Download as docx, pdf, or txt
Download as docx, pdf, or txt
You are on page 1of 20

Mongol Weapons

Turco-Mongol sabre

A favoured weapon of the Mongol cavalry was the sabre. This was a simple, one handed, curved
blade which had been used by the Turkic and Tungusic tribes of Central Asia since at least the 8th
century. Its effectiveness for mounted warfare and dispersion across the entirety of the Mongol
empire had lasting effects. It spawned descendants across the continents that in turn produced even
more kinds of curved swords over the years. The Persian shamshir, the Indian talwar, the Afghani
pulwar, the Turkish kilij, the Arabian saif, the Mamluk scimitar, Polish and Magyar szabla, Armenian
czeczuga and ordynka, Ottoman karabela and the European sabre and cutlass were all designed from
the Mongol curved blade. The Yuan dynasty of the Mongols influenced China and other nations
considerably, particularly in the tools and tactics of war and the sabre was no exception. The Chinese
were among the first who adopted the curved blade. The sabre varied in its curvature from a slight
curve to almost resembling a three quarter circle. Its primary use was for cutting and slashing and
whilst it was effective on foot its real value came from its ease in which it could be used from
horseback. The fact that it was adopted by so many different peoples is a testament to its simple use
and effectiveness. Not nearly as heavy as many European swords the sabre is generally seen in
cavalry strong armies.

Origins

The Avars known in China as the Juan Juan have been credited with developing the curved sword.
Although a very effective weapon it remained rare for a long time. This may partly be due with its
difficulty to manufacture and military conservatism. It never spread further West than the Avars did
during the 7th to 8th centuries. The Magyars were quick to adopt the sabre however straight swords
were still the most commonly used throughout Eastern and definitely Western Europe. Between the
9th and 12th centuries the sabre was widely becoming more available and it quickly spread
throughout the steppes and amongst the Turkic and Mongol peoples.

Before the sabre, the typical steppe sword was a straight sword. The Scythians used a short sword
similar to the Persian akinakes. This was used more for personal defence or for dispatching a fallen
foe than as an outright attacking weapon. By the 3rd century BC however well crafted swords well
over 1 metre in blade length were known. The Sarmatians used a short sword with a blade that was
typically 50 – 60 m long with some in excess of 70 cm. These blades were typically straight-sided and
two-edged. The Huns favoured long two-edged and two-handed swords.
WEAPONS OF THE MONGOLS

The Composite bow: Part one – Origins

The composite bow may have originated as long ago as 1500 BC, perhaps considerably earlier. Bow
remains from Angara dated to as far back as 3000 years BC have been found that are clearly
reinforced by bone and sinew. The first composite bow with bone reinforced “ears” was used around
500 BC. Despite many external differences of the composite bow throughout history and different
cultures the composite bow has remained essentially a uniformed design. The first contact the
western world had with the composite bow was through the Scythians. The next major encounters
involved the Sarmatians and Parthians before the composite bow was redefined by the Huns. The
Hunnic composite bow could be drawn at an extreme angle and was the most powerful bow of the
ancient world. The Hunnic bow differed from other composite bows because it was asymmetrical,
meaning the upper and lower limbs of the bow were not of equal length. The only other bow that
was notably asymmetrical was the Japanese longbow. Interestingly both were used primarily from
horseback. The Avars modified the Hunnic bow and it was this bow that was adopted by the
Byzantines in the 6th century. The next major achievement was not in the bow itself but its use. The
Mongols swept across the known world using the composite bow as their major weapon. The last
great achievement was by the Ottomans in the 15th century who radically improved the flight of the
composite bow. This achievement was years ahead of its time and the late Turkish composite bow
outshot and had greater penetration power than the more well known English longbow used at the
same time. Ottoman Sultan Selim III was once witnessed to have fired an arrow from a Turkish
composite bow an amazing distance of 889metres (2917feet) though its effective range was
considerably less.

The Composite bow: Part two – Making the composite bow

The composite bow was made from several different materials. These may include wood, horn, sinew,
leather, bamboo and antler. The wood was used to create a light weight frame on which to build the
bow. This core did not need to be particularly strong as it experienced little tension and compression.
Horn was then used to strengthen the core. The horn and wooden frames were then tightly bound
together to form the basic frame of the bow. Horn was an interesting material and it was somewhat
better than wood. It is naturally more flexible and resilient and readily returns to its original shape
once compression is released. Sinew from the back tendons or hamstrings of cows or deer were then
applied in several layers after being dried and pounded. Sinew was crucial to the bow’s power as it
had high tensile strength. These were then all bound together by glue made from the bladders of fish.
The glue could take up to a year to fully cure. Once the sinew and glue dried it tended to shrink which
pre-tensioned the bow. The bow was now heavily flexed and after final shaping the bow would be
bound in some suitable material such as leather or bark to protect the bone, horn and sinew from the
elements. After a very time-consuming process (sometimes over a year) the bow was ready to string.

To draw a bow there must be a string between both ends and this has to be of a material that does
not easily stretch. Bowstrings were therefore commonly made from sinew, horse hair and silk. The
later being the norm for the later Turkish composite bows. When drawn the horn would compress
and the sinew would stretch, and both would attempt to return to their original position. One was
pulling, the other pushing. Te composite bow could bend very deeply without failing resulting in the
draw length being longer comparative to its size. This increased the amount of energy that could be
stored and therefore increased the power and speed behind an arrow. The smaller composite bow
not only had the power of the larger bows but it was also smoother and more efficient. It could also
be left strung for extended periods of time without the risk of weakening the bow. To increase the
potential power further, composite bows were recurved in style with the limbs curved forward at
their ends. This added to the velocity given to an arrow. This effect was greatly increased later by the
addition of wooden or bone siha (ears) set at an angle from the limbs that acted as a lever causing
the limbs to bend around and inward even further. This was most probably a Hun innovation. The siha
became the norm for composite bows after their arrival.

The Composite bow: Part three – Arrows

Arrowheads varied in shape based on their requirements, which included hunting, distance and
punching through armour. Typically they were made from bone or bronze. The Scythians are also
known to have used poisoned arrows. They would take the venom from a particular snake that was
mixed with decaying flesh and buried in dung until it putrefied.

Arrow shafts were commonly made from cane or reed. Reed arrows were easier to make and could
travel further but arrows made from wood such as birch were also less likely to break on impact so
different shafts were used. The arrows could be fletched with two or four feathers, preferably taken
from ducks or geese.

The Composite bow: Part four – Performance

An archer in Chinghis Khaan’s army named Esukhei is recorded to have fired an arrow a distance of
335 ald (526metres or 1759feet) in a competition in the year 1225. Almost 150 years earlier a similar
result was achieved by a composite bow at Olbia, a Greek Black sea colony. The man was Anaxagoras
son of Dimagoras and he achieved a distance of 521.6 metres or 1711 feet. The Ottoman Sultan Selim
III was once witnessed to have fired an arrow from a Turkish composite bow an amazing distance of
889metres (2917feet).

The effective range of the composite bow was however quite less. The effective range was 175
metres (575 feet) and for the best accuracy and most effective killing range 50 – 60 metres (160 – 200
feet) was probably the ideal distance. However mounted steppe archers were rarely after one shot
kills. Studies show that whilst most arrow wounds resulting in debilitating injuries, only 1 in 50 were
fatal (unless of course poison was used which was quite rare) and 1 one in 100 were outright fatal.
This is because the steppe peoples did not carefully pick targets out but rather fired volley upon
volley onto an enemy, creating almost arrow showers (raining arrows).

Steppe archers were able to draw and shoot up to 12 arrows a minute and carried anywhere from 30
– 150 arrows with them. Steppe archers almost always fired arrows from horseback and mastered a
technique of shooting at a high elevation so that arrows fell down almost vertically on an enemy. This
method was extremely effective on an enemy that was encamped, fortified or massed in one place.
When co-ordinated with heavy cavalry charges the effects could be devastating. However at this rate
of ammunition, the archers would run out of arrows so an effective logistical system like the one
Surena set up against the Romans at Carrhae was vital.
The Composite bow: Part five – The Mongolian draw

The Mongolian or Chinese draw was used by the majority of the steppe peoples. It used the thumb to
draw the string back. Not only is the thumb the strongest digit but it is also not subject to the finger
pinch of the Mediterranean draw used throughout Europe. The Persians used a different draw by
using their forefingers laid across the arrow. There were too many variations used by different
peoples to list here.

With the thumb draw, the arrow is usually shot from the right side of the bow. The thumb draw is
also a faster draw than the Mediterranean draw. The composite bow allowed for a long draw. Eastern
(Persian, Armenian, Pontic etc) and steppe archers drew from their face, whilst Mongolian archers
drew further still as they would draw past their ears. When you compare this to Roman archers who
only drew to their chest you get some idea as to the difference in force behind the Roman, Eastern
and Mongolian arrows. Thumb rings made of wood or bone were used by steppe archers.

The Composite bow: Part six – The Parthian shot

Named after the Parthians, renowned for their mounted archery skills, the Parthian shot is the most
famous of horse archer actions. Whilst riding away from an enemy, either in a feigned or real retreat
the archer would turn back in the saddle and fire arrows at the pursuers. This was achieved by
twisting the torso while simultaneously drawing the bow and firing to the rear in one fluid motion. A
Parthian shot later became an analogy as a final hostile remark or gesture delivered in such a way
that an opponent had no chance of response.
WEAPONS OF THE MONGOLS 3

Spears, lances and other weapons

Other weapons used by the Mongols included spears and lances. These were used by the Mongol
heavy cavalrymen. The best example of Mongol heavy cavalry in action can be seen at the battles of
Liegnitz and earlier at the Kalka river. The Mongol heavy cavalry man was well armoured especially
after the conquest of Persia. He would use a heavy lance for charging into other cavalrymen. The
Mongol lance differed from other steppe lances like the Sarmatian kontos. It was usually much
shorter and it also had a hook next to the head. The hook was used to drag a rider from their steed
where they would soon be dispatched or enslaved.

The Mongols also used maces by the heavily armoured keshiks for close quarters fighting. The mace
was similar to the maces used by the Turks and Persians of the same era and may have been adopted
from them. Lassoes were also used to drag a rider of their horse and the Mongols, like most steppe
peoples were experts with them due to their need for lassoes to round up horses. Mongol warriors
carried axes with them too but these were more of a tool than a weapon and were quite short.
vũ khí Mông Cổ
Phần lịch sử Trang chính

Diễn đàn lịch sử chiến tranh toàn diện

Nguyên tắc gửi lịch sử

bởi Bloodswan

VŨ KHÍ CỦA NGƯỜI MÔNG CỔ

Thanh kiếm Turco-Mongol

Một vũ khí ưa thích của kỵ binh Mông Cổ là thanh kiếm. Đây là một thanh kiếm đơn giản, một tay,
cong đã được các bộ lạc Turkic và Tungusic ở Trung Á sử dụng ít nhất là từ thế kỷ thứ 8 (giữa thời nhà
Đường). Hiệu quả của nó đối với chiến tranh gắn kết và phân tán trên toàn bộ đế chế Mông Cổ đã có
tác dụng lâu dài. Nó sinh ra những hậu duệ trên khắp các lục địa, từ đó sản sinh ra nhiều loại kiếm
cong hơn trong những năm qua. Shamshir của Ba Tư, talwar của Ấn Độ, pulwar của Afghanistan, kilij
của Thổ Nhĩ Kỳ, saif của Ả Rập, đại đao của Mamluk, szabla của Ba Lan và Magyar, czeczuga và
ordynka của Armenia, karabela của Ottoman và kiếm và kiếm của châu Âu đều được thiết kế từ lưỡi
kiếm cong của người Mông Cổ . Triều đại nhà Nguyên (1279–1368) của người Mông Cổ đã ảnh hưởng
đáng kể đến Trung Quốc và các quốc gia khác, đặc biệt là về các công cụ và chiến thuật chiến tranh và
thanh kiếm cũng không ngoại lệ. Người Trung Quốc là một trong những người đầu tiên sử dụng lưỡi
kiếm cong. Thanh kiếm có độ cong khác nhau từ một đường cong nhẹ đến gần giống như một hình
tròn ba phần tư. Công dụng chính của nó là để chặt và chém (cutting and slashing) và trong khi nó có
hiệu quả khi đi bộ thì giá trị thực của nó đến từ việc nó có thể được sử dụng dễ dàng từ trên lưng
ngựa. Việc nó được rất nhiều dân tộc khác nhau áp dụng là một minh chứng cho việc sử dụng đơn
giản và hiệu quả của nó. Không nặng bằng nhiều thanh kiếm châu Âu, thanh kiếm thường được thấy
trong các đội quân mạnh của kỵ binh.

nguồn gốc

Người Avars được biết đến ở Trung Quốc với cái tên Juan Juan đã được ghi nhận là người đã phát
triển thanh kiếm cong. Mặc dù là một vũ khí rất hiệu quả nhưng nó vẫn hiếm trong một thời gian dài.
Điều này một phần có thể là do khó sản xuất và tính bảo thủ của quân đội. Nó không bao giờ lan xa
hơn về phía Tây như người Avars đã làm trong thế kỷ thứ 7 đến thế kỷ thứ 8. Người Magyars đã
nhanh chóng sử dụng kiếm tuy nhiên kiếm thẳng vẫn được sử dụng phổ biến nhất trên khắp Đông và
chắc chắn là Tây Âu. Giữa thế kỷ thứ 9 và thứ 12, thanh kiếm đã trở nên phổ biến rộng rãi hơn và nó
nhanh chóng lan rộng khắp thảo nguyên và giữa các dân tộc Turkic và Mông Cổ.

Trước thanh kiếm, thanh kiếm thảo nguyên điển hình là một thanh kiếm thẳng. Người Scythia đã sử
dụng một thanh kiếm ngắn tương tự như kiếm của người Ba Tư. Điều này được sử dụng nhiều hơn
để phòng thủ cá nhân hoặc tiêu diệt kẻ thù đã gục ngã hơn là một vũ khí tấn công hoàn toàn. Tuy
nhiên, đến thế kỷ thứ 3 trước Công nguyên, những thanh kiếm được chế tạo tốt có chiều dài lưỡi
hơn 1 mét đã được biết đến. Người Sarmatia sử dụng một thanh kiếm ngắn với lưỡi thường dài 50 –
60 m, một số dài hơn 70 cm. Những lưỡi kiếm này thường có mặt thẳng và hai lưỡi. Người Huns ưa
chuộng kiếm dài hai lưỡi và hai tay.
VŨ KHÍ CỦA NGƯỜI MÔNG CỔ

Cung tổng hợp: Phần một – Nguồn gốc

Cung tổng hợp có thể có nguồn gốc từ năm 1500 trước Công nguyên, có lẽ sớm hơn đáng kể. Phần
còn lại của cung từ Angara có niên đại từ 3000 năm trước Công nguyên đã được tìm thấy được gia cố
rõ ràng bằng xương và gân. Cây cung tổng hợp đầu tiên có “tai” được gia cố bằng xương đã được sử
dụng vào khoảng năm 500 trước Công nguyên. Bất chấp nhiều khác biệt bên ngoài của cung tổng hợp
trong suốt lịch sử và các nền văn hóa khác nhau, cung tổng hợp về cơ bản vẫn là một thiết kế thống
nhất. Mối liên hệ đầu tiên của thế giới phương Tây với cây cung tổng hợp là thông qua người Scythia.
Các cuộc chạm trán lớn tiếp theo có sự tham gia của người Sarmatia và Parthia trước khi cung tổng
hợp được người Huns xác định lại. Cây cung tổng hợp của Hunnic có thể được vẽ ở một góc cực cao
và là cây cung mạnh nhất của thế giới cổ đại. Cung Hunnic khác với các loại cung tổng hợp khác vì nó
không đối xứng, nghĩa là phần trên và phần dưới của cung không có chiều dài bằng nhau. Cây cung
duy nhất khác không đối xứng đáng chú ý là cung Nhật Bản. Điều thú vị là cả hai đều được sử dụng
chủ yếu từ lưng ngựa. Người Avars đã sửa đổi cung Hunnic và chính cây cung này đã được người
Byzantine sử dụng vào thế kỷ thứ 6. Thành tựu lớn tiếp theo không phải ở bản thân cây cung mà là ở
việc sử dụng nó. Người Mông Cổ càn quét khắp thế giới đã biết bằng cách sử dụng cung tổng hợp làm
vũ khí chính của họ. Thành tựu vĩ đại cuối cùng là của người Ottoman vào thế kỷ 15, những người đã
cải tiến hoàn toàn đường bay của cung tổng hợp. Thành tích này đã đi trước thời đại nhiều năm và
cung composite của Thổ Nhĩ Kỳ ra đời muộn hơn và có sức xuyên phá lớn hơn so với cung tên nổi
tiếng hơn của Anh được sử dụng cùng thời điểm. Ottoman Sultan Selim III đã từng được chứng kiến
là đã bắn một mũi tên từ cây cung tổng hợp của Thổ Nhĩ Kỳ với khoảng cách đáng kinh ngạc là 889
mét (2917 feet) mặc dù tầm bắn hiệu quả của nó kém hơn đáng kể.

Cung composite: Phần hai – Làm cung composite

Cung tổng hợp được làm từ nhiều vật liệu khác nhau. Chúng có thể bao gồm gỗ, sừng, gân, da, tre và
gạc. Gỗ được sử dụng để tạo ra một khung trọng lượng nhẹ để làm cung. Phần lõi này không cần phải
đặc biệt chắc chắn vì nó ít bị căng và nén. Hôn sau đó được sử dụng để gia cố lõi. Các khung bằng
sừng và gỗ sau đó được liên kết chặt chẽ với nhau để tạo thành khung cơ bản của cây cung. Sừng là
một vật liệu thú vị và nó có phần tốt hơn gỗ. Nó linh hoạt và đàn hồi hơn một cách tự nhiên và dễ
dàng trở lại hình dạng ban đầu sau khi lực nén được giải phóng. Gân từ gân lưng hoặc gân kheo của
bò hoặc hươu sau đó được đắp thành nhiều lớp sau khi phơi khô và giã nhỏ. Gân rất quan trọng đối
với sức mạnh của cây cung vì nó có độ bền kéo cao. Tất cả những thứ này sau đó được liên kết với
nhau bằng keo làm từ bong bóng cá. Keo có thể mất đến một năm để chữa khỏi hoàn toàn. Sau khi
gân và keo khô, nó có xu hướng co lại, điều này đã làm căng trước cung. Cây cung lúc này đã được
uốn cong nhiều và sau khi tạo hình lần cuối, cây cung sẽ được buộc bằng một số vật liệu thích hợp
như da hoặc vỏ cây để bảo vệ xương, sừng và gân khỏi các yếu tố thời tiết. Sau một quá trình rất tốn
thời gian (đôi khi hơn một năm), cây cung đã sẵn sàng để xâu chuỗi.

Để kéo một cây cung, phải có một sợi dây ở giữa cả hai đầu và dây này phải làm bằng chất liệu không
dễ bị giãn. Do đó, dây cung thường được làm từ gân, lông ngựa và tơ tằm. Cái sau là tiêu chuẩn cho
các cung tổng hợp của Thổ Nhĩ Kỳ sau này. Khi rút ra, chiếc sừng sẽ nén lại và gân sẽ căng ra, và cả hai
sẽ cố gắng quay trở lại vị trí ban đầu. Một người kéo, người kia đẩy. Cung tổng hợp có thể uốn cong
rất sâu mà không bị hỏng dẫn đến chiều dài kéo dài hơn so với kích thước của nó. Điều này làm tăng
lượng năng lượng có thể được lưu trữ và do đó tăng sức mạnh và tốc độ đằng sau một mũi tên. Cung
tổng hợp nhỏ hơn không chỉ có sức mạnh của cung lớn hơn mà còn mượt mà và hiệu quả hơn. Nó
cũng có thể được xâu thành chuỗi trong thời gian dài mà không có nguy cơ làm yếu cung. Để tăng
thêm sức mạnh tiềm ẩn, những chiếc cung tổng hợp đã được làm lại theo phong cách với các chi
cong về phía trước ở hai đầu. Điều này đã thêm vào vận tốc cho một mũi tên. Hiệu ứng này đã được
tăng lên đáng kể sau đó khi bổ sung siha (tai) bằng gỗ hoặc xương đặt ở một góc so với các chi hoạt
động như một đòn bẩy khiến các chi uốn cong xung quanh và hướng vào trong hơn nữa. Đây có lẽ là
một sự đổi mới của Hun. Siha đã trở thành tiêu chuẩn cho các cung tổng hợp sau khi họ đến.

Cung tổng hợp: Phần ba – Mũi tên

Đầu mũi tên đa dạng về hình dạng dựa trên yêu cầu của chúng, bao gồm khả năng săn bắn, khoảng
cách và xuyên giáp. Thông thường chúng được làm từ xương hoặc đồng. Người Scythia cũng được
biết là đã sử dụng mũi tên tẩm độc. Họ sẽ lấy nọc độc từ một con rắn cụ thể trộn với thịt thối rữa và
chôn trong phân cho đến khi nó thối rữa.

Trục mũi tên thường được làm từ mía hoặc sậy. Mũi tên bằng sậy dễ làm hơn và có thể đi xa hơn
nhưng mũi tên làm từ gỗ như bạch dương cũng ít bị gãy hơn khi va chạm nên các trục khác nhau đã
được sử dụng. Các mũi tên có thể được làm bằng hai hoặc bốn chiếc lông vũ, tốt nhất là lấy từ vịt
hoặc ngỗng.

Cung tổng hợp: Phần bốn – Biểu diễn

Một cung thủ trong quân đội của Thành Cát Tư Hãn tên là Esukhei được ghi nhận là đã bắn một mũi
tên ở khoảng cách 335 ald (526 mét hoặc 1759 feet) trong một cuộc thi vào năm 1225. Gần 150 năm
trước đó, một cây cung tổng hợp đã đạt được kết quả tương tự tại Olbia, một Thuộc địa Biển Đen của
Hy Lạp. Người đàn ông đó là Anaxagoras, con trai của Dimagoras và anh ta đã đạt được khoảng cách
521,6 mét hoặc 1711 feet. Quốc vương Ottoman Selim III đã từng được chứng kiến là đã bắn một
mũi tên từ cây cung tổng hợp của Thổ Nhĩ Kỳ với khoảng cách đáng kinh ngạc là 889 mét (2917 feet).

Tuy nhiên, phạm vi hiệu quả của cung composite khá ít. Phạm vi hiệu quả là 175 mét (575 feet) và để
có độ chính xác cao nhất và phạm vi tiêu diệt hiệu quả nhất, 50 – 60 mét (160 – 200 feet) có lẽ là
khoảng cách lý tưởng. Tuy nhiên, các cung thủ thảo nguyên được gắn kết hiếm khi giết chết sau một
phát bắn. Các nghiên cứu cho thấy rằng trong khi hầu hết các vết thương do mũi tên dẫn đến thương
tích suy nhược, thì chỉ có 1 trong 50 trường hợp tử vong (tất nhiên là trừ khi chất độc được sử dụng
khá hiếm) và 1 trường hợp trong 100 trường hợp tử vong hoàn toàn. Điều này là do các dân tộc thảo
nguyên đã không chọn mục tiêu một cách cẩn thận mà bắn từng loạt một vào kẻ thù, tạo ra những
trận mưa tên gần như mưa (mưa tên).

Các cung thủ thảo nguyên có thể vẽ và bắn tới 12 mũi tên mỗi phút và mang theo từ 30 - 150 mũi tên
bên mình. Các cung thủ thảo nguyên hầu như luôn bắn tên từ trên lưng ngựa và thành thạo kỹ thuật
bắn ở độ cao lớn để mũi tên rơi gần như thẳng đứng vào kẻ thù. Phương pháp này cực kỳ hiệu quả
đối với kẻ thù đã đóng trại, củng cố hoặc tập trung ở một nơi. Khi phối hợp với các cuộc tấn công của
kỵ binh hạng nặng, tác động có thể rất tàn khốc. Tuy nhiên, với tốc độ đạn dược này, các cung thủ sẽ
hết tên nên một hệ thống hậu cần hiệu quả như hệ thống mà Surena đã thiết lập để chống lại người
La Mã tại Carrhae là rất quan trọng.

Cung tổng hợp: Phần năm – Bốc thăm Mông Cổ

Trận hòa Mông Cổ hoặc Trung Quốc đã được sử dụng by phần lớn các dân tộc thảo nguyên. Nó dùng
ngón tay cái rút sợi dây lại. Ngón tay cái không chỉ là ngón tay khỏe nhất mà còn không phải chịu sự
chụm ngón tay của cách rút bài Địa Trung Hải được sử dụng khắp châu Âu. Người Ba Tư đã sử dụng
một cách vẽ khác bằng cách sử dụng ngón trỏ của họ đặt trên mũi tên. Có quá nhiều biến thể được
sử dụng bởi các dân tộc khác nhau để liệt kê ở đây.

Khi rút ngón tay cái, mũi tên thường được bắn từ phía bên phải của cung. Rút ngón tay cái cũng là
một lần rút nhanh hơn so với rút bài Địa Trung Hải. Cung tổng hợp cho phép kéo dài. Các cung thủ
phương Đông (Ba Tư, Armenian, Pontic, v.v.) và thảo nguyên vẽ từ khuôn mặt của họ, trong khi các
cung thủ Mông Cổ vẽ xa hơn khi họ vẽ qua tai. Khi bạn so sánh điều này với các cung thủ La Mã,
những người chỉ vẽ đến ngực của họ, bạn sẽ có một số ý tưởng về sự khác biệt về lực lượng đằng sau
các mũi tên của người La Mã, phương Đông và Mông Cổ. Vòng ngón tay cái làm bằng gỗ hoặc xương
được sử dụng bởi các cung thủ thảo nguyên.

Cây cung tổng hợp: Phần sáu – Phát súng của người Parthia

Được đặt theo tên của người Parthia, nổi tiếng với kỹ năng bắn cung cưỡi ngựa, phát bắn của người
Parthia là hành động nổi tiếng nhất của cung thủ cưỡi ngựa. Trong khi chạy trốn khỏi kẻ thù, dù giả vờ
hay rút lui thực sự, cung thủ sẽ quay lại trên yên ngựa và bắn tên vào những kẻ truy đuổi. Điều này
đạt được bằng cách vặn thân đồng thời kéo cung và bắn về phía sau theo một chuyển động linh hoạt.
Một phát súng của người Parthia sau đó đã trở thành một ví dụ tương tự như một lời nhận xét hoặc
cử chỉ thù địch cuối cùng được đưa ra theo cách mà đối thủ không có cơ hội đáp trả.

VŨ KHÍ CỦA NGƯỜI MÔNG CỔ 3

Giáo, thương và các loại vũ khí khác

Các vũ khí khác được người Mông Cổ sử dụng bao gồm giáo và thương. Chúng được sử dụng bởi các
kỵ binh hạng nặng Mông Cổ. Ví dụ điển hình nhất về kỵ binh hạng nặng của Mông Cổ trong hành
động có thể được nhìn thấy trong các trận chiến Liegnitz và trước đó là tại sông Kalka. Kỵ binh hạng
nặng của Mông Cổ được trang bị vũ khí tốt, đặc biệt là sau cuộc chinh phục Ba Tư. Anh ta sẽ sử dụng
một cây thương hạng nặng để lao vào những kỵ binh khác. Cây thương của người Mông Cổ khác với
những cây thương thảo nguyên khác như kontos Sarmatian. Nó thường ngắn hơn nhiều và nó cũng
có một cái móc bên cạnh đầu. Cái móc được sử dụng để kéo một người cưỡi ngựa khỏi chiến mã của
họ, nơi họ sẽ sớm bị đày đi hoặc bị bắt làm nô lệ.
Người Mông Cổ cũng sử dụng chùy của các keshik được bọc thép dày đặc để giao tranh cận chiến.
Chùy tương tự như chùy được sử dụng bởi người Thổ Nhĩ Kỳ và người Ba Tư cùng thời đại và có thể
đã được sử dụng từ họ. Dây thòng lọng cũng được sử dụng để kéo người cưỡi ngựa của họ và người
Mông Cổ, giống như hầu hết các dân tộc thảo nguyên đều là chuyên gia với họ do họ cần dây thòng
lọng để quây ngựa. Các chiến binh Mông Cổ cũng mang theo rìu nhưng đây là một công cụ hơn là vũ
khí và khá ngắn.
https://en-academic.com/dic.nsf/enwiki/121908

Early history

The earliest dao date from the Shang Dynasty in China's Bronze Age, and are known as zhibei dao (直
背刀) - straight backed knives. As the name implies, these were straight-bladed or slightly curved
weapons with a single edge. Originally bronze, these weapons were made of iron or steel by the time
of the late Warring States period as metallurgical knowledge became sufficiently advanced to control
the carbon content. It is also speculated that iron swords existed before this time, but were simply
not preserved. Originally less common as a military weapon than the jian - the straight, double-edged
blade of China - the dao became popular with cavalry during the Han dynasty due to its sturdiness,
superiority as a chopping weapon, and relative ease of use - it was generally said that it takes a week
to attain competence with a dao/saber, a month to attain competence with a qiang/spear, and a year
to attain competence with a jian/straight sword. Soon after dao began to be issued to infantry,
beginning the replacement of the jian as a standard-issue weapon.[1][2]

During the Tang Dynasty, dao were exported to both Korea and Japan, influencing the swordsmithing
of both nations.[3] The blades of Tang era dao are reminiscent of the Japanese chokuto or the
popular image of the perhaps-mythical ninjato.

During the Song Dynasty, one form of infantry dao was the shoudao, a chopping weapon with a clip
point. While some illustrations show them as straight, the 11th century Song military encyclopedia
Wujing Zongyao depicts them with curved blades - possibly an influence from the steppe tribes of
Central Asia, who would conquer parts of China during the Song period. Also dating from the Song
are the falchion-like dadao,[4] the long, two-handed zhanmadao,[5] and the long-handled, similarly
two-handed buzhandao (步战刀).

The Mongols invaded China in the early 13th century. The Mongolian Yuan dynasty influenced China
and other nations considerably, particularly in the tools and tactics of war. A favored weapon of the
Mongol cavalry was the saber: this simple, one handed, curved blade had been used by the Turkic
and Tungusic tribes of Central Asia since probably at least the 6th century.[6][7] Its effectiveness for
mounted warfare and popularity among soldiers across the entirety of the Mongol empire had lasting
effects. The Persian shamshir, the Indian talwar, the Afghani pulwar, the Turkish kilij, the Arabian saif
(all of which can be referred to by the blanket-term "scimitar") and the European saber (adopted via
Hungary's Magyar horsemen) and cutlass are perhaps descended from the Turko-Mongol curved
blade.[7][8]

In China, Mongol influence lasted long after the collapse of the Yuan dynasty at the hands of the
Ming, continuing through both the Ming and the Qing dynasties (the latter itself founded by a steppe
people, the Manchu), furthering the popularity of the dao and spawning a variety of new blades.
Blades with greater curvature became popular, and these new styles are collectively referred to as pei
dao. During the mid-Ming these new sabers would completely replace the jian as a military-issue
weapon.[9] The four main types of pei dao are:[10][11]

yanmao dao, or "goose-quill saber." This weapon, similar to the earlier zhibei dao, is largely straight,
with a curve appearing at the center of percussion near the blade's tip. This allows for thrusting
attacks and overall handling similar to that of the jian, while still preserving much of the dao's
strengths in cutting and slashing.[12]

liuye dao, the "willow leaf saber." The most common form of Chinese saber, this weapon features a
moderate curve along the length of the blade. This weapon became the standard sidearm for both
cavalry and infantry, and is the sort of saber originally used by many schools of Chinese martial arts.
[13]
pian dao, "slashing saber." A deeply curved dao meant for slashing and draw-cutting, this weapon
bears a strong resemblance to the shamshir and scimitar. A fairly uncommon weapon, it was
generally used by skirmishers in conjunction with a shield.[14]

niuweidao, the "oxtail saber." A heavy bladed weapon with a characteristic flaring tip, this is the
archetypal "Chinese broadsword" of kung fu movies today. It is first recorded in the early 19th
century (the latter half of the Qing dynasty) and only as a civilian weapon: there is no record of it
being issued to troops, and it does not appear in any listing of official weaponry. Its appearance in
movies and modern literature is thus often anachronistic.[10][15]

Besides these four major types of dao, the duan dao or "short dao" was also used, this being a
compact weapon generally in the shape of a liuye dao.[16] The dadao saw continued use, and during
the Ming dynasty the large two-handed changdao and zhanmadao were used both against the cavalry
of the northern steppes and the wokou (pirates) of the southeast coast; these latter weapons
(sometimes under different names) would continue to see limited use during the Qing period.[17]
Also during the Qing there appear weapons such as the nandao, regional variants in name or shape of
some of the above dao, and more obscure variants such as the "nine ringed broadsword," these last
likely invented for street demonstrations and theatrical performances rather than for use as weapons.

The Chinese spear and dao (liuyedao and yanmaodao) were commonly issued to infantry due to the
expense of and relatively greater amount of training required for the effective use of Chinese straight
sword, or jian. Dao can often be seen depicted in period artwork worn by officers and infantry.

During the Yuan dynasty and after, some aesthetic features of Persian, Indian, and Turkish swords
would appear on dao. These could include intricate carvings on the blade and "rolling pearls": small
metal balls that would roll along fuller-like grooves in the blade.[18]

Lịch sử ban đầu


Con dao sớm nhất có niên đại từ thời nhà Thương (c. 1600 BC– c. 1045 BC) trong thời đại đồ đồng
của Trung Quốc, và được gọi là zhibei dao (直背刀) - dao lưng thẳng. Đúng như tên gọi, đây là những
vũ khí có lưỡi thẳng hoặc hơi cong với một cạnh duy nhất. Ban đầu bằng đồng, những vũ khí này
được làm bằng sắt hoặc thép vào cuối thời Chiến Quốc khi kiến thức luyện kim đủ tiên tiến để kiểm
soát hàm lượng carbon. Người ta cũng suy đoán rằng những thanh kiếm sắt đã tồn tại trước thời
điểm này, nhưng đơn giản là không được bảo tồn. Ban đầu ít phổ biến như một vũ khí quân sự hơn
so với kiếm - lưỡi thẳng, hai lưỡi của Trung Quốc - dao đã trở nên phổ biến với kỵ binh trong triều đại
nhà Hán do độ chắc chắn, tính ưu việt của nó như một vũ khí chặt và tương đối dễ sử dụng - nó là
Người ta thường nói rằng phải mất một tuần để thành thạo dao / kiếm, một tháng để thành thạo
kiếm / giáo và một năm để thành thạo kiếm / kiếm thẳng. Ngay sau khi dao bắt đầu được cấp cho bộ
binh, bắt đầu thay thế kiếm như một vũ khí tiêu chuẩn.[1][2]

Thời nhà Chu (c. 1046 BC – 256 BC)


Giai đoạn Chiến quốc (thời nhà Chu)

Han Dynasty (206 B.C.–220 A.D.)


Vào thời nhà Đường (618-906), dao được xuất khẩu sang cả Hàn Quốc và Nhật Bản, ảnh hưởng đến
nghề rèn kiếm của cả hai quốc gia.[3] Những lưỡi kiếm của dao thời Đường gợi nhớ đến chokuto của
Nhật Bản hoặc hình ảnh phổ biến của ninjato có lẽ là thần thoại.

Trong thời nhà Tống, một dạng dao bộ binh là shoudao, một loại vũ khí chặt có điểm kẹp. Trong khi
một số hình minh họa cho thấy chúng thẳng, bách khoa toàn thư quân sự thế kỷ 11 của nhà Tống
Wujing Zongyao mô tả chúng với những lưỡi kiếm cong - có thể là ảnh hưởng từ các bộ lạc thảo
nguyên ở Trung Á, những người sẽ chinh phục các vùng của Trung Quốc trong thời kỳ nhà Tống. Cũng
có niên đại từ thời Tống là dadao giống chim ưng,[4] chiến mã đao dài, hai tay,[5] và buzhandao (步
战刀) có tay cầm dài, tương tự như vậy.

Người Mông Cổ xâm chiếm Trung Quốc vào đầu thế kỷ 13. Triều đại nhà Nguyên Mông Cổ đã ảnh
hưởng đáng kể đến Trung Quốc và các quốc gia khác, đặc biệt là về các công cụ và chiến thuật chiến
tranh. Một vũ khí ưa thích của kỵ binh Mông Cổ là thanh kiếm: thanh kiếm đơn giản, một tay, cong
này đã được các bộ lạc Turkic và Tungusic ở Trung Á sử dụng ít nhất là từ thế kỷ thứ 6.[6][7] Hiệu quả
của nó đối với chiến tranh gắn kết và sự phổ biến của binh lính trên toàn bộ đế chế Mông Cổ đã có
tác dụng lâu dài. Shamshir của Ba Tư, talwar của Ấn Độ, pulwar của Afghanistan, kilij của Thổ Nhĩ Kỳ,
saif của Ả Rập (tất cả đều có thể được gọi bằng thuật ngữ chung chung là "scimitar") và kiếm châu Âu
(được sử dụng bởi các kỵ binh Magyar của Hungary) và kiếm là có lẽ là hậu duệ của kiếm cong Turko-
Mongol.[7][8]

Ở Trung Quốc, ảnh hưởng của Mông Cổ kéo dài rất lâu sau sự sụp đổ của nhà Nguyên dưới tay nhà
Minh, tiếp tục qua cả hai triều đại nhà Minh và nhà Thanh (sau này được thành lập bởi một người
thảo nguyên, người Mãn Châu), càng làm tăng thêm sự phổ biến của dao. và sinh ra nhiều loại lưỡi
kiếm mới. Những lưỡi kiếm có độ cong lớn hơn đã trở nên phổ biến và những kiểu dáng mới này
được gọi chung là pei dao. Vào giữa thời Minh, những thanh kiếm mới này sẽ thay thế hoàn toàn
kiếm như một vũ khí quân sự.[9] Bốn loại pei dao chính là:[10][11]

 yanmao dao, hay "kiếm lông ngỗng." Vũ khí này, tương tự như zhibei dao trước đó, phần lớn
là thẳng, với một đường cong xuất hiện ở tâm bộ gõ gần mũi kiếm. Điều này cho phép các
đòn tấn công dồn dập và khả năng xử lý tổng thể tương tự như kiếm, trong khi vẫn giữ được
phần lớn điểm mạnh của đao trong việc chặt và chém.[12]
 liuye dao, "thanh kiếm lá liễu." Dạng phổ biến nhất của kiếm Trung Quốc, vũ khí này có một
đường cong vừa phải dọc theo chiều dài của lưỡi kiếm. Loại vũ khí này đã trở thành vũ khí
phụ tiêu chuẩn cho cả kỵ binh và bộ binh, và là loại kiếm ban đầu được sử dụng bởi nhiều
trường phái võ thuật Trung Quốc.[13]
 pian dao, "chém thanh kiếm." Một con dao cong sâu dùng để chém và chém, vũ khí này rất
giống với shamshir và scimitar. Một vũ khí khá hiếm, nó thường được sử dụng bởi những kẻ
giao tranh kết hợp với khiên.[14]
 Niuweidao, "thanh kiếm đuôi bò." Một vũ khí có lưỡi nặng với đầu loe đặc trưng, đây là
"thanh kiếm rộng" nguyên mẫu của các bộ phim kung fu ngày nay. Nó được ghi lại lần đầu
tiên vào đầu thế kỷ 19 (nửa sau của triều đại nhà Thanh) và chỉ là vũ khí dân sự: không có ghi
chép nào về việc nó được cấp cho quân đội và nó không xuất hiện trong bất kỳ danh sách vũ
khí chính thức nào. Do đó, sự xuất hiện của nó trong phim ảnh và văn học hiện đại thường là
lỗi thời.[10][15]

Bên cạnh bốn loại đao chính này, đoản đao hay "đoản đao" cũng được sử dụng, đây là một loại vũ khí
nhỏ gọn thường có hình dạng của một con dao liuye.[16] Dadao tiếp tục được sử dụng, và trong triều
đại nhà Minh, changdao và zhanmadao lớn hai tay được sử dụng để chống lại kỵ binh của thảo
nguyên phía bắc và wokou (cướp biển) của bờ biển phía đông nam; những vũ khí sau này (đôi khi
dưới các tên khác nhau) sẽ tiếp tục được sử dụng hạn chế trong thời nhà Thanh.[17] Cũng trong thời
nhà Thanh, xuất hiện các loại vũ khí như nandao, các biến thể địa phương về tên hoặc hình dạng của
một số loại dao trên, và các biến thể khó hiểu hơn như "thanh kiếm chín vòng – cửu hoàn đao",
những thứ này có thể được phát minh lần cuối cho các cuộc biểu tình trên đường phố và biểu diễn
sân khấu hơn là để sử dụng làm vũ khí.

Giáo và dao của Trung Quốc (liuyedao và yanmaodao) thường được cấp cho bộ binh do chi phí và số
lượng đào tạo tương đối lớn hơn cần thiết để sử dụng hiệu quả kiếm thẳng hoặc kiếm của Trung
Quốc. Dao thường có thể được mô tả trong các tác phẩm nghệ thuật thời kỳ được mặc bởi các sĩ
quan và bộ binh.

Trong thời nhà Nguyên và sau đó, một số nét thẩm mỹ của kiếm Ba Tư, Ấn Độ và Thổ Nhĩ Kỳ sẽ xuất
hiện trên dao. Chúng có thể bao gồm các hình chạm khắc phức tạp trên lưỡi kiếm và "ngọc trai lăn":
những quả bóng kim loại nhỏ sẽ lăn dọc theo các rãnh giống như đầy đặn hơn trên lưỡi kiếm.[18]

You might also like