Professional Documents
Culture Documents
Kinh Phap Bao Dan
Kinh Phap Bao Dan
LƯỢC GIẢI:
Sinh vật có hai loại: Hữu tình là động vật - Vô tình là
thực vật. Hữu tình mới được gieo giống Phật, vô tình thì
không; có giống là nhơn, ắt sẽ sanh quả. Nhơn địa là hữu
tình, quả địa là Phật. Vô tình chẳng phải nhơn địa của Phật
nên chẳng phải là giống (vô chủng).
Tất cả pháp vốn chẳng có tự tánh, nên nói vô tánh. Vậy
thì hữu tình và vô tình, Phật và chúng sanh đều chẳng có tự
tánh, cũng là pháp vô sanh vậy. Nên nói : “Vô tánh diệc vô
sanh”. Vì đây là kệ truyền pháp, kệ truyền pháp chẳng được
lọt vào tứ cú.
Hỏi: Đã nói không lọt vào tứ cú, tại sao nói “Vô tánh
diệc vô sanh?”. Như vậy là lọt vào cú thứ nhì rồi?
Đáp: Nói tất cả pháp vốn chẳng tự tánh thì làm sao
có vô tánh và vô sanh để làm tự tánh!
Hành giả đọc đến chổ này, chớ nên dùng ý thức để lãnh
hội, cho là đúng hay không đúng: Đã nói pháp vô sanh thì
làm sao sanh ra pháp đúng và pháp không đúng?
Đây là cửa ải của Thiền môn, cần phải thấu qua (tự
ngộ) mới được.
Kệ này lược giải là để phá chấp, còn muốn hiểu ý Tổ
cần phải tự tham ngộ mới được.
([*]) : Đúng với sai, chân với giả ... đều là giả. Kẻ trái nghịch pháp môn, Tự Tánh vào sanh tử