Download as pdf or txt
Download as pdf or txt
You are on page 1of 138

21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

PHÂN TÍCH SỰ XUẤT HIỆN CỦA NHÂN VẬT MỊ:

Ai ở xa về, có việc vào nhà thống lý Pá Tra thường trông thấy có một cô gái ngồi quay sợi gai bên tầng đá trước cửa, cạnh tầu ngựa. Lúc nào cũng vậy,
dù quay sợi, thái cỏ ngựa, dệt vải, chẻ củi hay đi cõng nước dưới khe suối lên, cô ấy cũng cúi mặt, mặt buồn rười rượi. Người ta nói: nhà Pá Tra làm
thống lý, ăn của dân nhiều, đồn Tây lại cho muối về bán, giầu lắm, nhà có nhiều nương, nhiều bạc, nhiều thuộc phiện nhất làng. Thế thì con gái nó còn
bao giờ phải xem cái khổ mà biết khổ, mà buồn. Nhưng rồi hỏi ra mới rõ cô ấy không phải con gái thống lý: cô ấy là vợ A Sử, con trai thống lý. Có Mị về
làm dâu nhà Pá Tra đã mấy năm. Từ năm nào, có không nhớ, cũng không ai nhớ. Nhưng người nghèo ở Hồng Ngài thì vẫn còn kể lại câu chuyện Mị về
làm người nhà quan thống lí. Ngày xưa, bố Mị lấy mẹ Mị không có đủ tiền cưới, phải đến vay nhà thống lí, bố của thống lí Pá Tra bây giờ. Mỗi năm đem
nộp lãi cho chủ nợ một nương ngô. Đến tận khi hai vợ chồng về già rồi mà cũng chưa trả được nợ. Người vợ chết, cũng chưa trả hết nợ.

Cho tới năm ấy Mị đã lớn, Mị là con gái đầu lòng. Thống lí Pá Tra đến bảo bố Mị:

- Cho tao đứa con gái này về làm dâu thì tao xoá hết nợ cho.

Ông lão nghĩ năm nào cũng phải trả một nương ngô cho người ta, thì tiếc ngô, nhưng cũng lại thương con quá. Ông chưa biết nói thế nào thì Mị bảo bố
rằng :
- Con nay đã biết cuốc nương làm ngô, con phải làm nương ngô giả nợ thay cho bố. Bố đừng bán con cho nhà giàu.
Đến Tết năm ấy, Tết thì vui chơi, trai gái đánh pao, đánh quay rồi đêm đem rủ nhau đi chơi. Những nhà có con gái thì bố mẹ không thể ngủ được vì
tiếng chó sủa. Suốt đêm, con trai đến nhà người mình yêu, đứng thổi sáo xung quanh vách. Trai đến đứng nhẵn cả chân vách đầu buồng Mị. Một đêm
khuya, Mị nghe tiếng gõ vách. Tiếng gõ vách hò hẹn của người yêu. Mị hồi hộp lặng lẽ quơ tay lên thì gặp hai ngón tay lách vào khe gỗ, sờ một ngón
thấy có đeo nhẫn. Người yêu của Mị thường đeo nhẫn ngón tay ấy. Mị bèn nhấc tấm vách gỗ. Một bàn tay dắt Mị bước ra. Mị vừa bước ra, lập tức có
mấy người choàng đến, nhét áo vào miệng Mị rồi bịt mắt, cõng Mị đi.

Sáng hôm sau, Mị mới biết mình đang ngồi trong nhà thống lí Pá Tra Họ nhốt Mị vào buồng Ngoài vách kia, tiếng nhạc sinh tiền cúng ma đương rập
ròn nhảy múa

about:blank 1/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 2/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

Hướng dẫn chi tiết:


- Đoạn văn mở đầu là hình ảnh lầm lũi, cô độc của nhân vật Mị, đó là hình ảnh có tính dự báo một cuộc đời thống
khổ, bất hạnh. - Câu văn mở đầu vẫn là giọng trần thuật bình thản của Tô Hoài “Ai ở xa về, có việc vào nhà thống lí
Pá Tra thường trông thấy có một cô con gái ngồi quay sợi gai bên tảng đá trước cửa, cạnh tàu ngựa.” Nếu để ý kỹ
ta sẽ thấy câu văn có vấn đề về cách giới thiệu: cụm từ “thường trông thấy" gợi ra hình ảnh thường xuyên của cô
con gái (hễ cứ vào nhà là thấy); đó là một cô gái âm thầm, lẻ loi, sống như gắn vào những vật vô tri, vô giác “tảng
đá, tàu ngựa”. Lời mở đầu ấy hé mở số phận nhân vật, để rồi sau đó hình ảnh cô gái ấy hiện lên rõ nét hơn: “Lúc
nào cũng vậy, dù quay sợi, thái có ngựa, dệt vải, chẻ củi hay đi cõng nước dưới khe suối lên, cô ấy cũng cúi mặt,
mặt buồn rười rượi. Cụm từ “lúc nào cũng vậy” kết hợp phép liệt kê “quay sợi, thái cỏ ngựa, dệt vải, chẻ củi, cõng
nước” gợi cuộc sống quẩn quanh, áp lực, bị bóc lột sức lao động nặng nề. Có lẽ chính vì vậy mà cô gái ấy lúc nào
“cũng cúi mặt, mặt buồn rười rượi”. Cái “cúi mặt” và nét “mặt buồn rười rượi” ấy không chỉ gợi ra sự đơn độc mà
còn gợi ra cả sự câm nín, cam chịu như ngậm khối u uất khó cất lời, từ láy “rười rượi" gợi ra khuôn mặt não nề,
thảm hại, thiếu sức sống.

- Gs. Nguyễn Đăng Mạnh từng khẳng định: “Không gian nghệ thuật được các nhà văn đặc biệt chú ý, vì nhờ không
gian mà hoàn cảnh, tình huống truyện, tâm lý nhân vật mới được gợi mở”. Nói vậy có nghĩa là không gian nghệ
thuật được xem là điểm khởi nguồn của mọi diễn biến trong tác phẩm. Không gian nghệ thuật ở đây được Tô Hoài
xây dựng khá đặc biệt. Mị được đặt trong không gian nhà giàu: “nhà Pá Tra làm thống lí, ăn của dân nhiều đồn Tây
lại cho muối về bản, giàu lắm, nhà có nhiều nương, nhiều bạc, nhiều thuốc phiện nhất làng” Điệp từ “nhiều” và
phép liệt kê “nhiều nương, nhiều bạc, nhiều thuốc phiện” gợi ra sự giàu có, sang trọng. Nhưng không gian rộng lớn,
giàu có, tấp nập ấy lại đối lập hoàn toàn với không gian sống thu hẹp của Mị bên những đồ vật vô trí “tảng đá, tàu
ngựa” càng làm nổi bật hình ảnh một cô gái lẻ loi, đơn độc, u trầm, buồn khổ. Hình ảnh ấy của nhân vật khiến cho
người đọc không khỏi tò mò, day dứt, xót xa. Vậy tại sao sống trong nhà quan, nhà giàu mà Mị lại có cuộc sống đầy
tủi nhục như vậy?

Tô Hoài khép lại bằng một lý giải: “Nhưng rồi hỏi ra mới rõ cô ấy không phải là con gái nhà Pá Tra cô ấy là vợ A Sử,
con trai thống lí Pá Tra". Câu văn chậm, ngắt quãng nặng nề như cho người đọc thấy được sự khổ nhục, cay đắng
của người phụ nữ làm dâu nhà giàu. Đây là cách dẫn dắt vô cùng khéo léo: điểm nhìn từ xa, bên ngoài tiến gần hơn
vào bên trong để thâm nhập nhân vật: tạo ra mâu thuẫn ở lời kể để vén bức màn bí mật về một phận người: cô dâu
gạt nợ.

about:blank 3/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 4/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

ĐỀ 1 (**): Cảm nhận của anh/chị về nhân vật Mị trong đoạn trích sau. Từ đó. nhận xét về tấm lòng nhân đạo của nhà văn Tô Hoài:
“ Lần lần, mấy năm qua, mấy năm sau, bố Mị chết. Nhưng Mị cũng không còn tưởng đến Mị có thể ăn lá ngón tự tự nữa. Ở lâu trong cái
khổ, Mị quen khổ rồi. Bây giờ thì Mị tưởng mình cũng là con trâu, mình cũng là con ngựa, là con ngựa phải đổi ở cái tàu ngựa nhà này
đến ở cái tàu ngựa nhà khác, ngựa chỉ biết việc ăn cỏ, biết đi làm mà thôi. Mị cúi mặt, không nghĩ ngợi nữa, mà lúc nào cũng chỉ nhớ đi
nhớ lại những việc giống nhau, tiếp nhau vẽ ra trước mặt, mỗi năm mỗi mùa, mỗi tháng lại làm đi làm lại: Tết xong thì lên núi hái thuốc
phiện, giữa năm thì giặt đay, xe đay, đến mùa thì đi nương bẻ bắp, và dù lúc đi hái củi, lúc bung ngô, lúc nào cũng gài một bó đay trong
cánh tay để tước thành sợi. Bao giờ cũng thế, suốt năm suốt đời như thế. Con ngựa, con trâu làm còn có lúc, đêm nó còn được đứng gãi
chân, nhai cỏ, đàn bà con gái nhà này thì vùi vào làm việc cả đêm cả ngày.
Mỗi ngày Mị càng không nói, lùi lũi như con rùa nuôi trong xó cửa. Ở cái buồng Mị nằm, kín mít, có một chiếc cửa sổ một lỗ vuông bằng
bàn tay. Lúc nào trông ra cũng chỉ thấy trăng trắng, không biết là sương hay là nắng. Mị nghĩ rằng mình cứ chỉ ngồi trong cái lỗ vuông ấy
mà trông ra, đến bao giờ chết thì thôi

about:blank 5/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 6/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

Mỗi một tác phẩm nghệ thuật phải là kết quả của quá trình lao động nghệ thuật miệt mài, và phải đ ược tạo nên
bởi cả tấm lòng người nghệ sĩ. Qua mỗi tác phẩm, người nghệ sĩ muốn mang lại những bài học nhận thức và chiều
sâu tư tưởng của mình, vươn tới những giá trị vĩnh cửu. “Vợ chồng A Phủ” của Tô Hoài là một tác phẩm nh ư vậy.
Qua truyện ngắn, người đọc đã thấy được bức chân dung về sự tàn ác của bọn chúa đất miền núi đã khiến ng ười
nông dân nghèo lâm vào khổ cực. Điều ấy được thể hiện rõ nhất qua nhân vật Mị. Đoạn trích trên đã miêu tả chân
thực số phận bất hạnh ấy của Mị dưới cái bóng của chúng, làm người đọc không khỏi xót xa:
“Lần lần mấy năm qua [...] bao giờ chết thì thôi”

1. Thân bài:

a. Giới thuyết chung:


_ Tác giả: Tô Hoài là một nhà văn lớn của nền văn học Việt Nam với số lượng tác phẩm đạt kỉ lục nh ờ sức viết
sáng tạo và dồi dào.Văn phong của ông hấp dẫn người đọc bởi lối trần thuật sinh động và giàu ý nghĩa. Ông am
hiểu về các phong tục tập quán của nhiều vùng miền trên Tổ quốc. Thành công nhất của Tô Hoài phải kể t ới
những trang văn viết về vùng núi Tây Bắc. Trong số đó, truyện ngắn “V ợ chồng A Phủ” là một tác phẩm tiêu biểu
hơn cả.

_ Tác phẩm: Truyện ngắn “Vợ chồng A Phủ” là kết quả của chuyến tham dự chiến dịch giải phóng Tây Bắc trong
vòng 8 tháng của Tô Hoài. Ông đã “cùng ăn, cùng làm, cùng ở với người dân nơi đây”. Chính vì vậy mà nó giúp
Tô Hoài thêm hiểu biết về dân tộc nơi đây, khơi nguồn cảm hứng cho các

about:blank 7/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 8/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

sáng tác nghệ thuật. Tô Hoài từng tâm sự “Đất nước và con người nơi đây đã để thương để nhớ cho tôi nhiều
không thể bao giờ quên”. Tác phẩm “Vợ chồng A Phủ” là một lời cảm ơn đối với đồng bào nơi đây. Truyện sau được
in trong tập Truyện Tây Bắc, xuất bản năm 1952.

b.Dẫn dắt (tóm tắt) vào đoạn trích (Bắt buộc phải có thao tác này):
Tác phẩm là bức tranh chân thực về tội ác và sự tàn bạo của bọn chúa đất miền nùi đã đẩy người nông dân nghèo
miền núi lâm vào số phận khổ cực. Điều này được thể hiện rõ rệt nhất ở nhân vật Mị. Mị đã từng là một cô gái
đẹp người, đẹp nết, tự do và yêu đời. Nhưng vì món nợ truyền kiếp của cha mẹ mà Mị phải làm dâu gạt n ợ cho
nhà thống lí Pá Tra. Kể t ừ ấy, dần dần Mị đã mất dần hy vọng và khát vọng sống, tr ở thành một con người chai
sạn, vô cảm. Đoạn trích trên nằm ở phần đầu của truyện ngắn, đã thể hiện sâu sắc điều này.

Cảm Nhận Đoạn Trích:

LĐ1: Trước hết, Mị hiện lên trong đoạn trích là một ng ười vô cảm, cạn kiệt sức sống, đến cả cái chết Mị còn
chẳng màng nghĩ tới nữa, bởi cuộc sống của Mị bây giờ chẳng khác gì kiếp nô lệ, súc vật:

a. Mị với sự vô cảm, cạn kiệt sức sống, đến cả cái chết Mị còn chẳng màng nghĩ tới nữa:
- Ngay từ câu văn đầu tiên, Tô Hoài đã lột tả số phận khổ c ực của người dân lao động “Lần lần mấy năm qua,
mấy năm sau, bố Mị chết” :

+ Từ “lần lần” kết hợp với các cụm từ “mấy năm qua, mấy năm sau” chỉ khoảng thời gian kéo dài triền miền từ
năm này qua năm khác và xảy ra một cách từ từ, dai dẳng, mòn mỏi.

+ Trong sự chảy trôi của thời gian hiện lên cái chết của con người “bố Mị chết”: Sự chảy trôi dai dẳng ấy của
thời gian như kéo dài cái khổ, cái c ực của những người lao động nghèo miền núi. Họ phải cam chịu và sống d ưới
trướng của bọn chúa đất miền núi ngày này qua tháng khác. Cuối cùng, cái khổ ấy kết thúc thành cái chết.

about:blank 9/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 10/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

=> Chỉ với một câu văn ngắn, Tô Hoài đã dấy lên niềm đồng cảm của người đọc về cuộc đời bất hạnh của những
người lao động nghèo miền núi. Quả th ực, nói như Nguyễn Minh Châu: “Nhà văn không tô đen hay bôi hồng cuộc
sống mà nhà văn chỉ làm rõ bộ mặt thật của nó”.

_ Ở những câu văn tiếp theo, một lần nữa hình ảnh nắm lá ngón xuất hiện “Nhưng Mị cũng không còn tưởng đến
Mị có thể ăn lá ngón tự tự nữa”:

+ Lần thứ nhất, khi Mị trốn về nhà và khóc n ức nở với bố, “Mị ném nắm lá ngón xuống đất Mị không đành lòng
chết”. Mị làm vậy bởi lúc ấy, Mị còn có sự ràng buộc là phải sống để trả nợ cho bố.

+ Bây giờ, “Mị cũng không còn tưởng đến Mị có thể ăn lá ngón tự tự nữa”. Lí giải cho trạng thái này là bởi “Ở lâu
trong cái khổ, Mị quen khổ rồi”.

=> Câu văn đánh dấu sự thay đổi trong tính cách và tâm trạng của Mị. Như vậy, do tác động của sự bóc lột nhà
bố con Pá Tra gây ra mà gi ờ Mị đã mất đi ngọn lửa sống và chẳng còn màng nghĩ t ới sống chết nữa. Bốn chữ “Mị
quen khổ rồi” như chất chứa bao xót xa và phẫn uất.

=> Hoàn cảnh tạo nên tính cách và tính cách tạo nên số phận. Từ một người con gái tự do và yêu đời nhưng cánh
tay đen ngòm của cái khổ và cái ác đã tóm lấy Mị và hút hết sức sống, tài năng, bao nhiêu cái tốt, cái đẹp của cô
rồi nhả ra một con người nhỏ bé, trơ lì và chai sạn. Đọc những câu văn này, ta càng cảm thấy th ương và đồng
cảm với số phận bất hạnh của Mị.

b.Lí giải cho cảm giác “quen khổ rồi “ của Mị là bởi cuộc sống của Mị chẳng khác gì kiếp nô lệ, súc vật:

about:blank 11/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 12/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

_ Mị đã tự đẩy cuộc sống của mình ngang hàng v ới súc vật “Bây giờ thì
Mị tưởng mình cũng là con trâu, mình cũng là con ng ựa, là con ngựa
phải đổi ở cái tàu ngựa nhà này đến ở cái tàu ngựa nhà khác, ngựa chỉ
biết việc ăn cỏ, biết đi làm mà thôi”

+ Mị tự so sánh mình với con trâu, con ngựa. Hình ảnh này cho thấy s ự
bất lực và tủi cực của Mị.
+ Mị như một kẻ nô lệ không công, một cỗ máy lao động cho nhà
thống lí Pá Tra. Mị phải sống phụ thuộc vào chúng “con ngựa phải đổi ở
cái tàu ngựa nhà này đến ở cái tàu ngựa nhà khác” và chỉ còn biết “ăn
cỏ, đi làm”

=> Thủ pháp vật hóa đã làm cuộc đời và thân phận của Mị hiện lên bi
đát và chẳng con ra con

người nữa. Bởi vậy, Mị chán sống, chán chết cũng là một điều dễ hiểu và
dễ cảm thông.

LĐ2: Tâm lí chán chường ấy đã hình thành nên một cô Mị với hình ảnh
vô thức, bị động, lặp đi lặp lại trong guồng quay bất biến của
kiếp nô lệ:

a. Trước hết là ở guồng quay bất biến trong công việc:


_ Cái khổ dồn nén lâu ngày nên “Mị cúi mặt, không nghĩ ngợi nữa”. Cái
cúi mặt của Mị phải chăng là s ự gián tiếp chấp nhận và thỏa hiệp với
kiếp nô lệ này chăng ?

_ Tô Hoài tiếp tục sử dụng các cụm từ chỉ sự bất biến “nhớ đi nhớ lại, mỗi
năm mỗi mùa, mỗi tháng lại làm đi làm lại”

+ Trong tâm trí hiện tại của Mị bây gi ờ đã bị lấn át bởi các hành động

about:blank 13/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

giống nhau, tiếp nhau vẽ ra trước mặt: “Tết xong thì lên núi hái thuốc
phiện, giữa năm thì giặt đay, xe đay, đến mùa thì đi nương bẻ bắp”.
+ Đặc biệt, hình ảnh “dù lúc đi hái củi, lúc bung ngô, lúc nào cũng gài
một bó đay trong cánh tay để tước thành sợi” để lại nhiều suy ngẫm cho
người đọc. Bản thân các hành động hái củi, bung ngô đã là các việc làm
lặp đi lặp lại đến vô thức, trong cái nhàm chán ấy lại có một cái vô th ức
nữa là gài một bó đay trong cánh tay để tước thành sợi. Có lẽ, Mị bây giờ
như đã lâm vào cơn mê sảng và khó tỉnh táo, lí trí, nếu không có một
nguồn sức mạnh nào kéo Mị ra khỏi hố sâu số phận ấy thì chắc Mị sẽ
“suốt năm suốt đời như thế”. Thậm chí là khi “con ngựa, con trâu làm

about:blank 14/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

còn có lúc, đêm nó còn được đứng gãi chân, nhai cỏ”, còn Mị thì “vùi
vào làm việc cả đêm cả ngày”

=> Tuy nhiên, ẩn đằng sau những câu văn này không chỉ đ ơn thuần
là miêu tả trạng thái hiện tại của Mị. Sự xuất hiện của Mị là tiếng búa
đinh óc, là lời tố cáo đanh thép của Tô Hoài về tội ác của bọn chúa đất
khiến con người ta lâm vào “cùng đường tuyệt lộ”. Kim Lân từng quan
niệm “Nhà văn phải viết như chơi, viết bằng cả tấm lòng của mình,
nhưng phải hướng vào cái đẹp và cái thật. Khi nhà văn phát hiện ra cái
gì không thật và không đẹp phải biết bất bình và lên tiếng”. Quả thật là
vậy, có lẽ khi viết những dòng văn này, Tô Hoài cũng không khỏi xót xa
và căm phẫn thay cho nhân vật của mình. Từ ấy, nhà văn như muốn
người đọc cùng buồn, cùng thương cho Mị. Suy cho cùng, “con người
đến với cuộc sống từ nhiều nẻo đường, trên muôn vàn cung bậc phong
phú. Nhưng tiêu điểm mà con người hướng đến vẫn là con người” (Đặng
Thai Mai).

b. Tiếp theo là guồng quay bất biến trong thói quen sinh hoạt:

_ Sự chai sạn của Mị như ngày càng nặng nề hơn trong dòng chảy của
thời gian. Mỗi ngày trôi qua là lớp tro tàn trong Mị lại dày đặc hơn, lí trí
và con tim Mị cứ như vậy mà nguội lạnh và đóng băng “Mị không nói, lùi
lùi như một con rùa nuôi trong xó cửa”:

about:blank 15/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 16/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

+ Mị không nói, hay Mị cũng chẳng buồn và chẳng muốn nói, bởi cuộc
sống hiện tại của Mị đâu còn niềm vui hay điều gì đáng để quan tâm !

+ Một lần nữa, thủ pháp vật hóa lại đ ược Tô Hoài sử dụng. Từ láy “lùi
lũi” là một từ láy gợi hình, gợi tả dáng vẻ bần thần, lặng lẽ cô đ ơn của
Mị. Ta càng thấy quặn lòng và thương cho Mị hơn bao giờ hết. Nhà văn
Tô Hoài đã khơi lên ở độc giả niềm trắc ẩn, khát vọng khôi phục và bảo
vệ cái cao cả, cái tốt đẹp của cuộc đời.

- Không chỉ hiện lên với sự vô thức trong công việc mà ngay cả ở trong
thói quen sinh hoạt cũng như thế. Mị lầm lũi xung quanh căn buồng
của Mị, nơi mà “kín mít, có một chiếc cửa sổ một lỗ vuông bằng bàn
tay. Lúc nào trông ra cũng chỉ thấy trăng trắng, không biết là sương
hay là nắng”:

+ Căn phòng hiện lên với sự u ám, tối tăm, nơi mà ánh sáng như bị
triệt tiêu. Ở trong ấy, con người dường như bị cuốn vào trạng thái luẩn
quẩn, vô vọng.

+ Căn phòng ấy dường như là một nhà tù, ngục thất tinh thần giam
hãm cuộc sống và khóa chặt tuổi xuân của Mị. Ta liên t ưởng đến nàng
Kiều khi xưa cũng bị giam hãm số phận tại lầu Ngưng Bích:
“Trước lầu Ngưng Bích
khóa xuân

Vẻ non xa tấm trăng


gần ở chung.
Bốn bề bát ngát xa
trông,
about:blank 17/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12
trông,

Cát vàng cồn nọ, bụi


hồng dặm kia.”

Chỉ có điều, nếu Thúy Kiều còn đ ược cảm nhận cái “bốn bề bát ngát xa
trông” thoáng đãng của không gian thì Mị lại bị giam hãm trong căn
phòng chật hẹp và tù túng. Ở trong ấy, Mị chẳng khác nào một tù nhân
phải chịu án tù chung thân. Nhà thống lí Pá Tra đúng là không có chỗ
cho lương tri và tình người

- Ở trong ngục tù ấy, “Mị nghĩ rằng mình cứ chỉ ngồi trong cái lỗ vuông
ấy mà trông ra, đến bao giờ chết thì thôi”:

about:blank 18/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

+ Ở bên ngoài căn phòng ấy là không gian mênh mông của núi rừng
Tây Bắc, là sự tự do; còn bên trong là sự tù túng, chật hẹp và giam hãm.

+ Mị “trông ra đến bao giờ chết thì thôi ” dường như là Mị đang hướng
về sự sống, về phía có ánh sáng le lói, yếu ớt với mong muốn vượt ngục
hay chăng ? Câu văn như vẽ ra ranh giới giữa sự sống và cái chết mà
con người ta muốn giải thoát lại không thể thoát giải, đành phải bất l ực
và vô vọng. Sự trông ra và ngóng vọng của Mị như để lại một khoảng
lặng trong tâm trí người đọc. Liệu rằng số phận của Mị sẽ mãi nh ư vậy,
hay một lúc nào đó Mị sẽ trỗi dậy tháo cũi sổ lồng để giải thoát cho bản
thân mình? Đoạn trích khép lại mà m ở ra bao nhiêu suy ngẫm và trăn
trở trong lòng người đọc. Nói “Văn học là nhân học “ nh ư M.Gorki, quả
không sai
c. Đánh giá nâng cao đoạn trích:

- Sê-khốp quan niệm “Nhà văn phải là nhà nhân đạo từ trong cốt tủy”.
Tô Hoài là một người nghệ sĩ như vậy. Qua đoạn trích trên, Tô Hoài đã
mạnh mẽ tố cáo và lên án tội ác của bọn chúa đất miền núi đã khiến
người nông dân nghèo lâm vào cảnh khổ cực, sống cũng không bằng
chết. Đồng thời, nhà văn còn bày tỏ niềm cảm thông, xót xa và th ương
cảm cho số phận của họ. Đó chính là tấm lòng nhân đạo của Tô Hoài,
nói như Elsa Triobet “Nhà văn là người cho máu”.

c. Đánh giá nghệ thuật:

about:blank 19/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 20/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

Nếu coi một tác phẩm văn học là một cây đại thụ lâu đ ời thì nội
dung là phần rễ, còn nghệ thuật là nh ững tán lá xanh tốt. Đoạn trích
trên nói riêng và truyện ngắn Vợ chồng A Phủ nói chung thành công
bởi một phần không nhỏ về giá trị nghệ thuật:

_ NT Xây dựng tình huống truyện độc đáo, hấp dẫn, đặt nhân vật vào
kịch tính để bộc lộ những tính cách điển hình.

_ NT Xây dựng nhân vật mang tính cá thể hóa cao độ đan xen xây
dựng nét tính cách ổn định, phong phú, vừa bất ngờ vừa tất yếu.

_ NT miêu tả tâm lí nhân vật xuất sắc, đạt đến “phép biện chứng tâm
hồn”.

_ NT dựng cảnh và tả cảnh sinh động, chân thực, đặc sắc, đặc biệt là
cảnh thiên nhiên.

_ NT kể chuyện linh hoạt với sự dịch chuyển của điểm nhìn trần
thuật: bên ngoài và bên trong, Những câu văn giàu cảm xúc, giàu
chất thơ, đậm chất miền núi,.

2. Kết bài:
Văn học là cuộc đời.....Cuộc đời là nơi xuất phát và cũng là nơi đi tới của
văn học. Người nghệ sĩ chân chính là nhận thức được mối liên kết chặt chẽ
giữa nghệ thuật và cuộc đời. Qua tác phẩm Vợ chồng A Phủ của Tô Hoài,
tác giả không chỉ tố cáo tội ác của bọn chúa đất mà còn hướng vào con
người, bênh vực con người và làm nổi bật lên phẩm chất của họ, thể hiện
tư tưởng nhân đạo sâu sắc của mình. Truyện ngắn Vợ chồng A Phủ sẽ mãi
tồn tại theo dòng thời gian và dòng lịch sử văn học nước nhà, để khi nhắc
tới Tô Hoài, ta sẽ nghĩ ngay tới một người nghệ sĩ chân chính, viết vì con
người:
“ Qua giọng hát anh nhận ra ngươxi hát

about:blank 21/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

Qua nét khắc, anh nhận ra ngươxi thơy bạc”.


Trên đầu núi, các nương ngô, nương lúa gặt xong, ngô lúa đã xếp yên đầy các nhà kho. Trẻ con đi hái bí đỏ, tinh nghịch, đã
đốt những lều canh nương để sưởi lửa. Ở Hồng Ngài người ta thành lệ cứ ăn Tết khi gặt hái vừa xong, không kể ngày, tháng
nào. Ăn Tết như thế cho kịp lúc mưa xuân xuống thì đi vỡ nương mới. Hồng Ngài năm ấy ăn Tết giữa lúc gió thổi vào cỏ
gianh vàng ủng, gió và rét rất dữ dội.

Nhưng trong các làng Mèo Đỏ, những chiếc váy hoa đã đem ra phơi trên mỏm đá xoè như con bướm sặc sỡ [...]. Đám trẻ đợi
Tết, chơi quay, cười ầm trên sân chơi trước nhà. Ngoài đầu núi lấp ló đã có tiếng ai thổi sáo rủ bạn đi chơi. Mị nghe tiếng sáo
vọng lại, thiết tha bối hối. Mị ngồi nhẩm thầm bài hát của người đang thổi.

Mày có con trai con gái rồi

Mày đi làm nương

Ta không có con trai con gái

Ta đi tìm người yêu.

about:blank 22/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

Tiếng chó sủa xa xa. Những đêm tình mùa xuân đã tới.

Ở mỗi đầu làng đều có một mỏm đất phẳng làm cái sân chơi chung ngày Tết. Trai gái, trẻ con ra sân chơi ấy tụ tập đánh pao,
đánh quay, thổi sáo, thổi khèn và nhảy.

Cả nhà thống lí Pá Tra vừa ăn xong bữa cơm Tết cúng ma. Xung quanh, chiêng đánh ầm ĩ, người ốp đồng vẫn còn nhảy lên
xuống, run bần bật. Vừa hết bữa cơm lại tiếp ngay bữa rượu bên bếp lửa.

Ngày Tết, Mị cũng uống rượu. Mị lén lấy hũ rượu, cứ uống ực từng bát. Rồi say, Mị lịm mặt ngồi đấy nhìn mọi người nhảy
đồng, người hát, nhưng lòng Mị thì đang sống về ngày trước. Tai Mị văng vẳng tiếng sáo gọi bạn đầu làng. Ngày trước, Mị
thổi sáo giỏi. Mùa xuân này, Mị uống rượu bên bếp và thổi sáo. Mị uốn chiếc lá trên môi, thổi lá cũng hay như thổi sáo. Có
biết bao nhiêu người mê, ngày đêm đã thổi sáo đi theo Mị.

Rượu đã tan lúc nào. Người về, người đi chơi đã vẫn cả. Mị không biết, Mị vẫn ngồi trơ một mình giữa nhà. Mãi sau Mị mới
đúng dậy, nhưng Mị không bước ra đường chơi, mà từ từ bước vào buồng. Chẳng năm nào A Sử cho Mị đi chơi Tết. Mị cũng
chẳng buồn đi. Bấy giờ Mị ngồi xuống giường, trông ra cái cửa sổ lỗ vuông mờ mờ trăng trắng. Đã từ nãy, Mị thấy phơi phới
trở lại, trong lòng đột nhiên vui sướng như những đêm Tết ngày trước. Mị trẻ lắm. Mị vẫn còn trẻ. Mị muốn đi chơi. Bao
nhiêu người có chồng cũng đi chơi ngày Tết.

Huống chi A Sử với Mị, không có lòng với nhau mà vẫn phải ở với nhau! Nếu có nắm lá ngón trong tay lúc này, Mị sẽ ăn
cho chết ngay, chứ không buồn nhớ lại nữa. Nhớ lại, chỉ thấy nước mắt ứa ra. Mà tiếng sáo gọi bạn yêu vẫn lửng lơ bay
ngoài đường.

Anh ném pao, em không bắt

Em không yêu, quả pao rơi rồi..

Lúc ấy, A Sử vừa ở đâu về, lại đang sửa soạn đi chơi. A Sử thay áo mới, khoác thêm hai vòng bạc vào cổ rồi bịt cái khăn
trắng lên đầu. Có khi nó đi mấy ngày mấy đêm. Nó còn muốn rình bắt mấy người con gái nữa về làm vợ.

Cũng chẳng bao giờ Mị nói gì.

Bây giờ Mị cũng không nói. Mị đến góc nhà, lấy ống mỡ, xắn một miếng bỏ thêm vào đĩa đèn cho sáng. Trong đầu Mị đang
rập ròn tiếng sáo. Mị muốn đi chơi, Mị cũng sắp đi chơi. Mị quấn lại tóc, Mị với tay lấy cái váy hoa vắt ở phía trong vách. A
Sử đang sắp bước ra, bỗng quay lại, lấy làm lạ. Nó nhìn quanh, thấy Mị rút thêm cái áo. A Sử hỏi:

– Mày muốn đi chơi à ?

Mị không nói. A Sử cũng không hỏi thêm nữa. A Sử bước lại, nắm Mị, lấy thắt lưng trói hai tay Mị. Nó xách cả một thúng
sợi đay ra trói đứng Mị vào cột nhà. Tóc Mị xoã xuống, A Sử quấn luôn tóc lên cột, làm cho Mị không cúi không nghiêng
được đầu nữa. Trói xong vợ, A Sử thắt nốt cái thắt lưng xanh ra ngoài áo rồi A Sử tắt đèn, đi ra, khép cửa buồng lại.

Trong bóng tối, Mị đứng im lặng, như không biết mình đang bị trói. Hơi rượu còn nồng nàn, Mị vẫn nghe tiếng sáo đưa Mị
đi theo những cuộc chơi, những đám chơi. “Em không yêu, quả pao rơi rồi. Em yêu người nào, em bắt pao nào...”. Mị vùng
bước đi. Nhung tay chân đau không cựa được. Mị không nghe tiếng sáo nữa. Chỉ còn nghe tiếng chân ngựa đạp vào vách.
Ngựa vẫn đứng yên, gãi chân, nhai cỏ. Mị thổn thức nghĩ mình không bằng con ngựa. Chó sủa xa xa. Chùng đã khuya. Lúc
này là lúc trai đang đến bên vách làmhiệu, rủ người yêu dỡ vách ra rừng chơi. Mị nín khóc, Mị lại bồi hồi.

Cả đêm ấy Mị phải trói đúng như thế. Lúc thì khắp người bị dây trói thít lại, đau nhức. Lúc lại nồng nàn tha thiết nhớ. Hơi

about:blank 23/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12
rượu toả. Tiếng sáo. Tiếng chó sủa xa xa. Mị lúc mê, lúc tỉnh. Cho tới khi trời tang tảng rồi không biết sáng từ bao giờ.

1. Mở bài:
Sáng tác văn học cũng giống như công việc chèo thuyền của
người lái đò. Nước chảy thuyền trôi. Dòng sông ấy, lúc nước chảy
lững lờ, cũng có lúc nước chảy xiết. Tuy nhiên, cuối cùng con
thuyền ấy vẫn trôi qua bao bến bờ của thời gian, không gian để
đến được bờ, trao đến độc giả những “món hàng” vô giá. Đó là
những bài học nhận thức, chiều sâu tư tưởng được gói ghém bằng
cả tấm lòng

about:blank 24/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

của tác giả. Truyện ngắn “Vợ chồng A Phủ” của Tô Hoài là một tác phẩm nh ư vậy. Tác phẩm không chỉ là một bức
tranh chân thực về số phận của người lao động nghèo miền núi trong xã hội cũ mà còn là bài ca về khát vọng
sống và sức sống mãnh liệt của họ. Điều ấy đ ược thể hiện rõ nhất qua nhân vật Mị. Đoạn trích sau đã khắc họa
một cách chân thực và thành công sự trỗi dậy sau bao mùa xuân câm lặng của cô gái ấy:

“Ngày Tết, Mị cũng uống rượu [...] quả pao rơi rồi...”

2. Thân bài:
a. Giới thuyết chung:
_ Tác giả: Tô Hoài là một nhà văn lớn của nền văn học Việt Nam với số lượng tác phẩm đạt kỉ lục nh ờ sức viết
sáng tạo và dồi dào.Văn phong của ông hấp dẫn người đọc bởi lối trần thuật sinh động và giàu ý nghĩa. Ông am
hiểu về các phong tục tập quán của nhiều vùng miền trên Tổ quốc. Thành công nhất của Tô Hoài phải kể t ới
những trang văn viết về vùng núi Tây Bắc. Trong số đó, truyện ngắn “V ợ chồng A Phủ” là một tác phẩm tiêu biểu
hơn cả. Tài liệu của Lê Minh

_ Tác phẩm: Truyện ngắn “V ợ chồng A Phủ” là kết quả của chuyến tham d ự chiến dịch giải phóng Tây Bắc trong
vòng 8 tháng của Tô Hoài. Ông đã “cùng ăn, cùng làm, cùng ở với người dân nơi đây”. Chính vì vậy mà nó giúp Tô
Hoài thêm hiểu biết về dân tộc n ơi đây, khơi nguồn cảm hứng cho các sáng tác nghệ thuật.Tô Hoài t ừng tâm sự
“Đất nước và con người nơi đây đã để thương để nhớ cho tôi nhiều không thể bao giờ quên”. Tác phẩm “Vợ chồng
A Phủ” là một lời cảm ơn đối với đồng bào nơi đây. Truyện sau được in trong tập Truyện Tây Bắc, xuất bản năm
1952.

b.Dẫn dắt (tóm tắt) vào đoạn trích (Bắt buộc phải có thao tác này):
Vẻ đẹp trong tâm hồn nhân vật đ ược thể hiện rõ rệt nhất là ở nhân vật Mị. Mị đã từng là một cô gái đẹp người,
đẹp nết, tự do và yêu đời. Nhưng vì món nợ truyền kiếp của cha mẹ mà Mị phải làm dâu gạt nợ cho nhà thống lí

about:blank 25/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 26/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

Pá Tra. Kể từ ấy, dần dần Mị đã mất dần hy vọng và khát vọng sống, tr ở thành một con người chai sạn, vô cảm.
Tuy nhiên, Tô Hoài đã để cho Mị được sống lại là chính mình trong đêm tình mùa xuân ở Hồng Ngài. Dưới tác động
của một không gian ăm ắp sự sống, biêng biếc sắc màu: Cảnh Hồng Ngài bắt đầu vào xuân- cỏ gianh vàng ửng,
gió rét dữ dội…; Cảnh các làng Mèo đỏ v ới những chiếc váy hoa đem phơi ở các mỏm đá, tiếng trẻ con nô đùa
trước sân. Đặc biệt là âm thanh tiếng sáo ở đầu núi rủ bạn đi ch ơi, Mị đã dần được hồi sinh sức sống trở lại. Đoạn
trích trên thuộc phần đầu của tác phẩm, đã thể hiện rõ rệt điều ấy.

Phân tích đoạn trích:


1. Bức tranh mùa xuân Tây Bắc
( phiên bản đầy đủ)

- Vẻ đẹp mùa xuân Tây Bắc và sức sống tiềm tàng của Mị trong truyện ngắn Vợ chồng A Phủ ❤

Am hiểu sâu sắc phong tục, tập quán; thấu hiểu tâm hồn và tính cách đồng bào vùng cao Tây Bắc; nhà văn Tô Hoài
đã có những trang văn đặc sắc viết về phong vị dân tộc với một văn phong giàu chất tạo hình và thấm đẫm chất
thơ. Vẻ đẹp của mùa xuân Tây Bắc là một trong những trang văn hay nhất, gợi cảm nhất mà Tô Hoài đã thể hiện
trong tác phẩm. Đặc biệt, thông qua không gian lễ hội mùa xuân, sức sống tiềm tàng mãnh liệt của nhân vật Mị
được khơi dậy, bừng thức như hòn than dưới lớp tro tàn, vẫn còn nóng hổi dù trải qua bao nhiêu lớp lớp dập vùi.
Nhờ đó, vẻ đẹp của mùa xuân Tây Bắc vừa làm nền cho một tâm hồn bừng thức đi tìm lẽ sống ở đời, một tính cách
sống động với nhiều cảm xúc đan xen; vừa trở thành một nhân vật có tính phụ họa cho khát vọng nhân văn, niềm
yêu đời thiết tha, hướng đến tự do và hạnh phúc của Mị.

Có lẽ kế thừa quá trình sáng tạo của nhiều nhà văn trên thế giới, nhất là các tác giả Á Đông thường mượn thiên
nhiên làm nền cho cuộc sống con người, trước khi để cho hình tượng nhân vật Mị với một sức sống tiềm tàng mãnh
liệt bừng thức trở dậy, thoát khỏi kiếp sống tù đày, dám "vượt ngục" để là chính mình, Tô Hoài đã dựng lên cả một
bức tranh mùa xuân Tây Bắc thật đẹp và thơ mộng. Không thêu dệt bằng bút pháp lãng mạn thái quá, chính hiện
thực sống động và sự am hiểu tường tận cuộc sống của đồng bào các dân tộc vùng cao Tây Bắc đã giúp cho nhà
văn có cái nhìn sắc sảo về thời gian và không gian của ngày Tết ở Hồng Ngài, nơi Mị trở thành con dâu gạt nợ của

about:blank 27/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 28/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

gia đình thống lí Pá Tra. Không có cảnh hoa đào khoe sắc, lộc non mơn mởn gọi mùa, đồng bào dân tộc Mèo đón
xuân khi thời tiết vẫn còn rét mướt và lạnh lẽo. Tất cả đều thuận theo tự nhiên, khi mùa vụ đã xong, gặt hái đã hết,
đấy là lúc bản làng bắt đầu vui xuân đón Tết. Vì vậy, bức tranh thiên nhiên mùa xuân năm ấy ở Hồng Ngài được
nhà văn miêu tả có cảm tưởng như cái rét lạnh của buổi đông về: "Hồng Ngài năm ấy ăn Tết giữa lúc gió thổi vào
cỏ gianh vàng ửng, gió và rét rất dữ dội." Có điều, ăn Tết như thế là đúng dịp "trên đầu núi, các nương ngô, nương
lúa gặt xong, ngô lúa đã xếp yên đầy các nhà kho"; nghĩa là đồng bào miền Tây Bắc ăn Tết không nhất định theo
ngày tháng cụ thể của lịch, "cứ ăn Tết khi gặt hái vừa xong, không kể ngày tháng nào".

Bù lại cho cái rét lạnh của không gian ngày Tết, bức tranh mùa xuân miền Tây Bắc vẫn trở nên sống động khác
thường nhờ vào sinh hoạt của con người. Nhà văn Tô Hoài, bằng sự quan sát tinh tế, cái nhìn tràn đầy yêu mến với
cảnh vật và con người nơi đây mới có những trang văn khá thi vị về những nét sinh hoạt độc đáo. Hình ảnh "những
chiếc váy hoa đã đem ra phơi trên mỏm đá xòe như con bướm sặc sỡ" là một tín hiệu đầu tiên về cảnh sắc buổi
xuân về. Thay thế cho muôn ngàn cánh hoa đào, hoa mơ rực rỡ, những chiếc váy hoa của người con gái miền Tây
Bắc đã mở ra một không gian thoáng đãng, một vẻ đẹp nên thơ đầy màu sắc, nhờ đó gợi được không khí náo nức
và tươi tắn của mùa xuân. Hoạt động của con người dường như đánh thức mùa xuân dậy sớm để chiều theo lòng
mình, dù thiên nhiên vẫn chưa sẵn sàng đón nhận. Ngòi bút tác giả quay thật chậm khung cảnh chuẩn bị đón Tết
của đồng bào cũng đủ gợi ra cái không khí vui tươi phấn khởi: "Ở mỗi đầu làng đều có một mỏm đất phẳng làm cái
sân chơi chung ngày Tết. Trai gái, trẻ con ra sân chơi ấy tụ tập đánh pao, đánh quay, thổi khèn và nhảy." Trẻ con
vui đùa với trò chơi quay, cười ầm vang khắp sân nhà thật náo động. Con trai, con gái thì "chơi đánh pao, đanh
quay rồi đêm đêm rủ nhau đi chơi". Đặc biệt, âm thanh tiếng sáo gọi bạn đầu làng bắt đầu trỗi dậy báo hiệu một
mùa Tết đến. Dưới ngòi bút Tô Hoài, bức tranh mùa xuân miền Tây Bắc hiện lên đậm nét không biểu lộ nhiều qua
cảnh sắc thiên nhiên mà tập trung vào sinh hoạt của con người. Nhìn tổng thể, từ sắc màu rực rỡ đến âm thanh
vang động núi rừng, tất cả vẫn xuất phát chủ yếu từ hoạt động của con người. Hương vị của mùa xuân Tây Bắc
thấm đẫm một không khí tươi vui hiếm có, bởi do con người kiến tạo mà nên.

Những câu chữ viết về mùa xuân Tây Bắc giàu chất thơ nhất có lẽ là khi tác giả miêu tả những đêm tình mùa xuân
của nam thanh nữ tú. Tiếng sáo thổi dìu dặt gọi bạn đi chơi với âm thanh ngân vang, khi gần khi xa làm cho lòng
người càng thêm bổi hổi. Tiếng sáo đó được cất lên thành lời khơi gợi biết bao nhiêu say đắm, mộng mơ: "Mày có

about:blank 29/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 30/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

con trai con gái rồi/ Mày đi làm nương/ Ta không có con trai con gái/ Ta đi tìm ngươi yêu". Những đêm tình nồng
nàn, mê đắm ấy chính là chất liệu làm nên những trang văn đầy chất thơ của Vợ chồng A Phủ, khiến cho ngòi bút
Tô Hoài có được sức hấp dẫn lâu bền trong lòng người đọc. Ngoài ra, bằng sự am tường sâu sắc của một nhà văn
giỏi quan sát, cảnh vật và con người với những phong tục, tập quán của đồng bào Tây Bắc được hiện lên trong bức
tranh mùa xuân thật đa dạng, từ khung cảnh cúng ma đến bữa rượu bên bếp lửa hồng ấm áp: "Cả nhà thống lí Pá
Tra vừa ăn xong bữa cơm Tết cúng ma. Xung quanh, chiêng đánh ầm ĩ, người ốp đồng vẫn còn nhảy lên xuống, run
bần bật. Vừa hết bữa cơm lại tiếp ngay bữa rượu bên bếp lửa."

Quả vậy, đọc Vợ chồng A Phủ, nhất là trích đoạn kể lại cuộc đời Mị và A Phủ khi ở Hồng Ngài, nhà văn Tô Hoài đã
mang đến cho bạn đọc một thế giới Tây Bắc lung linh, kỳ diệu, nhất là bức tranh mùa xuân đầy mê đắm, nên thơ,
ẩn giấu trong ấy là hình tượng người thiếu phụ xinh đẹp, tài hoa u sầu cho kiếp đời trâu ngựa của mình. Có lẽ tiếp
nối triết lí "tài mệnh tương đố" trong văn chương trung đại, Tô Hoài đã bổ sung thêm một hình mẫu về sự tài hoa
bạc phận của văn chương hiện đại chăng? Những trang văn giàu chất hiện thực và lãng mạn ấy xoay quanh thân
phận của nhân vật Mị trước và trong đêm mùa xuân về là một thử thách lớn đối với bút lực Tô Hoài. Nhưng không,
tác giả của Dế Mèn phiêu lưu ký đã thành công một cách ngoạn mục, giúp người đọc thấy được sức sống tiềm tàng
mãnh liệt của một kiếp đời tưởng chừng như chết đi trong cái chốn ngục tù của bọn chúa đất phong kiến miền núi
ấy lại được hồi sinh, mang đầy vẻ xuân tình rạo rực.

( phiên bản rút gọn)


Am hiểu sâu sắc phong tục, tập quán; thấu hiểu tâm hồn và tính cách đồng bào vùng cao Tây Bắc; nhà văn Tô Hoài
đã có những trang văn đặc sắc viết về phong vị dân tộc với một văn phong giàu chất tạo hình và thấm đẫm chất
thơ...

Không thêu dệt bằng bút pháp lãng mạn thái quá, chính hiện thực sống động và sự am hiểu tường tận cuộc sống
của đồng bào các dân tộc vùng cao Tây Bắc đã giúp cho nhà văn có cái nhìn sắc sảo về thời gian và không gian của
ngày Tết ở Hồng Ngài. Không có cảnh hoa đào khoe sắc, lộc non mơn mởn gọi mùa, đồng bào dân tộc Mèo đón
xuân khi gặt hái vừa xong kể cả khi thời tiết vẫn còn rét mướt và lạnh lẽo. Vì vậy, bức tranh thiên nhiên mùa xuân
năm ấy ở Hồng Ngài được nhà văn miêu tả có cảm tưởng như cái rét lạnh của buổi đông về: "Hồng Ngài năm ấy ăn
Tết giữa lúc gió thổi vào cỏ gianh vàng ửng, gió và rét rất dữ dội."

about:blank 31/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 32/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

Bù lại cho cái rét lạnh của không gian ngày Tết, bức tranh mùa xuân miền Tây Bắc vẫn trở nên sống động khác
thường nhờ vào sinh hoạt của con người. Hình ảnh "những chiếc váy hoa đã đem ra phơi trên mỏm đá xòe như con
bướm sặc sỡ" đã mở ra một không gian thoáng đãng, một vẻ đẹp đầy màu sắc, nhờ đó gợi được không khí náo nức
và tươi tắn của mùa xuân. Ngòi bút tác giả quay thật chậm khung cảnh chuẩn bị đón Tết của đồng bào cũng đủ gợi
ra cái không khí vui tươi phấn khởi: "Ở mỗi đầu làng đều có một mỏm đất phẳng làm cái sân chơi chung ngày Tết.
Trai gái, trẻ con ra sân chơi ấy tụ tập đánh pao, đánh quay, thổi khèn và nhảy." Trẻ con vui đùa với trò chơi quay,
cười ầm vang khắp sân nhà thật náo động. Con trai, con gái thì "chơi đánh pao, đanh quay rồi đêm đêm rủ nhau đi
chơi". Đặc biệt, âm thanh tiếng sáo gọi bạn đầu làng hay khung cảnh cúng ma đến bữa rượu bên bếp lửa hồng ấm
áp của nhà thống lí : "Cả nhà thống lí Pá Tra vừa ăn xong bữa cơm Tết cúng ma. Xung quanh, chiêng đánh ầm ĩ,
người ốp đồng vẫn còn nhảy lên xuống, run bần bật. Vừa hết bữa cơm lại tiếp ngay bữa rượu bên bếp lửa." bắt đầu
trỗi dậy báo hiệu một mùa Tết đến Dưới ngòi bút Tô Hoài, bức tranh mùa xuân miền Tây Bắc hiện lên đậm nét
không biểu lộ nhiều qua cảnh sắc thiên nhiên mà tập trung vào sinh hoạt của con người từ sắc màu rực rỡ đến âm
thanh vang động núi rừng. Hương vị của mùa xuân Tây Bắc thấm đẫm một không khí tươi vui hiếm có

Thông qua không gian lễ hội mùa xuân, sức sống tiềm tàng mãnh liệt của nhân vật Mị được khơi dậy, bừng thức
như hòn than dưới lớp tro tàn, vẫn còn nóng hổi dù trải qua bao nhiêu lớp lớp dập vùi. Có thế nói vẻ đẹp của mùa
xuân Tây Bắc vừa làm nền cho một tâm hồn bừng thức đi tìm lẽ sống ở đời; vừa trở thành một nhân vật có tính phụ
họa cho khát vọng nhân văn, niềm yêu đời thiết tha, hướng đến tự do và hạnh phúc của Mị

c.

LĐ1: Trước hết, hiện lên trong đoạn trích, tâm trạng của Mị có sự đồng vọng và đan xen giữa kí ức của quá khứ
và thực tại dưới tác động của tiếng sáo và hơi nồng men rượu:

a. Đầu tiên, Mị hiện lên với hành động uống rượu “Ngày Tết, Mị cũng uống rượu. Mị lén lấy hũ rượu, cứ
uống ực từng bát”:
_ Câu văn mở đầu của đoạn trích như một lời thông báo ngắn gọn về trạng thái và hành động bây giờ của Mị.

_ Đối với đồng bào dân tộc vùng núi cao, uống rượu là một thói quen và là một nét đẹp văn hóa lâu đời, gắn liền

about:blank 33/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 34/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

với các dịp lễ. Cho nên uống rượu là một hành động bình thường, quen thuộc.
_ Mị không ngoại lệ, Mị cũng tìm đến với rượu trong ngày Tết, tuy nhiên, cách Mị uống rượu lại không hề bình
thường chút nào “uống ực từng bát”:
+ Uống ực là uống nhanh, uống từng ngụm lớn.

about:blank 35/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 36/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

+ Uống như là để cho đỡ khát rượu, như là đang “tận hưởng” thứ đồ
uống đặc sản.

+ Suy ngẫm sâu xa, uống như vậy như là đang nuốt đắng cay, tủi hờn
vào trong lòng. Uống rượu mà như uống những cay đắng của phần đời
đã qua và những khát khao của phần đời chưa tới.

=> Cách uống rượu cho thấy hoàn cảnh đáng thương của Mị. Phải
chăng Mị tìm đến vói rượu không chỉ đơn thuần là để cho giải khát mà
còn để giải khuây, để trút đi bao gánh nặng đề lên đôi vai gầy của ng ười
con gái ấy. Có lẽ, không còn giải pháp nào khác để trút sầu nên Mị đành
bất lực tìm đến với hơi say của rượu.
b. Tiếp theo, Mị say và nhớ về quá khứ, sau đó quay trở lại với
thực tại:

_ Hơi nồng của men rượu làm Mị chìm vào cơn say “Mị lịm mặt ngồi
đấy”. Dường như, trong sự lâng lâng và bay bổng của men rượu, Mị đã
thoát li khỏi thực tại, nơi mà rộn ràng âm thanh của “người nhảy đồng,
người hát” , để thả hồn mình vào kí ức của quá khứ - một thời tự do và
tươi đẹp của Mị “ lòng Mị đang sống về ngày trước”. Giải thích cho trạng
thái tâm lí như vậy một cách logic nhất là bởi “Tai Mị văng vẳng tiếng
sáo gọi bạn đầu làng” cộng hưởng với tác động của men rượu trong Mị:

+ Từ láy “văng vẳng” gợi âm thanh từ xa vọng lại, như đang vang lên
đâu đó quanh tai.
+ Tiếng sáo tự tìm đến với Mị, hay chính bởi trong tâm trí Mị bây giờ
ngập tràn là tiếng sáo nên mỗi lúc, Mị lại t ự cảm nhận nó một cách rõ
rệt hơn ?

_ Tô Hoài đã quay ngược cuốn phim cuộc đời để cho ta nhìn lại một thời
about:blank 37/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

thanh xuân tươi đẹp mà đã quá vãng của Mị “Ngày trước, Mị thổi sáo
giỏi”:
+ Như vậy, hóa ra, tiếng sáo từ lâu đã gắn liền với thanh xuân của Mị.
Điều này giải thích cho lí do trước đó khi nghe tiếng sáo gọi bạn từ đầu
núi lấp ló, Mị lại nhẩm thầm theo lời bài hát của người đang thổi.

+ Tiếng sáo đánh thức kỉ niệm xưa trong Mị, là hiện thân cho quá khứ
khó quên và hiện thân cho tâm hồn Mị. Âm thanh ấy song hành và luôn
tồn tại đâu đó trong tâm trí của Mị, b ởi Mị nhẩm thầm đồng nghĩa với
việc Mị còn nhớ tới tiếng sáo.

about:blank 38/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

+ Tiếng sáo còn là tiếng gọi của s ự tự do, bay bổng và khát vọng
sống vẫy gọi Mị. Chính Tô Hoài từng tâm sự: “Tiếng sáo là biểu tượng
của niềm khát sống, khát khao yêu, ở đây còn là lòng khao khát tự do”.

+ Tiếng sáo đã nâng đỡ tâm hồn Mị, chắp thêm đôi cánh giúp Mị bay
lên trên thực tại và hoàn cảnh tù túng. Quả thực, “Nhiệm vụ của nhà
văn là để nâng bước cho những kẻ cùng đường tuyệt lộ, để bênh vực cho
những kẻ không còn ai để bênh vực” (Nguyễn Minh Châu).

=> Như vậy, chính tiếng sáo là tác nhân mạnh mẽ nhất đã khơi dậy
khát vọng sống vốn âm ỉ và tiềm tàng trong Mị, b ởi “Lay lắt, đói khổ,
nhục nhã nhưng Mị vẫn âm thầm, tiềm tàng, mãnh liệt “ (Tô Hoài) . Tiếng
sáo ấy như mạch nước ngọt rỉ thấm vào thớ đất khô cằn vì nắng hạ, một
thớ đất tâm hồn vốn màu mỡ nhưng lại bị xói mòn bởi cái xấu và cái ác
của bọn chúa đất miền núi. Đây chính là chi tiết đắt giá, là hạt bụi vàng
của tác phẩm.

- Từ quá khứ, Mị quay trở lại với thực tại “Mùa xuân này, Mị uống rượu
bên bếp và thổi sáo”

+ Hành động uống rượu và thổi sáo bây gi ờ của Mị là khát khao “níu
kéo quá khứ - bù đắp thực tại” của Mị.

+ Không có cây sáo, Mị biến chiếc lá t ừ một hình ảnh bình thường
thành một hình ảnh biểu tượng của nghệ thuật, đã vậy còn vô cùng
khéo léo “Mị uốn chiếc lá trên môi, thổi lá cũng hay như thổi

about:blank 39/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 40/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

sáo”. Đó chính là tài năng âm nhạc và nét đẹp trong tâm hồn Mị. Tiếng
sáo tha thiết và lôi cuốn ấy khiến “biết bao nhiêu người mê, cứ ngày đêm
thổi sáo đi theo Mị”.

=> Hình ảnh tiếng sáo tiếp tục được hiện lên ở câu văn này. C ứ mỗi
lần hình ảnh tiếng sáo hiện lên, ta lại càng thấy đ ược vẻ đẹp trong tâm
hồn Mị. Suy cho cùng, tiếng sáo chính là tiếng hát và tiếng lòng của Mị.
Nói như Nadim Hickmet “Tiếng hát của con người còn đẹp hơn cả chính
con người”, bởi nó là kết tinh của khát vọng sống và khát vọng t ự do.
Đồng thời, chất thơ của truyện ngắn cũng từ ấy mà toát lên, làm cho
những câu văn của Tô Hoài thấm vào hồn ng ười êm ái và dịu dàng h ơn
bao giờ hết. Đúng như Puskin từng nói “Văn xuôi chân chính bao gi ờ
cũng thấm đượm chất thơ như chất nước ngọt ngào thấm trong trái táo”

LĐ2: Ở những câu văn tiếp theo, trong hơi nồng men rượu, Mị hiện
lên với trạng thái tâm lí không tỉnh táo, bần thần và lặng lẽ theo quán
tính:

_ Hiện lên giữa không gian “ Rượu đã tan lúc nào. Người về, người đi chơi
đã vãn cả” là hình ảnh con người không tỉnh táo “Mị không biết. Mị vẫn
ngồi trơ một mình giữa nhà”:

+ Rượu đã làm Mị lâng lâng và không làm chủ được tiềm thức, như lâm
vào cơn mê sảng.
+ Mị ngồi trơ một mình giữa nhà như một kẻ vô hồn, bần thần và lặng
lẽ chẳng khác gì một cái bóng câm lặng, lủi thủi một mình.

- Mị rơi vào vòng quay vô thức, quán tính, tuần hoàn với thói quen “Mị
từ từ bước vào buồng”:
about:blank 41/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12
g

+ Từ láy “từ từ” gợi dáng vẻ lặng lẽ, bước chân chậm chạp của Mị.
+ Đây là một hành động lặp đi lặp lại nh ư một thói quen vô thức, bị
động, tự động mà không hề tự chủ

=> Lí giải cho hành động này là bởi “Chẳng năm nào A Sử cho Mị đi chơi
Tết”. Đến ngay cả mong muốn đi chơi rất nhân bản mà Mị còn không thể
thực hiện được. Thử hỏi như vậy có thật sự là Mị đang “tồn tại” , hay chỉ
là đang “sống”, đang kéo dài những ngày chưa chết mà thôi. Cha con
thống lí Pá Tra có thể tước đi mạng sống của Mị bất c ứ lúc nào. Căn nhà
của chúng đúng là không có chỗ cho sự lương tri và tình người.

about:blank 42/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

_Quá quen và hiểu hoàn cảnh của mình, Mị đành chấp nhận số phận
bằng hành động “Bấy giờ Mị ngồi xuống giường, trông ra cái cửa sổ lỗ
vuông mờ mờ trăng trắng”

+ Căn phòng nơi Mị ngồi hiện lên với sự u ám , tối tăm, ánh sáng như bị
triệt tiêu. Ở trong ấy, con người dường như bị cuống vào trạng thái luẩn
quẩn, vô vọng.
+ Căn phòng ấy dường như là một nhà tù, ngục thất tinh thần giam
hãm cuộc sống và khóa chặt tuổi xuân của Mị. Ta liên t ưởng đến nàng
Kiều khi xưa cũng bị giam hãm số phận tại Lầu Ngưng Bích:

“Trước lầu Ngưng Bích khóa xuân,

Vẻ non xa tấm trăng gần ở chung.

Bốn bề bát ngát xa trông,

Cát vàng cồn nọ, bụi hồng dặm kia.”

Chỉ có điều, nếu Thúy Kiều còn được cảm nhận cái “bốn bề bát ngát xa
trông” thoáng đãng của không gian thì Mị lại bị giam hãm trong không
gian tù túng “mờ mờ trăng trắng”. Ở trong ấy, Mị chẳng khác nào một tù
nhân phải chịu án tù chung thân

+ Mị “trông ra” dường như là Mị đang hướng về sự sống, về phía có


ánh sáng le lói, yếu ớt với mong muốn vượt ngục hay chăng ? Câu văn
như vẽ ra ranh giới giữa sự sống và cái chết mà con người ta

about:blank 43/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 44/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

muốn giải thoát lại không thể thoát giải, đành phải bất lực và vô vọng. Sự
trông ra và ngóng vọng ấy của Mị như để lại một khoảng lặng trong tâm
trí và ám ảnh người đọc.

LĐ3: Ở những câu văn tiếp theo, tâm trạng của Mị có sự thay đổi và
chuyển biến rõ rệt. Từ vô thức, Mị bỗng đột khởi cảm giác phấn chấn và
nhận thức được giá trị bản thân :

a. Đầu tiên, Mị đột khởi cảm giác phấn chấn:


_ Vậy là sau bao mùa câm lặng và mất đi cảm giác đ ược vui, được hạnh
phúc, được tự do, bây giờ Mị đã tìm lại được xúc cảm ấy “Đã từ nãy, Mị
thấy phơi phới trở lại, trong lòng đột nhiên vui sướng như những đêm Tết
ngày trước”:

+ Các tính từ “phơi phới, vui sướng” kết hợp với các từ “đã từ nãy, đột
nhiên” cùng hình ảnh so sánh “như những đêm Tết ngày trước” làm nhịp
văn trở nên dồn dập, mạnh mẽ như nhịp tim, nhịp tâm hồn Mị. Tài liệu
của Lê Minh

+ Câu văn cho thấy cảm giác rạo rực sức sống, tràn ngập hứng khởi
trong Mị.
+ Đây chính là tín hiệu đầu tiên cho s ự hồi sinh sức sống trong Mị, là
tiền đề cho các hành động nổi loạn của Mị sau này. Đúng nh ư Lỗ Tấn
từng nói “Một tia lửa nhỏ hôm nay là dấu hiệu cho một đám cháy ngày
mai”.

b. Tiếp theo, Mị nhận thức được giá trị bản thân :


_ Nối tiếp cảm giác phấn khởi ấy, Mị chợt nhận ra giá trị của bản thân
“Mị trẻ lắm. Mị vẫn còn trẻ. Mị muốn đi chơi”:
about:blank 45/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12
Mị trẻ lắm. Mị vẫn còn trẻ. Mị muốn đi chơi :

+ Điệp từ “trẻ” và các điệp cấu trúc câu ““Mị trẻ lắm. Mị vẫn còn trẻ”
là cách nhấn mạnh một s ự thật, đó là Mị vẫn còn trẻ, vẫn còn thanh
xuân và nhiều hứa hẹn. Câu văn đầu tiên là sự nhận thức, câu văn thứ
hai là lời khẳng định mạnh mẽ cho tính đúng đắn của câu văn trước.
+ “Mị muốn đi chơi” (Tài liệu của Lê Minh) nghĩa là Mị đang khao khát
được tự do, được thả hồn

mình vào mùa xuân đẹp đẽ, ăm ắp s ự sống, biêng biếc sắc màu ở Hồng
Ngài.

about:blank 46/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 47/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 48/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 49/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 50/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 51/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 52/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 53/138
21:54 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 54/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 55/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 56/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 57/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 58/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 59/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 60/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 61/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 62/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 63/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 64/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 65/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 66/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 67/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 68/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 69/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 70/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 71/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 72/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 73/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 74/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 75/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 76/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 77/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 78/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 79/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 80/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 81/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 82/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 83/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 84/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 85/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 86/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 87/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 88/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 89/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 90/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 91/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 92/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 93/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 94/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 95/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 96/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 97/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 98/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 99/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 100/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 101/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 102/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 103/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 104/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 105/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 106/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 107/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 108/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 109/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 110/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 111/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 112/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 113/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 114/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 115/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 116/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 117/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 118/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 119/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 120/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 121/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 122/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 123/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 124/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 125/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 126/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 127/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 128/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 129/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 130/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 131/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 132/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 133/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 134/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 135/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 136/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 137/138
21:55 03/04/2024 VỢ CHỒNG A PHỦ - văn 12

about:blank 138/138

You might also like