Chi phí sản xuất trong lĩnh vực tư bản chủ nghĩa

You might also like

Download as docx, pdf, or txt
Download as docx, pdf, or txt
You are on page 1of 2

Chi phí sản xuất trong lĩnh vực tư bản chủ nghĩa (capitalism) được xem là

một yếu tố quan trọng thể hiện bản chất bóc lột trong hệ thống kinh tế
này. Dưới đây là một số cách chi phí sản xuất thể hiện sự bóc lột trong tư
bản chủ nghĩa:

1. Chênh lệch giữa giá trị lao động và giá trị thặng dư (surplus value):
Trong tư bản chủ nghĩa, công nhân thường chỉ nhận được một phần nhỏ
của giá trị mà họ tạo ra thông qua lao động của mình, còn phần lớn được
chủ sở hữu sản xuất, do đó tạo ra sự chênh lệch giữa giá trị lao động và giá
trị thặng dư.
2. Mức lương thấp: Chủ sở hữu sản xuất thường có xu hướng giữ mức lương
của công nhân ở mức tối thiểu có thể để tối đa hóa lợi nhuận. Điều này có
thể dẫn đến tình trạng mức sống thấp và điều kiện làm việc kém.
3. Chi phí hợp đồng và quy định lao động: Các doanh nghiệp thường áp
đặt các điều kiện làm việc và hợp đồng lao động có lợi ích cho họ hơn là
cho công nhân. Những quy định này có thể hạn chế quyền lợi và tự do của
người lao động.
4. Thương mại công bằng: Một số doanh nghiệp có thể sử dụng chiến lược
thương mại công bằng để giữ cho giá trị thực phẩm và hàng hóa thấp,
nhưng đồng thời giả vờ quan tâm đến các vấn đề xã hội, tạo ra ấn tượng
rằng họ hỗ trợ công bằng xã hội trong khi vẫn tiếp tục bóc lột.
5. Chi phí externalities (chi phí ngoại lệ): Các chi phí mà doanh nghiệp
không phải chịu trực tiếp, như ô nhiễm môi trường hoặc tác động xã hội
tiêu cực, thường không được tính vào giá thành sản phẩm. Điều này có thể
dẫn đến sự chuyển gánh nặng của các chi phí này lên cộng đồng.
6. Thực hành giá cả thỏa thuận (price gouging): Trong một số trường hợp,
các doanh nghiệp có thể tận dụng tình trạng thị trường để tăng giá hàng
hóa và dịch vụ lên mức cao, làm tăng lợi nhuận mà không cần phải cải
thiện chất lượng hoặc giá trị thực sự của sản phẩm.

Những yếu tố này cùng nhau tạo nên một cấu trúc kinh tế trong đó người
lao động thường phải chịu nhiều gánh nặng, trong khi lợi nhuận tập trung
vào tay một số ít chủ sở hữu sản xuất.
Trong tư bản chủ nghĩa, công nhân nhận một mức lương cố định từ chủ sở hữu sản xuất để sử dụng
sức lao động của mình. Mức lương này được thiết lập để đảm bảo rằng công nhân có thể duy trì một
mức sống cơ bản và tiếp tục làm việc. Tuy nhiên, giá trị của lao động thực sự tạo ra (được đo bằng
giá trị của hàng hóa và dịch vụ mà lao động đóng góp vào quá trình sản xuất) thường cao hơn nhiều
so với mức lương mà họ nhận được.

Sự chênh lệch giữa giá trị lao động và mức lương thực tế chính là giá trị thặng dư. Điều này là do chủ
sở hữu sản xuất giữ lại một phần lớn giá trị mà công nhân tạo ra, điều này được gọi là "surplus
value" (giá trị thặng dư). Sự bóc lột xảy ra khi giá trị này được chủ sở hữu sản xuất giữ lại nhằm tăng
lợi nhuận của họ, thay vì được trả cho công nhân dưới dạng mức lương công bằng.

Mức lương thấp và giá trị thặng dư cao chủ yếu được xem là biểu hiện của sự bất công trong mối
quan hệ lao động trong tư bản chủ nghĩa, nơi mà người lao động thường phải chịu gánh nặng lớn
hơn so với những gì họ nhận được từ quá trình sản xuất. Điều này thường được coi là một hình thức
của sự bóc lột kinh tế và là một yếu tố quan trọng trong phân lớp xã hội.

You might also like