Download as txt, pdf, or txt
Download as txt, pdf, or txt
You are on page 1of 3

04.

12 5:39
Mảnh đời không tách

Mục: Yêu
Mảnh đời không tách

Tình yêu đôi lứa hay tình cảm ruột thịt mới là thứ làm chúng ta day dứt nhất về sau
cùng. Điều này tùy thuộc vào cảm nhận của riêng mỗi người. Có thể chúng ta còn trẻ,
chúng ta còn nhiều thời gian để đổ lỗi cho thứ gọi là "sai lầm của tuổi trẻ". Nhưng
thực ra mà nói, cuộc đời là một chuỗi những hành trình mà bước đi sau sẽ cần phải
dựa vào chính bước đi từ phía trước. Tình yêu có thể trở thành ngốc nghếch và dằn
vặt, cũng có thể đơn giản là một cái phủi tay như thể rằng ngày mai sẽ khác.

Đến một lúc nào đó, chúng ta sẽ đột nhiên nhớ ra về tuổi trẻ của mình và thoải mái
đối mặt lại với những nỗi đau mà bản thân từng trốn chạy. Đó là lúc mà tình yêu vốn
dĩ chẳng còn là điều đặc biệt quan trọng như cách chúng ta từng nghĩ. Người cũ,
tình cũ hay bất cứ những thứ gì cũ kỹ, có thể cũng chỉ đơn giản được gói trong một
câu chuyện dửng dưng bên tách cà phê để hồi tưởng, hoặc một nụ cười thoáng qua nếu
vô tình bắt gặp đâu đó trong dòng đời.

***

manh-doi-khong-tach

An kéo tấm rèm cửa lại và rời khỏi phòng làm việc vào lúc năm giờ chiều, như cách
mà bất cứ ngày nào trong tuần vẫn diễn ra. Phòng làm việc của An nằm trên lầu mười
ba của một cao ốc giữa trung tâm thành phố. Đây là nơi cô làm việc kể từ khi về
nước với tấm bằng tiến sĩ ngành tâm lý học cách đây hai năm.

Đối với An lúc này, công việc dường như là điều bận tâm duy nhất. Cách làm việc của
An khá độc lập, cầu toàn. Công việc phần lớn dựa vào nền tảng kiến thức mà cô có
được trong thời gian làm nghiên cứu sinh ở nước ngoài. Điều này khiến cho đồng
nghiệp và khách hàng luôn thấy ở An một nguồn năng lượng dồi dào, một cá tính mạnh
mẽ. Cũng bởi thế, họ có phần kiêng dè cô.

Ba mươi tư tuổi, có sự nghiệp ở một độ tuổi không còn trẻ với người phụ nữ. Nhưng
An chưa lập gia đình. Theo như cách cô từng nói, đàn ông không còn bất cứ điểm nào
thú vị để cô khám phá.

An hài lòng với lựa chọn cô đơn.

Sài Gòn những ngày nắng tháng tư, mặt đường ủ nhiệt, bỏng rẫy. Xung quanh đặc quánh
mùi nhựa đường, khói bụi và dầu xe. Hết thảy như chỉ chực chờ để xộc thẳng vào
khoang mũi.

An chưa từng nghĩ mình sẽ quay lại Sài Gòn khi quyết định ra nước ngoài học gần
mười năm về trước. Nhưng rồi, duyên số khiến cô quay lại với lời đề nghị cộng tác
từ dự án hỗ trợ tâm lý cho những người phụ nữ không còn khả năng sinh con. An thích
thú với dự án này. Cô quyết định quay về để hỗ trợ họ và tìm một cơ hội làm mới bản
thân tại vùng đất cũ. Vùng đất mà với cô, hạnh phúc nhiều nhưng cũng lắm đau
thương.

Trên đường về nhà, An bỗng khựng lại khi thấy một bóng người khá quen thuộc. Giây
phút đó khiến cô trở nên bối rối và loạng quạng tay lái đôi chút. Định thần lại, An
quay xe rẽ ngang để đuổi theo dáng người mà cô vừa trông thấy, không ngại chạy tắt
vào những con hẻm nhỏ chưa từng một lần đi qua nhằm kịp đón đầu.

Đến ngã tư thứ năm, An thấy người mà mình đang đuổi theo đang dừng đèn đỏ cách cô
khoảng năm mét. Nhưng không phải là người mà An đang tìm kiếm. Đến tận lúc đó, An
vẫn chưa định hình được mục đích của hành động mình vừa thực hiện.

Trời chiều đổ xuống một cách tham lam. Chưa hẳn là tối, cũng chẳng còn sáng. Khoảng
thời gian chiều tối của Sài Gòn là khoảnh khắc bắt đầu của những nhá nhem trong sự
hối hả của dòng người tan tầm, của đèn đường lởm chởm chỗ bật chỗ chưa.

Đời người kể ra cũng lạ. Dù có cứng rắn đến mấy, có lao vào công việc đến mấy đi
nữa, trong sâu thẳm vẫn còn những lỗ hổng khó mà chạm tới.
Cuộc sống có quá nhiều lựa chọn, đôi lúc chúng ta đã lựa chọn việc cách xa nhau như
một lẽ dĩ nhiên, mặc dù trong cả hai vẫn còn quá nhiều thương nhớ. Nhưng quên thì
lại là một chuyện khác. Xa mặt, liệu có cách được lòng? Như An đã từng đọc được ở
đâu đó rằng: "Thế giới này rộng lớn là thế, đi đến cùng trời cuối đất cũng không
gặp được anh. Nhưng đồng thời, thế giới cũng quá nhỏ bé, gặp ai cũng thấy giống
anh".

An trở nên chông chênh trong một khoảnh khắc ngắn, đủ để cô biết rằng có thể một
lúc nào đó sẽ vô tình gặp lại người xưa. Hoặc là, vào chính thời khắc này đây, cô
nhận ra mình vẫn chưa quên đi được.

An gặp Cảnh cách đây mười năm.

Ngày đó, An vừa hoàn tất chương trình học đại học. Cảnh làm nghề sửa xe mô tô.
Chính sự đôn hậu và tử tế của anh trong vài lần giúp đỡ lúc xe cô gặp trục trặc đã
khiến An cảm mến chàng trai này.

Ngày đó, An không nghĩ nhiều về địa vị hay học thức, cô cũng chưa từng hỏi Cảnh
nghĩ gì. Cũng đúng thôi, An ngày đó đơn giản chỉ là một cô sinh viên vừa tốt
nghiệp, làm sao biết được mười năm sau mình sẽ cầm trên tay học vị tiến sĩ để so bì
hơn thiệt với người ta.

Họ quen biết nhau, An có tình cảm thầm kín với anh chàng sửa xe mô tô có nước da
ngăm ngăm rắn rỏi trong suốt hơn một năm trời. Thỉnh thoảng là những cuộc hẹn cà
phê để trò chuyện. Đôi khi là những dòng tin nhắn hỏi han về công việc, về cuộc
sống. Kể cả khi công việc mới của An không còn bắt cô phải đi vào con đường ngang
qua trước cửa tiệm của Cảnh, An vẫn không ngần ngại kéo dài thêm hai mươi phút mỗi
ngày chỉ để được nhìn thấy người ta.

Một năm trời, họ vẫn dành cho nhau một khoảng thời gian nhất định hằng tuần dù chưa
phải là gì trong cuộc đời của nhau. Chưa chính thức hẹn hò. Chưa ngỏ lời yêu đương.
Trong một cơn say ngày Cảnh chủ động gọi cho An, cả hai đều không kiểm soát được
tuổi trẻ và bản năng của mình. Họ lao vào nhau.

Sau ngày đó, An càng khó khăn hơn trong việc ép mình phải chờ đợi lời tỏ tình từ
Cảnh. Với cá tính của mình, cô thấy việc phải chờ hơn một năm đã là điều phi
thường. Cô không thể mãi sống trong sự chênh vênh của cuộc tình ngày càng không rõ
ràng.

Hai tháng sau, khi đã dành nhiều thời gian suy nghĩ, cuối cùng cô quyết định sẽ
thẳng thắn và muốn được nhiều hơn từ Cảnh. Ít nhất là một sự chân thành về thái độ.
Cô nghĩ, một khi đã đem lòng cảm mến ai, thì cứ nói ra cho nhẹ nhõm. Cô chấp nhận
trong tình cảm có những chuyện chứa đầy những dằn vặt khiến ta bận lòng, nếu không
nói ra thì có thể sẽ chẳng kịp, mà nói ra rồi có khi lại càng kết thúc nhanh hơn.

Cá tính là điều An luôn giữ được nguyên vẹn trong suốt nhiều năm, bất kể xung quanh
xảy ra chuyện gì, bất kể cô đã từng vụn vỡ nhiều lần sau ngần đó thời gian. Ngày An
chủ động tỏ tình với Cảnh, khuôn mặt của anh thể hiện sự bất ngờ.

Anh không nói gì, chỉ cúi gằm mặt xuống, suy nghĩ rất lâu rồi hỏi lại An về điều cô
vừa nói. An lặp lại một lần nữa, chắc nịch về ba từ "Em thích anh" trước khi tiếp
tục hỏi ý kiến của người cô đang thích. Cảnh không trả lời ngay câu hỏi đó, anh im
lặng và nói rằng mình cần suy nghĩ. An đồng ý.

"Anh không thể", đó là tất cả những gì An nhận được sau mười ngày im lặng. Lý do ư?
Cảnh không yêu cô. Từng câu từng từ mà anh thốt ra khiến An nhớ mãi: "Anh đã yêu
người khác, và chưa từng yêu em". Chỉ vậy thôi. Thời gian và tình cảm mà An trao đi
chỉ gói trong mấy chữ bắt đầu bằng "Anh không thể" cùng một lý do nhạt nhẽo vô
thưởng vô phạt.

Tình yêu của Cảnh mà, anh có quyền quyết định. An nghĩ mình đủ sáng suốt để hiểu
rằng tình cảm là thứ không nên cưỡng cầu và không nên dùng bất cứ lý do nào để
thuyết phục. An không muốn nói thêm điều gì nữa. Suy cho cùng, trong chuyện tình
cảm, khi đã dốc hết tâm can để thổ lộ, khoảng khắc chờ đợi sự hồi đáp cũng tương tự
như việc vẫy một chiếc taxi không hẹn trước vậy. Chỉ mong họ dừng lại, và trên xe
hiện chẳng có người.

Cô cười mỉm, nghĩ mình vẫn ổn. Ít nhất, cô không tìm cho mình một lý do hợp lý để
níu kéo, cũng không chờ đợi hay cảm thấy hối tiếc về cuộc tình này khi bị từ chối.

An không vội về nhà.

Cô vào thẳng bệnh viện, và phá thai.

Thả mình trên chiếc ghế sofa và nhấm nháp một ly vang trắng, An nhìn thẳng ra khung
cửa kính lớn từ căn hộ chung cư ở tầng hai mươi ba. Sài Gòn trong An chỉ đẹp lúc
đêm về. Cô nhớ lại cuộc gặp với vị khách lúc chiều, một người phụ nữ trạc tuổi cô,
đang loay hoay trước cuộc hôn nhân trên bờ vực thẳm. Nhân tình của người chồng đã
kịp có một đứa con riêng.

Đàn ông trong mắt những người phụ nữ như họ tựa hồ là một giống loài tệ bạc. Nhiều
người cứ nghĩ, một đứa con là sợi dây kết nối để níu kéo đàn ông. Dù là nhân tình
hay những người vợ mà An từng gặp, họ đều giữ cho mình một đứa con.

Sau cuộc gặp đó, An bỗng trở nên chênh vênh với hàng loạt những suy nghĩ về chính
cuộc đời mình. An biết tình trạng của mình cả về mặt bệnh lý lẫn tâm lý. Cô vẫn bị
ám ảnh vì những gì đã diễn ra trong cuộc tình chới với cùng Cảnh cách đây mười năm.
Cô vẫn bị a

You might also like