- Nỗi nhớ Việt Bắc được so sánh như “nhớ người yêu”. => nỗi nhớ cháy bỏng, tha thiết, mãnh liệt.
Trăng lên đầu núi, nắng chín lưng hương
- Ngắt nhịp 4/4 hài hòa => gợi tả hai khoảnh khắc rất đẹp của thiên nhiên Việt Bác - “Trăng lên đầu núi” : ánh trăng non mới mọc, ánh trăng bàng bạc thấp thoảng nơi đầu núi. - “Nắng chiều lưng hương”: ánh nắng dịu nhẹ, lấp lánh. => thiên nhiên Việt Bắc đầy mơ mộng, hiền hòa, in đậm trong tâm trí người đi, trở thành những kỉ niệm không thể nào quên
Nhớ từng bản khói cùng sương
Sớm khuya bếp lửa người thương đi về Nhớ từng rừng nứa bờ tre Ngòi Thia,sông Đáy,suối Lê vơi đầy - Điệp khúc "Nhớ từng ": nỗi nhớ của người đi không chung chung, mơ hồ mà hướng tới từng cảnh vật cụ thể => Đó là nỗi nhớ xuất phát từ một sự gắn bó tha thiết, bền chặt, sâu đậm. - Mỗi điệp khúc nhớ làm một nét đẹp của thiên nhiên Việt Bắc được hiện ra. Nhớ từng bản khói cùng sương Sớm khuya bếp lửa người thương đi về - Nỗi nhớ cụ thể , hiện hữu trong những bản làng, những mái nhà thấp thoáng trong những làn khói sương vừa thực vừa mộng. - Khói sương: + khói sương của thiên nhiên + khói bếp yêu thương mỗi sớm, mỗi chiều quyện hòa lãng đãng - “sớm khuya” + động từ “đi về”: gợi bóng dáng con người Việt Bắc tần tảo, đảm đang, giàu đức hi sinh. Bên bếp lửa ấm áp nghĩa tỉnh ấy, cán bộ và nhân dân đã cùng nhau chung vai sát cánh Nhớ từng rừng nứa bờ tre Ngòi Thia,sông Đáy,suối Lê vơi đầy - Hình ảnh, không gian thân thuộc, không tên nhưng lưu dấu biết bao kỉ niệm. - Phép liệt kê “Ngòi Thia, sông Đáy, suối Lê”: những địa danh lịch sử gắn liền với chiến khu Việt Bắc - Ngắt nhịp 2/2/2/2 làm nhịp thơ rải đều, gợi hình dung kỷ niệm như được khơi ra tầng tầng lớp lớp, hết tình ảnh này đến hình ảnh khác. Gợi nỗi nhớ trùng điệp, trải rộng. người ra đi khắc sâu tất cả những gì thuộc về Việt Bắc