Professional Documents
Culture Documents
Thông Cáo Báo Chí
Thông Cáo Báo Chí
cùng các tác giả: YANG PHAN, PHÁT DƯƠNG, VÕ ĐĂNG KHOA, ĐINH KHOA, TRỌNG
KHANG
Trong đó các tác phẩm của Yang Phan, Phát Dương, Đinh Khoa đều mang màu sắc scifi,
khi khắc họa thế giới tương lai, khi robot và trí tuệ nhân tạo đã đóng vị trí không thể thiếu
trong cuộc sống con người. Nhưng họ không đi sâu vào những tiến bộ kỹ thuật, mà thay vào
đó đặt ra câu hỏi về nhân tính: Khi công nghệ phát triển đến mức “như con người”, thì thế
nào là con người?
Trong Biến thể của cô đơn, ta thấy được những robot/chương trình giả lập mang theo ký ức
của người thân đã mất. Ta vẫn có thể “trò chuyện” với họ, thậm chí sống cùng nhà với “họ”,
nhưng không thể thay thế cho thực tế rằng con người thực sự đã mãi mãi mất đi. Đồng
cảm hứng về chủ đề nhân tính, Đinh Khoa trong Dị bản đặt vấn đề: Trước bao nhiêu vấn
nạn trong xã hội, những mặt tối của con người, liệu dùng công nghệ để cải tạo nên một
giống người “hoàn hảo, yêu môi trường” có phải là lựa chọn tốt hơn? Trong thế giới mà mọi
điều đều có thể được thỏa mãn, sự kết nối giữa người và người có giá trị như thế nào?
Phát Dương trong Hai người trong một ngăn tủ nghĩ đến một hành tinh nhân tạo, khi con
người đã khiến trái đất không còn là nơi có thể dung thân. Trẻ con sẽ thấy :” “Thành phố
như được đặt dưới đáy biển, với lớp kính mái vòm giả làm bầu trời. Chỉ là, thứ biển này chỉ
có cá voi và cam. Lộng lẫy nền xanh dương mát lạnh, loang chút tím và ngả dần về xanh
biển, như những bước pha màu nước cầu kì. Bầy cá voi khổng lồ hiền hòa chầm chậm bơi,
giữa những tinh cầu nho nhỏ tròn màu chín vàng như những trái cam mọng nước.”
Vậy đến một lúc, khi cái chết không phải là chấm hết nhờ công nghệ tái tạo gene và lưu trữ
ký ức; nếu con người thấy dễ chịu khi kết nối với robot hơn là với nhau; và khi nhiều thứ
trong tự nhiên chỉ còn xuất hiện trong viện bảo tàng dưới dạng tiêu bản… thì nền tảng triết
học, những điều để chúng ta định nghĩa về con người và nhân tính, sẽ bị đặt trước thách
thức như thế nào?
Trọng Khang với Bể trăng côi và Nơi không có tuyết là một trường hợp thú vị, khi anh chọn
cách kể lại những câu chuyện kinh điển để bày tỏ ý mình. Với Bể trăng côi, anh kể về hành
trình của hai thầy trò phải đến một nơi giữa thời đại dịch phong tỏa khắp chốn – song song
đó là câu chuyện về thầy trò Đường Tăng. Những kiếp nạn song chiếu, những tỉnh ngộ,
những thông điệp đậm tính thiền. Tiếp nối tinh thần đó, Nơi không có tuyết là tác phẩm đẹp
đẽ lấy cảm hứng từ Hoàng tử bé, một tác phẩm đã để lại ảnh hưởng to lớn với hàng triệu
người trên thế giới. Văn của Khang đẹp đẽ, bay bổng, giàu hình ảnh, dựng lên những khung
cảnh huyễn ảo. Anh đọc nhiều, và sức viết dồi dào.
Lạc đà bay của Võ Đăng Khoa lại là những lát cắt cuộc sống đương đại, qua sự quan sát
tinh tế của tác giả. Những con người bình thường ta đi ngang qua, cuộc đời của họ như thế
nào? Tiếng nói của họ ai sẽ lắng nghe? Cho dù là người sống chỉ cách nhau không xa,
nhưng bạn đọc sẽ thấy có những câu chuyện có thực, nhưng với ta rất khó tin. Làm sao ta
kết nối với con người nếu thiếu đi lòng cảm thông? Tác phẩm đầu tay của Võ Đăng Khoa đã
nhận được đánh giá cao của nhiều nhà văn, nhà báo, trong đó có tác giả Nguyễn Ngọc Tư.
Thông tin thêm về tác phẩm Biến thể của cô đơn, xem tại đây
Thông tin thêm về tác phẩm Hai người trong một ngăn tủ, xem tại đây
Thông tin thêm về tác phẩm Dị Bản, xem tại đây
Thông tin thêm về tác phẩm Lạc đà bay, xem tại đây
Thông tin thêm về tác phẩm Nơi không có tuyết, xem tại đây