Download as docx, pdf, or txt
Download as docx, pdf, or txt
You are on page 1of 3

Tố Hữu từng nói: “thơ là tiếng nói trái tim”.

Thật vậy, thơ là tiếng nóicủa tình cảm


xuất phát từ những rung cảm của người nghệ sĩ trước cuộcđời. Và có lẽ tiếng nói
tri âm đầy cảm xúc ấy đã được Nguyễn Đình Thigửi gắm qua bài thơ “Lá đỏ”. Bài
thơ là tiếng lòng nhà thơ về cảnh thiênnhiên Trường Sơn lá đỏ ào ào tung bay trong
gió, trở thành khúc ca ratrận dọc theo chiều dài đất nước.
Ông đã chứng kiến hiện thực của cuộc chiến tranh khốc liệt “giữa nghìn
tiếng nổ rung đêm lửa”. Sự hy sinh mất mát, đớn đau do chiến tranh gây ra
và con người lại chính là những cá thể bị tổn hại nhiều nhất… Nhưng cũng
chính từ những tổn thất, đau thương, mất mát ấy lại hiện lên một vẻ đẹp
diệu kỳ, lãng mạn của bức tranh thiên nhiên Trường Sơn bao la, với sắc đỏ
phủ trời xanh của màu lá đỏ. Xúc động trước cảnh thiên nhiên Trường Sơn
lá đỏ ào ào tung bay trong gió và trong khoảnh khắc đó bài thơ được ra
đời, và trở thành khúc ca ra trận dọc theo chiều dài đất nước. Bài thơ còn
được nhạc sỹ Hoàng Hiệp phổ nhạc và thành bài hát thể hiện khung cảnh
oai hùng của đoàn quân ra trận.
Trường Sơn theo cảm nhận của Nguyễn đình Thi trước hết là một thiên nhiên
hùng vĩ và tươi đẹp:

........
Mở đầu bài thơ là hình ảnh gặp em trên cao, trên cao ở đây đầu tiên là nói về vị trí địa
lý có thể là lúc đó tác giả đã gặp được em từ trên núi cao, đèo cao. Trên cao ở đây
không chỉ nói về vị trí địa lý mà còn nói đến vị trí về tình cảm trong lòng của tác giả, tình
cảm thiêng liêng này được đặt trên cao hơn mọi tình cảm khác. Đó là một nơi đẹp đẽ,
thoáng đãng, đứng từ trên cao nguyên lộng gió ta cảm nhận được một khoảng không
vô tận, bao la. Và thể hiện trước không gian đó là hình ảnh rừng lá đỏ ào ào, bay trong
gió. Giữa khung cảnh bầu trời xanh mát mẻ, nổi bật lên là hình ảnh là đỏ, màu lá đỏ
như tô điểm thêm cho bầu trời Trường Sơn giữa lúc khói lửa mịt mù, do bom đạn thả
xuống đất Trường Sơn, phải chăng chính hình lá đỏ đó đã chạm đến trái tim của tác
giả. Bao nhiêu chiếc là đỏ đó cũng là bấy nhiêu những tâm tư, tình cảm của tác giả gửi
vào trong đó.

Mùa lá đỏ nên thơ ấy đã tô điểm cho bức tranh thiên nhiên thêm hùng tráng và màu đỏ
ấy cũng đã vẽ lên sức sống cho con đường Trường Sơn mùa ra trận. Từ láy “ào ào”
được sử dụng độc đáo, gợi ra cảnh một cơn cuồng phong làm nên trận “mưa” lá đỏ
tuôn trào, mãnh liệt như sức sống Trường Sơn. Màu đỏ của lá tựa như màu đó của lá
cờ Tổ quốc, của dòng máu chảy trong mỗi trái tim người con đất Việt. Giữa lúc đất
nước đang diễn ra cuộc chiến đấu căng co và gay gắt, màu lá đỏ như tiếp thêm sức
mạnh cho những người lính trên chiến trường có thêm sức mạnh để chiến đấu vì quê
hương, đất nước thân yêu của mình.
Bài thơ không chỉ dừng lại ở cái đẹp hùng tráng của thiên nhiên mà còn đi sâu vào tâm
hồn con đường Trường Sơn mùa ra trận. Hình ảnh cô thanh niên xung phong đứng
bên đường mở ra không gian của niềm tự hào và lòng yêu nước. Cô gái thanh niên
xung phong là biểu tượng cho tình yêu quê hương, là nguồn động viên, sức mạnh tinh
thần cho những người lính trên con đường gian nan và khó khăn của Trường Sơn.
Từng bước chân, từng dấu vết trên con đường Trường Sơn đều trở thành dấu ấn vĩ đại
của tình yêu và lòng hy sinh cao cả.
Em đứng bên đường, như quê hương
Vai áo bạc, quàng súng trường
Hình ảnh cô gái trẻ trung, xinh đẹp trong bài thơ trở thành biểu tượng cho vẻ đẹp
thuần khiết, sức trẻ dồi dào, và cuộc sống tràn đầy năng lượng. Tuy cô gái có thể
hưởng cuộc sống yên bình và hạnh phúc, nhưng tình yêu quê hương, lòng tự hào
về đất nước đang chịu sự xâm lược buộc họ phải đeo đảm trách nhiệm cao cả và hy
sinh bản thân. Thực tế, đất nước đang phải đối mặt với giặc xâm chiếm, và điều đó
khiến những cô gái trẻ không ngần ngại hy sinh, sẵn sàng đeo đuổi mơ ước hạnh
phúc cá nhân để gác lại lên vai những chiếc súng, xông ra chiến trường giữa biển
lửa và bom đạn. Bức tranh này không chỉ là hình ảnh đẹp mắt của tuổi trẻ mà còn
là sự tận tâm, lòng dũng cảm và tình yêu quê hương cao quý.

Trong bài thơ "Cái điểm sáng ấy" của Trần Nhật Thu, hình ảnh những cô gái thanh
niên xung phong trên tuyến đường Trường Sơn không chỉ là biểu tượng của sức
mạnh vũ trang mà còn là điểm sáng, là nguồn động viên tinh thần, là niềm tự hào
và tình yêu thương đối với đất nước. Cô gái không chỉ là một chiến sĩ mà còn là
biểu tượng của tình yêu và hy sinh vô điều kiện. Bài thơ đưa người đọc chìm đắm
trong không khí của một thời kỳ đầy thách thức và lòng dũng cảm

Hình ảnh con đường Trường Sơn được tác giả nhắc đến trong hai câu thơ.
Đoàn quân vẫn đi vội vã
Bụi Trường Sơn nhòa trời lửa.
Con đường Trường Sơn, mặc dù đầy gian khổ và khắc nghiệt, nhưng đoàn quân Việt
Nam vẫn bước chân trập trùng, hối hả. Bước chân của họ như những nhịp rung động,
đánh bại mọi khó khăn, thử thách trên con đường đầy cam go. Từ láy “vội vã” cho
thấy những bước chân hối hả, khẩn trương nối dài như rung chuyển cả núi rừng. Bức
tranh "Bụi Trường Sơn nhòa trời lửa" mô tả không gian Trường Sơn trong sự nhòa lạc
dưới tác động của bom đạn và súng pháo, làm cho khung cảnh trở nên mịt mù, huyền
bí, và chứa đựng trong mình cảm xúc khốc liệt của chiến tranh. Mỗi đường bụi trên con
đường Trường Sơn là nhưng dấu vết, biểu tượng của những trận đánh gay cấn.
Hai câu thơ cuối cùng của bài thơ đánh dấu một lời chào tạm biệt, hứa hẹn gặp lại tại
Sài Gòn khi đất nước thống nhất. Lời hứa hẹn này không chỉ là niềm tin vào sự thắng
lợi của quân đội Việt Nam mà còn là tâm huyết, hy sinh và lòng quyết tâm của những
người lính trên con đường Trường Sơn. Khắc nghiệt của khung cảnh thiên nhiên đối
mặt với sự tàn bạo của chiến tranh được bài thơ tận dụng một cách xuất sắc. Nơi đây,
không chỉ là không gian tươi đẹp, mà còn là biểu tượng của cuộc chiến tranh đầy máu
lửa. Cảm nhận về sự đẹp và khốc liệt của không gian này là một phần quan trọng của
bài thơ, khiến người đọc trải qua cảm xúc sâu sắc về sự đối mặt với sự phân biệt rõ
ràng giữa vẻ đẹp tự nhiên và thực tế khốc liệt của cuộc chiến tranh.
Hai câu thơ cuối cùng, như là những lời tạm biệt và hứa hẹn, đánh dấu sự kết thúc của
bức tranh này nhưng cũng mang theo hy vọng về một ngày hòa bình, nơi mà Sài Gòn
trở thành điểm gặp gỡ của niềm vui và thắng lợi sau những ngày tháng gian khổ và
chiến tranh.
Chào em em gái tiền phương
Hẹn gặp nhé giữa Sài Gòn....
Trong hình ảnh của bài thơ, em là hiện diện của hậu phương, không chỉ đơn giản là
người phụ nữ đang dồn mọi sức lực cho tiền tuyến, mà còn đóng vai trò như một người
lính ở tiền phương.

Người đứng lại bên đường như cột mốc, như điểm tựa và đoàn quân ra đi mang
theo niềm vui phơi phới, niềm tin tất thắng. Sài Gòn, cái đích của cuộc tiến công
đã rất gần, con đường đi đến chiến thắng chẳng còn bao xa. Sài Gòn, điểm hẹn của
bao thế hệ Việt Nam. Lời chào, lời hẹn ấy chứa đựng nhiệt huyết của tuổi trẻ, của
lý tưởng độc lập tự do, của niềm lạc quan tin tưởng vào thắng lợi cuối cùng.

You might also like