Professional Documents
Culture Documents
DCH TH Tai Sang To Ngon MC Va Thu V
DCH TH Tai Sang To Ngon MC Va Thu V
Ngu Yên.
1
Dịch Thơ: Tái Sáng Tạo.
Ngoạn Mục và Thú Vị.
(NGU YÊN.)
Ila Kaminsky, chủ biên tuyển tập thơ thế giới: The
Ecco Anthology of International Poetry, ấn hành bởi
Harper Collins Publisher, 2010, trình bày về việc
dịch thơ cho toàn bộ tác phẩm dày 540 trang với
309 thi sĩ từ hầu hết các dân tộc trên toàn cầu:
“Theo George Steiner, một bài thơ gốc hiện diện
tĩnh lặng như một ý nghĩa cao đẹp và người dịch nỗ
lực truyền tải toàn bộ ý nghĩa và thẩm mỹ này sang
ngôn ngữ thứ hai. Vì hai ngôn ngữ không bao giờ
ăn khớp hoàn chỉnh với nhau, một bản dịch không
bao giờ hoàn toàn thành công, luôn luôn có điều gì
thất thoát. Nếu dịch không thể nào phục vụ hoàn
hảo như tấm gương soi, chúng ta chỉ có thể đưa ra
giả thuyết rằng dịch có hiệu quả riêng thay thế cho
bằng chứng hoặc dấu vết của những lời thơ (tiếng
nói) cao kỳ. Đôi khi chỉ những dấu vết như vậy đã
đủ, như Garcia Lorca và Anna Ankhmatova, ngay
cả những bản dịch sang Anh ngữ đã ảnh hưởng
đến những nhà thơ Hoa Kỳ trong thế kỷ 20. Tương
tựa như chim phượng hoàng, những bài thơ của
các bậc tôn sư được tái sinh từ đống tro tàn của
bản dịch.” (trang x1, Introduction.)
Ông nhận định, một bản dịch thành công thể hiện
văn bản gốc trải qua một quá trình biến đổi với sự
tái sinh trong một mô hình sống động mới. Thỏa
thuận với khái niệm này, nhà thơ Pauk Celan viết:
2
“Ngôn ngữ mà tôi sáng tác thơ không liên quan gì
đến lời thơ ở đây (trong tuyển tập) hoặc ở những
nơi khác.” (x1) Nhà thơ Mahmoud Darwish đề nghị,
một bài thơ dịch nên phát triển vào khả năng bao la
của ngôn ngữ dịch.
Dịch thơ là tái sáng tạo. Khái niệm này manh nha
từ giữa thế kỷ 20. Được nhiều nhà phê bình, dịch
giả và nhà thơ ủng hộ vào cuối thế kỷ. Lý do rất rõ
ràng, việc dịch thơ không thể nào thành công như
dịch văn xuôi. Ngoài trừ trở ngại về ngôn ngữ
tương đương như Mark Twain đã nói, trở ngại về
chuyển đổi khác biệt giữa hai văn hóa còn lớn hơn.
Trở ngại lớn nhất, hầu như không thể giải quyết, đó
3
là chiều sâu của văn bản. Thơ cưu mang hầu hết là
ẩn văn. Dịch chữ nghĩa đại diện, không khó. Dịch ý
nghĩa của điều được đại diện trong khuôn khổ và
nghệ thuật thơ là điều rất khó. Dịch ý nghĩa được
ngụ ý qua ngôn ngữ đại diện và qua những gì
được đại diện là việc gần như không thể thành
công. Ngoài ra, thơ chứa đựng một phần vô thức
của tác giả. Việc suy đoán của dịch giả không lấy
gì bảo đảm đã gần gũi được những gì mà chính tác
giả cũng không biết. Do đó, nhà thơ Robert Frost
cho rằng thơ hay nằm ở chỗ không thể dịch mà
dịch giả đã làm cho nó thất lạc.
Nói đúng hơn, dịch thơ là tái tạo bài thơ gốc. Tái
sáng tạo cho người dịch những sáng tác đa dạng
từ cùng một văn bản chính. Tùy mỗi người dịch
chọn lựa học thuật nào để tái tạo. Lối dịch thông
thường nhất là dịch theo ngữ nghĩa và văn cảnh,
tuy có khả năng sát nghĩa tương đương nhưng
4
không bày tỏ được ngụ ý hoặc cách thức gợi ý. Do
sự khác biệt về ngữ nghĩa, cú pháp, văn học truyền
thống, văn hóa địa phương, và phong cách diễn
đạt, tạo nên nhiều khó khăn liên quan đến bản sắc
thơ. Đó là lý do tại sao đọc thơ dịch theo ngữ nghĩa
và văn cảnh ít cảm nhận được cái hay nét đẹp của
bài thơ ngoại, dù đó là bài thơ đang được ca tụng.
Tôi đề nghị chọn lối dịch theo văn hóa ngôn ngữ
dịch, tức là văn hóa Việt. Cách trình bày và cấu
trúc câu thơ Việt, cách diễn tả tứ thơ, cách móc nối
hoặc liên tưởng từ ẩn ý đến ý nghĩa gợi ý... khác
với thơ ngoại quốc. Vì vậy, dịch thơ luôn luôn có
sự đấu tranh giữa dịch theo văn hóa văn ngữ của
bản gốc và dịch theo văn hóa văn ngữ của ngôn
ngữ dịch.
5
nấu cơm và nấu cháo giống nhau. Dĩ nhiên, nấu
xôi phải khác. Sử dụng một lề lối dịch phù hợp với
bài thơ gốc, dịch giả không chỉ là người “chuyển
ngữ”, họ là người biến hóa ngôn ngữ.
Độc giả của bài thơ gốc thụ hưởng nét đẹp điều
hay khác nhau, không hoàn toàn theo ý tác giả.
Độc giả bài thơ dịch cũng thụ hưởng nét đẹp điều
hay khác nhau, hoàn toàn không theo ý tác giả lẫn
dịch giả. Vì vậy việc tranh luận dịch thơ đúng, dịch
thơ sai, cần có một hệ thống tiêu chuẩn, không dựa
vào những sở thích và sở học riêng tư. Câu hỏi
cho mỗi người dịch thơ có kinh nghiệm dịch và khả
năng “trực giác sinh ngữ” là: Bản dịch có trung thực
và tận tụy hay không?
6
Tự Phỏng Vấn.
- Anh có thể giải thích chi tiết hơn về lối dịch thơ
thông dụng của người Việt hiện nay không?
- Theo tôi thì dịch thơ và dịch văn xuôi văn chương
như dịch truyện, dịch tiểu luận có chỗ khác nhau.
Lối dịch thơ hiện nay, hầu hết, được sử dụng như
lối dịch văn xuôi. Dựa trên một số tiêu chuẩn:
5- Hầu hết các bản dịch thơ được thực hiện trong
tinh thần dịch thành văn bản văn chương có giá trị.
Tuy nhiên, sau một thời gian dài trải nghiệm, ở Tây
Phương xuất hiện một số học thuyết dịch theo tinh
thần mới, có mục tiêu giúp người đọc tiếp cận nét
7
đẹp điều hay của văn bản văn chương gốc, nhất là
thơ, thay vì chỉ tập trung vào ý nghĩa của văn bản
và những thâm ý của tác giả. Một số học thuyết
khác, cho phép dịch giả nhiều quyền hạn giải
quyết, giải thích văn bản hơn lối dịch truyền thống.
Mỗi học thuyết đều có những dịch giả hay, đáng tin
cậy, đều có những tác phẩm dịch giá trị. Nhưng
thường khi các học thuyết lại đối chọi hoặc không
thỏa thuận với nhau về những yếu tố sử dụng để
dịch. Như vậy, ai đúng ai sai? Thuyết nào hay hơn,
thuyết nào dở?
8
- Theo tôi, không có vấn đề khuyết điểm chung.
Khuyết điểm của mỗi học phái dịch thơ, thể hiện
trong mỗi bài thơ dịch, mang tính đặc thù. Không
có quy tắc chung để dịch đúng, dịch đẹp, mà chỉ có
quy tắc dịch áp dụng phù hợp hoặc hữu lý cho mỗi
trường hợp khó giải quyết. Tuy nhiên, nếu chúng ta
biết được mặt yếu của mỗi học thuyết dịch, sẽ giúp
cho sự chọn lựa và trao đổi dễ dàng, thường khi
giúp cho bản thân giảm bớt căng thẳng vì tội đã
làm hư hao văn bản gốc.
Những mặt yếu của lối dịch truyền thống tập trung
vào những phạm vi mà dịch giả nỗ lực “chính xác
hóa” bản dịch theo văn bản gốc và theo ý tác giả.
9
quen thuộc đối với độc giả dịch như văn cảnh gốc
đối với độc giả (gốc). Ví dụ cảnh rừng núi Việt khác
với rừng núi ở Phi Châu. Cảnh sinh hoạt giữa mẹ
chồng nàng dâu ở Mỹ khác ở Việt Nam. Chúng ta
có thể hiểu văn cảnh, thi cảnh nhưng không dễ có
cảm xúc. Và chính cảm xúc là yếu tố làm cho văn
cảnh đẹp hơn, thi vị hơn, cảm nhận sâu sắc hơn.
10
ranh giới theo sở thích và lòng tự trọng. Để có một
mấu chốt nào đó khi phải dịch “biến hóa”, nên trở
về với đề nghị của Dryden: chỉ ở những nơi cần
thiết.
Chủ yếu sự phức tạp này nằm nơi cảm xúc. Nhà
thơ dùng cảm xúc thúc đẩy hình ảnh, ý tưởng qua
ngôn ngữ. Câu thơ hay thành hình khác lạ bởi cảm
xúc thao tác tưởng tượng. Ngược lại, dịch giả bắt
đầu câu thơ dịch bằng lý trí, chuyển dịch ý tưởng
qua ngôn ngữ. Khó làm sao tạo ra cảm xúc say mê
như tác giả. Đôi khi cố gắng quá cảm xúc trở thành
giả tạo. Đây là lý do vì sao bài thơ dịch khó có thể
tương tương với bài thơ gốc.
Ngoài vấn nạn của cảm xúc, vấn đề văn hóa là vấn
đề then chốt. Văn hóa của một dân tộc, một ngôn
ngữ, một tinh thần, được tích lũy, kế thừa, trong
thời gian dài. Khi va chạm với văn hóa khác qua
hình ảnh, tứ thơ, cú pháp, ... dĩ nhiên có sự khác lạ,
tuy có thể chấp nhận, nhưng không dễ hài lòng. Đã
không vừa ý, kết quả thường tiêu cực.
Sở học, tài năng của dịch giả phải đi kèm với lòng
trung thực. Ngay cả người đọc cũng cần lòng trung
thực, nhất là những người dịch khác.
11
Tuy không hoàn hảo (vì chẳng bao giờ có hoàn
hảo) nhưng trở thành văn bản giá trị văn chương
trong lịch sử văn học dịch Việt Nam. Đó là phép
dịch của Đoàn thị Điểm (1705-1746) dịch Chinh
Phụ Ngâm của Đặng Trần Côn (1710-1745).
12
Cả hai bản dịch đều không hoàn hảo, nhưng bản
của Đoàn thị Điểm nghệ thuật cao hơn. Cả hai đều
dịch: Thanh thanh mạch thượng tang / Mạch
thượng tang mạch thượng tang : Ngàn dâu xanh
xanh / ngàn dâu ngàn dâu, thành những câu thoát
ý, nhưng câu của bà Đoàn sâu sắc và mỹ thuật
hơn. Bản dịch Chinh Phụ Ngâm của ông Phan
được công nhận là bản dịch sát bản gốc, tuy vậy
so với bản dịch của bà Đoàn, quả thật không bằng.
Dịch đúng chưa hẳn là giúp cho người đọc cảm
nhận bài thơ. Cảm nhận thơ bao gồm ba yếu tố
chính: Ý nghĩa, cảm xúc và thẩm mỹ.
Trở lại nhận định đầu tiên, lối dịch theo phép Đoàn
gia hoặc Phan gia đều cho thấy rõ, dịch văn xuôi và
dịch thơ rất khác nhau. Dịch văn xuôi cần chính
xác. Dịch thơ cần nghệ thuật: đẹp và hay, để đánh
động trực giác cảm nhận ý nghĩa. Không nên áp
dụng lối dịch văn xuôi vào dịch thơ.
Ngu Yên.
Houston. 2017.
13