THÂN BÀI: Nếu phân tích những khổ sau, phải tóm tắt khổ trước. Ngày hôm ấy, tác giả đã ra tới nơi, Viễn Phương đã dạt dào cảm xúc. Mở đầu bài thơ chính là cảm xúc của tác giả khi đứng trước hàng tre quanh lăng Bác: “Con ở miền Nam ra thăm lăng Bác Đã thấy trong sương hàng tre bát ngát Ôi! Hàng tre xanh xanh Việt Nam Bão táp mưa sa đứng thẳng hàng” Cách xưng hô “Con-Bác” đây là một cách xưng hô rất thân mật, thân thiết. Giống như một đứa con đi xa lâu lâu mới về gặp lại. Tác giả kính trọng Bác như người cha ruột của mình. Tác giả dưng từ “thăm” thay cho từ “viếng” để thấy sự khác biệt. Trong tâm trí của tác giả thì Bác vẫn còn sống mãi. Bên cạnh đó Viễn Phương còn khéo léo chọn hình ảnh cây tre, tạo nên hình ảnh thân thuộc của đất nước để mở rộng bài thơ hơn. Nhắc đến hình ảnh cây tre, ta lại nghĩ tới đất nước, tới dân tộc Việt với bao đức tính cao quý: bất khuất, kiên cường,đầy ý chí mạnh mẽ. Hàng tre đứng trước bão táp mưa sa, vẫn nghiễm nhiên đứng sừng sững tượng trưng cho hình ảnh con người con người kiên cường bất khuất trước khó khăn gian khổ Tâm trạng lâng lâng và bồi hồi xúc động, Viễn Phương vẫn từ từ tiến vào gần lăng Bác hơn. Không chỉ nhìn thấy hàng tre mà Viễn Phương còn nhìn thấy hình ảnh mặt trời: “Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ Ngày ngày dòng người đi trong thương nhớ Kết tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân” Hình ảnh “mặt trời “ thứ nhất là mặt trời của thiên nhiên và hình ảnh “mặt trời” thứ hai là Bác Hồ. Bác chính là ánh mặt trời sáng chói của dân tộc Việt Nam. Vào lúc dân tộc ta bế tắc nhất, sắp rơi vào tình trạng bi đát nhất, chính Bác Hồ đã tìm ra lí tưởng Cách Mạng và soi sáng co cả dân tộc Việt Nam. Vì thế, Bác không khác gì ánh mặt trời sáng chói của dân tộc ta. Chính vì thế dù đã đi xa nhưng mọi người vẫn nhớ về Bác ngày nào cũng như ngày nào những người con từ khắp mọi miền tổ quốc với những bộ trang phục đẹp chậm dãi tiến về phía lăng Bác giống như một “tràng hoa” nghệ thuật ẩn dụ dòng người với không khí trang nghiêm thành kính đều hướng về phía lăng Bác với lòng thành kính biết ơn. Với sự quan sát tinh tế, Viễn Phương nhận thấy “ngày ngày” đều có dòng người vào lăng viếng Bác. Họ luôn nhớ về Bác với lòng thành kính và tôn trọng nhất. Bao nhiêu đó sự biết ơn, vẫn chưa thể nào diễn tả hết được công lao to lớn như sống như suối của Bác dành cho dân tộc Việt Nam. Bác chính là ánh “mặt trời” là người mở đường tiên phong cho dân tộc ta. Với hình ảnh tả thực và ẩn dụ, Viễn Phương đã giúp hình ảnh Bác cành rõ nét càng đáng kính. Khi dạo một vòng ngoài lăng Bác đã làm Viễn Phương xúc động như thế. Liệu rằng khi vào lăng viếng Bác thì cảm xúc của tác giả sẽ như thế nòa? “ Bác nằm trong giấc ngủ bình yên Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền Vẫn biết trời xanh là mãi mãi Mà sao nghe nhói ở trong tim” Giữa bộn bề tâm trạng, ngay giờ phút thiêng liêng ấy, Viễn Phương đã tận mắt nhìn thấy Bác thật xúc động. Viễn Phương nhìn thấy “Bác nằm trong giấc ngủ bình yên”. Cách dùng từ “giấc ngủ” chính là cách nói giảm nói tránh rất tài tình. Tác giả muốn Bác vẫn sống mãi với tất cả người dân Việt Nam. Bác vẫn luôn sống dõi theo sự trưởng thành của đất nước. Ngắm nhìn Bác mà nhà thơ lại xúc động khi nghĩ đến những năm tháng đất nước còn chiến tranh Bác có nhiều đêm không ngủ “Chưa ngủ vì lo nỗi nước nhà.” Giờ đây đất nước thống nhất Bác mới có “giấc ngủ bình yên”. Người nằm đó mà xung quanh là ánh sáng trong trẻo của vầng trăng. Vầng trăng trên trời cao kia cũng đi vào trong lăng soi sáng nơi Người yên nghỉ. Dường như giữa người và thiên nhiên bao giờ cung có sự giao hòa trăng đã trở thành đề tài trong thơ Bác và trở thành người bạn tri kỉ. Hay vầng trăng kia là chỉ Bác người có tâm hồn trong sáng thanh cao. Hình ảnh “trời xanh” là một hình ảnh ẩn dụ, dẫu biết trên cõi đời này đều phải trải qua sinh tử, có sinh sẽ có tử những vẫn “nghe nhói ở trong tim”. Yêu thương và xúc động nhiều như thế, lại nghĩ ngày mai phải rời xa nơi yêu thương dạt dào này không khỏi làm Viễn Phương nghẹ ngào xúc động. Đây không phải là quê hương của tác giả nhưng nơi này có Bác, có sự yêu thương mà tất cả mọi gười đặt vào thì cũng chính là quê hương thứ hai của tất cả chúng ta: “ Mai về miền Nam thương trào nước mắt Muốn làm con chim hót quang lăng Bác Muốn làm đóa hoa tỏa hương đâu đây Muốn làm cây tre trung hiếu chốn này” Cụm từ “thương trào nước mắt” đã thật sự làm người ta xúc động, Viễn Phương đã gửi lại nơi này biết bao tình yêu thương. Ông không biết khi nào sẽ trở lại nơi đây, sẽ vào lăng viếng Bác như thế này nữa, nghĩ đến đây đã làm tác giả rất đau lòng. Viễn Phương muốn làm con chim để dâng tiếng hót hay nhất của mình nơi lăng Bác, muốn làm bông hoa để khoe hương khoe sắc làm đẹp nơi Bác yên nghỉ, muốn làm cây tre để đứng canh cho giấc ngủ của Người. Nghệ thuật ẩn dụ con chim, cành hoa, cây tre nhằm để chỉ nhà thơ Viễn Phương người muôn hóa thân vào những gì nhỏ bé nhưng đẹp đẽ để được gần gũi nơi Bác yên nghỉ. Điệp ngữ “muốn làm” điệp cấu trúc điệp cách phô diễn càng làm cho những ước nguyện chân thành tha thiết. Tác giả muốn được ở đây cạnh Bác mãi, muốn được gần gũi với Bác mãi. Liệu ước mơ giản dị ấy có thực hiện được không hay mãi mãi cũng chỉ là ước mơ? NGHỆ THUẬT KẾT BÀI