Download as txt, pdf, or txt
Download as txt, pdf, or txt
You are on page 1of 3

05.

07 18:21
Hạnh phúc tắc đường ở một quãng xa xôi 2

Mục: Yêu

Tôi không biết chắc mọi chuyện sẽ xảy ra thế nào, kể cả việc ngày mai mình còn sống
hay không. Mặc nhiên, đặt tình cảm một cách dễ dàng và nhanh chóng có thể khiến cảm
xúc của chúng ta được xoa dịu vào thời điểm đó. Nhưng lại làm cho tương lai trở nên
bấp bênh nếu đó là một lựa chọn không phù hợp.

Những người tôi đã gặp dạy cho tôi rất nhiều bài học về khái niệm yêu thương, về
cách cắt nghĩa tình yêu thương và cả về sự sống trong những điều giản dị, không hối
tiếc. Có lẽ vì vậy, những thứ dở dang luôn là những thứ khiến cho con người ta nhớ
mãi.

Suy cho cùng, bản thân chúng ta đều phải biết cách yêu thương để trở nên tốt đẹp.
Nhưng đôi khi, cũng cần phải học cách chấp nhận trong yêu thương để hài lòng với
cuộc sống của một kẻ-chưa-đủ-nhiều-may-mắn, miễn sao làm chủ được cảm xúc và nhận
ra sự cần thiết, ít nhất là trong suy nghĩ của riêng mình.

Tuổi trẻ mà, chỉ cần chúng ta thấy đúng, nghĩa là điều đó sẽ chẳng bao giờ là sai.
Và hơn hết, nếu chúng ta từng thật lòng với nhau thì ngay từ lúc bắt đầu, chúng ta
đã không có gì để hối tiếc.

***

hanh-phuc-tac-duong-o-mot-quang-xa-xoi

Tốt nghiệp ra trường với tấm bằng loại khá, khó khăn lắm Lâm mới được nhận vào một
công ty chuyên về truyền thông. Dù biết công việc mới có mức lương chẳng thể gọi là
quá tốt so với mặt bằng chung của những cử nhân vừa tốt nghiệp, nhưng Lâm hài lòng
với bước khởi đầu của mình. Cậu tin rằng mọi thứ sẽ ổn hơn khi cậu hiểu hơn về công
việc, và cả cuộc đời. Cậu thực sự muốn có một công việc ổn định, hơn những gì cậu
phải trải qua trong suốt bốn năm học đại học.

Ngày vào trường, Lâm đã suy nghĩ rất nhiều về lựa chọn "nhất định phải học đại học"
của mình. Hoàn cảnh gia đình Lâm không khá giả, nếu không muốn nói là nghèo. Cậu là
anh Hai của ba đứa em còn tuổi ăn, tuổi học. Mẹ không nói, nhưng bà cũng chẳng biết
phải làm sao để có thể lo cho Lâm trong bốn năm đại học. Lâm hiểu điều đó, nên ngay
từ ngày bước chân lên thành phố, cậu đã tự đi xin việc làm. Bắt đầu từ việc phát tờ
rơi ở những ngã tư, cho đến phụ việc ở quán cơm trong một con hẻm nhỏ gần nơi cậu ở
trọ.

Bốn năm đại học của Lâm là bốn năm mà cậu đã phải đánh đổi rất nhiều. Nhiều người
nói đó là khoảng thời gian mỗi người nên tìm cho mình một tình yêu. Nhưng Lâm chưa
bao giờ nghĩ tới, hay nói đúng hơn là không muốn dành thời gian để nghĩ tới. Cậu
không dám rung động và sợ cảm giác bị cuốn vào tình cảm vì cậu mặc cảm với những gì
mà mình đang có ở hiện tại – một bàn tay trống.

Đáng tiếc, tình cảm vốn dĩ không phải là thứ chúng ta có thể kiểm soát được. Thời
gian đó, Lâm từng có tình cảm với một người học trên mình một khóa. Đó chưa hẳn là
tình yêu, nhưng khi Lâm biết gia cảnh của đối phương, cậu đã chủ động tạo khoảng
cách. Vì đó là một thế giới mà cậu – một người sinh ra và lớn lên trong nghèo khó –
sẽ không bao giờ có thể chạm tới được.

Sau này, nhìn lại tuổi trẻ, chúng ta sẽ thấy mình thật ngốc. Đó là độ tuổi của
nhiều suy nghĩ và mặc cảm khó hiểu, như không dám đến với một người vì thấy mình
không xứng đáng, không phù hợp, không đủ can đảm,... bất cứ lý do nào, dĩ nhiên
không phải vì không yêu. Hay như trong một số chuyện, chúng ta luôn cố gắng đặt
những câu hỏi và chờ hồi đáp. Nhưng khi chuẩn bị có hồi đáp, chúng ta lại lảng
tránh những câu trả lời. Tuổi trẻ cũng bởi thế mà trở thành một độ tuổi rất đỗi lạ
lùng.

Kỳ thực mà nói, việc bất chấp để yêu với Lâm là một khái niệm rất khó thực hiện.
Lâm không làm được. Thứ cậu muốn lúc đó, và cả bây giờ, là một sự ổn định để có thể
đỡ đần cha mẹ và chăm sóc các em.

Hạnh phúc với Lâm chắc chắn còn tắc ở một quãng xa xôi nào đó.

Gật đầu chào cô lao công rồi cầm ly cà phê đã được pha sẵn để ở hành lang của văn
phòng, Lâm tiến về góc làm việc của mình. Đây chính là điều Lâm thích ở công ty cậu
đang làm việc, ít nhất cậu sẽ có một ly cà phê sáng trước khi bắt đầu làm việc, thứ
mà cậu nghĩ là thói quen của những người trưởng thành. Quan trọng nhất là cậu được
dùng miễn phí.

Công ty của Lâm đa số là những người trẻ tuổi. Sự năng động, thoải mái trong công
việc là ưu tiên hàng đầu. Trong số những đồng nghiệp mới của mình, Lâm đặc biệt chú
ý đến một người. Đồng nghiệp đó là người có mặt trong hàng ghế của Hội đồng tuyển
dụng ngày cậu đi phỏng vấn, cũng là người đã đỡ lời cho cậu khi cậu được hỏi về
kinh nghiệm trong công việc – một câu hỏi cũ, quen thuộc và có thể gặp ở bất cứ
đâu: "Công việc này ưu tiên kinh nghiệm. Em đã có kinh nghiệm để làm việc chưa?".

Lâm tính lắc đầu, vì cậu là một sinh viên mới ra trường. Cậu chẳng thể lấy kinh
nghiệm của quãng thời gian đi làm thêm tại các quán ăn hay phát tờ rơi để đáp ứng
thứ kinh nghiệm mà người tuyển dụng đang chờ đợi. Đúng lúc Lâm đang loay hoay, một
câu nói cất lên từ chính những người tuyển dụng, câu nói đó đã trở thành niềm tin
của Lâm trong rất nhiều buổi phỏng vấn sau này: "Tôi đồng ý là chúng ta có thể đòi
hỏi kinh nghiệm trong công việc. Nhưng muốn có kinh nghiệm, chúng ta chẳng phải vẫn
cần có một công việc trước đã sao?".

Lâm ấn tượng và biết ơn người đàn ông trẻ tuổi đó rất nhiều, người mà sau này cậu
mới biết tên là Minh.

Lâm ngả mình vào chiếc ghế xoay nhỏ, sắp xếp lại bàn làm việc. Giờ đã hơn bốn rưỡi
chiều, lòng cậu rối bời sau cuộc điện thoại vào đầu giờ chiều của mẹ, báo rằng em
trai của cậu phải nhập viện vì sốt cao.

"Vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân, phải nằm lại theo dõi mà mẹ không biết gia đình
mình còn đủ tiền để đóng viện phí cho em hay không?", Lâm hiểu mẹ không nói ra điều
quan trọng nhất. Bà không hỏi cậu còn tiền để gửi về không, vì mẹ hiểu hoàn cảnh và
những suy nghĩ của Lâm, cũng giống như Lâm hiểu chính bản thân cậu vậy.

"Con sẽ cố gắng thu xếp một khoản tiền. Giờ con không có sẵn, nhưng con sẽ thu xếp
được, mẹ đừng lo", Lâm nói, rồi cúp máy. Cậu khẽ thở dài, chẳng biết sẽ xoay xở ra
sao. Trong Lâm của hiện tại, đầy những ngổn ngang và buồn bã.

Trước khi ra về, Lâm rời khỏi bàn năm phút để đi vệ sinh. Đến khi quay vào, cậu
thấy trên bàn có một phong bì nhỏ chứa ít tiền, cùng với tờ giấy nhắn rất ngắn gọn:
"Xin lỗi vì anh vô tình nghe được cuộc điện thoại. Hình như em đang gặp vấn đề. Cứ
tạm gửi về lo cho em trai của em trước đi, có thì trả lại anh sau. Anh Minh".

Lâm đưa mắt nhìn quanh, Minh không còn ở văn phòng.

Lúc đó, cậu không nghĩ được gì, cậu không giải thích được những điều đang xảy ra,
cũng như hành động của Minh khi vô tình nghe cậu gặp khó khăn. Suốt một thời gian
dài, Lâm vẫn thường xuyên nhận được sự giúp đỡ của Minh trong công việc, và cả
trong cuộc sống. Minh chia sẻ với Lâm nhiều chuyện, còn Lâm dần mở lòng hơn với
Minh – một anh đồng nghiệp thân thiết. Dĩ nhiên rồi, Lâm chỉ dám nghĩ Minh là một
người anh đồng nghiệp thân thiết, mặc dù nhiều lúc sự quan tâm của Minh khiến cho
Lâm suy nghĩ rất nhiều.

Có những chuyện Lâm muốn giấu đi, thậm chí là trốn tránh cả bản thân mình. Đó là
những cảm xúc về một cái gì đó vượt qua ranh giới của tình cảm đồng nghiệp mà cậu
dành cho Minh. Tình cảm này ngày một lớn, đến mức khiến Lâm phải tìm cách tránh gặp
Minh để không làm xáo trộn mục đích cuộc đời mà cậu đã tự đặt ra cho chính cậu. Cậu
chỉ muốn có một công việc ổn định, một thu nhập ổn định, một cuộc đời ổn định.

Trong công ty, không ai biết Lâm là người đồng tính. Lâm cũng chẳng biết liệu Minh
có phải cũng là một người đồng tính hay không? Anh chưa từng thể hiện điều gì đủ để
Lâm có thể phán đoán, chỉ có sự quan tâm và chia sẻ anh dành cho cậu có vẻ lớn hơn
rất nhiều so với những người đồng nghiệp khác.

Thỉnh thoảng, cậu mang những trăn trở của mình lên một fanpage tâm sự gọi là
"Confession", dịch ra tiếng Việt có nghĩa là "Lời thú tội". Cậu thích những kênh
như thế này, vì ở đó Lâm có thể tìm thấy nhiều câu chuyện riêng tư của những người
giống cậu – những kẻ mang trong mình thứ tình cảm mơ hồ và khó đoán.

Khi chúng ta trở nên chênh vênh với cuộc sống xung quanh, việc được giãi bày với
những người xa lạ, những người có đủ kiên nhẫn để lắng nghe chúng ta có lẽ là một
điều thực sự ý nghĩa ngay tại thời khắc của hiện tại.

Có người khuyên cậu nên nói ra. Có người cho rằng giữ lại tình cảm đó cho riêng bản
thân sẽ tốt cho tương lai của cậu hơn. Khi nhận được sự quan tâm, Lâm thấy lòng
được an ủi. Nhưng cậu vẫn không biết lựa chọn nào mới là đúng đắn.

Trong tình yêu, sự rụt rè của tuổi trẻ là thứ luôn luôn tồn tại. Điều này hết sức
bình thường. Tuy nhiên, nếu ch

You might also like