Professional Documents
Culture Documents
AI ĐÃ ĐẶT TÊN CHO DÒNG SÔNG
AI ĐÃ ĐẶT TÊN CHO DÒNG SÔNG
AI ĐÃ ĐẶT TÊN CHO DÒNG SÔNG
Status In progress
Chơi thuyền trên sông Hương (1989) – Tác giả Đồng Đức Bốn
Tình yêu trong lúc ngẩn ngơ
Bỗng dưng vớ được câu thơ làm thuyền
Bấy giờ vừa lúc trăng lên
Thuyền tôi ở giữa bốn bên chuông chùa
Bấy giờ sóng cứ ru đưa
Đêm khuya tự tình với sông Hương – Tác giả Hàn Mặc Tử
TÁC GIẢ
Ông tốt nghiệp ĐH Sư phạm Sài Gòn, nhận bằng cử nhân Văn khoa tại ĐH
Huế. Khi còn là sinh viên và sau này là một giáo viên dạy học tại Trường
Quốc học Huế, Hoàng Phủ Ngọc Tường tích cực tham gia các phong trào
yêu nước chống Mỹ- ngụy.
Sau năm 1975, ông chuyên tâm công tác, hoạt động trên lĩnh vực văn nghệ
tại Huế. Hoàng Phủ Ngọc Tường là nhà văn tiêu biểu của văn học Việt Nam
hiện đại, một người nghệ sĩ tài hoa, uyên bác, am tường trên nhiều lĩnh vực
và có phong cách nghệ thuật vô cùng độc đáo.
Nếu như vợ ông, bà Lâm Thị Mỹ Dạ chuyên về thơ ca và để lại trong lòng
người yêu thơ những vần thơ trữ tình, đầy nữ tính, thì Hoàng Phủ Ngọc
Tường lại chuyên về văn xuôi, có sở trường ở thể bút ký, tùy bút.
Ký của Hoàng Phủ Ngọc Tường mang đậm yếu tố văn hóa, đặc biệt là
những nét văn hóa độc đáo, cổ truyền được gìn giữ, bảo lưu tại mảnh đất
đầy trầm tích Huế.
Nhà văn của những dòng sông đẹp
Gọi Hoàng Phủ Ngọc Tường là “nhà văn của những dòng sông” bởi lẽ sông
nước đã trở thành nguồn cảm hứng bất tận cho Hoàng Phủ Ngọc Tường,
thôi thúc ông cầm bút sáng tác.
Dòng sông trên khắp đất nước, đi vào trang văn của Hoàng Phủ Ngọc
Tường, đã trở thành những hình tượng nghệ thuật trác tuyệt, được thể hiện
bằng vốn tri thức và chất lãng tử, nghệ sĩ, lối hành văn hướng nội, mê đắm,
súc tích và tài hoa của ông.
Nhà văn đã từng có một trải nghiệm rằng, “dòng sông là nơi mang nhiều
yếu tố văn hóa của con người, vùng đất nơi sông chảy qua”.
Rõ ràng, Hoàng Phủ Ngọc Tường rất chú trọng bản sắc văn hóa của từng
vùng miền, rộng hơn là của dân tộc, của đất nước.
Yếu tố văn hóa đã chi phối ngòi bút Hoàng Phủ Ngọc Tường để khi bước
vào thế giới văn xuôi của ông, độc giả sẽ hiểu rộng hơn hoặc có thêm
những tri thức mới về văn hóa mà nhà văn đã nỗ lực cung cấp bằng vốn
kiến thức đáng ngưỡng mộ của ông.
Việt Nam có rất nhiều dòng sông đẹp, hùng tráng trong lịch sử, từng ngày
từng giờ bồi đắp văn hóa cho xứ sở, quê hương.
Trong cuộc đời hoạt động cách mạng lẫn văn nghệ của mình, đi đến đâu,
Hoàng Phủ Ngọc Tường chú ý những dòng sông đến đó.
Ra Hà Nội- thủ đô ngàn năm văn hiến, Hoàng Phủ Ngọc Tường đứng lặng
bên dòng sông Hồng để ngắm nhìn vẻ đẹp của con sông đỏ ngầu cuộn
chảy giữa lòng Hà Nội, nhà văn nhận ra: “Sông Hồng như một mạch máu lớn
nuôi sống thủ đô”.
Về vùng đất “Chín rồng”- Cửu Long Giang trù phú, con người hồn hậu, nghĩa
tình, Hoàng Phủ Ngọc Tường đã mở rộng tâm hồn để đón nhận những vẻ
đẹp rất đỗi dung dị, chất phác của nơi đây.
Nhà văn tâm sự: “Dòng sông không chỉ dân dã, nồng hậu như thế, mà còn
có những khoảng lặng, như một chiều đến ngã ba sông, tôi bắt gặp hình
ảnh người mẹ vừa cho con bú, vừa bán hàng trên chợ nổi giữa vùng sông
nước mênh mông”.
Về thăm Quảng Trị, ngắm dòng Bến Hải lịch sử, từng là vĩ tuyến thứ 17 chia
cắt đất nước thành hai miền Nam- Bắc suốt hai mươi năm ròng, chứng kiến
những đau thương tan đàn xẻ nghé của dân tộc, Hoàng Phủ Ngọc Tường đã
lặng người đi.
Một ký ức năm nào bất chợt dội về trong tâm trí của ông: “Khi tôi hỏi mẹ,
mẹ nói rằng con mẹ đã hy sinh trên dòng sông này nên mẹ căm thù lũ giặc
cướp nước”...
Và tất nhiên, sông Hương ở Huế- nơi quê hương yêu dấu của Hoàng Phủ
Ngọc Tường, dòng sông mà nhà văn một đời tri ân, mang nặng nghĩa tình và
lòng biết ơn son sắt- không thể không đi vào văn chương của Hoàng Phủ
Ngọc Tường được.
Bút ký “Ai đã đặt tên cho dòng sông?” ra đời năm 1981, được lựa chọn đưa
vào chương trình Ngữ văn 12, từng xuất hiện nhiều lần trong các đề thi tốt
nghiệp, CĐ, ĐH.
Những kỷ niệm dung dị đó đã ám ảnh suốt những năm tháng tôi xa sông
Hương sau này, để bài ký đầu tiên trong cuộc đời sáng tác của tôi là con
sông quê hương”.
“Sông Hương là vậy, là dòng sông của thời gian ngân vang, của sử thi viết
giữa màu cỏ lá xanh biếc. Khi nghe lời gọi, nó biết cách tự hiến đời mình làm
một chiến công, để rồi nó trở về với cuộc sống bình thường, làm một người
con gái dịu dàng của đất nước”.
Đó là những dòng viết đầy tự hào về con sông chảy ngang qua đất cố đô,
trong bút ký “Ai đã đặt tên cho dòng sông?”.
Viết về sông Hương, về Huế thì có rất nhiều tác phẩm, nhưng có lẽ “Ai đã
đặt tên cho dòng sông?” của Hoàng Phủ Ngọc Tường có một vẻ đẹp riêng,
một cái hay riêng, có sức tác động vào cảm xúc độc giả, khiến mỗi người-
dù là người xứ Huế hay chưa một lần đặt chân đến Huế- cũng đem lòng yêu
mến sông Hương và nhận ra những vẻ đẹp được sinh thành và trường tồn
bên đôi bờ con sông huyền thoại.
Nhắc đến Hoàng Phủ Ngọc Tường là nhắc đến Huế, đến dòng Hương Giang
thơ mộng êm đềm. Viết về Huế là một cách để nhà văn thể hiện niềm biết
ơn quê hương đã bồi đắp tâm hồn văn chương cho ông, là tình yêu đậm sâu,
là tấm lòng gắn bó thiết tha với cội nguồn xứ sở...
Trong bài thơ “Bồng bềnh cho tới mai sau”, Hoàng Phủ Ngọc Tường đã
viết: “Những hành tinh ngẫm rồi thấy lạ/ Bồng bềnh mà vẫn theo nhau/ Anh
với em ừ thì cũng lạ/ Bồng bềnh cho tới mai sau”.
Có lẽ kể từ đây, “anh” và “em”, nhà thơ Lâm Thị Mỹ Dạ và nhà văn Hoàng
Phủ Ngọc Tường sẽ mãi mãi “bồng bềnh” trong niềm nhớ thương, ngưỡng
vọng của những người còn sống...
TÓM TẮT
Bài bút kí ca ngợi vẻ đẹp của sông Hương gắn liền với xứ Huế mơ mộng, đi
vào lòng người với truyền thống lịch sử nơi đây.
Lúc ở thượng nguồn, sông Hương có vẻ đẹp mãnh liệt và hoang dại, có
nhiều ghềnh thác đáy vực bí ẩn. Có thể xem sông Hương như "bản trường
ca của rừng già".
Lúc về đồng bằng, sông Hương thơ mộng làm say đắm lòng người. Hai bên
bờ sông Hương chói lọi màu đỏ của hoa đỗ quyên. Dòng sông mềm như tấm
lụa uốn cong, cảnh đẹp như bức tranh có đường nét, hình khối trôi đi giữa
hai dãy đồi sừng sững như thành quách, cao đột ngột như Vọng Cảnh, Tam
Thai, Lưu Bảo. Sông Hương có vẻ đẹp da màu biến ảo: sớm xanh, trưa vàng,
chiều tím.
Lúc qua thành phố Huế, sông Hương trôi đi thực chậm, chảy lặng lờ như
điệu slow. Sông Hương đã trở thành một người tài nữ đánh đàn lúc đêm
khuya. Trên sông vọng lại tiếng hát trong một khoang thuyền nào đó. Sông
Hương mang vẻ đẹp vừa trữ tình, vừa trầm mặc gắn liền với lịch sử bi tráng
của dân tộc mà trên thế giới không có dòng sông nào như thế. Và trước về
với biển sông Hương lưu luyến tình cảm với thành phố Huế ví như nỗi vấn
vương của nàng Kiều với Kim Trọng.
Ai đã đặt tên cho dòng sông? là bài bút kí xuất sắc, viết tại Huế, ngày
4/1/1981, in trong tập sách cùng tên.
+ Phần một nói về cảnh quan thiên nhiên của sông Hương
+ Phần 2 và 3 là phương diện lịch sử và văn hóa của sông Hương
Đoạn trích này nằm ở phần một cộng với lời kết của tác phẩm.
1. Bố cục (2 phần)
Phần 1 (từ đầu … "quê hương xứ sở"): hành trình của dòng sông Hương
Sông Hương mang vẻ đẹp phóng khoáng, hoang dại, đầy bản lĩnh
Hình ảnh sông Hương khi ra giữa đồng bằng ở ngoại vi thành phố Huế.
“người con gái nằm ngủ mơ màng giữa cánh đồng Châu Hóa”
dòng sông chuyển hướng liên tục tạo dáng vẻ thướt tha, yểu điệu của
người thiếu nữ
“sông Hương vui tươi hẳn lên giữ những bãi xanh biếc của vùng…”
“những nhánh sông đào mang nước sông Hương tỏa đi khắp phố thị…”
“… sông Hương khi trôi qua thành phố đã trôi đi chậm, thực chậm, cơ hồ
chỉ còn là một mặt hồ yên tĩnh”.
Đề bài: Cách đối sánh để làm nổi bật nhịp chảy đặc biệt của sông Hương.
Tác giả so sánh điệu chảy lặng lờ của sông Hương như đang vấn vương một
nỗi lòng.
Nổi bật trên đó là hình ảnh một dòng chảy lững lờ, chầm chậm trôi khiến
người nhìn tưởng chừng như dòng sông đang mang theo một tâm trạng nào
đó, là nỗi tương tư hay buồn thương, nhung nhớ.
“toàn bộ nền âm nhạc cổ điển Huế đã được sinh thành trên mặt nước
của dòng sông này, trong những khoang thuyền, giữa tiếng nước rơi bán
âm của mái chèo khuya…”
→ tất cả để khẳng định cái hồn của âm nhạc cổ điển Huế ngày từ khi ra đời
nó đã gắn chặt với dòng sông Hương thơ mộng.
Thượng nguồn: sông Hương được miêu tả với vẻ đẹp hoang dại, mãnh
liệt và mạnh mẽ.
Ngoại vi thành phố, giữa các đồng bằng châu thổ: sông Hương mang
dáng vẻ yểu điệu, quyến rũ của một người thiếu nữ nằm ngủ mơ màng
giữa cánh đồng Châu Hóa
+ “người con gái nằm ngủ mơ màng giữa cánh đồng Châu Hóa”
Trong lòng thành phố: sông Hương mang dáng vẻ nhẹ nhàng, lững lờ
trôi
+ như đã tìm đúng đường về, sông Hương vui tươi hẳn lên giữa những bãi
xanh biếc của vùng ngoại ô Kim Long
+ nó đã nhìn thấy chiếc cầu trắng của thành phố in ngần trên nền trời, nhỏ
nhắn như những vầng trăng non.
+ con sông Hương của tôi, chợt thấy quý điệu chảy lặng lờ của nó khi qua
thành phố… như những vấn vương của một nỗi lòng.
Sau khi đọc 2
Câu 2 (trang 40, SGK Ngữ Văn 11, tập hai):
Với Ai đã đặt tên cho dòng sông?, tác giả đã nhìn sông Hương như con
người có tính cách, tình cảm riêng. Hãy tìm đọc trong đoạn trích một số chi
tiết thể hiện điều đó và phân tích nét độc đáo của nghệ thuật so sánh, nhân
hóa đã được nhà văn sử dụng.
Phương pháp giải:
Chú ý vào những hình ảnh chỉ trạng thái của sông Hương.
Lời giải chi tiết:
sông Hương đã sống nửa cuộc đời mình như một cô gái Di-gan phóng
khoáng và man dại
→ Đó là vẻ đẹp thuần túy của thiên nhiên, sự thuần khiết của tự nhiên. Đó là
một vẻ đẹp thuần nguyên, vẻ đẹp không pha lẫn tạp chất.
người tình mong đợi mới đến đánh thức người gái đẹp nằm ngủ mơ
màng giữa cánh đồng Châu Hóa đầy hoa dại.
→ Cái sự hoang dã, man dại khi nãy dường như biến mất, cảnh vật thơ
mộng xung quanh đã bào mòn đi vẻ đẹp nguyên thủy của sông Hương mà
thay vào đó là dáng vẻ yểu điệu của một người thiếu nữ.
sông Hương vui tươi hẳn lên giữa những biền bãi xanh biếc của vùng
ngoại ô Kim Long
Trong cảm nhận của tác giả, sông Hương có sự gắn bó như thế nào với
thành phố Huế? Phân tích một số hình ảnh, chi tiết làm rõ mối quan hệ đặc
biệt này.
Phương pháp giải:
Chú ý vào những hình ảnh gắn dòng sông với thành phố Huế.
Lời giải chi tiết:
Trước hết phải kể đến đó là hình ảnh dòng sông gặp thành phố. Như một
người con tìm được đường về nhà, sông Hương gặp được thành phố như
gặp được bến đỗ của đời mình, nó mừng rỡ, vui vẻ đón nhận.
Không chỉ vậy, sông Hương cũng gắn liền với nhã nhạc cung đình Huế -
một nghệ thuật âm nhạc nổi tiếng nơi xứ Huế. Cả hai như hòa quyện làm
một khiến người tham gia thưởng ngoạn phải chìm đắm, hòa mình vào sự
yên bình đến lạ thường ấy. Đó chính là vẻ đẹp gắn với âm nhạc cổ điển Huế
của sông Hương
Cuối cùng, đó là sự gắn bó hàng nghìn năm như máu thịt của sông Hương
với thành phố, là sự keo sơn bền chặt, vui buồn có nhau.
Sau khi đọc 4
Câu 4 (trang 41, SGK Ngữ Văn 11, tập hai):
Trong văn bản, có hai phương diện đáng chú ý; những thông tin khách quan
về sông Hương và cảm xúc về con sông này. Theo bạn, nội dung nào nổi
trội hơn? Cơ sở nào giúp bạn xác định như vậy?
Phương pháp giải:
Chú ý vào 2 phương diện đáng chú ý đó
Lời giải chi tiết:
Theo em, phương diện nổi trội hơn đó là cảm xúc về con sông. Bởi trong
suốt tác phẩm, bên cạnh những thông tin khách quan về con sông mà tác
giả có được như về địa lý, dòng chảy, hướng chảy… thì ông luôn đem đến
Kiến thức văn hóa tổng hợp đã được tác giả huy động như thế nào khi viết
bài tùy bút về sông Hương? Theo bạn, mục đích của việc huy động kiến
thức đó là gì?
Phương pháp giải:
Chú ý vào phần miêu tả con sông
Nhan đề đó nhằm mục đích khơi dậy những khát vọng, niềm tự hào của
con người khi muốn mang cái đẹp gây dựng, vun đắp cho văn hóa, lịch
sử của xứ Huế.
Đó là một cách dẫn đầy độc đáo, sáng tạo và mới mẻ mà tác giả muốn
gửi gắm đến người đọc trước khi đưa họ đến với sông Hương thơ mộng
nơi xứ Huế.
Nghệ thuật sử dụng hình ảnh, từ ngữ tinh tế: tác giả đã kết hợp linh hoạt,
sáng tạo chất khoa học và chất văn học. Sử dụng cả nhưng câu văn
miêu tả khách quan về dòng sông và cả những câu văn thể hiện rõ cái
chất văn học lãng mạn trữ tình của tác giả.
Sử dụng linh hoạt các biện pháp nghệ thuật so sánh, nhân hóa, ẩn dụ…:
làm nổi bật nên một hình ảnh dòng sông thay đổi trạng thái một cách
uyển chuyển mà nó còn thể hiện rõ tình cảm, cảm xúc, sự yêu mến của
tác giả đối với dòng sông mang đậm chất trữ tình, sử thi này.
Sức liên tưởng phong phú, vốn hiểu biết phong phú về nhiều lĩnh vực:
không chỉ am hiểu về lĩnh vực địa lý, dòng sông Hương thơ mộng ấy
còn được nhân cách hóa như một người đồng chí, một đối tượng trữ tình
của những người chiến sĩ, các nhà thơ từ xưa đến nay.
Ngắn gọn
+ Ở thượng nguồn: sông Hương vừa mang vẻ đẹp phóng khoáng, man
dại, bản lĩnh, tự do (một trường ca, rầm rộ, mãnh liệt, cuộn xoáy, cô gái
Di-gan, bản lĩnh gan dạ, tâm hồn tự do, trong sáng) vừa thơ mộng, trữ
tình (dịu dàng và say đắm giữa… đỗ quyên rừng).
+ Ở ngoại vi thành phố: sông Hương mang nhiều vẻ đẹp phong phú như
thơ mộng, trữ tình (người gái đẹp nằm ngủ mơ màng… đầy hoa dại);
chủ động, mãnh liệt, duyên dáng với hành trình tìm kiếm tình yêu
(chuyển dòng liên tục, vòng giữa, uốn mình, chuyển hướng, vòng qua,
đột ngột vẽ, ôm lấy,…); trầm mặc, cổ kính (Giữa đám quần sơn… như
triết lý, như cổ thi); bình dị (mặt nước phẳng lặng… bát ngát tiếng gà).
+ Ở trong thành Huế: thủy chung, chỉ thuộc về một thành phố duy nhất
là Huế; sông Hương mang vẻ đẹp tình tứ, duyên dáng, vui tươi của cô
gái gặp người tình nhân mong đợi (kéo nét thẳng thực yên tâm, vui tươi
hơn, uốn cánh cung rất nhẹ… tiếng “vâng” không nói ra của tình yêu);
có điệu chảy slow tình cảm dành riêng cho Huế.
Vẻ đẹp dưới góc nhìn âm nhạc, thơ ca: sông Hương là cái nôi của
âm nhạc cổ điển Huế; dòng sông ấy không bao giờ tự lặp lại mình
trong cảm hứng của các nghệ sĩ (mang nhiều sắc thái khác nhau
trong thơ Tản Đà, Cao Bá Quát, Bà Huyện Thanh Quan, Tố Hữu…).
Nghệ thuật khắc họa hình tượng sông Hương: ngôn ngữ giàu hình
tượng; văn phong mê đắm tài hoa; chất trí tuệ và chất trữ tình hài
hòa thống nhất; am hiểu nhiều lĩnh vực như địa lý, lịch sử, âm nhạc,
thơ ca; cảm xúc dạt dào, tha thiết; cái tôi trữ tình hấp dẫn, lôi cuốn.
Bài mẫu
HPNT đã cảm nhận dòng Hương ở các lĩnh vực như địa lí, lịch sử và thơ
ca, nhưng có lẽ dòng Hương giang đẹp và để lại dấu ấn sâu sắc nhất là
qua cảm nhận trên phương diện địa lí với cái nhìn đầy mới mẻ như kết
tinh tình yêu và tài năng của tác giả. Tác giả đã cảm nhận con sông
Hương qua bốn chặng đường khi nó tìm về thành phố Huế.
1.1. Sông Hương ở thượng nguồn – Cô gái Di –gan phóng khoáng, man
dại.
HPNT đã mở đầu bài kí của mình bằng một câu văn đầy chủ quan:
“Trong những dòng sông đẹp ở các nước mà tôi thường nghe nói đến,
hình như chỉ sông Hương là thuộc về một thành phố duy nhất.” Nhận
xét của HPNT thể hiện được niềm tự hào của mình với dòng sông Hương
đồng thời ông đã đặt ngang hàng Hương giang với vẻ đẹp của các dòng
sông trên thế giới. Bằng trí tưởng tượng phong phú và niềm say mê bất
tận đối với Hương giang, HPNT đã gợi nên vẻ đẹp hoang dại của dòng
sông ở thượng nguồn.
Ông gọi đó là “bản trường ca của rừng già”. Tên gọi ấy xuất phát từ cội
nguồn của dòng sông đó là đại ngàn của Trường Sơn hùng vĩ. Sông
Hương ở phần thượng nguồn toát lên vẻ đẹp dữ dội khi nó đi qua dãy
Trường Sơn hoang dại của núi rừng và người yêu văn khó có thể quên
được những câu văn tùy bút đẹp như một bản nhạc với đầy đủ những
nốt trầm nốt bổng: “rầm rộ giữa bóng cây đại ngàn, mãnh liệt qua
Và sông Hương trong cuộc hành trình tìm kiếm người yêu đích thực của
mình cũng vậy. Nó phải Chuyển dòng một cách liên tục, vòng những
khúc quanh đột ngột – thì mới gặp được Huế. Dịu dàng và đầy e ấp, nó
uốn mình theo những đường cong thật mềm, nhưng lại bất giác rồi đột
ngột vẽ một hình cung thật tròn về phía đông – bắc, ôm lấy chân đồi
Thiên Mụ. Phải chăng chính khúc quanh đột ngột này là nàng Hương đã
nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng người tình trong mộng của mình. Và
nó không chần chừ một giây phút để lỡ và quay về phương đó. Con
sông Hương chảy qua đôi bờ cỏ cây tươi tốt, góp nhặt sắc núi Ngọc
Trản rồi qua Tam Thai, Lưu Bảo để trở nên mềm mại như một tấm lụa.
HPNT đã vẽ một bức tranh bằng nghệ thuật ngược sáng của điện ảnh.
1.3. Sông Hương khi đi vào kinh thành Huế – cuộc gặp gỡ người tình
trong mộng.
Điều đầu tiên tác giả muốn cho người đọc thấy nét thay đổi của sông
Hương khi gặp kinh thành Huế là nó vui tươi hẳn lên. Đó là quy luật tình
cảm tất yếu. Có ai từng quá nửa hành trình trong cuộc đời mình đi tìm
một người tình trong mộng với bao gian nan, vất vả giờ đây khi gặp được
chủ nhân của lòng mình lại không vui hay sao? Chính điểm vui tươi của
một người con gái trong tình yêu là thời gian đẹp nhất. Có lẽ vì thế mà
Hương giang thật sự muốn vấn vương, muốn sống chậm lại để cảm
nhận.
Miêu tả vẻ đẹp quyến rũ của Hương giang khi chảy qua lòng thành phố
Huế, HPNT đã cảm nhận vẻ đẹp của dòng sông bằng cảm quan của
một người nghệ sĩ: một người họa sĩ kiêm một nhạc sĩ. Dưới con mắt của
hội họa, Hương giang hiện lên với đường nét mềm mại, màu sắc hài hòa.
Sông Hương đã tìm thấy tình yêu của mình khi trở về với thành phố Huế.
Đến đây sông Hương như một tiếng “Vâng” không nói ra của tình yêu –
vẫn dịu dàng, nhẹ nhàng và e thẹn, sông Hương mang chút ngập ngừng
của một người con gái khi nhận lời yêu thương từ người yêu của mình.
Nhệ thuật nhân hóa khiến cho sông Hương trở nên gần gũi như con
người và mảnh đất cố đô nơi này. Hai chữ “yên tâm” trong đoạn văn
chính là cảm giác của Hương giang khi tìm được tình yêu đích thực của
mình. Sau cảm giác bình yên giữa lòng thành phố Huế, Hương giang lại
hiện ra với những đường cong mềm mại, thướt tha, duyên dáng, quen
thuộc như vốn có. Nó đang uốn lượn trước mắt, đang làm duyên làm
dáng với người tình chung của.
So sánh giữa sông Hương và sông Xen ở Paris, sông Nêva ở Leningrad
càng làm cho dòng sông Hương trở nên cổ kính và quí giá hơn. Điểm
giống nhau giữa ba con sông này là đều nằm trong lòng thành phố thân
yêu của nó. Nhưng khác với những dòng sông trên sông Hương khi đi
trong lòng thành phố thân yêu nó trôi đi thực chậm, chứ không chảy
nhanh như đoàn tàu tốc hành của dòng Nê – va để khi chảy đi rồi mà
vẫn chưa kịp nói gì với thành phố thân yêu của nó. Sông Hương khi vào
đến kinh thành Huế, nếu giải thích về mặt địa lí thì do các chi lưu nhỏ
dẫn nước của con sông đi khắp các biền bãi và với hai hòn đảo nhỏ trên
sông làm cho lưu tốc của dòng nước chậm hẳn lại. Sông Hương trôi đi
thực chậm, thực chậm, cơ hồ chỉ còn là một mặt hồ yên tĩnh. Nhưng nếu
nhìn đồng nhất trong sự so sánh của tác giả – sông Hương như một cô
gái trong hành trình đi tìm người tình trong mộng, thì đến đây sông
Hương đã bắt gặp người tình nhân của mình.
Hơn thế, HPNT còn thổi vào dòng Hương giang vẻ đẹp VH. Đó là vẻ đẹp
của cố đô, vẻ đẹp của Việt Nam. Tác giả hướng tới cái nhìn xưa cũ của
“những cây đa, cây cừa cổ thụ tỏa vầng lá u sầm xuống xóm thuyền
Khi rời khỏi kinh thành Huế, sông Hương chếch về phía chính bắc, ôm
lấy đảo Cồn Hến quanh năm mơ màng trong sương khói. Như một giấc
mộng tình yêu để Hương giang đứng trước cuộc chia tay rồi mà còn
chưa tỉnh mộng. Trước khi xa dần thành phố, dòng sông đã lưu luyến ra
đi giữa màu xanh biếc của tre trúc và của những vườn cau vùng ngoại ô
Vĩ Dạ với màu nắng tinh khiết tinh khôi mà đã từng bước vào thơ Hàn
Mặc Tử:
“Sao anh không về chơi thôn Vĩ
Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên
Vườn ai mướt quá, xanh như ngọc
Lá trúc che ngang mặt chữ điền
Dù vấn vương, dù lưu luyến không muốn rời xa nhưng đâu ai “tắm được
hai lần trên một dòng sông” – Hương giang phải chia tay thành phố thân
yêu, người tình trong mộng của mình. Nhưng đi rồi, sông Hương mới
KẾT LUẬN
Có sự kết hợp hài hòa giữa cảm xúc và trí tuệ, chủ quan và khách
quan. Chủ quan là sự trải nghiệm của bản thân. Khách quan là đối
tượng miêu tả - dòng sông Hương.
1. Kí của Hoàng Phủ Ngọc Tường có rất hiều ánh lửa (Nguyễn Tuân)
2. Hoàng Phủ Ngọc Tường là một trong mấy nhà văn viết kí hay nhất
nước ta hiện nay. (Nguyên Ngọc)
3. Hoàng Phủ Ngọc Tường có một phong cách viết bút kí văn học của
riêng mình. Thế mạnh của ông là tri thức văn học, triết học, lịch sử, địa
lý sâu và rộng, gần như đụng đến vấn đề gì, ở thời điểm nào và ở đâu
thì ông vẫn có thể tung hoành thoải mái ngòi bút được. (Hoàng Cát)
4. Hoàng Phủ Ngọc Tường là một trong số rất ít nhà văn viết bút ký nổi
tiếng ở nước ta vài chục năm nay. Bút ký của Hoàng Phủ Ngọc Tường
hấp dẫn người đọc ở tấm lòng nhân văn sâu sắc, trí tuệ uyên bác và
chất Huế thơ huyền hoặc, quyến rũ. Đó là những trang viết tài hoa, tài
tử, tài tình... Thực ra, bút ký Hoàng Phủ Ngọc Tường chính là những áng
thơ văn xuôi cuốn hút người đọc... Thơ Hoàng Phủ Ngọc Tường là vẻ
đẹp của nỗi buồn hoài niệm, những day dứt triết học, từ sâu thẳm thời
gian, sâu thẳm đất đai vọng lên trong tâm khảm người đọc. Nhà thơ
Nguyễn Trọng Tạo cho rằng thơ Hoàng Phủ Ngọc Tường thấm đẫm
"triết học về cái chết... thơ anh buồn mỗi nỗi buồn đứt ruột... Đấy là thơ
của cõi âm"... Đó là một nhận xét xác đáng. (Nhà thơ Ngô Minh)
5. …Nhiều thế hệ văn nghệ sĩ đến với Huế và đã bị con Sông Hương mê
hoặc. Nhiều tác phẩm văn học đã đưa con sông này đến với người đọc
để từ đó đem lòng yêu Huế, dù chưa một lần đặt chân đến nơi này.
Nhưng với Hoàng Phủ Ngọc Tường, người một đời gắn bó với Huế, bằng
tình cảm tha thiết, bằng tiềm năng văn hóa đã khám phá vẻ đẹp của
Hương Giang một cách toàn diện, đưa Sông Hương trở thành biểu tượng
của đất cố đô…
VĂN MẪU
Nhận xét về chất trữ tình/chất thơ trong hình ảnh sông Hương
Nhận xét về phong cách Hoàng Phủ Ngọc Tường thể hiện trong đoạn
trích/tác phẩm
Đoạn trích “Ai đã đặt tên cho dòng sông?” tiêu biểu cho phong cách bút
kí vì chất tự do, phóng túng và hình tượng “cái tôi” trí tuệ, tài hoa, một
hồn thơ thực sự trong văn xuôi với trí tưởng tượng lãng mạn và những
xúc cảm sâu lắng. Đó còn là sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa chất nghệ
thuật và chất trữ tình bởi sự quan sát, liên tưởng bằng lăng kính của tình
yêu và lãng mạn. Cùng với vốn hiểu biết phong phú về triết học, văn
hóa, lịch sử, địa lý và tình yêu say đắm với dòng sông quê hương,
Hoàng Phủ Ngọc Tường đã làm hiện lên những vẻ đẹp khác nhau của
dòng sông Hương, chất thơ của cảnh sắc thiên nhiên xứ Huế, thấy được
bề dày văn hóa của Huế và những nét đằm thắm, duyên dáng riêng của
tâm hồn của con người đất cố đô. Tất cả được thể hiện qua lối hành văn
hướng nội, súc tích, mê đắm và tài hoa. Cái lối hành văn mê đắm ấy
được tạo nên bởi vốn ngôn từ đẹp, tao nhã, tinh tế, lịch lãm cùng những
ví von, so sánh, nhân hóa giàu chất thơ, chất nhạc, chất họa.
Nhận xét tình cảm Hoàng Phủ Ngọc Tường dành cho sông Hương/xứ
Huế/đất nước
Hoàng Phủ Ngọc Tường cất tiếng khóc chào đời tại Huế. Huế không
phải quê gốc nhưng là nơi nhà văn lớn lên, trưởng thành và gắn bó
nhiều. Có lẽ cũng chính vì điều này mà ông yêu thương thành phố Huế
Trong cái nhìn tình tứ và lãng mạn của nhà văn, toàn bộ cuộc hành trình
của dòng sông từ thượng nguồn về tới Huế giống như “một cuộc tìm
kiếm có ý thức” người tình nhân đích thực của một cô gái trong câu
chuyện cổ tích lãng mạn về tình yêu. Sau khi vượt qua những gian truân
và thử thách của cố đô qua cái nhìn tình tứ của Hoàng Phủ Ngọc Tường
thì sông Hương có cơ hội phô khoe tất cả những vẻ đẹp của mình, từ
những đường cong tuyệt mĩ trên thân hình mềm mại, kiều diễm cho đến
những âu yếm, nồng nàn trong tâm hồn người con gái đang khao khát,
đắm say tìm đến với tình yêu. Sông Hương như “người đẹp ngủ mơ
màng giữa cánh đồng Châu Hóa đầy hoa dại”, sông Hương hiện ra như
“một cô gái đẹp mơ màng” vừa bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài trong
rừng sâu, vươn mình ra khỏi vùng núi trầm mặc, bừng thức sức sống trẻ
trung và niềm khao khát thanh xuân khi “chuyển dòng liên tục, khi vòng
đột ngột, khi uốn lượn, khi uốn mình trong những đường cong thật mềm,
khi vẽ một hình cũng thật tròn, …” Những câu văn dài nối tiếp nhau làm
nên dòng chảy miên man của dòng sông, vừa mạnh mẽ với những dư
Sông Hương chảy vào lòng thành phố được gặp lại người tình thân yêu
khiến sông Hương trở nên tình tứ thủy chung. Vừa dịu dàng mềm mại
như một bức tranh lụa huyền ảo, vừa tha thiết đắm say như một bản
nhạc êm đềm. Nhưng có lẽ cuộc gặp gỡ người tình cũng sắp phải kết
thúc bởi dòng sông Hương vẫn tiếp tục cuộc hành trình miên man xa
dần thành phố nhưng sau đó như sực nhớ ra điều gì đã “đột ngột đổi
dòng, rẽ ngoặt sang hướng đông để gặp lại thành phố lần cuối…” Với
khúc rẽ ngoặt độc đáo được khám phá ở chiều sâu tính cách lãng mạn,
đa cảm và chung tình. Đây là chỗ chia tay xa mười dặm trường đình. Một
khúc quanh đột ngột biết bao! Một khúc quanh, một bước rẽ chẳng phải
vô tình! Lí giải hướng chảy, khúc ngoặt của dòng sông, tác giả không
giải mã như những nhà khoa học mà qua cái nhìn của của tình yêu. Vì
thế dòng sông như một cố gái Huế vừa mãnh liệt vừa tha thiết chung
tình và có chút lẳng lơ kín đáo. Nhà văn hình dung sông Hương như
nàng Kiều trở về tìm Kim Trọng để trao lời thề trước khi đi xa. Một phát
hiện thực độc đáo, thú vị và đậm màu sắc văn chương. Hương giang
vốn đẹp nay càng đẹp hơn, trọn vẹn hơn, một vẻ đẹp hài hòa giữa hình
dáng bên ngoài và phần tâm hồn sâu thẳm bên trong. Sự gắn bó của
sông Hương với Huế là sự gắn bó của một cặp tình nhân chung thủy và
hành trình sông Hương từ thượng nguồn đến ngoại vi và khi phải rời xa
thành phố Huế là hành trình đầy gian truân thử thách, từ đó tác giả làm
nổi bật diện mạo xinh đẹp, dịu dàng của một cô gái Di - gan phóng
khoáng, man dại tới người mẹ phù sa của một vùng văn hóa xứ sở. Từ
một người đẹp nằm mơ màng đang đợi người tình trăm năm đến đánh
thức đến nàng Kiều trong đêm tự tình, rồi khi làm tròn bổn phận, sông
Hương trở về làm người con gái dịu hiền của đất nước. Sông Hương
không chỉ là dòng chảy địa lí đơn thuần mà đã trở thành tâm hồn xứ Huế
hóa thân, có mãnh liệt, man dại đấy nhưng rồi vẫn trở về đúng nghĩa
đằm thắm, chung thủy.
Bài làm phân tích vẻ đẹp sông Hương qua góc độ địa lý
Xứ Huế mộng mơ là cái nôi nuôi dưỡng tâm hồn cho biết bao nghệ sĩ tài
năm của nền văn học Việt Nam để rồi khi trưởng thành, họ quay lại, góp
tiếng nói của mình làm giàu đẹp quê hương. Những lần Tố Hữu về thăm
Huế là những chuyến đi của máu trở về tim. Về lần đầu tiên, ông viết:
“Đường về xứ Huế quê ta
Mấy sông cũng lội mấy xa cũng gần”
(Đường vào)
và sau đó bao giờ cũng da diết: