miệng Henry há hố c, sự đồ ng cả m toá t ra từ anh ấ y, và anh ấ y cà ng tỏ ra đau khổ thì tô i
cà ng muố n nó i. Độ ng lự c tă ng lên trong tô i, sự cô ng bình gia tă ng, cả m giá c rằ ng tô i đã trả i
qua mộ t điều gì đó khủ ng khiếp, mộ t thả m họ a khủ ng khiếp đến mứ c chia đô i cuộ c đờ i tô i.
Và giờ đâ y, trong cơn dư chấ n củ a sự số ng cò n lạ i nả y sinh mong muố n đượ c kể. Chẳ ng phả i
tô i có thể kể câ u chuyện nà y nếu tô i muố n sao? Ngay cả khi tô i bó p méo sự thậ t và che đậ y
chi tiết, chẳ ng phả i tô i đá ng đượ c nhìn thấ y bằ ng chứ ng về nhữ ng gì Strane đã là m vớ i tô i
trên khuô n mặ t thô ng cả m củ a ngườ i khá c sao?
“Tạ i sao anh ấ y lạ i là m điều nà y?” Henry hỏ i. “Có chuyện gì xả y ra bâ y giờ khiến anh ấ y gử i
cho bạ n nhữ ng thứ nà y khô ng?”
“Tô i đã phớ t lờ anh ấ y,” tô i nó i, “vì nhữ ng gì đang diễn ra.”
“Khiếu nạ i chố ng lạ i anh ta?”
Tô i gậ t đầ u. “Anh ấ y lo lắ ng tô i sẽ tố cá o anh ấ y.”
“Bạ n có câ n nhắ c việc đó khô ng?” Henry hỏ i.
Tô i khô ng trả lờ i, điều đó cũ ng giố ng như nó i khô ng. Lă n điện thoạ i giữ a hai tay, tô i nó i,
"Chắ c bạ n nghĩ tô i tệ lắ m."
"Tô i khô ng."
“Nó thự c sự rấ t phứ c tạ p.”
“Anh khô ng cầ n phả i giả i thích.”
“Tô i khô ng muố n bạ n nghĩ tô i ích kỷ.”
“Tô i khô ng nghĩ vậ y. Trong mắ t tô i bạ n mạ nh mẽ, đượ c chứ ? Bạ n cự c kỳ, cự c kỳ mạ nh mẽ.”
Anh ta gọ i Strane là kẻ ả o tưở ng về mặ t tâ m lý, nó i rằ ng anh ta đang cố gắ ng kiểm soá t tô i,
khiến tô i cả m thấ y như mình quay lạ i tuổ i mườ i lă m, rằ ng nhữ ng gì anh ta đã là m vớ i tô i và
tiếp tụ c là m là vượ t quá giớ i hạ n. Khi Henry nó i điều nà y, tô i nhìn thấ y bầ u trờ i trắ ng xó a và
mặ t đấ t chá y xém trả i dà i vô tậ n, mộ t hình bó ng gầ n như khô ng thể nhìn thấ y sau bứ c
tườ ng khó i, Strane in nhữ ng đườ ng gâ n xanh trên là n da nhợ t nhạ t, nhữ ng hạ t bụ i xoá y
trò n trong á nh mặ t trờ i mù a đô ng yếu ớ t.
“Tô i sẽ khô ng bao giờ chỉ trích anh ấ y,” tô i nó i, “dù anh ấ y có tệ đến thế nà o đi nữ a.”
Nét mặ t củ a Henry trở nên mềm mạ i - mềm mạ i và thậ t buồ n. Trong khoả nh khắ c đó , tô i
cả m thấ y rằ ng nếu tô i tiến về phía anh ấ y, anh ấ y sẽ để tô i là m bấ t cứ điều gì tô i muố n. Anh
ấ y sẽ khô ng nó i khô ng. Anh ấ y ở đủ gầ n để có thể vớ i tớ i, đầ u gố i anh ấ y hướ ng về phía tô i,
chờ đợ i. Tô i tưở ng tượ ng cá nh tay anh mở ra, kéo tô i và o. Miệng tô i cá ch cổ anh và i inch, cơ
thể anh run lên khi tô i á p mô i mình và o anh. Anh ấ y sẽ để tô i là m vậ y. Anh ấ y sẽ để tô i là m
bấ t cứ điều gì.
Tô i khô ng di chuyển; Anh thở dà i.
“Vanessa, tô i lo lắ ng cho bạ n,” anh nó i.

Vào ngà y thứ Sá u trướ c kỳ nghỉ xuâ n, Bridget về nhà vớ i mộ t chú mèo con quấ n trong
chiếc khă n tắ m. Calico và mắ t xanh, bụ ng đầ y bọ chét và đuô i vẹo. Bridget nó i: “Tô i tìm thấ y
cô ấ y trong con hẻm cạ nh thù ng rá c củ a cử a hà ng bá nh mì trò n.
Tô i đưa ngó n tay lên mũ i mèo con, để nó cắ n ngó n tay cá i củ a tô i. “Cô ấ y có mù i như cá .”
“Cô ấ y đã vù i đầ u và o bồ n tắ m lox.”
Chú ng tô i tắ m cho mèo con, đặ t tên là Minou. Khi mặ t trờ i lặ n, chú ng tô i lá i xe đến Wal-Mart
ở Ellsworth để mua hộ p vệ sinh và thứ c ă n cho mèo, nhét chú mèo con và o chiếc tú i tote mà
Bridget đeo trên vai vì chú ng tô i khô ng dá m để cô ấ y mộ t mình. Trên đườ ng lá i xe về nhà ,
trong khi Minou kêu meo meo trong lò ng tô i, điện thoạ i củ a tô i bắ t đầ u đổ chuô ng liên tụ c—
Strane.
Bridget bậ t cườ i khi tô i nhấ n nú t “bỏ qua” lầ n thứ tư liên tiếp. “Anh thậ t xấ u tính,” cô nó i.
“Tô i gầ n như cả m thấ y tiếc cho anh ấ y.”
Điện thoạ i rung lên mộ t tin nhắ n thoạ i mớ i và cô thở hổ n hển vì số c đầ y mỉa mai. Chú ng tô i
rấ t thích thú vớ i chú mèo con, nó khiến mọ i thứ dườ ng như trở nên dễ dà ng, giố ng như
chú ng tô i có thể trêu chọ c nhau về bấ t cứ điều gì và chỉ cườ i và cườ i.
“Anh thậ m chí cò n khô ng định nghe à ?” cô ấ y nó i. “Có thể là trườ ng hợ p khẩ n cấ p.”
“Tô i hứ a, khô ng phả i vậ y.”
“Anh khô ng biết điều đó ! Bạ n nên lắ ng nghe."
Để chứ ng minh quan điểm củ a mình, tô i phá t nó trên loa, chờ đợ i mộ t lờ i cầ u xin khẩ n thiết
để tô i gọ i lạ i cho anh ấ y, buồ n bã vì anh ấ y khô ng nhậ n đượ c tin tứ c gì từ tô i - tô i đã bao giờ
nhậ n đượ c gó i hà ng anh ấ y gử i chưa? Thay và o đó , đó là mộ t bứ c tườ ng vớ i â m thanh lộ n
xộ n, gió và tĩnh điện bao phủ bở i giọ ng nó i giậ n dữ củ a anh: “Vanessa, tô i đang trên đườ ng
đến că n hộ củ a bạ n. Trả lờ i cá i điện thoạ i chết tiệt củ a anh đi.” Sau đó , mộ t cú nhấ p chuộ t,
thư thoạ i kết thú c.
Bridget nó i mộ t cá ch thậ n trọ ng, “Có vẻ như đó là mộ t trườ ng hợ p khẩ n cấ p.”
Tô i bấ m số củ a anh ấ y và anh ấ y nhấ c má y sau nử a hồ i chuô ng. "Bạ n có nhà khô ng? Tô i cò n
nử a giờ nữ a.”
"Có tô i nó i. "Hay khô ng. Tô i khô ng có nhà và o lú c nà y. Chú ng tô i tìm thấ y mộ t con mèo con.
Chú ng tô i phả i mua mộ t cá i hộ p đự ng rá c.”
“Bạ n cá i gì cơ?”
Tô i lắ c đầ u. “Khô ng có gì, đừ ng bậ n tâ m. Tạ i sao bạ n lạ i đến đâ y?
Anh ta cườ i lớ n. “Tô i nghĩ bạ n biết tạ i sao.”
Bridget cứ nhìn qua, mắ t đả o liên tụ c giữ a tô i và con đườ ng. Đượ c chiếu sá ng bở i bả ng điều
khiển, tô i nhìn thấ y miệng cô ấ y: Mọi chuyện ổn chứ?
“Tô i khô ng biết tạ i sao,” tô i nó i. "Tô i khô ng biết chuyện gì đang xả y ra. Nhưng cậ u khô ng thể
cứ thế quyết định đến—”
“Anh ấ y đã kể cho anh nghe chuyện gì đã xả y ra chưa?”
Mắ t tô i tìm kiếm trên kính chắ n gió , đườ ng hầ m mà đèn pha tạ o ra dọ c theo đườ ng cao tố c
tố i tă m. Tô i cả m thấ y ngứ a ngá y sau gá y khi nghe cá ch Strane phun ra . "Ai?"
Strane lạ i cườ i. Tô i có thể nhìn thấ y anh ta, đô i mắ t cứ ng rắ n, quai hà m nghiến chặ t, vẻ giậ n
dữ cay đắ ng mà tô i chỉ thấ y anh ta hướ ng và o ngườ i khá c. Nghĩ đến cơn tứ c giậ n đó , tô i cả m
thấ y như đấ t mềm nhườ ng chỗ dướ i châ n.
“Đừ ng giả ngu,” anh nó i. “Tô i sẽ đến đó trong mườ i phú t nữ a.”
Tô i cố chỉ ra rằ ng anh ấ y vừ a nó i cò n nử a tiếng nữ a, nhưng anh ấ y đã cú p má y rồ i, mà n hình
nhấ p nhá y CUỘC GỌI KẾT THÚC. Bên cạ nh tô i, Bridget hỏ i, "Em ổ n chứ ?"
“Anh ấ y đang đến că n hộ .”
"Tạ i sao?"
"Tô i khô ng biết."
“Có chuyện gì đã xả y ra à ?”
“Tô i khô ng biết, Bridget,” tô i ngắ t lờ i. “Tô i chắ c chắ n rằ ng bạ n có thể nghe thấ y toà n bộ cuộ c
trò chuyện chết tiệt đó . Anh ấ y khô ng thự c sự hà o phó ng vớ i cá c chi tiết.”
Chú ng tô i lá i xe trong im lặ ng, tình bạ n thâ n thiết dễ gầ n củ a chú ng tô i giờ đã bị hú t ra khỏ i
xe. Từ trong lò ng tô i, Minou meo, nhữ ng â m thanh nho nhỏ đá ng thương chỉ có thể khiến
mộ t con quá i vậ t tứ c giậ n - nhưng đó hẳ n là con ngườ i tô i, bở i vì tấ t cả nhữ ng gì tô i muố n
là m là ô m chặ t khuô n mặ t nhỏ nhắ n củ a con mèo con và hét và o mặ t nó , vớ i Bridget, vớ i tấ t
cả mọ i ngườ i. , hã y im lặ ng mộ t giâ y và để tô i suy nghĩ.

B Ridget nó i rằ ng cô ấ y sẽ đi chơi qua đêm để Strane và tô i có thể sở hữ u că n hộ cho riêng


mình. Thự c sự , rõ rà ng là cô ấ y chỉ muố n thoá t khỏ i tô i và ngườ i bạ n trai cũ kỳ lạ củ a tô i và
đá m mâ y đầ y khó khă n liên tụ c treo lơ lử ng trên đầ u tô i. Giố ng như tô i đã nghe cô ấ y nó i
vớ i mộ t chà ng trai mà cô ấ y đưa về nhà và i tuầ n trướ c: Ồ, Vanessa luôn ở trong trạng thái
khủng hoảng, kiểu con gái thu hút sự kịch tính.
Sau khi cô ấ y rờ i đi, tô i ngồ i trên ghế dà i, Minou quỳ gố i và má y tính xá ch tay củ a tô i mở
trên bà n cà phê. Cứ sau và i phú t, tô i lạ i nghiêng về phía trướ c để là m mớ i, như thể mộ t
email có thể xuấ t hiện giả i thích tấ t cả điều nà y. Khi tô i nghe thấ y tiếng cử a tò a nhà mở và
tiếng bướ c châ n nặ ng nề bướ c lên cầ u thang, tô i đẩ y Minou ra và chộ p lấ y điện thoạ i. Anh ta
đậ p mạ nh và o cử a că n hộ , con mèo con biến mấ t sau chiếc ghế dà i, và ngó n tay cá i củ a tô i
vuố t ve bà n phím, ý tưở ng gọ i 911 cũ ng viển vô ng như ý tưở ng rằ ng mộ t email từ Henry có
thể đến hộ p thư đến củ a tô i. Gọ i cũ ng khô ng giả i quyết đượ c gì. Yêu cầ u giú p đỡ có nghĩa là
trả lờ i nhữ ng câ u hỏ i khô ng thể trả lờ i củ a ngườ i điều phố i, yêu cầ u tô i giả i thích nhữ ng
điều khô ng thể giả i thích đượ c. Người đàn ông đang đập cửa căn hộ của bạn là ai? Bạn biết
anh ấy như thế nào? Chính xác thì mối quan hệ của bạn với anh ấy là gì? Tôi cần toàn bộ câu
chuyện, thưa cô. Lự a chọ n củ a tô i: lộ i qua bả y nă m trong đầ m lầ y nà y và phó mặ c bả n thâ n
cho mộ t bên thứ ba đầ y hoà i nghi, nhữ ng ngườ i thậ m chí có thể khô ng tin tô i, hoặ c mở cử a
và hy vọ ng mọ i chuyện sẽ khô ng quá tệ.
Khi tô i để anh ấ y và o, anh ấ y thở dố c và khom ngườ i ngay bên trong cử a, hai tay chố ng lên
đù i, mỗ i lầ n hít và o lạ i thở khò khè. Tô i bướ c mộ t bướ c về phía anh ấ y, lo lắ ng anh ấ y sắ p
ngã . Anh ấ y giơ mộ t tay lên.
“Đừ ng đến gầ n tô i,” anh nó i.
Đứ ng thẳ ng dậ y, anh ném á o khoá c lên ghế papasan, nhìn quanh nhữ ng chiếc khă n bẩ n trà n
ra từ cử a phò ng tắ m, chiếc bá t đự ng mac và pho má t trên bà n cà phê. Anh bướ c và o bếp,
mở tủ .
“Bạ n khô ng có chiếc kính sạ ch nà o à ?” anh ấ y hỏ i. "Khô ng mộ t?"
Tô i chỉ và o chồ ng cố c nhự a trên quầ y và anh ta ném cho tô i mộ t á nh nhìn trừ ng trừ ng - cô
gái lười biếng, lãng phí - rồ i đổ đầ y nướ c má y và o mộ t cố c. Tô i nhìn anh uố ng, đếm từ ng
giâ y cho đến khi cơn giậ n bù ng lên, nhưng khi anh uố ng cạ n cố c, anh chỉ tự a ngườ i và o
quầ y, xì hơi.
“Anh thự c sự khô ng biết tạ i sao tô i lạ i ở đâ y à ?” anh ấ y hỏ i.
Tô i lắ c đầ u khi á nh mắ t anh ấ y nhìn chằ m chằ m và o tô i. Tô i đã khô ng gặ p anh ấ y kể từ
Giá ng sinh, khi anh ấ y kể cho tô i nghe về Taylor Birch. Qua nhiều thá ng, anh ấ y đã có sự
thay đổ i, khuô n mặ t anh ấ y cũ ng thay đổ i phầ n nà o. Tô i tìm kiếm cho đến khi tìm thấ y: cặ p
kính củ a anh ấ y. Bâ y giờ chú ng khô ng có khung, gầ n như vô hình. Tim tô i đau nhó i khi nghĩ
đến việc anh ấ y sẽ thay đổ i mộ t điều gì đó rấ t quan trọ ng mà khô ng nó i cho tô i biết.
“Tô i đến đâ y ngay sau mộ t sự kiện củ a khoa Browick,” anh nó i. “Hoặ c mộ t buổ i gâ y quỹ.
Chết tiệt, tô i khô ng biết nó là gì. Tô i thậ m chí cò n khô ng định đi. Bạ n biết tô i ghét nhữ ng thứ
đó thế nà o, nhưng tô i nghĩ mộ t đêm giam mình ở nhà nữ a có thể sẽ giú p ích cho tô i.” Anh
thở dà i, dụ i mắ t. “Bệnh và mệt mỏ i vì bị đố i xử như mộ t ngườ i cù i.”
"Chuyện gì đã xả y ra thế?"
Anh thả tay xuố ng. “Tô i đang ngồ i vớ i mộ t số đồ ng nghiệp, bao gồ m cả Penelope.” Anh ấ y
kiểm tra phả n ứ ng trên mặ t tô i, để ý xem tô i hít thở như thế nà o. “Thấ y chưa, bạ n biết tô i
sắ p nó i gì rồ i đấ y. Đừ ng giả ngu vớ i tô i. Đừ ng . . .” Anh ấ y đậ p lò ng bà n tay và o quầ y bếp và
lao tớ i chỗ tô i, đưa tay ra như sắ p tó m lấ y vai tô i, rồ i độ t ngộ t dừ ng lạ i, siết chặ t nắ m tay.
Nhữ ng tấ m rèm đượ c mở rộ ng, nhu cầ u bả o vệ chú ng tô i đã in sâ u và o trong tô i đến mứ c đó
là tấ t cả nhữ ng gì tô i có thể nghĩ đến—đến nỗ i bấ t kỳ ai đi ngang qua trên phố đều có thể
ngướ c lên và có thể nhìn rõ bên trong. Khi tô i định kéo rèm lạ i thì anh ấ y tó m lấ y cá nh tay
tô i.
“Anh đã nó i vớ i chồ ng cô ấ y,” anh nó i. “Giá o sư củ a bạ n. Bạ n đã nó i vớ i anh ấ y rằ ng tô i đã
cưỡ ng hiếp bạ n.
Khi buô ng ra, anh ấ y đẩ y tô i. Nó khô ng quá khó nhưng cũ ng đủ để tô i vấ p phả i thù ng rá c
dướ i bồ n rử a nhưng đã ngồ i giữ a sà n bếp khô ng biết bao lâ u rồ i. Tô i ngã và chiếc mui che
trên bếp kêu lạ ch cạ ch như thườ ng lệ và o nhữ ng ngà y có gió . Strane khô ng cử độ ng khi tô i
cố đứ ng dậ y. Anh ấ y hỏ i anh ấ y có là m tổ n thương tô i khô ng.
Tô i lắ c đầ u. “Tô i ổ n,” tô i nó i, mặ c dù xương cụ t củ a tô i cả m thấ y bầ m tím. Tô i lạ i nhìn ra cử a
sổ , khá n giả say mê gồ m nhữ ng nhâ n chứ ng mà tô i tưở ng tượ ng ra ngoà i kia trong bó ng tố i.
“Tạ i sao cô ấ y lạ i nó i vớ i anh về tô i? Ý tô i là ngườ i vợ . Penélope.”
“Cô ấ y khô ng nó i gì về anh cả . Đó là chồ ng cô ấ y. Chồ ng cô ấ y đã trừ ng mắ t nhìn tô i suố t mộ t
tiếng rưỡ i rồ i theo tô i và o phò ng tắ m—”
Có mộ t điểm bù ng phá t trong tô i, mộ t sự sụ p đổ bấ t ngờ . “Henry có ở đó khô ng? Bạ n đã gặ p
anh ấ y?"
Strane dừ ng lạ i, mấ t cả nh giá c trướ c cá ch tô i gọ i tên ngườ i đà n ô ng kia, cá ch tô i thở ra,
giố ng như mộ t tiếng thở dà i sau khi â n á i. Sắ c mặ t hắ n trong chố c lá t trở nên yếu ớ t.
"Anh ta đã nó i gì?" Tô i hỏ i.
Và cù ng vớ i đó , anh lạ i trở nên cứ ng rắ n hơn, cau mà y và chớ p mắ t. “Khô ng,” anh nó i thẳ ng
thừ ng. “Tô i đang đặ t câ u hỏ i đâ y. Bạ n cho tô i biết tạ i sao bạ n là m điều đó . Tạ i sao bạ n lạ i
cả m thấ y buộ c phả i nó i vớ i mộ t ngườ i đà n ô ng có vợ là m việc vớ i tô i rằ ng tô i đã cưỡ ng hiếp
bạ n.” Giọ ng anh nghẹn ngà o vì bị cưỡng hiếp, từ ngữ ghê tở m đến mứ c khiến anh nghẹn
ngà o. “Hã y cho tô i biết lý do tạ i sao bạ n là m điều đó .”
“Tô i đang cố giả i thích chuyện gì đã xả y ra khi tô i rờ i Browick. Tô i khô ng biết. Nó đi ra
ngoà i."
“Tạ i sao cậ u lạ i phả i giả i thích điều đó vớ i anh ấ y?”
“Anh ấ y nó i điều gì đó về việc từ ng dạ y ở mộ t trườ ng dự bị, tô i nó i tô i đã từ ng theo họ c mộ t
trườ ng, anh ấ y nó i anh ấ y có mộ t ngườ i bạ n là m việc ở Browick. Nó xuấ t hiện mộ t cá ch tự
nhiên, đượ c chứ ? Tô i đã khô ng cố gắ ng nó i vớ i anh ấ y.”
“Vậ y là ai đó nhắ c đến Browick và bạ n ngay lậ p tứ c bắ t đầ u ba hoa về vụ cưỡ ng hiếp? Vì
Chú a, Vanessa, em bị sao vậ y?”
Tô i cuộ n mình lạ i khi anh ấ y tiếp tụ c. Tô i khô ng hiểu lờ i buộ c tộ i đó có thể ả nh hưở ng gì
đến anh ấ y sao? Đó là sự vu khố ng, mộ t tộ i á c theo đú ng nghĩa đen, đủ để hạ gụ c bấ t kỳ
ngườ i đà n ô ng nà o, chứ đừ ng nó i đến mộ t ngườ i đã bị treo cổ . Nếu nhầ m ngườ i biết chuyện
nà y, anh ta sẽ xong đờ i, bị tố ng và o tù suố t đờ i.
"Và bạ n biết điều nà y. Đó là điều tô i khô ng thể hiểu đượ c. Bạ n biết mộ t lờ i buộ c tộ i có thể
là m gì vớ i tô i, tuy nhiên... . .” Anh ta giơ tay lên. “Tô i khô ng thể hiểu đượ c sự lừ a dố i đò i hỏ i
sự tà n á c.”
Tô i muố n bà o chữ a cho mình, ngoạ i trừ việc tô i khô ng biết liệu điều anh ấ y nó i có sai hay
khô ng. Ngay cả khi từ đầ u tiên bị lỡ ra mộ t cá ch tình cờ , tô i cũ ng khô ng bao giờ sử a nó . Tô i
tiếp tụ c nó i dố i, cho Henry xem hà ng chụ c cuộ c gọ i nhỡ , để anh gọ i Strane là “kẻ lừ a dố i” và
“vượ t quá giớ i hạ n”, tấ t cả chỉ vì tô i muố n đượ c tổ n thương và mong manh, mộ t cô gá i đá ng
đượ c dịu dà ng. Nhưng tô i cũ ng nghĩ đến nhữ ng bả n ghi nhớ mà Strane đã viết để che giấ u
dấ u vết củ a mình. Hồ i đó tô i khô ng hề hay biết, cố gắ ng hết sứ c để là m theo sự dẫ n dắ t củ a
anh ấ y, và anh ấ y thấ y khô ng có vấ n đề gì khi đó ng khung tô i như mộ t cô gá i rắ c rố i có
ngườ i yêu, biết điều đó sẽ xả y ra vớ i tô i. Nếu tô i lừ a dố i và độ c á c thì anh ấ y cũ ng vậ y.
Tô i hỏ i, “Tạ i sao anh phả i đợ i hà ng thá ng trờ i mớ i kể cho tô i nghe chuyện gì đã xả y ra vớ i cô
gá i đó ?”
“Khô ng,” Strane nó i. “Đừ ng cố đổ lỗ i cho tô i.”
“Nhưng đó chính là mụ c đích củ a chuyện nà y phả i khô ng? Anh đang tứ c giậ n vì anh đã gặ p
rắ c rố i vì sờ soạ ng mộ t cô gá i khá c—”
“Mò mẫ m? Chú a ơi, thậ t là mộ t từ .”
“Đó là cá ch gọ i khi bạ n chạ m và o mộ t đứ a trẻ.”
Anh chộ p lấ y chiếc cố c nhự a, vặ n vò i. “Khô ng cò n gì để nó i vớ i bạ n khi bạ n cứ như thế nà y,
quyết tâ m vẽ tô i thà nh mộ t kẻ phả n diện.”
“Xin lỗ i,” tô i nó i, “điều đó khó trá nh khỏ i.”
Anh uố ng rượ u, lau miệng bằ ng mu bà n tay. "Bạ n đú ng. Thậ t dễ dà ng để biến tô i thà nh mộ t
ngườ i đà n ô ng xấ u. Đó là điều dễ nhấ t trên thế giớ i. Nhưng đó cũ ng là lỗ i củ a bạ n cũ ng như
lỗ i củ a tô i. Trừ khi bạ n thự c sự tin rằ ng tô i đã cưỡ ng hiếp bạ n.” Anh ném nử a cố c và o bồ n
rử a, tự a ngườ i và o quầ y. “Cưỡ ng hiếp khi đang quằ n quạ i trong cơn cự c khoá i. Hã y cho tô i
nghỉ mộ t lá t đi.”
Tô i siết chặ t nắ m tay, bấ m mó ng tay và o lò ng bà n tay, và muố n bộ nã o củ a tô i ở trong
phò ng, trong cơ thể tô i. “Tạ i sao bạ n khô ng muố n có con?”
Tớ i lượ t anh ấ y. "Cá i gì?"
“Bạ n đã phẫ u thuậ t cắ t ố ng dẫ n tinh ở độ tuổ i ba mươi. Thậ t trẻ trung.”
Anh ấ y chớ p mắ t, cố gắ ng tìm hiểu xem liệu anh ấ y có bao giờ nó i vớ i tô i rằ ng anh ấ y bao
nhiêu tuổ i khi phẫ u thuậ t hay khô ng, là m sao tô i có thể biết điều nà y nếu anh ấ y chưa bao
giờ nó i.
“Tô i đã xem biểu đồ y tế củ a bạ n,” tô i nó i. “Khi tô i là m việc ở bệnh viện đó hồ i trung họ c, tô i
đã tìm thấ y nó trong kho lưu trữ .”
Anh ấ y bắ t đầ u di chuyển về phía tô i.
“Ghi chú củ a bá c sĩ nó i rằ ng anh kiên quyết khô ng muố n có con.”
Anh tiến lạ i gầ n, dìu tô i và o phò ng ngủ . "Tạ i sao bạ n hỏ i tô i điều nà y?" anh ấ y hỏ i. "Bạ n đang
cố nó i điều gì vậ y?"
Trong phò ng, bắ p châ n tô i va và o thà nh giườ ng. Tô i khô ng muố n nó i điều đó . Tô i khô ng
biết là m thế nà o. Đó khô ng phả i là mộ t câ u hỏ i duy nhấ t, mà là mộ t đá m mâ y mù củ a nhữ ng
điều khô ng thể diễn tả đượ c: khô ng hiểu tạ i sao anh ấ y lạ i chạ m và o mộ t cô gá i khá c giố ng
như cá ch anh ấ y chạ m và o tô i nếu anh ấ y khô ng muố n cô ấ y giố ng như cá ch anh ấ y muố n
tô i. Tạ i sao tay anh ấ y lạ i run khi đưa cho tô i bộ đồ ngủ mà u dâ u tâ y, tạ i sao tô i có cả m giá c
như thể khi đưa chú ng cho tô i anh ấ y đang tiết lộ điều gì đó mà anh ấ y đã dà nh cả đờ i cố
gắ ng che giấ u. Khi anh ấ y yêu cầ u tô i gọ i điện cho anh ấ y là bố , cả m giá c đó giố ng như mộ t
trong nhữ ng bà i kiểm tra củ a anh ấ y. Tô i là m vậ y vì khô ng muố n thấ t bạ i, khô ng muố n hẹp
hò i hay gâ y tai tiếng, rồ i sau đó anh ấ y cú p má y ngay khi có thể, như thể anh ấ y đã bộ c lộ
quá nhiều về bả n thâ n. Tô i cả m thấ y xấ u hổ dâ ng lên trong ngườ i anh ấ y đêm đó . Nó đã bay
vú t qua điện thoạ i, đâ m thẳ ng và o tô i.
“Đừ ng biến tô i thà nh quá i vậ t chỉ vì bạ n đang tìm lố i thoá t,” anh nó i. “Anh biết đó khô ng
phả i là tô i mà .”
“Tô i khô ng biết nhữ ng gì tô i biết,” tô i nó i.
Anh ấ y nhắ c nhở tô i về nhữ ng gì tô i đã là m. Thậ t khô ng cô ng bằ ng khi cho rằ ng mình vô tộ i
trong tấ t cả chuyện nà y. Tô i là ngườ i đã quay lạ i, xuấ t hiện trướ c cử a nhà anh sau hai nă m
xa cá ch. Lẽ ra tô i có thể quên anh ấ y và tiếp tụ c cuộ c số ng củ a mình.
"Tạ i sao bạ n lạ i quay lạ i nếu tô i là m tổ n thương bạ n?" anh ấ y hỏ i.
“Có vẻ như nó vẫ n chưa kết thú c,” tô i nó i. “Tô i vẫ n cả m thấ y bị rà ng buộ c vớ i bạ n.”
“Nhưng tô i đã khô ng khuyến khích bạ n, kể cả khi bạ n gọ i điện. Bạ n có nhớ điều đó khô ng?
Giọ ng nó i nhỏ củ a bạ n phá t ra từ má y trả lờ i tự độ ng. Tô i đứ ng đó , khô ng cho phép mình
là m gì cả .”
Sau đó , anh ấ y bắ t đầ u khó c, như thể đượ c gợ i ý, đô i mắ t đỏ ngầ u đẫ m lệ.
“Tô i khô ng cẩ n thậ n à ?” anh ấ y hỏ i. “Luô n kiểm tra xem bạ n có ổ n khô ng?”
“Ừ ,” tô i nó i, “anh đã cẩ n thậ n.”
“Tô i đã vậ t lộ n vớ i nó . Bạ n khô ng biết bao nhiêu. Nhưng bạ n đã rấ t chắ c chắ n về bả n thâ n
mình. Bạ n đã biết bạ n muố n gì. Bạ n có nhớ ? Bạ n đã yêu cầ u tô i hô n bạ n. Tô i đã cố gắ ng đả m
bả o rằ ng bạ n thự c sự muố n nó . Bạ n sẽ khó chịu vớ i tô i, nhưng tô i vẫ n đả m bả o.”
Nướ c mắ t chả y dà i trên má anh, biến mấ t và o bộ râ u củ a anh, và tô i cố gắ ng trấ n tĩnh bả n
thâ n để vượ t qua cả m giá c mềm lò ng khi nhìn thấ y anh khó c.
“Anh nó i có ,” anh nó i.
Tô i gậ t đầ u. "Tô i biết tô i là m đượ c."
“Vậ y tô i cưỡ ng hiếp cô khi nà o? Hã y cho tô i biết khi nà o tô i đã là m điều đó . Bở i vì tô i đã …”
Anh hít mộ t hơi run run, dụ i mắ t bằ ng lò ng bà n tay. “Tô i đã cố gắ ng và tô i khô ng thể hiểu
đượ c. . .”
Anh theo tô i xuố ng giườ ng, giấ u mặ t và o tô i, hơi thở ẩ m ướ t phờ phạ c phả và o ngự c tô i cho
đến khi cả m giá c đó lắ ng xuố ng và mộ t cả m giá c khá c xâ m chiếm, miệng anh di chuyển
xuố ng cổ tô i, tay anh lầ n lên vá y tô i. Tô i để anh ấ y là m nhữ ng gì anh ấ y muố n - dọ n dẹp mọ i
thứ , đặ t tô i nằ m trên giườ ng - mặ c dù anh ấ y chạ m và o đâ u cũ ng đau. Anh dang châ n tô i ra,
vù i mặ t và o ngườ i tô i, nướ c mắ t lưng trò ng, trên má tô i. Hai ngà y nữ a là sinh nhậ t tô i. Tô i
sẽ hai mươi hai tuổ i. Bả y nă m cuộ c đờ i tô i đượ c định nghĩa bở i điều nà y. Khi nhìn lạ i, tô i sẽ
khô ng thấ y gì nữ a.
Giữ a lú c đó , tô i nghe thấ y tiếng cử a tò a nhà mở ra và hai tiếng bướ c châ n dồ n dậ p lên cầ u
thang. Có tiếng cườ i củ a Bridget vọ ng lên từ cầ u thang, tiếng vấ p ngã . "Bạ n ổ n chứ ?" mộ t
cậ u bé hỏ i khi cử a că n hộ mở ra. “Tô i có phả i cõ ng cậ u khô ng?”
“Tô i say quá ,” Bridget nó i. Tiếng cườ i củ a cô trà n ngậ p phò ng khá ch. “Tô i say, tô i say, tô i
say!”
Có tiếng chìa khó a chạ m sà n, chà ng trai theo cô và o phò ng ngủ , cá nh cử a đó ng sầ m lạ i. Tô i
cố gắ ng giữ lạ i tiếng cườ i củ a cô ấ y, nhưng cô ấ y bậ t nhạ c to đến mứ c dù tô i có hét lên thì họ
cũ ng khô ng nghe thấ y.
Khi Strane là m việc vớ i tô i, mộ t phầ n trong tô i rờ i khỏ i phò ng ngủ và đi lang thang và o nhà
bếp, nơi chiếc cố c anh ấ y uố ng đang nằ m ú p trong bồ n rử a. Vò i nhỏ giọ t; tủ lạ nh kêu ầ m ĩ.
Chú mèo con từ phò ng khá ch bướ c và o, muố n đượ c bế. Đứ ng bên cử a sổ , phầ n đứ t quã ng
trong tô i ô m chú mèo con và o lò ng, nhìn xuố ng con đườ ng vắ ng lặ ng bên dướ i. Trờ i bắ t đầ u
nổ i giô ng, á nh đèn đườ ng mà u cam chiếu sá ng nhữ ng tấ m mà n mưa, và phầ n vụ n vỡ trong
tô i nhìn nó rơi xuố ng, ngâ n nga khe khẽ mộ t mình để ngă n chặ n nhữ ng â m thanh phá t ra từ
phò ng ngủ . Thỉnh thoả ng, cô ấ y nín thở và lắ ng nghe để kiểm tra xem điều đó có cò n xả y ra
khô ng. Khi nghe thấ y tiếng kim loạ i va và o khung giườ ng, tiếng da chạ m và o da, cô ô m con
mèo lạ i gầ n, quay lạ i nhìn mưa.

Buổi sá ng, Strane xuố ng tiệm bá nh mì trò n để uố ng cà phê. Tô i ngồ i dậ y trên giườ ng, cầ m
chiếc cố c đang bố c hơi củ a mình và nhìn chằ m chằ m và o khoả ng khô ng, trong khi anh ấ y kể
lạ i chi tiết mọ i chuyện xả y ra tạ i sự kiện Browick - phụ huynh, cự u sinh viên, giả ng viên,
uố ng rượ u và ă n mó n khai vị trong khá n phò ng. Anh nhậ n thấ y Henry đang lườ m mình
nhưng khô ng nghĩ gì về điều đó cho đến khi anh đi tiểu và sau đó thấ y Henry đang đợ i ở
hà nh lang, giố ng như mộ t ngườ i say rượ u trong quá n bar đang tìm kiếm mộ t cuộ c đá nh
nhau.
“Anh ấ y nó i vớ i tô i rằ ng chú ng tô i có mộ t họ c sinh chung,” Strane nó i. “Sau đó anh ấ y nó i tên
củ a bạ n. Anh ấ y nó i anh ấ y biết tô i đang quấ y rố i bạ n và đẩ y tô i và o tườ ng. Nó i rằ ng anh ấ y
biết tô i đã là m gì vớ i anh. Gọ i tô i là kẻ hiếp dâ m.” Nó i xong, anh mím mô i, hít mộ t hơi thậ t
sâ u.
Tô i đưa cà phê lên mô i và cố tưở ng tượ ng Henry đang mấ t kiểm soá t như thế nà o.
“Bạ n thự c sự nên giả i quyết mọ i chuyện thẳ ng thắ n vớ i anh ấ y,” anh ấ y nó i.
"Tô i sẽ."
“Bở i vì nếu anh ấ y nó i vớ i vợ mình…”
“Tô i biết,” tô i nó i. “Tô i sẽ nó i cho anh ấ y sự thậ t.”
Anh gậ t đầ u, nhấ p mộ t ngụ m cà phê. “Tô i cũ ng nên nó i vớ i bạ n rằ ng tô i biết về blog mà bạ n
đang giữ .”
Tô i chớ p mắ t, lú c đầ u khô ng hiểu. Anh ấ y nó i anh ấ y đã nhìn thấ y nó trên má y tính củ a tô i.
Tô i nhìn quanh phò ng mình và khô ng thấ y nó ở đâ u cả . Nó vẫ n cò n ở trên bà n cà phê. Anh
ấ y có thứ c dậ y và o ban đêm khô ng? Khô ng, anh giả i thích. Đó là mộ t và i nă m trướ c đâ y. Anh
ấ y đã biết về nó trong nhiều nă m.
“Tô i biết bạ n luô n bị thô i thú c đến việc xưng tộ i,” anh nó i. “Và đó dườ ng như là mộ t cá ch vô
hạ i để bạ n thỏ a mã n nhu cầ u đó . Thỉnh thoả ng tô i vẫ n kiểm tra nó , chỉ để đả m bả o rằ ng bạ n
khô ng sử dụ ng tên tô i, nhưng thự c lò ng mà nó i, tô i đã quên mấ t nó cho đến gầ n đâ y. Lẽ ra
tô i nên bả o bạ n gỡ nó xuố ng khi chuyện vô nghĩa đó bắ t đầ u và o thá ng 12 vớ i khiếu nạ i
quấ y rố i ”.
Tô i lắ c đầ u. “Tô i khô ng thể tin rằ ng bạ n biết và khô ng bao giờ nó i bấ t cứ điều gì.”
Anh ấ y nhầ m sự hoà i nghi củ a tô i vớ i mộ t lờ i xin lỗ i. “Khô ng sao đâ u,” anh nó i. "Tô i khô ng
tứ c giậ n." Nhưng anh ấ y muố n tô i thoá t khỏ i nó . “Tô i nghĩ đó là mộ t yêu cầ u hợ p lý.”
Khi cà phê đã hết, tô i theo anh và o phò ng khá ch, cả m thấ y cơ thể mình như mấ t hồ n, mấ t
trí. Cử a phò ng Bridget vẫ n đó ng; cò n quá sớ m nên cô ấ y sẽ khô ng dậ y đượ c hà ng giờ liền.
Strane chỉ và o chú mèo con đang cuộ n trò n trên ghế sofa. “Nó đến từ đâ u vậ y?”
“Cá i thù ng rá c trong ngõ .”
"Ah." Anh kéo khó a á o khoá c, đú t tay và o tú i. “Bạ n biết đấ y, cô ng bằ ng mà nó i, có lẽ bạ n đã
chạ m và o sự că ng thẳ ng ngoà i ý muố n vớ i vị giá o sư đó . Tô i tưở ng tượ ng, ở mộ t mứ c độ
nà o đó , phả n ứ ng củ a anh ấ y là về cuộ c hô n nhâ n củ a chính anh ấ y. Có mộ t số vấ n đề chưa
đượ c giả i quyết ở đó .”
"Ý anh là gì?"
“Penelope là họ c trò củ a anh ấ y. Đạ i họ c, khô ng phả i cấ p ba, nhưng vẫ n vậ y. Cô ấ y chỉ hơn
bạ n và i tuổ i và anh ấ y—cá i gì, đã bố n mươi rồ i à ? Tô i nghĩ cô ấ y nó i họ quen nhau khi cô ấ y
mườ i chín tuổ i. Nếu tô i cả nh giá c hơn, tô i đã chỉ ra sự đạ o đứ c giả . Có lẽ nó sẽ khiến anh ta
im lặ ng.”
Có lẽ nếu anh ấ y khô ng nó i vớ i tô i rằ ng anh ấ y đã biết đến blog nà y nhiều nă m rồ i, hoặ c nếu
tô i khô ng cả m thấ y đau đớ n và bầ m tím từ đêm hô m trướ c thì nghe đượ c điều nà y sẽ khiến
tô i bị số c. Nhưng bâ y giờ , tô i kiệt sứ c quá , tô i dự a và o tườ ng và cườ i. Tô i cườ i ngặ t nghẽo,
khó thở . Tấ t nhiên cô là họ c trò củ a anh. Tấ t nhiên rồ i.
Strane nhướ ng mà y nhìn tô i. “Điều đó có buồ n cườ i khô ng?”
Tô i lắ c đầ u. Qua tiếng cườ i củ a mình, tô i nó i, "Khô ng, nó chẳ ng buồ n cườ i chú t nà o cả ."
Tô i theo anh ta xuố ng cầ u thang đến cử a tò a nhà và trướ c khi anh ta bướ c ra ngoà i, tô i hỏ i
xem anh ta có cò n giậ n tô i khô ng - vì đã gọ i anh ta là kẻ hiếp dâ m, vì đã nó i xấ u tô i. Tô i
mong đợ i mộ t cá i tặ c lưỡ i nhẹ nhà ng, mộ t nụ hô n lên trá n. Tất nhiên là không. Thay và o đó
anh ấ y suy nghĩ mộ t lú c rồ i nó i, "Buồ n hơn là tứ c giậ n."
"Tạ i sao buồ n?"
“Chà ,” anh ấ y nó i, “bở i vì em đã thay đổ i.”
Tô i đặ t lò ng bà n tay lên cử a. “Tô i vẫ n chưa thay đổ i.”
“Chắ c chắ n là có rồ i. Bạ n đã trưở ng thà nh hơn tô i rồ i.”
"Đo khô ng phả i sự thậ t."
“Vanessa.” Anh ấ y ô m lấ y mặ t tô i trong tay. “Chú ng ta phả i kết thú c chuyện nà y. Ít nhấ t là
trong mộ t thờ i gian. Đượ c rồ i? Điều nà y khô ng tố t cho cả hai chú ng ta.”
Tô i choá ng vá ng quá , chỉ biết đứ ng đó , để anh ô m mặ t mình.
“Bạ n cầ n phả i tạ o dự ng cuộ c số ng cho chính mình,” anh nó i. “Mộ t thứ khô ng quá tậ p trung
và o tô i.”
“Anh đã nó i là anh khô ng giậ n mà .”
"Tô i khô ng điên. Hã y nhìn tô i, tô i khô ng phả i vậ y.” Đó là sự thậ t - anh ấ y trô ng khô ng hề tứ c
giậ n, đô i mắ t anh ấ y bình thả n sau khung kính khô ng dâ y.

Trong hoặ c hai tuầ n, tô i ở trong că n hộ củ a mình, cắ m trạ i trướ c TV vớ i Minou cuộ n trò n
trong ngườ i tô i. Tô i xem qua bộ DVD Twin Peaks, sau đó xem đi xem lạ i mộ t số tậ p nhấ t
định. Đô i khi Bridget xem cù ng tô i, nhưng khi tô i bắ t đầ u tua lạ i nhữ ng cả nh bạ o lự c và la
hét, nhữ ng cả nh trong đó nhâ n vậ t ngườ i đà n ô ng tố t bụ ng bị mộ t linh hồ n tà n bạ o xâ m
chiếm khiến anh ta cưỡ ng hiếp và giết hạ i cá c cô gá i tuổ i teen, cô ấ y đi và o phò ng ngủ và
đó ng cử a lạ i. cử a.
Trong nhữ ng tuầ n đượ c đưa tin đó , mộ t cô gá i mườ i bố n tuổ i tên Katrina đã biến mấ t ở
Oregon. Xinh đẹp, trắ ng trẻo và ă n ả nh, gương mặ t cô xuấ t hiện khắ p mọ i nơi, nhữ ng tiêu đề
mờ ả o trong phim truyền hình. “Ai đã lấ y Katrina?” “Ai đã giết Laura Palmer?” Cả hai đượ c
nhìn thấ y lầ n cuố i khi đang chạ y trố n, biến mấ t trong mộ t khu rừ ng linh sam Douglas. Thủ
phạ m rõ rà ng dẫ n đến sự mấ t tích củ a Katrina chính là ngườ i cha ghẻ lạ nh củ a cô , ngườ i có
tiền sử bệnh tâ m thầ n và đã mấ t tích trong nhiều tuầ n. So vớ i hà ng tá bứ c ả nh họ có về
Katrina, bả n tin chỉ sử dụ ng mộ t bứ c ả nh củ a cha cô , mộ t bứ c ả nh chụ p châ n dung nhếch
nhá c do say rượ u. Cuố i cù ng, cả hai đượ c tìm thấ y ở Bắ c Carolina, số ng trong mộ t că n nhà
gỗ khô ng có điện hoặ c nướ c sinh hoạ t. Khi ngườ i cha bị bắ t, ô ng nó i: “Tô i rấ t vui vì chuyện
nà y cuố i cù ng cũ ng kết thú c”. Sau đó , nhiều chi tiết hơn xuấ t hiện - Katrina trở nên yếu đuố i
như thế nà o khi ở trên tà u, rằ ng khi số ng trong cabin, cô đã phả i ă n hoa dạ i để số ng só t. Mộ t
mình trong phò ng khá ch đượ c chiếu đèn xanh bở i chiếc TV, tô i lẩ m bẩ m nhữ ng điều quá
khủ ng khiếp mà khô ng ai có thể nghe thấ y, rằ ng tô i cá rằ ng mộ t phầ n trong cô ấ y thích điều
đó và khô ng bao giờ muố n bị bắ t gặ p.
Bridget bướ c ra khỏ i phò ng ngủ và thấ y tô i nằ m gụ c trên ghế, ho ra nướ c mắ t. Cô ấ y cho
con mèo ă n, nhặ t nhữ ng chiếc chai rỗ ng củ a tô i, để lạ i hó a đơn tiền điện trên bà n cà phê,
cù ng vớ i mộ t nử a củ a mình và mộ t phong bì có dá n tem đề địa chỉ. Cô ấ y biết có điều gì đó
tồ i tệ đã xả y ra và o đêm Strane đến nhưng vẫ n cho tô i cơ hộ i để tự mình giả i quyết. Cô
khô ng hỏ i, khô ng muố n biết.
***
Kính gửi: vanessa.wye@atlantica.edu
Từ: henry.plough@atlantica.edu
Chủ đề: vắng hội thảo
Vanessa, bạn ổn chứ? Hôm nay nhớ bạn đến lớp. Henry
Kính gửi: vanessa.wye@atlantica.edu
Từ: henry.plough@atlantica.edu
Chủ đề: Lo lắng
Tôi bắt đầu thấy lo rồi đây. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Bạn có thể gọi nếu việc đó dễ dàng hơn là viết thư. Hoặc chúng ta có
thể gặp nhau ở ngoài trường. Tôi lo cho bạn. Henry
Kính gửi: vanessa.wye@atlantica.edu
Từ: henry.plough@atlantica.edu
Chủ đề: Mối lo ngại sâu sắc
Vanessa, lại một lần vắng mặt nữa và tôi sẽ phải cho bạn điểm F hoặc điểm chưa hoàn thành. Tôi rất vui được cung cấp cho
bạn bản chưa hoàn chỉnh và chúng tôi có thể tìm ra cách bạn có thể hoàn thiện công việc, nhưng bạn cần phải đến và điền
vào biểu mẫu. Ngày mai bạn có thể đến được không? Tôi không tức giận, chỉ rất lo lắng. Làm ơn cho tôi biết. Henry

Khi tô i xuấ t hiện ở ngưỡ ng cử a phò ng anh ấ y, Henry nở mộ t nụ cườ i. "Bạ n đâ y rồ i. Tô i đã


rấ t lo lắ ng. Có chuyện gì đã xả y ra vớ i bạ n vậ y?"
Dự a và o khung cử a, tô i nhìn anh chằ m chằ m. Tô i đã mong đợ i mộ t là n só ng xin lỗ i ngay khi
anh ấ y nhìn thấ y tô i. Thậ t khô ng thể tin đượ c là anh ấ y vẫ n chưa tạ o đượ c kết nố i. Đêm ở
Browick đã diễn ra cá ch đâ y ba tuầ n, khô ng đủ dà i để quên.
Tô i giơ đơn rú t lui khỏ i khó a họ c. “Anh sẽ ký cá i nà y chứ ?”
Đầ u anh quay lạ i, ngạ c nhiên. “Có lẽ chú ng ta nên nó i về chuyện đó trướ c.”
“Anh đã nó i là tô i sẽ thấ t bạ i.”
“Em chưa đến lớ p,” anh nó i. “Tô i phả i thu hú t sự chú ý củ a bạ n bằ ng cá ch nà o đó .”
“Vậ y là anh đã thao tú ng tô i? Tuyệt vờ i. Điều đó thậ t tuyệt vờ i.”
“Vanessa, thô i nà o.” Anh ấ y cườ i như thể tô i đang đù a. “Chuyện gì đang xả y ra vậ y?”
"Tạ i sao bạ n là m điều đó ?"
“Tạ i sao tô i lạ i là m gì?” Anh ấ y lắ c lư qua lạ i trên ghế bà n, nhìn tô i vớ i vẻ lơ đã ng. Anh ta
trô ng giố ng như mộ t đứ a trẻ bị bắ t quả tang nó i dố i.
“Anh đã tấ n cô ng anh ấ y.”
Anh ngừ ng lắ c lư.
“Anh đợ i bên ngoà i phò ng tắ m và tó m lấ y anh ấ y—”
Lú c đó , anh ta nhả y lên và kéo cá nh cử a vă n phò ng đó ng mạ nh đến mứ c nó đó ng sầ m lạ i.
Anh đưa tay ra như thể đang cố là m tô i bình tĩnh lạ i. “Nhìn nà y,” anh nó i, “Tô i xin lỗ i. Rõ
rà ng là tô i khô ng nên là m nhữ ng gì tô i đã là m. Khô ng có lờ i bà o chữ a nà o cho việc đó .
Nhưng tô i hầ u như khô ng tấ n cô ng anh ta.”
“Anh ấ y nó i anh đã đẩ y anh ấ y và o tườ ng.”
“Là m sao tô i có thể xoay sở đượ c điều đó ? Ngườ i đà n ô ng đó thậ t vĩ đạ i.”
“Anh ấ y nó i—”
“Vanessa, tô i hầ u như khô ng chạ m và o anh ấ y.”
Lú c đó , mộ t cụ c nghẹn hình thà nh trong cổ họ ng tô i. Tôi hầu như không chạm vào anh ấy.
Tôi chạm vào cô ấy, thế thôi. Cả hai đều khiến tô i phả n ứ ng thá i quá , quyết tâ m miêu tả
nhữ ng ngườ i đà n ô ng nà y như nhữ ng kẻ phả n diện.
Tô i hỏ i Henry: “Tạ i sao anh khô ng bao giờ kể cho tô i nghe về vợ anh? Chắ c hẳ n bạ n đã biết
rằ ng cuố i cù ng tô i cũ ng phá t hiện ra rằ ng chính cô ấ y đã là m việc ở đó .”
Anh ta chớ p mắ t, bị trụ c quay ném đi. “Tô i là mộ t ngườ i riêng tư. Tô i khô ng thích tiết lộ
cuộ c số ng cá nhâ n củ a mình cho họ c sinh.”
Nhưng điều đó khô ng đú ng. Tô i biết rấ t nhiều điều riêng tư về anh ấ y, nhữ ng chi tiết mà
anh ấ y đã tự mình trình bà y—nơi anh ấ y lớ n lên, rằ ng bố mẹ anh ấ y chưa bao giờ kết hô n,
rằ ng em gá i anh ấ y đã bị mộ t ngườ i lớ n tuổ i hơn là m tổ n thương giố ng như cá ch Strane đã
là m tổ n thương tô i. Tô i biết cá c ban nhạ c yêu thích củ a anh ấ y từ thờ i trung họ c và cá c ban
nhạ c yêu thích củ a anh ấ y bâ y giờ , rằ ng anh ấ y đã kiệt sứ c ở trườ ng đạ i họ c, mộ t họ c kỳ đã
bỏ qua 12 tín chỉ trong cá c lớ p họ c. Tô i biết anh ấ y phả i mấ t bao lâ u để lá i xe từ nhà đến
trườ ng và khi chấ m bà i, anh ấ y đặ t bà i củ a tô i sang mộ t bên để dà nh khi đầ u ó c kiệt sứ c và
cầ n đượ c nghỉ ngơi. Chỉ có vợ anh ấ y là tô i khô ng biết gì thô i.
“Anh biết đấ y,” tô i nó i, “kết hô n vớ i mộ t trong nhữ ng họ c sinh củ a anh là mộ t điều khá tồ i
tệ.”
Anh cú i đầ u, hít mộ t hơi. Anh biết điều nà y sẽ đến. “Hoà n cả nh hoà n toà n khá c nhau.”
“Anh là giá o viên củ a cô ấ y.”
“Tô i đã là mộ t giá o sư.”
"Sự khá c biệt lớ n."
“Nó khá c,” anh nó i. “Anh biết là thế mà .”
Tô i muố n nó i vớ i anh ấ y điều tương tự như tô i đã nó i vớ i Strane: rằ ng tô i khô ng biết nhữ ng
gì tô i biết. Nhiều thá ng trướ c, tô i đã viết về sự khá c biệt vớ i Henry, rằ ng lầ n nà y tô i sẽ
khô ng bị lợ i dụ ng. Sự khá c biệt đó bâ y giờ cả m thấ y quá khó để xá c định. Tô i cầ n ai đó chỉ
cho tô i ranh giớ i đượ c cho là để phâ n biệt ngườ i lớ n hơn 27 tuổ i vớ i ngườ i 13 tuổ i, giá o
viên vớ i giá o sư, tộ i phạ m và đượ c xã hộ i chấ p nhậ n. Hoặ c có lẽ tô i phả i bao gồ m sự khá c
biệt ở đâ y. Đã nhiều nă m trô i qua sinh nhậ t thứ mườ i tá m củ a tô i, giờ đâ y tô i đã trở thà nh
mộ t trò chơi cô ng bằ ng, mộ t ngườ i trưở ng thà nh đồ ng ý.
“Tô i nên bá o cá o nhữ ng gì bạ n đã là m vớ i anh ấ y,” tô i nó i. “Trườ ng đạ i họ c nên biết về loạ i
ngườ i họ đang là m việc ở đâ y.”
Điều đó khiến tô i că ng thẳ ng, mặ t anh ấ y đỏ bừ ng khi gầ n như hét lên, "Bá o cá o tôi ?" và
trong mộ t khoả nh khắ c, tô i thấ y sự tứ c giậ n mà anh ấ y chắ c hẳ n đã trú t lên Strane. Nhưng
sau đó , ý thứ c đượ c nhữ ng giọ ng nó i đi ngang qua cá nh cử a vă n phò ng đó ng kín, anh cú i
xuố ng thì thầ m, “Vanessa, em biết ngườ i đà n ô ng đó đã là m gì vớ i cô gá i kia và em khiến
anh cả m thấ y mình như mộ t thằ ng ngố c khi nhắ c đến chuyện đó vớ i em. Rồ i bạ n và o đâ y,
nó i vớ i tô i rằ ng anh ta đang quấ y rố i bạ n, là m tổ n thương bạ n. Nhữ ng gì bạ n đã mong đợ i?"
“Anh ấ y khô ng làm gì cô gá i đó cả ,” tô i nó i. “Anh ta chạ m và o đầ u gố i cô ấ y, chuyện lớ n đấ y.”
Đô i mắ t củ a Henry lướ t qua mặ t tô i và cơn giậ n củ a anh ấ y giả m dầ n. Nhẹ nhà ng, giố ng như
đang nó i chuyện vớ i mộ t đứ a trẻ, anh ấ y nó i rằ ng anh ấ y đã nghe thấ y điều gì đó khá c, rằ ng
Strane đã là m nhiều việc hơn là chạ m và o đầ u gố i cô ấ y. Anh ấ y khô ng giả i thích thêm và tô i
cũ ng khô ng hỏ i. Cô ng dụ ng là gì? Tấ t cả nhữ ng điều nà y đều khô ng thể nó i đượ c, và việc cố
gắ ng nó i về nó chỉ khiến bạ n nghe như mộ t kẻ mấ t trí, mộ t phú t gọ i đó là cưỡ ng hiếp và sau
đó lạ i là m rõ , Chà , đó khô ng phả i là cưỡ ng hiếp hiếp dâ m, như thể điều đó khô ng là m gì
khá c ngoà i việc là m vấ y bẩn lý trí . nhiều nướ c.
“Tô i đi đâ y,” tô i nó i, và Henry vươn tay về phía tô i nhưng chưa kịp chạ m và o. Anh ấ y độ t
nhiên lo lắ ng - lo lắ ng, có lẽ, rằ ng tô i có thể thự c sự nó i về anh ấ y. Tô i có thự c sự muố n anh
ấ y ký và o đơn rú t lui khỏ i khó a họ c đó khô ng? Tô i nên đến lớ p thô i. Chỉ cò n và i tuầ n nữ a
thô i. Chú ng ta sẽ quên đi nhữ ng sự vắ ng mặ t.
“Tô i chỉ muố n bạ n cả m thấ y ổ n,” anh nó i.

Nhưng tô i khô ng ổ n. Nhiều ngà y sau đó , tô i đi loanh quanh ngơ ngá c, khô ng thể rũ bỏ cả m
giá c bị xâ m phạ m. Trong cuộ c gặ p vớ i cố vấ n củ a tô i, cô ấ y hỏ i tô i dạ o nà y thế nà o và mong
đợ i câ u trả lờ i xa cá ch như thườ ng lệ củ a tô i. Thay và o đó , tô i bắ t đầ u kể lạ i nhữ ng gì đã xả y
ra. Mình cố nó i mơ hồ vì khô ng muố n liên lụ y đến Strane nên câ u chuyện diễn ra chắ p vá ,
rờ i rạ c, nghe mà phá t điên.
“Đâ y là Henry mà chú ng ta đang nó i tớ i à ?” cố vấ n củ a tô i hỏ i, giọ ng cô ấ y gầ n như thì thầ m;
cá c bứ c tườ ng vă n phò ng mỏ ng. “Henry Cày ?” Anh ta mớ i đến đó chưa đượ c mộ t nă m
nhưng đã nổ i tiếng là mộ t ngườ i chính trự c.
Chắ p tay lạ i, cố vấ n củ a tô i đang cố gắ ng nuố t từ ng lờ i khi nó i, “Vanessa, qua nhiều nă m, qua
bà i viết củ a bạ n, tô i đã rú t ra đượ c rằ ng có điều gì đó đã xả y ra vớ i bạ n ở trườ ng trung họ c.
Bạ n có nghĩ rằ ng đó có thể là điều khiến bạ n thự c sự khó chịu ở đâ y khô ng?”
Cô ấ y chờ đợ i, lô ng mà y nhướ ng lên như thể đang thú c giụ c tô i đồ ng ý. Tô i nghĩ đâ y là cá i
giá phả i trả cho việc kể, ngay cả dướ i hình thứ c hư cấ u - mộ t khi bạ n kể, đó là điều duy nhấ t
về bạ n mà mọ i ngườ i sẽ quan tâ m. Nó xá c định bạ n dù bạ n có muố n hay khô ng.
Cố vấ n củ a tô i mỉm cườ i, đưa tay về phía trướ c và vỗ nhẹ và o đầ u gố i tô i. “Đứ ng ở đó .”
Trên đườ ng rờ i khỏ i vă n phò ng củ a cô ấ y, tô i hỏ i, "Bạ n có biết anh ấ y đã kết hô n vớ i mộ t
trong nhữ ng sinh viên củ a mình khô ng?"
Lú c đầ u, tô i nghĩ tô i đã ném mộ t quả bom và o cô ấ y. Rồ i cô ấ y gậ t đầ u. Vâ ng, cô ấ y biết. Cô
giơ tay lên, mộ t cử chỉ bấ t lự c. “Đô i khi điều đó xả y ra,” cô nó i.

Tôi nó i vớ i Henry rằ ng tô i tha thứ cho anh ấ y mặ c dù anh ấ y chưa bao giờ đưa ra lờ i xin lỗ i
thự c sự . Trong thờ i gian cò n lạ i củ a họ c kỳ, anh ấ y muố n mọ i chuyện vẫ n như vậ y. Anh ấ y
cố gắ ng dự a và o tô i trong lớ p như trướ c đâ y, nhưng tô i khô ng có gì để nó i, và trong vă n
phò ng củ a anh ấ y, tô i bồ n chồ n và lả ng trá nh khi anh ấ y thử nhiều cá ch khá c nhau để kéo
tô i lạ i. Anh ấ y nó i vớ i tô i rằ ng tô i là họ c sinh giỏ i nhấ t mà anh ấ y từ ng có ( Tốt hơn vợ bạn?
Tô i tự hỏ i), rằ ng anh ấ y là m nhữ ng gì anh ấ y đã là m vớ i Strane chỉ vì anh ấ y quan tâ m đến
tô i nhiều như thế nà o. Anh ấ y cho tô i xem lá thư giớ i thiệu mà anh ấ y đã viết sẵ n để đă ng ký
và o trườ ng cao họ c củ a tô i, hai trang rưỡ i cá ch nhau mộ t khoả ng về việc tô i đặ c biệt như
thế nà o. Sau đó , và o tuầ n họ c cuố i cù ng, anh ấ y mờ i tô i đến vă n phò ng củ a anh ấ y. Khi
chú ng tô i và o trong, anh ấ y đó ng cử a lạ i và nó i rằ ng anh ấ y cầ n phả i thừ a nhậ n mộ t điều:
anh ấ y đã từ ng đọ c blog củ a tô i. Anh ấ y đã đọ c nó hà ng thá ng trờ i trướ c khi tô i tắ t nó đi.
“Tô i lo lắ ng khi nó độ t ngộ t biến mấ t và bạ n khô ng đến lớ p nữ a,” anh nó i. “Tô i khô ng biết
phả i nghĩ gì. Tô i đoá n là tô i vẫ n chưa.”
Tô i hỏ i anh ấ y là m thế nà o anh ấ y tìm thấ y nó và anh ấ y nó i rằ ng anh ấ y khô ng thể nhớ . Có
thể anh ấ y đã tìm kiếm địa chỉ email củ a tô i hoặ c mộ t số từ khó a nà o đó mà anh ấ y khô ng
chắ c chắ n. Tô i tưở ng tượ ng anh ấ y đang ô m má y tính xá ch tay ở nhà và o đêm khuya, vợ anh
ấ y đang ngủ ở phò ng khá c trong khi anh ấ y gõ tên tô i và o thanh tìm kiếm, tìm kiếm cho đến
khi tìm thấ y tô i. Đó là điều mà tô i đã mơ mộ ng cả nă m trờ i, xá c nhậ n việc tô i đã xâ m chiếm
cuộ c đờ i anh ấ y. Bâ y giờ đố i mặ t vớ i sự thậ t đó , lò ng tô i quặ n thắ t; Tô i cả m thấ y bệnh.
Anh ấ y nó i anh ấ y đã đọ c nó để kiểm tra tô i. Anh ấ y lo lắ ng cho tô i. “Và bở i vì bạ n dườ ng
như đã hình thà nh mộ t sự gắ n bó mạ nh mẽ như vậ y,” anh ấ y nó i, “tô i cũ ng muố n để mắ t
đến điều đó .”
“Dính và o cá i gì?”
Henry nhướ ng mà y như muố n nó i, Anh hiểu ý tôi mà. Khi tô i chỉ nhìn chằ m chằ m lạ i anh ấ y,
anh ấ y nó i, "Hã y gắ n bó vớ i tô i."
Tô i khô ng nó i gì và anh ấ y chuyển sang phò ng thủ .
“Tô i có nghĩ như vậ y là sai khô ng?” anh ấ y hỏ i. “Bạ n đã đến rấ t mạ nh mẽ. Nó là m tô i choá ng
ngợ p.”
Tô i há hố c mồ m nhìn anh, lú c đầ u bố i rố i - chẳ ng phả i anh đã chỉ trích tô i nhiều như tô i đã
có vớ i anh sao? - nhưng nó chuyển thà nh bố i rố i vì có lẽ đó là điều tô i đã là m. Tô i đã từ ng
là m điều đó trướ c đâ y.
“Vậ y đó là cá ch cậ u đố i xử vớ i nhữ ng họ c sinh mà cậ u nghĩ là thích mình à ?” Tô i hỏ i. “Bạ n
theo dõ i họ trên mạ ng?”
“Tô i hầ u như khô ng theo dõ i bạ n. Blog đã đượ c cô ng khai.”
“Anh nghĩ tô i sẽ là m gì, chạ y và o đâ y và ép buộ c anh?”
“Tô i thự c sự khô ng biết,” anh nó i. “Sau khi cậ u kể cho tô i nghe về cậ u và giá o viên đó , tô i bắ t
đầ u thắ c mắ c về ý định củ a cậ u.”
“Cậ u khô ng cầ n phả i gọ i ô ng ấ y là ‘thầ y giá o đó ’,” tô i nó i. “Rõ rà ng là cậ u biết tên anh ấ y.”
Henry mím mô i, xoay ngườ i trên ghế hướ ng mặ t về phía cử a sổ . Anh ấ y đứ ng như vậ y rấ t
lâ u, nhìn chằ m chằ m xuố ng sâ n bên dướ i, tô i nghĩ anh ấ y đã nó i xong, nhưng khi tô i đi ra
cử a, anh ấ y nó i, “Tô i khô ng nó i vớ i bạ n điều nà y để là m bạ n xấ u hổ .”
Tô i dừ ng lạ i, tay đặ t trên tay nắ m cử a.
“Tô i nghĩ việc nó i vớ i bạ n có thể tạ o cơ hộ i cho chú ng ta thà nh thậ t vớ i nhau. Bở i vì tô i nghĩ
có nhữ ng điều bạ n có thể muố n nó i vớ i tô i.” Anh ấ y quay lạ i phía tô i. “Và em nên biết là anh
sẽ nghe bấ t cứ điều gì em muố n nó i.”
Tô i lắ c đầ u. “Tô i khô ng biết ý bạ n là gì.”
“Dự a trên nhữ ng gì tô i đọ c đượ c,” anh ấ y nó i, “tô i nghĩ có thể bạ n muố n nó i vớ i tô i điều gì
đó .”
Tô i nghĩ đến nhữ ng dò ng tô i viết về anh ấ y, nhữ ng miêu tả củ a tô i về việc khao khá t anh ấ y
đến mứ c toà n thâ n tô i đau nhứ c vì điều đó , nhữ ng bình luậ n đô i khi xuấ t hiện và o lú c nử a
đêm - từ anh ấ y? Tô i nuố t nướ c bọ t, châ n run, tay run. Ngay cả đầ u ó c tô i cũ ng rung chuyển.
“Nếu bạ n đã đọ c nó rồ i,” tô i hỏ i, “tạ i sao bạ n lạ i cầ n tô i nó i điều đó ?”
Anh ấ y khô ng trả lờ i, nhưng tô i biết tạ i sao. Bở i vì anh ấ y cầ n biết tô i sẵ n lò ng. Giố ng như
Strane nhấ n mạ nh rằ ng tô i nó i lên nhữ ng gì tô i muố n để chuyển gá nh nặ ng tộ i lỗ i. Nói ra
điều này, Vanessa, là cách duy nhất tôi có thể sống với chính mình. Tôi sẽ không bao giờ làm
điều đó nếu bạn không sẵn lòng.
“Bạ n là mộ t ngườ i bí ẩ n,” Henry nó i. “Khô ng thể hiểu nổ i.”
Mộ t lầ n nữ a, tô i có cả m giá c mình có thể chạ m và o anh ấ y và anh ấ y sẽ để tô i là m vậ y. Nếu
tô i đặ t tay lên anh ta, anh ta sẽ bậ t ra như thể đượ c thả ra khỏ i lồ ng. Cuối cùng, anh ấ y sẽ
nó i. Vanessa, tôi đã muốn điều này kể từ lần đầu tiên gặp bạn . Tô i thấ y trướ c nă m sau, vớ i
việc tô i là m trợ lý cho anh ấ y, hai chú ng tô i đều đó ng cử a trong vă n phò ng nà y, mộ t cuộ c
tình kéo dà i khô ng thể trá nh khỏ i. Tô i vẫ n chưa quan hệ tình dụ c vớ i ai khá c ngoà i Strane,
nhưng tô i có thể dễ dà ng tưở ng tượ ng Henry sẽ như thế nà o. Cơ thể nặ ng nề, hơi thở khó
khă n và quai hà m chù ng xuố ng.
Và rồ i sương mù tan đi, tầ m nhìn củ a tô i trở nên rõ rà ng, và anh ta thậ t kinh tở m, ngồ i đó cố
gắ ng moi ra mộ t lờ i thú nhậ n từ tô i. Anh có vợ rồi, tô i muố n nó i vậ y. Bạn bị cái quái gì thế?
Tô i nó i vớ i anh ấ y rằ ng cuố i cù ng thì nă m sau tô i cũ ng sẽ khô ng đến Atlantica. “Anh nên
giao cô ng việc trợ lý đó cho ngườ i khá c.”
Chớ p mắ t ngạ c nhiên, anh ấ y hỏ i, “Cò n trườ ng cao họ c thì sao? Bạ n vẫ n định nộ p đơn chứ ?”
Nhìn về phía trướ c, tô i cũ ng có thể thấ y điều đó - mộ t lớ p họ c khá c, mộ t ngườ i đà n ô ng khá c
ở đầ u bà n hộ i thả o đọ c tên tô i trong danh sá ch, đô i mắ t anh ta hú t lấ y tô i. Ý nghĩ đó khiến
tô i quá mệt mỏ i và tấ t cả nhữ ng gì tô i có thể nghĩ là tô i thà chết còn hơn là phải trải qua
chuyện này lần nữa.
Một ngà y trướ c khi tố t nghiệp, Henry đưa tô i đi ă n trưa để chà o tạ m biệt, đưa cho tô i mộ t
cuố n tiểu thuyết củ a Brontë, liên quan đến mộ t câ u chuyện đù a nộ i tâ m nà o đó củ a chú ng
tô i, vớ i dò ng chữ anh ấ y ký bằ ng chữ H. Sau khi tô i rờ i khỏ i Atlantica, tên anh ấ y lạ i xuấ t
hiện trong hộ p thư email củ a tô i khoả ng sá u thá ng mộ t lầ n, lầ n nà o lò ng tô i cũ ng quặ n thắ t.
Cuố i cù ng, chú ng tô i thêm nhau trên Facebook và tô i thoá ng nhìn thấ y cuộ c số ng mà tô i đã
tưở ng tượ ng bấ y lâ u nay: nhữ ng bứ c ả nh củ a Penelope và con gá i họ , má i tó c bạ c và khuô n
mặ t già nua củ a Henry, mỗ i nă m trô i qua khiến anh ấ y trô ng giố ng Strane hơn. Trong khi đó
thờ i gian khiến tô i hoà i nghi, nghi ngờ . Tô i thoá t khỏ i ả o tưở ng, tự nhủ rằ ng khi chú ng tô i
gặ p nhau, Henry đã chá n nả n và đá nh mấ t tuổ i trẻ; Tô i cò n trẻ và ngưỡ ng mộ anh ấ y. Mộ t
ngườ i đà n ô ng lớ n tuổ i lợ i dụ ng mộ t cô gá i để cả m thấ y tố t hơn về bả n thâ n mình - câ u
chuyện sẽ dễ dà ng trở thà nh mộ t câ u chuyện sá o rỗ ng biết bao nếu bạ n nhìn và o nó mà
khô ng có sự lã ng mạ n nhẹ nhà ng.
Mộ t nă m nọ , anh ấ y viết thư cho tô i và o ngà y sinh nhậ t củ a tô i, mộ t email đượ c gử i và o lú c
hai giờ sá ng. Tôi nhớ bạn như một trong những học sinh giỏi nhất của tôi, anh ấ y viết, và tôi sẽ luôn như vậy. Tô i
bắ t đầ u trả lờ i, Henry, điều đó có nghĩa là gì? nhưng tô i dừ ng lạ i, xó a email củ a anh ấ y, thiết
lậ p bộ lọ c để nhữ ng email trong tương lai sẽ chuyển thẳ ng và o thù ng rá c.
Một trong những học sinh giỏi nhất của tôi. Đó là lờ i khen lạ lù ng đến từ mộ t ngườ i đà n ô ng
từ ng biến họ c trò thà nh vợ .
***
Sau khi tố t nghiệp trườ ng Atlantica, Bridget quay trở lạ i Rhode Island và mang theo con
mèo. Tô i ứ ng tuyển và o mọ i cô ng việc thư ký/lễ tâ n/trợ lý ở Portland và Bang Maine là
bang duy nhấ t gọ i lạ i. Đó là cô ng việc thư ký lưu trữ hồ sơ trong cá c dịch vụ bả o vệ trẻ em,
lương 10 đô mộ t giờ nhưng thự c chấ t giố ng như 9 đô sau khi đó ng phí cô ng đoà n. Trong
cuộ c phỏ ng vấ n, mộ t ngườ i phụ nữ hỏ i tô i sẽ xử lý việc đọ c nhữ ng mô tả về lạ m dụ ng trẻ em
hà ng ngà y như thế nà o.
“Tô i sẽ ổ n thô i,” tô i nó i. “Tô i khô ng có kinh nghiệm gì về việc đó cả .”
Tô i tìm thấ y mộ t că n hộ hiệu quả trên bá n đả o. Khi nằ m trên giườ ng, tô i có thể ngắ m nhìn
cá c tà u chở dầ u, tà u du lịch đi qua vịnh. Cô ng việc thậ t mệt mỏ i và tô i chỉ có thể ă n mộ t lầ n
mỗ i ngà y nếu muố n kiếm tiền thuê nhà , nhưng tô i tự nhủ rằ ng chỉ trong mộ t, có thể là hai
nă m, cho đến khi tô i ổ n định đượ c cô ng việc.
Tạ i nơi là m việc, tô i sắ p xếp cá c tậ p tin vớ i tai nghe và cả m giá c giố ng như quay lạ i kho lưu
trữ củ a bệnh viện, vẫ n nhữ ng chiếc hộ p kim loạ i đó và nhữ ng miếng dá n mã mà u, tó c tô i bị
khuấ y độ ng bở i điều hò a. Tuy nhiên, nhữ ng tậ p tin nà y chứ a đự ng nhữ ng câ u chuyện kinh
dị cò n tệ hơn cả bệnh ung thư, thậ m chí cò n tệ hơn cả cá i chết. Mô tả về nhữ ng đứ a trẻ đượ c
tìm thấ y đang ngủ trên nhữ ng chiếc giườ ng dính đầ y phâ n, về nhữ ng đứ a trẻ sơ sinh đầ y
vết thương do tắ m bằ ng thuố c tẩ y. Tô i cố gắ ng khô ng ná n lạ i vớ i đố ng hồ sơ; khô ng ai bả o
tô i cụ thể là đừ ng nhìn, nhưng việc tìm hiểu chi tiết có cả m giá c xâ m lấ n theo cá ch mà việc
đọ c về đà n ô ng và nhữ ng cá i cu khậ p khiễng củ a họ khô ng bao giờ có thể là m đượ c. Hồ sơ
củ a mộ t số đứ a trẻ là nhiều tậ p tà i liệu chứ a vô số tà i liệu - cá c phiên điều trầ n tạ i tò a, lờ i
tườ ng thuậ t củ a nhâ n viên phụ trá ch, bằ ng chứ ng bằ ng vă n bả n về việc lạ m dụ ng.
Tô i tình cờ gặ p mộ t cô gá i có chiếc cặ p đự ng mườ i tậ p tà i liệu nhồ i nhét quá nhiều đượ c
buộ c lạ i bằ ng dâ y chun. Nhữ ng mả nh giấ y xâ y dự ng mà u tím đã phai mà u và nhữ ng trang
sá ch tô mà u dính ra khỏ i mộ t trong cá c tậ p tà i liệu, đồ trẻ con. Mộ t bứ c vẽ có vẻ là mộ t biểu
đồ gia đình đượ c vẽ bở i mộ t đứ a trẻ; mộ t mả nh giấ y xâ y dự ng khá c có nộ i dung mô tả
nhữ ng gì cô gá i mong muố n ở mộ t gia đình. Truy nã: một người mẹ và một người cha, một
con chó và một em trai. Ở dướ i cù ng củ a tờ giấ y có viết bằ ng chữ lớ n: VUI LÒNG KHÔNG CÓ
NGƯỜI HIPPOCRIT.
Đằ ng sau đó là mộ t lá thư viết tay trên tờ giấ y trắ ng trơn, nét chữ nhỏ nhắ n, nữ tính và
trưở ng thà nh. Tô i khô ng thể ngă n mình nhìn. Đó là từ mẹ củ a cô gá i, ba trang trướ c và sau
là lờ i xin lỗ i. Tên củ a nhữ ng ngườ i đà n ô ng khá c nhau đượ c liệt kê, giả i thích ai vẫ n cò n
trong cuộ c đờ i cô ấ y và ai khô ng, và tô i đọ c hồ sơ từ đâ u - đứ ng trướ c tủ , cạ y nó mở ra,
khô ng muố n ai bắ t gặ p tô i đang nhìn kỹ quá - tô i có thể thấ y chỉ có mộ t nử a trang.
Nếu tôi biết con bị lạm dụng, ngườ i mẹ viết, đặc biệt là lạm dụng tình dục, tôi sẽ không bao
giờ— Phầ n cò n lạ i củ a câ u bị che giấ u khỏ i tầ m nhìn củ a tô i. Ở trang cuố i thư, mẹ ký, Với
biển cả tình yêu, Mẹ ơi. Bên dướ i đại dương tình yêu có hình vẽ khuô n mặ t cô gá i đang khó c,
nướ c mắ t cô hò a thà nh dò ng nướ c, mũ i tên chỉa, đại dương ...
***
Trane chỉ đến thă m tô i ở Portland mộ t lầ n. Dù sao thì anh ấ y cũ ng sẽ xuố ng để tham dự mộ t
hộ i thả o phá t triển nà o đó , và tô i quá lo lắ ng để hỏ i liệu anh ấ y có định ở lạ i qua đêm khô ng.
Khi anh ấ y đến, tô i đưa anh ấ y đi tham quan că n hộ nhỏ bé củ a tô i, nó ng lò ng muố n anh ấ y
nhậ n xét về việc tô i đã giữ nó sạ ch sẽ như thế nà o, bá t đĩa đã rử a xong và cấ t đi, sà n nhà
đượ c hú t bụ i. Anh ấ y gọ i nó là ấ m cú ng, nó i rằ ng anh ấ y thích bồ n tắ m có châ n đế. Trong
phò ng khá ch/phò ng ngủ , tô i đưa ra mộ t số nhậ n xét ngu ngố c, kín đá o về chiếc giườ ng.
“Trô ng nó khô ng hấ p dẫ n lắ m à ?” Gầ n mộ t nă m rồ i tô i khô ng quan hệ, cầ n đượ c sờ , nhìn.
Dướ i vá y, tô i để trầ n, mềm mạ i và mịn mà ng, khô ng bó sá t. Đó là mộ t dấ u hiệu mà anh ấ y
phả i nhậ n ra. Tô i đã dà nh nhiều ngà y để tưở ng tượ ng â m thanh sẽ thoá t ra khỏ i cổ họ ng
anh ấ y khi anh ấ y nhậ n ra tô i khô ng mặ c đồ ló t.
Anh ấ y nó i chú ng ta phả i đi thô i. Anh ấ y đã đặ t chỗ tạ i mộ t nhà hà ng hả i sả n ở Cả ng Cũ , nơi
anh ấ y gọ i cho chú ng tô i mó n hầ m củ a ngư dâ n, đuô i tô m hù m phủ mì ố ng, mộ t chai rượ u
vang trắ ng. Đâ y là bữ a ă n lớ n nhấ t tô i đượ c ă n kể từ lầ n cuố i tô i về nhà gặ p bố mẹ. Trong
khi tô i xú c thứ c ă n và o miệng, Strane cau mà y nhìn.
“Cô ng việc thế nà o?” anh ấ y hỏ i.
“Chết tiệt,” tô i nó i. “Nhưng nó chỉ là tạ m thờ i thô i.”
“Kế hoạ ch dà i hạ n củ a bạ n là gì?”
Hà m tô i nghiến chặ t trướ c câ u hỏ i. “Sau đạ i họ c,” tô i số t ruộ t nó i. “Tô i đã nó i vớ i bạ n điều
đó rồ i.”
“Bạ n đã nộ p đơn đă ng ký cho mù a thu chưa?” anh ấ y hỏ i. “Chắ c giờ nà y họ đang gử i thư
chấ p nhậ n rồ i.”
Tô i lắ c đầ u, vẫ y tay. “Tô i sẽ là m việc đó và o mù a thu tớ i. Tô i vẫ n cầ n chuẩ n bị mộ t số thứ và
tiết kiệm tiền để trả tấ t cả cá c khoả n phí.”
Anh cau mà y, uố ng mộ t ngụ m rượ u. Anh ấ y biết tô i là ngườ i tồ i tệ, rằ ng tô i khô ng có kế
hoạ ch gì cả . “Bạ n nên là m nhiều hơn thế nà y,” anh ấ y nó i. Tô i cả m nhậ n đượ c tộ i lỗ i củ a anh
ấ y. Anh ấ y lo lắ ng rằ ng anh ấ y phả i chịu trá ch nhiệm về việc tiềm nă ng củ a tô i bị lã ng phí,
điều nà y có lẽ đú ng, nhưng nếu anh ấ y cả m thấ y tộ i lỗ i, anh ấ y sẽ khô ng muố n quan hệ tình
dụ c vớ i tô i.
"Anh biết tô i như thế nà o. Tô i di chuyển theo tố c độ củ a riêng mình.” Tô i nở vớ i anh ấ y nụ
cườ i trẻ con can đả m nhấ t củ a mình, nhằ m trấ n an anh ấ y rằ ng đó là vấ n đề củ a tô i chứ
khô ng phả i củ a anh ấ y.
Sau bữ a tố i, anh ấ y chở tô i về nhà , nhưng khi tô i mờ i anh ấ y và o thì anh ấ y nó i khô ng thể.
Nó cắ t thẳ ng và o giữ a tô i, ruộ t tô i trà n ra khắ p ghế hà nh khá ch. Tấ t cả nhữ ng gì tô i có thể
nghĩ là trong mộ t thá ng nữ a tô i sẽ hai mươi ba tuổ i rồ i mộ t ngà y nà o đó sẽ ba mươi ba, bố n
mươi ba, và ở cá i tuổ i đó thì khó hiểu như đã chết rồ i.
“Bâ y giờ tô i có quá già đố i vớ i bạ n khô ng?” Tô i hỏ i.
Lú c đầ u, anh ta liếc tô i mộ t cá i, cả m nhậ n đượ c mộ t cá i bẫ y. Sau đó anh ấ y nhìn thấ y khuô n
mặ t rộ ng mở củ a tô i.
“Tô i nghiêm tú c đấ y,” tô i nó i. Đâ y là lầ n đầ u tiên anh ấ y thự c sự nhìn tô i suố t đêm, có lẽ là
lầ n đầ u tiên kể từ đêm đó ở că n hộ Atlantica củ a tô i, khi anh ấ y chấ t vấ n tô i về việc Henry
đố i đầ u vớ i anh ấ y, khi anh ấ y có thể đã cưỡ ng hiếp tô i, tô i vẫ n khô ng chắ c.
“Nessa, tô i đang cố gắ ng cư xử tố t ở đâ y,” anh nó i.
“Nhưng bạ n khô ng cầ n phả i giỏ i. Khô ng cù ng vớ i tô i."
“Tô i biết là khô ng,” anh nó i. "Đó chính là vấ n đề."
Tô i nhậ n ra rằ ng đâ y chính là nơi mà mọ i chuyện sẽ luô n kết thú c. Tô i đã cho phép anh ta
là m nhữ ng điều khô ng thể tả xiết mà anh ta hằ ng khao khá t, hiến thâ n tô i là m nơi gâ y á n,
anh ta sa ngã mộ t thờ i gian, nhưng trong thâ m tâ m, anh ta khô ng phả i là kẻ á c. Anh ấ y là
ngườ i muố n trở nên tố t, và tô i cũ ng như bấ t kỳ ai khá c, biết rằ ng cá ch dễ nhấ t để là m điều
đó là loạ i bỏ điều khiến bạ n trở nên tồ i tệ.
Đặ t tay lên tay nắ m cử a, tô i hỏ i liệu tô i có gặ p anh sớ m khô ng, và anh ấ y nó i ừ rấ t nhẹ
nhà ng, tô i biết anh ấ y sẽ dễ dà ng là m tô i thấ t vọ ng. Đô i mắ t anh ấ y phó ng đi như thể tô i là
bằ ng chứ ng củ a điều gì đó mà anh ấ y muố n quên đi.

Y trô i qua mà khô ng có anh. Bố tô i bị cơn đau tim đầ u tiên; Cuố i cù ng mẹ cũ ng kiếm đượ c
bằ ng cấ p củ a mình. Và o mộ t buổ i chiều mù a hè khi tô i về thă m nhà , Babe bị chứ ng phình
độ ng mạ ch khi chạ y qua sâ n; Cô ấ y ngã xuố ng như thể bị bắ n, bố và tô i cố gắ ng cứ u cô ấ y
như thể cô ấ y là con ngườ i, ấ n và o ngự c cô ấ y và thở và o mõ m cô ấ y, nhưng cô ấ y đã biến
mấ t, cơ thể cô ấ y lạ nh có ng và bà n châ n vẫ n ướ t từ hồ . Tô i rờ i CPS và chuyển từ cô ng việc
trợ lý hà nh chính nà y sang cô ng việc trợ lý hà nh chính khá c, chá n ghét cô ng việc, nhữ ng vă n
phò ng vô trù ng, nhữ ng chiếc kẹp giấ y, nhữ ng tấ m Post-its và thả m Berber. Khi tô i thấ y
mình đang tìm kiếm trên Google “bạ n nên là m gì nếu cô ng việc khiến bạ n muố n tự tử ”, tô i
thoá t khỏ i đó và nhậ n ra cá ch giữ cho mình số ng só t nà y có thể giết chết tô i và nhậ n đượ c vị
trí lễ tâ n tạ i mộ t khá ch sạ n cao cấ p. Đó là mứ c lương thấ p nhưng là mộ t lố i thoá t khỏ i sự
suy sụ p do á nh đèn huỳnh quang đang â m ỉ trong tô i.
Có nhữ ng ngườ i đà n ô ng khô ng bao giờ trở thà nh bạ n trai, nhìn qua tấ m mà n và nhìn thấ y
mớ hỗ n độ n củ a tô i - theo nghĩa đen và nghĩa bó ng: că n hộ vớ i con đườ ng hẹp xuyên qua
quầ n á o và thù ng rá c dẫ n từ giườ ng và o phò ng tắ m; việc uố ng rượ u, uố ng rượ u khô ng
ngừ ng nghỉ; tình dụ c mấ t điện và nhữ ng cơn á c mộ ng. “Cậ u chơi dở rồ i,” họ nó i, lú c đầ u vớ i
giọ ng cườ i phá lên, thá i độ có lẽ chuyện này sẽ vui trong chốc lát, nhưng ngay khi tô i kể lể
câ u chuyện—giá o viên, giớ i tính, mườ i lă m, nhưng tô i thích nó , tô i nhớ nó - thế là xong.
“Bạ n đang gặ p vấ n đề nghiêm trọ ng,” họ nó i trên đườ ng ra khỏ i cử a.
Tô i họ c đượ c rằ ng việc im lặ ng sẽ dễ dà ng hơn để trở thà nh mộ t cá i bình mà họ trú t hết
mình và o. Trên mộ t ứ ng dụ ng hẹn hò , tô i gặ p mộ t ngườ i đà n ô ng ở độ tuổ i cuố i 20. Anh ấ y
mặ c á o len đan và á o nhung, có đườ ng châ n tó c buô ng xõ a và lô ng ngự c dà y lấ p ló trên
đườ ng viền cổ á o sơ mi, trô ng giố ng Strane. Trong buổ i hẹn hò đầ u tiên củ a chú ng tô i, tô i
đậ p châ n, xé khă n ă n. Khi đồ uố ng củ a chú ng tô i chỉ mớ i say mộ t nử a, tô i hỏ i, "Chú ng ta có
thể ngừ ng nó i chuyện nhả m nhí và đi quan hệ đượ c khô ng?" Anh ta sặ c bia, nhìn tô i như thể
tô i bị điên, nhưng tấ t nhiên là nó i chắ c chắ n nếu đó là điều bạ n muố n.
Và o buổ i hẹn hò thứ hai, chú ng tô i xem mộ t bộ phim có cố t truyện về cá c linh mụ c ấ u dâ m.
Suố t hai tiếng đồ ng hồ , anh khô ng để ý đến bà n tay nhớ p nhá p củ a tô i, nhữ ng tiếng thú t thít
thoá t ra từ cổ họ ng tô i. Thô ng thườ ng, tô i rấ t giỏ i nghiên cứ u trướ c cá c bộ phim đề phò ng
có điều gì đó có thể khiến tô i quay cuồ ng, nhưng vớ i bộ phim nà y, tô i chưa chuẩ n bị sẵ n
sà ng. Sau đó , khi chú ng tô i đi dọ c Phố Quố c hộ i về phía că n hộ củ a tô i, ngườ i đà n ô ng nó i,
“Nhữ ng ngườ i đà n ô ng như thế biết cá ch chọ n đú ng ngườ i, bạ n biết khô ng? Chú ng là nhữ ng
kẻ să n mồ i thự c sự . Họ biết cá ch rà soá t bầ y đà n và chọ n lọ c nhữ ng con yếu.”
Khi anh ấ y nó i điều đó , tô i nhìn thấ y cả nh tô i, mườ i lă m tuổ i, vớ i đô i mắ t hoang dạ i, bị tá ch
khỏ i cha mẹ, chạ y vớ i dá ng đi hoả ng loạ n bă ng qua khung cả nh vù ng lã nh nguyên trong khi
Strane chạ y nướ c rú t theo sau tô i, ô m tô i và o lò ng mà khô ng hề dừ ng bướ c. Mộ t đạ i dương
gầ m thét bên tai tô i, chặ n đi nhữ ng suy nghĩ cò n lạ i củ a ngườ i đà n ô ng về bộ phim, và tô i
nghĩ, Có lẽ chỉ có vậy thôi . Tô i là mộ t mụ c tiêu rõ rà ng. Anh ấ y chọ n tô i khô ng phả i vì tô i đặ c
biệt mà vì anh ấ y đó i và tô i dễ dã i. Trở lạ i că n hộ củ a mình, trong khi ngườ i đà n ô ng và tô i
quan hệ tình dụ c, tô i rờ i bỏ bả n thâ n theo cá ch mà tô i chưa từ ng là m trong nhiều nă m. Anh
ấ y và cơ thể tô i đang ở trong phò ng ngủ khi tâ m trí tô i lang thang trong că n hộ , cuộ n trò n
trên ghế dà i và nhìn chằ m chằ m và o chiếc TV trố ng rỗ ng.
Tô i ngừ ng trả lờ i tin nhắ n củ a anh ấ y, khô ng bao giờ gặ p lạ i anh ấ y nữ a. Tô i tự nhủ rằ ng anh
ấ y đã sai. Ở tuổ i mườ i lă m, tô i khô ng hề yếu đuố i. Tô i đã thô ng minh. Tô i đã mạ nh mẽ.

Tôi hai mươi lă m tuổ i khi chuyện đó xả y ra Đi bộ đến nơi là m việc, mặ c bộ vest đen và già y
.

bệt mà u đen, tô i bă ng qua Phố Quố c hộ i và anh ấ y ở đó , đứ ng cù ng chụ c đứ a trẻ trướ c bả o


tà ng nghệ thuậ t, thanh thiếu niên, sinh viên, hầ u hết là cá c cô gá i. Tô i nhìn từ xa, ô m chặ t
chiếc ví bên hô ng. Anh ấ y dẫ n cá c sinh viên và o viện bả o tà ng - đó hẳ n là mộ t chuyến đi
thự c tế, có thể là để xem triển lã m Wyeth - và anh ấ y giữ cử a khi họ xếp hà ng và o, hết cô gá i
nà y đến cô gá i khá c.
Ngay trướ c khi biến mấ t và o trong, anh liếc nhìn qua vai và nhậ n thấ y tô i trong bộ quầ n á o
đi là m tồ i tà n, bạ c mà u và cũ kỹ. Trong nhiều nă m, tô i khô ng muố n gì hơn ngoà i á nh mắ t
củ a anh ấ y nhìn tô i, nhưng giờ tô i quá xấ u hổ về khuô n mặ t củ a chính mình, nhữ ng nếp
nhă n và dấ u hiệu tuổ i tá c, nên khô ng thể tiến lạ i gầ n hơn.
Anh ấ y để cá nh cử a bả o tà ng đó ng lạ i sau lưng và tô i đi là m, ngồ i ở bà n hướ ng dẫ n khá ch và
tưở ng tượ ng anh ấ y di chuyển qua cá c phò ng, theo sau nhữ ng cô gá i tó c sá ng mà u. Trong
lò ng tô i luô n bá m theo phía sau, khô ng để anh rờ i khỏ i tầ m mắ t. Tô i nghĩ đâ y có lẽ là điều
tô i sẽ là m trong suố t quã ng đờ i cò n lạ i củ a mình: đuổ i theo anh ấ y và nhữ ng gì anh ấ y đã
cho tô i. Đó là lỗ i củ a riêng tô i. Đá ng lẽ bâ y giờ tô i đã phả i trưở ng thà nh hơn rồ i. Anh chưa
bao giờ hứ a sẽ yêu em mã i mã i.
Tố i hô m sau, anh gọ i. Đã muộ n, trên đườ ng đi là m về củ a tô i, khi nhữ ng khung cử a sổ sá ng
đèn duy nhấ t ở trung tâ m thà nh phố là nhữ ng quá n bar và nhữ ng quá n bá n pizza từ ng
miếng. Việc nhìn thấ y tên anh ấ y trên mà n hình khiến đầ u gố i tô i như nhũ n ra. Tô i phả i dự a
và o mộ t tò a nhà khi trả lờ i.
 m thanh củ a anh ấ y tó m lấ y cổ họ ng tô i. "Tô i có nhìn thấ y bạ n khô ng?" anh ấ y hỏ i. “Hay đó
là mộ t con ma?”
Anh ấ y bắ t đầ u gọ i điện hà ng tuầ n, luô n và o đêm muộ n. Chú ng tô i nó i mộ t chú t về con
ngườ i hiện tạ i củ a tô i - cô ng việc ở khá ch sạ n, cuộ c diễu hà nh khô ng bao giờ kết thú c củ a
cá c chà ng trai, sự thấ t vọ ng mím mô i củ a mẹ tô i đố i vớ i tô i, bệnh tiểu đườ ng và trá i tim tồ i
tệ củ a bố tô i - nhưng chủ yếu chú ng tô i nó i về con ngườ i tô i trướ c đâ y. Chú ng tô i cù ng nhau
nhớ lạ i nhữ ng cả nh trong vă n phò ng nhỏ phía sau lớ p họ c, ở nhà anh, trong chiếc xe ga đậ u
bên con đườ ng khai thá c gỗ cũ , cá nh đồ ng việt quấ t cằ n cỗ i nơi tô i trèo lên ngườ i anh, tiếng
gà gá y và đà n ong bay khô ng ngườ i lá i và o qua cử a sổ xe đang mở . Thô ng tin chi tiết củ a
chú ng tô i tậ p hợ p lạ i vớ i nhau. Anh và tô i tá i hiện lạ i mộ t cá ch sinh độ ng, quá số ng độ ng.
“Có lý do khiến tô i khô ng cho phép mình nhớ lạ i tấ t cả nhữ ng điều nà y,” anh nó i. “Tô i khô ng
thể để mình mấ t kiểm soá t lầ n nữ a.”
Tô i nhìn thấ y anh ấ y trong lớ p họ c, ngồ i sau bà n là m việc. Đô i mắ t anh lướ t qua nhữ ng cô
gá i ngồ i quanh bà n hộ i thả o. Mộ t cô gá i ngướ c lên, bắ t gặ p anh đang nhìn chằ m chằ m và
mỉm cườ i.
“Chú ng ta có thể dừ ng lạ i,” tô i nó i.
“Khô ng,” anh ấ y nó i, “đó chính là vấ n đề. Tô i khô ng nghĩ mình có thể dừ ng lạ i.”
Khi anh ấ y khô ng cò n nhớ đến tô i nữ a và bắ t đầ u nó i về cá c cô gá i trong lớ p, tô i cũ ng theo
dõ i anh ấ y. Anh mô tả phầ n dướ i cá nh tay nhợ t nhạ t củ a họ khi họ giơ tay lên, nhữ ng đườ ng
gâ n thoá t ra khỏ i bím tó c đuô i ngự a, cả m giá c đỏ bừ ng chạ y dọ c xuố ng cổ họ khi anh nó i vớ i
họ rằ ng chú ng quý giá và hiếm có . Anh ấ y nó i thậ t khô ng thể chịu nổ i cá i cá ch họ trà n ngậ p
vẻ đẹp. Anh ấ y nó i vớ i tô i rằ ng anh ấ y gọ i họ lên bà n, đặ t tay lên đầ u gố i họ . “Tô i giả vờ họ là
bạ n,” anh nó i, và miệng tô i chả y nướ c miếng như thể rung chuô ng, bá o hiệu mộ t cơn thèm
đã bị chô n vù i từ lâ u. Tô i nằ m sấ p, nhét mộ t chiếc gố i và o giữ a hai châ n. Hã y tiếp tụ c đi,
đừ ng dừ ng lạ i.
2017
Một tuầ n trướ c Lễ tạ ơn, bà i bá o củ a Janine đượ c xuấ t bả n, nhưng khô ng phả i về Strane.
Mộ t đoạ n vă n theo ngữ cả nh ở phầ n đầ u đề cậ p đến Taylor và hà nh vi quấ y rố i trự c tuyến
mà cô phả i chịu đự ng. Phầ n cò n lạ i kể về mộ t giá o viên tạ i mộ t trườ ng nộ i trú ở New
Hampshire đã lạ m dụ ng cá c họ c sinh nữ trong suố t sự nghiệp bố n mươi nă m củ a mình. Tá m
nạ n nhâ n đượ c nêu tên trong bà i bá o, tên thậ t củ a họ đượ c sử dụ ng. Có nhữ ng bứ c ả nh củ a
họ bâ y giờ và hồ i cò n là họ c sinh, nhữ ng bả n scan nhậ t ký thờ i niên thiếu củ a họ , nhữ ng bứ c
thư tình củ a thầ y cô . Qua nhiều nă m, anh ấ y đã sử dụ ng nhữ ng câ u nó i giố ng nhau cho tấ t cả
cá c cô gá i, nhữ ng cá i tên giố ng nhau. Cậu là người duy nhất hiểu tôi, cô bé ạ. Tiêu đề củ a bà i
viết trích dẫ n tên củ a trườ ng nộ i trú —dễ nhậ n biết, uy tín và đả m bả o tạ o ra lượ t nhấ p
chuộ t. Thậ t khó để khô ng hoà i nghi, khi cho rằ ng mọ i chuyện là như vậ y.
Browick cô ng bố kết quả điều tra nộ i bộ củ a họ về cá c cá o buộ c chố ng lạ i Strane, sử dụ ng
loạ i ngô n ngữ khô ng thể xuyên thủ ng dườ ng như nhằ m mụ c đích che giấ u sự thậ t: “Chú ng
tô i kết luậ n rằ ng mặ c dù hà nh vi sai trá i có tính chấ t tình dụ c có thể đã xả y ra, nhưng cuộ c
điều tra khô ng tìm thấ y bằ ng chứ ng đá ng tin cậ y nà o về lạ m dụ ng tình dụ c.” .” Họ đưa ra
mộ t tuyên bố chính thứ c nhắ c lạ i cam kết củ a trườ ng trong việc thú c đẩ y mộ t mô i trườ ng
họ c tậ p vấ t vả nhưng an toà n và nuô i dưỡ ng. Họ sẽ tự nguyện cậ p nhậ t chương trình đà o
tạ o về quấ y rố i tình dụ c củ a khoa. Đâ y là số điện thoạ i củ a bấ t kỳ phụ huynh nà o quan tâ m.
Hã y thoả i má i gọ i vớ i bấ t kỳ thắ c mắ c nà o.
Khi tô i đọ c, tô i tưở ng tượ ng Strane đang trong khó a huấ n luyện về quấ y rố i tình dụ c, bự c
bộ i khi anh ấ y phả i ngồ i xem hết nó —khô ng có điều gì trong số đó có thể chạ m đến anh ấ y
—cù ng vớ i cá c giá o viên khá c đã nhìn thấ y tô i, ngườ i đã gọ i tô i là thú cưng trong lớ p củ a
Strane, Cô . Thompson và bà Antonova, nhữ ng ngườ i đã nhậ n ra manh mố i nhưng khô ng
phả n đố i khi nhữ ng manh mố i đó đượ c sử dụ ng là m bằ ng chứ ng về mộ t cô gá i gặ p rắ c rố i
về mặ t cả m xú c. Tô i tưở ng tượ ng họ ngồ i trong suố t buổ i đà o tạ o, gậ t đầ u đồ ng ý và nó i
vâ ng, điều nà y rấ t quan trọ ng; chú ng ta cầ n phả i là ngườ i bả o vệ nhữ ng đứ a trẻ nà y. Nhưng
họ đã là m gì khi đố i mặ t vớ i nhữ ng tình huố ng mà họ thự c sự có thể tạ o ra sự khá c biệt? Khi
họ nghe nó i về nhữ ng chuyến cắ m trạ i hà ng nă m củ a giá o viên lịch sử vớ i họ c sinh củ a
mình, khi cá c cố vấ n củ a khoa đưa họ c sinh về nhà ? Tấ t cả nhữ ng điều nà y giố ng như mộ t
buổ i biểu diễn, bở i vì tô i đã thấ y nó diễn ra như thế nà o, mọ i ngườ i giơ tay nhanh như thế
nà o và nó i, Điều đó đôi khi xảy ra, hoặ c Ngay cả khi anh ấy đã làm điều gì đó, nó cũng không
thể thực sự tệ đến thế, hoặ c Cái gì liệu tôi có thể làm gì để ngăn chặn nó không? Nhữ ng lờ i
bà o chữ a mà chú ng ta đưa ra cho họ thậ t thá i quá , nhưng chú ng chẳ ng là gì so vớ i nhữ ng lờ i
bà o chữ a mà chú ng ta đưa ra cho chính mình.

Tôi nó i vớ i Ruby rằ ng tô i cả m thấ y như mình đã chuyển từ nỗ i đau buồ n củ a Strane sang
nỗ i đau buồ n củ a chính mình. Cá i chết củ a chính tô i.
“Mộ t phầ n trong anh đã chết cù ng vớ i anh ấ y,” cô nó i. “Điều đó có vẻ bình thườ ng.”
“Khô ng, khô ng phả i mộ t phầ n,” tô i nó i. “Tấ t cả củ a tô i. Mọ i thứ về tô i đều dẫ n về anh ấ y. Nếu
tô i cắ t bỏ chấ t độ c thì sẽ khô ng cò n gì cả .”
Cô ấ y nó i rằ ng cô ấ y khô ng thể để tô i nó i điều đó về bả n thâ n mình khi điều đó rõ rà ng là
khô ng đú ng sự thậ t. “Tô i cá là nếu tô i gặ p bạ n khi bạ n nă m tuổ i,” cô ấ y nó i, “thậ m chí khi đó
bạ n đã là mộ t ngườ i phứ c tạ p. Bạ n có nhớ mình lú c nă m giờ khô ng?” Tô i lắ c đầ u. “Cò n tá m
thì sao?” Cô ấ y hỏ i. "Mườ i?"
“Tô i khô ng nghĩ mình nhớ bấ t cứ điều gì về bả n thâ n mình đã xả y ra trướ c anh ấ y.” Tô i bậ t
cườ i, xoa mặ t bằ ng cả hai tay. “Thậ t là chá n nả n.”
“Đú ng vậ y,” Ruby đồ ng ý. “Nhưng nhữ ng nă m đó khô ng hề mấ t đi. Họ vừ a bị bỏ quên mộ t
thờ i gian. Bạ n có thể tự phụ c hồ i.
“Giố ng như tìm thấ y đứ a con bên trong củ a tô i? Ô i Chú a ơi. Giết tô i đi."
“Hã y đả o mắ t nếu bạ n cầ n, nhưng việc đó đá ng là m. Giả i phá p thay thế là gì?”
Tô i nhú n vai. “Tiếp tụ c vấ p ngã trong cuộ c đờ i, cả m thấ y mình như mộ t cá i xá c rỗ ng tuếch,
uố ng say và o quên lã ng, bỏ cuộ c.”
“Chắ c chắ n rồ i,” cô nó i. “Bạ n có thể là m điều đó , nhưng tô i khô ng nghĩ chuyện nà y sẽ kết
thú c vớ i bạ n.”

Tôi về nhà và o dịp Lễ Tạ ơn và tó c củ a mẹ bị cắ t ngắ n đến tậ n tai. “Tô i biết nó thậ t xấ u xí,”
cô nó i. “Nhưng tô i đang cố gâ y ấ n tượ ng vớ i ai đâ y?” Cô chạ m ngó n tay và o gá y, nơi có má i
tó c đượ c cắ t ngắ n bằ ng cò i.
“Nó khô ng xấ u,” tô i nó i. “Trô ng bạ n tuyệt lắ m, thậ t đấ y.”
Cô ấ y chế giễu, vẫ y tay vớ i tô i. Cô ấ y khô ng trang điểm và là n da trầ n khiến nhữ ng nếp nhă n
củ a cô ấ y giố ng như mộ t phầ n trên khuô n mặ t hơn là thứ mà cô ấ y đang cố che giấ u. Có
bó ng củ a bộ ria mép khô ng đượ c cạ o ở mô i trên và điều nà y cũ ng rấ t hợ p vớ i cô ấ y. Cô ấ y có
vẻ thoả i má i theo cá ch mà tô i chưa từ ng thấ y trướ c đâ y. Mọ i điều cô ấ y nó i đều bắ t đầ u
bằ ng mộ t khoả ng dừ ng dà i. Điều duy nhấ t khiến tô i lo lắ ng là sự gầ y gò củ a cô ấ y. Ô m cô và o
lò ng, cô cả m thấ y thậ t yếu đuố i.
"Bạ n có ă n đủ khô ng?" Tô i hỏ i.
Cô ấ y dườ ng như khô ng nghe thấ y tô i, nhìn chằ m chằ m qua vai tô i, tay vẫ n đặ t sau gá y. Mộ t
lú c sau, cô mở tủ lạ nh, lấ y hộ p gà rá n mà u xanh lam ra.
Chú ng tô i ă n thịt gà và nhữ ng lá t bá nh nướ ng dà y ở cử a hà ng tạ p hó a, đồ ng thờ i uố ng rượ u
mạ nh pha cà phê vớ i sữ a trướ c TV. Khô ng có phim nghỉ lễ, khô ng có gì ấ m lò ng. Chú ng tô i
tậ p trung và o cá c bộ phim tà i liệu về thiên nhiên và chương trình nấ u ă n củ a Anh mà cô ấ y
đã nhắ n tin cho tô i. Khi chú ng tô i nằ m trên ghế dà i, tô i để cô ấ y đặ t châ n dướ i mình và
khô ng đá cô ấ y tỉnh giấ c khi cô ấ y bắ t đầ u ngá y.
Bên trong và bên ngoà i, ngô i nhà đã trở thà nh địa ngụ c. Mẹ biết nhưng đã thô i xin lỗ i về
điều đó . Nhữ ng con thỏ bụ i bá m đầ y vá n châ n tườ ng và đồ giặ t trà n ra từ phò ng tắ m, chặ n
cử a. Bã i cỏ bâ y giờ đã chết và chuyển sang mà u nâ u, nhưng tô i biết cô ấ y đã ngừ ng cắ t cỏ
và o mù a hè. Cô ấ y gọ i nó là "đi đến đồ ng cỏ ." Cô ấ y nó i điều đó tố t cho đà n ong.

Buổi sá ng khi tô i chuẩ n bị lá i xe trở lạ i Portland, chú ng tô i đứ ng trong bếp, uố ng cà phê và


ă n nhữ ng miếng bá nh việt quấ t vừ a lấ y ra khỏ i hộ p. Cô nhìn ra ngoà i cử a sổ , qua là n tuyết
đã bắ t đầ u rơi. Mộ t inch đã chấ t đố ng trên ô tô .
“Anh có thể ở lạ i thêm mộ t đêm nữ a,” cô nó i. “Gọ i ngườ i nghỉ là m và nó i vớ i họ rằ ng đườ ng
quá tệ.”
“Tô i có lố p đi tuyết. Tô i sẽ ổ n."
“Lầ n cuố i cù ng bạ n mang xe đi thay dầ u là khi nà o?”
“Chiếc xe vẫ n ổ n.”
“Bạ n cầ n phả i luô n cậ p nhậ t điều đó .”
"Mẹ."
Cô ấ y giơ tay lên. Ừ ừ. Tô i bẻ mộ t miếng vỏ bá nh và bẻ nó thà nh vụ n.
“Tô i nghĩ tô i sẽ nuô i mộ t con chó .”
“Anh khô ng có sâ n.”
“Tô i sẽ đi dạ o.”
“Că n hộ củ a bạ n quá nhỏ .”
“Mộ t con chó khô ng cầ n phò ng ngủ riêng.”
Cô cắ n mộ t miếng, đưa nĩa và o giữ a mô i. “Anh giố ng bố anh,” cô nó i. “Khô ng bao giờ hạ nh
phú c trừ khi anh ta phủ đầ y lô ng chó .”
Chú ng tô i nhìn chằ m chằ m và o tuyết.
“Tô i đã suy nghĩ rấ t nhiều,” cô nó i.
Tô i khô ng rờ i mắ t khỏ i cử a sổ . "Về cá i gì?"
"Oh bạ n biết đấ y." Cô ấ y thở dà i. “Hố i tiếc.”
Tô i để từ đó treo ở đó . Tô i đặ t nĩa và o bồ n rử a, lau miệng. “Tô i nên đó ng gó i đồ đạ c củ a
mình.”
“Tô i đã chú ý đến nhữ ng câ u chuyện,” cô nó i. “Về ngườ i đà n ô ng đó .”
Cơ thể tô i bắ t đầ u run rẩ y, nhưng lầ n đầ u tiên nã o tô i vẫ n giữ nguyên vị trí. Tô i nghe Ruby
bả o tô i đếm và thở —hít và o dà i, thở ra dà i hơn.
“Tô i biết anh khô ng thích nó i về chuyện đó ,” cô nó i.
“Anh cũ ng chưa bao giờ há o hứ c đến thế,” tô i nó i.
Cô ấ y thọ c chiếc nĩa và o phầ n miếng bá nh khô ng bằ ng phẳ ng cò n só t lạ i trong chả o. “Tô i
biết,” cô nó i lặ ng lẽ. “Tô i biết tô i có thể tố t hơn. Lẽ ra tô i nên là m cho bạ n cả m thấ y như bạ n
có thể nó i chuyện vớ i tô i.”
“Chú ng ta khô ng phả i là m việc nà y,” tô i nó i. “Thậ t đấ y, khô ng sao đâ u.”
“Hã y để tô i nó i điều nà y.” Cô nhắ m mắ t lạ i, thu thậ p suy nghĩ củ a mình. Cô ấ y hít mộ t hơi.
“Tô i hy vọ ng anh ấ y phả i chịu đự ng.”
"Mẹ."
“Tô i hy vọ ng anh ta sẽ mụ c ná t trong địa ngụ c vì nhữ ng gì anh ta đã là m vớ i bạ n.”
“Anh ấ y cũ ng là m tổ n thương nhữ ng cô gá i khá c.”
Đô i mắ t cô ấ y mở to. “Chà , tô i khô ng quan tâ m đến nhữ ng cô gá i khá c,” cô nó i. "Tô i chỉ quan
tâ m tớ i bạ n. Anh ta đã là m gì vớ i anh vậ y.”
Tô i cú i đầ u, mú t má . Điều đó có ý nghĩa gì vớ i cô ấ y, nhữ ng gì anh ấ y đã là m vớ i tô i? Có quá
nhiều điều cô ấ y khô ng thể biết: chuyện đã diễn ra bao lâ u, mứ c độ dố i trá củ a tô i, nhữ ng
cá ch tô i đã kích độ ng anh ấ y. Nhưng mộ t phầ n nhỏ mà cô ấ y hiểu đượ c - rằ ng cô ấ y ngồ i
trong vă n phò ng hiệu trưở ng Browick và nghe ô ng ấ y gọ i tô i là hư hỏ ng và rắ c rố i, rồ i xem
nhữ ng bứ c ả nh bằ ng chứ ng về tô i và anh ấ y rơi xuố ng sà n - cũ ng đủ cho cả m giá c tộ i lỗ i
suố t đờ i. Vai trò củ a chú ng tô i đả o ngượ c, lầ n đầ u tiên trong đờ i, tô i muố n bả o cô ấ y hã y bỏ
qua.
“Bố và mẹ thỉnh thoả ng vẫ n nó i chuyện về nhữ ng gì ngô i trườ ng đó đã là m vớ i con,” cô tiếp
tụ c. “Tô i khô ng nghĩ ai trong chú ng ta hố i tiếc điều gì hơn là cá ch chú ng ta để họ đố i xử vớ i
bạ n.”
“Anh khô ng để họ là m thế,” tô i nó i. “Anh đã khô ng kiểm soá t đượ c nó .”
“Tô i khô ng muố n đưa bạ n và o mộ t mà n trình diễn kinh dị nà o đó . Khi đưa bạ n về nhà , tô i
nghĩ, đượ c rồ i, chuyện gì xả y ra cũ ng qua rồ i. Tô i khô ng biết—”
“Mẹ ơi, là m ơn.”
“Đá ng lẽ tô i nên tố ng ngườ i đà n ô ng đó và o nhà tù nơi anh ta thuộ c về.”
“Nhưng tô i khô ng muố n điều đó .”
“Đô i khi tô i nghĩ tô i đang quan tâ m đến bạ n. Cả nh sá t, luậ t sư, phiên tò a. Tô i khô ng muố n
họ xé ná t bạ n. Nhữ ng lú c khá c tô i nghĩ tô i chỉ sợ hã i thô i.” Giọ ng cô ấ y vỡ ra; cô ấ y đưa tay
lên miệng.
Tô i nhìn cô ấ y lau má dù chú ng khô ng ướ t, mặ c dù cô ấ y khô ng thự c sự khó c vì cô ấ y khô ng
cho phép mình khó c. Tô i đã bao giờ thấ y cô ấ y thự c sự khó c chưa?
“Tô i hy vọ ng bạ n tha thứ cho tô i,” cô nó i.
Mộ t phầ n trong tô i muố n bậ t cườ i, kéo cô ấ y và o ô m. Tha thứ cái gì cơ? Không sao đâu mẹ.
Hãy nhìn tôi - mọi chuyện đã kết thúc. Tốt rồi. Nghe thấ y mẹ tô i liên lụ y đến bả n thâ n khiến
tô i nghĩ đến Ruby và sự thấ t vọ ng mà cô ấ y phả i cả m thấ y khi ngồ i đó , lắ ng nghe trong khi
tô i tự nhậ n lỗ i. Sau mộ t thờ i gian, cô ấ y từ bỏ việc lặ p lạ i nhữ ng dò ng tương tự , biết rằ ng sẽ
đến lú c chú ng khô ng cò n quan trọ ng nữ a, rằ ng điều tô i cầ n khô ng phả i là sự xá tộ i mà là tự
chịu trá ch nhiệm trướ c mộ t nhâ n chứ ng. Vì vậ y, khi mẹ tô i yêu cầ u tô i tha thứ cho bà , tô i
nó i: “Tấ t nhiên là tô i tha thứ rồ i”. Tô i sẽ khô ng nó i lạ i vớ i cô ấ y rằ ng cô ấ y khô ng thể dừ ng
việc đó lạ i, rằ ng đó khô ng phả i lỗ i củ a cô ấ y và cô ấ y khô ng đá ng bị như vậ y. Thay và o đó tô i
nuố t nhữ ng lờ i đó . Có thể đâ u đó sâ u trong bụ ng tô i, chú ng sẽ bén rễ và phá t triển.

Tuyết vẫ n rơi. Tô i cố hết sứ c đà o xe, lá i trên con đườ ng rả i sỏ i, nhưng khi nổ má y để lên
đồ i và lên đườ ng cao tố c, lố p xe cứ quay trò n. Tô i quay xe lạ i và nghỉ thêm mộ t đêm nữ a.
Trong khi chú ng tô i xem TV, quả ng cá o cho trậ n đấ u Thế vậ n hộ i mù a đô ng, tuyết phun từ
mộ t vậ n độ ng viên trượ t tuyết tự do, mộ t chiếc xe trượ t tuyết lấ p lá nh lao xuố ng đườ ng
bă ng, mộ t vậ n độ ng viên trượ t bă ng nghệ thuậ t phó ng ngườ i lên khô ng trung, khoanh tay
và nhắ m mắ t nhắ m nghiền.
“Cò n nhớ lú c cậ u từ ng trượ t bă ng khô ng?” Mẹ hỏ i.
Tô i cố nghĩ: nhữ ng ký ứ c mơ hồ về tấ m da trắ ng nứ t nẻ, cơn đau ở mắ t cá châ n sau mộ t giờ
giữ thă ng bằ ng trên lưỡ i dao.
Cô nó i: “Trong mộ t thờ i gian, đó là tấ t cả nhữ ng gì bạ n muố n là m. “Chú ng tô i khô ng thể mờ i
cậ u và o trong, nhưng tô i khô ng muố n cậ u ở trên hồ mà khô ng có tô i trô ng chừ ng. Tô i quá
sợ bạ n bị ngã . Bố xá ch vò i nướ c ra ngoà i là m ngậ p sâ n trướ c. Bạ n có nhớ điều đó khô ng?”
Tô i là m vậ y mộ t cá ch mơ hồ - trượ t bă ng sau khi trờ i tố i, di chuyển vò ng quanh nhữ ng rễ
câ y nhô ra trên lớ p bă ng gồ ghề, cố gắ ng lấ y hết can đả m để thử nhả y.
“Con khô ng sợ bấ t cứ điều gì,” mẹ nó i. “Mọ i ngườ i đều nghĩ như vậ y về con mình, nhưng
thự c sự thì khô ng.”
Chú ng tô i quan sá t vậ n độ ng viên trượ t bă ng lướ t qua sâ n. Cô ấ y bậ t đầ u lưỡ i kiếm củ a
mình, độ t ngộ t lù i lạ i, hai tay dang rộ ng, tó c đuô i ngự a quấ t ngang mặ t. Mộ t sự thay đổ i
hướ ng khá c và cô ấ y đang đứ ng bằ ng mộ t châ n, lao và o mộ t vò ng quay chặ t chẽ, cá nh tay
củ a cô ấ y duỗ i thẳ ng qua đầ u, cơ thể cô ấ y dườ ng như dà i ra hơn khi cô ấ y quay nhanh hơn.
Buổ i sá ng, bầ u trờ i trong xanh và tuyết sá ng đến nhứ c mắ t. Chú ng tô i rắ c cá t vệ sinh cho
mèo và muố i đá lên đườ ng và lố p xe có thể bá m đượ c. Lên đến đỉnh đồ i, tô i dừ ng lạ i nhìn
mẹ chậ m rã i bướ c về nhà , kéo theo sau chiếc xe trượ t chấ t đầ y bao rá c và muố i.
***
Khô ng khí nồ ng nặ c mù i amoniac khi tô i đi qua nhữ ng dã y cũ i, sà n bê tô ng sơn mà u xá m và
mà u xanh lá câ y củ a bệnh viện. Mộ t con chó bắ t đầ u sủ a, xua đuổ i nhữ ng ngườ i cò n lạ i, mộ t
loạ t giọ ng nó i vang vọ ng trên khố i than. Khi tô i cò n nhỏ , bố và tô i thườ ng nó i đù a rằ ng khi
chó sủ a thì chú ng chỉ nó i tôi là chó! Tôi là con chó! Tôi là con chó! Nhưng nhữ ng tiếng sủ a
nà y là tuyệt vọ ng và sợ hã i. Chú ng nghe giố ng như xin vui lòng làm ơn .
Tô i dừ ng lạ i trướ c mộ t cá i cũ i nuô i mộ t con chó lai có cá i đầ u to và bộ lô ng mà u xá m ma
quá i. Tấ m biển treo trên cũ i liệt kê giố ng chó nà y là Pit bull, Weimaraner, ??? Đô i tai hồ ng
củ a con chó hướ ng về phía trướ c khi tô i ấ n tay và o chuồ ng. Cô ấ y ngử i lò ng bà n tay tô i rồ i
liếm hai cá i. Mộ t cá i vẫ y đuô i thậ n trọ ng.
Tô i đặ t tên cho cô ấ y là Jolene sau khi cô ấ y ngử a đầ u ra sau và hú theo Dolly Parton trong
đêm đầ u tiên về nhà . Và o buổ i sá ng, tô i đưa cô ấ y đi chơi trướ c khi đá nh ră ng và chú ng tô i
đi bộ từ đầ u nà y đến đầ u kia củ a bá n đả o, từ đạ i dương nà y đến đạ i dương khá c. Khi chú ng
tô i đợ i ở lố i bă ng qua đườ ng, cô ấ y dự a và o châ n tô i và ngậ m tay tô i vì niềm vui thuầ n khiết,
hơi thở hổ n hển củ a cô ấ y hò a và o khô ng khí lạ nh giá .
Chú ng tô i đang đi bộ trên Phố Thương mạ i, qua bến tà u thà nh phố , thì tô i thấ y Taylor bướ c
ra từ cử a tiệm bá nh, tay cầ m cà phê và tú i giấ y sá p. Phả i mấ t mộ t lú c tô i mớ i tin rằ ng đó
thự c sự là cô ấ y chứ khô ng phả i điều mơ tưở ng trong đầ u tô i.
Cô ấ y nhìn thấ y Jo đầ u tiên; mặ t cô ấ y sá ng lên khi đuô i củ a Jo đậ p và o châ n tô i. Rồ i cô ấ y
ngạ c nhiên khi nhậ n ra tô i, như thể để chắ c chắ n rằ ng đầ u ó c cô ấ y khô ng đang giở trò đồ i
bạ i.
“Vanessa,” cô nó i. “Tô i khô ng biết là bạ n có mộ t con chó đấ y.” Cô quỳ xuố ng và giơ cố c cà
phê lên trên đầ u khi Jo lao về phía trướ c và liếm mặ t cô .
“Tô i vừ a mớ i có đượ c cô ấ y,” tô i nó i. “Cô ấ y mạ nh mẽ hơn mộ t chú t.”
“Ồ , khô ng sao đâ u.” Taylor cườ i lớ n. “Tô i cũ ng có thể trở nên mã nh liệt.” Bằ ng mộ t giọ ng há t
du dương, cô ấ y lặ p lạ i, "Đượ c rồ i, đượ c rồ i." Nó khiến lưng Jo cong lên, toà n bộ cơ thể cô ấ y
vặ n vẹo. Taylor mỉm cườ i vớ i tô i, để lộ hà m ră ng nhỏ thẳ ng tắ p. Ră ng nanh củ a cô ấ y nhọ n,
giố ng như nhữ ng chiếc ră ng nanh nhỏ , giố ng như củ a tô i.
“Tô i biết tô i đã là m bạ n thấ t vọ ng,” tô i nó i.
Chính cuộ c gặ p gỡ tình cờ đã khiến tô i phả i thố t lên, có cô ấ y đến trướ c mặ t tô i khi tô i
khô ng ngờ tớ i, khô ng hề chuẩ n bị. Taylor cau mà y nhưng khô ng nhìn tô i. Cô ấ y dá n mắ t và o
Jo và gã i sau tai. Trong giâ y lá t, tô i tự hỏ i liệu cô ấ y có phớ t lờ tô i khô ng, giả vờ như tô i chưa
từ ng nó i điều đó .
“Khô ng,” cô ấ y nó i, “bạ n khô ng là m tô i thấ t vọ ng. Hoặ c, nếu bạ n đã là m vậ y thì tô i cũ ng vậ y.
Tô i biết anh ấ y đã là m tổ n thương nhữ ng cô gá i khá c và tô i vẫ n phả i mấ t nhiều nă m để là m
bấ t cứ điều gì về việc đó .” Rồ i cô ấ y ngướ c lên nhìn tô i, đô i mắ t cô ấ y có hai hồ nướ c xanh.
“Chú ng ta có thể là m gì đâ y? Chú ng tô i chỉ là nhữ ng cô gá i.”
Tô i biết ý cô ấ y – khô ng phả i là chú ng tô i bấ t lự c trướ c sự lự a chọ n mà là thế giớ i buộ c
chú ng tô i phả i như vậ y. Ai sẽ tin chú ng tô i, ai sẽ quan tâ m?
“Tô i đã xem bà i bá o,” tô i nó i. “Đó là . . .”
“Thấ t vọ ng?” Taylor tự trấ n an mình và điều chỉnh ví. “Mặ c dù có lẽ khô ng dà nh cho bạ n.”
“Tô i biết bạ n đã đầ u tư rấ t nhiều và o nó .”
"Vâ ng tố t. Tô i đã nghĩ nó sẽ khiến tô i phả i kết thú c, nhưng bâ y giờ tô i cò n tứ c giậ n hơn
trướ c.” Cô chun mũ i, nghịch nghịch nắ p cố c cà phê. “Thà nh thậ t mà nó i, cô ấ y khá nhếch
nhá c. Lẽ ra tô i nên biết rõ hơn.”
“Nhà bá o đó à ?”
Taylor gậ t đầ u. “Tô i khô ng nghĩ cô ấ y thự c sự quan tâ m. Cô ấ y chỉ muố n cưỡ i só ng, có đượ c
mộ t dò ng chữ hay. Điều mà tô i biết khi thự c hiện nó , nhưng tô i vẫ n nghĩ nó sẽ khiến tô i cả m
thấ y đượ c tiếp thêm sứ c mạ nh hay bấ t cứ điều gì. Thay và o đó tô i lạ i cả m thấ y bị lợ i dụ ng.”
Cô ấ y nhếch mép cườ i, gã i sau tai Jo. “Đang suy nghĩ về việc bắ t đầ u trị liệu. Tô i đã thử nó
trướ c đâ y và nó thự c sự khô ng có tá c dụ ng gì nhiều, nhưng tô i cầ n phả i là m gì đó .”
“Nó đang giú p tô i,” tô i nó i. “Nhưng nó khô ng giả i quyết đượ c mọ i thứ – do đó mớ i có con
chó .”
Taylor mỉm cườ i vớ i Jo. “Có lẽ tô i cũ ng nên thử cá i đó .”
Cô ấ y có vẻ mong manh theo cá ch mà trướ c đâ y tô i khô ng thể thấ y đượ c, khô ng phả i khi tô i
và cô ấ y ở quá n cà phê hay trong bấ t kỳ nộ i dung nà o cô ấ y đă ng trên mạ ng. Bâ y giờ tô i đã
hiểu điều lẽ ra phả i hiển nhiên, rằ ng cô ấ y đã lạ c lố i và đang tìm cá ch để hiểu tấ t cả - anh ấ y,
bả n thâ n cô ấ y, nhữ ng gì anh ấ y đã là m và tạ i sao nó vẫ n có ý nghĩa rấ t lớ n mặ c dù nó có vẻ
rấ t nhỏ bé. Tô i có thể nghe thấ y Strane hỏ i, thiếu kiên nhẫ n và khô ng ă n nă n, câ u hỏ i vẫ n
vă ng vẳ ng trong đầ u cô ấ y: Khi nào bạn mới vượt qua được chuyện này? Tất cả những gì tôi
làm là chạm vào chân bạn.
Taylor nhìn tô i. “Ít nhấ t chú ng ta đang cố gắ ng, phả i khô ng?”
Có cả m giá c như đâ y là lú c tô i phả i mở rộ ng vò ng tay và ô m lấ y cô ấ y, bắ t đầ u coi cô ấ y như
mộ t ngườ i em gá i. Có lẽ điều đó có thể xả y ra nếu câ u chuyện củ a chú ng tô i gầ n gũ i hơn, nếu
tô i tử tế hơn - mặ c dù có vẻ vô lý khi mong đợ i hai ngườ i phụ nữ yêu nhau chỉ vì họ bị cù ng
mộ t ngườ i đà n ô ng sờ soạ ng. Phả i có mộ t điểm nà o đó mà bạ n đượ c phép xá c định bở i điều
gì đó khá c vớ i nhữ ng gì anh ấ y đã là m vớ i bạ n.
Trướ c khi rờ i đi, Taylor gã i sau tai Jo mộ t lầ n nữ a và vẫ y tay chà o tô i mộ t cá ch ngượ ng
ngù ng.
Tô i nhìn cô ấ y bướ c đi, khô ng phả i tin đồ n mà là mộ t con ngườ i có thậ t, mộ t ngườ i phụ nữ
từ ng là con gá i. Tô i cũ ng có thậ t. Trướ c đâ y tô i đã bao giờ nghĩ về bả n thâ n mình mộ t cá ch
rõ rà ng như vậ y chưa? Đó là mộ t tiết lộ nhỏ . Jo kéo dâ y xích và lầ n đầ u tiên tô i có thể tưở ng
tượ ng đượ c cả m giá c khô ng phả i là củ a anh ấ y, khô ng phả i là anh ấ y sẽ như thế nà o. Để cả m
thấ y rằ ng có lẽ tô i có thể tố t.
Vớ i á nh mặ t trờ i trên mặ t và mộ t con chó ở bên cạ nh, tô i có rấ t nhiều khả nă ng để là m điều
tố t.

Tôi khô ng thể là m gì khá c ngoà i việc bắ t đầ u từ đâ y, vớ i lự c ấ n nhẹ củ a sợ i dâ y trong tay,


tiếng kim loạ i va chạ m và tiếng mó ng châ n va và o gạ ch. Ruby nó i rằ ng sẽ mấ t mộ t thờ i gian
để cả m thấ y thự c sự thay đổ i, rằ ng tô i cầ n cho bả n thâ n cơ hộ i nhìn thấ y thế giớ i nhiều hơn
mà khô ng có anh ấ y đằ ng sau mắ t tô i. Tô i đã bắ t đầ u cả m thấ y sự khá c biệt. Có sự rõ rà ng,
nhẹ nhà ng.
Jo và tô i đến bã i biển vắ ng ngườ i và o mù a trá i vụ , và cô ấ y chú i mũ i xuố ng cá t.
“Bạ n đã từ ng ở biển bao giờ chưa?” Tô i hỏ i, và cô ấ y ngướ c nhìn tô i, tai vểnh lên.
Tô i thá o dâ y xích. Lú c đầ u, cô ấ y khô ng nhậ n ra, khô ng hiểu, nhưng khi tô i vỗ nhẹ và o lưng
cô ấ y và nó i, “Tiếp tụ c đi,” cô ấ y bă ng qua bã i cá t, xuố ng mặ t nướ c, sủ a khi só ng vỗ và o bà n
châ n củ a cô ấ y. Cô ấ y phớ t lờ tô i khi tô i gọ i, chưa biết tên mình, nhưng khi nhìn thấ y tô i
ngồ i dướ i đấ t, cô ấ y lao tớ i, thè lưỡ i và á nh mắ t hoang mang. Cô ấ y quỳ xuố ng dướ i châ n tô i,
thở hổ n hển và rên rỉ hạ nh phú c.
Chú ng tô i đi bộ về nhà dướ i bầ u trờ i mù a đô ng nhợ t nhạ t, và trở lạ i că n hộ củ a tô i, cô ấ y
kiểm tra tấ t cả cá c phò ng, kiểm tra từ ng ngó c ngá ch. Cô ấ y vẫ n đang quen vớ i nó , sự tự do
và khô ng gian. Tô i nằ m trên đi vă ng và cô ấ y nhìn và o chỗ trố ng dọ c theo châ n tô i. “Bạ n
đượ c phép,” tô i nó i, và cô ấ y nhả y lên, cuộ n trò n thà nh mộ t vò ng trò n chặ t chẽ và thở dà i.
“Anh ấ y sẽ khô ng bao giờ gặ p đượ c anh,” tô i nó i. Đó là mộ t sự thậ t phũ phà ng, mang theo
nỗ i buồ n và niềm vui. Jo mở mắ t, khô ng ngẩ ng đầ u lên khi nhìn tô i. Cô ấ y liên tụ c quan sá t
khuô n mặ t và giọ ng điệu củ a tô i, để ý mọ i thứ về tô i. Khi tô i bắ t đầ u trô i đi, đuô i củ a cô ấ y
đậ p và o đệm ghế, giố ng như tiếng trố ng, nhịp tim, nhịp tiếp đấ t. Bạn đang ở đây, cô ấ y nó i.
Bạn ở đây. Bạn ở đây.
Sự nhìn nhận
Đầu tiên và quan trọ ng nhấ t, tô i phả i cả m ơn ngườ i đạ i diện củ a tô i, Hillary Jacobson, và
biên tậ p viên củ a tô i, Jessica Williams, hai ngườ i phụ nữ xuấ t sắ c mà sự ủ ng hộ và tình yêu
củ a họ dà nh cho cuố n tiểu thuyết nà y tiếp tụ c là m tô i kinh ngạ c.
Cả m ơn nhữ ng ngườ i đã nỗ lự c đưa cuố n tiểu thuyết nà y ra thế giớ i, tớ i mọ i ngườ i tạ i
William Morrow/HarperCollins, tớ i Anna Kelly và mọ i ngườ i tạ i 4th Estate/HarperCollins
UK, cũ ng như tớ i Karolina Sutton, Sophie Baker và Jodi Fabbri tạ i Curtis Brown UK.
Cả m ơn Stephen King vì đã sớ m hỗ trợ và đồ ng ý khi bố tô i hỏ i, “Nà y, Steve, con có đọ c tiểu
thuyết củ a con gá i tô i khô ng?”
Xin cả m ơn Laura Moriarty, ngườ i đã đọ c hết bả n thả o nà y đến bả n thả o khá c và sự rộ ng
lượ ng cũ ng như sự độ ng viên củ a ngườ i đã giú p biến câ u chuyện dà i dò ng, mơ hồ củ a tô i
thà nh mộ t cuố n tiểu thuyết.
Cả m ơn cá c chương trình viết vă n sá ng tạ o tạ i Đạ i họ c Maine ở Farmington, Đạ i họ c Indiana
và Đạ i họ c Kansas đã cho tô i cơ hộ i họ c tậ p và viết lá ch. Tô i vô cù ng biết ơn nhữ ng ngườ i
bạ n mà tô i đã kết bạ n trong cá c chương trình đã đọ c và yêu thích nhữ ng phiên bả n đầ u tiên
củ a Vanessa: Chad Anderson, Katie (Baum) O'Donnell, Harmony Hanson, Chris Johnson và
Ashley Rutter. Xin gử i lờ i cả m ơn đặ c biệt tớ i cố vấ n đạ i họ c củ a tô i, Patricia O'Donnell,
ngườ i và o nă m 2003 đã bình luậ n bên lề mộ t truyện ngắ n tô i viết về mộ t cô gá i và giá o viên
củ a cô ấ y : Kate, điều này khiến tôi cảm thấy như mình đang đọc tiểu thuyết có thậ t . Đâ y là
lầ n đầ u tiên tô i đượ c coi trọ ng vớ i tư cá ch là mộ t nhà vă n và phả n hồ i đó đã thay đổ i cuộ c
đờ i tô i.
Cả m ơn bố mẹ tô i vì đã khô ng bao giờ bả o tô i từ bỏ và tìm mộ t cô ng việc thự c sự , cả m ơn bố
tô i ngay lậ p tứ c phả n ứ ng khi biết sá ch củ a tô i đượ c bá n là “Bố chưa bao giờ nghi ngờ con
lấ y mộ t giâ y,” cả m ơn mẹ tô i, ngườ i đã chấ t đầ y sá ch trong nhà chú ng tô i. Tô i lớ n lên đượ c
bao quanh bở i lờ i nó i.
Cả m ơn Tallulah, ngườ i đã giú p đỡ và cứ u mạ ng tô i.
Cả m ơn Austin. Và ở đâ y tô i đang bố i rố i vì cò n gì để nó i vớ i mộ t đố i tá c luô n ủ ng hộ và tố t
bụ ng như vậ y? “Vì mọ i thứ ” là điều tố t nhấ t tô i có thể là m.
Cả m ơn nhữ ng ngườ i bạ n trên mạ ng, nhữ ng ngườ i luô n là độ c giả đầ u tiên củ a tô i, nhữ ng
ngườ i đã ủ ng hộ và độ ng viên tô i trong suố t mườ i tá m nă m tô i viết My Dark Vanessa . Mộ t
số vẫ n cò n trong cuộ c đờ i tô i và mộ t số đã trô i ra khỏ i nó , nhưng tô i biết ơn tấ t cả vì nhữ ng
nă m thá ng ham chơi, dễ bị tổ n thương và tình yêu bền chặ t. Bạ n là nhữ ng ngườ i bạ n tố t
nhấ t, thâ n yêu nhấ t củ a tô i.
Xin gử i lờ i cả m ơn đặ c biệt tớ i nhà thơ xuấ t sắ c, ngườ i chị đượ c chọ n và nhà vă n xuấ t sắ c
nhấ t mà tô i biết, Eva Della Lana, ngườ i luô n là nguồ n cả m hứ ng và sự trấ n an trong suố t
tình bạ n củ a chú ng tô i. Rằ ng chú ng ta gặ p nhau khi hai cô gá i tuổ i teen đi du lịch trong
khung cả nh tă m tố i củ a chính chú ng ta và cả hai đều trở nên số ng độ ng vớ i giọ ng nó i, thiên
tà i và trá i tim cò n nguyên vẹn củ a chú ng ta—bạ n có tin đượ c điều đó đá ng chú ý đến thế
nà o khô ng, Eva, thậ t hiếm có đến thế nà o?
Và cuố i cù ng, xin cả m ơn cá c nữ thầ n tự xưng, nhữ ng Los mà tô i đã gặ p trong nhiều nă m,
nhữ ng ngườ i mang trong mình lịch sử lạ m dụ ng tương tự trô ng giố ng như tình yêu, nhữ ng
ngườ i nhìn thấ y chính mình trong Dolores Haze. Cuố n sá ch nà y đượ c viết khô ng dà nh cho
ai ngoà i bạ n.
Giới thiệu về tác giả
K ATE ELIZABETH RUSSELL có nguồ n gố c từ miền đô ng Maine. Cô có bằ ng Tiến sĩ về viết
vă n sá ng tạ o củ a Đạ i họ c Kansas và bằ ng MFA củ a Đạ i họ c Indiana. Đâ y là cuố n tiểu thuyết
đầ u tay củ a cô ấ y.
Khá m phá cá c tá c giả tuyệt vờ i, ưu đã i độ c quyền và hơn thế nữ a tạ i hc.com .
Bản quyền
Đây là mộ t tá c phẩ m hư cấ u. Tên, nhâ n vậ t, địa điểm và sự việc là sả n phẩ m củ a trí tưở ng tượ ng củ a tá c giả hoặc đượ c
sử dụ ng mộ t cách hư cấ u và khô ng đượ c hiểu là có thậ t. Bấ t kỳ sự giố ng nhau nà o vớ i cá c sự kiện, địa điểm, tổ chứ c hoặ c
cá nhâ n thự c tế, dù cò n số ng hay đã chết, đều hoà n toà n là ngẫ u nhiên.
VANESSA ĐEN TỐ I CỦ A TÔ I . Bả n quyền © 2020 củ a Kate Elizabeth Russell. Mọ i quyền đượ c bả o lưu theo Cô ng ướ c Bả n quyền
Quố c tế và Liên Mỹ. Bằ ng cách thanh toá n cá c khoả n phí bắ t buộ c, bạ n đã đượ c cấ p quyền khô ng độ c quyền, khô ng thể
chuyển nhượ ng để truy cậ p và đọ c nộ i dung củ a cuố n sá ch điện tử nà y trên mà n hình. Khô ng phầ n nà o củ a vă n bả n nà y có
thể đượ c sao chép, truyền tả i, tả i xuố ng, giả i mã , đả o ngượ c hoặ c lưu trữ trong hoặ c đưa và o bấ t kỳ hệ thố ng lưu trữ và
truy xuấ t thô ng tin nà o, dướ i bấ t kỳ hình thứ c hoặ c bằ ng bấ t kỳ phương tiện nà o, dù là điện tử hay cơ khí, hiện đã đượ c
biết đến hoặ c đượ c phá t minh sau nà y. , mà khô ng có sự cho phép rõ rà ng bằ ng vă n bả n củ a sá ch điện tử HarperCollins.
Ấ N BẢ N ĐẦ U TIÊ N
Thiết kế bìa của Elsie Lyons
Ảnh bìa © Wojciech Zwolinski/Arcangel (phụ nữ); © Cristina Romero Palma/Shutterstock (bướm)
Dữ liệu Biên mụ c Xuấ t bả n củ a Thư viện Quố c hộ i đã đượ c á p dụ ng.
số THÁ NG 1 NĂ M 2020 ISBN 978-0-06-294152-7
Phiên bả n 01292020
In ISBN: 978-0-06-294150-3
Giới thiệu về nhà xuất bản
Một nước Úc
Nhà xuấ t bả n HarperCollins Australia Pty Ltd.
Tầ ng 13, 201 Phố Elizabeth
Sydney, NSW 2000, Ú c
www.harpercollins.com.au
Canada
Cô ng ty TNHH Nhà xuấ t bả n HarperCollins
Trung tâ m Bay Adelaide, Thá p Đô ng
22 Phố Adelaide Tâ y, Tầ ng 41
Toronto, Ontario, M5H 4E3
www.harpercollins.ca
Ấn Độ
HarperCollins Ấ n Độ
A 75, Khu 57
Noida
Uttar Pradesh 201 301
www.harpercollins.co.in
New Zealand
Nhà xuấ t bả n HarperCollins New Zealand
Đơn vị D1, 63 Apollo Drive
Rosedale 0632
Thà nh phố Auckland, nướ c New Zealand
www.harpercollins.co.nz
Vương quốc Anh
Cô ng ty TNHH Nhà xuấ t bả n HarperCollins
1 đườ ng cầu Luâ n Đô n
Luâ n Đô n SE1 9GF, Vương quố c Anh
www.harpercollins.co.uk
Hoa Kỳ
Nhà xuấ t bả n HarperCollins Inc.
195 Broadway
New York, NY 10007
www.harpercollins.com

You might also like