Download as txt, pdf, or txt
Download as txt, pdf, or txt
You are on page 1of 4

05.

07 18:20
Ngoại đạo 2

"- Thưa Cha, đạo Chúa không hề dạy người ta cướp của giết người, hại người hại đời,
và đạo Phật cũng như thế. Thế sao lại có nhiều kẻ sát nhân giết người, rồi hại
người. Chúa không hề dạy những thứ đó. Và không có bất cứ 1 cái đạo nào dạy con
người làm điều xấu. Thế tại sao cha mẹ ép con phải làm điều xấu."

***

Nằm sâu trong con đường nhỏ, là cái xóm đạo đã có từ bao giờ, lẫn giữa những hàng
cây, là nhà thờ trên nóc có cây thánh giá cao chót vót. Chẳng biết nhà thờ ấy đã
xây dựng từ bao giờ, lưng tường ngả màu rêu phong đầy vết tích cũ kỹ theo năm
tháng. Những người xung quanh đều theo đạo Thiên Chúa giáo, vào các ngày chủ nhật
nhà thờ đông đúc người đi lễ, khác với ngày thường vắng vẻ người lui tới, chỉ có
tiếng chuông chiều ngân vang, chầm chậm trút vào không gian tĩnh lặng, một số nhà
vài người tập hợp đọc lên bài thánh kinh. Cái ngày Bình dời về đây sống, thấy mình
như quá đỗi xa lạ, vì cả cái xóm này nhưng chỉ có duy nhất anh là theo đạo Phật,
rồi dần dần cũng quen với hình ảnh tiếng chuông nhà thờ, những bài kinh thánh, và
một số người ăn mặc rất lịch sự đi lễ vào các ngày chủ nhật, khác với trước cứ thấy
là lạ trong sự ngỡ ngàng của một đạo, mà từ lâu đã nghe qua nhưng chưa bao giờ anh
tìm hiểu sâu hơn về nó.

ngoai-dao

Cũng nhờ đến đây và quen biết một cô bạn gái tên Chi nên anh cũng am hiểu về các
hoạt động của đạo thiên chúa giáo. Căn nhà của cô Chi sau lưng nhà thờ, anh quen
với Chi và có tình cảm cũng được 1 năm trời, tuy thời gian quen nhau chưa gọi là
lâu lắm, nhưng cũng được Chi chia sẻ về tất cả mọi thứ của cái đạo mình để Bình
biết thêm, ban đầu tiếp xúc với Chi, anh thấy nói chuyện chẳng hòa hợp chút nào,
Chi luôn nói những điều giáo lý của thiên chúa, và câu Amen luôn phát ra khi chuẩn
bị đề cập tới bất cứ vấn đề nào, riết rồi cũng quen, rồi thành tình bạn, rồi thành
tình yêu, và mong muốn bước tới một tương lai êm đẹp như dự tính của 2 người từ lúc
yêu. Chi cho rằng Chúa đã ban cho cô một người chồng tương lai đang hiện có, Bình
cho rằng cuộc gỡ này là mối nhân duyên, và trách nhiệm của cả 2 là phải nắm giữ
vững bền, để vun đắp 2 từ " hạnh phúc " mãi về sau này.

Những buổi chiều, Chi thường dẫn anh đến trước cổng nhà thờ, và luôn kể cho anh
nghe về những câu chuyện tình yêu của Chúa đối với nhân loại, nhưng anh không ấn
tượng gì mấy, chỉ xem đây là nơi hẹn hò của 2 người, cũng là nơi mà tình cờ anh đã
gặp Chi rồi yêu cho đến bây giờ. Ngày ấy anh đi làm về, lái xe máy chạy ngang nhà
thờ, cứ đưa mắt nhìn vào trong xem 1 số người đi lễ về, chẳng để ý phía trước nên
anh đã vô tình tông Chi té ngã, cú ngã rất mạnh, Chi bị trầy ở khuỷu tay, máu rịn
lên màu áo trắng tinh, anh hốt hoảng dừng xe và đỡ Chi lên đứng dậy trong gương mặt
đầy hối lỗi.

- Cô có sao không, tôi xin lỗi nhé.

- Anh lái xe phải quan sát xung quanh chứ, may mà có chúa đỡ, nếu không, thì chẳng
biết chuyện gì đã xảy ra với tôi nữa, cảm ơn Chúa, Amen.

- Ủa Chúa nào mà đỡ cô. Tôi vừa đỡ cô đứng dậy kia mà.

- Nếu anh tin vào chúa sẽ thấy Chúa.

- Tay cô đang chảy máu kìa, hay tôi đưa cô đến bệnh viện để họ xem vết thương nhé.
- Không cần đâu. Tôi đã bảo có chúa dang tay che chở, nên chỉ trầy xước không bị
quá nặng.

- Tôi xin lỗi cô nhiều nhé.

Chi quay lưng đi hòa mình vào đám đông rồi mất hút. Bình vẫn nhìn theo với đôi mắt
tự trách mình, anh lắc đầu chép miệng " may mà mình đụng phải người trong đạo, nếu
không phải người trong đạo thì họ sẽ không dễ gì mà bỏ qua, như trường hợp thế này"
nghĩ lại trong cái xui cũng có cái hên. Bình đến xe máy, rồ ga đi xa khuất cái cổng
nhà thờ đang có đông kín người đang đi.

Bình về đến nhà, thấy nhẹ nhõm trong người, cứ nhớ tới cái cảnh lái xe không chú ý
rồi tông phải người ta nó áy náy vô cùng, không biết cô ấy có bị làm sao không? Nếu
lúc đó mà họ làm lớn chuyện thì anh cũng chẳng biết xử lý như thế nào, may mà họ bỏ
qua không truy cứu trách nhiệm. Đang nghĩ ngợi vu vơ về sự việc đáng tiếc xảy ra
lúc chiều rồi, thì xung quanh bỗng chìm vào một màu tối đen, không còn ánh đèn nào
sáng như vừa rồi, xung quanh như chìm vào một thế giới khác đầy u tịch lẫn nỗi cô
đơn đang trùm lên cái xóm đạo, nơi này rất hiếm khi cúp điện. Ánh sáng là tương
lai, là niềm tin nào đó được rạng ngời chói lóa, như tiềm thức con người luôn cần
ánh sáng, để sống nhìn thấy tia hy vọng và biết cuộc đời có nhiều gam sắc mang
nhiều ý nghĩa trong mỗi chúng ta. Nếu một mai ánh dương không còn nữa, cuộc sống
của con người chẳng khác nào địa ngục, thật vô vị, những đôi mắt dù cố mở, có khác
gì trong trạng thái nhắm im lìm. Bình luôn có quan niệm như vậy, chẳng thích cái
bóng tối chút nào, anh dắt xe ra đi tìm mua vài cây nến về thắp tạm, để xóa đi một
phần nào bóng tối quanh mình.

Anh ghé vào một tiệm tạp hóa cách nơi ở không xa, nhìn xung quanh nhà nhà thắp lên
vài cây nến trông lung linh như những ngọn hoa đăng mà anh vẫn thường thấy trong
những mùa vu lan báo hiếu ở dòng sông quê nhà.

- Chị ơi, bán em 2 cây nến.

- Dạ chờ chút.

Người chủ tiệm đang loay hoay lục tìm, quay sang hỏi.

- Hết loại nến nhỏ rồi, còn loại to được không anh.

Bình nhìn gương mặt của cô chủ qua ngọn nến đang cháy, anh nhận ra ngay. Chính là
cô gái lúc chiều mà đã bị anh tông xe, cánh tay còn dán miếng bông gạc màu trắng.

- Dạ chị lấy đỡ đi.

- Của anh đây. Ủa...sao lại là anh.

- Tôi nhận ra cô rồi, cho tôi xin lỗi về sự việc lúc chiều nhiều nhé.

- Chứ không phải hồi chiều tôi có nói rồi đấy sao : Chúa đã dang tay cứu tôi thoát
nạn.

- Dù Chúa hay Phật gì cứu cũng lỗi do tôi. Rất xin lỗi. Nhưng không ngờ cô lại ở
đây, tôi cũng ở gần đây thôi.

- Anh mới vào đây sống hay sao. Nhìn anh rất lạ, nào giờ tôi chưa gặp. Vì cái xóm
đạo này, tôi biết nhiều lắm

- Đúng vậy, trước kia tôi ở ngoài kia, nhưng giờ vào đây cho yên tĩnh.

- Anh có phải người trong đạo không, vì ở đây ai cũng thế.


- À không, tôi đạo Phật. À nói chuyện nãy giờ quên mất, tôi trả tiền nến đây.

- Chỉ có 2 cây nến mà anh đưa tiền mệnh giá cao quá, thôi bữa nào anh tới đây mua
rồi đưa luôn.

- Dạ được, lần sau tôi mua ghé mua thì trả luôn. Tôi xin lỗi vì chuyện sơ ý của tôi
lúc chiều nhé. Tôi về đây.

Bình cầm 2 cây nến ra xe, bất ngờ điện đã có trở lại, những ngọn đèn sáng rực như
thường ngày, nhìn cây nến mà lắc đầu, có lẽ bây giờ nó vô dụng nhất đây, thôi thì
đem về để đó khi nào cúp điện lấy ra mà dùng. Bình quay sang nhìn cô chủ và rời đi
trong nhanh chóng.

Từ đó về sau, cứ mỗi lần gặp nhau họ đều nở nụ cười để thay tiếng chào. Cũng từ đó
Bình tham gia vào 1 nhóm thiện nguyện, thường đi giúp đỡ những mảnh đời khó khăn,
lúc rảnh rỗi thì đến chùa ở tít ngoài kia làm công quả. Tuy 2 người theo đạo khác
nhau, nhưng tính cách rất hòa hợp, và khi trò chuyện dường như không có sự rào cản
nào để ngăn chia đến tín ngưỡng của họ. Từ đó Bình yêu cái nơi này đến lạ, đi đâu
cũng muốn quay trở về, và không muốn dời đi bất cứ nơi nào khác. Nhớ tiếng chuông
nhà thờ vang lên những chiều, nhớ con đường nhỏ, và nhớ luôn cái căn phòng của
mình, có hơi ấm của mùi nhớ, mùi nhớ ấy là bóng dáng và dư âm của Chi, một vị ngọt
ngào quá êm đềm đã xâu chuỗi lại những tháng ngày bên nhau đã hơn 2 năm.

Cái ngày Bình đưa Chi về ra mắt gia đình ở quê, họ hàng khá ưng ý, một cô gái có
gương mặt khả ái, tính nết hiền lành, lại giỏi giang mọi việc, đều mong muốn 2
người họ sớm cưới để có con, có cháu, bế bồng với người ta, so với cái tuổi 30 yên
bề gia thất thì họ đã quá trễ so với 1 số người.

Tình yêu vốn dĩ không phân biệt bất cứ 1 thứ gì trên đời này, tuy nói vậy nhưng sự
thật luôn trái ngược lại với những gì họ nói, và đang trong cuộc, họ luôn tin vào
cái tình cảm chân thành của họ dành cho nhau, tình cảm sẽ cảm hóa và phá vỡ mọi quy
tắc do tạo người tạo thành rào chắn, cái rào cản ấy sẽ vụn vỡ thành đống đổ nát, họ
lấy làm vật liệu xây dựng thành một hạnh phúc kiên cố, tươi đẹp mãi sau này, đó là
lòng mong muốn của người đang yêu khi bị cấm cản. Nhưng cuộc đời thì không suôn sẻ
êm đẹp như người ta mong muốn, gia đình của Chi cũng nằm trong số đó. Kịch liệt
phản đối Bình, chỉ vì lý do đơn giản là Bình ngoại đạo, hoặc cưới nhau về phải từ
bỏ cái đạo mình đang theo. Bằng không sẽ lấy người cùng đạo.

Chi ngồi buồn hiu trong ghế đá nhà thờ, thấy lòng mình trống vắng như cái sân chẳng
còn ai, những chiếc lá rơi xuống chiều cuối mùa thu xào xạc, sao nỗi niềm của chính
mình không rơi như chiếc lá ngoài kia. Mỗi lần nghĩ đến chuyện mình, nước mắt ngắn
dài cứ lặng lẽ rơi xuống dưới tượng Đức Mẹ Maria. Cô tin vào Đức Chúa, nhưng không
tin vào Chúa ngăn cản tình yêu của nhân loại, và không có một vị thần nào muốn thấy
con người chìm vào tận cùng của khổ đau, tất cả là do con người đưa ra quy luật đó.
Cô lặng lẽ đi về, cái bóng chiều cũng dần dần mất mất phía hàng cây xa, chỉ còn lại
những cơn gió cuốn chiếc lá bay bay.

Từ ngày gia đình Chi từ chối, Bình đóng cửa im ỉm trong nhà, không còn ra chào nở
nụ cười vui mừng mỗi khi Chi đi lễ về nữa. Chi cũng hiểu Bình đang rất buồn, và cô
như thế, có ai khi yêu không đến được với nhau mà vui bao giờ. Từ đó Chi hao gầy đi
nhiều do nhiều đêm mất ngủ, cái nỗi suy tư nổi lên làm viền mắt thâm quầng. Chi yêu
bằng là sự thật, bằng cả con tim mình, cô từng cảm ơn chúa vì đã ban cho cô 1 người
như cô đã mong đợi từ rất lâu, thế sao chúa không ban cho trọn vẹn bên nhau cả 1
đời, mà tạo ra nghịch cảnh đầy trái ngang. Nghĩ đến nước mắt lại thấm gối, cô có 1
ý định, nếu gia đình cô cứ vì chữ đạo mà ngăn cách tình yêu của cô, cô sẽ bỏ đi
thật xa để chứng minh không có gì có thể cản được một tình yêu chân thành.

- Bà kêu con Chi xuống ăn cơm, đi lễ về rồi nằm mãi trong phòng.
- Tôi đã gọi rát cái cổ họng mà nó không chịu xuống, mà cái con nhỏ này cũng kỳ,
đàn ông con trai này trên đời này thiếu gì, đâu nhất thiết phải là thằng Bình mới
được.

- Tôi thấy thằng Bình cũng được, mà tiếc rằng nó là đạo phật, chứ nó mà theo chúa
như mình thì tôi chấp nhận cho rồi. Thật ra lúc đi lễ tôi có hỏi cha, cha nói lấy
đạo nào cũng được, miễn con người chung thủy với nhau, yêu thương, không gian dối
lọc lừa, thì đạo nào không quan trọng.

- Cũng do ông. Người ban đầu kh

You might also like