Trả Trans TN 4 1

You might also like

Download as docx, pdf, or txt
Download as docx, pdf, or txt
You are on page 1of 29

Sau khi xuyên vào sách, hệ thống muốn tôi chèn ép nam chính.

Nguyên văn là:


"Đồ vô dụng, với mức lương mấy nghìn tệ, thì việc tôi còn quen anh đã là một đặc ân to lớn cho
anh rồi.''
"Bạn trai của người khác đều có xe sang, anh có cái gì? Tiếp tục quen anh thì cả đời này của tôi
cũng không dám nghĩ đến cuộc sống sung sướng được."
Thế nhưng đến miệng tôi lại thành:
"Với mức lương mấy nghìn tệ mà anh có thể nuôi em tốt đến như vậy, nếu như có mấy vạn, em
nhất định sẽ là một cô gái vui tươi, hồn nhiên."
"Anh đối xử tốt với bạn gái như vậy, giàu có chỉ là việc sớm muộn, em nhất định sẽ chờ được
đến ngày đó đúng không anh?"
Hệ thống liên tục nói năng lộn xộn mà nhắc tôi :"Ký chủ đang chèn ép hắn, để hắn mạnh hơn,
chứ không phải làm nũng!"
Tôi liếc mắt xem thường :“Ai nói phải chèn áp người khác mới khiến họ trở nên mạnh mẽ hơn
được?”

Xuyên vào sách cô trở thành người bạn gái cũ độc ác của nam chính, và bị hệ thống bắt phải tuân
theo nguyên tác truyện.
Nhiệm vụ của tôi là phải không ngừng chèn ép nam chính.
Đợi cho đến một mức độ nhất định, sẽ tàn nhẫn mà đá anh ta đi.
Nam chính vì rất đau khổ mà bắt đầu nổ lực vươn lên, và chỉ sau ba năm anh ấy đã vô cùng
thành công.
Sau này nữ chính định mệnh của đời anh xuất hiện, chậm rãi dùng tình yêu để chữa lành vết
thương trong anh.
Thế nhưng sau này tôi lại bắt đầu cảm thấy hối hận, nên tôi liền trở mặt bám chặt nam chính,
không tiếc dùng mọi thủ đoạn để chia rẽ anh ấy và nữ chính.
Đến cuối cùng, nam chính bị trầm cảm, và tự sát vào năm anh 30 tuổi.
Một người yêu cũ đủ tiêu chuẩn phải làm anh ta chết giống như vậy.
Hệ thống nói chỉ cần tôi hoàn thành nhiệm vụ một cách suông sẻ thì tôi có thể nhận được phần
thưởng lên đến năm trăm vạn, sau đó sẽ giúp tôi thay tên đổi họ, và đưa tôi đến một thành phố
mới sinh sống.
2
Đây chính là nam chính Lương Toán sao? Anh vừa mới đi giao đồ ăn trở về, một ngày anh ấy
phải làm cả ba công việc để có thể nuôi nỗi cô người yêu lười biếng là tôi.
Hệ thống đăng nhập khẩn cấp.
[ Kí chủ, bắt đầu cốt truyện. ]
[ Lời thoại của người là: Một ngày kiếm chẳng được bao nhiêu đồng mà lại còn về trễ như vậy,
có phải anh muốn tôi đói vì chết phải không? ]
Không sai, tôi chính là người thập chỉ bất triêm dương xuân thuỷ*, mỗi ngày đều đợi Lương
Toán đi làm trở về để nấu cơm cho tôi ăn.
* Thập chỉ bất triêm dương xuân thuỷ: mười ngón tay không dính nước mùa xuân. Ý chỉ người
sống sung sướng chưa từng làm việc nặng.
Sau khi Lương Toán bước vào cửa, , tôi liền nói những lời do hệ thống đưa ra, kết quả là tôi thấy
khóe miệng của Lương Toán trùng xuống , có chút vô tội lấy ra một ly trà sữa nóng từ trong túi.
"Em uống đỡ trước đi, bây giờ anh sẽ đi nấu cơm"
Tôi mắng thầm trong lòng: Con người này chẳng phải quá ác độc sao?
Lương Toán đang bận rộn trong bếp, chiên một đĩa khoai tây thái sợi cay và tôm luộc.
Đại khái là vì tôm quá đắt, nên trong đĩa chỉ có được vài con.
Sau khi Lương Toán đã lột sạch sẽ vỏ tôm, anh liền đưa toàn bộ đến trước mặt tôi, và cẩn thận
nói:
"Ăn nhanh đi, hôm nay tôm tươi lắm."
Tim tôi như bị ai đó cào mạnh, từ nhỏ đến lớn, trước giờ chưa có người nào bóc vỏ tôm cho tôi
cả.
Âm thanh không đúng lúc của hệ thống vang lên.
[ Lời thoại của người là: Anh chỉ có chút tích sự như vậy, bằng không sẽ chẳng có ai yêu được
anh."
[ Sau đó ăn sạch hết số tôm đó.]
Tôi nghĩ nghĩ rồi buột miệng thốt lên: "Em đã ít quan tâm tới anh rồi, món ngon phải cùng nhau
chia sẻ mới phải chứ."
Vì thế tôi liền gắp bốn con tôm vào bát của anh ấy.
Trên mặt Lương Toàn tràn đầy sự vui sướng, sau đó anh lại gắp tôm bỏ lại vào bát tôi.
"Anh thích ăn khoai tây thái sợi, em đừng gắp cho anh nữa, mau nhanh chóng ăn khi còn nóng
đi."
Cổ họng tôi chợt nghẹn lại, tôi nhớ lại hồi còn ở cô nhi viện, tôi chỉ được ăn một bữa ngon trong
những ngày nghỉ lễ.
Chết tiệt, không nghĩ đến rằng, sau khi xuyên sách rồi tôi cùng không thể cho bản thân mình một
cuộc sống sung sướng được.
Lúc này, hệ thống mới có phản ứng trở lại.
3
[ Chủ nhân, người làm gì vậy? ]
[ Không tuân theo cốt truyện sẽ bị trừng phạt nặng nề đấy. ]
"Trừng phạt như thế nào?" Tôi hỏi ngược lại.
[ Người chỉ có cơ hội phạm lỗi ba lần, nếu không sẽ bị điện giật. ]
"À, nếu vậy đến lần cuối hãy nhớ nhắc ta."
Mỗi ngày trước khi đi làm, Lương Toán đều hâm nóng đồ ăn trong nồi, để khi tôi dậy liền có cái
để ăn.
Sau khi hỏi hệ thống tôi mới biết được, nguyên chủ thường thức dậy lúc 11 giờ sáng, và ăn no
xong sẽ thường chơi game hoặc ra ngoài mua sắm.
Ngoài ra đồ cô ta mặc phải đều là đồ xịn, với mức lương 8000 tệ của Lương Toán thường sẽ
không đủ cho cô ta dùng, cộng với tiền thuê nhà, điện nước linh tinh khác, buộc Lương Toán
phải làm hai công việc bán thời gian cùng lúc.
"Sự khác biệt giữa nhân vật này với con sâu mọt là gì?"
Hệ thống khụ khụ hai tiếng: [ Kí chủ, bây giờ người chính xác là một con sâu mọt. ]
Tôi thật sự có chút muốn chửi rủa.
Buổi chiều, tôi dựa theo lời nhắc của hệ thống, đi đến con phố sầm uất nhất của nơi này.
Tôi nhìn chung quanh một lượt, đại khái là giá cả của đồ nơi đây phải bằng một đến hai lần tiền
lương đi làm.
Coi như, cũng không phải là tôi mua không nỗi, mà là mua trên Pinduoduo* sẽ chất lượng và rẻ
hơn nhiều.
*Pinduoduo: Sàn mua sắm điện tử bên Trung Quốc.
Vòng quanh cả buổi, cuối cùng tôi cũng mua cho Lương Toán hai đôi tất.
Nếu ngày hôm qua tôi không nhìn nhầm, thì tất của anh ấy đều bị rách hết rồi.
Lúc này hệ thống bảo tôi phải gọi cho Lương Toán, và kêu anh ấy chuyển tiền cho tôi.
Nhưng vì Lương Toán vẫn chưa được phát lương, trong người không còn đồng nào, vì vậy anh
ấy phải nghe những lời chì chiết của tôi.
Hệ thống: [ Người hãy nói: Có chút tiền nhỏ mọn này cũng không có, thì làm sao nói đến nuôi
người yêu. ]
Thế nhưng, tôi chỉ gọi điện và không làm theo hướng dẫn của hệ thống, thay vào đó tôi mỉm
cười và nói: “Ta là kẻ lừa đảo, hãy nhanh chóng gửi tiền cho ta”.
Lương Toán ở đầu bên kia nghe thấy giọng tôi, nói với vẻ trìu mến: "Tuân lệnh, tên lừa đảo bé
nhỏ của anh."
Tôi khóc chết mất, anh ấy thật sự quá giỏi rồi.
Hệ thống khẩn cấp lên tiếng: [ Kí chủ, nếu người không tuân theo cốt truyện thì sẽ người phải
khóc thật đó. ]
Tôi không nhịn được mà phản bác lại :"Bắt buộc phải nói ra những lời khó nghe sao?” Ý nghĩa
câu nói vẫn giống nhau đấy thôi, chẳng phải đã đạt được mục đích rồi sao?"
[ Mục đích của chúng ta chính là chèn ép nam chính, đợi tới khi người đá anh ta, Lương Toán
mới có thể từng bước từng bước đi lên được. ]
"Thế nhưng, anh ấy chưa đủ nỗ lực sao?'
"Mỗi ngày đều làm cả ba công việc từ sáng đến tối, về nhà lại còn phải chăm sóc cho ta."
"Chẳng lẽ cơ hội của anh ấy vẫn chưa đến sao?"
[ Kí chủ, tôi khuyên người đừng quá nổi loạn.]
4
Lương Toán cuối cùng vẫn nghĩ ra cách gom đủ ba nghìn tệ, mà còn lại đích thân đưa tiền cho
tôi.
"Anh sợ em gặp phải chuyện gì, nên đã cố ý xin ông chủ cho anh được nghỉ hai tiếng đồng hồ."
Tôi cầm ba nghìn tệ trong tay, mà trong lòng chua xót từng cơn.
Lương Toán hiện đang làm việc cho một công ty tài chính, khi rảnh rỗi anh làm thêm công việc
quảng cáo trực tuyến, tan làm lại đi giao hàng.
Phải làm gần nửa tháng hơn anh mới có đủ được ba nghìn tệ này, nhưng đến tay tôi, thì số tiền
này cũng chỉ bằng một bộ đồ.
Cảm nhận được cảm xúc bất thường của tôi, Lương Toán xoa xoa đầu tôi, và hỏi: "Em sao vậy?"
"Không có gì, nếu anh đã ra đây rồi thì bây giờ cùng em đi dạo nhé."
Tôi một bên vừa kéo cánh tay của Lương Toán, một bên vừa lắng nghe tình tiết tiếp theo mà hệ
thống sắp đặt.
[ Đợi một lát nữa người sẽ vô tình gặp được bạn cùng lớp thời đại học, mà bạn trai của người bạn
đại học này lại là một tên phú nhị đại, lái chiếc xe hơi sang trọng có giá trị đến mấy trăm nghìn
tệ. Sau khi nhìn thấy việc này người sẽ tức giận, và trở về nhà liền cãi nhau một trận với Lương
Toán. ]
Đúng như lời của hệ thống nói, chúng tôi đi dạo chưa được bao lâu liền bắt gặp người bạn đại
học ấy.
Cô ta ngồi trên chiếc siêu xe của tên bạn trai phú nhị đại cùng tôi tán gẫu.
"Đây không phải là Giản Ngôn sao? Cậu vẫn còn quen tên Lương Toán này sao? Anh ta nghèo
như vậy liệu có thể nuôi nỗi cậu sao?"
Nói xong cô ta nhìn tôi với vẻ mặt khinh thường.
Tôi liền tức giận mà mắng: "Liên quan đến cô cái rắm, quản tốt chuyện của mình đi."
Cô ta nghe thấy trái lại không tức giận mà còn cười: "Ơ kìa, tớ vốn nghĩ chúng ta là bạn cùng
lớp, nên muốn giới thiệu cho cậu em trai của người yêu tớ, xem ra bây giờ có vẻ như cậu không
cần nữa rồi."
Sau đó cô ta nói: "Cô xứng đáng phải nghèo" rồi kéo kính xe lên.
Sau khi họ rời đi, tôi lén quan sát sắc mặt của Lương Toán, và thở phào nhẹ nhõm khi không
phát hiện được điều gì khác thường.
Tôi không muốn hệ thống gây rắc rối nữa.
[ Chủ nhân, người phải bắt đầu nổi giận, sau đó căm phẫn mà nói: Bạn trai người khác đều lái xe
sang, anh có cái gì, tiếp tục quen anh thì cả đời này của tôi cũng chẳng thể sung sướng được. ]
[ Nói xong liền bắt đầu chiến tranh lạnh với Lương Toán. ]
Tôi chẳng những chẳng có chút tức giận nào, mà còn cố ý đổi đề tài cuộc nói chuyện.
"Lương Toàn, anh dắt em đi ăn được không?"
Lương Toàn nhìn chằm chằm tôi một hồi, rồi nở nụ cười tươi.
"Được, nếu vậy thì hôm nay chúng ta phải đi ăn cái gì thật ngon nhé."
Nói rồi anh đưa tôi đến một nhà hàng Tây.
Chỉ cần nhìn cách trang trí bên trong, tôi đã biết nó rất đắt tiền, tôi kéo tay áo của Lương Toán,
nhỏ giọng nói: "Đi ăn lẩu đi, đợi tới khi anh được tăng lương hãy dắt em đi ăn quán này."
Trong mắt Lương Tán lóe lên một tia tự trách, sau đó anh ôm chặt tôi vào lòng.
"Anh xin lỗi, là vì anh không có bản lĩnh, khiến em do dự ngay cả khi ăn. Hãy tin anh, anh nhất
định sẽ cố gắng để em có một cuộc sống tốt đẹp."
Tôi mở miệng cười nói: “Được, em đợi anh, anh nhất định phải cố gắng.”
Vừa nói xong, tôi đã nghe thấy một âm thanh xèo xèo trong đầu.
Sau đó là tiếng hệ thống đếm ngược: [ Số lần vi phạm cốt truyện đã hết, hình phạt sẽ bắt đầu, 3,
2...]
Không phải là hệ thống sẽ nhắc tôi sao?
Rất nhanh, một dòng điện mạnh mẽ chạy khắp cơ thể tôi, tôi theo bản năng hét lên: “A…”
Rất đau đó.
Lương Toán hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, khuôn mặt đều tràn đầy vẻ lo sợ.
"Ngôn Ngôn, có chuyện gì vậy em? Đừng làm anh sợ..."
Hình phạt vẫn chưa kết thúc, tôi đau đến mức không nói được.
Đôi mắt của Lương Toán đỏ ngầu đến đáng sợ.
"Anh đưa em đi bệnh viện, đừng sợ, có anh ở đây."
Tôi mở miệng muốn nói với anh rằng tôi không sao, sẽ hết đau, đừng lãng phí tiền.
Hệ thống chết tiệt!!!
5
Khoảng hơn 3 phút sau, cuộc trừng phạt kết thúc.
Lúc này Lương Toán đang bế tôi trong lòng vừa vội vã bắt xe, trán của anh cũng ướt đẫm mồ
hôi.
Tôi vươn tay, dùng tay áo của mình chấm chấm mồ hôi cho anh ấy.
"Cho em xuống đi, em không sao nữa."
Không nghĩ rằng, Lương Toán đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Không được, em nhất định phải
đến bệnh viện kiểm tra."
"Em thực sự không sao, không tin anh nhìn xem." Nói rồi tôi giãy giụa thoát khỏi lòng ngực anh.
Đại khái là thấy được sức lực tôi còn nhiều, lúc này Lương Toán mới tin lời tôi nói.
Sau đó anh ấy cẩn thận kiểm tra toàn bộ cơ thể tôi, và an tâm khi thấy mọi thứ đều ổn.
"Vừa rồi anh thực sự sợ chết khiếp."
Nếu như tôi đoán không sai, vừa rồi nếu phải đến bệnh viện, nói không chừng tôi lại phải trải
qua một trận trừng phạt nữa.
Tuy nhiên, có vẻ như tôi đã biết cách giải quyết nó.
Trên đường về nhà, tôi cứ mãi nghĩ đến những chuyện vừa qua, mà không nói một tiếng nào với
Lương Toán.
Hệ thống gửi đến tôi một lời hỏi thăm giả tạo.
[ Kí chủ, người vẫn ổn chứ?"
[ Tôi đã khuyên người cứ nên tuân theo cốt truyện, dù sao ba tháng nữa hai người cũng phải chia
tay rồi, đến lúc đó người chỉ cần lấy 500 vạn rồi rời đi, không phải tốt hơn sao? ]
Chẳng phải tốt sao?]
[Đây là những gì Lương Toán phải trải qua. Bây giờ anh ấy càng đau đớn thì sau này anh ấy sẽ
càng mạnh mẽ hơn, vì vậy không cần phải tiếc nuối cho anh ấy. ]
[Chỉ cần sau này người không dây dưa với anh ta, anh ta sẽ hạnh phúc suốt đời. Đây cũng là ý
nghĩa sự tồn tại của người. 】
Thành thật mà nói, tôi thực sự không muốn trải qua hình phạt như vậy.
Vì thế tôi đã thỏa hiệp.
Đêm hôm đó, dưới sự hướng dẫn có hệ thống, tôi lấy lý do nước trong phòng tắm không đủ
nóng, rồi bắt đầu trách móc.
"Máy nước nóng này chỉ có thể làm nóng lên đến 45 độ so với 75 độ ban đầu. Cũng giống như
trái tim của anh,nó càng ngày càng lạnh đi."
"Lương Toán, từ lúc đại học đến giờ, em đã ở cạnh anh được 5 năm rồi, anh nói sẽ cho em cuộc
sống mà em mong muốn, nhưng cuối cùng em vẫn chờ đợi từ năm này qua năm khác."
"Hồi chiều anh cũng thấy bạn đại học của em đó, cả người cô ta đều là những hàng hiệu có tiếng,
rõ ràng em xinh đẹp hơn cô ta, nhưng lại vì chọn anh là người yêu, nên cuộc sống của em bây
giờ mới hỗn loạn đến vậy."
"Lương Toán, em thật sự rất mệt rồi."
Tôi hoàn thành hết lời thoại của mình trong một hơi, hệ thống không khỏi khen ngợi tôi.
Nhưng Lương Toán đứng ở cửa phòng tắm như tượng, nhìn tôi không chớp mắt.
Rất lâu sau, anh chỉ nói "Anh xin lỗi".
Lòng tôi đau xót, tôi nói thêm: “Nhưng dù là như vậy, em vẫn sẵn lòng ở bên anh và cũng không
bao giờ hối hận”.
Vừa dứt lời, đôi mắt tưởng chừng như tan nát chỉ vì một câu nói của tôi lại đột nhiên lóe một vết
sáng nhỏ
Đôi môi anh run run, người đàn ông cao 1,8 mét ôm lấy tôi khóc lóc thảm thiết ngay tại chỗ.
"Ngôn Ngôn, anh sẽ cố gắng,tuyệt đối sẽ không phụ tấm lòng của em
Hệ thống không mạch lạc nhắc nhở: [ Kí chủ, câu này trong sách gốc không tồn tại. ]
"Ta biết rồi, người nói ta phải tuân theo cốt truyện ta cũng đã tuân theo rồi, một lời cũng không
sót, nhưng ngươi lại không quy định không được thêm lời, điều này không phải vi phạm cốt
truyện sao?"
Hệ thống: [... ]
"Tiếp theo là chiến tranh lạnh trong vòng nửa tháng, ngươi yên tâm, ta sẽ tuân theo mà làm."
Sợ bị hệ thống tìm được lỗ hỏng, tôi liền bặm môi không hé một lời.
Chỉ là tôi đang yên lặng lau nước mắt cho Lương Toán.
Thiện ý một câu ấm ba đông, lời ác lạnh người sáu tháng ròng.
Nếu như Lương Toán không quá hiền lành, anh ấy rất có thể đã mắng tôi là thứ nịnh hót hám
tiền, siêng ăn biếng làm.
Thế nhưng từ trước đến giờ anh ấy chưa bao giờ oán trách tôi một câu, trái lại còn đổ hết mọi tội
lỗi lên chính bản thân mình.
Có lẽ đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến anh mắc chứng trầm cảm sau này.
Người tốt bụng thà làm khó cho bản thân mình, chứ không muốn làm khó dễ người khác.
Sau khi cảm xúc của Lương Toán đã bình tĩnh trở lại, rồi anh ấy hôn lên trán tôi một cách cẩn
thận, sau đó liền lấy chìa khó xe máy điện rời đi.
Cả trái tim tôi đau nhức và sưng tấy.
Nghĩ tới nghĩ lui tôi vẫn nên gửi cho anh ấy một mẫu tin nhắn: [ Chú ý an toàn. ]
Ngoại trừ kiếp trước tôi lớn lên trong cô nhi viện, thì Lương Toán và tôi đều xuất thân từ nông
thôn.
Sau khi tốt nghiệp đại học xong liền chọn cho bản thân một thành phố lớn để cố gắng hết sức
kiếm tiền.
Thế nhưng chúng tôi cũng chỉ là những con người bình thường, muốn vượt qua sự phân chia giai
cấp nào có phải là chuyện dễ dàng như vậy.
Tôi thậm chí không dám nghĩ tới, Lương Toán đã gặp biết bao nhiêu khổ nhọc trong ba năm sau.
Nếu như Lương Toán không quá hiền lành, anh ấy rất có thể đã mắng tôi là thứ nịnh hót hám
tiền, siêng ăn biếng làm.
Thế nhưng từ trước đến giờ anh ấy chưa bao giờ oán trách tôi một câu, trái lại còn đổ hết mọi tội
lỗi lên chính bản thân mình.
Có lẽ đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến anh mắc chứng trầm cảm sau này.
Người tốt bụng thà làm khó cho bản thân mình, chứ không muốn làm khó dễ người khác.
Sau khi cảm xúc của Lương Toán đã bình tĩnh trở lại, rồi anh ấy hôn lên trán tôi một cách cẩn
thận, sau đó liền lấy chìa khó xe máy điện rời đi.
Cả trái tim tôi đau nhức và sưng tấy.
Nghĩ tới nghĩ lui tôi vẫn nên gửi cho anh ấy một mẫu tin nhắn: [ Chú ý an toàn. ]
Ngoại trừ kiếp trước tôi lớn lên trong cô nhi viện, thì Lương Toán và tôi đều xuất thân từ nông
thôn.
Sau khi tốt nghiệp đại học xong liền chọn cho bản thân một thành phố lớn để cố gắng hết sức
kiếm tiền.
Thế nhưng chúng tôi cũng chỉ là những con người bình thường, muốn vượt qua sự phân chia giai
cấp nào có phải là chuyện dễ dàng như vậy.
Tôi thậm chí không dám nghĩ tới, Lương Toán đã gặp biết bao nhiêu khổ nhọc trong ba năm sau.
6
Sáng sớm, tôi mơ mơ màng màng, nghe thấy Lương Toán trở về thu dọn đồ đạc.
Đúng rồi, hôm qua anh ấy có nói phải đi công tác kéo dài nửa tháng, hôm nay thời gian vừa
trùng khớp.
Trước khi đi, anh ấy đứng bên giường chăm chú nhìn tôi ngủ một hồi lâu, có lẽ là vì không muốn
quấy rối giấc ngủ của tôi, và cuối cùng cũng không nói một lời gì.
Nhưng động thái này đáng giá ngàn lời nói.
Đặc biệt sau khi thức dậy, tôi thấy bữa sáng và tiền được để lại trên bàn.
Không phải là tôi ích kỷ, mà tôi thực sự không nỡ buông tay người bạn trai này.
Vào ngày thứ năm sau chuyến công tác của Lương Toán, lớp thời trung học của tôi tổ chức một
buổi họp lớp.
Khi tôi đang trang điểm, thì hệ thống vẫn đang luyên thuyên về tính tiết sắp tới của nguyên tác
truyện.
[ Hãy ăn mặc lộng lẫy một chút, tối nay người nhất định phải xinh đẹp áp đảo cả lớp. ]
[ Bởi vì tối nay người sẽ bị thu hút bởi kẻ bắt nạt học đường ở thời trung học, gia đình anh ta làm
kinh doanh và có một ít tiền. Dưới sự theo đuổi dữ dội của anh ta, người dao động. ]
[ Sau khi cân nhắc kĩ càng, người đã quyết định với Lương Toán. ]
[ Nhưng người bạn học ấy cũng không phải là người tốt, hắn là kẻ ăn bám cha mẹ, lại thích uống
rượu, say rượu thì lại đánh người. Người bị hắn ta đánh bốn lần trong nửa năm khi đang quen
nhau, và cuối cùng người phải bỏ chạy vì không chịu đựng được nữa. ]
[ Nhưng hiện tại người không cần phải hẹn hò với hắn, người chỉ cần dùng hắn ta để kích thích
Lương Toán, một khi đạt được mục đích, nhiệm vụ sẽ hoàn thành.]
Sau khi nắm rõ tình hình, tôi bắt taxi đi đến điểm hẹn.
Thành thật mà nói, bữa tiệc kiểu này thật nhàm chán và buồn tẻ.
Chủ yếu đều là những người có chút thành tựu đang trò chuyện.
Ăn xong, tôi chuẩn bị rời đi.
Đúng như hệ thống nói, Triệu Trình đề xuất đưa tôi về nhà.
Khi nhìn thấy hắn ta lái chiếc ô tô trị giá 7 đến 8 triệu tệ đi tới, tôi nhận ra điều này hấp dẫn đến
mức nào đối với một cô gái bình thường.
Trên xe, Triệu Trình không ngừng tìm chủ đề để nói chuyện với tôi.
"Ngôn Ngôn, ngày trước cậu là người đẹp nhất của trường chúng ta, không ngờ nhiều năm như
vậy cậu vẫn xinh đẹp như vậy."
Tôi ngượng ngùng mà cười, xem như đó là câu đáp lại.
"Tớ nghe bạn cùng lớp nói rằng bạn trai hiện tại của cậu chỉ là một người đàn ông làm thuê.
Người như vậy sao có thể xứng đáng với một mỹ nhân như cậu."
"Còn tớ, tớ hiện tại đang tự mình điều hành một quán bar. Khi nào có thời gian cậu hãy đến chơi
nhé."
"Được."
Tôi thoải mái mà đáp ứng, suy cho cùng hắn ta cũng là bạn học cùng lớp, nếu tôi cứ liên túc tìm
cớ, ngược lại sẽ cảm thấy không bình thường.
Lúc này, một chiếc ô tô điện đột nhiên từ bên phải lao tới, Triệu Trình bẻ lái mạnh sang trái,
người tôi lập tức không tự chủ mà nghiêng về phía hắn ta.
Sau khi xe dừng lại, Triệu Trình đưa tay giả vờ như đang quan tâm đến tôi, nhưng thực ra hắn ta
đang cố vuốt ve vùng da trên cánh tay tôi.
Tôi tức giận hất tay hắn ta ra và nói: "Tớ không sao. Có vẻ như kỹ năng lái xe của cậu không tốt
lắm. Phía trước là nơi tớ ở. Tớ xuống trước đây. Cảm ơn cậu đã đưa tớ về."
Nói xong không đợi hắn ta trả lời, tôi mở cửa xe.
Triệu Trình vội vàng đuổi theo tôi, sau đó hỏi: "Giản Ngôn, cậu sống ở ngôi nhà cũ như thế này
sao?"
Tôi kinh ngạc nhìn về phía hắn ta.
Triệu Trình vội giải thích: "Ý của tớ là, nếu như cậu đang có khó khăn gì, cậu có thể nhờ tớ giúp
đỡ, tớ rất vui khi được giúp cậu."
Phải nói rằng Triệu Trình là một tay đào chân tường lão luyện.
Đầu tiên hắn ta hạ thấp giá trị bạn trai tôi để đề cao bản thân mình, sau đó ở nơi chỉ có hai người
hắn cố tình tạo ra bầu không khí mập mờ, và cuối cùng hắn ta nói những lời miên man bất định
khiến người khác phải suy nghĩ.
Với vẻ ngoài điển trai, hơn nữa lại làm cho người khác cảm giác hắn ta là một kẻ có tiền, quả
thật khó có cô gái nào có thể cưỡng lại được.
Tôi không trả lời hắn ta mà chỉ vẫy tay chào tạm biệt.
Mối quan hệ mập mờ này, là kiểu hấp dẫn con người nhất
Triệu Trình cũng không phải là ngoại lệ.
7
Lương Toán vẫn đang đi công tác như cũ, anh ấy mỗi ngày hai cử sáng tối đều hỏi thăm tôi, tựa
như việc hành lễ ngày xưa.
Thế nhưng phần lớn tôi đều không hồi đáp lại.
Hệ thống muốn tôi phải chiến tranh lạnh với anh ấy, thế nhưng tôi lại không làm quá rõ ràng.
Dù sao tôi và anh ấy rất nhanh cũng sẽ đến ngày phải chia tay mà thôi.
Ba ngày sau, Triệu Trình vẫn không nhịn được mà mời tôi đi chơi.
Tôi hỏi hệ thống: [ Phải đến điểm hẹn sao? Tối nay chuyện gì sẽ xảy ra vậy? ]
Hệ thống: [ Tất nhiên phải đi rồi, tối nay Lương Toán sẽ quay trở về để tặng một sự bất ngờ cho
người, thế nhưng không ngờ lại bắt gặp cảnh Triệu Trình đưa người về nhà, vì vậy mà giữa hai
người xuất hiện khoảng cách. ]
Loại tình huống này, Lương Toán nhất định sẽ đau khổ đến chết.
Sau khi ăn tối cùng Triệu Trình với tâm trạng thấp thỏm, chúng tôi cùng nhau đi bộ về nhà.
Đây là điều mà tôi đã đề nghị.
Trong nguyên tác, nguyên chủ của tôi chọn đi bộ là vì muốn được tiếp xúc nhiều hơn với Triệu
Trình.
Còn theo tôi nghĩ, có xe mà không ngồi thật đúng là có bệnh.
Triệu Trình như đoán được tâm tư của nguyên chủ, dọc đường còn nhiều lần muốn nắm tay của
tôi.
"Cậu lạnh không, hay là tớ sưởi ấm cho cậu nhé?"
Dựa theo nguyên tác, nguyên chủ sẽ bắt đầu phát biểu bài văn người thứ ba của cô ta.
"Cậu không phải là bạn trai của tớ, làm sao có thể nắm tay tớ, bị người khác bắt gặp được sẽ
không hay đâu."
Triệu Trình như không việc gì mà đứng dậy: "Ngôn Ngôn, chỉ cần cậu muốn, ngay bây giờ tớ
liền có thể trở thành bạn trai của cậu."
"Dù ra sao tớ vẫn tốt hơn bạn trai bây giờ của cậu, anh ta thật chẳng ra làm sao, cậu ở cạnh anh
ta thì chỉ có chịu khổ mà thôi."
Dưới ánh đèn đường mờ ảo,hai người chúng tôi đứng gần nhau hơn một chút, Triệu Trình càng
nói càng hưng phấn, còn gắt gao nắm chặt tay tôi.
Mà cảnh tượng này, tất cả đều đều lọt vào mắt của Lương Toán.
Anh ấy không đi tới, chỉ lẳng lặng đứng đó, không cử động.
Vô số tội lỗi chợt dâng lên trong lòng tôi.
Triệu Trình cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, liền nhìn theo ánh mắt của tôi và
nhìn thấy Lương Toán cách đó không xa.
"Anh ta là ai vậy?"
Tôi cau mày không trả lời.
8
"Đó là bạn trai của cậu sao? Cần tớ giúp cậu không?"
"Không cần, tớ có thể tự mình giải quyết."
Tâm trạng tôi rối bời mà đi đến cạnh Lương Toán, đập vào ánh mắt tôi là cái bánh kem mà tay
phải của anh đang cầm.
Hệ thống có nói qua, hôm nay là sinh nhật của nguyên chủ.
Mà đây cũng chính là lý do Lương Toán vội vã quay trở về như vậy.
"Sao anh về mà không gọi cho em." Tôi lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm lặng này.
Lương Toán hạ đôi mắt xuống nhìn tôi, lần đầu tiên trên khuôn mặt anh ấy lộ ra nét mỉa mai.
"Anh vốn muốn tặng cho em một bất ngờ, sợ rằng em ăn sinh nhật một mình có thể sẽ tủi thân
mà khóc, anh mới vội vã quay trở về, thế nhưng, có vẻ như em đã không cần anh nữa rồi."
Ánh mắt của anh rất lạnh lùng, trái tim như thể bị kim đâm từng cái.
Theo nguyên tác trong sách, nguyên chủ lúc này, bị Nguyên Toán nói trúng tim đen, nhưng cô ta
lại còn không biết ngượng mà còn quá phận."
Vì thế tôi nhận lấy chiếc bánh kem từ anh, rồi mở ra và cắn một miếng.
"Tại sao lại không cần anh, chỉ có mình anh nhớ được ngày sinh nhật của em, em rất vui, thật
đấy."
Không nghĩ rằng Lương Toán lại dùng tay hất đi miếng bánh kem trên tay tôi, đồng thời hỏi tôi
rằng:"Em thật sự không định giải thích rõ ràng sao?"
Tôi ngẩng đầu, mặt không cảm xúc gì mà nói:"Lương Toán, anh không thể ngăn cản tôi chạy đến
một người tốt hơn."
"Anh thật sự yêu em, nhưng tình yêu có thể đáng giá bao nhiêu tệ, anh rất sợ nghèo, chẳng lẽ em
không biết điều đó."
Không cần nói ra, tôi vẫn luôn biết làm cách nào để hạ gục được Lương Toán.
Chỉ cần nhìn vào ánh mắt của anh ấy liền có thể thấy được sự hoảng loạn đang trào dâng.
"Đừng, Ngôn Ngôn, đừng rời xa anh. Chỉ cần có anh thêm một năm nữa, em tin anh, anh nhất
định sẽ cho em được cuộc sống mà em muốn."
"Nhưng tất cả điều này đều chỉ là hư vô, anh đã nói điều đó rất nhiều lần, đến nỗi em luôn cảm
thấy như anh đang vẽ cho em sự ảo tưởng."
Hốc mắt Lương Toán bỗng đỏ lên, anh mở miệng, thế nhưng cuối cùng lại không nói gì nữa.
Tôi liếc mắt nhìn miếng bánh kem đã rơi xuống đất, thở dài rồi nói:"Thật đáng tiếc, còn chưa
được thử qua vị của nó."
Nghĩ nghĩ, tôi duỗi ngón tay, cho phần bơ không bị dơ cho vào trong miệng.
Lương Toán một phen nắm lấy tay tôi, và nói: “Đừng ăn nữa, anh mua cho em cái mới.”
Nghe vậy, tôi lập tức cười rạng rỡ.
"Có thật không? nếu anh không hất bánh kem của em xuống đất, em đã không đến mức nói
những lời chọc giận anh."
Lương Toán có chút giật mình, sau đó cười khổ:"Thật đúng là hết cách với em."
Hệ thống lặng lẽ mà hùa theo: [ Không phải tôi là người có lỗi sao? ]
9
Gần đây Lương Toán rất bận rộn, nhưng trái lại mối quan hệ của chúng tôi lại dịu đi một chút.
Thế nhưng tôi biết rằng, những ngày này sẽ nhanh kết thúc thôi.
Triệu Trình mấy ngày nay vẫn luôn tán tỉnh tôi, trong điện thoại hầu như toàn là những tin nhắn
ân ái đầy sến sủa hắn.
"Ta không chịu đựng được nữa rồi, ta muốn kéo hắn vào danh sách đen."
Hệ thống an ủi nói: [ Kí chủ, sắp tới thời điểm đó rồi. ]
Ngày hôm đó, Triệu Triều đã mời Lương Toán và tôi đến tham dự một bữa tiệc miễn phí do hắn
tổ chức với danh nghĩa là bạn cùng lớp của tôi, địa chỉ là tại quán bar của hắn.
Ban đầu Lương Toán vốn không muốn đi, thế nhưng dưới sự bám quấn của tôi cuối cùng anh ấy
cũng phải chấp nhận.
Nếu như anh ấy không đi sẽ không có cách nào để mọi chuyện theo nguyên tác.
Sau khi chúng tôi đến quán bar, Triệu Trình làm ra vẻ đã quen với Lương Toán từ lâu, lại còn bồi
thuốc và rót rượu cho anh ấy.
"Ngôn Ngôn, đợi lát nữa tớ sẽ mượn bạn trai của cậu một chút."
Tôi theo bản năng hỏi: "Để làm gì? ]
Triệu Trình cười lớn nói: "Xem cậu khẩn trương kìa, tớ cũng không thể ăn thịt được bạn trai cậu
đâu."
Nhưng tôi biết rằng, sau khi bọn họ lôi Lương Toán đi, họ sẽ làm nhục anh ấy, làm cho anh cảm
thấy không thể ngẩng đầu lên được.
Suy cho cùng, nghèo được xem như là nguồn gốc mọi tội lỗi, dù cho bạn chẳng làm gì sai.
Khi Lương Toán quay trở về, cảm xúc của anh ấy đã không thích hợp lắm.
Anh ấy giữ chặt tay tôi, và nói: "Bây giờ theo anh về nhà."
Không một lời nào được đề cập đến về những thứ khác.

Nhưng tôi rõ ràng có thể thấy có rất nhiều vết rượu trên cổ áo anh ấy.

Tuy nhiên, điều có lẽ khiến anh ấy kinh ngạc nhất là việc tôi từ chối quay về với anh ấy.
"Lương Toán, em phát hiện ra chúng ta ngày càng không cùng hướng rồi. Tối nay có rất nhiều
bạn của Triệu Trình, người ta đều nhiều tiền hơn anh, nhưng anh lại không muốn đi kết bạn, mà
chỉ muốn về nhà."
"Kiểu người như anh, làm sao em còn có thể trông chờ anh thành công."
"Lương Toán, chúng ta chia tay đi."
Lương Toán nghe xong liền cười, thế nhưng nụ cười lại khó coi hơn cả khi khóc.
"Chắc hẳn, em đã muốn nói điều này từ lâu rồi phải không?”
"Thật khó cho em để có thể chịu đựng được cho đến bây giờ."
Lương Toán rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng cô đơn của anh, hốc mắt tôi nổi lên một trận chua xót.
Ngay sau đó, hệ thống vang lên thông báo, nhiệm vụ đã hoàn thành.
[ Ký chủ, bây giờ ngài có muốn rời đi không? ]
"Không, đợi ta một chút."
Vừa khéo đúng lúc Triệu Trình với vẻ mặt đầy kiêu ngạo đi về phía tôi,không nói một lời, tôi
trực tiếp ném lấy bình rượu bên cạnh ném vào đầu hắn.
"Mẹ kiếp, tôi đã nhẫn nhịn anh quá lâu."
Trong lúc hỗn loạn, tôi nhân cơ hội chạy ra ngoài.
"Haha, thật sảng khoái, nín nhịn bấy lâu nay, cuối cùng cũng có thể xả ra cơn buồn ói này."
Bây giờ tôi có thể lên kế hoạch cho cuộc sống tương lai của mình rồi.
Hệ thống hỏi tôi: [Ký chủ, người đã quyết định sẽ đến thành phố nào chưa? ]
Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tới thành phố Hồng Kông, cách xa một chút.”
10
Bằng cách này, dưới sự sắp xếp của hệ thống, tôi đã nhận được năm trăm triệu tệ cộng thêm một
thân phận mới.
Mọi thứ đã được sắp xếp hợp lý và hệ thống đến chào tạm biệt tôi.
[ Ký chủ, tôi sắp phải thực hiện một nhiệm vụ mới, người hãy sống tốt. ]
"Ngươi đi liền bây giờ à?"
[ Cũng không là gì, chỉ là cấp trên cử tôi thành người làm công, nói thêm cũng chỉ là nước mắt. ]
[ Kí chủ, thế này đi. Hẹn gặp lại, chúc người có cuộc sống vui vẻ. ]
Tôi ngoài miệng nói: "Ta sẽ nhớ ngươi nhiều."
Nhưng trong lòng lại nghĩ: Tốt nhất là không nên gặp lại.
Tôi ở lại thành phố cảng suốt một năm, cho đến khi chắc chắn rằng hệ thống thực sự đã rời đi, tôi
mới dám thu dọn hành lý và quay trở lại thành phố nơi Lương Toán ở.
Năm triệu tệ tôi xài còn không hết, huống hồ nói đến Lương Toán người mà sau này có thể sở
hữu 100 triệu tệ.
Người bạn trai tốt như vậy, e rằng rất khó để kiếm được đúng không?
Không phải là tôi lật lọng, chỉ là do sự cám dỗ quá lớn!
Tôi nhớ lại kiếp trước chỉ vì vài nghìn tệ mà tôi phải và cuối cùng đột ngột qua đời tại nơi làm
việc.
Tôi sợ nghèo, vì thế tôi tiền tốt thế nào.
Ngoài ra còn một lý do khác, tôi cảm thấy áy náy với Lương Toán.
Cho dù nói gì, thì những lời đả thương anh ấy đều từ chính miệng của tôi nói ra.
Nếu Lương Toán vẫn sẵn lòng, tôi thật sự muốn làm gì đó cho anh ấy.
Không phải sẽ không chữa khỏi hết sao?
Muốn cởi chuông thì phải buộc chung, còn ai phù hợp làm điều đó hơn tôi sao?
Không còn hệ thống giúp đỡ, phải mất gần hơn nửa tháng, tôi mới có thể tìm thấy Lương Toán.
Thế nhưng tôi chỉ dám đứng từ xa nhìn anh ấy.
Anh dường như gầy đi rồi, ánh mắt cũng đã có nhiều sự chững chạc và vững vàng hơn..
Bây giờ, anh đã có sự nghiệp riêng cho bản thân mình, nhưng vẫn phải thức khuya dậy sớm như
trước.
Tôi âm thầm lén đi theo anh ấy mấy ngày nay, nhưng đều không đủ dũng khí để đi tới trước mặt
anh.
Tôi cũng không nghĩ ra từ khi nào mà bản thân lại hèn nhát đến vậy?
Nhưng lúc này tôi hoàn toàn không để ý rằng, khi tôi lén theo Lương Toán, tôi cũng đang bị
người khác theo dõi.
Ngay khi Lương Toán từ cửa công ty bước ra, thì đột nhiên có người nắm lấy cổ tôi.
"Quả nhiên không sai, đúng là cô rồi."
Chết tiệt, giọng nói này là... Triệu Trình.
"Giản Ngôn, đã lâu không gặp."
Phía sau vang lên tiếng cười nham hiểm.
Tôi liền quay đầu liếc hắn ta, và tức giận nói: "Buông tôi ra."
Triệu Trình không những không thả tôi ra, ngược lại còn dùng tay còn lại giữ tôi chặt hơn.
"Giản Ngôn, cô không chỉ lớn lên xinh đẹp, mà còn phải biết nghĩ sâu, khi đó cô có gan đánh tôi
thì cũng sớm nên biết phải có ngày trả giá.
"Triệu Trình, tên khốn khiếp, có gan thì đừng đánh lén như vậy."
Tôi tức giận đến mức nghiến răng, nhưng cũng không thể làm gì được hắn ta.
Ngay lúc này, một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
"Buông cô ấy ra."
Tôi không thể tin được giọng nói đó lại là của Lương Toán.
Không phải anh ấy vừa mới rời đi sao?
Triệu Trình nghe vậy, giễu cợt nói: "Thả cô ta ra sao? Tôi đã tìm cô ta suốt một năm nay, hôm
nay tôi tới đây là để báo thù."
Lương Toán mím môi và cau mày.
"Nếu không buông ra, đừng trách tôi không khách khí."
Một tia tàn bạo lóe lên trong mắt Lương Toán, đặc biệt là khi anh ấy nhìn thấy bàn tay của Triệu
Trình ngày càng bóp chặt cổ tôi.
Hôm nay ở chỗ này là địa bàn của tôi, nếu anh làm gì thì chắc chắn sẽ không có gì tốt đẹp xảy ra
đâu.
Triệu Trình dường như đang nghĩ đến điều gì đó, cuối cùng đành không tình nguyện mà buông
tôi ra.
"Được rồi, tôi thừa nhận nửa năm trước đã khinh thường anh, thế nhưng..."
Hắn ta chỉ chỉ vào tôi, tiếp tục nói: "Vết thẹo dài 10cm trên đầu tôi là do cô ta ban tặng, tôi nhất
quyết không thể bỏ qua cho cô ta."
Dù tính toán ngàn vạn lần, tôi cũng biết tại sao tôi có thể quên mất tên Triệu Trình này.
Chết tiệt, sớm biết như vậy tôi đã không quay trở lại rồi.
Trước khi Triệu Trình rời đi, hắn còn không quên nói vào tai tôi: “Hôm nay là cô gặp may,
nhưng lần sau chưa chắc sẽ may mắn như vậy đâu.”
Tôi cũng chịu thua mà hướng theo hắn giơ ngón giữa , cùng lắm là khi trở về tôi sẽ thuê hai
người vệ sĩ.
Bây giờ tôi không phải là người thiếu tiền!
12
Sau khi Triệu Trình rời đi, xung quanh cũng yên tĩnh trở lại.
Trong lúc đó, cả Lương Toán và tôi đều không ai nói với ai câu gì.
Tôi không nhịn được mà lén quan sát anh ấy.
Nhưng khi anh ấy nhìn tôi, tôi lại chột dạ mà không dám ngẩng đầu lên.
"Nói cho tôi biết, tại sao cô lại lén theo dõi tôi?" Anh ấy hỏi.
Hóa ra tôi đã bị phát hiện từ lâu.
Thành hay bại đều quyết định vào giây phút này, tôi nhoẻn miệng cười, mặt dày mà nói: "Anh
trai, em thấy anh rất giống người bạn trai đã đánh mất của em. Hay là, chúng ta làm quen với
nhau nhé?"
Nói xong tôi hận không thể kiếm một cái lỗ mà chui vào.
Nhưng khi nhìn ngẩng đầu lên, tôi mới phát hiện không còn ai ở đây.
Không phải chứ, Lương Toán không nghe thấy tôi nói.
Tôi không cam tâm mà đuổi theo anh.
"Lương Toán, anh đợi em với."
"Anh cũng nghe thấy rồi đó, bất kỳ lúc nào Triệu Trình cũng đều có thể quay lại tìm em mà báo
thù, em sợ lắm."
Dứt lời, Lương Toán đột nhiên dừng lại.
Không kịp phanh lai, tôi đã trực tiếp tông vào tấm lưng rắn chắc của anh ấy.
"A ui!" Tôi đau đớn mà bịt mũi, nước mắt cũng dần chảy ra.
"Lương Toán, nếu anh thực sự không quan tâm đến em, thì lúc này anh đã không ra tay."
"Anh biết, em ỷ lại vào anh là nhiều nhất mà."
Lương Toán xoay người, cười lạnh nói: "Cô suy nghĩ quá nhiều rồi. Tôi chỉ sợ có chuyện gì sẽ
ảnh hưởng hình ảnh đến công ty của tôi. Hơn nữa, tôi là người không quay đầu lại."
Trong nháy mắt, ngực tôi bỗng vô cùng khó chịu.
Cũng phải anh ấy nên hận tôi.
Một năm, đủ để thay đổi được một người.
Không chỉ tôi, mà còn có cả Lương Toán.
Tôi nặng nè mà thở hắt ra, và nói: “Hóa ra là em tìm nhầm người rồi. Nhưng em vẫn muốn nói
lời xin lỗi và cảm ơn, chúc anh có một cuộc sống hạnh phúc.”
Nếu Lương Toán đã không còn ý gì với tôi, thì tôi cũng không nên mặt dày mà bám theo người
ta một cách vô liêm sỉ được.
"Em đã hiểu rồi, hẹn gặp lại."
Nhưng vừa quay người đi, cơ thể tôi đã bị ôm lấy từ phía sau.
Lương Toán hơi run rẩy, nhưng bàn tay đặt trên eo tôi lại càng siết chặt
Anh vùi mặt vào cổ tôi và nhỏ giọng nghẹn ngào.
"Em cứ như vậy mà bỏ cuộc à? Em biết anh rất dễ mềm lòng, vậy mà lại không thèm dỗ anh
thêm chút?"
"Lúc trước em bỏ đi không nói một lời, bây giờ trở về rồi lại còn muốn anh sẽ chủ động, em
đúng là luôn biết cách làm khó anh."
Nước mắt tôi không còn kiềm chế được nữa, trái tim nhức nhối và sưng tấy.
"Lương Toán, em yêu anh."
Tôi quay người lại, kiễng chân lên, ôm cổ anh và trực tiếp hôn lên môi anh.
Thế này đã đủ chủ động chưa?
13
Trong xe, trên mặt Lương Toán hiện lên một tia xấu hổ.
“Xin lỗi, đã một năm rồi mà anh vẫn chưa đủ tiền mua nhà.”
"Nhưng em đừng lo, mọi thứ vẫn đang tiến triển theo chiều hướng tốt."
Tôi mỉm cười nói: “Anh đối xử tốt với bạn gái như vậy, việc anh trở nên giàu có chỉ là vấn đề
thời gian, em nhất định có thể đợi được đến ngày đó.”
Lương Toán: “Anh thích nghe, nói nhiều một chút.”
Sau đó tôi bắt đầu đánh rắm cầu vồng*
Đánh rắm cầu vồng: Từ thông dụng trên mạng, một thuật ngữ phổ biến trong fandom. Có nghĩa
là tiếng rắm của thần tượng có thể được so sánh với cầu vồng. Idol trong mắt các cô gái theo
đuổi ngôi sao đều rất tuyệt vời nên dù nhìn thế nào cũng thấy họ đều rất tốt.
"Anh là người đàn ông có mị sức hấp dẫn nhất, dịu dàng nhất và ân cần nhất trên đời. Điều quan
trọng nhất là, anh ấy chuyên tâm và chỉ yêu mình em, chỉ đối tốt với mỗi em thôi. Dù đi đâu em
cũng chỉ nghĩ về anh mà thôi. "
Lần này, Lương Toán được tôi khen ngợi đến nhất thời không phân biệt được phương bắc hay
phương nam.
Tuy nhiên, tại sao tôi lại có cảm giác như mình đang thao túng anh ấy vậy?
Nhưng, điều này có quan trọng không?
Anh ấy chính là đang rất vui vẻ.
14

Công việc Lương Toán đang làm chính là thương mại điện tử, lại vừa khéo nắm được xu thế mà
bán được hàng.
Vì vậy chỉ trong khoảng một năm, từ một công ty chỉ lác đác vài mạng người mà bây giờ đã lên
đến hàng trăm nhân viên.
Thế nhưng hai năm kế tiếp, mới là lúc anh ấy thực sự phát huy được tài năng của mình.
Tôi không muốn làm một người phụ nữ chỉ biết dựa dẫm mãi vào đàn ông, dỗ dành Lương Toán
là một chuyện, nhưng muốn được người khác xem trọng mình, thì nhất định phải có bản lĩnh.
Nếu tôi đã biết rõ được việc kinh doanh của công ty Lương Toán ngày càng tốt, vậy thì tôi cũng
sẽ nắm lấy cơ hội này.
Vì tự mình làm ra sản phẩm, nên tôi không phải lo lắng về những thứ như doanh số.
Chỉ khi giữ nắm chặt tiền trong tay, tôi mới có thể cảm thấy an tâm được.
Khi tôi và Lương Toán cùng nhau đề xuất ý kiến này, cũng chính là lần đầu tiên tôi thấy được sự
tán thưởng dành cho tôi trong ánh mắt anh ấy.
Cũng phải thôi, vì tôi của ngày trước chỉ biết ăn ngủ và chơi bời.
"Em cố gắng hết sức là tốt rồi, nhưng anh không muốn em phải quá cực nhọc, nếu xảy ra chuyện
gì cứ việc tìm anh."
Tôi mím môi, nói: "Chỉ là vì em cảm thấy nhàm chán, muốn cho bản thân trải nghiệm làm một ít
việc, nếu em làm không được tốt anh cũng không được cười em đó."
Lương Toán đầy cưng chiều mà ngắt mũi tôi, và cười nói: “Anh đã thấy em cố gắng như thế nào
rồi, chỉ điều này thôi cũng đã rất tốt rồi."
Trong tức khắc tôi như mở cờ trong bụng, quả nhiên ai cũng đều thích nghe những lời tán dương,
khen thưởng.
Kết quả là khi bận rộn, tôi lại quên mất Triệu Trình.
Lần này hắn trực tiếp cho người đến bắt cóc tôi đưa tôi đến quán bar của hắn.
Tôi cũng không thể trách hắn tại sao cứ mãi oán hận tôi, suy cho cùng hắn luôn dựa vào gia thế
của gia đình, vì vậy mà từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng có ai dám làm như vậy với hắn.
Thế nhưng, tôi đã nghĩ ra cách để đối phó với hắn rồi.
Triệu Trình lấy ly rượu trên bàn đổ trực tiếp xuống đầu tôi.
"Cô đã cảm thấy mình ngu ngốc hay chưa?"
Dòng chất lỏng lạnh lẽo chảy từ đỉnh đầu xuống, khiến tôi trông thảm hại đến tột cùng.
Tôi giơ đôi bàn tay đã bị trói chặt của mình lên và nói: "Ai có thể hỏi một câu hỏi như vậy
được?”
Triệu Trình cười nói: "Cô nghĩ tôi là đang mời cô qua uống rượu sao, tự chọn một con đường
chết cho bản thân mình đi."
"Chết?"
Vẻ mặt tôi bỗng trở nên đầy đau thương, hốc mắt cũng bắt đầu ngấn lệ, trực chờ rơi xuống.
"Triệu Trình, đúng thật là tôi đã từng chết một lần rồi, kiếp trước tôi và anh đã bên nhau được
nửa năm, thế nhưng mỗi lần say rượu anh đều mang tôi ra mà đánh, cuối cùng đến một ngày, anh
đã lỡ tay mà đánh tôi đến chết."
“Ngày anh tổ chức tiệc cũng là ngày tôi tái sinh trở về, vì vậy mà tôi đã không thể kìm lòng
được..."
“Tôi vốn không muốn nói ra, nhưng anh cứ liên tục ép bức tôi.”
Vừa nói tôi vừa rung vai, đáng thương bật khóc.
Triệu Trình nhìn tôi như đang nhìn một ả đàn bà ngu ngốc: "Cô nghĩ tôi sẽ tin những lời nói
nhảm của cô sao?"
Tôi bắt đầu chậm rãi kể ra từng thói quen sinh hoạt của hắn ta.
"Anh thích nuôi cá, ngay phía nam nhà anh có một bể cá. Ngăn kéo bàn trong phòng anh chứa
đầy viên Lục Vị Địa Hoàng. Tính đến nay, anh đã có sáu người bạn gái..."
"Cô câm miệng!" Triệu Trình thẹn quá hóa giận cắt ngang lời tôi nói.
Trong căn phòng này, ngoài Triệu Trình và tôi ra, thì còn có mấy người anh em tốt của hắn.
Tôi gần như không thể nhịn được cười.
Thật tốt khi lúc trước hệ thống luôn kể cho tôi về tình tiết trong sách.
Lúc này, Triệu Trình cũng đã dần tin lời của tôi.
Hắn ta kêu mọi người ra ngoài trước, sau đó giúp tôi cởi dây.
"Cho nên, đây chính là lý do tại sao cô lại chọn tiếp tục ở bên Lương Toán."
"Còn không phải sao, tôi sợ phải chết thêm một lần nữa."
Triệu Trình trầm mặc.

15
Khi tôi rời khỏi quán bar, cũng vừa vặn gặp Lương Toán đang vội vã chạy tới.
Anh ấy kéo tôi lại, quan sát kĩ lưỡng một hồi rồi hỏi: "Em ổn chứ? Anh ta có đánh em không?"
"Em ổn, rất ổn."
Vừa dứt lời, tôi đã được bao bọc bằng một cái ôm ấm áp.
"Xin lỗi, anh đã tới trễ."
"Vẫn chưa muộn, có một số việc, phải tự bản thân mình giải quyết."
"Về nhà thôi."
Đột nhiên Lương Toán mỉm cười thần bí, "Anh đưa em đi đến nơi này."
Tôi còn cho rằng anh ấy muốn làm gì đó lãng mạn tặng tôi, kết quả là anh ấy đưa tôi đi mua một
căn nhà.
Trước khung cửa sổ, Lương Toán ôm trọn tôi từ phía sau, và không ngăn được xúc động mà nói:
"Hàng trăm ngọn đèn đang sáng ngoài kia, cuối cùng cũng có một cái là của chúng ta."
"Nhưng mà, em có thể kể cho anh biết, tại sao em lại đổi tên thành Giản Nghiên không?"
Nguy to rồi, tôi chưa từng tính tới chuyện này.
Lương Toán sắc bén nhìn tôi: "Nếu đây không phải là cơ thể mà anh quen thuộc, thì anh đã cho
rằng em là một người khác rồi."
Tôi không giải thích, Lương Toán cũng không truy đến cùng.
Thật ra, tất cả những việc liệu có đáng quan trọng không?
Nếu đã thật lòng yêu nhau, thì nhất định tâm hồn và tam quan nhất định sẽ đồng điệu.
16
Hai năm sau, chúng tôi đã có mọi thứ mình từng mong muốn.
Từ biệt thự, xe sang cho đến các vật phẩm trang sức quý hiếm.
Lương Toán muốn kết hôn.
Thật ra anh ấy đã đề cập đến vấn đề này với tôi nhiều lần rồi, nhưng mỗi lần như vậy tôi đều lấy
cớ qua loa.
Tất nhiên là tôi có lý do riêng.
Hôm đó, cũng như thường lệ, tôi mang cơm đến cho Lương Toán.
Trong một năm tôi rời đi, anh ấy thường xuyên không ăn đủ bữa, cuối cùng dẫn đến việc bị đau
bao tử, và bây giờ chỉ được ăn những thức ăn loãng là chính.
Mỗi ngày dì giúp việc sẽ chuẩn bị thức ăn, sau đó tôi sẽ tự mình mang cơm đến cho Lương Toán
và giám sát anh ấy ăn hết.
Nhưng hôm nay, có vẻ như tôi đến không đúng lúc lắm..
Vừa đến cửa công ty, tôi đã thấy Lương Toán ôm một cô gái trong tay vội vàng bước lên xe.
Mặc dù trong lòng đã có suy đoan, nhưng tôi vẫn chọn đi theo họ.
Nơi Lương Toán đến là bệnh viện.
Tình trạng của cô gái có vẻ không được tốt lắm, có một vài vị bác sĩ đang cùng nhau vây xung
quanh để kiểm tra cho cô ấy.
Khi biết được tên cô ấy là Tô Khê, chìa khóa xe trên tay tôi lập tức rơi xuống đất.
Nữ chính cuối cùng đã xuất hiện rồi.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Lương Toán, tôi cảm thấy rất khó chịu.
Tôi tự nhủ với bản thân mình không được đố kị, Lương Toán là nam chính, người đi cùng anh
cuối cùng nhất định phải là nữ chính.
Hai năm nay xem như tôi đã chiếm đoạt rồi, đã đến lúc phải trả lại cho người khác rồi.
Tôi đợi Lương Toán cả đêm, nhưng anh ấy không quay lại.
Xem ra anh ấy đã có sự lựa chọn của riêng mình rồi, hào quang của nữ chính thật sự quá lớn rồi,
cô ấy chỉ một lần bị thương, mà có thể khiến Lương Toán lập tức vứt bỏ tôi.
Tôi tùy tiện đóng gói một số đồ đạc và định rời đi.
Bây giờ số tiền tiết kiệm trong tay tôi đủ để tôi lo cơm ăn áo mặc cho đến cuối đời.
Cuối cùng, sau khi suy nghĩ kỹ, tôi để lại cho anh ấy một tờ giấy nhắn trên bàn.
Thế nhưng, một tiếng đồng hồ sau đó, tôi đã bị Lương Toán khiêng về nhà.
Với vẻ mặt đầy phẫn nộ anh ấy quăng tôi vào trong xe.
"Một đêm không ngủ thì thôi nói đến, thế nhưng trở về thì vợ mình đã bỏ chạy rồi."
"Giải thích cho anh thứ này có ý nghĩa gì?"
Sau đó anh ấy ném cho tôi một tờ giấy note, đó cũng chính là tờ giấy tôi đã để lại vào buổi sáng
ngày hôm đó.
Trên giấy viết: [ Em đi đây, anh phải hạnh phúc nhé. ]
“Nếu em ra đi, anh còn gì để hạnh phúc?”.
"Tô Khê, không phải anh cùng cô ấy ở trong bệnh viên sao?, nếu anh muốn ở bên cạnh cô ấy, em
ở lại sẽ gây khó khăn cho ngươi, vì vậy em chọn rời đi."
Lương Toán nghe xong rồi cười,, sau đó lắc đầu, nhìn tôi rồi lại vẫn tiếp tục lắc đầu.
Người này có phải có bệnh rồi không?
"Anh làm sao vậy?"
Lương Toán gõ nhẹ lên đầu tôi một cái..
“Anh thực sự không biết em đang nghĩ gì, Tô Khê là vợ khách hàng của anh, hôm qua cô ấy đến
giao hợp đồng, không ngờ cô ấy lại đột nhiên khó chịu và ngất xỉu."
"Anh vội vàng đưa cô ấy đến bệnh viện, thế nhưng không ngờ rằng bác sĩ lại bảo cô ấy có thai
rồi, không thể tùy tiện uống thuốc được, chỉ đành phải nhập viện. Lại đúng lúc khách hàng của
anh đang đi công tác, trong nhà không còn ai, vì vậy anh ấy đành nhờ anh chăm sóc cho vợ anh
ấy."
"Anh đương nhiên không thể rời đi, nên chỉ có thể mua một ít đồ ăn, cũng phải mất một khoảng
thời gian, nếu em không tin em có thể hỏi y tá, bác sĩ ở bệnh viện."
“Vậy tại sao anh không giải thích trước cho em?” Tôi sốt ruột hỏi.
Mặt Lương Toán như thể đã nhìn thấu mọi thứ:
"Em đang ăn giấm đúng không? Không giải thích cho em được là vì anh bỏ quên điện thoại ở
công ty, muốn tới lấy rồi về nhà phải mất vài tiếng đồng hồ, sau khi đợi đến lúc tình trạng của Tô
Khê ổn định, anh lấy điện thoại rồi trở về nhà thì phát hiện em đã biến mất. "
Dù anh ấy đã giải thích rất rõ ràng nhưng tôi vẫn ngang bướng mà nói: “Anh thừa nhận là anh có
tình cảm với người đã có gia đình...a..."
Kết quả là tôi chưa kịp nói xong thì miệng tôi đã bị chặn lại.
Trong một khoảnh khắc, não tôi ngừng hoạt động.
Sau khi hôn tôi đến mức choáng váng, Lương Toán mới cười xấu xa buông tôi ra.
“Nói nhảm nữa thì anh sẽ lại hôn em."
Lúc này tôi mới hành thật ngồi đó không nói một lời.
Lương Toán đặt tay lên vai tôi và đối mặt với nh ấy.
"Nghiên Nghiên, hôm qua anh nhìn thấy Tô Khê nôn mửa tiêu chảy, thực sự rất khó chịu. Lúc đó
anh đã nghĩ, sau này chúng ta kết hôn rồi, em mang thai có phải sẽ cũng cảm thấy khó chịu như
vậy sao? Sau khi trở về công ty anh đã suy nghĩ rất nhiều về chúng ta của sau này. Điều anh
muốn nói là, nếu em không muốn sinh con, anh nhất định sẽ tôn trọng sự lựa chọn của em ”.
“Đừng giận nữa, được không?”
Tôi lao thẳng vào vòng tay anh, hít một hơi thật sâu, hơi thở tràn ngập mùi bạc hà sảng khoái.
Ở nơi anh ấy không thấy được khóe miệng của tôi không nhịn được mà cong lên.
Đừng lo lắng về điều đó.
"Lương Toán, anh yêu em nhiều như vậy, nhưng hình như em chưa bao giờ nghe thấy anh nói
yêu em."
Lương Toán hơi sửng sốt: "Không phải anh đã nói trước rồi sao? Anh hy vọng bây giờ vẫn chưa
muộn."
"Giản Nghiên, anh yêu em."
"Về sau hãy nói điều đó mỗi ngày nhé."

Góc nhìn của Lương Toán.


1
Giản Ngôn đột nhiên giống như trở thành một con người khác.
Nhưng cũng không thể nói vậy, vì thật ra ngày trước cô ấy cũng không phải là kiểu người như
vậy.
Chúng tôi hẹn hò khi còn là sinh viên, Giản Ngôn lúc mới quen khi nghĩ về tương lai luôn tràn
đầy nhiệt huyết, cô ấy cũng không bao giờ nói những lời tổn thương người khác.
Nhưng sau khi tốt nghiệp, cô ấy mới biết thì ra xã hội có sự phân chia giai cấp, người có tiền sẽ
mãi mãi đứng đầu, đi đến đâu cũng sẽ luôn có người tâng bốc.
Cô ấy bắt đầu oán giận số phận bất công, và ghét bỏ sự bất tài của tôi.
Trong hai năm đó, cô ấy khinh thường và chèn ép tôi bằng đủ mọi cách, khiến tôi đau đớn mà
không thể ngủ được.
Tôi không phải là chưa từng nghĩ đến việc chia tay cô ấy, thậm chí tôi còn cho rằng mình chỉ còn
sót lại nhiệm vụ đó với cô ấy.
Thế nhưng tôi vẫn muốn chứng minh cho cô ấy thấy, rằng chỉ cần tôi nỗ lực, cuộc sống sẽ có sự
thay đổi.
Ngày đó khi trở về nhà, tôi phát hiện ra Giản Ngôn bây giờ và ngày trước có chút khác biệt.
Cô ấy đột nhiên nói chuyện với tôi bằng vẻ mặt ôn hòa, lại còn gắp phần tôm cho tôi khi nó vốn
là của riêng cô ấy.
Vào ngày thứ hai, cô ấy lần đầu tiên mua tặng tôi hai đôi tất, và cũng là lần đầu tiên cô ấy không
nỡ tiêu 300 tệ mà tôi đã đưa.
Khi bạn cùng lớp của cô ấy mỉa mai tôi, cô ấy lại còn giúp tôi lên tiếng.
Tôi còn nghĩ là Giản Ngôn đã nghĩ thông suốt rồi, nhưng hóa ra là tôi đã nghĩ nhiều rồi.
Khi trở về nhà cô ấy liền bắt đầu xỉa xói tôi.
Nhưng tôi cũng nhận thấy rằng khi cô ấy nói những lời đả thương này, trong mắt cô ấy đều mang
vài phần không đành lòng.
Cuối cùng, cô ấy vẫn không quên tự bào chữa cho mình.
Tôi tự thuyết phục mình rằng, ít nhất cô ấy cũng đang thay đổi.
Trong thời gian đó, tôi ngủ sâu hơn trước.
Nhưng ông trời dường như là đang cố ý trêu chọc tôi, vừa nếm được chút ngọt ngào, thì lại bị
đâm một nhát dao chí mạng
Cô ấy nói đừng ngăn cản cô ấy đến với một người tốt hơn.
Chắc chắn là đau đớn rồi.
Nhưng khi nhìn thấy cô ăn bánh dưới sàn, lòng tôi lại dịu lại.
Tôi nghĩ kiếp này của tôi đã định trước là sẽ nằm trong tay cô ấy.
2
Ngày đó tại quán bar, Triệu Trình sỉ nhục tôi, nói rằng tôi không thể mang tới hạnh phúc cho
Giản Ngôn.
Lúc đó tôi rất muốn nói, tôi có thể làm được.
Nhưng Giản Ngôn lại nói điều đó cũng không sai, cho dù tôi có tự tin như thế nào thì cũng vô
ích, mọi thứ đều quá mờ mịt.
Hứa hẹn với cô ấy bao nhiêu lần, nhưng tất cả cũng chỉ vẽ một chiếc bánh.*
*Vẽ một chiếc bánh: một từ thông dụng trên Internet, ám chỉ việc đưa ra những lời hứa lố bịch
và phi thực tế, sau đó thao túng để khiến mọi người tin tưởng và phục vụ họ. Cuối cùng, lời hứa
đã không được thực hiện và lời hứa đã bị bội thực hoặc bỏ chạy.
Cuối cùng Giản Ngôn vẫn nói lời chia tay, đúng như sự dự đoán.
Tim tôi đau đến mức không cách nào thở được, nhưng tôi vẫn mong cô ấy có được hạnh phúc mà
cô ấy muốn.
3
Tôi có nghe qua chuyện Triệu Trình bị chấn thương, ngoài ý muốn tôi có chút vui sướng xen lẫn
trong lòng.
Phần lớn là vì Giản Ngôn không cùng với Triệu Trình hẹn hò.
Nhưng khi phản ứng lại, tôi lại cảm thấy bản thân thật buồn cười.
Chúng tôi đã chia tay rồi, cô ấy hẹn hò với Triệu Trình, thì cũng sẽ ở bên người khác.
Nghĩ đến đây, sự vui vẻ lúc nãy đã mất đi hoàn toàn.
Tôi bắt đầu liều mạng mà làm việc, thường xuyên vì bận mà quên cả việc ăn uống.
Nhưng mỗi lần trong đêm khuya tĩnh mịch, thì khuôn mặt cô ấy lại xuất hiên lên trong tâm trí
tôi.
Có lẽ là tôi có bệnh rồi.
Không biết là vì quá nhớ đến cô ấy, mà những ngày này tôi dường như thấy cô ấy đi theo phía
sau tôi.
Liên tục mấy ngày, cuối cùng tôi cũng khẳng định đây là sự thật.
Có vẻ cô ấy đã sống rất ổn.
Sắc mặt bây giờ của cô ấy so với ngày trước còn bên cạnh tôi dường như có phần tốt hơn.
Triệu Trình nói không sai, tôi không thể mang tới hạnh phúc cho cô ấy.
Tôi không biết cô ấy định làm gì, tôi rất muốn tự mình chạy đến hỏi cô ấy, nhưng cuối cùng vẫn
phải kiềm nén lại.
Làm vậy khác gì thể hiện là tôi vẫn chưa quên được cô ấy, như thế sẽ rất mất mặt.
Nhưng khi Triệu Thành ức hiếp cô ấy ngay trước mí mắt tôi, tôi không thể kiềm chế được nữa.
Mẹ nó, đúng là không còn mặt mũi gì nữa.!
Sự thật đã chứng minh rằng, Giản Ngôn đã lén theo dõi tôi, thực sự tôi rất muốn được ôm lấy,
sau đó điên cuồng mà hôn cô ấy.
Ấy vậy mà tôi lại không biết mở lời như thế nào, rõ ràng là trong lòng muốn chết đi được, nhưng
ngoài mặt lại biệu hiện rất lạnh nhạt.
Giản Ngôn đã nhìn ra rồi, cô ấy còn nói lời xin lỗi và cảm ơn với tôi.
Chẳng biết tại sao.
Nhìn thấy cô ấy rời đi, tôi đột nhiên hoảng sợ.
Trực tiếp mà ôm lấy cô ấy.
4
Giản Ngôn sau khi quay lại như trở thành một con người khác, rất giống với người vào hôm cô
ấy gắp tôm cho tôi, nói với tôi những thứ tốt phải cùng nhau hưởng thụ.
Cho đến khi tôi mua nhà cho cô ấy và nhìn thấy tên trên chứng minh nhân dân của cô ấy đã đổi
thành Giản Nghiên.
Điều gì đã xảy ra trong năm vừa qua?
Trong đầu tôi có rất nhiều thắc mắc, nhưng khi tôi yêu cầu cô ấy giải thích, Giản Nghiên chỉ
cười.
Lúc đó tôi chợt hiểu, chỉ cần người đó là người mình mong muốn thì sao phải suy nghĩ nhiều
như vậy.
Khi cô ấy nói về Tô Khê, tôi lại càng chắc chắn hơn về suy nghĩ của mình.
Cô ấy lẽ ra phải biết rõ hơn tôi.
Nhưng tôi cũng che giấu nó đi.
Thật ra, tôi đã sớm quen biết Tô Khê vào một năm trước.
Cô ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều, cô ấy cũng rất tốt và có vẻ thích tôi.
Nhưng dù cô ấy có tốt như thế nào, thì liên quan gì đến tôi.
Tôi đã có Giản Nghiên rồi, người khác dù có tốt đến đâu tôi cũng không cần.
Vì vậy, tôi đã giới thiệu Tô Khê với khách hàng lớn nhất của mình và không ngờ rằng họ rất
nhanh ưng ý nhau.
Kết hôn và mang thai chỉ sau một năm, điều này khiến tôi ghen tị.
Lẽ ra tôi nên thúc giục Giản Nghiên nhiều hơn, tối thiểu là cũng phải kết hôn.
Đừng bỏ chạy nữa, tôi phải tìm cô ấy ở đâu đây?
(Hoàn văn)

You might also like