LLN Excel Subs 2023-9-11 799464

You might also like

Download as xlsx, pdf, or txt
Download as xlsx, pdf, or txt
You are on page 1of 32

Subtitle

Transcriber: Shlomo Adam Reviewer: Reiko Bovee


"I felt a funeral in my brain,
and mourners to and fro
kept treading, treading till I felt
that sense was breaking through.
And when they all were seated,
a service, like a drum,
kept beating, beating, till I felt
my mind was going numb.
And then I heard them lift a box
and creak across my soul
with those same boots of lead again,
then space began to toll,
as if the heavens were a bell
and being were an ear,
and I, and silence, some strange race
wrecked, solitary, here.
Just then, a plank in reason broke,
and I fell down and down
and hit a world at every plunge,
and finished knowing then."
We know depression through metaphors.
Emily Dickinson was able to convey it in language,
Goya in an image.
Half the purpose of art
is to describe such iconic states.
As for me, I had always thought myself tough,
one of the people who could survive
if I'd been sent to a concentration camp.
In 1991, I had a series of losses.
My mother died,
a relationship I'd been in ended,
I moved back to the United States
from some years abroad,
and I got through all of those experiences intact.
But in 1994, three years later,
I found myself losing interest in almost everything.
I didn't want to do any of the things
I had previously wanted to do,
and I didn't know why.
The opposite of depression
is not happiness, but vitality,
and it was vitality
that seemed to seep away from me in that moment.
Everything there was to do
seemed like too much work.
I would come home
and I would see the red light flashing on my answering machine,
and instead of being thrilled to hear from my friends,
I would think,
"What a lot of people that is, to have to call back."
Or I would decide I should have lunch,
and then I would think, but I'd have to get the food out
and put it on a plate
and cut it up and chew it and swallow it,
and it felt to me like the Stations of the Cross.
And one of the things that often gets lost
in discussions of depression
is that you know it's ridiculous.
You know it's ridiculous while you're experiencing it.
You know that most people manage
to listen to their messages and eat lunch
and organize themselves to take a shower
and go out the front door
and that it's not a big deal,
and yet you are nonetheless in its grip
and you are unable to figure out any way around it.
And so I began to feel myself doing less
and thinking less
and feeling less.
It was a kind of nullity.
And then the anxiety set in.
If you told me that I'd have to be
depressed for the next month,
I would say, "As long I know it'll be over in November, I can do it."
But if you said to me,
"You have to have acute anxiety for the next month,"
I would rather slit my wrist than go through it.
It was the feeling all the time
like that feeling you have if you're walking
and you slip or trip
and the ground is rushing up at you,
but instead of lasting half a second, the way that does,
it lasted for six months.
It's a sensation of being afraid all the time
but not even knowing what it is that you're afraid of.
And it was at that point that I began to think
that it was just too painful to be alive,
and that the only reason not to kill oneself
was so as not to hurt other people.
And finally one day, I woke up
and I thought perhaps I'd had a stroke,
because I lay in bed completely frozen,
looking at the telephone, thinking,
"Something is wrong and I should call for help,"
and I couldn't reach out my arm
and pick up the phone and dial.
And finally, after four full hours of my lying and staring at it,
the phone rang,
and somehow I managed to pick it up,
and it was my father,
and I said, "I'm in serious trouble.
We need to do something."
The next day I started with the medications
and the therapy.
And I also started reckoning
with this terrible question:
If I'm not the tough person
who could have made it through a concentration camp,
then who am I?
And if I have to take medication,
is that medication making me more fully myself,
or is it making me someone else?
And how do I feel about it
if it's making me someone else?
I had two advantages as I went in to the fight.
The first is that I knew that, objectively speaking,
I had a nice life,
and that if I could only get well,
there was something at the other end
that was worth living for.
And the other was that I had access to good treatment.
But I nonetheless emerged and relapsed,
and emerged and relapsed,
and emerged and relapsed,
and finally understood
I would have to be on medication
and in therapy forever.
And I thought, "But is it a chemical problem
or a psychological problem?
And does it need a chemical cure or a philosophical cure?"
And I couldn't figure out which it was.
And then I understood that actually,
we aren't advanced enough in either area
for it to explain things fully.
The chemical cure and the psychological cure
both have a role to play,
and I also figured out that depression was something
that was braided so deep into us
that there was no separating it
from our character and personality.
I want to say that the treatments we have
for depression are appalling.
They're not very effective.
They're extremely costly.
They come with innumerable side effects.
They're a disaster.
But I am so grateful that I live now
and not 50 years ago,
when there would have been almost nothing
to be done.
I hope that 50 years hence,
people will hear about my treatments
and be appalled that anyone endured
such primitive science.
Depression is the flaw in love.
If you were married to someone and thought,
"Well, if my wife dies, I'll find another one,"
it wouldn't be love as we know it.
There's no such thing as love
without the anticipation of loss,
and that specter of despair
can be the engine of intimacy.
There are three things people tend to confuse:
depression, grief and sadness.
Grief is explicitly reactive.
If you have a loss and you feel incredibly unhappy,
and then, six months later,
you are still deeply sad, but you're functioning a little better,
it's probably grief,
and it will probably ultimately resolve itself
in some measure.
If you experience a catastrophic loss,
and you feel terrible,
and six months later you can barely function at all,
then it's probably a depression that was triggered
by the catastrophic circumstances.
The trajectory tells us a great deal.
People think of depression as being just sadness.
It's much, much too much sadness,
much too much grief
at far too slight a cause.
As I set out to understand depression,
and to interview people who had experienced it,
I found that there were people who seemed
on the surface to have what sounded like
relatively mild depression
who were nonetheless utterly disabled by it.
And there were other people who had what sounded
as they described it
like terribly severe depression
who nonetheless had good lives in the interstices
between their depressive episodes.
And I set out to find out what it is
that causes some people
to be more resilient than other people.
What are the mechanisms
that allow people to survive?
And I went out and I interviewed person after person
who was suffering with depression.
One of the first people I interviewed
described depression
as a slower way of being dead,
and that was a good thing for me to hear early on
because it reminded me
that that slow way of being dead
can lead to actual deadness,
that this is a serious business.
It's the leading disability worldwide,
and people die of it every day.
One of the people I talked to
when I was trying to understand this
was a beloved friend
who I had known for many years,
and who had had a psychotic episode
in her freshman year of college,
and then plummeted into a horrific depression.
She had bipolar illness,
or manic depression, as it was then known.
And then she did very well
for many years on lithium,
and then eventually,
she was taken off her lithium
to see how she would do without it,
and she had another psychosis,
and then plunged into the worst depression
that I had ever seen
in which she sat in her parents' apartment,
more or less catatonic, essentially without moving,
day after day after day.
And when I interviewed her about that experience some years later --
she's a poet and psychotherapist named Maggie Robbins --”
when I interviewed her, she said,
"I was singing 'Where Have All The Flowers Gone'
over and over to occupy my mind.
I was singing to blot out the things my mind was saying,
which were, 'You are nothing. You are nobody.
You don't even deserve to live.'
And that was when I really started thinking
about killing myself."
You don't think in depression
that you've put on a gray veil
and are seeing the world through the haze
of a bad mood.
You think that the veil has been taken away,
the veil of happiness,
and that now you're seeing truly.
It's easier to help schizophrenics who perceive
that there's something foreign inside of them
that needs to be exorcised,
but it's difficult with depressives,
because we believe we are seeing the truth.
But the truth lies.
I became obsessed with that sentence:
"But the truth lies."
And I discovered, as I talked to depressive people,
that they have many delusional perceptions.
People will say, "No one loves me."
And you say, "I love you,
your wife loves you, your mother loves you."
You can answer that one pretty readily,
at least for most people.
But people who are depressed will also say,
"No matter what we do,
we're all just going to die in the end."
Or they'll say, "There can be no true communion
between two human beings.
Each of us is trapped in his own body."
To which you have to say,
"That's true,
but I think we should focus right now
on what to have for breakfast."
(Laughter)
A lot of the time,
what they are expressing is not illness, but insight,
and one comes to think what's really extraordinary
is that most of us know about those existential questions
and they don't distract us very much.
There was a study I particularly liked
in which a group of depressed
and a group of non-depressed people
were asked to play a video game for an hour,
and at the end of the hour,
they were asked how many little monsters
they thought they had killed.
The depressive group was usually accurate
to within about 10 percent,
and the non-depressed people
guessed between 15 and 20 times as many
little monsters, (Laughter)
as they had actually killed.
A lot of people said, when I chose to write about my depression,
that it must be very difficult
to be out of that closet, to have people know.
They said, "Do people talk to you differently?"
And I said, "Yes, people talk to me differently.
They talk to me differently insofar
as they start telling me about their experience,
or their sister's experience,
or their friend's experience.
Things are different because now I know
that depression is the family secret
that everyone has.
I went a few years ago to a conference,
and on Friday of the three-day conference,
one of the participants took me aside, and she said,
"I suffer from depression and
I'm a little embarrassed about it,
but I've been taking this medication,
and I just wanted to ask you what you think?"
And so I did my best to give her such advice as I could.
And then she said, "You know,
my husband would never understand this.
He's really the kind of guy to whom this wouldn't make any sense,
so I just, you know, it's just between us."
And I said, "Yes, that's fine."
On Sunday of the same conference,
her husband took me aside, (laughter)
and he said, "My wife wouldn't think
that I was really much of a guy if she knew this,
but I've been dealing with this depression
and I'm taking some medication,
and I wondered what you think?"
They were hiding
the same medication in two different places
in the same bedroom. (laughter)
And I said that I thought
communication within the marriage
might be triggering some of their problems.
(Laughter)
But I was also struck
by the burdensome nature
of such mutual secrecy.
Depression is so exhausting.
It takes up so much of your time and energy,
and silence about it,
it really does make the depression worse.
And then I began thinking about all the ways
people make themselves better.
I'd started off as a medical conservative.
I thought there were a few kinds of therapy that worked,
it was clear what they were --
there was medication,
there were certain psychotherapies,
there was possibly electroconvulsive treatment,
and that everything else was nonsense.
But then I discovered something.
If you have brain cancer,
and you say that standing on your head
for 20 minutes every morning makes you feel better,
it may make you feel better,
but you still have brain cancer,
and you'll still probably die from it.
But if you say that you have depression,
and standing on your head for 20 minutes every day
makes you feel better, then it's worked,
because depression is an illness of how you feel,
and if you feel better,
then you are effectively not depressed anymore.
So I became much more tolerant
of the vast world of alternative treatments.
And I get letters, I get hundreds of letters
from people writing to tell me about what's worked for them.
Someone was asking me backstage today
about meditation.
My favorite of the letters that I got
was the one that came from a woman
who wrote and said that she had tried therapy,
she had tried medication, she had tried pretty much everything,
and she had found a solution and hoped I would tell the world,
and that was making little things from yarn.
(Laughter)
She sent me some of them. (Laughter)
And I'm not wearing them right now. (Laughter)
I suggested to her that she also should look up
obsessive compulsive disorder in the DSM. (Laughter)
And yet, when I went to look at alternative treatments,
I also gained perspective on other treatments.
I went through a tribal exorcism in Senegal
that involved a great deal of ram's blood
and that I'm not going to detail right now,
but a few years afterwards I was in Rwanda
working on a different project,
and I happened to describe my experience to someone,
and he said, "Well, you know,
that's West Africa, and we're in East Africa,
and our rituals are in some ways very different,
but we do have some rituals that have something
in common with what you're describing."
And I said, "Oh." And he said, "Yes," he said,
"but we've had a lot of trouble with Western mental health workers,
especially the ones who came right after the genocide."
And I said, "What kind of trouble did you have?"
And he said, "Well,
they would do this bizarre thing.
They didn't take people out in the sunshine
where you begin to feel better.
They didn't include drumming or music to get people's blood going.
They didn't involve the whole community.
They didn't externalize the depression
as an invasive spirit.
Instead what they did was they took people
one at a time into dingy little rooms
and had them talk for an hour
about bad things that had happened to them."
(Laughter) (Applause)
He said, "We had to ask them to leave the country."
(Laughter)
Now at the other end of alternative treatments,
let me tell you about Frank Russakoff.
Frank Russakoff had the worst depression
perhaps that I've ever seen in a man.
He was constantly depressed.
He was, when I met him, at a point at which
every month he would have electroshock treatment.
Then he would feel sort of disoriented for a week.
Then he would feel okay for a week.
Then he would have a week of going downhill.
And then he would have another electroshock treatment.
And he said to me when I met him,
"It's unbearable to go through my weeks this way.
I can't go on this way,
and I've figured out how I'm going to end it
if I don't get better.
But," he said to me, "I heard about a protocol
at Mass General for a procedure called
a cingulotomy, which is a brain surgery,
and I think I'm going to give that a try."
And I remember being amazed at that point
to think that someone
who clearly had so many bad experiences
with so many different treatments
still had buried in him somewhere enough optimism
to reach out for one more.
And he had the cingulotomy,
and it was incredibly successful.
He's now a friend of mine.
He has a lovely wife and two beautiful children.
He wrote me a letter the Christmas after the surgery,
and he said,
"My father sent me two presents this year,
First, a motorized CD rack from The Sharper Image
that I didn't really need,
but I knew he was giving it to me to celebrate
the fact that I'm living on my own
and have a job I seem to love.
And the other present
was a photo of my grandmother,
who committed suicide.
As I unwrapped it, I began to cry,
and my mother came over and said,
'Are you crying because of the relatives you never knew?'
And I said, 'She had the same disease I have.'
I'm crying now as I write to you.
It's not that I'm so sad, but I get overwhelmed,
I think, because I could have killed myself,
but my parents kept me going,
and so did the doctors,
and I had the surgery.
I'm alive and grateful.
We live in the right time,
even if it doesn't always feel like it."
I was struck by the fact that depression
is broadly perceived to be
a modern, Western, middle-class thing,
and I went to look at how it operated
in a variety of other contexts,
and one of the things I was most interested in
was depression among the indigent.
And so I went out to try to look
at what was being done for poor people with depression.
And what I discovered is that poor people
are mostly not being treated for depression.
Depression is the result of a genetic vulnerability,
which is presumably evenly distributed in the population,
and triggering circumstances,
which are likely to be more severe
for people who are impoverished.
And yet it turns out that if you have
a really lovely life but feel miserable all the time,
you think, "Why do I feel like this?
I must have depression."
And you set out to find treatment for it.
But if you have a perfectly awful life,
and you feel miserable all the time,
the way you feel is commensurate with your life,
and it doesn't occur to you to think,
"Maybe this is treatable."
And so we have an epidemic in this country
of depression among impoverished people
that's not being picked up and that's not being treated
and that's not being addressed,
and it's a tragedy of a grand order.
And so I found an academic
who was doing a research project
in slums outside of D.C.,
where she picked up women who had come in for other health problems
and diagnosed them with depression,
and then provided six months of the experimental protocol.
One of them, Lolly, came in,
and this is what she said the day she came in.
She said, and she was a woman, by the way,
who had seven children. She said,
"I used to have a job but I had to give it up because
I couldn't go out of the house.
I have nothing to say to my children.
In the morning, I can't wait for them to leave,
and then I climb in bed and pull the covers over my head,
and three o'clock when they come home,
it just comes so fast."
She said, "I've been taking a lot of Tylenol,
anything I can take so that I can sleep more.
My husband has been telling me I'm stupid, I'm ugly.
I wish I could stop the pain."
Well, she was brought into this experimental protocol,
and when I interviewed her six months later,
she had taken a job working in childcare
for the U.S. Navy, she had left the abusive husband,
and she said to me,
"My kids are so much happier now."
She said, "There's one room in my new place
for the boys and one room for the girls,
but at night, they're just all up on my bed,
and we're doing homework all together and everything.
One of them wants to be a preacher,
one of them wants to be a firefighter,
and one of the girls says she's going to be a lawyer.
They don't cry like they used to,
and they don't fight like they did.
That's all I need now is my kids.
Things keep on changing,
the way I dress, the way I feel, the way I act.
I can go outside not being afraid anymore,
and I don't think those bad feelings are coming back,
and if it weren't for Dr. Miranda and that,
I would still be at home with the covers pulled over my head,
if I were still alive at all.
I asked the Lord to send me an angel,
and he heard my prayers."
I was really moved by these experiences,
and I decided that I wanted to write about them
not only in a book I was working on,
but also in an article,
and so I got a commission from The New York Times Magazine
to write about depression among the indigent.
And I turned in my story,
and my editor called me and said,
"We really can't publish this."
And I said, "Why not?"
And she said, "It just is too far-fetched.
These people who are sort of at the very bottom rung of society
and then they get a few months of treatment
and they're virtually ready to run Morgan Stanley?
It's just too implausible."
She said, I've never even heard of anything like it."
And I said, "The fact that you've never heard of it
is an indication that it is 'news'."
(Laughter) (Applause)
"And you are a news magazine."
So after a certain amount of negotiation,
they agreed to it.
But I think a lot of what they said
was connected in some strange way
to this distaste that people still have
for the idea of treatment,
the notion that somehow if we went out
and treated a lot of people in indigent communities,
that would be an exploitative thing to do,
because we would be changing them.
There is this false moral imperative
that seems to be all around us
that treatment of depression,
the medications and so on, are an artifice,
and that it's not natural.
And I think that's very misguided.
It would be natural for people's teeth to fall out,
but there is nobody militating against toothpaste,
at least not in my circles.
And people then say, "Well, but isn't depression
part of what people are supposed to experience?
Didn't we evolve to have depression?
Isn't it part of your personality?"
To which I would say, mood is adaptive.
Being able to have sadness and fear
and joy and pleasure
and all of the other moods that we have,
that's incredibly valuable.
And major depression is something that happens
when that system gets broken.
It's maladaptive.
People will come to me and say,
"I think, though, if I just stick it out for another year,
I think I can just get through this."
And I always say to them, "You may get through it,
but you'll never be 37 again.
Life is short, and that's a whole year
you're talking about giving up.
Think it through."
It's a strange property of the English language,
and indeed of many other languages,
that we use this same word, depression,
to describe how a kid feels
when it rains on his birthday,
and to describe how somebody feels
the minute before they commit suicide.
People say to me, "Well, is it continuous with normal sadness?"
And I say, in a way it's continuous with normal sadness.
There is a certain amount of continuity,
but it's the same way there's continuity
between having an iron fence outside your house
that gets a little rust spot
that you have to sand off and do a little repainting,
and what happens if you leave the house for 100 years
and it rusts through until it's only a pile
of orange dust.
And it's that orange dust spot,
that orange dust problem,
that's the one we're setting out to address.
So now people say,
"You take these happy pills, and do you feel happy?"
And I don't.
But I don't feel sad about having to eat lunch,
and I don't feel sad about my answering machine,
and I don't feel sad about taking a shower.
I feel more, in fact, I think,
because I can feel sadness without nullity.
I feel sad about professional disappointments,
about damaged relationships,
about global warming.
Those are the things that I feel sad about now.
And I said to myself, well, what is the conclusion?
How did those people who have better lives
even with bigger depression manage to get through?
What is the mechanism of resilience?
And what I came up with over time
was that the people who deny their experience,
the ones who say, "I was depressed a long time ago
and I never want to think about it again
and I'm not going to look at it
and I'm just going to get on with my life,"
ironically, those are the people
who are most enslaved by what they have.
Shutting out the depression strengthens it.
While you hide from it, it grows.
And the people who do better
are the ones who are able to tolerate the fact
that they have this condition.
Those who can tolerate their depression
are the ones who achieve resilience.
So Frank Russakoff said to me,
"If I had it again to do over,
I suppose I wouldn't do it this way,
but in a strange way, I'm grateful
for what I've experienced.
I'm glad to have been in the hospital 40 times.
It taught me so much about love,
and my relationship with my parents and my doctors
has been so precious to me, and will be always."
And Maggie Robbins said,
"I used to volunteer in an AIDS clinic,
and I would just talk and talk and talk,
and the people I was dealing with
weren't very responsive, and I thought,
'That's not very friendly or helpful of them.'
And then I realized,
I realized that they weren't going to do more
than make those first few minutes of small talk.
It was simply going to be an occasion
where I didn't have AIDS and I wasn't dying,
but could tolerate the fact that they did
and they were.
Our needs are our greatest assets.
It turns out I've learned to give
all the things I need."
Valuing one's depression
does not prevent a relapse,
but it may make the prospect of relapse
and even relapse itself easier to tolerate.
The question is not so much
of finding great meaning and deciding
your depression has been very meaningful.
It's of seeking that meaning
and thinking, when it comes again,
"This will be hellish,
but I will learn something from it."
I have learned in my own depression
how big an emotion can be,
how it can be more real than facts,
and I have found that that experience
has allowed me to experience positive emotion
in a more intense and more focused way.
The opposite of depression is not happiness,
but vitality,
and these days, my life is vital,
even on the days when I'm sad.
I felt that funeral in my brain,
and I sat next to the colossus
at the edge of the world,
and I have discovered
something inside of myself
that I would have to call a soul
that I had never formulated until that day 20 years ago
when hell came to pay me a surprise visit.
I think that while I hated being depressed
and would hate to be depressed again,
I've found a way to love my depression.
I love it because it has forced me
to find and cling to joy.
I love it because each day I decide,
sometimes gamely,
and sometimes against the moment's reason,
to cleave to the reasons for living.
And that, I think, is a highly privileged rapture.
Thank you.
(Applause)
Machine
Người ghi:Translation
Shlomo Adam
Người đánh giá: Reiko Bovee
"Tôi cảm thấy một đám tang trong đầu mình,
và những người đưa tang tới lui
cứ bước đi, bước đi cho đến khi tôi cảm thấy
cảm giác đó đang dâng trào.
Và khi tất cả họ đã ngồi vào chỗ,
một buổi lễ, giống như tiếng trống, vẫn
tiếp tục đập, đập, cho đến khi tôi cảm thấy
đầu óc mình tê dại.
Và rồi tôi nghe thấy họ nhấc một chiếc hộp lên
và kêu cọt kẹt trong tâm hồn tôi
bằng chính đôi giày chì đó,
rồi không gian bắt đầu vang lên,
như thể thiên đường là một cái chuông
và chúng sinh là một cái tai,
và tôi, và sự im lặng, một chủng tộc kỳ lạ nào đó
đã bị phá hủy, đơn độc, ở đây.
Ngay lúc đó, một tấm ván trong lý trí bị gãy,
và tôi ngã xuống
và va vào một thế giới trong mỗi cú lao,
và khi đó đã hoàn tất việc biết.”
Chúng ta biết đến
Emily Dickinson đãtrầm cảm thông qua những ẩn dụ.
có thể
truyền tải nó bằng ngôn ngữ,
Goya bằng hình ảnh.
Một nửa mục đích của nghệ thuật

Vềmô tả những
phần tôi, tôi trạng thái mang tính biểu tượng như vậy.
luôn nghĩ mình là người cứng rắn, là
một trong những người có thể sống sót
nếu bị đưa vào trại tập trung.
Năm 1991, tôi gặp một loạt thua lỗ.
Mẹ tôi qua đời,
mối quan hệ mà tôi từng có cũng chấm dứt,
tôi chuyển về Hoa Kỳ
sau vàiđãnăm
và tôi trảisống ở nước ngoài,
qua tất
cả những trải nghiệm đó một cách nguyên vẹn.
Nhưng
tôi thấyvàomìnhnămmất1994,
hứngbathú
năm sau,
với hầu hết mọi thứ.
Tôi không muốn làm bất kỳ điều gì mà
trước đây tôi từng muốn làm
và tôi không biết tại sao.
Đối ngược với trầm cảm
không phải là hạnh phúc mà là sức sống,

đó chính
dườngsức như sống
đang dần rời
xa tôi trong khoảnh khắc đó.
Mọi việc phải làm
dường như có quá nhiều việc.
Tôi về nhà
và nhìn thấy đèn đỏ
nhấp nháy
và thay vì hồi trên máy trả lời tự động của mình,
hộp
khi nghe tin từ bạn bè,
tôi lại là
"Thật nghĩ,
nhiều người,
phải gọi lại."
Hoặc
rồi tôitôi
sẽ sẽ
suyquyết
nghĩ,định
nhưng nên ăn trưa,
tôi phải lấy thức ăn ra
đặt vào đĩa
rồi cắtcó
và tôi ra,cảm
nhaigiác
và nuốt,
giống như
Nhà ga. Của thập tự giá.
Và một trong những điều thường bị bỏ qua
trong các cuộc thảo luận về bệnh trầm cảm

Bạnbạnbiếtbiết điều
điều đóđó thật
thật nựcnực cười.
cười khi
bạn đang trải nghiệm nó.
Bạn biết rằng hầu hết mọi người đều cố gắng
nghe tin nhắn của họ và ăn trưa
, tự sắp xếp đi tắm
và đi ra cửa trước
và đó không phải là vấn đề lớn,
tuy nhiên
và bạn bạn thể
không vẫn bị nó nắm giữ
hiểu được. bất kỳ cách nào xung quanh nó.
Và thế là tôi bắt đầu cảm thấy mình làm ít hơn
, suy nghĩ ít hơn
và cảm nhận ít hơn.
Đó là một loại vô hiệu.
Và rồi nỗi lo lắng ập đến.
Nếu bạn nói với tôi rằng tôi sẽ phải
trầm
tôi sẽcảm
nói, trong
"Chỉ cầntháng tới, mọi chuyện sẽ
tôi biết
kết thúc vào tháng 11, tôi có thể làm được."
Nhưng
"Bạn phải nếulobạn
lắngnói
tộtvới
độtôi,
trong
tôi thàtháng
rạch cổtới,"
tay mình còn
hơn là trải qua nó.
Đó là cảm
giống như giác
cảm luôn
giác mà bạn có
nếu bạn đang đi
và bị trượt hoặc vấp ngã
và mặt thay
nhưng đất lao thẳng
vì kéo dàivào
nửabạn,
giây như hiện nay,

Đó kéo
là cảm dàigiác
trong sáu tháng.
lúc nàothậm
nhưng cũng chí
sợ hãi
không biết
mình
Và đóđang
là lúcsợ điều gì.
tôi bắt đầu nghĩ
rằng
và lý thật
do duy quánhất
đauđểđớn khi còn sống,
không tự sát
là để không làm tổn thương người khác.
Và cuối cùng một ngày, tôi thức dậy
và nghĩ có lẽ mình đã bị đột quỵ,
vì tôi nằm trên giường hoàn toàn bất động,
nhìn vào điện
"Có chuyện gì thoại và nghĩ,
đó không ổn
và mình nên gọi người giúp đỡ,"
và tôi không thể' Tôi đưa tay ra
nhấc
Và cuốiđiện thoại
cùng, sauvàbốn
quay số. đồng hồ
tiếng
tôi nằm và nhìn chằm chằm vào nó,
điện thoại reo,
và bằng cách nào đó tôi đã nhấc máy được,
và đó là bố tôi,
và tôi nói, "Con đang gặp rắc rối nghiêm trọng.
Chúnghôm
Ngày ta cần
sauphải làmđầu
tôi bắt điều đó." thứ gì đó."
dùng thuốc
và trị liệu.
Và tôi cũng bắt đầu suy nghĩ
về câu hỏi khủng khiếp này:
Nếu
có thểtôivượt
không phải là người cứng rắn nhất
qua trại tập trung,
thì tôi là ai?

liệunếu
thuốctôi đó
phảicódùng
khiếnthuốc,
tôi trở thành
chính mình hoàn thiện hơn
hay nó khiến tôi trở thành một người khác?
Và tôi cảm thấy thế nào
nếucó
Tôi điềuhaiđó
lợibiến
thế tôi thành một người khác?
khi
Đầu tiên là tôicuộc
bước vào biết chiến.
rằng,
nói một cách khách quan,
tôi đã có một cuộc sống tốt đẹp,
và nếu tôi có thể khỏe lại thì
ở đầu bên kia sẽ có thứ gì đó
đáng
Và điềuđểcòn
sống.lại là tôi được
tiếp cận điều trị tốt.
Nhưng dù sao thì tôi cũng nổi lên và tái phát, nổi
lên và tái phát,
nổi lên và tái phát,
và cuối cùng tôi hiểu rằng
mình sẽ phải dùng thuốc

Và điều trị mãi
tôi nghĩ, mãi. đây là
"Nhưng
vấn đề về hóa học
hay
Và nóvấncầnđềmột
tâmphương
lý? pháp chữa trị bằng hóa chất
hay một phương pháp chữa trị bằng triết học?"
Và tôi không thể hiểu đó là cái gì.
Và rồi tôi hiểu rằng thực ra,
chúng ta chưa đủ tiến bộ trong cả hai lĩnh vực
để có thểpháp
Phương giải thích
chữa mọi thứ hóa
trị bằng một chất
cách đầy đủ.
và phương pháp chữa trị bằng tâm lý
đều
và tôicócũng
vai trò nhất
nhận ra định,
rằng
trầm cảm là thứ gì đó
đã ăn sâu vào trong chúng ta đến mức
không thể tách rời nó
khỏi tính cách và tính cách của chúng ta.
Tôi muốn nói rằng những phương pháp điều trị trầm cảm mà chúng ta áp dụng thật
kinh khủng.
Chúng không hiệu quả lắm.
Chúng cực kỳ tốn kém.
Chúng đi kèm với vô số tác dụng phụ.
Họ là một thảm họa.
Nhưng tôi rất biết ơn vì tôi đang sống ở thời điểm hiện tại
chứ không phải 50 năm trước,
khi gần như chẳng có việc gì
phải làm.
Tôi hy vọng rằng 50 năm sau,
mọi người sẽ nghe về phương pháp điều trị của tôi
và kinh hoàng khi có ai đó phải chịu đựng
nền khoa học thô sơ như vậy.
Trầm
Nếu bạncảmkết là hôn
một khiếm khuyết trong tình yêu.
với một người nào đó và nghĩ,
“Ồ, nếu vợ tôi chết,
tôi sẽ tìm người khác,”
đó sẽ không phải là tình yêu như chúng ta biết.
Không có thứ gọi là tình yêu
mà không lường trước được sự mất mát,
và bóng ma tuyệt vọng đó

Có thể là động
ba điều mọicơ của sự thân mật.
người
thường nhầm lẫn:
trầm cảm, đau buồn và buồn bã.
Đau
Nếu buồn
bạn gặplà phản ứng mát
một mất rõ ràng.
và cảm thấy
vô cùng đau khổ,
và sau
bạn vẫnđó,vôsáu
cùngtháng
buồnsau,
bã, nhưng
bạn đang hoạt động tốt hơn một chút,
thì
và đó có thể là sự đau buồn,
cuối cùng nó có thể sẽ tự giải quyết
ở một mức độ nào đó.
Nếu bạn trải qua một mất mát thảm khốc,

và bạn cảm thấy
sáu tháng sau khủng khiếp,
bạn hầu
thì đó cónhư không
thể là một thể
cơnhoạt
trầmđộng
cảm được nữa,
được gây ra
bởi hoàn cảnh thảm khốc đó.
Quỹ đạo cho
Mọi người chúng
nghĩ trầmtacảm
biết rất nhiều điều.
chỉ là nỗi buồn.
Đó là quá nhiều, quá nhiều nỗi buồn,
quá nhiều đau buồn
mà chỉ vì một nguyên nhân quá nhỏ nhặt.
Khi tôi bắtvấn
và phỏng đầunhững
tìm hiểu về trầm cảm
người
đã từng trải qua nó,
tôi phát hiện ra rằng có những người
bề ngoài có vẻ như mắc
chứng trầm cảm tương đối nhẹ nhưng lại
hoàn
Và có toàn
nhữngbị người
tàn tậtkhác
vì nó.có
vẻ
như họ mô tả
giống
nhưngnhưvẫnchứng trầm cảm cực kỳ nghiêm trọng
có cuộc sống tốt đẹp trong khoảng thời gian
giữa các giai đoạn trầm cảm của họ.
Và tôi bắt đầu tìm hiểu xem điều gì
khiến một số người
kiên cường hơn những người khác.
Cơ chế nào
cho phép
Và tôi con
đã đi ra người
ngoài sống sót? vấn hết
và phỏng
người này đến người khác
đang bị trầm cảm.
Một trong những người đầu tiên tôi phỏng vấn
mô tả trầm cảm

vàmột
đó làcách
điềuchết
tốt chậm hơn,
cho tôi khi được nghe sớm
vì nó nhắc nhở tôi
rằng cách chết chậm đó
có thể dẫn đến cái chết thực sự,
rằng đây là một kinh doanh nghiêm túc.
Đó là tình trạng khuyết tật hàng đầu trên toàn thế giới
và mọi người chết vì nó mỗi ngày.
Một trong những người mà tôi đã nói chuyện
khi tôi đang cố gắng hiểu điều này
là một người bạn yêu quý
mà tôi đã biết trong nhiều năm
và người đã từng bị rối loạn tâm thần
vào năm
và sau đóthứ
rơi nhất đại học
vào tình trạng trầm cảm khủng khiếp.
Cô ấy mắc bệnh lưỡng cực,
hay còn gọi là hưng cảm trầm cảm, như người ta vẫn biết lúc đó.
Và sau đó cô ấy đã dùng lithium rất tốt
trong nhiều năm,
và rồi cuối cùng,
cô ấy được ngừng dùng lithium
để xem cô ấy sẽ sống như thế nào nếu không có nó,
và cô ấy lại mắc một chứng rối loạn tâm thần khác,
rồi rơi vào tình trạng trầm cảm tồi tệ nhất

trongtôi mà
từng côthấy
ngồi trong
căn hộ của bố
ít nhiều căng thẳng,mẹ cô,
về cơ bản là không di chuyển,
ngày
Và khinàytôi qua
phỏng ngàyvấn khác.
cô ấy về
trải
cô ấy là một nhà thơ và sau
nghiệm đó vài năm nhà--trị liệu tâm lý
tên là Maggie Robbins --"
khi
"Tôitôi
đãphỏng
hát đi vấn
hát côlại ấy, cô ấyHave
'Where nói,
All The Flowers Gone'
để
Tôi chiếm
hát đểlĩnh
xóatâm trí tôi.
đi những
điều
đó là,mà tâm trí tôi đang nói,
"Bạn chẳng là gì cả. Bạn chẳng là ai cả.
Bạnđó
Và thậm
là lúcchí không đáng được sống."
tôi thực sự bắt đầu nghĩ
đến việc tự tử.”
Trong cơn trầm cảm, bạn không nghĩ
rằng mình đã khoác lên mình một tấm màn màu xám
và đang nhìn thế giới qua làn sương mù
của
Bạn một
nghĩtâm
rằngtrạng
bức màn tồi tệ.
đã được vén lên,
bức màn hạnh phúc

Sẽ bây giờ bạn
dễ dàng hơnđang
để giúpnhìn thấy một cách thực sự.
những
rằng cóngười
điều gìtâmđó thần phân liệt nhận ra
xa lạ bên trong họ
cần được trục xuất,
nhưng điều đó
bởi vì chúng khórằng
ta tin khăn với những người trầm cảm,
chúng ta đang nhìn thấy sự thật.
Nhưng sự thật là dối trá.
Tôi bị ám ảnh bởi câu nói đó:
“Nhưng
Và tôi phátsự thật
hiện là
ra,dốikhitrá”.
nói chuyện
với những người
rằng họ có nhiều trầm cảm,
nhận thức ảo tưởng.
Mọi người sẽ nói: "Không ai yêu tôi cả."
Và bạn yêu
vợ anh nói, anh,
"Anh yêu em,
mẹ anh yêu anh."
Bạn có thể trả lời câu hỏi đó khá dễ dàng,
ít nhất là
Nhưng đối với
những hầu bị
người hết mọi người.
trầm cảm cũng sẽ nói:
"Dù chúng ta có làm gì thì
cuối
Hoặccùng
họ sẽchúng ta cũngthể
nói, "Không sẽ chết."

sự đồng cảm thực sự
giữa hai con người.
Mỗi người trong chúng ta đều bị mắc kẹt trong cơ thể của chính mình."
Bạn phải nói:
"Điều đó đúng,
nhưng tôi nghĩ bây giờ chúng ta nên tập trung
vào việc nên ăn gì cho bữa sáng."
(Cười)
Nhiều
điều họkhi,thể hiện
không
và người ta là
phải bệnh
nghĩ tật, mà là cái nhìn sâu sắc,
rằng
điều thực sự phi thường
là hầu hết chúng ta đều biết về
những câu hỏi hiện sinh đó
và chúng không làm chúng ta phân tâm nhiều.
Có một nghiên cứu mà tôi đặc biệt thích,
trong đó một nhóm người bị trầm cảm
và mộtyêu
được nhóm
cầu người
chơi không bị trầm cảm
trò chơi điện tử trong một giờ,
và vào cuối giờ,
họ được hỏi họ nghĩ họ có bao nhiêu con quái vật nhỏ.
Đã giết.
Nhóm trầm cảm thường chính xác
trong khoảng 10 phần trăm,
và những người không trầm cảm
đoán
, số quái vật nhỏ nhiều gấp 15 đến 20 lần
(Cười)
số
Rấtlượng
nhiềuhọ thựcnói,
người sự đã
khigiết.
tôi chọn
viết về căn bệnh trầm cảm của mình,
chắc hẳn ra
để thoát rấtkhỏi
khócái tủ đó,
để
Họ mọi
nói, người biết đến.
"Mọi người
nóitôi
Và chuyện với bạn
nói, "Đúng có mọi
vậy, khácngười
không?"
nói chuyện với tôi theo cách khác.
Họ
khi nói chuyện
họ bắt vớicho
đầu kể tôi theo cách khác
tôi nghe
về trải nghiệm của họ,
hoặc trải nghiệm của chị gái họ,
hoặc trải nghiệm của bạn bè họ.
Mọi thứ đã khác vì bây giờ tôi biết
rằng trầm cảm là gia đình cách đây
-
vài năm tôi đã đến một hội nghị,

mộtvào thứnhững
trong sáu củangười
hội nghị
tham kéo
giadài ba ngày,
đã kéo tôi sang một bên và cô ấy nói,
"Tôi bị trầm cảm và
tôi hơi xấu hổ về
nhưng tôimuốn
và tôi chỉ đang dùng thuốc này
hỏi
Và vìbạn
vậynghĩ gì?"cố gắng hết sức để cho
tôi đã
cô ấy những lời khuyên có thể.
Và sau đó cô ấy nói, "Bạn biết đấy,
chồng
Anh ấytôi sẽ sự
thực không bao
là loại giờ hiểu
người mà được điều này
điều này không có ý nghĩa gì đối với tôi,
nên tôi chỉ, bạn biết đấy,
chuyện đó chỉ xảy ra giữa chúng tôi thôi."
Và tôi nói, "Ừ, không sao đâu."
Vào
chồng Chủcônhật
ấy đãcủađưa cùng một hội
ra quyết nghị,
định. sang một bên,
(cười)

rằnganhtôiấythực
nói,sự"Vợ
là tôi sẽ không nghĩ
một chàng trai nếu cô ấy biết điều này,
nhưng tôi đang phải đối mặt với căn bệnh trầm cảm này
và tôi đang dùng một số loại thuốc,
và tôi tự hỏi." bạn nghĩ sao?"
Họ
cùnggiấu
một loại thuốc

trong nơi
hai cùng khác
mộtnhau
phòng ngủ.
(cười)
Và tôi nói rằng tôi nghĩ
sự thể
có giaolàtiếp trongnhân
nguyên hôn nhân
gây ra
một số vấn đề của họ.
(Cười)
Nhưng tôi cũng bị bất ngờ.
bản chất nặng nề
của việc giữ bí mật lẫn nhau.
Trầm
Nó chiếmcảm quáthậtnhiều
mệt mỏi.
thời gian và sức lực của bạn,
và sự im lặng về nó,
nó thựcđó
Và sau sựtôilàm cho
bắt chứng
đầu nghĩ trầm cảm trở nên tồi tệ hơn.
về tất cả những cách mà
mọi người khiến bản thân họ trở nên tốt hơn
Tôi nghĩ
Tôi bắt đầucó mộtvới tư
số cách là một người theo chủ nghĩa bảo thủ trong y tế.
loại liệu pháp có hiệu quả,
rõ ràng chúng là gì -- có
thuốc,

thểmột
có số liệu pháp tâm lý nhất định, có
phương pháp điều trị bằng điện giật,
và mọi thứ khác thật vô nghĩa.
Nhưng sau đó tôi phát hiện ra một điều.
Nếu bạn bị ung thư não

20 bạn
phútnóimỗi rằng trồng cây chuối
sáng
giúp bạn cảm thấy dễ chịu hơn,
điều đó có thể khiến bạn cảm thấy dễ chịu hơn,
nhưng bạn vẫn bị ung thư não
và có thể bạn vẫn sẽ chết vì căn bệnh này.
Nhưng
và trồngnếu câybạn nói rằng bạn bị trầm cảm
chuối
20 phút mỗi ngày
khiến
bởi vì bạn
trầmcảm cảmthấy
là dễ chịu hơn thì điều đó có tác dụng,
một căn bệnh về cảm giác của bạn,

thì nếu
thựcbạn tế làcảmbạnthấy dễ chịu hơn
không bị trầm cảm. nữa không.

vớivậy,
thế tôi
giớitrở nênlớn
rộng khoan dung hơn nhiều
của
Và tôi cácnhận
phươngđượcpháp nhữngđiều
lá trị
thư,thay thế.
tôi nhận được hàng trăm
từ mọi người viết để kể cho tôi nghelá thư
về những gì đã mang lại hiệu quả cho họ.
Hôm nay ở hậu trường có người đã hỏi tôi
về thiền. Những
lá thư tôi thích nhất
là lá và
viết thưnóiđếnrằngtừ một người phụ nữ

cô ấy
ấy đãđã thử
thử trịdùngliệu,
thuốc,
cô ấy đã thử khá nhiều
và cô ấy đã tìm ra giải pháp thứ,
và hy vọng
và đó là tạo ra tôi sẽ nói cho mọi người biết. thế giới,
những thứ nhỏ nhặt từ sợi.
(Cười)
Cô ấy gửi cho tôi một ít.
(Cười)
Và hiện tại tôi không đeo chúng.
(Cười)
Tôi gợi ý với cô ấy rằng cô ấy
cũng
chứngnên rối tra
loạn cứuám ảnh cưỡng chế trong DSM.
(Cười)
Chưa hết, khi tôi xem
xét các phương
tôi cũng có đượcpháp quanđiều
điểmtrị thay thế,
về các phương
Tôi đã trải qua pháp điều trị khác.
một lễ trừ tà của bộ lạc ở Senegal
có liênsẽquan
và tôi không đếntrình
rất nhiều
bày máu cừu đực
chi tiết ngay bây giờ,
nhưng vài năm sau tôi đến Rwanda
thực
và tôihiện
tình một
cờ mô dựtảán khác,
trải nghiệm của mình với ai đó,
và anh
đó là Tâyta Phi,
nói, "Ồ, bạn biết đấy,

và các nghi lễởcủa
chúng tôi Đông Phi, tôi
chúng
theo
nhưng một số cách
chúng tôi córấtmột
khácsốnhau,
nghi lễ

điểm
Và tôichung
nói, "Ồ."với những gì bạn' đang mô tả lại."

"nhưng chúng "Đúng,"
anh ấy nói, tôi gặp rấtanh ấy nói,
nhiều rắc rối với
các nhân viên y tế
đặc biệt là những người đến tâm thần phương Tây,
ngay
Và tôisau nói:nạn
“ diệt chủng."
Anh gặp rắc rối gì vậy?”
Và anh ấy nói, "Ồ,
họ
Họ sẽ làm đưa
không điều mọikỳ lạngười
này.
ra ngoài dưới ánh nắng
nơi bạn bắt
Họ không baođầu gồmcảmtiếng
thấytrống
dễ chịu
hayhơn.
âm nhạc
để kích thích máu người.
Họ không liên quan đến việc đó toàn bộ cộng đồng.
Họ không coi trầm cảm
là một linh hồn xâm lấn.
Thay vào đó, điều họ làm là đưa từng người
một vào những căn phòng nhỏ tồi tàn
và bắt họ nói chuyện suốt một giờ
về những điều tồi tệ
đã xảy ra với họ."
(Cười)
Ông ấy(Vỗ nói,tay)
"Chúng tôi phải yêu cầu họ
rời khỏi đất nước."
(Cười)
Bây giờ, ở đầu bên kia
của các phương pháp điều trị thay thế,
hãy để tôi kể cho bạn nghe về Frank Russakoff.
Frank Russakoff có lẽ bị trầm cảm nặng nhất
mà tôi từng thấy ở một người đàn ông.
Anh ấygặp
Khi tôi liênanh
tục bị
ấy,trầm
anh cảm.
ấy đang
ở thời điểm mà
hàng tháng anh ấy sẽ phải
điều
Sau đó,trị bằng
anh ấy sốc
sẽđiện.
cảm thấy
mất phương hướng trong một tuần.
Sau
Sau đóđó anh
anh ấyấy sẽ
sẽ cảm
có một thấy ổn trong một tuần.
tuần
xuống
Và sau dốc.
đó anh ấy sẽ phải trải qua một đợt
điều trị sốc điện khác.
Và anhkhông
"Thật ấy đãthểnói chịu
với tôi
nổikhi
khitôi gặptrải
phải anh ấy,
qua
những tuần lễ như thế này.
Tôi không
và tôi đã tìmthểratiếp
cáchtụcđểcon đường này,
kết thúc nó
nếu tôi không
Nhưng," anh ấy hiểu
nóiđược
với tôi,
"Tôi đã nghe nói về một quy trình
tại Mass General cho một thủ tục gọi là
cingulotomy, tức là một cuộc phẫu thuật não,
và tôi nghĩ tôi sẽ thử."
Và tôi nhớ mình đã rất ngạc nhiên vào thời điểm đó
khi nghĩ rằng một người
rõ ràng đã có quá nhiều trải nghiệm tồi tệ
với
vẫnrấtchônnhiều
giấuphương
trong mìnhpháp điều trị khác nhau
một nơi nào đó đủ lạc quan
để vươn tới một điều nữa.
Và anh ấy đã được phẫu thuật cắt dây rốn,
và nó đã thành công ngoài sức tưởng tượng.
Bây
Anh giờ anh người
có một ấy là một người
vợ xinh bạn của tôi.
đẹp
và hai
Anh ấyđứa con cho
đã viết xinhtôixắn.
một lá thư vào
Giáng sinh sau cuộc phẫu thuật,
và anh ấy nói,
"Bố
Đầu tôi đãmột
tiên, gửi giá
chođựng
tôi haiđĩa
món
CD quà trongcơnăm nay,
có động
từ The Sharper Image

nhưngtôi không
tôi biếtthực
ông sựấy cần,
sẽ tặng nó.
để chúc mừng
sự thật rằng tôi đang sống một mình
và có một công việc mà tôi có vẻ yêu thích.
Và món quà còn lại
là bức ảnh của bà tôi,
người đã tự tử.
Khi tôi mở nó ra, tôi bắt đầu khóc,

'Contôikhóc
mẹ vì đến và nói:
những
người thân mà
Và tôi nói, 'Cô ấy con chưa từng quen biết phải không?'
mắc
căn bệnh giống tôi.'
Bây
Không giờphải
tôi đang
là tôikhóc khi viết thư cho bạn.
quá buồn,
nhưng
vì lẽ ra tôi nghĩ rằng tôi bị choáng ngợp, bởi
tôi có thể tự sát
nhưng bố mẹ tôi đã bắt tôi đi,
và các bác sĩ cũng vậy,
và tôi cũng vậy. đã phẫu thuật.
Tôi vẫn còn sống và biết ơn.
Chúng ta đang sống đúng thời điểm,
ngay cả khi không phải lúc nào cũng cảm thấy như vậy."
Tôi bị ấn tượng bởi thực tế là trầm cảm
được nhìn nhận rộng rãi là
một thứ hiện đại, phương Tây, thuộc tầng lớp trung lưu,
và tôi đã xem xét nó hoạt động như thế nào
trong
và mộtnhiều
trongbối cảnhđiều
những khác nhau,
tôi quan tâm nhất
là trầm cảm ở người nghèo.
Vì thế tôi
những đã ra được
gì đang ngoàithực
để xem
hiệnxét
cho
những người nghèo bị trầm cảm.

hầuđiều
hết tôi
khôngphátđược
hiệnđiều
ra làtrị
người nghèo
chứng
Trầm cảm trầmlàcảm.
kết quả
của
có lẽ được dễ bị tổn thương về mặt di truyền,
một tính
phân bố đồng đều trong dân số
và gây ra các tình huống có
thể nghiêm trọng hơn
đối với những người nghèo khó.

mộthóacuộcra sống
là nếuthực
bạnsự
cóđáng yêu nhưng
lúc nào cũng cảm thấy đau khổ,
bạn sẽ nghĩ, "Tại sao tôi lại cảm thấy như thế này?
Chắc chắn tôi bị trầm cảm."
Và bạn bắt đầu tìm cách điều trị nó.
Nhưng nếu bạn có một cuộc sống hoàn toàn tồi tệ

cáchlúcbạn
nàocảm bạnnhận
cũng cảm thấy đau khổ,
tương xứng với cuộc sống của bạn,
và bạn sẽ không nghĩ rằng,
"Có lẽ điều này có thể chữa được."
Và thế là chúng ta có một trận dịch trầm cảm ở đất nước này
với
khôngnhững
được người
chămnghèo
sóc khó
, không được điều trị
và không được giải quyết,
và đó là một thảm kịch lớn.
Và vì vậy, tôi tìm thấy một học giả
đang thực hiện một dự án nghiên cứu
ở khu
nơi côổấychuột bên ngoài
đón những phụD.C.,
nữ
đến khám vì các vấn đề sức khỏe khác

sauchẩn
đó cung đoáncấp họ sáu
mắctháng
bệnh trầm cảm,
quy trình thử nghiệm.
Một
và đây trong số họ,gìLolly,
là những cô ấybước vào,
đã nói
vào ngày cô ấy bước vào.
Cô ấy nói, và nhân tiện, cô ấy là một phụ nữ,
có bảy đứa
“Trước đây con.tôi cóCô kể:công việc nhưng
một
phải bỏ việc vì
không thể ra khỏi nhà.
Tôi
Sángkhông
ra, tôicónóng gì đểlòng
nói chờ
với các con.
chúng về. lên
rồi tôi leo , giường và
kéo chăn qua đầu,
và ba giờ khi họ về đến nhà,
thời gian
Cô nói: trôiđãqua
"Tôi uốngquá nhanh."
rất
bất nhiều
cứ thứTylenol,gì tôi có thể uống
để
Chồng tôi luônnhiều
có thể ngủ hơn.
nói rằng
tôi thật ngu ngốc, tôi xấu xí.
Tôi
Chà,ướccô ấy gì mình
đã đượccó thể
đưangừng
vào đau".
quy
và khitrình thử nghiệm
tôi phỏng vấn cônày,
ấy
sáu tháng sau,

choấyHảiđãquânnhậnHoa được Kỳ,công
cô ấyviệc
đã chăm
bỏ sóc trẻ em
người chồng bạo hành,
và cô ấy nói với tôi,
"Các
Cô ấyconnói,của " tôi thật tuyệt vời. bây giờ hạnh phúc hơn nhiều."
Ở nơi ở mới của tôi có một phòng
dành
nhưngcho vàocon bantrai và một
đêm, phòng
tất cả dành cho
bọn chúng đềucon
ở gái,
trên giường
và chúng tôi của
cùngtôinhau làm bài tập về nhà
và mọi thứ.
Một trong số họ muốn để trở thành một nhà truyền giáo,
một
và mộttrong trong số họ muốn
số các cô trở thành
gái nói lính cứu hỏa,
rằng
cô ấy sẽ trở thành một luật sư.
Họ không khóc như trước
và họ không chiến đấu như họ đã làm.
Đó là tất cả những gì tôi đã làm. điều cần bây giờ là các con tôi.
Mọi
cáchthứtôi ăn liênmặc,
tục thay
cách đổi,
tôi cảm nhận,
cách tôi hành động.
Tôi có không
và tôi thể ra nghĩngoàinhững
mà không
cảm còn
giác sợ
tồihãi nữa,
tệ đó
sẽ
và quay
nếu khôngtrở lại,

tôi bác
vẫn sĩsẽMiranda
ở nhà với và điều đó,
chăn trùm kín đầu
nếu tôi còn sống.
Tôi đã cầu xin Chúa gửi cho tôi một thiên thần,
và ngài đã nghe thấy lời cầu nguyện của tôi."
Tôi thực
và tôi sự xúc
quyết địnhđộng
rằngtrước những trải nghiệm này
tôi muốn
viết về chúng
không chỉ trong một cuốn sách tôi đang viết

và vìcòn
vậytrong
tôi đãmột
nhận bàiđược
báo, hoa hồng từ
Tạp chí về
để viết New York
bệnh Times
trầm cảm.
giữa những người nghèo khổ.
Và tôi nộp lại câu chuyện của mình,
biên tập viên đã gọi cho tôi và nói,
"Chúng tôi thực sự không thể xuất bản nó."
Và tôi nói, "Tại sao không?"
Và cô ấyngười
Những nói, "Điều đó thật
này thuộc loạiquá
ở xa vời.
tầng
và sau đáy
đócủa xã hội
họ được
điều
và gần trịnhư
vài tháng
đã sẵn sàng
điều hành Morgan Stanley?
Điều
Cô ấyđó nói,quátôiphi
chưalý."bao
." giờ nghe
về
Và điều gì giống
tôi nói, "Việc như vậy."
bạn chưa bao giờ nghe nói về nó
là dấu hiệu cho thấy đó là 'tin tức'."
(Cười) (Vỗ tay)
"Và bạn là một tạp chí tin tức."
Vì vậy, sau một thời gian thương lượng nhất định,
họ đã đồng ý.
Nhưng tôi nghĩ rất nhiều điều họ nói
có liên quan một cách kỳ lạ nào đó
đến sự chán ghét mà mọi người vẫn có
đối với ý tưởng về cách điều trị,
quan
và chữa niệm rằngnhiều
trị cho bằngngười
cách nào đó nếu chúng ta ra ngoài
trong cộng đồng nghèo khó,
đó sẽ là một việc làm mang tính bóc lột,
bởi vì chúng ta sẽ thay đổi họ.
-
-
-thuốc men và những thứ tương tự,
là một thứ giả tạo,
và nó không phải tự nhiên.
Và tôi nghĩ điều đó rất sai lầm.
Răng
nhưngcủa con có
không người
ai bị rụng là điều tự nhiên,
chống lại kem đánh răng,
ít
Vànhất
mọi là khôngsau
người phảiđótrong
nói, vòng tròn của tôi.
"Chà, nhưng gì
phần những không phải trầm cảm là một
mọi người
phải trải qua sao?
Chẳng phải chúng ta đã tiến hóa để mắc chứng trầm cảm sao? Đó
không phải là một phần tính cách của bạn sao?"
Theo tôi, tâm trạng có tính thích nghi.
Có thể có nỗi buồn, nỗi sợ hãi,
niềm vui và niềm vui
cũng như tất cả những tâm trạng khác mà chúng ta có,
điều
Và trầmđó vôcảmcùng
nặng quý giá.
là một điều gì đó điều đó xảy ra
khi hệ thống đó bị hỏng.
Nó không thích hợp.
Mọi
"Tuyngười
nhiên,sẽtôiđến gặpnếu
nghĩ, tôitôi
và kiên
nói,
trì thêm một năm nữa,
tôi nghĩluôn
Và tôi tôi có
nóithểvớivượt
họ, qua được điều này."
"Bạn có thể vượt qua được,
nhưng bạn sẽ không bao giờ quay lại tuổi 37 nữa.
Cuộc sống rất ngắn ngủi, và
bạn đã phải nói đến việc từ bỏ cả năm trời.
Hãylàsuy
Đó mộtnghĩ
đặckỹ."
tính kỳ lạ
của tiếng Anh,
và thực tế là của nhiều ngôn ngữ khác,
là chúng ta sử dụng cùng một từ, trầm cảm,
để mô tả cảm giác của một đứa trẻ
khi trời mưa vào ngày sinh nhật của nó
và để mô tả cảm giác của ai đó
phút trước nói
Mọi người khi với
họ tự
tôi,sát.
"Ồ, liệu nỗi
buồn đó có tiếp tục
Và tôi nói, theo một cách với nỗinào
buồnđó,bình thường
nó liên tục không?"
với nỗi buồn bình thường.
Có một mức độ liên tục nhất định,
nhưng
giữa việc cũng giốnghàng
có một nhưrào cách sắtcó sự liên tục
bên ngoài ngôi nhà của bạn

màmộtbạnchút
phải rỉchà
sétnhám

và sơn
điềulạigì một
sẽ xảychút,
ra nếu bạn rời khỏi
ngôi nhà
và nó rỉ sét trong 100 năm
cho đến khi chỉ còn là một đống
bụi cam.
Và đó là vết bụi màu cam,
vấn
là vấnđềđềvềmàbụi màu cam đó
chúng tôi đang đặt ra để giải quyết
Vì thếuống
"Bạn bây giờnhữngmọiviên
người nói, hạnh phúc này
thuốc
và bạn có cảm thấy hạnh phúc không?"
Và tôi thì
Nhưng tôikhông.
không cảm thấy buồn
khi phải ăn trưa,
và tôi không cảm thấy buồn về
máy trả lời tự
và tôi không cảm động củabuồn
thấy mình,
khi đi tắm.
Trên
bởi vìthực
tôi cótế,thể
tôicảm
nghĩthấy
rằngnỗitôi buồn
cảm thấy nhiều hơn
mà cảm
Tôi không bị vô
thấy hiệu.
buồn về
những thất vọng trong nghề nghiệp,
về những mối quan hệ bị rạn nứt,
về sự nóng lên toàn cầu.
Đó là những điều
khiến
Và tôi tôi cảm thấy tiếc nuối lúc này.
tự nhủ,
kết luận là gì?
Làm
ngaythế nàobịnhững
cả khi trầm cảmngười có cuộc
nặng hơn sống tốt hơn
có thể vượt qua?
Cơ chế đàn hồi là gì?
Và điều tôi
là những rút ra theo thời gian
người
phủ nhận
người nói, trải nghiệm của họ, những
"Tôi đã bị trầm cảm từ lâu
và tôi không bao giờ muốn nghĩ về nó nữa

và tôi
Tôisẽsẽkhông nhìn lại nó
tiếp tục cuộc sống của mình,"
trớ trêu thay, đó lại là những người
bị nôloại
Việc lệ nhiều
bỏ trầm nhất bởisẽ
cảm những gì họ có.
củng cố nó.
Trong khi bạn trốn tránh nó, nó sẽ phát triển.
Và nhữngngười
là những người làm tốt hơn
có thể chịu đựng được sự thật
rằng họ mắc phải tình trạng này.
Những người có thể chịu đựng được chứng trầm cảm của mình
là những người đạt được khả năng phục hồi.
Vì thế Frank Russakoff đã nói với tôi,
"Nếu được làm lại lần nữa,
tôi cho rằng tôi sẽ không làm theo cách này,
nhưng kỳ lạ thay, tôi biết ơn
những gì tôi
Tôi rất vui khiđãđược
trải qua.
làm điều đó." Tôi đã phải
vào bệnh viện 40 lần.
Nó đã dạy
và mối quan tôihệ
rấtcủa
nhiều điều về tình yêu,
tôi với
bố
rất mẹ
quýcũng như
giá đối vớicác
tôibác sĩ
và sẽ luôn như vậy."
Và Maggie Robbins nói,
"Tôi từng làm tình nguyện viên ở một phòng khám AIDS,
và tôi chỉ nói, nói và nói,
và những người tôi tiếp xúc
khôngđó
'Điều phản
khôngứngthân
tích thiện
cực lắm, và tôi nghĩ,
hay hữu ích chút nào' họ.'

tôi rồi
nhậntôira
nhận
rằngra,họ
sẽ không làm gì hơn ngoài việc
nói chuyện trong vài phút đầu tiên
Đó
mà đơn giản làbịmột
tôi không AIDSdịp
và tôi không chết,
nhưng có thể hãy chấp nhận sự thật là họ đã làm
và họ đã làm như vậy.
Nhu cầu của chúng ta là tài sản lớn nhất của chúng ta.
Hóa ra tôi đã học được cách cho đi
tất cả những thứ tôi cần."
Đánh giá chứng trầm cảm của một người
không ngăn ngừa được sự tái phát,
nhưng
và thậmnóchí cóbản
thểthân
làm cho
việcnguy cơ tái trở
tái nghiện phát
nên
dễ dàng chịu đựng hơn.
Câu hỏi không phải
là tìm ra ý nghĩa to lớn và quyết định rằng
chứng trầm cảm của bạn có ý nghĩa gì.
Đó là việc tìm kiếm ý nghĩa đó
và suy nghĩ, khi nó xuất hiện trở lại,
"Điều này thật kinh khủng,
nhưng tôi sẽ học được điều gì đó từ nó."
Trong cơn trầm cảm của mình, tôi đã học được
rằng cảm xúc có thể lớn đến mức nào,
nó có thể chân thực hơn sự thật như thế nào

đã tôi
chonhận
phépthấy rằngnghiệm
tôi trải trải nghiệm đó
cảm xúc tích cực
một cách
Đối lập vớimãnh
trầmliệt
cảmvà tập trung hơn.
không phải là hạnh phúc
mà là sức sống,
và những ngày này, cuộc sống của tôi rất quan trọng,
ngay cả trong những ngày tôi buồn.
Tôi cảm thấy đám tang đó trong đầu mình,
và tôi ngồi cạnh bức tượng khổng lồ
ở rìa thế giới,
và tôi đã khám phá ra
điều gì đó bên trong bản thân mình

mà tôi
tôi sẽ phải
chưa gọigiờ
bao là một
hình linh
thànhhồn
cho đến ngày đó 20 năm trước,
khi địa ngục đã đến thăm tôi một cách bất ngờ.
Tôi nghĩ rằng tuy tôi ghét bị trầm cảm
và sẽ ghét bị trầm cảm lần nữa nhưng
tôi đã tìm ra cách để yêu căn bệnh trầm cảm của mình.
Tôi yêu nó vì nó đã buộc tôi
phải tìm và bám lấy niềm vui.
Tôi yêu nó vì mỗi ngày tôi quyết định,
đôi khi liều lĩnh,
đôi khi trái ngược với lý trí của thời điểm đó,
để bámnghĩ
Và tôi chặt
đóvào những lý do để sống.
là một niềm hân hoan đặc ân cao độ.
Cảm ơn.
(Vỗ tay)

You might also like