Download as pdf or txt
Download as pdf or txt
You are on page 1of 252

Và cu i cùng,

tôi đã tr thành ng i trong cu c c a chính cu c đ i mình.


Vào kho nh kh c này, th gi i xu t hi n nh ng s c màu th t khác bi t.
Gi đây tôi đã 31 tu i,
à không, tôi m i ch 31 tu i.
M ùa xuân năm nay nhân s có chút thay đ i, cô gái m i
chuy n đ n bên c nh lân la b t chuy n, tôi cũng d ng vi c vi t báo
cáo l i, quay sang nhìn cô y.
Cô y h i tôi t t nghi p tr ng đ i h c nào, nghe tôi tr l i xong,
cô y nói: “Chà, đúng nh nh ng gì em đã nghe m i ng i nói.
Th c ra, em cũng t t nghi p tr ng đó. R t nhi u nhân viên c a
công ty đ u đ n t đ i h c W aseda và Keio, đ c g p các ch khóa
trên đây th t là vui. Có th tr c kia chúng ta đã g p nhau đâu
đó r i cũng nên, à, ngày tr c em làm ti m bánh donut ngay phía
tr c b n xe, nh ng bây gi ti m đó đã đóng c a. Đúng r i, ch
không tham gia bu i chào m ng nhân viên m i tu n tr c sao? E m
tìm ch mãi đ y...” Cô y thao thao b t tuy t m t h i.
Tôi đang đ nh đáp l i thì có ai đó phía sau g i, cô y “d ” m t
ti ng ng t x t, r i đ ng ph t d y đi th ng, không thèm ngoái l i
chào tôi, nh th tôi ch a t ng t n t i.
Tuy tôi đã quen v i ki u tình hu ng này, nh ng khi h ng m t
tr v màn hình máy tính, m t n i b c t c v n ng m dâng lên. C m
giác đó gi ng nh m i l n vì m t nguyên do nào đó mà tôi l i vô tình
nh đ n căn b nh đau nh c vai đã hành h mình su t bao năm qua.
Tôi mu n làm vi c ti p, nh ng nh ng ý t ng s p thành hình khi
nãy đã tan bi n.
Tôi đ c đi u đ n phòng Marketing c a công ty v i hai ngàn
nhân viên này đã tám năm, gi tôi cũng đã 31 tu i. Ngo i tr nh ng
lúc th o lu n v v n đ nghi p v , đ ng nghi p bao năm cùng làm
vi c trong b ph n ch a t ng tìm tôi tâm s , nh ng nh ng ai ch a
n m rõ tình hình thì s gi ng nh cô gái ban nãy, v n mu n làm
quen v i tôi. Tôi bi t h mu n thu h p kho ng cách, nh ng v n
ch ng th nào ch p nh n đ c nh ng ng ib nh .
Trong công ty, tôi n i ti ng là m t k cô đ c, khó g n, nh ng có
l nói nh v y h i quá. Tôi th a nh n mình r t cô đ c, th nh ng tôi
không h ghét vi c ph i cùng v i ng i khác, ch là tôi không gi i
xã giao mà thôi. Qua nhi u năm tôi luy n, tôi đã h c đ c cách kh
nh ch khóe mi ng, n n ra m t n c i, nh ng trái l i đi u đó đã tr
thành sai l m l n nh t c a tôi. N u nh ngay t đ u tôi không th
hi n ra ngoài b t c c m xúc nào, ch c s b t đ c phân n a
phi n ph c.
Tôi l y t trong túi áo ra m t đôi nút tai, nhét vào l tai. Đúng lúc
đó, cô gái ban nãy quay tr l i ch ng i, trông th y hành đ ng c a
tôi, cô y t v khó hi u. V a nãy, tôi đã m t toi m i lăm phút ch
đ nghe cô y nói nh ng chuy n t nh t, báo h i tôi b t đ c dĩ ph i
l i làm thêm. Đã v y, h th y h p gu, th nào cô y cũng s m i
đi u ng cà phê ho c đi ăn, đ n lúc đó l i ph i suy nghĩ nát óc xem
nên t ch i nh th nào đ không b m t lòng. Th t là phi n ch t đi
đ c!
H i nh , tôi thân thi n h n bây gi . Tôi có th c i khúc khích
v n i dung câu chuy n c a b n h c, cũng có th d dàng nh n l i
đi xem bu i bi u di n c a m t ca s th n t ng mà mình ch ng có
h ng thú. Ch vì s nh ng ng i coi tôi là b n kia ghét, nên rõ ràng
c m th y không thích, tôi v n ph i gi v vui s ng không th t .
Nh ng, cùng v i s tăng d n c a tu i tác, tôi ngày càng th y khó
hòa nh p v i môi tr ng xung quanh. G n đây, tôi v n không t
nguy n tham gia các b a ti c c a công ty, song n u nhìn th y đám
gái tr g t gù lia l a khi nghe c p trên huyên thuyên v bóng chày
hay thuy t giáo gì đó, tôi th m chí còn mu n nh y đ n bóp c h .
Đ ng nhiên, không ph i đ i v i ai tôi cũng n y ra ý đ nh tà sát
đó, kỳ th c tôi r t thích nh ng lúc r r tâm s ch có hai ng i v i
nhau, vì có th tìm th y ni m vui t trong đó, ch không h n do ghét
đ c sách hay mu n tr n vi c. Chính vì th , m t k “cô đ c, khó g n”
nh tôi đây cũng có vài ng i b n - M t ng i quen bi t t thu
nh , còn m t ng i quen khi theo h c m t l p vi tính ph c v nhu
c u công vi c. H i đi h c, tôi t ng yêu m t c u b n cùng khóa, và
m i tình v i ng i yêu hi n t i cũng s p đ c hai năm.
Có ai đó v vai tôi. Quay đ u ngo nh l i, anh chàng đ ng nghi p
vào công ty cùng đ t v i tôi, nh ng đ c phân sang b ph n khác
đang m m c i nhìn tôi. C u ta gi tay lên ý b o tôi b nút tai ra.
“C u đúng là v n nh v y.”
Tôi không c m th y ghét c u ta, b i câu nói y không mang ý
b n c t.
“Xin l i, làm phi n c u m t lát. T mu n nói v đám c i c a
Iz umi, nh ng ng i vào cùng đ t chúng mình quy t đ nh góp ti n
mua m t món quà t ng cô y. T s ng ti n tr c, t ng c ng
kho ng 15.000 yên g m c chi phí đi ch i tăng hai nhé.”
Cô gái vào công ty cùng đ t v i tôi tháng sau s t ch c đám
c i. Đây là ng i th m y r i nh ? M i l n có đ ng nghi p k t hôn,
tôi đ u ph i chu n b phong bì, lãng phí c m t ngày ngh , nói m y
câu chúc phúc không ph i t t n đáy lòng, và còn ph i góp ti n cho
nh ng cu c vui tăng hai cùng v i ti n quà m ng đám c i n a.
Không ph i tôi xót ti n. Dù sao cũng s có ng i đ ng ra hô hào
chuy n đi tăng hai, không đ n l t tôi s p x p, v l i cũng ch ng ai
c n tôi đi mua quà. M i ng i đ u hi u tính cách c a tôi không thích
h p x lý nh ng vi c nh th , vì v y h đ u m c đ nh r ng “ch c n
c u n p ti n là đ c”.
Đáng ra tôi nên th y c m kích, b i đi u này đ ng nghĩa v i vi c
tôi ch ng ph i làm gì c . Nh ng tôi l i nghĩ m t đ ng nói m t n o,
câu nói tu t ra đ u môi l i tr thành:
“Mình s không tham gia hôn l , không đi tăng hai, và càng
không mu n đ a ti n m ng.”
Câu này v a d t, m i ánh nhìn đ u chi u th ng vào tôi, c u ta
tr n tròn m t, nh nhàng h i tôi: “Quan h gi a c u và Iz umi không
t t sao?”
“Không ph i. Ý mình là ngày ngh mình ch mu n đ c ngh ng i
tho i mái m t chút. Cô y k t hôn là chuy n c a cô y, ch ng liên
quan gì đ n mình. Đ ng kéo mình vào chuy n này.”
Th y tôi chu n b n i c n lôi đình, cô gái ng i bên c nh hoang
mang chu n m t.
Tăng ca xong, tôi đáp chuy n tàu đi n g n cu i v nhà. Khi m t
m i m c a, tôi th y đèn tín hi u c a chi c đi n tho i đang l p lòe
trong bóng t i m m t. Xách túi đ mua t c a hàng ti n l i vào
trong, tôi đ t ph ch c p mông rã r i xu ng sàn phòng ăn.
Tính tôi cô đ c đ n v y, nên ch c ch n ch có m và b n trai g i
đi n đ n. Còn hai ng i b n kia th a bi t tôi không bao gi ch u
nghe đi n tho i, có chuy n gì thì s g i tin nh n. Nh ng, dù là m
hay b n trai, lúc này tôi đ u không mu n nghe gi ng c a h .
Phi n quá đi! Tôi cúi đ u th dài, ng i th ra m t lúc lâu, ngay c
áo khoác cũng không bu n c i. Đó đ u là l i c a tôi sao? Tôi đã làm
gì không đúng ch ?
B a tr c, ng i b n mà tôi quen bi t t thu nh đã ý nh nh c
nh tôi. Qu th c, tôi đang s ng th , vô c m. Tuy trong lòng c t
gi u r t nhi u đi u b t mãn, nh ng tôi v n phó m c cho s ph n, k
đ i trôi d t, h c trong m t ngôi tr ng mà h c l c c a mình có th
ng phó đ c, và vào làm cho m t công ty ch p nh n tuy n d ng
tôi. Tôi cho r ng chuy n gì cũng không nên kh kh gi thành ki n
cá nhân, th nên t tr c t i nay tôi ch a t ng t ch i l i m i c a
ai, ch ng ng l n nào cũng làm khéo thành v ng. Khi m t cô gái nào
đó trông có v đ ng tu i nói r ng “Mình thành bà cô già m t r i”, thì
ki u gì tôi cũng bu t mi ng b o: “Đúng r i đ y.” Hay khi m t m t cô
gái m p ú nói “Mình bu c ph i gi m cân thôi”, tôi s đáp: “Chính xác
là v y.” Gi nh tôi có c nh cáo b n thân nh ng lúc nh th chí ít
nên ng m mi ng l i, nh ng ch ng hi u sao tâm t , c m xúc v n
ph i chình ình trên khuôn m t.
Ng i yêu hi n t i l n h n tôi ba tu i, t ng đ i ki m l i. Tr c
đây, anh y t ng nói thích s kh d i c a tôi. Ch ng ng , sau vài
l n liên t c t ch i l i m i đi ch i c a anh y ( b i vì tôi r t m t) , thì
đ t nhiên anh y m ng tôi nh tát n c vào m t: “Nét đáng yêu lúc
đ u c a em đâu r i? L nào ch là gi t o thôi sao?!” Nghe v y, tôi
câm nh h n, ch ng th th t nên l i nào. V sau, anh y l i xin l i:
“Do anh ph i ch u nhi u áp l c quá.” G n đây, anh y cũng th ng
xuyên n i nóng vô c nh v y. Còn m m i l n g i đi n, b ngoài thì
t ra quan tâm, lo l ng đ n tôi, nh ng kỳ th c là mu n tìm ai đó đ
nói x u b .
Ch ng có gì liên quan t i tôi h t. Tôi ph i c t đ t t t c quan h
thôi.
Tôi c m th y s cô đ c c a mình là m t căn b nh tr m kha
không th c u ch a. Trên đ i này ch ng có ai đ ng đi u v i tôi.
Lúc này, b ng có m t suy nghĩ lóe lên trong đ u tôi: Con ng i
ta su t ngày c l m nh m không ng ng, có l chính là đ xua tan
n i cô đ c này đi đ y.
Đã v y thì tôi c ti p t c cô đ c cho xong. Tôi đ ng d y, không
bu n nghe l i tin nh n tho i mà xóa luôn đi.

Sáng hôm sau, v a đ n công ty tôi li n đi tìm tr ng phòng, anh


y cũng đang tìm tôi. Chín gi sáng, chúng tôi ng i đ i di n trong
phòng h p nh .
Tôi chìa lá đ n xin ngh vi c mà mình đã vi t t đêm hôm qua
đ n t n sáng s m hôm nay m i xong. V tr ng phòng v n luôn
chi u c , quan tâm đ n tôi ngay t khi m i vào công ty đ a tay v
v lên v ng trán r ng c a mình. Nhìn th y đ ng tác quen thu c c a
anh y m i khi kinh ng c, tôi không kìm đ c kh b t c i. Anh y
l p t c tr ng m t nhìn tôi:
“T i sao em không c i nh th tr c m t m i ng i?”
Tôi nh t th i không tìm đ c t gì đ nói, l ng đi m t m t lúc
m i tr l i: “Ph i th y bu n c i thì em m i c iđ c ch .”
“Công ty này vô v đ n th sao?”
“Công vi c r t thú v .”
Tr ng phòng kh vu t vu t dái tai, n m t tràng nh pháo: “E m
r t có năng l c làm vi c, m i khi ph t bi u ý ki n trong các cu c h p
em nh bi n thành m t ng i khác, l i còn bi t cách k chuy n
khi n m i ng i đ u ph i b t c i ha h . Tuy nhiên, ch có năm đ u
tiên em đi du l ch cùng các nhân viên m t l n, t đó tr đi em không
tham gia các b a ti c cu i năm và ti c chào đón nhân viên m i n a.
Nh ng chuy n này có th lý gi i là do tính cách c a em không thích
ch đông ng , nh ng nghe nói g n đây em còn đeo c nút tai?”
Tôi không tr l i, chuy n ánh m t xu ng lá đ n xin ngh vi c b
tr ng phòng v t trên m t bàn.
“V i tính cách này, dù đâu cũng không th s ng n i. E m đ ng
t ng r ng có th ch s ng vì b n thân mình mà không c n quan
tâm đ n nh ng ng i xung quanh.”
M c dù anh y ăn nói thi u t nh , nh ng nghe không gi ng nh
đang châm chích, ng c l i còn đong đ y th ng xót.
“Đúng v y.”
Tôi không ghét ph i đi làm, cũng không ghét ph i cùng v i
ng i khác, vì v y ch c n n l c tìm vi c, ch c ch n s tìm đ c
m t n i không ph i đeo nút tai. K c có không tìm đ c cũng
ch ng sao.
Không thích chính là không thích, tôi ch a bao gi c u xin s
th ng h i c a ng i khác, cũng không d a d m vào ng i khác.
Tôi mu n c i thì c i. Nghĩ th gi i này ch đ n gi n v y thôi, tôi
l i b t giác b t c i mà không khép n i mi ng.
T
ôi ng trong xe h i. Không ph i vì tôi thích trong xe, mà vì
b ng d ng ch ng có nhà đ v n a. Tôi nghĩ, tâm tr ng c a mình
cũng không khác nh ng ng i lang thang là bao, ch vì dòng đ i xô
đ y hay s ph n trêu ng i, nên đ n m t lúc nào đó ch t quay đ u
nhìn l i m i nh n ra b n thân mình đã lâm vào b cđ ng cùng.
M c dù có v h i khoe khoang, nh ng cu c s ng c a tôi hi n
gi v n có th g i là đ y đ . Tôi đang s h u m t chi c BMW hai
c a t m trung, đi làm t i m t công ty có ch đ đãi ng không t i,
thanh toán đ nh kỳ ti n mua xe tr góp, có th tín d ng, di đ ng, s
d ng dòng s n ph m chăm sóc s c đ p E stee Lauder và còn là h i
viên VIP c a m t phòng t p Gym.
“Chào bu i sáng, l n nào cô cũng đ n s m nh .” Sáu gi sáng,
khi phòng Gym v a m c a tôi đã xu t hi n qu y ti p tân. M y
anh chàng v m v m c áo thun Polo màu tr ng c t l i chào tôi. M i
sáng s m, h làm gì mà hăng hái th ? Tôi nghĩ v y, nh ng trên m t
v n n n ra m t n c i gi t o. Đ n nay, phòng t p này đã tr thành
nhà t m c a tôi. H i phí h ng tháng mà h i viên VIP ph i tr cao
g p ba l n h i viên bình th ng, nên có th tùy ý s d ng phòng t p
t sáu gi sáng cho đ n m i m t gi đêm, ngoài ra còn đ c mi n
phí t đ ng đ chuyên d ng, khăn t m, ch đ xe. G n đây, c cách
m t ngày tôi l i đ n phòng t p đi m danh m t l n, tr c tiên s c ý
xu ng b n c b i m t vòng, th l ng c th trong khu th y li u
v ng ng t, sau đó m i vào phòng t m, cu i cùng ng m t gi c ng n
trong phòng ngh r i d y trang đi m và lái xe đi làm vào s m ngày
hôm sau.
N u không b t c d ng, 30 phút sau tôi có th đ n tr s công
ty. Do tôi luôn đi s m, nên khi đ n nhà máy s n xu t linh ki n đi n
t này, c m t khu đ xe r ng v n còn phân n a ch tr ng. Tôi ph i
di qua l i vào, thang máy và b t bu c ph i nh p m t kh u m i qua
đ c cánh c a l n kiên c , nhanh nh t cũng m t m i lăm phút
n a. V y mà khi đ y cánh c a phòng thay đ , tôi th y có ng i còn
đ n s m h n c mình.
“E m c m c th này đ n công ty sao?”
M t ch đ ng nghi p c m c c cà phê b ng gi y đang ng i trên
chi c sô pha r ti n, u o i m m c i h i tôi. B i vì công ty không có
quy đ nh ph i m c đ ng ph c, nên tôi ch m c qu n áo th thao
tu nh toàng đi làm.
“Hì... Ch còn đang m c b đ ngày hôm qua kìa.”
“Đúng v y, hôm qua ch cùng tình nhân qua đêm bên ngoài.”
“Con ch không sao ch ? Ôi, xong r i, em h t t t chân r i.”
“Có sao đâu. Dù sao cũng có m ch nhà mà, nó cũng không
ch t đói đ c. Cho em này.”
Ch y m t c a mình l y ra m t đôi t t chân, lo i mua qua
m ng v i s l ng l n, ch có giá 100 yên đ a qua trong lúc tôi thay
qu n áo. Ch y ghét ph i gi t đ , nên hàng ngày đi t t xong là v t
luôn.
“Ôi, th t ng i quá! E m c m n ch .”
“Nhân ti n phi n em m t chút, t i nay em ti n đ ng đ a ch v
đ c không?”
“Vâng, không sao .”
Lúc này, nh ng n công nhân tr b t đ u l c t c kéo vào, t i
t n chào h i. Chúng tôi l ng l thay xong đ r i đi vào văn phòng.
Công vi c r t đ n đi u, lúc nào tôi cũng trong tình tr ng m
màng bu n ng . Dù v y, kh i l ng công vi c l i không ít, nên tôi
cũng không có th i gian ng g t. Nh p s li u vào máy tính, nghe
đi n tho i sau đó truy n đ t l i v i c p trên, s p x p nh ng b n f ax
khi u n i theo đúng tr t t vào giá đ ng. Tôi đã làm công vi c này
tám năm, k c không dùng đ n não, c th cũng v n ng phó
đ c nh th ng, nh ng có l chính đi u này l i khi n cho đ u óc
con ng i ta m m m đi. Ba năm tr c khi vào công ty này, tôi làm
vi c b ph n s n xu t c a nhà máy. Công vi c bên đó cũng r t
đ n gi n, nh ng tuy t đ i không đ c ph m b t c m t sai sót nào,
đ ng tác quá ch m cũng có th mang l i phi n ph c cho m i ng i,
th nên c ngày th n kinh đ u căng nh dây đàn. Khi đ c đi u đ n
b ph n hành chính t ng h p, tôi s ng phát điên, tuy nhiên đây
không ch có mình tôi m m màng màng, ngo i tr tr ng phòng,
tr ng nhóm, nhân viên bình th ng, ch đ ng nghi p không m y
ngoan hi n khi nãy và các cô nhân viên tr đ u thay nhau ngáp ru i.
Tôi c nén c n ngáp đang p đ n, phân lo i b u ki n và th y có
m t phong th màu nâu đ c g i cho tôi - c đ u đ n m i tháng
m tôi l i g i đ n. Tôi m phong th ra. Cũng gi ng nh m i khi,
bên trong ch a nh ng b u ki n đ c g i cho tôi trong tháng này,
đa s là th qu ng cáo, ch có t m b u thi p ch p nh cô b n c p
ba trong b váy c i và gi y thông báo n p thu ô tô thu hút đ c
ánh m t c a tôi.
T khi mua ô tô, cu c đ i tôi b t ng r sang h ng khác. B n
trai tr c c a tôi nói là “sa ngã”, nh ng chính tôi cũng không hi u rõ
n a. Chi c xe l n đ u tiên tôi mua trong đ i là chi c BMW , không
nh ng th nó còn đ c mua trong m t phút b c đ ng. Khi đó, tôi
đang cùng b m , là m t cô gái công s có m t cu c s ng t ng
đ i vui v , tho i mái. Khi đang cùng b n trai đi m t chi c xe đã qua
s d ng, tình c nhìn th y chi c xe BMW g n nh m i kia, tôi
ch ng đ n đo gì móc ngay ti n th ng cu i năm ra làm ti n tr góp
đ t đ u tiên. Gi nghĩ l i, nguyên nhân có l là do sau nhi u năm
s ng cùng b m , nh ng ng i r t th t thà, ch t phác nh ng lúc
nào cũng ra r bên tai tôi: “Sau này b m già r i s ph i d a vào
mày chăm sóc”, nên trong lòng tôi đã ch t ch a không ít chán n n.
Sau khi mua đ c căn phòng di đ ng tho i mái y, tôi th ng xuyên
lái xe đi hóng gió, sau đó ti n đ ng t t vào nhà b n trai và ng l i
đó, s l n v nhà ngày càng ít đi. Sau khi b dính vài phi u ph t do
đ xe sai quy đ nh, cu i cùng tôi cũng mua m t ch đ xe tr giá
40.000 yên m i tháng g n chung c mà b n trai đang s ng. M t
hôm, tôi v nhà l y qu n áo nh m i khi thì b b b t g p, ông y
không th nh n đ c n a, m ng té tát: “Mày đ ng có tr v cái nhà
này n a!” Ông y gi ng nh Terauchi Kantaro[1], phũ phàng đ y tôi
t b c c a xu ng, tôi cũng nhân c h i đó b nhà đi luôn. B m
nh ng t ng qua m t th i gian tôi s l i v nhà, th nh ng đã hai
năm trôi qua tôi không h đ t chân đ n c a n a.
K t đó, tôi và b n trai s ng cùng nhau kho ng h n m t năm,
r i k t thúc b ng l i chia tay. Khi đó tôi s ng bám vào anh y, nói th
này h i kỳ qu c, nh ng ngay b n thân tôi cũng hoài nghi, t i sao
quan h gi a hai đ a tôi l i có th duy trì đ c lâu nh v y. Hai
thanh niên s ng chung trong căn phòng mà chi c gi ng cá nhân
đã chi m h t m t n a th c s r t ch t ch i, kh s , và dĩ nhiên
cu c s ng ng t ngào lúc đ u đã k t thúc ch trong nháy m t. Anh y
d n d n m t kiên nh n v i tôi, nh ng do b n tính ôn hòa, thi u
quy t đoán, nên tôi bi t anh y s ch ng đ i nào đu i mình “cút đi”.
Vì v y, tôi cũng c tình gi l , ti p t c lì trong nhà anh y. Cho đ n
m t t i, khi phát hi n ra tôi d ng dao c o râu c a anh y c o lông
nách, anh y không nh n đ c n a m i m t m i nói: “Ch ng ph i
em bán xe đi là đ ti n thuê nhà r i sao.” Th t ra, không c n anh y
nói tôi cũng bi t, nh ng tôi thà chia tay còn h n ph i t b chi c xe.
Tôi lái xe l nl kh p n i trong thành ph Tokyo. R qua m t
ngã t l l m, ti n vào m t con ngõ h p ch a t ng đ n, vô lăng
chuy n đ ng liên t c. Lái xe đúng là m t ni m vui l n. Có khi vi c c
ngày g p ph i đ ng m t chi u, mãi ch ng quay đ u xe đ c, cũng
khi n tôi c m th y thú v vô cùng; thi tho ng tôi cũng mu n phóng xe
đâm s m vào đám h c sinh c p hai đang c i xe đ p, hay nh ng
bà già tr c nay không bi t tránh xe là gì... nh ng đó ch là t ng
t ng mà thôi.
Sau khi d n kh i nhà ng i b n trai, tôi t ng có ý đ nh tìm m t
căn chung c giá r , nh ng trong tài kho n lúc đó không còn d
đ ng nào, c n ph i g i ti n vào tr c m i thanh toán đ c ti n môi
gi i và ti n đ t c c, đi u đó cũng có nghĩa là tôi s ph i t b chi c
xe. Mà vi c này thì ngàn v n l n không đ c, b i v y tôi mãi không
th gi i quy t v n đ . M t ch nh t n , khi đã chán không bu n mua
t p chí thuê nhà n a, trong lúc đi d o trong ch , tôi đã mua m t
chi c túi ng và m t chi c áo d ch n gió.
Tôi đã tr l i ch đ xe v i giá thuê 40.000 yên m i tháng, bu i
t i d ng xe khu d ch v trên đ ng cao t c ho c ch đ xe trong
công viên ngo i ô, chính th c b t đ u ng gh sau ô tô. Tôi tháo
b nh ng món đ ch i treo l ng l ng phía tr c đ u xe, đ ng i
khác không đoán đ c gi i tính c a ch xe, r i còn dán thêm m t
t m gi y cách nhi t t i màu ô kính phía sau, nh ng v n nhi u l n
b ai đó rung l c xe d d i m t h i, và có l n còn b m t th ng cha
bi n thái theo dõi trong lúc đi mua đ u ng, làm tôi s m t m t.
N u nói tôi ch a t ng r i n c m t ho c ch a t ng c m th y
m t m i, thì là nói d i. Nh ng qu th c tôi đã tr i qua c m t mùa
đông nh v y, mà không b ch t cóng vì l nh, cũng không b ai đó
c ng hi p. M c dù hai ch “t do” nghe có v r m t, nh ng
chuy n đã đ n m c này, tôi không còn c m nh n đ c lý do ph i
thuê nhà n a.
Đi n tho i v t trên gh ph b ng vang lên m t h i chuông, tôi
b t máy. Ch đ ng nghi p c t gi ng lè nhè đ c tên m t c a hàng
kem ngã t Nishi Az abu. Tôi t ng nói ch y đêm nào cũng đi đ n
quán r u ch i b i thác lo n, b ch ng b con, phung phí s c l c,
th c khi n ng i ta ph i kính n , nh ng ch y l i b o tôi, m t ng i
31 tu i mà không có nhà đ quay v m i gi i h n ch y g p b i. Tôi
nh ng t ng ch y ch i b i là b i không mu n v nhà, hóa ra s
th c không ph i v y. Chuy n c a ng i khác th t khó hi u.
M i lăm phút sau, tôi đ n ngã t Nishi Az abu, v a hay ch y
đang b c ra. Nh m i khi, ch y l ng l ng i vào gh ph , h i
r u n ng n c x c th ng vào mũi tôi.
“V nhà ch ?”
Ch y g t đ u th t m nh nh m t đ a tr . Nhà ch trong m t
khu ph nh vùng ngo i ô, t trung tâm thành ph ng i tàu đi n
ng m ph i m t hai ti ng đ ng h . G n đ y, m i khi ch y ch i b i
m t r i, tôi th ng đ a ch v nh th này. Sau đó, d ng xe g n
nhà ch y ng l i m t đêm, s m hôm sau l i đ a ch y cùng đ n
công ty.
“Ch , em có th đ xăng đ c không?”
Tôi h i trong lúc ch y đang cúi đ u rũ. Ch y không bu n nói
gì, ch móc t trong ví ra m t t 10.000 yên đ t lên đùi tôi. Tr c khi
lên đ ng cao t c, tôi phóng xe đ n tr m xăng, b m đ y m t bình,
r i c m ti n th a và hóa đ n đ a l i cho ch y. Ch y nhét vào túi,
mi ng v n không hé n a l i.
Đ ng cao t c t i nay vô cùng v ng v . Tôi v n to âm l ng c a
chi c máy MD, hào h ng nh n chân ga, l n qua l n l i lúc bên
trái lúc bên ph i, b đám taxi và xe t i đ ng dài l i tít phía sau.
Đ t nhiên, tôi phát hi n ra ch y đang khóc bên c nh, đôi vai
kh rung rung. Th y v y, tôi c kìm nén m t cái t c l i chán
ch ng.
S
au khi ly hôn, m t l n n a tôi l i quay v nhà m đ . Nhà c a,
b m , con mèo và t t c m i th đ u đã tr nên cũ k , già c i.
Tr c lúc tôi t t nghi p c p ba và lên Tokyo h c đ i h c, ngôi nhà
này đã lung lay mu n đ , đ n nay ch ng khác nào m t căn nhà
hoang. Th nh ng, căn nhà nh v n đ c bao b c b i đám cây c i
c t ta k l ng gi g n gh h n nhi u so v i ngày tôi còn đó.
Khung c a s sát mái hiên đ c lau chùi bóng loáng, dãy hành lang
lát b ng nh ng t m g ép m ng không g n m t h t b i.
“T khi b con ngh h u, ngày nào ông y cũng quét d n.”
Khi tôi nh c đ n chuy n này, m đã vui v nói v y. T tr c t i
nay, m tôi không gi i làm vi c nhà, th ng xuyên b đâu quên đ y,
bà t ng đánh m t gi y xin đi tham quan mà tôi ph i n p l i cho nhà
tr ng, th m chí c danh b đi n tho i cũng ch ng tìm th y đâu,
làm c nhà phát điên lên đ c.
Th i gian tôi Tokyo, b tôi xin ngh h u x ng đ h p mà
ông đã làm su t bao năm qua, t đó vai trò c a b và m trong gia
đình hoàn toàn đ o ng c. M v n làm thêm theo gi , còn b thì
m t tay lo li u đ ng vi c nhà v n do m đ m đ ng.
Tôi vô cùng ng ngàng tr c tình c m g n bó, khăng khít c a b
m . Khi tôi v n còn là m t cô bé, thi tho ng hai ng i có cãi vã,
nh ng khi đã l n tu i h l i ngày càng bi t cách th u hi u l n nhau,
b t lu n là n i dung cu c chuy n hay cách dùng t ng cũng đ u
khách sáo t i m c khó có th tin đ c hai ng i là m t c p v
ch ng.
“Bà xã, s cá ng này là Y oriko v a mang đ n đ y.”
“V y sao? T t quá, lát n a tôi s g i cho nó. Y oriko v n n ch ?”
“Nó vác cái b ng b u to t ng lái xe đ n đây, tôi m ng là không
nên làm v y, mà con bé c nói không sao, nh ng tôi v n kiên quy t
lái xe đ a v .”
“Th à, sau đó ông đi xe bus v sao?”
“Không, Y ohei lái xe đ a tôi v .”
“V y ch ng ph i còn làm phi n t i nó thêm sao?”
“ . Bà có mu n ăn thêm ít c m không?”
“C m n ông, cho tôi n a bát n a thôi nhé!”
D i ánh đèn vàng cam, chúng tôi ng i quây qu n bên bàn ăn
đ c ph m t l p v i nh a thô k ch. B t i ch chi c n i c m đi n
in hình hoa văn mà c nhà v n dùng t khi tôi còn bé tí cho đ n t n
bây gi , x i thêm c m cho m , r i tr v bàn, sau đó d ng m i
nh n ra s có m t c a con gái, ông nghiêng ng i qua nhìn bát
c m c a tôi và h i: “Còn Miho?”
“Con t x i đ c, c m n b .”
Ngay c tôi cũng b t đ u ăn nói kính c n h n. Tôi đ ng d y x i
m t bát c m đ y v a chín t i, l i nh nh ng ngày s ng Tokyo vì
s béo mà ch ng bao gi dám ăn đ n bát th hai. Lúc quay đ u l i,
tôi th y b m gi đã g y h n tr c r t nhi u, đang ch m đ u nh
to khúc khích. H th t h nh phúc! Suy nghĩ này v a l t qua trong
đ u, m t tôi ch t ngân ng n n c, li n v i cúi đ u xu ng, v a hay
trông th y chú mèo m p ú đi qua bên chân, ti n l i phía bàn ăn.
“Ây dà, meo, mày v r i đ y à?”
“Đây là cá ng t i đ y, có mu n ăn m t ít không?”
C nh bàn kê b n cái gh , tr c kia dành cho b m , tôi và c u
em trai Y ohei ng i ăn c m. Con mèo ì ch leo lên gh , th c ra
không ph i vì mu n ăn cá, mà ch mu n ng i c nh bàn ăn. Nó gi
cũng đã già, răng g n nh đã r ng h t. B tôi đ a cá vào mi ng nhá
qua, r i m i đ t l i tr c m t nó. Con mèo đ a mũi ng i ng i, ăn
m t mi ng nh .
“Đúng r i Miho, Y ohei b o con g i đi n cho nó đ y.” B s c nh
ra.
“Có chuy n gì v y b ?”
“Không bi t n a, b không h i.”
“Lát n a con s g i. Con ăn no r i. M c đ bát đĩa đ y, lát n a
con r a nhé!”
“ , cám n con.”
Ăn xong b a t i, b m s ra ng i u ng trà, ăn hoa qu tr c
tivi, th nh th i th giãn tr c lúc đi ng . Tôi th c s không mu n
qu y r y h .
Tôi vào trong phòng thay đ ch cách gian b p m t t m rèm, c i
qu n áo và đi t m. N u đám b n Tokyo nhìn th y phòng t m nhà
tôi v n p g ch năm màu lòe lo t, bi t đâu l i b o r t th i th ng y
ch nh ? Tôi ngâm mình trong b n n c m, ng ng đ u nhìn lên
tr n nhà, th m t h i dài.
Tôi đã tr v căn nhà này đ c m t tháng k t sau khi ly hôn,
cũng đ n lúc ph i nghĩ v t ng lai sau này c a b n thân r i. Tôi
t ng làm h lý nha khoa Tokyo, nên có th tìm m t công vi c
t ng t t i đây, nh ng t m th i tôi mu n tránh xa cái ngh này.
B nh vi n nha khoa đ u tiên tôi vào làm là m t b nh vi n nh
luôn khám ch a b nh v i l ng tâm ngh nghi p, chuyên tr sâu
răng cho các em bé. Sau ba năm làm vi c, m t hôm t i cùng vài
đ ng nghi p tham gia b a ti c trong ngành, và đã quen bi t ng i
ch ng sau này c a mình đó. B ngoài anh y là m t ng i ôn
hòa, nh nhàng, nh ng l i r t có chí ti n th . Anh y nói mu n m
m t phòng khám th m m , h i tôi có th qua đó làm vi c không. Tôi
nói th này có v h i th i ph ng b n thân, nh ng khi đó tôi m i 2 4
tu i, v tinh xung quanh nhi u vô k , th nên r t nhanh tôi nh n ra
anh y đã trúng ti ng sét ái tình.
Tu n th hai sau khi quen nhau, tôi đã lên gi ng cùng anh y
trong m t khách s n l n. Khi phòng khám c a anh y khai tr ng
cũng là lúc chúng tôi c hành m t hôn l hoành tráng ngay khách
s n kia.
Tôi và anh y cũng có quãng th i gian h nh phúc bên nhau.
Phòng khám m i khai tr ng không lâu, đ nhanh chóng thu h i s
v n đ u t r t l n và tăng thêm l i nhu n, chúng tôi cùng v i các
đ ng nghi p khác đ u làm vi c quên ăn quên ng . Khi đó chúng tôi
dù không d d gì, nh ng m i khi có d p l i t t p ăn u ng, c i
c i nói nói, cùng nhau k chuy n cm .
Cũng gi ng nh nh ng câu chuy n th ng th y, khi vi c đi u
hành phòng khám d n đi vào qu đ o, chúng tôi d n kh i căn chung
c cho thuê, mua m t ngôi nhà v i c a v n riêng bi t tho i mái.
Khi trong sân đ hai chi c xe h i nh p kh u, cu c s ng c a chúng
tôi b t đ u thay đ i. Tôi không có đi u gì b t mãn v i ch ng, nh ng
l i d n c m th y b t an. Anh y nói, khi tôi có m t phòng khám,
đám y tá tr đ u th y r t gò bó. Đúng là nh v y, tôi bi t b n thân
mình đa nghi, lo anh y s đ u mày cu i m t v i nh ng cô y tá kia,
th nên v i suy nghĩ “m t không th y thì tim không đau”, tôi đã quy t
đ nh ngh h n vi c phòng khám. Sau đó, anh y l i b o, có l
chúng tôi nên sinh con. Tôi cũng th y đây là m t ý hay. V y nh ng,
s vi c th ng trái v i c nguy n, tôi v n mãi không có b u, và
đi u đó khi n n i b t an trong tôi c tăng lên t ng ngày.
Đúng lúc đó, b m tôi đ n Tokyo tham d hôn l c a m t ng i
h hàng, bèn l i nhà tôi hai ngày. D ng nh h không th hòa
h p v i ch ng tôi. Dù năm l n b y l t b o b m không ph i
khách khí, nh ng m i khi nói chuy n v i ch ng tôi, m t mày hai
ng i v n h t s c căng th ng và ch có th nói nh ng l i khách
sáo, ch a bao gi khen ng i hai chi c xe h i hay căn nhà riêng
n m khu Setagaya mà v ch ng tôi ph i r t n l c m i mua đ c.
Gi nghĩ l i, có l đó là s i dây cháy ch m cho t t c m i vi c.
Khi đó đ t nhiên tôi c m th y cu c s ng lý t ng mà mình luôn nghĩ
t i kia th t tr ng r ng. Tôi g i đi n cho ng i yêu cũ, b t đ u ch i
trò tình ái. Ch ng ng đ i ph ng l i th t s rung đ ng, nên không
th nh nhàng d t b . H n n a, tôi cũng mu n ch ng mình c m
nh n m t chút mùi v c a s nh t nh o y, bèn c ý m i anh ta đ n
nhà mình làm khách, ho c c ý b o anh ta g i đi n tho i đ n nh ng
lúc ch ng tôi đang nhà. Đ ng nhiên, ch ng tôi nhanh chóng phát
hi n ra.
Ch ng tôi không th tha th cho tôi, anh y đ t m t phong bì ti n
m t dày c p tr c m t tôi, c kìm nén nh ng gi t n c m t và b o
tôi hãy v nhà m đ . Tôi ch có th ngoan ngoãn nghe theo.
T m r a xong, tôi th y m đang vui v nói chuy n qua đi n
tho i. Th y tôi đi ra, bà l p t c đ a đi n tho i qua. Chi c đi n tho i
quay s này không có tính năng thu âm, ng nghe truy n đ n gi ng
nói c a c u em trai.
“Ch , n u ch không b n vi c gì, t mai đ n c a hàng giúp em ba
ngày đ c không?”
Câu h i quá đ t ng t khi n tôi c m th y b i r i.
“Bác giúp vi c trong c a hàng có ng i nhà m i m t nên xin
ngh .”
“... Ch th nào cũng đ c.”
“V y nh c y vào ch nhé, b n gi em s đ n đón.”
Nói xong, nó cúp máy luôn. Ý nó nói không ph i là b n gi chi u,
mà là sáng s m, tôi ph i đi ng ngay thôi. Ng ng đ u nhìn lên, b
m c qu n đùi áo may ô, còn m m c b đ Hawaii v i h a ti t kỳ
quái đang ng i trên chi u tatami v a xem tivi v a c i ha h . Bát
đĩa đã đ c r a s ch s và x p trong t b p t lúc nào.

Qu th t hôm sau Y ohei đ n đón tôi lúc b n gi sáng. V a trông


th y tôi, nó li n t v không vui.
“Ch không c n ph i trang đi m mà.”
“ , ch quen r i.”
“Sao cũng đ c.” Nó kh l m r m m t câu r i ng i lên chi c xe
t i nh . Nó làm ngh bán buôn n c m m khu ch g n c ng,
công ty không l n, nh ng dù gì nó cũng là m t ông ch . Nó đã k t
hôn đ c ba năm và tháng này v nó s sinh em bé.
Nó l ng l lái xe. Cũng gi ng nh b m tôi, nó có m t cu c s ng
n đ nh ch c ch n.
Tôi nhìn m t em trai h i: “Sao tình c m c a b và m l i t t v y
nh ?”
“E m không bi t, ch c vì hai ng i đó là v ch ng thôi.”
Nó tr l i d t khoát, khi n tôi m t l n n a r i vào h n lo n.
Không bi t có ph i c m nh n đ c tâm tr ng c a ch mình hay
không mà nó không nói l i nào n a, ch l ng l ng d ng xe trong bãi
đ xe. Trong ch x c lên mùi cá tanh và có nh ng ti ng n ào không
ai nghĩ có th xu t hi n vào bu i s m tinh m . Tôi đi theo em trai,
gi m lên n n đ t bùn m t, suýt chút n a đâm vào chi c xe đ y
ch nh ng thùng gi y l n, bèn lu ng cu ng tránh sang m t bên.
“Ô, Y ohei, sao hôm nay l i mang đ n m t bà ch xinh đ p th ?”
M t ng i đàn ông v i n c da đen bóng c t l i h i l n.
“Ch gái tôi đ y, đã 31 tu i r i.”
“Ôi, sao ch ng gi ng nhau chút nào v y?”
Tôi lóng ngóng đi sau em trai, nhìn th y em dâu v i cái b ng to,
ng i th t chi c váy quây, chân đi ng cao su, m t mày t i c i
chào h i tôi. E m y đã béo lên không ít, và cũng x u h n năm x a
khi tôi g p trong hôn l .
! Có gì đó không đúng đây thì ph i, tôi th m nghĩ. Tr c kia
tôi quy t tâm ph i r i kh i thành ph này chính là vì mu n thoát kh i
cu c s ng ki u này, nh ng gi đây nhìn h , t i sao trong lòng l i
d y lên m t s ng ng m ch ?
Tôi quay ng ir ob c v phía c ng ch , ng i đàn ông kia
h i b ng m t gi ng bông đùa sau l ng tôi: “Ch i, có mu n l y tôi
không?”
3
1 tu i, tôi v n là m t cô gái trinh tr ng. Đây đ ng nhiên không
ph i l i c a ch . Nh ng khi nghĩ nh v y nghĩa là tôi đã đ y trách
nhi m lên vai ch mình.
T lúc chào đ i, tôi đã cùng ng i ch h n mình hai tu i,
chúng tôi đ u ch a t ng k t hôn, nên sau này v n s s ng cùng
nhau, cho đ n khi ch t già.
Hai ch em tôi sinh ra trong gia đình đ n thân, năm năm tr c
m tôi đã r i kh i cõi đ i này do m c b nh tim. T tr c đó r t lâu,
ch tôi đã là tr c t gia đình, vì v y cái ch t c a m cũng không gây
ra nh h ng quá l n đ n cu c s ng c a chúng tôi.
V dung m o c a ch , có th dùng m t câu đ t : gi ng h t n
đô v t. Ch đã có th i gian luy n t p c Aikido và Karate, nh ng
thân hình c a ch l i có v nh nh n h n nh ng n đô v t th c s .
Có đi u, nh ng cô gái theo th thao chuyên nghi p th i bu i này
th ng có th a s thu hút và n tính, còn ch tôi ch phù h p v i
quan ni m c ng nh c c a m i ng i v các n đô v t là m t cô gái
đ c thân 33 tu i, không h có chút n tính nào. T bé ch đã đ tóc
ng n, đeo c p kính dày c p, sau khi r i kh i trung tâm Aikido c a
tr ng đ i h c th d c, c th ch không ng ng phát tri n b ngang.
Ch ch a t ng trang đi m, kem ch ng n ng cũng l i thoa, chính vì
th mà trên m t, c và cánh tay n i đ y nh ng n t l m đ m. Tuy
nhiên, ch ch ng đ tâm, v n m c b đ ng ph c g n nh s p rách,
ng i xem báo th thao tr c bàn làm vi c c a công ty. Th c ra, tôi
và ch gi ng nhau nh đúc, không nh ng th chúng tôi còn làm cùng
m t công ty. Khi tôi s p t t nghi p, ch tr c ti p t i g p giám đ c và
xin ông y tuy n d ng tôi. Đi u này khi n m t đ a đã b hàng ch c
công ty phũ phàng t ch i nh tôi c m đ ng r i n c m t.
“Minilla, h t trà r i.”
Tr ng b ph n kinh doanh không ph i đang nói ng i ch nhàn
nhã u ng cà phê bu i sáng, mà mu n nh c nh tôi khi đó đang s p
x p n t đ n h ng ngày hôm qua. Tôi li n đ ng ngay d y l y túi trà
đ trong t ra.
“Cô có th pha b n c c mang vào phòng h p đ c không?
Trong đó đang có khách.”
N u là ch tôi, h n là s th ng th ng tr l i: “Tôi đang b n, anh
t pha l y nhé!” Nh ng tôi là Minilla - thu c h c a Godz illa[2 ], cho
dù không cam tâm, nh ng cũng đành g t đ u đ ng ý.
Tôi nhanh nh n pha trà mang đ n phòng h p, l nh lùng đ t
xu ng tr c m t khách, cũng không bu n m mi ng chào h i h .
Nghĩ đ n m t đ ng đ n hàng b t bu c ph i s p x p xong tr c gi
ngh tr a, tôi b c th t nhanh kh i phòng h p. Lúc đóng c a, tôi
nghe th y ti ng v khách phía sau nói: “Nhân viên t p v c a các
anh x u th t.” Sau đó, l i nghe tr ng phòng nh gi ng đáp: “Công
ty tôi còn có ng i x u h n cô ta kia.”
Khi tôi tr v bàn làm vi c, ch đã g p t báo l i, v a ng m đi u
thu c v a m máy tính. M t khi ch đã làm vi c thì s vô cùng nh p
tâm, trong đ u không h nghĩ đ n b t c chuy n gì khác, n u lân la
trò chuy n v i ch có th s b sút m t phát bay tít ra xa. S dĩ sau
l ng m i ng i g i ch là Godz illa không ch vì dung m o, mà còn vì
khi làm vi c ch t p trung h n ai h t ( ph i nói r ng không ai có th
làm nh h ng đ n ch ) . Ch x lý t t c công vi c m t cách nhanh
chóng, đúng năm gi thì đ ng d y đi v , còn tôi l i khác, nh ng vi c
v t vãnh nh pha trà, photo th ng xuyên r i lên đ u tôi, ch ng bao
gi đ c v đúng gi . Đ ng nhiên, ch không th giúp tôi, v a đ n
gi tan ca ch đã kêu lên: “Năm gi r i.” đo n quay ng ib cv
phía phòng thay đ . Phút ch c, m i ng i trong cái văn phòng nh
bé này cùng th phào. Khi c p trên và đám ph n trung niên lĩnh
l ng theo gi b t đ u tán g u và thây k m i vi c, tôi không th
tham gia mà v n ph i vùi đ u vào nh ng vi c đang d dang. Mu n
nh t là m t ti ng sau khi ch v tôi m i có th r i kh i công ty. Khi
ng i trên tàu đi n ng m, tôi s c nghĩ l i xem trong t l nh còn đ
ăn không, nên mua món gì v n u b a t i nay, và chu n b c m h p
cho b a sáng, b a tr a ngày mai, sau đó vào siêu th tr c nhà ga
mua đ r i m i v nhà. Còn ch tôi sau năm gi chi u s đi d y
Aikido cho các bé ti u h c, kho ng tám gi m i v . Tr c khi ch v
đ n nhà, tôi ph i làm xong b a t i và bày s n lên bàn ăn.
L i sinh ho t này đã có t khi m tôi còn s ng, và có l nó cũng
s đ c ti p t c duy trì. Chúng tôi s ng trong căn nhà cũ k t th i
ông n i, đó là tài s n riêng c a nhà chúng tôi, không ph i vay m n,
vì th ti n l ng c a hai ch em c ng v i thu nh p làm thêm c a ch
cũng đ đ trang tr i cu c s ng tr c m t. Chúng tôi không ai b o
ai, cùng c g ng ti t ki m nh m tích cóp ti n d ng già. Nói là ti t
ki m, nh ng th c ra t tr c đ n nay tôi ch a t ng có khái ni m v
hai ch “xa x ”, ngoài nh ng nhu y u ph m m c th p nh t và ti n
ăn ra, tôi không có vi c gì c n đ n ti n. Dù là qu n áo, giày dép hay
tài kho n ngân hàng, hai ch em tôi đ u chia s v i nhau, đáng s
h n, ngay c đ lót chúng tôi cũng dùng chung, ch có bàn ch i
đánh răng c a ai ng i n y dùng.
“Chà, th m th ! Hôm nay em cho ăn món gì v y?” Ch v nhà r t
đúng gi , thò đ u vào b p h i.
“Cá thu nh hôm nay khá ngon, em mua v làm món
Nanbanz uke[3], ngoài ra còn có đ u Hà Lan xào tôm, sa lát d a
chu t h nh nhân.”
“V y ch t m tr c nhé.”
Ch qu ng b đ ng ph c vào trong máy gi t ( gi t xong đ ng
nhiên tôi s là ng i ph i) , tho i mái đi t m. Khi ch t m xong và l y
m t chai bia l n trong t l nh ra, n u th c ăn v n ch a đ cđ a
lên, ch s sa s m m t l i. B i vì c ngày ch ch mong đ n giây phút
này.
Hôm nay, tôi cũng tranh th bày bi n bát đĩa ra bàn ăn tr c khi
ch t m xong. T lúc b c ra kh i công ty, tôi v n ch a có phút nào
đ c ngh ng i, gi rã r i ng i ph ch xu ng gh ăn trong b p.
“E m cũng u ng m t ít ch ?”
R t ít khi ch m i tôi cùng u ng th này, xem ra hôm nay tâm
tr ng có v không t i.
“E m xem cái này đi, đây là quà ph huynh l p Aikido t ng ch
đ y.”
Ch đ a cho tôi m t t gi i thi u thông tin du l ch. Nó đ c in
màu đen tr ng, không có hình nh, trông ch ng h p d n gì.
“... Sáu ngày, 99.000 yên?”
“Tháng tám mà có m c giá này là r l m r i, ch ng cô y làm
vi c trong m t công ty du l ch, đây có l là giá dành cho nhân viên.
Cô y nói th ng ngày ch r t quan tâm đ n b n tr , vì th m i tính
cho chúng ta giá th p nh v y.”
“Th t sao?” Tôi tr l i m t cách u o i.
Ch tôi ch có m t s h ng th là m i năm đi du l ch m t l n,
vào d p hè khi công ty không quá b n. D ng nh ch r t thích vi c
này, h ng năm không bi t ch luôn tìm đâu ra nh ng chuy n du l ch
giá r nh v y. Tôi ch a t ng c m th y thích thú, vui v khi đi ngh
cùng ch , nh ng cũng ch ng bu n c tuy t, th là l n nào cũng đ ng
hành cùng v i ch .
công ty, ch g n nh không nói chuy n v i b t kỳ ai ( k c tôi) ,
nh ng c h v đ n nhà là s nói luôn m m, quanh đi qu n l i toàn
nói x u nh ng ng i trong công ty và ph huynh l p Aikido, còn tôi
ch bi t im l ng nghe ch l i nh i. L i ch nói lúc nào cũng ch a đ y
ác ý, nh ng l i r t th ng th n. Qu nhiên, ch cũng l i nh i c vi c
tôi đã b n t i m t t i mũi còn giúp pha trà cho khách n a.
Nh ng ch đ ng nghi p làm vi c theo gi th ng xuyên b o tôi:
“N u không r i kh i ch cô, thì c đ i này cô cũng không tìm đ c
ng i yêu đâu.” Tôi nghĩ k c có r i kh i ch , r i yêu đ ng thu n
l i thì sau khi k t hôn, cu c s ng có l cũng ch ng khác m y so v i
hi n t i - đó v n là cu c s ng mà trong lòng luôn mang n i kính s
và n tr ng v i ng i ch gia đình, d a vào m t s yên tâm và n i
chán n n đ ch ng đ v i cu c s ng h ng ngày, ch ng có chuy n
gì quá vui v , cũng ch ng có chuy n gì ph i b t mãn. Nghĩ đ n vi c
sau khi k t hôn còn ph i sinh con, ng c l i tôi càng c m th y phi n
não.
Còn ch tôi hình nh cũng t ng có m t cu c tình ng n ng i, tôi
đã nghe giùm đi n tho i vài l n, nh ng sau đó m i chuy n ch ng đi
đ n đâu. Tôi nhìn núm vú c a ch nhô lên d i chi c áo T-shirt, bên
trong không m c áo lót, th m đoán xem r t cu c ch có còn là gái
trinh n a hay không, nh ng mãi ch ng th đoán đ c. Trên tivi,
ch ng trình t p k đã chuy n sang phim tình c m, ch b m đi u
khi n chuy n ngay sang kênh bóng chày. Tôi không có h ng thú v i
bóng chày và phim tình c m, th y ch s p ăn xong th c ăn, bèn
đ ng d y l y d a góp.
Tr c nay, tôi ch a t ng có b n trai, th m chí ch a t ng thích
m t anh chàng nào. M c dù cũng t ng nghi ng mình có khuy t
đi m to l n nào chăng, nh ng tôi không gây thêm r c r i cho ai,
cũng không c gò ép b n thân. Đ i v i tôi, tình yêu ch có trên tivi,
phim nh, và nó gi ng nh Amphetamine[4] hay c n sa. Tôi cũng
bi t trên đ i th c s t n t i đi u này, nh ng l i c m th y nó r t xa
v i v i th gi i nh bé c a chúng tôi. Nghe nói khi đàn ông không
có b n gái, h s tìm đ n nh ng t đi m có gái phong tr n đ dâng
hi n l n đ u tiên c a mình. Còn d c v ng c a tôi không l n đ n v y.
Tr c kia, có l n tôi th y m t cô gái kho ng 2 0 tu i trên tivi nói, n u
nh không có kinh nghi m v sex thì s ch ng th ng ng đ u lên
đ c tr c m t b n bè. Không bi t là may m n hay b t h nh, tôi
ch ng có b n bè, nên cũng ch ng c n ph i lo l ng. Ch chính là
ng i b n duy nh t c a tôi.
“Món này ngon th t.”
Khi tôi g p mi ng cà chua trong món t ng g o lên, ch b o v y.
“H i nh t.”
“Không, r t ngon đ y. N u ch là đàn ông, nh t đ nh s l y m t cô
gái nh em.”
Nghe ch nói v y, tôi s n h t c gai c. Ch n m tn c i có
h i bia ngà ngà, khi n tôi nh v hình nh ng i b lúc nào cũng
n ng n c mùi r u n m khu t sâu trong ký c c a mình, nh ng c n
sóng tình c m y r t nhanh sau đó đã bình l ng tr l i.
N u nh không có ch , li u tôi có th s ng ti p không nh ? Trong
đ u tôi ch t n y ra câu h i này, nh ng cũng ngay l p t c tôi t đ a
ra k t lu n: “No.” Dù ch có đ t ng t qua đ i, tôi cũng có th s ng
t t, th nh ng n u nh tôi ch ng may ch t đi, không hi u ch có th
s ng ti p đ c hay không n a.
Cho đ n gi , m i quan h gi a chúng tôi không t t, cũng ch ng
x u. Võ Aikido c a tôi cũng không h kém ch , n u hai ch em tôi
th c s x y ra u đ , có l s có m t ng i m t m ng, nh ng ch a
ch c ng i đó s là ch . Có th s m mu n m t ngày nào đó tôi cũng
s k t hôn. Đây là l n đ u tiên trong đ i tôi có d c m này.
Hút thu c quá nhi u s nh h ng đ n s c kh e.” Khi tôi đ c
dòng ch in trên v bao thu c, Y uki m tròn đôi m t m màng.
Khuôn m t tr ng ng n c a cô y vùi trong chi c g i lông và t m ga
tr i gi ng s ch s , ánh m t long lanh, còn mái tóc ng n thì đen
nhánh.
“Đúng r i, anh Y uu, em không th y anh hút thu c n a.”
“Anh cai r i.”
“ , t i sao?”
“Ch ng t i sao c . Anh cũng có r t nhi u n i kh tâm.”
“V y sao, th t kh s !”
Cô y ng i d y, c p l y h p thu c trên tay tôi, v i h p diêm c a
khách s n, châm m t đi u thu c, r i say s a hút. H ng th m t a
ra đ y cám d khi n cho m t k v a m i cai thu c nh tôi b ng
quên m t lý do t i sao mình l i b thu c. Đúng r i, trong khu c ng
đ ng c a thành ph phía b c n c Anh n i tôi g n nh ch ng có
ai hút thu c. đó, giá m t bao thu c đ t g p hai l n so v i Nh t
B n. H n n a, ng i v qu c t ch Anh mà tôi m i k t hôn năm
ngoái đang có b u, nên tôi nhân c h i y cai thu c. Nh v y v a
khi n v vui, mà còn t t cho s c kh e c a em bé s p chào đ i.
Ch ng ng , đi u này l i c i thi n n t ng c a đ ng nghi p v tôi,
m i ng i đ u khen tôi đã tr ng thành.
“E m không ép bu c anh, nh ng ít nh t m i năm hãy đ b n thân
đ c tho i mái ba ngày ch .” Sau phút giây m n n ng, gi ng Y uki
có v nũng n u, đáng yêu h n.
Nghe cô y nói v y, tôi ng m luôn đi u thu c cô y đ a lên
mi ng mình. Cô y châm thu c cho tôi. Khi đ m l a trên tay cô y
ti n l i g n, tôi kh th y m t n c i hi n hòa th m đ m trên khuôn
m t cô y trong căn phòng buông kín rèm. Khuôn m t y không
gi ng ng i phàm mà căng tràn v r ng r th n thánh khi n tôi b t
giác rùng mình. Có l do tác d ng c a c n sa hút lúc s m còn đ ng
l i trong ng i, tôi nghĩ v y, l i rít m t h i đi u E SSE Nh t mà Y uki
b t đ u hút t th i trung h c, ngay l p t c b s c.
“Thu c c a em n ng th t đ y.”
Y uki nheo m t, không tr l i.

Tôi và Y uki đ u đã có gia đình riêng. T năm 2 4 tu i, c m i


năm chúng tôi s dành ra b n đêm bên nhau t i m t khách s n
Amsterdam. Ki u hò h n bí m t này ch b h y đúng m t l n vào
năm cô y sinh con, t i nay đã là l n th sáu. N u đi u này x y đ n
v i ng i khác, nh t đ nh tôi s c m th y r t lãng m n. Nh ng th t
lòng mà nói, dù là tôi hay cô y cũng ch mu n m i năm có m t d p
đ c rũ b cu c s ng th ng nh t, mà không ph i lo l ng đ n v n
đ pháp lu t, hoàn toàn chìm đ m trong c n sa và nh c c m l c l i.
Trong bu i t i t ng phùng, tr c tiên chúng tôi đ n quán cà
phê g n khách s n mua chút đ ăn, sau đó s là nh ng cu c hoan
l c tri n miên và nh ng gi c ng ng n ch p ch n. Sau 36 ti ng
đ ng h nh th , c hai m i tr l i tr ng thái bình th ng, m c l i
qu n áo và đi đ n nhà hàng.
“Ba ngày có v không đ .”
M c dù m i l n đ u l i b n đêm, nh ng trên th c t chúng tôi
ch bên nhau ba ngày ng n ng i. Đ n bây gi , cô y đã không còn
gi thái đ nghiêm túc v i nh ng l i phàn nàn cũ rích c a tôi.
“C m th y không đ m i thú v .” Khuôn m t cô y kh c i trong
g ng. Đây cũng là câu tr l i nh t quán c a cô y.
“Đ c r i.” Y uki nói r i đ ng d y. Cô y đã 31 tu i, nh ng b ng
v n ph ng lì trong b l ph c siz e nh , khó có th t ng t ng
đ c r ng cô y đã bà m m t con. Cô y r t cao, m i l n g p nhau
tóc c a cô y l i ng n h n m t ít, và đ n nay nó đã là m t mái tóc
siêu ng n. M t s h p d n m t cân đ i toát ra t ng i cô y khi n
ng i ta khó đoán đ c cô y tr ng thành hay v n ngây th . Cô
y không đ c coi là m t m nhân, nh ng l i r t thông minh, và
cũng r t d ch u.
“T i sao chúng mình không l y nhau nh ?”
Nghe tôi bu t mi ng h i, cô y l i m m c i.
“Câu này năm nào anh cũng nói.”

Chúng tôi t n b d c theo con kênh đào không có m t bóng


ng i ng m c nh, đi v h ng nhà hàng. Trong bóng t i l m , Y uki
kéo c áo, vui v xuýt xoa: “L nh quá, l nh quá!”
“Anh Y uu này, công vi c và gia đình c a anh v n t t ch ?”
“T t c đ u n. V anh đang mang thai, tu n tr c m i bi t.”
“Ôi, chúc m ng anh, th thì t t quá r i!”
“C m n em! Th t s khi ph i nói nh ng chuy n nghiêm túc này
v i em, anh luôn c m th y r t b i r i.”
Y uki b ng ôm b ng c i ng t ngh o. Tôi và cô y đã yêu nhau
trong n a cu i nh ng năm trung h c. Tôi là m t thi u niên không
ngoan, ho c có th nói là h h ng, lúc nào cũng m c qu n ng
r ng, c áo d ng đ ng, th m chí còn dám đe d a th y giáo. Còn cô
y nhìn qua thì r t ngoan, nh ng kỳ th c cũng là m t h c sinh cá
bi t, không nh ng không bao gi chào h i giáo viên mà ngay đ n
b n h c cùng l p cô y cũng ch ng thèm đ m x a. Cô y không ph i
coi tr i b ng vung, mà luôn cao ng o nhìn đ i b ng n a con m t,
hoàn toàn khác so v i con ng i cô y bây gi .
Sau khi t t nghi p trung h c, tôi không tham gia kỳ thi lên c p ba,
b m âm th m bàn m u tính k đ a tôi sang nhà ng i chú bên
Anh. Có l h cho r ng n u tôi ti p t c l i Nh t B n thì s m mu n
gì cũng s gây ra h a l n. Âm m u c a b m có th coi là đã thành
công. nhà m t ng i chú đ c thân l p d , g p chuy n gì cũng
ch ng bao gi can thi p giúp đ , và cũng ch ng quan tâm chăm sóc
đ n cháu mình, máu s c sôi trong tôi d n dà l ng xu ng. Cu i cùng,
tôi cũng ch u đ n tr ng, vào kỳ ngh cũng vác ba lô đi ph t kh p
các vùng đ t c a châu Âu nh đ i đa s các h c sinh khác.
Trên đ ng đi du l ch, tôi s g i b u thi p cho Y uki, bên c nh đó
chúng tôi v n duy trì thói quen g i thi p m ng sinh nh t và giáng
sinh cho nhau. Trong quãng th i gian tôi c i tà quy chính, cô y
cũng đã tìm đ c cho mình m t ng i m i, và b t đ u h ng th
ni m vui trong cu c s ng. Năm 2 4 tu i, cô y thông báo cho tôi m t
tin: “E m s p đi công tác đ n Antwerp, trên đ ng tr v có th g p
nhau m t n i nào đó không?” Ban đ u h n nhau Amsterdam,
chúng tôi không h có d ng ý đ c bi t nào, nh ng gi đây nh l i,
có l khi đó tôi đã hy v ng có th xây d ng m t m i quan h nh th
này v i cô y.
Sau g n m i năm xa cách, t m t cô gái r i lo n tâm th n nh
chim s cành cong, Y uki đã tr thành m t ng i ph n sang tr ng,
quý phái, trên mi ng luôn n m t n c i đi m đ m. Khi đó, cô y
đã k t hôn v i ng i ch ng l n h n mình g n m t giáp, nh ng cũng
ch ng h gì. Th tình c m không màng t t c đ khao khát đ c
bên nhau thu trung h c l i m t l n n a th c t nh, cô y d ng nh
cũng đã chu n b tâm lý.
Th là khi vô tình tr v Nh t B n, tôi và cô y - ng i không th
v t b công vi c và gia đình c a mình, đã c h n m i năm s g p
m t m t l n. Cô y s đ t khách s n, thanh toán ti n phòng, còn tôi
ph trách hóa đ n ăn u ng c a m y ngày này. Khách s n mà chúng
tôi năm sau luôn cao c p h n năm tr c, tôi cũng không ng ng
nâng cao đ ng c p c a các nhà hàng, n l c làm vi c, đ ng th i
xây d ng gia đình riêng. Tôi làm t t c nh ng đi u này đ cho Y uki
yên tâm.
“Đúng r i, Toyokawa E tsushi là ai th ?”
Khi đang th ng th c các món xào trong m t nhà hàng
Indonesia lâu đ i, tôi đ t nhiên nh đ n chuy n này và h i cô y.
“Là m t di n viên, sao v y?” Cô y m i l t v tôm, không bu n
ng ng đ u lên tr l i.
“M t cô gái Nh t B n ng i c nh anh trên máy bay nói anh r t
gi ng anh ta.”
“ , đúng là có h i gi ng. Có c n em g i nh c a anh ta cho anh
xem sau khi tr v không?”
“Không c n... Anh ta có đ p trai h n Kimura Takuya không?”
“Ch ng có ai đ p trai h n anh c . E m nghĩ th nh tho ng anh
cũng nên v Nh t B n m t chuy n đi.” Cô y r i r t nhi u n c
ch m lên trên th t tôm, ăn ngon lành.
“N u v y, em s cùng anh ch ?”
Y uki tr c nay ch c i tr v i nh ng câu nói c a tôi, nh ng lúc
này l i đ t dao nĩa xu ng, nhìn tôi ch m ch m.
“N u nh anh đang nghiêm túc, thì em nói cho anh bi t, tuy t đ i
không th đ c. N u không, chúng ta s đánh m t ý nghĩa khi đ n
n i này.”
Tôi r t hi u, không ph i vì cu c s ng c a cô y Nh t B n
không h nh phúc hay vì lý do nào đó m i khi n cô y c m th y chán
n n và mu n chìm đ m trong m i tình v ng tr m này. Cô y thích
tôi, cũng gi ng nh vi c cô y thích thu c lá và cà phê v y.
“Anh bi t.” Tôi nghiêm túc tr l i.

H ng trà Assam, cà phê m i xay, bánh ng t sô cô la trên đ ng


t n b , m t đi u thu c lá, m t ly Brandy sau b a ăn, m t c c ca cao
nóng tr c khi đi ng , m t chút c n sa tr c lúc làm tình và còn
cu c h n v ng tr m m i năm m t l n - cô y h ng th nh ng đi u
này m t cách r t ch ng m c. Y uki t ng nói: “M t ng i đã trúng đ c
thì dù có làm b t c chuy n gì cũng đ u vô ích.” Xung quanh cô y
d ng nh có r t nhi u ng i trúng ph i li u thu c đ c c a công
vi c, v n đ ng, gi m béo, hay tình ái.
Đêm cu i cùng, tôi dùng t u thu c b ng đ ng nguyên ch t hút
c n sa, m c cho b n thân chìm đ m trong làn khói m o. S căng
th ng trong ng i d n bi n m t, b n thân hoàn toàn thanh t nh. Tâm
trí và c th đ c th l ng, nh ng c m giác l i vô cùng nh y bén,
khoái c m tăng lên g p b i. D ng nh th gi i này tràn ng p
nh ng đi u đ p đ , t t th y nh ng t i ác trong quá kh đ u có th
tha th . Cô y c i và nói, n u nh Nh t B n có th này, ch c s
không có ai còn mu n đi làm n a.
Tôi không bi t m t ng i đã có con nh cô y đã b a ra lý do gì
đ có th đ u đ n h ng năm đ n đây h n hò, nh ng tôi có m t d
c m r ng vài năm sau, th m chí 2 0 năm, 30 năm sau, chúng tôi v n
s duy trì đ c quan h này. Tôi không th trông mong gì h n,
nh ng trong khi ôm ch t cô y và h ng th khoái c m đang dâng
trào, tôi cũng c m nh n đ c m t n i đau không th th t nên l i. V
tôi ch a t ng mang t i cho tôi c m giác y, cô y gi ng nh t m
th m đã quen dùng và nh ng chi c bánh mỳ đ t trên bàn ăn vào
b a sáng, lúc nào cũng khi n tôi an tâm. Nh t B n, có l cũng có
m t ng i mang đ n cho Y uki c m giác t ng t nh .
Tôi say s a ng m nhìn Y uki đang chìm d n vào gi c ng mãn
nguy n. Khi rón rén b c xu ng gi ng, m túi xách c a cô y, tôi
th y bên trong ch có t p khăn gi y n m l n l n cùng ví, khăn tay và
h p trang đi m, l t ra ngăn sau thì có t qu ng cáo ngân hàng
ng m, h n là cô y đã l y lúc đi trên đ ng. Đây là l n đ u tiên tôi
nhìn th y vai di n là m t bà n i tr bình th ng c a cô y. Tôi nhét
túi c n sa cu i cùng có c túi nilon kèm theo khi mua vào trong h p
trang đi m. Khi phát hi n ra đi u này, li u cô y s b t c i s ng
khoái hay t đó tr đi s không bao gi đ n ch h n n a? Tôi
không bi t.
Tr c kia, tôi t ng nghe ng i ta nói, có th chia nhân viên c a
m t công ty thành hai ph n thiên tài, năm ph n làng nhàng và ba
ph n xu n ng c. D a trên tiêu chu n này, có l tôi thu c ba ph n
dành cho nh ng tên tr m ti n l ng kia. Không ph i tôi khiêm t n,
mà khi nghĩ l i nh ng gì mình đã làm đ c trong tám năm tr i b n
ch i trong xã h i - h ng ngày đ u đ n đ n phòng thi t b thông tin
c a m t x ng s n xu t đ gia d ng l n đ nghe l nh hành s ,
hoàn thành công vi c c p trên giao phó mà ch ng h đ ng não, tôi
m i rút ra đ c k t lu n này.
“Các c u không th y ch Y oshiz umi th c ra cũng là m t
Shachiku[5] sao?”
“ , không khéo là th cũng nên, nh ng ch y và ch nhi m
thu c tip ng i khác nhau, h n n a ch y còn là cháu gái c a giám
đ c.”
“Các c u có quan sát k không th , t đ u đ n chân ch y toàn
là nh ng nhãn hi u n i ti ng đ y nhé.”
“Trông b d ng kh kh o c a ch y ch khác gì F rances &
Aiko[6 ].”
Tôi ng i bó g i trong toilet, vô tình nghe đ c cu c chuy n c a
m y cô gái bên ngoài. Ăn xong b a tr a, tôi th c s không th kìm
n i c n bu n ng , bèn lén chu n vào phòng v sinh ng i gà g t trên
n p b n c u, ch ng ng l i phát hi n ra ng i ta đang nói x u sau
l ng mình. Đ u óc tôi b ng tr nên tr ng r ng, ch ng th lý gi i
đ c “Shachiku” có nghĩa là gì. Ch “Shatiku”, t c là ti t ki m trong
công ty chăng? H nói tôi đã ti t ki m đ c không ít ti n sao? Tôi
th m suy nghĩ, khi nghe gi ng nói c a h xa d n, tôi m i b c ra
ngoài r a tay, và ch t nh ra, ý h không ph i là “Shachiku” đ y
ch ?
Tôi soi mình tr c t m g ng sáng bóng trong phòng v sinh,
m t cô gái 31 tu i v i trang ph c v a v n ( đúng nh l i h nói, đây
là b đ c a m t nhãn hàng cao c p m i th nh hành kho ng năm
năm nay) có ki u tóc và cách trang đi m không quá th i th ng,
nh ng cũng ch ng l c h u, trên khuôn m t tròn tr a là m t đôi m t
m màng. V y mà dám nói tôi là Shachiku! Nh ng nghĩ k l i, thì
cũng có chút có lý, ngay tôi cũng b t giác g t gù công nh n.
Cho đ n gi phút này, g n nh ch a có ai nói x u v tôi, nh ng
cũng không ph i vì v y mà lúc này tôi c m th y quá b t n th ng,
ng c l i còn th y m i m . Tôi đã hoàn toàn t nh táo, ch h i căng
th ng khi quay tr l i văn phòng. Gi a khu văn phòng r ng kê dãy
bàn làm vi c t a nh nh ng hòn đ o n i lên gi a vùng bi n mênh
mông, do bu i chi u có cu c h p nên nhân viên t p trung đông h n
bình th ng, ti ng chuông đi n tho i và ti ng c i nói m ĩ trong
phòng.
“Y oshiz umi, ban nãy ch đi đâu th ? Có th làm phi n ch m t
chút không?”
V a trông th y tôi, ch nhi m đã nói nh v y. Tôi hoang mang
b c theo c u ta, li c m t v phía dãy bàn làm vi c, m y cô gái ban
nãy đang đ a m t nhìn nhau nh mu n nói: “Tôi đã nói r i mà.” M y
cô gái ngoài 2 0 tu i đó m i l n t t p ăn u ng ch c ch n ph i lê l t
đ n nhà hàng th ba, k c có đi hát karaoke thâu đêm, thì sáng
hôm sau h v n có th đi làm v i b d ng ch n chu, xinh đ p, khi n
ng i ta ph i ng r ng nhà h có chuyên gia trang đi m và chuyên
gia t o phong cách riêng. Tôi đã qua cái tu i y cũng m i ch vài
năm, nh ng đã không còn nh khi đó li u mình có gi ng h không.
C u ch nhi m th p h n tôi đ ng khu hút thu c không m t
bóng ng i. Xung quanh rõ ràng ch ng có ai, nh ng c u ta v n c
nhìn đông ngó tây nh m t chú Chihuahua[7 ].
“Ch quy t đ nh ch a? Trong cu c h p hôm nay ph i tuyên b r i
đ y.”
Lãnh đ o c p cao ch ng ph i đã quy t đ nh r i sao, tôi còn bi t
làm th nào n a ch ? Trong lòng tôi nghĩ v y, nh ng l i không nói
ra l i. M y cô gái lúc nãy g i ch nhi m là “Shachiku”, th c ch ng
sai chút nào. C u ta ph c tùng ch th c a c p trên m t cách tuy t
đ i. Khi có s thay đ i nhân s c p trên tr c thu c, c u ta s
nhanh chóng thích ng và thay đ i ch tr ng theo ý mu n c a s p
m i, gi ng nh m t “nô l ” th c th . Tháng tr c, n i b công ty
ti n hành c i t , thay m t lãnh đ o c p cao, c u ta l i đ c d p th
hi n tính cách xu n nh, và đ ng nhiên m i ng i l i càng coi
th ng c u ta h n. Nói th t, đ n nay trong c phòng ch có mình tôi
còn đoái hoài đ n ch nhi m nhu nh c, lúc nào cũng ch mu n
thăng ch c y mà thôi. Nh ng vi c này cũng ch ng sao, tôi ch có
đôi chút c m khái v anh chàng c p trên có tu i đ i còn tr h n c
mình.
“Ch ph i chu n b tâm lý th t t t, tôi cũng s c g ng giúp ch .”
“Vâng.”
Sau khi l ch thi p tr l i, tôi tr v phòng. Trong lòng tôi cũng
hi u r t rõ, m i ng i gi v không thèm đ ý đ n tôi, song đuôi m t
l i âm th m dõi theo t ng c ch c a tôi.

Tr c khi b t đ u cu c h p giao ban đ c t ch c m i tu n m t


l n, không khí bao gi cũng r t ng t ng t. Cu c h p l n này bao
g m giám đ c, tr ng ban, tr ng phòng, quy n tr ng phòng, ch
nhi m, phó ch nhi m và c nh ng nhân viên bình th ng nh tôi,
t t c có h n 2 0 thành viên tham gia. Vài tháng tr c, giám đ c ti n
nhi m cho đám nhân viên c p d i chúng tôi t tung t tác, k t qu
d n đ n vi c đ m t m t ph n th tr ng vào tay đ i th c nh tranh,
còn b n thân ông ta đã b đi u chuy n v b ph n nào thì không bi t
n a. V giám đ c m i nh y dù đ n thì t k ho ch kinh doanh cho
đ n nh ng nghi p v th ng nh t, hay ngay c cách vi t báo cáo
công vi c h ng ngày cũng mu n can thi p vào. V i s đ c đoán,
chuyên quy n c a mình, ch ng lâu sau ông ta đã đánh m t nhân
tâm, h ông ta xu t hi n trong cu c h p là y nh r ng b u không khí
s tr nên đ c quánh. Ng i bên c nh tôi, n đ ng nghi p vào công
ty tr c tôi m t năm căng th ng xoay xoay cây bút bi.
Ch y khác v i tôi, thu c hai ph n nhân tài, b i vì ch y không
h d a vào quan h , mà vào công ty b ng th c l c c a mình. M i
năm nay, công ty chúng tôi luôn n m trong top đ u nh ng doanh
nghi p mà sinh viên sau khi ra tr ng đ u m c đ c vào làm
vi c. Nh ng vì là m t doanh nghi p l n, nên s ng i đi c a sau
cũng không ph i ít. Ki u ng i lù khù nh tôi ph i r t lâu m i nh n
ra, con đ ng c a mình cũng ch là c a sau mà thôi.
Khi v n còn ch a hi u chuy n, tôi đã đ c đ a vào m t ngôi
tr ng m u giáo t nhân n i ti ng, r i h c m t m ch lên đ i h c
nh đi thang máy. Sau đó, ng i chú luôn r t th ng tôi t bé nói
r ng: “Cháu c đ n làm vi c trong công ty c a chú là đ c.” T
tr c đ n nay, tôi ch a t ng c m th y gò bó hay có gì đó không
đúng, nh ng cùng v i s tăng d n c a tu i tác, tôi d n d n ý th c
đ c mình may m n h n nhi u ng i, s hà kh c c a l ng tâm
đôi khi còn khi n tôi c m th y t ti. Tôi là ng i hi u rõ nh t s vô
tích s c a b n thân. Ng i ng i c nh tôi không đ c đi thang máy,
ch có th ti n t ng b c trên đôi chân c a mình, cu n s tay c a
ch y vi t chi chít nh ng dòng ghi chép.
“Khi nãy tôi cũng đã đ c p đ n r i, phòng d ch v m i s do ch
nhi m Kato ph trách.”
Giám đ c đ c xong báo cáo, xung quanh lác đác vang lên nh ng
ti ng v tay. Ch nhi m gi b d ng d ng, nh ng khóe mi ng v n l
rõ v đ c ý. “Ngoài ra, v trí phó ch nhi m s do cô Y oshiz umi đ m
nhi m, tu n sau s công b nhân s chính th c. Cu c h p hôm nay
k t thúc đây.”
T t c m i ng i đ u gi t mình kinh ng c. Ai cũng cho r ng n
cán s ng i bên c nh tôi phù h p v i v trí phó ch nhi m h n, ngày
hôm qua tr c khi có ng i ng m ti t l thông tin này cho tôi, ngay
đ n tôi cũng nghĩ nh v y. Ch đ ng nghi p t thái đ khinh kh nh.
“Đây là ý c a ch nhi m sao?” Nh ng ng i thông minh th ng
nhanh chóng l y l i đ c bình tĩnh. Ch y đã thu l i nét kinh ng c
trên khuôn m t, và n m t n c i nhàn nh t. M i ng i l c t c
đ ng d y r i đi, ch ng ai mu n dây vào bùn. Tôi cũng r t mu n
chu n là th ng sách, nh ng th c s không th coi nh không nhìn
th y ch y.
“So v i m t k không bi t nghe l i nh tôi, có l công ty c m
th y m t ng i ch ng tài cán gì nh cô s d sai b o h n.”
L i ch y nói không gi ng nh ch gi u tôi, mà gi ng nh đang
t nói v i chính mình h n. Tôi đành im thin thít.
“Tôi hi u r i, đây không ch a ch p n i tôi. Ti p t c l i n i
này cũng ch phí th i gian, tôi s g i đ n ngh vi c.”
Tôi r t mu n nói đi u gì đó, nh ng l i không bi t nên nói gì, ch
bi t cúi g m xu ng nhìn mũi giày. Tôi có th hi u đ c cú s c c a
ch y khi không đ c gia nh p đ i ngũ lãnh đ o m i c a công ty,
nh ng dù v y cũng đâu c n ph i nhìn s vi c nghiêm tr ng đ n
th ? L nào lòng t tôn còn quan tr ng h n c ti n l ng sao?
“Cô còn mu n đ ng đây đ n bao gi n a? Cô thì có gì tài gi i
đâu c ch !” Nói xong, ch y đ t nhiên òa khóc t c t i.
Tôi v i vã chu n kh i phòng h p, đ m c ch y kêu gào n c n
nh m t đ a tr . Ký c nh ng t ng đã lãng quên t lâu d n đ c
đánh th c.
H i trung h c, tôi t ng đ c b u làm l p tr ng nh u th có
nhi u h n m t phi u, k t qu là cô b n không đ c ch n kia cũng
ng a c khóc tu tu khi n m i ng i trong l p s ch t khi p. Ch ng
ph i tôi t ng c , mà do ng i khác thi nhau ti n c . Tôi nói v i cô
giáo ch nhi m r ng, n u b n y mu n làm l p tr ng đ n v y, hãy
đ cho b n y làm. Nh ng cô giáo đã gi ng gi i cho tôi: “V n đ
không n m ch đó”, khi n cho tôi ch ng bi t ph i làm sao.
“Y oshiz umi, c u đ n tr r i.”
“Xin l i, xin l i nhé! Lúc t chu n b đi thì x y ra chút vi c.” Khi tôi
đ n quán cà phê đi m h n mu n m t 30 phút, cô b n h c
Hatanaka đã u ng h t n a chai bia, trông cô y hoàn toàn tho i mái.
“Th t hi m khi, c u cũng tăng ca c à?”
“C p trên sai t x lý m t vi c r c r i.”
“V y sao? Dù sao thì tr c nay c u v n nh v y.”
Cô y m m c i, d ng nh ch ng c n ph i nghe tôi gi i thích
cũng đã th u hi u h t. Tôi và cô y luôn sát cánh bên nhau m i
tám năm tr i, k t khi đi m u giáo cho đ n lúc vào đ i h c. Su t
quãng th i gian m i năm sau đó l i cùng tham gia m t câu l c b
bóng chuy n, chính vì th mà tình c m c a chúng tôi đã v t qua c
nh ng đôi đ ng tính n v m t tinh th n hay nh ng c p v ch ng
đang trong giai đo n l nh nh t.
“Th t v y à?”
“Không sai đâu. u đi m c a c u chính là có th li u m ng đ
nh ng cú đ p bóng c a đ i th . Khi c u đ đ c t t c các cú
đánh, thì ch ng c n t n công cũng giành ph n th ng r i, và cu i
cùng s thu n l i lên làm s p.”
Hatanaka b t c i, có v đã ngà ngà say. Tôi cúi đ u m t cách
b t l c.
“Câu này c a c u có đ c tính là đang khen t không đ y?”
“T nghĩ t t nh t c u k t hôn đi đã.”
Đúng r i, cho dù tôi có c tuy t h t l n này đ n l n khác, thì v n
liên t c có ng i tìm đ n c u hôn. Nghĩ l i, tôi d a vào cái gì mà t
ch i h ch ?
“Hatanaka, công ty t cũng có nhi u chuy n hay ho l m.”
N u nh ng ng i ph i n l c làm vi c đ nuôi con cái ho c phát
huy tài cán c a mình nghe đ c câu này, nh t đ nh h s t c ch t.
Tôi th m nghĩ nh v y, thong th nh p m t ng m cà phê espresso
ki u Ý . Tôi thu c v n i đây, ch không ph i m t n i nào khác. Tôi
ch đ ng trên sân bóng, đón đ nh ng cú bóng bay t i mà không h
suy nghĩ gì. Và v n mãi là nh v y.
T h có th ch t vì cô đ n. Khi phát hi n ra câu hát này có th t,
tôi gi c n y mình. Hôm đó, tôi và m t cô b n trót u ng r u say, đ
l m t chuy n tàu cu i, nên ph i ng l i nhà cô y m t đêm. S m
tinh m hôm sau, tôi cu ng cu ng đáp chuy n tàu đ u tiên tr v
nhà, con th U sagikichi hôm tr c v n còn nh y nhót tung tăng đã
lăn ra ch t t khi nào. Tôi bu n bã, đau đ n, vò mái đ u đang đau
nh c không nguôi vì men r u, ôm xác con th đã l nh c ng n m
d i sàn nhà đ n t n s m t i.
Cu c s ng h nh phúc c a tôi và U sagikichi kéo dài đ c n a
năm. Khi tôi b ch ng s p c i ru ng b , đang ch t l ng b c đi
trên ph thì ông c bán th Miniature Lop[8] v n ch ng bao gi đ ý
đ n tôi b ng g i gi t l i, và tôi đã mua U sagikichi trong lúc tinh th n
b n lo n. “Th khác v i mèo, không bi t kêu, gi nh có nuôi
trong chung c cũng không b ai phát hi n. Cô xem, có ph i r t d
th ng không?” Ông c b nó đ t vào tay tôi, tôi li n đ ng lòng. Do
tôi là ng i c n , không có cách nào t ch i đ c nh ng l i m i
chào khi đi mua s m, vì v y cũng không th nh n tâm b m c chú
th đáng th ng đang run r y trong tay mà v nhà đ c.
Sau đó, U sagikichi đã s i m trái tim m t k đang tan nát vì
th t tình là tôi. C m xúc và s m áp c a đ ng v t nhen nhóm lên
s vui v t s u trong trái tim tôi. Hàng ngày ph i tr v căn nhà
tr ng v ng gi đã thành m t vi c vui v , nh ng bu i cu i tu n cũng
nh có th U sagikichi mà không còn tr nên cô qu nh. Nó nh y
c m, kh năng ch u đ ng r t kém. Nên t tr c đ n gi tôi v n luôn
chăm sóc nó m t cách c n th n, ch ng th ng không v nhà m i
có m t đêm mà nó đã ch t.
Tôi b t khóc. Khóc n c n vì th ng cho U sagikichi mà tôi h ng
yêu m n, khóc vì ng i b n trai đã nói l i chia tay ngay trong sinh
nh t tu i 30 c a tôi sau năm năm tr i hò h n, khóc vì tôi c m th y
b t an và bu n bã c c đ khi đ n tu i này r i mà v n ch có th
s ng d a vào nh ng đ ng l ng ít i, ti n ti t ki m g n nh v n ch
là con s không. Tôi c m th y s vô tích s c a mình đã h i ch t
U sagikichi, chính vì th tôi đã khóc nh m t đ a tr su t m t bu i
t i.

Đó là tôi m t năm tr c đây.


“V y em nuôi ti p m t con khác nhé? Anh t ng em, dù là th ,
mèo, rùa hay cá vàng đ u đ c.”
“T m th i em không mu n nuôi đ ng v t n a, đ i khi nào d n
đ n căn chung c r ng h n s xem xét sau.”
Hôm nay là ngày gi c a U sagikichi, tôi v a thay n c trong
chi c c c đ t tr c t m nh th c a nó, v a nói. Hu ng h , gi đây
tôi đã có m t ng i tình có th an i tôi thay nó.
“Con trai anh mua m t chú chu t vàng, trông c c kỳ đáng yêu,
m i l n ng i u ng r u anh đ u ph i dán m t vào nó. Có lúc còn
b t giác h i nó, khi tao không nhà, bà xã có nói x u tao không. Ha
ha.”
Anh y chính là tr ng phòng trong công ty tôi. T nh ng ngày
đ u m i qua l i v i ng i đàn ông h n 40 tu i này, anh y đã không
h gi u gi m chuy n gia đình. N u nh ph i nh c lòng nghĩ trăm
m u ngàn k đ gi u gi m, ch ng thà c k h t t t c nh ng
chuy n du l ch c a c nhà, chuy n tang gia hay c chuy n sinh nh t
c a b n tr v i tôi, đ tôi đ ph i nghi th n nghi qu .
Tr c năm 2 5 tu i, khi v n còn căng tràn s c s ng, tôi đã t ng
th r ng s không bao gi làm nh ng đi u sau: nuôi thú c ng khi
th t tình, m c đ ng su t c ngày ngh và không b c ra kh i c a,
m t mình đi ăn c m, ngo i tình v i ng i đã có gia đình. V y mà,
b c qua c t m c l n là tu i 30 tôi l i không ng ng tr m luân trong
đó.
“Đói quá, em có mu n g i đ ăn v không?”
M t gi chi u th b y, anh chàng tr ng phòng v n m c b đ
ng trên ng i t đêm hôm tr c, n m n trong căn chung c nh
h p c a tôi, thong th c t l i h i.
“Th b y mà g i piz z a hay mỳ đ u ph i đ i lâu l m.”
“E m nói đúng, v y chúng mình thay đ r i đi ăn đ Trung Qu c
nhé!”
Khi m i b t đ u qua l i, đ khi n anh y l i bên tôi lâu h n, c
m i l n đ n bu i tr a ngày th b y, tôi đ u t mình vào b p ho c
g i đ ăn bên ngoài. Ch ng ng anh y d dàng m c m u, c th
m c đ ng trong nhà tôi đ n t n t i, nh ng lâu d n đi u này l i
khi n tôi c m th y r t phi n ph c. D o này, tôi ch ng có cách nào
khi n anh y ăn m c tinh t m lúc ban ngày c .
Trong phòng t m v ng ra ti ng anh y v a t m v a ngân nga
hát, tôi giúp anh y l y t t đ thay trong lúc đ u óc v n đang suy
nghĩ r t lung. Anh y thay t t nhà ng i tình, l nào không s b
v mình phát hi n ra sao? Nh ng d ng nh anh y ch ng h b n
tâm, h n th còn ch đ ng đem qu n áo ng , bít t t và dao c o râu
đ n nhà tôi.
Tr ng phòng thay xong b âu ph c, cùng tôi b c ra ngoài.
Khung tr i tháng hai trong v t không m t g n mây, gió mang theo
chút h i l nh, nh ng ánh m t tr i l i r t m áp. Chúng tôi tay trong
tay b c đi trên con đ ng h ng v nhà ga. Ch c n cách xa công
ty, anh y luôn thích đ c c m tay tôi.
Tr ng phòng hay đ n m t quán đi m tâm n m sâu trong con
ngõ phía sau ga tàu, hôm nay chúng tôi cũng đ n đó. Nói là bán đ
đi m tâm, nh ng th c ra quán này do đ u b p c a m t nhà hàng
Trung Qu c cao c p m ra sau khi ngh h u, chi phí cho b a tr a
c a hai ng i cũng kho ng h n 5.000 yên. Trong quán r t yên tĩnh,
có th tho i mái h ng th c đ ăn.
U ng bát canh vây cá th m n ng, m t l n n a tôi l i th y tâm
tr ng nh nhõm vô cùng. Không c n ph i lo l ng v chuy n ti n b c,
th t tho i mái; không c n ph i nh c công l y lòng anh y, th t tho i
mái; không c n ph i phi n mu n nghĩ cách ép anh y l y mình, th t
tho i mái; có th th ng th c nh ng món ngon mà không g n lòng
suy t , th t tho i mái bi t bao!
“S p đ n l tình nhân r i, em đã mua sô cô la cho anh ch a?”
Tr ng phòng c t l i h i khi u ng h t hai c c bia.
Đây là l n đ u tiên tôi g p m t ng i đàn ông ch đ ng đòi quà
vào d p l tình nhân, th nên không nh n đ cc i:
“E m mua r i. Là m t thanh sô cô la hình mèo c a Domel[9].”
“V y chúng mình có nên đâu đó m t đêm không, coi nh bù
đ p cho đ t giáng sinh?”
Đêm giáng sinh, tr ng phòng bu c ph i v nhà v i con trai,
nh ng anh y v n ăn b a t i cùng tôi, nên căn b n cũng không có
l i gì c .
“Không c n đâu.”
Ngoài ngày th sáu ra, th nh tho ng anh y cũng l i nhà tôi
đ n sáng hôm sau thì đi làm luôn.
“Không sao, anh cũng mu n đi mà. E m mu n đâu? Odaiba hay
là Y okohama?”
“Th t sao? Th thì vui quá. E m mu n Y okohama.”
“E m vui th c à? Đ c r i, v y đ t phòng khách s n
Intercontinental nhé?”
Trong m t nh ng ng i ngoài cu c, m t ng i đàn ông 42 tu i
và m t ng i ph n 31 tu i trò chuy n vui v , hào h ng nh v y,
h n là r t gi ng m t đôi tình nhân s n s m, nh ng b n h nghĩ gì thì
tùy, tôi ch ng quan tâm. Khi ăn xong và b c ra ngoài quán ăn, tôi
ti n anh y đ n c a soát vé ga tàu đi n ng m. Anh y v a b c lên
c u thang v a liên t c quay đ u nhìn l i, r i g i l i m t n hôn gió,
lúc sau l i gi làm m t qu . C ch c a anh y t a nh m t đ a tr ,
nh ng đó là m t ng i đàn ông tr ng thành, minh ch ng rõ ràng
nh t là anh y bi t cách làm th nào đ ng i tình c a mình không
c m th y cô đ n trong phút chia tay.

“C u ph i c n th n, ng i này không khéo là th nam[10] đ y.”


Tu n sau đó, khi ng i u ng r u cùng cô b n ngày tr c, tôi
khoe v i cô y v chuy n c a mình và tr ng phòng, b ng nhiên cô
y cau mày nghiêm túc nói v y.
“Ch ng ph i c u đã t ng nói, con th c u nuôi vì cô đ n mà ch t
hay sao? Th i đ i bây gi có r t nhi u lo i đàn ông trung niên nh
anh ta, n u bên c nh không có ng i ph n nào khi n h có c m
giác g n gũi, h s c m th y cô đ n đ n ch t đi đ c. Anh ta c
ngày lì trong nhà c u, có l là b i tr c kia anh ta cũng đã nhi u
l n t ng t u, gia đình cũng s p tan v đ n n i, nên m i không th
đ c trong nhà.”
Tôi và cô y quen nhau t h i làm cùng công ty cũ. Tuy cô y ăn
nói khó nghe, nh ng tâm đ a l i không h x u, th y tôi yêu đ ng
h đ , cô y luôn tìm m i cách th c t nh tôi. Nghe cô y nói v y, qu
th c tôi cũng c m th y thói quen nhà ng i khác và g n gũi
ng i khác c a tr ng phòng không ph i là ng u nhiên.
“Không sao, dù sao cũng r t tho i mái mà.”
“N u c u coi anh ta là m t công c gi i s u tr c khi ki m đ c
cho mình ng i b n trai ti p theo, thì đ ng nhiên ch ng sao r i.”
T i hôm đó, tôi l i u ng quá nhi u, lo ng cho ng tr v chung
c . Cô b n v n không yên tâm, b o tôi l i nhà cô y, nh ng hôm
sau là l tình nhân, sau khi tan làm tôi còn có h n v i tr ng phòng,
nên b t bu c ph i ăn di n xinh đ p và còn ph i thay m t b đ lót
th t sexy t nhà.
N u tr ng phòng qu th t là th nam nh cô b n đã nói, v y t i
sao anh y l i không d t khoát t b cái gia đình đã không còn ch a
ch p đ c mình, đ chuy n đ n h n v i tôi? Nh ng suy nghĩ v
v n hi n lên trong men bia ngà ngà, ch nh choáng. y? Tôi đang
suy nghĩ v v n đ này có nghĩa là tôi đang mong đ i đ c k t hôn
v i tr ng phòng sao? Không đâu, n u nói hoàn toàn không mu n,
thì hi n nhiên là nói d i, nh ng tôi hy v ng có th ti p t c duy trì m i
quan h tình nhân s n s m này. N u nh sau khi k t hôn mà anh y
l i đi v ng tr m ti p, ch ng thà c tr thành m t đ i t ng ngo i
tình c a anh y còn h n. Ngo i tình quá tho i mái. Tôi h hê đ c ý
xông lên t ng, ch ng ng đ n b c thang cu i l i b c h t, gót chân
tr t h ng... Tôi ch nh đ n đây.
Lúc t nh l i, tôi th y mình đang n m trên gi ng c a b nh vi n,
m ng i bên c nh nhìn tôi v i ánh m t không bi t là t c gi n hay
bu n bã. Tôi b đ p đ u xu ng c u thang, hôn mê m t c m t ngày.
Trí nh d n d n h i ph c, tôi hoang mang ng i d y h i m : “Đi n
tho i c a con đâu?” Có l v m t c a tôi quá căng th ng, nên m
còn quên c c n gi n, giúp tôi l c tìm đi n tho i trong túi xách. Qu
nhiên không ngoài d đoán, tr ng phòng đã g i cho tôi r t nhi u
cu c.
“Không đ c g i đi n tho i trong b nh vi n.”
Nghe l i nh c nh c a m , tôi t c l i m t cái, v i vàng b c
xu ng gi ng. T ng c n đau nhói lên phía sau ng c và gót chân,
nh ng tôi v n nói d i r ng: “Con có vi c r t quan tr ng c n ph i liên
h ”, m c cho m h t l i khuyên gi i, tôi v n đ n ch đi n tho i công
c ng. Kim đ ng h trên t ng đã ch chín gi t i, lúc này đáng l tôi
và tr ng phòng đang vui v y mây m a trong khách s n
Y okohama.
Đi n tho i c a anh y không liên l c đ c. Tôi ôm m t tia hy
v ng g i đ n khách s n mà chúng tôi đã đ t tr c, đ c tên tr ng
phòng, đ u dây bên kia nói: “V khách này đã đ n r i.” Tôi còn
ch a k p nói “Không c n chuy n cu c g i đâu”, thì đi n tho i đã
đ c k t n i t i phòng đ t.
“Alo?” Đi n tho i truy n đ n m t gi ng n : “Xin h i ai đ y?”
Gi ng nói r t tr trung và đi u đàng.
Tôi cúp máy trong n i tr ng r ng b t l c, suy nghĩ phút ch c
chuy n h ng, dù là tôi hay th nam thì chí ít đ u đã gi đ c cái
m ng nh c a mình, r i b t giác b t c i. Tôi c i vì b n thân mình
v n còn có th c iđ c trong lúc này. M tôi đu i theo sau, trông
th y tôi đang ôm b ng c i ng t ngh o, bà không nh n đ c than
th : “Có ph i con b ngã nên đ u óc có v n đ r i không?”
M i quan h xã giao chính là m t trò ch i, cu c đ i cũng ch là
m t cu c ch i. V đi m này, quan đi m c a tôi và cô y hoàn toàn
th ng nh t. Cô y không ph i là b n gái c a tôi, tôi là m t chàng
gay, và ch đ c coi là m t ng i b n thu n túy, t tr c đ n nay
ch a t ng có chút h ng thú nào v i cô y. Chúng tôi h c cùng khoa
th m m , ch i v i nhau đã đ c 13 năm. T năm 2 0 tu i cho đ n
khi h n 30 tu i, không bi t chúng tôi đã cùng nh ng ng i b n khác
tr i qua biêt bao đêm tr ng trong quãng th i gian mà tinh th n và
kinh t đ u ch a n đ nh, nh ng l i luôn tràn ng p ni m h nh phúc
và s c s ng y.
Cô y là cô gái có s c cu n hút nh t mà tôi t ng g p. Cô y s
h u m t mái tóc dài m nh nh ng r t kh e kho n, có th khiêu chi n
v i b t c ki u tóc nào; m t thân hình hoàn h o t a nh búp bê
Barbie khi n ng i khác ph i ghen t , khuôn m t trái xoan v i đôi
m t m t mí dài và khuôn mi ng r ng. Có th nói là m t cô gái s c
n c h ng tr i. Ngoài tôi ra, các đ ng nghi p c a tôi cũng th ng
xuyên m i cô y làm ng i m u tóc, và đăng nh cô y lên các m c
t o m u tóc trên các cu n t p chí.
Nhìn qua trông cô y r t thú v , và đ ng nhiên cũng c c kỳ thu
hút nh ng ng i khác gi i. Cô y thích tán chuy n yêu đ ng,
nh ng tính h i gi ng đàn ông. Trong chuy n tình c m, cô y thích
n m th t n công, là m t tay th săn. Thích đ c ch đ ng h n đ i
ph ng, ch không ph i là ng i đ i đ i ph ng h n mình. Không
thích m i đàn ông đ n nhà, mà l i thích b t ng p đ n nhà đàn
ông. N u g p ph i m t ng i đàn ông không d đ i phó, cô y s
bày ra thiên la đ a võng, đ n khi ng i đó thu c v mình, cô y li n
đá bay không th ng ti c, r i h ng th ý nghĩa t nh ng l n chi n
th ng đó.
Th nh ng, t t c nh ng đi u này đ u đã tr thành quá kh .
Tháng tr c, khi đ n vi n th m m , cô y l i nói r ng mu n du i
th ng tóc và nhu m đen.
C u s p k t hôn à? Tôi h i đùa, cô y l c đ u nói: “T yêu m t
ng i này m t r i.” Tôi đã không còn l gì nh ng chuy n ki u nh
này. M i khi phát hi n đ c m t m c tiêu m i, cô y l i đ n tìm tôi
đ thay đ i ki u tóc, có khi là m t mái tóc ng n màu nâu đ , có khi
là m t mái tóc xoăn màu h t d ... Hôm nay khi đ n, trên ng i cô y
ch m c chi c áo T-shirt k s c, mái tóc màu vàng tro nhu m t lâu
gi đã m c dài thêm, và cũng phai b t màu. Th t hi m khi cô y l i
gi n d nh v y.
“L n này là anh chàng nh th nào v y?”
“Là m t chàng nhân viên công s quy c , l ch lãm.”
Nghe cô y gi i thi u ng i kia đang làm vi c cho m t công ty
l p đ t thi t b làm l nh gì đó công tr ng, tôi nh t th i không th t
nên l i, nh ng v n k p th i nhún nhún vai.
“Thi tho ng qua l i v i tuýp ng i nh v y cũng t t.”
“T th t lòng đ y, t mu n k t hôn cùng anh y.”
Ánh m t c a cô y trong g ng hi n lên v tham lam, nh ng tôi
không nhìn th y âm m u chu n b chinh ph c r i l i b r i “con m i”
trong đó. Đ t nhiên, cô y chuy n t th t n công sang phòng th ,
xem ra cũng ch là m t ng i ph n bình th ng. Nghĩ v y, nh ng
tôi không th hi n ra nét m t, ch l ng l ng nhu m đen l i mái tóc
theo ý mu n c a cô y, sau đó c t m t ki u tóc truy n th ng đ khi
đi đ n b t c công ty nào ph ng v n cũng đ u có th qua c a.
“Có ph i c u c m th y t đã bi n thành m t đ a con gái vô v r i
không?” Khi tôi s y tóc, cô y nh gi ng h i sau m t h i lâu tr m
m c không nói: “Không gi u gì c u, t và giám đ c có nhi u mâu
thu n, nên đã b vi c làm chuyên gia trang đi m r i. T chuy n
sang m t ti m khác, nh ng quan h giao ti p đó cũng th m không
th t đ c. Hu ng h , t l i không tài hoa nh c u.”
Vài năm tr c, cô y t b công vi c vi n th m m , tr thành
h c trò c a m t chuyên gia trang đi m vô cùng n i ti ng. Cô y ăn
nói r t ngoa ngo t, không coi khách hàng là th ng đ , đ ng
nhiên h s không ch đ nh cô y làm d ch v , đây là nguyên nhân
th c s khi n cô y ngh vi c. Th nh ng lúc đ u, cô y l i nói m t
cách r t t tin, hi u th ng: “Bà chuyên gia này có r t nhi u khách
hàng trong gi i ngh s và ng i m u, t s c p m i c a bà y.”
Hi n nhiên, th c t đâu có d dàng nh v y.
“Quê c a anh y Y okohama, còn m thì m th m m vi n.”
“ .”
Cho dù chuy n tình c m suôn s , nh ng cô y cũng bi t rõ mình
r t khó ti n thân trên con đ ng s nghi p. Cô y b ng tu i tôi, năm
nay 31 tu i, nh ng tu i 31 c a đàn ông có s khác bi t r t l n so
v i ph n . Gi cô y không còn phù h p v i vi c ăn di n, trang
đi m lòe lo t đ đ n nh ng khách s n n i ti ng ch i quên đ ng v
n a. N u nh cô y mu n k t thúc cu c ch i và an ph n th
th ng, tôi cũng không còn l i gì đ nói.
“T mu n đ c g p ng i b n trai công s kia c a c u.” Tôi nói
v i tâm tr ng v a c m th ng v a vui m ng chúc phúc cho cô y.
Cô y đ y chi c l c trên tay tôi ra, ch m ch m nhìn tôi. Lúc này
tôi m i ch t nh ra đã có l n mình c p b n trai c a cô y.
“Đ ng lo, t s không tranh ng i yêu v i c u đâu.”
Tôi áy náy nói, nh ng cô y v n ch ng n m t n c i.

Ba tháng sau, tôi nh n đ c cu c g i c a cô y lúc n a đêm, nói


có vi c c n g p. Hai gi sáng, cô y ng i trong m t nhà hàng gia
đình, trên mi ng ng m đi u thu c, th mà tr c kia cô y nói đã cai
r i. Tôi t ng r ng m i quan h gi a cô y và anh chàng quy c kia
x y ra v n đ gì đó, không ng cô y nói toàn nh ng đi u riêng t ,
th m kín.
“Sau khi lên gi ng v i anh y, t nh n ra mình đã hoàn toàn
thay đ i.”
Tôi v a ng i xu ng, cô y đã đi th ng vào v n đ . Tôi th c s
nghi ng mình nghe nh m.
“Đ i m t chút, tr c kia b n c u ch a lên gi ng v i nhau sao?”
“Đúng th . Cho dù không lên gi ng, ch c n đ c bên anh y
là t đã c m th y vô cùng h nh phúc. Anh y t tr c đ n gi cũng
không đòi h i, t còn t ng anh y r t trân tr ng t .”
“Ngu ng c.”
“Đúng r i, t đúng th t là ngu ch t đi đ c.”
M t cô y b t đ u ngân ng n l , môi mím ch t. Mái tóc đen đ c
ch i r t m t không ăn nh p v i khuôn m t trang đi m đ m và b
qu n áo th thao đã phai màu.
Cô y k tu n tr c là sinh nh t c a anh chàng công s kia, hai
ng i h l n đ u đi ngh t i khu su i n c nóng, ch ng th ng , khi
v k ch hay đ c di n ra, cô y m c b n i y đ t ti n và vô cùng
quy n rũ, còn anh ta ch m c m t chi c qu n b n góc màu tr ng
gi ng nh lo i tr con th ng m c, đã v y k thu t làm tình cũng
kém đ n m c khó có th t ng t ng. Rõ ràng, anh ta là m t gã trai
t ch a t ng đ c n m tr i mùi đ i. Cô y nh nàng L lem khi
phép thu t đã hoàn toàn bi n m t ( chính cô y t ví mình nh v y) ,
ch bi t cu n mình tr n vào trong chăn, tình c m đ i v i anh ta b ng
ch c tan thành mây khói.
“Ai cũng có nh ng phút nh t th i manh đ ng, t t nh t là c u hãy
d t khoát nói l i xin l i và chia tay v i anh ta đi.” M c dù tôi c m
th y câu chuy n r t vô v , nh ng v n c đ a ra l i an i cô y.
“T cũng nói r i, nh ng anh ta n i c n lôi đình, b o h i đó chính
t ép anh ta k t hôn, bây gi đ t nhiên l i đòi chia tay, anh ta không
th ch p nh n đ c.”
“ , v y cũng ph i.”
“Anh ta nói, n u nh t c n ng n c chia tay, anh ta s ch t cho
t xem. L i còn v a nói v a khóc n a ch .”
“Sao c u không b o anh ta ch t th t đi.”
“T m i là đ a mu n ch t đây này! T v n c t ng r ng l n
này s khác v i nh ng cu c tình tr c đây. Không ph i t th t v ng
v anh ta, mà th t v ng v chính mình.”
T ng gi t n c m t lăn dài trên má cô y, tôi th m nén ti ng th
dài b t l c.
Tôi đã t ng nhìn th y cô y và b n trai trong m t quán cà phê
khu Mishuku. Tr c đó, qua miêu t c a cô y, tôi hình dung anh ta
nh ng i tuy t v i nh t trên đ i, không ng ng i tôi g p l i là
m t anh chàng công s trong b âu ph c r t đ i t m th ng. Khách
kh a trong quán đ u là nh ng gã vênh váo, t coi mình là nh t,
khi n anh chàng kia c m th y không tho i mái. Th nh ng, cô y l i
không nh n ra, v n d u dàng n m tay anh ta phía d i g m bàn.
Kho nh kh c đó, tôi nh nhìn th y m t con h u b đánh b i d i
chân m t con s t v y.
“C u còn nh ch ? Cu c đ i là m t trò ch i, còn chúng mình là
ng i ch i.”
“Nh , ngày x a chúng mình th ng xuyên nói v chuy n này.”
Cô y kéo tay áo lên đ lau n c m t, v a nói v a xì mũi.
“Ch ng ph i c u t ng nói, dù là voi, ki n hay con ng i, thì vi c
s ng trên đ i này v n ch ng có ý nghĩa gì. Nh ng không bi t là b t
h nh hay may m n, nh ng k mang thân ph n là ng i nh chúng
mình ch có th sinh t n trong xã h i. Đã nh v y thì t i gì không coi
đó là m t cu c ch i, r i tìm ni m vui t trong đó?”
“Nh ng c u không c m th y r t tr ng r ng sao?”
“Ng c th . Đã mu n ch i thì ph i tuân th quy t c c a trò ch i
ch .” Tôi ngán ng m c m chi c thìa gõ vào mi ng c c.
“Đây là m t v n đ mang tính công b ng, th ng thua ngay t đ u
đã đ c đoán đ nh. công ty có th anh ta là k th ng, nh ng
trong trò ch i tình ái, dù sao cũng ch là m t k ngo i đ o. Và c u
chính là ng i không bu n đ ý đ n quy t c c a trò ch i, l a ch n
đ i đ u v i m t k ngo i đ o. B i vì c u không th chi n th ng
nh ng ng i có cùng trình đ v i mình, nên đã vô th c ng m đ n
m t đ i t ng y u th h n mình. N u nh c u đã không coi đó là
m t cu c ch i, v y hãy quỳ xu ng xin l i anh ta, và tr l i ti n c p
d ng cho anh ta đi.”
Cô y im l ng m t h i r t lâu. Tôi th y mình đã nói h i quá l i,
nh ng qu th c v n không kìm đ c c n gi n.
Cu i cùng, cô y cũng g ng g o g t đ u, c m hóa đ n, và ném
l i m t câu, “Xin l i, mu n nh th này còn tìm đ n c u”, r i quay
ng i r i đi. Tôi r t th ng cô y, nh ng hoàn toàn b t l c.
M t tu n sau đó, khi đang làm vi c tôi nh n đ c đi n tho i c a
cô y.
Cô y v a khóc v a nói: “Khi nãy t v a nh n đ c m t cu c
g i... anh y ch t r i... anh y treo c t t r i. T ph i làm th nào?
R t cu c t ph i làm th nào đây?” Cô y gào khóc th m thi t, t ng
câu t ng t nh ngh n trong c h ng.
Tôi đ a tay vu t má, ch t xu t hi n m t ý nghĩ vô duyên, n u
bây gi tôi nói v i cô y, “Chính c u đã gi t anh ta”, li u cô y có u t
quá mà treo c luôn không nh ?
“Xin l i, t đang b n c t tóc cho khách, t i c u g i l i cho t
nhé.”
Nói xong, tôi li n cúp máy, ti p t c c m kéo c t tóc, và nói nh ng
chuy n vô th ng vô ph t khi n ng i khách n kia c i không
ng t.
T “Game” cũng có m t nghĩa là “th t thú săn”. Khi tán chuy n
cùng khách hàng, trong đ u tôi lóe lên suy nghĩ y. Gi đây, tôi càng
t ra thân thi n h n v i m i ng i, càng thích suy nghĩ v n v h n
lúc bình th ng, đi u y ch ng t tôi cũng đã nh n đ c m t cú
s c.
M t năm tr l i đây, con trai tôi đã cao thêm h n 10 cen-ti-
mét. M c dù v n còn th p h n m t cái đ u so v i bà m 1m6 2 là tôi,
nh ng nó đã không còn tròn nung núc nh h i nh n a, t khuôn
m t cho đ n chân tay hay vóc dáng, đ u đã mang dáng d p c a
ng i l n.
Con trai tôi ph i đi h c thêm, nên ăn t i m t mình tr c. Tôi say
s a ng m nhìn khuôn m t nghiêng nghiêng c a nó. Đôi m t to v i
đuôi m t h i dài và s ng mũi cao th ng cũng ngày càng gi ng
ch ng tôi h i tr . Ch ti c n c da quá tr ng, khi n nó trông nh m t
chàng trai s ng trong hoàng cung th i x a. Con trai tôi thích đ c
sách, không thích v n đ ng, ch ng hi u là gi ng ai. Nh ng năm đ u
đi h c, tôi b o con tham gia đ i bóng đá, k t qu ch ba ngày sau nó
đã b cu c, ch đ ng nói mu n h c thêm. Th nh ng, nét góc c nh
t c m xu ng đ n c , t c xu ng đ n vai tuy t đ i không th th y
đ c các thi u n . Sao tôi có th đ nó ra đ p đ n v y? Ng i
làm m nh tôi còn không kìm đ c s mê m n khi ng m nhìn đ a
con trai c a mình. Tr c đây, b n bè th ng trêu ch c tôi: “Ng i
ng m thì x u, mà toàn yêu đ c trai đ p.” Cho đ n t n bây gi , tôi
v n th y mình th t s may m n khi không m y nhanh nh n, cũng
ch ng có nhi u ti n, nh ng l i k t hôn đ c v i m t ng i ch ng có
t ng m o r t đ p trai, phong đ .
“M , m có th y chi c bút chì c a con đâu không?”
Cô con gái c t gi ng h i oang oang, nh ng ánh m t c a tôi v n
m i nhìn con trai, l đ nh tr l i: “Lúc nãy Mayu đang dùng.” Cô con
gái l n ch y huỳnh hu ch lên t ng, hò hét m t i v i cô con gái bé
nh th ng l , còn tôi thì đăm đăm nhìn đ a con trai lúc này đã ăn
xong c m.
“No ch a? Có Dorayaki[11] đ y, con có mu n ăn không?”
“Không .” Nó l nh lùng đáp l i, đo n nh c c p sách đ ng lên.
“Con ph i đi luôn r i à? Không ph i v n còn s m sao?”
Con trai không quay đ u l i, đi th ng ra c a, tôi b c v i theo
sau. Cùng v i dáng ng i ngày càng cao, l i nói c a nó cũng ngày
càng ít đi. Tôi r t vui khi th y nó tr nên tr ng thành h n, nh ng
cái thái đ l nh nh t, th c a nó đ i v i tôi l i khi n tôi c m th y
vô cùng lo l ng.
“Hôm nay m ph i đi t p bóng chuy n, sau khi t p xong có mu n
m qua đón không?”
Tôi h i khi nó đang th t dây giày th thao, nó l nh nh t c tuy t:
“Không c n đâu .”
“C n th n xe c , tan h c thì v nhà luôn nhé!”
Con trai v y v y tay mà ch ng bu n ngo nh l i.

“Th v n còn t t đ y, th ng con trai tôi đang ch i game mà nói gì


v i nó, nó cũng s b o là: ‘ng m mi ng l i đi, cái bà già này!’”
Trong gi gi i lao 15 phút gi a bu i t p, tôi và m t bà m k v i
nhau chuy n này, ch y có m t c u con trai cũng tr c tu i con trai
tôi. K t qu tôi đã nh n đ c câu tr l i y, th t t t quá r i. Con trai
tôi m c dù ki m l i, nh ng qu th c v n ch a đ n m c h n hào
nh v y.
“N u con trai tôi m ng tôi là bà già, ch c tôi s khóc m t.”
Nghe tôi nói v y, m y ch n i tr đang ng i trên sàn nhà thi đ u
b ng nhiên lên c i.
“Cô Saeki cũng bi t khóc c à? Tôi r t mu n t n m t ch ng ki n
m t l n đ y.”
“Ngày tr c cô m ng hu n luy n viên là ‘lão già kia im m m đi’,
khi n ông y ph i t ch c không làm n a.”
Không sai, tính tôi m nh b o, th ng th n, trong t đi n tuy t đ i
không có hai t “s hãi”. Khi mua đ c căn nhà riêng bi t và
chuy n đ n đây, tôi đã r t lo con cái mình s không thích nghi đ c
v i môi tr ng m i khi ph i chuy n tr ng, nh ng l i không h lo
b n thân mình s b nh v y. Hai tháng tr c, tôi nh n l i m i tham
gia “đ i bóng chuy n c a các bà m ”. V a m i chân t chân ráo
vào đ i, tôi đã m ng nh tát n c vào m t lão hu n luy n viên đ n
ch đ o đ i bóng, khi n lão ta ph i t c t i b đi. Cái lão t ng tham
gia Th v n h i đó quá h ng hách, tôi không tài nào nh n nh n thêm
đ c n a. Nh ng bà n i tr khác d ng nh cũng b t mãn, nên
đ u v tay tán th ng hành đ ng tr ng nghĩa, ngay th ng c a tôi:
“M ng hay l m!” M c dù tính tôi m nh b o là v y, nh ng khi ph i đ i
di n v i c u con trai là l i nhũn nh con chi chi.
“Đ c r i, còn m t ti ng n a cũng ph i t p cho t t nào!”
Tôi li c nhìn đ ng h , gi c m i ng i đ ng d y luy n t p ti p.
Năm nay tôi 31 tu i, tr nh t trong đám các bà v đây. Sau khi
hu n luy n viên b đi, do có th i gian sáu năm t p bóng chuy n h i
trung h c, tôi đ c ch n làm con át ch bài kiêm hu n luy n viên.
Đ i bóng này không ph i đ i bóng chính th c đ tham gia gi i vô
đ ch nào đó, mà ch là m t đ i bóng đ a ph ng đ c thành l p
nh m g n k t m i quan h c a ng i dân trong vùng. V a khéo
năm nay t ch c gi i bóng chuy n, nghe nói năm ngoái là kéo co.
Đ n tháng sau s ph i thi đ u v i các đ a ph ng khác, th nên th i
gian này m i tu n ba t i chúng tôi m n t m nhà thi đ u c a tr ng
ti u h c đ luy n t p hai ti ng. Tôn ch c a cu c thi là g n k t m i
quan h c a ng i dân trong vùng, hoàn toàn không ép bu c m i
ng i tham gia, nh ng g n nh t t c các ch n i tr g n đó đ u đã
đăng ký, có nh ng ch còn d t c con nh đ n, cho chúng t ch i
c nh nhà thi đ u. Tuy n i đây đ c g i là khu dân c m i, nh ng
vi c b t bu c ph i ăn hòa h p v i hàng xóm láng gi ng khi n tôi
th y khó th h n nhi u so v i thành ph ven bi n mà mình đã l n
lên. Cũng có r t nhi u ch n i tr m c dù không quen v n đ ng,
nh ng v n mi n c ng đ n tham gia. Tôi không có v ng t ng đ i
bóng c a chúng tôi s th ng, nh ng n u đã ph i t p luy n, thì c n
l c t i đa đ tìm th y ni m vui trong đó. Nh t là v i bóng chuy n, s
ph i h p gi a các thành viên trong đ i s nh h ng r t l n đ n k t
qu th ng thua. Không bi t phát bóng cũng không sao, ch c n h
tr phòng th là đ c. Tuy v y, trong s các ch n i tr này có m t
ch luôn t ra b t h p tác, s nh n n i c a tôi v i ch y g n nh đã
đ t đ n gi i h n.
“Ch Nara, tay ch l i gi quá r ng r i.”
N a sau bu i t p luy n áp d ng hình th c chia đ i thi đ u, tôi
nh c nh bà ch phát bóng sai phía bên kia sân đ u. Bà ch l n
h n tôi m i tu i này nhăn nh g t đ u, b t lu n tôi ch nh s a t
th c a ch y bao nhiêu l n, ch y cũng ch c i c i cho xong
chuy n. N u là th i còn đi h c, tôi đã gi n m đ m ch y qua đó t
lâu r i.
“Tôi nói bao nhiêu l n r i, ph i h th p tr ng tâm xu ng, c
ng i ph i v n đ ng, ph i ch y đ n đi m r i tr c.”
Ch y khác v i nh ng ch n i tr còn l i, hoàn toàn không thèm
đ m x a đ n l i tôi nói. Tôi bi t ch y ghét ki u ăn nói b bã, thi u t
nh c a tôi, nh ng tôi cũng ghét cái thái đ ích k v i suy nghĩ “ch là
đ i bóng chuy n c a các bà m thôi mà, sao ph i nghiêm túc đ n
nh v y, th t ch ng khác gì lũ ng c” c a ch y.
Đang m i nghĩ v nh ng chuy n này, b ng m t trái bóng bay
th ng v phía tôi, tôi li n b t ng i lên đ p bóng. Cùng v i ti ng đ p
vang lên đanh g n, trái bóng không nghiêng không l ch va trúng vào
m t Nara, khi n ch y ngã hu ch xu ng đ t. Con gái ch y trông
th y v y, v i lao đ n t bên ngoài sân bóng. Tôi không h c ý,
nh ng sâu trong ti m th c tôi có l cũng đã có suy nghĩ này. Tôi
hoang mang ch y qua xin l i ch y.
M i chín tu i tôi đã mang thai. Khi đó, tôi và ông xã v n đang
trong giai đo n tìm hi u, th là ph i vác b ng b u m c váy c i. 2 0
tu i, tôi sinh con trai, 2 1 tu i sinh con gái l n, đ n năm 2 3 tu i thì
sinh thêm cô con gái bé. V i tôi - m t cô gái b li t vào d ng thi u n
h h ng vùng Shonan năm đó, toàn b nh ng tháng ngày c a tu i
ngoài 2 0 đ u đ c dành cho vi c sinh đ , nuôi d y con cái, còn ông
ch ng nhu nh c thì ngh h c làm tài x xe t i. Chúng tôi chung tay
xây d ng m t gia đình mà b m c hai bên đ u c m th y bi quan.
Căn chung c cho thuê ch t ch i, không có ch cho ch ng tôi ngh
ng i tho i mái sau m i l n tan ca ban đêm, nên chúng tôi c n răng
mua m t ngôi nhà riêng bi t. Ng i có chí, vi c t t thành. Tôi và
ch ng khi còn tr v a h h ng v a b t tài, nh ng cũng đã bi t t
d a vào chính đôi tay c a mình đ d ng nên m t c ng i v a đ .
Ánh m t tr i vô cùng chói chang. Ch ng tôi làm vi c đ n t m
sáng m i tr v nhà, đang say gi c trên t ng hai. Hai cô con gái thì
đi đ n nhà b n h c ch i, trong phòng khách ch có tôi và c u con
trai. Ăn xong b a tr a, hai m con tôi v a xem tivi v a ăn bánh
pudding. Th ng bé v n v y, n u không có chuy n gì thì s không
ch u m mi ng, nh ng ch c n v y thôi tôi đã th y h nh phúc đ n
m c có th tan ch y ra đ c.
Hai cô con gái cũng là nh ng đ a con mà tôi đã mang n ng đ
đau h n chín tháng tr i, đ ng nhiên cũng r t đáng yêu, nh ng
không hi u sao đ i v i tôi con trai l i có m t ý nghĩa đ c bi t. Tr c
khi nó vào ti u h c, tôi đã đu i ch ng kh i chi c gi ng đôi đ đ c
ng cùng con trai ( còn ch ng tôi sang phòng con gái tr i n m n m
d i đ t) . Trong gi c ng , khi nó m m h h quàng tay ôm tôi,
không ai có th c m nh n đ c tôi đã mãn nguy n nh th nào, gi
nh vào kho nh kh c đó tr i có s p xu ng cũng không sao. Tình
yêu c a con trai, ng i tình và ch ng đ u mang nh ng cung b c
khác nhau. Khi còn tr , tôi không t ng t ng đ c r ng con cái l i
có th mang đ n cho mình s ng t ngào nh v y.
“M th y con đ p trai h n Koichi nhi u.” Tôi chăm chú nhìn nam
di n viên th n t ng trên tivi, bu t mi ng nói. Tay nó đang c m
chi c thìa ch t kh ng l i. Không ph i tôi ao c nó tr thành m t
minh tinh, mà ch c m th y nó đ p h n b t c ngôi sao th n t ng
nào, và tôi v a r t mu n khoe đi u đó v i t t c m i ng i trên toàn
qu c, nh ng l i v a mu n gi u nó đi cho riêng mình. Tâm tr ng c a
m t ng i m nh tôi th t ph c t p.
“Con v a thông minh, l i còn hát hay n a.”
“Bà già này, n ào th !”
Tôi không tin vào tai mình. M c dù gi ng nói r t nh , nh ng th c
s nó đã buông nh ng l i đó v i tôi!
“Sao c ?”
“Con nghe th y phòng t p, m l y bóng chuy n b t n t m c a
Nara?”
Trong phút ch c, tôi không bi t nó đang nói gì. Tôi ng ng n m t
m t lúc r i m i ch t nh ra, con bé Nara không h c cùng tr ng,
nh ng l i h c cùng khóa v i nó.
“M đâu có b t n t bác y?”
“Con không c n bi t. Con ghét nh ng b n ngay c chuy n này
cũng đi mách l o, nh ng l i càng ghét vi c m lúc thì b t con đi đá
bóng, lúc l i b o con lên tivi. Gi con không ph i là con nít n a,
đ ng đ n làm phi n con.” Nó tr n tr ng m t nói sa s v i tôi.
Tôi há h c mi ng, đ u óc hoàn toàn tr ng r ng.
“Ghét nh t b n đàn bà!”
C u con trai c a tôi tuôn ra m t tràng, sau đó v t chi c bánh
pudding m i ăn đ c m t n a xu ng bàn, vùng v ng đi ra ngoài.
Còn l i mình tôi l i phòng khách v n đang ng ngác, không th
hi u n i nh ng l i con nói. Tôi lê đôi chân n ng tr ch lên t ng hai,
cúi đ u l ng nhìn ng i ch ng đang ng say, cu i cùng tôi cũng
nh n ra mình đã b đ a con trai yêu quý ru ng r y. N c m t không
hi u t đâu lã chã tuôn r i. Tôi lay ch ng t nh d y.
“Anh i, d y đi, nghe em b o này.”
Ch ng tôi c a mình l m r m, n ng n hé mi m t.
“E m mu n đ thêm m t đ a n a, chúng mình ti n hành thôi.”
“E m làm sao th ?” Ch ng tôi nói m t cách chán n n. Tôi thô b o
tu t qu n ng c a anh y xu ng, ôm ch t l y ng i ch ng đang m
h ngái ng mà òa khóc, trong lòng nghĩ: mình ph i đ thêm th t
nhi u đ a n a, càng nhi u càng t t.
M
ùa d ng ph n hoa năm nay l i đ n r i. Bình th ng tôi là
chúa m v t, đ n bây gi m i ngày v n ph i u ng hai viên thu c
ch a d ng ph n hoa. Có l chính vì nguyên nhân này mà ngay c
cái d dày c a tôi cũng không đ c tho i mái, g n đây lúc nào trong
ng i cũng ph i kè kè thu c ch a đau d dày. Vì là chúa m v t,
nên nh ng thu c mà tôi mang theo luôn là: thu c đau đ u, c m
cúm, tiêu ch y, say xe, thu c b , thu c nh m t, k o ng m ho và đ
các lo i vitamin, sáp ong, melatonin[12 ].
Trên chuy n tàu đi n bu i sáng, đám công nhân viên ch c m t
mày tr ng nh t đang l ng l l c l theo nh p rung c a xe. Ng i đàn
ông kho ng 50 tu i v i v m t nghiêm ngh đang nh m m t tĩnh
tâm, dù nhìn th nào cũng khi n ng i ta c m th y ông ta mang
trong mình nhi u b nh tu i già[13]; cô gái trông có v tr h n tôi,
đang đ ng n m móc treo c nh tôi, t c tay cho đ n ngón tay đ u
có tri u ch ng c a b nh viêm da d ng. Tr ng phòng c a chúng
tôi b b nh gout, còn c u nhân viên c p d i c a tôi m c dù ít tu i
h n tôi, nh ng cũng ph i n m vi n vì x gan. So v i h , tôi cũng
đ c coi là kh e m nh đ n m c có chút gì đó không h p v i xã h i
đ i chúng r i. Đôi khi tôi cũng b đau n a đ u nghiêm tr ng, chu kỳ
sinh lý th nh tho ng cũng r t r i lo n, m i l n ng i taxi là ki u gì
cũng b say xe. Bình th ng không chú ý m t chút là b c m cúm,
b ng d cũng r t d x y ra v n đ , đã khó ng thì ch , l i còn r t d
gi t mình th c gi c, m i khi đ n mùa ph n hoa m t mũi v a s ng
v a đ , khăn gi y không r i tay. M c dù b t tài, nh ng s ng trên đ i
31 năm nay, tr c gi tôi v n ch a ph i n m vi n l n nào, dù là đi
h c hay đi làm, tôi cũng ch ph i xin ngh đúng ba ngày vì c m cúm.
Ngoài ra, lúc nào tôi cũng đi h c đi làm đ u đ n và đ y đ . Đây
không đ c tính là kh e m nh thì là gì? Th nh ng, mùi n c hoa
t a ra t ng i c a cô gái tr ăn di n h p th i đ ng phía sau, cùng
v i mùi t i ph ra t gã nhân viên công s bên c nh, n ng n c t i
m c khi n cho axit trong d dày tôi liên t c trào lên. Tôi b m môi c
nén c m giác l m gi ng, v i lôi chi c kh u trang chuyên d ng đeo
ngay lên m t.
Gi ng nh th ng l , khi l t đ c đ n công ty tôi nh ch t n a
ph n h n. Nghĩ đ n vi c hôm nay ph i h p v i ba đ i tác, b t giác
tôi h i lo l ng. V a m cánh c a văn phòng, m t n th c t p viên
đã thông báo: “Ch Tajima, v a nãy t tr ng g i đ n xin ngh n a
ngày. Nghe nói con trai ch y b c m, nh ng ch y v n s tham gia
cu c h p lúc chi u t i nh k ho ch, ch y b o em nh n v i ch
nh th .”
L i ngh phép? Nghĩ v y, nh ng tôi v n kh g t đ u. S p n tr c
ti p c a tôi có m t đ a con kho ng hai tu i. Tôi luôn thông c m cho
hoàn c nh c a ch y, nh ng l n nào cũng lôi con cái ra làm cái c
đ xin ngh , khi n tôi c m th y không đ c tho i mái.
Nhìn chung, doanh thu hi n nay c a các công ty đ u r t m đ m,
nh ng vi c làm ăn c a công ty đ t hàng qua m ng h ng trung mà
tôi đang làm v n duy trì đ c v i t c đ tăng tr ng khá n. Đãi
ng c a công ty c nhiên không t i, nh ng do nhân viên ít, nên tôi
c ngày b n luôn chân luôn tay. Tôi ph trách phòng k ho ch s n
ph m, đã h p tác nhi u năm v i doanh nghi p th nh t, nên tâm
tr ng khi h p cũng t ng đ i nh nhõm.
“Ch Tajima, ch b b nh d ng ph n hoa ph i không?”
Đ i tác đang ng i ch trong phòng khách v a nhìn th y tôi bèn
c t l i h i. M t và mũi anh ta cũng đang s ng đ , d ng nh chúng
tôi cùng chung c nh ng .
M t tôi hôm nay đau đ n m c không tài nào đeo kính áp tròng
đ c, đành ph i đeo kính có g ng và mang m t chi c kh u trang to
oành đ ngăn ng a ph n hoa. V i b d ng nh th thì ch ng c n
ph i trang đi m, nên hôm nay tôi cũng không bu n đánh má tô môi
gì c . Bu i sáng ng d y mu n, tóc tai cũng bu c đ i sau đ u, đây
chính là k t qu c a vi c quá coi tr ng công vi c mà quên đi m t v
d u dàng, g n gàng c n ph i có m t ng i ph n .
“Đúng r i, sáng nay tôi đã u ng thu c, nên cũng đ đ c m t
chút.”
“Tôi thì u ng thu c b c, nh ng ch ng th y hi u qu gì. Nghe nói
có th ph u thu t đ đ t màng nh y trong mũi đ y.”
“Ôi, nghe thôi đã th t đáng s !”
Chúng tôi tán chuy n m t h i v đ tài ph n hoa r i m i đi vào
ch đ chính là “khuyên tai”. Công ty chúng tôi chuyên bán nh ng
lo i khuyên tai gi ng nh đ ch i, nh ng v n hy v ng đ i tác có th
cung c p nh ng lo i khuyên tai v i giá r mà nh ng ng id ng
kim lo i cũng đeo đ c. Đi m đ c s c c a công ty tôi khi bán hàng
qua m ng là luôn áp d ng chính sách thu phí r nh t đ thúc đ y
tiêu th .
Lúc ngh tr a, tôi g m vài chi c bánh quy r i n m bò ra bàn, đám
đ ng nghi p v a t căng-tin l c t c quay tr v văn phòng nhìn th y
v y li n h i:
“C u không ăn tr a à? Đang gi m béo sao?”
“Không, áp l c nhi u quá, ăn không n i.”
“C u đang nói gì th ? Ki u ng i có gì cũng nói th ng nh c u
sao l i có áp l c đ c ch ? N u không ph i vì v n đ tâm lý, thì
h n là có liên quan đ n ph n hoa r i.”
Công ty c a chúng tôi tr c kia chuyên bán n i y, đ ng nhiên
nhi u nhân viên n h n. Đi u đó cũng có nghĩa là s không có
chuy n b n đ c u ái ch vì b n là ph n . Tôi có dáng ng i h i
m p, bình th ng luôn c t ra d d n, nên hoàn toàn không nh n
đ c s c m thông c a ng i khác. Tính cách lì l m, b o th c a
tôi cũng b t ngu n t chính lý do tôi bi t b n thân mình th c ra r t
y u đu i. Chi u nay tôi ph i g p m t lão già tính cách kỳ d , thích
đ ng tay s chân, n i căng th ng và áp l c y khi n tôi ch ng th
nu t n i b a tr a, nh ng v n ph i u ng thu c tiêu ch y và thu c
đau đ u, nên đành g m vài chi c bánh quy lót d .
H t gi ngh tr a, tôi r i công ty đi g p đ i tác đã làm ăn lâu
năm. Khi tôi b căng th ng c c đ , n u không đau n a đ u, thì s
đau b ng. Đêm qua, dù đã u ng melatonin, tôi cũng v n tr n tr c
khó ng , k t qu khi ng i tàu đi n ng m m t mày li n xây x m. Các
lo i thu c tôi u ng đ u là thu c đ c phép mua không c n kê đ n,
nh ng li u có ph i do u ng quá nhi u lo i cùng m t lúc? Hay b i
ng không đ gi c l i c ng v i cái b ng tr ng r ng, hay do cu c h p
s p b t đ u khi n tôi phi n mu n?... Có quá nhi u nguyên nhân
khi n cho tôi thêm s hãi.
“Cô... làm gì th , t i sao hôm nay ch có m t mình cô đ n?”
Lão dê già không h che gi u b n ch t đê ti n c a mình hi n rõ
trên nét m t. So v i m t k đã đ c thân l i còn v a x u v a béo
nh tôi, rõ ràng lão ta h ng thú v i ch t tr ng dù đã có ch ng
nh ng v n xinh đ p, quy n rũ h n.
Đ gia d ng c a th ng hi u trang s c l n này là s n ph m ch
l c trên t p chí mua s m qua m ng c a chúng tôi, c hai công ty đã
ký h p đ ng tiêu th đ c quy n, tuy t đ i không đ c xôi h ng
b ng không. Lão ta không ng ng oán trách nh ng b c hình do t p
chí ch p có v n đ , d n đ n vi c s l ng đ n hàng các s n ph m
mùa đông c a b n h b s t gi m. Nói m t thôi m t h i, d n d n lão
ta l i chĩa mũi dùi v phía tôi, nói r ng ít ra tôi cũng nên trang đi m
m t chút, b n thân là ng i ph trách các s n ph m trang s c, mà
cách ăn m c trang đi m l i ch ng đ ng c p t o nào, c nh v y thì
ch ng bao gi ki m đ c b n trai. Lão ta châm đi u thu c, r i
ch ng bu n kiêng n , dùng đ lo i ngôn t đ qu y r i tình d c tôi.
Nh ng dù b cái lão già đ u toàn v y gàu, lôi thôi b n th u này nói
nh v y, tôi cũng ch có th cúi đ u nh n t i, đúng là quá vô tích s .
Khó khăn l m m i có th khi n lão đ ng ý c m các s n ph m
m u c a mùa hè. Khi cu c th o lu n s p k t thúc, rõ ràng là tôi đã
u ng thu c, nh ng b ng d i b ng nhiên đau âm . Tôi ch y nh
bay kh i cái công ty đó, th y m t ti m ăn nhanh bên c nh, bèn xông
th ng vào, không thèm g i món mà ch y th ng v phía phòng v
sinh, trút h t cái đ ng nguyên nhân gây ra đau b ng. Tôi ng c lên
tr n nhà phòng v sinh th dài m t ti ng, dù có gò ép nh th nào
thì c th cũng không bao gi bi t nói d i.
V n còn m t chút th i gian tr c bu i h p lúc s m t i, tôi đ n
ti m thu c mua thêm m t ít thu c. Vì ngày nào cũng ph i u ng, th
nên v i tôi ti n thu c cũng là m t kho n chi không nh . Ngày tr c
t tr ng th y tôi u ng vitamin, thu c gi m đau và thu c say xe li n
m t lúc sau b a ăn, không kìm đ c nhăn mày nhăn m t nói: “Chí ít
cô cũng nên đ n b nh vi n nh bác sĩ kê đ n thu c ch !” Nh ng c
th tôi ch h i suy nh c m t chút ch cũng ch ng có b nh gì n ng
l m, vì v y ngày ngh cũng l i đi b nh vi n ch đ ng nói đ n ngày
đi làm. Th t ra, c ngày tôi luôn ph i vùi đ u vào công vi c, cũng
ch ng có th i gian đ n g p bác sĩ.
Khi đ n c a hàng cà phê nh đã h n, tôi th y t tr ng đã ng i
đó, trên m t cũng đeo m t chi c kh u trang to đùng.
“Hôm nay th c s r t xin l i.”
“Không, không sao c . T tr ng, ch cũng b b nh d ng ph n
hoa à?”
“Không ph i, tôi b c m.”
Ch y c i chi c kh u trang, hai má đ au, rõ ràng là đang b s t,
nh ng v n c đ n đây tham gia bu i h p.
“Ch v n n ch ? Tôi có thu c c m cúm và Bách Phú Ninh[14],
ch có mu n u ng không?”
“C m n, bây gi tôi không đ c u ng thu c.”
Ch y v a nói v a s lên b ng. Tôi l ng ng i đi m t lúc không
hi u ý ch y nói, khi th y ch y g i m t c c s a ch không ph i cà
phê, tôi m i ch t t nh ng .
“Không ph i ch đang mang thai bé th hai đ y ch ?”
“Đúng r i. Nh ng tôi đ nh làm vi c đ n t n lúc đ , sau khi đ
xong cũng s l p t c tr l i làm vi c.”
B c m cúm l i c ng thêm v i vi c đang mang b u, h n là ch y
đang c m th y r t không tho i mái. Tôi năm l n b y l t khuyên ch
y v nhà, nh ng ch y l i m t m c nói r ng: “Khó khăn l m khách
hàng m i có th i gian.” và khéo léo t ch i ý t t c a tôi. Cu c h p
v a k t thúc, ch y li n u o i, xiêu v o nh xác không h n tr v
nhà.
Dõi theo bóng dáng c a ch y, b t giác tôi nghĩ, n u mang thai
thì tôi s không đ c u ng đ ng thu c này n a. Trên chuy n tàu
đi n v nhà, tôi ch t nh ra tháng này v n ch a th y tháng, bèn v i
vã l y s ghi chép ra xem. Đã g n ba tháng nay không có r i, v y
mà tôi l i quên s ch! L n đ u tiên tôi đ c n m tr i c m giác xây
x m, tr c m t t i s m, đ u óc choáng váng, và ngã khu u xu ng
sàn xe. Có cô bé h c sinh đang ng i phía tr c hoang mang đ ng
d y nh ng ch , nh ng ngay đ n m t câu c m n tôi cũng không
th t ra đ c.
Tôi mua que th thai trong m t ti m thu c ngay phía tr c ga
tàu. Đã đ n đ tu i này r i, theo lý mà nói thì ch ng có gì đáng ph i
x u h c , th mà tôi v n c mua luôn c s a t m và l x t d ng
tóc trong khi b n thân ch ng bao gi dùng đ n.
Tôi và b n trai yêu nhau t th i h c sinh, đ n nay đã đ c 10
năm, th c ra cũng không ph i chúng tôi mu n bên nhau tr n đ i, mà
ch không tìm th y lý do đ chia tay mà thôi. N u ch ng may tôi có
b u, thì b t bu c s ph i k t hôn cùng anh y, và sinh đ a bé này ra
sao? Chi c que th thai đang n m ch t trong tay thúc bách tôi đ i
m t v i hi n th c.
N u th c s có thai thì làm sao đây? Anh y th ng xuyên nói
r ng: “Anh s không k t hôn v i em đâu.” Và tôi cũng không mu n
k t hôn cùng m t ng i đàn ông lúc nào cũng cho mình là nh t, ích
k , th n kinh, ch ng khác gì m t phiên b n c a tôi. V y tôi s ph i
m t mình sinh con, r i ti p t c làm vi c sao? Ch có m t mình tôi -
ng i ph i s ng nh vào đ ng thu c y sao? Li u tôi có làm đ c
không? Tôi cũng không còn tr n a, n u bây gi phá thai, li u sau
này s không ph i h i h n ch ?
Sau m t h i phi n não, tôi m i ôm quy t tâm đi vào toilet. Trong
năm phút ch đ i k t qu y tôi n m ch t tay đ ng trên ban công,
l m r m c u nguy n.
H t năm phút, tôi b n ch n đ y cánh c a toilet. Chi c que th
thai không h thay đ i màu s c.
Toàn thân tôi phút ch c m m nhũn, b i ho i. Tôi quy t đ nh ngay
ngày mai s xin ngh phép đ đ n b nh vi n m t chuy n.
M i d p cu i tu n, tôi đ u ra ngoài du l ch.
Còn trong tu n, c sáu gi sáng là tôi t nh d y, cho con mèo già
ăn, n u c m ăn cùng món đ u Natto, sau đó chu n b c m h p
mang đi làm. Tôi làm vi c trong hi p h i công viên d is qu n lý
c a chính quy n thành ph . Công vi c r t nh nhàng, ngày ngh có
th tho i mái ngh ng i, h ng ngày ch vi c đi làm và tan ca đúng
gi , vì v y tôi d dàng gi i quy t h t vi c nhà. Trong văn phòng ch
có tôi còn tr ( kỳ th c tôi cũng đã 31 tu i r i) , gi ngh tr a ch c n
năm phút là tôi đã ăn xong c m, r i tung tăng d o ph v i b đ ng
ph c và đôi dép xăng đan. K t gi phút đó, tôi b t đ u th c hi n
chuy n du l ch c a mình. Cách văn phòng không xa có hai c a hàng
phi u quà t ng[15], ngày nào tôi cũng đ n đó đi m danh, tìm ki m vé
tàu Shinkansen ho c vé máy bay cho ngày cu i tu n. N u đ t vé
máy bay tr c m y tháng, giá c đ ng nhiên s r h n so v i c a
hàng phi u quà t ng r t nhi u, nh ng ch nh ng ng i có m c đích
rõ ràng m i làm v y. Còn tôi, tu n nào cũng đi du l ch, và ngh l i
m t đêm, nh ng t tr c đ n nay ch a bao gi có m c tiêu c th ,
mà ch thu n túy mu n đi loanh quanh đâu đó.
Thói quen này b t đ u t khi tôi xem m t ch ng trình vô v trên
tivi. Trong ch ng trình đó, ng i ta ném phi tiêu vào t m b n đ
Nh t B n đ c treo trên t ng, ném trúng ch nào thì s đi đ n ch
đó. Tôi c m th y r t thú v , nên cũng b t ch c. Ai ng , th m y l n
cũng đ u ném vào nh ng n i kh ho cò gáy, đ đi đ c đ n đó s
ph i m t không ít th i gian, riêng kho n tìm ch thôi cũng đã r t
c c kh , khi n tôi đành ph i t b . Tôi nghĩ, đã v y thì thà đ n c a
hàng phi u quà t ng mua nh ng t m phi u đã đ nh s n đ a đi m,
th i gian xu t phát và ch ng i đ quy t đ nh đi m đ n còn nh
nhàng h n. Th là, phi tiêu du l ch bi n thành phi u quà t ng du l ch,
ngo i tr kỳ ngh ti t Trung Nguyên[16 ] và năm m i ra, hai năm nay,
cu i tu n nào tôi cũng đi ch i hai ngày m t đêm.
Hôm nay nhìn th y phi u giá r đi đ n Kagoshima, tôi li n mua
luôn. Bu i t i tr v chung c , tôi m cu n t p chí D anh sách nhà
tr có su i n c nóng mà p h n đ c thân c ng có th yên tâm thuê
tr , tìm th y m t căn nhà tr n m ngay sát b bi n, m c dù h i xa
sân bay, nh ng tôi v n quy t đ nh đ t ch , ch c n b t taxi đi là
đ c. Th c ra, tôi cũng có m t kho n kha khá ti n ti t ki m, theo lý
mà nói, tôi hoàn toàn có th mua vé m y bay giá g c, b a tr a cũng
không c n ph i mang c m h p, l i càng không b t bu c ph i
trong căn chung c cũ nát t h i 18 tu i cho đ n gi , mà có th d n
đ n nh ng căn h xinh x n, ti n nghi h n g p b i. Th nh ng, tôi
không bi t ph i đi du l ch đâu, nên m i đ n c a hàng phi u quà
t ng mua vé; tôi không thích căng tin dành cho nhân viên c a chính
quy n thành ph , cũng không mu n ăn c m nhà hàng g n đó, vì
v y m i s m đ u làm c m h p mang đi; còn chuy n chuy n nhà thì
quá phi n ph c, tôi cũng không tìm thay lý do gì h p lý đ bu c ph i
chuy n đi, nên c mãi trong căn h hai phòng đã r t cũ nát.
Cu i tu n, tôi đ đ y th c ăn cho mèo vào bát, r i ra kh i c a t
s m, hành lý duy nh t là chi c ba lô th ng ngày v n đeo đi làm.
Tôi ng i tàu đi n đ n sân bay Haneda, hòa vào dòng ng i không
bi t đang quay tr v hay đang đi du l ch, c làm ra v ung dung
b c lên máy bay, ng m nhìn Tokyo đang d n nh l i p hía d i. T ôi
thích c c cà phê gi y mà n ti p viên đ a qua, còn lôi c bánh bao
Đan M ch mua sân bay ra ăn. C u bé hàng gh tr c đ ng t a
trên l ng gh chu m nhìn tôi, nh ng tôi v nh không nhìn th y, l t
cu n s tay du l ch m n t th vi n. Tôi không mua sách b i
không mu n khi n cho căn phòng v n đã nh c a mình thêm ch t
ch i. Vì v y, dù không c ý ti t ki m, ti n g i c a tôi cũng ngày càng
nhi u thêm.
Ra kh i sân bay, phát hi n ra Kagoshima qu nhiên nóng h n
Tokyo. Tôi g i xe taxi, b o tài x đ a đ n trung tâm thành ph . Tài
x h i tôi: “Cô đ n đây tham quan ph i không?”
“Đúng v y. Tôi đi công tác, nhân ti n thăm thú m t vòng.”
Khi đi du l ch mà b ng i khác h i câu t ng t , bao gi tôi
cũng tr l i nh v y. L n đ u tiên, tôi th t thà nói mình là khách du
l ch, k t qu là b trêu: “Cô th t tình ph i không?” khi n tôi c m th y
r t không tho i mái. Dù bi t không ph i tài x nào cũng v y, nh ng
đ tránh g p r c r i, tôi quy t đ nh nói d i.
Bác tài x xem ra cũng đã l n tu i g i ý: “Cô có mu n tôi đ a đi
thăm các danh th ng n i đây không?” C m giác đó là m t tài x t t,
tôi li n nh bác y ch đ n vài n i nhìn ng m m t chút r i m i v
khách s n.
Tham quan t ng Saigo Takamori[17 ], đ n ch b bi n có th
nhìn rõ Sakurajima[18], sau đó bác tài đ a tôi đ n quán mì mà bác
y gi i thi u. Tôi m i bác ăn cùng, bác có v ng i ngùng và nói r ng
m t ti ng n a s đ n đón tôi, r i không bi t đi đâu m t. S i mì r t
ngon.
Nh ng ng i trong quán h i chuy n, tôi tr l i mình đ n t
Tokyo, không hi u vì sao b n h l i t ng cho tôi khoai lang n ng,
khi n tôi v a b t ng v a bu n c i. M i l n đi du l ch, tôi có thói
quen mua b u thi p sân bay, vì th tôi đã ghi chép l i chuy n này,
sau đó h i ng i ph n trung niên trong quán ch b th và g i đi.
Sau hai ti ng đ ng h ng i taxi, tôi m i đ n đ c nhà tr , su t
d c đ ng tôi không ng m c nh mà ng m t gi c r t sâu. Khi bác
tài x g i d y, tôi m t nh m m t m nhìn ch ch nhà đang ra chào.
Khu nhà tr t a l c trên m t ng n đ i thanh bình, trông cao c p h n
tôi t ng t ng. Ch ch nói có nhà ăn, tôi h i có th ăn trong phòng
hay không, ch yc i nói: “Đ ng nhiên là không v n đ .”
Còn m t ti ng n a m i đ n b a t i, trong nhà tr ch có hai khu
su i n c nóng l thiên, tôi ch n m t n i đó. M t tr i v n ch a
xu ng núi mà l i m t mình không m nh v i che thân bên ngoài,
khi n tôi v a th y b t an v a s ng khoái.
Khi ngâm mình trong su i n c nóng, ng c đ u nhìn lên th y
m t chú chim h th c đang đ u trên cành tùng kêu lên vài ti ng
ng n ng i, tôi kh ngân khúc hát quen thu c:
A ... m t n i nào đó, có ng i đang đ i tôi...
Nh ng chuy n du l ch vào d p cu i tu n c a tôi không nh m m c
đích tìm ki m tình nhân, nh ng không hi u sao trong đ u tôi v n
ch t nh đ n ca khúc y.
T m xong, tôi trong phòng dùng b a t i, xem tivi. Tôi không
u ng bia, ch m t loáng đã ăn xong. Sau đó không có vi c gì làm,
bèn đi đ n nhà t m l n. Có l nh ng khách tr khác v n đang ăn,
nên trong nhà t m không m t bóng ng i, tôi ngâm mình trong b n
t m g thông, th l ng c th . Ch ng bao lâu sau, có ba ng i ph
n trung niên v a rì r m trò chuy n v a b c vào. Tôi g t đ u chào
h , m t cô thân thi n h i tôi: “Cháu t đâu t i v y?”
“Tokyo .”
“Ôi, xa v y kia à? B n cô đ n t Miyaz aki. đây chi phí r ,
nh ng c m giác cũng không t i ph i không. B n cô đã t i đây ba
l n, n i này đ p nh t vào mùa hoa anh đào, khi đ c ngâm mình
trong su i n c nóng l thiên và ng m nh ng cánh hoa l t ph t r i.”
“V y ?” Tôi m m c i h ng ng. M y cô y ti p t c trò
chuy n, còn tôi lúc thì m m c i, lúc thì thán ph c. M t mình đi t m
su i n c nóng s th ng xuyên g p ph i tình hu ng này, nh ng
tôi l i c m th y không h phi n ph c. Khi cùng ng i l trong m t
kho ng th i gian ng n, tôi s tr nên c i m , thân thi n. Và tôi r t
vui khi nhìn th y s thay đ i này mình.
Sau khi trò chuy n m t h i v i h , và ngâm n c đ n m c hai
má ng đ , tôi tr v phòng, th ng i xu ng t m n m s ch s đã
đ c tr i s n, vùi đ u vào trong chi c g i tr ng tinh th m mùi d u
x , ng m t m ch đ n t n sáng.
S m hôm sau, tôi d y s m h n bình th ng, đi t m khu su i
n c nóng khác. Tôi x đôi dép lê c a nhà tr , b c d i nh ng
tán cây đang nh nh ng gi t s ng mai. Khu t m l thiên n m
l ng ch ng núi cao khi n tôi m t th không ra h i.
Phòng thay đ đ c quây l i b ng nh ng t m phên, tôi không
chút do d tu t b đ t m r i ngâm mình trong b . Nh ng vòm lá
xanh che khu t phía trên đ nh đ u. Đó h n là cây hoa anh đào nh ,
vào mùa hoa n ch c ch n s đ p l m.
Ăn xong b a sáng tôi s ph i ra sân bay. Th c ra, tôi có th xin
ngh phép năm đ t n h ng m t kỳ ngh dài ngày, nh ng do đang
nuôi mèo, nên m i l n đi đâu ch có th l i m t đêm. Đây cũng
chính là cái c đ tôi t thuy t ph c b n thân. Tôi không thích s
b t ng , mà thích có m t cu c s ng quy c , n n n p, đi v đúng gi
gi c.
N i tôi làm vi c tr c đây t ng có ng i b o tôi “quá khép kín”.
Vài năm tr c, sau khi chia tay v i ng i b n trai v n đ nh ti n t i
hôn nhân, m t góc nào đó trong trái tim tôi đã đóng ch t c a.
B m tôi m m t ti m gi t là quê, n u h x y ra chuy n, tôi s
v k th a cái ti m đó, còn không thì c rong ch i tháng ngày nh
th này cho t i lúc ngh h u. Cái c m giác trái tim đã ngu i l nh và
b t l c này đ y tôi tách xa t t th y nh ng câu chuy n tình ái cùng
v i nh ng m i quan h xã giao không th li u tr c đ c hàng
ngàn d m.
Khi tôi đang mê m i v i m suy nghĩ v n nh t y, cánh c a g
phía sau ch t m . M t ng i ph n đang qu n khăn bông b c
vào, cô y đ p đ n m c khi n tôi không kìm đ c, c chăm chăm
nhìn mãi.
“Chào bu i sáng, cô Nagura.”
Tôi nhìn ch m ch m cô gái kh a thân v a g i đúng tên c a
mình. Cô y không h t ra ng i ngùng, ch m ch m b c xu ng h
n c, lúc này, tôi m i nh n ra cô y chính là ch nhà tr . “T i qua
cô ng có ngon không?” Cô y thong th c t l i h i.
“R t ngon.” Tôi b i r i tr l i.
“Tôi thích đ n đây ngâm mình m t lúc tr c khi vào làm vi c,
nh ng thi tho ng g p khách tr nh th này, c m th y r t ng i.”
Nói xong, cô y b t c i, nét m t v n tr trung nh thi u n .
Hôm qua cô y m c Kimono, tôi còn t ng cô y l n tu i h n mình.
“Xin l i, có th h i cô m t vi c t nh đ c không?”
“Đ c ch , ch c h i.”
“Xin h i năm nay cô bao nhiêu tu i?”
“Tháng tr c v a tròn 31 tu i. Xét theo quan ni m thông th ng
thì tôi không còn tr , nh ng trong ngành kinh doanh nhà ngh tôi m i
ch đ c tính là đang h c ngh thôi.” Cô y nhún đôi vai tr n và nói.
Tôi không bi t ph i tr l i ra sao, ch nói: “Tôi đi tr c đây” r i r i
kh i h t m nh đang tr n ch y.
Đ u óc tôi tr ng r ng, tr v phòng thay qu n áo, ăn sáng r i r i
kh i nhà tr . Tôi b t m t chi c taxi, đ n sân bay ng i ch chuy n
bay đã đ t tr c.
Hôm sau là th hai, tôi d y s m nh th ng l đ đi làm. Khi v
đ n nhà, tôi phát hi n ra t m b u thi p mà mình g i khi đi du l ch
đang n m d i đáy hòm th hoen g . Tôi c m nó lên, đ ng b n th n
m t h i lâu, r t lâu.
D ù đã tr i qua bao nhiêu năm, tôi v n không h thích ng n i
v i ánh đèn tr ng quay c a đài truy n hình, c m giác nh đang
ph i mình t m n ng l i ánh m t tr i chói chang v y. Da d tr nên
r t khô ráp, nh ng lòng bàn tay l i sũng m hôi, tôi buông cánh tay
trái đang n m l y c cây đàn ghita, qu t lên mông qu n bò.
Ca sĩ chính ăn v n nh m t thi u n trong truy n manga, không
h đ ý đ n v th c a các hành viên khác, m t mình đ ng tr c
micro phát ra nh ng thanh âm không gi ng đang hát, l i càng không
gi ng luy n thanh. Gi ng cô y ng t ngào và cao vút, có v ma m
nh b l c đi u, nh ng th c ra không h n là l c đi u.
“Làm phi n m i ng i r i.”
Đ o di n gi tay đ m ng c. Tay tr ng gõ ba nh p vào thành
tr ng, khi ti ng tr ng nh vang lên ti ng đ u tiên, tôi b t đ u ch i
nh c.
Đây là bu i luy n t p cho ti t m c âm nh c s đ c tr c ti p m t
ti ng đ ng h . Bu i luy n t p duy nh t k t thúc v i hi u qu r t t t.
Nh ng giai đi u say mê đ c vi t b i m t nhà s n xu t âm nh c vô
cùng n i ti ng, c ng v i ca sĩ chính đ c tuy n ch n t hàng ch c
ngàn ng i tham gia thi tuy n tr c ng kính, nh ng ngh sĩ v i k
năng bi u di n đã đ t đ n trình đ chuyên nghi p, và v i s v n cho
đ n nay đã đ t đ n con s h n 100 tri u yên, hi u qu nh v y là
đ ng nhiên. Khi bi u di n tr c ti p không b t bu c ph i tái hi n l i
c m xúc gi ng nh khi đang thu âm, tôi có th t do thay đ i rif f [19]
theo ý mình, nh ng tay ch i nh c c khác và ca sĩ m i cũng có th
ph i h p v i tôi đ sáng t o ra th âm nh c giàu tính ng u h ng -
ngay c đi u này cũng do nhà s n xu t b công s c thi t k ra. Khi
bi u di n, nh p th c a ban nh c chúng tôi cũng có nh ng th i kh c
hoàn toàn đ ng đi u. Lúc này, m i ng i s quên đi t t c nh ng
chuy n khác, ch chìm đ m trong âm nh c đ c m nh n ni m h nh
phúc. Th nh ng, trong kho nh kh c k t thúc, tôi c m th y m t s
m c c m b ng bùng cháy d d i. Chúng tôi rõ ràng không đ c coi
là m t ban nh c.
“Hanamaru, sao trông ch tiu ngh u v y?” V a tr v phòng ngh ,
ca sĩ chính Mikuri đã h i tôi. C ban nh c ch có tôi và cô y là con
gái, chúng tôi dùng chung phòng ngh phía sau sân kh u. Tôi ch là
ngh s đ m đàn, t ng nói v i ng i qu n lý r ng: “Mong đ c bi u
di n cùng các thành viên nam”, nh ng k t qu ng c l i, anh ta ra
l nh cho tôi “không đ c né tránh Mikuri”. Trong giây phút này, cô
gái kém ng i ph n 31 tu i là tôi đúng m t giáp đang đ l khe
ng c sâu hun hút đ ng ngay tr c m t, ng ng đ u nhìn tôi không
ch p m t.
“Có bánh ng t đ y.”
“Không, đ ng t... tôi...”
“Có c n em đi mua bánh mì cho ch không?”
Cô là ng i h u c a tôi sao? Ch ng ph i cô là gi ng hát đang
đ c yêu thích, su t ngày g p g ti c tùng cùng s p c a các công
ty thu âm sao?
“Không c n đâu, tôi ra căng tin ăn mì.”
“V y em đi cùng ch .”
Đúng lúc này, ng i qu n lý gõ vài cái lên c a r i b c vào, nói
v i gi ng đi u v a nh nhàng v a r t kiên quy t: “Mikuri, t p chí
đ n ph ng v n r i.” Ngày nào cô y cũng ph i tr l i ph ng v n,
m c dù đáng th ng nh ng đó cũng là m t ph n công vi c.
Sau khi cô y khó ch u r i đi, tôi cũng ra kh i phòng ngh , đ nh đi
ăn gì đó. B ng nhiên, nh ng thành viên khác cũng l c t c b c ra
t phòng ngh bên c nh.
“Ái chà, Hanamaru, c m giác khi đ c b o v công chúa th
nào?” Tay bass l n tu i nh t c t gi ng ch gi u.
Tôi tr l i cô y đi tr l i ph ng v n r i, sau đó cùng m i ng i đi
ăn. Tuy ch là m t ban nh c t m b , nh ng quan h gi a các thành
viên không t chút nào. Chúng tôi không có mâu thu n trong quan
ni m v âm nh c, mà đ u là nh ng ngh sĩ chuyên nghi p có chung
m t l i ích.
Chúng tôi ng i t l i m t góc trong quán cà phê c a đài truy n
hình, l n l t g i mì Soba, mì Ý , c m s n rán... và c tìm ra
chuy n đ nói.
“Ch Hana, n a đo n sau ch ch i nhanh quá, Mikuri s không
theo k p ti t t u.”
Tay keyboard tuy tr nh ng t ng đ i b o th ăn xong su t c m
s n rán, đ t đũa xu ng nói. Anh chàng này thích theo đúng ti t
t u, ngoài đ i cũng là m t f an c a Mikuri, nên tôi có th hi u tâm
tr ng c a c u ta.
“Cô y theo đ c ch . Trông cô y kh kh nh v y, ch th c
ra cũng có th c l c l m đ y.”
“Đúng v y, kh năng c m th c a cô y r t nh y bén.” Tay tr ng
và tay bass d ng d ng nói.
Tay piano không ph n bác, câu chuy n b t đ u gián đo n. Single
đ u tay c a chúng tôi đã l t vào top 5 trong b ng x p h ng ch ng
trình ca nh c có l ng ng i xem cao nh t này, hôm nay là bu i
bi u di n đ u tiên, nh ng ch ng ai c m th y căng th ng chút nào
c . Đi n tho i c a tay tr ng vang lên, anh ta đ ng d y đi nghe đi n
tho i, còn tay piano nói mu n đi mua bao thu c, r i cũng ch y bi n
đi đâu m t. Khi ch còn l i m t mình v i tay bass đã quen bi t t lâu,
tâm tr ng tôi m i nh nhõm h n.
“Không ng cô có th kiên trì đ n t n bây gi .”
Nghe có v nh m a mai, nh ng đôi m t d i mái tóc dài màu
nâu đ l i r t m áp.
“L n đ u tiên g p em, anh đã nói m i ng i s r t khó ch p
nh n m t tay ch i ghita n . y v y mà cũng ph i đ n m i năm r i
đ y nh ?”
“Cô th t có ngh l c.”
Ph n ch i ghita qu th c r t thi t thòi, nh ng ch c n luy n k
thu t th t t t thì v n có kh năng thành công. Có đi u, xét v m t th
giác, ghita nam trông v n có v thu hút h n. Trong lĩnh v c âm
nh c, v n đ ngo i hình r t quan tr ng. Ban nh c chuyên nghi p
đ u tiên mà tôi tham gia toàn là n gi i. Đ n khi phát hành bài hát
th ba v n bán r t ch y, nh ng sau đó thì t t l m. Ba năm sau, công
ty thu âm không ký ti p h p đ ng v i chúng tôi n a. N u nói không
bu n thì không đúng, nh ng ban nh c n đó ban đ u do m t tay
công ty qu n lý l p ra, nên chúng tôi cũng ch có th ch p nh n.
Đi u làm tôi bu n h n là chuy n x y ra tr c đó. Khi lên c p ba,
tôi cùng m y anh b n ngoài tr ng l n tu i h n mình thành l p ban
nh c, n l c v i m c tiêu tr thành m t ban nh c chuyên nghi p. T
lúc t t nghi p c p hai, tôi đã cao lm7 5, c ng v i s i vai r ng, ng c
ph ng lì và c p mông nh , tôi bi t mình thích h p đ ng trên sân
kh u ch i ghita. Khi ca sĩ chính nói mình “ph i s ng nh ng ngày
tháng quy c ” và r i kh i ban nh c, m i ng i đ i cho tôi lên đ ng
hàng tr c, không ng l i thu hút đ c r t nhi u cô gái tr . “Ngo i
hình trung tính” tr thành vũ khí c a tôi, công ty thu âm cũng t
nhiên tìm đ n.
Đ c bi t giám đ c âm nh c ch mu n đ a m t mình tôi vào m t
ban nh c chuyên nghi p, nh ng thành viên t ng th th t s cùng
nhau ch i nh c bên nhau l p t c tr m t, ch i tôi nh tát n c vào
m t r i b đi c . Và th là, ban nh c c a chúng tôi gi i th . Sau này
nghĩ l i, ngoài lý do ch có m t mình tôi đ c ch n ra, tôi c m th y
vi c m t “tay ghita n thu hút đ c nhi u f an n ” cũng đã làm t n
th ng lòng t tr ng c a các thành viên khác trong ban nh c. Tôi
còn nh có l n tr ng nhóm nhìn th y c nh các f an n điên cu ng
hò hét v phía tôi, anh ta đã l m r m: “Chúng tôi đ u ph i ng i
th a.”
Dù v y, à không, chính vì nh vây, tôi l i càng không đ ct b
âm nh c. Tuy hi n gi ngành âm nh c luôn đ t y u t th ng m i
lên hàng đ u, cũng không có gì tuy t v i b ng vi c đ c ch i ghita.
Th t lòng mà nói, đã h n 30 tu i, tôi cũng th m c m th y t ng
lai mình m m t. Sau khi ban nh c n gi i th , tôi c duy trì k sinh
nhai b ng cách đ m nh c cho ng i khác ho c bi u di n trong quán
bar, nh ng m t ng i ph n đã 30 tu i không th c ti p t c coi
vi c mình “nhìn có v gi ng con trai” làm u đi m thu hút mãi đ c.
May là tôi yêu thích ghita t i m c cu ng d i, g n nh lúc nào cũng
luy n t p, vì v y k thu t không t i, lòng t tr ng ( đã bu c ph i t b
ngay t ngày b c chân vào ngành âm nh c) cũng không quá cao,
có th ch i theo m i yêu c u c a nhà s n xu t. Ti p đó, ch c n
tránh vi c thích th hi n hay quá nh y c m, ng i ta s không phê
bình “đúng là đàn bà”, mà cũng s th a nh n tôi có th ph i h p r t
t t. Cách ch i ghita c a tôi t ng b nh n xét là “tùy ti n”, r i t lúc
nào nh ng l i đánh giá l i bi n thành “r t thông minh”. Th nh ng,
tôi v n th ng c m th y b t an, lo l ng r ng không bi t có th ti p
t c đ ng trên sân kh u ch i đàn thêm năm năm, m i năm n a hay
không. Ch t gi ng c a tôi không có gì n i b t, không ch ngày càng
khô c ng, mà nh ng ca khúc t sáng tác cũng không có duyên
đ c thu âm, ch s nh v y s r t khó chuy n ngh làm nhà s n
xu t, mà c mãi chui vào quán bar bi u di n v y thôi. Chính lúc tôi
đang c m th y m m t, b ng có ng i t i m i tôi gia nh p ban nh c
đ m c a Mikuri. Ch c n đ c ch i ghita, tôi s n sàng lao vào d u
sôi l a b ng.
“Mikuri th c s là... ng i đó sao?” Tay bass khéo léo dò h i tôi.
M c dù không nên c i, nh ng tôi v n nho n mi ng c i: “E m
nghĩ có l cô y là dân l ng tính.”
“Cô y đã t n công cô bao gi ch a?”
“Cô y nói mu n chung v i em, cũng t ng nh ng i qu n lý
nói v i em nh v y.”
Anh ta vân vê mái tóc dài đã b ch ng n nghiêm tr ng, th m t
h i dài n ng n : “U i chà, dù sao thì không có chuy n gì là không
th .” Anh ta không h t ra t c gi n, mà cũng không t ra th ng
h i, ch vô tình th t ra câu nói y mà thôi.
Khi tôi tr v phòng ngh , Mikuri đang v a nghe CD v a ăn bánh
ng t. Th y tôi b c vào, cô y gi t mình nhét v i máy CD vào trong
váy. Có l cô y đang nghe album c a ngh sĩ J ohnny, tôi nghĩ v y
r i ng i xu ng sàn nhà đã tr i th m, v l y chi c đàn ghita ngay
c nh đó g y đ i vài nh p. Mikuri tr c nay v n luôn t ic i, gi
m t mày b ng tr nên tr ng b ch, nhìn tôi ch m ch m không nói
m t l i nào.
“V n dĩ em không đ nh nói.” C y nói b ng m t gi ng nh di n
k ch.
“Cái gì?”
“Đây là báu v t c a em.”
Nhìn chi c CD trên tay cô y, tôi không kìm đ c tr n tròn m t,
đó là album duy nh t c a ban nh c mà tôi đã tham gia, chúng tôi đã
t b chi phí s n xu t.
“Sao cô l i...”
“H i h c l p 5, em và ch gái l n đ u tiên đ c đi xem hát nh c
s ng, t đó tr đi em đã là f an c a ch . N u ch c m th y em r t ghê
t m, cũng không sao.”
Nói xong cô y đ ng d y, đôi chân dài tr ng nõn m t hút phía
ngoài phòng ngh .
Bu i truy n hình tr c ti p cu i cùng cũng di n ra. Khi đang ch
m nh l nh, tôi mông lung nhìn Mikuri hào h ng tr l i các câu h i
c a ng i d n ch ng trình.
V a nãy ngoài hành lang đài truy n hình, tôi nghe có ng i
nói: “Không hát nhép là t t l m r i.” Tôi nh l n đ u tiên đ c lên
tivi, ng i b n cũ đã g i đi n đ n và nói: “C u gi i th t đ y, gi đã
là m t ngh sĩ r i.” Trong lúc đang nghĩ ng i v n v , Mikuri đã
chu n b xong, quay l ng v phía tôi v i cánh tay trái gi cao.
Ban nh c s m mu n cũng có ngày gi i th , nh ng âm nh c s
mãi đ c l u truy n.
Ti ng hát v a đ ng chát v a ng t ngào nh viên k o s a, len l i
xuyên qua nh ng ánh đèn, ph kh p không gian m t cách ma m ,
đôi tay tôi cũng theo đó mà t đ ng sáng t o nên ma thu t. Chúng
tôi cùng mang đ n th âm nh c mà trong t ng lai v n có th đ c
ti p t c ngân vang mãi.
T ngày m m t đ n nay đã đ c ba tháng. M c dù tôi bi t
s ng ch t là do tr i, nh ng th c s cái ch t c a m quá đ t ng t.
M y năm nay, m i l n đ n kỳ ngh dài c a năm m i, tôi đ u ra n c
ngoài ngh ng i. Dù sao thì ngày th ng đã nhà r i, lúc nào cũng
ch m m t nhau, không nh t thi t ph i gò ép đón tu i m i, năm m i
cùng v i ng i nhà. Năm nay tôi cũng cùng b n trai đi đ n mi n đ o
ph ng nam trong kỳ ngh năm m i, tr c khi kỳ ngh k t thúc m t
ngày m i v i vã tr v n c. Thông th ng, m đ dành cho tôi
món tr ng cá ng và tr ng cu n cá. Bu i sáng c a ngày đ u tiên đi
làm sau năm m i, tôi s v a nghe m c n nh n, v a nhai nh m
nhoàm. Đ n nay, dù có bu n và nu i ti c bao nhiêu năm qua không
đón năm m i cùng m thì cũng đã quá mu n, tôi không bao gi còn
đ c ăn nh ng món đón năm m i do m làm n a.
Đó là m t ngày tr c l tr ng thành[2 0], bu i sáng m nói t
nhiên đau đ u, toàn thân n l nh. B tôi s p ngh h u, cũng không
có vi c gì trên công ty nên xin ngh đ a m đi khám b nh. Tôi còn
nh khi đó tôi còn nói r ng: “Th i ti t l nh nh th này mà m c
loanh quanh trong v n, nên m i b c m l nh.” Sau bu i tr a hôm
đó, b g i đi n đ n công ty c a tôi, nói m lâm b nh n ng, b o tôi
nhanh chóng đ n b nh vi n. Khi tôi cu ng cu ng ch y đ n n i, đôi
m t m đã nh m nghi n. Ch m t ngày tr c thôi m v n còn lúi húi
trong v n, ch ng rét cho đám hoa cúc nh m i khi.
Đ a em trai kém tôi m t tu i đang đi công tác cũng l p t c ch y
v , nhanh chóng làm các th t c tang l . Đây là l n đ u tiên gia đình
tôi có ng i thân qua đ i, nh ng tôi và em trai đã b c ra ngoài xã
h i g n m i năm nên cũng bi t nghi th c t ch c tang l , còn b
thì đ ng nhiên không ph i nói. Có quá nhi u vi c ph i làm, khi n
chúng tôi ph i suy nghĩ xem nên x lý th nào, căn b n không có
th i gian đ bu n. M c dù tôi có khóc, nh ng cũng ch ng khác gì
cho l m so v i khi g p ph i khó khăn trong công vi c, hoàn toàn
không có c m giác đang làm l tang cho m mình. Khi đ ng cúi đ u
c m n dòng ng i n i dài đ n thăm vi ng, thi tho ng tôi còn th m
oán trách m không bên c nh.
Sau khi làm xong l 49 ngày, không còn vi c gì đ làm n a.
Trong nhà ch còn l i căn phòng đ y v lãng m n nh c a m t thi u
n v i t m rèm ren treo trên khung c a s l n đ c s a sang theo
ý m , cùng v i khu v n cũng đ c s p đ t d a trên ý thích c a
m , ngoài ra còn có m t ng i b s p đ n tu i v h u và đ a con
gái đang đ xuân xanh, h ng ngày v nhà ch đ ng . E m trai tôi thì
s m đã tr v Osaka làm vi c, không có tin t c gì.
“Làm th nào v i cái v n này bây gi ?”
M t ngày ngh gi a mùa xuân, khi tôi v a ng tr a d y, b b ng
nhiên h i th .
“Sao v y b ?”
“N nhi u hoa quá.”
Hai b con tôi đ u không có h ng thú v i hoa lá, r t ít khi ch u
ng m k khu v n, lúc này m i phát hi n ra nh ng khóm hoa đang
khoe s c s c s trong b n hoa có tuylip, ngh tây, th y tiên, lan
Nam Phi và r t nhi u nh ng loài không bi t tên khác n a.
“B c t t a m t chút đi, dù sao b cũng có th a th i gian mà.”
Tôi m t nh m m t m nói đ i, khi th y b m t mày cau có, tôi
m i nh n ra mình đã l l i. Đ i v i b thì vi c ngh h u là m t áp
l c r t l n, h n n a ông l i v a m t đi m t ng i b n đ ng hành
v n đ nh sau khi ngh h u s cùng nhau s ng n t ph n đ i còn l i.
“B ch ng h ng thú gì v i hoa, hu ng h là cùng con gái trong
căn nhà này th t quá m t m t. Sao nào? Con có mu n bán ch này
đi r i chia nhau đi mua chung c riêng không? Nh th c hai b
con đ u s th y nh nhõm.” B c t gi ng đ ngh .
Tôi nghiêng nghiêng đ u, phân vân không bi t có nên đ ng ý hay
không. Tr c kia, tôi t ng nghe ng i ta nói r ng khi b v h u s
r t khó s ng cùng, s th c đúng là nh v y. Ngo i tr đánh gôn ra,
b tôi không còn s thích nào khác, c ngày r nh r i nhà ch ng có
vi c gì làm. Tôi khuyên ông đi h c n u ăn ho c s d ng máy tính,
nh ng b ông buông m t câu “vô v ” đ t ch i. Đây v n dĩ là vi c
c a m , t i sao tôi ph i gánh ch u s chán n n t b ch ? Tôi b t
giác c m th y h n ng i m đang trên thiên đ ng c a mình.
Tuy v y, b v n m t mình c m c i quét d n, gi t giũ, và n u
nh ng món ăn đ n gi n trong ngôi nhà đã v ng bóng m . Tôi v n
t ng b ch bi t đi làm, ch không bi t làm vi c nhà, ch ng ng
ông l i tháo vát nh v y. Đi u duy nh t khi n tôi đau đ u là, ngày
tr c ch a bao gi b đ ý tôi m y gi v nhà, bây gi l i ch đ ng
chu n b b a t i cho tôi, còn th ng xuyên càu nhàu: “Mu n nh
th này m i v , r t cu c con ngoài đó làm gì h ?”
Khi m không còn n a, nh ng vi c nhà mà tôi ph i chia s s
nhi u lên. Dĩ nhiên, tôi không ch u đ b gi t đ lót cho mình, vì v y
mang qu n áo đ n ti m gi t và là qu n áo cũng đ u là ph n vi c
c a tôi. Tôi ph trách b a sáng, còn b làm b a t i, ai không vào
b p s ch u trách nhi m r a bát. Sau khi tan ca tôi g i đi n cho b ,
r i đ n siêu th phía tr c nhà ga mua nh ng đ dùng l t v t.
Ki u phân công trong cu c s ng th ng nh t này vô hình trung
đi vào qu đ o, cu i cùng tôi cũng bi t b n thân mình đã mang đ n
bao nhiêu gánh n ng cho b , và cũng hi u đ c r ng tr c kia m
đã chăm sóc b con tôi v t v đ n nh ng nào. Gi tôi đã 31 tu i,
nh ng v n r t nhi u l n ng d y mu n vì không có ai đánh th c.
“Ch ng ph i con có b n trai r i sao? Mau mau k t hôn đi.” B
v a nói, v a h ng ánh m t v phía nh ng khóm hoa trong v n.
Tôi nhìn t m l ng khoác chi c áo len dáng dài c a b . Khi không
m c âu ph c hay b đ ch i gôn, trông ông r t già nua. Tr c đây,
tôi th ng xuyên trò chuy n v i m , còn v i b thì tr phi có chuy n
quan tr ng, n u không r t ít khi tâm s . M c dù s ng cùng nhau
d i m t mái nhà đã bao nhiêu năm, nh ng tôi v n không h bi t b
mình đang nghĩ gì.
“B , b có th s ng m t mình không?”
“Con nói đùa đ y à, bây gi b cũng đâu có khác gì đang m t
mình.”
Cũng đúng, tôi b t ch t nghĩ nh v y. Hai b con cùng c g ng
v t qua cú s c khi m qua đ i, nh ng s ng cùng nhau l i không
th y vui v . N u nói tôi không lo l ng cho b thì là nói d i, nh ng có
l tách ra mua m t căn chung c g n đây s lý t ng h n, ai b o
chúng tôi đ u không hào h ng v i vi c s a sang khu v n mà m
đã tr ng đ y hoa kia ch . Tôi và ng i b c c m ch s ng chung
d i nh ng b c t ng dán gi y hoa văn đi u đàng c a Laura
Ashley[2 1] cũng th t kỳ qu c. Đây là nhà c a m .
M t ngày đ u tháng năm, b nghiêm túc đi xem nhà m u. Trong
hòm th có m t b c th g i cho m , b i nó gi ng th qu ng cáo
nên tôi ti n tay m luôn, hóa ra là gi y m i tham gia tour du l ch
gi ng v ngh thu t làm v n do C c du l ch n c Anh g i đ n. Lúc
này, tôi m i nh ra cu i năm ngoái, m t ng cho tôi xem bài gi i
thi u ch ng trình này, còn nói: “M phát hi n ra cái này, r t mu n
đi thăm quan m t chuy n.” Sau khi đ c k , tôi m i bi t m đã g i
ti n đ t c c, kho n ti n còn l i v n ch a thanh toán. N a năm tr c
khi làm đ n xin tham gia, h n là m đã r t mong đ i lá th này.
Tôi đ a cho b xem, ông đang ng m đi u thu c, b t ng nói: “B
s đi xem th nào.”
“B , còn ph i nhà ng in c ngoài n a đ y nhé.”
“V y thì sao?”
B tôi ghét nh t ph i ng i máy bay và nói ti ng Anh, có l n m
kéo b đi Hawaii, k t qu là b nói r ng t sau s không bao gi đi
n c ngoài n a.
“Không ch có v y, nh ng ng i tham gia toàn là nh ng bà c
thích làm v n.”
B b m môi nghĩ ng i m t lúc, r i qu ng gi y m i lên trên m t
bàn.
“Đây là chuy n du l ch mà m con r t mu n tham gia, dù sao b
cũng không có vi c gì làm, có th ch p ít nh cho bà y.”
S thích c a b và m c c kỳ khác nhau, hai ng i cũng không
quá tình c m, nh ng sau khi m t ng i r i xa cõi đ i, có l ng i
l i nào cũng đ u s có suy nghĩ nh v y. N u chuy n đi này có th
làm b tr nên yêu thích vi c làm v n, thì cũng coi nh giúp ích
đ c cho tôi r t nhi u, vì v y tôi không ph n đ i n a.
Th nh ng, m i tính toán c a tôi đ u công c c, sau chuy n du
l ch bên Anh kéo dài m i ngày, b g n nh không có thay đ i gì
l n. K c tôi có h i “chuy n đi th nào”, b cũng bày ra b d ng
khi n ng i khác chán n n và nói: “Toàn là m y bà già thích làm
v n.” Tôi b o b cho xem nh, có m t b c ch p b m t l nh tanh
đ ng gi a m t đám bà lão tr c khu v n hoa h ng r c r , còn có
m tb cd ng nh ch p trong gia đình tr , b c i ng i ngùng
khi b m y ng in c ngoài vây quanh ch p cùng.
Tuy nhiên, m t th i gian sau, b b t đ u thay đ i. Tr c kia,
ngày nào b cũng nói mu n bán căn nhà này đ mua chung c ,
nh ng gi l i không h nh c đ n chuy n đó n a, còn lôi tôi đi d n
c d i trong v n.
Ngày ch nh t đ u tiên c a tháng b y, tôi nh n đ c m t cu c
đi n tho i qu c t . Đúng lúc b ra ngoài mua đ , tôi túa m hôi l nh,
p a p úng đ i đáp b ng v n ti ng Anh nghèo nàn. Hình nh b đã
g i nh cho gia đình nhà tr , nên gi h g i đi n c m n. Ng i g i
đi n là bà n i trong gia đình h , bà c đã c nói th t ch m đ tôi có
th hi u đ c.
“B cô không sao ch ?” Đ t nhiên bà y l i h i tôi nh v y.
Tôi t ng bà y h i thăm tình hình s c kh e c a b , th nên tr
l i r ng đ ng nhiên r t t t.
“Vì ông y không nói đ c ti ng Anh, nên chúng tôi cũng không
bi t rõ nguyên nhân, nh ng t i nào ông y cũng òa khóc nh m t
c u bé v y.”
Bà y nh n m nh vào câu “gi ng nh m t c u bé”. Tôi kinh ng c
t i m c ch ng th th t nên l i, do d m t chút, r i k cho bà y
nghe chuy n m tôi v a qua đ i năm nay. Bà c m tđ tn c xa
xôi cũng nh t th i ngh n ngào, đ u dây bên kia b ng v ng l i nh ng
ti ng n c n .
V a cúp đi n tho i, thì nghe th y ti ng xe l ch c ch bên ngoài.
Tôi v i vàng lau n c m t nh ng không k p.
“Con khóc gì th ?” B v a nhìn th y tôi bèn h i.
Tôi không bi t ph i tr l i ra sao, đành l c đ u.
“B v a đi mua c Lycoris[2 2 ], con ra tr ng cùng b nhé!”
“... Lycoris là gì ?”
“Hoa cung nhân th o. N u nh con đ nh ti p t c trong cái nhà
này, thì cũng ph i h c m t ít ki n th c v hoa đi thôi.”
B m chi c c a kéo trong phòng khách, b c thoăn tho t ra
khu v n.
T khi c t ti ng khóc chào đ i đ n nay đã 31 năm, tôi ch a m t
l n m o hi m làm đi u gì đó. Khi lên đ i h c, vi c t n i khác
chuy n đ n Tokyo sinh s ng m t mình có th nói là hành đ ng m o
hi m duy nh t c a tôi. 13 năm sau đó, tôi th c d ng đ n m c ngay
c b n thân mình cũng ph i kinh ng c. T lúc b c ra ngoài xã h i,
vi c duy trì cu c s ng d a vào đ ng l ng c a mình khi n tôi c m
th y b t an c c đ , dù s ti n đ c lĩnh h ng tháng cũng không
ph i bèo b t, nh ng v n không tài nào xóa đ c c m giác b t l c
trong lòng. Vì v y, tôi r t mu n k t hôn. Không ph i tôi hy v ng s có
ng i chu c p đ mình có th ung dung làm m t bà tr , mà ch hy
v ng s có ai đó ( dù là ai cũng đ c, nh ng mong r ng dó là m t
ng i đáng tin c y) th c lòng th c d suy nghĩ cho tôi.
V y nh ng, cu c đ i đâu d chi u theo ý ng i. Tôi làm vi c
phòng hành chính, t ng h p c a m t nhà xu t b n chuyên v m ng
sách tham kh o, quan h xã giao trong n i b công ty t ng đ i
h p, nh t là khi trong phòng có hai ch đ ng nghi p ch a đ n tu i
ngh h u, công vi c c a tôi g n nh là đi u hòa m i quan h v i h
sao cho th t t t. Tôi bi t không th c ti p t c nh th này mãi
đ c, nên đã t ng đăng ký m t l p kh u ng ti ng Anh có h c phí
khá r , nh ng v n không tìm th y m i l ng duyên nh kỳ v ng. Mà
m t k thi u ý th c m c tiêu nh tôi, gi nh m i quan h v i ng i
khác có đôi chút ti n tri n đi chăng n a, thì r i cũng s b nh ng
ng i có ý th c m c tiêu và chí ti n th b xa l i phía sau.
Vào sinh nh t năm 31 tu i, có ng i b n h i tôi: “Có m t công ty
m i đang tuy n ng i, c u có mu n th ng tuy n không?” Ch ng
có ai chúc m ng sinh nh t, tôi r m t cô b n trong l p ti ng Anh đi
ăn sau khi tan h c. Quan h gi a tôi và cô y không ph i là quá t t,
nh ng cũng chính vì v y nên tôi có th giãi bày v i cô y v cu c
s ng ti n thoái l ng nan hi n t i c a mình mà ch ng ph i ng n
ng i. Cô y c im l ng nghe tôi k , r i b ng nhiên nói: “Công ty c a
b n t đang tuy n ng i, c u có mu n th ng tuy n không?”
Chuy n đ n n c này, đi tìm hi u xem li u cô y có bi t đ c
tình hình th c t c a công ty kia hay không cũng ch ng đ làm gì.
Dù sao thì khi đó, tôi đã quy t đ nh ng tuy n. Tr c kia, tôi th ng
than phi n r ng t i sao l i có ng i s p b y c a b n l a đ o, sau
khi đ n công ty m i làm vi c, tôi m i bi t hóa ra con ng id b l a
đ n v y.
Th b y ti p sau đó, tôi đ n thăm công ty d ch v thông tin m i
đ c thành l p ch a lâu kia, c t đ tìm hi u tình hình m t chút. Tôi
t nh n mình không ph i ki u ph n ng c ngh ch, thích ôm m ng
hão huy n v các công ty m i n i, nh ng r t cu c v n m t đi n ra
tra xem c m t “công ty m i n i” có nghĩa là gì - nh ng doanh
nghi p nh l y n n t ng công ngh m i và khoa h c k thu t cao là
tr ng tâm, áp d ng nh ng ph ng th c kinh doanh mang tính cách
m ng và giàu tính sáng t o mà nh ng doanh nghi p l n khó có th
th c hi n. Đ t t đi n xu ng, tôi b t giác c i nhăn nhó, công ty
nh v y làm sao có th tuy n d ng m t k b t tài nh tôi. Gi ng m
l i, đây cũng là m t đi m th t sách.
Công ty đó trong m t tòa nhà văn phòng n m trên con ph
th ng m i thu c khu đ t vàng, chi m tr n c m t t ng l u, môi
tr ng làm vi c r ng rãi và hi n đ i hóa v t xa s t ng t ng
c a tôi. M i m t chi c bàn làm vi c đ u đ c ngăn v i nhau b ng
m t t m vách, g n nh tr thành m t không gian đ c l p, trong m i
ngăn đ u đ t m t chi c máy tính. Phong cách thi t k cũng s d ng
th ng nh t gam màu xám và đ , gi ng h t c nh quay trong nh ng
b phim Hollywood. M t cô gái trông r t ra dáng th ký đ n tr c
m t tôi và nói: “Đ ch ph i đ i lâu r i.” Tôi v a b c theo sau cô y,
v a th m quan sát c t ng l u. Tuy là th b y nh ng v n có r t
nhi u ng i vùi đ u tr c bàn máy tính. Cúi đ u nhìn, góc nhà có
ng i đang n m trong túi ng đ h c n a ng i, trông nh xác
ch t khi n tôi gi t n y mình. Không ch v y, cô th ký không đ a tôi
đ n phòng ti p khách, mà d n th ng vào phòng giám đ c.
Ra đón ti p tôi là m t ng i đàn ông mà tôi bu c ph i ng c
nhìn vì v ngoài cao l n c a ông ta. Tôi không sành v các nhãn
hi u, nh ng b complet và chi c đ ng h mà ông ta đang dùng ch c
ch n r t đ t ti n. Giám đ c n m t n c i thân thi n, l ch s trao
danh thi p. Tôi cúi xu ng nhìn, th y trên đó vi t là J ohn A Sakai.
Nhìn th nào đi chăng n a, trông ông ta v n gi ng ng i Nh t B n,
l nào là con lai?
“Ngài th t tài gi i!”
Sau khi ng i xu ng gh sô pha, tôi thành th t nói ra c m t ng
u trĩ c a mình. Giám đ c l c đ u không bi t là khiêm t n hay kiêu
ng o, sau đó tuôn m t tràng v chuy n kinh doanh c a công ty, c a
t ng công ty H ng Kông và tên c a công ty liên doanh. Ông ta nói
không ng t v nh ng t v ng d ng nh có liên quan m t thi t đ n
m t công ty m i n i nh đ u t cho kh i nghi p, c phi u niêm y t,
ti n th ng và quy n mua c phi u dành cho nhân viên, r i l i gi i
thích t ng t n cho m t k th ng dân là tôi. Ông ta nói ti ng Nh t,
nh ng còn khó nghe h n c nh ng gi luy n k năng nghe trong
l p ti ng Anh, tôi ch bi t ng ngác nhìn m t ông ta. Ông ta ch c
kho ng 50 tu i, ngũ quan cân đ i, trên khuôn ng i ch c n ch kia có
l không ph i là m , mà là c b p, qu là khác m t tr i m t v c v i
lão s p hói đ u x u xí trong công ty tôi.
“V y thì, cô đ nh khi nào s đi làm?”
Câu h i này c a J ohn khi n tôi nh t nh c n mê. À không, không
ph i nh t nh c n mê, mà nh r i xu ng t chín t ng mây.

“Ôi tr i, mình b l a r i!” Trong căn phòng h p đã khóa trái c a,


Miz uki kh rít lên. Cô gái 2 7 tu i này vào công ty cùng đ t v i tôi.
Cô y h t tóc mái lên, th m t h i não n .
“Các công ty m i n i có l ch ng khác gì nhau. E m còn t ng
đây s n h n m t chút.” Nakashima nói.
Nakashima ng i tr c máy tính phòng h p, c m c i thi t k
nh ng hình 3D s c s , nh ng không bi t là đang làm vi c hay đang
ch i. Năm nay c u ta 2 5 tu i, vào công ty s m h n tôi và Miz uki.
Th i gian vào công ty c a ba đ a chúng tôi t ng đ i g n nhau,
không nh ng v y l i còn cùng m c b y c a giám đ c, nên th ng
xuyên ng i xúm l i v i nhau than vãn.
K t khi tôi b vi c đ n đây làm đã đ c ba tháng, ch có tháng
đ u tiên, dù c m th y vô cùng kh nghi nh ng tôi v n tràn đ y kỳ
v ng, cho r ng đây là “l n m o hi m đ u tiên” trong đ i mình.
Nh ng l i mà J ohn nói v i tôi khi ph ng v n đa ph n đ u là đ u
môi chót l i, hành vi c a ông ta ch ng khác gì l a đ o. Khi c m
b ng l ng c a tháng đ u tiên, tôi kinh ng c phát hi n ra con s
trên đó ít h n t i c 100.000 yên so v i m c l ng c b n mà ông
ta đã nói lúc đ u. Tôi nghe l i ông ta làm vi c quên ngày quên đêm,
nh ng không nh ng không đ c nh n ti n làm thêm, mà ngay c
tăng ca vào ngày ngh cũng không có ti n ph c p, th m chí ti n đi
l i cũng không đ c g i vào tài kho n. Tôi qu th c cũng có m t ít
ti n ti t ki m, nh ng c nh th này thì ch ng bao lâu n a s ng i
ăn núi l .
Nghi p v ch y u c a công ty chúng tôi là làm t p chí ph n
phiên b n web, th nh ng, ngay đ n b n thân tôi cũng ch ng c m
th y trang web này có gì thú v . Giám đ c nói ph i h i nh p v i th
gi i, vì v y ph i thi t k m c l c phiên b n ti ng Anh tr c, ch
không ph i phiên b n ti ng Nh t. Mà ng i đ m nh n ph n m c l c
b ng ti ng Anh l i là con gà m v i trình đ ti ng Anh ch đ t level
3, m i ch đi đ n đ o Guam[2 3] là tôi! Sau đó, s do anh chàng
Nakashima 2 5 tu i ch ng b c chân ra kh i c a dùng ph n m m
m i nh t đ thi t k trang web sao cho th t long lanh. Giám đ c ch
th , trang web ph i làm sao đ khi n các nhà tài tr hài lòng, ch
không ph i đ đ c gi hài lòng. Máy tính c a công ty chúng tôi quá
cũ, m m t trang web ph i đ i kho ng m i phút.
M c tiêu duy nh t c a gã giám đ c đ c đoán, chuyên quy n đó
chính là đ a công ty lên sàn ch ng khoán. Ông ta l i d ng nhân
viên th c t p đ t o ra l ng truy c p đáng kinh ng c. Xét v m t
hình th c, trang web ch có giao di n c p nh t xu h ng c a th i
đ i cùng v i dăm ba bài báo ng n g n ba hoa phét lác nh m m c
đích thu hút nhà đ u t , ch ng ng l i có nhi u ng i m c b y nh
v y, tôi th c s khó mà lý gi i n i.
“Hay là chúng ta t kh i nghi p?” - Cô nàng Miz uki buông ra câu
nói này v i v b t l c.
Hôm qua, chúng tôi đã t ch c m t ho t đ ng có m i nh ng nhà
văn hóa tham gia. Nh ng do th i gian quá c p bách, không th tìm
đ c m t nhân v t nào có th tr thành tiêu đi m c a ho t đ ng
này, nh ng doanh nhân có s c hi u tri u thì l n l t t ch i, nên
cu i cùng đành ph i tìm đ n m t n nhà văn đã h t th i, còn ph i
d cc nn c b t m i thuy t ph c đ c bà y đ n tham d .
Cô nàng Miz uki tr c kia làm vi c trong phòng nghi p v c a
m t công ty d ch v m ng t m trung, năng l c r t t t, thù lao đ c
tính theo doanh s , ch trong m t th i gian ng n thu nh p h ng năm
c a cô y đã v t qua b mình. Ai ng đi u này đã d n đ n s b t
hoà gi a cô y và ng i nhà, không ch v y nh ng nhân viên nam
trong công ty cũng ch ng h gi u gi m s đ k đ i v i cô y. Cô y
quá m t m i, đành chuy n đ n công ty này. M i đ u nghe cô y k
v y, tôi còn t ng hoài nghi đ chính xác c a nh ng l i đó. Nh ng
khi t n m t ch ng ki n cô y cùng giám đ c thuy t trình hoành tráng
tr c các nhà đ u t , tôi m i nh n th y đó có l không ph i là
nh ng l i luyên thuyên. Ngay c m t cô nàng u tú nh v y cũng b
công ty gi m l ng m t cách vô lý. Chúng tôi bày t s b t mãn v i
giám đ c, nh ng ông ta là m t con cáo già r t t ng tr i, lúc thì t v
quan tâm, lúc l i bày ra m t b m t hùng h , r i g t ph t khi u n i
c a nhân viên. Đám nhân viên vào công ty tr c chúng tôi đ u n n
lòng mà l n l t r i đi, trong khi ti n tr c p t ch c cũng không
đ c lĩnh. y v y mà, h ng ngày v n có nh ng nhân viên m i b
s p b y vào công ty này. Tôi bi t cũng đã đ n lúc mình nên r i đi,
nh ng v n ch a t ng nghĩ đ n vi c ph i t thân kh i nghi p.
“Tôi có th tìm đ c m t vài nhà đ u t . Nakashima, ch c n c u
đ ng ý h p tác v i tôi, ch c ch n s thành công h n th ng cha giám
đ c kh n ki p kia g p v n l n!”
Nakashima tr c kia là nhân viên thi t k đ h a trong m t công
ty thi t k . Còn v nguyên nhân ngh vi c, c u ta ch nói v n v n hai
t “Ngán r i”.
“Đ c thôi. E m cũng mu n buông tay t b .” Nakashima l m
b m v i chi c máy tính.
Buông tay t b ? Tôi cũng l m b m m t mình. H không thích
Internet, cũng không mu n c ng hi n đi u gì cho xã h i, ch đem
ng n l a nhi t tình trút h t vào vi c “buông tay t b ”, ch ng khác gì
gã giám đ c c a công ty này. V y mà tôi v n ng m mi ng. Gi đây
có h i h n vì đã t b công vi c ngày tr c cũng đã quá mu n, t t
c đ u do tôi t làm t ch u.

Sau l n đó, hai ng i b n h rõ ràng có ý né tránh tôi. Ba tháng


g n đây, h g n nh dính l y nhau khi đi ăn c m, và còn cùng th c
đêm làm vi c. Hành đ ng này khi n tôi th y s c n ng. Có l h th c
s mu n kh i nghi p, và ch ng c n đ n m t k t m th ng, b t tài
nh tôi. M c dù c m th y đi u này có th hi u đ c, nh ng trong
lòng tôi v n r t ph n u t.
M t hôm, giám đ c g i đi n tho i n i b cho tôi. Khi đi ngang qua
sau l ng ng i tình c a giám đ c - cô nàng ti p tân đang chăm
chú xem truy n tranh, gõ c a phòng giám đ c, tôi c m nh n đ c
ánh m t c a Miz uki và Nakashima đang chi u v phía mình. T khi
l a tôi vào công ty, J ohn l n đ u tiên n m t n c i gi t o v i tôi.
Tên th t c a ông ta rõ ràng là Ichiro Sakai, J ohn cái quái gì c ch ?
“Tôi không mu n h i dò nh ng chuy n nh th này t các nhân
viên u tú c a mình, và cũng tin r ng cô s không ch p nh n vi c
nói x u đ ng nghi p. Tôi r t hi u đi u này...”
Tôi không mu n cúi đ u th dài tr c bàn làm vi c, bèn chuy n
ánh m t v t m bi n qu ng cáo to đùng bên ngoài c a s phía
sau l ng ông ta.
“Chuy n có liên quan đ n Miz uki và Nakashima. Quan h gi a
cô và hai ng i h r t t t, g n đây cô có th y h k gì không?”
Hi n gi Miz uki và Nakashima đang m i sao chép nh ng ph n
m m đ t đ c a công ty và danh sách khách hàng vào máy tính
riêng c a mình. Tôi kh th m trong lòng.
“Sao nào? Tôi s không đ cô thi t thòi đâu, tr c đây tôi cũng
t ng nói v i cô v vi c nhân viên có th đ c mua c phi u...”
“Không. B n h đ u c m th y tôi r t ngu ng c, nên ch ng bao
gi nói gì v i tôi c !”
Tôi ng t l i ông ta, nói li n m t m ch. Ông ta đang đ nh nói gì
đó, nh ng tôi cúi đ u chào r i b c th ng ra ngoài mà không thèm
ngo nh l i.
Tôi r o b c tr v bàn làm vi c. Vu t vu t c m ra hi u cho hai
ng i kia đi theo. Có l b n h cũng c m th y b t an nên v i vã
đu i theo tôi ra ngoài. Tôi không nghĩ ra đ c n i nào khác, đành đi
thang máy lên th ng sân th ng. Vào mùa này, mà không m c áo
khoác s l nh cóng, nh ng l n đ u đ ng m t n i có th ng m
nhìn c nh t ng ph xá đông đúc, trong lòng tôi b ng th y s ng
khoái vô cùng.
“J ohn nói gì v i ch v y?” Miz uki căng th ng h i tôi, th c ra ý cô
y mu n h i: Ch đã nói nh ng gì?
“N u cô c u mu n kh i nghi p, tôi cũng mu n tham gia.”
B n h nhìn nhau m t cái, d ng nh đang nói: “Ch ta đang l m
nh m gì th ?”
“N u nh hai ng i nghĩ tôi hoàn toàn vô tích s , thì đó là sai
l m l n đ y!”
“Nghĩa là sao ?”
“B i vì trông cô c u r t kh nghi.”
B n h l i đ a m t nhìn nhau.
“Có l b n thân cô c u không nh n ra đi u này, nh ng đ n m t
ng i bình th ng cũng có th nhìn th y trên m t hai ng i vi t đ y
ch Ti n, Ti n, Ti n. Tôi có m t th mà cô c u không có, đó là tôi
hi u đ c c m xúc bình th ng c a m i ng i mà cô c u không
th hi u. N u th c s cô c u mu n buông tay t b , thì nên thuê tôi
- m t ng i s không làm cho ng i khác nghi ng . Hai ng i ch
có th xây d ng hình nh bên ngoài, còn tôi có th sáng t o n i
dung bên trong.”
T lúc cha sinh m đ đ n gi , đây là l n đ u tiên tôi t ti p th
v b n thân. Nh ng l i tôi v a nói là th t sao? Li u có ph i vì su t
ngày s ng cùng nh ng k l a đ o này, nên đã b nhi m nh ng th
kỳ quái?
Gió B c th i r i tung mái tóc c a Miz uki, nét mông lung hi n rõ
trên m t cô y. Còn Nakashima thì ôm b ng c i ng t ngh o bên
c nh. Tôi c n môi l ng l cúi đ u, th y n minh tinh v i khuôn m t
t i rói trên t m bi n qu ng cáo c a tòa nhà bên d i, cũng đang
ng ng đ u nhìn mình.
M i tình đ u c a tôi là vào năm 12 tu i. Trong bu i l khai
gi ng c p hai, tôi trúng ti ng sét ái tình v i c u b n đ c ch n làm
l p tr ng. ngôi tr ng này, h c sinh l p 6 đ n t các tr ng ti u
h c khác nhau trong vùng, h c kỳ m t th y giáo s ch n ra m t b n
có thành tích t t nh t gi ch c l p tr ng. Khi th y giáo h i có ai
đ ng ý làm l p phó không, tôi đã qu quy t gi tay, nh ng b n h c
khác đ u ném cho tôi ánh m t: “Con bé đó b b nh à?” Gi đây nh
l i, tôi cũng x u h đ n m c đ m t, nh ng t nh tôi đã đ cb
m nuông chi u, ngây th trong sáng nên không bi t s là gì.
Trong kho ng th i gian đó, l n đ u tiên trong đ i tôi c m th y
con ng i th t đáng s . C th , c u b n trai trong m ng th t đáng
s , n u ch ng may b c u y ghét cũng th t là đáng s . Vì v y, k
c có đ c cùng m i tình sét đánh c a mình tham d bu i h p cán
s l p, hay cùng nhau t ch c h p l p, c m giác vui s ng cũng b
thay th b ng s căng th ng, c u y th ng xuyên nhìn tôi v i ánh
m t t nh r i. Sang đ n h c kỳ hai thì m i ng i b phi u ch n l p
tr ng, c u y ti p t c đ c ch n, còn tôi l i không có duyên làm
l p phó n a. Tôi không nh ng ch ng h th t v ng mà còn th phào
nh nhõm. Ba năm c p hai, ch đ c len lén nhìn c u y là tôi cũng
đã c m th y h nh phúc l m r i. Không ch h c gi i, c u y ch i th
thao cũng r t c , năm l p sáu đã tr thành c u th ch ch t c a đ i
bóng. Đ i bóng đá là ngôi sao trong tr ng chúng tôi, m i l n luy n
t p và thi đ u, đám n sinh đ u chen nhau xúm l i xem, tôi cũng
n m trong s đó, nên đã ch p r t nhi u nh c u y.
Tôi thích c u y, tôi thích c u y, tôi thích c u y... Tôi thích đ n
m c không th nào vùng v y ra đ c. Nh ng c u y l i ch ng bu n
đáp l i dù ch là m t n c i, và d ng nh cũng r t ít trò chuy n
v i t i con gái. Tôi th m chí còn không đ can đ m t ng sô cô la cho
c u y, đi u duy nh t tôi có th làm là n l c thi đ vào cùng m t
tr ng c p ba v i c u y, vì th tôi lao đ u vào h c. Gi a tôi và c u
y ch có s ti p xúc qua l i khi chia nhau gi ch c l p tr ng và
l p phó h c kỳ m t năm l p sáu. Thi tho ng, tình c g p nhau trên
đ ng đi h c, c u y cũng s “Hi” v i tôi m t ti ng, đó qu th c là
ni m khích l l n nh t, đ đ khi n tôi lâng lâng su t m t tu n li n.
Gi c u y đã 31 tu i, và đang ng i cùng tôi tr c qu y r u.
Dù có g p nhau bao nhiêu l n đi chăng n a, tôi cũng đ u xúc đ ng
v n ph n, không kìm đ c mà th dài m t ti ng ng t ngào, khe kh .
“Đ ng th dài, không ph i ch có mình c u m t đâu.”
C u y châm thu c, khuôn m t l n khu t nét không vui.
Tôi b i r i c n n ra m t n c i: “Xin l i nhé, c không đ ý là
t l i b nh v y.”
“Th t không th ch u n i, ai cũng có cái t t này.”
Tôi say đ m ng m nhìn khuôn m t nghiêng nghiêng đang nh
khói kia. C u y v n ch ng khác gì so v i th i đi h c, m t đôi m t to
v i đuôi m t h i cong lên, m t g ng kính c n đeo trên s ng mũi
th ng t p, chi u cao g n 1m80 v i nh ng đ ng nét t chi c c m
đ n bàn tay, ngón tay cùng v i đôi vai r ng, v n là vóc dáng đã t ng
khi n tôi mê m n m t th i.
“Ki u công ty đó, thà t ngh vi c cho xong! T mình kh i nghi p
ch c ch n s ki m đ c nhi u h n.”
“Đúng đ y, Hinata, t nghĩ c u h p v i vi c ch đ o ch không
ph i là nghe theo s ch đ o c a ng i khác.”
“C u nói đ n gi n v y, có bi t m m t công ty ph i c n bao
nhiêu ti n, t n bao nhiêu công s c không?”
Rõ ràng c u y kh i chuy n tr c, tôi ng h c u y, nh ng gi
l i thành ng i b c n nh n. Đi u này ch ng t c u y cho r ng
gi a tôi và c u y không h có kho ng cách, ng c l i khi n tôi c m
th y c u y r t đáng yêu. Có l , tôi có chút m m m m t r i.
Tôi và Hinata thi đ vào cùng m t tr ng c p ba, nh ng c u y
v n nh h i trung h c, hoàn toàn không đ ý đ n tôi. H c sinh c
tr ng đ u bi t tôi thích c u y, còn c u y thì ch ng h đ t tôi vào
trong m t, vô t qua l i v i nh ng n sinh khác, ngay c c h i bày
t lòng mình tôi cũng ch ng có. Qu th c tôi đã t ng bu n bã t i
m c khóc không thành ti ng, nh ng câu “lâu d n thành quen” r t
đáng s . Tôi d n quen v i vi c c u y mãi mãi là “m i tình đ n
ph ng” trong tim mình, b t lu n c u y có yêu ai, chia tay ai đ u
không liên quan gì t i tôi. Khi chu n bi t t nghi p c p ba, thi tho ng
tôi có trò chuy n v i c u y trên hành lang. Tuy r t thích c u y,
nh ng chúng tôi v n ch duy trì quan h b n bè - tôi t nh v i mình
nh v y cũng t t, t huy n ho c s m mu n cũng có ngày mình s
t nhiên thích m t chàng trai khác. Khi thi lên đ i h c, tôi không
đăng ký thi cùng tr ng v i c u y. Do thích v tranh, nên tôi thi vào
tr ng đ i h c m thu t, còn c u y thì không đ vào các tr ng đ i
h c thu c kh i khoa h c t nhiên, b t đ u làm vi c t do.
Khó khăn l m tôi m i có th thuy t ph c b n thân t b c u y,
nh ng v n m nh th t bi t trêu đùa. Ba năm sau khi t t nghi p c p
ba, tôi và c u y không h n mà g p ngay ga tàu g n nhà. C u y
m i tôi u ng cà phê, hai đ a trò chuy n r t vui v , r i l i đi u ng
r u. Đây qu nh m t gi c m ng đ p đã thành s th c. Xét cho
cùng, hình c u y v n đ c dán trong phòng tôi nh poster c a các
ngôi sao đi n nh. Và trong tr ng đ i h c m thu t, tôi cũng ch ng
tìm đ c chàng trai nào khi n con tim mình rung đ ng.
Tôi r i vào l i tình c a c u y mà ch ng th thoát ra, nh ng
c u y l i ch mu n ch i đùa v i tôi, m nh tình sâu n ng c a tôi
khi n c u y bí bách, ng p th , cu i cùng b tôi mà đi. Sau ba tháng
ng n ng i qua l i ch a đ c g i là yêu đ ng, c u y nói v i tôi:
“C u đ ng g i cho t n a.” M i l n k cho ai đó nghe chuy n này,
h đ u b o ng i đàn ông nh v y th t quá đáng, nh ng tôi thì
không cho là v y. S trinh tr ng c a tôi đ c dâng hi n cho ng i
con trai mà mình thích t năm 12 tu i, đó cũng chính là trái ng t.
N u đ tôi ôm m t n i mong ch không c n thi t, thà c b c u y
ghét b , tâm trí tôi cũng nh nhõm h n nhi u.
Th nh ng, ng i đã quy t đ nh s không g p l i nhau n a, gi
l i ng i bên c nh tôi. Năm th năm đi làm, nh b ma xui qu khi n,
tôi g i cho c u y m t t m b u thi p, k t qu là c u y ch đ ng
liên l c v i tôi. Sau đó, chúng tôi c m i tháng g p nhau vài l n nh
th này, m i l n đ u do c u y ch đ ng m i. Tôi làm vi c trong m t
công ty thi t k nh , th i gian tho i mái, h nh n đ c đi n tho i
c a c u y là tôi s l i b d công vi c ho c nh ng cu c h n v i
ng i khác, không màng t t th y đ bay đ n ngay bên c nh c u y.
Tôi r t h nh phúc. bên c nh c u y, tôi v n th y căng th ng
nh x a, d ng nh tr l i làm con bé vô tích s nh ng năm trung
h c. C u y đã k t hôn và có con, nh ng khi tha thi t r tôi đi nhà
ngh , tôi v n không dám ch i t . M i l n c u y tìm đ n tôi là m t l n
oán thán, b t mãn v công vi c và gia đình, khi thanh toán thì ph n
ai ng i n y tr .
“Haiz , ch có mình c u ng h t .”
Khi u ng say, c u y s nói ra câu này. Nh ng lúc bình th ng
dù không thích nói c i là v y, nh ng khi nói ra đi u này khuôn m t
c u y s ánh lên nét c i, khi n cho tôi c m th y t t c đ u x ng
đáng.

M t ngày th b y, cô b n tham gia h i m thu t cùng tôi t h i


trung h c t ch c đám c i. Cô y là ng i k t hôn sau cùng trong
nhóm ba đ a thân nh t h i đó. Khi đi tăng hai, cô dâu b n chào h i
xung quanh, tôi và m t cô b n khác m i có c h i trò chuy n v i
nhau. “Cu c s ng tân hôn c a c u th nào?” Cô y có con nh , đã
chu n b tinh th n s u ng vài ly nên hôm nay g i con v nhà ngo i.
“T k t hôn t hai năm tr c, gi không đ c coi là tân hôn n a
r i.”
“Nh ng trông c u có v tràn đ y h nh phúc.”
Tr c nay tôi ch a t ng nói chuy n này v i b t kỳ ai, nh ng vì
v a n c c n ba ly r u, nên đã th l h t bí m t.
“Không gi u gì c u, t và Hinata đang qua l i v i nhau...”
Cô y tr n tròn m t nhìn tôi:
“Hinata, chính là công t Hinata đó sao?”
Không sai. H i c p ba, tôi luôn g i c u y là “công t Hinata” sau
l ng.
“Không ph i ch ! B n c u b t đ u qua l i t khi nào th ?”
“Chuy n dài l m, kho ng t ba năm tr c b t đ u g p nhau
th ng xuyên.”
“Đây ch ng ph i là ngo i tình sao? C u và công t Hinata yêu
nhau, r i cu i cùng l i k t hôn v i ng i khác?”
“Công t Hinata cũng k t hôn t lâu r i, còn có hai đ a con
n a.”
Không bi t là do quá kinh ng c hay không th ch p nh n đ c
tôi n a, cô y nh t th i không th t n i nên l i.
“Nói th t... M t lát n a t cũng có h n v i c u y.”
Tôi nh n tin cho Hinata, nói hôm nay s tham d hôn l c a
ng i b n, nên có th v mu n m t chút cũng không sao. Qu
nhiên, c u y nh n l i r tôi cùng đi u ng r u.
“Không sao ch ?”
“Sao c ?”
Cô y l c đ u, nói: “C u đ a t đi g p công t Hinata đ c
không?” Cô y t ng h c cùng l p v i Hinata.
Tôi cũng r t mu n khoe khoang m t chút, nên g t đ u đ ng ý.
M c dù có th khi n Hinata không vui, nh ng d u sao cũng có l n
nào c u y vui đâu?
“Công t Hinata gi đang làm gì?”
“Dân công s bình th ng, nh ng v n nh x a, r t đ p trai.”
Cô y c gi c không ng t, chúng tôi đành chu n tr c, đi đ n
quán r u đã h n, ch ng bao lâu sau Hinata cũng đ n. Khi tôi gi
tay v y c u y, cô b n ng i c nh m t l n n a há h c mi ng.
Bu i chi u ngày hôm sau, cô y g i đi n cho tôi, h i tr cm t
câu: “Bây gi có ti n nói chuy n không?” Tôi b o cô y đúng lúc
ch ng tôi v a đi siêu th .
“Công t Hinata có gì gi ng v i ngày x a c ch ?”
Tôi không bi t t i sao cô y l i n i gi n, nh ng gi ng cô y có v
r t c ch .
“Th duy nh t không h thay đ i e r ng ch có chi u cao thôi!
Đ u c u ta ngày càng tr ng r ng, b ng thì to b , tr c m t t mà
cũng có th than th nh ng chuy n nh nh t, v v n. Dù c u ta là
m i tình đ u c a c u, nh ng qua l i v i lo i ng i nh th , c u có
vui không?”
“Có ch . Vì t năm 12 tu i t đã thích c u y r i.”
“Có th t nói h i quá l i, nh ng c u th t s đáng ghê t m!
Ng i ch ng h thay đ i không ph i là Hinata mà ch c là c u r i!
Ch a bi t ch ng cái gã luôn bi t cách l i d ng c u nh Hinata l i là
ng i bình th ng y ch .”
Nh ng l i này th c quá thâm đ c, nh ng sau khi cúp máy, tôi l i
c m th y l i cô y nói cũng có lý. Lúc này ch ng tôi đã tr v , anh
y mua t p chí, n c ép hoa qu và c bánh bao nhân th t cho tôi.
Tôi pha trà ngon, ng i xu ng sô pha và b t đ u ăn.
Tôi h i ng i ch ng đang chăm chú đ c t p chí xe h i: “Anh có
c m th y em th t đáng ghê t m không?”
“H ?” Anh y gi t mình quay sang nhìn tôi.
“Không, không sao. T i nay em mu n đ n công ty làm chút vi c
có đ c không?”
“Đ c ch , có c n anh đ a em đi không?”
V a nãy, Hinata nh n tin cho tôi nói r ng cu c h n t i qua b kỳ
đà c n mũi, hôm nay mu n g p m t m t l n n a. Tính ch ng tôi nh
nhàng, m áp và hi n lành, dù bu i t i tôi ra ngoài làm vi c hay đi
ch i anh y đ u không ph n đ i. Năm x a, chính vì Hinata tôi m i
quy t đ nh l y anh y. B i khi đó, Hinata c nh giác v i m t đ a còn
đ c thân nh tôi. Sau khi tôi k t hôn, Hinata ngoài mi ng không nói
gì, nh ng rõ ràng th phào nh nhõm. Tôi hoàn toàn không có c m
giác t i l i v i ch ng mình. Anh y không h đáng s m t chút nào,
mà không đáng s thì không ph i là tình yêu, ch gi ng quý m n.
Cho dù m t ngày nào đó g p tai h a, thì tôi cũng s vui v ch p
nh n.
D ù m i 11 gi tr a, nh ng tôi v n g i m t chai bia trong quán
ăn gia đình ch h n mà ch ng h do d . Th i ti t th t d ch u,
nh ng c n gió c a tháng m i hai còn mang theo chút h i l nh, tôi
mu n u ng bia th ng, nh ng quán ăn l i ch có bia l nh thôi, đành
ph i u ng t m. Ch t nh ra t lúc ng d y đ n gi v n ch a cho
th gì vào b ng, tôi g i luôn m t ph n salad. Bàn trong góc ph i là
m t gia đình b n ng i có mang theo tr nh , góc trái là m t đôi tình
nhân tr đang vui v trò chuy n. Xung quanh vô cùng n ào, nh ng
đây là quán ăn gia đình nên không th đòi h i gì h n.
Tôi hút đi u thu c, khi bia và salad đ c đ t tr c m t, ti ng
c i nói hai phía b ng im b t. Đuôi m t c a tôi có th c m nh n
đ c ánh nhìn ng ng m và coi th ng đ n t ông b bên góc
ph i, anh chàng tóc nâu phía bên trái.
Tôi u ng h t n a chai bia, đ i t ng c a cu c h n v n ch a
xu t hi n. Tôi đã không g p ch ng n a năm nay, hôm nay còn c ý
trang đi m và ăn di n cho ra dáng, ai ng anh y dám cho tôi leo
cây.
“Ôi tr i. Xin l i, xin h i có ph i là Kayoko không?” M t ng i đàn
ông đ ng tu i ng i c nh c a ra vào, cũng u ng bia t i gi ng nh
tôi đ t nhiên b c đ n, c t l i h i.
“Đúng r i...” Hình nh tôi đã g p ông ta đâu đó.
T i sao ông ta không g i h c a tôi, mà l i g i th ng tên tôi?
Nghĩ đ n đây, tôi s c nh ra: “ . Là b đ y sao?”
“Đúng r i, đúng r i. Xin l i, v a nãy b không nhìn th y con...
Này cô, tôi mu n d n bàn đ n đây! À Kayoko, con cũng u ng bia
sao? Hôm nay tr i m, là d p t t đ u ng bia đ y.” Ông y h h i
nói, r i ng i xu ng tr c m t tôi.
Tôi và b ch ng m i ch g p m t nhau đúng m t l n trong bu i t
ch c hôn l năm năm tr c, nên lúc này tôi r t b i r i.
“Ây dà, vi c này...”
“M con nói, n u b không b n vi c gì thì qua đây. Đáng l
Masakatsu ph i t d n, nh ng lúc chu n b đi thì nó có công
chuy n. Th c s r t xin l i con. A, con có mu n ăn bánh rán hành
tây không?”
Tôi m m c i g ng g o, trong lòng kh th dài m t ti ng.
Chuy n anh y có vi c đ t xu t không th đ n đ c rõ ràng là nói
d i, tuy tôi r t sung s ng vì ng i xu t hi n không ph i là bà m
ch ng c ng nh c, khó tính kia, nh ng tôi t ng nghe ch ng nói, b
ch ng tôi là “m t con ma men h t thu c ch a và vô trách nhi m”.
Tôi cũng là ma men, nên v n đ này không quá to tát, ng c l i cho
đ n gi , tôi c m th y k “h t thu c ch a và vô trách nhi m” là ch ng
tôi m i đúng.
Ch ng tôi xa nhà đã đ c n a năm, tr c đây anh y cũng
th ng xuyên không v nhà. Tôi và anh y làm vi c hai đ n v
truy n thông khác nhau, không bi t đ c li u anh y b n vi c chính
đáng hay gi thói trăng hoa bên ngoài. Công vi c c a tôi b n đ n
m c không th ng i tay, v n ch ng có th i gian đâu mà đi u tra.
Đ n m t hôm, tôi phát hi n ra ch ng mình đã tròn m t tu n không
v nhà, g i vào di đ ng thì anh y l i th n nhiên nói r ng: “Chúng
mình riêng đi.” Anh y không h gi i thích lý do, cũng ch ng nói
cho tôi bi t đang ch n nào, mà th c ra tôi cũng không bu n h i.
Đó là chuy n c a mùa hè năm nay. Sau nh ng ngày b n t i m t t i
mũi d p cu i năm, cu i cùng tôi cũng đ c th phào, và b t đ u suy
nghĩ v chuy n c a ch ng mình.
Tôi mu n bi t r t cu c anh y mu n ti p t c riêng hay mu n ly
hôn, nh ng l i không tài nào g i đ c cho anh y. Hình nh anh y
đã đ i s đi n tho i. Đ n lúc này tôi m i n i c n tam bành. B i vì
kho n c c đi n tho i g n 30.000 yên m i tháng c a anh y v n
đ c kh u tr đ u đ n t tài kho n chung c a chúng tôi dùng đ chi
tr sinh ho t phí, kho n vay tín d ng đ mua chung c ba năm
tr c cũng đ c kh u tr t đó. Tuy nhiên, b t đ u t n a năm
tr c, anh y đã không còn chuy n m t c c nào vào tài kho n đó
n a. Tôi đ nh g i đi n đ n công ty anh y, nh ng ch t nh ra tr c
kia đã có l n tôi làm nh v y, khi n anh y r t không hài lòng, nên
cũng không mu n tâm tr ng c a mình tr nên tiêu c c h n vì
chuy n này n a. Tôi cho r ng tu i 31, cái tu i mà không đ c tính
là còn tr , cũng không đ c coi là quá già thì vi c ly hôn qu th c
r t đáng s , cho nên tôi v n luôn tránh suy nghĩ v đi u này. M i
vi c đ n n c này, tôi th a nh n mình cũng có nh ng đi m không
đúng, quan tr ng h n là, tôi không th ch u n i cái ki u đ t nhiên ly
hôn mà ch ng bu n thông báo c a ch ng.
V y nên tôi liên l c v i nhà ch ng, gi i thích tình hình m t cách
đ n gi n cho m ch ng bi t: “Con mu n ly hôn, bán đ t căn nhà,
phi n m nói l i v i anh y.” T đ u đ n cu i m ch ng tôi đ u r t
kinh ng c, nh ng sau cùng v n th t ra m t câu: “Đúng là đã gây
thêm phi n ph c cho con r i.” Ngày hôm sau, ch ng tôi g i f ax cho
tôi, thông báo th i gian và đ a đi m c a cu c g p hôm nay. Nhìn t
f ax đ c đánh máy c n th n, mà không có l y m t câu quan tâm,
h i han, suýt chút n a tôi đã b t khóc - l nào tôi đ i x v i anh y
t đ n th sao? Công vi c c a tôi và anh y đ u r t b n, vì v y vi c
t gia n i tr qu th c tôi đã không làm tròn đ c; v i l i, anh y
không u ng m t gi t r u, nên r t ghét nhìn th y tôi tr v nhà
trong tình tr ng say kh t. Ch có v y thôi mà tôi ph i ch u s đ i
đãi nh th này sao?

“B h i đói r i, đây cũng n quá, con có mu n đ n ti m mỳ


soba không?” B ch ng m m c i m i.
C c bia c a chúng tôi đã c n s ch t lâu, l i thêm c u bé bàn
bên c nh b m m ng m t tr n đang ôi khóc. Tôi nhanh chóng g t
đ u.
B ch ng nói s đ a tôi đ n m t quán mỳ soba r t ngon, th là
tôi cùng ông lên chuy n tàu đi n ng m. Tuy không thèm ăn l m,
nh ng ch ăn m t bát mỳ cũng không sao. Cái quán đó cách ga tàu
kho ng m i phút l trình, vì không nghĩ r ng s đ n m t ch xa
nh v y, nên tôi ch m c đ c m t chi c áo m ng, c ng i l nh
cóng, trong khi đó chi c áo th thao đ n bông c a b ch ng có v
r t m áp. Quán mỳ không h cao c p, cũng ch ng đ c trang trí
b t m t, nh ng l i đang b t máy s i. Có l v a m i qua b a tr a,
trong quán không có m y khách, nhân viên khá thân thi n.
“Con mu n u ng gì?”
B ch ng m m c i đ a menu r u ra tr c m t tôi. L nào ông
y t ng nghe con trai mình k r ng tôi có khuynh h ng nát r u?
“Con mu n u ng r u hâm nóng...”
“T t l m, v y b cũng g i r u hâm nóng.”
Ông y thân m t nói v i bà ch : “R u hâm nóng, làm giúp tôi ít
đ nh m đã nhé!” Tôi đ t nhiên th phào m t h i. Nghĩ đ n vi c ông
y thông thu c ch này h n mình, l i sành u ng r u h n mình, có
th giao t t cho ông y x lý, tâm tr ng tôi phút ch c đ c th l ng.
“B , hình nh b r t thích u ng r u?”
“B còn thích ph n h n đ y.”
“Sao b có th nói năng ki u đó v i con dâu c ch ?” Tôi c i
nói.
B ch ng v n cái đ u tr c l c sang t phía bên kia bàn, nh
gi ng nói, khuôn m t l lên v đùa dai b n c t: “Không gi u gì con,
tháng tr c b v a ly hôn v i v .”
“Có ph i con nghĩ b đang l a con không? Nói ra th t m t m t,
nh ng đây là s th t, bà y qu ng đ n ly hôn tr c m t b . Tr c
m t thì bà y v n th ng h i nên đ b ti p t c bên đó, nh ng b
đang đi tìm nhà.”
Ông y nói nh th đang ton hót chuy n c a ng i khác. L i
ông y r t cu c có m y ph n s th c?
“T i sao b m l i ly hôn?”
“B l i b công ty cho ngh vi c vì u ng r u, còn không bi t bao
nhiêu l n say quá n m ng bên đ ng r i b ng i ta đ a đ n tr i
t m giam.”
“Ái chà, v y thì con thua b r i.”
“Ph i không nào? Rõ ràng b th ng con r i.”
Ha ha ha! Chúng tôi cùng b t c i, tôi c m th y hai b con tôi r t
h p nhau. Ông y trông r t gi ng ch ng tôi, khuôn m t tròn tròn,
n c da r t tr ng. H là b con mà, âu cũng là l đ ng nhiên. Tôi
ch t nh ngày x a tôi và ch ng cũng t ng có nh ng giây phút c i
vui nh th này.
Đ nh m đ c đ a lên cùng v i r u, có món rong bi n p
mu i, h i s n xào chua ng t và t o bi n n ng. “Nào nào, ăn đi!”
Ông y rót r u cho tôi. Tôi nh p m t ng m, r u sake d ng nh
l p t c ch y vào t ng mao m ch trên kh p c th .
“Chà, th t tuy t v i!”
“R t ngon ph i không. R u hâm nóng đây không quá nóng,
nhi t đ v a đ . Cái này g i là hâm da.”
“V y ?”
“Con thích u ng r u, th mà ngay c đi u này cũng không bi t
sao?”
“ nhà con ch dùng lò vi sóng hâm l i m t chút thôi.”
B ch ng t v nghiêm túc, gi i thích t ng t n cho tôi nhi t đ
c a r u sake: r u p l nh chia thành Y uki-bie, Hana-hie và
Suz u-hie; còn r u hâm nóng chia thành Hinata-kan, Hitohada-kan,
Nuru-kan, J o-kan, Atsu-kan vàTobikiri-kan[2 4].
“Nóng nh t cũng không đ c v t quá 55 đ C, n u nhi t đ
cao h n th thì không ph i là r u n a r i.”
Tôi v a nh m nháp mi ng t o bi n n ng nhìn có v r t ngon,
v a c i kh . M c dù c hai đ u thích u ng r u, nh ng tôi khác
v i ông y. Tôi là con ma men level th p nh t, t c là ch c n có
r u u ng thì th nào cũng đ c. Hai năm tr l i đây, không có
ngày nào tôi không u ng r u tr c khi leo lên gi ng ng , k c
không u ng r u bên ngoài, v đ n nhà tôi cũng nh t đ nh ph i
nh p chút men. Có l n trong nhà h t r u, th là tôi lôi ra chai r u
gia v [2 5] đã g n m t năm không dùng đ n, cho vào lò vi sóng hâm
nóng r i u ng s ch.
Khi b ch ng phát hi n ra, anh y ném cho tôi m t cái nhìn l nh
nh t.
Hai chúng tôi u ng h t ba chai r u, d is gi i thi u c a b
ch ng, tôi ăn món mỳ Tempurasoba hàu. Đ t nhiên, ông y b o ph i
đi tr c, vì đã h n ng i ta đi xem nhà. Chúng tôi v n ch a đ
đ ng gì đ n v n đ chính, ch h n “hôm khác liên l c sau” r i đ ng
ai n y b c. Ông y còn nói l n sau s mang r u sake th t ngon
đ n tìm tôi, tôi quy t đ nh quét d n nhà c a s ch s m t chút, b ng
c m th y m t ni m vui s ng d y lên trong lòng.

T i hôm đó, b ch ng g i đi n cho tôi: “N u ti n thì b có th đ n


nhà con hôm tr t ch đ c không?” Tôi h i l ng l , nh ng nghĩ
ông y là b ch ng c a mình, tu i cũng đã kho ng 6 0, có l s
không x y ra chuy n gì b t ng đâu, nên bèn đ ng ý.
Ông y đ n nhà tôi vào bu i sáng hôm tr t ch, làm m y món t t
niên đ n gi n. Tôi mu n ph giúp, nh ng ông y chê tôi ch t làm
v ng tay v ng chân, tôi đành lau c a s c ngày.
Bu i t i, ông y l y ra m t cái bình ch a gi ng nh m nhôm
đun n c, nghe nói là mua t c u Kappa và m t chi c nhi t k . Trên
bàn bày nh ng món nh m đ n gi n, chúng tôi v a xem ch ng
trình tivi t nh t v a c i ha h , không h nh c m t t nào đ n
chuy n chính l ra c n ph i nói.
“B thuê đ c nhà ch a?” Khi Kobayashi Sachiko bi u di n
xong ti t m c trong Đ i nh c h i H ng B ch c a đài NHK, tôi ngà
ngà c t l i h i.
Ông y l c đ u: “B t ng này tu i r i, l i không có công vi c...”
“B có mu n đây không?”
“ ? C đ con nuôi b v y nh ?”
B ch ng hâm r u v a ph i, ch t m 30 đ C - m c đ c g i là
Hinata-kan. Ông y n u món mỳ Soba đón năm m i cho thêm b i
và h t tiêu, chúng tôi ng i trên sô pha, v a xem ch ng trình giao
th a Chào đón năm m i v a ăn mỳ. Ăn xong b ng c m th y khát,
th là l i chuy n sang u ng bia, cho mãi đ n t n khuya.
Tr v phòng sau khi đi v sinh, tôi ti n tay t t đèn, trong phòng
ch còn l i ánh sáng l m phát ra t màn hình tivi. Tôi l o đ o b c
v phía sô pha, c má vào đôi vai đang m c áo khoác c a b ch ng.
Trong bóng t i, khuôn m t ông y đang m m c i t a sáng nh m t
v ng trăng tròn. Ni m khao khát trong tôi cu n trào mãnh li t. Tôi
c m nh n đ cs m áp c a làn da và ánh sáng t bàn tay đang
v n t i.
G n đây, thái đ c a b n gái tôi r t kỳ l , cô y đ t nhiên tr nên
quan tâm, d u dàng. M c dù đây là m t chuy n t t, nh ng tôi v n
thích cái tính có gì nói th ng và d t khoát c a cô y h n. Bây gi rõ
ràng đang r t t c gi n mà cô y l i c kìm ch , đã th còn m m c i
v i tôi, đi u này làm tôi đ ng ng i không yên.
Hôm qua là th b y, v n đã h n đ n nhà cô y, nh ng đ a b n
cũ b ng d ng g i đi n r đi u ng r u, tôi h i cô y có th đ i sang
ch nh t đ c không. Sau vài giây im l ng, cô y nói: “Đã lâu l m
r i anh không g p ng i b n này à? E m không sao đâu, anh c đi
ch i vui v nhé.” Tr c đây, có l n vì tôi h y cu c h n mà cô y t c
đ n n i không thèm đ m x a đ n tôi c tu n li n, đây rõ ràng là
không gi ng v i tác phong c a cô y.
Tuy đã h n đ n nhà cô y s m m t chút, nh ng khi tôi t nh d y
đã là ba gi chi u. Tôi th m nghĩ n u g i đi n tr c, ch c ch n s
b cô y ch i cho m t tr n t i b i, t t nh t là c đ n th ng đ y. Tôi
ph i chuy n hai l n tàu đi n ng m và tàu t nhân m i đ n đ c nhà
cô y, t ng c ng m t kho ng m t ti ng r i. Tr c kia cô y khá
g n, nh ng do nuôi tr m mèo b ch nhà phát hi n ra, nên tháng
tr c đã ph i chuy n đi. Đ ng nào cũng ph i chuy n nhà, thì c tìm
m t n i có th nuôi thú c ng, r ng rãi h n tr c, giao thông đi làm
thu n ti n và ti n thuê l i r , th là chúng tôi đ n r t nhi u trung tâm
môi gi i nhà đ t. Cu i cùng s v t v coi nh cũng đ c bù đ p khi
chúng tôi tìm đ c m t căn nhà lý t ng. Căn nhà chia t ng n m
vùng ngo i ô Tokyo này r t r ng rãi, mèo có th ch y lên ch y xu ng
men theo c u thang c ngày không chán. Cô y t u m t chi c
gi ng đôi n m có v khá tho i mái, tôi cũng th m m c trong
b ng. M c dù kho ng cách h i xa, nh ng l n nào đ n đó tôi đ u
ng l i m t đêm, không c n ph i v i v i vàng vàng ch y v nhà. Kỳ
th c, tôi v n hy v ng cô y s b o “hay là nh n c h i này v
chung v i nhau luôn”, nh ng d ng nh cô y không mu n s ng
cùng m t gã trai kém mình b y tu i.
“Anh đ n r i h , th t l m quá đi!”
Tôi c t ng r ng cô y s n i tr n lôi đình, ch ng th ng cánh
c a v a m ra l i nhìn th y b m t c i t i nh hoa, trong phòng
ph ng ph t h ng th m c a n c dùng.
“Anh xin l i, t i qua anh u ng mu n quá.”
Tôi đ a chai r u nho lúc nãy đã ph i c n răng móc ra 2 .000
yên đ mua cho cô y. Cô y l i c i nói: “C m n anh, anh không
b nôn nao ch ? E m n u xong c m r i, có ăn đ c không?”
“ , ...”
Tôi g t đ u t l , c i chi c áo jacket. Con mèo c a cô y l nl
bên chân tôi, tôi b nó lên, nhìn theo dáng cô y c m chai r u nho
đi vào trong b p, không kìm đ c h i mèo: “Ch mày làm sao v y?”
Nh ng nó ch rên lên khe kh .
Hôm nay cô y m c qu n bò, nh ng trong ngày ngh hi m hoi
này, cô y l i còn trang đi m. Y êu nhau cho đ n gi cũng đã đ c
m t năm r i, mà l n nào ng m cô y tôi v n nh k m t h n. Có l
do cô y có m t khuôn m t búp bê tr i sinh, dù không trang đi m
cũng ch ng th nh n ra cô y đã 31 tu i. Th c ra, khi không son
ph n, trông cô y còn xinh đ p h n nhi u.
Tôi quen cô y khi tham gia đ t b i d ng nhân viên m i c a
công ty. Khi đó, cô y là gi ng viên b i d ng đ c công ty c đ n.
Khi khóa h c kéo dài m t tu n k t thúc, tôi không mu n m t liên l c
v i cô y, bèn li u th v n may m i cô y đi ăn, cô y tr l i:
“U ng cà phê thì đ c.” Ban đ u, cô y ch cho tôi đ a ch email,
tôi liên t c g i th cho cô y, áp d ng chi n thu t oanh t c khi n đ i
ph ng ph i xuôi lòng, cu i cùng cũng h i đ c s đi n tho i c a
cô y. Khi m i cô y đi ăn, tôi mang theo quy t tâm ng l i yêu dù
có ph i quỳ xu ng tr c m t cô y. Khi nghe cô y h i “Anh không
b n tâm vi c anh kém em b y tu i ch ”, qu th c tôi đã gi t n y
mình, nh ng m t khi đã m n thích ai đó, tu i tác không còn là v n
đ .
L n đ u tiên yêu m t ng i ph n l n tu i h n mình, ki u cách
yêu đ ng hoàn toàn l l m so v i nh ng tr i nghi m tr c kia, và
đi u này th c s khi n tôi kinh ng c. M i l n g i đi n và nói mu n
g p cô y, tôi đ u b c tuy t, ít nh t tôi ph i đ t h n tr c đó m t
ngày thì cô y m i ch u nh n l i. Trong n a năm đ u khi m i yêu
nhau, dù có mu n đ n m y, cô y cũng không cho tôi l i qua đêm.
Đ n khi khó khăn l m m i đ c ng l i thì cô y l i ch a t ng
xu ng b p n u ăn, l n nào cũng ph i ăn bánh mỳ và pho mát cô y
mua t tr c ( nh ng cũng r t ngon) . Tr c nay cô y ch a t ng đi
hát karaoke, cũng nh các trung tâm trò ch i. Noel cô y v n ph i đi
làm nên không th h n hò. Khi cãi nhau, cô y không khóc lóc, cũng
ch ng la l i om sòm. Tôi ch có kinh nghi m yêu đ ng v i nh ng
cô gái nh tu i h n, vì v y khi bên cô y, m i m t chuy n đ u
khi n tôi c m th y r t m i m .
Không bi t có ph i ng i ph n tr ng thành nào cũng đ u
nh v y hay không. Cu c s ng c a cô y r t quy c , ngày ngh cũng
d y t r t s m, sau khi ng d y thì đi gi t qu n áo, lau giày. Các đôi
giày cao gót c a cô y đ u đ c b o qu n r t t t và đ t ngăn n p
trong t , nh ng chi c khăn bông s ch tinh t m trong phòng t m
cũng đ c g p g n gàng. Ch c n không b công vi c làm nh thì
ngày nào cô y đ u t m vào lúc chín gi , v a ngâm mình trong
n c nóng n a ti ng đ ng h , v a đ c sách ho c t p chí; sau đó
u ng m t ly n c mát b ng chi c c c th y tinh Baccarat do cô y t
mua t ng mình nhân d p sinh nh t năm 30 tu i, thoa đ các lo i
n c d ng lên m t và toàn thân, r i sau cùng m i b t tivi xem th i
s ho c d báo th i ti t, đ ng th i nh m nháp ly r u nho ho c
sake p l nh, đúng m i m t gi thì lên gi ng đi ng . Đó chính
là cu c s ng th ng nh t c a cô y, cô y ghét vi c đ t ng t nh n
l i m i c a ng i khác hay h y b cu c h n ngay sát gi g p, vì
nh v y s làm đ o l n nh p s ng c a cô y.
Tôi k nh ng chuy n này v i b n bè c a mình, h đ u nói: “Ki u
ph n nh v y r t đáng ghét.” Th t v y sao? Còn tôi thì th y so v i
nh ng cô nàng th ng xuyên khi n mình lo l ng vì không bi t đang
đâu và làm gì, cô y qu th c tuy t h n nhi u.
Th nh ng t khi chuy n nhà, cô y b ng nhiên tr nên r t b t
th ng, l n l t b ng ra t ng món ăn, đ t lên bàn. T i sao l i đ t
nhiên n u nh ng món mang đ m “h ng v c a m ” cho tôi th
này? Cô y b o phòng b p gi đã r ng rãi, nên có h ng thú v i
chuy n n u ăn. Tôi c m th y m i chuy n tuy t đ i không th đ n
gi n nh v y, nh ng nhìn nh ng món ngon bày tr c m t, khóe
mi ng tôi s m đã n m t n c i: “Có v r t ngon đây.”
Nghe tôi nói nh v y, cô y ch vào t ng món và gi i thích: “Đây
là hành tây vàng và tempura măng tây, rau cu n chanh, nghêu h p
r u và c gà h m t núi. E m còn n u c c m đ u xanh n a.”
“Đúng là đ i ti c ngày xuân mà!”
Nh ng hình nh cô y không hài lòng l m v i l i khen c a tôi.
Cô y ng i xu ng phía đ i di n, ch p tay vào nhau nói: “E m khai
đũa đây”, r i b t đ u ăn. Th t là ngon. Tuy ngon v y, nh ng l i khi n
tôi n m n p b t an.
“Hôm qua anh đi u ng r u cùng m y ng i?”
“ , đông l m, kho ng b y tám ng i.”
“Có con gái không?”
“Có ch .”
M t h i im phăng ph c.
Đây là ý gì?
Tôi c tìm ch đ khác đ nói, th thay đ i không khí.
“Khi ăn nh ng món rau đúng mùa m i đ c bày bán, có th
s ng thêm bao nhiêu ngày đ m m c i khi nhìn v phía m t tr i?”
“7 5 ngày.”
Tôi mu n ch c cho cô y c i, nh ng cô y l p t c tr l i m t
cách bình th n, làm tôi nh t th i c ng h ng.
“E m bi t rõ th t đ y.”
“Nh phúc c a anh thôi, em s ng nhi u h n anh vài năm, g ng
càng già càng cay mà.”
Trên m t cô y n m tn c i, nh ng trong l i nói l i nh có
gai đâm. T tr c đ n gi , cô y ch a t ng h i nh ng bu i t t p
ăn u ng có con gái tham gia không, hay là v n đ tu i tác.
“Th bu i t i c t móng tay thì sao nào?” Tôi h gi ng lí nhí. Cô
y l i đáp ngay: “S kh c ch t b m ”, sau đó nhìn tôi nh th trêu
ng i r i h i: “N u đem c m đ u đ n u thành trà, r i ngâm v i
c m ăn thì sao?”
“ ? Cái đó có ph i s r t ngon không?”
“V y thì hôm xu t giá tr i s đ m a!”
Rõ ràng ch ng ph i là m t ch đ nghiêm túc, nh ng không khí
trong phòng ngày m t đ c quánh l i. Lúc này con mèo b ng kêu
“meo” m t ti ng, cô y l i ti p t c h i: “N u cho mèo ăn cá thì sao?”
“Anh... không bi t.”
“Thì s s đ nv m t!” Ch ng hi u t i sao mà cô y càng n i
điên lên.
Tôi h i: “N u tè lên ng i giun đ t thì sao?” Cô y đ t nhiên đá
gh đ ng ph t d y, th dài m t h i n ng n , đo n ng i th xu ng
gh sô pha.
“E m sao th ? D o này em r t kỳ l . Anh đã làm sai đi u gì sao?
N u là chuy n hôm qua, thì anh xin l i...”
Tôi nh nhàng đ n ng i bên c nh, kh nh c khuôn m t đang cúi
g m c a cô y, phát hi n ra cô y đang khóc.
“ y, em khóc à?”
“ y cái gì mà y? B t l ch s .”
“Vì anh ch ng hi u th nào mà...”
Tôi b i r i ôm l y vai cô y, cô y l i r m r t khóc m t h i. Li u
có ph i g p chuy n gì đó không vui trong công vi c? Hay b n thân
g p chuy n gì đó b t h nh? Cô y đ u l c đ u ngu y ngu y. M c dù
bi t rõ là không th , song tôi v n h i m t câu không đ u không đuôi:
“V y em có mu n k t hôn không?”
Cô y nh y ph t lên, sau đó v i vàng ch y l i góc gh sô pha
nhìn tôi b ng v m t kinh hoàng.
“Thái đ c a em th này là sao? Anh ch nói v y thôi mà, anh bi t
mình không x ng v i em.”
“Không ph i em có ý đ y!” Cô y gào lên.
“Hôm nay là ngày Không Vong.” Cô y v a vò đ u b t tai, v a
nói.
Tôi ch a t ng nhìn th y cô y ho ng lo n nh v y. Ngày Không
Vong ?
“Anh không bi t sao? Trong thu t chiêm tinh c a ng i ph ng
Tây, Không Vong t ng đ ng v i ngày Ph t Di t[2 6 ] c a Nh t B n
đ y! Vào ngày này, b t lu n quy t đ nh làm gì cũng đ u r t d th t
b i th m h i. Th nên, tr c đây em v n luôn tránh g p anh vào
ngày Không Vong! T i sao anh l i c ph i nói nh ng l i này trong
ngày hôm nay c ch ?”
Tôi không hi u đây là tình c nh gì, ch bi t cô y ch ng gi ng
nh ng lúc bình th ng tý nào.
“Đ i m t chút, anh không bi t ngày Không Vong là ngày gì,
nh ng cũng có ng i k t hôn trong ngày Ph t Di t mà.”
“Nh ng làm gì có ai c hành tang l trong ngày H u D n[2 7 ],

đúng không?”
Tôi ch có th g t đ u, nh ng v n ch a th ch p nh n đ c.
“Làm v y đi u r i s v n vào ng i,” Cô y s t s t nói, “n u bu i
sáng không lau giày, công vi c s g p nhi u sai sót; n u không dùng
khăn t m màu tr ng, s c kh e s g p v n đ ; m t khi chuy n nhà,
s b ng i yêu b r i. Vì v y, em m i c m th y b t an, không th
không xu ng b p n u c m cho anh.”
Cô y rút gi y ăn ra lau n c m t n c mũi tèm lem, v a nói
v a khóc. Do thái đ c a cô y quá nghiêm túc tôi xém chút n a đã
c i phá lên, nh ng ch t nghĩ lúc này mà c i thì s g p ph i h u
qu nh th nào, tôi l i b t giác s hãi.
“Anh không bi t r ng em l i mê tín nh v y.”
“Nh ng chuy n đó đ u đúng mà. Anh không bi t ph i không?
E m s phát khi p lên đ c. Có ph i anh không th ch u n i không?
Có ph i c m th y em r t ngu ng c không? Anh s không mu n k t
hôn cùng m t bà cô già th này ph i không?”
Nói xong, cô y l i òa khóc n c n , tôi nh nhàng kéo cô y lên
gi ng. Nói th c, đây là l n đ u tiên tôi nhìn th y cô y khóc, trong
tim tôi nh có m t chú h u nh đang cu ng d i ch y tr n lung
tung. Tôi trút b qu n áo c a cô y, ôm ch t cô y vào lòng. Khi mây
m a trăng gió, và c khi đã chìm d n vào gi c ng , cô y v n khóc
r m r t không ng ng.
Hôm sau, cô y d y t s m tinh m , còn kéo tôi d y: “Tr c khi
đi làm anh có ph i v qua nhà không?” Tôi m t nh m m t m đi ra
phòng khách, phát hi n ra b a t i còn th a hôm qua dã đ c d n
d p s ch s , trên bàn đ t m t c c cà phê và lát bánh mỳ n ng. Tôi
nhai bánh mỳ, m t v n ch a th m n i.
“A, bu n ng quá đi m t! Hay là hôm nay chúng mình xin ngh
thôi.”
“Anh nói linh tinh gì th , mau ăn bánh mỳ r i v nhà đi.”
“Đ c, đ c.” Tôi l m r m đ ng d y, b l i góc bánh mỳ ăn d .
“Không đ c đ th a l i, rìa bánh mỳ nhi u dinh d ng nh t
đ y.” Cô y nói r t nghiêm túc.
Cu i cùng tôi cũng không nh n đ c ôm b ng c i ng t ngh o,
trong lòng đ t nhiên nh nhõm h n. Tôi r t vui khi cô y là m t bà
ch ng c.
V
ào năm đ u tiên b c sang th k 2 1, tôi h quy t tâm c năm
s không làm tình. Tôi đã duy trì cu c s ng c m d c đ c ba tháng.
Nh ng, chính nh “tuyên cáo không làm tình” mà r t nhi u vi c có
s thay đ i l n. Th c lòng mà nói, đi u này làm tôi quá kinh ng c.
Đ u tiên, ng i đàn ông đ ng đ u b ng x p h ng tình nhân, l n
h n tôi năm tu i nói gi ng r t d t khoát: “V y thì c năm chúng ta
cũng đ ng có g p nhau!” Th hai, anh y chính là nguyên nhân
khi n tôi h quy t tâm c m d c, tôi không th phán đoán đ c câu
nói này c a anh y r t cu c tràn đ y thành ý, hay đê ti n th p hèn.
Đêm giáng sinh năm ngoái, khi tôi và anh y tr n tr i qu n l y nhau
trên sô pha, b v anh y b t t i tr n ( v anh y lén đánh m t chi c
chìa khóa d phòng mà tôi đ a cho anh y) . Không hi u sao trên
tay cô ta còn c m m t chi c th c nh a dài 30 phân, tét hai đ a tôi
m t tr n th a s ng thi u ch t. Sau này nh l i, th t may là khi đó cô
ta không c m dao, nh ng nhìn nh ng v t s ng t y in h n hình ch
nh t hi n rõ trên ng c và mông mình, tôi l i ch t nh đ n c nh
t ng năm x a b m dùng th c tre giáo hu n, khi n tôi mu n
khóc to m t tr n cho th a. M c dù nói là ngo i tình, nh ng không
ph i do tôi d d anh y, mà anh y ch đ ng tìm đ n ( th m chí
tr c nay còn ch a h mua cho tôi m t mi ng bánh ng t nào c ) ,
l n nào làm tình xong cũng ph i tay mà đi. V y t i sao tôi v n b v
anh ta cho ăn đòn ch ?
Th nh ng, đây cũng chính là d p đ tôi h quy t tâm. Tr c đó
không lâu, tôi đã m h nh n ra mình không nên ti p t c s ng nh
th này n a. Trong kho ng th i gian m i lăm năm, t l n đ u tiên
b t đ u có kinh nghi m v sex đ n năm 31 tu i, tình d c đã tr
thành tr ng tâm trong cu c s ng c a tôi. Tôi tuy t đ i không ph i
m t ng i ham mê nh c d c, ch là không ghét, khi ng i khác đòi
h i thì tôi cũng ng i c tuy t, và khi lên gi ng cũng c m th y r t
tho i mái, nên nghĩ d u sao cũng là chuy n nh nh t mà thôi.
Năm 2 5 tu i, tôi m i bi t s l n làm tình c a mình cao h n r t
nhi u so v i m c trung bình ( ng i ta tính trung bình d a trên căn
c nào v n là m t câu đ ch a có l i gi i) . Tôi nghe t mi ng ng i
khác m t s th t đáng kinh ng c mà tr c nay ch a h bi t đ n:
hóa ra thân hình c a tôi thu c d ng r t có s c hút, gi ng nh nh ng
nhân v t th ng xuyên xu t hi n trong các ti u thuy t s c gi i.
Khi ng i trong quán bar ch b n trai đ n mu n, m t ông chú
trông có v khá phong đ đã nói nh v y lúc mu n tán t nh tôi. Ông
y đ a tôi vào h n m t khách s n năm sao ( đ ng nhiên, tôi đã h y
ngay cu c h n v i gã ng i yêu khi n mình ph i ch dài c kia) . Tôi
còn nh khi n m trên chi c gi ng tinh t m trong tòa nhà chót vót
tráng l , ông y còn kêu “Ôi?” m t ti ng lúc thò tay vào trong ng i
tôi. Ông y đ a vào m t cách c n th n, r i l i k t thúc r t chóng
vánh. Xong chuy n, ông y th ng th n th a nh n r ng mình t ng là
m t di n viên phim AV. Th y tôi toàn thân căng th ng, ông y l c l c
đ u ý b o tôi đ ng lo l ng, và nói c th tôi đã ti m c n s hoàn
h o. Còn t m t c c m khái là cho đ n t n bây gi , ông y m i ch
g pđ c m t ng i ph n nh th này. M c dù đã nghe đ cr t
nhi u câu ki u này, nh ng tôi không nghĩ đi u đó có th t, và càng
không dám tin nó l i xu t hi n tôi. Ông y r t l ng thi n, còn
c nh cáo tôi r ng: “N u nh không chú ý, cu c đ i c a em r t d b
phá h y.” Nh vào l i nh c nh này, tôi m i b ng t nh ng . Th o
nào các đ i b n trai c a tôi đ u không thích nh ng ki u h n hò
thông th ng, ai v a g p tôi cũng ch mu n nhanh chóng đ a tôi lên
gi ng. Sau cùng, h u nh đ u do tôi nói l i chia tay tr c sau khi
n i c n tam bành vì thái đ th , l nh nh t c a h m i khi làm tình
xong.
Tuy nhiên, l i c nh cáo c a ông y đ n h i mu n, nói cách khác
nó đã vô hình trung đ thêm d u vào l a cho m t cô gái tr nh tôi.
Khi đó, tôi đã có r t nhi u tình nhân bên g i, g n nh m i ngày đ u
lên gi ng v i m t ng i trong s h . Câu nói này khi n cho tôi
c m th y h không yêu con ng i tôi, h đ n v i tôi ch vì c th
c a tôi. Nghĩ v y, tôi tr m u t c c đ , đ ng th i cũng nh n đ nh có
l đó là tiêu chí nh n bi t m t đ a ch ng h tài gi i, t ng m o l i
t m th ng nh tôi.
Tôi có dung m o bình th ng, không ch ng i khác mà ngay c
b n thân tôi cũng ph i th a nh n đi u này. Ngo i tr nh ng lúc mây
m a trên gi ng ra, tr c nay ch a có ai khen tôi xinh đ p hay g i
c m. Tôi ăn m c trang đi m gi n d , công vi c đang làm cũng ch là
nhân viên ti p th bình th ng. Nh ng có th do tôi quá l đ nh,
ho c nh ng gã trai v i kh u giác nh y bén luôn có m t kh p m i
n i, nên c m i l n đ i vi c là y nh r ng tôi l i b đ ng nghi p ve
vãn, cu i cùng vì khó lòng c tuy t nên l i ng cùng v i h . Đây
cũng th ng là nguyên nhân tr c ti p ho c gián ti p d n đ n vi c
tôi ch đi làm đ c dăm b a n a tháng là l i ngh vi c. G n nh m i
ngày sau khi tan ca tôi đ u có h n, hoàn toàn không tìm đ c ng i
b n cùng gi i nào, th nên cũng ch ng th hòa nh p v i b t c môi
tr ng làm vi c nào.
Có vi c gì tôi ch có th tìm đ n em gái đ t tê. Dù có k v i nó
nh ng chuy n th này, tôi cũng s không b chì chi t. Cô em gái
kém tôi hai tu i khác h n so v i tôi, r t khéo giao ti p và cũng có r t
nhi u b n n a. Nó nghe ch mình k toàn nh ng chuy n tình ái gi a
thanh thiên b ch nh t trong quán cà phê ngày ch nh t, li n m t
ch A m m ch O. Nó không chê c i tôi, cũng không coi th ng
tôi, ch nói v i v i m t v mông lung r ng, nó khác v i tôi nên không
th đ a ra ý ki n, sau đó b t đ u thuy t giáo: “Ch , ch không nên đ
v y nguyên nhân mãi không th an đ nh cho chuy n này đ c.”
Tôi ch a t ng tr i đ n m c có th th n nhiên ch p nh n ý ki n
này c a em gái. Đã nh v y thì thôi, tôi c phó m c cho s ph n.
Nh n đ c s đ ng c m c a đàn ông trong chuy n này, vô tình l i
khi n tôi c m th y t tin. Dù sao t tr c t i nay tôi cũng ch a t ng
p m m ng gì đ i v i chuy n k t hôn, bèn qu ng h t m i do d ,
quy t đ nh s ti p t c ti n b c trên con đ ng tình ái.
C m giác t i l i nhen nhóm trong tim m i l n lên gi ng v i
nh ng ng i đàn ông có v đã bi n m t t lâu. Tôi không l y ti n
c a đàn ông, nh ng đ ng nhiên đ i ph ng s ph i thanh toán chi
phí ăn u ng phát sinh khi làm tình và ti n đi nhà ngh . B t cá hai tay
gi tr thành chuy n bình th ng, có l n anh chàng c p trên và c u
sinh viên làm thêm t ng ch m m t nhau trong nhà tôi, nh ng ch ng
hi u vì sao, c hai ng i h đ u không m ng m gì tôi. Đi u này
khi n tôi b t n th ng, và l i càng chìm đ m trong tình ái.
Phàm chuy n gì l u d n cũng thành quen. Tôi không ch làm đàn
ông th a mãn, mà cũng đã bi t cách nh n đ c ngu n vui to l n t
trong đó. Gi ng nh m i ngày đ u ph i ăn c m, tôi cũng làm tình
m i ngày. Có ng i làm tình nh món Ochaz uke[2 8], cũng có ng i
làm tình nh m t b a ti c n ng h u ki u Pháp, còn tôi nh đang
th ng th c nh ng món ăn ngon. Thú v là, n u nh g p ph i m t
ng i đàn ông mà tôi mu n th tìm hi u, ch c n ti p c n đ i
ph ng g n h n m t chút là có th d dàng “x i” đ c ngay.
T khi b c sang tu i 30, tôi phát hi n ra hình nh mình đã h i
ngán làm tình r i, b t giác kinh hoàng s hãi. V n đ nh tìm ki m m t
món ngon th c s , nh ng gi nhìn th y ai cũng không còn c m giác
thích thú n a. Có l tôi đã ng y r i chăng. Th nh ng, thói quen bao
nhiêu năm qu th c r t đáng s , khi nh n đ c cu c g i c a gã trai
nào đó nói mu n đ n nhà mình, tôi v n không tìm ra đ c b t c lý
do gì đ c tuy t. N u nh ph i v t óc tìm lý do, thà c đ cho đ i
ph ng nhanh chóng lên gi ng còn nh nhàng h n.
Chính vào lúc này l i x y ra “cu c chi n th c k ” hôm giáng
sinh, s lãnh đ m và tr ng r ng trong lòng tôi đ t nhiên có m t hình
dung c th . Vào d p năm m i, khi đang nhàn nhã quê nhà, tôi
ch t n y ra ý t ng “c m d c m t năm”. Tôi nói v i cô em gái đang
ng i nh n nha xem tivi phía bên kia chi c bàn s i: “Ch b o này,
ch tìm th y m c tiêu c a năm nay r i.”
“ ? M c tiêu gì v y?”
“C năm nay, ch s không làm tình.”
Cô em gái đang m i dán m t vào tivi, nghe th y v y li n quay
sang nhìn tôi. Trong b p, ti ng dao thái rau c a m d ng nh cũng
d ng nh p l i.
“Ch b điên à?”
“Sao l i b o ch điên! Ch nói nghiêm túc đ y.”
“Ch c ch n ch không th duy trì đ c bao lâu, em c c v i ch
50.000 rúp!”
“50.000 rúp là bao nhiêu yên Nh t?”
M tôi m t mày nhăn nhó ch y ra m ng: “Hai đ a chúng mày
mau mau k t hôn đi, đ ng đ b m ph i lo l ng n a”, c t ngang
cu c chuy n c a chúng tôi. Nh ng tôi th c s nghiêm túc, c mãi
th này thì tôi s th t s tr thành m t đ a con gái ch ng làm nên
trò tr ng gì ngoài chuy n làm tình. Tôi không đ can đ m đ n nh ng
ch phong l u t u s c ki m ti n, đ ng nhiên s không th d a vào
vi c làm tình đ s ng. Không nh ng v y, tôi r t mu n bi t m t cu c
s ng không tình d c s nh th nào, m t năm li n không làm tình,
li u tôi s thay đ i ra sao, và càng mu n bi t xem r t cu c tôi có th
nh n n i lâu đ n th không.
Đã lâu l m r i tôi m i suy nghĩ tích c c nh th này. Vi c đ u
tiên c n làm là thay s đi n tho i. B i vì khi liên l c v i tôi, nh ng
ng i tình bên g i đ u g i vào di đ ng ch không ph i đi n tho i
bàn. Sau kỳ ngh năm m i, đám đàn ông kia lũ l t tìm đ n, tôi kh n
thi t gi i thích cho h v “tuyên ngôn c m d c” c a mình. Có ng i
thì m t m c không tin gi ng nh em gái tôi, cũng có ng i trách
r ng có ph i tôi đã có ng i đàn ông khác không. Suýt chút n a tôi
đã bu t mi ng nói, t tr c t i nay tôi v n luôn có ng i đàn ông
khác, nh ng may là kìm đ c. N u nh ch c gi n anh ta, ng i
ph i ch u thi t chính là tôi.
Trái v i d li u, nh ng gã đàn ông khác v n bám dai nh đ a,
không d t khoát nh ng i đàn ông đ ng đ u b ng x p h ng tình
nhân. Tôi nghĩ ng i đàn ông x p th nh t đó đúng là khác bi t, có
l anh y hi u tôi h n nh ng k khác, cũng có th anh y thích tôi
th t, hai dòng l b t giác tuôn ra t lúc nào.
Trung tu n tháng hai, đôi khi s cám d đ n t nh ng tình nhân
bên g i và thói quen bao nhiêu năm khi n cho l i th th t vào năm
m i c a tôi b dao đ ng. So v i tình d c, tôi thèm mu n s đ ng
ch m c a làn da h n, tôi r t mu n đ c tay n m tay v i m t ng i
đàn ông, cũng r t mu n đ c áp khuôn m t mình lên c p đùi r n r i
c a h đ làm nũng. Th nh ng, tôi t nh v i mình đây là b c
ngo t quan tr ng c a cu c đ i, vì v y tôi đã chuy n nhà, và đ i m t
công vi c khác. Tôi dùng kho n ti n ti t ki m thuê m t căn nhà m i,
l a ch n m t công vi c hành chính mà x a nay ch a t ng suy nghĩ
đ n đ đi ph ng v n.
Tôi không có kinh nghi m gì n i b t, tu i cũng đã ngoài 30, nên
bi t tr c s không d tìm đ c vi c làm, qu nhiên liên t c g p
th t b i. Khi s th thông báo t ch i tuy n d ng mà tôi nh n đ c
đ t đ n hai con s , em gái tôi th c s không th đ c thêm n a, nó
bèn nh ng i quen gi i thi u giúp tôi vào làm vi c hành chính
trong m t ti m sách c l n. Khi g p m t cô em gái đã lâu không g p
c a mình, th y tôi tóc đã c t siêu ng n, trên ng im cm tb đ
xanh th m, nó l i b o r ng: “Nhìn ch trông càng g i d c h n đ y.”
Th t là quá vô l .
Tôi đ n văn phòng c a ti m sách đ ph ng v n, m t chú trông
có v thân thi n m m c i chào đón tôi. S “thèm ăn” trong tôi b ng
trào lên mãnh li t, nh ng v n c nghi n răng ghìm l i. M t năm, ch
c n nh n n i m t năm thôi, tôi t nh v i mình nh v y.
Khó khăn l m tôi m i thi đ công vi c d báo viên khí t ng
v i xác su t trúng tuy n r t th p, nh ng r i l i d dàng t b . G n
nh ch ng có ai đ ng tình v i hành đ ng c a tôi - b m qu nhiên
th v n than dài, còn b n bè và đ ng nghi p công ty cũng năm l n
b yl t khuyên tôi, v n ch a mang b u, ch vì s p k t hôn mà b
vi c thì th t đáng ti c. Cho dù tôi có gi i thích th nào, b n h
d ng nh không th hi u n i, vì v y tôi đành gi trang thành m t
ng i ph n 31 tu i si mê, không d gì m i tìm đ cm tn ac a
mình, và n m t n c i m h v i b n h .
Tôi mu n đ c nhìn ng m b u tr i m i ngày, và ch ng tôi có th
th a mãn yêu c u này c a tôi, lý do ch đ n gi n có v y. Nh ng n u
nói th ng ra, có l tôi s đ c m i ng i tôn lên làm thánh nhân
m t. M c dù tôi không đ tâm, nh ng theo nh ng kinh nghi m ngày
tr c, đ i đa s m i ng i khi nhìn th y ng i mà b n thân h
không th lý gi i n i n n c i mãn nguy n, thì h đ u s c m th y
r t khó ch u.
H i còn nh tôi t ng nhìn th y đĩa bay, đây là nguyên nhân ban
đ u c a t t c m i vi c. Tôi t ng nhìn th y hai l n. L n đ u tiên vào
mùa hè năm l p ba, hôm đó b sai tôi ra qu y thu c g n nhà mua
thu c. M t tr i t a nh m t viên k o d n d n lăn xu ng, khu t sau
phía dãy núi xa xăm, tôi m i ng m nhìn sao Kim đang t a sáng,
b ng trông th y m t v t th bé xíu phát ra ánh sáng màu tr ng, nó
bay đi bay l i theo hình ch z v i t c đ chóng m t trên b u tr i,
sau đó bi n m t không m t d u tích. Tôi quá đ i kinh ng c, ch y
m t m ch v nhà k cho b nghe c nh t ng v a nhìn th y ban
nãy, ông y v n dán m t vào tr n đ u bóng chày chuyên nghi p
đang đ c truy n hình tr c ti p, còn m t m thì vô cùng mông lung.
Đ n đo n qu ng cáo, b đ ng ph t d y, t ng tôi m t cái tát n y đom
đóm. Tuy b không ph i là m t ng i hi n t , nh ng đó là l n đ u
tiên ông gi tay đánh tôi. B g m lên: “Làm gì có đĩa bay? Có m i
vi c đi mua thu c mà cũng d nh dàng m t c ti ng đ ng h , r t
cu c mày đã làm gì h ?!” Tôi khóc lóc xin l i, nh ng không th hi u
đ c vì sao ông l i n i tr n lôi đình. Có l vì thì tôi đã ch c gi n b ,
nên cũng không dám k v i b n h c chuy n mình nhìn th y đĩa bay,
có đi u tôi bi t r t rõ đó không ph i là hình m t chi c máy bay. T
đó, tôi b t đ u nuôi d ng thói quen nhìn ng m b u tr i m i khi
r nh r i.
L n th hai là vào năm l p b y. Khi l n đ u tiên ng i máy bay
đ n tham d hôn l c a ch h , tôi trông th y c m t bi n mây qua
khung c a s trong khoang máy bay, màu xanh c a b u tr i cũng
hi n lên khác h n so v i khi nhìn t d i m t đ t, tôi ng c nhiên
không th t nên l i. B ng d ng tôi có m t d c m. Khi máy bay t t
h cánh, nh ng th a ru ng hi n ra tr c m t nh m t b c tranh, nó
b t ch t l i xu t hi n. Trên đám mây lãng đãng bao quanh dãy núi,
tôi m h trông th y m t v t th nh p nháy th ánh sáng màu tr ng
bay v t qua. L n này, tôi không k v i b m phát hi n c a mình
n a, trong lòng th m nh “có l là m t hi n t ng khí quy n nào
đó”, và cũng âm th m che gi u o t ng “có l ch có mình nhìn
th y đ c”. Tôi k v i cô b n h c thân nh t, cô y t v nghiêm túc
d n tôi: “T t nh t c u đ ng có k cho ai khác, n u không h s
t ng c u là Denpakei[2 9] đ y!”
Tôi v n yêu b u tr i, và khao khát m t cách cu ng nhi t có th
đ c làm b n v i b u tr i. Vì v y, khi th o lu n v i th y cô giáo v
c m t ng lai, tôi đ u qu quy t nói sau này mu n làm ti p viên
hàng không. Ch ng ng b m sau khi bi t tin l i m ng quýnh,
t ng r ng tôi đã bi t c n ph i suy nghĩ th c t , bèn l p t c tìm gia
s ti ng Anh cho tôi.
Khi tu i đ i ngày m t tăng d n, tôi bi t gi c m làm ti p viên
hàng không là m t sai l m, nh ng cũng đã quá mu n. Tôi không
ghét đi h c, nh ng l i không th thích ng đ c v i khóa ti ng Anh
trong tr ng đ i h c liên thông và l p b i d ng ti p viên hàng
không sau đó. Tôi quá nhát gan, không đ dũng c m rút l i l i mình
đã nói. Đ i đ n khi đi tìm vi c, tình c nh c a ngành hàng không đã
r t m đ m, b tôi ph i nh c y kh p n i m i s p x p đ c cho tôi
vào làm ti p viên hàng không theo ch đ h p đ ng trong m t hãng
hàng không l n.
K t qu , tôi ch làm đó m t năm. T lâu, tôi đã bi t c mu n
đ c bên c nh b u tr i v n ch ng h có chút liên quan nào v i
ngh ti p viên hàng không, t t nh t là nên chuy n ngh càng s m
càng t t. M t đ a ch m ch p, l m nh tôi tr thành lo i vô tích s
trong m t các ti n b i, không ch ngày nào cũng b h c n nh n “m t
không đ c nhìn ra ngoài c a s , ph i nhìn vào hành khách”, mà
th m chí còn th ng xuyên tr thành n n nhân c a nh ng trò đùa
dai t nh t. Tôi suýt chút n a s p đ tinh th n, cu i cùng đành ph i
ngh vi c cho xong.
Đúng lúc đó, tôi đ c đ c tin s p t i có m t cu c thi l y b ng
ch ng nh n t cách d báo viên khí t ng, bèn run r y th th t bày
t ý đ nh đi thi c a mình v i ng i b đã vì mình mà b liên l y t i
n i m t mày tàn t . Ông ngán ng m b o “tùy mày”.
Tôi cho r ng có th đây chính là “thiên ch c” c a mình, nh ng
khi nhìn th y t p đ ôn t p c a kỳ thi, tôi đã b t c i nhăn nhó vì
tuy t v ng. Tr c nay, tôi ch a t ng h c t p nghiêm túc v khoa
h c trái đ t và v t lý, tuy bi t hình d ng c a mây và tên các ngôi
sao, nh ng tôi không th hi u đ c bi u đ khí t ng cũng nh các
t li u phân tích. May là tr c kia tôi đã đ c làm quen m t ít khi
h c l p b i d ng ti p viên hàng không, v i l i tôi cũng nghĩ c
ngày ch i dài nhà, thà c c th xem sao.
Có l do h i h c đ i h c liên thông và làm ti p viên hàng không
th ng xuyên ph i gò ép b n thân giao ti p v i nh ng ng i mà
mình th y không thích, l i cũng t ng làm trong m t ngành d ch v
không phù h p v i cá tính c a mình, nên tôi ngày càng s cùng
v i ng i khác. Tròn hai năm tr i, tôi nhà mày mò t h c khí
t ng h c. Sau hai l n thi tr t, cu i cùng tôi cũng nh n ra n u ch
d a vào vi c t h c thi s ch ng th thi đ m t kỳ thi mà xác su t
trúng tuy n ch có 10% , th là l i đăng ký tham gia m t l p h c hàm
th và h ng d n tr l i ph ng v n.
Có r t nhi u thành ph n đa d ng tham gia h c h ng d n tr l i
ph ng v n v khí t ng h c, nh ng có r t ít h c viên n , nh ng h c
viên nam chi m đ i đa s đ u là nh ng gã “m t thiên văn”. Sau khi
tan h c, đôi khi chúng tôi t t p c đám đi u ng r u, l n đ u tiên tôi
bi t đ c r ng, thì ra t t p ăn u ng cũng thú v nh v y. Tôi nh c
đ n chuy n nhìn th y đĩa bay h i nh , m i ng i đ u hào h ng l ng
nghe, r i thi nhau th o lu n xem đó r t cu c là hi n t ng khí t ng
nào, th m chí còn th o lu n m t cách r t nghiêm túc v kh năng
t n t i đĩa bay, khi n tôi c m th y vô cùng ph n ch n. Và anh chàng
ng i ngay đ ng sau tôi khi đó cũng chính là ch ng tôi bây gi .
“M i ng i đ u không chê c i em.” Tôi l m b m.
Anh chàng trông nh con voi y nh ng m t nhìn tôi: “Sao l i
chê c i? Trên tr i luôn có đ nh ng th bay qua bay l i mà.”
“Tr c đây, h đ c p đ n chuy n này là em s b coi là quái
thai, vì v y h u nh ch ng k v i ai.”
“Th i gian nhìn lên b u tr i c a m i ng i th ng không quá hai
phút, còn em ngày nào cũng ng m đ n m y ti ng đ ng h , nên
nh ng th nhìn th y đ c đ ng nhiên là không gi ng h r i.”
Nghe anh y nói v y, tôi cũng c m th y r t có lý. Lúc xem tivi tôi
ch xem d báo th i ti t, tr phi là nh ng n i dung liên quan đ n bài
v , b ng không tôi r t ít khi đ c sách, cũng ch ng có h ng thú gì v i
n u n ng, nh ng chuy n theo xu th hay hò h n. B t lu n là mùa
đông hay mùa hè, ch c n có th i gian là tôi li n trèo lên ban công
chăm chú ng m nhìn b u tr i.
Anh y t gi i thi u mình là nhi p nh gia chuyên ch p c nh núi,
sau đó v a c i v a b sung n u ch ch p núi non r ng rú thì
không th duy trì k sinh nhai đ c, b i v y thi tho ng cũng nh n
l i m i ch p hình đ i t c a gi i ngh s . Vì xu t hi n trong bu i t
t p kia, nên tôi t ng anh y là h c viên, sau này m i bi t anh y
ch đ n cùng b n. Đ n khi chia tay, tôi m i h i h n vì ch a xin s
đi n tho i c a anh y.
Sau khi h c nh ng bài gi ng c n thi t, quen thu c v i bi u đ
khí t ng và còn g p đ c m t v ti n b i có th th nh giáo b t c
lúc nào, tôi nh đ c soi sáng, ngay đ n sách chuyên ngành cũng
hi u đ c. Th nh ng, s ti n tôi tích lũy t h i làm ti p viên hàng
không gi đã c n đáy, đành ph i t m th i d a vào b m . Không ai
bi t tr c đ c li u tôi có th thi đ l y b ng ch ng nh n t cách
d báo viên khí t ng hay không, k c thi đ cũng không bi t có
th tìm đ c vi c m t cách thu n l i hay không. B nói th ng r ng
s không tr ti n h c phí cho tôi. Còn m thì đ ng gi a hòa gi i,
năm l n b y l t cho tôi xem nh c a đ i t ng xem m t. Tôi c m
th y mình th c s gi ng nh l i b nói là m t đ a vô tích s , khi ăn
c m lúc nào cũng cúi g m m t, co đ u r t c . Tôi th ng ng c lên
b u tr i sao và r i n c m t, t than r ng đ n ch ng này tu i r i
mà v n không th t l c cánh sinh, cũng ch ng k t hôn, l nào tôi
th c s có v n đ ? Tôi th m quy t đ nh, n u l n này l i tr t n a,
tôi s nghe theo l i b m , ngoan ngoãn đi xem m t r i k t hôn. M t
khi đã b c vào cu c s ng gia đình r i sinh con đ cái, b m và
nh ng ng i khác s cho r ng tôi đã đ c l p, và tôi cũng không còn
ph i t than thân trách ph n nh th này n a.
Ch ng ng đ n l n th ba tham gia kỳ thi, tôi đ u v t qua môn
thi ch đ và môn thi k thu t. Không nh ng v y, khi vi t th c m n
gi ng viên c a tr ng khí t ng, th y còn h i tôi có mu n đ n làm
vi c công ty d ch v khí t ng m i đ c thành l p không, sau đó
gi i thi u công vi c cho tôi m t cách suôn s . B m m c dù không
v a ý nh ng v n vui cho tôi. B nói m t cách b t l c r ng: “T bé
mày đã r t ngoan c , th t đ n ch u thua mày.”
Môi tr ng làm vi c công ty khi n tôi c m th y tho i mái. Tuy
ti n l ng không thu c d ng lý t ng, nh ng có th ti p xúc v i lĩnh
v c th i ti t mà mình yêu thích nh t, nên tôi làm vi c r t say mê.
Năm đ u tiên, tôi làm công tác nghi p v , năm th hai đ c
chuy n v phòng d báo khí t ng đúng nh nguy n v ng. Công ty
này có nhi m v làm gi m thi u nh ng tác h i, r i ro do thay đ i th i
ti t gây ra cho khách hàng, c ba ti ng s ph i c p nh t thông tin
m t l n. Vi c này khác v i d báo th i ti t trên truy n hình, ch ng
may d báo sai thì không ph i m t câu “xin l i” có th gi i quy t
đ c. Nh ng tôi v n th y h ng thú h n so v i th i làm ti p viên
hàng không, k c có b ăn m ng tôi cũng c m th y x ng đáng.
Th nh ng d n dà, n i tr ng r ng trong lòng tôi l i d n d n tích
t l i. Tôi t nh khó khăn l m m i tìm đ c m t công vi c nh ý,
nh ng tâm tr ng v n b t mãn, th t s không bi t th nào là đ .
Cu c s ng đi làm t lúc tr i còn ch a sáng, đ n đêm mu n m i tr
v nhà khi n tôi ngày càng nhung nh b u tr i và không khí. M c dù
có th dùng máy tính công ngh cao đ n m b t khí h u c a m i n i
trên th gi i, tôi v n không th t mình c m nh n đ c t ng s thay
đ i trên tr i, n i cô qu nh trong tim đang dâng cùng ngày tháng.
M t hôm đang công ty, tôi nh n đ c m t lá th gi i thi u tri n
lãm nhi p nh, t m nh chân dung nh xíu in bên trên chính là hình
anh chàng nhìn gi ng con voi kia. Tôi li n xin ngh phép công ty đ
đ n tham quan tri n lãm nhi p nh huy n Nagano. Tr c khi tôi
k p suy xét, c th tôi s m đã khao khát đ c g p anh y r i. Nhìn
nh ng dãy núi và b u tr i trong các t m nh, cùng v i gi t s ng
đ ng l i trên k lá, n c m t c a tôi c th tuôn trào. Mãi đ n khi
phòng tri n lãm s p đóng c a, tôi m i g p đ c anh y. Khi cùng
nhau đi ăn, chúng tôi chuy n trò r t tâm đ u ý h p, và c i r t vui
v . Cu i cùng tôi cũng đã tìm ra khát v ng th c s trong tim mình.
Khi tôi ch đ ng ng l i c u hôn v i anh - ng i mà tôi m i ch g p
m t hai l n, anh y t ra b i r i, nh ng v n ng i ngùng nói r ng t
l n tr c đã th y có c m tình v i tôi, nên đã c công tìm đ a đi m
làm vi c c a tôi và g i th gi i thi u tri n lãm nhi p nh.
Gi đây, tôi đang s ng trong m t căn nhà g mang m t cái tên
r t đ p, th c ra đó ch là m t căn nhà nh đ n s n m gi a r ng.
Ch ng tôi, vì đ c thù công vi c nên th ng xuyên ph i leo lên
nh ng dãy núi trên kh p Nh t B n, dù không th bên c nh anh
m i ngày, nh ng tôi v n c m th y r t h nh phúc. B m l i l c đ u
th dài, nh ng dù sao tôi cũng đã thoát kh i s s p đ t c a h . Tôi
th m nghĩ xa xôi, cu c đ i cũng gi ng nh th i ti t, k c có d
báo, thì cũng không bao gi có th thay đ i đ c cách s ng.
Khi làm v n, tôi đ u nghe tình hình th i ti t trên đài phát thanh,
và ngày nào cũng ng c lên b u tr i. Hôm nay tôi l i nhìn th y m t
v t th phát ra th ánh sáng tr ng gi a đám mây t a nh qu bông
đang l ng l trôi qua, mi ng b t giác m m c i.
Khi mua vé ga tàu, tôi phát hi n ra có ng i đang s s tay
lên máy bán vé bên c nh. Nhìn k l i, ng i đó đeo kính râm màu
nâu nh t, ch ng m t cây g y màu tr ng. Đó là m t ng i đàn ông
l n tu i, mình m c áo s mi v i lanh và qu n dài.
“Bác có c n giúp đ không?”
Bác y đang mò nút b m, rõ ràng là có t t v m t. Tôi không
nghĩ nhi u, ch đ ng ti n l i h i. Dù trông có v r t nghiêm túc,
nh ng bác y v n n m t n c i thân thi n.
“Xin l i, v y có th nh cháu mua vé giúp bác đ c không?”
Bác y đ a ví cho tôi mà không h do d , r i đ c tên c a ba
tr m d ng. Đ t nhiên c m ví c a ng i khác, tim tôi nh đ p nhanh
h n. T t nhiên, tôi không h có ý nghĩ làm chuy n x u, ch c m th y
kinh ng c vì t i sao ng i đàn ông khi m th này l i đ a ví cho
ng i l mà ch ng đ phòng gì.
“Máy bán vé đ i sang lo i máy khác r i bác .”
“À, đúng th , m i đ u bác cũng không quen.”
Máy bán vé m i không ph i d ng nút b m, mà gi ng v i máy rút
ti n ATM, thao tác b ng màn hình c m ng. Tôi mua xong vé, đ u
tiên tr l i ví, sau đó đ a vé cho bác y.
“ , cháu và bác ng i cùng m t chuy n tàu đ y, có c n cháu giúp
bác lên xe không?”
“Th t sao? V y thì th t c m n cháu.”
Bác y không khách sáo, nh nhàng n m l y cánh tay ph i c a
tôi. Nh ng ng i đàn ông l n đ u tiên n m tay ph n có l đ u
ng i ngùng nh th này nh . C m giác đ c ng i khác d a d m
th t là thích.
Chúng tôi b c qua c a soát vé t đ ng, men theo c u thang đi
lên ga tàu, trong lúc đ i tàu đi n và lúc ng i trên tàu, hai bác cháu
còn t gi i thi u v mình, hàn huyên nh ng chuy n th ng nh t.
Bác y tên là Takano, t nh th l c đã kém, đ n tu i tr ng thành
thì g n nh không nhìn th y gì n a. Bác y có th t lo li u cu c
s ng h ng ngày c a mình, và cũng có th t đi đ n b t kỳ đâu.
Nh ng vì m i chuy n đ n g n đây đ c n a năm, nên v n ch a
thích ng l m, khi tôi k mình cũng v a chuy n đ n đây đ c m t
tháng, bác y vui v h i: “V y sao?” Thì ra, chúng tôi đ n cùng m t
siêu th , r i l i cùng m t th vi n. Bác y thu n mi ng h i tôi bu i
tr a có th ăn đâu, sau đó mách cho tôi ti m gi t và ti m bánh
ng t v a t t v a r . Tôi h i bác y có thích ăn đ ng t không, bác
y m m c i tr l i: “Thích ch , hôm qua bác còn ăn h t c ph n
c a đ a cháu, làm bà xã c n nh n mãi.” Lúc này, tàu đã đ n ga c a
bác Takano, sau khi c m n tôi, bác y xu ng xe m t cách thành
th c. Tôi nhoài ng i ra phía c a s , nhìn bóng bác y khu t d n
sau b c th m, nh th đang ti n ng i tình c a mình.
Lâu l m r i tôi m i có tâm tr ng tho i mái nh v y. Bác y
d ng nh r t bi t cách nói chuy n, không bi t tôi có th tr thành
b n c a bác y đ c không. M t ph n 31 tu i đã có ch ng mu n
đ c k t b n v i m t ông lão đã có cháu ch t, li u có khi n ng i
ta c m th y kỳ c c không? Khi ng i trên tàu, tôi c v n v nghĩ đ n
chuy n này, c m th y m t ni m vui thích ng m dâng lên trong tim.
T i hôm đó, tôi t t đèn trong phòng ng , khi chu n b chìm vào
gi c ng thì b ng nghe th y ti ng m c a ngoài l i vào, li n gi t
mình. Đ ng h báo th c đ t c nh g i đi m lúc m t gi đêm. “Anh
làm em th c gi c r i à? E m c ng ti p đi.” Ch ng tôi c i vest, m m
c i nói.
Trên bàn đ t m t túi đ mua t siêu th , bên trong có c m n m
và bia lon. “Anh ch c n g i m t cu c đi n tho i v nhà là em s
chu n b c m và bia cho anh mà.” Tôi suýt chút n a đã nói ra câu
này, may mà v n k p nu t vào trong b ng. T i sao ch ng tôi l i
ch ng mu n d a d m vào m t ng i v nh tôi? Đây hoàn toàn do
tôi t làm t ch u. M t khi nói ra đi u này, hai v ch ng s l i cãi vã
không thôi.
“D o này b n l m h anh? Ph i b n đ n khi nào?”
“Sau khi k t thúc ho t đ ng này, anh s xin ngh phép, nh ng
tr c m t có l v n s c n thêm m t ít th i gian n a.”
“V y s c kh e c a anh ch ng đ đ c ch ?”
“ .E mc ng tr c đi, không sao, anh t m xong cũng s ng
luôn.”
Tôi r t mu n k cho anh nghe chuy n x y ra ngày hôm nay,
nh ng anh l i khéo léo c tuy t. Đi u duy nh t mà tôi có th làm lúc
này là tránh gây thêm phi n ph c cho anh y, nên đành g t g t đ u
r i tr v gi ng.
Ch ng tôi là m t ng i “xê d ch”[30]. Sau khi k t hôn, g n nh v i
t n su t hai năm m t đ t, anh y l i b đi u đi công tác t i các thành
ph l n trên toàn qu c. Anh v a đ c đi u đ n chi nhánh thành
ph này đ ph trách t ch c m t ho t đ ng t thi n, m i t i đ u
ph i ng i chuy n tàu cu i v nhà, ngay c ngày ngh cũng ph i đi
làm.
Khi k t hôn cùng anh y, tôi đã bi t công vi c c a anh b n r n,
th ng xuyên b đi u đi kh p n i. Khi đó, tôi nghĩ r ng có m t ng i
ch ng m áp nh nhàng nh v y, thì dù có ph i n i chân tr i góc
b cũng có th xóa tan m i khó khăn. Nh ng m i l n chuy n nhà,
chúng tôi đ u ph i làm l i rèm kéo ch vì kích th c c a s không
gi ng nhau. Tôi tìm công vi c làm thêm theo gi không ph i đ bù
đ p chi tiêu trong gia đình, mà mu n xây d ng m i quan h xã giao
t t đ p v i hàng xóm. Khó khăn l m m i thích ng đ c v i hoàn
c nh, v y mà m t l n n a l nh đi u chuy n nhân s l i đ c đ a
ra. C năm l n b y l t l p đi l p l i cu c s ng nh v y, khi n s
m t m i v t quá s c ch u đ ng c a tôi. D n d n, tâm tr ng ngày
càng tr m u t. Tôi t ng đ n b nh vi n đ khám, bác s kê cho tôi
m t đ n thu c an th n li u nh , nh ng lúc nghiêm tr ng nh t, tôi
còn không th hoàn thành đ c m t vi c nhà t i thi u. Th i gian
trong ngày c th trôi qua trong n i đau đ n, bu n bã và nh ng gi t
n c m t. Ch ng tôi r t lo l ng cho tôi, anh cho r ng chính anh đã
đ y tôi đ n tình c nh này. Nh ng tôi bi t m i l n đi u chuy n công
tác, anh cũng ph i đ i di n v i nh ng áp l c khi ph i trong môi
tr ng hoàn toàn m i, nên không th yêu c u anh quan tâm đ n tôi
nhi u h n n a. Vì v y, tôi c g ng lo i tr t p ni m, không nghĩ
ng i lung tung v vi c t i sao mình ch ng th mang thai, hay c đ i
ch mãi đây thì có nghĩa lý gì, xóa b t t c nh ng nguyên nhân
khi n tôi s u mu n mang tính chu kỳ, nh v y mà tâm tr ng m i
nh nhõm đôi chút.
Hôm nay, tôi đi ph ng v n m t công vi c tính l ng theo gi . M i
l n chuy n đ n m t n i m i, tôi đ u s đi xin vi c. Tuy nhiên, do h c
l c c a tôi không t t, cũng không có kinh nghi m làm vi c gì ra h n,
h n n a thái đ l i không m y tích c c, nên th ng xuyên b t
ch i. M i m t l n th t b i, ch ng tôi s l i an i: “E m c nhà cũng
đ c.” Trong lòng tôi cũng có chút mong đ i câu nói này c a anh.
Không ph i vì tôi không mu n đi làm, mà đ n gi n là tôi c m th y
mình s b đ t trong nh ng m i quan h th t là phi n ph c. Hôm
nay, trên đ ng đi ph ng v n tôi đã g p m t chuy n vui, hi m khi tôi
l i th y h ng thú nh v y, có l h s tuy n d ng tôi. Tôi nghe ti ng
c a ch ng trong phòng t m, t t nh m m t l i.
M t tu n sau, thông báo mà tôi nh n đ c v n là t ch i tuy n
d ng. Nh v y cũng có nghĩa là tôi đã nh n đ c “kim bài mi n t i”
- có th nhà su t ngày, nh ng lúc th phào nh nhõm trong lòng
tôi cũng h i th t v ng. Tôi t nh không đ c nghĩ ng i quá nhi u,
th là ra ngoài đi ch , nh ng không hi u sao l i vô th c b c vào
th vi n, hy v ng có th tình c g p bác Takano. Tôi đ n khu đ c
băng cát sét, r i ng i đó đ c t p chí m t lúc lâu, nh ng v n không
th y bóng dáng bác y đâu. Tôi l i đ n tìm ti m gi t là và c a
hàng bánh ng t mà bác y t ng mách cho tôi. Đâu ph i là tôi đã
“ph i lòng” bác y, r t cu c tôi đang làm gì v y? Tôi l c l c đ u,
b c vào m t quán cà phê, lúc này đã quá gi tr a, ch mu n ngh
chân m t chút, không ng l i trông th y bác Takano đang ng i ch
g n c a ra vào. Tôi m ng r i n c m t, hít m t h i sâu r i c t l i
chào: “Bác Takano.”
“ , là cô gái l n tr c.”
Bác y v n nh gi ng nói c a tôi. Tôi m ng t i m c b t khóc
r ng r c nh m t đ a tr . Nhân viên trong ti m đ u quay ra nhìn tôi
v i ánh m t tò mò.
“Cháu đang khóc đ y à? Nào, ng i xu ng đây đã.”
“Cháu xin l i, ch c bác c m th y phi n l m.”
“N u nh cháu làm bác th y phi n ph c, bác s nói th ng ra.
Đ c r i, đ ng khóc n a.”
Hình nh bác y v a ăn xong, nhân viên ph c v đ n d n khay
bát đ c ăn r t g n và s ch s , r i đ t m t c c cà phê tr cm t
bác y.
Bác Takano nói hôm nay r nh r i không có vi c gì làm nên ra
ngoài đi d o m t chút, sau đó h i tôi đã x y ra chuy n gì. Tôi ch ng
th gi i thích rõ rành t i sao tâm tr ng mình l i tr nên kích đ ng
nh v y, ngay c b n thân tôi cũng c m th y b i r i. Bác y yên
l ng l ng nghe, thi tho ng thêm l i ph h a. Tôi c ng r ng mình
có r t nhi u đi u mu n b c b ch, nh ng sau khi nói ra m i bi t ch
trong nháy m t đã nói xong, không ch có v y, đó còn toàn là nh ng
đi u b t mãn nh nh t, ch ng đâu vào đâu.
“Cu i cùng, cái công vi c làm theo ca đó không tuy n cháu sao?”
Bác Takano ch h i câu này.
Tôi xìu x u tr l i: “Vâng .”
“N u nh có th i gian, cháu có mu n làm tình nguy n viên
không?” Bác m m c i c t l i h i, đôi m t khi m khuy t không th
t p trung tiêu đi m nhìn vào khuôn m t tôi.
Bác Takano nói v i tôi, có th đ n đăng ký câu l c b tình
nguy n do b n c a bác ph trách, khi nào r nh r i có th đ n giúp
nh ng ng i b n b khi m th ra ngoài đi d o. Th t lòng mà nói, v a
nghe đ n hai t “tình nguy n” là tôi đã có chút r t rè, m t câu h i
b ng hi n ra trong đ u: M t ng i ngay đ n gia đình và chính b n
thân mình cũng ch ng th lo n i, li u có th i gian làm vi c này sao?
Đi u này hoàn toàn khác v i vi c tình c g p và giúp đ bác Takano
trên đ ng, m t khi đã đăng ký câu l c b thì b t bu c ph i gánh
vác nh ng trách nhi m t ng ng. Tôi v n ch a chu n b th t t t
tâm lý đ ch u trách nhi m, n u ch đ n gi n là đi làm đ cho khuây
kh a, thì ch ng ph i tôi đang gi v làm vi c thi n hay sao?
Tr c khi t bi t, bác Takano nói: “N u cháu có h ng thú thì g i
cho bác nhé.” Qua m t tu n, r i m i ngày, bác y đ u không g i
đi n đ n thúc gi c tôi. Cũng không có gì l . Nh ng chuy n nh th
này không th mi n c ng, mà b t bu c ph i là t nguy n.
Sang tu n th hai, cu i cùng tôi cũng g i đi n cho bác Takano,
nói mình mu n th làm công vi c tình nguy n xem sao. Bác y r t
vui, nh ng cũng nh c đi nh c l i: “Dù có ai đó nh v cháu, nh ng
n u không thích thì hãy c t ch i, và b t c lúc nào cũng có th xin
ngh .”
B t đ u t tu n sau, c m i tu n tôi s t ch n ra hai ngày đ đi
làm tình nguy n viên. Tôi c m th y khó m l i, nên mãi v n ch a
nói cho ch ng bi t chuy n này.
Trong lòng tôi r t lo l ng, nh ng sau khi th s c trong th c t
m i phát hi n ra công vi c tình nguy n nh nhàng h n tôi t ng r t
nhi u. Ch c n đ n đ a đi m ch đ nh đ đón ng i, h i n i mà h
mu n đi r i đi cùng h là đ c. Nh ng ng i c n giúp đ có r t
nhi u d ng, có khi tôi giúp m t ng i ph n l n tu i đi mua qu n
áo, có khi l i đ a m t bé trai m i m y tu i đ n ph đi n máy mua
máy tính. Th t không ng m t ng i t tr c đ n nay luôn s
nh ng đi u m i l nh tôi l i có th giao l u trò chuy n m t cách
bình th ng v i h , đ n t i đ a h v nhà, nh ng l i c m n tr nh
tr ng đ n t h và ng i nhà c a h khi n cho bao nhiêu m t m i
trong ngày c a tôi b ng ch c tiêu tan. Ng i ph i nói l i c m n là
tôi m i đúng.
Th nh ng, ch trong vòng m t tháng ng n ng i, tôi đã g p ph i
nút th t. Ngày hôm đó, tôi giúp m t chàng trai t m tu i mình đi t n
b , anh ta tùy ti n nh m t đ a tr , lúc thì sai tôi đi mua nh ng món
ăn v t mà bi t rõ là không có, lúc l i ch trích ph ng pháp t n b và
cách gi i thích phong c nh c a tôi r t nhàm chán, th m chí còn nói:
“K c có đ c m t ng i vui v , ho t bát nh cô giúp đ , tôi cũng
ch ng th y vui chút nào.” Dù c g ng thuy t ph c b n thân r ng,
anh ta ch đang trút gi n lên mình, nh ng tôi - m t ng i v n luôn
cho r ng mình đang giúp đ ng i khác v n c m th y r t s c. Tôi
g i đi n tho i cho bác Takano, đúng lúc bác không có nhà. Tôi n c
m t giàn gi a, không ng mình l i y u đu i, vô tích s nh v y, và
c th tâm tr ng càng t t d c th m h i.
Tôi t nh c nh mình ph i x c l i tinh th n tr c khi ch ng tr
v , nh ng khi anh vào đ n c a, tôi đã không kìm đ c mà khóc òa
lên. Ch ng tôi h i: “D o này ch ng ph i em r t yêu đ i sao, r t cu c
đã x y ra chuy n gì r i?” Tôi li n k h t chuy n đi làm tình nguy n
đã gi u anh.
Nghe xong, ch ng tôi th m t h i dài, l nh lùng nói, tình nguy n
là vi c dành cho nh ng ng i th a h i r i s c, em ch đang l n
tránh và mu n c u r i b n thân thông qua vi c giúp đ ng i ta mà
thôi. Bình th ng dù có m t đ n đâu, anh v n s an i tôi m t cách
nh nhàng. Nh ng nh ng l i anh nói hôm nay khi n tôi tr n tròn
m t.
“N u nh ngay c nh ng vi c nh th này mà em cũng khóc lóc
than th , anh khuyên em đ ng có làm vi c gì c , c ngày c nhà
cho xong.” Anh chán n n nói, r i đ ng d y đi vào phòng ng .
“E m không mu n!”
Tôi cũng không hi u rõ chuy n gì đang x y ra, ch c m th y m t
lu ng h i l nh toát ra t n i th m sâu trong trí óc.
“Anh b o ho t đ ng t thi n c a công ty nh m m c đích gây qu ,
v y t i sao không đem kinh phí đi tìm ngh s bi u di n và may áo
T-shirt quyên t ng luôn đi?”
“Này, đây là hai vi c hoàn toàn khác nhau!”
“Xin l i, em khóc lóc làm phi n đ n anh!”
V s ng s t trên m t anh khi n tôi nh đ n anh chàng cùng tu i
mà tôi g p ban ngày. Anh ta nói mình b m t đi đôi m t trong m t tai
n n xe h i vài năm tr c, cũng may nhà v có đi u ki n, nên anh ta
không ph i làm gì. Lúc đó tôi còn nghĩ anh ta đang khoe m , gi
cu i cùng tôi cũng đã hi u đ c n i cô đ c trong lòng anh ta. Ngay
c quy n t do khóc lóc và bu n chán c a tôi cũng đã b t c đo t.
Tr c khi kho nh kh c này đ n, tôi th m chí còn không ý th c đ c
đi u đó. Có m t đi m n c c i là sau khi phát hi n ra, n c m t
c a tôi b ng ch c khô l nh. Đã bao nhiêu năm tôi không t nh táo
nh th này, còn có th nhìn th y nét hao g y kh c rõ trên khuôn
m t ch ng.
“Công ty ki u này, thà t ch c đi cho xong!”
Nghe tôi nói v y, ch ng tôi cũng không ph n bác l i, cúi th p
đ u, r t lâu sau cũng không ng ng lên.
T i sao đàn ông l i thích bóng chày? Không đúng, tôi bi t cũng
có ng i không thích bóng chày, th nh ng tôi đã s ng 31 năm, h i
t ng v nh ng đ i b n trai c a tôi, tuy tích cách và công vi c c a
m i “đ i” là khác nhau, nh ng h đ u thích xem thi đ u bóng chày.
M i tám tu i tôi b t đ u d n ra riêng, b n trai luôn thích lì trong
nhà tôi ( đi u này khi n tôi r t vui) , m tivi lên r i chăm chú xem thi
đ u. B tôi cũng v y, đ i v i tôi mà nói, đây là câu đ không có l i
gi i su t bao nhiêu năm. Tôi t ng h i nh ng ng i trong cu c, c p
trên trong công ty và c m y cô b n gái, tr c sau v n ch ng nh n
đ c đáp án nào khi n cho tôi hài lòng.
B n trai hi n t i b ng tu i tôi, chúng tôi s ng chung đã s p đ c
ba năm r i. Cùng chui rúc trong căn phòng chung c ch t ch i ng n
y năm, không khí ng t ngào thu tr c t lâu đã ch ng còn, dù là
vi c anh y vô t xì h i hay tôi nh lông mày, t t c đ u đã tr thành
m t ph n trong cu c s ng th ng nh t, ch ng kỳ qu c chút nào.
Hình nh anh y cho r ng đã đ n lúc chúng tôi k t hôn, nh ng v n
ch a ng l i. Mà k c anh y có c u hôn tôi, có l tôi cũng không
bi t tr l i th nào.
Tôi không h ghét anh, cũng nh không h ghét bóng chày v y.
Chúng tôi yên bình bên nhau đã ba năm, vì v y cũng có th coi là tôi
thích anh, nh ng nghĩ đ n vi c v i vàng k t hôn, r i c s ng th này
c đ i, b t giác tôi ch mu n ng c lên tr i mà th dài.
Lúc này đây, anh đang m c m t chi c áo T-shirt s n c đã đ c
dùng làm áo ng cùng v i qu n đùi, ng i xem không ch p m t di n
bi n c a tr n đ u có đ i bóng mà anh yêu thích. Khi thay c u th
ném bóng, anh l m r m b c d c, và b t đ u tu lon bia. Tr c kia,
b n trai tôi cũng có ng i l ng l xem bóng, nh ng dù cho đó là m t
ng i gào thét tr c màn hình tivi, hay m t ng i ch ng nói n a l i
khi xem thi đ u, h đ u t cho r ng mình là hu n luy n viên tài ba
nh t. Tôi nghĩ h th t ngu ng c, và cũng t ng nói v i h nh th ,
nh ng h ch ng nh ng không rút kinh nghi m, còn nói v i tôi: “E m
th t đáng th ng, vì ch ng hi u đ c ni m vui trong đó.” Th nên,
tôi cũng chán ch ng bu n đ m x a đ n h n a.
Tôi dùng đ u thu k thu t s thu l i b phim dài t p đ c chi u
cùng m t khung gi trên kênh khác. Khi qu ng cáo, tôi tranh th c
h i chuy n kênh.
“X u tính, đ ng có chuy n kênh!”
“X u tính? Còn anh thì th nào? Gi đang qu ng cáo, chuy n
kênh khác thì đã sao!”
“Ch ng ph i em đã thu l i b phim đó r i sao?”
“Đ em xem m t tý thì sao nào!”
Anh y gi t l y chi c đi u khi n, chuy n v kênh bóng chày. “Cái
anh đang xem là truy n hình tr c ti p, phim c a em đ mu n m t
chút r i xem cũng đ c.”
“E m cũng mu n xem ngay t lúc m i chi u!”
“Đang thi đ u mà không xem thì còn hay ho gì n a ch ?”
Lúc này, tr n đ u l i ti p t c. Tôi l ng l ng không nói, đi vào
phòng b p, khi r a bát đã c ý phát ra nh ng ti ng l ch c ch. Tôi
bi t phim dài t p xem sau cũng không sao, nh ng ngày hôm sau tôi
ph i đi làm s m, không th c khuya đ c, mà n u xem lúc anh y
v n ch a ng , th nh tho ng anh y s trêu ch c, làm tôi vô cùng t c
t i. Tôi mu n ngày mai khi đi làm s th o lu n tình ti t b phim v i
đ ng nghi p, nh ng sau khi xem xong tr n đ u đ c truy n hình
tr c ti p, anh y s xem luôn tin t c th thao, nên hôm nay rõ ràng
tôi s ch ng có th i gian xem l i băng thu.
T i sao quy n ch n kênh luôn n m trong tay đàn ông? Có l tôi
ph i mua thêm m t chi c tivi n a. Nh ng căn chung c cũ rích này
ch có hai phòng, đ đ c c a chúng tôi đã nhét đ y m i không gian,
v i l i trong nhà ch có m t đ u c m ăng ten, tr c m t cũng ch ng
có ti n mà đ i sang căn phòng l n h n. Chúng tôi l i ch a k t hôn,
t i sao tôi ph i xu ng b p n u c m và d n đ ăn, ngay c bát đĩa tôi
cũng ph i r a trong khi anh y ung dung ng i xem truy n hình tr c
ti p?!
Sau khi d n d p xong căn b p, tôi l i mon men đ n g n anh y,
đúng lúc này tay tuy n th m i đang r t đ c chú ý ra m t đòn hi m
hóc, chuy n b i thành th ng. Anh y sung s ng đ p bàn th t
m nh, m t mày h n h gi tay ra b t tay v i tôi. Còn tôi thì gi ng
nh m t ng i m có đ a con ng c ngh ch, c n n ra m t n c i
r i b t tay v i anh y.
“E m đã t ng h i r t nhi u l n, có th h i thêm m t l n n a
không?”
Anh y nhìn tôi, trên khuôn m t v n r ng r n c .
“T i sao đàn ông l i thích bóng chày nh v y?”
Anh y nhìn tôi, nháy m t vài cái r i ch ng tay vào c m, th t
hi m khi tr m ngâm suy nghĩ nh th này.
“V y anh h i em nhé, t i sao ph n l i thích bàn lu n v ch đ
tình yêu?”
K t khi quen anh y, đ y là l n đ u tiên tôi c ng h ng, không
th t lên l i nào.

Hôm qua, cô b n gái s ng chung v i tôi l i h i: “T i sao đàn ông


l i thích bóng chày?” Cô y r t xinh đ p, cũng r t bi t n u ăn, tính
tình b c tr c, th ng th n và tràn tr s c s ng. Khi nhà cô y d
nh bà ch n v y, nh ng ch c n có m t ng i ngoài thì l i luôn bi t
gi th di n cho tôi. Nói th c là tôi trèo cao. Cô y ch có m t đi m
khi n tôi c m th y phi n ph c không ng i - không riêng chuy n
bóng chày, mà g n nh t t c m i vi c cô y đ u mu n h i cho rõ
ng n ngành. Đã không còn là h c sinh ti u h c n a r i, đâu c n
ph i h i “t i sao, t i sao” mãi th , r i h i quá hay sao mà su t ngày
nghĩ đ n nh ng v n đ t nh t y? M t đ a con gái mà l i h c cái
tr ng t nhiên gì gì đó, th nên lúc nào cũng thích lý s v i c
ng y bi n.
Bu i h p ban chi u kéo dài r t lâu, tôi đi v sinh xong, nhân ti n
ra khu hành lang hút đi u thu c cho t nh táo, đúng lúc b t g p ba cô
nhân viên m i đi làm phòng khác đi qua tr c m t. H dùng vai
huých huých nhau, c i c i nói nói gì đó. M t cô trong đó v a
trông th y tôi, m t đã sáng lên, r i b c ch m l i m t b c so v i
hai ng i kia, lén v y tay v i tôi. Tôi cũng v y tay l i v i cô y.
Khi t ch c bu i chào đón đ ng nghi p m i, cô gái đó d ng
nh r t đ ý đ n tôi, còn tìm cách tách các nhân viên khác ra đ ti p
c n v i tôi. Cô y không xinh nh ng i yêu tôi nh ng cũng r t d
th ng, l i thêm tu i đ i còn tr , nên n c da r t m n màng, đôi
chân và c p mông đ u r t g i c m, c ch l i nói nh nhàng, t t n
cũng khi n tôi có c m giác m i m . Tôi khá có thi n c m v i cô y,
ch ng ng cô y l i ch đ ng h n tôi đi ăn, không nh ng th còn
h n vào đúng t i nay. T tr c t i nay, tôi không dám đ ng vào
nh ng cô nàng x p x 30, nh ng cô y v n còn tr , k c có lên
gi ng v i cô y m t l n, ch c là cũng không đ n m c su t ngày ép
tôi ph i c i. H n n a, chuy n tôi và b n gái góp g o th i c m
chung c công ty đ u bi t, cô y nói cho dù tôi có ng i yêu r i
cũng không sao, cô y ch mu n h n hò v i tôi m t l n. Hôm nay
không có tr n bóng nào truy n hình tr c ti p, có th h n hò vô t .
Tôi c nén n c i sung s ng, d i t t đi u thu c.
Đ ng nhiên, tôi bi t nh ng cô gái tr thích nhà hàng nh th
nào. Chúng tôi k vai nhau ng i tr c qu y bar c a m t nhà hàng
ki u Nh t, trông gi ng nh quán r u th i th ng, không khí lúc
đ u không t chút nào. T u l ng c a cô y r t t t, u ng c bia và
r u sake cùng tôi. Tr c kia, tôi cũng t ng đ a nh ng cô gái khác
đ n đây, không gian đây khá n, nh ng đ ăn thì v n khó nu t
nh v y. Nhà hàng này nhìn có v cao c p, nh ng kỳ th c giá c l i
r t r , nên cũng ch ng th than vãn v đ ăn đ c.
Cô y ng i bên c nh tôi, quay c ng i v phía tôi, tôi nói câu
nào cô y cũng hào h ng ph h a. Đ t nhiên, tôi phát hi n ra n
c i trên m t cô y t t ng m, và cũng không bu n nhìn tôi n a. Lúc
này, tôi đang nói v m t tuy n th có tên là Y oshimura v a tr l i đ i
sau khi bình ph c ch n th ng, tôi đã xin đ c ch ký c a anh ta
và c m đ ng khôn xi t.
“Anh th c s r t thích bóng chày nh .”
Nghe cô y nói câu này, tôi b ng có m t d c m ch ng lành.
“ m, em ghét bóng chày sao?”
“E m r t thích ch , ngày nào em cũng đi xem hai tr n thi đ u bu i
t i.”
“Th t v y sao? L n sau có mu n đi cùng v i anh không?”
Tôi t ng r ng cô y s hào h ng tr l i: “H ? Th t nhé?”
Ch ng ng cô y ch c i xòa, r i m túi xách l y thu c châm m t
đi u. Tôi không cho r ng con gái hút thu c là x u, nh ng đây là l n
đ u tiên có m t cô gái hút thu c tr c m t tôi. R t rõ ràng, cô y
đang mu n th hi n s b t mãn trong lòng, không nh ng v y, cô y
còn t g i thêm m t chai sake l nh.
“E m có th th nh giáo anh m t chuyên không?”
“ ?”
“T i sao anh c nói mãi v bóng chày th ? T nãy đ n gi , anh
đ u không nói đ n chuy n gì khác.”
“ ... ...” Tôi c làm ra v tr n tĩnh, v t óc suy nghĩ nên làm th
nào đ khéo l p li m.
“Sau khi b c ra ngoài xã h i, em m i bi t nh ng ng i đàn ông
l n tu i thích nói v bóng chày là do h s không khí tr m l ng,
mu n ki m ch đ đ nói chuy n. Câu chuy n c a h cũng gi ng
nh ph n m m máy tính v y, căn b n ch ng có n i dung gì, th t
khi n cho ng i ta phát chán.”
“E m h c kh i t nhiên à?”
“Không, không ph i.” Cô y t v nghi ho c, t rót r u vào c c
c a mình.
Tôi r t mu n ph n bác cô y m t cách gay g t, nh ng l i không
th tùy ti n n i nóng nh đ i v i v i b n gái đ c.
“V y anh h i em, t i sao ph n toàn thích bàn lu n v ch đ
tình yêu?” Tôi c làm ra v đi m đ m.
“M t s ph n nh v y, nh ng em thì khác. E m hy v ng anh
không v i vàng k t lu n m i chuy n ch b ng cách phân lo i nam-
n .”
Cu i cùng tôi đã hi u, mình không nói l i cô y, và tôi cũng bi t
r ng t i nay s không th đ a cô y đi đâu c . Ph n th t khó hi u,
ánh m t sùng kính c a cô y lúc tr c đâu r i? T i sao l i đ t nhiên
tr m t, nhìn tôi b ng con m t khinh kh nh, l nh nh t? Tôi không cho
r ng l i cô y nói hoàn toàn chính, xác, nh ng hi n nhiên là tôi đã
thua.

T i th hai, b n trai tôi nói ph i ti p đãi m t khách hàng đáng


ghét, lúc tr v trông b d ng m t rũ. Th ba, anh y v nhà s m
h n tôi, còn n u s n c c m. Khi m c a b c vào th y anh y
đang h m cà ri, tôi gi t n y mình. Tôi h i anh y đã x y ra chuy n
gì, nh ng ch nguây ngu y l c đ u. Tôi c m th y có đi u gì u n
khúc đây, nh ng n u không k p th i c m n, e r ng t sau anh y
s ch ng bao gi xu ng b p n a, th nên lúc ăn c m tôi đã vui v
bày t s c m kích trong lòng. Đáng kinh ng c h n, đã b y gi r i
mà anh y v n ch a b t tivi.
“Anh không xem bóng chày sao?”
“ , anh có th xem không?”
“Anh đang nói gi v y? Bình th ng ch ng ph i ngày nào anh
cũng xem sao?”
“ nh .” Anh y l m b m ti p, r i b t tivi. Tôi l y hai lon bia, ng i
xu ng bên c nh anh y.
“Hôm nay em không thu phim dài t p à?”
“Th ba ch ng có phim nào hay c .”
nh ... nh . Anh y l i l m nh m ti p. Tr n đ u ngày hôm nay
không m y h p d n, anh y cũng u t ch ng nói năng gì. Khi chi u
đ n đo n qu ng cáo, b ng nhiên anh y nói v i tôi mà không bu n
ngo nh l i:
“C m n em đã ng i xem v i anh.”
“ , không có gì.”
Đ t nhiên anh y l i tr nên khách khí nh v y, ch c ch n là đã
b con bé nào bên ngoài b t n t r i. Nh ng tôi không mu n tìm
hi u sâu h n. Hai đ a cùng nhau ăn c m, xem tivi nh th này
cũng không t . Tôi nhìn khuôn m t vui s ng c a c u h c sinh cùng
b đ n xem tr n đ u phía sau l i ch n bóng hi n lên trên màn
hình, b t giác trong lòng th m nghĩ.
C hào anh,
Ngày hè nóng n c, không bi t g n đây anh có kh e không?
Có l anh đã quên tôi, nh ng đây là l n th ba tôi g i th cho
anh. N u nh tôi nói v i anh r ng, tôi s ng huy n Y amanashi,
đang ph i tr li u tâm th n, là dân văn phòng đã t ng tr i qua m t
l n ly hôn, li u anh có nh ra không? L n đ u tiên tôi g i th cho
anh cũng là lúc tác ph m đ u tay c a anh ra m t cách đây năm
năm, l n th hai là ba năm sau đó, khi anh vinh d nh n đ c gi i
th ng văn h c. Trong cu c đ i 31 năm c a tôi, ch có hai l n th c
s c m th y vui s ng t t n đáy lòng. L n th nh t chính là khi
nh n đ c h i âm c a anh cho b c th l n đ u tiên, còn l n th hai
là khi hay tin anh m i 2 9 tu i mà đã nh n đ c m t gi i th ng
danh giá nh v y. Khi đó, tôi không h bi t anh đã đ c đ c , nên
khi ng u nhiên b t tivi lên và xem đ c tin t c anh nh n gi i, tôi vô
cùng kinh ng c, và xúc đ ng nh th chính mình trúng gi i v y, tôi
đã không kìm đ c b t khóc th t thanh. Ng i nhà còn t ng tôi b
làm sao nên lo l ng không thôi. À, nh ng chuy n này tôi đã t ng
nh c đ n trong lá th tr c, xin l i vì l p l i.
Sau đó, anh tr thành m t tác gi ăn khách, tôi đ ng nhiên vui
m ng, nh ng cũng có chút c m th ng, tâm tr ng r t ph c t p.
Hi n gi anh đã xu t b n m t s series ti u thuy t, là f an hâm m
c a anh, ngoài s vui m ng t t n đáy lòng ra, tôi không kh i lo l ng
cho tình hình s c kh e c a anh.
Đúng r i, hình nh anh đã chuy n nhà. trên tôi có nói, đây là
lá th th ba tôi g i cho anh, nh ng nói đúng ra thì đây là lá th t .
B c th tr cđ c g i đ n đ a ch mà anh t ng tr c đây, k t
qu là b g i tr l i, vì b u tá không tìm th y ng i nào có tên nh
trên bì th . V sau, tôi đ c đ c m t bài ph ng v n trên t p chí có
nói đ n vi c anh đã chuy n nhà, nên m i m t l n n a h bút, nh
nhà xu t b n chuy n th cho anh. Xin th l i, n u nh anh không
th y phi n, có th cho tôi bi t đ a ch m i c a anh đ c không? Nh
nhà xu t b n chuy n l i, khó tránh kh i n i lo li u b c th c a mình
có b th t l c hay không.
Tôi đã đ c tác ph m m i c a anh. M i tác ph m đ u ch m t i
n i sâu th m trong trái tim tôi. M c dù tôi bi t r ng tác ph m c a
anh không ph i là nh ng câu chuy n chân th c, nghiêm túc mà nói
có th coi là theo tr ng phái tr u t ng ( xin l i) , nh ng l i luôn
khi n tôi nghĩ r ng anh đang vi t nên câu chuy n c a chính mình.
Nh ng chuy n mà tôi c tránh nghĩ đ n đ u b anh m t l i k th u,
khi n tôi câm l ng. Khi đ c cu n ti u thuy t đ u tay c a anh, tôi đã
ph i th t lên r ng: “Đây chính là mình!” Tôi xin l i, chuy n này tôi
cũng t ng nh c đ n tr c kia r i. M i m t l n th ng th c tác ph m
c a anh, tôi đ u vô th c đ i chi u v i tình c nh hi n t i c a mình,
và ng m nghĩ l i m i vi c c a b n thân.
Trong b c th th hai, tôi t ng nh c đ n chuy n s p b công ty
đu i vi c. Do tôi m c ch ng m t ng , sáng hôm sau không th l t ra
kh i gi ng, nên không đi làm đúng gi . D o tr c, m i tu n tôi ch
đi mu n m t hai l n, còn bây gi m i tu n đi mu n t i b n l n. Cách
đây m y hôm, giám đ c hành chính g i tôi ra nói chuy n. Tr c đó,
tr ng phòng cũng đã nhi u l n khi n trách tôi, nh ng khi giám đ c
chính th c tìm g p, thì tôi bi t ngày mình b sa th i th nào cũng s
đ n.
Giám đ c hành chính là m t ng i t t b ng, r t thông c m cho
căn b nh c a tôi, còn khuyên tôi nên ngh ng i m t th i gian đ
chuyên tâm ch a tr . Trong lòng tôi bi t rõ, cô nhân viên v a m i
đ c tuy n vào h i tháng sáu tu i đ i còn tr l i r t đ c vi c, ch
c n có cô y thì vi c tôi có m t công ty hay không hoàn toàn
không quan tr ng. Công ty c a chúng tôi ch là m t doanh nghi p
nh , n u là ch t ch h i đ ng qu n tr tôi cũng s cho r ng vi c ti p
t c thuê m t nhân viên có năng l c làm vi c kém, th ng xuyên đi
mu n, và còn không bi t ân c n m m c i khi rót trà cho khách, rõ
ràng là lãng phí ti n b c. Vì v y, tôi không c m th y t c gi n chút
nào, mà ch có c m giác b t l c t a nh m t t n b i đ c tích t t
th i tr s p đ p xu ng ng i mình. M c dù tr c đây, tôi đã ý
th c đ c đi u này, nh ng khi b ng i đàn ông l n tu i, có đ a v
và thân ph n ám ch r ng “là m t ph n t c a xã h i, cô ch ng có
giá tr gì”, tôi v n c m th y r t s c. Giám đ c hành chính th y tôi
ch ng nói đ c gì, bèn an i, n u nh tôi ch đ ng xin ngh vi c,
công ty s thanh toán m t kho n ti n tr c p nh . Đ n nay tôi v n
ch a tr l i ông y, anh b o tôi nên làm th nào?
Hi n tôi v n đang ti p nh n quá trình đi u tr , nh ng m i l n đi
khám l i, bác s khoa tâm th n ch a nghe tôi nói đ c năm phút,
đã v i kê đ n thu c cho tôi. Tác d ng c a thu c ban đ u t ng đ i
nh , nh ng hình nh không h p v i th tr ng c a tôi, sau này ph i
chuy n sang lo i thu c khác có d c tính m nh h n, nh ng l i
thành quá m nh đ i v i tôi, không ch bu i sáng ch ng th m m t,
mà c ngày cũng c l đ , choáng váng. Ngoài bác s ra, ng i
thân và b n bè cũng khuyên tôi nên kiên trì v n đ ng nh , ban ngày
c g ng ra ngoài nhi u h n, th l ng tâm tr ng, đ ng ch nghĩ đ n
chuy n m t ng . Kỳ th c, tôi cũng n l c, th nh ng n u ch làm
nh v y mà có th gi i quy t đ c v n đ , thì tôi đã không c m th y
phi n mu n.
M t ch trung niên làm vi c trong công ty tôi nói r ng, v lâu dài,
t t nh t tôi nên ngh vi c, ti p nh n t v n tâm lý và tr li u m t cách
tri t đ s t t h n. Trong c công ty, ch có m t mình ch y là tôi có
th nói chuy n tho i mái, ch y đã g n 50 tu i, nh ng kh e h n tôi
c trăm l n. Ch y th ng d y s m, chu n b xong b a sáng cho
ch ng con m i ra kh i nhà, sau khi tan làm thì t t vào siêu th mua
th c ăn, r i l i ch y v n u b a t i, d n d p vi c nhà. Ch y r t
thân thi n, và tràn đ y s c s ng, tôi th c s r t c m kích vì ch y
đã quan tâm đ n mình nh v y. Nh ng khi nghe ch y khuyên tôi
nên ti p nh n t v n tâm lý, tôi v n th y h i b c b i. B o hi m y t
không bao g m chi phí t v n tâm lý, m i l n t v n ph i t n kho ng
10 ngàn yên. Sau này n u b công ty đu i vi c, làm sao tôi có ti n
thanh toán?
Tôi t ng đ c đ c m t bài vi t trên t p chí nói r ng, tr c kia
anh cũng g p ph i tình tr ng t ng t , và đã t ng ti p nh n t v n
tâm lý, cũng t ng đ n khoa tâm th n khám b nh. N u nh không
đ c đ c bài vi t đó, nh t đ nh tôi s s ánh m t soi mói c a ng i
đ i, th m chí cũng ch ng dám đ n khoa tâm th n. Th nh ng, đ i
v i tôi mà nói, chi phí khám bác s tâm lý ( tôi t ng đi m t l n r i) là
quá đ t. Tôi mu n h i anh m t v n đ r t đ n thu n: Theo anh, chi
tiêu nhi u ti n nh v y cho vi c đi u tr tâm lý, li u có đáng không?
Khi h i âm b c th đ u tiên c a tôi, anh t ng nói, nh ng tác gi
thu n văn h c th c s không ki m đ c nhi u ti n, nh ng n u đi
làm thuê thì s ngày càng xa r i v i ngh vi t, vì th cu c s ng r t
túng qu n. Tôi bi t h i nh th này r t th t l , nh ng anh là m t nhà
văn ch m i n i danh g n đây, v y thì khi đó anh đã làm cách nào đ
gom đ c ti n khám bác s tâm lý v y? N u nh anh c m th y k
c có ph i ăn u ng đ m b c, cũng nh t thi t ph i ti p nh n t v n
tâm lý, thì tôi cũng mu n th .
T sau khi cu c s ng hôn nhân ng n ng i đ v , tôi tr v nhà
m đ , làm m t “k ăn bám” theo mi ng l i th gian, nên cái ăn cái
không thành ván đ , ch c n tôi mu n thì ch c cũng có kh năng
ti p nh n đi u tr m t l n. B m tôi có suy nghĩ khá b o th , h cho
r ng vi c tôi đi đ n khoa tâm th n khám b nh m t ng là “làm nũng”,
nên toàn t thái đ ra m t. Tr c m t tôi v n đi làm, nên không có
v n đ gì quá l n, nh ng m t ngày nào đó m t vi c, h n là b m
s ép tôi tái hôn. Tôi ph i làm sao m i khi n b m không còn hy
v ng vào mình n a?
Tôi và anh cùng tu i, l i cũng t ng ly hôn, nên thi t nghĩ có r t
nhi u ti ng nói chung. Tôi không mu n k t hôn thêm l n nào n a,
nh ng m t khác l i nghĩ r ng ch nhà làm m t bà n i tr có l s
nh nhõm bi t bao. Tôi th t mâu thu n. Xin h i, anh có cách nghĩ
nh th nào v chuy n này? Khi tr l i ph ng v n t p chí, anh t ng
nói “ch khi nào có đ kh năng s ng đ c l p và chu n b k tâm lý,
thì m i nên suy nghĩ đ n chuy n k t hôn”, v y m t k không th t
l p nh tôi mà l i k t hôn l n n a, ch ng ph i s gi m lên v t xe đ
hay sao?
Tuy tôi ch a bao gi th hi n ra tr c m t ng i khác, nh ng
th c s tôi v n không th quên đ c nh ng chuy n x y ra trong
quá trình ly hôn cách đây năm năm. Tôi r t mu n tìm m t ai đó đ
d c h t n i lòng, nh ng l i không có m t ng i b n nào đúng nghĩa.
Tôi ch duy trì m t m i quan h h i h t v i nh ng ng i b n t th i
h c sinh, và v i nh ng đ ng nghi p trong công ty. Anh Tokyo, có
l s th y h i khó hi u - do nh ng ng i b n c a tôi m t th i đ u
đã k t hôn r i sinh con, dù có g p nhau thì ch đ cũng toàn xoay
quanh chuy n con cái và gia đình, h đ u cho r ng tôi r t đáng
th ng. Ph i chăng tôi đã quá khó tính, nên m i nhìn ra s đ c ý
trong lòng h n sau nh ng l i h i thăm thân thi t.
Tôi r t mu n trút h t nh ng tr m u t trong lòng cho nh nhõm,
mu n làm ngay t c kh c. Th c lòng mà nói, tôi hy v ng đ c g p
m t anh m t l n, đ tr c ti p th nh giáo anh, nh ng ch c là s chu c
thêm phi n ph c cho anh nh ? Cũng chính vì có r t nhi u ng i
gi ng nh tôi, nên trên đ i này m i xu t hi n ngh ti u thuy t gia và
bác s tâm lý chăng? Nh ng d ng nh xung quanh tôi ch ng có ai
c n đ n ti u thuy t gia và bác s tâm lý.
Nói th c, tôi r t hâm m anh, nh ng cũng có ph n đ k . Chúng
ta sinh cùng tháng cùng năm, cũng t ng tr i qua m t cu c hôn nhân
th t b i th i tr , t ng ph i đ n g p bác s tâm lý, nh ng gi đây
xung quanh anh là ánh hào quang chói l i, còn tôi thì th m chí
không có đ s c l c và kh năng kinh t đ thoát ly kh i quê h ng,
ch có th ti p t c m c nát trong xó nhà. Đó là vì anh v a có tài hoa,
l i bi t n l c v n lên, còn tôi thì c hai đi u này đ u không có. Tôi
bi t r t rõ, nh ng v n không th kìm nén s khó ch u trong lòng. Khi
anh v a ra sách, tôi đã là m t f an trung thành c a anh, và cho đ n
nay v n v y, nh ng đ ng th i tôi cũng hy v ng đ n m t ngày nào đó
s không ph i đ c nh ng tác ph m c a anh n a, th t s tôi r t mâu
thu n.
Tôi xin l i vì đã vi t r t nhi u chuy n th t l . Tháng tr c anh t
ch c bu i ký t ng, do b n công vi c nên tôi không th đ n tham d .
Hy v ng bu i ký t ng l n sau, tôi có th đ n g p anh. Tr c kia, anh
t ng nói mình c m th y vui nh t khi nh n đ c th c a đ c gi , tôi
th c s cũng r t vui khi nghe đ c đi u này. Tôi bi t công vi c c a
anh r t b n r n, nh ng tôi v n xin g i kèm lá th b g i tr l i l n
tr c, n u nh anh có th i gian h i âm, cho dù ch là đôi l i ng n
ng i cũng s khi n tôi vui m ng vô k .
M t l n n a, tôi xin l i đã thao thao k bao nhiêu chuy n c a b n
thân. Li u tôi có th ti p t c g i th cho anh không? T t n đáy
lòng, c u chúc anh s c kh e an khang, s nghi p ngày m t thăng
ti n.

Cô gái nh
Tái bút: nhà m tôi tr ng nho, tôi có g i nhà xu t b n chuy n cho
anh, mong anh vui lòng nh n cho.
Khi m ngăn kéo c a con gái, tôi b ng nhiên phát hi n ra m t
th đáng s . Tôi không tìm th y chi c kéo th ng ngày v n dùng,
mu n dùng t m kéo c a con gái, m i thu n tay m ngăn kéo c a nó
ra.
Gia đình chúng tôi không đ t n ng chuy n bí m t riêng t . Nghe
nói có m t s nhà ch c n b m b c vào phòng c a con cái,
chúng s cãi nhau v i b m , nh ng con nhà tôi thì hoàn toàn tho i
mái. Đ dùng trong nhà h u nh đ u dùng chung, con trai hay con
gái tôi t nh luôn c m th y bi t n n u tôi giúp chúng d n d p
phòng ho c gi t giũ qu n áo. T t n đáy lòng, tôi cũng c m kích
hai con r t hi u chuy n.
Th nh ng...
Khi đóng ngăn kéo trên cùng, tôi th y ngăn kéo th hai h ra m t
khe nh , nên vô tình m ra xem, thì th y m t chi c h p vuông xinh
x n dài kho ng 6 cm n m trên t p album c nh và cu n t đi n
mini. Dù đã 6 0 tu i, tôi cũng bi t trong chi c h p s c s in tên m t
nhãn hi u th i trang n i ti ng đó đ ng th gì. Tôi không suy nghĩ gì,
đóng s p ngăn kéo l i, đ nh v nh ch a nhìn th y đi u gì, nh ng
đôi chân nh b dính ch t d i sàn. Tôi l y b y m l i ngăn kéo th
hai. Tính con gái tôi vô cùng c n th n, ngăn kéo cũng đ cs px p
r t ngăn n p. Có v nh h p bao cao su đ c v t đ i vào đó. Tôi
l y can đ m c m chi c h p lên, l y th n m bên trong ra. Sáu cái
bao cao su dính li n v i nhau, hi n nhiên là ch a dùng qua l n nào.
Tôi đã sinh đ c hai đ a con, nói nh th này có l s b hi u
nh m là đang gi v ngây th , nh ng khi liên t ng đ n cái th
n m trong v bao nh a kia, trong lòng tôi b ng c m th y ho ng
lo n, v i đ t chi c h p tr l i ch cũ r i b c ra kh i phòng con gái.
Chuy n này c lu n qu n trong đ u tôi c ngày, khi n tôi không
chuyên tâm làm vi c gì. Năm ngoái ch ng tôi ngh h u công ty mà
ông y đã làm vi c su t bao nhiêu năm, hi n đang đ m nh n vai trò
c v n cho m t doanh nghi p có liên quan, không còn ph i th ng
xuyên tăng ca nh tr c n a, c đúng sáu gi là v nhà. Tôi r t lo
l ng li u mình có th t ra bình tĩnh tr c m t ch ng hay không.
Con gái tôi năm nay 31 tu i, làm phòng k ho ch c a m t công ty
n i y l n, đôi khi n a đêm m i tr v nhà. Nghe nói nó th ng b n
t i m c không có th i gian ngh tr a, ph i ăn mỳ gói qua loa. Bao
năm nay, tôi v n làm c m h p cho nó.
Tuy nói nó là con gái c a tôi, nh ng tôi không bi t nó đã có kinh
nghi m v sex ch a. Tính cách nó c i m , không s nh ng đi u
m i l , gi i xã giao, nh ng m t s m t l i r t c l , c ng nh c. Nghĩ
đ n vi c nó đã có kinh nghi m v sex, tâm tr ng tôi b ng tr nên
ph c t p. Nh ng n u nó đã 31 tu i mà v n là gái trinh, ch e s càng
khi n ng i ta lo l ng.
So v i các gia đình khác, nhà chúng tôi đ c coi là êm m hòa
thu n, b m và con cái cũng th ng xuyên trò chuy n v i nhau,
nh ng g p ph i chuy n này tôi v n không bi t làm th nào cho n
th a. Không đúng, lúc này nghĩ l i, tôi nh n ra gia đình mình luôn né
tránh m t cách khéo léo nh ng v n đ liên quan đ n sex. Con gái
và con trai tôi đ u r t nh y c m, có l chúng nó c tình l ng tránh
v n đ này, c g ng tìm nh ng ch đ lành m nh, h u ích đ nói
chuy n v i chúng tôi.
Con trai tôi h n con gái năm tu i, đã k t hôn m i năm, do tính
ch t công vi c nên th ng xuyên ph i di chuy n kh p châu Âu, hai
năm m i đ c v n c m t l n. Khi con trai tôi v n còn nhà, trong
m t l n quét d n phòng nó tôi t ng phát hi n ra m y cu n t p chí
khiêu dâm, nh ng khi đó tôi không h c m th y b t an. Tôi ti p nh n
chuy n này r t t nhiên - nó là đàn ông, đó là chuy n đ ng nhiên
mà.
Con trai tôi r i kh i gia đình s m h n d li u, vì v y tôi và ch ng
đ u hy v ng con gái s mãi nhà. T t nhiên, chúng tôi hoàn toàn
không có ý mu n trói bu c con bé, mà ng c l i còn r t mong nó
tìm đ cm tđ it ng lý t ng, đ b c vào m t cu c hôn nhân
h nh phúc.
Tôi không bi t mình đã l ng ng i đi trong bao lâu, m i ch t
nghĩ ra có l con gái đã tìm đ c đ i t ng yêu đ ng. Tôi đ ng
ng i không yên, vào l i phòng con gái, m ngăn kéo th hai, l y
cu n album bên d i h p bao cao su và m ra xem li u có chàng
trai nào mà tôi không bi t không. Th nh ng, trong dó toàn là nh ng
b c nh con gái ch p cùng b n khi đi du l ch mà nó đã cho tôi xem
t lâu.
Đúng lúc này, chuông c a b ng ngân lên, tôi gi t n y mình, cu n
album r i xu ng n n nhà. Tôi ng c m t nhìn lên chi c đ ng h
treo trên t ng, đã sáu gi t i r i. L y ch ng đã bao nhiêu năm nay,
đây là l n đ u tiên tôi quên n u b a t i.
Tôi hoang mang lao xu ng c u thang, m c a nhà. Ch ng tôi
còn ch a k p chào “Tôi v r i đây” đã v i h i: “Bà làm sao th ?”
“Không, không sao. Tôi ch h i m t, v a nãy còn ng thi p đi,
nên v n ch a n u c m.”
“Không sao. Nh ng mà bà v n n ch ? Hay là c m cúm r i?”
Ch ng tôi v n ch a c i áo khoác, nhìn tôi chăm chú.
Tôi c n n ra m t n c i: “Thi tho ng cũng ph i th g i sushi
bên ngoài xem th nào ch .”
“Có ph i đã x y ra chuy n gì r i không? Hình nh bà có gì đó
khác th ng.” Ch ng coi tôi nh đ a tr , đ t tay lên trán tôi d u
dàng h i.
Tôi cúi đ u, nghĩ đ n s ân c n c a ch ng và s vô tích s c a
b n thân, b t giác n c m t tuôn trào.
Tr c nay tôi v n không gi i che gi u c m xúc, ch ng tôi t ng
b o, dù tôi có đ nh nói m t l i nói d i thi n ý, thì cũng s vi t h t ra
trên m t, vì v y, tôi không mu n ti p t c che gi u n a, mà nói h t
chuy n ngày hôm nay.
Ch ng tôi nghe xong ch im l ng, m t không c m xúc tr v
phòng thay qu n áo. Đúng lúc sushi đ c đ a đ n, tôi làm món
salad và canh đ n gi n, ch ng tôi l ng l ăn. Ăn xong c m, tôi pha
m t m trà truy n th ng b ng ra cho ông y, ch ng tôi ng i trên gh
sô pha, m t tay ch ng c m, ch m rãi m l i.
“Tâm tr ng r t ph c t p… ”
À, tôi hi u, ch ng tôi h n là cũng gi ng tôi, nghĩ v t t th y m i
chuy n c a con gái t thu bé cho đ n gi , không ch là nh ng
chuy n đã qua, mà còn suy nghĩ c v t ng lai c a nó.
“Bao gi nó v ?”
“Không rõ n a. Nh ng nó b o hôm nay s v s m.”
“V y chúng ta đ i nó v nói chuy n nhé.”
“... Đ c r i.”
M c dù đ ng ý, nh ng kỳ th c tôi không m y tin t ng ch ng.
Trong công vi c ông y là ng i r t có trách nhi m, nh ng khi g p
nh ng chuy n nh th này trong gia đình thì l i th ng không dám
đ i m t. Khi con trai k t hôn, ông y cũng b i r i, ch ng nói đ c
câu nào v i con dâu. Đ n khi con gái vào đ i h c, l n đ u tiên đ a
b n trai v ra m t, ông y ng i nói chuy n ch a đ y ba phút đã
chu n ra ngoài đi d o r i.
Lúc này, ti ng chuông thánh thót ngoài c a l i vang lên m t h i.

“Con ch ng th hi u t i sao b m l i ng c nhiên nh v y.”


Con gái v n m c nguyên b đ đi làm, ng i bên kia chi c bàn, l
lùng đáp tr l i. Nó không h hi u đ c r ng chúng tôi đã ph i l y
bao nhiêu can đ m m i có th m mi ng h i.
“Thái đ c a con ki u gì v y? Con không bi t b m lo l ng th
nào sao?”
“Con đã 31 tu i r i, đ ng nhiên là bi t mua bao cao su đ b o
v chính mình.”
Sau vài giây im l ng, ch ng tôi não n h i: “Con có b n trai mà
mình s nghiêm túc qua l i ch a?”
“Ch a có .”
“N u v y thì t i sao l i mua th này?”
“Ch ng ph i v a nãy con đã nói r i sao? Đ b o v b n thân.”
“Cái th này nên là đàn ông mua m i đúng.”
“Ph n mang theo th này s khi n cho ng i khác c m th y
không đ ng đ n sao? Vì th di n, dù có mang thai m t đ a bé
ngoài mong mu n cũng không sao ?”
Nghe con gái nói v y, tôi không kìm ch đ c đ p m nh xu ng
bàn: “Con đang nói linh tinh cái gì th ?”
“Con không mu n sinh con. Con c m th y không nên nói nh ng
l i này tr c m t b m , vì v y v n mãi không nói ra... Con hoàn
toàn không có ý đ nh sinh con.”
Con gái nói rành m ch t ng câu, t ng t v i ng đi u n ng n .
Tôi bi t nh ng l i nó v a nói không ph i xu t phát t vi c nh t th i
kích đ ng. Chính vì v y nên tôi m i c m th y r t s c. Có n m m tôi
cũng không ng r ng, con gái tôi sinh ra và l n lên trong m t gia
đình h nh phúc mà l i không mu n sinh con đ cái. Tôi li c tr m
ch ng mình, m t ông y cũng tr n tròn, có v nh cũng đang r t
kinh ng c.
“Có ph i vì t bé con đã mu n chăm sóc b m không?” Ch ng
tôi c n n ra câu này.
Con gái l p t c g t đ u, trong phòng b ng ng p tràn b u không
khí g ng g o mà tr c đó ch a t ng xu t hi n trong gia đình
chúng tôi.
“B i vì,” con gái đ t nhiên nh nhàng nói, “b , m , s m mu n gì
cũng s r i b con mà đi. M y năm tr c, có l n kinh nguy t đ n tr
nên con t ng r ng mình có thai. Lúc đó, con r t s , con không
nghĩ r ng mình và ng i kia có th tr thành m t c p v ch ng
gi ng nh b m , cũng không có can đ m đ m t mình nuôi con.
Con cũng bi t s m mu n gì con cũng ch còn l i m t mình, nên
mu n k t hôn s m m t chút. Nh ng, dù có tìm ki m th nào, con
cũng không tìm đ c m t ng i gi ng nh b trong m t c a m .
Con ch mong có th s ng mãi nh bây gi , vì v y dù có làm gì, có
yêu ng i đàn ông nào đi n a, con cũng đ u lo l ng, b t an.”
Nói đ c m t n a, con gái li n b t khóc n c n . Hai v ch ng
tôi đ a m t nhìn nhau, dù nghĩ th nào chúng tôi cũng không th
đoán đ c r ng, con gái mình l i có suy nghĩ nh v y.
Sau khi khóc lóc m t h i, con gái đ ng d y nói: “Con s g i đi n
cho anh.” Đi n tho i nhà tôi không chia máy, ch ng tôi đ t tay lên vai
con gái và nói: “B và m s v phòng ng , con c t t nói chuy n
v i anh.”
Tôi và ch ng n m tay nhau, ng i xu ng chi c gi ng đôi đ c
n i r ng. M c dù đã m tivi, nh ng c hai đ u gi ng tai lên nghe
tr m gi ng c a con gái t ng d i.
M t lúc sau, hình nh có ti ng c i c a con bé, nh ng l i gi ng
nh ti ng n c ngh n. Tôi n m ch t tay ch ng. Kho ng 30 phút sau,
d i t ng v ng lên ti ng g i vui v c a con gái: “Con đi t m đây!”
Chúng tôi l p c p đi xu ng t ng, cùng b c vào phòng khách, thì
phát hi n ra m y hàng ch ngu ch ngo c trên gi y note bên c nh
đi n tho i.
C n th n v i h n s d ng c a bao cao su, B i vì mu n yên tâm,
nên m i c m th y lo l ng, tuy nhiên trên th gi i này không có s
yên tâm nào là tuy t đ i. N u nh không coi b và m là m t ví d
tham kh o đ c bi t, thì c đ i này c ng đ ng nghĩ đ n chuy n k t
hôn.
Hình nh nó đã ti n tay ghi l i l i c a anh trai, sau cùng còn vi t
“L i con trai mu n g i đ n b m .”
Càng lo l ng, con gái s ngày càng xa cách.
Ch ng tôi th dài m t h i, v n v o c . Còn tôi ng i ngây ra trên
gh sô pha, quy t đ nh r ng t ngày mai s không giúp con gái
chu n b c m h p n a.
Khi lên trung h c, tôi c m nh n sâu s c m t đi u, Nh t B n
cũng có ch đ giai c p. M c dù n i tôi theo h c ch là m t tr ng
trung h c công l p bình th ng, nh ng cũng có khu h c chính[31]
r ng h n tr ng ti u h c. L n đ u tiên t n m t nhìn th y nh ng b n
“con nhà có giáo d c” và “con nhà có đi u ki n”, tôi m i bi t môi
tr ng mà mình s ng t nh t i t đ n m c nào. Tôi t ng r ng c
đ i này cũng ch ng th thoát kh i cái v n m nh s ng t ng l p
d i đáy xã h i, nên t đó b t đ u sa ngã. Khi s p t t nghi p trung
h c, ông ch n i làm thuê nói v i tôi, Nh t B n có s phân chia giai
c p, nh ng chúng ta v n có th v n lên b ng chính s c l c c a
mình. Ngày thi lên c p ba, tôi r i kh i nhà nh không có chuy n gì
x y ra, r t nhi u năm sau đó, tôi không còn liên l c v i ng i b ,
ng i m đang ph i o n l ng gánh n , su t ngày ch bi t lôi con cái
ra trút gi n.
T khi b t đ u hi u chuy n, không bi t vì sao tôi tr nên lì l m.
V i tính cách này, t năm 15-16 tu i đ n năm ngoài 2 0 tu i, tôi luôn
n l c v n lên, ch ng có th i gian đâu mà lo l ng, b t an hay khóc
lóc. Đ n nay, tôi đã 31 tu i. Không, ph i nói là tôi m i 31 tu i.
N a năm tr c, tôi đã nh n ra tình tr ng s c kh e c a mình
không đ c lý t ng. Ngày tr c, dù có ph i lăn l n th nào tôi
cũng mi n nhi m v i c m cúm, th mà m t sáng t nh d y l i th y
hoa mày chóng m t, c ng i d ng nh ch ng còn chút s c l c
nào. Ngày hôm tr c, rõ ràng tôi không u ng nhi u r u, cũng
không s t nóng. Do không đ c phép đ n mu n, nên tôi c x c l i
tinh th n, bò d y trang đi m. Ngoài c a s ti t tr i đã vào thu, bu i
sáng se se l nh, nh ng tôi b ng lên c n s t, toàn thân l m t m m
hôi, l p ph n v a thoa lên m t d n loang ra.
M y năm tr c, tôi đi làm cho m t công ty chuyên kinh doanh
khách s n, quán bar và nhà hàng. M i đ u tôi ch làm vi c tuy n
đ u, sau đ c công ty c t nh c nên chuy n v phòng k ho ch c a
t ng công ty. Sau khi t t nghi p trung h c, nh n gi i thi u c a ông
ch n i làm thuê, tôi đ c nh n làm chân ch y bàn t i m t nhà
hàng nh , năm 17 tu i thì làm nàng th [32 ] trong m t quán bar hi n
đ i do ông y m , đ n năm 2 5 tu i tôi thoát kh i b đ con th kia,
và tr thành nhân viên thu ngân quán bar đó. Th t ng i khi t
khen v mình, nh ng ph i nói r ng t tr c đ n nay tôi luôn c x
trung th c, làm vi c siêng năng, cũng r t bi t quan tâm đ n nh ng
ng i tr . Công vi c thu ngân giúp tôi n m rõ tình hình kinh doanh
c a quán, và cũng giúp tôi nhìn ra nh ng thi u sót mà tr c kia
mình không chú ý đ n khi làm vi c bên ngoài. Tôi th ng th n nói
l i nh ng đi u đó v i đ i ngũ nhân viên ph c v , ch ng ng h l i
d dàng ti p nh n ý ki n c a tôi. Ch trong vòng hai năm ng n ng i,
doanh thu c a quán đã tăng lên đáng k , khi n cho các nhà hàng
chi nhánh khác đu i theo không k p. Th là, tôi nh n đ c s đánh
giá cao c a công ty, và đ c m c đ công s đi làm m i ngày.
Nh ng cũng chính vì v y, tôi khó tránh kh i ánh m t đ k c a
nh ng k xung quanh. Th nh ng, khi nh v nh ng ch ng đ ng
đã qua cho đ n nay, tôi s m đã hi u ra s khác bi t r t l n v th
l c và tinh th n gi a nh ng ng i ng i cáp treo và nh ng ng i vô
s l n leo núi b ng chính đôi chân c a mình, nên nh ng trò đùa dai
u trĩ hay nh ng l i châm ch c c nh khóe đ u ch ng th gây áp l c
cho tôi.
Có đi u, n a năm tr l i đây, chu kỳ kinh nguy t và sinh lý c a
tôi r t r i lo n, r u u ng t ban ngày không đ c đào th i m t
cách hi u qu , khi leo lên gi ng r t khó ng , ch ng có hôm nào
t nh d y mà đ u óc t nh táo, s ng khoái. Có khi t d ng c m th y
b t an, k c đang gi a mùa đông l nh giá, ng i tôi cũng đ t
nhiên nóng b ng, m hôi nh nh i, khi n tôi l n nào cũng ph i vi n
c máy s i quá nóng.
Bu i sáng hôm y, ng i tôi cũng m t m i rã r i, khi trang đi m
trong phòng thay đ , có m t n nhân viên c p d i chào h i tôi.
“Ch Goda, em b o này. Hôm qua em ch nói v i ch Miyauchi
ngày làm báo cáo, th mà ch y cũng khóc òa lên.”
“ , th m v y.” Tôi h h ng tr l i.
E m y nghiêng nghiêng đ u, tr m ngâm m t lúc m i nói ti p:
“Ch Goda, d o này hình nh trông ch không đ c kh e.”
“Ôi, th t v y sao?” Tôi gi t mình n y mình, c m th y nh mình
đã b em y nhìn th u.
“Do ch say r u ?”
“Đúng v y. Mà ph i r i, chuy n c a ch Miyauchi, em c nh n n i
m t chút nhé, có l ch y đang trong th i kỳ mãn kinh. N u c đ ý
m y chuy n này s ch làm lãng phí th i gian c a em thôi.”
“Vâng .” E m y g t g t đ u, vui v ti p nh n, r i b c ra ngoài.
Tôi cũng c nh c cái thân xác n ng n đ ng d y. Hôm nay ph i b
trí m t cu c h p k ho ch t ch c qu y ăn do đ i ph n ph trách,
tôi đ m nh n vai trò tri u t p. M c dù có r t nhi u ng i l n tu i
h n tôi, nh ng t bé trông tôi đã có v già h n tu i, đ n gi đôi khi
v n b hi u nh m là m t bà cô b n m y tu i. Đi u này giúp tôi tránh
đ c vi c b b t n t trong công vi c, nh ng cũng khi n tôi ch u
nhi u thi t thòi trong chuy n yêu đ ng. Tôi bi t, cá và tay g u,
không th có đ c c hai.
V a b c vào phòng h p, tôi đã nhìn th y ch Miyauchi mà
chúng tôi m i nh c đ n khi nãy trong phòng thay đ đang ng i s
s đó. Ch y s p b c vào ng ng tu i 50, g n đây c th
không kh e, tinh th n cũng không n đ nh. Tuy lúc nãy tôi an i c p
d i, nh ng kỳ th c tôi cũng c m th y h t kiên nh n v i ch y. S c
kh e c a tôi có v n đ , nh ng v n c tìm cách che gi u, còn ch
Miyauchi l i quá nh y c m, th ng xuyên trút gi n lung tung lên
ng i khác.
Cùng v i di n ti n c a cu c h p, tôi phát hi n ra m t và mũi ch
Miyauchi ngày càng đ ng. Ti p theo đ n l t ch y đ c báo cáo,
tôi không mu n g i, nh ng l i nghĩ mình không nên quá nhân
nh ng.
“Ch Miyauchi, phi n ch báo cáo v kinh phí trang trí n i b .”
Tôi v a d t l i, ch y li n đ ng ph t d y, thét lên: “Cô đ ng có
ra v mình ghê g m l m! Ch ng ph i tr c kia cô là b c a t ng
giám đ c sao?!”
L i bu c t i vô duyên vô c c a ch ta khi n t t c m i ng i
bi n s c. Th nh ng, đó là chuy n mà ai cũng bi t r i, nên m i
ng i không c m th y kinh ng c v i thiên tình s c a tôi, ng c l i
đ u ném ánh nhìn oán trách v phía bà cô Miyauchi đang n i c n
điên lo n. Th c ra, chuy n này cũng ch ng có gì to tát, nh ng có l
do không ch u đ c s công kích ác ý c a ch ta, nên b ng nhiên tôi
c m th y xây x m m t mày, r i l o đ o ng i v t xu ng gh .

M y n đ ng nghi p khác phát hi n th y tôi ra nhi u máu không


gi ng kinh nguy t, v i đ a tôi đ n phòng khám ph s n ngay g n
công ty. S c kh e v n là m t u đi m c a tôi, nh ng b t đ u t n a
năm nay, c th tôi th ng xuyên có v n đ , khi n tôi không th
không nghi ng ph i chăng mình đã m c b nh n ng. Hôm đó, tôi đã
làm t t c nh ng ki m tra có liên quan, k t qu chi ti t ph i đ i đ n
hôm sau m i bi t đ c, nh ng n bác s trung tu i bình tĩnh nói v i
tôi:
“Có v cô không g p ph i v n đ gì l n, ch có chút tr ng i
trong th i kỳ mãn kinh.”
Tôi ng r ng mình đã nghe nh m, vì xét cho cùng tôi m i ch 31
tu i. Có l do v m t c a tôi quá kinh ng c, bác s n m t n c i
th ng h i r i gi i thích thêm: “D a theo ch n đoán c a tôi, tình
tr ng c a cô hi n gi r t kh p v i nh ng tri u ch ng trong th i kỳ
mãn kinh. Nói m t cách d hi u, th i kỳ mãn kinh ch quãng th i
gian m i năm tr c và sau khi t t kinh, nh ng đôi khi cũng có
ng i m i ngoài 30 tu i đã t t kinh.”
Th y tôi không th t nên n i câu nào, bác s ti p t c nói: “Xin l i,
cho phép tôi h i, cô th c s m i ch phá thai m t l n thôi sao? Có
ph i cô t ng gi m béo không đúng cách?”
Tôi cúi đ u không tr l i. Năm m i m y tu i tôi t ng phá thai
hai l n, tr c và sau năm 2 5 tu i l i phá thai thêm hai l n n a.
Ngo i tr l n g n nh t, nh ng cái thai còn l i đ u là c a t ng giám
đ c, ng i v a gi ng tình nhân v a gi ng b c a tôi. Ông y nói có
th sinh đ a bé ra, nh ng tôi v n t đi phá thai. Cân n ng cũng lúc
tăng lúc gi m v i đ n v 10kg.
Tr c khi r i kh i b nh vi n, v n bác sĩ căn d n tôi ngoài khám
ph s n ra thì nên đi ki m tra toàn b c th . Má tôi nóng b ng, m
hôi không ng ng túa ra, còn chân tay l i l nh toát nh c c băng.
Tuy ch a m t đ n m c không th đi làm, nh ng tôi v n xin ngh
h n m t ngày đ đi ki m tra t ng quát s c kh e, sau đó m i đ n
công ty. Th nh ng khi ng i công ty, tôi không nh ng không th
t p trung làm vi c, còn r t hay đ ý đ n nh ng s su t trong công
vi c c a c p d i, và k t qu chính tôi l i là ng i h ng ngày hay
ph m ph i nh ng sai sót ng ngh ch nh t.
Năm 15 tu i tôi b t đ u đi làm, th ng xuyên làm thêm vào ngày
ngh và tr c nay ch a r ng xin ngh t t. Tôi không h c ng ép
b n thân vì đ i v i tôi mà nói, đi làm không có gì kh s , chính vi c
ngh ng i an nhàn m i đáng s . Đ ng nghi p trong công ty khuyên
tôi xin nên ngh phép năm nhà cho th thái, nh ng dù th nào tôi
cũng không đ ng ý.
Th y tôi ngoan c nh v y, xung quanh l p t c xu t hi n nh ng
l i bàn ra tán vào, dù tôi có không mu n nghe nh ng v n l t vào
trong tai.
T ng giám đ c kiêm ng i tình c a tôi v a m i ch t năm ngoái,
b m l i đâm đ n xin phá s n, th m chí còn đ n công ty đòi ti n
tôi. Không ch có v y, d ng nh m i quan h gi a tôi và ng i b n
trai tr tu i cũng không m y suôn s , và ch a bi t ch ng l i còn
m c ung th c t cung - nh ng l i đ n th i này khi n cho ng i ta
không th kh ng đ nh, cũng ch ng th ph đ nh, khó ch u nh t là h
còn b o r ng: “Đúng là càng ngày càng gi ng ch Miyauchi r i.”
Ngày tr c tôi nh đi nh l i v i chính mình, tuy t đ i không đ c
gi ng nh ch y, vì v y câu nói này khi n tôi th ng th t.
Hôm có k t qu c a t t c các ki m tra, xét nghi m, tôi đ n b nh
vi n mà trong lòng căng th ng t t đ . Vi n tr ng đích thân đón ti p
tôi, r i nói rành m ch v i tôi: “Cô không có v n đ gì c .” Làm sao
l i có chuy n hoang đ ng này ch ? Tôi không nói đ c câu gì.
Vi n tr ng nói, có l do áp l c khi n cho h th ng th n kinh t ch
m t cân b ng, vì v y đã kê cho tôi m t đ n thu c an thân li u nh .
Bu i chi u, tôi ng i tàu đi n ng m đ n công ty. Tôi th n th nhìn
khuôn m t ph n chi u trên ô c a kính đen sì, nói d nghe m t chút
thì tôi ngày càng m n mà h n, nh ng kỳ th c tôi đã tr nên già nua
r i.
Có l vì b c quá v i trên con đ ng đ i, nên tôi và nh ng
ng i cùng tu i nói chuy n không h p, tôi không giao du v i ai,
cũng ch a t ng đi công viên Disney, l i càng ch a t ng đ c t p chí
th i trang. Tôi m c b đ t ng giám đ c mua cho mình đi h n hò v i
nh ng ng i đàn ông khác, nh ng nói đ n cùng, tôi làm v y đ u là
vì thân th c a h . M t m t là vì tình d c, nh ng tôi khao khát s
ti p xúc g n gũi khi da ch m da h n, dù đ i t ng là ai cũng không
quan tr ng.
Tôi ng ng đ u nhìn t m pano qu ng cáo t p chí ph n treo
trong khoang xe, l đãng nghĩ: Tôi đã t ng yêu ch a? Tôi r t thích
t ng giám đ c, và cũng bi t n ông y, nh ng tình c m dành cho
ông y thu c ph m trù tình thân, vì v y m i không mu n sinh cho
ông y m t đ a con. Còn v i nh ng ng i đàn ông khác, tôi ch tìm
ki m m t th có tác d ng nh thu c an th n trên c th h .
Tôi không h mu n yêu đ ng, ch c m th y kinh s tr c s
th c ch a t ng m t l n yêu đ ng nghiêm túc mà đã t t kinh. Ngay
c m t k tr c nay luôn lì l m nh tôi cũng không th t nh r ng
“ch ng sao c ”, tôi c m nh n rõ nét s lão hóa c a c th , và s s t
gi m c a tu i th .
V a đ n công ty, tôi li n đ n th ng phòng t ng h p, chu n b
dùng kỳ ngh năm đ n cu i tháng ba là h t h n đ ngh ng i m t
chút. Khi không bu n đ ý đ n ánh nhìn ng ngác, s ng s t c a
nh ng n nhân viên trong phòng và quay đ u b c đi, v a hay tôi
trông th y bóng dáng ch Miyauki cu i dãy hành lang. Tôi c t ti ng
g i v phía cái bóng đang u o i, chán n n y.
Khi tôi b c đ n, m t ch y l rõ v s s t. Trong lòng tôi th m
nghĩ, ngoài kỳ ngh sinh lý[33] ra, có l nên ki n ngh công ty thi t l p
thêm kỳ ngh mãn kinh n a.
T ôi h n, h n, h n nh t nh ng ng i ph n ghét karaoke!”
Ch nhân viên m i tuy n nói gi ng đ y ph n n .
“Ch Takano, th ch ng ph i quá c c đoan r i sao?” Tôi th n
tr ng ph n bác.
Đang ăn tr a v i cá n ng, ch y b ng c m đũa lên ch th ng
v phía tôi, cãi l i ch ng h do d :
“K c có ng i nói r ng ghét u ng r u, ghét đ c sách, ghét
Nomo Hideo[34], ghét l u ba ba, thì nh ng ng i khác cũng không
th coi th ng h đ c, mà ch nghĩ trong lòng ‘hóa ra trên th
gian cũng có lo i ng i này’ thôi. Nh ng t i sao ch có karaoke ph i
ch u s nhìn nh n khác bi t? Ch ng qua ch là m i ng i ta đi hát
karaoke, t i sao ph i ch u nh ng ánh m t khinh b c ch ? Thích
hay không thích là s t do c a m i cá nhân, căn b n ch ng có lý
do gì đ b khinh b c . Con m Shindo đó là cá thá gì? Đ ngu
ch c?”
Nghe ch y tuôn m t tràng oán trách xong, tôi th dài m t ti ng.
“Ch nói không sai, nh ng ch Shindo không ph i là đ ngu, h n
n a, ch đũa vào ng i khác không đ c hay l m.”
“Ôi, xin l i!”
Takano v i vàng xin l i, nh ng tôi nghĩ không ph i ch y xin l i
“con m Shindo”, mà mu n xin l i chuy n chi c đũa. Ch y ch m rãi
hút đi u thu c sau b a ăn, d ng nh đã qu ng chuy n này l i
phía sau.
Tôi là nhân viên chính th c c a m t công ty bán hàng m ph m
qua m ng đ n nay đã đ c b n năm, đã t ng ch ng ki n s đ n r i
đi c a đ th lo i nhân viên thuê ngoài, nh ng đây là l n đ u tiên
g p ph i d ng ng i nh Takano. Nói d nghe, ch y là m t ng i
ngây th , lãng m n, còn nói khó nghe h n thì là m t k không hi u
nhân tình th thái. Ch y vào công ty m i đ c h n m t tháng, tôi
không bi t ch y có ph i ng i d s ng hay không, vì v y m i h n
đi ăn t i nhà hàng này - n i chúng tôi s không ch m m t nh ng
đ ng nghi p khác, ch ng ng tôi l i càng không hi u n i con ng i
ch y. Takano nói năm nay 31 tu i, b ng tu i v i Shindo. Cùng là 31
tu i, nh ng hai ng i h l i khác nhau m t tr i m t v c.
“Ishikawa, cô đã có ng i yêu ch a?”
Câu h i đ t ng t c a ch y khi n tôi p úng. “ , không... ... tôi
ch a có.”
“Tôi bi t r i, có ph i v a chia tay không?” Ch y nhìn tôi v i ánh
m t c t nh , làm tôi th y h i b c b i.
“Không đ c sao?”
“Ch ng có gì không đ c c . Tôi cũng v a b b n trai đá xong,
v y hôm nay chúng ta đi hát karaoke x stress nhé?”
“Hôm nay sao?”
“Không mi n c ng đâu nhé.”
“Ôi, đ n lúc chúng ta ph i v công ty r i...”
Tôi nhìn đ ng h trên tay r i đ ng d y, không tr l i rõ ràng.
Takano nói ph i g i m t cu c đi n tho i cho ng i b n tr c, th là
chúng tôi t m bi t tr c c a nhà hàng. Không ch v i riêng ch y,
tôi luôn c m th y r t khó trò chuy n v i nh ng nhân viên thuê ngoài
l n tu i h n mình. Lúc này, tôi m i ch t nh ra đã lâu l m r i ch a
đi hát karaoke. L n g n nh t h i b n đ i h c h n nhau đi hát
karaoke đã là hai năm tr c. N u nh có ai đó m i, tôi s không t
ch i, nh ng t tr c đ n nay tôi ch a bao gi ch đ ng r ng i
khác đi đ n nh ng ch đó.
V đ n văn phòng, nh ng ng i trong t ăn tr a s m đ u đã l c
t c kéo nhau tr v , còn t ăn tr a mu n v n b n nghe nh ng cu c
đi n tho i d n d p. Tôi ph i ph trách qu n lý và đi u ph i t t c 50
n nhân viên, trong đó ch có m t ph n t tr tu i h n tôi. Nói th c,
áp l c c a tôi r t l n, l i thêm vi c b đi u đ n b ph n này và b
ng i b n trai t ng h a h n r ng s c i mình b r i g n nh x y
ra cùng lúc, khi n gánh n ng tinh th n trong tôi n ng trĩu.
“Shindo, ch nên đi ăn tr a thôi.”
Đã đ n gi ngh tr a, nh ng ch y v n chu n b đ a tay ra n
nút hi n th cu c g i đ n. Tôi v i vàng nói v y. Ch y ng t ngào m m
c i v i tôi r i b ng nghe xu ng.
“C m n.”
“Không, tôi m i ph i c m n ch .”
“Ishikawa, son môi c a cô hôm nay đ p l m.”
“À, c a công ty khác đ y.”
Shindo n m t n c i thân thi n r i đ ng d y, b c v phía
phòng thay đ . Tôi ng n ng nhìn theo nh ng c ch đ y v n tính
c a ch y. Ch y là nhân viên thuê ngoài đã vào làm trong công ty
t m t năm tr c, dung m o xu t chúng, thái đ khiêm t n nhã
nh n, dám bày t ý ki n c a mình, là ng i duy nh t trong công ty
mà tôi có th thoái mái nói chuy n. Tôi t ng đi u ng cà phê v i ch
y và b c b ch h t nh ng n i phi n mu n trong chuy n tình c m,
đôi khi chúng tôi cũng cùng ăn tr a ho c nh ng b a t i đ n gi n.
Khi nghe ch y nói đã t ng ly hôn m t l n, tôi thoáng gi t mình,
nh ng cũng chính vì v y ch y đã làm thay đ i sâu s c quan đi m
u trĩ c a tôi v tình yêu b ng chính nh ng tr i nghi m phong phú
trong cu c đ i. Vi c làm b n v i m t ng i ph n l n tu i mà mình
ng ng m đã mang l i r t nhi u ni m an i cho m t k v a m i
th t tình nh tôi.
“Xin l i, tôi v mu n.”
Takano - ng i m i ch i Shindo ngu ng c đã quay l i, v i vàng
ng i xu ng tr c bàn làm vi c.

T i hôm đó, tôi ng i ng ngác trong phòng karaoke. S dĩ tôi nói


nh v y là b i vì Takano nói có m t ti m bánh bao r t ngon và r tôi
đi ăn. Dù sao tôi cũng không có cu c h n nào, nên nghĩ n u ph i
m t mình tr u tr o nhai c m h p mua trong c a hàng ti n l i, thì thà
đi ăn cùng ch y còn h n. Tôi mang theo tâm tr ng vui v đi cùng
ch y, k t qu là m t đám đ ng nghi p l n l t xu t hi n trong quán
bánh bao kia, hình nh đ u do ch y g i đ n. Khi tôi v n đang
không hi u r t cu c có chuy n gì, thì đã b h lôi tu t đ n phòng
karaoke. Hai n nhân viên tr thuê ngoài, cô gái ph trách hành
chính, tr ng nhóm PR và tr ng phòng nghi p v , m c dù tôi đ u
quen bi t nh ng tr c đó ch a t ng chuy n trò v i h . Takano m i
vào công ty đ c m t tháng, làm th nào có th t o d ng đ c
nhi u m i quan h nh v y.
Lúc m i vào phòng hát m i ng i còn h i ng i, nh ng Takano
kh i mào đ ng lên hát bài H át lên s c màu, b u không khí l p t c
tr nên náo nhi t. Nh ng nhân viên thuê ngoài kia đ u r t tr , nên
trong phòng karaoke nh cá g p n c. Tr ng nhóm PR thích u ng
r u, n c xong vài ly li n b t đ u hát nh ng bài th nh hành h i th p
niên 1980, hoành tráng nh t là bài M ua th c ăn P huket, khi n chúng
tôi không bi t ph i th t lên r ng không th trông m t mà b t hình
dong, hay không th ch n bài mà b t hình dong. Còn tôi thì hát
nh ng bài c a Nakajima Miyuki trong n i đau riêng.
“Cô có bi t hát b n ph i âm cu i phim T hiên th n nh ng t ngào
không?”
Khi m y cô gái tu i m i ngoài đôi m i kia hát nh ng bài c a
Morning Musume, Takano thì th m v i tôi.
“Có l không v n đ gì.”
Nghe th y câu tr l i c a tôi, ch y vui s ng vò đ u tôi, r i l p
t c l t album ch n bài.
“Suki, suki, suki, suki!” Takano v a l c mông v a hát. “Đ c thôi,
đ c thôi!” Khi tôi hát ph h a bên c nh, t t c m i ng i đ u
tr n tròn m t, r i cùng ôm b ng c i ng t ngh o. “Akko-chan kuru
kato?” Tôi hát h t mình, m i ng i cũng hò hét theo: “Ha... hay quá,
hay quá!” Khi tôi hát đúng nh p đi u, b ng th y có m t c m giác th a
mãn kỳ di u lan t a trong lòng. Tôi t ng r ng Takano hát r t hay
nên m i thích đ n phòng karaoke, nh ng sau đó m i phát hi n ra
th c ra ch y không bi t hát, nói m t cách chính xác, là l y bi u
di n bù cho gi ng ca. Ch y lúc thì hát v i cô gái làm hành chính
v n r t r t rè, lúc thì c m l c l c nh y múa, r t bi t cách khu y đ ng
không khí. V sau, m i ng i tranh nhau c p micro đ hát, lúc tan
ti c v t v l m m i b t đ c chuy n tàu cu i. Khi tôi ki t s c tr v
nhà, m c a b t đèn, n i b t an luôn ùa đ n đi m danh m i ngày
gi l i không xu t hi n. M c dù có đôi chút không cam tâm, nh ng
qu th c tôi th y r t s ng khoái.

Sang tu n sau, c p trên tìm g p và thông báo cho tôi m t chuy n


khó tin. Công ty m i tuy n thêm năm ng i, vì v y c n ph i đu i
vi c năm nhân viên thuê ngoài có nhi u v n đ nh t, Shindo cũng
có tên trong đó. Vi c này khi n tôi quá kinh ng c, tôi không nh n
đ c kháng ngh v i c p trên: “Ngay đ n gi ngh ch y v n chăm
ch làm vi c mà?”
“Đây là hai chuy n khác nhau. Ishikawa, cô nên bi t r ng khách
hàng g i ý ki n phàn nàn v ai nhi u nh t. Cô y có ý th c làm vi c
là chuy n t t, nh ng sao có th ch c gi n khách hàng c ch ?
Takano thì khác h n, g n đây có khách hàng còn ch đích danh cô
y đ đ t hàng.”
Tôi không có l i nào đ nói, ch bi t mím ch t môi. Quy n quy t
đ nh c t gi m nhân s n m trong tay lãnh đ o c p cao, m t nhân
viên quèn nh tôi hoàn toàn b t l c. Tôi chán n n tr v phòng,
th n th ng i bên bàn làm vi c.
C p trên nói không sai, Shindo qu th c không gi i trong vi c
ng phó v i nh ng cu c g i khi u n i và nh ng tình hu ng ngoài ý
mu n. Khi khách hàng g i đi n đ n phàn nàn r ng bôi kem làm
tr ng da mà không th y có hi u qu , hay dùng th c ph m ch c
năng gi m béo nh ng v n ch ng th y g y đi, thì ch y d ng nh
bi n thành ng i khác, còn l n ti ng v i khách hàng: “S n ph m
chăm sóc da làm sao có th cho th y ngay hi u qu ? Ít nh t cũng
ph i dùng n a năm h ng nói.” Ch y truy n đ t chính xác n i dung
trong cu n s tay h ng d n c a công ty, nh ng dù sao cũng nên
xin l i khách hàng tr c, sau đó dùng nh ng lý l mà h có th ch p
nh n đ c đ gi i thích thêm, n u không s gây ra nhi u phi n
ph c cho công ty. Bây gi đang là th i gian ngh c a Shindo, còn
Takano thì tr c đi n tho i. Ch y đang c i nói hàn huyên, hình
nh trò chuy n v i khách hàng. Ch y r t bi t cách v n d ng nh ng
l i nói d i thi n ý, k c nh n ph i nh ng l i khi u n i vô c , cũng
có th m m c i đ i phó.
Tôi đã t ng nhi u l n ch ng ki n nhân viên thuê ngoài b bu c
ngh vi c, nh ng l n này l i khi n tôi c m th y r t bu n. Tôi không
th không th a nh n r ng, Shindo qu th c không thích h p làm
nhân viên tr c t ng đài.

Sau khi nh n đ c thông báo s không đ c ti p t c gia h n


h p đ ng t c p trên, Shindo v n c gi v ngoài bình tĩnh. Tôi ng
l i xin l i ch y, nói r ng t t c đ u do tôi thi u năng l c, nh ng ch
y còn m m c i nói v i tôi: “Không ph i là l i c a cô.” Nh ng ng i
khác đ u th n tr ng, không dám nói chuy n v i Shindo, Takano thì
l immc ib c th ng v phía Shindo, nói oang oang:
“Cô còn làm ba ngày n a ph i không? Nh ng nhân viên thuê
ngoài nh chúng ta th t v t v , hôm nay đi hát karaoke xõa m t tý
nhé?”
Tôi suýt chút n a ngã b t kh i gh . Takano h n là còn nh
chuy n l n tr c r Shindo đi hát karaoke, ch y đã l nh lùng nói:
“Nh ng n i đó r t phù phi m, mà cũng ch ng th nói chuy n đ c,
không c n ph i r tôi đâu.” Không ch có v y, đi u khi n ng i ta
kinh ng c h n là sau m t lát nghĩ ng i, Shindo l i g t đ u r t m nh.
Bu i t i hôm đó, khi t p h p đ s thành viên l n tr c, c h i l i
m t l n n a tung tăng đ n phòng karaoke. Khi v a b t đ u, ngo i
tr Takano ra, t t c m i ng i đ u r t ng i ngùng. Không khí d n
tr nên huyên náo, c nh t ng l n tr c l i tái hi n. Shindo m t
mày r ng r nghe m i ng i hát, r i liên t c u ng r u. Đi u b t
ng là Takano cũng không g i Shindo “lên hát đi”. Tôi đ t nhiên phát
hi n ra Shindo đang l c l đ u, nh l i tr c kia ch a t ng th y ch
y u ng nhi u r u nh v y. Khi ch y ch nh choáng đ ng d y b o
ph i đi v sinh, tôi r t lo l ng, mu n dìu ch y đi, nh ng Takano đã
ngăn l i: “K cô y đi.”
Sau khi quay l i t phòng v sinh, cu i cùng Shindo cũng c m
l y album, khó nh c n s bài hát. Khi tr ng nhóm PR đ c xong
nguyên m t đo n rap khó nghe, trên màn hình xu t hi n bài Con
thuy n khó v c a Nakamori Akina.
Shindo b ng nhiên n c m t lã chã c t ti ng hát. Gi ng chi y
r t hay, ai cũng nghĩ ch y đã hát quá nh p tâm. T t c m i ng i
g m c Takano đ u l ng đi, th m chí còn quên c v tay. Shindo hát
xong, gi bàn tay lên g t m nh n c m t trong b u không khí tĩnh
l ng.
“A! th t tho i mái.”
Ch y nói m t cách nh nhõm. Mascara và chì k m t đ u đã
loang l , vùng khóe m t đen th m m t màu.
Sáng th b y có th ng n ng, tôi gi ng nh m i khi, v a c m
tách h ng trà, v a t m n xem t ng trang qu ng cáo chèn gi a t
báo, ch t nhìn th y tin qu ng cáo m t tòa chung c m i xây. Tr c
nay tôi luôn thích xem các tin qu ng cáo nhà chung c , l i càng
thích t ng t ng n u đó là căn h c a mình thì nên b trí đ đ c
nh th nào. Tôi đã quen v i trò ch i này. Đó không ch là m t thú
vui, mà còn khi n tôi c m th y r o r c, nh th đã trót xem ph i th
không nên xem, bèn nhanh chóng xem sang nh ng tin qu ng cáo
khác. Tôi c đ c h t danh sách nh ng m t hàng gi m giá c a siêu
th g n nhà, đ quên đi chuy n nhà c a, th nh ng tâm trí b n lo n,
đành l t l i trang qu ng cáo ban nãy. L n này, tôi đ c k t đ u đ n
cu i. Tòa chung c ch cách ga tàu ch tôi kho ng năm phút đi
đ ng, công ty thi công và công ty m bán đ u là nh ng doanh
nghi p l n đ c khá nhi u ng i truy n tai khen ng i. Tòa nhà cao
6 t ng, có t t c 30 căn h , m t n a là nh ng căn h ba phòng ng ,
m t phòng khách, còn m t n a là hai phòng ng , m t phòng khách,
có th nuôi thú c ng, phí qu n lý v a ph i, không cao cũng ch ng
th p. Ch nh ng căn h có ba phòng ng m t phòng khách r ng h n
100m2 là kho ng 80 tri u yên, nh ng căn h còn l i có di n tích l n
nh khác nhau, giá c r t h p lý, n a năm sau m i có th hoàn
thi n và bàn giao căn h . Đi u ki n s ng đây không chê vào đâu
đ c, khi n tôi không kìm đ c ý nghĩ mu n xé nát t qu ng cáo.
“D t khoát mua thôi!” Tôi hét v phía con mèo đang ng g t, nó
gi t mình ng ng đ u lên nhìn, r i l i g c xu ng ng ti p.
Khi đ nh th n l i, tôi m i nh n ra mình đang ng i trang đi m. Tôi
l yt trong t qu n áo ra b đ hay m c nh t, r i x giày cao gót.
Tr c đây, tôi ch a t ng xem qua nhà m u, nh ng vì m t mình đi
thuê tr bao năm nay, nên tôi bi t r ng nh ng ng i ph n đ c
thân th ng r t d b gi i môi gi i nhà đ t kỳ th .
Có l v a qua gi tr a, nên văn phòng khu nhà m u ch ng có
l y m t bóng khách. M t anh chàng ph trách ng i tr c chi c bàn
làm vi c sang tr ng ti p đón tôi. Anh ta h i v ngh nghi p c a tôi
và s ti n hi n có, tôi thành th t tr l i. Ch ng ng anh ta b ng ch c
tr nên thân thi n, h h i, khi n tôi gi t n y mình. Tr c kia khi đi
thuê nhà, tôi ch a t ng nh n đ c s đãi ng nh v y. Không xem
căn h th c, ch xem căn h m u li u có bi t rõ th c tr ng th nào
không nh ? Tôi bán tín bán nghi, th t không ng căn h m u đ p
lung linh, làm tôi ng ngay t cái nhìn đ u tiên. Đây là lo i căn h
hai phòng ng , m t phòng khách chi m s l ng nhi u nh t, di n
tích ch a đ n 7 0m2 , nghe nói có m t s khách hàng thích phòng
khách r ng rãi h n m t chút, nên đã l n sàn phòng khách, bi n k t
c u thành m t phòng khách, m t phòng ng . Tôi không hi u l m
nh ng v n gi v h i v đ dày c a sàn nhà, nhân viên nghi p v
tr l i m t cách t hào: 18cm. Tr l i bàn ti p khách, anh ta cho tôi
xem m t t m b ng l n ghi danh m c giá c . T ng trên cùng dán ba
bông hoa có v gi ng hoa h ng, còn t ng m t và t ng hai m i t ng
b n bông. M c dù trên đ ng đ n đây, tôi không th c s có ý đ nh
mua nhà, nh ng sau khi xem xong căn h m u, và phát hi n ra căn
h hai phòng ng , m t phòng khách quay m t v h ng đông
t ng ba có di n tích v a ph i, giá nhà có l cũng n m trong ph m vi
mà tôi có th gánh đ c, th là tôi bèn nh nhân viên nghi p v tính
toán h m c vay lãi, càng lúc càng c m th y b n thân có đ kh
năng đ mua. Tôi c gi u tâm tr ng phân vân và r i đi, nói r ng c n
ph i suy nghĩ m t đêm, hôm sau s liên l c l i v i anh ta.
Tr c nay tôi ch a t ng nói v i ai, th c ra tôi đã 31 tu i, và có
m t kho n ti t ki m 2 0 tri u yên. Tôi không h ăn u ng kham kh đ
ti t ki m ti n, th nh ng m t khi đã b t đ u ti t ki m, tôi li n c m
th y đây là m t chuy n thú v , vài năm g n đây tôi đã ti t ki m ti n
m t cách có ý th c h n. Tôi làm vi c t i m t nhà máy s n xu t gi y
l n, m c l ng và ti n th ng không cao đ n m c kỳ qu c, nh ng
cũng cao h n r t nhi u so v i m c l ng trung bình. L i c ng v i
tính cách th c t , nên t khi còn r t ít tu i tôi đã có ý th c v ti n
b c, th m tho t con s trong tài kho n ngân hàng đã đ t đ n m c
khác kinh ng c.
Bu i t i hôm đó, tôi vu t ve chú mèo, th t hi m khi ph i suy đi
tính l i nh th này. T nh tôi đã l n lên trong m t gia đình đ n
thân, m tôi là tình nhân c a ng i ta, tôi là con riêng. Ng i b xa
l có l cũng t ng chu c p ti n cho hai m con tôi, nh ng t bé tôi
đã bi t gia c nh nhà mình khó khăn. Tôi r t mu n h c đ i h c, vì th
càng ph i n l c chăm ch h n g p b i so v i nh ng b n khác, và
cu i cùng cũng đ c vào h c tr ng dân l p Tokyo v i t cách là
h c sinh đ c bi t u tú[35]. M c dù không ph i n p h c phí, nh ng
s ti n m g i cho tôi ch đ đóng ti n thuê tr h ng tháng, nên tôi
b t bu c ph i đi làm thêm đ trang tr i sinh ho t phí. Th nh ng, tôi
ch a t ng ng ng m nh ng ng i b n h c có gia c nh sung túc,
mà luôn c m th y t hào v kh năng t l p c a b n thân.
Tôi bi t r ng cu c s ng b n hàn kh n kh trăm chi u, nên khi tìm
vi c đã đi kh p n i tìm m t công ty có m c l ng cao, có kỳ ngh
thai s n và có th làm vi c đ n khi ngh h u, và cu i cùng cũng c u
đ c c th y khi đ c m t công ty nh v y tuy n vào làm vi c.
V nt ng r ng có th ph ng d ng m già, nh ng có l m c m
th y đã hoàn thành nghĩa v d ng d c con gái r i, nên khi hay tin
tôi đã tìm đ c vi c, bà li n l a ch n v quê đ d ng lão. Nhà bà
ngo i là m t gia đình l n, m c dù m b o ch đ nh ăn nh t m,
nh ng đ n nay v n bình yên s ng đó. Vì v y, tôi có th t do s
d ng toàn b ti n l ng.
B n bè th ng xuyên ch gi u tôi quá ti t ki m, nh ng kỳ th c
tôi s ng r t tho i mái. Không bi t là h nh phúc hay b t h nh n a,
nh ng tôi không bi t u ng r u, nên g n nh không bao gi b ti n
ra đi nh u, cũng ch ng có h ng thú quá l n v i qu n áo, ch mua
nh ng m u c đ nh lúc đang gi m giá, đ dùng h ng ngày cũng
đ c mua hàng đ ng t trong siêu th , đi u duy nh t mà tôi t c m
c n b n thân mình làm, đó là vào c a hàng ti n l i. Ngoài nh ng
vi c đó ra, năm nào tôi cũng đi t m su i n c nóng ho c ra n c
ngoài du l ch, và cũng dùng đi n tho i di đ ng. Tôi l a ch n đi h c
nh ng khóa h c tài năng ngh thu t vào ngày th t có th tan ca
đúng gi và ngày th sáu d có nh ng cu c h n, ngoài ra, ch c n
b n bè m i đi ăn hay hát karaoke, tôi đ u không t ch i. H ng tháng
c đ nh g i vào tài kho n ti t ki m 100 ngàn yên, ti n th ng cũng
đem đi g i, khi tích lũy đ c h n 10 tri u yên, tôi đ u t vào nh ng
d án có đ r i ro t ng đ i th p. Đ n m t ngày, t ng s ti n ti t
ki m đã lên đ n con s 2 0 tri u.
Nhà là kho n chi tiêu xa x duy nh t c a tôi. N u tính c căn h
chung c cũ rích mà tôi t ng h i đ i h c thì t ng c ng tôi đã
chuy n nhà b n l n. Tôi dùng kho n ti n th ng đ u tiên sau khi đi
làm đ chuy n đ n m t căn h mà mình khao khát t lâu, hai năm
sau tôi l i chuy n đ n m t căn h có t ng gác mái, không gian cũng
t ng đ i r ng rãi, và chung s ng v i b n trai hai năm đó. Sau khi
chia tay v i b n trai, tôi l i chuy n đ n căn chung c cao c p có hai
phòng ng ngay g n đ ng s t t nhân, cùng v i hai cô b n
thân. V n đ nh đó lâu dài, ch ng ng tr c ngày ký ti p h p đ ng
tôi vô tình nh t đ c m t chú mèo, th là l i chuy n đ n căn h m t
phòng khách, m t phòng ng đã khá cũ k , không gian t ng đ i
nh , nh ng có th nuôi đ c thú c ng này. Nghe tôi nói nh v y, có
l s có ng i t ng r ng tôi chuy n nhà r t suôn s , nh ng th c
ra m i l n giao d ch v i bên môi gi i nhà đ t đ u đ l i trong tôi
nh ng ký c không m y vui v . Tôi rõ ràng làm vi c cho m t công ty
c c kỳ n i ti ng, có m t cu c s ng n đ nh, nh ng l n nào cũng
không đ c phê duy t ch vì ph i nh ch ng c a ng i b n t th i
th u đ ng ra làm ng i b o lãnh. Không nh ng v y, bên môi gi i
còn nói v i tôi, căn h đ p nh v y c n ph i l p t c quy t đ nh
ngay, đi u này cũng khi n tôi c m th y không vui. Ban đ u, tôi d
đ nh k t hôn và s ng cùng v i ng i b n trai tr c, k t qu là toàn
b vi c nhà đ u đ lên đ u tôi, anh ta còn ch ng tr l y m t xu ti n
đi n n c, ti n gas và ti n ăn. Đau kh nh t là khi mu n m t mình
thì l i ch ng th m t mình. Khi đó tôi đã m h nh n th c đ c
r ng mình không thích h p v i hôn nhân, và đã chu n b s n sàng
tâm lý s ng đ c thân c đ i, cũng vì v y mà tôi l i càng tích c c tích
cóp ti n b c.
Lúc này, chuông c a b ng reo lên. Nhìn qua m t th n trên c a,
tôi trông th y lão ch nhà s ng d i t ng m t đang đ ng tr c c a,
b t đ c dĩ ph i ra m c a.
“Tôi có th này có th giúp m c a s d dàng, có th làm phi n
m t chút không?” Tôi còn ch a k p tr l i đ c hay không, lão ta đã
th n nhiên b c th ng vào trong, t ti n đi ra ban công m c a s ,
r i x t ch t l ng gì đó gi ng d u nh t lên thanh tr t. Tôi chán ch ng
bu n phàn nàn, ng c nhìn đ ng đ lót đang treo trên đ u lão ch
nhà.
“Cô th m xem, có ph i r t tr n r i không?”
“Đúng v y.”
Tôi ch ng h mu n nói l i c m n. Cho dù là ch nhà tr cũng
không đ c t ti n đi vào phòng khách ( nh t là khách tr n ) ch .
L i nh c đ n h i tôi m i chuy n đ n, vì lo r ng khách tr tr c có
chìa khóa d phòng nên đã nh ch nhà đ i khóa m i, nh ng lão
ta ch ng bu n ngó ngàng t i, nói cái gì mà “ng i thuê nhà tôi đ u
là nh ng ng i có quy c , không ph i lo”. V i nh ng lão già nh th
này, nói gì cũng ch phí l i. Sau khi ch nhà r i đi, tôi th n th ng i
trên gh sô pha. V n luôn t ng r ng thuê nhà r t tho i mái, n u
không thích thì có th chuy n đi b t c khi nào, nh ng tôi đã m t
m i r i. Cho dù ch nhà nhìn có v thân thi n đ n m y đi chăng
n a, ch c n hai bên có m t chút b t đ ng trong sinh ho t h ng
ngày, thì ngay t c kh c thái đ s thay đ i 180 đ . Chính xác là v y,
n u nh tôi là ch c a căn h cho thuê, tôi cũng s theo dõi sát sao
nh t c nh t đ ng c a khách tr . Và dù có chuy n đ n đâu cũng s
g p ph i nh ng hàng xóm x u tính, có l m i ng i nghĩ r ng dù
sao mình cũng ch là m t khách qua đ ng, nên trong thang máy
có ai đó c t l i chào h i, h cũng gi nh không th y. T t c nh ng
đi u đó khi n cho tôi c m th y vô cùng m t m i và chán n n. Th
nh ng k c có mua nhà, tôi cũng không mu n nh ch ng c a b n
làm ng i b o lãnh n a. M i m t l n chuy n nhà, b n tôi đ u an i
không sao c , nh ng tôi l i càng th y áp l c h n, hu ng h l n này
không ph i đi thuê nhà, mà là tr thành ng i b o lãnh th ch p
nhà, ch c h n đ i ph ng cũng không dám tùy ti n đ ng ý đâu.
Tôi làm vi c phòng l p k ho ch phát tri n các s n ph m băng
v sinh, nên đ ng nghi p h u nh toàn là n gi i, th ng ngày tôi
cũng hay k chuy n mua nhà v i h . M i ng i đ u bi t thuê nhà là
m t gi i pháp khá h p lý, nh ng thông th ng tu i đ i càng nhi u,
thì l i càng không thuê đ c nh ng căn h t t . Vì v y, tôi luôn m
h c m th y, n u nh không k t hôn tr c năm 40 tu i thì c n ph i
t mình mua nhà.
Tôi đ t chú mèo trên đùi sang m t bên r i đ ng d y, ra ki m tra
s ti n ti t ki m không kỳ h n và ti n ti t ki m b u chính dùng trong
tr ng h p kh n c p c a mình.
N a năm sau, tôi tham gia bu i h i th o đ u tiên trong khu
chung c m i. Đã lâu l m r i tâm tr ng không h ng ph n nh v y.
M c dù, đ n tháng sau tôi m i có th nhìn th y căn h hoàn thi n,
nh ng tâm tr ng khi đó gi ng nh vi c d n h t can đ m đ tham gia
trò nh y c u m o hi m v n t ng r ng s vô cùng kh ng khi p, k t
qu l i phát hi n ra nó c c kỳ s ng khoái và thú v .
Tôi th m quan sát nh ng ng i s cùng khu chung c v i
mình trong t ng lai. S ph n h n 30 tu i đ n tham d m t mình
nhi u h n tôi t ng t ng, ngoài ra, còn có nh ng c p v ch ng
m i c i, nh ng c p v ch ng lâu năm, cùng v i khá nhi u gã trai
đ c thân. Ai n y m t mũi đ u r ng r .
Cu i cùng, tôi quy t đ nh không xin vay n . N a năm tr c, tôi
g p chung kho n ti n ti t ki m có kỳ h n và ti n ti t ki m không th i
h n l i, thì th y v a đ mua căn h kia. Th c lòng mà nói, rút toàn
b ti n tích lũy qu th c khi n ng i ta vô cùng b t an, nh ng cũng
còn n a năm n a m i đ n th i h n giao nhà ( trong th i gian đó tôi
s đ c lĩnh ti n th ng cu i năm) . Trong kho ng th i gian này, tôi
có đ t tin r ng mình s ti t ki m đ c 1 tri u yên, không c n lăn
tăn đ n nh ng chi phí khi tr phòng nh ti n tu b hay ti n thu v.v..
Tôi k chuy n này v i cô b n c a mình, cô y h t l i ngăn c n
tôi, còn nói do th ng ngày tôi quá ti t ki m, nên m i đ t nhiên
quy t đ nh làm m t chuyên điên r nh th này. Tôi nghĩ đi nghĩ l i,
s dĩ mình c ng c ngh ch tích cóp ti n b c nh v y, chính là vì hy
v ng n u ch ng may g p tình hu ng kh n c p thì s không ph i bó
tay ch u tr n. Đ i v i tôi mà nói, hi n t i chính là “tình hu ng kh n
c p”. Ch c n có đ c m t ch n , thì nh ng chuy n khác đ u d
dàng gi i quy t. Đây là l n đ u tiên trong đ i tôi n y ra m t suy nghĩ
l c quan. M t khi đã quy t đ nh dùng ti n m t ch không ph i dùng
kho n vay đ mua nhà, thì bên nhà đ t d ng nh cũng không xem
xét h s ch t ch n a, th t c cũng đ n gi n đ n m c khi n ng i
ta c m th y h i th t v ng, và l i càng không c n đ n ng i b o
lãnh.
Tôi v a nghe b n thuy t trình c a đ i ngũ qu n lý chung c và
công ty l p đ t, v a t ng t ng đ n tòa lâu đài m i tinh c a mình
và chú mèo c ng. H nh phúc quá đ i, tôi nh s p ng t đ n n i r i.
Ph n cu i bu i h i th o là b phi u quy t đ nh cán s c a ban
qu n lý. Đ ng nhiên ch ng có ai d i gì mà tình nguy n, th là m i
ng i đ ng lo t đi v phía b c gi ng c a h i tr ng l n đ b c
thăm. 30 h ph i ch n ra ba cán s . Xác su t là 1/ 10. Th ng đ i!
C đ i con đ u làm ng i l ng thi n, c u xin ng i, con không
mu n chu c l y phi n ph c. Tôi v a l m b m, v a m lá phi u
đ c g p hình tam giác, trong đó v m t vòng tròn màu đ to đùng.
Câu tôi bu t mi ng th t ra không ph i là “A... a”, mà là “mình bi t
ngay mà”. S i dây th ng trong trò nh y c u m o hi m đ t nhiên đ t
ph t, k v a ch t t nh c n mê là tôi cùng v i hai ng i ph n m t
mày rũ khác vò đ u b t trán, hi n nhiên là chúng tôi đành ph i b i
trong cái h mà mình v a r i tùm xu ng r i.
T okyo vào m t ngày hè oi b c. Đêm đã v khuya, sau khi tr v
t ch làm thêm và ng i ăn mỳ l nh cùng m i ng i, tôi th y trên
chi c tivi c a ti m mỳ đang chi u m t c nh quay. M t chi c máy bay
đâm s m vào tòa nhà ch c tr i c a New Y ork, ch trong nháy m t
tòa nhà s p đ “nh trong phim”. Tôi không có b n bè bên M , l i
càng không có b t kỳ dây m r má gì v i Af ghanistan. Th nh ng,
tôi l i có m t c m giác khác l nh đã t ng thân thu c, c m t tu n
sau đó ăn không ngon ng không yên, còn xin ngh phép v i lý do b
c m.

“D o này trông cô hình nh không đ c kh e l m.” Tr ng nhà


hàng c t l i h i khi tôi đang lau c c trong qu y bar, tr c khi nhà
hàng m c a.
“Đâu có đâu.”
“B n thân cô không th y th à? R t cu c cô đ nh chu n b làm v
m y cái c c đây?”
“Xin l i, xin hãy tr vào l ng c a tôi nhé.”
Tr ng nhà hàng không ph i là ông ch , mà cũng là ng i làm
thuê. Anh ta b ng tu i tôi, năm nay 31 tu i. Anh ta n m tn c i
thân thi n “không mang tính ch t ngh nghi p”, nh nhàng v vào
đ u tôi.
“Không ph i tôi mu n nói đ n cái đó, tôi ch đang lo cho cô. Hôm
nay tan ca có mu n đi ăn cùng tôi không?”
“ , g n đây tôi toàn ng không đ gi c...”
Lúc này, nh ng nhân viên v a h c v a làm b c ra t phòng
thay đ , ai n y đ u c i c i nói nói. Cu c chuy n c a chúng tôi
cũng d ng l i t i đây, tôi kh th phào m t ti ng. B n năm tr c, khi
vào đây, tôi và tr ng nhà hàng b t đ u qua l i v i nhau, cái g i là
“qua l i” th c ra ch là quan h đ i tác làm vi c lý t ng, m t đ i
t ng bàn b c, và cũng là m t ng i b n có th tho i mái đi nh u,
gi a đôi bên không h có chút tình c m khác l nào, nh ng tôi cũng
không hi u vì sao khi không ph i ti p t c nói chuy n v i anh ta v
v n đ này, tôi l i th phào nh nhõm.
N i tôi làm thêm là m t nhà hàng n m góc khu th ng m i -
đây là cách nói t ng đ i d nghe, th c ra cái nhà hàng ch y u
nh m đ n dân văn phòng và công s tr này có di n tích r t r ng,
nói m t cách chính xác, ch có th đ c tính là m t t u quán mang
phong cách c a m t quán bar. Tôi ph trách pha ch đ u ng
qu y bar. T sau khi t t nghi p đ i h c, tôi không vào công ty nào
làm vi c mà theo đu i ngh nghi p t do, đ i vi c liên t c, sau đó
vào nhà hàng này làm nhân viên ph c v . Ngày đ u tiên đi làm,
đúng lúc m t trong hai nhân viên pha ch r u xin ngh b nh, m i
ng i đang đau đáu không bi t làm sao, tôi đã ch đ ng đ ngh
“Tôi bi t pha nh ng lo i cocktail đ n gi n”, th là tôi b t đ u v i
cu c s ng làm nhân viên pha ch r u. B n năm tr c khi đang
h c đ i h c, tôi t ng làm thêm m t quán bar-cà phê h ng đ n
đ i t ng thanh niên, và có ch i v i nhân viên pha ch r u đó,
anh y đã d y cho tôi cách pha ch r t nhi u lo i r u. Tôi thích
u ng r u, và cũng c m th y vi c pha ch r t thú v , nh ng xét cho
cùng v n là m t k ngo i đ o, dù sau này có theo đu i ngh nghi p
t do, nh ng tr c nay tôi cũng ch a t ng nói v i ai v chuy n này.
Chu i nhà hàng này đ n b y r i t i đã kín ch , đ ăn và r u
đ u không t , giá c h p lý, n i th t trang hoàng bên trong cũng r t
đ p. Nh ng khách hàng h n 2 0 và ngoài 30 tu i có th ăn u ng m t
cách tho i mái, doanh thu m i ngày cũng t ng đ i kh quan. Có r t
ít ng i g i nh ng lo i cocktail không có trong th c đ n đ u ng.
Tôi l ng l đ m t l ng l n bia t i, pha ch GinF iz z và Moscow
Mule. T lúc m hàng cho đ n lúc đóng c a s có không ng t
khách g i r u, công vi c này d ng nh r t thích h p v i tôi. Khi
làm vi c, trong đ u tôi hoàn toàn tr ng r ng, tay và c th c t
đ ng ho t đ ng, trong khi mi ng l i đang trò chuy n v i nh ng v
khách ng i phía tr c qu y bar nh cũng r t thú v .
Còn 30 phút n a là đ n th i gian g i món cu i cùng, tôi vô tình
ng c lên, phát hi n ra m t v khách quen thu c đang ng i xu ng
tr c m t.
“Xin chào, lâu r i không g p.”
“ m, d o này tôi cũng t ng đ i b n. Hôm nay v a hay đ c
tan làm s m m t chút, mu n đ n u ng m t ly cocktail do cô pha r i
v nhà đây.”
V khách tu i ngoài 50 ăn v n vô cùng đĩnh đ c, kho ng t m t
năm tr c đã b t đ u đ n đây. Tôi t ng r ng nh ng ng i đàn
ông tr ng thành s thích đ n nh ng quán bar nho nhã, nên ban
đ u cũng có chút khó hi u. Nghe ông y nói thích u ng cocktail do
tôi pha, tôi còn t ng ông y đang đ ý đ n mình, th nh ng l n
nào ông y cũng ch u ng 1-2 ly r i đ ng d y ra v , không h có ý
đ x u gì v i tôi, mà th m chí còn ch ng thèm h i tên tôi là gì. Đúng
th t là m t ông chú kỳ l .
“Sao cô trông không có tinh th n gì v y, b c m r i sao?”
Ngay c khách cũng nói nh v y, tôi đành ph i th a nh n:
“Vâng, tâm tr ng c a tôi đang đi xu ng m t chút.”
“Đúng v y, kh p n i trên th gi i này đ u có nh ng chuy n khi n
cho tâm tr ng con ng i ta đi xu ng, nh ng khi u ng r u cô pha,
tôi c m th y ph n ch n h n h n.”
Câu nói này m c dù s n s m, nh ng khi đ c phát ra t mi ng
ông y, tôi l i t nhiên đón nh n, c m th y v a vui v v a h i ng i
ngùng.
Bu i t i hôm đó sau khi đóng c a, lâu l m r i ông ch m i l i
đ n ch b o, d y d nhân viên, khi n cho tôi không b t k p chuy n
tàu cu i cùng. Tôi là m t ng i làm thêm, nh ng m c l ng theo
gi cao g p đôi so v i nh ng h c sinh v a h c v a làm khác, vì v y
ông ch v n th ng coi tôi nh là m t nhân viên chính th c. Có
đi u, nhân viên chính th c b t taxi v nhà có th đ c quy t toán
hóa đ n, còn tôi không đ c nh n đãi ng nh v y. Làm vi c đây
thi tho ng s g p ph i tình hu ng này, tôi bèn nh tr ng nhà hàng
đ a v , vì anh ta cũng s ng ngay c nh tuy n đ ng s t t nhân
gi ng nh tôi. Trên xe taxi, anh ta v n li n tho ng nh m i ngày.
Hôm đó, ngay t sáng s m c th tôi đã không đ c kh e cho l m,
ng i trong xe taxi c m th y h i khó ch u.
“Sao th ? Trong ng i không kh e à?”
Tôi c g ng che gi u, nh ng rõ ràng là vô tác d ng.
“Th t ra là tôi mu n đi v sinh.”
“Cô nói gì c ? Mu n đi n ng à?”
“Xin anh đ ng có nói to c ra nh th đ c không?”
“Còn năm phút n a là đ n nhà tôi r i, cô có nh n đ c không?”
Tình hu ng kh n c p, tôi đã không còn gi đ c th di n n a
r i, ch có th nghi n răng g t đ u. Taxi d ng tr c c a căn chung
c c a anh ta, tôi c kìm c n đau b ng choáng váng, x c vào nhà,
r i ch y th ng đ n phòng v sinh mà không k p c i áo khoác. Sau
khi trút h t m i th trong b ng, tôi m i b t đ u c m th y ng i ngùng.
M c dù chúng tôi th ng xuyên u ng r u cùng nhau, nh ng ch y
đ n nhà m t ng i đàn ông đ c thân đ m n phòng v sinh thì
qu là m t m t. Tôi l p c p đi vào phòng khách, còn anh ta thì đang
đun n c trong b p.
“Sao r i? B ng có còn đau n a không?”
“... Đã n h n nhi u r i. Th t s r t xin l i!”
“Th i ti t đ t nhiên tr l nh, có th cô b c m l nh r i. Tôi có pha
trà chanh nóng, cô u ng xong thì n m ngh m t chút nhé!” Trong
phòng không có gh sô pha, anh ta v a nói v a ch v phía gi ng.
Tôi do d m t lúc, anh ta b t c i m t cách b t l c.
“Li u có ai mu n âm m u đen t i v i m t ng i ph n đang
đau b ng c ch ? Tôi ra c a hàng ti n l i, cô có th xem tivi ho c
đ c t p chí.”
Qu nhiên anh ta r t tâm lý. Tôi c i b áo khoác r i ng i lên
gi ng, t t chi c tivi anh ta v a b t cho tôi xem. T năm 18 tu i tôi
b tđ u m t mình, trong nhà mãi không có tivi, và cũng ch ng đ t
báo gi y. B i l ch ng may nhìn th y nh ng th mà mình không
mu n thì s l i đau kh t t cùng. Chính vì v y mà tôi đã t ng b coi
là “thánh nhân”, r i b b n trai ru ng b .
B ng v n âm đau, nh ng b ng d c a tôi tr c gi v n khá
y u, nên cũng quen v i tình tr ng này r i, ch c n ngh ng i m t chút
là s không sao. Sau khi n m xu ng, b ng c m th y tho i mái vô
cùng. Tôi bi t d o g n đây tình tr ng s c kh e qu th c không
đ c t t cho l m, l nào vì tôi đã không còn tr n a? N u nh bây
gi nh m m t, có l s r t nhanh chóng chìm vào gi c ng , tôi bèn
xem qua nh ng cu n t p chí và sách trên t đ u gi ng. Tu n san,
t p chí manga, sách th vi n... ch ng có th gì khi n tôi h ng thú
c , th nh ng m t l n n a, tôi l i nhìn th y phía d i cùng c a
đ ng t p chí... Tôi t ng đ c qu ng cáo trên tàu đi n, nên bi t cu n
tu n san nhi p nh này s p s a ng ng xu t b n, đó là kỳ cu i cùng
c a tu n san này. Không đ c xem. Tôi đ t cu n t p chí v ch cũ,
t nh v i mình ph i nhanh chóng r i kh i đây, nh ng đôi tay run
r y v n ngoan c gi cu n t p chí kia ra.
Ngay trang đ u tiên có m t b c nh - ch p hi n tr ng tai n n
máy bay - mà h i c p ba tôi đã xem vô s l n, và l n nào cũng khi n
tôi nôn e và đau qu n b ng. D i vũng bùn xu t hi n gót chân c a
m t ng i, d ng nh là chân c a búp bê đ ch i. Vô s đ đ c
v ng vãi kh p n i, còn có c nh ng m nh thi th m c trên cành
cây.
“Này, cô th c s không kh e sao? Đ tôi g i xe c u th ng!”
V a tr v t c a hàng ti n l i, anh ta đã m mi ng h i nh v y.
Tôi đang n m b t trên gi ng, c g ng ki m ch t ng c n run
r y, khó khăn l m m i lí nhí đ c m t câu: “Không sao”.

Mùa hè năm đó, m t n sinh trong l p đã đáp chuy n bay đ nh


m nh kia. Dù tôi và cô y không thân, nh ng c ngày tôi c ôm l y
chi c tivi quê, xem nh điên d i tin t c th i s và các ch ng
trình bình lu n liên quan đ n th m k ch đó. Sau khi kỳ ngh hè k t
thúc, trên ch ng i c a cô y đ t đ y nh ng bó hoa, hi u tr ng và
cô ch nhi m yêu c u chúng tôi s ng th t t t thay cho c ph n c a
cô y, t t c n sinh trong l p đ u khóc, riêng tôi l i ch ng th khóc
đ c. Tôi đã mua t t c nh ng cu n sách và t p chí xu t b n có
liên quan đ n s ki n tai n n đó r i c m đ u vào đ c. B m lo l ng
vì th y tôi ngày càng ti u t y, bèn lôi tôi đi khám. M c dù không liên
quan gì đ n bác s , nh ng tôi v n l i d ng c h i đó v t s ch t t c
nh ng t p chí sách báo mà mình thu th p đ c r i chuyên tâm vào
h c, hoàn toàn không nghĩ gì đ n s ki n kia n a. Sau khi vào đ i
h c, m i ngày c a tôi đ u trôi qua r t vui v , nên tôi đã nhanh chóng
qu ng th m k ch hàng không kia l i phía sau. Tôi nh c công t n s c
mãi m i có th gi i thích đ c nh ng chuy n này cho anh ta.
“Tr c nay cô ch a t ng k chuy n này cho ng i khác sao?”
Tôi g t g t đ u. Anh ta đ t tay lên đ u tôi, nh đang an i m t
đ a nhóc.
“Th m chí còn không dám k v i b n trai cô sao?”
Tôi l i g t đ u. Ch c n có ai đó nh c đ n nh ng chuy n nh
đ ng đ t, núi l a phun trào hay nh ng h c sinh ti u h c b sát h i
b ng ch t đ c sarin trên tàu đi n ng m, tim tôi s t đ ng cách tuy t
v i nh ng âm thanh đó. Tôi s hãi khi ph i bi t nh ng tin này, s
b n thân mình s gi ng nh mùa hè h i c p ba đó, ép cái tôi m m
y u c a mình vào đ ng cùng l i t n, ch ng th thoát ra.
Cánh tay tôi đang ôm choàng l y c anh ta càng si t ch t l i.
Anh ta cũng ôm ch t l y tôi, v v mái tóc tôi. Tôi c m th y lên
gi ng v i anh ta cũng không sao, nh ng anh ta l i không c i b
nh ng chi c cúc trên áo tôi. Lúc g n sáng, khi chúng tôi đang m
màng bu n ng , đ t nhiên anh ta nói:
“Không sao c , cô không ph i là ng i trong cu c nên không c n
ph i hi u đ c tâm tr ng c a h . Ch c n m t ngày nào đó khi b n
thân g p ph i tình hu ng nh v y thì c g ng h t s c là đ c.”
Đ u óc tôi m m , c suy nghĩ v ý nghĩa n m trong câu nói này
c a anh ta, nh ng ch ng m y ch c đã chìm vào gi c ng n ng trĩu.

Tu n sau, ông chú khách quen kỳ l kia l i đ n, v a trông th y


tôi ông y đã n m t n c i.
“Trông tâm tr ng cô có v t t h n nhi u r i.”
“Vâng, tôi đã g p đ c m t vài chuy n t t.”
“Đúng v y, c s ng r i s có chuy n t t c thôi.”
“Tôi v a pha m t lo i cocktail hàng đ c, ông có mu n th m t
chút không?”
Ông khách nói m t cách s ng s t: “Ch c ch n tôi ph i th r i.”
Ông y thích nh ng lo i cocktail đ c pha t r u Vodka, vì v y tôi
cho thêm m t chút b t matcha vào lo i r u mùi h ng d a và
chanh. N u nh ông y ghét v ng t thì th m r i. Không bi t ông y
th y h ng v th nào.
“ m... M t h ng v khi n cho ng i ta c m th y an tâm.”
A, t t quá r i. Tôi th phào nh nhõm.
Ch ng ng ông y b ng nhiên nói: “Tôi d đ nh sau khi ngh h u
s m m t quán r u, không bi t cô có đ ng ý đ n làm ch tôi
không?”
Ông y đ a danh thi p v i m t v nghiêm túc, ánh m t nhìn
th ng vào tôi. Do quá đ i b t ng , nên nh t th i tôi không bi t tr l i
ra sao.
“Dù sao đó cũng là chuy n c a hai năm n a. Tôi đã tìm đ c
m t cao th , cô nên b t đ u v i vai trò là m t ng i h c vi c.”
“T i sao l i tìm tôi?” Khó khăn l m tôi m i th t ra đ c câu này.
V c b n, tôi v n ch a th đ c coi là m t nhân viên pha ch
r u.
“T th c a cô r t đ p, khi l c chai dùng l c cũng r t t t và v a
ph i. C t y u nh t là cô r t bi t ch ng m c, bi t cách làm th nào
đ gi kho ng cách v i khách hàng mà không đánh m t s thân
thi n.”
Ông y ng ng l i m t lúc r i nói ti p:
“Nhìn qua thì trông cô có v l nh nh t, nh ng th c ch t l i r t
thân thi n, và cũng r t kiên c ng.”
N u là tr c kia thì ch c ch n tôi s nói “không có chuy n đó
đâu”, b t k tôi có th t s thân thi n, kiên c ng hay không. Nh ng
tôi có m t d c m r ng: cu i cùng tôi đã tr thành ng i trong cu c
c a chính cu c đ i mình.
Có n m m tôi cũng không ng mình l i nghi n đ n câu l c b
Ng u Lang[36 ]. M c dù tôi không đ n n i ngu ng c m i tháng tiêu
t n c tri u yên, nh ng vài tháng g n đây h u nh tu n nào tôi cũng
t i đó “đi m danh” m t hai l n, nên cũng có th coi là nghi n r i.
Ban đ u là vì m t cu c ph ng v n trong công vi c, nhà văn do tôi
ph trách nói mu n th đ n câu l c b Ng u Lang xem th nào.
N u là b n bè m i riêng, e r ng tôi s t ch i, s nhút nhát có l s
chi n th ng s tò mò. Tôi làm vi c trong m t nhà xu t b n l n, tuy
công vi c không nhi u nh h i h n 2 0 tu i, nh ng cũng v n r t b n,
n u có th i gian đ n câu l c b Ng u Lang thì tôi thà nhà đ c
sách ho c ng n ng còn h n. Tôi h i thăm ng i bên t p chí tu n
san xem câu l c b nào phù h p v i nh ng ng i m i đ n l n đ u,
sau đó cùng v i n nhà văn kia tim đ p chân run đi th m t chuy n.
Nhà hàng này đem nh ng t m nh u n éo t o dáng c a các anh
chàng Ng u Lang dán kh p l i di nh , đèn chi u trang hoàng nh p
nháy bên trong v a không cách đi u v a l i th i, nh ng không gian
thì l i vô cùng r ng rãi. Tr c nay, tôi v n quen đ n nh ng quán bar
văn ngh v i ch ng i đ c ngăn cách h p lý, có bi u di n nh c
s ng đ ti p đón nh ng nhà văn nam, nên c m th y r t ng c nhiên
v i cách s p x p, b trí c a nhà hàng này. Khi b m t đám Ng u
Lang t thanh niên cho đ n trung tu i v i đ lo i khuôn m t vây kín
xung quanh, n nhà văn đ c thân tu i ngo i t tu n l ra v hào
h ng mà tôi ch a t ng đ c th y. Tôi lo n m n p, nên ch ng th y
vui v gì. Đám Ng u Lang kia nhét cho tôi c đ ng danh thi p vi t
s đi n tho i, khen ng i mái tóc và trang ph c c a tôi, m đeo
bám h i han s đi n tho i, nh ng tôi hoàn toàn không có ý đ nh ti t
l cho h bi t. H h i nhóm máu và cung hoàng đ o c a tôi, còn h i
“đ ng y nghĩ tôi bao nhiêu tu i”, tôi không kìm đ c nói: “Đây đâu
ph i là đang k t b n, ch ng l không nghĩ ra đ c ch đ nào khác
hay h n sao?”
Th nh ng gi đây, m i ngày tôi đ u ngóng ch đi n tho i c a
Akatsuki. Tên c u y còn có m t cách đ c khác là “Akira”. Năm 18
tu i, c u y t nông thôn lên đây làm Ng u Lang, v ngoài, h tên
và s t ng tr i trong cu c đ i đ u hoàn toàn đúng ch t c a m t
Ng u Lang. Hôm nay, khó khăn l m m i nh n đ c cu c g i c a
c u y, thì l i vào đúng lúc tôi đang ăn nên không th nh c máy, lát
sau tôi nghe th y gi ng nói r t l ch s c a c u y trong h p th
tho i: “Hình nh cô đang b n, xin hãy b o tr ng nhé. Ngày mai tôi
s g i l i cho cô.” Tôi li n l u tin nh n l i, mu n bu i t i nghe l i m t
l n n a tr c khi đi ng . Cu c h n ăn c m cùng nhà văn đ c
chuy n sang đ a đi m khác, mãi đ n h n 12 gi m i k t thúc, tôi
m t m i ng i lên taxi v nhà. Gi a đ ng đi n tho i đ chuông, tôi
nh ng t ng là Akatsuki nên v i vàng b t máy, ng đâu là b n trai
tôi.
“E m đang đâu th ? Anh đang r nh đây, có mu n đi u ng r u
không? Ho c đ n nhà em cũng đ c.”
“E m đang trên đ ng v nhà. Xin l i anh, lúc nãy v a m i khách
đi ăn, em m t ch t đi đ c, đ hôm khác nhé!” Nói xong, không đ i
anh y tr l i, tôi đã nh n “tít” m t ti ng cúp máy.
Anh y v n ích k nh x a. N u nh là ngày tr c, tôi s không
do d b o tài x quay xe l i, ho c v i vã tr v nhà d n d p đ đ c
đ đón ti p anh y. C m n nhé Akatsuki! Tôi ng ng i ra gh t a,
th dài m t ti ng n ng n . Sáu năm tr c, vì liên quan đ n công
vi c nên tôi quen bi t anh - khi đó đang công tác t i m t tòa báo.
M c dù chúng tôi đang qua l i v i nhau, nh ng anh y và v v n
ch a ly hôn, m i ch ly thân mà thôi. Chúng tôi đ u r t b n r n, có
khi c hai tháng tr i cũng không có th i gian g p nhau. T t n đáy
lòng mình tôi thích anh y, th m chí không hi u t i sao mình l i thích
m t ng i đàn ông nhu nh c, ch ng th d t khoát nh v y. Dù có
m t đ n m y, ch c n anh y có th i gian là tôi l i đi u ch nh l i l ch
làm vi c, ngh ng i c a mình, k c không ng cũng ph i đi g p anh
y cho b ng đ c. Dù là trò chuy n tâm s hay quan h th xác, tôi
và ng i tình h n ba tu i này đ u r t hi u nhau, anh y cũng c m
th y tho i mái, t t i nh t khi đ c bên tôi. Tôi v n luôn mong đ i
m t ngày nào đó có th k t hôn v i anh y, nh ng t khi quen bi t
chàng Ng u Lang Akatsuki, tôi d n m t m i v i m i tình này.
Vào ngày sinh nh t c a tôi ba tháng tr c, anh y h a r ng dù
mu n th nào cũng s g p m t, k t qu đ n phút chót anh y l i b o
b n vi c nên ch ng th đ n đ c, báo h i tôi đ i ch mòn m i. Ăn
di n đ p đ ng i trong nhà hàng, tôi ch ng tài nào d p t t đ c l a
gi n đang h ng h c trong lòng, đành b t l c cúp đi n tho i. Có
đi u, c nh v y mà v nhà ng luôn thì s không t t cho tiêu hóa.
Tôi có th đ n quán quen mà v n th ng ng i u ng r u m t mình,
song ch ng th lên dây cót tinh th n. Khi đ i anh y tôi đã n c
không ít r u, bèn m n h i men g i đi n đ n nhà hàng Ng u
Lang kia, tìm anh chàng Ng u Lang tr tu i - ng i ng i ngay bên
c nh tôi trong l n đ u tiên đ n đó, ch ng bu n đ m x a gì đ n
nh ng huyên náo xung quanh mà ch l ng l ăn bánh quy. Không
ng , ch a đ y 2 0 phút sau, c u y đã có m t. C u y nói r t vui khi
nh n đ c đi n tho i c a tôi, dù không đ n nhà hàng c a c u y
cũng không sao. Nh ng nghe c u y nói v y, tôi l i th y ng i ngùng,
th là cu i cùng v n đi cùng c u y đ n nhà hàng Ng u Lang kia.
Sau đó, ngày nào Akatsuki cũng g i đi n cho tôi, nh ng không
l n nào quá hai phút. Nghĩ đ n vi c c u y ch đang b n làm ăn, tâm
tr ng c a tôi cũng tr nên nh nhõm h n nhi u. H tan làm s m
m t chút, tôi l i đ n nhà hàng Ng u Lang r i ch đích danh c u y.
Tr phi quá m t, b ng không tôi đ u đ i đ n lúc c u y tan làm, đ a
c u y đi ăn nh ng nhà hàng m c a đ n t n khuya. Nghe
Akatsuki nói, l ng m i ngày c a h ch đ c vài ngàn yên, n u
nh không có hoa h ng t vi c ch tên ho c d n khách vào, thì căn
b n ch ng đ s ng. Ngoài vi c đ n mu n ra, n u nh cu i tu n mà
không có khách nào ch tên cũng s b ph t ti n. Tôi li n c m khái:
“Thì ra là v y.” N u m t bà cô giàu có nghe đ c nh ng l i này,
ch c ch n s t nguy n tr thành ng i chu c p cho c u y. Sau
khi hi u rõ ch đ c a nhà hàng Ng u Lang, tôi cũng quy t đ nh s
d c s c giúp đ Akatsuki. Khi ch có hai ng i, c u y đ u c m tay
tôi, nói nh ng l i s n s m ho c ôm tôi th t ch t. Còn khi trên xe
taxi hay trên đ ng, c u y s trao cho tôi nh ng n hôn l đãng,
t t c nh ng chuy n này ch có tình nhân m i làm. M t đi u không
th ng là, c nghĩ đây ch là m t cu c tình h , không c n ph i ch u
trách nhi m gì, tôi l i càng say đ m h n so v i khi bên c nh b n
trai c a mình.
“Tôi bi t dân văn phòng r t v t v , nh ng hình nh cô ngày càng
ra dáng m t bà ch r i đ y.”
Anh chàng Akatsuki kém tôi sáu tu i đã t ng đùa c t nh v y.
C u y nói v i tôi, tuy t đ i không đ c nh khói thu c t mũi, cho
dù có ch i đùa cũng không đ c t x ng là “đ i gia”, m c váy rõ
ràng đáng yêu h n h n, và khi g p c u y xin hãy làm m t cô gái bé
nh . Không hi u sao m i l n nghe c u y nói v y, tôi đ u ngoan
ngoãn nghe theo. Dù m i 31 tu i, nh ng d ng nh tôi đã v t b
ph n n tính trong con ng i mình t r t lâu. Vì th y x lý đám lông
chân th t phi n ph c, cho nên tôi quy t đ nh su t ngày m c qu n
dài. T hôm Akatsuki khen đôi chân c a tôi r t đ p, tôi c g ng m c
qu n t t m ng, và cũng tranh th th i gian r nh đ n ti m salon làm
đ p mà tr c kia tôi đã mua voucher nh ng do quá b n nên v n
ch a có lúc nào đi đ c. Đ ng nghi p trong công ty đ u nói tôi b ng
nhiên tr nên xinh đ p h n, ch c ch n có đi u huy n bí gì trong đó,
nh ng tôi không th nói v i h đó là nh công c a Ng u Lang, ch
c i xòa cho xong. B n trai th y tôi không g i đi n nheo nhéo cho
anh y nh tr c n a, thi tho ng g p m t l i d u dàng h n, cũng
b o v i tôi: “Trông em c nh là thay da đ i th t, b ng d ng n tính
h n nhi u.”

M y hôm sau, t p b n th o v n t ng ph i đ i đ n t i m i g i
t i, thì bu i chi u đã nh n đ c r i, vì v y tôi v s m h n, và đ n
“đi m danh” nhà hàng c a Akatsuki. C u y không ph i d ng “hot”
trong nhà hàng, nh ng ngoài tôi ra, cũng có nh ng khách quen
khác, nên thi tho ng s chuy n đ n ch h . Nhân lúc Akatsuki
không có đó, nh ng Ng u Lang khác li n xán đ n. Nghe m t
chàng thanh niên đ p trai tu n tú h i: “Tôi có th u ng bia không”,
“Tôi có th g i đ nh m không?” c m giác cũng không t chút nào.
Đ ng nhiên, tít c nh ng th đó đ u do tôi thanh toán, m i hóa
đ n ch kho ng trên d i 50.000 yên, tôi nghĩ h c ý kh ng ch
m c này, nh ng tr c nay v n ch a ki m ch ng đ c. Khi tôi 30
tu i, thu nh p h ng năm đã h n m t tri u yên, r t nhi u ng i đàn
ông còn ki m đ c ít h n tôi mà còn ph i nuôi c gia đình, còn tôi
m i tháng ch tiêu kho ng 2 00.000 yên câu l c b Ng u Lang
cũng ch ng có gì quá đáng. N u làm v y có th đ i l i s bình yên
trong tâm h n, thì cũng h p lý. Hu ng h , tôi cũng l m nh n ra ch
sau kho ng m t năm thôi, tôi s l i chán ng y ch này.
Ngày hôm đó sau khi Akatsuki tan làm, nhà hàng quen thu c kia
c a tôi đông nh tr y h i, nh t th i không bi t ph i đi đâu. Không
mu n đ n nh ng n i có th ch m m t nh ng nhân s có liên quan
đ n công vi c c a mình, tôi tr m t b c trên con đ ng khuya.
Akatsuki b ng nhiên nói mu n đ n nhà tôi, tôi nghĩ ng i m t chút r i
g t đ u đ ng ý. Tôi b o trong nhà không có th gì ăn đ c c , c u
y th n nhiên nói có th đ n c a hàng ti n l i mua bánh bao nhân
th t. Th là chúng tôi b t taxi v đ n g n nhà, khi mua xong đ ăn
th c u ng và b c ra ngoài c a hàng ti n l i, Akatsuki l y m t
chi c bánh bao t trong túi ra nói: “Chúng ta v a đi v a ăn.”
“Trông ch ng có phép t c gì c , v nhà r i ăn nhé!”
“Món này ph i tranh th ăn lúc còn nóng, d i tr i l nh.” C u y
ch ng bu n đ tâm, đ a bánh bao cho tôi.
“C u đúng là thanh niên.” Tôi c i nhăn nhó r i c n m t mi ng,
ch ng ng l i ngon quá s c t ng t ng, nh th đ c tr v v i
nh ng năm tháng h c sinh, tâm h n b ng nh y nhót, t i vui. M c
dù không liên quan gì đ n chuy n này, nh ng bu i t i hôm đó tôi đã
lên gi ng v i c u y. Akatsuki v n còn tr , nh ng xét cho cùng
cũng là m t ng i đàn ông đã b n tr i nhi u năm ph ng mua
thanh bán s c. Vì đã lâu không lên gi ng v i b n trai, nên tôi căng
th ng t t đ , nh ng b ng s d n d t c a Akatsuki, ch ng m y ch c
tôi đã chìm vào cõi b ng lai ngây ng t, c m th y kinh ng c khi mình
l i phát ra nh ng thanh âm rên r . Còn Akatsuki thì nh m t c u bé
đang nâng niu món đ ch i m i, khám phá h t l n này đ n l n khác.
Kho nh kh c ban mai, khi chúng tôi n m k bên nhau thân xác
rã r i, thì đ t nhiên v ng l i ti ng m c a c t k t. Akatsuki c nh giác
h n tôi, không tránh kh i cu ng quýt. Tôi níu c u y l i, khoác váy
ng r i b c ra ngoài phòng. Tôi s m đã có d c m này, nên đã cài
ch t an toàn t hôm qua. Tôi m hé c a, trông th y khuôn m t c a
b n trai. Khi ánh m t hai bên ch m nhau, tôi ch ch vào đôi giày da
c a Akatsuki, anh y không gi u n i s kinh ng c, nh ng v n mi n
c ng g t g t đ u, quay ng i r i đi.
“Đ i m t chút!” Tôi g i anh y l i, “tr l i em chìa khóa d phòng,
b vào hòm th nhé.” Nói xong, tôi đóng s p c a, m nh tay khóa
trái, c ý đ ng i b n trai đang đ ng bên ngoài nghe đ c.

Sau khi x y ra chuy n này, thái đ c a b n trai và Akatsuki đ i


v i tôi v n bình th ng. B n trai đã tr l i chìa khóa cho tôi, nh ng
h có th i gian là anh y l i g i cho tôi, Akatsuki thì ngày nào cũng
g i đ n h i khi nào có th g p m t, ho c nói nh ng câu đ i lo i nh
không đ c g p tôi thì c m th y r t cô đ n. Th nh ng, c hai đ u
không còn khi n tôi c m th y vui v nh tr c kia n a, th m chí tôi
còn th y h i b c b i. S ph n n c a tôi không ph i dành cho b n
trai, cũng không ph i dành cho Akatsuki, mà đúng h n là cho chính
mình. R t cu c tôi đang làm gì v y? R t cu c tôi đang mu n làm gì?
Khi k t thúc bu i h p bên studio thi t k và chu n b tr v công
ty, tôi tình c trông th y trung tâm d ch v c a m t hãng đi n tho i,
li n b c vào mua m t chi c đi n tho i m i. Sau đó, tôi tháo b pin
c a chi c đi n tho i đã s d ng lâu năm, trong đó có l u s c a b n
trai, Akatsuki, b n bè và c nh ng đ i tác trong công vi c, r i v t
vào thùng rác c nh ga tàu. Tôi ch ng chút th ng xót chi c đi n
tho i, ch th m nghĩ sau khi tr v công ty s ph i liên l c v i vài
ng i b n quan tr ng, b o v i h tôi v a m t di đ ng. Tôi b ng c m
th y nh nhõm vô cùng, không b c lên thang cu n mà men theo
c u thang b , ch y v h ng nhà ga tuy n Y amashita.
T ngày b vi c đ n nay đã đ c m t năm. Khi cái ngân hàng
h ng trung mà tôi làm vi c sau khi t t nghi p đ i h c kia b m t ngân
hàng l n sáp nh p, tôi đã ch đ ng n p đ n xin t ch c, sau đó
nhà ăn không ng i r i. C t ng r ng m t năm không đi làm thì s
đ ng ng i không yên, nào ng đ n nay tôi v n ch ng h có ý đ nh đi
làm.
Không th hi u cái gì ch ? Th không th hi u n i chính là b n
thân mình.
Tôi không ph i là m t k c quái, t nh không có đi m gì n i tr i
h n ng i, cũng ch ng có khuy t đi m nào quá l n; v a không có
s thích và s tr ng, t ng m o cũng r t t m th ng. Tôi bi t
cách đ i nhân x th , không đ n n i b ng i ta ghét, nh ng cũng
không đ c nhi t li t chào đón. T khi t t nghi p m t tr ng đ i
h c liên thông bình th ng, tôi ch ng tìm đ c công vi c nào mà
mình thích, nên đ nhà tr ng gi i thi u vào làm vi c ngân hàng.
M c l ng không lý t ng, cũng th ng xuyên b ng i khác sai
v t, nh ng tôi nghĩ đi làm chính là nh v y.
Vi c tôi n p đ n t ch c nhân lúc ngân hàng b sáp nh p là th t,
nh ng nguyên nhân th c s l i b t ngu n t vi c t m gi t. M t hôm
tan làm, tôi v nhà trong tình tr ng m t đ t h i, v y mà phòng t m
gi n d l i đ t nhiên không có n c nóng. B n r a m t và vòi n c
trong phòng b p cũng chung s ph n, có l bình n c nóng b h ng.
Chuy n c n con này tr thành gi t n c làm tràn ly. Tôi th m chí
ch ng còn s c g i đi n đ n công ty khí đ t nh h s a l i n a, t t
c đ u phi n ch t đi đ c. T i hôm đó, tôi c th chui t t vào trong
chăn mà ch ng bu n t y trang, ng m t m ch đ n quá tr a ngày
hôm sau m i t nh. Đó là l n đ u tiên tôi ngh làm không có lý do.
Bu i chi u tôi l đ b c xu ng gi ng, m c nguyên b đ ng đi
ra ngoài ban công, u ng s a d i ánh m t tr i, và c m th y m t vài
th gì đó trong ng i gi đã êm đ m bi n m t.
Tôi mu n đ n nhà t m đ t m r a cho s ch s . Tôi bi t g n đây
có m t cái, nh ng đây là l n đ u ghé vào. Qu y thu ngân đ t phía
ngoài, nh ng cách b trí bên trong nhà t m này ch ng khác gì nhà
t m công c ng mà h i nh tôi đã t ng đi, khi nhà tôi s a ch a l i
phòng t m. Sàn g và vách ngăn đã l i th i, tr n nhà khá cao, t m
g ng cáu b n chi m tr n c m t m t t ng, và còn có nh ng
chi c gi mây, cân đi n t hình tròn. Tôi căng th ng trút b qu n áo,
đi v phía b n t m, th y m i h n ba gi nh ng trong nhà t m đã có
không ít ng i. Đ ng nhiên, đa s là các b c lão niên, ngoài ra
cũng có c tr em, các bà m , và nh ng cô gái tr h n tôi. Đi u
khi n tôi c m th y ng c nhiên không ph i là nhà t m dùng lo i b n
r a m t màu vàng, mà cho đ n gi lo i b n t m đó v n đang đ c
s n xu t v i s l ng l n. Tôi du i chân du i tay, th l ng ng i
trong b n t m l n, trên t ng không có hình núi Phú Sĩ, thay vào đó
là m t m ng g ch men ph c ch l i tranh c a Chagall[37 ], k thu t
ph c ch t đ n m c khi n ng i ta c m th y n c c i. Tôi đ ng
đ nh t m r a và g i đ u, ai ng vì ngâm n c quá lâu mà h i váng
đ u. Tôi qu n khăn t m n m trên dãy gh dài trong phòng thay đ .
Ch ng có ng i nào đ n h i tôi “cô có n không”, có th th y
ng i ta cho phép n m ngh đây. Tôi l đãng nghe m y bà c
chuy n trò nh ng ch đ nh t nh o, đ i kh e h n m t chút thì d y
đi mua cà phê s a đá, r i làm khô tóc b ng lo i máy s y ch p lên
đ u gi ng nh trong nh ng ti m làm đ p truy n th ng, tranh th
ng i gh mát xa m t lúc.
Khi b c ra ngoài nhà t m, m t tr i đã khu t núi t lâu, tôi b ng
c m th y đói c n cào. Tôi không trang đi m, cũng không m c áo lót,
ung dung b c vào m t ti m mỳ Soba bên v đ ng và g i su t
c m s n. Tôi ch ng đ ý đ n ánh nhìn c a nh ng ng i khác, đ n
bây gi tôi m i phát hi n ra, hóa ra tr c đây mình đã quá gò ép
b n thân, quá c ng nh c.
Ba tháng sau đó, tôi g n nh ng n ng su t ngày, nh đ bù
đ p cho nh ng gi c ng b thi u t h i c p hai và c p ba ( lúc này tôi
m i nh ra, hình nh h i h c đ i h c liên thông tôi đã ng r t
nhi u) , cũng nh nh ng m t mát c a vi c ph i mi n c ng d y
s m đi làm trong m i năm sau khi vào ngân hàng. Tôi th ng ng
đ n t n chi u m i bu n mò d y, u o i đ n nhà t m, trên đ ng v
nhà s t t vào đâu đó ăn nh ng món nhi u calo mà tr c kia t ng
c m b n thân mình đ ng đ n nh c m tempura, s n cà ri ho c
c m bibimbap, r i tr v nhà b t tivi, ch a đ y m t ti ng sau c n
bu n ng s l i kéo đ n.
B ng nhiên m t hôm, b n trai g i đi n cho tôi, nói r ng anh y
đang ngay g n đó, h i tôi có mu n ra ngoài không. Hai đ a đã
m t liên l c v i nhau t tr c khi tôi t ch c, tôi t ng r ng anh y
đã b r i mình. Tôi chán n n đi đ n quán r u c nh ga tàu, ng i
đàn ông đã t ng là b n trai c a tôi, ho c có th nói là ng i mà tôi
đã t ng qua l i này v a nhìn th y tôi đã t v kỳ qu c, không hi u là
kinh ng c, không vui hay th t v ng n a. Nói tóm l i, chính là v m t
đó.
“E m béo ra à?” V a m mi ng anh y đã h i th ng nh v y.
Tôi không c m th y s c vì câu nói này, đáp l i r ng: “E m tăng ba
cân.” Tôi g i nhân viên trong quán mang bia ra. Lâu l m r i không
u ng bia, t đáy lòng tôi th m kêu lên bia l nh quá ngon, r i n c m t
h i h t n a c c.
“Tu n tr c anh nghe ch Noguchi nói em t ch c r i.”
Tôi v a g m cánh gà, v a c nghĩ xem ch Noguchi mà anh y
nói đ n là ai, nh ng v n g t g t đ u.
“Gi h ng ngày em làm gì?”
“Đ n nhà t m.”
“... Làm thuê sao?”
“Sao l i th ch ? E m ch đi t m thôi.”
Sau vài giây im l ng, anh y nhíu mày nói: “E m v n n ch ?”
“Ý anh nói v ph ng di n nào?”
“Ph ng di n kinh t và công vi c s p t i, và còn c dáng v ăn
m c này n a.”
So v i anh y, m t ng i v a m i t công ty đ n, trên ng iv n
nguyên b com lê, cà v t ch nh t , thì nhìn tôi ch m c áo T-shirt,
qu n th thao và x dép lê đi trong nhà th t l ch th ch, nh ng tôi
v n ch a ph i lo l ng v ti n sinh ho t. Tr c kia tôi không có th i
gian tiêu ti n, nên ch c n không phung phí thì s ti n ti t ki m tr c
m t cũng đ cho tôi s ng hai năm. V i l i, tôi cũng ch ng c n thi t
ph i trang đi m r ng r xinh đ p, vì v y m i ăn m c g n nh th
này. Tôi đ nh gi i thích nh v y, nh ng v n kìm l i đ c. Có l vì
th y tôi không nói gì, nên anh y b t đ u đ ng ng i không yên.
“Này, không ph i là em mu n k t hôn v i anh, đ anh nuôi em
đ y ch ?”
L n này t i l t tôi kinh ng c. Khó khăn l m tôi m i có đ cm t
cu c s ng th nh th i, tôi hoàn toàn ch a nghĩ đ n vi c s k t hôn.
“E m không có suy nghĩ đó.”
N u nh tôi tr l i “Đúng th ”, nh t đ nh anh y s b i r i. Nh ng
nghe câu tr l i c a tôi, anh y l i l rõ v th t v ng. Chúng tôi nói
chuy n g ng g o, ch t p trung u ng h t ba c c bia và vét s ch đ
nh m. Khi thanh toán, tôi l y ví ti n ra, nh ng anh y nói: “Hôm nay
là sinh nh t em, đ anh m i.” Nghe v y, tôi m i gi t mình nh ra
hôm nay là ngày sinh nh t l n th 31 c a mình. Khi tôi nói “C m n
anh đã m i”, anh y b ng đùng đùng n i gi n quay ng i b đi. Ra
đ n tr c c a quán r u, chúng tôi đ ng ai n y b c. Lúc ch m
thu, tôi b t đ u nh n làm m t công vi c theo gi không t m th ng
chút nào. M t ngày n , chi c đi n tho i hi m khi có đ ng tĩnh c a tôi
đ t nhiên đ chuông, tôi v a nh c máy, m t gi ng n trong đi n
tho i liên nói: “Ch Noguchi đây!” Tôi nh b a tr c cũng t ng băn
khoăn Noguchi là ai, nh ng đ n gi v n không tài nào nh ra n i.
Cô y l i t gi i thi u thêm l n n a: “Ch Noguchi ngân hàng mà
em t ng làm vi c y!” Cu i cùng tôi cũng nh ra cô y là c p trên
tr c ti p c a mình. Cô y vào công ty s m h n tôi ba năm, ng i
yêu tr c c a tôi chính là h hàng xa v i cô y, nên lúc đ u m i gi i
thi u anh y cho tôi.
Cô y h i tôi đã tìm đ c công vi c m i ch a, tôi thành th t tr
l i là t m th i không mu n đi làm. Cô y bèn nói có m t l i m i
đ ng đ t.
“S p t i ch đ nh đi du l ch, có th phi n em chăm sóc giúp con
mèo c a ch , đ c không?”
Sao c ? Hóa ra là m t chuy n nh nh t nh v y. Tôi c t ng
r ng s b cu n vào m t m r c r i nào đó, đ n lúc nghe cô y nói
v y, tôi b t giác th phào. Noguchi nói ng i đ ng nghi p tr c kia
v n th ng giúp cô y chăm sóc mèo đã k t hôn, vì v y cô y đang
không bi t ph i làm sao v i con mèo. Tuy Tokyo cũng có nh ng b o
m u chuyên chăm sóc thú c ng, nh ng cô y không mu n đem chìa
khóa nhà giao cho ng i l . Tôi nói r ng dù sao bây gi cũng r nh
r i không có vi c gì làm, và trong nhà cũng đang nuôi mèo, nên
không v n đ gì, cô y vui m ng c m n không ng t.
V sau, m i l n Noguchi đi đâu đó kh i Tokyo, tôi s đ n nhà
cô y. T sau khi cô y đ i vi c, m c l ng hình nh càng h u hĩnh
h n tr c, riêng l i đi vào căn h chung c cao c p mà cô y đã
r ng ngang v i căn phòng đ n s c a tôi. Hai con mèo Chinchilla
( theo nh cô y k là hai ch em) r t thông minh và tinh ngh ch, m i
ngày g n nh tôi dành m t n a th i gian n m trên dãy s pha tho i
mái, đùa v i hai con mèo. Đ n chi u t i, tôi l i đ n nhà t m công
c ng mà mình tìm đ c, sau đó vào đ i m t quán ăn đ gi i quy t
b a t i r i tr v nhà. Tôi b o Noguchi không c n ph i tr ti n công,
nh ng cô y nói làm nh v y sau này m i ti n m l i nh v , nên
nh t quy t tr tôi 5.000 yên m t ngày. Noguchi quan h r t r ng,
ch ng bao lâu sau, b n bè c a cô y cũng nh tôi chăm sóc thú
c ng. Thi tho ng có nh ng chú chó nh và cá nhi t đ i, nh ng
trong các lo i thú c ng c a nh ng cô gái đ c thân thành th , mèo
v n chi m ph n l n. Có l Noguchi đã d n b n h tr c, nên dù tôi
nói th nào b n h v n tr 5.000 yên/ ngày, không nh ng v y, h còn
b o tôi tùy ý ăn đ trong t l nh. Nh ng cô gái luôn chăm chút đ n
vi c ăn di n đó th m chí còn cho tôi r t nhi u qu n áo mà b n h
không m c, m t s g n nh m i tinh. D p năm m i tôi không v quê,
vì v y cũng giúp chăm sóc thú c ng cho c ba nhà. Th c ra cũng
ch có vi c cho mèo ăn đ c a chúng, d n v sinh, vu t ve đ u
chúng, và nói cho ng i ch bi t em mèo r t ngoan mà thôi. B n h
đ u s ng trong nh ng căn h chung c cao c p, khi nhà t m công
c ng kia đóng c a, tôi cũng có th m n phòng t m trong nhà h
đ dùng, đi u này khi n tôi c m kích vô cùng.
D n dà, Noguchi và b n c a cô y coi tôi nh báu v t, còn nói
n a đùa n a th t: “Mong là cô s mãi không đi tìm vi c.” Tôi bi t có
th coi đây là m t ngh tay trái, nh ng hoàn toàn không có c m giác
r ng mình đang làm vi c. Ti n ti t ki m c a tôi không b h t đi,
ng c l i còn tăng thêm m t kho n nho nh . Dù v y, tôi v n không
tu s a phòng t m trong nhà mình, mà ti p t c ch y đ n nhà t m
công c ng.
Ngày th B y đ u tiên sau khi k t thúc Tu n l vàng[38], tôi nh n
l i m i đ n nhà Noguchi ch i. Đám b n c a h t t p ăn u ng, nhân
ti n m i tôi tham gia, đ c m n s giúp đ c a tôi trong su t th i
gian qua. Tôi không tìm đ c lý do t ch i, nên đành ph i đi.
Hôm đó, tôi m i bi t tr c đây b n h cùng công tác t i m t
trung tâm nghiên c u v ph n và ch nghĩa n quy n thu c
tr ng đ i h c n sinh nào đó. Tu i đ i c a h khác nhau, nh ng vì
tôi đ u đã chăm sóc thú c ng cho b n h , nên không đ n n i căng
th ng. T u l ng c a m i ng i r t t t, tôi cũng u ng vài ly.
“M c dù em đã giúp đ chúng tôi r t nhi u, nh ng sau này em
có d đ nh gì không?” Noguchi nhìn tôi, t tr c đ n nay cô y luôn
ăn nói r t khách khí, hi m khi tò mò h i han nh v y.
“V n ch a có, em ch a suy nghĩ đ n vi c này.”
“V y em có mu n làm vi c t i văn phòng c a chúng tôi không?
Tr c m t s l ng nhân viên đã tăng thêm, nên cũng mu n t
ch c m t s bu i t a đàm.”
“Không , n u là chăm sóc mèo thì em còn có th giúp, em
không mu n đi làm.” Tôi tr l i hàm h .
Noguchi đ t nhiên vung tay tát m t cái r t m nh vào bên má trái
c a tôi. Quá b t ng , tôi nh t th i không hi u đ c đã x y ra
chuy n gì. Nh ng ng i khác hoang mang gi tay cô y, r i lôi cô
y tách xa tôi.
“Tôi bi t trong lòng cô ch ng coi tôi ra gì! Cô nghĩ nh ng k làm
vi c th c m ng nh chúng tôi th t ngu xu n ph i không?!”
Tôi c ng đ ng i, nghe ti ng cô y la hét. Có ng i thì th m
vào tai tôi: “Xin l i em, d o này c u ng say là cô y l i nh v y.”
Tôi v i vã cáo t , r i kh i nhà Noguchi.
Lúc s m t i tôi đã đ n nhà t m m t l n, gi l i đi thêm l n n a.
Nh ng không ph i tôi mu n t nh r u, mà mu n đ nh p tim đang
đ p thình th ch c a mình đ c v n ch m l i.
Nhà t m s p đóng c a ch ng còn l i m y ng i, phòng thay đ
cũng yên ng. Tôi mang xô n c, xà phòng và d u g i đ u g i đó
ra ch ng i quen thu c. Tôi m màng nhìn vòi n c, nghe ti ng
ng i khác t m g i đâu đó, và c ti ng đ t ch u r a m t xu ng sàn
d i l i t trên tr n nhà.
“Cô v n n đ y ch ?” Khi đi ngang qua tôi, m t bà thím mình
tr n nh nh ng, trông v n còn tr c t l i h i.
“Không, không sao, v a nãy cháu v a u ng chút r u.”
“Nh ng lúc th này ph i đ c bi t c n th n, tôi khuyên cô ch nên
t m qua loa b ng vòi hoa sen thôi.”
“Vâng,” tôi m m c i đáp l i. Ngày tôi tìm th đ n s a phòng t m
có l s kéo dài vô th i h n m t.
N a năm tr c, b tôi k t hôn l n th ba. Năm nay 49 tu i,
ông đã tr i qua hai l n ly hôn, có hai đ a con trai cùng cha khác m ,
v y mà v n ti p t c k t hôn l n n a mà ch ng s ng i ta bàn tán,
r t cu c ông đang nghĩ gì? Tôi quay sang nhìn b , ông đang ng i
bên chi c bàn, khuôn m t h i đ vì v a u ng r u nho n m tn
c i. Nh ng tôi bi t rõ trong lòng ông đang r t th t v ng.
Hôm nay là sinh nh t l n th 32 c a ng iv m ic i, nên ông
xin ngh phép công ty, m i sáng s m đã b t đ u n u n ng s a
so n c m t bàn đ y th c ăn, còn g i tôi - đ a con trai tr ng đã
s ng t l p t lâu, cùng v i c u em trai h c c p ba huy n khác,
hi n đang s ng trong ký túc xá cùng v nhà. Ch ng ng lúc m chai
r u nho, bà m c a ng i m k m i ( t c là bà ngo i k c a tôi)
g i đi n đ n nói bà y v a b s n l ng. M k r t lo l ng, b o r ng
mu n v ngay quê vùng ngo i ô xem th nào. B nói s lái xe đ a
cô y đi, nh ng cô y an i b nh an i m t đ a tr : “Không có
ng i ngoài, ba b con anh cũng tranh th ăn u ng chuy n trò v i
nhau m t chút đi!” Sau đó quay ng i r i đi, b l i ba b con tôi.
Không có ng i ngoài... Tôi l m b m trong đ u m t cách đ y châm
bi m, nh ng so v i vi c t ch c sinh nh t cho m k “đ i th ba”
này, thì không khí qu th c nh nhõm h n nhi u khi ch có ba b
con.
B tôi có v h i ti c nu i, nh ng d ng nh cũng r t vui khi
đ c m t mình v i hai đ a con trai. Ông liên t c rót r u nho cho
tôi, và g p th c ăn cho đ a em trai đang d y thì c a tôi. Tôi không
h ghét b , mà ch c m th y ông y th t ng c ngh ch, nh ng dù sao
v n có th coi là quý ông y. Ông y ng c ngh ch t i n i quá th t
thà, tôi b c ra ngoài xã h i cho t i nay đã đ c ba năm, nh ng
ch a t ng g p m t ng i đàn ông nào gi ng ông y.
“Koji, có mu n u ng thêm chút r u vang không?”
B h i em trai khi nó đã t ý u ng h t hai lon bia. Đ a em trai 17
tu i d ng d ng g t g t đ u. B vui v đ ng d y ra phòng b p l y ly
r u.
“T u l ng c a em khá đ y, ký túc xá cũng u ng sao?” B
không có đây, tôi h i th ng nó.
“Vâng, khi h c ti u h c, m em đã cho em u ng m t chút cùng
bà y m i t i.”
“ , m Rie d o này có kh e không?”
“D o này em và m r t ít khi g p nhau, nh ng nghe gi ng m
qua đi n tho i thì hình nh v n v y, điên cu ng làm vi c.”
M c a em trai tôi, cũng chính là v hai c a b ngay t khi còn
tr đã t l p nghi p. L n đ u tiên tôi g p cô y, cô y đang là m t bà
ch v i s nghi p thành công, có m t ngôi nhà tho i mái ti n nghi
ngo i ô thành ph , khi đó cũng m i 31 tu i. Tôi căn nhà đó đ c
m i năm.
Năm 31 tu i, m tôi cũng k t hôn v i b , khi đó m i 2 2 tu i. H i
đó, m đang hành ngh t c ký, hoàn toàn không th trông mong
ng i ch ng kém mình c ch c tu i s nuôi gia đình. Sau khi tôi ra
đ i không lâu, b b m đu i ra kh i nhà vì cái tính thích v n hoa
gh o nguy t c a mình. Đi u này mãi v sau tôi m i đ c nghe k .
V y là m t mình nuôi tôi khôn l n, năm nay bà đã 57 tu i, nh ng
v n liên t c nh n vi c t c ký, thi tho ng hai m con cũng đi ăn tr a,
ho c ăn nh ng b a t i s m trong ngày ngh . Có l tôi thiên v ng i
nhà, nh ng khi g p nhà hàng, tôi th y m tr h n nhi u so v i
tu i th c c a mình, c ch nho nhã, và cũng r t có ph m v . Cũng
chính vì v y, nên trong m t tôi nh ng b n n cùng tu i đ u r t tr
con. Tôi cũng t ng b b n gái m ng r ng: “Anh thích gái già, rõ ràng
là có xu h ng luy n m u!” Khi s p lên c p hai, tôi r i kh i nhà c a
m . Khi đó m quy t đ nh s tái hôn, nh ng tôi không h c m th y
bu n, ng c l i còn th y vui m ng. Cùng v i s ti n b c a th i
đ i, công vi c t c ký cũng d n ít đi, h n n a m m i ch h n 40 tu i,
cũng không th s ng m t mình nh v y c đ i đ c. M c dù lúc đó
ch là m t đ a tr v thành niên, nh ng tôi có th hi u đ c đ o lý
này. Đ i t ng tái hôn c a m là ng i r t th t thà, nh ng tôi không
mu n g i là b , cũng không mu n sinh ho t cùng v i h . Tôi và b
th ng l ng v chuy n này, ông b o trong nhà có nhi u phòng mà
ch ng h t, r i g n nh nài n tôi chuy n qua s ng cùng ông. Tôi
th y nh v y cũng t t, th là d n đ n s ng cùng b , ng iv th
hai c a ông và đ a em trai cùng cha khác m .
Ng i m k “bà ch ” c a tôi r t hào phóng, r ng rãi, chào đón
tôi đ n cùng nh m t l đ ng nhiên. B m th ng xuyên v
nhà mu n, nên tôi r t tích c c chăm sóc đ a em trai, và thu x p vi c
nhà. Đi u này không h xu t phát t c m giác nghĩa v và c m giác
m c n khi ph i trong nhà ng i khác, mà tôi cũng th y đó là
chuy n “đ ng nhiên” gi ng nh suy nghĩ c a m Rie ( khi đó m i
ng i đ u g i nh v y) . E m trai tôi tr m tính, ki m l i, nh ng l i có
r t nhi u b n, nên không c n ph i quá đ ý đ n nó. Dây th n kinh
v n đ ng c a nó r t phát tri n, sau m t th i gian đá bóng cùng v i
tôi, k năng đá bóng c a nó ti n b v t b c, v a lên ti u h c đã
đ c g i vào đ i bóng đá thi u niên c a đ a ph ng. Đ i v i tôi mà
nói, đó là quãng th i gian m i năm s ng nh nhàng, bình yên
trong m t gia đình bình th ng. Sau khi em trai đ c m t tr ng
c p ba n i ti ng c n c v bóng đá phát hi n ra tài năng, r i quy t
đ nh chuy n đ n trong ký túc xá c a tr ng, thì b b phát hi n
ngo i tình ( không bi t là l n th bao nhiêu) , và cu i cùng m Rie
cũng đ a ra yêu c u ly hôn v i ông y. Lúc đó tôi đã đi làm, tr c
đây tôi đã đ nh d n ra ngoài , vì v y chuy n ly hôn c a hai ng i
h cũng không nh h ng gì đ n tôi. Nh ng b l i m t l n n a b
v đu i ra kh i nhà, m c dù đó là t làm t ch u, nh ng ông v n r t
bu n.
“Con trai à, sao nào?” B quay l i v i ly r u m i trên tay, c t l i
h i.
“Mùi v c a món gà này không t .” E m trai tr l i, gi ng đ u đ u.
“B không h i v đ ăn, mà h i v v m i c a b kìa.”
Tôi và em trai đ a m t nhìn nhau. Tôi không bi t em trai nghĩ th
nào, nh ng tâm tr ng c a tôi thì r t ph c t p. Con m t ch n ph n
c a b r t tinh đ i, m k l n này là m t nhà thi t k th i trang t
do, dù là các nhà thi t k tr tu i hay nh ng nhà thi t k nói ti ng
đ u đ t hàng cô y v i s l ng l n. Cô y cũng s ng r t đ o đ c,
khi g p nh ng thanh niên có ti n đ , cô y th ng báo giá r t u
đãi, qu th c là m t ng i đ p 31 tu i tài gi i và l ng thi n.
Tôi v t óc suy nghĩ, t i sao b có th ba l n liên ti p “l a” đ c
nh ng ng i ph n v a t t, v a d u dàng m áp nh v y. B làm
vi c trong m t công ty qu ng cáo, ph trách m t s ho t đ ng l n có
liên quan đ n truy n hình, năng l c làm vi c cũng ch tàm t m. So
v i dân công s bình th ng, cách ăn m c c a ông có th coi là
c c kỳ tinh t , nh ng ngo i hình cũng khi n ng i ta c m th y
không đáng tin. Nhìn qua trông b tôi có v r t t t b ng, và s th c
là v y, th nh ng nh ng ng i có con m t h i tinh t ng ch c n
nhìn li c qua là có th nh n ra ông y ch là m t “gã ng c háo s c”.
Tuy nhiên, có t i ba ng i ph n đ ng ý l y ông y, ch c h cũng
bi t tính b lăng nhăng ch nh ? Th t khó lý gi i.
“Cô y r t t t, cũng r t đ p.”
E m trai đ a ra l i đánh giá v m k m i v i gi ng đ u đ u nh
khi nói v món gà h m ban nãy. “ ... ...” B đ c ý g t đ u, r i quay
l i nhìn tôi. Tôi cũng có th phát bi u c m t ng gi ng em trai,
nh ng l i cho r ng nên nh c nh ông m t chút, đ ng th i cũng c m
th y đây chính là đi m thu hút trong con ng i ông. Ông có m t t
ch t r t đ c bi t, v a khi n ng i ta nghĩ r ng ông là m t gã ng c,
nh ng l i c m th y c n ph i khen ng i ông.
“B , b r t có m t nhìn ph n đ y. Con r t mu n đ c b d y
l i cho m t chút, làm th nào m i có th l a đ c ba ng i đ p nh
v y?”
Câu nói này m t n a là tâng b c, m t n a là xu t phát t th t
tâm. Khuôn m t b l v tr m t , tôi th m ch đ i, t ng r ng b s
ti t l bí quy t sát gái c a mình.
“B cũng ch ng bi t n a! Có l là ph i duy trì m t tr ng thái bình
th ng.”
Đ a em trai nãy gi m t mày vô c m b ng b t c i. Nó v a
c i, v a nghiêng ng i nhìn lên m t b .
“Con mu n h i câu này t lâu r i, t i sao b toàn k t hôn v i
nh ng ng i ph n 31 tu i? Do c tình ch n m c tiêu nh v y ?”
“ , cũng đúng. Các con không th y ph n tu i m i ngoài 30 r t
gi i giang sao? H đã b t đ u có ch ki n c a mình, làm vi c gì
cũng r t quy t đoán, tu i đó h có th làm l i t đ u, cũng có th
ti p t c đ ng t i đi m l a ch n ban đ u.”
“Và ch c n chú ý chăm sóc c th , thì vóc dáng cũng s r t
đ p?”
Tôi l m c m th y em trai mình đã không còn là trai tân n a,
nghe nó nói nh v y tôi càng ch ng th c đ c suy nghĩ trong lòng
mình. M c dù em trai không nhu m tóc, nh ng khuôn m t r t gi ng
m k th hai c a tôi kia đã không còn v non n t c a m t đ a tr
n a. H n n a, tôi còn nghe nói t ng lai nó s đ c ch n vào thi
đ u gi i J .League[39], không sát gái m i là l !
L n đ u tôi n m trái c m là năm 16 tu i, v n đ nh mang theo bí
m t này xu ng m . Khi đó, tôi đã kh n c u m ru t c a em trai,
cũng chính là m Rie, cô y kh ng khái đ ng ý và đ cho tôi lên
gi ng. Vì đã nói rõ là s không có l n sau, nên sau đó thái đ c a
m Rie đ i v i tôi v n nh cũ, coi nh đã giúp tôi m t vi c l n. Nói
v y có v nh đang gi o bi n, nh ng tôi nghĩ m k đã giúp tôi gi i
quy t v n đ trai tân, thì ít nh t tôi cũng nên t ki m vi c làm. Th là
sau ngày t t nghi p, tôi không d a vào m i quan h c a ng i nhà,
mà t mình ch y đi tìm vi c kh p n i. Cho đ n hôm nay, b v n ch
gi u tôi: “Ch c n con ngoan ngoãn vào công ty c a b , thì thu nh p
m i năm cũng s g p đôi hi n t i.” L n nào tôi cũng mu n nói: “B
đùa à, con ch ng mu n nghe th y nh ng l i xì xào bàn tán v b t
mi ng ng i ta đâu”, nh ng cu i cùng v n kìm ch đ c.
“Đúng r i, Koji, con đã có kinh nghi m gì v sex ch a?”
E m trai và b hi m khi trò chuy n tâm đ u ý h p đ n v y, b bèn
h i v v n đ này.
“N a năm tr c . Và cho đ n gi thì ch có m t ng i thôi.”
“M t ng i là đ r i, con m i 17 tu i, đ ng có mong đ i quá
nhi u. Cô bé nh th nào?”
Lúc này, em trai b ng quay sang nhìn tôi, n m tn c i gian,
m i đ u tôi không hi u t i sao nó l i nhìn mình, nh ng nó v n m t
m c mm c i v i v m t không l y gì làm t t đ p, khi đó tôi m i
ch t t nh ng .
“Cô bé đó h n là l n tu i h n em?”
Tôi không kìm đ c, phá lên c i ng t ngh o, v a h i v a đá
nh vào b p chân em trai d i g m bàn. Nó cũng đá cho tôi m t
cái, r i c m ly r u vang còn l i lên n c c n. Trông b lúc này th t
đáng th ng, mà cũng đáng yêu đ n m c kh kh o, ông chăm
chăm nhìn chúng tôi v i v r u rĩ.
“Các con đang c i gì th ? Nói cho b bi t đi!”
Ph n 31 tu i th c s quá tài gi i! Quá tâm lý! Tôi c i đ n đau
c b ng, khi rót r u cho b , còn không c n th n làm v y ra ngoài.
Tôi không ghét b , nh phúc c a ông mà cu c s ng m i vui v th
này, tôi đã nghĩ nh v y trong ngà ngà h i men.
T ôi ch a t ng nghĩ đ n chuy n ly hôn, cũng không h mu n ly
hôn. Không ng , cu i cùng chính tôi l i là ng i ch đ ng n p đ n
xin ly hôn.
Tôi đã đ c đ c m t bài vi t nào đó nói r ng, n i đau l n nh t
trong cu c đ i không ph i là b ng i khác ghét b , mà là ng i
khác hoàn toàn m t đi h ng thú v i b n. Cho dù không có bài vi t
đó nh c nh , tôi cũng đã hi u ra t lâu, trái nghĩa v i t “thích”
không ph i là “ghét”, mà là “không thèm quan tâm đ n n a”. T nh
tôi đã là m t đ a bé không đ c coi tr ng, sau này l n lên cũng
v y. B i th cho nên, tôi r t trân tr ng nh ng ng i b n ít i c a
mình, khi có b n trai, tôi vui t i m c đ u óc lâng lâng, nh ng lúc nào
cũng lo ng i y s không còn h ng thú v i mình n a.
Năm nay tôi 31 tu i, s ng b ng ngh vi t ti u thuy t, nh ng thu
nh p không th mang l i cho tôi m t cu c s ng đ y đ . Sau khi d n
kh i căn h chung c mà hai v ch ng cùng chung s ng, tôi ch có
th v n ng náu nhà m đ , ng trong căn phòng trên t ng hai c a
anh trai tôi tr c kia, ăn đ trong t l nh r i vùi đ u vào vi t ti u
thuy t. Tôi rõ ràng là m t con sâu g o đ n thân. Không, tôi v n
ch a ly hôn, nên không th g i là đ n thân, cũng không ph i b
ch ng đu i, tôi tr v nhà m đ v i thân ph n là m t k gàn d . Tôi
có s c kh e r t t t, hoàn toàn có th ra ngoài tìm vi c làm, nh ng
v n nh m m t t b t t c nh ng công vi c t m th i. Đã v y thì
đáng l tôi nên nghiêm túc vi t ti u thuy t hàng ngày, nh ng s th c
l i khác. Thi tho ng, tôi ng i tàu đi n h n m t ti ng đ ng h đ n khu
trung tâm thành ph đ đ c biên t p viên m i ăn t i, u ng r u,
lúc chu n b v thì th ng quá mu n nên s ng l i luôn t i khách
s n th ng m i. Khi k v i biên t p viên v ý đ nh đi du l ch n c
ngoài, anh ta còn c i m a mai tôi: “S cô t t th t đ y!”
Lý do tôi t b s ng chung v i ch ng b t ngu n t vô vàn
nguyên nhân, nên ch ng còn cách nào l a ch n. Ban đ u chúng tôi
th ng nh t r ng sau khi k t hôn s chia đ u ti n sinh ho t phí,
nh ng nh ng cu n ti u thuy t t ng đ i ăn khách tr c kia c a tôi
d nd n m, tôi đành ph i đi làm thêm đ trang tr i cu c s ng. Tôi
không khoa tr ng, v i tôi mà nói, làm thêm không c c kh . Đ c
ti p xúc v i m t th gi i m i khi c ngày ch bi t ru rú trong nhà vi t
ti u thuy t là m t ni m vui, giúp tôi k t giao b n bè, nh ng cũng
chính vì v y mà th i gian sáng tác b h n ch . Ch ng tôi tr c đây
v n không ch u đ đ n vi c nhà, khi l y anh y, tôi cũng bi t rõ đi u
này, nên ch có th t mình l ng l làm thêm, vi t b n th o r i lo li u
vi c nhà. Có l do ch a chu n b k tâm lý, gi a hai v ch ng nhanh
chóng n y sinh nhi u v n đ . Tôi b t đ u lo l ng b t an, nh ng l i
ch ng th trút ra tr c m t ch ng. H a vô đ n chí, cùng v i s s p
đ c a bong bóng kinh t , công vi c c a ch ng tôi cũng b nh
h ng, thu nh p gi m đáng k . S dĩ tôi không có cách nào xác
đ nh đ c con s c th là vì tr c nay anh y ch a t ng cho tôi
xem qua b ng l ng. Đ ng nhiên, tôi cũng ch a t ng cho anh y
nhìn tin nh n ti n nhu n bút c a mình, có th nói là ch ng ai v a.
Ch ng tôi không ch b c t gi m l ng, mà th i gian làm vi c cũng
tăng lên, th ng xuyên đ n khuya m i tr v nhà trong tình tr ng
m t m i rã r i.
Đúng lúc gia đình tr nên túng qu n nh t, có nhà xu t b n m i
tôi vi t m t series ti u thuy t. B t lu n th nào tôi cũng mu n nh n
l i, b i so v i vi c ph i b n tr i làm l ng bên ngoài, thì m t đ a
th c t nh tôi ( chí ít là tôi t cho mình nh v y) v n mu n t b t t
c đ vùi đ u vào công vi c vi t lách này h n. Th là tôi d n kh i
căn h chung. Tuy trong lòng c m th y t i h n, nh ng tôi mu n v
nhà m đ , đ cái tài kho n ti t ki m đang c n tr đáy có chút kh i
s c, đ i đ n khi kinh t n đ nh s l i v bên ch ng. Tôi cũng đã nói
nh v y v i ch ng mình.
Ly thân không lâu, m t hôm g p cô b n l n lên cùng nhau t th i
th bé, tôi k cho cô y nghe đ u đuôi câu chuy n, ch ng ng cô y
nói ch c nh đinh đóng c t: “Không đ c! M t khi ly thân, m i quan
h c a b n c u s xong phim luôn đ y!”
“Th t v y sao? Th thì t s th ng xuyên v căn h .”
“M t khi c u đã r i kh i cái nhà đó, thì nó s không còn là nhà
c a c u n a! Chính c u đã r i b căn h , nên cho dù ch ng c u có
d n gái v nhà, c u cũng không có quy n oán trách h n ta!”
Cô y đã t ng ly hôn, t mình nuôi con, vì th câu nói này có s c
thuy t ph c, khi n tôi không rét mà run.
Ch a đ y m y tháng sau, l i tiên đoán c a cô y đã thành s
th c, căn h chung c b a b n qu th c cho th y d u v t lai vãng
c a ph n . Khi cùng ch ng, tôi ch a t ng chú ý đ n nh ng
ng i đàn ông khác, nh ng gi đây tôi cũng đã có đ i t ng đ ý
c a riêng mình. Tôi không bi t ng i ph n m i c a anh y có th
g i là “b n gái” đ c không. Tôi nói th ng r ng n u anh y đã có
tình yêu m i, thì tôi cũng ch ng làm đ c gì n a, nh ng anh y v n
m t m c múa mép ph nh n: “Không h có chuy n đó!” Tôi ch ng
suy nghĩ gì, l n ti ng m ng m : “Có gan ăn v ng, sao l i không có
gan ch u đòn?!” T tr c đ n nay anh y luôn ph n bác m t cách
th ng th n, ho c tr m ngâm cúi đ u, lúc này l i b i r i không th t
nên l i. Còn tôi, khi th l tình yêu v i ng i mà mình thích, anh y
l i b o: “Ch ng ph i em đã k t hôn r i sao?” Đúng là không coi tôi ra
gì! K t qu là ngay đ n tay c a anh y tôi cũng ch a đ c n m. Tôi
bu n r u chán n n, c m th y ti n đ m m t, nh ng chính s chính
tr c c a anh y l i càng làm tôi m n thích. Tôi quy t đ nh s không
d dàng t b , ph i kiên trì theo đu i anh y thêm m t th i gian
n a.
L i b n tôi nói qu th c cũng có lý, khi không gian và tâm h n đã
xu t hi n kho ng cách, thì nh ng th khác cũng theo đó mà d
dàng xu t hi n.
Sau khi ly thân, tôi và ch ng có nói chuy n v i nhau vài l n, th
nh ng càng nói chuy n l i càng c m th y tình c m gi a hai v
ch ng đã đ n h i l i tàn, và tôi cũng nh n ra mình th c s v n ch a
tr ng thành. Ch ng tôi b o anh y không chán ghét tôi, có đi u l i
m t đi h ng thú v i tôi, dù sao tôi cũng đã ch đ ng ra đi, nên anh
y cũng th phào nh nhõm. Tuy nhiên, anh y l i nói r ng: “Đây
cũng là nhà c a em, em có th quay v b t c lúc nào.”
Tôi không mu n suy xét thêm nh ng v n đ gi a tôi và ch ng
n a, th là vùi đ u vào vi t ti u thuy t, ho c r nh lúc nào l i đ n
Tokyo g p biên t p viên. Thi tho ng, khi g p m t trò chuy n v i
ch ng, tôi th y anh y ngày càng m i m t, và xa cách v i tôi h n.
Lâu d n, hai t “ly hôn” đã b t đ u xu t hi n trong nh ng cu c
chuy n c a chúng tôi, và l n nào cũng mang đ n cho tôi m t c m
giác r t kỳ l . Tôi mu n tìm l i nh ng c m xúc, rung đ ng gi a hai
đ a, hy v ng có th m t l n n a kh i d y h ng thú trong anh y r i
m ic tb c ra đi, nh ng ch ng ng m i vi c l i toàn trái v i c
nguy n.
Tôi nh l n cu i g p m t ch ng là vào m t ngày đ u h , g n tròn
m t năm k t ngày tôi r i kh i căn h chung c . Chúng tôi h n
nhau nhà ga Y okohama. Đ g p ng i ch ng xa cách đã lâu, tôi
di n b đ quy n rũ nh t trong t qu n áo, trong khi anh y l i m c
chi c qu n bò cũ rích, cùng v i chi c áo T-shirt không bi t ai đã mua
cho. X a nay, anh y luôn chú ý đ n chuy n ăn m c, khi ng i tàu
đi n ng m ít nh t cũng ph i m c m t chi c áo s mi cài cúc c đàng
hoàng, nh ng hôm đó thì ngay c râu cũng ch ng bu n c o. Trong
lòng b ng th y chán n n. Tôi đã không còn mu n khóc, ng c l i
còn c m th y vui v .
Chúng tôi vào đ i m t quán mỳ ý ngay trong nhà ga, t t nhiên
cu c trò chuy n không m y d ch u, vì tôi ch m i k l v công vi c
c a mình. Ngay t lúc m i k t hôn, ch ng tôi đã không m y may
h ng thú v i công vi c c a tôi, và cho đ n bây gi thì anh y cũng
m t luôn c h ng thú v i con ng i tôi. Tôi bi t anh y ch nghe tai
này ra tai khác. Cho dù tôi có h i gì, anh y cũng ch m né tránh.
Tôi phát hi n ra đôi m t vô h n c a anh y không ph i không nhìn
th y mình, mà không nhìn th y b t c th gì n a.
Khi ra kh i quán ăn, trên đ ng đi đ n c a soát vé c a nhà ga,
tôi h i ch ng: “V y r t cu c chúng ta có ly hôn không?”
“Tùy em!” Anh y th tr l i.
Anh y là ng i đàn ông tôi yêu th ng nh t trên th gian này,
th tình c m đó hoàn toàn khác v i s m n thích c a tôi v i nh ng
ng i đàn ông khác. Th nh ng, câu nói c a anh đã ch t đ t t t c
s i tình. Sau khi k t hôn không lâu, tôi t ng mang thai, khi đó tôi đã
băn khoăn không bi t nên gi l i hay b cái thai đi, anh y cũng nói
v i tôi: “Tùy em!”
D ng nh anh y ch mu n nói l i chào t m bi t nh v y thôi,
tôi li n b o: “Ti n em ra c a soát vé nhé?” Đây là s ph n kháng
cu i cùng c a tôi. Anh y c i nhàn nh t, đ a tôi ra c a soát vé.
Khi b c qua c a soát vé t đ ng, tôi quay đ u nhìn l i th y anh y
đã quay ng i b c đi, ch ng bu n ngo nh l i nhìn tôi l y m t cái.
Đây là n i tr c kia chúng tôi đã năm l n b y l t quay đ u l i, r i
v y tay t m bi t v i ng i kia.
V đ n tr m ga g n nhà, tôi v a b c trên con d c dài v a khóc
thút thít. Thái đ h h ng c a ch ng đa ph n đ u b t ngu n t tôi.
Th nh tho ng ghé v nhà thay gi t qu n áo, tôi th ng giúp anh y
d n d p nhà c a, m i l n phát hi n ra v bao cao su đã m ho c
hai chi c bàn ch i đánh răng đ t c nh nhau, tôi ch l ng l v t đi.
Chuy n bàn ch i đánh răng hình nh là s hi u l m c a tôi, sau này
anh y nói v i tôi b ng m t gi ng b t l c: “E m đ ng làm lo n lên
n a!”
Tôi mu n bàn b c v i b m v chuy n c a ch ng, nh ng h
đ u không mu n nghe, l n nào cũng c tình l ng tránh. Đây cũng là
m t ki u th đ c ng y trang b ng v tâm lý, th nên khi v nhà
tôi cũng không dám khóc. Do tôi t làm t ch u. V a v đ n nhà, tôi
li n nh t mình trong phòng, đeo tai nghe r i leo lên gi ng. Đi u
đáng s nh t m i đêm là kho ng th i gian tr c khi chìm vào gi c
ng , tôi luôn h i t ng l i nh ng năm tháng h nh phúc bên ch ng.
Nh ng ký c càng h nh phúc càng gi ng nh m t con dao, đâm
th u trái tim tôi. Tôi chú tâm l ng nghe t ng câu hát c a DJ , không
đ cho đ u óc có th i gian suy nghĩ.
Chi u t i ngày hôm sau, tôi ng i tàu đi n t Y okohama đ n
Tokyo tham d m t cu c h p. D o đó, ch c n ng i yên tĩnh m t
mình là tâm tr ng tôi li n tr nên vô cùng t i t , vì th m i l n ng i
tàu đi n ng m, tôi đ u đeo tai nghe nghe nh c, không nh ng v y lúc
nào cũng ph i mang theo sách báo đ l p đ y m i kho ng tr ng th i
gian. Th nh ng ngày hôm đó, kho nh kh c khi tàu đi n l t ngang
qua Tamakawa, trong tim tôi b ng trào lên c m xúc kinh ng c.
Tôi không bi t đã x y ra chuy n gì, ch c m th y tr c m t sáng
b ng lên, tâm tr ng b ng tr nên h ng ph n kỳ l . Tôi th c s c m
nh n đ c m t cách rõ ràng m t đi u đ ng nhiên là mình đang
s ng.
Ti u thuy t c a tôi bán không ch y, đi u đó cũng có nghĩa là nó
không thu hút đ c h ng thú c a đa s đ c gi . Tuy nhiên, nh ng
l i bình lu n, đánh giá v cu n sách l i r t t t, và sau đó tôi cũng
d n d n nh n đ c m t s công vi c chính th c.
N u nh ch ng tôi đã không còn h ng thú v i tôi, thì s h ng
thú c a tôi dành cho anh y cũng ch ng th duy trì đ c n a,
nh ng tháng ngày h nh phúc m n n ng c a hai đ a đã hoàn toàn
k t thúc. Con ng i không th tr v quá kh , phía tr c m i là con
đ ng mà tôi ph i đi. Tôi không bi t li u mình có th t l c cánh
sinh đ c không, và d ng nh cũng ch ng có căn c nào đ có
th t o nên s t tin. Nh ng trong th gi i ti u thuy t, v n có m t s
ng i h ng thú v i tôi và s n sàng ti p nh n nh ng tác ph m c a
tôi. Nh ng th đã đánh m t thì đã đánh m t r i, tôi không còn s gì
n a.
T nh tôi luôn th y t ti vì không đ c ng i khác yêu th ng,
bao b c, và chính s ng nh n này đã giam c m tôi trong su t bao
nhiêu năm qua, ch có ti u thuy t m i giúp tôi thoát kh i nó. Vào
kho nh kh c đó, th gi i xu t hi n nh ng s c màu th t khác bi t, tôi
t mình tr i nghi m đ c m t đi u: ch c n ti p t c vi t ti u thuy t,
thì tôi v n có th ti p t c s ng.
Tình đ n ph ng luôn khi n cho ng i ta v a đau đ n v a âu
lo, cho dù đ i ph ng có là ch ng, là ng i mà mình m n thích, hay
là nhân v t trong các thiên ti u thuy t, đ o lý đó v n không h thay
đ i. Trên chuy n tàu Tokaido chen chúc, tôi đã phát hi n ra, s lo âu
này cũng chính là m t đ ng l c đ y tôi ti n lên phía tr c.

H t!
[1]
Nhân v t ông b ngoan c trong tác ph m G ia đình T erauchi
K antaro c a nhà văn Mukoda Kuniko.
[2 ] Là m t quái v t kh ng l h c u c a Nh t B n.
[3] M t món cá c a ng i Nh t B n, đ c rán v i d u, sau đó
p trong gi m có tr n hành tây và t.
[4] Là lo i ch t kích thích làm tăng s t nh táo và kh năng t p
trung, đ ng th i làm gi m s m t m i và c m giác thèm ăn.
[5]Ám ch nh ng ng i luôn r t ph c tùng vâng l nh khi làm
vi c trong công ty.
[6 ] M t ban nh c thi u nhi n i ti ng c a Nh t B n.
[7 ] Là m t trong nh ng gi ng chó nuôi nh nh t trên th gi i.
[8] M t gi ng th nuôi tai c p nh nh t, có ngu n g c t n c
Anh.
[9] M t c a hàng bánh ng t chuyên dành cho v ng th t c a
n c Áo.
[10] Ch nh ng ng i đàn ông lăng nhăng, có tính trăng hoa.
[11] M t lo i bánh c truy n c a Nh t B n, có hai l p v bánh
tròn d t bao l y nhân đ u đ .
[12 ] M t d ng thu c ng .
[13] Nh ng lo i b nh xu t hi n cùng v i tu i già nh ti u đ ng,
cao huy t áp...
[14] M t d ng thu c c m cúm.
[15] Nh ng c a hàng chuyên mua bán phi u quà t ng và các
lo i vé khác nhau c a Nh t B n.
[16 ] R m tháng b y.
[17 ] Theo W ikipedia, Saigo Takamori nguyên danh là Saigo
Takanaga, m t trong nh ng samurai có nh h ng l n nh t trong
l ch s Nh t B n, s ng vào cu i th i kỳ E do và đ u th i kỳ Minh Tr .
[18] Đ o núi l a Nh t B n.
[19] Nh ng đo n l p l i ng u h ng trong b n nh c.
[2 0] Nh t B n, l tr ng thành đ c t ch c vào ngày th hai
c a tu n th hai trong tháng 1.
[2 1] Hãng thi t k th i trang n .
[2 2 ] M t gi ng hoa loa kèn đ .
[2 3] M t hòn đ o tây Thái Bình D ng, là lãnh th có t ch c
nh ng ch a h p nh t c a M .
[2 4]
R u p l nh có ba lo i: Y uki-hie: 5 đ C, Hana-hie: 10 đ
C, Suz u-hie: 15 đ C; còn r u hâm nóng có sáu lo i: Hinata-kan:
30 đ C, Hitohada-kan: 35 đ C, Nuru-kan: 40 đ C, J o-kan: 45 đ
C, Atsu-kan: 50 đ C, Toblkiri-kan: 55 đ C.
[2 5] Lo i r u chuyên dùng đ n u ăn.
[2 6 ]
Theo Âm l ch c a Nh t B n, đây là ngày dân gian quan
ni m, m i vi c đ u d đ b ho c th t b i.
[2 7 ] Theo Âm l ch c a Nh t B n, đây là ngày dân gian quan ni m
không nên c hành tang l ho c làm phép.
[2 8] C m chan trà.
[2 9] Ch nh ng ng i m c b nh hoang t ng ho c t cô l p b n
thân, không mu n giao ti p v i ng i khác.
[30] Ch ng i do đ c thù công vi c mà th ng xuyên đ c phái
đi công tác t i các đ a ph ng.
[31]Ch khu hành chính giáo d c ph c v các tr ng ti u h c,
trung h c công l p đ a ph ng.
[32 ] Ch nh ng n nhân viên b i bàn ăn m c g i c m, đeo tai th
và đuôi th đ ng ph c v khách.
[33] Kỳ ngh dành cho nhân viên n khi đ n kỳ kinh nguy t h ng
tháng.
[34]
M t ngôi sao bóng chày ng i Nh t, hi n đang ch i cho đ i
tuy n M .
[35]Nh ng h c sinh Nh t B n đ c mi n tr h c phí ho c lĩnh
ti n h c b ng nh thành tích h c t p và ph m ch t u tú.
[36 ] Ng u Lang là cách g i nh ng câu l c b , quán bar, sàn
nh y có đ i ngũ “trai đ p” chuyên ti p r u t i Nh t B n.
[37 ] Marc Chagall là m t h a sĩ n i ti ng ng i Do Thái trong th
k 2 0, các tác ph m c a ông th s k t h p t nhi u tr ng phái
nh phái n t ng, phái l p th , ch nghĩa tr u t ng.
[38]
H ng năm Nh t B n, vào d p cu i tháng t đ n đ u tháng
năm có m t kỳ ngh dài có khi h t c m t tu n, đ c g i là Tu n l
vàng.
[39] J apan Prof essional F ootball League, gi i bóng đá chuyên
nghi p Nh t B n, g i t t là J .League.
Start
Cô đ c
Xe h i
V ch ng
Gái trinh
Món đ a thích
Shachiku
Chàng th
Trò ch i
Con trai
Thu c men
Du l ch
Ban nh c
Khu v n
M o hi m
M i tình đ u
R u hâm nóng
Đi m ch ng lành
C md c
B u tr i
Ho t đ ng tình nguy n
Quy n ch n kênh
Nh ng lá th
S yên tâm
Th i kỳ mãn kinh
Karaoke
Lâu đài nh
Ng i trong cu c
Ng u Lang
Nhà t m công c ng
31 tu i
Ti u thuy t
Table of Contents

You might also like