Professional Documents
Culture Documents
Sóng
Sóng
Sóng
mình:
"Bàn tay em ngón chẳng thon dài
Vết chai cũ, đường gân xanh vất vả"
-> Sống cuộc đời vất vả và luôn khao khát tình thương yêu -> XQ dành tiếng
thơ của mình để bộc lộ khát khao yêu thương và hạnh phúc. Hạnh phúc mà XQ
khát khao không phải là thứ hạnh phúc xa vời, không phai là thứ hạnh phúc lãng
mạn suy tưởng, cũng không phải là hạnh phúc lấp lánh của những viễn vông,
mơ mộng mà đó là thứ hạnh phúc đi với những khổ đau, vui sướng của người
đời, đó là thứ hạnh phúc gắn liền với đời thường. Trong bài thơ "Tự hát", XQ
viết:
"Chả dại gì em ước nó bằng vàng
Trái tim em, anh đã từng biết đấy
Anh là người coi thường của cải
Nên nếu cần anh bán nó đi ngay
"tận" ... -> đó là hành trình đi tìm chính mình, tìm trái tim yêu dành riêng cho
mình để hiểu người và khám phá chính mình. Cái diệu kì của tình yêu là làm
cho chiều kích của trái tim con người trở nên mênh mang và vô biên hơn, dễ
đồng cảm và thấu hiểu nhiều hơn.
"bồi hồi"
ở thời thanh xuân rực rỡ này, con người ta có thừa tình yêu và khát vọng để dệt
nên những mộng ước lớn lao, cao vọng của cả kiếp người, con người ta có thừa
sức liều lĩnh và táo bạo để đương đầu với thức thách băng một niềm tin mãnh
liệt và bỏng cháy, và con người ta có thừa khát khao rung động yêu đương để có
thể trải nghiệm tận cùng và đưa cảm xúc trong tình yêu thăng hoa đến tột cùng.
Khổ 3,4
“Muôn trùng sóng bể”: Những dòng suy tư, trăn trở của “em” như muôn đợt
trùng dương cứ vỗ cồn cào, thao thức, vỗ bờ và xô chồng lên nhau -> Bức tranh
thiên nhiên rộng lớn, bao la, mênh mông, khoáng đạt, kì vĩ
Khi con người ta đối diện với cái mênh mông, bao la, thăm thẳm của biển khơi
diệu kì với cái vô cùng, vô tận, vô biên của đại dương thì ta cảm nhận được sâu
sắc hai điều:
- Ý thức được cái tôi nhỏ bé, sinh mệnh ngắn ngủi, kiếp người hữu hạn, mong
manh.
- Cảm nhận được khát vọng tình yêu trong kiếp người ngắn ngủi đó lớn lao, và
vượt thoát ra khỏi giới hạn chật chội của sự sống.
Trước không gian ấy, nhân vật trữ tình “em” rơi vào trạng tháng “em nghĩ”…
“em nghĩ”…, chìm vào dòng suy tư…(trong vở), câu hỏi về sự khởi nguồn tình
yêu giữa chúng ta cũng lớn lao, kì diệu và bí ẩn như câu hỏi về khởi nguồn của
các hiện tượng tự nhiên. Tình yêu của cái tôi nhỏ bé được đặt tương đương với
các hiện tượng thiên nhiên kì bí, như vậy, tác giả đang cao cả hoá tình yêu đôi
lứa, làm cho tình yêu bỗng trở nên vĩ đại, lớn lao, bí ẩn và hằng hữu như thiên
nhiên. Dòng suy tư này được thể hiện qua hình thức điệp câu hỏi tu từ (…). Ba
câu hỏi vang lên không có lời đáp, …
“Em cũng không biết nữa/ Khi nào ta yêu nhau”: lời tự thú về sự bất lực của
mình trong nhu cầu nhận thức về tình yêu của chính “em”, thể hiện được những
xao xuyến đong đầy trong trái tim “em”, đó là cái lắc đầu nữ tính, đó là sự bất
lực của con người không thể cắt nghĩa được tột cùng tình yêu bởi nói như nhà
toán học Pascal: “Trái tim có lý lẽ mà lý trí không biết đến”. Đó là cái bất lực
duy nhất mang màu sắc hạnh phúc trong tình yêu, bởi ở đó, con người ta không
còn suy xét được, hơn về mặt lí trí nữa, mà chỉ có thể cảm nhận trái tim mình
đang rung ngân những giai điệu đẹp của tình yêu, vì vậy khi lí trí bất lực cũng là
lúc trái tim đắm say và nồng nàn nhất, chìm vào mật ngọt của tình yêu rõ nét
nhất.
Khổ 8
Hai cặp hình ảnh xuất hiện trong mỗi tương quan…
Nói đến biển là nói đến một không gian vĩnh hằng, bất tận, nói đến mây lại nói
đến những gì chợt hiện rồi lại chợt tan…
“Cuộc đời” và “năm tháng” là thời gian, vốn vô hình, “mây” và “biển” là không
gian, vốn hữu hình -> đặt trong chiều kích không gian hay thời gian cũng không
có gì là mãi mãi -> nỗi lo âu, thấp thỏm của con người, sự day dứt của cái tôi
hữu hạn giữa cõi đời.
Khổ 9
Khi ý thức được cái hữu hạn và mong manh của kiếp người, con người ta mới
thổi bùng lên khát vọng về một tình yêu ngàn năm còn vỗ, mong muốn mở rộng
lòng mình, sông đến tột cùng của tình yêu, với tay níu giữ lấy hạnh phúc để tình
yêu ấy có thể vượt lên trên sự sống và cái chết.
Khát vọng vĩnh hằng bất tử này của XQ có gặp gỡ khát vọng tan ra thành sóng
của XD khi diễn tả sự cao trào, thăng hoa trong tình yêu:
“Anh xin làm sóng biếc
Hôn mãi cát vàng em
Hôn thật khẽ, thật êm
Hôn êm đềm mãi mãi