Professional Documents
Culture Documents
Bài Thơ
Bài Thơ
Khổ thơ cuối cùng, khổ thơ nói lên được ý nghĩa sâu xa nhất và bài học nhân sinh giá trị bao
trùm toàn bộ áng thơ “Dặn con” của thi sĩ Trần Nhuận Minh. Những chiêm nghiệm cuối cùng và
cũng là lời dặn dò quan trọng nhất mà ông muốn con mình phải “khắc cốt ghi tâm”. Ở đây, Trần
Nhuận Minh đã chỉ ra được cái lẽ thường tình của cuộc đời đó là sẽ chẳng ai biết được tương lai
phía trước của mình sẽ ra sao, sẽ gặp những ai, sẽ phải ứng biến trước những gì và cũng bởi thế
mà nhà thơ đã đúc kết được một chân lý sống “tu tâm tích đức”. Hãy cho đi những gì có thể và
đừng mong nhận lại vì tất cả điều mà ta cho đi trong quá khứ chắc chắn sẽ là hóa thành “phép
màu” nâng đỡ chính bản thân chúng ta trước những lúc “cơ trời vần xoay”. Cho đi không mưu
cầu nhận lại, từng chút nhỏ nhưng “tích tiểu thành đại”, lòng nhân ái gửi vào người khác chắc
chắn sẽ là hành trang vững vàng bồi đắp cho hạnh phúc mai sau…
Lời mà Trần Nhuận Minh dặn dò con mình đơn giản chỉ là thế, nhưng đâu ai biết được rằng
trong tâm trí của độc giả còn đang ngổn ngang giữa chiêm nghiệm về bài học luân lý của cuộc
đời vô thường. Cuộc đời vốn dĩ được ví như bức tranh muôn hình vạn trạng, có người như thế
này cũng có người như thế kia, sẽ chẳng ai có khả năng tiên đoán trước rằng điều gì sẽ đến với
mỗi người hay tự mình định đoạt trước được số phận của bản thân mình. Điều mà ta có thể chắc
chắn là suy nghĩ và hành động của chính mình, ta chắc chắn rằng bản thân muốn làm gì và sẽ
được gì trong cuộc sống của mình. Song, chính bạn sẽ là người có thể quyết định được bạn sẽ là
ai trong cuộc sống của mình.