Download as pdf or txt
Download as pdf or txt
You are on page 1of 1

soojun | anh đi

bởi svtxtoo  

anh đi
 1.5K  120  11

bởi svtxtoo

người ta bảo, cuộc tình không nhuốm sắc bi thương thì


không phải một mẩu tình đẹp. nếu vậy, em nguyện chết
ngạt trong biển u sầu, cùng anh.

nhưng em chưa kịp

thì,

anh đi.

anh ra đi vào một chiều tháng sáu, bên thềm đầy nắng và
những bức tượng sáp chực khắc xong. anh đi vội vàng quá,
đột ngột quá, lướt vội như nét bút nghiêng nghiêng trên tờ
thư tình vàng úa bỗng cạn mực, để mặc đầu bên kia chờ
một tiếng "em ơi" đến mòn đến mỏi. em sẽ mãi vậy, phải
không anh, chờ đợi một lá thư không bao giờ gửi tới.

ký ức ngày anh chợt đến hẵng còn đậm sâu trong tim em
quá, mỗi ngày và mỗi đêm, lúc còn có anh và lúc vắng màu
tóc đen tuyền ngủ bên, em đã sống lại giờ phút đó không
biết bao nhiêu lần. và đắm chìm vào mùa xuân năm ấy mà
quên đi rằng, tựa như một cơn gió, người có thể đến thì hẳn
nhiên là sẽ đi. người ta thường ghét những đấng phong lưu,
những công tử đầu bóng lộn chuyên trêu hoa ghẹo nguyệt,
đánh cướp trái tim nàng thiếu nữ trong tà áo trắng chỉ để
giày xéo nó dưới chân. nhưng anh ơi, anh có biết chăng, em
thà rằng anh là kẻ trăng hoa. để người bước vội qua đời như
một cơn gió, và chẳng để lại gì ngoài cái run mình hết
nhanh. nếu có kiếp sau, xin anh đừng ở lại dài lâu. đừng
mặc em ở lại đây với nỗi đau âm ỉ, chảy tong tong, hệt dòng
máu rực đỏ tràn ra khỏi mảnh xác thịt lạnh lẽo lúc trong lúc
chú bé liên lạc tường thuật về sự hi sinh anh dũng của anh.
rằng nhặt được xác anh đã là điều may mắn.

tuấn ơi, anh có nhớ không? lớp học điêu khắc ngoài giờ của
trường đại học con con năm ấy, nơi chúng mình biết mặt
lần đầu tiên. em sao có thể quên, cách anh bước vào nhẹ
bẫng như bay, gót chân hồng hào và bé xinh làm sáng bừng
toàn gian phòng ảm đạm. anh bước vào, mang theo tiếng
chim ríu rít ở hiên, mang trảng ánh sáng tươi rói như mẻ
bánh cuốn buổi sáng của lão lê cạnh bến chèm, ngọt lành
và đọng sương, tóc anh cài hoa giấy, tay anh dìu nữ thần
mùa xuân. anh là sứ giả của vị thần tuyệt đẹp ấy, phải
không anh, hay bản thân anh là một sự thần thánh? mùa
của sự sống, với em, bắt đầu từ lúc đó, ngày em khẽ khàng
gọi người "persephone."

em thích cách anh chăm chú khắc hoạ mỗi bức tượng điêu
khắc. em thích cái tinh tế của ngón tay anh khi nó miết trên
bề mặt nhẵn thín của một sống mũi tạc, phác hoạ dải ngân
hà tí hon từ vụn cẩm thạch lóng lánh giữa vầng nắng mai,
và làm vẩn đục bầu không khí lặng tĩnh xung quanh. trong
căn phòng yên ắng, nơi những kẻ lạc loài, đôi khi là đem
lòng thù ghét thế giới này - cụ bà đeo kính gọng vàng,
chàng hoạ sĩ thất nghiệp, cô kỹ sư xuề xoà, viên kẹo mút vị
dâu chảy một nửa trên môi - tụ họp lại chỉ để trốn tránh,
còng lưng, và thả hồn nơi dòng tơ tưởng, anh trở thành sự
sống duy nhất ở đây. anh bàn luận hăng hái với giáo viên.
anh thổi hồn vào từng phiến cẩm thạch lạnh băng hệt thần
mùa xuân trút nhựa lên từng mầm lá ngủ. tự lúc nào, những
bước chân trên vỉa hè đá vỡ chuyển thành nhảy chân sáo,
lộp rộp những phiến lá khô, hoà nhịp với bài hát rộn ràng
trong nỗi chờ mong trên con đường đến lớp điêu khắc mỗi
thứ ba. em muốn nhìn anh một chút, một chút thôi, nhìn
người chạm khẽ vào cằm bức tượng tựa chuẩn bị đặt nụ
hôn nồng lên môi nhạt tình lang.

người bảo, kẻ lạ thường gọi người là apollo, là hermes, là


poseidon. chưa ai đặt tên anh bằng thần mùa xuân cả.
apollo quá sáng rực, hermes quá ranh mãnh, người thống
trị biển cả quá đỗi tự kiêu. anh là nụ hoa đào nở sớm, là nốt
nhạc đầu tiên trong bản sonata cung đô thăng thứ, là chữ
cái viết hoa, còn đọng vết mực in, mở đầu quyển tiểu thuyết
ba xu ngọt ngào, lãng mạn trên tay nàng thiếu nữ tuổi tròn
trăng. anh là thế, luôn luôn xuất hiện với vương miện tự
đan, những cánh hoa sương đẫm theo mùa được anh hái
dựa vào mười hai bộ cánh của hà nội xưa: tháng hai sưa
trắng, tháng ba gạo sắc đỏ, tháng tám hoa xoan tím, tháng
mười hai cải vàng ươm. anh than thở vì không thể tôn vinh
tháng năm, tháng sáu, bàn tay thần thánh nào đan được
vòng hoa từ sen và phượng đây? - thôi nghiên tuấn. là anh
đấy, anh ơi. persephone của em, persephone của hà nội.

"đừng hút thuốc khi đang nhào nặn linh hồn.", anh nghiêng
người, chăm chú nhìn bức điêu khắc chân dung vị nữ thần
mùa xuân, mỉm cười khi chạm mắt với hai con ngươi xinh
đẹp phỏng từ bản thân rồi, bằng ngón trỏ và ngón giữa xinh
xinh, nhẹ nhàng rút điếu thuốc khỏi môi em, đem bỏ.

"làm vậy, tức là vấy bẩn sự sống ngây dại chớm nở bằng sự
dơ cạn của thế giới vật chất, của dục vọng thuần tuý, và của
những gì nhơ nhuốc ở lòng ta. ừ thì, nghệ thuật là gương soi
tỏ thế giới ngoài kia. nhưng đây là cuộc sống mà ta mong
muốn ư, sinh linh nhỏ bé bị cướp đi quyền trong trắng từ
những phút đầu tiên?"

không. em mong muốn một cuộc sống thanh bình, nơi căn
nhà gác xép, tại hà nội, đèo người trên xe đạp lách cách
xinh xinh. có lẽ là từ phút ấy, hoặc sớm hơn, giấc mộng viển
vông quá đỗi trở thành thức nghiện mới của đời em. đừng
cong cong khuôn miệng mọng ấy chứ, anh, đừng tự hào
rằng mình đã đưa một người tới niềm đam mê khoẻ mạnh
hơn. nào có, anh ơi, nó tai hại chẳng kém thứ khói thuốc
xám xịt lan tràn buồng phổi ta. có chăng, đó chỉ là một kiểu
trốn chạy tạm thời, một lối tắt, né tránh cái chết đau đớn,
quằn quại ở giường bệnh bằng việc ngả mình vào mộng
tình ngàn năm.

"một hộp thuốc lá đáng bao xu?"

"năm xu."

"ngừng mua thuốc lá, và dành dụm tiền để chiếm lấy anh
đi.", giữa những khuôn mặt xám xịt độc thoại với bức tượng
đá khô khan chẳng kém là bao, persephone dựa vào lòng
em, một kẻ lạ, áo trễ nải, chào đón, quyến luyến, lẳng lơ,
"chỉ khó ở chỗ rằng, ai định giá được một người đáng quý
bao nhiêu?"

"chẳng một ai. nên là, người ơi, cho phép tôi chiếm lĩnh
người như hades bắt cóc persephone.", bởi vì người là một
kiệt xác. kiệt tác ấy mà, một số được loài người đào lên, tăm
tia, soi mói và chỉ trích và mổ xẻ bằng những ngón tay cáu
bẩn hoặc ống kính hiển vi, trước khi được trưng bày trong
viện bảo tàng, nằm yên trong lồng giữa vòng bảo vệ của
bốn kẻ lực lưỡng, cao to, nhưng lại thiếu một trái tim để
sống chết vì nó như hiệp sĩ sống chết vì nàng công chúa dấu
yêu, và lại tiếp tục bị săm soi dưới mắt vẩn người đời. hoặc,
chiếm phần lớn hơn, chúng vùi sâu cùng năm tháng, cạnh
những bộ xương queo quắt, nằm trong vòng tay thương
mến của đất mẹ - bất kể quý hiếm, đáng giá ra sao, thoát
khỏi mọi bình phẩm của người ta. và bởi chẳng có một ai,
nó sống chỉ vì một ánh mắt thôi: thần địa ngục, "người có
nguyện ý chăng?"

You might also like