Professional Documents
Culture Documents
VHCD
VHCD
VHCD
Áo xanh, do chữ thanh sam 青衫 : áo của nho sĩ hay của hạng đàn ông lịch sự.
Nguyễn Du mượn ý từ bài thơ Đường Tì bà hành 琵琶行 của Bạch Cư Dị:
“Tựu trung khấp hạ thuỷ tối đa, Giang-châu tư mã thanh sam thấp” nghĩa là kể
trong đám ngồi ai khóc nhiều hơn cả? Có quan tư mã Giang-châu (nước mắt)
đẫm cả vạt áo xanh. Tác giả mượn ý đó để nói: Thúc Sinh khóc nước mắt đẫm
cả tràng áo.
1976. Con tằm đến thác, cũng còn vương tơ!
Câu này lấy ý thơ từ câu thơ cổ trong bài thơ Vô Đề của Lý Thương Ẩn đời
Đường: "Xuân tàm đáo tử ti phương tận 春 蠶 到 死 絲 方 盡 " có nghĩa là con
tằm xuân đến chết mới hết nhả tơ. Câu thơ của Lý Thương Ẩn nói đến tình yêu
nam nữ, về mối tình sâu nặng nhưng đành phải chia lìa, câu thơ dường như còn
ám chỉ tấm lòng yêu nước thương dân của Lý thương Ẩn đến chết mới thôi.
Nguyễn Du mượn ý của câu thơ này viết thành: “Con tằm đến thác, cũng còn
vương tơ!”. Ở thơ Lý thương Ẩn, con tằm chỉ dứt việc nhả tơ khi mà nó chết đi,
còn với Nguyễn Du, ông còn làm cho nỗi lưu luyến day dứt hơn nữa khi con
tằm dẫu có chết đi thì tơ vẫn còn vương mãi. Nguyễn Du đã khéo léo hoán cải
điển cố nhằm khẳng định tấm lòng thương nhớ Thuý Kiều của Thúc sinh không
bao giờ dứt. Nhưng câu này lại do Thúc Sinh thốt ra, trớ trêu thay vì chính Thúc
Sinh đã bỏ rơi Kiều, đẩy nàng vào chỗ bi ai một lần nữa. Việc vận dụng thơ
Đường và sáng tạo ra ý mới cho thấy Nguyễn Du thực sự tài năng và bản lĩnh.
山早行 của Ôn Đình Quân: “Kê thanh mao điếm nguyệt / Nhân tích bản kiều
sương 雞聲茅店月 / 人跡板橋霜 ” . Điếm nguyệt là điếm cỏ dưới trăng, cầu
sương là cầu văn có sương ướt. Cả câu này có nghĩa là tiếng gà gáy nơi điếm cỏ
dưới trăng, vết chân người in trên ván có sương ướt. Ôn Đình Quân chỉ là điểm
qua những thứ bắt gặp trên đường đi sớm như tiếng gà gáy sáng, bóng trăng tà,
dấu chân người, cầu gỗ, sương mà sao lại dấy lên nỗi cô đơn, lạnh lẽo, hãi hùng.
Nguyễn Du đã dụng hóa hai câu này thành câu bát: “Tiếng gà điếm Nguyệt, dấu
giày cầu sương”. Nguyễn Du đã khéo léo nhắc lại những hình ảnh ấy nhằm
khắc họa hình ảnh nàng Kiều cô đơn lạc lõng, nơm nớp lo sợ chạy trốn giữa
trăng mờ, sương lạnh. Từ hai câu thơ Đường Nguyễn Du đã gộp lại thành một
câu bát nhưng ở đó không hề có sự khổ ép hay chắp vá, vẫn vô cùng mượt mà
và tự nhiên.